Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-604
Chương 604
Người rơi xuống đúng là Lâu Thất, Trầm Sát và Thiên Ảnh.
Giây phút nhìn thấy bọn họ, tất cả mọi người của Thánh Tiên Cung đều thở phào nhẹ nhõm. Có năm người ngất xỉu xuống đất ngay lập tức vì cạn kiệt tu vi. Mấy người Trần Thập và Hỏa là những người ngất đầu tiên.
Những người khác không ngất xỉu thì sắc mặt cũng trắng bệch như tờ giấy, cả người lảo đảo đòi ngã, chỉ còn đang cố gắng chống trụ.
Hiên Viên Lại là một tên biến thái. Rõ ràng hắn mới từ Phá Vực thời không về, sức khỏe còn chưa hồi phục, nhưng ngoại trừ Thánh Tiên Cung chủ, hắn vẫn là người còn nhiều sức lực nhất ở đây.
"Mẹ nó, lão đạo sĩ thối, người đã đói đến ngất rồi cũng phải tỉnh lại vì giọng hét của ngươi."
Lâu Thất nằm ở đó không dậy nổi, đói đến hoa mắt chóng mặt. Khó khăn lắm mới tỉnh lại được, nàng thấy càng thêm đói. A, nàng đang nằm trên thịt sao?
Nghe được tiếng nuốt nước miếng của nàng, Trầm Sát liền biết ngay nàng đang nghĩ gì, dù sao lúc ở trong cánh rừng rậm kia, hắn cũng từng hôn nàng, sau đó bị nàng cắn vào lưỡi.
Cái đồ chỉ biết ăn này đã đói mấy ngày rồi, lực sát thương rất mạnh, vì vậy hắn mới ôm chặt lấy nàng. Hắn không muốn thấy nàng đói quá rồi mơ màng đi cắn môi và lưỡi của người khác, cho dù là cắn thật cũng không được.
Hắn còn chưa biết Hiên Viên Lại đại nổi cơn thịnh nộ vì tay hắn đang ôm chặt lấy eo Lâu Thất, môi còn đặt trên mặt nàng, thế là định ra sức kéo Lâu Thất ra khỏi ngực hắn.
"To gan!"Trầm Sát ôm Lâu Thất nhảy lên, khiến cho người chỉ cần đói bụng thì sẽ mất hết sức lực, mất hết năng lực suy xét là Lâu Thất vô cùng bội phục. Sao lúc này hắn còn có thể nhanh nhẹn như thế?
Thực ra cũng là vì hiện tại Hiên Viên Lại không có đủ sức lực.
"Hỗn xược! Tên tiểu tử nhà ngươi mau buông nàng ra!"
"Bổn Đế Quân và Đế Hậu làm gì còn cần ngươi phải xen vào sao?"
Hai nam nhân cứ thế phẫn nộ đối đáp với nhau mấy câu xong mới bất giác nhận ra thân phận của đối phương.
Ế, nam nhân của Thất Thất?
A, lão đạo sĩ thối mà Thất Thất thường nhắc tới?
Bốn mắt nhìn nhau, nhưng không ai chịu nhượng bộ.
Hừ, là nam nhân của Thất Thất thì sao chứ? Trước mặt bề trên mà ôm chặt như thế, còn ra thể thống gì nữa? Buông ra, buông ra!
Xùy, cho dù là lão đạo sĩ thối thì sao chứ? Người thân thiết nhất với Thất Thất là hắn. Hắn là phu quân của nàng, hắn ôm thế nào cũng là lẽ đương nhiên, dù sao thì chuyện thân mật nhất bọn họ còn làm nhiều lần thế rồi.
Sét đánh đùng đoàng, tia lửa bắn ra xung quanh.
Ngay cả Lâu Thất cũng không ngờ rằng hai người nam nhân quan trọng nhất trong đời lại gặp nhau lần đầu tiên như thế này.
"Đừng có cãi nhau nữa." Nàng nói và không còn chút sức lực nào: "Ta đói, muốn ăn."
