Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78-80
Năm phút sau, trong cửa hàng chỉ còn lại hai người Lăng Túc Nhiên và người phụ trách của Chanel cùng quản lý cửa hàng.
Sau đó, Tần Nhã Khiết gọi điện bảo Tần Nhã Lệ và Nhụy Lam quay lại.
“Nhã Lệ, em cũng thử quần áo đi, xem xem có thích bộ nào không?” Lăng Túc Nhiên cười nói với Tần Nhã Lệ.
“Anh thật sự mua quần áo đắt như vậy cho em á?” Tần Nhã Lệ hỏi.
“Chỉ cần em thấy hợp, anh có thể mua hết tất cả quần áo treo trên những dãy giá treo này!” Lăng Túc Nhiên mỉm cười nói.
Tần Nhã Lệ bật cười: “Trông anh thật giống nhà giàu mới nổi ghê!”
Hai tiếng sau, bốn người bọn họ lái xe về nhà.
Hai chị em mỗi người mua hai ba bộ quần áo ở Chanel, sau đó lại đi mua mấy bộ ở cửa hàng khác, tổng lại coi như cũng đã đủ quần áo cho cả mùa đông.
...
Tám giờ tối.
Sau khi Lăng Túc Nhiên dùng bữa ở nhà Tần Nhã Khiết, đang chuẩn bị chơi đồ chơi với Nhụy Lam thì lại nhận được điện thoại của Lục Tần Nam.
Lục Tần Nam thông báo qua điện thoại rằng đã có chút manh mối liên quan đến hai nhân vật cấp Chiến Tướng mấy hôm trước.
Sau khi cúp máy, Lăng Túc Nhiên đã tạm biệt gia đình rồi rời đi.
Khoảng bốn mươi phút sau, Lăng Túc Nhiên lái xe đến cửa của một quán bar có quy mô tương đối lớn.
“Đại ca!”
Lăng Túc Nhiên vừa xuống xe, Lục Tần Nam và Phán Quan đã nhanh chóng bước tới.
“Có chuyện gì vậy?” Lăng Túc Nhiên gật đầu rồi hỏi.
“Theo chỉ thị của anh, em đã yêu cầu người của Ảnh Môn tìm kiếm một lượt khắp toàn bộ thành phố, nhưng vẫn không tìm thấy mục tiêu của cấp Chiến Tướng.” Phán Quan đáp.
“Nhưng, em đã phát hiện ra bốn năm người khả nghi bên ngoài biên giới, tu vi đều ở cảnh giới chiến sư hậu kỳ, trên người tỏa ra một luồng khí huyết nồng đậm và mạnh mẽ, bọn họ chắc hẳn đều là người lăn lộn trong thế giới Ám Vực!”
“Vậy ư?” Lăng Túc Nhiên nhíu mày nói: “Người đâu?”
“Đang ở trong quán bar, vừa vào không lâu.” Lục Tần Nam đáp.
“Lục Tần Nam theo tôi vào!” Sau một hồi suy nghĩ, Lăng Túc Nhiên nói.
“Phán Quan, cậu dẫn người canh chừng ở bên ngoài, để ý xem bọn chúng có đồng bọn hay không, cố gắng đừng đánh rắn động cỏ, tìm ra sào huyệt của bọn đó, Lăng Túc Nhiên và Lục Tần Nam bước vào đại sảnh, tìm một chỗ trong một góc rồi lúc trước nghe nhân viên phục vụ tán gẫu ở cửa vào, tối hôm nay có lẽ ông ta cũng có mặt ở đây.” Lục Tần Nam nói.
“Trùng hợp vậy sao.” Lăng Túc Nhiên cười nhạt, nói: “Mấy người kia đâu?”
“Trong phòng bao V1, tổng cộng có năm người!” Lục Tần Nam chỉ tay về phía phòng bao đầu tiên cạnh lối đi.
“Đều thuộc cấp chiến sư à?” Lăng Túc Nhiên hỏi.
“Ừm!” Lục Tần Nam đáp: “Trong đó có lúc này, tiếng cánh cửa bị đẩy mạnh vang lên từ trong hàng lang.
“Cứu... cứu mạng với...”
Ngay sau đó, tiếng một người phụ nữ kinh hoàng hét lên.
Sau đó, một cô gái bồi rượu hoảng hốt sợ hãi chạy ra từ trong lối đi, vừa chạy vừa kêu thất thanh.
Cô ta trần truồng không mảnh vải che thân, trên người đầy những vết bầm xanh tím, khóe miệng còn có máu tươi rỉ ra.
Cộp! Cộp! Cộp!
Nhìn thấy cảnh này, bước nhanh về phía phòng bao.
Lúc đến cửa phòng bao, bọn họ đều hít một ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy bên trong có bảy tám cô gái bồi rượu, tất cả đều bị lột sạch, năm người nằm trên mặt đất, trên người đầy những thương tích có mức độ khác nhau. Họ nằm co quắp run rẩy trên mặt đất.
“Khốn nạn! Các người đúng là đáng chết!” Một trong số những nhân viên bảo vệ nhìn thấy cảnh này, thốt lên.
Vừa dứt lời, anh ta đã giơ roi điện lên lao vào trong: “Thả bọn họ ra!”
Những nhân viên bảo vệ khác cũng cùng xông vào.
“Cút ra ngoài, đừng quấy nhiễu hứng thú của các ông đây!” Người đàn ông còn lại thì đang hút xì gà, nói với vẻ dửng dưng.
Ngay sau đó, bóng của người đó lóe lên với tốc độ cực nhanh, đồng thời tung ra mấy cú đấm cuồng bạo.
Bụp! Bụp! Bụp!
Năm sáu nhân kháng bị đấm bay ra ngoài, từng người từng người một nằm trên đất nôn ra máu tươi.
“Các... các người là ai?” Miệng đội trưởng đội bảo an chảy rất nhiều máu, nói: “Đây... đây là địa bàn của Bát gia, dám làm loạn ở đây, các... các người chết chắc rồi...”
“Vậy sao? Vậy mày gọi ông ta đến đây đi!” Người đàn ông kia ngồi lại lên ghế sô pha.
“Còn nữa, bảo ông ta đưa người này chơi chẳng đã gì cả, tối hôm nay mấy ông đây muốn khai trai cho đã!”
“Mày...” Nhân Cộp!
Những tiếng bước chân vang lên, một đoàn người bước từ trên gác xép xuống với vẻ mặt u ám âm trầm.
Người đứng đầu là Viên Bội Thẩm, Hầu Ưng theo sát phía sau, tiếp sau nữa là bốn thuộc hạ tài giỏi nhất của ông ta.
“Bát... Bát gia...” Nhìn thấy Viên Bội Thẩm, nhân viên bảo vệ kia khó nhọc hô lên một tiếng.
“Bát... Bát gia... cứu mạng...” Mấy cô gái bồi rượu bên trong cùng kêu lên sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, đôi đồng tử lạnh lẽo của ông ta co rút lại, một cảm giác ớn lạnh lan tràn từ trong người ông ta.
“Bát gia, đám người chắc hẳn không phải người bình thường.” Hầu Ưng bước lên hai bước, trầm giọng nói với Viên Bội Thẩm.
“Ừm.” Viên Bội Thẩm khẽ gật đầu.
Bản thân ông ta cũng là người trong võ đạo, ông ta đã cảm nhận được một luồng áp chế với một cỗ khí huyết nồng đậm.
