Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Phó Trí không phải người chịu lép vế, hắn bất chấp kéo đối phương vào nụ hôn cuồng nhiệt nhưng vẫn cẩn thận né đi vết thương trên vai phải.
Chưa đến vài giây sau nụ hôn càng thêm cuồng dã hơn, vật nhỏ giống như được mọc thêm chiếc đuôi khẽ phe phẩy, nhiệt tình đáp trả lại hắn.
Hành động của Cố Niệm có chút phấn khích bất thường. Phó Trí biết đó là do cảm giác bất an trong lòng cậu vẫn chưa thực sự tiêu tan hết.
Hệt như chú cún nhỏ bị dính nước ướt nhẹp, đáng yêu đến mức chọc người tới cưng nựng, đồng thời để lộ ra nanh vuốt đề phòng mọi thứ xung quanh.
Phó Trí thấy lòng mình ẩn đau, hắn dịu dàng ngậm lấy môi đối phương, cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho mềm mại của cậu.
Từng cái vuốt ve dịu dàng, hơi thở và nhiệt độ ấm nóng của hắn giống như liều thuốc an thần, chúng khiến Cố Niệm dần buông bỏ sự căng thẳng, thân thể non mềm rơi vào vòng tay Phó Trí.
Hai người hôn nhau lâu đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm đỏ bừng lên vì thiếu dưỡng khí. Cậu mềm oặt gục đầu xuống bả vai hắn thở dốc, dường như nụ hôn đã rút cạn sức lực của người trong lòng, đứa nhỏ nũng nịu hừ hừ vài tiếng.
Phó Trí nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mượt, ngả đầu lên bờ vai nhỏ gầy dịu dàng nói, "Buồn ngủ thì ngủ đi."
Cố Niệm im lặng không lên tiếng, chỉ dụi đầu vào hõm cổ hắn rồi tìm một tư thế thật thoải mái, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Phó Trí thoải mái để đối phương dựa vào người mình, chờ đến khi đứa nhỏ say giấc hắn mới chậm rãi ôm cậu trở về giường. Cố Niệm không còn cuộn mình vào trong chăn mà ngoan ngoãn vùi đầu lên chiếc gối mềm mại còn vương mùi hương của hắn.
Màn đêm chỉ vừa mới buông xuống, Phó Trí còn rất nhiều tài liệu cần phải xử lí. Hắn dịu dàng chạm lên gương mặt của thiếu niên, ánh đèn ngủ vàng nhạt khẽ hắt lên sườn mặt tinh tế của người nọ mang theo cảm giác nhu hòa kì lạ. Quyến luyến vài phút, hắn nhanh chóng đóng cửa đi ra ngoài.
"Hầm thêm ít thuốc bổ máu, nếu nửa đêm Cố Niệm tỉnh giấc thì đưa cho cậu ấy uống." Phó Trí không quên dặn dò người hầu chăm sóc cậu thật chu đáo. Tuy phải đứng chờ rất lâu ở ngoài cửa nhưng Tiết Tắc cũng không hề thấy sốt ruột hay kinh ngạc, hắn chỉ tiến lên nhỏ giọng nói, "Xe đã chuẩn bị xong."
Phó Trí gật đầu, ngồi vào trong xe. Tưởng Húc Văn đợi hắn nửa ngày, vừa thấy mặt liền cất điện thoại, mở miệng cợt nhả, "Ủa sao tự nhiên tới chỗ tao vậy? Đổi gió muốn ra ngoài ăn hàng à?"
Sản nghiệp của Tưởng Húc Văn trải dài ở hầu hết các lĩnh vực, trong đó quán bar là chiếm nhiều nhất. Từ xa hoa cao cấp đến góc khuất trụy lạc, chỉ cần có tiền đều có thể bước vào hưởng thụ nhân sinh. Phó Trí thường không đến những chỗ như thế nên khi thấy hắn ghé đến, y thật sự rất ngạc nhiên.
Đến nơi, Phó Trí ném xấp tư liệu cho tên quản lý, "Điều giáo sư kiểu này, chỗ mấy người có không?"
Tưởng Húc Văn nghi ngờ nhìn thử một chút, tuy không biết lần này Phó Trí muốn làm gì nhưng y vẫn kêu cấp dưới mình đi chuẩn bị. Lúc này, y chợt nhớ tới chuyện đêm qua Phó Trí nhờ mình tìm người, "Ừm... Mày thích kiểu này từ khi nào vậy?"
