-
Chương 190: Kết hôn à, tình cũ của cô?
Chiếc BMW màu rượu vang từ từ lái vào khu dân cư nơi dì Nguyễn đang ở.
Dì Nguyễn đã chuẩn bị xong bữa tối từ sớm, thấy hai người cùng trở về thì rất vui vẻ: “Mẹ làm thêm món nữa sẽ mau xong thôi.”
Ôn Noãn đưa một hộp bánh xốp hạch đào cung đình.
Là món yêu thích của dì Nguyễn.
Dì Nguyễn cầm lấy, lướt thoáng qua Chu Mộ Ngôn, quả là một chàng trai trẻ tràn đầy sức sống.
Chu Mộ Ngôn đặc biệt lễ phép trước mặt dì Nguyễn, mở miệng đều gọi tiếng dì, thậm chí còn vào bếp phụ giúp, dì Nguyễn sao đành lòng, cười bảo cậu ta đi tắm trước đi.
Chu Mộ Ngôn lập tức xách hành lý đi vào căn phòng nhỏ, dáng vẻ thuần thục của cậu ta khiến Ôn Noãn nghi ngờ Chu Mộ Ngôn phải chăng là họ hàng thân thích của dì Nguyễn?
Dì Nguyễn làm xong, Chu Mộ Ngôn ra ngoài, trên người còn mang theo hơi ẩm.
Chân dài thì mặc gì cũng đẹp.
Cậu ta ngồi cạnh dì Nguyễn, gắp thức ăn xới cơm cho bà ấy, giống như con ruột vậy.
Ôn Noãn có chút phản cảm với cậu ta về một số mặt, nhưng phải nói, sói nhỏ họ Chu này rất giỏi dỗ dành dì Nguyễn, dì Nguyễn trông cực kỳ vui vẻ, cô thấy vậy cũng vui lây.
Đang ăn thì bỗng vang lên tiếng chuông cửa.
“Để tôi đi mở.” Chu Mộ Ngôn còn rất chủ động.
Nhìn bóng lưng cao lớn kia, dì Nguyễn nhỏ giọng nói: “Đứa trẻ này thật ngoan quá, nhiệt tình lại lễ phép.”
Ôn Noãn mỉm cười.
Bên kia, Chu Mộ Ngôn mở cửa, bên ngoài là một người đàn ông trung niên lịch sự và một bà cụ.
“Tìm ai vậy?”
Kiều Cảnh Niên đưa cả mẹ và vợ đến đây, cửa vừa mở thì thấy cậu ta nên có chút sửng sốt.
Đến sai nhà à?
Không mà!
Ông ấy lịch sự hỏi: “Ôn Noãn có nhà không?”
Ôn Noãn nghe được giọng nói của ông ấy thì cực kỳ chán ghét, nhưng dì Nguyễn lại nhẹ nhàng giữ tay cô: “Đến nhà là khách! Bố con luôn dạy con, chúng ta không thể mất lễ phép.”
Ôn Noãn gượng cười.
Dì Nguyễn đón mấy người nhà họ Kiều vào, nhưng trước khi họ kịp chiêu đãi, bà cụ Kiều tỏ vẻ như sắp khóc: “Đứa cháu gái yêu quý của tôi sao lại sống trong một ngôi nhà như thế này! Hu hu… Cảnh Niên, con làm bố kiểu gì vậy?”
Kiều Cảnh Niên im lặng, vẻ mặt áy náy.
Ôn Noãn vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi sống rất tốt! Ông Kiều không cần phải cảm thấy áy náy!”
Dì Nguyễn rót trà mời họ.
Bà cụ Kiều muốn nắm tay Ôn Noãn nhưng Ôn Noãn tránh đi.
Bà cụ Kiều rất đau lòng: “Sao cháu không về nhận lại tổ tiên? Chưa kể những thứ khác, Cảnh Niên có khối tài sản hàng trăm triệu, cháu sẽ sống tốt hơn bây giờ gấp ngàn lần! Nếu cháu bằng lòng quay về, sau này tất cả những thứ của bố cháu đều là của cháu và Kiều An, bà và bố cháu sẽ không thiên vị ai cả.”
Ôn Noãn vô cảm nghe.
