Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Cố Loan cảm thấy rất lạnh, bởi vì Triệu Quỳ nói hắn muốn lấy nàng, mà nàng không muốn gả, cho dù nàng tìm cớ gì, kế hoạch duy trì mặt ngoài ôn hòa với Triệu Quỳ cũng thất bại.
Nhưng thất bại thì sao, Cố Loan thà rằng bị Triệu Quỳ ghi hận nàng cự tuyệt, cũng không muốn gả cho một nam nhân đã từng giết chết nàng, không muốn sau này ngày đêm đều sống trong sợ hãi, không muốn nửa đêm đang ngủ đột nhiên phát hiện có một bàn tay ở trêи cổ, mặc nàng khóc cầu như thế nào, sức lực của bàn tay kia cũng không buông lỏng.
Nàng cúi đầu, trước mặt là áo mãng bào trêи người Triệu Quỳ, mãng là biểu tượng của thân vương, Triệu Quỳ trong lòng Cố Loan, cũng là một con mãng.
“Ta…”
“A Loan?”
Ngay lúc Cố Loan chuẩn bị trả lời Triệu Quỳ, sau lưng đột nhiên có người gọi khuê danh của nàng.
Cố Loan quay đầu, thấy Thái tử hai mươi bảy tuổi.
Thái tử, giả sơn, váy bị xốc lên…
Mặt Cố Loan càng trắng hơn, hai cánh tay rũ xuống hai bên hai cũng phát run.
Trong sơn động, Triệu Quỳ nhìn gương mặt trắng bệch của Cố Loan, đột nhiên cảm giác được, biểu muội mới mười ba tuổi nhưng trêи người nàng cất giấu rất nhiều bí mật, ví dụ như nàng sợ hắn và Thái tử.
Nhưng Triệu Quỳ nhìn ra được, chí ít hiện tại, Cố Loan sợ Thái tử hơn hắn nhiều.
Trước khi Thái tử tới gần, Triệu Quỳ đi ra khỏi sơn động, ngăn trước Cố Loan, thân ảnh cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi trong nháy mắt bao phủ lấy Cố Loan.
Nhìn thấy hắn, mặt Thái tử lộ vẻ kinh ngạc, cười hỏi: “Nhị đệ và A Loan, có phải ta quấy rầy gì hay không?”
Nụ cười mập mờ kia, nhưng theo Triệu Quỳ thấy, mười phần hèn mọn.
“Thái tử cẩn thận lời nói của mình, nếu không truyền đến tai phụ hoàng, tự gánh lấy hậu quả.” Triệu Quỳ lạnh lùng nói.
Sắc mặt Thái tử biến đổi, hắn đương nhiên biết Triệu Quỳ, Cố Loan đang bồi phụ hoàng chơi đùa, sau khi hắn nhận được tin tức đã vội vàng tìm đến, chỉ là không muốn để cho Triệu Quỳ đơn độc ở chung cùng Cố Loan.
“Thật có lỗi, là ta nói sai.” Thái tử phóng khoáng nói xin lỗi, sau đó nhìn về phía sau lưng Triệu Quỳ, ôn nhu hỏi: “Tại sao A Loan vẫn cứ trốn ở sau lưng Nhị biểu ca?”
Cố Loan hô hấp thật sâu mấy lần, cúi mặt đi ra, cung kính hành lễ với Thái tử: “A Loan gặp qua Thái tử điện hạ.”
Thái tử tham lam nhìn chằm chằm tiểu cô nương đối diện, trùng sinh gần mười năm, hắn không giờ khắc nào không nhớ nhung Cố Loan, không giờ khắc nào không hi vọng Cố Loan nhanh lớn lên, bây giờ, cuối cùng Cố Loan đã tới tuổi có thể nói chuyện cưới gả. Thái tử khát vọng ôm tiểu cô nương vào trong ngực giải tương tư, nhưng Thái tử chú ý tới trước nhất là sắc mặt Cố Loan tái nhợt.
Thái tử cũng không cho rằng Cố Loan sẽ sợ mình, bởi vậy hắn suy đoán, trước khi hắn tới, Triệu Quỳ nhất định là muốn khi dễ Cố Loan.
