Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Thẩm Lương Thần hiếm khi ân cần như hôm nay, lúc ngủ còn tự mình pha nước ấm cho Đàm Dĩnh rửa mặt. Đàm Dĩnh nhìn anh buộc chặt tay áo sơ mi, ngón tay trắng ngọc của anh đang cẩn thận vắt khô chiếc khăn lau... Cảnh này cô chưa bao giờ thấy qua
Khi đó cô bị thương sau biển lửa, có chuyện gì đều là anh ở cạnh, ngày đêm không ngừng chăm nom cô. Một người đàn ông lãnh đạm như vậy, có thể săn sóc người khác như thế quả thực không dễ dàng.
Nếu như không phải cô đã khôi phục kí ức, cô thật sự sẽ bị sự "Ôn nhu" của anh lừa gạt rất nhiều năm nữa. Từ lúc bắt đầu một khắc kia, giữa bọn đều là nói dối cùng lừa gạt.
Thẩm Lương Thần quay đầu thấy cô nhìn mình chằm chằm, ánh mắt mờ mịt, trái tim không khỏi bị hung hăng quất một cái. Anh đi qua đem khăn lông nóng chườm lên trán cô, động tác này không phải là ôn nhu, nhưng vẫn cẩn thận tránh miệng vết thương của cô, "Càng nhìn càng thấy em bị đụng đến ngốc rồi, ngày mai đến bác sĩ Lưu làm kiểm tra não bộ đã"
Bây giờ trên người anh chỉ mặc một chiếc áo sơmi trắng, trắng đặc biệt chói mắt, Đàm Dĩnh ngẩng đầu nhìn anh thì bị ngọn đèn chiếu xuống ánh sáng trắng cho càng thêm chói mắt. Cô hoàn toàn không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ bình tĩnh phản kích, nói: "Anh ước gì tôi bị đụng ngốc luôn?"
Lời này làm cho động tác Thẩm Lương Thần rõ ràng dừng một chút, không khí có chút động lại, ngay thanh âm của anh cũng trở nên lãnh đạm, đứng lên, "Đúng, anh hận không thể biến em thành kẻ ngốc, như vậy có lẽ sẽ rất thú vị."
Ngón tay Đàm Dĩnh đặt trên đầu gối dùng sức xoa nắn, đoạt khăn lông trong tay anh, "Tôi tự làm!"
Thẩm Lương Thần lại tinh xảo tránh được động tác của cô, kiên trì giúp cô vuốt vuốt tóc mái, "Nhìn bộ dáng cố thủ của em như vậy, giằng co đến nửa đêm vẫn chưa ngủ được đây
Đàm Dĩnh vừa định phản bác, tiếp theo anh dùng khăn lông thô bạo lau, lực đạo kia không phải để rửa mặt, giống như là phát tiết thì đúng hơn. Tuy rằng khăn lông mềm mại, mà hai má của cô vẫn bị lau đến đỏ ửng
"Anh ——" lời của cô lần nữa bị động tác kế tiếp của anh làm cho kinh hãi, "Anh cởi tất tôi làm gì!"
So với sự ngạc nhiên của cô, Thẩm Lương Thần mặt không đổi sắc liếc nhìn cô, "Rửa chân."
Hai má Đàm Dĩnh bị anh lau đỏ càng ngày càng nóng bừng, tuy rằng bọn họ đã làm nhiều chuyện thân mật, nhưng trước mắt tình cảnh này vẫn làm cho cô không thích ứng được, liên tục dùng hai tay đẩy anh, "Không cần, tôi có thể tự làm!"
Thẩm Lương Thần không nhịn được nhíu mày, ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn cô, "Dài dòng nữa anh sẽ đánh em."
Đầu ngón tay anh mang theo một tầng da mỏng, đó là chất da thô ráp đặc biệt của đàn ông, lúc vuốt ve mắt cá chân làm cho người khác không khỏi cảm thấy mờ ám. Đàm Dĩnh cực lực muốn lảng tránh cảm giác mập mờ kia, nhưng vẫn bị lực đạo xoa nắn của anh làm cho run rẫy một hồi
Ngón tay thon dài theo mắt cá chân của cô chậm rãi hướng lên, nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve, mà nhìn thế nào cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp.
"Anh đây là đang rửa chân sao..." Cô muốn mắng anh là đang gợi- tình sao?Mà vừa định nói lại nuốt trở vào, chỉ nhấc chân muốn thoát khỏi tay anh
Nào biết bàn tay ướt nhẹp của Thẩm Lương Thần dùng sức cầm bàn chân nhỏ gầy của cô, ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt mãnh liệt lạ thường, "Đừng nhúc nhích."
Tiếng nói anh trầm thấp, rõ ràng đã động tình, Đàm Dĩnh ngồi im không dám lộn xộn
Loại người như Thẩm Lương Thần,lúc đông- tình thì chẳng quan tâm hoàn cảnh, ở trong phòng bệnh làm loại chuyện này, Đàm Dĩnh ngẫm lại da đầu liền run lên.
.............edited by Khuynh Lâu..................