Đây chắc chắn không phải những người mà đám người lăn lộn trong thế giới ngầm dưới thời thái bình thịnh thế như bọn họ có thể so bì được!
Ông ta không hiểu, rốt cuộc đối phương là ai?
“Các người thật sự đang lao đầu vào chỗ chết đấy!” Một thủ hạ đứng sau Viên Bội Thẩm gầm lên, vung tay lao về phía đối phương.
“Đúng là tên nhãi nhép không biết trời ảnh lại lóe lên.
Bụp!
Thân ảnh của tên thủ hạ kia vừa lao lên giữa chừng đã bị nổ tung, bay lên đập mạnh vào tường rồi rơi xuống đất, trên người ít nhất cũng đã gãy ba bốn chiếc xương sườn.
“Mạnh... mạnh quá...” Người đó hơi hé miệng, đầu nghẹo sang một bên, chết luôn tại chỗ.
“Báo Tử!” Nhìn thấy cảnh tượng đó, ba người còn lại cũng kinh hãi mà cùng đồng thời thốt lên.
“Mày đúng là đang gầm lên, rút súng trên người ra ngắm về phía đối phương rồi bóp cò.
Bùm!
Viên đạn bắn ra một cách nhanh chóng, nhưng chỉ bắn lên mặt đất để lại đốm lửa nhỏ bắn ra tứ phía.
Răng rắc!
Giây tiếp theo, tàn ảnh nhanh chóng lao đến vươn tay tóm lấy cổ tay tên thủ hạ kia dùng sức bẻ một cái, ngay sau đó tiếng xương cốt đứt gãy lập tức vang lên.
“Á...” Tên thủ hạ đau đớn kêu đàn ông kia liền tung ra một cú đấm khiến tên thủ hạ kia lập tức bay ra khỏi cửa, nằm trên đất, đầu nghẹo sang một bên rồi chết ngay tại chỗ.
“Tao phải giết chết mày!” Hai tên thủ hạ còn lại gầm lên, lao đến công kích đối phương.
“Quay lại ngay!” Viên Bội Thẩm trầm giọng hô lên: “Hai người không phải là đối thủ của người đó đâu, đứng lao lên tự tìm đường chết!”
“Bát Gia, để tôi liều mạng với anh ta!” Một người cao giọng nói.
“Tôi nói chuyện anh không nghe thấy à?” Viên Bội Thẩm lạnh lùng hét lên: “Mau dìu Báo Tử ra ngoài.”
“Vâng, Bát Gia!” Khuôn mặt hai người tức giận nhìn qua Báo Tử ở đằng sau người đàn ông rồi dìu lên.
“Anh biết anh đang làm gì không?” Viên Bội Thẩm sau khi hít sâu một hơi, nhìn người đàn ông trầm giọng nói.
“Ha ha, có lẽ ông chính là Bát Gia nhỉ?” Người đàn ông nhìn Viên Bội Thẩm nhếch miệng cười.
“Cho ông một cơ hội, giải tán toàn bộ những người khác sau đó đem hết phụ nữ ở quán bar của các người đến đây, cho mấy ông đây hưởng thụ nào.”
“Báo số đi.” Đồng tử Viên Bội Thẩm lạnh lùng khẽ co lại.
“Nếu như không muốn chết, tốt nhất đừng có lắm lời!” Người đàn ông lấy một con dao găm từ trên người ra cắt một miếng trái cây rồi cắn một miếng.
“Hừ!” Viên Bội Thẩm hừ lạnh một tiếng: “Các người thật sự cho rằng những năm nay Viên Bội Thẩm tôi là chỉ có danh thôi sao?”
“Thủ hạ của tôi có hai ba nghìn người, thậm chí thân thủ của bọn họ đều rất mạnh, anh cảm thấy mình thắng được mấy nghìn người sao?”
“Ồ? Nhiều người như vậy sao?” Người đàn ông cố ý làm biểu tình kinh ngạc nói: “Tôi sợ quá đi!”
Giọng nói vừa dứt, ánh mắt ngưng đọng lại, thân hình như bóng ma quỷ lướt về phía Viên Bội Thẩm.
“Bát Gia, cẩn thận!” Hầu Ưng đứng bên cạnh thấp giọng nói, bước hai bước, vươn tay cuộn thành nắm đấm.
“Tránh ra!” Người đàn ông thấp giọng nói, đồng thời cũng tung ra một đấm.
Ầm!
Đòn tấn công của hai người mạnh mẽ va vào nhau, tạo thành một làn sóng không khí cực mạnh làm dao động mọi thứ xung quanh.
Sau âm thanh cực lớn vang lên, Hầu Ưng nhanh chóng lùi về sau khoảng năm sáu bước, khí huyết trong lòng dâng trào, hơi thở trở nên loạn nhịp dị thường.
Ánh mắt nhìn về phía người đàn ông đang chỉ đứng ở một chỗ dần dần ổn định lại thân hình, sắc mặt Hầu Ưng hiện lên một tia nghi ngờ.
Ông ta không ngờ, một chiêu mà bản thân dốc hết toàn lực, lại bị đối phương dễ dàng cản lại được.
Một người có chiến lực như vậy, nếu năm người đó nếu như đồng thời ra tay thì hậu quả sẽ như thế nào khó mà tưởng tượng được.
Viên Bội Thẩm phía sau ông ta nhìn thấy một màn này, sắc mắt xoẹt qua một tia nghi ngờ.
Đối với thực lực của đối phương, nếu như thật sự muốn thắng cũng không có.
Nhìn tình hình tối nay khó mà giải hòa được.
“Ha ha, không tệ nha, một ông rồi, thật sự khiến tôi hơi bất ngờ.” Người đàn ông liếm môi.
“Nhưng mà, chỉ với công phu mèo cào này của ông, sẽ không bảo vệ được tính mạng của Bát Gia ông đâu.”
Sau khi nói xong, quay đầu nhìn về phía Viên Bội Thẩm: “Bát Gia, ông còn có một phút suy nghĩ, nếu như ông kêu toàn bộ em gái của ông qua đây, mạng của ông coi như được bảo toàn!”
“Viên Bội Thẩm tôi, kêu tôi không màng đến sống chết của những người dưới trướng mình, tôi không làm được!” Viên Bội Thẩm thấp giọng nói.
“Đến đi, tôi đã nhiều năm không ra tay, dù biết không phải là đối thủ của anh, nhưng cũng không sợ đấu với anh một trận.”
“Ha ha, muốn chết như vậy sao?” Người đàn ông nhếch lên nụ cười, sau đó ngữ khí trầm xuống: “Vậy thì tôi thành toàn cho ông.”
Lời nói vừa dứt, dư ra, cùng với tiếng xé gió xuyên rát tai.
Nhìn dáng vẻ này của anh ta thì chính là không muốn giữ lại tính mạng cho Viên Bội Thẩm rồi.
“Bát Gia cẩn thận!” Hầu Ưng lại lần nữa kinh ngạc hét lên.
Ông ta có lòng muốn đỡ cho Bát Gia chiêu này, nhưng bởi vì lúc nãy bản thân đã bị thương, phản ứng tốc độ không theo kịp, chỉ có thể đứng nhìn nắm đấu của đối phương tung uy lực của chiêu này của đối phương, đồng tử của ông ta co lại như cây kim.
Vốn dĩ muốn cùng anh ta đấu một mất một còn, cho đến lúc này mới biết bản thân ấu trĩ biết bao nhiêu, đứng trước một thực lực mạnh mẽ, ông ta đến phản kháng còn không có cơ hội.