Nhị Linh đã xông lại từ nãy rồi, nhưng thực sự nàng không thể chen miệng vào được, chỉ đứng ở bên cạnh. Bây giờ nghe được câu này của Lâu Thất, rốt cuộc nàng cũng tìm được giá trị tồn tại của mình, lập tức hô lên: "Đế Hậu, chờ chút, nô tỳ đi làm ngay lập tức!"
Vì quá mức kích động, nàng nói ra cả cái cách xưng hô "nô tỳ" mà lâu rồi không nói.
"Được rồi, nghỉ ngơi ở đây trước đi, những chuyện khác để nói sau." Thánh Tiên Cung chủ thở dài, xoay người rời đi. Những người khác cũng đỡ mấy đồng môn đang ngã trên mặt đất dậy, rời khỏi đó với bước đi chao đảo.
"Lại ca ca, muội đỡ huynh vào trong phòng nghỉ ngơi." Lộ Băng Khiết nói rồi đưa tay đi dìu Hiên Viên Lại.
"Băng Khiết, chúng ta đều đã lớn tuổi rồi, đừng kêu ca ca gì nữa, muội gọi ta là sư huynh đi." Hiên Viên Lại liếc nhìn Lâu Thất, chỉ sợ nàng sẽ lấy chuyện này ra để cười ông.
Quả nhiên, Lâu Thất vừa nghe được cái câu "Lại ca ca" này, nàng liền cảm thấy thật kì dị.
"Yo, Lại ca ca," Đang định trêu cợt Hiên Viên Lại, đột nhiên sắc mặt của nàng hơi thay đổi: "Tiểu Trù đâu?"
Hiên Viên Lại ở đây, Tiểu Trù cũng phải ở đây mới phải. hơn nữa, bọn họ sắp về, Tiểu Trù cũng phải trông chừng ở đây như mấy người Nhị Linh chứ?
Nàng vừa hỏi xong, sắc mặt của mọi người đều có gì đó không đúng. Đáy lòng Lâu Thất trầm xuống: "Có chuyện gì vậy?"
"Được rồi, ngươi ăn trước đi, vừa ăn vừa nghe thuộc hạ của ngươi nói." Hiên Viên Lại nói rồi liếc mắt nhìn Trầm Sát: "Cả tiểu tử nhà ngươi nữa, nghe nói là rất tuấn tú, nhưng giờ ta thấy ngươi khô quắt bẩn thỉu, tuấn tú chỗ nào chứ."
Bọn họ bị giam ba ngày trong rừng rậm, không có đồ ăn, chỉ có một lần Lâu Thất tìm được một loại rễ cỏ có thể nhai ra chút nước, mới gắng trụ được. Hơn nữa họ cũng không rửa mặt thay quần áo, sắc mặt và sức sống đương nhiên không khá khẩm gì, cả người cả mặt đều bẩn.
Trầm Sát rất ít khi bị người gọi là tiểu tử, cho dù là Hiên Viên Chế hắn cũng không nể mặt, nhưngHiên Viên Lại thì hắn phải nhịn. Tất cả đều là vì tình cảm của Lâu Thất và đối phương.
"Ngươi cũng thế thôi." Hắn liếc Hiên Viên Lại một cái rồi nói thản nhiên.
Hiên Viên Lại phẫn nộ rồi.
Nhị Linh nhanh chóng mang thức ăn vừa ngon vừa có dinh dưỡng tới. Lâu Thất vừa ngửi được mùi thơm, hai mắt sáng rực lên.
Chuyện gì thì cũng phải ăn no rồi mới có sức mà làm, vì vậy nàng liền kéo Trầm Sát nhao tới. Trái tim của Hiên Viên Lại xót xa, ông nói: "Có phu quân rồi có khác, bây giờ có đồ ăn cũng không kéo ta ăn cùng nữa."
Trầm Sát xoay người, đưa tay về phía ông: "Hay là bổn Đế Quân kéo ngươi."
"Phụt." Lâu Thất không khỏi phun ra.
Hiên Viên Lại nhìn chằm chằm vào hắn, hất mạnh tay hắn ra: "Ra kia phơi nắng mà chơi cho mát! Một đám nam nhân, kéo cái gì!"
Con ngươi của mấy người Hỏa và Trần Thập sắp rơi xuống rồi, đây có phải lần đầu tiên Đế Quân nói đùa không?
