Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Nhưng mà người đàn ông như Thẩm Lương Thần, dù trên mặt lửa giận đã thiêu đốt phừng phừng, trên mặt vẫn mang nụ cười ôn nhu. Anh chậm rãi đi về hướng hai người, cực kì bình tĩnh mà thận trọng
Đàm Dĩnh nhìn anh, thân anh cao ngất ngưỡng đầy cương trực làm cô hoang mang. Hên là Trình Quý Thanh nắm chặt bả vai cô, giống như tiếp cho cô sức mạnh vô hình để an ủi cô
"Dương Hằng nói em đã đi rồi, hoá ra là đói bụng." Thẩm Lương Thần tự nhiên nhìn Đàm Dĩnh, nói chuyện rất chậm, "Sao không chờ anh cùng đi?"
Đàm Dĩnh cắn chặt răng, vừa định nói chuyện, Trình Quý Thanh ngăn cản cô, đáp phi sở vấn, "Không ngờ ở nơi hoang vu này cũng có thể 'Gặp lại nhau', thật đúng là có duyên."
(đáp phi sở vấn: nói một đằng trả lời một nẻo)
Thẩm Lương Thần tựa như không nghe được ý châm chọc trong lời nói đó, "Ở đây an ninh không tốt,tôi lo cô ấy gặp chuyện không may, cho nên Dương Hằng nhờ bạn bè hỏi thăm... Cậu có biết, Tiểu Nam bị mù đường mà."
Lời nói nửa thật nửa giả, giải thích lí do anh xuất hiện tại đây thật hoàn mỹ không tì vết làm sao, Đàm Dĩnh hiện tại càng ngày càng không lường trước được người này, quả thực thật đáng sợ!
Cô vốn có vóc dáng nhỏ xinh, bây giờ cả người đều núp sau lưng Trình Quý Thanh, hình ảnh kia thật sự rất chói mắt. Thẩm Lương Thần cúi xuống đánh giá cô, con ngươi thâm trầm như băng gợn sóng mãnh liệt, nở nụ cười, mà ánh mắt đóng thành băng, "Nếu em đói bụng, chúng ta cùng nhau ăn cơm trước nhé."
Nói với Đàm Dĩnh, nhưng mỗi lần nói anh đều nhìn Trình Quý Thanh, đối phương cũng bất động thanh sắc mỉm cười, "Được, ăn cơm trước."
Ba người cùng ngồi xuống, Đàm Dĩnh theo bản năng lựa chọn chỗ ngồi cạnh Trình Quý Thanh, nhưng ngồi ở vị trí này càng làm biểu cảm trên mặt Thẩm Lương Thần thêm rõ ràng. Ánh mắt của anh thẳng tắp nhìn cô chằm chằm, sắc tròng càng tối, hiển nhiên là rất bất mãn đối với hành động này của cô
Đàm Dĩnh giả vờ không thấy, cầm menu che mặt, nhưng tâm lý vẫn rất bất an. Cơm nước xong thì sao đây, cô căn bản tưởng tượng không nổi ——
"Đói bụng đến mức ôm menu gọi một mình vậy à?" Trình Quý Thanh cười ngăn hành động của cô, nhẹ nhàng đem menu để lại trên bàn, ánh mắt ôn hòa nhìn cô.
Ánh mắt như vậy ngầm nói cho cô biết, "Có anh em không cần sợ". Đàm Dĩnh hơi mím môi, bình tĩnh lại rồi bắt đầu gọi món ăn.
Thẩm Lương Thần rõ ràng ngồi xem hai người diễn trò "Liếc mắt đưa tình", hên là anh mang bao tay lông dê, nếu không sẽ phát hiện khớp ngón tay anh đã dùng sức tới nỗi trắng bệch. Nhưng trên mặt anh vẫn không biểu hiện gì, chỉ là ánh mắt anh sáng quắc nhìn chằm chằm Đàm Dĩnh.
Mà Đàm Dĩnh cũng không nhìn anh, nghiêng đầu cùng Trình Quý Thanh nói chuyện phiếm, "Anh có ăn cay không? Nghe giọng điệu anh chắc là người Tứ Xuyên."
"Có chứ." Anh nói xong lại mỉm cười nhìn về phía Thẩm Lương Thần, "Lương Thần, tôi nhớ rõ khẩu vị anh rất thanh đạm."
"Không sao." Thẩm Lương Thần tùy ý giơ giơ tay, cười sâu, "Anh là khách, nhường anh đấy."
"..." Mí mắt Đàm Dĩnh hung hăng giật giật, da mặt người này thật quá dày
..............edited by Khuynh Lâu.............
Cô quả thật rất "nhường nhịn" Quý Thanh, tất cả món ăn đều là món cay, đặt đồ ăn lên thì sắc mặt Thẩm Lương Thần càng phấn khích. Anh chậm rãi tháo bao tay, cầm đũa thì khóe miệng như thường hơi nhếch lên, "Rất được"
Ăn được không ai mà biết, Đàm Dĩnh cũng mặc kệ anh, thản nhiên ngồi ăn, không ăn no thì không đủ sức đâu
Trình Quý Thanh rót cho cô ly nước, rồi mới từ tốn ăn
Ba người ngồi điềm tĩnh ăn nhưng ai cũng mang tâm trạng, cho nên lúc ăn cơm đều im lặng. Thẩm Lương Thần ăn ít nhất, xem ra vẫn bị sặc ớt, ngồi uống tới mấy ly nước, sắc mặt có chút khó coi.
Chỉ là một trò đùa dai nhỏ, vẫn làm cho Đàm Dĩnh khống không thể khống chế được muốn cười, mà ngẫm lại cô cũng thật không tiền đồ, anh còn làm cho cô khó chịu hơn thế này nhiều. Biểu tình trên mặt cô biến hóa khó lường, nhịn không được trừng mắt nhìn người nọ.
Thẩm Lương Thần vừa lúc cũng đang nhìn cô, hai người ánh mắt giao nhau, anh thế mà nheo mắt cười cười với cô, bộ dạng có chút dung túng
Mà giống như anh biết rõ cô muốn trêu đùa anh nhưng vẫn mặc cho cô làm, chỉ vì làm cho cô vui. Đàm Dĩnh lập tức cứng đờ, làm những đắc ý khi này của cô cũng trở nên vô nghĩa
Dù không muốn, đã hết thời gian dùng bữa, ba người cùng nhau đi ra khỏi nhà hàng. Bóng đêm bao trùm con phố nhỏ, chỉ còn mấy ngọn đèn nhỏ toả ra ánh sáng vàng leo lét, mà Dương Hằng một thân âu phục màu đen đứng cách đó không xa đang đi về phía này
Đàm Dĩnh bất an nhìn Trình Quý Thanh.