“Thân thể A Loan không thoải mái sao?” Thái tử xoay người, lo lắng hỏi.
Địa điểm này, hai người này, Cố Loan cũng không muốn phí hết tâm tư, cúi đầu nói: “Ta không thích giả sơn, những tảng đá kia hình thù kỳ quái, nhìn rất sợ.”
Thái tử sửng sốt, lại có thể có người sẽ sợ giả sơn?
Triệu Quỳ đột nhiên hiểu ra, vì sao từ sau khi tới gần giả sơn, sắc mặt Cố Loan liền không đúng.
“Hồi đình nghỉ mát đi, A Loan tìm được ngọc bội rồi, xem phụ hoàng thưởng ngươi cái gì.” Triệu Quỳ quay người, đưa ngọc bội trong tay cho Cố Loan, hi vọng phụ hoàng khen thưởng có thể phân tán sợ hãi của tiểu cô nương đối với giả sơn.
Một câu Cố Loan cũng không muốn nói, ngoan ngoãn nhận lấy ngọc bội.
Triệu Quỳ dẫn nàng trở về.
Thái tử theo sát ở bên cạnh, cười nói: “Vừa vặn ta cũng có việc bẩm báo phụ hoàng.”
Lần đầu tiên Cố Loan không phản cảm Thái tử đi theo, cùng Thái tử đơn độc một chỗ, nàng lo lắng Thái tử động thủ động cước, cùng với Triệu Quỳ, Cố Loan lại lo lắng Triệu Quỳ truy vấn lý do nàng không muốn gả, ba người đi càng tốt, Cố Loan chỉ cần giữ yên lặng là được.
Một đường trầm mặc, ba người trở về đình nghỉ mát.
Hai tổ Long Khánh Đế, Nhị công chúa cũng lần lượt trở về.
Long Khánh Đế hỏi Thái tử tới làm gì trước, nghe Thái tử bẩm báo xong, Long Khánh Đế phiền chán chính sự, bực bội mà nói: “Để nội các xem xử lý, đừng đến phiền trẫm, cái gì cũng đều chờ đợi trẫm quyết định, trẫm cần nội các làm gì?”
Thái tử thức thời cáo lui, trước khi đi, Thái tử lặng lẽ nhìn về phía Cố Loan.
Cố Loan ngồi bên người Tam tỷ tỷ Cố La, như tiểu muội muội chơi mệt rồi chỉ muốn ở bên cạnh người thân.
Thái tử lại liếc mắt nhìn vạt áo Triệu Quỳ, trong lòng đưa ra quyết định nào đó.
Hắn nhất định phải có được Cố Loan trước Triệu Quỳ.
Sau khi Thái tử đi, Long Khánh Đế nhìn nhi tử cùng con dâu tương lai đã tìm thấy ngọc bội, nghĩ đến một ý kiến hay, phái người đi tiểu kim khố lấy một đôi vòng tay phỉ thúy long phượng đến, đôi vòng tay này lọt vào mắt Long Khánh Đế, là bởi vì dạng nước bên trong phỉ thúy có hoa văn tương tự như rồng và phượng, có giá trị liên thành lại ngụ ý cát tường.
Long Khánh Đế giấu vòng tay long văn trước, thưởng vòng tay phượng văn cho Cố Loan.
Vòng tay quá trân quý, Cố Loan thử từ chối nhã nhặn, Long Khánh Đế trực tiếp đeo trêи tay nàng.
Chờ tỷ muội Cố Loan cáo từ, Hoa phi cũng mang theo Nhị công chúa rời đi, Long Khánh Đế mới cười híp mắt đem vòng tay long văn đưa cho nhi tử, ý vị thâm trường nói: “Mong chóng nhận lấy, hai cái này là một đôi.”
Triệu Quỳ không có tâm tình tốt như phụ hoàng, nhìn vòng tay phỉ thúy trong tay, trong đầu của hắn tất cả đều là khuôn mặt nhỏ Cố Loan kháng cự hắn.
.
Cố Loan, Cố La lên xe ngựa hồi phủ.
Cố Loan đầy bụng tâm sự, Cố La ngó ngó chiếc hộp trong tay Cố Loan, vừa hâm mộ vừa mong đợi nói: “A Loan, cho ta xem vòng tay muội một chút đi.”