Ban đêm thật khó thoát khỏi vận rủi, Thẩm Lương Thần luồn vào bên trong đồ bệnh nhân của cô, càng ngày càng xấu xa, lúc đầu miệng thì bảo không làm gì bậy bạ, chỉ sờ sờ thôi, sau thì mạnh mẽ lôi cô làm một hồi
Đàm Dĩnh suy đoán người này trong bản chất chính là tên biến thái vô điều kiện, ở chỗ này anh hình như đặc biệt hưng phấn, cả một đêm đặc biệt điên cuồng ma mị, Đàm Dĩnh bị anh chơi đùa đến nỗi cả người vô lực, mơ mơ màng màng ngủ, thế mà còn bị cơn mộng đu bám
Thời gian ấy là lúc nghỉ hè, cô còn nhớ rõ cùng Trình Quý Thanh quen nhau ở cửa cầu thang, người nọ cuối cùng đồng ý đưa cô về khách sạn, người đàn ông anh tuấn này khẩu khí lưu loát, mỗi một câu phát ra đều mang theo âm điệu khêu gợi
Đàm Dĩnh đặc biệt sùng bái nhìn anh, nhìn thấy Trình Quý Thanh hơi nhíu nhíu mày. Sau cô vẫn ưỡn mặt hỏi đối phương, "À mà, có thể cho tôi tài khoản msn của anh không?"
Trên mặt Trình Quý Thanh rõ ràng khắc lên hai chữ "Quả nhiên", vẫn cho cô là dùng thủ đoạn trêu ghẹo anh, giống như những nữ sinh kia muốn liên lạc với anh, sắc mặt không khỏi có chút thối lại
Đàm Dĩnh thấy bộ dáng này của anh cũng đoán được một hai, vội vàng giải thích nói: "Anh hiểu lầm rồi, tôi chính là, chính là muốn cùng anh học khẩu ngữ." Kỳ thật Thẩm Lương Thần cũng có thể dạy cô, nhưng Thẩm Lương Thần không kiên nhẫn, luôn sợ cô ngốc nghếch chậm hiểu
Lúc còn nhỏ thích người ta, theo bản năng không muốn đem mặt vụng về của mình cho người mình thích xem, chẳng sợ sau lưng vì anh bỏ ra bao nhiêu cố gắng cùng mồ hôi, cũng muốn đem kết quả hoàn mỹ nhất ra cho anh
Thần sắc Trình Quý Thanh mới thoáng dịu đi một ít, nhưng vẫn mang theo vài phần hoài nghi, cũng không có lập tức đáp ứng cô, cho đến khi bọn họ đứng trước cổng lớn trường học gặp Thẩm Lương Thần cùng Lê An Ni.
Thẩm Lương Thần lúc đó bộ dáng hơi ngây ngô so với bây giờ, mà mặt mày vẫn làm cho người xem cảm thấy áp bách, anh đứng xa xa đối diện bọn họ, mmôi mỏng gắt gao mím một đường, thoạt nhìn cực kì mất hứng.
Lạc đường ở một nơi dị quốc tha hương lại gặp được người thầm mến của mình, Đàm Dĩnh trên mặt cao hứng cùng vui sướng không chút nào che giấu. Cô thật nhanh liền chạy qua trước mặt anh, thấy đối phương vẫn mặt lạnh lùng không nói lời nào, nháy mắt hiểu được anh đang nổi giận vì cô đi lạc
"Xin lỗi, làm cho anh cùng chú Thẩm lo lắng, em không cố ý."
Cô thành tâm nhận sai, mà Thẩm Lương Thần mắt nhìn Trình Quý Thanh đứng sau lưng cô, lại cười nhẹ, "Anh đâu có lo lắng, dù sao em trước giờ da mặt dày, nhất định có cách tiếp cận người khác."
Lời này giống như một chậu nước lạnh đổ xuống, Đàm Dĩnh ngạc nhiên ngẩng đầu, máu trên mặt lui sạch sẽ. Chế nhạo cô thẳng thừng như vậy, da mặt dày như cô còn cảm thấy bối rối, đặc biệt còn là trước mặt Lê An Ni
Sau vẫn là Lê An Ni đi ra giải vây, cô ấy đi qua ôm bả vai Đàm Dĩnh, an ủi cô nói: "Tụi chị đã tìm em khắp nơi, Lương Thần vừa nghe nói em mất tích, lo lắng đến nổi không ăn cơm, em đừng trách ảnh"
Thẩm Lương Thần không có biểu cảm gì nhìn cô một cái, chủ động xoay người định rời đi, mà Trình Quý Thanh cách đó không xa lúc này lại lên tiếng. Anh lập tức đi về phía Đàm Dĩnh, đem danh thiếp cho cô, "Anh không thường dùng msn, nhưng cũng có thể liên hệ với anh qua hòm thư, cũng có thể gọi điện thoại."
Lời này hoàn toàn là đổ dầu vào lửa, Thẩm Lương Thần quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt mà Đàm Dĩnh đời này đều quên không được.
.............................................
