Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60 - Chương 60CHUYỆN XA XƯA
Chương 60CHUYỆN XA XƯA
T
ự dưng nghe được manh mối về chiếc xe ngựa bằng xương trắng nên tôi không kìm được muốn hỏi rõ thêm.
“Người trên xe ngựa á… không rõ là ai.” Rùa thiết giáp bị Long Hổ Phù đè nặng, cực kì đau khổ. “Hình như không phải là người…”
“Không phải người?” Tôi ngẩn ra, nhưng mà cũng đúng chiếc xe ngựa kia ở đáy sông biết bao nhiêu năm, người trên xe sao có thể là người sống được.
“Sát khí trên người đó rất nặng, mặc áo giáp trúc, không thấy rõ được hình dạng…”
“Thế còn chiếc xe ngựa kia?” Tôi hỏi tiếp. “Nó có lai lịch thế nào?”
“Cái này thì không biết…”
“Dám nói không biết!” Hoàng Tam Nhi nhổ một bãi nước bọt, rồi giơ cái lá bùa trong tay lên. “Chúng mày ở trong sông bao nhiêu năm như thế để làm cảnh à, thấy chúng tao không biết gì nên tính lừa gạt đúng không?”
“Không phải, không phải…” Một con rùa thiết giáp khác lập tức nói. “Chiếc xe ngựa đó không biết ở dưới sông từ bao giờ, chỉ biết là rất lâu rồi. Nghe cha tôi nói thì hồi Thượng Cổ vẫn còn chưa có con sông Hoàng Hà, sau khi con sông được hình thành thì chiếc xe này mới xuất hiện.”
“Bảo chúng mày đừng có mà gian dối, chúng mày lại kể chuyện huyễn hoặc, chúng mày coi chúng tao là kẻ ngu à?” Hoàng Tam Nhi sắn cao tay áo lên, làm bộ muốn dán thêm bùa. “Bà nó chứ! Cái con sông này từ hồi Bàn Cổ khai thiên lập địa đã có rồi!”
“Không phải, không phải mà…” Rùa thiết giáp sợ chọc giận Hoàng Tam Nhi nên càng lúc càng ăn nói khép nép. “Những gì tôi nói đều là thật…”
Người ở bãi sông thường nói, rùa và ba ba sống rất thọ, có thể sống từ nghìn năm đến vạn năm. Cha của hai con rùa này nói, khi vua Thuấn sai Vũ đi trị thuỷ thì khi đó vùng đất này bị bao trùm bởi biển nước chứ không hề có sông Hoàng Hà.
Cha của hai con rùa lúc đó còn nhỏ đã theo hồng thuỷ ngập trời cuốn đến vùng đất này, chứng kiến công cuộc trị thuỷ của cả Cổn và Vũ. Cách trị thuỷ của Vũ không giống Cổn, Vũ dùng cách khai thông dẫn dòng nước chảy đi để khiến địa phương mà nước bao trùm ngày càng ít đi.
Thế nhưng, ngay lúc sắp thành công thì đột nhiên mây đen và sấm chớp giăng đầy trời, sau đó bầu trời như bị nứt ra (thiên băng) và mưa bắt đầu rơi xuống xối xả…
Tình cảnh đó không khác gì khung cảnh ngày tận thế, vạn vật trong nước đều sợ đến run lập cập trốn trong hang của mình.
Theo sát ngay sau đó, mặt đất cũng nứt ra một cái rãnh lớn giống y như trên bầu trời, kéo dài từ Tây sang Đông cắt xuyên qua vùng đất này.
Hiện tượng thời tiết đáng sợ này kéo dài tới vài ngày mới kết thúc, tới khi dông tố qua đi cái rãnh lớn vẫn còn nguyên tại chỗ trên mặt đất, sau đó tất cả nước ở trên bờ đều đổ dồn chảy xuống hết cái rãnh lớn này.
