Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-72
Chương 72
Tiền Nguyên Hằng đổi lại cầm lấy tay nàng, mặt trăng tròn trịa soi tỏ câu chuyện viên mãn.
Chu Đồng dạo bước trong ngự hoa viên ngẩng đầu lên nhìn, khe khẽ thở dài một tiếng.
Tuy chỉ là tham gia một buổi cung yến, nhưng cũng thoải mái hơn nhiều so với những lần mở tiệc ở nhà trước đây.
Ít nhất trong cung cũng không có em họ muốn tranh giành sự nổi bật, không có tổ mẫu thiên vị, càng không cần lục đục tranh đấu với người ta.
Nàng cúi đầu, thị nữ đi theo phía sau là người nàng đưa từ nhà tới, từ nhỏ đã đi theo nàng, “Tiểu thư, chuyện phía lão phu nhân, người đừng để bụng nữa, hiện giờ không ai gây trở ngại cho tiểu thư được nữa.”
“Nào có đơn giản như vậy, qua hôm nay, tổ mẫu bọn họ sẽ không khi dễ ta nữa, nhưng những chuyện khác cũng chẳng bớt đi được đâu.”
Tỷ như, kêu nàng nhờ Tần Ninh nâng đỡ các tỷ muội, hay các thúc bá huynh đệ trong nhà, dựa vào địa vị thái tử phi mà đem lại lợi ích cho Chu gia.
Huynh trưởng nhà ngoại của hoàng hậu nương nương được phong Thừa Ân hầu, chẳng lẽ tổ phụ lại không đỏ mắt thèm thuồng.
Thị nữ khẽ thở dài, “Tiểu thư, chúng ta cũng không có cách nào khác, hà tất phải lo nghĩ, đến lúc đó binh đến tướng chặn nước đến đất dâng là được.”
“Phải.” Chu Đồng thấp giọng nói.
“Vì sao phải nhẫn nhịn, chuyện muội không muốn làm thì có thể không làm.”
Giọng nói trong trẻo của thiếu niên truyền tới, Chu Đồng ngẩng đầu, sửng sốt.
Nàng lùi về sau một bước, “Điện hạ...”
Dưới ánh trăng, thiếu nữ dung nhan tuyệt sắc cúi đầu, sắc mặt ngượng ngùng khẽ đỏ, bị người con trai mình thích nghe thấy mấy chuyện không hay trong nhà, chung quy cũng chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.
Tiền Chính Hiên bước tới trước mặt nàng, trong giọng nói mang chút lạnh lùng: “Mặc kệ là ai muốn làm khó muội, muội cũng không cần lo lắng, ta sẽ đứng sau ủng hộ muội, dù người đó là tổ mẫu, hay là họ hàng thân thích, có ta ở đây, không ai có thể khiến muội chịu chút ấm ức nào.”
Thiếu niên trước mặt cao hơn nàng một cái đầu, Chu Đồng chậm rãi ngước lên, dưới ánh trăng sáng tỏ, biểu tình trên mặt được nàng thu hết vào tầm mắt.
Nghiêm túc mà kiên định.
Chu Đồng nhỏ giọng: “Muội hiểu rồi, điện hạ...sao lại ở đây?”
Mặt Tiền Chính Hiên cũng nhuốm lên chút đỏ nhàn nhạt, ho khan một tiếng, làm bộ bình thản nói: “Ta ở đây ngắm trăng, trời tối đường trơn, để ta đưa Chu tiểu thư về.”
Đêm đã khuya lắm rồi, y vẫn muốn ở với Chu Đồng lâu hơn chút nữa, nhưng suy cho cùng vẫn là ảnh hưởng không tốt.
Hai người một trước một sau bước đi, Chu Đồng nắm vạt váy, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, nhìn bóng lưng thiếu niên cao ráo đĩnh đạc, khẽ cắn môi dưới.
Rốt cuộc vẫn không nói gì.
Cảm thấy có chút không biết giữ kẽ.
Nếu nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tiền Chính Hiên, có lẽ nàng sẽ không nghĩ vậy nữa, có trời mới biết người ta chỉ là sợ dọa nàng chạy mất.
Rất nhanh đã tới Sướng Âm lâu, Tiền Chính Hiên nhìn nàng, khẽ mở miệng nói: “Muội...muội vào đi.”
Chu Đồng ngoan ngoãn gật đầu.
Chỉ hận quãng đường quá ngắn, chính mình đã cố gắng đi chậm hết mức có thể, nhưng vẫn rất nhanh đã tới nơi.
Mặt trăng chầm chậm di chuyển, chớp mắt sắc trời dần sáng lên.