Sau đó Đàm Dĩnh tưởng sự ngốc nghếch của mình càng làm cho Thẩm Lương Thần chán ghét, cho nên càng thêm chăm chỉ, về chuyện khác cô cũng muốn theo anh đi du học, tốt nhất là chung thành phố với Thẩm Lương Thần
Vì thế cô cùng Trình Quý Thanh liên hệ rất thường xuyên, ngẫu nhiên còn có thể dùng điện thoại, cô cũng hỏi đối phương tại sao lại giúp chính cô, chung quy là vô tình gặp nhau thôi, Trình Quý Thanh thật sự không có lí gì giúp cô đến vậy
Trình Quý Thanh lúc ấy trả lời không chút để ý, đáp án lại khắc trong lòng Đàm Dĩnh, nhớ rõ anh nói: "Ừ, chính là không quen nhìn vị đại thiếu gia kia quá kiêu ngạo mà thôi."
"..." Thật ra vị Trình tiên sinh này nội tâm cũng cực kỳ ngây thơ.
Lúc ấy cô tuổi còn nhỏ, ba mẹ cũng không cho phép cô dùng di động, cho nên điện thoại gọi cô thì gọi đến máy bàn luôn. Sau này Thẩm Lương Thần về nước, hình như là từ người hầu nghe nói chuyện này, đối với cô lại càng ngày cầng hờ hững
Chuyện này bao nhiêu đối với Đàm Dĩnh cũng không sao, nhưng cô vẫn phát huy tinh thần vượt xa người thường, nhưng cuối cùng vẫn không thể xuất ngoại du học, bởi vì ba không cho phép.
Khi đó Đàm Dĩnh cũng không phát hiện ba tỏ thái độ cương ngạnh đối với chuyện cô thích Thẩm Lương Thần, chỉ có mẹ hàm hồ ý tứ nói cho cô biết: "Môn không đăng hộ không đối, người như Lương Thần, tương lai chắc chắn sẽ cưới một thiên kim tiểu thư giàu có. Tiểu Nam con nên từ bỏ tình cảm này đi."
Đã rất thích, sao có thể dễ dàng xoá bỏ?
Sau đó Đàm Dĩnh học ở trong nước trường chính quy, mọi chuyện đều rất tốt, thế giới của cô cách Thẩm Lương Thần quá xa xôi, liên hệ cơ bản của bọn họ đều bị chặt đứt
Người cô msn trước giờ chỉ có hai người, một là Thẩm Lương Thần, một là Trình Quý Thanh. Trình Quý Thanh để cho tiện liên lạc, cố ý tạo một cái tài khoản, mà châm chọc sao tài khoản nầy của cô tạo cũng là để liên lạc với Thẩm Lương Thần
Nhưng Thẩm Lương Thần trước nay không để ý cô, trước đây còn có thể trả lời cô vài câu, từ lúc cô cùng Trình Quý Thanh quen biết, anh hoàn toàn coi cô là người vô hình
Trình Quý Thanh từng trêu ghẹo, "Tên thiếu gia kia có vẻ không được tự nhiên, có lẽ là do ghen tị cũng nói không chừng."
Đàm Dĩnh vừa nghĩ như thế, tim đập loạn xạ, vậy sa? Thẩm Lương Thần có thể hay không...thật ra cũng thích cô?
...................................
Nhưng ý nghĩ này của cô rất nhanh bị Thẩm Lương Thần bác bỏ, lúc cô học năm nhất, Thẩm Lương Thần về nước, thoạt nhìn tinh thần cực kỳ sa sút. Cô chưa thấy qua bộ dáng thất hồn lạc phách cùng uể oải như vậy, nghe mấy cô mách lại, do là cùng Lê An Ni chia tay.
Đàm Dĩnh nhìn Thẩm Lương Thần thay đổi như vậy, ai cũng chẳng ngờ được, hai người gặp nhau trong hoàn cảnh này.Thời gian như vậy, mỗi phút mỗi giây đối với cô mà nói đều là dày vò.
Có ngày cô giúp đưa Dạ Tiêu cho anh, anh đứng bên cửa sổ ngẩn người nhìn bóng đêm, từ lớp kính thuỷ tinh liếc thấy bóng dáng của cô, lại lạnh lùng không quay đầu lại, chỉ ném hai chữ, "Đi ra ngoài."
Đàm Dĩnh do dự vẫn nói với anh, "Nếu anh không ăn gì, sẽ càng ngày càng mệt mỏi, như vậy —— "
Cô muốn nói như vậy Lê An Ni sẽ càng ngày càng không thích anh, nào biết lời này cũng không biết có gì chọc anh, anh quay đầu hung dữ nhìn cô, phảng phất như muốn đem cô nuốt sống vào bụng, cuối cùng giơ ngón tay chỉ phía cửa, "Anh nói, đi ra ngoài, đừng làm cho anh lặp lại lần thứ hai."
Thẩm Lương Thần toả ra âm khí dày đặc, trong nhà người hầu đều cố gắng tránh anh, anh cũng ít khi ở nhà, cho đến khi phát sinh trận hoả hoạn kia
....................................
"Sao vậy?" Cô mở mạnh mắt ra, nháy mắt chạm phải con ngươi tối đen của Thẩm Lương Thần, anh vẫn chưa ngủ, đang cau mày đánh giá cô.
Đàm Dĩnh thất thần nhìn anh vài giây, toàn thân trên dưới đều đầy mồ hôi, cô lặng lẽ dời mắt, "Không có việc gì, gặp ác mộng."