Nhưng có vẻ như chẳng dễ gì mà chấp nhận được lời đùa này.
Dù nói thế nào thì giữa Đế Quân và vị nam nhân có địa vị ngang hàng với nhạc phụ này vẫn có chút quái lạ, rốt cuộc là đồng ý, hay là bị chê bai?
Những người đứng xem đều không hiểu lắm.
Ưu điểm lớn nhất của Lâu Thất là gặp phải chuyện gì cũng sẽ không có chuyện nàng phiền não không vui, lại càng sẽ không lo âu trước nghịch cảnh khốn khó.
Trong lúc ăn cơm, Trần Thập và Hỏa kể lại một lượt những chuyện đã xảy ra trong ba ngày này. Nàng nghe được hết, nhưng không ảnh hưởng chút nào tới việc ăn cơm của mình.
Nhưng khi nghe tới chuyện kì lạ xảy ra trên người Vân Phong, nàng liếc nhìn sang Trầm Sát. Vẻ mặt của Trầm Sát cũng rất âm trầm. Lúc ở trong rừng rậm bọn họ đã suy đoán nhiều hướng rồi, đã chuẩn bị sẵn tinh thần.
Chuyện này rất khó mà tưởng tượng nổi, nhưng cũng chưa chắc đã phải sợ.
"Đoạt thân thể sao?" Lâu Thất cười lạnh lùng, cái gì gọi là thân thể của cô ta? Từ trình độ yêu nghiệt lúc nhỏ của người đó là có thể thấy được cô ta mới là người đoạt thân thể, nếu không có đứa trẻ nào lại tỏ ra yêu nghiệt thế chứ? "Ta diệt mười tám đời tổ tông nhà cô ta."
Bây giờ đã biết sơ qua những chuyện xảy ra, ngược lại nàng thấy yên tâm hơn chút. Phải biết từ sớm hơn mới phải, có Phá Vực thời không, bọn họ có thể xuyên không, vậy thì người khác cũng có thể, mà không biết là do nguyên nhân gì, linh hồn của người đó xuyên không tới. Trước kia nàng cũng từng nghe nói ở cổ đại có "đoạt nhà", linh hồn cướp đoạt thân thể, hoặc là tu luyện đạo thuật có thể tách hồn ra, sau đó kí sinh trên thân thể của người khác, còn có một cách nói khác mà dân gian thường dùng nhiều hơn, mượn xác nhập hồn.
Dù là thế nào, biết được chút ít vẫn tốt hơn là không biết gì cả.
"Ăn xong thì rửa mặt đi." Hiên Viên Lại uống một bát súp, nói với Lâu Thất: "Trước tiên thì đừng có lo những chuyện khác, ta bố trí cái Cố Hồn Trận cho ngươi, với cả ngâm thêm một lần nước thuốc nữa đi."
"Cái gì? Ta không muốn!" Lâu Thất nhảy lên, nàng thật muốn lật cái bàn.
Hiên Viên Lại vỗ bàn một cái: "Không muốn cũng phải muốn! Không thương lượng gì hết!"
"Ông cho là ta còn nhỏ à? Sao ta phải nghe lời ông? Muốn ngâm thì ông tự đi mà ngâm!" Lâu Thất hất cằm lên.
"Có phải muốn ăn đánh không?" Hiên Viên Lại bắt đầu xắn tay áo.
Lâu Thất nở nụ cười gian ngay lập tức, nhìn ông bằng ánh mắt không tốt lành gì: "Lão đạo sĩ thối, ngươi có chắc không? Muốn đánh một trận thật sao? Ta nói cho ông biết, qua một năm rồi, nội lực của ta đã tăng tới mức ông phải sợ đấy! Lát nữa nếu ông bị ta đánh cho khóc nhè, đừng có mà cảm thấy mất mặt quá!"
Tất cả mọi người, bao gồm cả Trầm Sát đều rất kinh ngạc. Bọn chưa từng thấy biểu hiện như thế này của Lâu Thất, hơn nữa, đây là phương thức tương tác giữa nàng và Hiên Viên Lại sao?
