Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-593
Chương 593
"Lâu Tín!"
"Lâu Tín!"
Đám người Thu Khánh Tiên và Trần Thập kêu to, Trần Thập và Hỏa đã cản lại gã kia trước, gã lấy một địch hai nhưng lại không hề chịu thua, ánh mắt Trầm Sát lạnh lẽo, rút kiếm ra, lập tức đâm về phía gã.
Khí thế đột nhiên bị đè xuống, gã trong lòng kinh hãi, với tu vi như bây giờ của gã, đã có rất ít người có thể đem lại cho gã cảm giác áp bách, trong lúc nhất thời gã đâu có lo lắng về Hỏa và Trần Thập, liền lập tức nghiêng người tránh một chiêu này.
Nhưng hắn lại không ngờ một chiêu này của Trầm Sát thoạt nhìn thì dường như rất thong thả, lại phát ra khi thế cường hãn vô cùng, hơn nữa uy lực của kiếm này vượt qua tưởng tượng của gã, gã rõ ràng cảm thấy bản thân tránh được, nào đâu nghĩ tới vẫn còn kiếm khí phá rách y phục gã, sau đó rạch một mảng trên da gã.
Mọi người đều kinh hãi, hoàn toàn không ngờ được nam nhân trẻ tuổi đeo mặt nạ này lại có tu vi cao đến thế!
Gã dám ra tay với Lâu Tín, chẳng qua là vì nhìn ra được bọn Trần Thập, Lâu Tín, Ấn Dao Phong tu vi đều thấp hơn gã không ít, mà Trầm Sát và Lâu Thất gã lại không nhìn ra được, với tuổi tác của hai người bọn họ, gã không nghĩ tới tu vi hai người sẽ cao hơn gã, cho nên đã xem nhẹ.
Nếu biết nội lực của Trầm Sát thâm hậu đến vậy, gã nào có thể xem thường mà ra tay với Lâu Tín chứ?
Nhưng lúc này hối hận cũng không kịp rồi, một kích này của Trầm Sát cũng không cho gã có chút điểm dừng nào đã lập tức tấn công tới, khiến gã ứng phó không kịp, hoảng hốt tột cùng.
Mà trong lúc đó, Lâu Thất cũng đã đưa tay bắt lấy Lâu Tín, thế nhưng U U vẫn nhanh hơn nàng.
"U U!"
Ngoài Lâu Thất, Trần Thập và Lâu Tín cũng coi như đã ở cùng với U U lâu nhất, U U tất nhiên sẽ không để hắn xảy ra chuyện, nó vọt tới vai Lâu Tín như một vệt sang tím, há miệng, ngửa đầu kêu một tiếng dài.
"Uuuuu!"
Tiếp sau đó xảy ra một màn khiến Lâu Thất giật mình, chỉ thấy đám sương đen khó khăn lắm mới bám được lên quần áo của Lâu Tín vậy mà như bị thứ gì đó làm kinh hách mà lui ra, như là có sinh mệnh vậy!
"Uuuu!"
U U thấy đám sương đen lui ra, liền cúi đầu, cắn y phục của Lâu Tín, xé một mảnh y phục của hắn xuống, lộ ra một mảng da lớn bị cháy đến mức chi chít bọt nước.
Bọn họ vẫn chậm một chút, nhưng may mắn là nơi bị thương không phải là mặt mà là ở ngực.
Nhưng cho dù là vậy, Lâu Thất đã tức giận không gì ngăn nổi, nàng vốn là người thiên vị, nay thuộc hạ bị thương thành như vậy, sao có thể tha cho đối phương đây?
"Sát, giết hắn ta!"
Trầm Sát nghe thấy chỉ đáp lại một chữ.
"Được."
Gã kia vốn đang trưng ra cái vẻ cao thủ, nhưng nghe thấy Lâu Thất nói câu đó nào còn chịu được nữa, liền kêu lên: "Mật lão, Hàn đại hiệp, chúng ta dù sao cũng có chút quen biết phải không? Giúp ta với!"
