-
Phần V END
17.
Đợi bọn họ đi rồi, ta mới đi ra từ phía sau rèm.
“Bệ hạ đã tìm được chứng cứ chứng minh phụ thân của thiếp không có thông đồng với địch phản quốc rồi sao?”
Tạ Huyên gật đầu, vươn tay kéo ta vào lòng ngực của chàng ấy: “Trẫm nghiên cứu mật thư mà Thừa tướng viết cho địch quốc hồi lâu, phát hiện nội dung viết trên đó không phải là chuyện quốc gia đại sự.”
【 Chữ của Thừa tướng như q.u.ỷ vẽ bùa vậy! 】
【 May mà năm đó, vì muốn cưới Hoàng Hậu nên trẫm cố ý lôi kéo làm quen với Thừa tướng, còn cố ý nghiên cứu tranh chữ của ông ấy! 】
【 Lúc này mới miễn cưỡng có thể đọc ra được ông ấy viết cái gì! 】
【 Thừa tướng à! Viết đẹp lắm! Lần sau đừng viết nữa! 】
Ngay cả mẫu thân cũng không nhận ra chữ của cha ta nữa.
Làm khó Tạ Huyên rồi.
“Vậy trên đó viết gì vậy? Bệ hạ có thể nói cho thiếp biết được không? Thiếp muốn biết, thiếp không biết thiếp sẽ chết mất.”
“Đều là sách dạy nấu ăn.”
Dừng một chút chàng ấy lại bổ sung: “Sách dạy nấu ăn thời cổ.”
Đúng rồi, đây mới đúng là chuyện mà cha ta sẽ làm.
【 Trẫm cẩn thận suy nghĩ, những món ăn trong đó có vẻ cũng không tệ lắm! 】
【 Ngày mai bảo Ngự Thiện Phòng học tập rồi làm cho Hoàng Hậu nếm thử! 】
【 Trên đời này không có nhiều phu quân tri kỷ giống như trẫm vậy đâu! Hoàng Hậu, nàng giữ trẫm thật kỹ đó! 】
Ta cười khẽ vài tiếng trong lòng, xoay người ôm lấy Tạ Huyên.
“Bệ hạ, thiếp tâm duyệt bệ hạ, cuộc đời này thiếp chỉ nguyện làm bạn bên cạnh bệ hạ, không có bệ hạ thiếp sẽ chec mất.”
Nói xong, môi của ta dừng lại trên trán Tạ Huyên.
Ngay sau đó tiếng lòng của chàng ấy ùn ùn kéo tới.
【 A a a Hoàng Hậu nói nàng ấy tâm duyệt trẫm! 】
【 Hoàng Hậu nói không có trẫm nàng ấy sẽ chec! 】
【 Hoàng Hậu còn chủ động hôn trẫm! 】
【 Mười năm trước, trẫm phải uống rượu với Thừa tướng suốt một đêm mới làm cho ông ấy gật đầu đồng ý gả Hoàng Hậu cho trẫm! 】
【 Sau khi thành hôn Hoàng Hậu vẫn luôn không mặn không nhạt gì với trẫm, trẫm sắp ấm ức chec mất! 】
【 Mười năm! Cuối cùng trẫm cũng chờ tới ngày này rồi! 】
【 Trẫm thật sự rất sung sướng! Trẫm sung sướng muốn nổ tung! 】
Thì ra ta và Tạ Huyên đã lãng phí thời gian mười năm.
Ta cho rằng chàng ấy cưới ta làm hoàng hậu là vì muốn nhận được sự trợ giúp từ phủ Thừa tướng.
Cho nên ta vẫn luôn không nhiệt tình mấy với chàng ấy.
Hơn nữa con người của chàng ấy thật sự là trong ngoài không đồng nhất……
Nếu không phải nghe được tiếng lòng của Tạ Huyên, không biết chúng ta còn sẽ tiếp tục bỏ lỡ bao lâu nữa.
Tạ Huyên nhanh chóng đảo khách thành chủ, cảnh xuân lưu luyến khắp phòng.
18.