Những người này chỉ muốn có một đứa con ruột, nhưng họ không hề quan tâm đến nỗi đau mà cô phải đối mặt với Kiều An. Họ làm gì muốn nhận lại cô, họ chỉ muốn cô làm hòa với Kiều An mà thôi.
Sắc mặt cô tĩnh lặng như nước...
Chu Mộ Ngôn nhìn cô, sau đó vừa ngậm tăm vừa nói với bà cụ Kiều: “Chỉ có vài đồng tiền lẻ mà lại kiêu ngạo vậy sao?”
Vợ của Kiều Cảnh Niên không vui.
Bà ta nhìn Chu Mộ Ngôn, đoán cậu ta có lẽ hẳn là người làm công, cười lạnh nói: “Đó là số tiền mà cả đời cậu cũng không thể kiếm được!”
Chu Mộ Ngôn bỏ cây tăm xuống.
Cậu ta cười tà ác: “Hiện giờ trên người ông đây có mấy trăm triệu, bà có muốn không?”
Vợ của Kiều Cảnh Niên tức giận đến run người.
“Cảnh Niên, ông nhìn xem xung quanh Ôn Noãn đều là những người không ra gì, tôi đã bảo rồi, con bé lớn lên trong môi trường quá phức tạp, không thích hợp trở về nhà họ Kiều, nếu so sánh thì Kiều An đơn thuần hơn nhiều!”
Kiều Cảnh Niên do dự: “Ôn Noãn, có phải cậu ta không thích hợp ở đây?”
Ôn Noãn cười lạnh.
“Thưa ông Kiều, chân tôi không thể lái xe được nữa, thuê một người tài xế ông cũng có ý kiến sao?”
“Còn nữa, dù cho tôi có phức tạp hay đơn thuần cũng không thể với tới nhà họ Kiều các người, các người về đi!” Chu Mộ Ngôn đứng lắc lư bên cạnh người cô: “Đúng vậy đúng vậy, đừng cản trở cả nhà chúng tôi ăn cơm!”
……
Ôn Noãn liếc cậu ta: Ai là người nhà với cậu?
Tuy nhiên, sói nhỏ này khá hung dữ, để cậu ta ở chỗ dì Nguyễn trông nhà giữ cửa khá tốt, nếu người nhà họ Kiều lại đến quấy rầy cũng có người bảo vệ.
Nghĩ đến đây, Ôn Noãn nhìn cậu ta thuận mắt hơn nhiều!
Sắc mặt Kiều Cảnh Niên tái nhợt.
Chân của Ôn Noãn không thể lái xe được nữa, chẳng phải cô sẽ không thể trở thành nghệ sĩ dương cầm sao?
Ông ấy bước tới, chân thành nói: “Ôn Noãn, hãy cùng bố ra nước ngoài, bố sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất để chữa trị cho con… Trên người con mang gen di truyền tốt nhất của bố, chỉ cần chân con khỏi, sau này nhất định sẽ tỏa sáng.”
Ôn Noãn cười lạnh.
Chu Mộ Ngôn hừ nói: “Thì ra là muốn tìm người thừa kế!”
Kiều Cảnh Niên muốn giải thích, lại bị Chu Mộ Ngôn lên tiếng đuổi người: “Đi đi, không có phần cơm cho các người đâu, thật tình, một lúc tới tận ba người, dù nghèo cũng không thể nghèo đến vậy được!”
Một nhà Kiều Cảnh Niên giận đến xanh mặt.
Bà Kiều là người trong thành phố H, sau khi bước ra ngoài, bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng nhãi ranh đó ở đâu ra vậy!”
Kiều Cảnh Niên có chút trầm ngâm.
Ông ấy nhớ lại vừa rồi Ôn Noãn nhìn mình bằng ánh mắt xa lạ lạnh lùng, không có một tia ấm áp.
Bà Kiều nhận ra tâm tư của ông ấy, vuốt tay ông ấy an ủi: “Chúng ta vẫn còn có Kiều An, Cảnh Niên, Kiều An mới là con chúng ta! Con ruột không bằng con mình tự nuôi nấng, dù thế nào thì Ôn Noãn cũng không phải do chúng ta nuôi nấng, cho nên có xa cách là chuyện bình thường.”
Kiều Cảnh Niên nghĩ tới Kiều An, bỗng mềm lòng.