Mật lão và nam nhân trung niên còn lại nghe vậy thì có chút do dự, nói thật thì, dù bọn họ không cảm thấy mình là người tốt, thế nhưng vừa nãy là do gã kia động thủ trước, bọn họ cũng cảm thấy thật sự quá đê tiện.
Lâu Thất lóe mắt, lạnh lùng nhìn họ: "Không xen vào, các ngươi còn có thể sống, nếu đã xen vào, bản công tử sẽ không tha!"
Quả đúng là...lớn miệng!
Cái người trẻ tuổi đeo mặt nạ kia quả đúng là tu vi võ công cao không lường được, thế nhưng ba người bọn họ mà liên thủ cũng chưa chắc là không đánh bại được hắn, thế nhưng vị tiểu công tử nom mảnh mai xinh đẹp này, rõ ràng khá giống thế gia công tử, lấy đâu ra tự tin mà buông lời như vậy?
Chẳng qua, con tiểu hồ ly của nàng lại khiến bọn họ sinh lòng kiêng kỵ.
"Vị tiểu ca này cũng không có gì đáng ngại về tính mạng, ở đây lão phu có một bình thánh dược chữa thương, Thất công tử mau lấy bôi lên cho hắn, tuy không thể chắc chắn là khỏi hẳn, thế nhưng cũng có thể giúp thương thế của hắn bớt đi được phần nào." Mật lão lấy ra một chiếc bình trong ngực đưa cho Lâu Thất, có thể thấy được chút không nỡ trên gương mặt lão, "Có thể tha cho hắn một mạng không?"
Quả đúng là có chút quen biết, có thể cầu tình thì cầu giúp hắn vậy. Chủ yếu là Mật lão cảm thấy phân lượng của bình thần dược chữa thương này cũng đủ nặng!
"Thuốc ông cứ tự giữ đi!" Lâu Thất cười lạnh một tiếng, đưa tay lấy ra một bình dược nhỏ, Ấn Dao Phong liền chạy tới, viền mắt ửng đỏ nhìn Lâu Thất: "Thuộc hạ bôi thuốc giúp Lâu Tín."
Lâu Thất nhìn cô một chút, bản thân nàng tuy rằng cảm thấy loại tiếp xúc này cũng chẳng có gì, nhưng đối với người cổ đại mà nói, giờ bôi thuốc là dùng tay thoa lên ngực hắn, đây hẳn là hành vi quá giới hạn rồi, Ấn Dao Phong lại chủ động như vậy, có lẽ hiểu rõ tâm ý của bản thân rồi nhỉ?
Nàng gật đầu, đưa thuốc cho Ấn Dao Phong.
Ấn Dao Phong tới bên Lâu Tín, lúc này đầu hắn đầy mồ hôi, rõ ràng là đang chịu đựng cơn đau, trước ngực là một mảng bọt nước, vậy mà bắt đầu tự vỡ rồi, đã vậy còn chảy ra một ít mủ vàng, chỉ một chút như vậy đã vô cùng thê thảm rồi.
"Có phải là đau lắm không?"
"Không đau." Lâu Tín nhìn cô, cố gắng nở nụ cười. Ấn Dao Phong muốn thoa thuốc giúp hắn, Lâu Tín cầm cổ tay cô, "Nàng đã nghĩ kỹ chưa? Giờ nàng mà đụng vào ta thì phải chịu trách nhiệm đấy."
Ấn Dao Phong vốn dĩ buồn bực trong lòng, nghe thấy câu nói này lại nhịn không được mà nín khóc mỉm cười, giọng nói không tự chủ mà đem theo chút hờn dỗi: "Ta giống loại người không chịu trách nhiệm lắm sao?"
Vừa nghe lời này, mắt Lâu Tín liền sáng như sao, hắn gần như muốn nhảy cẫng lên, nhưng Ấn Dao Phong đã đè hắn xuống, "Đừng động!"