Cô kỳ thật cũng không biết anh đang định làm gì, cô bị Thẩm Lương Thần nắm thóp trong tay, không cẩn thận, có thể trái lại liên lụy cả Trình Quý Thanh.
Trình Quý Thanh ngược lại bộ dáng không sao cả, cười cười với Thẩm Lương Thần đang sóng vai đi, "Nghe nói hôm nay anh đi Lê gia."
Đây tuyệt đối không phải là một câu nghi vấn, Thẩm Lương Thần sau khi đứng vững lại, nhìn anh ta một cái, "Thì?."
"Như vậy anh cho rằng, Lê Triệu Khang sẽ không biết anh tính toán chuyện kim ốc tàng kiều sao?" Trình Quý Thanh đối mặt với anh, tư thế đàm phán
(kim ốc tàng kiều: che giấu người tình)
Thẩm Lương Thần nhíu mày, "Anh không định lấy chuyện này để uy hiếp tôi? Anh nghĩ tôi sợ?"
Nghĩ đến đối phương đã có chuẩn bị mà đến đây, Trình Quý Thanh bật cười, "Uy hiếp là chuyện không hay, tôi không thèm làm."
Thẩm Lương Thần đứng khuất bóng, biểu tình đều ẩn trong bóng tối, mà lúc này ánh mắt anh không có thiện cảm gì. Anh cách Đàm Dĩnh không xa, không nhẫn nại, "Dù sao kết quả đều giống nhau, cô ấy vĩnh viễn không thể rời khỏi tôi, chuyện của tôi không liên quan gì hết"
Trình Quý Thanh cũng không có ý định nói nhiều với anh, nói thẳng: "Tôi muốn có một cuộc giao dịch với anh."
Thẩm Lương Thần thản nhiên liếc nhìn anh một cái, bỗng nhiên cười, "Đổi sự tự do của cô ấy? Không có khả năng."
Anh lại mang đôi găng tay vào, định rời đi, Trình Quý Thanh đứng sau anh không nhanh không chậm mở miệng, "Anh có biết Thẩm Bảo Ý luôn muốn vào Trình gia, nếu như chúng ta hợp tác, chắc chắc sẽ làm cho cô ta nhanh chóng vào cuộc..."
Thẩm Lương Thần bước chậm lại, đôi mắt nguy hiểm híp lại.
Trình Quý Thanh biết anh sẽ là phản ứng như vậy, cho nên đứng tại chỗ kiên nhẫn chờ anh, kỳ thật anh ta cũng rất tò mò, lại một lần nữa đặt lợi ích ngang hàng với Đàm Dĩnh, anh ta sẽ chọn như thế nào?
..............................
Thẩm Lương Thần rất nhanh quay đầu nhìn anh ta một cái, lại cười lạnh nói: "Trình nhị công tử, anh cảm thấy ba anh sẽ nghe anh? Bọn họ sở dĩ muốn anh đám hỏi với Thẩm Bảo Ý rồi, đơn giản cũng vì coi trọng gia thế chị ta,anh bây giờ muốn bọn họ bỏ miếng mồi ngon Thẩm Bảo Ý để tin tưởng tôi?"
Đối với thế lực hiện tay của Thịnh Thế, Trình Quý Thanh chắc chắn không có khả năng giúp đỡ anh. Huống chi bây giờ còn có Phó Tuệ ở sau lưng thay Thẩm Bảo Ý bày mưu tính kế, chuyện này sao dễ dàng như vậy, anh trước đây cũng không phải chưa thử hợp tác với người khác...
Đáy mắt Trình Quý Thanh chợt lóe lên tia xấu hổ, lại kiên định nói: "Chuyện này tôi sẽ nghĩ biện pháp, Thẩm Lương Thần, ba năm trước, tôi không tin anh không hối hận. Cô ấy bây giờ đã nhớ ra một vài chuyện, anh thật không sợ sau này cô ấy sẽ hận anh cả đời?"
Nghe lời này, tất cả biểu tình Thẩm Lương Thần đều đọng lại, anh theo bản năng nhìn Đàm Dĩnh, nhưng hai người cách nhau khá xa, khuôn mặt của cô bây giờ mơ hồ không thấy rõ lắm
Ban đêm gió lớn, thổi rét cả đầu, anh cầm nắm tay, lại mở miệng giọng hơi trầm, trên mặt vẫn bất cần đời cười, "Chỉ là hận thôi, tôi cũng muốn cô ấy ở bên cạnh tôi. Đời này làm quá nhiều chuyện ác, dù sao vẫn xuống địa ngục, làm nhiều chuyện khác cũng chả sao."
Trình Quý Thanh bất khả tư nghị nhìn anh, "Anh điên rồi!"
Đúng, anh sớm đã thấy mình điên rồi
"Dù anh tìm nhiều cách đối phó tôi, đến mang cô ấy đi, nhưng tôi sẽ không cho anh cơ hội đó." Thẩm Lương Thần quay lưng lại phất phất tay với anh ta, đi về phía Đàm Dĩnh, nụ cười trên mặt dần dần bị gió cho thổi nhạt.
Quá nhiều thù hận anh đã ôm trong lòng, cứ tưởng rằng cả đời này chỉ có thể sống ở nơi u tối, mặc cho những thứ ác độc kia mọc đầy lòng của mình, nhưng cô đã cho anh ánh sáng, làm cho anh bắt đầu khát vọng tình yêu.
Biết rõ chính mình không xứng với cô, nhưng anh vẫn muốn, vẫn luyến tiếc, anh đời này chỉ còn cô ——
Đàm Dĩnh nhìn anh đi tới, theo bản năng định lui về phía sau, mà Thẩm Lương Thần thân cao chân dài, lập tức tới trước mặt cô. Ánh mắt anh ẩn nhẫn, ngữ khí đè nén, "Theo anh trở về, chuyện ngày hôm nay anh coi như chưa xảy ra."
Rõ ràng anh mới là người xấu, bây giờ làm ra bộ dáng thiện lương, Đàm Dĩnh tức giận cười lạnh, "Nếu như tôi không nghe?"
Thẩm Lương Thần cũng cười, "Em có quyền quyết định sao?"
Ý thức được chuyện vẫn chẳng thay đổi gì, chuyện này làm cho Đàm Dĩnh thấy cực kì thất bại, cô quật cường nâng cằm nhìn chằm chằm anh. Cho đến khi Thẩm Lương Thần nói: "Nghe nói em nhớ lại vài chuyện ba năm trước, vậy không biết em có nhớ tới, lí do lúc trước em nguyện ý trở về bên anh không?"
Đàm Dĩnh bỗng dưng mở to mắt.
Thẩm Lương Thần cầm áo măng tô Dương Hằng đưa qua khoát thêm cho cô, rõ ràng cơ thể đã trở nên ấm áp hơn, nhưng lòng vì lời nói kế tiếp của anh mà rơi vào băng lạnh
"Trình Quý Thanh năm đó ở nước ngoài đụng phải luật pháp, nếu như những chứng cớ kia được đưa ra ngoài, cả đời này của anh ta sẽ bị phá huỷ."