Lại qua vài ngày.
Ám vệ mang theo tin tức mới trở về, Tạ Huyên bỗng nhiên muốn xuất cung.
Ta lười biếng dựa vào trường kỷ: “Bệ hạ tự mình đi đi, thiếp không muốn đi, thiếp đi sẽ mệt chec.”
“Trẫm không yên tâm để một mình nàng ở lại trong cung.” Tạ Huyên nghiêm túc nói.
【 Hoàng Hậu à! Đi với trẫm đi mà! 】
【 Nàng không ở cạnh trẫm, trẫm sẽ chết mất! 】
【 Trẫm cũng rất dễ chết! 】
Ta cười cười, thay quần áo cùng chàng ấy ra cung.
Chúng ta cùng đi một chuyến đến ngục giam của Đại Lý Tự trước.
Không phụ sự mong đợi của mọi người, phụ mẫu và ca tẩu của ta lại tăng thêm vài cân nữa.
Tạ Huyên đứng ở ngoài cửa lao, nói chuyện với cha ta một lát, nói cho ông ấy chuyện này có thể tra ra manh mối rất nhanh thôi.
“Thừa tướng, trẫm tin tưởng Thừa tướng tuyệt không phải là người thông đồng với địch phản quốc.”
Cha ta nước mắt lưng tròng: “Bệ hạ, thì ra bệ hạ tin tưởng lão thần đến như vậy.”
【 Thừa tướng nói gì vậy! 】
【 Chỉ bằng Thừa tướng là cha ruột của Hoàng Hậu! Trẫm không nên tin Thừa tướng sao! 】
“Thừa tướng.” Tạ Huyên ho khan một tiếng: “Trẫm đọc hiểu mật tin của Thừa tướng rồi.”
Ánh mắt cha ta nhìn về phía Tạ Huyên……
Lập tức lại nhiều vài phần khâm phục.
Rốt cuộc người có thể đọc hiểu lối viết cuồng thảo kiệt xuất kia của ông ấy cũng không nhiều lắm.
Tính luôn Tạ Huyên thì trước mắt chỉ có một người mà thôi.
Sau khi rời khỏi Đại Lý Tự.
Tạ Huyên nắm tay ta, đi từ chợ phía đông đến chợ phía tây, lại từ chợ phía tây đi về chợ phía đông.
Mua một đống đồ vô dụng, vừa mua vừa nhìn đông nhìn tây.
Ta cũng nhìn theo hướng mà chàng ấy nhìn: “Bệ hạ đang đợi người nào à?”
Tạ Huyên thất thần “ừ” một tiếng.
【 Trẫm sắp đi hết chợ phía đông và chợ phía tây rồi! 】
【 Thích khách đáng chec sao còn chưa tới nữa! 】
【 Tình báo của ám vệ sẽ không nhầm lẫn gì đấy chứ? 】
【 Nếu nhầm lẫn gì, trẫm sẽ trừ sạch bổng lộc của bọn họ! 】
Ta còn chưa kịp tự hỏi chàng ấy chờ thích khách để làm gì.
Bỗng nhiên bốn phương tám hướng có rất nhiều hắc y nhân nhảy ra, tay cầm đại khảm đao xông về phía ta và Tạ Huyên.
Tạ Huyên ôm ta nghiêng người sang một bên, trốn phía sau ám vệ.
Không bao lâu sau, ám vệ đã giải quyết hết sạch đám thích khách kia.
【 Lần sau có thể tìm thích khách lợi hại hơn một chút được không vậy! 】
【 Trẫm vẫn chưa bị thương nữa! Khúc sau phải diễn như thế nào đây! 】
Diễn kịch?
Ta nhìn về phía Tạ Huyên, lại phát hiện chàng ấy đang nhìn chằm chằm bội kiếm của ám vệ.
【 Trẫm phải hy sinh vì nghiệp lớn thôi! 】
Ngay sau đó, Tạ Huyên đột nhiên rút bội kiếm của ám vệ ra, tự cho bản thân mình một kiếm.