Thẩm Lương Thần cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, trầm mặc giơ tay đem cô ôm vào trong lòng, lòng bàn tay vuốt theo sốn lưng của cô, giống như đang vỗ một em bé, "Nếu là mơ, có cái gì phải sợ."
Đúng vậy, có đôi khi ác mộng cũng không đáng sợ, hiện thực và lòng người mới đáng sợ nhất.
Giờ phút này đã là đêm khuya, ngoài cửa im ắng, Đàm Dĩnh nhìn chằm chằm nóc nhà ấm áp ánh sáng ngọn đèn, một lần nữa nhắm mắt lại, ngực vẫn như trước tràn ngập phiền muộn. Những thống khổ kia cứ quay đi uay lại, lần lượt lăng trì dây thần kinh của cô
Cách tay Thẩm Lương Thần vắt ra sau cổ cô, đầu ngón tay vuốt vuốt gò má cô, như là đang an ủi cô, Đàm Dĩnh mặc anh quấy rầy giấc ngủ của cô như vậy liền vô lực chìm vào chiêm bao
Vậy mà không nằm mơ nữa
Ngày hôm sau Thẩm Lương Thần rời đi rất sớm, Dương Hằng tới đây giúp cô, nhưng dáng vẻ vẫn mang tâm sự nặng nề. Đàm Dĩnh dời mắt khỏi TV, tò mò nhìn anh ta chằm chằm, "Anh làm sao vậy?Đang thất thần kìa."
Dương Hằng lướt qua mặt cô, "Không có việc gì đâu, tối qua ngủ không đủ giấc"
"Ừ." Đàm Dĩnh gật gật đầu, lập tức lại cười híp mắt, đôi mắt cong cong, "Đang nhớ Lê An Ni?"
Mặt Dương Hằng bắt đầu đỏ lên, ra vẻ hung ác trừng mắt với cô, "Đàm tiểu thư, cô vẫn còn nhiều sinh lực như vậy à."
Anh nghĩ nghĩ lại nghiêm túc nói cho cô biết, "Mặc kệ cô châm ngòi như thế nào, tôi cũng sẽ không thả cô đi."
Đàm Dĩnh bĩu môi, người này không thể đùa. Cô ngồi ở trên giường lười biếng duỗi eo, hôm nay trời rất đẹp, nếu có thể ra ngoài đi dạo một chút thì tốt rồi, nhưng không có Thẩm Lương Thần phân phó, Dương Hằng chắc chắn sẽ không đáp ứng.
Cô chán đến chết vươn tay, "Báo hôm nay đâu?"
Ánh mắt Dương Hằng lóe ra, "Hộ lí không mang đến"
Đàm Dĩnh nhìn anh ta một cái, nhưng cũng không có truy hỏi, chỉ là cầm điều khiển từ xa tiếp tục đổi kênh, thần sắc Dương Hằng càng thêm bất an, anh đứng lên căng thẳng suy nghĩ, bỗng nhiên nói: "Xem tv chán lắm, nếu không đi dạo trong sân một chút đi, hôm nay trời tốt như vậy."
Đàm Dĩnh càng thêm kỳ quái, nhưng cũng không vạch trần anh, đi theo Dương Hằng tản bộ trong viện
Buổi sáng bệnh viện rất nhiều người, người già trẻ con, còn có không ít hộ lí vội vả đi tới đi lui. Đàm Dĩnh ngồi trên ghế đá duỗi mình, nghiêng đầu xem phong cảnh phía xa.
Dương Hằng cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
"Anh hôm nay..." Lời Đàm Dĩnh nói chưa nói xong, điện thoại Dương Hằng liền kêu. Anh làm tư thế xin lỗi liền đi đến một bên, quay lưng với cô bắt đầu nói chuyện
Có cô bé đẩy xe lăng qua trước mặt cô, mắt nhìn vị trí trống bên cạnh cô, cười hỏi: "Chỗ này không có ai ngồi?"
"Không có." Nơi này là vị trí phơi nắng tốt nhất, Đàm Dĩnh nhìn cô bé từ trên xe lăn đổi vị trí ngồi, vừa lúc ngồi phơi nắng ấm
Ông lão kia cầm trong tay tờ báo, Đàm Dĩnh cũng theo bản năng nhìn một cái, báo sáng hôm nay, cô còn chưa kịp xem
Tiêu đề đích thực quá bắt mắt, cô giả vờ không thấy cũng không được, lớn như vậy vài chữ rõ ràng có thể đọc được —— Thịnh Thế cùng Lê thị mạnh mẽ liên thủ, lễ đính hôn thế kỉ, hôm nay cử hành ở Đình Hải
Đàm Dĩnh nhìn chằm chằm vài chữ kia một hồi, chữ Hán quen thuộc, kỳ thật liếc mắt nhìn cũng có thể hiểu được hàm ý trong đó, cô lại cứ nhìn một hồi lâu mới tiêu hóa được. Cưỡng ép chính mình dời tầm mắt, nhưng không khống chế liếc nhìn bức ảnh kia
Thật là một đôi vàng ngọc, tài tử giai nhân, đích thực quá xứng đôi
Cô nắm nắm tay, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Dương Hằng đang đưa lưng về phía mình nói chuyện điện thoại, huyệt Thái Dương thình thịch nhảy không ngừng. Vừa lúc trong điện thoại di động có tin nhắn mới, là số lạ: Đàm tiểu thư, đây là lúc chúng ta gặp mặt nhau đấy
Khi đó cô bị thương sau biển lửa, có chuyện gì đều là anh ở cạnh, ngày đêm không ngừng chăm nom cô. Một người đàn ông lãnh đạm như vậy, có thể săn sóc người khác như thế quả thực không dễ dàng.