Hiện giờ mong muốn duy nhất của ông ấy là Kiều An có thể tìm được tấm chồng tốt sau khi ly hôn, nếu có thể... thì cả nhà đều đoàn tụ đông đủ rồi!
……
Ôn Noãn không hề nói một câu nào sau khi họ rời đi.
Dì Nguyễn chủ động nói: “Sau này đừng cho bọn họ vào!”
Bà ấy thực sự đau lòng cho Ôn Noãn, luôn nghĩ nếu có được tình yêu thương của bố ruột sẽ tốt hơn, nhưng bà ấy không hề bị mù, nhà họ Kiều không yêu thương gì Ôn Noãn, dù sao nếu so với thứ đê tiện điên khùng đó thì hoàn toàn không sánh được.
Ôn Noãn vỗ tay dì Nguyễn: “Mẹ, con không sao đâu!”
Chu Mộ Ngôn ngồi xuống ăn cơm.
Cậu ta siêng năng gắp thức ăn cho dì Nguyễn, ấm áp nói: “Đúng thế, dì đừng tức giận, từ nay về sau con sẽ ở bên cạnh dì, đảm bảo mỗi ngày dì đều tươi tắn và rạng rỡ!”
Dì Nguyễn bật cười...
***
Trong lòng Ôn Noãn không yên tâm lắm nên đã ở lại ngủ một đêm. Sói nhỏ dỗ dì Nguyễn khiến bà ấy rất vui vẻ.
Ôn Noãn khá hài lòng, sáng sớm dậy chuẩn bị đi làm, nhưng vừa xuống lầu, đã thấy Chu Mộ Ngôn đang đứng dựa người vào chiếc BMW màu rượu vang, lười biếng chào hỏi: “Chào buổi sáng, Tổng Giám đốc Ôn!”
Ôn Noãn ho nhẹ: “Cậu ở lại với mẹ tôi đi.”
Chu Mộ Ngôn vừa uống trà vừa nói: “Nhưng dì bảo tôi ở bên cạnh Tổng Giám đốc Ôn cả ngày, phải làm sao, nên nghe ai đây?”
Ôn Noãn không chần chừ nữa.
Cô lên xe, nhẹ nhàng nói: “Tới phòng nhạc trên đường Quảng Phúc!”
Chu Mộ Ngôn dùng tay ra hiệu, đạp chân ga.
Suy cho cùng, cậu ta là tay đua chuyên nghiệp, chiếc xe phóng đi rất nhanh, chẳng khác nào như gắn thêm máy mô tơ. Chặng đường vốn dĩ phải lái xe cả nửa tiếng đồng hồ nhưng đã đến trong vòng mười lăm phút...
“Két”, xe dừng lại dưới tòa văn phòng!
Chu Mộ Ngôn xuống xe, mở cửa cho Ôn Noãn, phàn nàn: “Sau này cô có thể ngồi cạnh tôi được không? Người ngồi phía sau đều là người già, chỉ có ông cụ bà lão mới ngồi ở phía sau thôi.”
Ôn Noãn nhìn cậu ta: “Tôi là chủ của cậu!”
Cô bước vào thang máy rồi quay lại: “Sáng nay tôi không cần sử dụng xe, cậu trở về rồi cùng đi mua đồ và trò chuyện bầu bạn với mẹ tôi!”
Chu Mộ Ngôn chống một tay vào thang máy, cười tà ác: “Tôi biết rồi, cô chỉ muốn chiếm giữ tôi mà thôi, muốn tôi bồi dưỡng tình cảm với mẹ cô trước, để sau đó có thể dễ dàng hạ gục tôi ngay lập tức! Tổng Giám đốc Ôn, cô sớm bày tỏ ý muốn của mình thì chúng ta sẽ bớt đi đường vòng hơn.”
Ôn Noãn đi vào thang máy, ném cho cậu ta một câu.
“Tới khoa thần kinh lấy đơn chứng minh đi.”
Chu Mộ Ngôn: Khốn kiếp!
Nhưng cậu ta thật sự đến đó, thậm chí còn mang theo hóa đơn và yêu cầu hoàn tiền: “Nhìn xem, ông đây rất bình thường! Nhân tiện, tôi cũng đã khám nam khoa… Rất có sức sống, cô có muốn xem không?”
