-
Chương 169-170
Chương 169: Ôn Noãn, gọi anh là Minh!
Trở lại căn hộ nhỏ của Ôn Noãn.
Tiểu Bạch ngoe nguẩy đuôi chạy đến...
Ôn Noãn cởi áo khoác, xoa đầu nó: “Ngoan quá!”
Tiểu Bạch vui sướng lắc mông, tỏ ý muốn ra ngoài chơi! Ôn Noãn cầm dây xích đưa cho Hoắc Minh: “Anh dắt nó xuống dưới dạo hai vòng, em nấu mì cho anh ăn.”
Hoắc Minh nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.
Trong ánh mắt có vài phần quan tâm.
Sau đó anh cúi xuống cột dây xích vào chú chó rồi dắt nó ra ngoài đi dạo.
Trùng hợp phòng bếp trong căn hộ lại hướng ra bên ngoài, nên Ôn Noãn có thể nhìn thấy Hoắc Minh trong lúc đang thái rau. Thân hình cao ráo như người mẫu của anh lại còn ăn mặc sang trọng, trông đẹp đến chói mắt.
Ôn Noãn nhìn khá lâu...
Khi anh quay lại, máy điều hòa trong phòng đã được bật hết cỡ, thật sự khá nóng.
Hoắc Minh cởi áo khoác ngoài, xắn tay áo sơ mi, ngồi vào bàn ăn nhỏ và ăn mì, nhưng cũng không hề mất đi khí chất quý phái.
Ôn Noãn ngồi bên cạnh, cầm tờ báo buổi sáng lên đọc.
Tờ báo thì đọc không vô nhưng lại nhìn thấy trên cánh tay anh xuất hiện thêm vài lỗ kim, vết kim nhiều đến nỗi tạo thành một mảng bầm tím trên da.
Cổ họng Ôn Noãn như bị nghẹn lại.
Ngón tay trắng nõn của cô chạm nhẹ vào đó, sau đó nhìn anh: “Đã truyền máu đến mấy lần rồi sao?”
Hoắc Minh nhìn xuống theo ánh mắt của cô, khẽ ừ.
Kiều An đã làm ầm ĩ khá lớn, mấy ngày nay cả hai nhà họ Kiều và Hoắc đã chịu giày vò rất thảm, người khổ sở nhất tất nhiên là Hoắc Minh, như Cố Trường Khanh đã nói, máu gấu trúc trong bệnh viện không đủ, chỉ cần Kiều An quơ dao lên, Hoắc Minh sẽ phải đến bệnh viện làm đứa con hiếu thảo.
Ôn Noãn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng chạm vào vết thương.
Cô đau lòng.
Cô nghĩ, Kiều An không hề yêu Hoắc Minh, cho dù có yêu cũng vô cùng méo mó và ích kỷ!
Nhưng cô không thể nói ra những điều này.
Cô càng không nắm rõ Kiều An chiếm bao nhiêu vị trí trong lòng của Hoắc Minh!
Hoắc Minh ăn xong mì, theo thói quen lấy điếu thuốc ra định châm lửa, thì Ôn Noãn nhẹ nhàng giật lại.
"Bớt hút thuốc đi!"
Anh ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm.
Ôn Noãn cụp mắt thu dọn đồ ăn, nhưng bàn tay của cô lại bị anh giữ lại.
“Đợi ngày mai hẵng dọn!”
Hoắc Minh nhẹ nhàng bế cô lên, đi thẳng về phía phòng ngủ, tỏ vẻ muốn làm.
……
“Không được!” Ôn Noãn ôm cổ anh.
Hoắc Minh dừng bước, cúi đầu nhìn cô, giọng khàn khàn: “Sao vậy?”
Ôn Noãn dùng tay còn lại vuốt nhẹ cổ áo anh, nói nhỏ: “Đã rút mấy lần máu rồi, anh nên nghỉ ngơi để hồi phục sức khỏe.”
Hoắc Minh nhìn cô chăm chú bằng đôi mắt đen láy.
Ôn Noãn cũng nhìn anh.
Đôi mắt cô ươn ướt với vẻ mặt phức tạp.
Một lúc sau, Hoắc Minh thản nhiên nói: “Chẳng sao cả!”
Tính tình của anh luôn ngoan cường, nhưng Ôn Noãn nói không lại anh nên đành bị đè xuống giường ‘ấy ấy’...
Có lẽ do sức khỏe bị ảnh hưởng nên anh đã không còn khỏe như khi trước.
Hoắc Minh chỉ làm một lần.
Anh nằm sấp và thở hắt ra bên tai cô, quần áo hai người cởi bừa bãi dưới đất.
Ôn Noãn định ngồi dậy.
Anh ấn nhẹ giữ cô lại: “Đừng cử động, hãy ở với anh một lát!”
Ôn Noãn ngừng động tác, cô áp gương mặt trắng nõn vào cổ anh, cảm nhận hơi ấm từ người anh.
Nửa tiếng sau, Hoắc Minh đã nằm nghỉ đủ rồi, ôm Ôn Noãn vào phòng tắm, tắm sơ qua một chút.
Ôn Noãn mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Nhưng khi cô tỉnh dậy lúc đêm khuya, Hoắc Minh đã không còn trên giường.
Cô đứng dậy, khoác áo ngoài đi vào phòng khách nhỏ, cửa sổ hé mở, Hoắc Minh đang đứng hút thuốc bên cạnh cửa sổ, có bảy tám điếu thuốc trong tách trà bên cạnh.