Phù!
Ngay khi Viên Bội Thẩm nghĩ rằng ông ta không thể tránh khỏi thì một cơn gió mạnh hỗn loạn thổi qua tung mạnh lên.
Ầm!
Khắc tiếp theo, chỉ nhìn thấy người đàn ông đó như diều đứt dây bị đá bay ra ngoài, cả người đập thẳng bức tường phía sau và rơi xuống nền bê tông ở sân sau.
“Cái… ai vậy?” Người đàn ông khó khăn nhấc tay nói ra mấy chữ, đồng tử nhanh chóng giãn ra, hai chân mất đi sức lực.
Trong phòng truyền đến một giọng nói lạnh lẽo, mọi người đều sửng sờ.
Cường giả cấp rồi.
Đáng sợ như vậy?
“Cậu Lăng?” Viên Bội Thẩm và Hầu Ưng quay đầu lại, chỉ nhìn thấy hai người Lăng Túc Nhiên cùng với Lục Tần Nam đang vững vàng đi vào.
Bên cạnh sự bàng hoàng, trong lòng hai người đột nhiên lan tỏa một niềm vui.
Bọn họ đều không ngờ Lăng Túc Nhiên sẽ xuất hiện tại đây.
Có cậu Lăng ở đây, tối nay trận này coi như xong rồi.
Trong lòng bọn họ, cho dù là Lăng Túc Nhiên hay là Lục Tần Nam, ít nhất bọn họ cũng có thực lực trên cấp Chiến Tướng. Nếu muốn thu phục mấy võ giả chiến người đàn ông sau khi nhìn lại đồng bọn ở ngoài tường, tức giận kêu lên.
“Chừa lại một người, Lục Tần Nam gật đầu, thân ảnh vụt ra.
“Muốn chết à?” Bốn người đồng thời lên tiếng, giơ tay tấn công Lục Tần Nam.
Bùm! Bùm! Bùm!
Khoảnh khắc tiếp theo, ba chưởng quét qua, chỉ nhìn thấy cơ thể của ba người trong số họ nổ tung như một quả bóng.
Sau khi ba đám sương máu xuất hiện trên không trung, ba người đàn ông biến mất không thấy tăm hơi.
“A...” Mấy em gái bồi bàn thất thanh Thẩm như muốn rơi xuống, khuôn mặt sững sờ.
Viên Bội Thẩm và Hầu Ưng sớm đã biết thân thủ của Lục Tần Nam rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này.
Bùm!
Đồng thời lúc đó, cú đấm của người đàn ông còn lại đấm thẳng lên người Lục Tần Nam.
Điều khiến anh ta tuyệt vọng chính là, cú đấm dồn hết mười phần công lực của bản thân không chỉ không hề làm bị thương đến Lục Tần at bị lùi về phía sau khoảng mười bước, mồm mới phun ra một ngụm máu, trên gương mặt tràn đầy sự kinh hãi.
“Chiến... cấp Chiến Tướng?”
Bùm!
Lời anh ta còn chưa nói xong, Lục Tần Nam lại ra tay, một cơn gió mạnh đưa anh ta lên không trung.
Anh ta nặng nề ngã xuống đất, xương cốt rã rời, ngã quỵ trên mặt đất như bùn, chỉ còn một hơi thở.
“Anh... anh là người nào, Đông... Đông Khởi ngoại cấp Chiến Tướng?” Người đàn ông lần nữa phun ra máu tươi.
Ding!
Vào đúng lúc này, điện thoại của Lăng Túc Nhiên vang lên, đó là điện thoại của Phán Quan.
“Sao vậy?”
“Đại ca, đối phương tối nay nhất định có hành động lớn.” Trong điện thoại truyền đến âm thanh phẫn nộ của Phán Quan.
“Các anh em phía dưới đã tra được, không chỉ năm người này mà còn có mấy nơi của Đông Khởi xuất hiện đồng bọn của
“Cảnh sát Đông Khởi và người của chiến bộ đã nhận được tin tức, bây giờ đang lục soát toàn thành, tôi đi qua đó xem trước.”
“Ừm.” Lăng Túc Nhiên cau mày.
“Cậu thông báo cho người của cục cảnh sát không cần tham dự chuyện này, bọn họ không phải là đối thủ.”
“Ngoài ra, phái tất cả các người ở các cổng trong thành Đông Khởi ra, một khi phát hiện, lập tức xử lý.”
“Đã rõ!” Phán Quan lập tức cúp điện thoại.
“Đại ca, sao vậy?” Lục Tần Nam nhìn về Lăng Túc Nhiên: “Đêm nay bọn họ nhất định có mưu kế.” Sau khi Lăng Túc Nhiên nói lại lời của Phán Quan, anh đi đến trước mặt người đàn ông trầm giọng nói.
“Mục đích các người đến Đông Khởi là gì? Hai người cấp Chiến Tướng đó ở đâu?”
Phì!
Người đàn ông phun ra một ngụm máu tươi: “Muốn chém muốn giết tùy các người định đoạt, muốn mở miệng của tôi, đừng hòng!”
Lời của người đàn ông vừa dứt xuống, tay của Lăng Túc Nhiên lật lại, ba ngân châm xuất hiện, tất cả đều rơi vào trong ngực người đàn ông.
“A...” Khoảnh khắc tiếp theo, người đàn ông phát ra tiếng kêu thảm thiết, lăn lộn trên đất, toàn thân đều là mồ hôi lạnh chảy dài.
“Tôi... tôi nói... mau dừng lại... tôi nói...” Không đến ba mươi giây, người đàn ông cũng không chịu đựng được nữa.
Thậm chí anh tà là người của thế giới ngầm, anh ta cũng không thể chịu được sự tra tấn dã man của việc kinh mạch bị vỡ ra và mạch máu chảy ngược.
“Nhớ rõ, anh chỉ có một cơ hội nói sự thật.” Lăng Túc Nhiên nhấc tay rút ba ngân châm ra.
Hộc! Hộc! Hộc!
Người đàn ông nằm cuộn tròn trên mặt đất, tinh thần vô cùng khổ sở.
“Tôi... Tôi lần này đến Đông Khởi, là... là muốn tìm Huyết La Sát báo thù, cô ta giết rất nhiều anh em của chúng tôi...” Người đàn ông sau khi một hồi thở dốc mới mở miệng nói.
“Huyết La Sát?” Lăng Túc Nhiên cau mày: “Người nào?”
“Cô... cô ta là đường chủ của La Sát Đường trong thế giới ngầm, sau khi bị chúng tôi làm bị thương mới đến Đông Khởi.” Người đàn ông dừng lại rồi tiếp tục nói.
“Sư phụ Aaron và sư phụ Danny ra lệnh cho chúng tôi gây sự ở thành Đông Khởi, dụ người của chiến khu Đông Khởi và cục cảnh sát Đông Khởi, để cho hai bên đi giết Huyết La Sát.”
“Anh biết cô ta ở đâu không?” Lăng Túc Nhiên lạnh lùng nói.
“Cụ thể thì tôi... tôi cũng không biết, người của chiến khu Đông Khởi chắc là biết.” Người đàn ông khó khăn mở miệng.
“Thật đáng chết mà!” Lăng Túc Nhiên thấp giọng nói một câu, tung nắm đấm ra, toàn thân người đàn ông nổ tung.