Ôn Noãn không để ý tới cậu ta.
Cô nhìn tấm thiệp mời trước mặt, đó là thiệp mời dự đám cưới của Cảnh Từ.
Vào tối thứ bảy.
Cô không ngờ Cảnh Từ kết hôn mà vẫn mời cô, lúc trước cô và bà Cảnh đã cãi nhau không mấy vui vẻ. Ngay lúc Ôn Noãn đang bối rối, Cảnh Từ đã đích thân gọi điện đến, anh ấy bảo lần này là ý của Cảnh Sâm.
Cảnh Sâm và Bạch Vi đang quen nhau nên anh ta cũng muốn đưa Bạch Vi đến tham gia tiệc cưới của nhà họ Cảnh.
Sẽ tốt hơn nếu có Ôn Noãn ở bên cạnh.
Ôn Noãn cúp điện thoại, ôm trán, cảm thấy bất lực lại không thể từ chối.
Chu Mộ Ngôn gõ bàn, có chút bất mãn: “Kết hôn, người tình cũ của cô ư?”
Ôn Noãn không muốn nói chuyện này với cậu ta.
Cô lạnh lùng nói: “Có một cây đàn dương cầm sắp được chuyển về trụ sở, cậu đi phụ giúp đi!”
Chu Mộ Ngôn nghiến răng nghiến lợi: “Tổng Giám đốc Ôn, cô thật giỏi sai người, tôi đã dồn toàn bộ sức lực của mình cho cô… Tôi mặc kệ, tôi muốn đi với cô tới tham dự hôn lễ tình cũ của cô, ăn một bữa miễn phí, cô phải đền bù cho tôi!”
…
Công ty Anh Kiệt.
Hôm nay có nhân vật lớn đến đây, là người giàu nhất phía Nam, Chu Truyền Nhân đến từ thành phố H.
Chu Truyền Nhân ngồi trong phòng làm việc của Hoắc Minh, lịch sự chào hỏi: “Hoắc Minh, công ty của cậu rất ấn tượng!”
Hoắc Minh dĩ nhiên khiêm tốn: “Không thể so được với Tổng Giám đốc Chu!”
Chu Truyền Nhân khiêm tốn nói vài câu rồi mới giải thích mục đích tới đây: “Hoắc Minh, tôi không chơi trò đoán mò với cậu nữa. Tôi đến thành phố B có hai việc. Việc đầu tiên là tới để tham dự đám cưới của nhà họ Cảnh, việc thứ hai là tìm đứa con trai vô lương tâm của tôi, thằng bé Mộ Ngôn lặng lẽ bỏ nhà đi, chỉ để lại một mảnh giấy nói đến thành phố B để làm việc lớn, nên tôi chỉ lo nó không có tiền trên người!”
Hoắc Minh nhớ tới con sói nhỏ đó.
Anh khẽ mỉm cười: “Tuổi trẻ chịu chút khổ cũng tốt, Tổng Giám đốc Chu không cần lo lắng!”
Chu Truyền Nhân thở dài: “Nói thì nói như vậy, nhưng tôi vẫn sợ nó lầm đường lạc lối... Hoắc Minh, cậu quen biết rộng rãi ở thành phố B, cậu giúp tôi tìm Mộ Ngôn đi!”
Hoắc Minh vẫn cười nhẹ: “Tất nhiên!”
Chu Truyền Nhân rất giận về thằng con trai không biết cố gắng của mình, nhưng vì người cha này thực sự rất nhớ thằng con kia, ông ta khẽ thở dài: “Không biết Mộ Ngôn giờ đang ở đâu, liệu nó có lưu lạc ở ngoài đường hay không… Được rồi, chúng ta gặp nhau vào hôn lễ tối thứ bảy của nhà họ Cảnh vậy!”
Hoắc Minh lịch sự tiễn ông ta ra ngoài.
Sau khi tiễn người đi, thư ký Trương đi vào: “Luật sư Hoắc, có cần điều tra tình hình hiện giờ của Chu Mộ Ngôn không, cậu ta vẫn sử dụng một số phần mềm điện tử, tôi tin không cần nửa ngày sẽ có thể tra ra!”
Hoắc Minh nhấp một ngụm cà phê.