"..."
"Tiểu Nam, là em ép anh, không ai ngay cả anh không nguyện ý muốn em nhớ lại chuyện này." Bàn tay to lớn chậm rãi vuốt ve hai má cô, anh khe khẽ thở dài, "Bây giờ có muốn theo anh về không?"
.....................edited by Khuynh Lâu..............
Toàn thân Đàm Dĩnh đều phát run, người này, người này cô quả thật nhìn lầm rồi, người cô rất quan tâm đang bức ép cô. Nay vừa mới nhớ lại vài chuyện xưa với Trình Quý Thanh, anh lập tức dùng Trình Quý Thanh ép buộc cô!
"Hèn hạ!" Cô không thể nhịn được nữa, nắm tay rung rung, cuối cùng nâng tay đem áo măng tô trên người quăng mạnh vào người anh
Cô không thể liên lụy Trình Quý Thanh, chỉ sợ lúc trước Thẩm Lương Thần cũng là vì muốn đối phó chuyện Trình Quý Thanh muốn trợ giúp cô nên mới điều tra đối phương, nghĩ đến việc Trình Quý Thanh không biết điều này, bằng không làm sao có thể tiếp tục giúp đỡ cô
Trình Quý Thanh rất nhanh bước tới, dùng sức kéo cô về bên người mình, nhíu mi nhìn Thẩm Lương Thần, "Anh còn muốn chấp mê bất ngộ? Anh như vậy sẽ hại chết cô ấy."
Anh hiển nhiên còn có lời muốn nói, nhưng nhìn mặt Đàm Dĩnh không biết vì sao lại nuốt trở vào.
Thẩm Lương Thần bất vi sở động, chỉ khẽ cười nhìn về phía Đàm Dĩnh, "Tiểu Nam, nói cho tổng biên tập Trình biết quyết định của em."
( bất vi sở động: đứng im bất động)
Đàm Dĩnh được Trình Quý Thanh thả lõng, Trình Quý Thanh khó có thể tin được quay đầu nhìn cô, "Em —— "
Nhưng anh rất nhanh ại siết chặt, hôm nay là anh thất sách, còn chưa làm tốt mọi chuyện thì nghĩ định mang cô đi, Thẩm Lương Thần thấy trình độ Đàm Dĩnh đã vượt quá anh tưởng tượng.
Anh quay lưng lại với Thẩm Lương Thần, nhìn Đàm Dĩnh nhẹ nhàng chớp chớp mắt, "Lời anh đã nói nhiều, em phải nhớ cho kỹ."
Đàm Dĩnh nhìn anh hai mắt thâm trầm sáng ngời,nhìn rất lâu, chân thành tha thiết mà nóng bỏng. Cô gật gật đầu, bỗng nhiên đưa tay ôm lại anh, ghé vào lỗ tai anh thật nhanh nhỏ giọng nói: "Em có chủ ý, đừng lo lắng."
Trình Quý Thanh hơi sửng sờ.
Thẩm Lương Thần hoàn toàn không ngờ tới hai người này có thể trước mặt hắn anh thân – nhiệt (thân mật – nồng nhiệt) thành như vậy, rốt cuộc anh không thể bình tĩnh nữa, sắc mặt âm trầm, phút chốc liền thò tay đem cô kéo trở về. Anh tràn ngập cơn tức trừng cô,siết chặt cánh tay cô lực đạo như muốn giết người, "Em muốn anh tức chết phải không?
....................................
Thẩm Lương Thần đưa Đàm Dĩnh trở về căn biệt thự sát biển, cô lảo đảo bị anh lôi lên lâu, vài lần muốn té ngã. Dương Hằng nhìn bộ dáng kích động của ông chủ, đứng ở chỗ cầu thang không dám đi lên
Cửa phòng bị anh một cước đá văng ra, tiếp đến Đàm Dĩnh bị dùng sức quăng lên trên giường lớn
Cô lập tức ngồi dậy hung ác nhìn anh, "Làm gì vậy? Anh lại định cường – gian tôi sao?"
Thẩm Lương Thần càng tức, bước nhanh đến trước mặt cô, thịnh nộ muốn nói cái gì đó, miệng mấp máy đóng mở vài lần sau lại bỏ. Anh cố gắng bình tĩnh nói cho cô biết, "Chuyện này chấm dứt tại đây"
Anh quay người tháo caravat, đem caravat nắm ở trong tay hận không thể bóp nát nó, tiếp ném mạnh nó lên sàn nhà, quay lại nhìn cô kích động, đôi mắt đỏ máu cực dọa người.
Thẩm Lương Thần bỗng dưng bóp chặt cằm cô, từng chữ lạnh lẽo, "Em cứ như vậy thích hắn ta, vừa mới nhớ lại vài chuyện liên quan đến hắn ta, liền vội vàng ôn chuyện cũ với hắn ta?"
Cho đến lúc này Đàm Dĩnh mới biết được bộ dáng Thẩm Lương Thần nổi giận đáng sợ như vậy, quả thực như sói! Anh trước đây nhiều lần muốn bóp nát cằm cô đa số là giả, lúc này anh mới thật sự muốn bóp chết cô!
Lực đạo kia khiến cho cô không mở miệng được
Thấy thần sắc cô thống khổ,nhưng vẻ mặt vẫn không chịu nhận sai, Thẩm Lương Thần càng thêm nổi giận, "Hắn ta tốt như vậy, làm cho em ba năm nay không thể quên được hắn ta?" Vậy anh đâu, nhiều năm như vậy, cô tại sao có thể mau quên vậy được... Loại này cảm giác đau lòng này bắt anh nếm đi nếm lại một lần lại một lần
Nhìn khuôn mặt anh vặn vẹo, Đàm Dĩnh cố gắng mấp máy môi nói một câu, "Anh ấy rất tốt, ít nhất nhớ tới anh ấy sẽ không làm tôi thống khổ, mà anh, tôi nghĩ cũng không muốn nghĩ tới!"
Tuy rằng câu này ngọng nghịu khó nghe, mà Thẩm Lương Thần vẫn nghe rõ, từng chữ đều hung hăng chui vào ngực anh, đau đến gần như không thở được
Anh thất thần nhìn cô, lại tinh tường nói: "Nếu như có thể, người tôi muốn quên nhất chính là anh!"
Vốn cho là tim mình đã sớm trở thành tường đồng vách sắt, sẽ không bao giờ đau đớn, sẽ không khó chịu, cứ tưởng rằng đem cô giấu ở bên người không cho cô thấy người kia, sẽ không trải qua cảm giác mất đi, nhưng hôm nay... Lại trải qua loại cảm giác đấy lần nữa còn đáng sợ hơn so với trước kia
Giống như là bị bén nhọn lợi khí đem tâm xé thành lưỡng cánh hoa, còn tại dùng sức giảo thành mảnh nhỏ.