Nếu như không phải cô đã khôi phục kí ức, cô thật sự sẽ bị sự "Ôn nhu" của anh lừa gạt rất nhiều năm nữa. Từ lúc bắt đầu một khắc kia, giữa bọn đều là nói dối cùng lừa gạt.
Thẩm Lương Thần quay đầu thấy cô nhìn mình chằm chằm, ánh mắt mờ mịt, trái tim không khỏi bị hung hăng quất một cái. Anh đi qua đem khăn lông nóng chườm lên trán cô, động tác này không phải là ôn nhu, nhưng vẫn cẩn thận tránh miệng vết thương của cô, "Càng nhìn càng thấy em bị đụng đến ngốc rồi, ngày mai đến bác sĩ Lưu làm kiểm tra não bộ đã"
Bây giờ trên người anh chỉ mặc một chiếc áo sơmi trắng, trắng đặc biệt chói mắt, Đàm Dĩnh ngẩng đầu nhìn anh thì bị ngọn đèn chiếu xuống ánh sáng trắng cho càng thêm chói mắt. Cô hoàn toàn không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ bình tĩnh phản kích, nói: "Anh ước gì tôi bị đụng ngốc luôn?"
Lời này làm cho động tác Thẩm Lương Thần rõ ràng dừng một chút, không khí có chút động lại, ngay thanh âm của anh cũng trở nên lãnh đạm, đứng lên, "Đúng, anh hận không thể biến em thành kẻ ngốc, như vậy có lẽ sẽ rất thú vị."
Ngón tay Đàm Dĩnh đặt trên đầu gối dùng sức xoa nắn, đoạt khăn lông trong tay anh, "Tôi tự làm!"
Thẩm Lương Thần lại tinh xảo tránh được động tác của cô, kiên trì giúp cô vuốt vuốt tóc mái, "Nhìn bộ dáng cố thủ của em như vậy, giằng co đến nửa đêm vẫn chưa ngủ được đây
Đàm Dĩnh vừa định phản bác, tiếp theo anh dùng khăn lông thô bạo lau, lực đạo kia không phải để rửa mặt, giống như là phát tiết thì đúng hơn. Tuy rằng khăn lông mềm mại, mà hai má của cô vẫn bị lau đến đỏ ửng
"Anh ——" lời của cô lần nữa bị động tác kế tiếp của anh làm cho kinh hãi, "Anh cởi tất tôi làm gì!"
So với sự ngạc nhiên của cô, Thẩm Lương Thần mặt không đổi sắc liếc nhìn cô, "Rửa chân."
Hai má Đàm Dĩnh bị anh lau đỏ càng ngày càng nóng bừng, tuy rằng bọn họ đã làm nhiều chuyện thân mật, nhưng trước mắt tình cảnh này vẫn làm cho cô không thích ứng được, liên tục dùng hai tay đẩy anh, "Không cần, tôi có thể tự làm!"
Thẩm Lương Thần không nhịn được nhíu mày, ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn cô, "Dài dòng nữa anh sẽ đánh em."
Đầu ngón tay anh mang theo một tầng da mỏng, đó là chất da thô ráp đặc biệt của đàn ông, lúc vuốt ve mắt cá chân làm cho người khác không khỏi cảm thấy mờ ám. Đàm Dĩnh cực lực muốn lảng tránh cảm giác mập mờ kia, nhưng vẫn bị lực đạo xoa nắn của anh làm cho run rẫy một hồi
Ngón tay thon dài theo mắt cá chân của cô chậm rãi hướng lên, nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve, mà nhìn thế nào cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp.
"Anh đây là đang rửa chân sao..." Cô muốn mắng anh là đang gợi- tình sao?Mà vừa định nói lại nuốt trở vào, chỉ nhấc chân muốn thoát khỏi tay anh
Nào biết bàn tay ướt nhẹp của Thẩm Lương Thần dùng sức cầm bàn chân nhỏ gầy của cô, ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt mãnh liệt lạ thường, "Đừng nhúc nhích."
Tiếng nói anh trầm thấp, rõ ràng đã động tình, Đàm Dĩnh ngồi im không dám lộn xộn
Loại người như Thẩm Lương Thần,lúc đông- tình thì chẳng quan tâm hoàn cảnh, ở trong phòng bệnh làm loại chuyện này, Đàm Dĩnh ngẫm lại da đầu liền run lên.
.............edited by Khuynh Lâu..................