Bên này Lâu Tín cảm thấy bản thân bị thương rất đáng, Lâu Thất vẫy U U tới đuổi đám sương đen kia đi. U U đứng trên vai nàng như một vị vương oai phong lẫm liệt.
Bên kia, Trầm Sát phát hiện gã này là kẻ mạnh nhất trong số những đối thủ hắn gặp qua, nhưng vậy thì cũng để làm gì đâu? Cứ giết đi thì hơn.
Thất Thất nhà hắn nói phải khiến gã chết bây giờ, thì tuyệt không thể để gã sống đến hôm sau.
Rạch một nhát, sát khí màu đen cũng như chính hắ, xông về phía ngực gã kia, mạnh như vũ bão. Cùng lúc đó, hắn đã lấn người lên, cho nên, sát khí màu đen cũng đâm vào tim gã, năm ngón tay của Trầm Sát cũng nắm được yết hầu của gã, dùng lực bóp một cái.
Rắc.
Lại là một cao thủ lợi hại, cuối cùng cũng cứ vậy mà chết trong tay hắn.
Mấy người Mật lão nhìn đến trong lòng phát run, đều kiêng dè mà nhìn Trầm Sát.
Một người mới chừng hai mươi tuổi vậy mà có tu vi như vậy, nếu như để hắn thuần thục thêm mấy năm nữa, còn ai có thể là đối thủ của hắn đây?
Trần Thập đưa khăn tay lên, Trầm Sát lau kỹ từng ngón, vứt khăn tay đi, nói ra thì trước đây hắn thì cũng không quái dị như vậy, nhưng kể từ sau khi chân chính động phòng cùng Lâu Thất, sau khi giết người nếu như không có điều kiện rửa tay, liền sẽ lấy khăn tay lau cho sạch.
Hắn không muốn mùi của kẻ khác dính lên da của Thất Thất, Đế Quân đại thần quyết định cứ như vậy mà sạch sẽ đến chết.
Mật lão kinh hãi hơn, một sự không vui dâng lên trong lòng, lão nhìn Lâu Thất: "Thất công tử khước từ thuốc của lão phu như vậy, có lẽ là cũng chẳng coi vết thương của thuộc hạ ra gì..."
Lời còn chưa nói hết, liền nhìn thấy ngực của Lâu Tín vừa mới thoa thuốc chưa bao lâu mà đám bọt nước đều đã giảm đi, trong ngực chỉ còn lại vết hồng nhàn nhạt, vậy mà hoàn toàn không nhìn ra vết thương lúc trước.
"Đây, đây là sao?"
Lâu Thất liếc nhìn lão, cười xùy một tiếng: "Bản công tử mà còn phải cần thuốc của người khác sao? Đúng là nực cười." Vừa dứt lời, nàng liền rút roi ra, roi Thí Hồn đem theo tiếng gió quất về phía nam nhân được gọi là Hàn đại hiệp, mạnh mẽ mà nhanh chóng đến mức khiến người ta không phản ứng kịp.
Nam nhân họ Hàn kia căn bản không hề nghĩ đến nàng sẽ bất ngờ ra tay với hắn, càng không ngờ nàng sẽ xuống tay mạnh đến vậy, mặc dù động tác của hắn rất nhanh, lập tức liền muốn thối lui, nhưng vẫn chậm một bước, hông đã bị roi dài màu đen cuốn chặt lấy.
"Chết tiệt!" Hắn liền rút đao bổ về phía chiếc roi, trong mắt lóe lên một tia đắc ý. Dù sao thì đao của hắn cũng là thần binh lợi khí, khi roi bị cắt đứt, đối phương không có ưu thế ra tay trước, hắn nắm chắc được phần thắng của mình.
Nhưng mà chỉ nghe keng một tiếng, đao của hắn vậy mà xuất hiện một lỗ hổng, mà roi da lại không hư tốn chút nào!