Cha hai con rùa này lúc đó vẫn còn bé, nghe cha mình nói thì cái rãnh này chắc chắn là do có người cố ý tạo ra.
Thế nhưng, con rùa đó vừa nói xong thì trên dòng nước cuồn cuộn bỗng xuất hiện một cỗ xe ngựa. Chiếc xe ngựa phi như bay trên đầu các ngọn sóng, mang theo sát khí ngút trời.
Chiếc xe ngựa lao tới nghiền qua người con rùa, mai của rùa thiết giáp vốn bền và cứng như sắt mà lại bị nghiền áp thành bột mịn trong nháy mắt, mất mạng tại chỗ.
Từ đó về sau, vùng đất lớn này mới có con sông Hoàng Hà này.
Tôi nghe hai con rùa kể chuyện mà choáng váng, thực sự không dám tin những gì vừa nghe. Có điều hai con rùa này tuyệt đối không dám nói dối.
“Chúng tôi không dám nói dối lấy nửa lời, cầu xin hai người bỏ qua cho chúng tôi.”
“Bỏ qua cho chúng mày?” Hoàng Tam Nhi đảo mắt nhìn về phía tôi, ý tứ là muốn hỏi xin ý kiến tôi.
Tôi sợ hai con rùa này sẽ trả thù lão Ngưu, nhưng Hoàng Tam Nhi nói với tôi, trên người chúng có Long Hổ Phù rồi sẽ không khác gì mấy con rùa bình thường khác, không thể tiếp tục làm bậy được nữa. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
“Thế anh xem thế nào ổn thì làm.” Tôi vẫn còn đắm chìm trong câu chuyện vừa rồi của hai con rùa.
“Thì thả thôi, bảo chúng quay về sông là được.” Hoàng Tam Nhi nói nhỏ với tôi. “Chúng nó mang tai hoạ đến làm hại mạng người vốn là phải chết, nhưng mà cậu tôi nói làm người thì không nên sát sinh nhiều, trên đời này cái gì cũng có số kiếp định sẵn rồi, coi như tự tích âm đức cho chính mình.”
Tôi và Hoàng Tam Nhi đợi đến trời sáng thì gọi lão Ngưu dậy. Lão Ngưu ngủ say như chết cả đêm, nên không biết đã có chuyện xảy ra. Hai cô vợ của anh ta quả thật là dân chạy nạn thật, thế nhưng bị hai con rùa nhập quá lâu nên giờ đã bị đần, không thể cứu chữa được nữa.
“Đây âu cũng là cái số.” Lão Ngưu cực kì thương xót, có điều anh ta là người phúc hậu, cũng không vì thế mà từ bỏ hai người phụ nữ. Trong nhà cũng còn chút tích góp nên vẫn sinh sống tiếp được.
Sau khi nói hết mọi chuyện với lão Ngưu, tôi nhờ anh ta mua hộ chúng tôi một chiếc xe ngựa để còn sớm lên đường hội họp với đám Bàng Độc.
Lúc đầu tôi cho xe ngựa chạy hết tốc lực, thế nhưng chạy được khoảng hai ba mươi dặm thì Hoàng Tam Nhi cho thả chậm tốc độ lại, anh ta nói vì chúng tôi không có ngựa để thay nên nếu chúng tôi cứ chạy hết sức như thế thì ngựa sẽ ngã quỵ, chỉ có thể cho con ngựa đi chậm nghỉ ngơi một lúc rồi lại chạy tiếp.
Chúng tôi cứ thế vừa đi vừa nghỉ, mỗi ngày đi được vài chục dặm. Tôi ước chừng lộ trình thì có lẽ khoảng hai ngày nữa sẽ quay lại chỗ bị lạc nhau.
Đêm đến chúng tôi ngủ lại trên xe, trời vừa sáng lại lên đường, giữa trưa thì dừng lại thả ngựa cho nó tìm cỏ ăn.