Ban đêm thật khó thoát khỏi vận rủi, Thẩm Lương Thần luồn vào bên trong đồ bệnh nhân của cô, càng ngày càng xấu xa, lúc đầu miệng thì bảo không làm gì bậy bạ, chỉ sờ sờ thôi, sau thì mạnh mẽ lôi cô làm một hồi
Đàm Dĩnh suy đoán người này trong bản chất chính là tên biến thái vô điều kiện, ở chỗ này anh hình như đặc biệt hưng phấn, cả một đêm đặc biệt điên cuồng ma mị, Đàm Dĩnh bị anh chơi đùa đến nỗi cả người vô lực, mơ mơ màng màng ngủ, thế mà còn bị cơn mộng đu bám
Thời gian ấy là lúc nghỉ hè, cô còn nhớ rõ cùng Trình Quý Thanh quen nhau ở cửa cầu thang, người nọ cuối cùng đồng ý đưa cô về khách sạn, người đàn ông anh tuấn này khẩu khí lưu loát, mỗi một câu phát ra đều mang theo âm điệu khêu gợi
Đàm Dĩnh đặc biệt sùng bái nhìn anh, nhìn thấy Trình Quý Thanh hơi nhíu nhíu mày. Sau cô vẫn ưỡn mặt hỏi đối phương, "À mà, có thể cho tôi tài khoản msn của anh không?"
Trên mặt Trình Quý Thanh rõ ràng khắc lên hai chữ "Quả nhiên", vẫn cho cô là dùng thủ đoạn trêu ghẹo anh, giống như những nữ sinh kia muốn liên lạc với anh, sắc mặt không khỏi có chút thối lại
Đàm Dĩnh thấy bộ dáng này của anh cũng đoán được một hai, vội vàng giải thích nói: "Anh hiểu lầm rồi, tôi chính là, chính là muốn cùng anh học khẩu ngữ." Kỳ thật Thẩm Lương Thần cũng có thể dạy cô, nhưng Thẩm Lương Thần không kiên nhẫn, luôn sợ cô ngốc nghếch chậm hiểu
Lúc còn nhỏ thích người ta, theo bản năng không muốn đem mặt vụng về của mình cho người mình thích xem, chẳng sợ sau lưng vì anh bỏ ra bao nhiêu cố gắng cùng mồ hôi, cũng muốn đem kết quả hoàn mỹ nhất ra cho anh
Thần sắc Trình Quý Thanh mới thoáng dịu đi một ít, nhưng vẫn mang theo vài phần hoài nghi, cũng không có lập tức đáp ứng cô, cho đến khi bọn họ đứng trước cổng lớn trường học gặp Thẩm Lương Thần cùng Lê An Ni.
Thẩm Lương Thần lúc đó bộ dáng hơi ngây ngô so với bây giờ, mà mặt mày vẫn làm cho người xem cảm thấy áp bách, anh đứng xa xa đối diện bọn họ, mmôi mỏng gắt gao mím một đường, thoạt nhìn cực kì mất hứng.
Lạc đường ở một nơi dị quốc tha hương lại gặp được người thầm mến của mình, Đàm Dĩnh trên mặt cao hứng cùng vui sướng không chút nào che giấu. Cô thật nhanh liền chạy qua trước mặt anh, thấy đối phương vẫn mặt lạnh lùng không nói lời nào, nháy mắt hiểu được anh đang nổi giận vì cô đi lạc
"Xin lỗi, làm cho anh cùng chú Thẩm lo lắng, em không cố ý."
Cô thành tâm nhận sai, mà Thẩm Lương Thần mắt nhìn Trình Quý Thanh đứng sau lưng cô, lại cười nhẹ, "Anh đâu có lo lắng, dù sao em trước giờ da mặt dày, nhất định có cách tiếp cận người khác."
Lời này giống như một chậu nước lạnh đổ xuống, Đàm Dĩnh ngạc nhiên ngẩng đầu, máu trên mặt lui sạch sẽ. Chế nhạo cô thẳng thừng như vậy, da mặt dày như cô còn cảm thấy bối rối, đặc biệt còn là trước mặt Lê An Ni
Sau vẫn là Lê An Ni đi ra giải vây, cô ấy đi qua ôm bả vai Đàm Dĩnh, an ủi cô nói: "Tụi chị đã tìm em khắp nơi, Lương Thần vừa nghe nói em mất tích, lo lắng đến nổi không ăn cơm, em đừng trách ảnh"
Thẩm Lương Thần không có biểu cảm gì nhìn cô một cái, chủ động xoay người định rời đi, mà Trình Quý Thanh cách đó không xa lúc này lại lên tiếng. Anh lập tức đi về phía Đàm Dĩnh, đem danh thiếp cho cô, "Anh không thường dùng msn, nhưng cũng có thể liên hệ với anh qua hòm thư, cũng có thể gọi điện thoại."
Lời này hoàn toàn là đổ dầu vào lửa, Thẩm Lương Thần quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt mà Đàm Dĩnh đời này đều quên không được.
.............................................
Sau đó Đàm Dĩnh tưởng sự ngốc nghếch của mình càng làm cho Thẩm Lương Thần chán ghét, cho nên càng thêm chăm chỉ, về chuyện khác cô cũng muốn theo anh đi du học, tốt nhất là chung thành phố với Thẩm Lương Thần
Vì thế cô cùng Trình Quý Thanh liên hệ rất thường xuyên, ngẫu nhiên còn có thể dùng điện thoại, cô cũng hỏi đối phương tại sao lại giúp chính cô, chung quy là vô tình gặp nhau thôi, Trình Quý Thanh thật sự không có lí gì giúp cô đến vậy
Trình Quý Thanh lúc ấy trả lời không chút để ý, đáp án lại khắc trong lòng Đàm Dĩnh, nhớ rõ anh nói: "Ừ, chính là không quen nhìn vị đại thiếu gia kia quá kiêu ngạo mà thôi."