Lâu Thất cười lạnh một tiếng, cổ tay run lên, ném hắn vào đám sương đen.
Đám sương đen vây kín họ Hàn lại, chỉ nghe thấy tiếng két két két, rất nhanh tên đó liền đau đớn kêu lên, y phục trên người bị ăn mòn gần như chỉ thừa lại vài mảnh vắt trên người, da dẻ cũng không còn chỗ nào lành lặn, đáng sợ nhất là đám sương đen đó vẫn chưa rời đi, tiếp tục bọc lấy hắn.
Sắc mặt Mật lão khó coi: "Thất công tử đây là có ý gì? Hàn đại hiệp đã làm gì chứ?"
Lâu Thất nói: "Cho là bản công tử không nhìn thấy chắc? Vừa nãy hộ vệ của ta bay qua đó vốn dĩ từ chỗ hắn đứng có ra ngăn cản một chút, thế nhưng hắn lại nghiêng người tránh ra sao?"
"Chỉ bởi vậy thôi sao?"
"Ông có ý kiến?" Lâu Thất nhíu mày nhìn lão, ý là nếu như ngươi có ý kiến thì ta cũng không ngại ra tay, trong mắt Mật lão thì đây thật sự là phách lối đến mức khiến người ta nghiến răng.
Bão táp trong mắt Lâu Thất lúc này mới lui đi, ai dám động thủ với người của nàng thì kẻ đó phải chết!
Lâu Tín và Ấn Dao Phong nhìn nam nhân họ Hàn dần dần không còn phát ra âm thanh gì, cả người như độc nhân trông rất đáng sợ, trong lòng nghĩ lại mà kinh hãi. Nếu như không phải U U tới kịp lúc, lúc này mạng hắn cũng chẳng còn nữa rồi, đâu có cơ hội để được thoa thuốc nữa chứ?
" U U,về sau ngươi chính là ân nhân cứu mạng của ta!"
" U u." U U ghé vào vai Lâu Thất, lại như chẳng còn khí lực.
Lâu Thất xoa đầu nó, lấy hai viên thuốc để vào lòng bàn tay, đưa đến bên miệng nó, U U lập tức nuốt xuống, sau đó dụi dụi vào mặt nàng, U U kêu lên hai tiếng, giông như đang làm nũng.
Trầm Sát xách nó lên, khẽ quăng vào lòng Trần Thập. Hắn đến bên Lâu Thất, quét mắt qua phía vợ chồng Mạc Vấn, lạnh lùng nói: "Các người trung thành với hoàng thất Trầm Thị ư?"
Vợ chồng Mạc Vấn sửng sốt, không biết hẳn hỏi như vậy là có ý gì, nhưng sau khi đã thấy được tu vi võ công và thủ đoạn độc ác của hai người này, họ chẳng muốn đắc tội chút nào, nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta vốn là người dân của vương triều Trầm thị, mặc dù Hoàng thượng đã mất tích nhiều năm, Thái thượng hoàng vẫn luôn một mình chống đỡ vương triều, ngoại nhân đều đồn đại rằng chúng ta sắp gặp cảnh nước mất nhà tan, nhưng kính nể cách làm người của Hoàng thượng và Thái thượng hoàng, lần này tới Thánh Tiên Cung, thực ra là muốn mời lão cung chủ bói một quẻ Thái thượng hoàng..."
Đây là sự thật, nhưng ông nói ra cũng sợ hai người này có thù với hoàng thất Trầm thị, nếu là như vậy thì phỏng chừng vợ chồng họ sẽ gặp nguy hiểm. Trầm Sát nghe xong lời ông nói thì ngẩn ra: "Sao lại muốn xem bói cho Thái thượng hoàng? Người xảy ra chuyện sao?"
"Bách quan truyền rằng, nửa tháng nay Thái thượng hoàng đã không thượng triều rồi..."
Nghe thấy lời này,Lâu Thất cảm thấy khí tức của Trầm Sát trở nên lạnh lẽo hơn.