Con đường chúng tôi đi khá gần bờ sông, hai chúng tôi đang định nằm nghỉ trong lúc chờ ngựa ăn thì nghe thấy tiếng huyên náo truyền lên từ dưới bãi sông.
Tính Hoàng Tam Nhi thích hóng hớt, vừa nghe thấy tiếng huyên náo liền sáng mắt lên, trèo tót lên cây du ở bên đường để hóng chuyện.
“Người anh em, cậu mau lên xem những người kia đang làm gì?” Hoàng Tam Nhi phất tay gọi tôi.
Tôi đành trèo lên một cái cây khác thì thấy bên bờ sông có một nhóm hơn hai mươi người đang cùng hai con bò và một con ngựa lôi kéo vật gì đó từ dưới sông lên.
Vừa nhìn thấy vậy, Hoàng Tam Nhi liền đứng ngồi không yên. Dù sao vớt đồ ở sông Hoàng Hà không phải khi nào cũng trúng được mánh lớn, nên Hoàng Tam Nhi rất muốn biết thứ mà nhóm người này đang định vớt lên là thứ gì.
Tôi vốn định ngăn anh ta không cho xuống, thế nhưng dạo gần đây sông Hoàng Hà hay xảy ra nhiều biến động, mà tôi là người của Thất môn, có nhiệm vụ phải tuần sông, cho nên cũng đồng ý tiến lên quan sát.
Có điều, trước khi lại gần tôi cũng lấy bùn đất bôi trét lên mặt tránh bị kẻ địch nhận ra.
“Chỉ đứng xa xa nhìn một cái thôi đấy, đừng có mà dính vào.”
“Tôi không phải loại người đấy có được không.” Hoàng Tam Nhi sợ có người dắt trộm mất ngựa nên dắt ngựa đi theo.
Chúng tôi vừa đi tới gần thì có một người trong đám người chạy tới hỏi mượn ngựa của chúng tôi.
“Có thể cho chúng tôi mượn ngựa dùng một chút không.”
T
ự dưng nghe được manh mối về chiếc xe ngựa bằng xương trắng nên tôi không kìm được muốn hỏi rõ thêm.
“Người trên xe ngựa á… không rõ là ai.” Rùa thiết giáp bị Long Hổ Phù đè nặng, cực kì đau khổ. “Hình như không phải là người…”
“Không phải người?” Tôi ngẩn ra, nhưng mà cũng đúng chiếc xe ngựa kia ở đáy sông biết bao nhiêu năm, người trên xe sao có thể là người sống được.
“Sát khí trên người đó rất nặng, mặc áo giáp trúc, không thấy rõ được hình dạng…”
“Thế còn chiếc xe ngựa kia?” Tôi hỏi tiếp. “Nó có lai lịch thế nào?”
“Cái này thì không biết…”
“Dám nói không biết!” Hoàng Tam Nhi nhổ một bãi nước bọt, rồi giơ cái lá bùa trong tay lên. “Chúng mày ở trong sông bao nhiêu năm như thế để làm cảnh à, thấy chúng tao không biết gì nên tính lừa gạt đúng không?”
“Không phải, không phải…” Một con rùa thiết giáp khác lập tức nói. “Chiếc xe ngựa đó không biết ở dưới sông từ bao giờ, chỉ biết là rất lâu rồi. Nghe cha tôi nói thì hồi Thượng Cổ vẫn còn chưa có con sông Hoàng Hà, sau khi con sông được hình thành thì chiếc xe này mới xuất hiện.”
“Bảo chúng mày đừng có mà gian dối, chúng mày lại kể chuyện huyễn hoặc, chúng mày coi chúng tao là kẻ ngu à?” Hoàng Tam Nhi sắn cao tay áo lên, làm bộ muốn dán thêm bùa. “Bà nó chứ! Cái con sông này từ hồi Bàn Cổ khai thiên lập địa đã có rồi!”