"..." Thật ra vị Trình tiên sinh này nội tâm cũng cực kỳ ngây thơ.
Lúc ấy cô tuổi còn nhỏ, ba mẹ cũng không cho phép cô dùng di động, cho nên điện thoại gọi cô thì gọi đến máy bàn luôn. Sau này Thẩm Lương Thần về nước, hình như là từ người hầu nghe nói chuyện này, đối với cô lại càng ngày cầng hờ hững
Chuyện này bao nhiêu đối với Đàm Dĩnh cũng không sao, nhưng cô vẫn phát huy tinh thần vượt xa người thường, nhưng cuối cùng vẫn không thể xuất ngoại du học, bởi vì ba không cho phép.
Khi đó Đàm Dĩnh cũng không phát hiện ba tỏ thái độ cương ngạnh đối với chuyện cô thích Thẩm Lương Thần, chỉ có mẹ hàm hồ ý tứ nói cho cô biết: "Môn không đăng hộ không đối, người như Lương Thần, tương lai chắc chắn sẽ cưới một thiên kim tiểu thư giàu có. Tiểu Nam con nên từ bỏ tình cảm này đi."
Đã rất thích, sao có thể dễ dàng xoá bỏ?
Sau đó Đàm Dĩnh học ở trong nước trường chính quy, mọi chuyện đều rất tốt, thế giới của cô cách Thẩm Lương Thần quá xa xôi, liên hệ cơ bản của bọn họ đều bị chặt đứt
Người cô msn trước giờ chỉ có hai người, một là Thẩm Lương Thần, một là Trình Quý Thanh. Trình Quý Thanh để cho tiện liên lạc, cố ý tạo một cái tài khoản, mà châm chọc sao tài khoản nầy của cô tạo cũng là để liên lạc với Thẩm Lương Thần
Nhưng Thẩm Lương Thần trước nay không để ý cô, trước đây còn có thể trả lời cô vài câu, từ lúc cô cùng Trình Quý Thanh quen biết, anh hoàn toàn coi cô là người vô hình
Trình Quý Thanh từng trêu ghẹo, "Tên thiếu gia kia có vẻ không được tự nhiên, có lẽ là do ghen tị cũng nói không chừng."
Đàm Dĩnh vừa nghĩ như thế, tim đập loạn xạ, vậy sa? Thẩm Lương Thần có thể hay không...thật ra cũng thích cô?
...................................
Nhưng ý nghĩ này của cô rất nhanh bị Thẩm Lương Thần bác bỏ, lúc cô học năm nhất, Thẩm Lương Thần về nước, thoạt nhìn tinh thần cực kỳ sa sút. Cô chưa thấy qua bộ dáng thất hồn lạc phách cùng uể oải như vậy, nghe mấy cô mách lại, do là cùng Lê An Ni chia tay.
Đàm Dĩnh nhìn Thẩm Lương Thần thay đổi như vậy, ai cũng chẳng ngờ được, hai người gặp nhau trong hoàn cảnh này.Thời gian như vậy, mỗi phút mỗi giây đối với cô mà nói đều là dày vò.
Có ngày cô giúp đưa Dạ Tiêu cho anh, anh đứng bên cửa sổ ngẩn người nhìn bóng đêm, từ lớp kính thuỷ tinh liếc thấy bóng dáng của cô, lại lạnh lùng không quay đầu lại, chỉ ném hai chữ, "Đi ra ngoài."
Đàm Dĩnh do dự vẫn nói với anh, "Nếu anh không ăn gì, sẽ càng ngày càng mệt mỏi, như vậy —— "
Cô muốn nói như vậy Lê An Ni sẽ càng ngày càng không thích anh, nào biết lời này cũng không biết có gì chọc anh, anh quay đầu hung dữ nhìn cô, phảng phất như muốn đem cô nuốt sống vào bụng, cuối cùng giơ ngón tay chỉ phía cửa, "Anh nói, đi ra ngoài, đừng làm cho anh lặp lại lần thứ hai."
Thẩm Lương Thần toả ra âm khí dày đặc, trong nhà người hầu đều cố gắng tránh anh, anh cũng ít khi ở nhà, cho đến khi phát sinh trận hoả hoạn kia
....................................
"Sao vậy?" Cô mở mạnh mắt ra, nháy mắt chạm phải con ngươi tối đen của Thẩm Lương Thần, anh vẫn chưa ngủ, đang cau mày đánh giá cô.
Đàm Dĩnh thất thần nhìn anh vài giây, toàn thân trên dưới đều đầy mồ hôi, cô lặng lẽ dời mắt, "Không có việc gì, gặp ác mộng."
Thẩm Lương Thần cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, trầm mặc giơ tay đem cô ôm vào trong lòng, lòng bàn tay vuốt theo sốn lưng của cô, giống như đang vỗ một em bé, "Nếu là mơ, có cái gì phải sợ."