“Lập tức đi chiến khu Đông Khởi!” Lời nói còn chưa nói xong, người đã ở ngoài cửa, Lục Tần Nam nhanh chóng cùng với những người khác rời đi.
Hai phút sau, Lục Tần Nam nhấn hết sau lấy điện thoại ra gọi cho Lạc Bảo Vũ.
“Lăng Soái!” Trong điện thoại truyền đến giọng nói cung nghe nói có người gây sự rồi? Tôi đã phái người qua đó.”
“Huyết La Sát ở đâu?” Lăng Túc Nhiên thấp giọng ngắt đoạn lời của anh ta.
“A?” Đầu bên kia điện thoại Lạc Bảo Vũ ngẩn người một lát.
Chuyện của Huyết La Sát rất ít người biết, anh ta không ngờ Lăng Túc Nhiên lại biết.
“Nếu như không muốn Đông Khởi xảy ra chuyện lớn, lập tức trả lời tôi.” Lăng Túc Nhiên lạnh lùng hét lên.
“Người của ở một căn cứ ở phía đông thành phố..." Cách một màn hình nhưng Lạc Bảo Vũ vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lùng của Lăng Túc Nhiên qua điện thoại.
“Lập tức gửi vị trí cho tôi.” Lăng Túc Nhiên trầm giọng nói.
“Lăng Soái, cho hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy?” Cả người Lạc Bảo Vũ phát run.
“Ở thành phố ngầm có ít nhất hai người cường giả ở cảnh giới cấp Chiến Tướng các người hay là đội điều tra đặc biệt cũng không ngăn cản được.” Lăng Túc Nhiên mở miệng nói lần nữa.
“A?” Lạc Bảo Vũ kinh ngạc kêu lên, nhanh chóng nói: “Tôi lập tức gửi địa chỉ cho anh.”
Hai vị cường giả cấp Chiến Tướng đó! Hơn nữa còn là thực lực hậu kỳ? Quá khoa trương rồi!
Cả một khu phía đông, cường giả cấp Chiến thần ngoại trừ Trịnh Nhật Tùng trước đó bị thương ra, dưới vị đó đang còn đóng quân ở biên giới.
Nhưng mà bản thân anh ta tuy rằng là phó khu phía đông, nhưng anh ta nhiều nhất chỉ là quản lý nội bộ, vì vậy tu vi vẫn dừng ở cấp Chiến Tướng điên phong.
Trước mắt trong chiến khu Đông Khởi, chỉ có người có cấp bậc Chiến Tướng, ngoại trừ anh ta ra chỉ còn lại một Chiến Tướng tiểu thành, căn bản không có tác dụng gì cả. thực lực mạnh nhất cũng đến Chiến Tướng đại thành.
Đối phương là hai cưởng giả của Chiến Tướng thời kỳ cuối, tuyệt đối có thể khống chế được bọn họ.
Không nghĩ nhiều, anh ta nhanh chóng gửi địa chỉ cho Lăng Túc Nhiên.
Bây giờ anh ta cũng chỉ có thể hy vọng vào Lăng Túc Nhiên. Bằng không tối nay nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn.
“Nhanh một chút!” Lăng Túc Nhiên sau khi thiết đặt điều đầu, trực tiếp nhấn mạnh chân ga, chiếc Land Rover gầm lên rồi lao đi.
“Tại sao người của cục thanh tra đặc biệt cũng tham dự chuyện này, Huyết La Sát rốt cuộc là người như thế nào?” Lục Tần Nam vừa lái xe vừa trầm giọng hỏi.
Bộ phận thanh tra đặc biệt, cái tên nói lên tất cả, bộ phận thanh tra giám sát đặc biệt!
Cục tuần tra đặc biệt không có trách nhiệm cụ thể, chỉ nhận bất thường đã được giao, có mối quan hệ chặt chẽ với các bộ trong chiến khu.
Hai người Lăng Túc Nhiên lúc ở Tây Lưu, không có cùng làm việc với người của cục thanh tra đặc biệt.
“Có rất nhiều tổ chức có quyền thế trong thế giới Ám Vực ở nước ngoài, chủ yếu là được thuê và giết người.” Lăng Túc Nhiên trả lời câu hỏi.
“Nhưng ai cũng biết rõ, phía sau tất những quốc gia, không ngừng giúp những quốc gia này xử lý những chuyện mà quốc gia đó không La Sát có khả năng được phía trên phái đến làm người của thế giới Ám Vực?” Lục Tần Nam tiếp tục hỏi.
“Cho dù không phải là cố ý sắp xếp, nhưng khẳng định cũng có mối quan hệ.” Lăng Túc Nhiên gật đầu nói: “Bằng không cũng không có được sự bảo vệ của chiến bộ và cục thanh tra đặc biệt!”
“Vậy cô ta tại sao không quay về Thủ đô, chạy đến Đông Khởi làm gì? Đến năng lực của Đông Khởi làm sao có thể đối địch được với thế giới Ám Vực.”
“Rất đơn giản, bởi vì tôi ở Đông Khởi!” Lăng Túc Nhiên mở miệng nói.
“Má nó!” Lục Tần Nam nói ra một câu chửi tục: “Vậy đám lão già đó cố ý sao? Tìm chuyện cho anh làm?”
“Không phải nói rồi sao, bọn họ làm sao có lòng tốt như vậy, thật sự để tôi nghỉ ngơi ba tháng.” Lăng Túc Nhiên khẽ tức giận.
“Đợi sau khi bận hết khoảng thời gian này, chúng ta cùng nhau đi Thủ đô!” Mắt Lăng Túc Nhiên khẽ híp lại, lạnh lùng nói.
“Được thôi!” Mắt Lục Tần Nam giật giật.
Anh ta biết có người sẽ sắp phải đau đầu rồi.
Đồng thời lúc đó, ở ngoại ô thành phố, dưới chân núi có một căn cứ huấn luyện không có tên.
Tám người đàn ông dân sự được trang bị súng và đạn thật túc trực ở như là lúc bình thường, bọn họ không có lo lắng như mấy ngày này.
Không có lý do nào khác, chỉ vì một vị khách đặc biệt đã đến trong thời gian này.
Thân phận của vị khách này ngoại trừ vài người phía trên thì không ai biết cô ta là ai, chỉ có điều cô ta bị thương rất nặng.
Cấp trên đã căn dặn, chuyện này phải được giữ bí sai sót!
Ban đầu bọn họ cũng không quá coi trọng vấn đề này, dù sao đây là lãnh địa của chiến bộ, ai có gan đến đây làm xằng bậy chứ.
Chỉ là mấy ngày trước có một người ngủ gật trong lúc chấp hành nhiệm vụ, bị cấp trên dùng quân pháp xử phạt, mọi người liền trở nên chú tâm hơn.
Két! Két! Két! Lục Bảo Vũ dẫn đầu một đoàn người vội vàng đi tới hướng cửa.
“Phó đốc Lạc!” Tám người đàn ông mặc thường phục cung kính chào.
“Ừ!” Lạc Bảo Vũ khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía hai người trung niên đi theo sau: “Mau truyền máu Huyết La Sát ngay lập tức.”
“Vâng!” Hai người đồng thời gật đầu.
Cộp! Cộp!
Lúc này, hai tiếng bước chân vang lên, trong màn đêm dáng vạm vỡ xuất hiện cách đó 100 mét.
“Hả?” Con ngươi của Lạc Bảo Vũ co rút lạnh lùng.