Khi Tiền Nguyên Hằng thức dậy lên triều, Tần Ninh vẫn còn ngủ say, cung nữ nhẹ nhàng cẩn thận tiến vào hầu hạ, không dám phát ra chút tiếng động nào.
Buổi tảo triều hôm nay xảy ra một chuyện lớn, Tô Như Hội Tô đại nhân tối qua ở yến hội còn cao ngạo uy phong kiên trinh bất khuất, hôm nay lại vào triều nói muốn cáo lão hồi hương.
Nhất thời, cả triều đình trấn động.
Kì thực Tô Như Hội cũng chẳng có bao nhiêu sức ảnh hưởng, nhưng hắn còn rất trẻ, một đám lão thần đứng trên điện có cảm giác dưới chân mọc gai, khó có thể đứng vững, hắn còn trẻ măng đã cáo lão hồi hương, mà mấy lão già chúng ta, há chẳng phải sắp về với đất.
Thế nhưng tân triều mới lập được một năm, phần lớn bọn họ khi còn tiền triều đều không cầu được cái quan cái chức nào, bây giờ làm quan vẫn chưa bõ.
Tiền Nguyên Hằng giả bộ níu giữ: “Tô đại nhân vẫn còn khỏe mạnh, hiện là lúc triều đình cần ngươi, thật sự không nên rời đi, ái khanh từ bỏ ý niệm này đi.”
Tô Như Hội lại bái.
“Bệ hạ, bao năm chinh chiến sinh nhai, thần hiện giờ thương bệnh chồng chất, thật sự không chống đỡ được nữa, mong bệ hạ khai ân.”
Tô Như Hội nói dối không chớp mắt, chỉ là tùy tiện lôi ra một cái lí do hợp tình hợp lí mà thôi.
“Chuyện này...nếu đã vậy, trẫm chuẩn tấu, Tô ái khanh về quê chú ý điều dưỡng thân thể, khi nào bình phục hẳn, trẫm dọn sạp tiếp đãi.”
Tô Như Hội đáp: “Thần đa tạ bệ hạ hậu ái.”
Lương Văn Cảnh thấy thế, rất nghiêm túc mà thực hiện trách nhiệm của ngự sử đài, nhắc nhở hoàng đế bệ hạ.
“Bệ hạ, Tô đại nhân vì nước vì dân lập được công lao to lớn, thần hổ thẹn không bằng, thường nói với Tô đại nhân, chính mình không xứng với chức vị này, thần cho rằng, triều đình nên ban thưởng để an ủi công đức của Tô đại nhân.”
“Trẫm cũng có ý này, Hạ ái khanh, ngươi nghĩ Tô đại nhân nên có tước vị gì thì được.”
Hạ đại nhân bất chợt ngẩng đầu, phong tước ư?
Lương Văn Cảnh vừa nói, bản thân tự nhận không bằng, Tô Như Hội xưa nay luôn sống lặng lẽ, tước vị đương nhiên không thể thấp, nhưng tước vị quá cao có lẽ Tiền Nguyên Hằng cũng sẽ không vui.
Hạ thượng thư đắn đó: “Bệ hạ, thần nghĩ, công tích của Tô đại nhân so ra cao hơn chúng thần vài phần, năm đó thần cũng từng chịu ơn Tô đại nhân, tuy nói cử hiền bất tị thân(*), nhưng thần nghĩ, tránh hiềm nghi vẫn tốt hơn.”
(*) Cử hiền bất tị thân: (举贤不避亲) người có tài nên được công nhận, không nên vì đó là người thân của mình mà kiêng kỵ.
Tiền Nguyên Hằng nói: “Nếu đã như vậy, lễ bộ lại bộ cũng nhau chuẩn bị, phong Tô đại nhân làm hầu tước, lễ bộ thảo phong hào rồi dâng lên đây.”
“Thần tạ bệ hạ long ân.” Tô Như Hội ngữ khí nhàn nhạt, giống như làm theo phép tắc mà lên tiếng cảm tạ, không chút vui mừng vì được phong hầu.
Kì thực trong lòng Hạ thượng thư có chút lo lắng, nếu Tô đại nhân cũng được phong tước, vậy gia tộc của hoàng hậu nương nương đã có hai vị hầu tước, cả triều ba hầu tước thì bọn họ chiếm một nửa, sau này Tần thị hiển hách chỉ e không thua kém gì Giang Tây Lương thị.
Chiêu này của Lương Văn Cảnh...chẳng lẽ là chuyển dời lửa đạn?
Khiến cả triều đình chú mục vào Tô Như Hội, giúp Giang Tây Lương thị yên ổn.
Nếu là thật, vậy thì hắn đúng là một kỳ tài, biện pháp đưa ra rất hữu dụng.