"Lâu Tín!"
"Lâu Tín!"
Đám người Thu Khánh Tiên và Trần Thập kêu to, Trần Thập và Hỏa đã cản lại gã kia trước, gã lấy một địch hai nhưng lại không hề chịu thua, ánh mắt Trầm Sát lạnh lẽo, rút kiếm ra, lập tức đâm về phía gã.
Khí thế đột nhiên bị đè xuống, gã trong lòng kinh hãi, với tu vi như bây giờ của gã, đã có rất ít người có thể đem lại cho gã cảm giác áp bách, trong lúc nhất thời gã đâu có lo lắng về Hỏa và Trần Thập, liền lập tức nghiêng người tránh một chiêu này.
Nhưng hắn lại không ngờ một chiêu này của Trầm Sát thoạt nhìn thì dường như rất thong thả, lại phát ra khi thế cường hãn vô cùng, hơn nữa uy lực của kiếm này vượt qua tưởng tượng của gã, gã rõ ràng cảm thấy bản thân tránh được, nào đâu nghĩ tới vẫn còn kiếm khí phá rách y phục gã, sau đó rạch một mảng trên da gã.
Mọi người đều kinh hãi, hoàn toàn không ngờ được nam nhân trẻ tuổi đeo mặt nạ này lại có tu vi cao đến thế!
Gã dám ra tay với Lâu Tín, chẳng qua là vì nhìn ra được bọn Trần Thập, Lâu Tín, Ấn Dao Phong tu vi đều thấp hơn gã không ít, mà Trầm Sát và Lâu Thất gã lại không nhìn ra được, với tuổi tác của hai người bọn họ, gã không nghĩ tới tu vi hai người sẽ cao hơn gã, cho nên đã xem nhẹ.
Nếu biết nội lực của Trầm Sát thâm hậu đến vậy, gã nào có thể xem thường mà ra tay với Lâu Tín chứ?
Nhưng lúc này hối hận cũng không kịp rồi, một kích này của Trầm Sát cũng không cho gã có chút điểm dừng nào đã lập tức tấn công tới, khiến gã ứng phó không kịp, hoảng hốt tột cùng.
Mà trong lúc đó, Lâu Thất cũng đã đưa tay bắt lấy Lâu Tín, thế nhưng U U vẫn nhanh hơn nàng.
"U U!"
Ngoài Lâu Thất, Trần Thập và Lâu Tín cũng coi như đã ở cùng với U U lâu nhất, U U tất nhiên sẽ không để hắn xảy ra chuyện, nó vọt tới vai Lâu Tín như một vệt sang tím, há miệng, ngửa đầu kêu một tiếng dài.
"Uuuuu!"
Tiếp sau đó xảy ra một màn khiến Lâu Thất giật mình, chỉ thấy đám sương đen khó khăn lắm mới bám được lên quần áo của Lâu Tín vậy mà như bị thứ gì đó làm kinh hách mà lui ra, như là có sinh mệnh vậy!
"Uuuu!"
U U thấy đám sương đen lui ra, liền cúi đầu, cắn y phục của Lâu Tín, xé một mảnh y phục của hắn xuống, lộ ra một mảng da lớn bị cháy đến mức chi chít bọt nước.
Bọn họ vẫn chậm một chút, nhưng may mắn là nơi bị thương không phải là mặt mà là ở ngực.
Nhưng cho dù là vậy, Lâu Thất đã tức giận không gì ngăn nổi, nàng vốn là người thiên vị, nay thuộc hạ bị thương thành như vậy, sao có thể tha cho đối phương đây?
"Sát, giết hắn ta!"
Trầm Sát nghe thấy chỉ đáp lại một chữ.
"Được."
Gã kia vốn đang trưng ra cái vẻ cao thủ, nhưng nghe thấy Lâu Thất nói câu đó nào còn chịu được nữa, liền kêu lên: "Mật lão, Hàn đại hiệp, chúng ta dù sao cũng có chút quen biết phải không? Giúp ta với!"