Ta nhìn cánh tay đổ m.á.u của chàng ấy, trợn mắt há hốc mồm: “Bệ hạ!”
Tạ Huyên che miệng vết thương lại “Trẫm không sao.”
【 A a a a đau chec trẫm! 】
19.
Rõ ràng chỉ là một vết thương rất nhỏ, trên đường hồi cung đã xử lý xong.
Nhưng sau khi hồi cung, chuyện đầu tiên mà Tạ Huyên làm là gọi tất cả thái y đang trực đến Dưỡng Tâm Điện.
Còn mệnh cho Lý công công bắt một con gà, đổ đầy thau m.á.u loãng.
Rất nhanh sau đó, tin tức hoàng đế bị ám sát đã truyền khắp cả hoàng cung.
Hơn nửa ngày, triều thần đến đây một lần.
Ngay cả Thái hậu cũng đích thân đến Dưỡng Tâm điện một lần.
Tất cả đều bị Lý công công giữ ngoài cửa đại điện khuyên trở về.
“Bệ hạ long thể bất an, không muốn gặp bất kỳ kẻ nào.”
Tạ Huyên - long thể bất an - đang ngồi xổm bên cạnh ngự án trong Dưỡng Tâm Điện.
Cầm ngọc tỷ đập óc chó.
Bởi vì ta nói ta muốn ăn quả óc chó.
【 Sao quả óc chó này lại khó gỡ vỏ như vậy? 】
【 Nhưng mà hẳn là quả óc chó do đích thân trẫm gỡ vỏ sẽ ngon hơn nhỉ! 】
【 Tiếp tục đập! 】
Ta mất hồn mất vía nhìn ngọc tỷ kia đập vào quả óc chó.
Đập ra cả dĩa hạt óc chó mà một góc cũng không hư.
Không hổ là được làm từ ngọc thạch thượng thừa, đúng là không tầm thường.
Quả óc chó mà Tạ Huyên đích thân gỡ vỏ, đúng là càng thơm ngon.
Nửa đêm, ngoài điện đột nhiên vang lên tiếng ch.é.m giec.
Còn có ánh lửa tận trời.
Ta bị bừng tỉnh, đẩy đẩy Tạ Huyên ngủ bên cạnh: “Bệ hạ, không ổn rồi.”
Tạ Huyên mơ màng ngồi dậy, vẻ mặt có chút mê mang.
【 Là ai! Quấy nhiễu mộng đẹp của trẫm! 】
【 Ồ, thì ra là Hoàng Hậu, vậy không có việc gì. 】
“Hình như bên ngoài có đánh nhau!”
“Không sao, ngủ thêm một lát nữa đi.” Dứt lời chàng ấy lại thật sự ôm ta ngủ tiếp.
Lúc trời tờ mờ sáng, cuối cùng bên ngoài cũng khôi phục yên tĩnh.
Tạ Huyên rời giường mặc quần áo chỉnh tề, thống lĩnh Ngự lâm quân đã chờ ngoài điện một lúc lâu.
“Bệ hạ, Thái Hậu và Tống Thái sư cấu kết với ngoại tặc ý đồ mưu phản, đều đã bị chúng thần bắt được.”
【 Trẫm biết! Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của trẫm! 】
Tạ Huyên hơi gật đầu: “Người đâu rồi?”
“Đều ở bên ngoài đại điện.”
Tạ Huyên nhìn về phía ta: “Hoàng Hậu theo trẫm đi xem người chân chính thông đồng với địch phản quốc đi.”
【 Thừa tướng lập tức sẽ được giải oan giải tội rồi! Trẫm kích động quá đi! 】
【 Hoàng Hậu sắp có thể đoàn tụ với người nhà rồi! 】
Thật ra ta cảm thấy bọn họ sống ở trong tù cũng sống khá tốt, thật đấy.
20.
Thái Hậu và Tống Thái sư bị trói gô áp ở ngoài điện.
Mặt mày xám tro, búi tóc tán loạn.
Một thân hoa phục sang quý dính đầy bùn đất.