Khuôn mặt của Lộ Băng Khiết lạnh lùng, nàng bước tới nhìn Lâu Thất: "Đây là cách ngươi nói chuyện với sư phụ ngươi, với bề trên của ngươi sao? Không biết lớn nhỏ thế à! Ngươi là đồ đệ của Lại ca ca, có nghĩa đã là người của Thánh Tiên Cung ta. Ngươi không biết tôn sư như thế, phạt ngươi quét sân một tháng! Bây giờ đi ra ngoài ngay!"
Hơi thở của Trầm Sát trầm xuống: "Phạt nàng?" Gan chó cũng lớn thật đấy, nữ nhân của hắn còn tới phiên kẻ khác xử phạt sao?
Lâu Thất vỗ vai hắn, nàng cũng không tức giận, liếc xéo Hiên Viên Lại: "Cái này không trách ta được. Những lúc như thế này ngươi phải nói ta không được dạy dỗ mới đúng! Còn chuyện ta không được dạy dỗ là lỗi của ai? Ừ? Lão đạo sĩ thối, ngươi đi quét sân đi được rồi."
"Đúng là nghiệt nữ..." Hiên Viên Lại vô cùng đau đớn.
Ông còn chưa nói hết, mặt của Lâu Thất liền trầm xuống: "Bổn cô nương nói cho ông biết, trông coi thanh mai chúc mã của ông cho cẩn thận, nếu không ta sẽ đánh nàng thành đầu heo!"
"Ngươi!" Lộ Băng Khiết càng thêm tức giận, đưa tay chỉ vào mặt Lâu Thất, còn chưa nói gì, mặt của hai nam nhân bên cạnh cũng đã thay đổi. Trước khi Trầm Sát ra tay, Hiên Viên Lại đã đưa tay nắm lấy bả vai của nàng ta rồi ném ra ngoài. Lộ Băng Khiết bị hắn ném ra sân, mặc dù chật vật, nhưng vì nàng ta cũng là người có võ công, nên rơi ra ngoài thì vẫn có thể đứng vững, dù có hơi có khăn một chút.
Chỉ có điều là quá mất mặt.
Hiên Viên Lại bày trò lau mấy giọt mồ hôi vốn chẳng tồn tại trên trán mình: "Thật là, ngay cả ta còn không dám chỉ vào mặt ngươi. Nha đầu nhà ngươi mà nổi giận thì có thể sánh bằng với ác quỷ. Được rồi, được rồi, nể mặt ta, đừng có so đo với nàng." Dù gì cũng là con gái của sư bá ông mà.
Lâu Thất hừ một tiếng: "Cả thuốc nước nữa, không ngâm."
"Nằm mơ! Ngươi!" Hiên Viên Lại chỉ vào Trần Thập: "Ta kê một phương thuốc, ngươi đi tìm sư huynh của ta lấy thuốc! Ngươi, đi chuẩn bị nước nóng." Câu cuối cùng là nói với Nhị Linh.
Trần Thập và Nhị Linh đều đứng không nhúc nhích, nhìn Lâu Thất, rồi lại nhìn Trầm Sát.
Hiên Viên Lại nổi giận: "Ta còn không sai nổi các ngươi à? Ta nói cho các ngươi biết, thuốc nước đó có thể đảm bảo thêm cho nàng. Củng cố lại linh hồn rồi thì yêu nghiệt kia muốn cướp thân thể của nàng sẽ càng khó, có đi không?"
"Đi." Trầm Sát lập tức gật đầu.
"Không được đi!" Lâu Thất cũng nổi giận, nàng quay sang Trầm Sát: "Loại thuốc nước đó đau chết, không chỉ rất đau, còn rất ngứa!"
Trầm Sát đứng lên, hắn lẳng lặng nhìn nàng, vẫy tay với Trần Thập và Nhị Linh: "Đi mau lên."
"Trầm Sát!" Ám ảnh đối với Cố Hồn Dược Dục khiến nàng không khỏi run lên.
"Bổn Đế Quân ngâm cùng ngươi." Trầm Sát nói thản nhiên.
"Mẹ! Ngươi nghĩ hay nhỉ!" Hiên Viên Lại tức đến giơ chân.