Vừa nhìn thấy Ôn Noãn ra đây, anh lập tức dập tắt thuốc lá!
“Đã làm em thức giấc à?”
Ôn Noãn đi tới ôm anh: “Sao không đi ngủ, có tâm sự gì sao?”
Khi phụ nữ mềm lòng sẽ bao dung hơn rất nhiều.
Cô nghĩ nếu lúc này anh nói cho cô nghe về chuyện của Kiều An thì cô sẽ sẵn lòng tâm sự với anh, dù sao Kiều An là vết nứt chắn ngang trong mối quan hệ của hai người, không thể né tránh được.
Hoắc Minh xoa đầu cô: “Chỉ là chuyện công việc!”
Anh ôm cô trở lại phòng, khi họ cùng nằm trên giường, anh hôn vào sau tai cô rất lâu.
……
Thời gian sau đó, hai người chung sống với nhau khá hạnh phúc!
Mặc dù Hoắc Minh rất bận rộn nhưng họ vẫn gặp nhau hai hoặc ba lần một tuần.
Đôi khi anh sẽ qua đêm ở chỗ cô, đôi khi anh về sớm sẽ cố tình đến đón cô về căn hộ của anh.
Luôn có những lỗ kim trên tay anh.
Ôn Noãn không hỏi anh đã ở đâu trong khoảng thời gian hai người không gặp nhau, cô cũng không hỏi Kiều An đã xuất viện hay chưa, còn gây rối hay không, hay có ôm lấy anh và đòi quay lại không!
Cô chỉ hầm thuốc bổ cho anh khi anh đến.
Hoắc Minh lần nào cũng muốn, nhưng Ôn Noãn luôn rất có chừng mực, hiếm khi cho anh!
Anh đã quá mệt mỏi rồi!
Tất nhiên, thỉnh thoảng có những đêm anh sẽ vội thay quần áo và đến bệnh viện sau khi nhận được cuộc gọi từ Kiều Cảnh Niên.
Những đêm như vậy Ôn Noãn không ngủ được, cô sẽ thức dậy ngồi ở phòng khách đợi anh...
Nhưng, chưa bao giờ đợi được anh trở về!
……
Ngày tháng trôi qua, nhà họ Kiều và nhà họ Hoắc đều là những người có tiếng tăm, Kiều An đã gây náo loạn xôn xao khắp thành phố.
Ôn Bá Ngôn thương con gái nên cũng không đồng ý việc Ôn Noãn ở bên Hoắc Minh, dù giới nhà giàu có nhiều tiền đến đâu, nếu chồng mình không thuộc về mình mà luôn bên cạnh người khác thì còn ra thể thống gì nữa?
Dì Nguyễn là phụ nữ.
Bà ấy biết trong lòng Ôn Noãn cũng chẳng vui vẻ gì nên cũng không nói nhiều...
Ôn Noãn đang trong tình cảnh vô cùng khó xử!
Sau khi ra khỏi nhà họ Ôn, cô lên xe chuẩn bị đến bệnh viện lấy thuốc cho Ôn Bá Ngôn, dì Nguyễn theo cô từ trên lầu xuống.
“Dì Nguyễn!” Ôn Noãn xuống xe.
Di Nguyễn đi tới trước mặt cô, nhẹ giọng nói: “Bố con là đàn ông, ông ấy nói chuyện thẳng thắn, con đừng để trong lòng! Về chuyện tình cảm thì con hãy tự mình suy nghĩ mà quyết định, nhưng theo ý của dì, dù Hoắc Minh có tốt đến mấy đi chăng nữa, nếu con không hạnh phúc… Thế thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa!”
Ôn Noãn cúi đầu và khẽ ừ.
Khóe mắt cô ươn ướt, chóp mũi thẳng tắp hơi đỏ lên.
Dì Nguyễn nhìn mà đau lòng.
Bà ấy chỉnh lại áo khoác cho Ôn Noãn: “Nếu con thích cậu ấy thì hãy cố gắng một lần! Nếu cuối cùng cậu ấy phụ lòng con, thì cũng đừng đau lòng quá lâu… Đời người ngắn ngủi, đừng lãng phí quá nhiều!"
Ôn Noãn lại khẽ ừ.
Dì Nguyễn vỗ nhẹ cô, dịu dàng nói: "Mau đi đi! Lái xe chậm thôi nhé!"
Ôn Noãn ôm dì Nguyễn rồi quay người lên xe.
……
Ôn Noãn lái xe đến bệnh viện, lấy thuốc xong.
Cô không ngờ lại gặp được Kiều An ở bệnh viện.
Cô ta ngồi trên xe lăn, y tá đang đẩy cô ta đi dạo bên ngoài.
Quả thật sức khỏe của Kiều An không tốt, sắc mặt tái nhợt, vóc dáng vốn thon thả hiện giờ đã gầy đi rất nhiều, áo bệnh nhân mặc trên người rộng thùng thình.
Ôn Noãn đang nhìn Kiều An.
Kiều An cũng nghiêng đầu nhìn cô.
Người tuy hốc hác nhưng vẫn rất có tinh thần!
Trong bệnh viện có nhiều lối đi, dù thế nào cũng sẽ có một lối đi không chạm mặt nhau, Ôn Noãn muốn phớt lờ cô ta nên cô đi vòng sang đường khác.
Nhưng Kiều An lại gọi cô lại: “Ôn Noãn, chúng ta nói chuyện được không?”
Ôn Noãn nhìn cô ta.