Hiện tại nếu không làm vậy, tương lai thái tử điện hạ đủ lông đủ cánh, những lúc điện hạ và bệ hạ chính kiến không đồng nhất, quyền thế của Tần gia có thể gây được uy hiếp đối với bệ hạ, cho dù chỉ là chút ít, nhưng cũng có thể làm dời đi phần lớn ánh mắt của quan viên trong triều.
Hạ thượng thư không nói gì, mặc kệ thế nào, Thừa Ân hầu và Tô Như Hội trong tay đều không có chút thực quyền nào, tước vị để đó cho đẹp mắt mà thôi, Tô Như Hội hiện giờ không con không cái, ban công tước cho hắn thì có làm sao?
Hắn cũng chẳng truyền lại được cho con cháu.
Tuy Lương Văn Cảnh và Hạ thượng thư đều nói tốt về Tô Như Hội, khen người ta không ngớt, nhưng vẫn có người không phục, một năm nay Tô Như Hội chưa từng xuất hiện trong triều, chỉ làm quan tại Lỗ Trung, dựa vào đâu vừa vào kinh đã được phong hầu tước.
Cái gọi là công lao to lớn, vì nước vì dân, ai biết đâu được?
“Bệ hạ, thần cho rằng làm vậy không thỏa đáng, Tô đại nhân đã làm được gì, chúng thần chưa từng được nghe, tùy tiện phong hầu chỉ e sẽ khiến lòng người bất ổn, mong bệ hạ suy nghĩ lại.”
“Công tích của Tô đại nhân...” Tiền Nguyên Hằng trầm ngâm một lát, “Nếu các ngươi không biết, hôm nào đó trẫm sẽ đưa các ngươi tới Lăng Yên các nhìn một cái, tóm lại sẽ không thua kém bất kì ai.”
Chỉ là người này tính cách thật sự cổ quái, lạnh lùng hiểm độc, khiến người không vui.
Bằng không nếu năm đó hắn cùng theo về kinh, dù Tiền Nguyên Hằng nhìn hắn không thuận mắt hơn đi nữa, nếu đã phong hầu cho Lương Văn Cảnh, chắc chắn sẽ không thiếu phần của Tô Như Hội.
Hắn phất tay ngăn lại người còn muốn mở miệng nói, “Lễ bộ cũng không cần nghĩ phong hào nữa, trẫm đã có rồi, gọi Văn An hầu đi.”
Đã có một Tĩnh An hầu, giờ thêm một Văn An hầu nữa, coi như cùng một bộ, nghe lên cũng thấy giống nhau.
Tiền Nguyên Hằng nhàn nhạt nói: “Hàn lâm viện thảo chỉ, ngoài ra, Tô đại nhân là trưởng quan tại Lỗ Trung, hắn đi rồi Lỗ Trung phải có người tới thay, trẫm nghĩ, bên phía Lỗ Trung tình hình phức tạp, quan viên bình thường lo không được, Hạ ái khanh, trẫm phái ngươi đi Lỗ Trung, phong làm tuần phủ Lỗ Trung, đặc thiết nhất phẩm.”
Hạ thượng thư: “Thần tuân chỉ.”
Bệ hạ, bệ hạ làm vậy là có ý gì?
Phái Hạ thượng thư đường đường là thượng thư lại bộ-một trong số những quan viên đứng đầu triều đình tới Lỗ Trung, thực chất chính là một hình thức cách chức và đày ải, nhưng bệ hạ lại phong hắn quan tước nhất phẩm.
Nhất phẩm của triều đình và nhất phẩm địa phương khác biệt rất lớn, ở trong triều thì phải khom khom giữ mình, nhưng đến địa phương thì có thể thích gì làm nấy.
Những người khác không biết lúc này nên hâm mộ hay nên cảm thương.
Ngược lại Hạ thượng thư lại rất cao hứng, làm lại bộ thượng thư tuy vinh hoa phú quý nhiều vô số kể, nhưng lại không có cơ hội thăng tiến, muốn được phong hầu như Lương Văn Cảnh hay Tô Như Hội là chuyện cả đời cũng không thể đạt được.
Nhưng Lỗ Trung rồng cá hỗn tạp, cơ hội rất nhiều, hoặc nếu có cơ ngộ, bản thân cũng có thể liều một phen.
Đợi mai này cưới vợ sinh con, cũng để lại được cho con cháu đời sau một cái tước vị, hiện giờ hắn cũng chỉ là một bá tước nhỏ bé, qua một đời giáng một cấp, sau hai đời thì không còn gì, hầu tước chí ít còn có thể chống đỡ một đời, vả lại đến lúc đó, người ta không danh không tước, nhà mình dù chỉ là quan tước nhỏ như hạt vừng cũng đã đủ để không bị người khác bắt nạt.