Thẩm Lương Thần nửa ngày không thể nói gì, anh rốt cuộc ý thức được, Tiểu Nam của anh đã không còn là Tiểu Nam khi trước, trước mắt anh, là người hận anh tận xương tuỷ
Đàm Dĩnh nhìn anh ngẩn người, một phen đẩy anh ra, cằm đã đau đến mức dường như bị trật khớp, cô nhịn hồi lâu mới dịu được cơn đau ấy
Thẩm Lương Thần mắt nhìn tay mình dừng lại giữa không trung, chậm rãi dời tầm mắt, mấy giây sau khàn khàn nói: "Trình Quý Thanh, Diệp tử, còn cả hai người đồng nghiệp của em ở toà soạn, nếu như em dám trốn, anh sẽ khiến cho bọn họ tất cả dều sống không yên."
Nếu không cách anh gần như vậy, Đàm Dĩnh cũng nghi là mình nghe lầm. Cô tức giận nhìn qua, thuận tay nắm vật gì bên người đập vào người anh, "Anh còn là người sao?"
Thẩm Lương Thần nhìn cô một cái, kì lạ là anh không có phản kháng
Hai người nhất thời im lặng, Đàm Dĩnh vẫn đang tức giận không kìm được, cô nhìn màn trời tối đen ngoài cửa số, trong lòng phát lạnh từng cơn. Hậu quả yêu nhầm một người, thật là chuyện đáng sợ
Thẩm Lương Thần nhìn cằm cô hồng hồng, mới biết được mình vừa rồi dùng lực quá mạnh, anh đưa tay định nhìn xem xem thì bị cô tránh né, giống như tránh rắn rết
Hai mắt anh đột nhiên cuối sầm, cúi người nặng nề hôn lên môi cô
Đàm Dĩnh đã sớm đề phòng anh đánh lén, nắm gối đầu dùng sức chặn giữa hai người, tay đánh anh thật mạnh. Nhưng động tác kháng cự này càng thêm kích thích Thẩm Lương Thần, anh thoáng dùng sức liền đem cái gối đầu vướng víu kia ném lên sàn, bởi vì dùng sức quá mạnh, bao gối bị anh xé rách một cái, sợi bông vương vãi khắp nơi
..................edited by Khuynh Lâu,............
"Thẩm tổng." Dương Hằng đợi vài giờ mới thấy Thẩm Lương Thần xuống lầu, lập tức lại đón. Lại thấy thần sắc anh có chút quái dị, sắc mặt vô cùng tiều tuỵ, không khỏi quan tâm hỏi, "Anh làm sao vậy?"
Thẩm Lương Thần khua tay, "Dạ dày không thoải mái."
Dương Hằng hiểu rất nhanh, hôm nay bọn họ ăn cơm ở nhà hàng cay Tứ Xuyên, chỉ e là bị ớt làm cho sốt bụng. Anh mở ngăn kéo tủ TV, Thẩm Lương Thần vẫn lắc đầu, "Vô dụng thôi, hết hạn rồi."
Dương Hằng nghi ngờ nhìn thời hạn của lọ thuốc, chính xác, mua ba năm trước.Anh ta nhổm dậy nói: "Vậy tôi đi ra ngoài mua."
"Không cần." Thẩm Lương Thần uống cốc nước ấm anh ta đưa nên đã cảm thấy dễ chịu một ít, chống trán tựa vào trên sô pha.
Dương Hằng nhìn anh như vậy nhịn không được thở dài, "Anh không thể làm hoà với Đàm tiểu thư sao? Cô ấy không phải loại người không phân rõ phải trái, anh cứ nói cho cô ấy biết cô ấy sẽ thông cảm."
Thẩm Lương Thần vẫn cúi đầu không nói chuyện.
Dương Hằng thoáng nhìn trên cổ anh, khóe miệng co quắp, "Vừa rồi anh không làm chuyện gì quá phận đúng không?"
Tay Thẩm Lương Thần để trên đầu gối không tự giác nắm lại, Dương Hằng lập tức hiểu, mắt nhìn trần nhà, "Thật không biết nên nói với anh như thế nào, Đàm tiểu thư nhớ lại Trình Quý Thanh thì có sao đâu, tôi cảm thấy năm đó cô ấy đồng ý với Trình Quý Thanh cũng là bởi vì bị anh chọc tức. Anh bây giờ còn tính toán tức giận muốn ném cô ấy cho Trình Quý Thânh ôm ấp?"
Lời này thành công nhận được ánh mắt hung ác của Thẩm Lương Thần một, Dương Hằng run run nói, "Anh sáng suốt như vậy, phải nói ngọt một tí mới đúng chứ"
Thẩm Lương Thần nhớ tới bộ dáng của Đàm Dĩnh vừa rồi, anh càng về sau gần như không thể khống chế chính mình, làm thẳng một hồi, hơn nữa có chút bạo lực, cô hình như còn khóc. Xong anh không dám nhìn ánh mắt của cô, vẫn tiếp tục giữ lấy cô từ phía sau, nhưng lúc ôm cô vào trong ngực vẫn cảm thấy cô cách mình khá xa...
Anh áo não nhíu mi tâm, sau một lúc lâu mới hỏi: "Dỗ như thế nào?"
Dương Hằng sửng sốt một chút, Thẩm Lương Thần có chút không được tự nhiên ngẩng đầu nhìn anh, "Tôi nhịn không được, cô ấy hình như rất đau, nhưng tôi vẫn cứ làm. Bây giờ làm sao đây?"
"..." Dương Hằng tiêu hóa hồi mới hiểu ý tứ mập mờ trong mấy chữ này, lập tức bị ông chủ của mình doạ sợ, có cần thiết phải nói ra chuyện thầm kín này hay không a
Thẩm Lương Thần vẫn nhìn hắn anh ta, trán hơi nhăn, "Tôi không biết dỗ dành con gái."
Dương Hằng theo Thẩm Lương Thần mấy năm, đương nhiên biết ông chủ của mình trên mặt tình cảm là một người cực kì khờ khại, ngay cả với Lê An Ni đều là do anh ta giúp đỡ. Anh nắm chặt tay khẽ ho một tiếp, "Chuyện này hơi khó làm, Đàm tiểu thư vốn vẫn hận... Không có thích anh lắm."