Người rơi xuống đúng là Lâu Thất, Trầm Sát và Thiên Ảnh.
Giây phút nhìn thấy bọn họ, tất cả mọi người của Thánh Tiên Cung đều thở phào nhẹ nhõm. Có năm người ngất xỉu xuống đất ngay lập tức vì cạn kiệt tu vi. Mấy người Trần Thập và Hỏa là những người ngất đầu tiên.
Những người khác không ngất xỉu thì sắc mặt cũng trắng bệch như tờ giấy, cả người lảo đảo đòi ngã, chỉ còn đang cố gắng chống trụ.
Hiên Viên Lại là một tên biến thái. Rõ ràng hắn mới từ Phá Vực thời không về, sức khỏe còn chưa hồi phục, nhưng ngoại trừ Thánh Tiên Cung chủ, hắn vẫn là người còn nhiều sức lực nhất ở đây.
"Mẹ nó, lão đạo sĩ thối, người đã đói đến ngất rồi cũng phải tỉnh lại vì giọng hét của ngươi."
Lâu Thất nằm ở đó không dậy nổi, đói đến hoa mắt chóng mặt. Khó khăn lắm mới tỉnh lại được, nàng thấy càng thêm đói. A, nàng đang nằm trên thịt sao?
Nghe được tiếng nuốt nước miếng của nàng, Trầm Sát liền biết ngay nàng đang nghĩ gì, dù sao lúc ở trong cánh rừng rậm kia, hắn cũng từng hôn nàng, sau đó bị nàng cắn vào lưỡi.
Cái đồ chỉ biết ăn này đã đói mấy ngày rồi, lực sát thương rất mạnh, vì vậy hắn mới ôm chặt lấy nàng. Hắn không muốn thấy nàng đói quá rồi mơ màng đi cắn môi và lưỡi của người khác, cho dù là cắn thật cũng không được.
Hắn còn chưa biết Hiên Viên Lại đại nổi cơn thịnh nộ vì tay hắn đang ôm chặt lấy eo Lâu Thất, môi còn đặt trên mặt nàng, thế là định ra sức kéo Lâu Thất ra khỏi ngực hắn.
"To gan!"Trầm Sát ôm Lâu Thất nhảy lên, khiến cho người chỉ cần đói bụng thì sẽ mất hết sức lực, mất hết năng lực suy xét là Lâu Thất vô cùng bội phục. Sao lúc này hắn còn có thể nhanh nhẹn như thế?
Thực ra cũng là vì hiện tại Hiên Viên Lại không có đủ sức lực.
"Hỗn xược! Tên tiểu tử nhà ngươi mau buông nàng ra!"
"Bổn Đế Quân và Đế Hậu làm gì còn cần ngươi phải xen vào sao?"
Hai nam nhân cứ thế phẫn nộ đối đáp với nhau mấy câu xong mới bất giác nhận ra thân phận của đối phương.
Ế, nam nhân của Thất Thất?
A, lão đạo sĩ thối mà Thất Thất thường nhắc tới?
Bốn mắt nhìn nhau, nhưng không ai chịu nhượng bộ.
Hừ, là nam nhân của Thất Thất thì sao chứ? Trước mặt bề trên mà ôm chặt như thế, còn ra thể thống gì nữa? Buông ra, buông ra!
Xùy, cho dù là lão đạo sĩ thối thì sao chứ? Người thân thiết nhất với Thất Thất là hắn. Hắn là phu quân của nàng, hắn ôm thế nào cũng là lẽ đương nhiên, dù sao thì chuyện thân mật nhất bọn họ còn làm nhiều lần thế rồi.
Sét đánh đùng đoàng, tia lửa bắn ra xung quanh.
Ngay cả Lâu Thất cũng không ngờ rằng hai người nam nhân quan trọng nhất trong đời lại gặp nhau lần đầu tiên như thế này.
"Đừng có cãi nhau nữa." Nàng nói và không còn chút sức lực nào: "Ta đói, muốn ăn."