Hạ thượng thư thầm suy tính một phen, chỉ lo lắng sau khi mình đi, trong triều chưa hẳn đã có người tiếp quản được lại bộ, hai thị lang dưới trướng hắn tư chất hơi kém một chút.
Tiền Nguyên Hằng tiếp tục nói: “Vị trí lại bộ thị lang thì để Tĩnh An hầu quản lí, vị trí đại phu ngự sử đài, thì để Đại Lý tự khanh, bên Đại Lý tự do Mã thị lang phụ trách, còn vị trí hình bộ thị lang, ngày sau lại bàn tiếp.”
Hắn đã muốn đổi Đại Lý tự từ lâu, dựa theo chính sách của tiền triều, Đại Lý tự mới là quan viên trưởng quản các án kiện, hình bộ chỉ quản mấy việc trong dân chúng, nhưng vì tin tưởng với trình độ của Mã thị lang cho nên hắn mới giao cho hình bộ xử lí.
Bây giờ đổi lại cũng không sai.
Mã thị lang được thăng quan, từ tam phẩm lên nhị phẩm, trong lòng vô cùng mừng rỡ, trước kia làm việc cùng mấy người Tĩnh An hầu, hắn luôn cảm thấy chức quan của mình quá thấp, không đủ tự tin, bây giờ rốt cuộc cũng không còn áp lực gì nữa.
“Chúng thần tạ bệ hạ long ân.” Mọi người nhất loạt tạ ơn.
Nếu nói tới có người không vui cùng chỉ có mình Lương Văn Cảnh, từ một người nhìn người ta làm việc trở thành bị kẻ khác trông chừng, quan trọng là còn không có thăng quan, nghĩ sao cũng thấy mình chịu thiệt.
Nhưng lời này lại không thể nói ra miệng, đúng là vô cùng tiếc hận.
Tảo triều kết thúc, Tiền Chính Hiên rẩu rĩ không vui đi tới ngự thư phòng, phụ hoàng lại về tẩm cung rồi, lần nào cũng chỉ có mình y cô đơn lẻ bóng, đợi con thành thân rồi cũng sẽ bỏ mặc người một mình cô đơn.
Y giận dỗi nghĩ.
Tiền Nguyên Hằng còn lâu mới quan tâm con trai nghĩ gì, tâm tình vui sướng trở lại Thừa Càn cung, cung nữ đứng trước cửa Thừa Càn cung trông thấy hắn thì không tiếng động hành lễ, ý tứ chính là, hoàng hậu nương nương còn chưa tỉnh dậy.
Tiền Nguyên Hằng đẩy cửa bước vào, thấy màn trướng vẫn buông, bèn chậm rãi đưa tay vén lên, nữ tử bên trong ngủ đến là ngon giấc, đầu kê trên gối mềm mại thêu hoa, trên mặt hơi đỏ lên vì ngủ say, thoạt nhìn như tiên nữ dịu dàng đáng yêu.
An tĩnh đến mức tưởng chừng không phải người phàm.
Tiền Nguyên Hằng không có gọi nàng, nhẹ nhàng buông mành xuống, tối qua A Ninh ngủ muộn, hôm nay nên ngủ thêm chút nữa.
Hắn ra cửa mới mở miệng nói: “Kêu tiểu trù phòng làm bữa sáng, làm xong rồi thì trực tiếp đem tới.”
Đợi khi nào ăn rồi gọi A Ninh, ăn no xong có thể ngủ tiếp, đỡ cho nàng bị mệt.
Hắn quay vào phòng, Tần Ninh nằm trên giường dường như cảm nhận được sự có mặt của hắn, chậm rãi mở mắt.
Nàng ngồi dậy, vén mành lên, Tiền Nguyên Hằng cùng lúc tiến vào, bất ngờ nói: “A Ninh nàng dậy rồi?”
“Giờ nào rồi?” Tần Ninh nói, “Sao không gọi ta dậy, đã muộn thế này rồi.”
“Tối qua nàng mệt như vậy, nên nghỉ ngơi nhiều chút mới tốt.”
Tiền Nguyên Hằng ngồi xuống bên người nàng, đè vai nàng không cho xuống giường, “Ngoan, nghỉ ngơi cho tốt, ta nói với nàng chuyện này.”
“Chuyện gì?”
“Sáng nay, ta đã đáp ứng cho Tô Như Hội cáo lão hồi hương rồi, còn phong cho hắn tước vị Văn An hầu.” Tiền Nguyên Hằng nói.
Tác giả có lời muốn nói:
Một tháng ngày nào cũng sáu ngàn chữ, thận sắp hư luôn rồi, tha thứ cho tui vì sự ngắn ngủn này, hoãn lại một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Tiền Nguyên Hằng đổi lại cầm lấy tay nàng, mặt trăng tròn trịa soi tỏ câu chuyện viên mãn.