Thấy Thẩm Lương Thần nhìn mình lom lom, Dương Hằng cẩn thận châm chước tìm từ, "Không bằng anh làm cho cô ấy vui vẻ đi"
Biểu tình Thẩm Lương Thần càng thêm xấu hổ, làm Đàm Dĩnh vui vẻ? Cô ấy bây giờ vui nhất chính là rời anh đi phải không? Không ngờ anh cũng có một ngày như thế, từ từ cẩn thận lấy lòng cô, lại chẳng biết phải làm gì
Đúng là báo ứng, thật khó chịu
Đàm Dĩnh nhìn anh, thân anh cao ngất ngưỡng đầy cương trực làm cô hoang mang. Hên là Trình Quý Thanh nắm chặt bả vai cô, giống như tiếp cho cô sức mạnh vô hình để an ủi cô
"Dương Hằng nói em đã đi rồi, hoá ra là đói bụng." Thẩm Lương Thần tự nhiên nhìn Đàm Dĩnh, nói chuyện rất chậm, "Sao không chờ anh cùng đi?"
Đàm Dĩnh cắn chặt răng, vừa định nói chuyện, Trình Quý Thanh ngăn cản cô, đáp phi sở vấn, "Không ngờ ở nơi hoang vu này cũng có thể 'Gặp lại nhau', thật đúng là có duyên."
(đáp phi sở vấn: nói một đằng trả lời một nẻo)
Thẩm Lương Thần tựa như không nghe được ý châm chọc trong lời nói đó, "Ở đây an ninh không tốt,tôi lo cô ấy gặp chuyện không may, cho nên Dương Hằng nhờ bạn bè hỏi thăm... Cậu có biết, Tiểu Nam bị mù đường mà."
Lời nói nửa thật nửa giả, giải thích lí do anh xuất hiện tại đây thật hoàn mỹ không tì vết làm sao, Đàm Dĩnh hiện tại càng ngày càng không lường trước được người này, quả thực thật đáng sợ!
Cô vốn có vóc dáng nhỏ xinh, bây giờ cả người đều núp sau lưng Trình Quý Thanh, hình ảnh kia thật sự rất chói mắt. Thẩm Lương Thần cúi xuống đánh giá cô, con ngươi thâm trầm như băng gợn sóng mãnh liệt, nở nụ cười, mà ánh mắt đóng thành băng, "Nếu em đói bụng, chúng ta cùng nhau ăn cơm trước nhé."
Nói với Đàm Dĩnh, nhưng mỗi lần nói anh đều nhìn Trình Quý Thanh, đối phương cũng bất động thanh sắc mỉm cười, "Được, ăn cơm trước."
Ba người cùng ngồi xuống, Đàm Dĩnh theo bản năng lựa chọn chỗ ngồi cạnh Trình Quý Thanh, nhưng ngồi ở vị trí này càng làm biểu cảm trên mặt Thẩm Lương Thần thêm rõ ràng. Ánh mắt của anh thẳng tắp nhìn cô chằm chằm, sắc tròng càng tối, hiển nhiên là rất bất mãn đối với hành động này của cô
Đàm Dĩnh giả vờ không thấy, cầm menu che mặt, nhưng tâm lý vẫn rất bất an. Cơm nước xong thì sao đây, cô căn bản tưởng tượng không nổi ——
"Đói bụng đến mức ôm menu gọi một mình vậy à?" Trình Quý Thanh cười ngăn hành động của cô, nhẹ nhàng đem menu để lại trên bàn, ánh mắt ôn hòa nhìn cô.
Ánh mắt như vậy ngầm nói cho cô biết, "Có anh em không cần sợ". Đàm Dĩnh hơi mím môi, bình tĩnh lại rồi bắt đầu gọi món ăn.
Thẩm Lương Thần rõ ràng ngồi xem hai người diễn trò "Liếc mắt đưa tình", hên là anh mang bao tay lông dê, nếu không sẽ phát hiện khớp ngón tay anh đã dùng sức tới nỗi trắng bệch. Nhưng trên mặt anh vẫn không biểu hiện gì, chỉ là ánh mắt anh sáng quắc nhìn chằm chằm Đàm Dĩnh.
Mà Đàm Dĩnh cũng không nhìn anh, nghiêng đầu cùng Trình Quý Thanh nói chuyện phiếm, "Anh có ăn cay không? Nghe giọng điệu anh chắc là người Tứ Xuyên."
"Có chứ." Anh nói xong lại mỉm cười nhìn về phía Thẩm Lương Thần, "Lương Thần, tôi nhớ rõ khẩu vị anh rất thanh đạm."
"Không sao." Thẩm Lương Thần tùy ý giơ giơ tay, cười sâu, "Anh là khách, nhường anh đấy."
"..." Mí mắt Đàm Dĩnh hung hăng giật giật, da mặt người này thật quá dày
..............edited by Khuynh Lâu.............
Cô quả thật rất "nhường nhịn" Quý Thanh, tất cả món ăn đều là món cay, đặt đồ ăn lên thì sắc mặt Thẩm Lương Thần càng phấn khích. Anh chậm rãi tháo bao tay, cầm đũa thì khóe miệng như thường hơi nhếch lên, "Rất được"
Ăn được không ai mà biết, Đàm Dĩnh cũng mặc kệ anh, thản nhiên ngồi ăn, không ăn no thì không đủ sức đâu
Trình Quý Thanh rót cho cô ly nước, rồi mới từ tốn ăn
Ba người ngồi điềm tĩnh ăn nhưng ai cũng mang tâm trạng, cho nên lúc ăn cơm đều im lặng. Thẩm Lương Thần ăn ít nhất, xem ra vẫn bị sặc ớt, ngồi uống tới mấy ly nước, sắc mặt có chút khó coi.
Chỉ là một trò đùa dai nhỏ, vẫn làm cho Đàm Dĩnh khống không thể khống chế được muốn cười, mà ngẫm lại cô cũng thật không tiền đồ, anh còn làm cho cô khó chịu hơn thế này nhiều. Biểu tình trên mặt cô biến hóa khó lường, nhịn không được trừng mắt nhìn người nọ.
Thẩm Lương Thần vừa lúc cũng đang nhìn cô, hai người ánh mắt giao nhau, anh thế mà nheo mắt cười cười với cô, bộ dạng có chút dung túng
Mà giống như anh biết rõ cô muốn trêu đùa anh nhưng vẫn mặc cho cô làm, chỉ vì làm cho cô vui. Đàm Dĩnh lập tức cứng đờ, làm những đắc ý khi này của cô cũng trở nên vô nghĩa
Dù không muốn, đã hết thời gian dùng bữa, ba người cùng nhau đi ra khỏi nhà hàng. Bóng đêm bao trùm con phố nhỏ, chỉ còn mấy ngọn đèn nhỏ toả ra ánh sáng vàng leo lét, mà Dương Hằng một thân âu phục màu đen đứng cách đó không xa đang đi về phía này
Đàm Dĩnh bất an nhìn Trình Quý Thanh.
Cô kỳ thật cũng không biết anh đang định làm gì, cô bị Thẩm Lương Thần nắm thóp trong tay, không cẩn thận, có thể trái lại liên lụy cả Trình Quý Thanh.