Thấy ta và Tạ Huyên đi ra, Thái Hậu kinh ngạc trợn tròn hai mắt nhìn: “Huyên nhi, con vẫn chưa chec ư?”
【 Thái Hậu chưa chec sao trẫm có thể chết được? 】
“Trẫm không giả bộ bị ám sát trọng thương thì làm saoThái Hậu có thể để lộ lòng muông dạ thú của mình được?”
【 Bị lừa rồi! Ha Ha Ha Ha! 】
【 Chút thông minh này mà đòi đấu với trẫm? 】
【 Là các ngươi đ.i.ê.n rồi hay là trẫm đ.i.ê.n rồi? 】
Thái Hậu đánh giá Tạ Huyên từ trên xuống dưới vài lần, sau đó bà ta quay mặt đi không lên tiếng.
Tống Thái sư vẫn chưa từ bỏ ý định: “Sao người lại phát hiện được?”
Tạ Huyên liếc mắt nhìn Tống Thái sư: “Lúc thái sư trình mật thư Thừa tướng thông địch phản quốc lên cho trẫm, trẫm đã hơi hoài nghi, mật thư này ngoại trừ Thừa tướng ra, người có thể tiếp xúc cũng chỉ có thể là người của địch quốc.”
【 Trẫm đợi lâu như vậy, chính là vì chờ đám ngu xuẩn các ngươi tự chui đầu vào lưới! 】
Tống Thái sư vẻ mặt bừng tỉnh hiểu rõ.
Nhưng mà đã muộn.
“Người đâu, đưa Thái Hậu và Thái sư vào đại lao, chọn ngày hỏi trảm.”
【 Đúng rồi, còn có Tống Ngọc Nghiên! 】
【 Cùng ch.é.m! Cùng ch.é.m! 】
【 Trẫm muốn ch.é.m nàng ta lâu lắm rồi! 】
“Bệ hạ.” Ta tới gần Tạ Huyên, nhẹ giọng nói: “Tống Quý phi và những người còn lại của Tống gia đều sung nhập nô tịch đi.”
So với Thái Hậu và Tống Thái sư, nàng ta cũng không có gây ra tội ác tày trời gì.
Tạ Huyên nắm lấy tay của ta: “Được, y theo lời Hoàng Hậu vậy.”
Ngày hôm sau, ta gặp được cha mẹ ca tẩu được thả ra từ nhà lao của Đại Lý Tự.
Bởi vì tăng cân quá nhiều, quần áo cũ đều không thể mặc được nữa.
Phải cắt may quần áo lại.
Cha và nương ta ôm ta, ca cà và tẩu tử thì mỗi người ôm mỗi cánh tay của ta.
“Vân Thanh à, chúng ta đều rất nhớ muội.”
“Muội có nhớ chúng ta không? Sao muội không có gầy cũng không có tiều tụy đi vậy?”
Có thể là bởi vì ta không có chân giò heo để ăn chăng.
Kết thúc.
Một năm sau.
Ta sinh hạ một hoàng tử.
Ngày mà hoàng tử nhỏ chào đời, bỗng nhiên ta không được tiếng lòng của Tạ Huyên nữa.
Bởi vì chàng ấy đã hoàn toàn không giả vờ nữa.
Chàng ấy rít gào ngoài sân nơi ta sinh sản:
“Sao sinh một đứa nhỏ thôi lại khó như vậy!”
“Trẫm có thể sinh giùm Hoàng Hậu không vậy!”
“Tiểu tử kia, tốt nhất là ngươi nên ngoan ngoãn chạy nhanh ra ngoài đây!”
“Nếu không trẫm tru di cửu tộc nhà ngươi!”
Lý công công nhắc nhở chàng ấy: “Bệ hạ, đó là hoàng tử của người, tru cửu tộc không ổn lắm đâu……”
Toàn bộ hoàng cung đều nghĩ không ra.
Vì sao bệ hạ anh minh thần võ của bọn họ lại thay đổi tính tình trong một đêm như vậy.
Chỉ có ta biết, chàng ấy á, xưa nay đã như vậy rồi.