Kiều An nhờ y tá đẩy cô ta lại gần, giơ tay lên và giọng điệu mạnh mẽ.
Y tá rất biết điều nên đã rời đi.
Kiều An nhìn dáng vẻ đoan trang của Ôn Noãn, trong lòng ghen tị vô cùng.
Mấy ngày này cô ta đã giày vò bản thân nhưng Hoắc Minh vẫn không đồng ý quay lại với cô ta, chỉ vì người phụ nữ tầm thường trước mặt.
Nhưng không sao…
Với những tình cảm trong quá khứ, Hoắc Minh sẽ không bỏ rơi cô ta!
Kiều An đang định lên tiếng thì tầm mắt cô ta rơi vào chiếc nhẫn kim cương trên ngón giữa của Ôn Noãn.
Chiếc nhẫn kim cương rất đẹp nhưng lại được đeo ở ngón giữa.
Khóe miệng Kiều An hiện lên một tia cười nhạt, cô ta tưởng Hoắc Minh rất quan tâm đến người phụ nữ trước mặt, nhưng hóa ra cũng chẳng có gì hơn, cho dù có hứa hẹn cũng chỉ cho đi một nửa!
Kiều An ngẩng đầu lên, có chút lạnh lùng, có chút mỉa mai.
“Nghe nói cô muốn gả cho Hoắc Minh?”
Ôn Noãn cũng nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương ở ngón tay cô theo tầm mắt của cô ta...
Tim cô thắt lại.
Sở dĩ cô vẫn nhẫn nhịn trong thời gian quan, một là vì cô thật lòng rất thích Hoắc Minh, không muốn từ bỏ dễ dàng.
Hai là, đó là sự lãng mạn mà Hoắc Minh mang lại cho cô, khi mọi chuyện tốt đẹp, họ thực sự hạnh phúc.
Kiều An cười nhạt.
Cô ta cúi đầu nghịch móng tay rồi thản nhiên nói.
"Cô Ôn, cô có tin chỉ cần tôi gọi điện thoại hoặc tự cắt vào cổ tay, Hoắc Minh không thể bỏ mặc làm lơ! Dù anh ấy đang làm gì với cô thì anh ấy cũng sẽ lập tức dừng lại, sau đó chạy đến bệnh viện và ngoan ngoãn truyền máu... Kể cả khi hai người đang làm chuyện ấy!”
Ôn Noãn hoảng hồn vì sự vô liêm sỉ của cô ta!
Cô lạnh lùng nói: “Kiều An, cô làm vậy vì mục đích gì? Cô biết rõ ràng hai người không thể nào!”
Sắc mặt Kiều An khẽ đổi.
Sau đó, ánh mắt của cô ta tựa như đã ngấm chất độc vậy, cô ta nhấn mạnh từng chữ một: “Có được niềm vui khi giày vò hai người! Đặc biệt là cô, Ôn Noãn, cô lấy tư cách gì mà có được Hoắc Minh, có được con người của anh ấy vẫn chưa đủ, còn muốn kết hôn với anh ấy? Tôi nói cho cô biết... Cô không xứng!”
Ôn Noãn không muốn nghe lời của cô ta nói.
Kiều An là một người điên.
Hiện giờ Kiều An chỉ đang chọc tức cô, muốn cô làm ra chuyện quá khích...
Ôn Noãn bình tĩnh lại.
Cô bình tĩnh nói: “Trên đời này, người không xứng nhất chính là cô! Còn tôi, dù có tương lai với Hoắc Minh hay không, tôi cũng không thẹn với lòng, cho dù cuối cùng chúng tôi có chia tay, tôi cũng sẽ không bám lấy anh ấy không buông!”
Ôn Noãn nói ra hết cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều!
Cô quay người bỏ đi...
Phía sau, Kiều An bắt đầu điên cuồng khóc lóc, la hét, chẳng khác nào cuồng loạn đến mất kiểm soát!
……
Sau khi Ôn Noãn trở về, cô đã buồn bã rất lâu.
Đây có phải là Kiều An mà Hoắc Minh lần nào cũng phải đối mặt?
Cô lái xe chở theo Tiểu Bạch đến căn hộ của anh.
Hoắc Minh vẫn chưa trở về, Ôn Noãn hầm canh xương heo và xào vài món rau, sau đó ngồi làm báo cáo trong lúc chờ anh về ăn cơm.
Tiểu Bạch chạy nhảy chơi đùa, đến khi mệt rồi thì cuộn tròn nằm bên cạnh cô.
Con chó con có đôi mắt đen như mực.
Ôn Noãn lấy ra một gói đồ ăn vặt dành cho chó rồi cho nó ăn, sau khi ăn xong Tiểu Bạch thỏa mãn nhắm mắt lại thiếp đi.
Ôn Noãn xem giờ.
Đã mười giờ rưỡi rồi!
Lúc này Hoắc Minh mở cửa đi vào, hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Ôn Noãn.
Sau đó, anh cởi áo khoác đi về phía cô, cúi người hôn cô, giọng cũng mơ hồ: “Sao hôm nay em lại tự mình đến đây?”
Ôn Noãn ôm cổ anh: “Muốn hầm canh cho anh!”
Cô chú ý đến khuôn mặt của anh.
Quả nhiên không khỏe chút nào!
Hoắc Minh hiếm khi nói với cô về những chuyện này, trước đây Ôn Noãn cũng hiếm khi hỏi anh, chủ yếu là vì Kiều Cảnh Niên có ơn đối với nhà họ Hoắc khiến cô không thể mở lời.