Chu Đồng dạo bước trong ngự hoa viên ngẩng đầu lên nhìn, khe khẽ thở dài một tiếng.
Tuy chỉ là tham gia một buổi cung yến, nhưng cũng thoải mái hơn nhiều so với những lần mở tiệc ở nhà trước đây.
Ít nhất trong cung cũng không có em họ muốn tranh giành sự nổi bật, không có tổ mẫu thiên vị, càng không cần lục đục tranh đấu với người ta.
Nàng cúi đầu, thị nữ đi theo phía sau là người nàng đưa từ nhà tới, từ nhỏ đã đi theo nàng, “Tiểu thư, chuyện phía lão phu nhân, người đừng để bụng nữa, hiện giờ không ai gây trở ngại cho tiểu thư được nữa.”
“Nào có đơn giản như vậy, qua hôm nay, tổ mẫu bọn họ sẽ không khi dễ ta nữa, nhưng những chuyện khác cũng chẳng bớt đi được đâu.”
Tỷ như, kêu nàng nhờ Tần Ninh nâng đỡ các tỷ muội, hay các thúc bá huynh đệ trong nhà, dựa vào địa vị thái tử phi mà đem lại lợi ích cho Chu gia.
Huynh trưởng nhà ngoại của hoàng hậu nương nương được phong Thừa Ân hầu, chẳng lẽ tổ phụ lại không đỏ mắt thèm thuồng.
Thị nữ khẽ thở dài, “Tiểu thư, chúng ta cũng không có cách nào khác, hà tất phải lo nghĩ, đến lúc đó binh đến tướng chặn nước đến đất dâng là được.”
“Phải.” Chu Đồng thấp giọng nói.
“Vì sao phải nhẫn nhịn, chuyện muội không muốn làm thì có thể không làm.”
Giọng nói trong trẻo của thiếu niên truyền tới, Chu Đồng ngẩng đầu, sửng sốt.
Nàng lùi về sau một bước, “Điện hạ...”
Dưới ánh trăng, thiếu nữ dung nhan tuyệt sắc cúi đầu, sắc mặt ngượng ngùng khẽ đỏ, bị người con trai mình thích nghe thấy mấy chuyện không hay trong nhà, chung quy cũng chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.
Tiền Chính Hiên bước tới trước mặt nàng, trong giọng nói mang chút lạnh lùng: “Mặc kệ là ai muốn làm khó muội, muội cũng không cần lo lắng, ta sẽ đứng sau ủng hộ muội, dù người đó là tổ mẫu, hay là họ hàng thân thích, có ta ở đây, không ai có thể khiến muội chịu chút ấm ức nào.”
Thiếu niên trước mặt cao hơn nàng một cái đầu, Chu Đồng chậm rãi ngước lên, dưới ánh trăng sáng tỏ, biểu tình trên mặt được nàng thu hết vào tầm mắt.
Nghiêm túc mà kiên định.
Chu Đồng nhỏ giọng: “Muội hiểu rồi, điện hạ...sao lại ở đây?”
Mặt Tiền Chính Hiên cũng nhuốm lên chút đỏ nhàn nhạt, ho khan một tiếng, làm bộ bình thản nói: “Ta ở đây ngắm trăng, trời tối đường trơn, để ta đưa Chu tiểu thư về.”
Đêm đã khuya lắm rồi, y vẫn muốn ở với Chu Đồng lâu hơn chút nữa, nhưng suy cho cùng vẫn là ảnh hưởng không tốt.
Hai người một trước một sau bước đi, Chu Đồng nắm vạt váy, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, nhìn bóng lưng thiếu niên cao ráo đĩnh đạc, khẽ cắn môi dưới.
Rốt cuộc vẫn không nói gì.
Cảm thấy có chút không biết giữ kẽ.
Nếu nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tiền Chính Hiên, có lẽ nàng sẽ không nghĩ vậy nữa, có trời mới biết người ta chỉ là sợ dọa nàng chạy mất.
Rất nhanh đã tới Sướng Âm lâu, Tiền Chính Hiên nhìn nàng, khẽ mở miệng nói: “Muội...muội vào đi.”
Chu Đồng ngoan ngoãn gật đầu.
Chỉ hận quãng đường quá ngắn, chính mình đã cố gắng đi chậm hết mức có thể, nhưng vẫn rất nhanh đã tới nơi.
Mặt trăng chầm chậm di chuyển, chớp mắt sắc trời dần sáng lên.