Phó Trí lia mắt về phía Húc Văn, hắn biết tên này đang hiểu lầm mình, "Tặng cho người khác."
Vừa dứt lời, Tiết Tắc đã dẫn theo một người đàn ông trung niên bước vào, "Ngài Phó, ông Vương đã đến."
Phó Trí đứng lên chào hỏi đối phương. Tưởng Húc Văn cũng không lạ gì người trước mặt, y đứng lên nói vài câu lấy lệ sau đó kêu người chuẩn bị một phòng nghỉ cao cấp. Thân là bạn tốt nhiều năm, Tưởng Húc Văn vừa nhìn dáng vẻ của Phó Trí liền biết hắn lại chuẩn bị bàn chuyện làm ăn.
Nếu đã chọn nơi này làm điểm hẹn thì không thể thiếu các hoạt động giải trí.
Một lát sau, quản lý quán bar dẫn theo một điều giáo sư và một người phụ nữ đến, Tưởng Húc Văn không nhiều lời, chỉ hướng dẫn cả hai vào phòng nghỉ chờ trước. Từ trước đến nay y không có hứng thú với chuyện của Phó Trí, y đi ra dãy hành lang của quán bar nhàn nhã hút điếu thuốc, thuận tiện hỏi Tiết Tắc bên cạnh vài câu, "Cố Niệm đâu? Mọi lần đều thấy cậu ta đi theo ông chủ mấy người mà?"
"Cậu ta bị thương."
"Hửm?" Tưởng Húc Văn hỏi, "Nghiêm trọng lắm sao?"
"...Một chút." Tiết Tắc không biết nên nói gì với chủ đề này, ý tứ trong câu cũng khá mơ hồ. Tưởng Húc Văn thấy bộ dáng kín miệng của Tiết Tắc cũng không hỏi thêm gì nữa.
Quản lý nhanh chóng thông báo cho y biết Phó Trí đã nói chuyện xong với người kia. Khi Tưởng Húc Văn quay lại, Phó Trí đã đứng sẵn ở cửa thang máy, có lẽ hắn vừa mới tiễn vị kia lên lầu.
Tưởng Húc Văn dụi tắt điếu thuốc, cùng Phó Trí ghé vào phòng trà yên tĩnh cách đó không xa. Vừa ngồi xuống, Phó Trí đã lạnh nhạt thông báo, "Tao đã đưa cho ông ta mảnh đất phía tây của thành phố."
Mảnh đất đó gần như là vị trí hoàng kim đắc địa của thành phố này, mấy ngày trước Phó Trí còn rủ rê y cùng nhau đầu tư chuẩn bị xây trung tâm thương mại, sao bây giờ lại tặng nó cho kẻ khác rồi. Tưởng Húc Văn sững sờ một hồi lâu, "Không phải mày bảo muốn đợi giá đất tăng để nâng giá trị của nó lên sao? Hơn nữa còn..."
"Vì thế tao mới giao ra mảnh đất này." Phó Trí đáp.
Tưởng Húc Văn cảm thấy có gì đó không đúng, "Có phải dự án không được duyệt, hay là khu bến cảng có vấn đề? Chứ không sao tự nhiên mày lại tặng quà cho người ta vậy?"
"Không có."
Tưởng Húc Văn khó hiểu thắc mắc, "Vậy sao mày lại dính tới ông ta, mày đắc tội với lão à? Mấy ngày trước, lão già nhà tao còn cố ý dặn tao tránh..." Nói một hồi, Tưởng Húc Văn thoáng liếc mắt tới phản ứng lạnh nhạt của Phó Trí, hiện tại y hoàn toàn chắc chắn, vụ này còn nghiêm trọng hơn những gì y nghĩ, "Cuối cùng là có chuyện gì?"
Phó Trí không đáp, hắn chỉ đáp sẽ tìm một hạng mục khác để tạ lỗi với y. Tưởng Húc Văn nhìn chằm chằm người nọ, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà buột miệng hỏi, "Liên quan tới Cố Niệm đúng không?"
Không khí trong phòng trà bỗng nhiên trầm xuống, Tưởng Húc Văn bình tĩnh nói tiếp, "Tao không có ý gì đâu, chỉ là mới nghe cậu ta bị thương."