Nhưng hôm nay gặp được Kiều An, lại thấy Kiều An điên cuồng như vậy.
Tâm lý của Ôn Noãn hơi thay đổi.
Cô nói rất dịu dàng: “Hãy uống chút canh trước cho ấm người đã.”
Hoắc Minh không nỡ buông cô ra, anh ở bên cô rất lâu, thậm chí còn trêu chọc cô: “Em thích làm vợ đến vậy sao?”
Ôn Noãn không khỏi đỏ mặt.
“Ai muốn làm vợ chứ? Em vẫn còn trẻ!”
Hoắc Minh hôn lên cần cổ trắng nõn của cô, trong lúc Ôn Noãn đang đắm chìm trong tình ý, anh khàn giọng nói: “Anh không còn trẻ nữa, năm sau anh đã ba mươi rồi!”
Ôn Noãn ôm khuôn mặt tuấn tú của anh, nhìn gương mặt anh tuấn của anh, đặc biệt rung động.
Hoắc Minh lại muốn hôn nữa.
Trán anh chạm vào trán cô, thì thầm: “Đã lâu rồi chúng ta không làm chuyện ấy, Ôn Noãn, làm với tôi một lần đi.”
Đêm nay anh dịu dàng như nước.
Trong lòng Ôn Noãn đang nhấp nhô trầm luân, không kìm lòng nổi đã nghiêng người về phía trước, thì thầm vào tai anh: “Minh!”
Quá bất ngờ khiến Hoắc Minh chưa kịp phản ứng...
Chương 170: Yêu anh nhiều lắm! Chúng ta hãy thử nhé!
Hoắc Minh kéo cô vào lòng, hôn cô: “Gọi lại lần nữa đi!”
Ôn Noãn không chịu.
Cô dựa người vào vai anh, ngửi thấy mùi mồ hôi ẩm ướt trên người anh, nhẹ nhàng ôm anh.
Hoắc Minh lại muốn.
Ôn Noãn dùng ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt góc cạnh của anh, thì thầm: “Anh nên nghỉ ngơi nhiều hơn, lát nữa phải uống hết canh nhé!”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm: "Em đau lòng à?"
Ôn Noãn thực sự đau lòng.
Dáng vẻ dịu dàng và nhu thuận của cô khiến Hoắc Minh lại hứng cơn tình, thế là lại xoay người đè cô xuống muốn làm lại lần nữa.
Điện thoại anh reo lên, là tiếng nhạc chuông được thiết lập riêng cho Kiều Cảnh Niên.
Ôn Noãn rất chán ghét những cuộc điện thoại gọi đến của Kiều Cảnh Niên.
Quả nhiên, sau khi Hoắc Minh nói mấy câu, sắc mặt lập tức trở nên u ám, đứng dậy định mặc quần áo.
Ôn Noãn ôm anh từ phía sau không cho anh đi.
“Hoắc Minh, anh không thể bỏ mặc cô ta được sao?”
“Anh biết rõ cô ta cố ý, anh định để cô ta tiếp tục tổn thương anh như vậy đến bao giờ?”
“Hoắc Minh, trả ơn cũng phải có giới hạn chứ?”
Cô cũng là phụ nữ...
Cô không thể lần nào cũng hầm thuốc bổ cho anh như không có chuyện gì xảy ra, rồi nhìn anh vào bệnh viện truyền máu cho một kẻ điên!
Ôn Noãn nhìn những lỗ kim trên tay anh, cô sắp ngạt thở rồi!
Hoắc Minh im lặng hôn cô rất lâu.
Cả người cô đang run rẩy, anh an ủi cô, khi cô bình tĩnh lại một chút, anh nhẹ nhàng nói: “Anh đi rồi sẽ quay về.”
……
“Không, anh không quay về được đâu.”
“Kiều An sẽ không cho anh về...”
……
Lần đầu tiên Ôn Noãn nghiêm túc nói chuyện với anh: “Hoắc Minh, Kiều An không phải là trách nhiệm của anh! Anh có thể giúp cô ta khởi kiện, nhưng sự dung túng của mọi người chỉ khiến cô ta càng thêm điên cuồng hơn mà thôi.”
Thực ra cô muốn nói, nếu cô ta thực sự bị điên thì nên đến bệnh viện tâm thần để điều trị.
Có lẽ Hoắc Minh đã hiểu ý cô.
Ánh mắt anh dao động không rõ, sâu thẳm khó hiểu, những lời mà Ôn Noãn muốn nói đều nuốt ngược vào trong bụng.
Cuối cùng, anh vẫn mặc quần áo và rời đi.
Như thường lệ, Hoắc Minh không quay lại.
Thật ra đêm khuya vào mùa xuân khá lạnh, Ôn Noãn nằm đến ba giờ sáng không thể nằm tiếp được nữa, vốn định trở về nhà của mình, nhưng lại không nỡ hành hạ Tiểu Bạch.
Cô ngồi cả đêm trong phòng khách...
……
Trong nửa tháng tiếp theo, Kiều An gây náo loạn đến long trời lở đất.
Ôn Noãn hầu như không nhìn thấy Hoắc Minh.
Chỉ gặp nhau hai lần duy nhất, trông sắc mặt anh rất tệ, thậm chí anh vừa đặt người xuống gối đã ngủ say ngay.
Ôn Noãn không hỏi thêm câu nào nữa.