Khi Tiền Nguyên Hằng thức dậy lên triều, Tần Ninh vẫn còn ngủ say, cung nữ nhẹ nhàng cẩn thận tiến vào hầu hạ, không dám phát ra chút tiếng động nào.
Buổi tảo triều hôm nay xảy ra một chuyện lớn, Tô Như Hội Tô đại nhân tối qua ở yến hội còn cao ngạo uy phong kiên trinh bất khuất, hôm nay lại vào triều nói muốn cáo lão hồi hương.
Nhất thời, cả triều đình trấn động.
Kì thực Tô Như Hội cũng chẳng có bao nhiêu sức ảnh hưởng, nhưng hắn còn rất trẻ, một đám lão thần đứng trên điện có cảm giác dưới chân mọc gai, khó có thể đứng vững, hắn còn trẻ măng đã cáo lão hồi hương, mà mấy lão già chúng ta, há chẳng phải sắp về với đất.
Thế nhưng tân triều mới lập được một năm, phần lớn bọn họ khi còn tiền triều đều không cầu được cái quan cái chức nào, bây giờ làm quan vẫn chưa bõ.
Tiền Nguyên Hằng giả bộ níu giữ: “Tô đại nhân vẫn còn khỏe mạnh, hiện là lúc triều đình cần ngươi, thật sự không nên rời đi, ái khanh từ bỏ ý niệm này đi.”
Tô Như Hội lại bái.
“Bệ hạ, bao năm chinh chiến sinh nhai, thần hiện giờ thương bệnh chồng chất, thật sự không chống đỡ được nữa, mong bệ hạ khai ân.”
Tô Như Hội nói dối không chớp mắt, chỉ là tùy tiện lôi ra một cái lí do hợp tình hợp lí mà thôi.
“Chuyện này...nếu đã vậy, trẫm chuẩn tấu, Tô ái khanh về quê chú ý điều dưỡng thân thể, khi nào bình phục hẳn, trẫm dọn sạp tiếp đãi.”
Tô Như Hội đáp: “Thần đa tạ bệ hạ hậu ái.”
Lương Văn Cảnh thấy thế, rất nghiêm túc mà thực hiện trách nhiệm của ngự sử đài, nhắc nhở hoàng đế bệ hạ.
“Bệ hạ, Tô đại nhân vì nước vì dân lập được công lao to lớn, thần hổ thẹn không bằng, thường nói với Tô đại nhân, chính mình không xứng với chức vị này, thần cho rằng, triều đình nên ban thưởng để an ủi công đức của Tô đại nhân.”
“Trẫm cũng có ý này, Hạ ái khanh, ngươi nghĩ Tô đại nhân nên có tước vị gì thì được.”
Hạ đại nhân bất chợt ngẩng đầu, phong tước ư?
Lương Văn Cảnh vừa nói, bản thân tự nhận không bằng, Tô Như Hội xưa nay luôn sống lặng lẽ, tước vị đương nhiên không thể thấp, nhưng tước vị quá cao có lẽ Tiền Nguyên Hằng cũng sẽ không vui.
Hạ thượng thư đắn đó: “Bệ hạ, thần nghĩ, công tích của Tô đại nhân so ra cao hơn chúng thần vài phần, năm đó thần cũng từng chịu ơn Tô đại nhân, tuy nói cử hiền bất tị thân(*), nhưng thần nghĩ, tránh hiềm nghi vẫn tốt hơn.”
(*) Cử hiền bất tị thân: (举贤不避亲) người có tài nên được công nhận, không nên vì đó là người thân của mình mà kiêng kỵ.
Tiền Nguyên Hằng nói: “Nếu đã như vậy, lễ bộ lại bộ cũng nhau chuẩn bị, phong Tô đại nhân làm hầu tước, lễ bộ thảo phong hào rồi dâng lên đây.”
“Thần tạ bệ hạ long ân.” Tô Như Hội ngữ khí nhàn nhạt, giống như làm theo phép tắc mà lên tiếng cảm tạ, không chút vui mừng vì được phong hầu.
Kì thực trong lòng Hạ thượng thư có chút lo lắng, nếu Tô đại nhân cũng được phong tước, vậy gia tộc của hoàng hậu nương nương đã có hai vị hầu tước, cả triều ba hầu tước thì bọn họ chiếm một nửa, sau này Tần thị hiển hách chỉ e không thua kém gì Giang Tây Lương thị.
Chiêu này của Lương Văn Cảnh...chẳng lẽ là chuyển dời lửa đạn?
Khiến cả triều đình chú mục vào Tô Như Hội, giúp Giang Tây Lương thị yên ổn.
Nếu là thật, vậy thì hắn đúng là một kỳ tài, biện pháp đưa ra rất hữu dụng.