Đúng vậy, có đôi khi ác mộng cũng không đáng sợ, hiện thực và lòng người mới đáng sợ nhất.
Giờ phút này đã là đêm khuya, ngoài cửa im ắng, Đàm Dĩnh nhìn chằm chằm nóc nhà ấm áp ánh sáng ngọn đèn, một lần nữa nhắm mắt lại, ngực vẫn như trước tràn ngập phiền muộn. Những thống khổ kia cứ quay đi uay lại, lần lượt lăng trì dây thần kinh của cô
Cách tay Thẩm Lương Thần vắt ra sau cổ cô, đầu ngón tay vuốt vuốt gò má cô, như là đang an ủi cô, Đàm Dĩnh mặc anh quấy rầy giấc ngủ của cô như vậy liền vô lực chìm vào chiêm bao
Vậy mà không nằm mơ nữa
Ngày hôm sau Thẩm Lương Thần rời đi rất sớm, Dương Hằng tới đây giúp cô, nhưng dáng vẻ vẫn mang tâm sự nặng nề. Đàm Dĩnh dời mắt khỏi TV, tò mò nhìn anh ta chằm chằm, "Anh làm sao vậy?Đang thất thần kìa."
Dương Hằng lướt qua mặt cô, "Không có việc gì đâu, tối qua ngủ không đủ giấc"
"Ừ." Đàm Dĩnh gật gật đầu, lập tức lại cười híp mắt, đôi mắt cong cong, "Đang nhớ Lê An Ni?"
Mặt Dương Hằng bắt đầu đỏ lên, ra vẻ hung ác trừng mắt với cô, "Đàm tiểu thư, cô vẫn còn nhiều sinh lực như vậy à."
Anh nghĩ nghĩ lại nghiêm túc nói cho cô biết, "Mặc kệ cô châm ngòi như thế nào, tôi cũng sẽ không thả cô đi."
Đàm Dĩnh bĩu môi, người này không thể đùa. Cô ngồi ở trên giường lười biếng duỗi eo, hôm nay trời rất đẹp, nếu có thể ra ngoài đi dạo một chút thì tốt rồi, nhưng không có Thẩm Lương Thần phân phó, Dương Hằng chắc chắn sẽ không đáp ứng.
Cô chán đến chết vươn tay, "Báo hôm nay đâu?"
Ánh mắt Dương Hằng lóe ra, "Hộ lí không mang đến"
Đàm Dĩnh nhìn anh ta một cái, nhưng cũng không có truy hỏi, chỉ là cầm điều khiển từ xa tiếp tục đổi kênh, thần sắc Dương Hằng càng thêm bất an, anh đứng lên căng thẳng suy nghĩ, bỗng nhiên nói: "Xem tv chán lắm, nếu không đi dạo trong sân một chút đi, hôm nay trời tốt như vậy."
Đàm Dĩnh càng thêm kỳ quái, nhưng cũng không vạch trần anh, đi theo Dương Hằng tản bộ trong viện
Buổi sáng bệnh viện rất nhiều người, người già trẻ con, còn có không ít hộ lí vội vả đi tới đi lui. Đàm Dĩnh ngồi trên ghế đá duỗi mình, nghiêng đầu xem phong cảnh phía xa.
Dương Hằng cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
"Anh hôm nay..." Lời Đàm Dĩnh nói chưa nói xong, điện thoại Dương Hằng liền kêu. Anh làm tư thế xin lỗi liền đi đến một bên, quay lưng với cô bắt đầu nói chuyện
Có cô bé đẩy xe lăng qua trước mặt cô, mắt nhìn vị trí trống bên cạnh cô, cười hỏi: "Chỗ này không có ai ngồi?"
"Không có." Nơi này là vị trí phơi nắng tốt nhất, Đàm Dĩnh nhìn cô bé từ trên xe lăn đổi vị trí ngồi, vừa lúc ngồi phơi nắng ấm
Ông lão kia cầm trong tay tờ báo, Đàm Dĩnh cũng theo bản năng nhìn một cái, báo sáng hôm nay, cô còn chưa kịp xem
Tiêu đề đích thực quá bắt mắt, cô giả vờ không thấy cũng không được, lớn như vậy vài chữ rõ ràng có thể đọc được —— Thịnh Thế cùng Lê thị mạnh mẽ liên thủ, lễ đính hôn thế kỉ, hôm nay cử hành ở Đình Hải
Đàm Dĩnh nhìn chằm chằm vài chữ kia một hồi, chữ Hán quen thuộc, kỳ thật liếc mắt nhìn cũng có thể hiểu được hàm ý trong đó, cô lại cứ nhìn một hồi lâu mới tiêu hóa được. Cưỡng ép chính mình dời tầm mắt, nhưng không khống chế liếc nhìn bức ảnh kia
Thật là một đôi vàng ngọc, tài tử giai nhân, đích thực quá xứng đôi
Cô nắm nắm tay, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Dương Hằng đang đưa lưng về phía mình nói chuyện điện thoại, huyệt Thái Dương thình thịch nhảy không ngừng. Vừa lúc trong điện thoại di động có tin nhắn mới, là số lạ: Đàm tiểu thư, đây là lúc chúng ta gặp mặt nhau đấy