Anh cười nhạt: “Tổng Giám đốc Chu quá yêu thương con trai mình, đàn ông con trai vẫn cần phải tôi luyện chút.”
Dì Nguyễn đã chuẩn bị xong bữa tối từ sớm, thấy hai người cùng trở về thì rất vui vẻ: “Mẹ làm thêm món nữa sẽ mau xong thôi.”
Ôn Noãn đưa một hộp bánh xốp hạch đào cung đình.
Là món yêu thích của dì Nguyễn.
Dì Nguyễn cầm lấy, lướt thoáng qua Chu Mộ Ngôn, quả là một chàng trai trẻ tràn đầy sức sống.
Chu Mộ Ngôn đặc biệt lễ phép trước mặt dì Nguyễn, mở miệng đều gọi tiếng dì, thậm chí còn vào bếp phụ giúp, dì Nguyễn sao đành lòng, cười bảo cậu ta đi tắm trước đi.
Chu Mộ Ngôn lập tức xách hành lý đi vào căn phòng nhỏ, dáng vẻ thuần thục của cậu ta khiến Ôn Noãn nghi ngờ Chu Mộ Ngôn phải chăng là họ hàng thân thích của dì Nguyễn?
Dì Nguyễn làm xong, Chu Mộ Ngôn ra ngoài, trên người còn mang theo hơi ẩm.
Chân dài thì mặc gì cũng đẹp.
Cậu ta ngồi cạnh dì Nguyễn, gắp thức ăn xới cơm cho bà ấy, giống như con ruột vậy.
Ôn Noãn có chút phản cảm với cậu ta về một số mặt, nhưng phải nói, sói nhỏ họ Chu này rất giỏi dỗ dành dì Nguyễn, dì Nguyễn trông cực kỳ vui vẻ, cô thấy vậy cũng vui lây.
Đang ăn thì bỗng vang lên tiếng chuông cửa.
“Để tôi đi mở.” Chu Mộ Ngôn còn rất chủ động.
Nhìn bóng lưng cao lớn kia, dì Nguyễn nhỏ giọng nói: “Đứa trẻ này thật ngoan quá, nhiệt tình lại lễ phép.”
Ôn Noãn mỉm cười.
Bên kia, Chu Mộ Ngôn mở cửa, bên ngoài là một người đàn ông trung niên lịch sự và một bà cụ.
“Tìm ai vậy?”
Kiều Cảnh Niên đưa cả mẹ và vợ đến đây, cửa vừa mở thì thấy cậu ta nên có chút sửng sốt.
Đến sai nhà à?
Không mà!
Ông ấy lịch sự hỏi: “Ôn Noãn có nhà không?”
Ôn Noãn nghe được giọng nói của ông ấy thì cực kỳ chán ghét, nhưng dì Nguyễn lại nhẹ nhàng giữ tay cô: “Đến nhà là khách! Bố con luôn dạy con, chúng ta không thể mất lễ phép.”
Ôn Noãn gượng cười.
Dì Nguyễn đón mấy người nhà họ Kiều vào, nhưng trước khi họ kịp chiêu đãi, bà cụ Kiều tỏ vẻ như sắp khóc: “Đứa cháu gái yêu quý của tôi sao lại sống trong một ngôi nhà như thế này! Hu hu… Cảnh Niên, con làm bố kiểu gì vậy?”
Kiều Cảnh Niên im lặng, vẻ mặt áy náy.
Ôn Noãn vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi sống rất tốt! Ông Kiều không cần phải cảm thấy áy náy!”
Dì Nguyễn rót trà mời họ.
Bà cụ Kiều muốn nắm tay Ôn Noãn nhưng Ôn Noãn tránh đi.
Bà cụ Kiều rất đau lòng: “Sao cháu không về nhận lại tổ tiên? Chưa kể những thứ khác, Cảnh Niên có khối tài sản hàng trăm triệu, cháu sẽ sống tốt hơn bây giờ gấp ngàn lần! Nếu cháu bằng lòng quay về, sau này tất cả những thứ của bố cháu đều là của cháu và Kiều An, bà và bố cháu sẽ không thiên vị ai cả.”
Ôn Noãn vô cảm nghe.
Những người này chỉ muốn có một đứa con ruột, nhưng họ không hề quan tâm đến nỗi đau mà cô phải đối mặt với Kiều An. Họ làm gì muốn nhận lại cô, họ chỉ muốn cô làm hòa với Kiều An mà thôi.