Cố Loan tiện tay đưa cho nàng ta.
Cố La cẩn thận từng li từng tí lấy vòng tay ra, nâng cao nhìn, sợ hãi nói: “Hoa văn bên trong giống như Phượng Hoàng nha.”
Cố Loan không tâm tình nhìn.
Cố La thấy dáng vẻ nàng buồn bã ỉu xìu, nghĩ nghĩ, đoán được Cố Loan là bị Ninh Vương hù dọa, không khỏi có chút cười trêи nỗi đau của người khác. Trả vòng tay cho Cố Loan, Cố La thử nghe ngóng tình hình hai người chung đụng lúc tìm kiếm ngọc bội.
Nàng không nhắc tới còn tốt, nàng nhắc đến, Cố Loan đột nhiên nhớ lại, nếu như không phải Cố La nhất định phải đổi với nàng, nàng cũng không cần đơn độc đối mặt với Triệu Quỳ.
“Sau này ta sẽ không cùng Tam tỷ tỷ tiến cung nữa.” Nhìn Cố La, Cố Loan bình tĩnh tuyên bố. Nàng vốn là không thích Tam tỷ tỷ này, bắt đầu từ hôm nay, ngay cả giả vờ thân thiết cùng Cố La nàng cũng sẽ không thèm làm.
Cố La lấy làm kinh hãi, không hiểu hỏi: “Ta đắc tội muội chỗ nào rồi?”
Cố Loan quay đầu, không muốn nói chuyện cùng nàng ta.
Trở lại Hầu phủ, nhìn thấy mẫu thân, sự sợ hãi cùng ủy khuất của Cố Loan đều xông ra, cố nén nước mắt kéo mẫu thân đến nội thất, đi vào, Cố Loan liền nhào vào trong ngực mẫu thân khóc. Nàng không thể nói lời thật, cũng chỉ nói Tam tỷ tỷ đẩy nàng đến bên Ninh Vương, nàng khóc, là bởi vì nàng cũng sợ hãi Ninh Vương điện hạ.
Du thị đau lòng muốn chết, nào có chuyện trùng hợp như vậy, nữ nhi tiến cung liền gặp Ninh Vương? Ninh Vương đối với nữ nhi hữu tâm, nói không chừng hắn trực tiếp đến trước mặt Long Khánh Đế cầu, Long Khánh Đế từ trước đến nay yêu chiều Ninh Vương, đầu cũng mơ hồ hồ nháo!
Dỗ nữ nhi bị ủy khuất ngủ, ngay lập tức Du thị đi gặp Tiêu lão thái quân, một năm một mười thuật lại tao ngộ sau khi nữ nhi tiến cung.
Tiêu lão thái quân trầm tư một lát, không cho thương lượng mà nói: “Ngươi cùng Hầu gia đã có những nhân tuyển nào vậy? Đừng chọn nữa, chọn công tử xuất sắc nhất trong đó rồi mau định hôn sự đi.”
Bà còn sống, bà còn một ngày, Hoàng đế ngoại tôn liền phải kiêng kị bà ba phần, một khi bà ra đi, chỉ bằng tính tình ngoại tôn kia, không chừng phải trực tiếp gả!
Tiêu lão thái quân tuyệt sẽ không trơ mắt nhìn tiểu tằng tôn nữ bảo bối gả vào hố lửa.
Du thị nói Tiêu lão thái quân nghe nàng cùng Cố Sùng Nghiêm trước mắt xem trọng ba nhà, một nhà là Trần Chương đích trưởng tôn đế của nhà Trần thái phó, năm nay mười tám tuổi. Trần thái phó là nguyên lão hai triều, từng là ân sư của Long Khánh Đế, sau khi có tuổi, Trần thái phó thỉnh cầu từ quan, Long Khánh Đế chuẩn về dưỡng lão, vẫn giữ lại vinh danh thái phó.
