Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hoan Hoan Ái - Cách Yêu Của Chủ Tịch Phong - Chương 56: Chôn sống!!!
Đám người này 1 người nói, 2 người cười, 30 người đến góp vui
Cô chỉ là đến đây kiếm cơm, từ lúc nào lại bị ghét như vậy?
Hoan Hoan muốn tìm đường lui nhưng hết người này đến người kia cản đường, họ bao vây khiến cô như chim bị nhốt trong lồng
Dù có vẫy đến gãy cánh cũng không tài nào thoát ra được
Xung quanh toàn là tiếng cười khinh bỉ, tiếng mắng chửi thậm chí nguyền rủa
Cô 1 mình sức yếu chẳng thể làm gì được
Lại muốn khóc rồi, nước mắt cứ không kìm được tuông ra
Cô cảm thấy ngộp ngạt lắm, dường như không thể thở được
Hoan Hoan cảm thấy có gì đó ấm nóng đang chảy ra, đưa tay lên mặt sờ
Là máu? Mũi cô đang chảy máu
Rơi xuống sàn
Đầu óc cũng không nghĩ được gì nữa, trống rỗng, trước mặt đều là mảng đen tối
Chủ tịch???
Trước khi thiếp đi, cô thấy hắn đang xô đẩy dòng người mà chạy đến, gương mặt hoảng hốt lắm
Cô là yêu quá hoá rồ sao? Ngài ấy làm sao biết cô ở đây mà đến chứ?
Cô ham muốn người đó đến nỗi thấy ảo ảnh rồi
Thời khắc cô sắp té xuống nền đất cứng rắn kia, hắn chạy đến ôm lấy cô
Ôm thật chặt
Nhìn thấy cô chảy máu, hắn không khỏi đau lòng
'Em tỉnh lại đừng doạ anh được không?' hắn thống khổ gào lên
Lúc nãy cô rời đi được 1 lúc thì Liễu Thanh đến đưa cho hắn tài liệu, Lâm Doãn thấy cô đi lâu sốt ruột váo cho Lãnh Phong
Hắn mở camera thì thấy sự việc này
Chết tiệt, lại dám ở nơi của hắn làm tổn thương người hắn yêu
Đám người này đúng là điếc không sợ súng
Cứ tưởng sau sự việc buổi tiệc kia đã làm họ sáng mắt, vậy mà ...
Hắn bế cô lên, những người ở đó đều kinh ngạc
Không phải nói chủ tịch ghét cô ta sao?
Tình hình bây giờ ... chủ tịch ôm cô ta nhu tình, lo lắng như vậy là thế nào???
Hắn bước đến đâu, người ở nơi đó tách ra đến đó
Vẻ mặt hệt như thứ dân đen ngu muội đang nghênh đón hoàng thượng
Cùng lúc đó Lâm Doãn đến nơi, còn Liễu Thanh thì đang ở trong phòng chủ tịch ăn bánh uống trà quan sát camera
Lúc còn ở Hắc bang, gặp phải chuyện thập tử nhất sinh Phong chưa bao giờ có nét mặt như vậy
Thế mà bây giờ vì người con gái này lại khiến hắn điêu đứng
Liễu Thanh nhìn cảnh trước mắt cảm thấy vui, cúi cùng cũng có người khiến Phong bày ra vẻ mặt sợ hãi tột độ, hahaha...
Hắn biết anh em tốt đang gặp chuyện, cười như vậy là không nên
Nhưng ai bảo tên Lãnh Phong này kiên cường quá mức làm gì
Lãnh Phong ra hiệu cho Lâm Doãn rồi ôm cô chạy đi
Nhìn đám người trước mặt cô lạnh lùng hơn băng
'Xem ra lời chủ tịch trọng lượng quá nhẹ đi, những người đứng xem náo nhiệt ngày mai đến chi nhánh ở đảo bắt đầu nhận việc...'
'Còn 2 người ... sa thải lập tức, không được bước chân vào thành phố P nửa bước'
Cô chỉ vào 2 ả đang run như cầy sấy nói xong rồi bước đi
Lúc nãy khí thế bức người lắm mà, sao bây giờ lại kinh hãi thế kia???
