Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58 - Chương 58ĐUỔI BẮT
Chương 58ĐUỔI BẮT
B
ên trong nhà bếp, hai cô vợ Đại Hồng, Tiểu Hồng của lão Ngưu đang ngồi ăn gì đó.
Trên bàn cơm chỉ có một cái đĩa, mà trong đĩa là một thứ gì đó đen thùi lùi, nhìn kĩ thì như là một đĩa tóc người.
Hai cô vợ của lão Ngưu đang dùng đũa gắp tóc từ trong đĩa lên ăn.
Nhìn thấy cảnh này tôi càng thêm chắc chắn những gì Hoàng Tam Nhi nói vừa nãy là không sai, hai người này thật sự rất bất thường!
“Chị, ngày nào chúng ta cũng phải ăn cái thứ này thật sự chán chết mất thôi.” Cô gái tên Tiểu Hồng cau mày nuốt một nhúm tóc xuống, oán hận nói. “Có thể thay cái thứ khác được không?”
“Cố chịu một thời gian nữa!” Đại Hồng nuốt một nhúm tóc, nói. “Lông tóc con người là bộ phận thừa của gan*, gan thuộc Mộc, Mộc khắc Thổ, chúng ta đến chỗ này thì phải ăn cái này mới tốt được.”
(*) Theo Trung Y thì lông tóc con người phát triển tốt hay không chủ yếu dựa vào chất lượng máu trong gan. Gan tốt, máu tốt thì tóc mới tốt từ đó mới có câu “lông tóc con người là bộ phận thừa của gan”.
“Muốn chịu tới khi nào mới được?” Tiểu Hồng vứt đôi đũa trên tay xuống. “Cái tên lão Ngưu thật đáng ghét, ngủ thì thích gáy, đoạt chăn, lại lười tắm rửa, người khi nào cũng hôi như cú ấy, em không chịu nổi nữa rồi…”
“Không chịu được cũng cố phải chịu.” Đại Hồng nhỏ giọng răn dạy. “Dương khí trên người hắn rất vượng, chúng ta lại dây dưa “mài” hắn thêm hai ba tháng nữa thì sớm muộn gì hắn cũng đi đời mà thôi…”
Tôi đứng bên ngoài nghe mà lạnh hết cả sống lưng, lão Ngưu là một kẻ thần kinh thô mà hai người này lại ranh ma xảo quyệt, nếu như lần này chúng tôi không phải ngẫu nhiêu đi ngang qua nhà anh ta, sợ là hai ba tháng nữa anh ta sẽ đi đời nhà ma mất thôi.
Tôi nhéo Hoàng Tam Nhi, dùng ánh mắt hỏi anh ta chúng tôi nên làm gì bây giờ. Hoàng Tam Nhi ra hiệu cho tôi lùi về phía sau một chút, sau đó móc ra hai con chồn nhỏ đặt xuống đất.
Hai con chồn rất tinh ranh, chúng men theo bờ tường nhà bếp chạy đến cửa nhà bếp rồi vọt vào trong chạy xung quanh cái bàn gỗ mà hai người phụ nữ đang ngồi.
“Á! Á!” Tiểu Hồng giật mình nhấc chân lên. “Chị! Đây là cái thứ gì?”
“Đây là Hoàng Bì Tử.” Đại Hồng có vẻ hiểu biết hơn Tiểu Hồng, vừa nhìn đã nhận ra hai con chồn. Cô ta bình tĩnh cúi xuống, nói: “Hai vị, tới nơi này làm gì? Hai vị là tiên gia ở trên đất liền, hai nhà chúng ta trước giờ vốn nước giếng không phạm nước sông.”
Hai con chồn lập tức đứng thẳng người lên, nhe răng cười, điệu bộ không khác gì Hoàng Tam Nhi khi có trò hay gì đó.