Đối với Trần thái phó, Long Khánh Đế cũng rất kính trọng, mặc dù chức quan của nam nhân khác ở Trần gia đều không cao, nhưng danh vọng Trần gia ở kinh thành lại giá cao không hạ. Có thể nói, Du thị cùng Cố Sùng Nghiêm rất hài lòng với địa vị của Trần gia, Trần Chương kia nhân phẩm đoan chính, học phú ngũ xa*, chỉ là dáng dấp có chút bình thường, không quá xứng với mỹ mạo của tiểu tiên điểu Cố gia.
*học phú ngũ xa: học rộng hiểu nhiều, tri thức phong phú
Còn lại hai nhà, Tề công tử mọi thứ đều tốt, chỉ là trong nhà không có quyền thế gì có thể để cho Ninh Vương cố kỵ, gia thế, dung mạo Tống công tử cũng không thể bắt bẻ, nhưng mẫu thân hắn chính là đàn bà đanh đá nổi danh kinh thành, Du thị lo lắng nữ nhi gả đi thì quan hệ mẹ chồng nàng dâu không dễ ở chung.
Tiêu lão thái quân nghe xong, tương đối vừa ý nhà Trần thái phó, bởi vì chỉ có Trần gia, Long Khánh Đế và Triệu Quỳ mới có thể kiêng kị, không dám đoạt.
Chạng vạng tối sau khi Cố Sùng Nghiêm trở về, Tiêu lão thái quân gọi tôn tử đến, phân phó nói: “Con an bài một chút, tìm cơ hội để A Loan với Trần công tử gặp nhau, nếu như A Loan để ý, vậy liền chọn Trần gia.” Nam nhân có tài học thì được, dung mạo chênh lệch chút cũng không tính là gì, chỉ cần đừng xấu đến khó coi là được rồi.”
Biết Long Khánh Đế cũng có tâm tác hợp nữ nhi và Ninh Vương, thời gian không đợi người, Cố Sùng Nghiêm lập tức đồng ý quyết định Tiêu lão thái quân.
Tháng tư, Du thị đi tìm tiểu nữ nhi tâm sự.
Nghe nói mẫu thân muốn sắp xếp nàng đi gặp công tử nhà họ Trần, Cố Loan thật lâu không kịp phản ứng, nàng mới mười ba, phụ mẫu đã tìm người định hôn cho nàng?
Cố Loan không biết nguyên nhân phụ mẫu vội vàng, nhưng nghĩ tới định hôn liền có lý do không ra khỏi cửa, chỉ chờ sau cập kê đến Trần gia là được, từ đây triệt để thoát khỏi Thái tử và Triệu Quỳ, Cố Loan liền không nhịn được lòng như nở hoa. Sợ mẫu thân hiểu lầm nàng sốt ruột xuất giá, Cố Loan cố nén vui vẻ, giả bộ ngượng ngùng nói: “Có phải là quá sớm hay không? Các tỷ tỷ mười bốn mười lăm tuổi mới định thân.”
Du thị cũng không muốn nữ nhi lo lắng Ninh Vương bên kia, chỉ có thể cười kiếm cớ: “Mẫu thân cũng không muốn A Loan gả đi quá sớm, nhưng tuổi Trần công tử đã đến, mẫu thân không sớm định, con rể tốt như vậy sẽ thành của nhà khác.”
Trong lòng Cố Loan hơi hiếu kì hỏi: “Hắn thật tốt như vậy sao?”
Kiếp trước phần lớn thời gian Cố Loan đều sống trong nội trạch, chưa từng nghe nói qua nhân vật Trần Chương.
Du thị liền nói mấy chuyện kỳ văn dị sự của Trần Chương cho nữ nhi nghe, thí dụ như sau khi sinh Trần Chương vẫn không chịu mở miệng nói chuyện, mọi người trong nhà đều lo lắng miệng hắn có tật, kết quả năm Trần Chương năm tuổi, Trần thái phó khảo nghiệm việc học của mấy tôn tử, ra một đề, mấy đường huynh đệ đều đáp không được, Trần Chương đang tự mình chơi đùa đột nhiên mở miệng, trả lời đề khó của Trần Thái Phó rất chuẩn xác, từ đó, Trần Chương bắt đầu thể hiện thiên tư hơn người của hắn.
Cố Loan nghe rất mê mẩn, chưa nhìn thấy mặt Trần Chương, trong lòng kính nể trước.