Cầm lấy ấm trà thượng hạng còn vương khói mờ ảo đang tỏa ra hương thơm nhè nhẹ, Phó Trí chậm rãi rót một chén, thuận tay đẩy qua cho y, "Không có ý gì là được."
Tưởng Húc Văn thoáng sửng sốt, không phải giống như y đang nghĩ đấy chứ, "Mày...chơi chán người mà Triệu Nhuận đưa tới rồi hả? Muốn thay người?"
Phó Trí đặt chén xuống, lạnh lùng đáp, "Không phải."
Hắn nói thêm, "Em ấy không giống như thế."
Thật ra Tưởng Húc Văn chẳng thấy có sự khác biệt nào hết nhưng lúc y nhắc tới người nọ, nét mặt Phó Trí bỗng nhiên dịu dàng hơn thậm chí khí thế cũng thu liễm lại đôi phần. Lời nói đến miệng đành cay đắng mà nuốt trở lại, Tưởng Húc Văn thở dài một tiếng, từ tốn thưởng trà, "Nhưng cũng không cần..."
Lạnh lùng ném vàng xuống nước như thế chứ!
Phó Trí mỉm cười không đáp. Ngón tay thon dài tùy ý gõ nhẹ xuống mặt bàn, đủ để thấy tâm tình hiện tại của hắn không tệ chút nào.
Tưởng thiếu gia - kẻ nổi danh ăn chơi trác táng tiêu xài như nước, hôm nay y cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là sóng sau xô sóng trước.
Đêm đó sau khi rời khỏi bar của Tưởng Húc Văn, cơn bão cứ thế lặng lẽ trôi qua, Phó Trí xem như tạm thời trấn áp được cục diện. Người xưa có câu, có qua có lại mới toại lòng nhau, Phó Trí giống hệt đứa nhỏ đang giận dỗi, chỉ sai người đi cướp hàng của Trọng Cảnh, coi sự việc Diệp Văn Lệ hãm hại hắn như chưa từng xảy ra.
Trong vòng một tháng sau, Phó Trí gần như dành trọn thời gian của mình để xử lí công việc ở Nam Mỹ và Đông Nam Á, bàn điều kiện, thương lượng giá, bận rộn tới mức không thể trở về Trung Quốc.
Lần này, đến phiên hắn ở trên du thuyền Nam Mỹ, gọi điện thoại cho đối phương.
"Đang làm gì thế?" Ngay cả câu mở đầu cũng giống nhau.
Âm thanh kim loại va chạm mạnh mẽ vọng vào, Cố Niệm giống như đang trà thù hắn, hờn dỗi nói, "Tháo súng."
Mà đống súng bị tháo tung đều là mấy khẩu mà Phó Trí yêu thích.
Không một ai trong nhà có thể quản được Cố Niệm khi Phó Trí đi vắng. Vết thương do dao chém tuy sâu nhưng sức trẻ mà, thời gian hồi phục cũng rất nhanh. Nghỉ ngơi chưa được bao lâu đứa nhỏ này đã bắt đầu nghịch ngợm, muốn tìm súng để bắn nhưng quản gia nào có chịu, không những tịch thu hết súng mà còn không cho cậu ra bãi tập, bỏ mặc cậu nhõng nhẽo cầu xin ở phía sau.
Hiển nhiên đây đều là lệnh của Phó Trí. Cố Niệm tìm không thấy người nên cậu chỉ có thể trút giận lên bộ sưu tập quý giá của hắn.
Hàn huyên với cậu xong, Phó Trí như thường lệ gọi cho bác sĩ để hỏi thăm tình hình thân thể Cố Niệm. Tuy bác sĩ luôn nói không có vấn đề gì, nhưng hắn không muốn bỏ qua kể cả những chi tiết nhỏ nhất. Tiện thể hai ngày sắp tới phải bay qua Lào, Phó Trí nhanh chóng thu xếp về nước một chuyến.
Lúc máy bay đáp xuống đã là nửa đêm. Xe ô tô chạy vào sân kéo theo hai vệt đường dài trên nền tuyết trắng.
Khoảng thời gian này, Cố Niệm luôn phải uống thuốc rồi ngủ sớm. Phó Trí đi thẳng một mạch lên lầu, giờ này người hầu trong nhà đều đã lui xuống nghỉ ngơi, không gian đặc biệt im ắng, chỉ có tiếng giày nện xuống nền nhà của hắn đặc biệt rõ ràng.