“Không phải, không phải mà…” Rùa thiết giáp sợ chọc giận Hoàng Tam Nhi nên càng lúc càng ăn nói khép nép. “Những gì tôi nói đều là thật…”
Người ở bãi sông thường nói, rùa và ba ba sống rất thọ, có thể sống từ nghìn năm đến vạn năm. Cha của hai con rùa này nói, khi vua Thuấn sai Vũ đi trị thuỷ thì khi đó vùng đất này bị bao trùm bởi biển nước chứ không hề có sông Hoàng Hà.
Cha của hai con rùa lúc đó còn nhỏ đã theo hồng thuỷ ngập trời cuốn đến vùng đất này, chứng kiến công cuộc trị thuỷ của cả Cổn và Vũ. Cách trị thuỷ của Vũ không giống Cổn, Vũ dùng cách khai thông dẫn dòng nước chảy đi để khiến địa phương mà nước bao trùm ngày càng ít đi.
Thế nhưng, ngay lúc sắp thành công thì đột nhiên mây đen và sấm chớp giăng đầy trời, sau đó bầu trời như bị nứt ra (thiên băng) và mưa bắt đầu rơi xuống xối xả…
Tình cảnh đó không khác gì khung cảnh ngày tận thế, vạn vật trong nước đều sợ đến run lập cập trốn trong hang của mình.
Theo sát ngay sau đó, mặt đất cũng nứt ra một cái rãnh lớn giống y như trên bầu trời, kéo dài từ Tây sang Đông cắt xuyên qua vùng đất này.
Hiện tượng thời tiết đáng sợ này kéo dài tới vài ngày mới kết thúc, tới khi dông tố qua đi cái rãnh lớn vẫn còn nguyên tại chỗ trên mặt đất, sau đó tất cả nước ở trên bờ đều đổ dồn chảy xuống hết cái rãnh lớn này.
Cha hai con rùa này lúc đó vẫn còn bé, nghe cha mình nói thì cái rãnh này chắc chắn là do có người cố ý tạo ra.
Thế nhưng, con rùa đó vừa nói xong thì trên dòng nước cuồn cuộn bỗng xuất hiện một cỗ xe ngựa. Chiếc xe ngựa phi như bay trên đầu các ngọn sóng, mang theo sát khí ngút trời.
Chiếc xe ngựa lao tới nghiền qua người con rùa, mai của rùa thiết giáp vốn bền và cứng như sắt mà lại bị nghiền áp thành bột mịn trong nháy mắt, mất mạng tại chỗ.
Từ đó về sau, vùng đất lớn này mới có con sông Hoàng Hà này.
Tôi nghe hai con rùa kể chuyện mà choáng váng, thực sự không dám tin những gì vừa nghe. Có điều hai con rùa này tuyệt đối không dám nói dối.
“Chúng tôi không dám nói dối lấy nửa lời, cầu xin hai người bỏ qua cho chúng tôi.”
“Bỏ qua cho chúng mày?” Hoàng Tam Nhi đảo mắt nhìn về phía tôi, ý tứ là muốn hỏi xin ý kiến tôi.
Tôi sợ hai con rùa này sẽ trả thù lão Ngưu, nhưng Hoàng Tam Nhi nói với tôi, trên người chúng có Long Hổ Phù rồi sẽ không khác gì mấy con rùa bình thường khác, không thể tiếp tục làm bậy được nữa. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
“Thế anh xem thế nào ổn thì làm.” Tôi vẫn còn đắm chìm trong câu chuyện vừa rồi của hai con rùa.
“Thì thả thôi, bảo chúng quay về sông là được.” Hoàng Tam Nhi nói nhỏ với tôi. “Chúng nó mang tai hoạ đến làm hại mạng người vốn là phải chết, nhưng mà cậu tôi nói làm người thì không nên sát sinh nhiều, trên đời này cái gì cũng có số kiếp định sẵn rồi, coi như tự tích âm đức cho chính mình.”