Đúng là đám người tự tìn đường chết
Hắn bế cô vào phòng rồi đặt lên giường, ngồi bên cạnh bấm 1 dãy số
Liễu Thanh đi đến bên cạnh chậm rãi nói
'Tôi vừa gọi cho Lục Nhất Dương, cậu ấy sắp đến nơi rồi'
Cửa phòng mở ra, kèm theo lời nói bất nhẫn
'Lại sao nữa, lần này là đánh nhau với ai?'
'Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến' Liễu Thanh nhún vai
Lục Nhất Dương đến, trong đầu đầy nghi vấn
'Ai đây?'
'Bớt phí lời, cứu người đi'
Lãnh Phong gấp gáp kéo Lục Nhất Dương đến cạnh giường khiến cậu ta cau có nhíu mày, miệng không nhịn được mà nói bậy
'Mẹ nó, nói chuyện đừng động tay động chân!'
Phủi phủi cái áo blouse rồi bắt đầu khám
Liễu Thanh đứng bên cạnh tỏ vẻ thích thú
1 lúc sau thì Lục Nhất Dương ôm gương mặt khó chịu, giọng nói cũng chẳng kém là bao lên tiếng
'Không có gì đáng ngại ...'
Lãnh Phong nắm cổ áo cậu ta lay lay, vẻ mặt tức giận lo lắng đan xen
'Không có gì đáng ngại? Cái tên lang băm chết tiệt này, cô ấy chảy máu nhiều như vậy mà cậu lại bảo không có gì đáng ngại sao, có tin tôi chôn sống cậu không?'
Liễu Thanh che miệng cố gắng không cười
Trán Lục Nhất Dương nổi gân mất kiên nhẫn hất bàn tay thối kia ra
'Người ta thể chất yếu nhược, bồi bổ cũng phải khoa học, ngày nào cũng nạp những thứ nhiều dinh dưỡng cơ thể không chịu được nên chảy máu cam là bình thường, cậu thấy ai chảy máu cam mà chết chưa?'
LiễuThanh không chịu được nữa, mở to miệng mà cười không thèm chú ý hình tượng
Lãnh Phong và Lục Nhất Dương đưa cặp mắt hình viên đạn về phía hắn vẫn không khiến hắn ngưng cười
Buồn cười chết lão tử rồi
Cô chỉ là đến đây kiếm cơm, từ lúc nào lại bị ghét như vậy?
Hoan Hoan muốn tìm đường lui nhưng hết người này đến người kia cản đường, họ bao vây khiến cô như chim bị nhốt trong lồng
Dù có vẫy đến gãy cánh cũng không tài nào thoát ra được
Xung quanh toàn là tiếng cười khinh bỉ, tiếng mắng chửi thậm chí nguyền rủa
Cô 1 mình sức yếu chẳng thể làm gì được
Lại muốn khóc rồi, nước mắt cứ không kìm được tuông ra
Cô cảm thấy ngộp ngạt lắm, dường như không thể thở được
Hoan Hoan cảm thấy có gì đó ấm nóng đang chảy ra, đưa tay lên mặt sờ
Là máu? Mũi cô đang chảy máu
Rơi xuống sàn
Đầu óc cũng không nghĩ được gì nữa, trống rỗng, trước mặt đều là mảng đen tối
Chủ tịch???
Trước khi thiếp đi, cô thấy hắn đang xô đẩy dòng người mà chạy đến, gương mặt hoảng hốt lắm
Cô là yêu quá hoá rồ sao? Ngài ấy làm sao biết cô ở đây mà đến chứ?
Cô ham muốn người đó đến nỗi thấy ảo ảnh rồi
Thời khắc cô sắp té xuống nền đất cứng rắn kia, hắn chạy đến ôm lấy cô
Ôm thật chặt
Nhìn thấy cô chảy máu, hắn không khỏi đau lòng
'Em tỉnh lại đừng doạ anh được không?' hắn thống khổ gào lên
Lúc nãy cô rời đi được 1 lúc thì Liễu Thanh đến đưa cho hắn tài liệu, Lâm Doãn thấy cô đi lâu sốt ruột váo cho Lãnh Phong
Hắn mở camera thì thấy sự việc này
Chết tiệt, lại dám ở nơi của hắn làm tổn thương người hắn yêu
Đám người này đúng là điếc không sợ súng
Cứ tưởng sau sự việc buổi tiệc kia đã làm họ sáng mắt, vậy mà ...