Bỗng nhiên điện thoại di động đột ngột rung lên, là Cố Niệm gọi tới. Phó Trí nhận cuộc gọi, thấp giọng hỏi, "Vẫn còn chưa chịu ngủ?"
"Ngài Phó cũng chưa ngủ mà." Thiếu niên từ đầu dây bên kia miễn cưỡng nói, âm thanh giống như cái móc câu nho nhỏ, không hề gây đau đớn mà thay vào đó là xúc cảm ngưa ngứa tê dại.
Phó Trí nheo mắt tưởng tượng ra bộ dáng cậu đang nằm trên giường mình với vòng eo nhỏ nhắn, yết hầu của hắn động đậy một chút, từng bước tới gần phòng ngủ, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, "Không buồn ngủ sao?"
Cố Niệm cười ngọt ngào, "Phải thay băng rồi mới đi ngủ."
Lúc này cửa phòng ngủ chỉ cách Phó Trí vài bước chân, hắn nhanh chóng đẩy cửa hỏi câu cuối cùng, "Sao giờ này còn chưa thay băng?"
Phòng ngủ tối đen như mực, ánh trăng bàng bạc le lỏi ngoài cửa sổ hòa với màu tuyết trắng mờ ảo hắt vào bên trong cũng không đủ để quan sát tất cả mọi thứ xung quanh. Mà trên giường đúng là không có ai, Phó Trí ở trong bóng tối nhíu mày, lại một lần nữa đặt di động bên tai định bụng hỏi tội đứa nhỏ kia đi đâu mà không chịu về. Nhưng thanh âm lộp cộp giống tiếng đồ vật rơi lại cắt ngang hành động của hắn.
Vừa mới định xoay người quay lại xem xét tình hình thì Phó Trí bị đối phương tập kích, cậu nhiệt tình nhào vào trong lòng hắn khiến cả hai suýt nữa là ngã lăn ra giường. Sư tử nhỏ không đợi được thêm bèn tới tấp hôn lên đôi môi mỏng quyến rũ, híp mắt cười nói, "Ngài Phó tới thay băng cho em sao?"
Chưa đến vài giây sau nụ hôn càng thêm cuồng dã hơn, vật nhỏ giống như được mọc thêm chiếc đuôi khẽ phe phẩy, nhiệt tình đáp trả lại hắn.
Hành động của Cố Niệm có chút phấn khích bất thường. Phó Trí biết đó là do cảm giác bất an trong lòng cậu vẫn chưa thực sự tiêu tan hết.
Hệt như chú cún nhỏ bị dính nước ướt nhẹp, đáng yêu đến mức chọc người tới cưng nựng, đồng thời để lộ ra nanh vuốt đề phòng mọi thứ xung quanh.
Phó Trí thấy lòng mình ẩn đau, hắn dịu dàng ngậm lấy môi đối phương, cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho mềm mại của cậu.
Từng cái vuốt ve dịu dàng, hơi thở và nhiệt độ ấm nóng của hắn giống như liều thuốc an thần, chúng khiến Cố Niệm dần buông bỏ sự căng thẳng, thân thể non mềm rơi vào vòng tay Phó Trí.
Hai người hôn nhau lâu đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm đỏ bừng lên vì thiếu dưỡng khí. Cậu mềm oặt gục đầu xuống bả vai hắn thở dốc, dường như nụ hôn đã rút cạn sức lực của người trong lòng, đứa nhỏ nũng nịu hừ hừ vài tiếng.
Phó Trí nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mượt, ngả đầu lên bờ vai nhỏ gầy dịu dàng nói, "Buồn ngủ thì ngủ đi."
Cố Niệm im lặng không lên tiếng, chỉ dụi đầu vào hõm cổ hắn rồi tìm một tư thế thật thoải mái, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Phó Trí thoải mái để đối phương dựa vào người mình, chờ đến khi đứa nhỏ say giấc hắn mới chậm rãi ôm cậu trở về giường. Cố Niệm không còn cuộn mình vào trong chăn mà ngoan ngoãn vùi đầu lên chiếc gối mềm mại còn vương mùi hương của hắn.
