Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hoan Hoan Ái - Cách Yêu Của Chủ Tịch Phong - Chương 109: Rời xa cô
Để nói ra những điều này với Lãnh Phong thật sự không dễ dàng
Từng câu chữ đều như nhát dao bén đâm thẳng vào tim hắn
Không có cô hắn sẽ chết mất, nhưng nếu cô không có hắn ở bên, chắc chắn sẽ sống rất hạnh phúc
Nếu đây là điều có thể làm được cho người hắn yêu bằng cả mạng sống này thì hắn nguyện ý
Tuy không thể ở bên nhưng vẫn sẽ âm thầm ở bên cạnh bảo vệ cô
Hắn muốn thấy cô ngày ngày vui vẻ
Ở bên hắn, cô luôn cáu bẳng
Nếu rời xa hắn là điều cô muốn thì hắn sẽ giúp cô hoàn thành
Tim thắt lại như có ai bóp nát
Hắn vẫn đang quỳ trên mặt cát, tay nắm lấy vai cô nhưng đầu không còn tựa vào nữa
Tay hắn chầm chậm rời khỏi vai cô, 2 mắt nhắm chặt do cúi đầu nên cô không thấy được
Hắn đứng dậy xoay người bước đi không ngần ngại
Là đàn ông, khi đã đưa ra quyết định tuyệt đối không được hối hận, cũng không được quay đầu
Hắn sợ hãi nắm chặt đôi tay đang run rẫy
Phải cố bước đi
Giờ đây chỉ cần nhìn thấy người con gái ấy thêm 1 giây nữa thì hắn sẽ không cầm lòng được lập tức chạy đến giữ cô ấy bên cạnh
Mặc kệ cô ấy gào thét, vùng vẫy
Lãnh Phong, nếu mày không muốn cô hận mình thêm lần nào nữa thì tuyệt đối không được quay lại
Hắn tự nhũ với chính mình
Người con gái ngồi đó nay không thấy đâu, cái ghế cũng bị ngã mất
Lãnh Phong đứng yên bất động, đồng tử mở to nhất có thể
Không dám tin nhìn xuống eo mình
1 đôi tay nhỏ nhắn đang siết chặt không rời khiến hắn kích động
Lúc hắn bảo cô đi, Hoan Hoan chẳng còn nghe thấy bất cứ âm thanh gì nữa
Tự trấn an
Hắn đang đùa đúng không?
Nhưng khi thấy hắn im lặng không nói lời nào cứ thế bỏ đi, cô liền nghĩ
Chán ghét nên muốn đuổi cô đi rồi sao?
Hắn không cần cô nữa?
Vì cô cứ luôn từ chối cho nên ...
Hoan Hoan không nghĩ hắn sẽ nói như vậy, có những khoảnh khắc cô luôn sợ điều này sẽ xảy ra nhưng hắn luôn đến bên cạnh trao cho cô sự ấm áp, trấn an sự lo lắng sâu trong tim cô
Lâu dần hình thành thói quen luôn chống đối
Đôi mắt luôn dành cho cô sự dịu dàng khiến cô vừa khó chịu vừa ngại ngùng e thẹn
Cử chỉ ân cần chu đáo, luôn bảo vệ cô khỏi những điều rắc rối
Đôi môi đó luôn nói những câu ấm áp, nhưng bây giờ ...
Cô luôn hành động như thể rất muốn rời xa hắn, nhưng sâu trong tâm can cô lại muốn ở bên cạnh hắn hơn bất kỳ ai
Vậy nên cô không nghĩ ngợi gì, cứ thế lao đến ôm chặt
Cô sợ hắn biến mất, sợ hắn bỏ rơi, sợ bị hắn ghét
Cô không muốn
Nước mắt rơi, cô cứ như con gấu Koala bám vào hắn không buông
Nghẹn ngào nức nở
'Đừng! Anh không được đi, không cho phép đi'
Cô khóc?