Hắn bế cô lên, những người ở đó đều kinh ngạc
Không phải nói chủ tịch ghét cô ta sao?
Tình hình bây giờ ... chủ tịch ôm cô ta nhu tình, lo lắng như vậy là thế nào???
Hắn bước đến đâu, người ở nơi đó tách ra đến đó
Vẻ mặt hệt như thứ dân đen ngu muội đang nghênh đón hoàng thượng
Cùng lúc đó Lâm Doãn đến nơi, còn Liễu Thanh thì đang ở trong phòng chủ tịch ăn bánh uống trà quan sát camera
Lúc còn ở Hắc bang, gặp phải chuyện thập tử nhất sinh Phong chưa bao giờ có nét mặt như vậy
Thế mà bây giờ vì người con gái này lại khiến hắn điêu đứng
Liễu Thanh nhìn cảnh trước mắt cảm thấy vui, cúi cùng cũng có người khiến Phong bày ra vẻ mặt sợ hãi tột độ, hahaha...
Hắn biết anh em tốt đang gặp chuyện, cười như vậy là không nên
Nhưng ai bảo tên Lãnh Phong này kiên cường quá mức làm gì
Lãnh Phong ra hiệu cho Lâm Doãn rồi ôm cô chạy đi
Nhìn đám người trước mặt cô lạnh lùng hơn băng
'Xem ra lời chủ tịch trọng lượng quá nhẹ đi, những người đứng xem náo nhiệt ngày mai đến chi nhánh ở đảo bắt đầu nhận việc...'
'Còn 2 người ... sa thải lập tức, không được bước chân vào thành phố P nửa bước'
Cô chỉ vào 2 ả đang run như cầy sấy nói xong rồi bước đi
Lúc nãy khí thế bức người lắm mà, sao bây giờ lại kinh hãi thế kia???
Đúng là đám người tự tìn đường chết
Hắn bế cô vào phòng rồi đặt lên giường, ngồi bên cạnh bấm 1 dãy số
Liễu Thanh đi đến bên cạnh chậm rãi nói
'Tôi vừa gọi cho Lục Nhất Dương, cậu ấy sắp đến nơi rồi'
Cửa phòng mở ra, kèm theo lời nói bất nhẫn
'Lại sao nữa, lần này là đánh nhau với ai?'
'Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến' Liễu Thanh nhún vai
Lục Nhất Dương đến, trong đầu đầy nghi vấn
'Ai đây?'
'Bớt phí lời, cứu người đi'
Lãnh Phong gấp gáp kéo Lục Nhất Dương đến cạnh giường khiến cậu ta cau có nhíu mày, miệng không nhịn được mà nói bậy
'Mẹ nó, nói chuyện đừng động tay động chân!'
Phủi phủi cái áo blouse rồi bắt đầu khám
Liễu Thanh đứng bên cạnh tỏ vẻ thích thú
1 lúc sau thì Lục Nhất Dương ôm gương mặt khó chịu, giọng nói cũng chẳng kém là bao lên tiếng
'Không có gì đáng ngại ...'
Lãnh Phong nắm cổ áo cậu ta lay lay, vẻ mặt tức giận lo lắng đan xen
'Không có gì đáng ngại? Cái tên lang băm chết tiệt này, cô ấy chảy máu nhiều như vậy mà cậu lại bảo không có gì đáng ngại sao, có tin tôi chôn sống cậu không?'
Liễu Thanh che miệng cố gắng không cười
Trán Lục Nhất Dương nổi gân mất kiên nhẫn hất bàn tay thối kia ra
'Người ta thể chất yếu nhược, bồi bổ cũng phải khoa học, ngày nào cũng nạp những thứ nhiều dinh dưỡng cơ thể không chịu được nên chảy máu cam là bình thường, cậu thấy ai chảy máu cam mà chết chưa?'
LiễuThanh không chịu được nữa, mở to miệng mà cười không thèm chú ý hình tượng
Lãnh Phong và Lục Nhất Dương đưa cặp mắt hình viên đạn về phía hắn vẫn không khiến hắn ngưng cười
Buồn cười chết lão tử rồi