Sắc mặt cô tĩnh lặng như nước...
Chu Mộ Ngôn nhìn cô, sau đó vừa ngậm tăm vừa nói với bà cụ Kiều: “Chỉ có vài đồng tiền lẻ mà lại kiêu ngạo vậy sao?”
Vợ của Kiều Cảnh Niên không vui.
Bà ta nhìn Chu Mộ Ngôn, đoán cậu ta có lẽ hẳn là người làm công, cười lạnh nói: “Đó là số tiền mà cả đời cậu cũng không thể kiếm được!”
Chu Mộ Ngôn bỏ cây tăm xuống.
Cậu ta cười tà ác: “Hiện giờ trên người ông đây có mấy trăm triệu, bà có muốn không?”
Vợ của Kiều Cảnh Niên tức giận đến run người.
“Cảnh Niên, ông nhìn xem xung quanh Ôn Noãn đều là những người không ra gì, tôi đã bảo rồi, con bé lớn lên trong môi trường quá phức tạp, không thích hợp trở về nhà họ Kiều, nếu so sánh thì Kiều An đơn thuần hơn nhiều!”
Kiều Cảnh Niên do dự: “Ôn Noãn, có phải cậu ta không thích hợp ở đây?”
Ôn Noãn cười lạnh.
“Thưa ông Kiều, chân tôi không thể lái xe được nữa, thuê một người tài xế ông cũng có ý kiến sao?”
“Còn nữa, dù cho tôi có phức tạp hay đơn thuần cũng không thể với tới nhà họ Kiều các người, các người về đi!” Chu Mộ Ngôn đứng lắc lư bên cạnh người cô: “Đúng vậy đúng vậy, đừng cản trở cả nhà chúng tôi ăn cơm!”
……
Ôn Noãn liếc cậu ta: Ai là người nhà với cậu?
Tuy nhiên, sói nhỏ này khá hung dữ, để cậu ta ở chỗ dì Nguyễn trông nhà giữ cửa khá tốt, nếu người nhà họ Kiều lại đến quấy rầy cũng có người bảo vệ.
Nghĩ đến đây, Ôn Noãn nhìn cậu ta thuận mắt hơn nhiều!
Sắc mặt Kiều Cảnh Niên tái nhợt.
Chân của Ôn Noãn không thể lái xe được nữa, chẳng phải cô sẽ không thể trở thành nghệ sĩ dương cầm sao?
Ông ấy bước tới, chân thành nói: “Ôn Noãn, hãy cùng bố ra nước ngoài, bố sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất để chữa trị cho con… Trên người con mang gen di truyền tốt nhất của bố, chỉ cần chân con khỏi, sau này nhất định sẽ tỏa sáng.”
Ôn Noãn cười lạnh.
Chu Mộ Ngôn hừ nói: “Thì ra là muốn tìm người thừa kế!”
Kiều Cảnh Niên muốn giải thích, lại bị Chu Mộ Ngôn lên tiếng đuổi người: “Đi đi, không có phần cơm cho các người đâu, thật tình, một lúc tới tận ba người, dù nghèo cũng không thể nghèo đến vậy được!”
Một nhà Kiều Cảnh Niên giận đến xanh mặt.
Bà Kiều là người trong thành phố H, sau khi bước ra ngoài, bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng nhãi ranh đó ở đâu ra vậy!”
Kiều Cảnh Niên có chút trầm ngâm.
Ông ấy nhớ lại vừa rồi Ôn Noãn nhìn mình bằng ánh mắt xa lạ lạnh lùng, không có một tia ấm áp.
Bà Kiều nhận ra tâm tư của ông ấy, vuốt tay ông ấy an ủi: “Chúng ta vẫn còn có Kiều An, Cảnh Niên, Kiều An mới là con chúng ta! Con ruột không bằng con mình tự nuôi nấng, dù thế nào thì Ôn Noãn cũng không phải do chúng ta nuôi nấng, cho nên có xa cách là chuyện bình thường.”
Kiều Cảnh Niên nghĩ tới Kiều An, bỗng mềm lòng.