“Chị! Mau đuổi chúng nó đi! Trông khiếp quá đi…”
Thế nhưng Tiểu Hồng còn chưa nói hết lời, hai con chồn đột nhiên rùng mình một cái, rồi một luồng khói đen nhạt từ từ phun ra từ sau cái đuôi của tụi nó.
Lúc mới gặp Hoàng Tam Nhi tôi đã được lãnh giáo “chiêu thức” này của hai con chồn, ở nơi bãi hoang rộng rãi, đám người của Bài giáo còn bị “chiêu thức” này của hai con chồn làm cho chết ngất thì càng đừng nói cái phòng bếp bé tí tẹo kia. Khói đen vừa bay ra, hai con chồn liền chui tọt ra ngoài cửa chạy mất, còn khuôn mặt hai người phụ nữ trong căn phòng nháy mắt đã biến thành màu đen.
Không có người nào có thể chịu nổi cái mùi khó ngửi này, tôi nghi ngờ hai con chồn này là ăn cứt mà lớn lên, trình độ thả rắm thối có thể xưng vương ở cái bãi Hoàng Hà này rồi.
Bịch!
Hai người phụ nữ không chịu nổi, chen nhau bò ra cửa bếp, sau đó ngồi bên ngoài khom lưng nôn khan.
Đúng lúc này, Hoàng Tam Nhi bỗng yên lặng đi vòng ra sau lừng hai người phụ nữ, rồi hét to một tiếng.
“Tản!!!”
Trước giờ tôi đúng là đã coi thường tên này rồi, tiếng hét của anh ta lúc đó vang dội như sấm sét giữa trời quang, làm tai tôi cũng ù đi. Hai người phụ nữ trở tay không kịp, sau một tiếng quát cơ thể họ bỗng rùng mình một cái rồi ngã lăn ra đất.
Hai người phụ nữ này dễ đối phó như vậy sao? Chỉ cần Hoàng Tam Nhi hét một tiếng đã có thể làm cho hai người này bất tỉnh?
Tôi đang lấy làm khó hiểu thì đột nhiên thấy từ trên đỉnh đầu hai người phụ nữ bay ra hai cái bóng, hai cái bóng vừa xuất hiện lập tức toan bay ra bên ngoài sân.
“Ồ! Đã tu luyện đến quan tưởng xuất khiếu, khắc vật bám vào rồi cơ à.” Hoàng Tam Nhi cực kì hưng phấn, không biết anh ta lôi đâu ra hai lá bùa màu vàng, quăng ra. “Nếu để cho chúng mày tu luyện tiếp nữa thì thành tinh luôn rồi!”
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Oành!
Hai lá bùa bay lên cao rồi bắn ra một tia chớp bổ xuống hai cái bóng đang toan chạy trốn, chúng lập tức kêu ré lên thảm thiết. Dù bị thương nặng nhưng hai cái bóng vẫn lay lắt lết bay đi.
“Bọn chúng chạy rồi!”
Tôi và Hoàng Tam Nhi lập tức đuổi theo ra bên ngoài, vừa rồi tiếng hét vang dội của Hoàng Tam Nhi đã khiến cho nửa cái thôn phải thức giấc, có nhà còn sáng đèn lên nữa. Có điều, tôi và Hoàng Tam Nhi không rảnh để để ý đến những chuyện vụn vặt này, chỉ muốn đuổi theo hai cái bóng kia.
Đuổi theo được một lúc chúng tôi lại không biết đằng nào mà lần nữa, hai cái bóng kia mờ mờ ảo ảo, trời thì lại tối mịt chúng tôi biết tìm ở đâu.
“Đuổi theo kiểu gì bây giờ?”
“Bọn chúng bay không xa được đâu, chắc chắn đang ở quanh đây thôi.” Hoàng Tam Nhi cực kì chắc chắn khẳng định. “Bọn chúng dùng quan tưởng thoát xác, sau đó bám vào hai người phụ nữ kia nên chắc chắn chân thân của bọn chúng không ở quá xa.”