Hắn muốn gỡ tay ra để lau nước mắt cho cô, nào ngờ Hoan Hoan nghĩ rằng hắn vẫn muốn rời khỏi
Ôm hắn ngày càng chặt, cái miệng nhỏ kia cũng gào thét to hơn
'Oaaaaa .... không muốn .... anh không được phép đi, em không muốn xa anh đâu, huhuhu ... em sẽ không vô cớ gây sự nữa ... cũng sẽ không mặc kệ anh, sẽ ngoan ngoãn nghe lời không tìm cách bỏ trốn, huhuhu ... anh đừng đi!!!!!!!!!'
Hắn vỗ vỗ lên tay cô
'Bỏ anh ra'
'Không! Có chết cũng không bỏ!!!'
Trong lòng hắn dâng lên cảm giác ấm áp nhẹ nhàng trấn an
'Ngoan, anh không đi đâu cả, ở đây với em'
Hoan Hoan sụt sịt chậm rãi buông tay, hắn xoay người lại nâng gương mặt khóc đến đáng thương của cô đau lòng lấy tay lau những giọt nước mắt trong suốt như thủy tinh
'Đừng khóc'
Nghe thấy câu hắn nói, cô như vỡ oà vùi vào lòng hắn khóc nức nở
Lãnh Phong vỗ nhẹ lưng mới khiến người trong lòng an yên hơn nhưng tay cô vẫn nắm chặt lấy áo hắn
Hắn dìu cô đến ngồi lên ghế, bàn tay to vuốt ve má cô
'Mắt sưng to như quả đào rồi, đừng khóc nữa, anh sẽ đau lòng'
Hoan Hoan như đứa trẻ, khóc quá nhiều nên cô vẫn còn nấc, bàn tay để trên vai hắn nhẹ nhàng bấu lấy cái áo khiến nó nhàu nhĩ
'Không cho đi'
Hắn im lặng hồi lâu, liền bảo
'Em không thích anh'
Cô nhanh nhảu trả lời
'Em không có không thích anh'
'Nhưng em luôn tìm cách chạy đi kể cả khi anh đối xử tốt với em'
Hoan Hoan mếu máo cái miệng nhỏ, đấm đấm vào lồng ngực to kia
'Người ta là con gái, anh không thể để em làm nũng 1 tý hay sao? oaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!'
Từng câu chữ đều như nhát dao bén đâm thẳng vào tim hắn
Không có cô hắn sẽ chết mất, nhưng nếu cô không có hắn ở bên, chắc chắn sẽ sống rất hạnh phúc
Nếu đây là điều có thể làm được cho người hắn yêu bằng cả mạng sống này thì hắn nguyện ý
Tuy không thể ở bên nhưng vẫn sẽ âm thầm ở bên cạnh bảo vệ cô
Hắn muốn thấy cô ngày ngày vui vẻ
Ở bên hắn, cô luôn cáu bẳng
Nếu rời xa hắn là điều cô muốn thì hắn sẽ giúp cô hoàn thành
Tim thắt lại như có ai bóp nát
Hắn vẫn đang quỳ trên mặt cát, tay nắm lấy vai cô nhưng đầu không còn tựa vào nữa
Tay hắn chầm chậm rời khỏi vai cô, 2 mắt nhắm chặt do cúi đầu nên cô không thấy được
Hắn đứng dậy xoay người bước đi không ngần ngại
Là đàn ông, khi đã đưa ra quyết định tuyệt đối không được hối hận, cũng không được quay đầu
Hắn sợ hãi nắm chặt đôi tay đang run rẫy
Phải cố bước đi
Giờ đây chỉ cần nhìn thấy người con gái ấy thêm 1 giây nữa thì hắn sẽ không cầm lòng được lập tức chạy đến giữ cô ấy bên cạnh
Mặc kệ cô ấy gào thét, vùng vẫy
Lãnh Phong, nếu mày không muốn cô hận mình thêm lần nào nữa thì tuyệt đối không được quay lại
Hắn tự nhũ với chính mình
Người con gái ngồi đó nay không thấy đâu, cái ghế cũng bị ngã mất
Lãnh Phong đứng yên bất động, đồng tử mở to nhất có thể
Không dám tin nhìn xuống eo mình
1 đôi tay nhỏ nhắn đang siết chặt không rời khiến hắn kích động
Lúc hắn bảo cô đi, Hoan Hoan chẳng còn nghe thấy bất cứ âm thanh gì nữa
Tự trấn an
Hắn đang đùa đúng không?