Mật lão và nam nhân trung niên còn lại nghe vậy thì có chút do dự, nói thật thì, dù bọn họ không cảm thấy mình là người tốt, thế nhưng vừa nãy là do gã kia động thủ trước, bọn họ cũng cảm thấy thật sự quá đê tiện.
Lâu Thất lóe mắt, lạnh lùng nhìn họ: "Không xen vào, các ngươi còn có thể sống, nếu đã xen vào, bản công tử sẽ không tha!"
Quả đúng là...lớn miệng!
Cái người trẻ tuổi đeo mặt nạ kia quả đúng là tu vi võ công cao không lường được, thế nhưng ba người bọn họ mà liên thủ cũng chưa chắc là không đánh bại được hắn, thế nhưng vị tiểu công tử nom mảnh mai xinh đẹp này, rõ ràng khá giống thế gia công tử, lấy đâu ra tự tin mà buông lời như vậy?
Chẳng qua, con tiểu hồ ly của nàng lại khiến bọn họ sinh lòng kiêng kỵ.
"Vị tiểu ca này cũng không có gì đáng ngại về tính mạng, ở đây lão phu có một bình thánh dược chữa thương, Thất công tử mau lấy bôi lên cho hắn, tuy không thể chắc chắn là khỏi hẳn, thế nhưng cũng có thể giúp thương thế của hắn bớt đi được phần nào." Mật lão lấy ra một chiếc bình trong ngực đưa cho Lâu Thất, có thể thấy được chút không nỡ trên gương mặt lão, "Có thể tha cho hắn một mạng không?"
Quả đúng là có chút quen biết, có thể cầu tình thì cầu giúp hắn vậy. Chủ yếu là Mật lão cảm thấy phân lượng của bình thần dược chữa thương này cũng đủ nặng!
"Thuốc ông cứ tự giữ đi!" Lâu Thất cười lạnh một tiếng, đưa tay lấy ra một bình dược nhỏ, Ấn Dao Phong liền chạy tới, viền mắt ửng đỏ nhìn Lâu Thất: "Thuộc hạ bôi thuốc giúp Lâu Tín."
Lâu Thất nhìn cô một chút, bản thân nàng tuy rằng cảm thấy loại tiếp xúc này cũng chẳng có gì, nhưng đối với người cổ đại mà nói, giờ bôi thuốc là dùng tay thoa lên ngực hắn, đây hẳn là hành vi quá giới hạn rồi, Ấn Dao Phong lại chủ động như vậy, có lẽ hiểu rõ tâm ý của bản thân rồi nhỉ?
Nàng gật đầu, đưa thuốc cho Ấn Dao Phong.
Ấn Dao Phong tới bên Lâu Tín, lúc này đầu hắn đầy mồ hôi, rõ ràng là đang chịu đựng cơn đau, trước ngực là một mảng bọt nước, vậy mà bắt đầu tự vỡ rồi, đã vậy còn chảy ra một ít mủ vàng, chỉ một chút như vậy đã vô cùng thê thảm rồi.
"Có phải là đau lắm không?"
"Không đau." Lâu Tín nhìn cô, cố gắng nở nụ cười. Ấn Dao Phong muốn thoa thuốc giúp hắn, Lâu Tín cầm cổ tay cô, "Nàng đã nghĩ kỹ chưa? Giờ nàng mà đụng vào ta thì phải chịu trách nhiệm đấy."
Ấn Dao Phong vốn dĩ buồn bực trong lòng, nghe thấy câu nói này lại nhịn không được mà nín khóc mỉm cười, giọng nói không tự chủ mà đem theo chút hờn dỗi: "Ta giống loại người không chịu trách nhiệm lắm sao?"
Vừa nghe lời này, mắt Lâu Tín liền sáng như sao, hắn gần như muốn nhảy cẫng lên, nhưng Ấn Dao Phong đã đè hắn xuống, "Đừng động!"