Nhị Linh đã xông lại từ nãy rồi, nhưng thực sự nàng không thể chen miệng vào được, chỉ đứng ở bên cạnh. Bây giờ nghe được câu này của Lâu Thất, rốt cuộc nàng cũng tìm được giá trị tồn tại của mình, lập tức hô lên: "Đế Hậu, chờ chút, nô tỳ đi làm ngay lập tức!"
Vì quá mức kích động, nàng nói ra cả cái cách xưng hô "nô tỳ" mà lâu rồi không nói.
"Được rồi, nghỉ ngơi ở đây trước đi, những chuyện khác để nói sau." Thánh Tiên Cung chủ thở dài, xoay người rời đi. Những người khác cũng đỡ mấy đồng môn đang ngã trên mặt đất dậy, rời khỏi đó với bước đi chao đảo.
"Lại ca ca, muội đỡ huynh vào trong phòng nghỉ ngơi." Lộ Băng Khiết nói rồi đưa tay đi dìu Hiên Viên Lại.
"Băng Khiết, chúng ta đều đã lớn tuổi rồi, đừng kêu ca ca gì nữa, muội gọi ta là sư huynh đi." Hiên Viên Lại liếc nhìn Lâu Thất, chỉ sợ nàng sẽ lấy chuyện này ra để cười ông.
Quả nhiên, Lâu Thất vừa nghe được cái câu "Lại ca ca" này, nàng liền cảm thấy thật kì dị.
"Yo, Lại ca ca," Đang định trêu cợt Hiên Viên Lại, đột nhiên sắc mặt của nàng hơi thay đổi: "Tiểu Trù đâu?"
Hiên Viên Lại ở đây, Tiểu Trù cũng phải ở đây mới phải. hơn nữa, bọn họ sắp về, Tiểu Trù cũng phải trông chừng ở đây như mấy người Nhị Linh chứ?
Nàng vừa hỏi xong, sắc mặt của mọi người đều có gì đó không đúng. Đáy lòng Lâu Thất trầm xuống: "Có chuyện gì vậy?"
"Được rồi, ngươi ăn trước đi, vừa ăn vừa nghe thuộc hạ của ngươi nói." Hiên Viên Lại nói rồi liếc mắt nhìn Trầm Sát: "Cả tiểu tử nhà ngươi nữa, nghe nói là rất tuấn tú, nhưng giờ ta thấy ngươi khô quắt bẩn thỉu, tuấn tú chỗ nào chứ."
Bọn họ bị giam ba ngày trong rừng rậm, không có đồ ăn, chỉ có một lần Lâu Thất tìm được một loại rễ cỏ có thể nhai ra chút nước, mới gắng trụ được. Hơn nữa họ cũng không rửa mặt thay quần áo, sắc mặt và sức sống đương nhiên không khá khẩm gì, cả người cả mặt đều bẩn.
Trầm Sát rất ít khi bị người gọi là tiểu tử, cho dù là Hiên Viên Chế hắn cũng không nể mặt, nhưngHiên Viên Lại thì hắn phải nhịn. Tất cả đều là vì tình cảm của Lâu Thất và đối phương.
"Ngươi cũng thế thôi." Hắn liếc Hiên Viên Lại một cái rồi nói thản nhiên.
Hiên Viên Lại phẫn nộ rồi.
Nhị Linh nhanh chóng mang thức ăn vừa ngon vừa có dinh dưỡng tới. Lâu Thất vừa ngửi được mùi thơm, hai mắt sáng rực lên.
Chuyện gì thì cũng phải ăn no rồi mới có sức mà làm, vì vậy nàng liền kéo Trầm Sát nhao tới. Trái tim của Hiên Viên Lại xót xa, ông nói: "Có phu quân rồi có khác, bây giờ có đồ ăn cũng không kéo ta ăn cùng nữa."
Trầm Sát xoay người, đưa tay về phía ông: "Hay là bổn Đế Quân kéo ngươi."
"Phụt." Lâu Thất không khỏi phun ra.
Hiên Viên Lại nhìn chằm chằm vào hắn, hất mạnh tay hắn ra: "Ra kia phơi nắng mà chơi cho mát! Một đám nam nhân, kéo cái gì!"
Con ngươi của mấy người Hỏa và Trần Thập sắp rơi xuống rồi, đây có phải lần đầu tiên Đế Quân nói đùa không?