Màn đêm chỉ vừa mới buông xuống, Phó Trí còn rất nhiều tài liệu cần phải xử lí. Hắn dịu dàng chạm lên gương mặt của thiếu niên, ánh đèn ngủ vàng nhạt khẽ hắt lên sườn mặt tinh tế của người nọ mang theo cảm giác nhu hòa kì lạ. Quyến luyến vài phút, hắn nhanh chóng đóng cửa đi ra ngoài.
"Hầm thêm ít thuốc bổ máu, nếu nửa đêm Cố Niệm tỉnh giấc thì đưa cho cậu ấy uống." Phó Trí không quên dặn dò người hầu chăm sóc cậu thật chu đáo. Tuy phải đứng chờ rất lâu ở ngoài cửa nhưng Tiết Tắc cũng không hề thấy sốt ruột hay kinh ngạc, hắn chỉ tiến lên nhỏ giọng nói, "Xe đã chuẩn bị xong."
Phó Trí gật đầu, ngồi vào trong xe. Tưởng Húc Văn đợi hắn nửa ngày, vừa thấy mặt liền cất điện thoại, mở miệng cợt nhả, "Ủa sao tự nhiên tới chỗ tao vậy? Đổi gió muốn ra ngoài ăn hàng à?"
Sản nghiệp của Tưởng Húc Văn trải dài ở hầu hết các lĩnh vực, trong đó quán bar là chiếm nhiều nhất. Từ xa hoa cao cấp đến góc khuất trụy lạc, chỉ cần có tiền đều có thể bước vào hưởng thụ nhân sinh. Phó Trí thường không đến những chỗ như thế nên khi thấy hắn ghé đến, y thật sự rất ngạc nhiên.
Đến nơi, Phó Trí ném xấp tư liệu cho tên quản lý, "Điều giáo sư kiểu này, chỗ mấy người có không?"
Tưởng Húc Văn nghi ngờ nhìn thử một chút, tuy không biết lần này Phó Trí muốn làm gì nhưng y vẫn kêu cấp dưới mình đi chuẩn bị. Lúc này, y chợt nhớ tới chuyện đêm qua Phó Trí nhờ mình tìm người, "Ừm... Mày thích kiểu này từ khi nào vậy?"
Phó Trí lia mắt về phía Húc Văn, hắn biết tên này đang hiểu lầm mình, "Tặng cho người khác."
Vừa dứt lời, Tiết Tắc đã dẫn theo một người đàn ông trung niên bước vào, "Ngài Phó, ông Vương đã đến."
Phó Trí đứng lên chào hỏi đối phương. Tưởng Húc Văn cũng không lạ gì người trước mặt, y đứng lên nói vài câu lấy lệ sau đó kêu người chuẩn bị một phòng nghỉ cao cấp. Thân là bạn tốt nhiều năm, Tưởng Húc Văn vừa nhìn dáng vẻ của Phó Trí liền biết hắn lại chuẩn bị bàn chuyện làm ăn.
Nếu đã chọn nơi này làm điểm hẹn thì không thể thiếu các hoạt động giải trí.
Một lát sau, quản lý quán bar dẫn theo một điều giáo sư và một người phụ nữ đến, Tưởng Húc Văn không nhiều lời, chỉ hướng dẫn cả hai vào phòng nghỉ chờ trước. Từ trước đến nay y không có hứng thú với chuyện của Phó Trí, y đi ra dãy hành lang của quán bar nhàn nhã hút điếu thuốc, thuận tiện hỏi Tiết Tắc bên cạnh vài câu, "Cố Niệm đâu? Mọi lần đều thấy cậu ta đi theo ông chủ mấy người mà?"
"Cậu ta bị thương."
"Hửm?" Tưởng Húc Văn hỏi, "Nghiêm trọng lắm sao?"
"...Một chút." Tiết Tắc không biết nên nói gì với chủ đề này, ý tứ trong câu cũng khá mơ hồ. Tưởng Húc Văn thấy bộ dáng kín miệng của Tiết Tắc cũng không hỏi thêm gì nữa.
Quản lý nhanh chóng thông báo cho y biết Phó Trí đã nói chuyện xong với người kia. Khi Tưởng Húc Văn quay lại, Phó Trí đã đứng sẵn ở cửa thang máy, có lẽ hắn vừa mới tiễn vị kia lên lầu.