Xác định nữ nhi không ghét vụ hôn sự này, Du thị cùng Trần phu nhân lên tiếng, hai nhà liền ước định cùng đi Cửu Hoa tự dâng hương.
Nhưng thất bại thì sao, Cố Loan thà rằng bị Triệu Quỳ ghi hận nàng cự tuyệt, cũng không muốn gả cho một nam nhân đã từng giết chết nàng, không muốn sau này ngày đêm đều sống trong sợ hãi, không muốn nửa đêm đang ngủ đột nhiên phát hiện có một bàn tay ở trêи cổ, mặc nàng khóc cầu như thế nào, sức lực của bàn tay kia cũng không buông lỏng.
Nàng cúi đầu, trước mặt là áo mãng bào trêи người Triệu Quỳ, mãng là biểu tượng của thân vương, Triệu Quỳ trong lòng Cố Loan, cũng là một con mãng.
“Ta…”
“A Loan?”
Ngay lúc Cố Loan chuẩn bị trả lời Triệu Quỳ, sau lưng đột nhiên có người gọi khuê danh của nàng.
Cố Loan quay đầu, thấy Thái tử hai mươi bảy tuổi.
Thái tử, giả sơn, váy bị xốc lên…
Mặt Cố Loan càng trắng hơn, hai cánh tay rũ xuống hai bên hai cũng phát run.
Trong sơn động, Triệu Quỳ nhìn gương mặt trắng bệch của Cố Loan, đột nhiên cảm giác được, biểu muội mới mười ba tuổi nhưng trêи người nàng cất giấu rất nhiều bí mật, ví dụ như nàng sợ hắn và Thái tử.
Nhưng Triệu Quỳ nhìn ra được, chí ít hiện tại, Cố Loan sợ Thái tử hơn hắn nhiều.
Trước khi Thái tử tới gần, Triệu Quỳ đi ra khỏi sơn động, ngăn trước Cố Loan, thân ảnh cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi trong nháy mắt bao phủ lấy Cố Loan.
Nhìn thấy hắn, mặt Thái tử lộ vẻ kinh ngạc, cười hỏi: “Nhị đệ và A Loan, có phải ta quấy rầy gì hay không?”
Nụ cười mập mờ kia, nhưng theo Triệu Quỳ thấy, mười phần hèn mọn.
“Thái tử cẩn thận lời nói của mình, nếu không truyền đến tai phụ hoàng, tự gánh lấy hậu quả.” Triệu Quỳ lạnh lùng nói.
Sắc mặt Thái tử biến đổi, hắn đương nhiên biết Triệu Quỳ, Cố Loan đang bồi phụ hoàng chơi đùa, sau khi hắn nhận được tin tức đã vội vàng tìm đến, chỉ là không muốn để cho Triệu Quỳ đơn độc ở chung cùng Cố Loan.
“Thật có lỗi, là ta nói sai.” Thái tử phóng khoáng nói xin lỗi, sau đó nhìn về phía sau lưng Triệu Quỳ, ôn nhu hỏi: “Tại sao A Loan vẫn cứ trốn ở sau lưng Nhị biểu ca?”
Cố Loan hô hấp thật sâu mấy lần, cúi mặt đi ra, cung kính hành lễ với Thái tử: “A Loan gặp qua Thái tử điện hạ.”
Thái tử tham lam nhìn chằm chằm tiểu cô nương đối diện, trùng sinh gần mười năm, hắn không giờ khắc nào không nhớ nhung Cố Loan, không giờ khắc nào không hi vọng Cố Loan nhanh lớn lên, bây giờ, cuối cùng Cố Loan đã tới tuổi có thể nói chuyện cưới gả. Thái tử khát vọng ôm tiểu cô nương vào trong ngực giải tương tư, nhưng Thái tử chú ý tới trước nhất là sắc mặt Cố Loan tái nhợt.
Thái tử cũng không cho rằng Cố Loan sẽ sợ mình, bởi vậy hắn suy đoán, trước khi hắn tới, Triệu Quỳ nhất định là muốn khi dễ Cố Loan.
“Thân thể A Loan không thoải mái sao?” Thái tử xoay người, lo lắng hỏi.