Nhưng có vẻ như chẳng dễ gì mà chấp nhận được lời đùa này.
Dù nói thế nào thì giữa Đế Quân và vị nam nhân có địa vị ngang hàng với nhạc phụ này vẫn có chút quái lạ, rốt cuộc là đồng ý, hay là bị chê bai?
Những người đứng xem đều không hiểu lắm.
Ưu điểm lớn nhất của Lâu Thất là gặp phải chuyện gì cũng sẽ không có chuyện nàng phiền não không vui, lại càng sẽ không lo âu trước nghịch cảnh khốn khó.
Trong lúc ăn cơm, Trần Thập và Hỏa kể lại một lượt những chuyện đã xảy ra trong ba ngày này. Nàng nghe được hết, nhưng không ảnh hưởng chút nào tới việc ăn cơm của mình.
Nhưng khi nghe tới chuyện kì lạ xảy ra trên người Vân Phong, nàng liếc nhìn sang Trầm Sát. Vẻ mặt của Trầm Sát cũng rất âm trầm. Lúc ở trong rừng rậm bọn họ đã suy đoán nhiều hướng rồi, đã chuẩn bị sẵn tinh thần.
Chuyện này rất khó mà tưởng tượng nổi, nhưng cũng chưa chắc đã phải sợ.
"Đoạt thân thể sao?" Lâu Thất cười lạnh lùng, cái gì gọi là thân thể của cô ta? Từ trình độ yêu nghiệt lúc nhỏ của người đó là có thể thấy được cô ta mới là người đoạt thân thể, nếu không có đứa trẻ nào lại tỏ ra yêu nghiệt thế chứ? "Ta diệt mười tám đời tổ tông nhà cô ta."
Bây giờ đã biết sơ qua những chuyện xảy ra, ngược lại nàng thấy yên tâm hơn chút. Phải biết từ sớm hơn mới phải, có Phá Vực thời không, bọn họ có thể xuyên không, vậy thì người khác cũng có thể, mà không biết là do nguyên nhân gì, linh hồn của người đó xuyên không tới. Trước kia nàng cũng từng nghe nói ở cổ đại có "đoạt nhà", linh hồn cướp đoạt thân thể, hoặc là tu luyện đạo thuật có thể tách hồn ra, sau đó kí sinh trên thân thể của người khác, còn có một cách nói khác mà dân gian thường dùng nhiều hơn, mượn xác nhập hồn.
Dù là thế nào, biết được chút ít vẫn tốt hơn là không biết gì cả.
"Ăn xong thì rửa mặt đi." Hiên Viên Lại uống một bát súp, nói với Lâu Thất: "Trước tiên thì đừng có lo những chuyện khác, ta bố trí cái Cố Hồn Trận cho ngươi, với cả ngâm thêm một lần nước thuốc nữa đi."
"Cái gì? Ta không muốn!" Lâu Thất nhảy lên, nàng thật muốn lật cái bàn.
Hiên Viên Lại vỗ bàn một cái: "Không muốn cũng phải muốn! Không thương lượng gì hết!"
"Ông cho là ta còn nhỏ à? Sao ta phải nghe lời ông? Muốn ngâm thì ông tự đi mà ngâm!" Lâu Thất hất cằm lên.
"Có phải muốn ăn đánh không?" Hiên Viên Lại bắt đầu xắn tay áo.
Lâu Thất nở nụ cười gian ngay lập tức, nhìn ông bằng ánh mắt không tốt lành gì: "Lão đạo sĩ thối, ngươi có chắc không? Muốn đánh một trận thật sao? Ta nói cho ông biết, qua một năm rồi, nội lực của ta đã tăng tới mức ông phải sợ đấy! Lát nữa nếu ông bị ta đánh cho khóc nhè, đừng có mà cảm thấy mất mặt quá!"
Tất cả mọi người, bao gồm cả Trầm Sát đều rất kinh ngạc. Bọn chưa từng thấy biểu hiện như thế này của Lâu Thất, hơn nữa, đây là phương thức tương tác giữa nàng và Hiên Viên Lại sao?