Hiện tại nếu không làm vậy, tương lai thái tử điện hạ đủ lông đủ cánh, những lúc điện hạ và bệ hạ chính kiến không đồng nhất, quyền thế của Tần gia có thể gây được uy hiếp đối với bệ hạ, cho dù chỉ là chút ít, nhưng cũng có thể làm dời đi phần lớn ánh mắt của quan viên trong triều.
Hạ thượng thư không nói gì, mặc kệ thế nào, Thừa Ân hầu và Tô Như Hội trong tay đều không có chút thực quyền nào, tước vị để đó cho đẹp mắt mà thôi, Tô Như Hội hiện giờ không con không cái, ban công tước cho hắn thì có làm sao?
Hắn cũng chẳng truyền lại được cho con cháu.
Tuy Lương Văn Cảnh và Hạ thượng thư đều nói tốt về Tô Như Hội, khen người ta không ngớt, nhưng vẫn có người không phục, một năm nay Tô Như Hội chưa từng xuất hiện trong triều, chỉ làm quan tại Lỗ Trung, dựa vào đâu vừa vào kinh đã được phong hầu tước.
Cái gọi là công lao to lớn, vì nước vì dân, ai biết đâu được?
“Bệ hạ, thần cho rằng làm vậy không thỏa đáng, Tô đại nhân đã làm được gì, chúng thần chưa từng được nghe, tùy tiện phong hầu chỉ e sẽ khiến lòng người bất ổn, mong bệ hạ suy nghĩ lại.”
“Công tích của Tô đại nhân...” Tiền Nguyên Hằng trầm ngâm một lát, “Nếu các ngươi không biết, hôm nào đó trẫm sẽ đưa các ngươi tới Lăng Yên các nhìn một cái, tóm lại sẽ không thua kém bất kì ai.”
Chỉ là người này tính cách thật sự cổ quái, lạnh lùng hiểm độc, khiến người không vui.
Bằng không nếu năm đó hắn cùng theo về kinh, dù Tiền Nguyên Hằng nhìn hắn không thuận mắt hơn đi nữa, nếu đã phong hầu cho Lương Văn Cảnh, chắc chắn sẽ không thiếu phần của Tô Như Hội.
Hắn phất tay ngăn lại người còn muốn mở miệng nói, “Lễ bộ cũng không cần nghĩ phong hào nữa, trẫm đã có rồi, gọi Văn An hầu đi.”
Đã có một Tĩnh An hầu, giờ thêm một Văn An hầu nữa, coi như cùng một bộ, nghe lên cũng thấy giống nhau.
Tiền Nguyên Hằng nhàn nhạt nói: “Hàn lâm viện thảo chỉ, ngoài ra, Tô đại nhân là trưởng quan tại Lỗ Trung, hắn đi rồi Lỗ Trung phải có người tới thay, trẫm nghĩ, bên phía Lỗ Trung tình hình phức tạp, quan viên bình thường lo không được, Hạ ái khanh, trẫm phái ngươi đi Lỗ Trung, phong làm tuần phủ Lỗ Trung, đặc thiết nhất phẩm.”
Hạ thượng thư: “Thần tuân chỉ.”
Bệ hạ, bệ hạ làm vậy là có ý gì?
Phái Hạ thượng thư đường đường là thượng thư lại bộ-một trong số những quan viên đứng đầu triều đình tới Lỗ Trung, thực chất chính là một hình thức cách chức và đày ải, nhưng bệ hạ lại phong hắn quan tước nhất phẩm.
Nhất phẩm của triều đình và nhất phẩm địa phương khác biệt rất lớn, ở trong triều thì phải khom khom giữ mình, nhưng đến địa phương thì có thể thích gì làm nấy.
Những người khác không biết lúc này nên hâm mộ hay nên cảm thương.
Ngược lại Hạ thượng thư lại rất cao hứng, làm lại bộ thượng thư tuy vinh hoa phú quý nhiều vô số kể, nhưng lại không có cơ hội thăng tiến, muốn được phong hầu như Lương Văn Cảnh hay Tô Như Hội là chuyện cả đời cũng không thể đạt được.
Nhưng Lỗ Trung rồng cá hỗn tạp, cơ hội rất nhiều, hoặc nếu có cơ ngộ, bản thân cũng có thể liều một phen.
Đợi mai này cưới vợ sinh con, cũng để lại được cho con cháu đời sau một cái tước vị, hiện giờ hắn cũng chỉ là một bá tước nhỏ bé, qua một đời giáng một cấp, sau hai đời thì không còn gì, hầu tước chí ít còn có thể chống đỡ một đời, vả lại đến lúc đó, người ta không danh không tước, nhà mình dù chỉ là quan tước nhỏ như hạt vừng cũng đã đủ để không bị người khác bắt nạt.