Địa điểm này, hai người này, Cố Loan cũng không muốn phí hết tâm tư, cúi đầu nói: “Ta không thích giả sơn, những tảng đá kia hình thù kỳ quái, nhìn rất sợ.”
Thái tử sửng sốt, lại có thể có người sẽ sợ giả sơn?
Triệu Quỳ đột nhiên hiểu ra, vì sao từ sau khi tới gần giả sơn, sắc mặt Cố Loan liền không đúng.
“Hồi đình nghỉ mát đi, A Loan tìm được ngọc bội rồi, xem phụ hoàng thưởng ngươi cái gì.” Triệu Quỳ quay người, đưa ngọc bội trong tay cho Cố Loan, hi vọng phụ hoàng khen thưởng có thể phân tán sợ hãi của tiểu cô nương đối với giả sơn.
Một câu Cố Loan cũng không muốn nói, ngoan ngoãn nhận lấy ngọc bội.
Triệu Quỳ dẫn nàng trở về.
Thái tử theo sát ở bên cạnh, cười nói: “Vừa vặn ta cũng có việc bẩm báo phụ hoàng.”
Lần đầu tiên Cố Loan không phản cảm Thái tử đi theo, cùng Thái tử đơn độc một chỗ, nàng lo lắng Thái tử động thủ động cước, cùng với Triệu Quỳ, Cố Loan lại lo lắng Triệu Quỳ truy vấn lý do nàng không muốn gả, ba người đi càng tốt, Cố Loan chỉ cần giữ yên lặng là được.
Một đường trầm mặc, ba người trở về đình nghỉ mát.
Hai tổ Long Khánh Đế, Nhị công chúa cũng lần lượt trở về.
Long Khánh Đế hỏi Thái tử tới làm gì trước, nghe Thái tử bẩm báo xong, Long Khánh Đế phiền chán chính sự, bực bội mà nói: “Để nội các xem xử lý, đừng đến phiền trẫm, cái gì cũng đều chờ đợi trẫm quyết định, trẫm cần nội các làm gì?”
Thái tử thức thời cáo lui, trước khi đi, Thái tử lặng lẽ nhìn về phía Cố Loan.
Cố Loan ngồi bên người Tam tỷ tỷ Cố La, như tiểu muội muội chơi mệt rồi chỉ muốn ở bên cạnh người thân.
Thái tử lại liếc mắt nhìn vạt áo Triệu Quỳ, trong lòng đưa ra quyết định nào đó.
Hắn nhất định phải có được Cố Loan trước Triệu Quỳ.
Sau khi Thái tử đi, Long Khánh Đế nhìn nhi tử cùng con dâu tương lai đã tìm thấy ngọc bội, nghĩ đến một ý kiến hay, phái người đi tiểu kim khố lấy một đôi vòng tay phỉ thúy long phượng đến, đôi vòng tay này lọt vào mắt Long Khánh Đế, là bởi vì dạng nước bên trong phỉ thúy có hoa văn tương tự như rồng và phượng, có giá trị liên thành lại ngụ ý cát tường.
Long Khánh Đế giấu vòng tay long văn trước, thưởng vòng tay phượng văn cho Cố Loan.
Vòng tay quá trân quý, Cố Loan thử từ chối nhã nhặn, Long Khánh Đế trực tiếp đeo trêи tay nàng.
Chờ tỷ muội Cố Loan cáo từ, Hoa phi cũng mang theo Nhị công chúa rời đi, Long Khánh Đế mới cười híp mắt đem vòng tay long văn đưa cho nhi tử, ý vị thâm trường nói: “Mong chóng nhận lấy, hai cái này là một đôi.”
Triệu Quỳ không có tâm tình tốt như phụ hoàng, nhìn vòng tay phỉ thúy trong tay, trong đầu của hắn tất cả đều là khuôn mặt nhỏ Cố Loan kháng cự hắn.
.
Cố Loan, Cố La lên xe ngựa hồi phủ.
Cố Loan đầy bụng tâm sự, Cố La ngó ngó chiếc hộp trong tay Cố Loan, vừa hâm mộ vừa mong đợi nói: “A Loan, cho ta xem vòng tay muội một chút đi.”
Cố Loan tiện tay đưa cho nàng ta.