Khuôn mặt của Lộ Băng Khiết lạnh lùng, nàng bước tới nhìn Lâu Thất: "Đây là cách ngươi nói chuyện với sư phụ ngươi, với bề trên của ngươi sao? Không biết lớn nhỏ thế à! Ngươi là đồ đệ của Lại ca ca, có nghĩa đã là người của Thánh Tiên Cung ta. Ngươi không biết tôn sư như thế, phạt ngươi quét sân một tháng! Bây giờ đi ra ngoài ngay!"
Hơi thở của Trầm Sát trầm xuống: "Phạt nàng?" Gan chó cũng lớn thật đấy, nữ nhân của hắn còn tới phiên kẻ khác xử phạt sao?
Lâu Thất vỗ vai hắn, nàng cũng không tức giận, liếc xéo Hiên Viên Lại: "Cái này không trách ta được. Những lúc như thế này ngươi phải nói ta không được dạy dỗ mới đúng! Còn chuyện ta không được dạy dỗ là lỗi của ai? Ừ? Lão đạo sĩ thối, ngươi đi quét sân đi được rồi."
"Đúng là nghiệt nữ..." Hiên Viên Lại vô cùng đau đớn.
Ông còn chưa nói hết, mặt của Lâu Thất liền trầm xuống: "Bổn cô nương nói cho ông biết, trông coi thanh mai chúc mã của ông cho cẩn thận, nếu không ta sẽ đánh nàng thành đầu heo!"
"Ngươi!" Lộ Băng Khiết càng thêm tức giận, đưa tay chỉ vào mặt Lâu Thất, còn chưa nói gì, mặt của hai nam nhân bên cạnh cũng đã thay đổi. Trước khi Trầm Sát ra tay, Hiên Viên Lại đã đưa tay nắm lấy bả vai của nàng ta rồi ném ra ngoài. Lộ Băng Khiết bị hắn ném ra sân, mặc dù chật vật, nhưng vì nàng ta cũng là người có võ công, nên rơi ra ngoài thì vẫn có thể đứng vững, dù có hơi có khăn một chút.
Chỉ có điều là quá mất mặt.
Hiên Viên Lại bày trò lau mấy giọt mồ hôi vốn chẳng tồn tại trên trán mình: "Thật là, ngay cả ta còn không dám chỉ vào mặt ngươi. Nha đầu nhà ngươi mà nổi giận thì có thể sánh bằng với ác quỷ. Được rồi, được rồi, nể mặt ta, đừng có so đo với nàng." Dù gì cũng là con gái của sư bá ông mà.
Lâu Thất hừ một tiếng: "Cả thuốc nước nữa, không ngâm."
"Nằm mơ! Ngươi!" Hiên Viên Lại chỉ vào Trần Thập: "Ta kê một phương thuốc, ngươi đi tìm sư huynh của ta lấy thuốc! Ngươi, đi chuẩn bị nước nóng." Câu cuối cùng là nói với Nhị Linh.
Trần Thập và Nhị Linh đều đứng không nhúc nhích, nhìn Lâu Thất, rồi lại nhìn Trầm Sát.
Hiên Viên Lại nổi giận: "Ta còn không sai nổi các ngươi à? Ta nói cho các ngươi biết, thuốc nước đó có thể đảm bảo thêm cho nàng. Củng cố lại linh hồn rồi thì yêu nghiệt kia muốn cướp thân thể của nàng sẽ càng khó, có đi không?"
"Đi." Trầm Sát lập tức gật đầu.
"Không được đi!" Lâu Thất cũng nổi giận, nàng quay sang Trầm Sát: "Loại thuốc nước đó đau chết, không chỉ rất đau, còn rất ngứa!"
Trầm Sát đứng lên, hắn lẳng lặng nhìn nàng, vẫy tay với Trần Thập và Nhị Linh: "Đi mau lên."
"Trầm Sát!" Ám ảnh đối với Cố Hồn Dược Dục khiến nàng không khỏi run lên.
"Bổn Đế Quân ngâm cùng ngươi." Trầm Sát nói thản nhiên.
"Mẹ! Ngươi nghĩ hay nhỉ!" Hiên Viên Lại tức đến giơ chân.