Trình Quý Thanh ngược lại bộ dáng không sao cả, cười cười với Thẩm Lương Thần đang sóng vai đi, "Nghe nói hôm nay anh đi Lê gia."
Đây tuyệt đối không phải là một câu nghi vấn, Thẩm Lương Thần sau khi đứng vững lại, nhìn anh ta một cái, "Thì?."
"Như vậy anh cho rằng, Lê Triệu Khang sẽ không biết anh tính toán chuyện kim ốc tàng kiều sao?" Trình Quý Thanh đối mặt với anh, tư thế đàm phán
(kim ốc tàng kiều: che giấu người tình)
Thẩm Lương Thần nhíu mày, "Anh không định lấy chuyện này để uy hiếp tôi? Anh nghĩ tôi sợ?"
Nghĩ đến đối phương đã có chuẩn bị mà đến đây, Trình Quý Thanh bật cười, "Uy hiếp là chuyện không hay, tôi không thèm làm."
Thẩm Lương Thần đứng khuất bóng, biểu tình đều ẩn trong bóng tối, mà lúc này ánh mắt anh không có thiện cảm gì. Anh cách Đàm Dĩnh không xa, không nhẫn nại, "Dù sao kết quả đều giống nhau, cô ấy vĩnh viễn không thể rời khỏi tôi, chuyện của tôi không liên quan gì hết"
Trình Quý Thanh cũng không có ý định nói nhiều với anh, nói thẳng: "Tôi muốn có một cuộc giao dịch với anh."
Thẩm Lương Thần thản nhiên liếc nhìn anh một cái, bỗng nhiên cười, "Đổi sự tự do của cô ấy? Không có khả năng."
Anh lại mang đôi găng tay vào, định rời đi, Trình Quý Thanh đứng sau anh không nhanh không chậm mở miệng, "Anh có biết Thẩm Bảo Ý luôn muốn vào Trình gia, nếu như chúng ta hợp tác, chắc chắc sẽ làm cho cô ta nhanh chóng vào cuộc..."
Thẩm Lương Thần bước chậm lại, đôi mắt nguy hiểm híp lại.
Trình Quý Thanh biết anh sẽ là phản ứng như vậy, cho nên đứng tại chỗ kiên nhẫn chờ anh, kỳ thật anh ta cũng rất tò mò, lại một lần nữa đặt lợi ích ngang hàng với Đàm Dĩnh, anh ta sẽ chọn như thế nào?
..............................
Thẩm Lương Thần rất nhanh quay đầu nhìn anh ta một cái, lại cười lạnh nói: "Trình nhị công tử, anh cảm thấy ba anh sẽ nghe anh? Bọn họ sở dĩ muốn anh đám hỏi với Thẩm Bảo Ý rồi, đơn giản cũng vì coi trọng gia thế chị ta,anh bây giờ muốn bọn họ bỏ miếng mồi ngon Thẩm Bảo Ý để tin tưởng tôi?"
Đối với thế lực hiện tay của Thịnh Thế, Trình Quý Thanh chắc chắn không có khả năng giúp đỡ anh. Huống chi bây giờ còn có Phó Tuệ ở sau lưng thay Thẩm Bảo Ý bày mưu tính kế, chuyện này sao dễ dàng như vậy, anh trước đây cũng không phải chưa thử hợp tác với người khác...
Đáy mắt Trình Quý Thanh chợt lóe lên tia xấu hổ, lại kiên định nói: "Chuyện này tôi sẽ nghĩ biện pháp, Thẩm Lương Thần, ba năm trước, tôi không tin anh không hối hận. Cô ấy bây giờ đã nhớ ra một vài chuyện, anh thật không sợ sau này cô ấy sẽ hận anh cả đời?"
Nghe lời này, tất cả biểu tình Thẩm Lương Thần đều đọng lại, anh theo bản năng nhìn Đàm Dĩnh, nhưng hai người cách nhau khá xa, khuôn mặt của cô bây giờ mơ hồ không thấy rõ lắm
Ban đêm gió lớn, thổi rét cả đầu, anh cầm nắm tay, lại mở miệng giọng hơi trầm, trên mặt vẫn bất cần đời cười, "Chỉ là hận thôi, tôi cũng muốn cô ấy ở bên cạnh tôi. Đời này làm quá nhiều chuyện ác, dù sao vẫn xuống địa ngục, làm nhiều chuyện khác cũng chả sao."
Trình Quý Thanh bất khả tư nghị nhìn anh, "Anh điên rồi!"
Đúng, anh sớm đã thấy mình điên rồi
"Dù anh tìm nhiều cách đối phó tôi, đến mang cô ấy đi, nhưng tôi sẽ không cho anh cơ hội đó." Thẩm Lương Thần quay lưng lại phất phất tay với anh ta, đi về phía Đàm Dĩnh, nụ cười trên mặt dần dần bị gió cho thổi nhạt.
Quá nhiều thù hận anh đã ôm trong lòng, cứ tưởng rằng cả đời này chỉ có thể sống ở nơi u tối, mặc cho những thứ ác độc kia mọc đầy lòng của mình, nhưng cô đã cho anh ánh sáng, làm cho anh bắt đầu khát vọng tình yêu.
Biết rõ chính mình không xứng với cô, nhưng anh vẫn muốn, vẫn luyến tiếc, anh đời này chỉ còn cô ——
Đàm Dĩnh nhìn anh đi tới, theo bản năng định lui về phía sau, mà Thẩm Lương Thần thân cao chân dài, lập tức tới trước mặt cô. Ánh mắt anh ẩn nhẫn, ngữ khí đè nén, "Theo anh trở về, chuyện ngày hôm nay anh coi như chưa xảy ra."
Rõ ràng anh mới là người xấu, bây giờ làm ra bộ dáng thiện lương, Đàm Dĩnh tức giận cười lạnh, "Nếu như tôi không nghe?"
Thẩm Lương Thần cũng cười, "Em có quyền quyết định sao?"
Ý thức được chuyện vẫn chẳng thay đổi gì, chuyện này làm cho Đàm Dĩnh thấy cực kì thất bại, cô quật cường nâng cằm nhìn chằm chằm anh. Cho đến khi Thẩm Lương Thần nói: "Nghe nói em nhớ lại vài chuyện ba năm trước, vậy không biết em có nhớ tới, lí do lúc trước em nguyện ý trở về bên anh không?"
Đàm Dĩnh bỗng dưng mở to mắt.
Thẩm Lương Thần cầm áo măng tô Dương Hằng đưa qua khoát thêm cho cô, rõ ràng cơ thể đã trở nên ấm áp hơn, nhưng lòng vì lời nói kế tiếp của anh mà rơi vào băng lạnh
"Trình Quý Thanh năm đó ở nước ngoài đụng phải luật pháp, nếu như những chứng cớ kia được đưa ra ngoài, cả đời này của anh ta sẽ bị phá huỷ."