Hiện giờ mong muốn duy nhất của ông ấy là Kiều An có thể tìm được tấm chồng tốt sau khi ly hôn, nếu có thể... thì cả nhà đều đoàn tụ đông đủ rồi!
……
Ôn Noãn không hề nói một câu nào sau khi họ rời đi.
Dì Nguyễn chủ động nói: “Sau này đừng cho bọn họ vào!”
Bà ấy thực sự đau lòng cho Ôn Noãn, luôn nghĩ nếu có được tình yêu thương của bố ruột sẽ tốt hơn, nhưng bà ấy không hề bị mù, nhà họ Kiều không yêu thương gì Ôn Noãn, dù sao nếu so với thứ đê tiện điên khùng đó thì hoàn toàn không sánh được.
Ôn Noãn vỗ tay dì Nguyễn: “Mẹ, con không sao đâu!”
Chu Mộ Ngôn ngồi xuống ăn cơm.
Cậu ta siêng năng gắp thức ăn cho dì Nguyễn, ấm áp nói: “Đúng thế, dì đừng tức giận, từ nay về sau con sẽ ở bên cạnh dì, đảm bảo mỗi ngày dì đều tươi tắn và rạng rỡ!”
Dì Nguyễn bật cười...
***
Trong lòng Ôn Noãn không yên tâm lắm nên đã ở lại ngủ một đêm. Sói nhỏ dỗ dì Nguyễn khiến bà ấy rất vui vẻ.
Ôn Noãn khá hài lòng, sáng sớm dậy chuẩn bị đi làm, nhưng vừa xuống lầu, đã thấy Chu Mộ Ngôn đang đứng dựa người vào chiếc BMW màu rượu vang, lười biếng chào hỏi: “Chào buổi sáng, Tổng Giám đốc Ôn!”
Ôn Noãn ho nhẹ: “Cậu ở lại với mẹ tôi đi.”
Chu Mộ Ngôn vừa uống trà vừa nói: “Nhưng dì bảo tôi ở bên cạnh Tổng Giám đốc Ôn cả ngày, phải làm sao, nên nghe ai đây?”
Ôn Noãn không chần chừ nữa.
Cô lên xe, nhẹ nhàng nói: “Tới phòng nhạc trên đường Quảng Phúc!”
Chu Mộ Ngôn dùng tay ra hiệu, đạp chân ga.
Suy cho cùng, cậu ta là tay đua chuyên nghiệp, chiếc xe phóng đi rất nhanh, chẳng khác nào như gắn thêm máy mô tơ. Chặng đường vốn dĩ phải lái xe cả nửa tiếng đồng hồ nhưng đã đến trong vòng mười lăm phút...
“Két”, xe dừng lại dưới tòa văn phòng!
Chu Mộ Ngôn xuống xe, mở cửa cho Ôn Noãn, phàn nàn: “Sau này cô có thể ngồi cạnh tôi được không? Người ngồi phía sau đều là người già, chỉ có ông cụ bà lão mới ngồi ở phía sau thôi.”
Ôn Noãn nhìn cậu ta: “Tôi là chủ của cậu!”
Cô bước vào thang máy rồi quay lại: “Sáng nay tôi không cần sử dụng xe, cậu trở về rồi cùng đi mua đồ và trò chuyện bầu bạn với mẹ tôi!”
Chu Mộ Ngôn chống một tay vào thang máy, cười tà ác: “Tôi biết rồi, cô chỉ muốn chiếm giữ tôi mà thôi, muốn tôi bồi dưỡng tình cảm với mẹ cô trước, để sau đó có thể dễ dàng hạ gục tôi ngay lập tức! Tổng Giám đốc Ôn, cô sớm bày tỏ ý muốn của mình thì chúng ta sẽ bớt đi đường vòng hơn.”
Ôn Noãn đi vào thang máy, ném cho cậu ta một câu.
“Tới khoa thần kinh lấy đơn chứng minh đi.”
Chu Mộ Ngôn: Khốn kiếp!
Nhưng cậu ta thật sự đến đó, thậm chí còn mang theo hóa đơn và yêu cầu hoàn tiền: “Nhìn xem, ông đây rất bình thường! Nhân tiện, tôi cũng đã khám nam khoa… Rất có sức sống, cô có muốn xem không?”
Ôn Noãn không để ý tới cậu ta.