"Đã quá muộn, thông báo cho mọi người, báo động cấp một!"
Sau đó, Tần Nhã Khiết gọi điện bảo Tần Nhã Lệ và Nhụy Lam quay lại.
“Nhã Lệ, em cũng thử quần áo đi, xem xem có thích bộ nào không?” Lăng Túc Nhiên cười nói với Tần Nhã Lệ.
“Anh thật sự mua quần áo đắt như vậy cho em á?” Tần Nhã Lệ hỏi.
“Chỉ cần em thấy hợp, anh có thể mua hết tất cả quần áo treo trên những dãy giá treo này!” Lăng Túc Nhiên mỉm cười nói.
Tần Nhã Lệ bật cười: “Trông anh thật giống nhà giàu mới nổi ghê!”
Hai tiếng sau, bốn người bọn họ lái xe về nhà.
Hai chị em mỗi người mua hai ba bộ quần áo ở Chanel, sau đó lại đi mua mấy bộ ở cửa hàng khác, tổng lại coi như cũng đã đủ quần áo cho cả mùa đông.
...
Tám giờ tối.
Sau khi Lăng Túc Nhiên dùng bữa ở nhà Tần Nhã Khiết, đang chuẩn bị chơi đồ chơi với Nhụy Lam thì lại nhận được điện thoại của Lục Tần Nam.
Lục Tần Nam thông báo qua điện thoại rằng đã có chút manh mối liên quan đến hai nhân vật cấp Chiến Tướng mấy hôm trước.
Sau khi cúp máy, Lăng Túc Nhiên đã tạm biệt gia đình rồi rời đi.
Khoảng bốn mươi phút sau, Lăng Túc Nhiên lái xe đến cửa của một quán bar có quy mô tương đối lớn.
“Đại ca!”
Lăng Túc Nhiên vừa xuống xe, Lục Tần Nam và Phán Quan đã nhanh chóng bước tới.
“Có chuyện gì vậy?” Lăng Túc Nhiên gật đầu rồi hỏi.
“Theo chỉ thị của anh, em đã yêu cầu người của Ảnh Môn tìm kiếm một lượt khắp toàn bộ thành phố, nhưng vẫn không tìm thấy mục tiêu của cấp Chiến Tướng.” Phán Quan đáp.
“Nhưng, em đã phát hiện ra bốn năm người khả nghi bên ngoài biên giới, tu vi đều ở cảnh giới chiến sư hậu kỳ, trên người tỏa ra một luồng khí huyết nồng đậm và mạnh mẽ, bọn họ chắc hẳn đều là người lăn lộn trong thế giới Ám Vực!”
“Vậy ư?” Lăng Túc Nhiên nhíu mày nói: “Người đâu?”
“Đang ở trong quán bar, vừa vào không lâu.” Lục Tần Nam đáp.
“Lục Tần Nam theo tôi vào!” Sau một hồi suy nghĩ, Lăng Túc Nhiên nói.
“Phán Quan, cậu dẫn người canh chừng ở bên ngoài, để ý xem bọn chúng có đồng bọn hay không, cố gắng đừng đánh rắn động cỏ, tìm ra sào huyệt của bọn đó, Lăng Túc Nhiên và Lục Tần Nam bước vào đại sảnh, tìm một chỗ trong một góc rồi lúc trước nghe nhân viên phục vụ tán gẫu ở cửa vào, tối hôm nay có lẽ ông ta cũng có mặt ở đây.” Lục Tần Nam nói.
“Trùng hợp vậy sao.” Lăng Túc Nhiên cười nhạt, nói: “Mấy người kia đâu?”
“Trong phòng bao V1, tổng cộng có năm người!” Lục Tần Nam chỉ tay về phía phòng bao đầu tiên cạnh lối đi.
“Đều thuộc cấp chiến sư à?” Lăng Túc Nhiên hỏi.
“Ừm!” Lục Tần Nam đáp: “Trong đó có lúc này, tiếng cánh cửa bị đẩy mạnh vang lên từ trong hàng lang.
“Cứu... cứu mạng với...”
Ngay sau đó, tiếng một người phụ nữ kinh hoàng hét lên.
Sau đó, một cô gái bồi rượu hoảng hốt sợ hãi chạy ra từ trong lối đi, vừa chạy vừa kêu thất thanh.
Cô ta trần truồng không mảnh vải che thân, trên người đầy những vết bầm xanh tím, khóe miệng còn có máu tươi rỉ ra.
Cộp! Cộp! Cộp!
Nhìn thấy cảnh này, bước nhanh về phía phòng bao.
Lúc đến cửa phòng bao, bọn họ đều hít một ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy bên trong có bảy tám cô gái bồi rượu, tất cả đều bị lột sạch, năm người nằm trên mặt đất, trên người đầy những thương tích có mức độ khác nhau. Họ nằm co quắp run rẩy trên mặt đất.
“Khốn nạn! Các người đúng là đáng chết!” Một trong số những nhân viên bảo vệ nhìn thấy cảnh này, thốt lên.
Vừa dứt lời, anh ta đã giơ roi điện lên lao vào trong: “Thả bọn họ ra!”
Những nhân viên bảo vệ khác cũng cùng xông vào.
“Cút ra ngoài, đừng quấy nhiễu hứng thú của các ông đây!” Người đàn ông còn lại thì đang hút xì gà, nói với vẻ dửng dưng.
Ngay sau đó, bóng của người đó lóe lên với tốc độ cực nhanh, đồng thời tung ra mấy cú đấm cuồng bạo.
Bụp! Bụp! Bụp!
Năm sáu nhân kháng bị đấm bay ra ngoài, từng người từng người một nằm trên đất nôn ra máu tươi.
“Các... các người là ai?” Miệng đội trưởng đội bảo an chảy rất nhiều máu, nói: “Đây... đây là địa bàn của Bát gia, dám làm loạn ở đây, các... các người chết chắc rồi...”
“Vậy sao? Vậy mày gọi ông ta đến đây đi!” Người đàn ông kia ngồi lại lên ghế sô pha.
“Còn nữa, bảo ông ta đưa người này chơi chẳng đã gì cả, tối hôm nay mấy ông đây muốn khai trai cho đã!”
“Mày...” Nhân Cộp!
Những tiếng bước chân vang lên, một đoàn người bước từ trên gác xép xuống với vẻ mặt u ám âm trầm.
Người đứng đầu là Viên Bội Thẩm, Hầu Ưng theo sát phía sau, tiếp sau nữa là bốn thuộc hạ tài giỏi nhất của ông ta.
“Bát... Bát gia...” Nhìn thấy Viên Bội Thẩm, nhân viên bảo vệ kia khó nhọc hô lên một tiếng.
“Bát... Bát gia... cứu mạng...” Mấy cô gái bồi rượu bên trong cùng kêu lên sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, đôi đồng tử lạnh lẽo của ông ta co rút lại, một cảm giác ớn lạnh lan tràn từ trong người ông ta.
“Bát gia, đám người chắc hẳn không phải người bình thường.” Hầu Ưng bước lên hai bước, trầm giọng nói với Viên Bội Thẩm.
“Ừm.” Viên Bội Thẩm khẽ gật đầu.
Bản thân ông ta cũng là người trong võ đạo, ông ta đã cảm nhận được một luồng áp chế với một cỗ khí huyết nồng đậm.
Đây chắc chắn không phải những người mà đám người lăn lộn trong thế giới ngầm dưới thời thái bình thịnh thế như bọn họ có thể so bì được!