“Không xa nhưng cũng phải có một căn cứ chứ, nếu không sao đuổi bắt được?” Tôi nghĩ nếu chúng tôi đã phát hiện chúng thì nhất định phải bắt được chúng, dù sao tôi và Hoàng Tam Nhi không thể ở mãi chỗ này được, nếu không xử lý thật sạch sẽ, gọn gàng để đối phương chạy thoát thì không chừng còn là mầm tai hoạ lớn cho cái thôn này và lão Ngưu.
“Cậu đừng nóng, sẽ có cách.” Hoàng Tam Nhi cúi xuống chỉ vào hai con chồn dưới chân mình. “Hai đứa, đi tìm bọn chúng đi.”
Hai con chồn quay vòng vòng tại chỗ vài vòng rồi lao đi, Hoàng Tam Nhi đuổi sát theo phía sau.
Bên cạnh con đường trong thôn là một con lạch nhỏ, con lạch này dẫn tới một bãi đất cát. Đất cát ở bãi Hoàng Hà không dùng để trồng trọt, cho nên chỗ này trước kia chắc là dùng để dựng chuồng trâu chuồng bò nhưng giờ bị bỏ hoang.
Hai con chồn theo con lạch chạy tới đây rồi chạy xung quanh bãi đất một vòng, một lát sau chúng nó dừng lại rồi bắt đầu đào đất. Hoàng Bì Tử là động vật biết đào hang, mà nơi đây chỉ toàn đất cát với cứt trâu cứt bò nên chẳng mấy chốc chúng nó đã chui xuống đất.
Chúng tôi đứng bên trên chờ cũng dần nóng ruột, thế nhưng sau thời gian hút một bao thuốc lá, trên mặt đất bỗng nổi lên hai cái gờ.
“Mau nhìn!” Ánh mắt Hoàng Tam Nhi sáng lên, nhìn chằm chằm vào hai cái gờ. “Sắp ra rồi!”
B
ên trong nhà bếp, hai cô vợ Đại Hồng, Tiểu Hồng của lão Ngưu đang ngồi ăn gì đó.
Trên bàn cơm chỉ có một cái đĩa, mà trong đĩa là một thứ gì đó đen thùi lùi, nhìn kĩ thì như là một đĩa tóc người.
Hai cô vợ của lão Ngưu đang dùng đũa gắp tóc từ trong đĩa lên ăn.
Nhìn thấy cảnh này tôi càng thêm chắc chắn những gì Hoàng Tam Nhi nói vừa nãy là không sai, hai người này thật sự rất bất thường!
“Chị, ngày nào chúng ta cũng phải ăn cái thứ này thật sự chán chết mất thôi.” Cô gái tên Tiểu Hồng cau mày nuốt một nhúm tóc xuống, oán hận nói. “Có thể thay cái thứ khác được không?”
“Cố chịu một thời gian nữa!” Đại Hồng nuốt một nhúm tóc, nói. “Lông tóc con người là bộ phận thừa của gan*, gan thuộc Mộc, Mộc khắc Thổ, chúng ta đến chỗ này thì phải ăn cái này mới tốt được.”
(*) Theo Trung Y thì lông tóc con người phát triển tốt hay không chủ yếu dựa vào chất lượng máu trong gan. Gan tốt, máu tốt thì tóc mới tốt từ đó mới có câu “lông tóc con người là bộ phận thừa của gan”.