Cố La cẩn thận từng li từng tí lấy vòng tay ra, nâng cao nhìn, sợ hãi nói: “Hoa văn bên trong giống như Phượng Hoàng nha.”
Cố Loan không tâm tình nhìn.
Cố La thấy dáng vẻ nàng buồn bã ỉu xìu, nghĩ nghĩ, đoán được Cố Loan là bị Ninh Vương hù dọa, không khỏi có chút cười trêи nỗi đau của người khác. Trả vòng tay cho Cố Loan, Cố La thử nghe ngóng tình hình hai người chung đụng lúc tìm kiếm ngọc bội.
Nàng không nhắc tới còn tốt, nàng nhắc đến, Cố Loan đột nhiên nhớ lại, nếu như không phải Cố La nhất định phải đổi với nàng, nàng cũng không cần đơn độc đối mặt với Triệu Quỳ.
“Sau này ta sẽ không cùng Tam tỷ tỷ tiến cung nữa.” Nhìn Cố La, Cố Loan bình tĩnh tuyên bố. Nàng vốn là không thích Tam tỷ tỷ này, bắt đầu từ hôm nay, ngay cả giả vờ thân thiết cùng Cố La nàng cũng sẽ không thèm làm.
Cố La lấy làm kinh hãi, không hiểu hỏi: “Ta đắc tội muội chỗ nào rồi?”
Cố Loan quay đầu, không muốn nói chuyện cùng nàng ta.
Trở lại Hầu phủ, nhìn thấy mẫu thân, sự sợ hãi cùng ủy khuất của Cố Loan đều xông ra, cố nén nước mắt kéo mẫu thân đến nội thất, đi vào, Cố Loan liền nhào vào trong ngực mẫu thân khóc. Nàng không thể nói lời thật, cũng chỉ nói Tam tỷ tỷ đẩy nàng đến bên Ninh Vương, nàng khóc, là bởi vì nàng cũng sợ hãi Ninh Vương điện hạ.
Du thị đau lòng muốn chết, nào có chuyện trùng hợp như vậy, nữ nhi tiến cung liền gặp Ninh Vương? Ninh Vương đối với nữ nhi hữu tâm, nói không chừng hắn trực tiếp đến trước mặt Long Khánh Đế cầu, Long Khánh Đế từ trước đến nay yêu chiều Ninh Vương, đầu cũng mơ hồ hồ nháo!
Dỗ nữ nhi bị ủy khuất ngủ, ngay lập tức Du thị đi gặp Tiêu lão thái quân, một năm một mười thuật lại tao ngộ sau khi nữ nhi tiến cung.
Tiêu lão thái quân trầm tư một lát, không cho thương lượng mà nói: “Ngươi cùng Hầu gia đã có những nhân tuyển nào vậy? Đừng chọn nữa, chọn công tử xuất sắc nhất trong đó rồi mau định hôn sự đi.”
Bà còn sống, bà còn một ngày, Hoàng đế ngoại tôn liền phải kiêng kị bà ba phần, một khi bà ra đi, chỉ bằng tính tình ngoại tôn kia, không chừng phải trực tiếp gả!
Tiêu lão thái quân tuyệt sẽ không trơ mắt nhìn tiểu tằng tôn nữ bảo bối gả vào hố lửa.
Du thị nói Tiêu lão thái quân nghe nàng cùng Cố Sùng Nghiêm trước mắt xem trọng ba nhà, một nhà là Trần Chương đích trưởng tôn đế của nhà Trần thái phó, năm nay mười tám tuổi. Trần thái phó là nguyên lão hai triều, từng là ân sư của Long Khánh Đế, sau khi có tuổi, Trần thái phó thỉnh cầu từ quan, Long Khánh Đế chuẩn về dưỡng lão, vẫn giữ lại vinh danh thái phó.
Đối với Trần thái phó, Long Khánh Đế cũng rất kính trọng, mặc dù chức quan của nam nhân khác ở Trần gia đều không cao, nhưng danh vọng Trần gia ở kinh thành lại giá cao không hạ. Có thể nói, Du thị cùng Cố Sùng Nghiêm rất hài lòng với địa vị của Trần gia, Trần Chương kia nhân phẩm đoan chính, học phú ngũ xa*, chỉ là dáng dấp có chút bình thường, không quá xứng với mỹ mạo của tiểu tiên điểu Cố gia.