Hạ thượng thư thầm suy tính một phen, chỉ lo lắng sau khi mình đi, trong triều chưa hẳn đã có người tiếp quản được lại bộ, hai thị lang dưới trướng hắn tư chất hơi kém một chút.
Tiền Nguyên Hằng tiếp tục nói: “Vị trí lại bộ thị lang thì để Tĩnh An hầu quản lí, vị trí đại phu ngự sử đài, thì để Đại Lý tự khanh, bên Đại Lý tự do Mã thị lang phụ trách, còn vị trí hình bộ thị lang, ngày sau lại bàn tiếp.”
Hắn đã muốn đổi Đại Lý tự từ lâu, dựa theo chính sách của tiền triều, Đại Lý tự mới là quan viên trưởng quản các án kiện, hình bộ chỉ quản mấy việc trong dân chúng, nhưng vì tin tưởng với trình độ của Mã thị lang cho nên hắn mới giao cho hình bộ xử lí.
Bây giờ đổi lại cũng không sai.
Mã thị lang được thăng quan, từ tam phẩm lên nhị phẩm, trong lòng vô cùng mừng rỡ, trước kia làm việc cùng mấy người Tĩnh An hầu, hắn luôn cảm thấy chức quan của mình quá thấp, không đủ tự tin, bây giờ rốt cuộc cũng không còn áp lực gì nữa.
“Chúng thần tạ bệ hạ long ân.” Mọi người nhất loạt tạ ơn.
Nếu nói tới có người không vui cùng chỉ có mình Lương Văn Cảnh, từ một người nhìn người ta làm việc trở thành bị kẻ khác trông chừng, quan trọng là còn không có thăng quan, nghĩ sao cũng thấy mình chịu thiệt.
Nhưng lời này lại không thể nói ra miệng, đúng là vô cùng tiếc hận.
Tảo triều kết thúc, Tiền Chính Hiên rẩu rĩ không vui đi tới ngự thư phòng, phụ hoàng lại về tẩm cung rồi, lần nào cũng chỉ có mình y cô đơn lẻ bóng, đợi con thành thân rồi cũng sẽ bỏ mặc người một mình cô đơn.
Y giận dỗi nghĩ.
Tiền Nguyên Hằng còn lâu mới quan tâm con trai nghĩ gì, tâm tình vui sướng trở lại Thừa Càn cung, cung nữ đứng trước cửa Thừa Càn cung trông thấy hắn thì không tiếng động hành lễ, ý tứ chính là, hoàng hậu nương nương còn chưa tỉnh dậy.
Tiền Nguyên Hằng đẩy cửa bước vào, thấy màn trướng vẫn buông, bèn chậm rãi đưa tay vén lên, nữ tử bên trong ngủ đến là ngon giấc, đầu kê trên gối mềm mại thêu hoa, trên mặt hơi đỏ lên vì ngủ say, thoạt nhìn như tiên nữ dịu dàng đáng yêu.
An tĩnh đến mức tưởng chừng không phải người phàm.
Tiền Nguyên Hằng không có gọi nàng, nhẹ nhàng buông mành xuống, tối qua A Ninh ngủ muộn, hôm nay nên ngủ thêm chút nữa.
Hắn ra cửa mới mở miệng nói: “Kêu tiểu trù phòng làm bữa sáng, làm xong rồi thì trực tiếp đem tới.”
Đợi khi nào ăn rồi gọi A Ninh, ăn no xong có thể ngủ tiếp, đỡ cho nàng bị mệt.
Hắn quay vào phòng, Tần Ninh nằm trên giường dường như cảm nhận được sự có mặt của hắn, chậm rãi mở mắt.
Nàng ngồi dậy, vén mành lên, Tiền Nguyên Hằng cùng lúc tiến vào, bất ngờ nói: “A Ninh nàng dậy rồi?”
“Giờ nào rồi?” Tần Ninh nói, “Sao không gọi ta dậy, đã muộn thế này rồi.”
“Tối qua nàng mệt như vậy, nên nghỉ ngơi nhiều chút mới tốt.”
Tiền Nguyên Hằng ngồi xuống bên người nàng, đè vai nàng không cho xuống giường, “Ngoan, nghỉ ngơi cho tốt, ta nói với nàng chuyện này.”
“Chuyện gì?”
“Sáng nay, ta đã đáp ứng cho Tô Như Hội cáo lão hồi hương rồi, còn phong cho hắn tước vị Văn An hầu.” Tiền Nguyên Hằng nói.
Tác giả có lời muốn nói:
Một tháng ngày nào cũng sáu ngàn chữ, thận sắp hư luôn rồi, tha thứ cho tui vì sự ngắn ngủn này, hoãn lại một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com