“Muốn chịu tới khi nào mới được?” Tiểu Hồng vứt đôi đũa trên tay xuống. “Cái tên lão Ngưu thật đáng ghét, ngủ thì thích gáy, đoạt chăn, lại lười tắm rửa, người khi nào cũng hôi như cú ấy, em không chịu nổi nữa rồi…”
“Không chịu được cũng cố phải chịu.” Đại Hồng nhỏ giọng răn dạy. “Dương khí trên người hắn rất vượng, chúng ta lại dây dưa “mài” hắn thêm hai ba tháng nữa thì sớm muộn gì hắn cũng đi đời mà thôi…”
Tôi đứng bên ngoài nghe mà lạnh hết cả sống lưng, lão Ngưu là một kẻ thần kinh thô mà hai người này lại ranh ma xảo quyệt, nếu như lần này chúng tôi không phải ngẫu nhiêu đi ngang qua nhà anh ta, sợ là hai ba tháng nữa anh ta sẽ đi đời nhà ma mất thôi.
Tôi nhéo Hoàng Tam Nhi, dùng ánh mắt hỏi anh ta chúng tôi nên làm gì bây giờ. Hoàng Tam Nhi ra hiệu cho tôi lùi về phía sau một chút, sau đó móc ra hai con chồn nhỏ đặt xuống đất.
Hai con chồn rất tinh ranh, chúng men theo bờ tường nhà bếp chạy đến cửa nhà bếp rồi vọt vào trong chạy xung quanh cái bàn gỗ mà hai người phụ nữ đang ngồi.
“Á! Á!” Tiểu Hồng giật mình nhấc chân lên. “Chị! Đây là cái thứ gì?”
“Đây là Hoàng Bì Tử.” Đại Hồng có vẻ hiểu biết hơn Tiểu Hồng, vừa nhìn đã nhận ra hai con chồn. Cô ta bình tĩnh cúi xuống, nói: “Hai vị, tới nơi này làm gì? Hai vị là tiên gia ở trên đất liền, hai nhà chúng ta trước giờ vốn nước giếng không phạm nước sông.”
Hai con chồn lập tức đứng thẳng người lên, nhe răng cười, điệu bộ không khác gì Hoàng Tam Nhi khi có trò hay gì đó.
“Chị! Mau đuổi chúng nó đi! Trông khiếp quá đi…”
Thế nhưng Tiểu Hồng còn chưa nói hết lời, hai con chồn đột nhiên rùng mình một cái, rồi một luồng khói đen nhạt từ từ phun ra từ sau cái đuôi của tụi nó.
Lúc mới gặp Hoàng Tam Nhi tôi đã được lãnh giáo “chiêu thức” này của hai con chồn, ở nơi bãi hoang rộng rãi, đám người của Bài giáo còn bị “chiêu thức” này của hai con chồn làm cho chết ngất thì càng đừng nói cái phòng bếp bé tí tẹo kia. Khói đen vừa bay ra, hai con chồn liền chui tọt ra ngoài cửa chạy mất, còn khuôn mặt hai người phụ nữ trong căn phòng nháy mắt đã biến thành màu đen.
Không có người nào có thể chịu nổi cái mùi khó ngửi này, tôi nghi ngờ hai con chồn này là ăn cứt mà lớn lên, trình độ thả rắm thối có thể xưng vương ở cái bãi Hoàng Hà này rồi.
Bịch!
Hai người phụ nữ không chịu nổi, chen nhau bò ra cửa bếp, sau đó ngồi bên ngoài khom lưng nôn khan.
Đúng lúc này, Hoàng Tam Nhi bỗng yên lặng đi vòng ra sau lừng hai người phụ nữ, rồi hét to một tiếng.
“Tản!!!”
Trước giờ tôi đúng là đã coi thường tên này rồi, tiếng hét của anh ta lúc đó vang dội như sấm sét giữa trời quang, làm tai tôi cũng ù đi. Hai người phụ nữ trở tay không kịp, sau một tiếng quát cơ thể họ bỗng rùng mình một cái rồi ngã lăn ra đất.
Hai người phụ nữ này dễ đối phó như vậy sao? Chỉ cần Hoàng Tam Nhi hét một tiếng đã có thể làm cho hai người này bất tỉnh?