Cô luôn ở vào thế yếu trong mối quan hệ này, không có lối thoát, mối quan hệ của cô và anh mỏng manh đến mức...
Thương anh nhưng không có tư cách chính đáng!
Ôn Noãn có lúc nghĩ, có lẽ trong tiềm thức của cô, cô đã từ bỏ hy vọng, kiên trì đến hôm nay chỉ là chờ đợi kết quả mà thôi!
……
Ôn Noãn không ngờ rằng Hoắc Chấn Đông sẽ tìm gặp cô.
Thư ký của Chủ tịch Hoắc thị đã đích thân ngồi xe đến đón Ôn Noãn, lịch sự nói: “Cô Ôn, Chủ tịch chúng tôi muốn gặp cô!”
Nửa tiếng sau, Ôn Noãn đã ngồi trong văn phòng làm việc của Hoắc Chấn Đông.
Hoắc Chấn Đông rất xem trọng Ôn Noãn, ông bảo thư ký ra ngoài, tự mình pha một tách cà phê cho Ôn Noãn, cười nói: “Chú nghe con bé Minh Châu đó nói cháu thích cà phê Mandheling nên đã đặc biệt nhờ thư ký mua hạt cà phê, cháu hãy uống thử.”
Đáng ra Ôn Noãn thấy vừa mừng vừa lo.
Nhưng cô cũng biết, người có địa vị như Hoắc Chấn Đông sẽ không dễ gì mà nhún nhường như vậy được.
Đây không hẳn là điều tốt!
Quả nhiên, sau khi Hoắc Chấn Đông nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống.
Ông ngồi đối diện với Ôn Noãn, thoải mái nói: “Sao mấy ngày nay không đến nhà chơi? Ngày nào Minh Châu cũng nhắc đến cháu, bác gái cũng mong cháu đến ăn cơm.”
Ôn Noãn không biết phải phản ứng thế nào.
Hiện giờ cô và Hoắc Minh đều không thấy được tia hy vọng nào.
Làm sao một con cá sấu lớn trong giới doanh nhân như Hoắc Chấn Đông lại không hiểu được tâm tư của một cô gái nhỏ?
Ông cũng hiểu tính của con trai mình!
Ông rất thích cô gái Ôn Noãn này, vừa xinh đẹp, tính tình lại mạnh mẽ hơn vợ ông...
Kiều An gây rối, Hoắc Minh lại không bao giờ trở về nhà.
Hoắc Chấn Đông ngoảnh mặt làm thinh, đã nhìn thấu hết, ra tay quyết đoán.
Ông đẩy một lá thư mời đến trước mặt Ôn Noãn, ôn hòa mỉm cười: “Đây là thư mời nhập học vào Học viện âm nhạc hàng đầu của nước Pháp, chú không có ý gì khác… Mấy ngày nay đã khiến cháu chịu thiệt thòi, chi bằng ra nước ngoài hai năm để khuây khỏa, khi việc học của cháu kết thúc và vụ án của nhà họ Kiều giải quyết xong, món ân tình lớn giữa hai gia đình cũng đã trả hết! Khi đó, tuổi của cháu và Hoắc Minh cũng thích hợp để kết hôn và sinh con.”
Cả người Ôn Noãn lạnh ngắt.
Cô không phải là người không hiểu lý lẽ, cô hiểu ý của Hoắc Chấn Đông.
Giao tình giữa hai nhà Hoắc Kiều sẽ không vì cô mà tan vỡ.
Vì vậy, chỉ có thể để cô chịu thiệt thòi.
Nếu cô rời khỏi thì Kiều An sẽ không làm chuyện quá quắt nữa, Hoắc Minh sẽ bớt chịu khổ hơn! Nhìn xem, thật là một sự sắp xếp tốt, mọi mặt đều chu đáo, ngoại trừ một điều... Rõ ràng không phải lỗi của cô, nhưng cuối cùng chỉ có cô là người phải hy sinh!
Những người khác vẫn yên lành...
Người phải đi xa tha hương cũng chỉ có mình cô!
Ôn Noãn đau đến quên cả thở!
Văn phòng làm việc rộng lớn và sang trọng rơi vào sự yên tĩnh rất lâu, Hoắc Chấn Đông không hề thúc giục, dường như ông đối với cô gái này vô cùng kiên nhẫn...
Cuối cùng Ôn Noãn ngước mắt lên.
Cô khó khăn nói: "Cháu cần phải suy nghĩ thêm."
Khi cô đứng dậy, sắc mặt cô đã tái nhợt như tờ giấy.
Hoắc Chấn Đông thấy vậy không đành lòng nên đã gọi thư ký tiễn Ôn Noãn về...
Ôn Noãn vừa rời đi thì bà Hoắc đã tới.
Không biết bà nghe được tin tức từ đâu, nhưng khi bà vội tới đây thì Ôn Mãn đã rời khỏi rồi, bà Hoắc xinh đẹp đoan trang đã tiều tụy vì lo lắng, bà trách móc chồng mình.
“Chuyện của Kiều An vốn dĩ không nên để Hoắc Minh phải gánh chịu!”
“Thầy bói nói rằng tình duyên trong đời của Hoắc Minh chỉ nở hai lần và chỉ một lần có cơ hội thành công! Hoắc Chấn Đông, nếu sự việc diễn ra đến phút chót, ông làm hỏng cuộc hôn nhân của Hoắc Minh, tôi sẽ dẫn theo Minh Châu và Ôn Noãn bỏ nhà ra đi .”
"Hu hu...Tôi sẽ để hai người cô độc cả đời!"