(Hết)
Đợi bọn họ đi rồi, ta mới đi ra từ phía sau rèm.
“Bệ hạ đã tìm được chứng cứ chứng minh phụ thân của thiếp không có thông đồng với địch phản quốc rồi sao?”
Tạ Huyên gật đầu, vươn tay kéo ta vào lòng ngực của chàng ấy: “Trẫm nghiên cứu mật thư mà Thừa tướng viết cho địch quốc hồi lâu, phát hiện nội dung viết trên đó không phải là chuyện quốc gia đại sự.”
【 Chữ của Thừa tướng như q.u.ỷ vẽ bùa vậy! 】
【 May mà năm đó, vì muốn cưới Hoàng Hậu nên trẫm cố ý lôi kéo làm quen với Thừa tướng, còn cố ý nghiên cứu tranh chữ của ông ấy! 】
【 Lúc này mới miễn cưỡng có thể đọc ra được ông ấy viết cái gì! 】
【 Thừa tướng à! Viết đẹp lắm! Lần sau đừng viết nữa! 】
Ngay cả mẫu thân cũng không nhận ra chữ của cha ta nữa.
Làm khó Tạ Huyên rồi.
“Vậy trên đó viết gì vậy? Bệ hạ có thể nói cho thiếp biết được không? Thiếp muốn biết, thiếp không biết thiếp sẽ chết mất.”
“Đều là sách dạy nấu ăn.”
Dừng một chút chàng ấy lại bổ sung: “Sách dạy nấu ăn thời cổ.”
Đúng rồi, đây mới đúng là chuyện mà cha ta sẽ làm.
【 Trẫm cẩn thận suy nghĩ, những món ăn trong đó có vẻ cũng không tệ lắm! 】
【 Ngày mai bảo Ngự Thiện Phòng học tập rồi làm cho Hoàng Hậu nếm thử! 】
【 Trên đời này không có nhiều phu quân tri kỷ giống như trẫm vậy đâu! Hoàng Hậu, nàng giữ trẫm thật kỹ đó! 】
Ta cười khẽ vài tiếng trong lòng, xoay người ôm lấy Tạ Huyên.
“Bệ hạ, thiếp tâm duyệt bệ hạ, cuộc đời này thiếp chỉ nguyện làm bạn bên cạnh bệ hạ, không có bệ hạ thiếp sẽ chec mất.”
Nói xong, môi của ta dừng lại trên trán Tạ Huyên.
Ngay sau đó tiếng lòng của chàng ấy ùn ùn kéo tới.
【 A a a Hoàng Hậu nói nàng ấy tâm duyệt trẫm! 】
【 Hoàng Hậu nói không có trẫm nàng ấy sẽ chec! 】
【 Hoàng Hậu còn chủ động hôn trẫm! 】
【 Mười năm trước, trẫm phải uống rượu với Thừa tướng suốt một đêm mới làm cho ông ấy gật đầu đồng ý gả Hoàng Hậu cho trẫm! 】
【 Sau khi thành hôn Hoàng Hậu vẫn luôn không mặn không nhạt gì với trẫm, trẫm sắp ấm ức chec mất! 】
【 Mười năm! Cuối cùng trẫm cũng chờ tới ngày này rồi! 】
【 Trẫm thật sự rất sung sướng! Trẫm sung sướng muốn nổ tung! 】
Thì ra ta và Tạ Huyên đã lãng phí thời gian mười năm.
Ta cho rằng chàng ấy cưới ta làm hoàng hậu là vì muốn nhận được sự trợ giúp từ phủ Thừa tướng.
Cho nên ta vẫn luôn không nhiệt tình mấy với chàng ấy.
Hơn nữa con người của chàng ấy thật sự là trong ngoài không đồng nhất……
Nếu không phải nghe được tiếng lòng của Tạ Huyên, không biết chúng ta còn sẽ tiếp tục bỏ lỡ bao lâu nữa.
Tạ Huyên nhanh chóng đảo khách thành chủ, cảnh xuân lưu luyến khắp phòng.
18.