Nhưng khi thấy hắn im lặng không nói lời nào cứ thế bỏ đi, cô liền nghĩ
Chán ghét nên muốn đuổi cô đi rồi sao?
Hắn không cần cô nữa?
Vì cô cứ luôn từ chối cho nên ...
Hoan Hoan không nghĩ hắn sẽ nói như vậy, có những khoảnh khắc cô luôn sợ điều này sẽ xảy ra nhưng hắn luôn đến bên cạnh trao cho cô sự ấm áp, trấn an sự lo lắng sâu trong tim cô
Lâu dần hình thành thói quen luôn chống đối
Đôi mắt luôn dành cho cô sự dịu dàng khiến cô vừa khó chịu vừa ngại ngùng e thẹn
Cử chỉ ân cần chu đáo, luôn bảo vệ cô khỏi những điều rắc rối
Đôi môi đó luôn nói những câu ấm áp, nhưng bây giờ ...
Cô luôn hành động như thể rất muốn rời xa hắn, nhưng sâu trong tâm can cô lại muốn ở bên cạnh hắn hơn bất kỳ ai
Vậy nên cô không nghĩ ngợi gì, cứ thế lao đến ôm chặt
Cô sợ hắn biến mất, sợ hắn bỏ rơi, sợ bị hắn ghét
Cô không muốn
Nước mắt rơi, cô cứ như con gấu Koala bám vào hắn không buông
Nghẹn ngào nức nở
'Đừng! Anh không được đi, không cho phép đi'
Cô khóc?
Hắn muốn gỡ tay ra để lau nước mắt cho cô, nào ngờ Hoan Hoan nghĩ rằng hắn vẫn muốn rời khỏi
Ôm hắn ngày càng chặt, cái miệng nhỏ kia cũng gào thét to hơn
'Oaaaaa .... không muốn .... anh không được phép đi, em không muốn xa anh đâu, huhuhu ... em sẽ không vô cớ gây sự nữa ... cũng sẽ không mặc kệ anh, sẽ ngoan ngoãn nghe lời không tìm cách bỏ trốn, huhuhu ... anh đừng đi!!!!!!!!!'
Hắn vỗ vỗ lên tay cô
'Bỏ anh ra'
'Không! Có chết cũng không bỏ!!!'
Trong lòng hắn dâng lên cảm giác ấm áp nhẹ nhàng trấn an
'Ngoan, anh không đi đâu cả, ở đây với em'
Hoan Hoan sụt sịt chậm rãi buông tay, hắn xoay người lại nâng gương mặt khóc đến đáng thương của cô đau lòng lấy tay lau những giọt nước mắt trong suốt như thủy tinh
'Đừng khóc'
Nghe thấy câu hắn nói, cô như vỡ oà vùi vào lòng hắn khóc nức nở
Lãnh Phong vỗ nhẹ lưng mới khiến người trong lòng an yên hơn nhưng tay cô vẫn nắm chặt lấy áo hắn
Hắn dìu cô đến ngồi lên ghế, bàn tay to vuốt ve má cô
'Mắt sưng to như quả đào rồi, đừng khóc nữa, anh sẽ đau lòng'
Hoan Hoan như đứa trẻ, khóc quá nhiều nên cô vẫn còn nấc, bàn tay để trên vai hắn nhẹ nhàng bấu lấy cái áo khiến nó nhàu nhĩ
'Không cho đi'
Hắn im lặng hồi lâu, liền bảo
'Em không thích anh'
Cô nhanh nhảu trả lời
'Em không có không thích anh'
'Nhưng em luôn tìm cách chạy đi kể cả khi anh đối xử tốt với em'
Hoan Hoan mếu máo cái miệng nhỏ, đấm đấm vào lồng ngực to kia
'Người ta là con gái, anh không thể để em làm nũng 1 tý hay sao? oaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!'