Bên này Lâu Tín cảm thấy bản thân bị thương rất đáng, Lâu Thất vẫy U U tới đuổi đám sương đen kia đi. U U đứng trên vai nàng như một vị vương oai phong lẫm liệt.
Bên kia, Trầm Sát phát hiện gã này là kẻ mạnh nhất trong số những đối thủ hắn gặp qua, nhưng vậy thì cũng để làm gì đâu? Cứ giết đi thì hơn.
Thất Thất nhà hắn nói phải khiến gã chết bây giờ, thì tuyệt không thể để gã sống đến hôm sau.
Rạch một nhát, sát khí màu đen cũng như chính hắ, xông về phía ngực gã kia, mạnh như vũ bão. Cùng lúc đó, hắn đã lấn người lên, cho nên, sát khí màu đen cũng đâm vào tim gã, năm ngón tay của Trầm Sát cũng nắm được yết hầu của gã, dùng lực bóp một cái.
Rắc.
Lại là một cao thủ lợi hại, cuối cùng cũng cứ vậy mà chết trong tay hắn.
Mấy người Mật lão nhìn đến trong lòng phát run, đều kiêng dè mà nhìn Trầm Sát.
Một người mới chừng hai mươi tuổi vậy mà có tu vi như vậy, nếu như để hắn thuần thục thêm mấy năm nữa, còn ai có thể là đối thủ của hắn đây?
Trần Thập đưa khăn tay lên, Trầm Sát lau kỹ từng ngón, vứt khăn tay đi, nói ra thì trước đây hắn thì cũng không quái dị như vậy, nhưng kể từ sau khi chân chính động phòng cùng Lâu Thất, sau khi giết người nếu như không có điều kiện rửa tay, liền sẽ lấy khăn tay lau cho sạch.
Hắn không muốn mùi của kẻ khác dính lên da của Thất Thất, Đế Quân đại thần quyết định cứ như vậy mà sạch sẽ đến chết.
Mật lão kinh hãi hơn, một sự không vui dâng lên trong lòng, lão nhìn Lâu Thất: "Thất công tử khước từ thuốc của lão phu như vậy, có lẽ là cũng chẳng coi vết thương của thuộc hạ ra gì..."
Lời còn chưa nói hết, liền nhìn thấy ngực của Lâu Tín vừa mới thoa thuốc chưa bao lâu mà đám bọt nước đều đã giảm đi, trong ngực chỉ còn lại vết hồng nhàn nhạt, vậy mà hoàn toàn không nhìn ra vết thương lúc trước.
"Đây, đây là sao?"
Lâu Thất liếc nhìn lão, cười xùy một tiếng: "Bản công tử mà còn phải cần thuốc của người khác sao? Đúng là nực cười." Vừa dứt lời, nàng liền rút roi ra, roi Thí Hồn đem theo tiếng gió quất về phía nam nhân được gọi là Hàn đại hiệp, mạnh mẽ mà nhanh chóng đến mức khiến người ta không phản ứng kịp.
Nam nhân họ Hàn kia căn bản không hề nghĩ đến nàng sẽ bất ngờ ra tay với hắn, càng không ngờ nàng sẽ xuống tay mạnh đến vậy, mặc dù động tác của hắn rất nhanh, lập tức liền muốn thối lui, nhưng vẫn chậm một bước, hông đã bị roi dài màu đen cuốn chặt lấy.
"Chết tiệt!" Hắn liền rút đao bổ về phía chiếc roi, trong mắt lóe lên một tia đắc ý. Dù sao thì đao của hắn cũng là thần binh lợi khí, khi roi bị cắt đứt, đối phương không có ưu thế ra tay trước, hắn nắm chắc được phần thắng của mình.
Nhưng mà chỉ nghe keng một tiếng, đao của hắn vậy mà xuất hiện một lỗ hổng, mà roi da lại không hư tốn chút nào!