Lại qua vài ngày.
Ám vệ mang theo tin tức mới trở về, Tạ Huyên bỗng nhiên muốn xuất cung.
Ta lười biếng dựa vào trường kỷ: “Bệ hạ tự mình đi đi, thiếp không muốn đi, thiếp đi sẽ mệt chec.”
“Trẫm không yên tâm để một mình nàng ở lại trong cung.” Tạ Huyên nghiêm túc nói.
【 Hoàng Hậu à! Đi với trẫm đi mà! 】
【 Nàng không ở cạnh trẫm, trẫm sẽ chết mất! 】
【 Trẫm cũng rất dễ chết! 】
Ta cười cười, thay quần áo cùng chàng ấy ra cung.
Chúng ta cùng đi một chuyến đến ngục giam của Đại Lý Tự trước.
Không phụ sự mong đợi của mọi người, phụ mẫu và ca tẩu của ta lại tăng thêm vài cân nữa.
Tạ Huyên đứng ở ngoài cửa lao, nói chuyện với cha ta một lát, nói cho ông ấy chuyện này có thể tra ra manh mối rất nhanh thôi.
“Thừa tướng, trẫm tin tưởng Thừa tướng tuyệt không phải là người thông đồng với địch phản quốc.”
Cha ta nước mắt lưng tròng: “Bệ hạ, thì ra bệ hạ tin tưởng lão thần đến như vậy.”
【 Thừa tướng nói gì vậy! 】
【 Chỉ bằng Thừa tướng là cha ruột của Hoàng Hậu! Trẫm không nên tin Thừa tướng sao! 】
“Thừa tướng.” Tạ Huyên ho khan một tiếng: “Trẫm đọc hiểu mật tin của Thừa tướng rồi.”
Ánh mắt cha ta nhìn về phía Tạ Huyên……
Lập tức lại nhiều vài phần khâm phục.
Rốt cuộc người có thể đọc hiểu lối viết cuồng thảo kiệt xuất kia của ông ấy cũng không nhiều lắm.
Tính luôn Tạ Huyên thì trước mắt chỉ có một người mà thôi.
Sau khi rời khỏi Đại Lý Tự.
Tạ Huyên nắm tay ta, đi từ chợ phía đông đến chợ phía tây, lại từ chợ phía tây đi về chợ phía đông.
Mua một đống đồ vô dụng, vừa mua vừa nhìn đông nhìn tây.
Ta cũng nhìn theo hướng mà chàng ấy nhìn: “Bệ hạ đang đợi người nào à?”
Tạ Huyên thất thần “ừ” một tiếng.
【 Trẫm sắp đi hết chợ phía đông và chợ phía tây rồi! 】
【 Thích khách đáng chec sao còn chưa tới nữa! 】
【 Tình báo của ám vệ sẽ không nhầm lẫn gì đấy chứ? 】
【 Nếu nhầm lẫn gì, trẫm sẽ trừ sạch bổng lộc của bọn họ! 】
Ta còn chưa kịp tự hỏi chàng ấy chờ thích khách để làm gì.
Bỗng nhiên bốn phương tám hướng có rất nhiều hắc y nhân nhảy ra, tay cầm đại khảm đao xông về phía ta và Tạ Huyên.
Tạ Huyên ôm ta nghiêng người sang một bên, trốn phía sau ám vệ.
Không bao lâu sau, ám vệ đã giải quyết hết sạch đám thích khách kia.
【 Lần sau có thể tìm thích khách lợi hại hơn một chút được không vậy! 】
【 Trẫm vẫn chưa bị thương nữa! Khúc sau phải diễn như thế nào đây! 】
Diễn kịch?
Ta nhìn về phía Tạ Huyên, lại phát hiện chàng ấy đang nhìn chằm chằm bội kiếm của ám vệ.
【 Trẫm phải hy sinh vì nghiệp lớn thôi! 】
Ngay sau đó, Tạ Huyên đột nhiên rút bội kiếm của ám vệ ra, tự cho bản thân mình một kiếm.