*học phú ngũ xa: học rộng hiểu nhiều, tri thức phong phú
Còn lại hai nhà, Tề công tử mọi thứ đều tốt, chỉ là trong nhà không có quyền thế gì có thể để cho Ninh Vương cố kỵ, gia thế, dung mạo Tống công tử cũng không thể bắt bẻ, nhưng mẫu thân hắn chính là đàn bà đanh đá nổi danh kinh thành, Du thị lo lắng nữ nhi gả đi thì quan hệ mẹ chồng nàng dâu không dễ ở chung.
Tiêu lão thái quân nghe xong, tương đối vừa ý nhà Trần thái phó, bởi vì chỉ có Trần gia, Long Khánh Đế và Triệu Quỳ mới có thể kiêng kị, không dám đoạt.
Chạng vạng tối sau khi Cố Sùng Nghiêm trở về, Tiêu lão thái quân gọi tôn tử đến, phân phó nói: “Con an bài một chút, tìm cơ hội để A Loan với Trần công tử gặp nhau, nếu như A Loan để ý, vậy liền chọn Trần gia.” Nam nhân có tài học thì được, dung mạo chênh lệch chút cũng không tính là gì, chỉ cần đừng xấu đến khó coi là được rồi.”
Biết Long Khánh Đế cũng có tâm tác hợp nữ nhi và Ninh Vương, thời gian không đợi người, Cố Sùng Nghiêm lập tức đồng ý quyết định Tiêu lão thái quân.
Tháng tư, Du thị đi tìm tiểu nữ nhi tâm sự.
Nghe nói mẫu thân muốn sắp xếp nàng đi gặp công tử nhà họ Trần, Cố Loan thật lâu không kịp phản ứng, nàng mới mười ba, phụ mẫu đã tìm người định hôn cho nàng?
Cố Loan không biết nguyên nhân phụ mẫu vội vàng, nhưng nghĩ tới định hôn liền có lý do không ra khỏi cửa, chỉ chờ sau cập kê đến Trần gia là được, từ đây triệt để thoát khỏi Thái tử và Triệu Quỳ, Cố Loan liền không nhịn được lòng như nở hoa. Sợ mẫu thân hiểu lầm nàng sốt ruột xuất giá, Cố Loan cố nén vui vẻ, giả bộ ngượng ngùng nói: “Có phải là quá sớm hay không? Các tỷ tỷ mười bốn mười lăm tuổi mới định thân.”
Du thị cũng không muốn nữ nhi lo lắng Ninh Vương bên kia, chỉ có thể cười kiếm cớ: “Mẫu thân cũng không muốn A Loan gả đi quá sớm, nhưng tuổi Trần công tử đã đến, mẫu thân không sớm định, con rể tốt như vậy sẽ thành của nhà khác.”
Trong lòng Cố Loan hơi hiếu kì hỏi: “Hắn thật tốt như vậy sao?”
Kiếp trước phần lớn thời gian Cố Loan đều sống trong nội trạch, chưa từng nghe nói qua nhân vật Trần Chương.
Du thị liền nói mấy chuyện kỳ văn dị sự của Trần Chương cho nữ nhi nghe, thí dụ như sau khi sinh Trần Chương vẫn không chịu mở miệng nói chuyện, mọi người trong nhà đều lo lắng miệng hắn có tật, kết quả năm Trần Chương năm tuổi, Trần thái phó khảo nghiệm việc học của mấy tôn tử, ra một đề, mấy đường huynh đệ đều đáp không được, Trần Chương đang tự mình chơi đùa đột nhiên mở miệng, trả lời đề khó của Trần Thái Phó rất chuẩn xác, từ đó, Trần Chương bắt đầu thể hiện thiên tư hơn người của hắn.
Cố Loan nghe rất mê mẩn, chưa nhìn thấy mặt Trần Chương, trong lòng kính nể trước.
Xác định nữ nhi không ghét vụ hôn sự này, Du thị cùng Trần phu nhân lên tiếng, hai nhà liền ước định cùng đi Cửu Hoa tự dâng hương.