Tưởng Húc Văn dụi tắt điếu thuốc, cùng Phó Trí ghé vào phòng trà yên tĩnh cách đó không xa. Vừa ngồi xuống, Phó Trí đã lạnh nhạt thông báo, "Tao đã đưa cho ông ta mảnh đất phía tây của thành phố."
Mảnh đất đó gần như là vị trí hoàng kim đắc địa của thành phố này, mấy ngày trước Phó Trí còn rủ rê y cùng nhau đầu tư chuẩn bị xây trung tâm thương mại, sao bây giờ lại tặng nó cho kẻ khác rồi. Tưởng Húc Văn sững sờ một hồi lâu, "Không phải mày bảo muốn đợi giá đất tăng để nâng giá trị của nó lên sao? Hơn nữa còn..."
"Vì thế tao mới giao ra mảnh đất này." Phó Trí đáp.
Tưởng Húc Văn cảm thấy có gì đó không đúng, "Có phải dự án không được duyệt, hay là khu bến cảng có vấn đề? Chứ không sao tự nhiên mày lại tặng quà cho người ta vậy?"
"Không có."
Tưởng Húc Văn khó hiểu thắc mắc, "Vậy sao mày lại dính tới ông ta, mày đắc tội với lão à? Mấy ngày trước, lão già nhà tao còn cố ý dặn tao tránh..." Nói một hồi, Tưởng Húc Văn thoáng liếc mắt tới phản ứng lạnh nhạt của Phó Trí, hiện tại y hoàn toàn chắc chắn, vụ này còn nghiêm trọng hơn những gì y nghĩ, "Cuối cùng là có chuyện gì?"
Phó Trí không đáp, hắn chỉ đáp sẽ tìm một hạng mục khác để tạ lỗi với y. Tưởng Húc Văn nhìn chằm chằm người nọ, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà buột miệng hỏi, "Liên quan tới Cố Niệm đúng không?"
Không khí trong phòng trà bỗng nhiên trầm xuống, Tưởng Húc Văn bình tĩnh nói tiếp, "Tao không có ý gì đâu, chỉ là mới nghe cậu ta bị thương."
Cầm lấy ấm trà thượng hạng còn vương khói mờ ảo đang tỏa ra hương thơm nhè nhẹ, Phó Trí chậm rãi rót một chén, thuận tay đẩy qua cho y, "Không có ý gì là được."
Tưởng Húc Văn thoáng sửng sốt, không phải giống như y đang nghĩ đấy chứ, "Mày...chơi chán người mà Triệu Nhuận đưa tới rồi hả? Muốn thay người?"
Phó Trí đặt chén xuống, lạnh lùng đáp, "Không phải."
Hắn nói thêm, "Em ấy không giống như thế."
Thật ra Tưởng Húc Văn chẳng thấy có sự khác biệt nào hết nhưng lúc y nhắc tới người nọ, nét mặt Phó Trí bỗng nhiên dịu dàng hơn thậm chí khí thế cũng thu liễm lại đôi phần. Lời nói đến miệng đành cay đắng mà nuốt trở lại, Tưởng Húc Văn thở dài một tiếng, từ tốn thưởng trà, "Nhưng cũng không cần..."
Lạnh lùng ném vàng xuống nước như thế chứ!
Phó Trí mỉm cười không đáp. Ngón tay thon dài tùy ý gõ nhẹ xuống mặt bàn, đủ để thấy tâm tình hiện tại của hắn không tệ chút nào.
Tưởng thiếu gia - kẻ nổi danh ăn chơi trác táng tiêu xài như nước, hôm nay y cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là sóng sau xô sóng trước.
Đêm đó sau khi rời khỏi bar của Tưởng Húc Văn, cơn bão cứ thế lặng lẽ trôi qua, Phó Trí xem như tạm thời trấn áp được cục diện. Người xưa có câu, có qua có lại mới toại lòng nhau, Phó Trí giống hệt đứa nhỏ đang giận dỗi, chỉ sai người đi cướp hàng của Trọng Cảnh, coi sự việc Diệp Văn Lệ hãm hại hắn như chưa từng xảy ra.
Trong vòng một tháng sau, Phó Trí gần như dành trọn thời gian của mình để xử lí công việc ở Nam Mỹ và Đông Nam Á, bàn điều kiện, thương lượng giá, bận rộn tới mức không thể trở về Trung Quốc.