"..."
"Tiểu Nam, là em ép anh, không ai ngay cả anh không nguyện ý muốn em nhớ lại chuyện này." Bàn tay to lớn chậm rãi vuốt ve hai má cô, anh khe khẽ thở dài, "Bây giờ có muốn theo anh về không?"
.....................edited by Khuynh Lâu..............
Toàn thân Đàm Dĩnh đều phát run, người này, người này cô quả thật nhìn lầm rồi, người cô rất quan tâm đang bức ép cô. Nay vừa mới nhớ lại vài chuyện xưa với Trình Quý Thanh, anh lập tức dùng Trình Quý Thanh ép buộc cô!
"Hèn hạ!" Cô không thể nhịn được nữa, nắm tay rung rung, cuối cùng nâng tay đem áo măng tô trên người quăng mạnh vào người anh
Cô không thể liên lụy Trình Quý Thanh, chỉ sợ lúc trước Thẩm Lương Thần cũng là vì muốn đối phó chuyện Trình Quý Thanh muốn trợ giúp cô nên mới điều tra đối phương, nghĩ đến việc Trình Quý Thanh không biết điều này, bằng không làm sao có thể tiếp tục giúp đỡ cô
Trình Quý Thanh rất nhanh bước tới, dùng sức kéo cô về bên người mình, nhíu mi nhìn Thẩm Lương Thần, "Anh còn muốn chấp mê bất ngộ? Anh như vậy sẽ hại chết cô ấy."
Anh hiển nhiên còn có lời muốn nói, nhưng nhìn mặt Đàm Dĩnh không biết vì sao lại nuốt trở vào.
Thẩm Lương Thần bất vi sở động, chỉ khẽ cười nhìn về phía Đàm Dĩnh, "Tiểu Nam, nói cho tổng biên tập Trình biết quyết định của em."
( bất vi sở động: đứng im bất động)
Đàm Dĩnh được Trình Quý Thanh thả lõng, Trình Quý Thanh khó có thể tin được quay đầu nhìn cô, "Em —— "
Nhưng anh rất nhanh ại siết chặt, hôm nay là anh thất sách, còn chưa làm tốt mọi chuyện thì nghĩ định mang cô đi, Thẩm Lương Thần thấy trình độ Đàm Dĩnh đã vượt quá anh tưởng tượng.
Anh quay lưng lại với Thẩm Lương Thần, nhìn Đàm Dĩnh nhẹ nhàng chớp chớp mắt, "Lời anh đã nói nhiều, em phải nhớ cho kỹ."
Đàm Dĩnh nhìn anh hai mắt thâm trầm sáng ngời,nhìn rất lâu, chân thành tha thiết mà nóng bỏng. Cô gật gật đầu, bỗng nhiên đưa tay ôm lại anh, ghé vào lỗ tai anh thật nhanh nhỏ giọng nói: "Em có chủ ý, đừng lo lắng."
Trình Quý Thanh hơi sửng sờ.
Thẩm Lương Thần hoàn toàn không ngờ tới hai người này có thể trước mặt hắn anh thân – nhiệt (thân mật – nồng nhiệt) thành như vậy, rốt cuộc anh không thể bình tĩnh nữa, sắc mặt âm trầm, phút chốc liền thò tay đem cô kéo trở về. Anh tràn ngập cơn tức trừng cô,siết chặt cánh tay cô lực đạo như muốn giết người, "Em muốn anh tức chết phải không?
....................................
Thẩm Lương Thần đưa Đàm Dĩnh trở về căn biệt thự sát biển, cô lảo đảo bị anh lôi lên lâu, vài lần muốn té ngã. Dương Hằng nhìn bộ dáng kích động của ông chủ, đứng ở chỗ cầu thang không dám đi lên
Cửa phòng bị anh một cước đá văng ra, tiếp đến Đàm Dĩnh bị dùng sức quăng lên trên giường lớn
Cô lập tức ngồi dậy hung ác nhìn anh, "Làm gì vậy? Anh lại định cường – gian tôi sao?"
Thẩm Lương Thần càng tức, bước nhanh đến trước mặt cô, thịnh nộ muốn nói cái gì đó, miệng mấp máy đóng mở vài lần sau lại bỏ. Anh cố gắng bình tĩnh nói cho cô biết, "Chuyện này chấm dứt tại đây"
Anh quay người tháo caravat, đem caravat nắm ở trong tay hận không thể bóp nát nó, tiếp ném mạnh nó lên sàn nhà, quay lại nhìn cô kích động, đôi mắt đỏ máu cực dọa người.
Thẩm Lương Thần bỗng dưng bóp chặt cằm cô, từng chữ lạnh lẽo, "Em cứ như vậy thích hắn ta, vừa mới nhớ lại vài chuyện liên quan đến hắn ta, liền vội vàng ôn chuyện cũ với hắn ta?"
Cho đến lúc này Đàm Dĩnh mới biết được bộ dáng Thẩm Lương Thần nổi giận đáng sợ như vậy, quả thực như sói! Anh trước đây nhiều lần muốn bóp nát cằm cô đa số là giả, lúc này anh mới thật sự muốn bóp chết cô!
Lực đạo kia khiến cho cô không mở miệng được
Thấy thần sắc cô thống khổ,nhưng vẻ mặt vẫn không chịu nhận sai, Thẩm Lương Thần càng thêm nổi giận, "Hắn ta tốt như vậy, làm cho em ba năm nay không thể quên được hắn ta?" Vậy anh đâu, nhiều năm như vậy, cô tại sao có thể mau quên vậy được... Loại này cảm giác đau lòng này bắt anh nếm đi nếm lại một lần lại một lần
Nhìn khuôn mặt anh vặn vẹo, Đàm Dĩnh cố gắng mấp máy môi nói một câu, "Anh ấy rất tốt, ít nhất nhớ tới anh ấy sẽ không làm tôi thống khổ, mà anh, tôi nghĩ cũng không muốn nghĩ tới!"
Tuy rằng câu này ngọng nghịu khó nghe, mà Thẩm Lương Thần vẫn nghe rõ, từng chữ đều hung hăng chui vào ngực anh, đau đến gần như không thở được
Anh thất thần nhìn cô, lại tinh tường nói: "Nếu như có thể, người tôi muốn quên nhất chính là anh!"
Vốn cho là tim mình đã sớm trở thành tường đồng vách sắt, sẽ không bao giờ đau đớn, sẽ không khó chịu, cứ tưởng rằng đem cô giấu ở bên người không cho cô thấy người kia, sẽ không trải qua cảm giác mất đi, nhưng hôm nay... Lại trải qua loại cảm giác đấy lần nữa còn đáng sợ hơn so với trước kia
Giống như là bị bén nhọn lợi khí đem tâm xé thành lưỡng cánh hoa, còn tại dùng sức giảo thành mảnh nhỏ.