Tôi và Hoàng Tam Nhi đợi đến trời sáng thì gọi lão Ngưu dậy. Lão Ngưu ngủ say như chết cả đêm, nên không biết đã có chuyện xảy ra. Hai cô vợ của anh ta quả thật là dân chạy nạn thật, thế nhưng bị hai con rùa nhập quá lâu nên giờ đã bị đần, không thể cứu chữa được nữa.
“Đây âu cũng là cái số.” Lão Ngưu cực kì thương xót, có điều anh ta là người phúc hậu, cũng không vì thế mà từ bỏ hai người phụ nữ. Trong nhà cũng còn chút tích góp nên vẫn sinh sống tiếp được.
Sau khi nói hết mọi chuyện với lão Ngưu, tôi nhờ anh ta mua hộ chúng tôi một chiếc xe ngựa để còn sớm lên đường hội họp với đám Bàng Độc.
Lúc đầu tôi cho xe ngựa chạy hết tốc lực, thế nhưng chạy được khoảng hai ba mươi dặm thì Hoàng Tam Nhi cho thả chậm tốc độ lại, anh ta nói vì chúng tôi không có ngựa để thay nên nếu chúng tôi cứ chạy hết sức như thế thì ngựa sẽ ngã quỵ, chỉ có thể cho con ngựa đi chậm nghỉ ngơi một lúc rồi lại chạy tiếp.
Chúng tôi cứ thế vừa đi vừa nghỉ, mỗi ngày đi được vài chục dặm. Tôi ước chừng lộ trình thì có lẽ khoảng hai ngày nữa sẽ quay lại chỗ bị lạc nhau.
Đêm đến chúng tôi ngủ lại trên xe, trời vừa sáng lại lên đường, giữa trưa thì dừng lại thả ngựa cho nó tìm cỏ ăn.
Con đường chúng tôi đi khá gần bờ sông, hai chúng tôi đang định nằm nghỉ trong lúc chờ ngựa ăn thì nghe thấy tiếng huyên náo truyền lên từ dưới bãi sông.
Tính Hoàng Tam Nhi thích hóng hớt, vừa nghe thấy tiếng huyên náo liền sáng mắt lên, trèo tót lên cây du ở bên đường để hóng chuyện.
“Người anh em, cậu mau lên xem những người kia đang làm gì?” Hoàng Tam Nhi phất tay gọi tôi.
Tôi đành trèo lên một cái cây khác thì thấy bên bờ sông có một nhóm hơn hai mươi người đang cùng hai con bò và một con ngựa lôi kéo vật gì đó từ dưới sông lên.
Vừa nhìn thấy vậy, Hoàng Tam Nhi liền đứng ngồi không yên. Dù sao vớt đồ ở sông Hoàng Hà không phải khi nào cũng trúng được mánh lớn, nên Hoàng Tam Nhi rất muốn biết thứ mà nhóm người này đang định vớt lên là thứ gì.
Tôi vốn định ngăn anh ta không cho xuống, thế nhưng dạo gần đây sông Hoàng Hà hay xảy ra nhiều biến động, mà tôi là người của Thất môn, có nhiệm vụ phải tuần sông, cho nên cũng đồng ý tiến lên quan sát.
Có điều, trước khi lại gần tôi cũng lấy bùn đất bôi trét lên mặt tránh bị kẻ địch nhận ra.
“Chỉ đứng xa xa nhìn một cái thôi đấy, đừng có mà dính vào.”
“Tôi không phải loại người đấy có được không.” Hoàng Tam Nhi sợ có người dắt trộm mất ngựa nên dắt ngựa đi theo.
Chúng tôi vừa đi tới gần thì có một người trong đám người chạy tới hỏi mượn ngựa của chúng tôi.
“Có thể cho chúng tôi mượn ngựa dùng một chút không.”