Hoắc Chấn Đông bất lực.
Ông vừa an ủi vợ mình vừa hận con trai vô dụng.
Với tư cách là một người bố và một người đàn ông, Hoắc Chấn Đông sáng suốt nhất, mâu thuẫn mấu chốt trong chuyện này không phải là Kiều An mà chính là bản thân Hoắc Minh.
Ông nhìn ra Ôn Noãn rất yêu Hoắc Minh.
Một cô gái xinh đẹp, gia cảnh tốt, sự nghiệp cũng thành đạt... Tại sao người ta vẫn luôn đợi mình, không gì khác chỉ vì yêu mà thôi!
Là Hoắc Minh không biết trân trọng, có lẽ là do tình yêu không đủ sâu đậm!
Hoắc Chấn Đông không còn cách nào khác đành phải đưa ra quyết định này, nếu không thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ tan rã!
Điều ông đặt cược là con bé Ôn Noãn yêu Thiếu Đình rất nhiều!
……
Ôn Noãn mang theo thư mời trở về nhà.
Cô đã suy nghĩ về chuyện đó suốt ba ngày!
Trong ba ngày này, cô gặp được Hoắc Minh một lần, họ không làm gì khác ngoài im lặng ôm lấy nhau.
Đêm ấy hai người âu yếm ôm nhau, cô bình tĩnh lại và tự hỏi mình.
Liệu sự yêu thích và tình yêu của cô dành cho anh có chống đỡ nỗi sự hy sinh này không?
Trong thời gian hai năm, về phần công việc có thể giao lại cho người có năng lực chuyên môn quản lý.
Nhưng còn gia đình cô, cô không thể ở bên cạnh họ, sức khỏe của bố cô cũng không được tốt... Đến lúc trời sáng, Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay cô, sự cảm động của cô khi anh tặng chiếc nhẫn cho cô ngày hôm đó tựa như vừa mới xảy ra.
Cô nghĩ mình yêu Hoắc Minh.
Nếu thời gian hai năm có thể thay đổi được tình trạng hiện tại, thì cô sẵn sàng đánh cược.
Cô đưa bố và dì Nguyễn sang Pháp, cô học dương cầm chuyên sâu, khi trở về cô sẽ càng xứng với Hoắc Minh hơn, cũng sẽ tự tin hơn khi nói chuyện với Kiều Cảnh Niên...
Khi Ôn Noãn đưa ra quyết định này, trong lòng cô cảm thấy có chút hoang mang.
Nhưng khuôn mặt của Hoắc Minh thật sự ở ngay trước mặt cô, đẹp đến mức khiến phụ nữ rung động.
Cô nhẹ nhàng nghiêng người hôn lên môi anh: “Yêu anh nhiều lắm! Chúng ta hãy thử nhé!”
Hoắc Minh đã tỉnh dậy...
Anh trở mình, ôm gọn cả người Ôn Noãn dưới người anh: “Em mới vừa nói gì?”
Sắc mặt Ôn Noãn đỏ bừng, không chịu lặp lại lần nữa.
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm, anh luôn tràn đầy năng lượng, sáng nay phải bù đắp lại những gì đêm qua đã không làm.
Ôn Noãn rất phối hợp.
Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào cô, dần dần đòi hỏi nhiều hơn.
Cô vòng tay qua ôm cổ anh, chủ động hôn anh, gương mặt đỏ bừng, trong mắt tràn đầy vẻ động tình và trầm luân...
Sau vài lần ân ái.
Hoắc Minh xoay người nằm ở bên cạnh cô, anh thở hổn hển cười nói: “Hôm nay sao vậy? Chủ động như thế?”
Anh nghiêng người rồi véo má cô: “Anh nghe nói con gái khi đến tuổi rồi cũng sẽ khao khát đàn ông, Ôn Noãn, có phải mấy ngày nay em đều mong chờ điều này không?”
“Anh mới là đến tuổi!” Ôn Noãn đẩy anh ra, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Khi cô bước ra, anh đang đứng bên cửa sổ nói chuyện điện thoại với Kiều Cảnh Niên, đang bàn về vụ kiện.
Ôn Noãn ôm anh từ phía sau.
Khi anh cúp điện thoại, cô nhẹ nhàng ậm ừ: “Thứ bảy là Lễ Tình Nhân, anh có thể về không?”
Vì cô dịu dàng như vậy nên khiến cho tâm trạng của Hoắc Minh rất tốt.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve tay cô và dịu dàng hỏi: “Định tặng anh món quà gì?”
Ôn Noãn nghĩ tới lá thư mời, trong lòng hơi chua xót.
Nhưng cô nói với giọng vui tươi: “Không nói anh biết!”
Hoắc Minh quay người hôn cô, họ đã lâu rồi không buông thả như thế, sáng nay anh không làm gì cả chỉ quấn lấy cô tiếp tục phóng túng...
Ôn Noãn sửng sốt một lát, rồi ngoan ngoãn thuận theo anh.
Buổi chiều, Hoắc Minh tới công ty.
Ôn Noãn gọi điện cho Hoắc Chấn Đông, hẳn là ông đã rất mong chờ cuộc gọi của cô, vừa kết nối được ông đã lập tức bắt máy.
Hoắc Chấn Đông vẫn rất ôn hòa: “Cháu suy nghĩ thế nào rồi?”
Ôn Noãn khẽ ừ.
Cô nói: “Cháu muốn đưa cả bố và dì Nguyễn cùng đi đến đó.”