Thẩm Lương Thần nửa ngày không thể nói gì, anh rốt cuộc ý thức được, Tiểu Nam của anh đã không còn là Tiểu Nam khi trước, trước mắt anh, là người hận anh tận xương tuỷ
Đàm Dĩnh nhìn anh ngẩn người, một phen đẩy anh ra, cằm đã đau đến mức dường như bị trật khớp, cô nhịn hồi lâu mới dịu được cơn đau ấy
Thẩm Lương Thần mắt nhìn tay mình dừng lại giữa không trung, chậm rãi dời tầm mắt, mấy giây sau khàn khàn nói: "Trình Quý Thanh, Diệp tử, còn cả hai người đồng nghiệp của em ở toà soạn, nếu như em dám trốn, anh sẽ khiến cho bọn họ tất cả dều sống không yên."
Nếu không cách anh gần như vậy, Đàm Dĩnh cũng nghi là mình nghe lầm. Cô tức giận nhìn qua, thuận tay nắm vật gì bên người đập vào người anh, "Anh còn là người sao?"
Thẩm Lương Thần nhìn cô một cái, kì lạ là anh không có phản kháng
Hai người nhất thời im lặng, Đàm Dĩnh vẫn đang tức giận không kìm được, cô nhìn màn trời tối đen ngoài cửa số, trong lòng phát lạnh từng cơn. Hậu quả yêu nhầm một người, thật là chuyện đáng sợ
Thẩm Lương Thần nhìn cằm cô hồng hồng, mới biết được mình vừa rồi dùng lực quá mạnh, anh đưa tay định nhìn xem xem thì bị cô tránh né, giống như tránh rắn rết
Hai mắt anh đột nhiên cuối sầm, cúi người nặng nề hôn lên môi cô
Đàm Dĩnh đã sớm đề phòng anh đánh lén, nắm gối đầu dùng sức chặn giữa hai người, tay đánh anh thật mạnh. Nhưng động tác kháng cự này càng thêm kích thích Thẩm Lương Thần, anh thoáng dùng sức liền đem cái gối đầu vướng víu kia ném lên sàn, bởi vì dùng sức quá mạnh, bao gối bị anh xé rách một cái, sợi bông vương vãi khắp nơi
..................edited by Khuynh Lâu,............
"Thẩm tổng." Dương Hằng đợi vài giờ mới thấy Thẩm Lương Thần xuống lầu, lập tức lại đón. Lại thấy thần sắc anh có chút quái dị, sắc mặt vô cùng tiều tuỵ, không khỏi quan tâm hỏi, "Anh làm sao vậy?"
Thẩm Lương Thần khua tay, "Dạ dày không thoải mái."
Dương Hằng hiểu rất nhanh, hôm nay bọn họ ăn cơm ở nhà hàng cay Tứ Xuyên, chỉ e là bị ớt làm cho sốt bụng. Anh mở ngăn kéo tủ TV, Thẩm Lương Thần vẫn lắc đầu, "Vô dụng thôi, hết hạn rồi."
Dương Hằng nghi ngờ nhìn thời hạn của lọ thuốc, chính xác, mua ba năm trước.Anh ta nhổm dậy nói: "Vậy tôi đi ra ngoài mua."
"Không cần." Thẩm Lương Thần uống cốc nước ấm anh ta đưa nên đã cảm thấy dễ chịu một ít, chống trán tựa vào trên sô pha.
Dương Hằng nhìn anh như vậy nhịn không được thở dài, "Anh không thể làm hoà với Đàm tiểu thư sao? Cô ấy không phải loại người không phân rõ phải trái, anh cứ nói cho cô ấy biết cô ấy sẽ thông cảm."
Thẩm Lương Thần vẫn cúi đầu không nói chuyện.
Dương Hằng thoáng nhìn trên cổ anh, khóe miệng co quắp, "Vừa rồi anh không làm chuyện gì quá phận đúng không?"
Tay Thẩm Lương Thần để trên đầu gối không tự giác nắm lại, Dương Hằng lập tức hiểu, mắt nhìn trần nhà, "Thật không biết nên nói với anh như thế nào, Đàm tiểu thư nhớ lại Trình Quý Thanh thì có sao đâu, tôi cảm thấy năm đó cô ấy đồng ý với Trình Quý Thanh cũng là bởi vì bị anh chọc tức. Anh bây giờ còn tính toán tức giận muốn ném cô ấy cho Trình Quý Thânh ôm ấp?"
Lời này thành công nhận được ánh mắt hung ác của Thẩm Lương Thần một, Dương Hằng run run nói, "Anh sáng suốt như vậy, phải nói ngọt một tí mới đúng chứ"
Thẩm Lương Thần nhớ tới bộ dáng của Đàm Dĩnh vừa rồi, anh càng về sau gần như không thể khống chế chính mình, làm thẳng một hồi, hơn nữa có chút bạo lực, cô hình như còn khóc. Xong anh không dám nhìn ánh mắt của cô, vẫn tiếp tục giữ lấy cô từ phía sau, nhưng lúc ôm cô vào trong ngực vẫn cảm thấy cô cách mình khá xa...
Anh áo não nhíu mi tâm, sau một lúc lâu mới hỏi: "Dỗ như thế nào?"
Dương Hằng sửng sốt một chút, Thẩm Lương Thần có chút không được tự nhiên ngẩng đầu nhìn anh, "Tôi nhịn không được, cô ấy hình như rất đau, nhưng tôi vẫn cứ làm. Bây giờ làm sao đây?"
"..." Dương Hằng tiêu hóa hồi mới hiểu ý tứ mập mờ trong mấy chữ này, lập tức bị ông chủ của mình doạ sợ, có cần thiết phải nói ra chuyện thầm kín này hay không a
Thẩm Lương Thần vẫn nhìn hắn anh ta, trán hơi nhăn, "Tôi không biết dỗ dành con gái."
Dương Hằng theo Thẩm Lương Thần mấy năm, đương nhiên biết ông chủ của mình trên mặt tình cảm là một người cực kì khờ khại, ngay cả với Lê An Ni đều là do anh ta giúp đỡ. Anh nắm chặt tay khẽ ho một tiếp, "Chuyện này hơi khó làm, Đàm tiểu thư vốn vẫn hận... Không có thích anh lắm."
Thấy Thẩm Lương Thần nhìn mình lom lom, Dương Hằng cẩn thận châm chước tìm từ, "Không bằng anh làm cho cô ấy vui vẻ đi"
Biểu tình Thẩm Lương Thần càng thêm xấu hổ, làm Đàm Dĩnh vui vẻ? Cô ấy bây giờ vui nhất chính là rời anh đi phải không? Không ngờ anh cũng có một ngày như thế, từ từ cẩn thận lấy lòng cô, lại chẳng biết phải làm gì
Đúng là báo ứng, thật khó chịu