Cô nhìn tấm thiệp mời trước mặt, đó là thiệp mời dự đám cưới của Cảnh Từ.
Vào tối thứ bảy.
Cô không ngờ Cảnh Từ kết hôn mà vẫn mời cô, lúc trước cô và bà Cảnh đã cãi nhau không mấy vui vẻ. Ngay lúc Ôn Noãn đang bối rối, Cảnh Từ đã đích thân gọi điện đến, anh ấy bảo lần này là ý của Cảnh Sâm.
Cảnh Sâm và Bạch Vi đang quen nhau nên anh ta cũng muốn đưa Bạch Vi đến tham gia tiệc cưới của nhà họ Cảnh.
Sẽ tốt hơn nếu có Ôn Noãn ở bên cạnh.
Ôn Noãn cúp điện thoại, ôm trán, cảm thấy bất lực lại không thể từ chối.
Chu Mộ Ngôn gõ bàn, có chút bất mãn: “Kết hôn, người tình cũ của cô ư?”
Ôn Noãn không muốn nói chuyện này với cậu ta.
Cô lạnh lùng nói: “Có một cây đàn dương cầm sắp được chuyển về trụ sở, cậu đi phụ giúp đi!”
Chu Mộ Ngôn nghiến răng nghiến lợi: “Tổng Giám đốc Ôn, cô thật giỏi sai người, tôi đã dồn toàn bộ sức lực của mình cho cô… Tôi mặc kệ, tôi muốn đi với cô tới tham dự hôn lễ tình cũ của cô, ăn một bữa miễn phí, cô phải đền bù cho tôi!”
…
Công ty Anh Kiệt.
Hôm nay có nhân vật lớn đến đây, là người giàu nhất phía Nam, Chu Truyền Nhân đến từ thành phố H.
Chu Truyền Nhân ngồi trong phòng làm việc của Hoắc Minh, lịch sự chào hỏi: “Hoắc Minh, công ty của cậu rất ấn tượng!”
Hoắc Minh dĩ nhiên khiêm tốn: “Không thể so được với Tổng Giám đốc Chu!”
Chu Truyền Nhân khiêm tốn nói vài câu rồi mới giải thích mục đích tới đây: “Hoắc Minh, tôi không chơi trò đoán mò với cậu nữa. Tôi đến thành phố B có hai việc. Việc đầu tiên là tới để tham dự đám cưới của nhà họ Cảnh, việc thứ hai là tìm đứa con trai vô lương tâm của tôi, thằng bé Mộ Ngôn lặng lẽ bỏ nhà đi, chỉ để lại một mảnh giấy nói đến thành phố B để làm việc lớn, nên tôi chỉ lo nó không có tiền trên người!”
Hoắc Minh nhớ tới con sói nhỏ đó.
Anh khẽ mỉm cười: “Tuổi trẻ chịu chút khổ cũng tốt, Tổng Giám đốc Chu không cần lo lắng!”
Chu Truyền Nhân thở dài: “Nói thì nói như vậy, nhưng tôi vẫn sợ nó lầm đường lạc lối... Hoắc Minh, cậu quen biết rộng rãi ở thành phố B, cậu giúp tôi tìm Mộ Ngôn đi!”
Hoắc Minh vẫn cười nhẹ: “Tất nhiên!”
Chu Truyền Nhân rất giận về thằng con trai không biết cố gắng của mình, nhưng vì người cha này thực sự rất nhớ thằng con kia, ông ta khẽ thở dài: “Không biết Mộ Ngôn giờ đang ở đâu, liệu nó có lưu lạc ở ngoài đường hay không… Được rồi, chúng ta gặp nhau vào hôn lễ tối thứ bảy của nhà họ Cảnh vậy!”
Hoắc Minh lịch sự tiễn ông ta ra ngoài.
Sau khi tiễn người đi, thư ký Trương đi vào: “Luật sư Hoắc, có cần điều tra tình hình hiện giờ của Chu Mộ Ngôn không, cậu ta vẫn sử dụng một số phần mềm điện tử, tôi tin không cần nửa ngày sẽ có thể tra ra!”
Hoắc Minh nhấp một ngụm cà phê.
Anh cười nhạt: “Tổng Giám đốc Chu quá yêu thương con trai mình, đàn ông con trai vẫn cần phải tôi luyện chút.”