Hoắc Chấn Đông rất vui mừng, lập tức bày tỏ lập trường của mình: “Không có vấn đề gì! Như thế cũng tốt, có người nhà ở bên cạnh là tốt nhất... Cháu rất có hiếu.”
Ông lại hỏi: “Hoắc Minh có biết không?”
Ôn Noãn lắc đầu: “Cháu vẫn chưa nói cho anh ấy biết, đợi qua hai ngày nữa…”
Còn hai ngày nữa là đến Lễ Tình Nhân, cô muốn chuẩn bị thật tốt.
Đây là Lễ Tình Nhân đầu tiên của bọn họ, bọn họ cùng vui vẻ trải qua ngày này, có lẽ hai năm tới cũng không có thời gian...
Hoắc Chấn Đông cũng đã trải qua thời trai trẻ nên cũng đoán được nguyên nhân.
Ông cười ha hả, ân cần nói: “Hãy rủ cô và Minh Châu cùng đi dạo mua sắm với cháu, mua thêm vài món đồ, nếu cháu cảm thấy cô đơn, hãy rủ Minh Châu thường xuyên bầu bạn với cháu, dù sao bình thường con bé cũng không làm gì cả.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng lắc đầu.
Hoắc Chấn Đông có chút cảm động, ông phá lệ nói thêm vài câu. Một người có địa vị như vậy sẵn sàng dỗ dành người khác cũng là vì rất yêu quý người đó.
Hai ngày tiếp theo, Ôn Noãn sắp xếp ổn thỏa mọi việc.
Cô lại tìm một văn phòng làm việc có tiếng tăm ở thành phố B, thiết kế một dự án lấy màu đen làm chủ đạo và trang trí lại căn hộ của Hoắc Minh vào chiều thứ bảy.
Mặc dù chi phí hơi đắt, năm mươi ngàn tệ nhưng Ôn Noãn không hề cảm thấy đau lòng khi quẹt thẻ thanh toán.
Đây là ngày Lễ Tình Nhân đầu tiên của cô với Hoắc Minh!
Cô chuẩn bị cẩn thận mọi thứ từ chân nến, rượu vang, hoa hồng và những bữa ăn do nhà hàng Michelin giao đến.
Mọi thứ đều rất lãng mạn...
Bảy giờ tối, Ôn Noãn gọi điện cho Hoắc Minh, giọng điệu vui vẻ: “Khi nào thì anh về?”
Trở lại căn hộ nhỏ của Ôn Noãn.
Tiểu Bạch ngoe nguẩy đuôi chạy đến...
Ôn Noãn cởi áo khoác, xoa đầu nó: “Ngoan quá!”
Tiểu Bạch vui sướng lắc mông, tỏ ý muốn ra ngoài chơi! Ôn Noãn cầm dây xích đưa cho Hoắc Minh: “Anh dắt nó xuống dưới dạo hai vòng, em nấu mì cho anh ăn.”
Hoắc Minh nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.
Trong ánh mắt có vài phần quan tâm.
Sau đó anh cúi xuống cột dây xích vào chú chó rồi dắt nó ra ngoài đi dạo.
Trùng hợp phòng bếp trong căn hộ lại hướng ra bên ngoài, nên Ôn Noãn có thể nhìn thấy Hoắc Minh trong lúc đang thái rau. Thân hình cao ráo như người mẫu của anh lại còn ăn mặc sang trọng, trông đẹp đến chói mắt.
Ôn Noãn nhìn khá lâu...
Khi anh quay lại, máy điều hòa trong phòng đã được bật hết cỡ, thật sự khá nóng.
Hoắc Minh cởi áo khoác ngoài, xắn tay áo sơ mi, ngồi vào bàn ăn nhỏ và ăn mì, nhưng cũng không hề mất đi khí chất quý phái.
Ôn Noãn ngồi bên cạnh, cầm tờ báo buổi sáng lên đọc.
Tờ báo thì đọc không vô nhưng lại nhìn thấy trên cánh tay anh xuất hiện thêm vài lỗ kim, vết kim nhiều đến nỗi tạo thành một mảng bầm tím trên da.
Cổ họng Ôn Noãn như bị nghẹn lại.
Ngón tay trắng nõn của cô chạm nhẹ vào đó, sau đó nhìn anh: “Đã truyền máu đến mấy lần rồi sao?”
Hoắc Minh nhìn xuống theo ánh mắt của cô, khẽ ừ.
Kiều An đã làm ầm ĩ khá lớn, mấy ngày nay cả hai nhà họ Kiều và Hoắc đã chịu giày vò rất thảm, người khổ sở nhất tất nhiên là Hoắc Minh, như Cố Trường Khanh đã nói, máu gấu trúc trong bệnh viện không đủ, chỉ cần Kiều An quơ dao lên, Hoắc Minh sẽ phải đến bệnh viện làm đứa con hiếu thảo.
Ôn Noãn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng chạm vào vết thương.
Cô đau lòng.
Cô nghĩ, Kiều An không hề yêu Hoắc Minh, cho dù có yêu cũng vô cùng méo mó và ích kỷ!
Nhưng cô không thể nói ra những điều này.
Cô càng không nắm rõ Kiều An chiếm bao nhiêu vị trí trong lòng của Hoắc Minh!
Hoắc Minh ăn xong mì, theo thói quen lấy điếu thuốc ra định châm lửa, thì Ôn Noãn nhẹ nhàng giật lại.
"Bớt hút thuốc đi!"
Anh ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm.