Ông ta không hiểu, rốt cuộc đối phương là ai?
“Các người thật sự đang lao đầu vào chỗ chết đấy!” Một thủ hạ đứng sau Viên Bội Thẩm gầm lên, vung tay lao về phía đối phương.
“Đúng là tên nhãi nhép không biết trời ảnh lại lóe lên.
Bụp!
Thân ảnh của tên thủ hạ kia vừa lao lên giữa chừng đã bị nổ tung, bay lên đập mạnh vào tường rồi rơi xuống đất, trên người ít nhất cũng đã gãy ba bốn chiếc xương sườn.
“Mạnh... mạnh quá...” Người đó hơi hé miệng, đầu nghẹo sang một bên, chết luôn tại chỗ.
“Báo Tử!” Nhìn thấy cảnh tượng đó, ba người còn lại cũng kinh hãi mà cùng đồng thời thốt lên.
“Mày đúng là đang gầm lên, rút súng trên người ra ngắm về phía đối phương rồi bóp cò.
Bùm!
Viên đạn bắn ra một cách nhanh chóng, nhưng chỉ bắn lên mặt đất để lại đốm lửa nhỏ bắn ra tứ phía.
Răng rắc!
Giây tiếp theo, tàn ảnh nhanh chóng lao đến vươn tay tóm lấy cổ tay tên thủ hạ kia dùng sức bẻ một cái, ngay sau đó tiếng xương cốt đứt gãy lập tức vang lên.
“Á...” Tên thủ hạ đau đớn kêu đàn ông kia liền tung ra một cú đấm khiến tên thủ hạ kia lập tức bay ra khỏi cửa, nằm trên đất, đầu nghẹo sang một bên rồi chết ngay tại chỗ.
“Tao phải giết chết mày!” Hai tên thủ hạ còn lại gầm lên, lao đến công kích đối phương.
“Quay lại ngay!” Viên Bội Thẩm trầm giọng hô lên: “Hai người không phải là đối thủ của người đó đâu, đứng lao lên tự tìm đường chết!”
“Bát Gia, để tôi liều mạng với anh ta!” Một người cao giọng nói.
“Tôi nói chuyện anh không nghe thấy à?” Viên Bội Thẩm lạnh lùng hét lên: “Mau dìu Báo Tử ra ngoài.”
“Vâng, Bát Gia!” Khuôn mặt hai người tức giận nhìn qua Báo Tử ở đằng sau người đàn ông rồi dìu lên.
“Anh biết anh đang làm gì không?” Viên Bội Thẩm sau khi hít sâu một hơi, nhìn người đàn ông trầm giọng nói.
“Ha ha, có lẽ ông chính là Bát Gia nhỉ?” Người đàn ông nhìn Viên Bội Thẩm nhếch miệng cười.
“Cho ông một cơ hội, giải tán toàn bộ những người khác sau đó đem hết phụ nữ ở quán bar của các người đến đây, cho mấy ông đây hưởng thụ nào.”
“Báo số đi.” Đồng tử Viên Bội Thẩm lạnh lùng khẽ co lại.
“Nếu như không muốn chết, tốt nhất đừng có lắm lời!” Người đàn ông lấy một con dao găm từ trên người ra cắt một miếng trái cây rồi cắn một miếng.
“Hừ!” Viên Bội Thẩm hừ lạnh một tiếng: “Các người thật sự cho rằng những năm nay Viên Bội Thẩm tôi là chỉ có danh thôi sao?”
“Thủ hạ của tôi có hai ba nghìn người, thậm chí thân thủ của bọn họ đều rất mạnh, anh cảm thấy mình thắng được mấy nghìn người sao?”
“Ồ? Nhiều người như vậy sao?” Người đàn ông cố ý làm biểu tình kinh ngạc nói: “Tôi sợ quá đi!”
Giọng nói vừa dứt, ánh mắt ngưng đọng lại, thân hình như bóng ma quỷ lướt về phía Viên Bội Thẩm.
“Bát Gia, cẩn thận!” Hầu Ưng đứng bên cạnh thấp giọng nói, bước hai bước, vươn tay cuộn thành nắm đấm.
“Tránh ra!” Người đàn ông thấp giọng nói, đồng thời cũng tung ra một đấm.
Ầm!
Đòn tấn công của hai người mạnh mẽ va vào nhau, tạo thành một làn sóng không khí cực mạnh làm dao động mọi thứ xung quanh.
Sau âm thanh cực lớn vang lên, Hầu Ưng nhanh chóng lùi về sau khoảng năm sáu bước, khí huyết trong lòng dâng trào, hơi thở trở nên loạn nhịp dị thường.
Ánh mắt nhìn về phía người đàn ông đang chỉ đứng ở một chỗ dần dần ổn định lại thân hình, sắc mặt Hầu Ưng hiện lên một tia nghi ngờ.
Ông ta không ngờ, một chiêu mà bản thân dốc hết toàn lực, lại bị đối phương dễ dàng cản lại được.
Một người có chiến lực như vậy, nếu năm người đó nếu như đồng thời ra tay thì hậu quả sẽ như thế nào khó mà tưởng tượng được.
Viên Bội Thẩm phía sau ông ta nhìn thấy một màn này, sắc mắt xoẹt qua một tia nghi ngờ.
Đối với thực lực của đối phương, nếu như thật sự muốn thắng cũng không có.
Nhìn tình hình tối nay khó mà giải hòa được.
“Ha ha, không tệ nha, một ông rồi, thật sự khiến tôi hơi bất ngờ.” Người đàn ông liếm môi.
“Nhưng mà, chỉ với công phu mèo cào này của ông, sẽ không bảo vệ được tính mạng của Bát Gia ông đâu.”
Sau khi nói xong, quay đầu nhìn về phía Viên Bội Thẩm: “Bát Gia, ông còn có một phút suy nghĩ, nếu như ông kêu toàn bộ em gái của ông qua đây, mạng của ông coi như được bảo toàn!”
“Viên Bội Thẩm tôi, kêu tôi không màng đến sống chết của những người dưới trướng mình, tôi không làm được!” Viên Bội Thẩm thấp giọng nói.
“Đến đi, tôi đã nhiều năm không ra tay, dù biết không phải là đối thủ của anh, nhưng cũng không sợ đấu với anh một trận.”
“Ha ha, muốn chết như vậy sao?” Người đàn ông nhếch lên nụ cười, sau đó ngữ khí trầm xuống: “Vậy thì tôi thành toàn cho ông.”
Lời nói vừa dứt, dư ra, cùng với tiếng xé gió xuyên rát tai.
Nhìn dáng vẻ này của anh ta thì chính là không muốn giữ lại tính mạng cho Viên Bội Thẩm rồi.
“Bát Gia cẩn thận!” Hầu Ưng lại lần nữa kinh ngạc hét lên.
Ông ta có lòng muốn đỡ cho Bát Gia chiêu này, nhưng bởi vì lúc nãy bản thân đã bị thương, phản ứng tốc độ không theo kịp, chỉ có thể đứng nhìn nắm đấu của đối phương tung uy lực của chiêu này của đối phương, đồng tử của ông ta co lại như cây kim.
Vốn dĩ muốn cùng anh ta đấu một mất một còn, cho đến lúc này mới biết bản thân ấu trĩ biết bao nhiêu, đứng trước một thực lực mạnh mẽ, ông ta đến phản kháng còn không có cơ hội.