Lần này, đến phiên hắn ở trên du thuyền Nam Mỹ, gọi điện thoại cho đối phương.
"Đang làm gì thế?" Ngay cả câu mở đầu cũng giống nhau.
Âm thanh kim loại va chạm mạnh mẽ vọng vào, Cố Niệm giống như đang trà thù hắn, hờn dỗi nói, "Tháo súng."
Mà đống súng bị tháo tung đều là mấy khẩu mà Phó Trí yêu thích.
Không một ai trong nhà có thể quản được Cố Niệm khi Phó Trí đi vắng. Vết thương do dao chém tuy sâu nhưng sức trẻ mà, thời gian hồi phục cũng rất nhanh. Nghỉ ngơi chưa được bao lâu đứa nhỏ này đã bắt đầu nghịch ngợm, muốn tìm súng để bắn nhưng quản gia nào có chịu, không những tịch thu hết súng mà còn không cho cậu ra bãi tập, bỏ mặc cậu nhõng nhẽo cầu xin ở phía sau.
Hiển nhiên đây đều là lệnh của Phó Trí. Cố Niệm tìm không thấy người nên cậu chỉ có thể trút giận lên bộ sưu tập quý giá của hắn.
Hàn huyên với cậu xong, Phó Trí như thường lệ gọi cho bác sĩ để hỏi thăm tình hình thân thể Cố Niệm. Tuy bác sĩ luôn nói không có vấn đề gì, nhưng hắn không muốn bỏ qua kể cả những chi tiết nhỏ nhất. Tiện thể hai ngày sắp tới phải bay qua Lào, Phó Trí nhanh chóng thu xếp về nước một chuyến.
Lúc máy bay đáp xuống đã là nửa đêm. Xe ô tô chạy vào sân kéo theo hai vệt đường dài trên nền tuyết trắng.
Khoảng thời gian này, Cố Niệm luôn phải uống thuốc rồi ngủ sớm. Phó Trí đi thẳng một mạch lên lầu, giờ này người hầu trong nhà đều đã lui xuống nghỉ ngơi, không gian đặc biệt im ắng, chỉ có tiếng giày nện xuống nền nhà của hắn đặc biệt rõ ràng.
Bỗng nhiên điện thoại di động đột ngột rung lên, là Cố Niệm gọi tới. Phó Trí nhận cuộc gọi, thấp giọng hỏi, "Vẫn còn chưa chịu ngủ?"
"Ngài Phó cũng chưa ngủ mà." Thiếu niên từ đầu dây bên kia miễn cưỡng nói, âm thanh giống như cái móc câu nho nhỏ, không hề gây đau đớn mà thay vào đó là xúc cảm ngưa ngứa tê dại.
Phó Trí nheo mắt tưởng tượng ra bộ dáng cậu đang nằm trên giường mình với vòng eo nhỏ nhắn, yết hầu của hắn động đậy một chút, từng bước tới gần phòng ngủ, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, "Không buồn ngủ sao?"
Cố Niệm cười ngọt ngào, "Phải thay băng rồi mới đi ngủ."
Lúc này cửa phòng ngủ chỉ cách Phó Trí vài bước chân, hắn nhanh chóng đẩy cửa hỏi câu cuối cùng, "Sao giờ này còn chưa thay băng?"
Phòng ngủ tối đen như mực, ánh trăng bàng bạc le lỏi ngoài cửa sổ hòa với màu tuyết trắng mờ ảo hắt vào bên trong cũng không đủ để quan sát tất cả mọi thứ xung quanh. Mà trên giường đúng là không có ai, Phó Trí ở trong bóng tối nhíu mày, lại một lần nữa đặt di động bên tai định bụng hỏi tội đứa nhỏ kia đi đâu mà không chịu về. Nhưng thanh âm lộp cộp giống tiếng đồ vật rơi lại cắt ngang hành động của hắn.
Vừa mới định xoay người quay lại xem xét tình hình thì Phó Trí bị đối phương tập kích, cậu nhiệt tình nhào vào trong lòng hắn khiến cả hai suýt nữa là ngã lăn ra giường. Sư tử nhỏ không đợi được thêm bèn tới tấp hôn lên đôi môi mỏng quyến rũ, híp mắt cười nói, "Ngài Phó tới thay băng cho em sao?"