Tôi đang lấy làm khó hiểu thì đột nhiên thấy từ trên đỉnh đầu hai người phụ nữ bay ra hai cái bóng, hai cái bóng vừa xuất hiện lập tức toan bay ra bên ngoài sân.
“Ồ! Đã tu luyện đến quan tưởng xuất khiếu, khắc vật bám vào rồi cơ à.” Hoàng Tam Nhi cực kì hưng phấn, không biết anh ta lôi đâu ra hai lá bùa màu vàng, quăng ra. “Nếu để cho chúng mày tu luyện tiếp nữa thì thành tinh luôn rồi!”
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Oành!
Hai lá bùa bay lên cao rồi bắn ra một tia chớp bổ xuống hai cái bóng đang toan chạy trốn, chúng lập tức kêu ré lên thảm thiết. Dù bị thương nặng nhưng hai cái bóng vẫn lay lắt lết bay đi.
“Bọn chúng chạy rồi!”
Tôi và Hoàng Tam Nhi lập tức đuổi theo ra bên ngoài, vừa rồi tiếng hét vang dội của Hoàng Tam Nhi đã khiến cho nửa cái thôn phải thức giấc, có nhà còn sáng đèn lên nữa. Có điều, tôi và Hoàng Tam Nhi không rảnh để để ý đến những chuyện vụn vặt này, chỉ muốn đuổi theo hai cái bóng kia.
Đuổi theo được một lúc chúng tôi lại không biết đằng nào mà lần nữa, hai cái bóng kia mờ mờ ảo ảo, trời thì lại tối mịt chúng tôi biết tìm ở đâu.
“Đuổi theo kiểu gì bây giờ?”
“Bọn chúng bay không xa được đâu, chắc chắn đang ở quanh đây thôi.” Hoàng Tam Nhi cực kì chắc chắn khẳng định. “Bọn chúng dùng quan tưởng thoát xác, sau đó bám vào hai người phụ nữ kia nên chắc chắn chân thân của bọn chúng không ở quá xa.”
“Không xa nhưng cũng phải có một căn cứ chứ, nếu không sao đuổi bắt được?” Tôi nghĩ nếu chúng tôi đã phát hiện chúng thì nhất định phải bắt được chúng, dù sao tôi và Hoàng Tam Nhi không thể ở mãi chỗ này được, nếu không xử lý thật sạch sẽ, gọn gàng để đối phương chạy thoát thì không chừng còn là mầm tai hoạ lớn cho cái thôn này và lão Ngưu.
“Cậu đừng nóng, sẽ có cách.” Hoàng Tam Nhi cúi xuống chỉ vào hai con chồn dưới chân mình. “Hai đứa, đi tìm bọn chúng đi.”
Hai con chồn quay vòng vòng tại chỗ vài vòng rồi lao đi, Hoàng Tam Nhi đuổi sát theo phía sau.
Bên cạnh con đường trong thôn là một con lạch nhỏ, con lạch này dẫn tới một bãi đất cát. Đất cát ở bãi Hoàng Hà không dùng để trồng trọt, cho nên chỗ này trước kia chắc là dùng để dựng chuồng trâu chuồng bò nhưng giờ bị bỏ hoang.
Hai con chồn theo con lạch chạy tới đây rồi chạy xung quanh bãi đất một vòng, một lát sau chúng nó dừng lại rồi bắt đầu đào đất. Hoàng Bì Tử là động vật biết đào hang, mà nơi đây chỉ toàn đất cát với cứt trâu cứt bò nên chẳng mấy chốc chúng nó đã chui xuống đất.
Chúng tôi đứng bên trên chờ cũng dần nóng ruột, thế nhưng sau thời gian hút một bao thuốc lá, trên mặt đất bỗng nổi lên hai cái gờ.
“Mau nhìn!” Ánh mắt Hoàng Tam Nhi sáng lên, nhìn chằm chằm vào hai cái gờ. “Sắp ra rồi!”