Phù!
Ngay khi Viên Bội Thẩm nghĩ rằng ông ta không thể tránh khỏi thì một cơn gió mạnh hỗn loạn thổi qua tung mạnh lên.
Ầm!
Khắc tiếp theo, chỉ nhìn thấy người đàn ông đó như diều đứt dây bị đá bay ra ngoài, cả người đập thẳng bức tường phía sau và rơi xuống nền bê tông ở sân sau.
“Cái… ai vậy?” Người đàn ông khó khăn nhấc tay nói ra mấy chữ, đồng tử nhanh chóng giãn ra, hai chân mất đi sức lực.
Trong phòng truyền đến một giọng nói lạnh lẽo, mọi người đều sửng sờ.
Cường giả cấp rồi.
Đáng sợ như vậy?
“Cậu Lăng?” Viên Bội Thẩm và Hầu Ưng quay đầu lại, chỉ nhìn thấy hai người Lăng Túc Nhiên cùng với Lục Tần Nam đang vững vàng đi vào.
Bên cạnh sự bàng hoàng, trong lòng hai người đột nhiên lan tỏa một niềm vui.
Bọn họ đều không ngờ Lăng Túc Nhiên sẽ xuất hiện tại đây.
Có cậu Lăng ở đây, tối nay trận này coi như xong rồi.
Trong lòng bọn họ, cho dù là Lăng Túc Nhiên hay là Lục Tần Nam, ít nhất bọn họ cũng có thực lực trên cấp Chiến Tướng. Nếu muốn thu phục mấy võ giả chiến người đàn ông sau khi nhìn lại đồng bọn ở ngoài tường, tức giận kêu lên.
“Chừa lại một người, Lục Tần Nam gật đầu, thân ảnh vụt ra.
“Muốn chết à?” Bốn người đồng thời lên tiếng, giơ tay tấn công Lục Tần Nam.
Bùm! Bùm! Bùm!
Khoảnh khắc tiếp theo, ba chưởng quét qua, chỉ nhìn thấy cơ thể của ba người trong số họ nổ tung như một quả bóng.
Sau khi ba đám sương máu xuất hiện trên không trung, ba người đàn ông biến mất không thấy tăm hơi.
“A...” Mấy em gái bồi bàn thất thanh Thẩm như muốn rơi xuống, khuôn mặt sững sờ.
Viên Bội Thẩm và Hầu Ưng sớm đã biết thân thủ của Lục Tần Nam rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này.
Bùm!
Đồng thời lúc đó, cú đấm của người đàn ông còn lại đấm thẳng lên người Lục Tần Nam.
Điều khiến anh ta tuyệt vọng chính là, cú đấm dồn hết mười phần công lực của bản thân không chỉ không hề làm bị thương đến Lục Tần at bị lùi về phía sau khoảng mười bước, mồm mới phun ra một ngụm máu, trên gương mặt tràn đầy sự kinh hãi.
“Chiến... cấp Chiến Tướng?”
Bùm!
Lời anh ta còn chưa nói xong, Lục Tần Nam lại ra tay, một cơn gió mạnh đưa anh ta lên không trung.
Anh ta nặng nề ngã xuống đất, xương cốt rã rời, ngã quỵ trên mặt đất như bùn, chỉ còn một hơi thở.
“Anh... anh là người nào, Đông... Đông Khởi ngoại cấp Chiến Tướng?” Người đàn ông lần nữa phun ra máu tươi.
Ding!
Vào đúng lúc này, điện thoại của Lăng Túc Nhiên vang lên, đó là điện thoại của Phán Quan.
“Sao vậy?”
“Đại ca, đối phương tối nay nhất định có hành động lớn.” Trong điện thoại truyền đến âm thanh phẫn nộ của Phán Quan.
“Các anh em phía dưới đã tra được, không chỉ năm người này mà còn có mấy nơi của Đông Khởi xuất hiện đồng bọn của
“Cảnh sát Đông Khởi và người của chiến bộ đã nhận được tin tức, bây giờ đang lục soát toàn thành, tôi đi qua đó xem trước.”
“Ừm.” Lăng Túc Nhiên cau mày.
“Cậu thông báo cho người của cục cảnh sát không cần tham dự chuyện này, bọn họ không phải là đối thủ.”
“Ngoài ra, phái tất cả các người ở các cổng trong thành Đông Khởi ra, một khi phát hiện, lập tức xử lý.”
“Đã rõ!” Phán Quan lập tức cúp điện thoại.
“Đại ca, sao vậy?” Lục Tần Nam nhìn về Lăng Túc Nhiên: “Đêm nay bọn họ nhất định có mưu kế.” Sau khi Lăng Túc Nhiên nói lại lời của Phán Quan, anh đi đến trước mặt người đàn ông trầm giọng nói.
“Mục đích các người đến Đông Khởi là gì? Hai người cấp Chiến Tướng đó ở đâu?”
Phì!
Người đàn ông phun ra một ngụm máu tươi: “Muốn chém muốn giết tùy các người định đoạt, muốn mở miệng của tôi, đừng hòng!”
Lời của người đàn ông vừa dứt xuống, tay của Lăng Túc Nhiên lật lại, ba ngân châm xuất hiện, tất cả đều rơi vào trong ngực người đàn ông.
“A...” Khoảnh khắc tiếp theo, người đàn ông phát ra tiếng kêu thảm thiết, lăn lộn trên đất, toàn thân đều là mồ hôi lạnh chảy dài.
“Tôi... tôi nói... mau dừng lại... tôi nói...” Không đến ba mươi giây, người đàn ông cũng không chịu đựng được nữa.
Thậm chí anh tà là người của thế giới ngầm, anh ta cũng không thể chịu được sự tra tấn dã man của việc kinh mạch bị vỡ ra và mạch máu chảy ngược.
“Nhớ rõ, anh chỉ có một cơ hội nói sự thật.” Lăng Túc Nhiên nhấc tay rút ba ngân châm ra.
Hộc! Hộc! Hộc!
Người đàn ông nằm cuộn tròn trên mặt đất, tinh thần vô cùng khổ sở.
“Tôi... Tôi lần này đến Đông Khởi, là... là muốn tìm Huyết La Sát báo thù, cô ta giết rất nhiều anh em của chúng tôi...” Người đàn ông sau khi một hồi thở dốc mới mở miệng nói.
“Huyết La Sát?” Lăng Túc Nhiên cau mày: “Người nào?”
“Cô... cô ta là đường chủ của La Sát Đường trong thế giới ngầm, sau khi bị chúng tôi làm bị thương mới đến Đông Khởi.” Người đàn ông dừng lại rồi tiếp tục nói.
“Sư phụ Aaron và sư phụ Danny ra lệnh cho chúng tôi gây sự ở thành Đông Khởi, dụ người của chiến khu Đông Khởi và cục cảnh sát Đông Khởi, để cho hai bên đi giết Huyết La Sát.”
“Anh biết cô ta ở đâu không?” Lăng Túc Nhiên lạnh lùng nói.
“Cụ thể thì tôi... tôi cũng không biết, người của chiến khu Đông Khởi chắc là biết.” Người đàn ông khó khăn mở miệng.
“Thật đáng chết mà!” Lăng Túc Nhiên thấp giọng nói một câu, tung nắm đấm ra, toàn thân người đàn ông nổ tung.