Lâu Thất cười lạnh một tiếng, cổ tay run lên, ném hắn vào đám sương đen.
Đám sương đen vây kín họ Hàn lại, chỉ nghe thấy tiếng két két két, rất nhanh tên đó liền đau đớn kêu lên, y phục trên người bị ăn mòn gần như chỉ thừa lại vài mảnh vắt trên người, da dẻ cũng không còn chỗ nào lành lặn, đáng sợ nhất là đám sương đen đó vẫn chưa rời đi, tiếp tục bọc lấy hắn.
Sắc mặt Mật lão khó coi: "Thất công tử đây là có ý gì? Hàn đại hiệp đã làm gì chứ?"
Lâu Thất nói: "Cho là bản công tử không nhìn thấy chắc? Vừa nãy hộ vệ của ta bay qua đó vốn dĩ từ chỗ hắn đứng có ra ngăn cản một chút, thế nhưng hắn lại nghiêng người tránh ra sao?"
"Chỉ bởi vậy thôi sao?"
"Ông có ý kiến?" Lâu Thất nhíu mày nhìn lão, ý là nếu như ngươi có ý kiến thì ta cũng không ngại ra tay, trong mắt Mật lão thì đây thật sự là phách lối đến mức khiến người ta nghiến răng.
Bão táp trong mắt Lâu Thất lúc này mới lui đi, ai dám động thủ với người của nàng thì kẻ đó phải chết!
Lâu Tín và Ấn Dao Phong nhìn nam nhân họ Hàn dần dần không còn phát ra âm thanh gì, cả người như độc nhân trông rất đáng sợ, trong lòng nghĩ lại mà kinh hãi. Nếu như không phải U U tới kịp lúc, lúc này mạng hắn cũng chẳng còn nữa rồi, đâu có cơ hội để được thoa thuốc nữa chứ?
" U U,về sau ngươi chính là ân nhân cứu mạng của ta!"
" U u." U U ghé vào vai Lâu Thất, lại như chẳng còn khí lực.
Lâu Thất xoa đầu nó, lấy hai viên thuốc để vào lòng bàn tay, đưa đến bên miệng nó, U U lập tức nuốt xuống, sau đó dụi dụi vào mặt nàng, U U kêu lên hai tiếng, giông như đang làm nũng.
Trầm Sát xách nó lên, khẽ quăng vào lòng Trần Thập. Hắn đến bên Lâu Thất, quét mắt qua phía vợ chồng Mạc Vấn, lạnh lùng nói: "Các người trung thành với hoàng thất Trầm Thị ư?"
Vợ chồng Mạc Vấn sửng sốt, không biết hẳn hỏi như vậy là có ý gì, nhưng sau khi đã thấy được tu vi võ công và thủ đoạn độc ác của hai người này, họ chẳng muốn đắc tội chút nào, nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta vốn là người dân của vương triều Trầm thị, mặc dù Hoàng thượng đã mất tích nhiều năm, Thái thượng hoàng vẫn luôn một mình chống đỡ vương triều, ngoại nhân đều đồn đại rằng chúng ta sắp gặp cảnh nước mất nhà tan, nhưng kính nể cách làm người của Hoàng thượng và Thái thượng hoàng, lần này tới Thánh Tiên Cung, thực ra là muốn mời lão cung chủ bói một quẻ Thái thượng hoàng..."
Đây là sự thật, nhưng ông nói ra cũng sợ hai người này có thù với hoàng thất Trầm thị, nếu là như vậy thì phỏng chừng vợ chồng họ sẽ gặp nguy hiểm. Trầm Sát nghe xong lời ông nói thì ngẩn ra: "Sao lại muốn xem bói cho Thái thượng hoàng? Người xảy ra chuyện sao?"
"Bách quan truyền rằng, nửa tháng nay Thái thượng hoàng đã không thượng triều rồi..."
Nghe thấy lời này,Lâu Thất cảm thấy khí tức của Trầm Sát trở nên lạnh lẽo hơn.