Ta nhìn cánh tay đổ m.á.u của chàng ấy, trợn mắt há hốc mồm: “Bệ hạ!”
Tạ Huyên che miệng vết thương lại “Trẫm không sao.”
【 A a a a đau chec trẫm! 】
19.
Rõ ràng chỉ là một vết thương rất nhỏ, trên đường hồi cung đã xử lý xong.
Nhưng sau khi hồi cung, chuyện đầu tiên mà Tạ Huyên làm là gọi tất cả thái y đang trực đến Dưỡng Tâm Điện.
Còn mệnh cho Lý công công bắt một con gà, đổ đầy thau m.á.u loãng.
Rất nhanh sau đó, tin tức hoàng đế bị ám sát đã truyền khắp cả hoàng cung.
Hơn nửa ngày, triều thần đến đây một lần.
Ngay cả Thái hậu cũng đích thân đến Dưỡng Tâm điện một lần.
Tất cả đều bị Lý công công giữ ngoài cửa đại điện khuyên trở về.
“Bệ hạ long thể bất an, không muốn gặp bất kỳ kẻ nào.”
Tạ Huyên - long thể bất an - đang ngồi xổm bên cạnh ngự án trong Dưỡng Tâm Điện.
Cầm ngọc tỷ đập óc chó.
Bởi vì ta nói ta muốn ăn quả óc chó.
【 Sao quả óc chó này lại khó gỡ vỏ như vậy? 】
【 Nhưng mà hẳn là quả óc chó do đích thân trẫm gỡ vỏ sẽ ngon hơn nhỉ! 】
【 Tiếp tục đập! 】
Ta mất hồn mất vía nhìn ngọc tỷ kia đập vào quả óc chó.
Đập ra cả dĩa hạt óc chó mà một góc cũng không hư.
Không hổ là được làm từ ngọc thạch thượng thừa, đúng là không tầm thường.
Quả óc chó mà Tạ Huyên đích thân gỡ vỏ, đúng là càng thơm ngon.
Nửa đêm, ngoài điện đột nhiên vang lên tiếng ch.é.m giec.
Còn có ánh lửa tận trời.
Ta bị bừng tỉnh, đẩy đẩy Tạ Huyên ngủ bên cạnh: “Bệ hạ, không ổn rồi.”
Tạ Huyên mơ màng ngồi dậy, vẻ mặt có chút mê mang.
【 Là ai! Quấy nhiễu mộng đẹp của trẫm! 】
【 Ồ, thì ra là Hoàng Hậu, vậy không có việc gì. 】
“Hình như bên ngoài có đánh nhau!”
“Không sao, ngủ thêm một lát nữa đi.” Dứt lời chàng ấy lại thật sự ôm ta ngủ tiếp.
Lúc trời tờ mờ sáng, cuối cùng bên ngoài cũng khôi phục yên tĩnh.
Tạ Huyên rời giường mặc quần áo chỉnh tề, thống lĩnh Ngự lâm quân đã chờ ngoài điện một lúc lâu.
“Bệ hạ, Thái Hậu và Tống Thái sư cấu kết với ngoại tặc ý đồ mưu phản, đều đã bị chúng thần bắt được.”
【 Trẫm biết! Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của trẫm! 】
Tạ Huyên hơi gật đầu: “Người đâu rồi?”
“Đều ở bên ngoài đại điện.”
Tạ Huyên nhìn về phía ta: “Hoàng Hậu theo trẫm đi xem người chân chính thông đồng với địch phản quốc đi.”
【 Thừa tướng lập tức sẽ được giải oan giải tội rồi! Trẫm kích động quá đi! 】
【 Hoàng Hậu sắp có thể đoàn tụ với người nhà rồi! 】
Thật ra ta cảm thấy bọn họ sống ở trong tù cũng sống khá tốt, thật đấy.
20.
Thái Hậu và Tống Thái sư bị trói gô áp ở ngoài điện.
Mặt mày xám tro, búi tóc tán loạn.
Một thân hoa phục sang quý dính đầy bùn đất.