“Lập tức đi chiến khu Đông Khởi!” Lời nói còn chưa nói xong, người đã ở ngoài cửa, Lục Tần Nam nhanh chóng cùng với những người khác rời đi.
Hai phút sau, Lục Tần Nam nhấn hết sau lấy điện thoại ra gọi cho Lạc Bảo Vũ.
“Lăng Soái!” Trong điện thoại truyền đến giọng nói cung nghe nói có người gây sự rồi? Tôi đã phái người qua đó.”
“Huyết La Sát ở đâu?” Lăng Túc Nhiên thấp giọng ngắt đoạn lời của anh ta.
“A?” Đầu bên kia điện thoại Lạc Bảo Vũ ngẩn người một lát.
Chuyện của Huyết La Sát rất ít người biết, anh ta không ngờ Lăng Túc Nhiên lại biết.
“Nếu như không muốn Đông Khởi xảy ra chuyện lớn, lập tức trả lời tôi.” Lăng Túc Nhiên lạnh lùng hét lên.
“Người của ở một căn cứ ở phía đông thành phố..." Cách một màn hình nhưng Lạc Bảo Vũ vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lùng của Lăng Túc Nhiên qua điện thoại.
“Lập tức gửi vị trí cho tôi.” Lăng Túc Nhiên trầm giọng nói.
“Lăng Soái, cho hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy?” Cả người Lạc Bảo Vũ phát run.
“Ở thành phố ngầm có ít nhất hai người cường giả ở cảnh giới cấp Chiến Tướng các người hay là đội điều tra đặc biệt cũng không ngăn cản được.” Lăng Túc Nhiên mở miệng nói lần nữa.
“A?” Lạc Bảo Vũ kinh ngạc kêu lên, nhanh chóng nói: “Tôi lập tức gửi địa chỉ cho anh.”
Hai vị cường giả cấp Chiến Tướng đó! Hơn nữa còn là thực lực hậu kỳ? Quá khoa trương rồi!
Cả một khu phía đông, cường giả cấp Chiến thần ngoại trừ Trịnh Nhật Tùng trước đó bị thương ra, dưới vị đó đang còn đóng quân ở biên giới.
Nhưng mà bản thân anh ta tuy rằng là phó khu phía đông, nhưng anh ta nhiều nhất chỉ là quản lý nội bộ, vì vậy tu vi vẫn dừng ở cấp Chiến Tướng điên phong.
Trước mắt trong chiến khu Đông Khởi, chỉ có người có cấp bậc Chiến Tướng, ngoại trừ anh ta ra chỉ còn lại một Chiến Tướng tiểu thành, căn bản không có tác dụng gì cả. thực lực mạnh nhất cũng đến Chiến Tướng đại thành.
Đối phương là hai cưởng giả của Chiến Tướng thời kỳ cuối, tuyệt đối có thể khống chế được bọn họ.
Không nghĩ nhiều, anh ta nhanh chóng gửi địa chỉ cho Lăng Túc Nhiên.
Bây giờ anh ta cũng chỉ có thể hy vọng vào Lăng Túc Nhiên. Bằng không tối nay nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn.
“Nhanh một chút!” Lăng Túc Nhiên sau khi thiết đặt điều đầu, trực tiếp nhấn mạnh chân ga, chiếc Land Rover gầm lên rồi lao đi.
“Tại sao người của cục thanh tra đặc biệt cũng tham dự chuyện này, Huyết La Sát rốt cuộc là người như thế nào?” Lục Tần Nam vừa lái xe vừa trầm giọng hỏi.
Bộ phận thanh tra đặc biệt, cái tên nói lên tất cả, bộ phận thanh tra giám sát đặc biệt!
Cục tuần tra đặc biệt không có trách nhiệm cụ thể, chỉ nhận bất thường đã được giao, có mối quan hệ chặt chẽ với các bộ trong chiến khu.
Hai người Lăng Túc Nhiên lúc ở Tây Lưu, không có cùng làm việc với người của cục thanh tra đặc biệt.
“Có rất nhiều tổ chức có quyền thế trong thế giới Ám Vực ở nước ngoài, chủ yếu là được thuê và giết người.” Lăng Túc Nhiên trả lời câu hỏi.
“Nhưng ai cũng biết rõ, phía sau tất những quốc gia, không ngừng giúp những quốc gia này xử lý những chuyện mà quốc gia đó không La Sát có khả năng được phía trên phái đến làm người của thế giới Ám Vực?” Lục Tần Nam tiếp tục hỏi.
“Cho dù không phải là cố ý sắp xếp, nhưng khẳng định cũng có mối quan hệ.” Lăng Túc Nhiên gật đầu nói: “Bằng không cũng không có được sự bảo vệ của chiến bộ và cục thanh tra đặc biệt!”
“Vậy cô ta tại sao không quay về Thủ đô, chạy đến Đông Khởi làm gì? Đến năng lực của Đông Khởi làm sao có thể đối địch được với thế giới Ám Vực.”
“Rất đơn giản, bởi vì tôi ở Đông Khởi!” Lăng Túc Nhiên mở miệng nói.
“Má nó!” Lục Tần Nam nói ra một câu chửi tục: “Vậy đám lão già đó cố ý sao? Tìm chuyện cho anh làm?”
“Không phải nói rồi sao, bọn họ làm sao có lòng tốt như vậy, thật sự để tôi nghỉ ngơi ba tháng.” Lăng Túc Nhiên khẽ tức giận.
“Đợi sau khi bận hết khoảng thời gian này, chúng ta cùng nhau đi Thủ đô!” Mắt Lăng Túc Nhiên khẽ híp lại, lạnh lùng nói.
“Được thôi!” Mắt Lục Tần Nam giật giật.
Anh ta biết có người sẽ sắp phải đau đầu rồi.
Đồng thời lúc đó, ở ngoại ô thành phố, dưới chân núi có một căn cứ huấn luyện không có tên.
Tám người đàn ông dân sự được trang bị súng và đạn thật túc trực ở như là lúc bình thường, bọn họ không có lo lắng như mấy ngày này.
Không có lý do nào khác, chỉ vì một vị khách đặc biệt đã đến trong thời gian này.
Thân phận của vị khách này ngoại trừ vài người phía trên thì không ai biết cô ta là ai, chỉ có điều cô ta bị thương rất nặng.
Cấp trên đã căn dặn, chuyện này phải được giữ bí sai sót!
Ban đầu bọn họ cũng không quá coi trọng vấn đề này, dù sao đây là lãnh địa của chiến bộ, ai có gan đến đây làm xằng bậy chứ.
Chỉ là mấy ngày trước có một người ngủ gật trong lúc chấp hành nhiệm vụ, bị cấp trên dùng quân pháp xử phạt, mọi người liền trở nên chú tâm hơn.
Két! Két! Két! Lục Bảo Vũ dẫn đầu một đoàn người vội vàng đi tới hướng cửa.
“Phó đốc Lạc!” Tám người đàn ông mặc thường phục cung kính chào.
“Ừ!” Lạc Bảo Vũ khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía hai người trung niên đi theo sau: “Mau truyền máu Huyết La Sát ngay lập tức.”
“Vâng!” Hai người đồng thời gật đầu.
Cộp! Cộp!
Lúc này, hai tiếng bước chân vang lên, trong màn đêm dáng vạm vỡ xuất hiện cách đó 100 mét.
“Hả?” Con ngươi của Lạc Bảo Vũ co rút lạnh lùng.
"Đã quá muộn, thông báo cho mọi người, báo động cấp một!"