Thấy ta và Tạ Huyên đi ra, Thái Hậu kinh ngạc trợn tròn hai mắt nhìn: “Huyên nhi, con vẫn chưa chec ư?”
【 Thái Hậu chưa chec sao trẫm có thể chết được? 】
“Trẫm không giả bộ bị ám sát trọng thương thì làm saoThái Hậu có thể để lộ lòng muông dạ thú của mình được?”
【 Bị lừa rồi! Ha Ha Ha Ha! 】
【 Chút thông minh này mà đòi đấu với trẫm? 】
【 Là các ngươi đ.i.ê.n rồi hay là trẫm đ.i.ê.n rồi? 】
Thái Hậu đánh giá Tạ Huyên từ trên xuống dưới vài lần, sau đó bà ta quay mặt đi không lên tiếng.
Tống Thái sư vẫn chưa từ bỏ ý định: “Sao người lại phát hiện được?”
Tạ Huyên liếc mắt nhìn Tống Thái sư: “Lúc thái sư trình mật thư Thừa tướng thông địch phản quốc lên cho trẫm, trẫm đã hơi hoài nghi, mật thư này ngoại trừ Thừa tướng ra, người có thể tiếp xúc cũng chỉ có thể là người của địch quốc.”
【 Trẫm đợi lâu như vậy, chính là vì chờ đám ngu xuẩn các ngươi tự chui đầu vào lưới! 】
Tống Thái sư vẻ mặt bừng tỉnh hiểu rõ.
Nhưng mà đã muộn.
“Người đâu, đưa Thái Hậu và Thái sư vào đại lao, chọn ngày hỏi trảm.”
【 Đúng rồi, còn có Tống Ngọc Nghiên! 】
【 Cùng ch.é.m! Cùng ch.é.m! 】
【 Trẫm muốn ch.é.m nàng ta lâu lắm rồi! 】
“Bệ hạ.” Ta tới gần Tạ Huyên, nhẹ giọng nói: “Tống Quý phi và những người còn lại của Tống gia đều sung nhập nô tịch đi.”
So với Thái Hậu và Tống Thái sư, nàng ta cũng không có gây ra tội ác tày trời gì.
Tạ Huyên nắm lấy tay của ta: “Được, y theo lời Hoàng Hậu vậy.”
Ngày hôm sau, ta gặp được cha mẹ ca tẩu được thả ra từ nhà lao của Đại Lý Tự.
Bởi vì tăng cân quá nhiều, quần áo cũ đều không thể mặc được nữa.
Phải cắt may quần áo lại.
Cha và nương ta ôm ta, ca cà và tẩu tử thì mỗi người ôm mỗi cánh tay của ta.
“Vân Thanh à, chúng ta đều rất nhớ muội.”
“Muội có nhớ chúng ta không? Sao muội không có gầy cũng không có tiều tụy đi vậy?”
Có thể là bởi vì ta không có chân giò heo để ăn chăng.
Kết thúc.
Một năm sau.
Ta sinh hạ một hoàng tử.
Ngày mà hoàng tử nhỏ chào đời, bỗng nhiên ta không được tiếng lòng của Tạ Huyên nữa.
Bởi vì chàng ấy đã hoàn toàn không giả vờ nữa.
Chàng ấy rít gào ngoài sân nơi ta sinh sản:
“Sao sinh một đứa nhỏ thôi lại khó như vậy!”
“Trẫm có thể sinh giùm Hoàng Hậu không vậy!”
“Tiểu tử kia, tốt nhất là ngươi nên ngoan ngoãn chạy nhanh ra ngoài đây!”
“Nếu không trẫm tru di cửu tộc nhà ngươi!”
Lý công công nhắc nhở chàng ấy: “Bệ hạ, đó là hoàng tử của người, tru cửu tộc không ổn lắm đâu……”
Toàn bộ hoàng cung đều nghĩ không ra.
Vì sao bệ hạ anh minh thần võ của bọn họ lại thay đổi tính tình trong một đêm như vậy.
Chỉ có ta biết, chàng ấy á, xưa nay đã như vậy rồi.
(Hết)