Ôn Noãn cụp mắt thu dọn đồ ăn, nhưng bàn tay của cô lại bị anh giữ lại.
“Đợi ngày mai hẵng dọn!”
Hoắc Minh nhẹ nhàng bế cô lên, đi thẳng về phía phòng ngủ, tỏ vẻ muốn làm.
……
“Không được!” Ôn Noãn ôm cổ anh.
Hoắc Minh dừng bước, cúi đầu nhìn cô, giọng khàn khàn: “Sao vậy?”
Ôn Noãn dùng tay còn lại vuốt nhẹ cổ áo anh, nói nhỏ: “Đã rút mấy lần máu rồi, anh nên nghỉ ngơi để hồi phục sức khỏe.”
Hoắc Minh nhìn cô chăm chú bằng đôi mắt đen láy.
Ôn Noãn cũng nhìn anh.
Đôi mắt cô ươn ướt với vẻ mặt phức tạp.
Một lúc sau, Hoắc Minh thản nhiên nói: “Chẳng sao cả!”
Tính tình của anh luôn ngoan cường, nhưng Ôn Noãn nói không lại anh nên đành bị đè xuống giường ‘ấy ấy’...
Có lẽ do sức khỏe bị ảnh hưởng nên anh đã không còn khỏe như khi trước.
Hoắc Minh chỉ làm một lần.
Anh nằm sấp và thở hắt ra bên tai cô, quần áo hai người cởi bừa bãi dưới đất.
Ôn Noãn định ngồi dậy.
Anh ấn nhẹ giữ cô lại: “Đừng cử động, hãy ở với anh một lát!”
Ôn Noãn ngừng động tác, cô áp gương mặt trắng nõn vào cổ anh, cảm nhận hơi ấm từ người anh.
Nửa tiếng sau, Hoắc Minh đã nằm nghỉ đủ rồi, ôm Ôn Noãn vào phòng tắm, tắm sơ qua một chút.
Ôn Noãn mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Nhưng khi cô tỉnh dậy lúc đêm khuya, Hoắc Minh đã không còn trên giường.
Cô đứng dậy, khoác áo ngoài đi vào phòng khách nhỏ, cửa sổ hé mở, Hoắc Minh đang đứng hút thuốc bên cạnh cửa sổ, có bảy tám điếu thuốc trong tách trà bên cạnh.
Vừa nhìn thấy Ôn Noãn ra đây, anh lập tức dập tắt thuốc lá!
“Đã làm em thức giấc à?”
Ôn Noãn đi tới ôm anh: “Sao không đi ngủ, có tâm sự gì sao?”
Khi phụ nữ mềm lòng sẽ bao dung hơn rất nhiều.
Cô nghĩ nếu lúc này anh nói cho cô nghe về chuyện của Kiều An thì cô sẽ sẵn lòng tâm sự với anh, dù sao Kiều An là vết nứt chắn ngang trong mối quan hệ của hai người, không thể né tránh được.
Hoắc Minh xoa đầu cô: “Chỉ là chuyện công việc!”
Anh ôm cô trở lại phòng, khi họ cùng nằm trên giường, anh hôn vào sau tai cô rất lâu.
……
Thời gian sau đó, hai người chung sống với nhau khá hạnh phúc!
Mặc dù Hoắc Minh rất bận rộn nhưng họ vẫn gặp nhau hai hoặc ba lần một tuần.
Đôi khi anh sẽ qua đêm ở chỗ cô, đôi khi anh về sớm sẽ cố tình đến đón cô về căn hộ của anh.
Luôn có những lỗ kim trên tay anh.
Ôn Noãn không hỏi anh đã ở đâu trong khoảng thời gian hai người không gặp nhau, cô cũng không hỏi Kiều An đã xuất viện hay chưa, còn gây rối hay không, hay có ôm lấy anh và đòi quay lại không!
Cô chỉ hầm thuốc bổ cho anh khi anh đến.
Hoắc Minh lần nào cũng muốn, nhưng Ôn Noãn luôn rất có chừng mực, hiếm khi cho anh!
Anh đã quá mệt mỏi rồi!
Tất nhiên, thỉnh thoảng có những đêm anh sẽ vội thay quần áo và đến bệnh viện sau khi nhận được cuộc gọi từ Kiều Cảnh Niên.
Những đêm như vậy Ôn Noãn không ngủ được, cô sẽ thức dậy ngồi ở phòng khách đợi anh...
Nhưng, chưa bao giờ đợi được anh trở về!
……
Ngày tháng trôi qua, nhà họ Kiều và nhà họ Hoắc đều là những người có tiếng tăm, Kiều An đã gây náo loạn xôn xao khắp thành phố.
Ôn Bá Ngôn thương con gái nên cũng không đồng ý việc Ôn Noãn ở bên Hoắc Minh, dù giới nhà giàu có nhiều tiền đến đâu, nếu chồng mình không thuộc về mình mà luôn bên cạnh người khác thì còn ra thể thống gì nữa?
Dì Nguyễn là phụ nữ.
Bà ấy biết trong lòng Ôn Noãn cũng chẳng vui vẻ gì nên cũng không nói nhiều...
Ôn Noãn đang trong tình cảnh vô cùng khó xử!
Sau khi ra khỏi nhà họ Ôn, cô lên xe chuẩn bị đến bệnh viện lấy thuốc cho Ôn Bá Ngôn, dì Nguyễn theo cô từ trên lầu xuống.
“Dì Nguyễn!” Ôn Noãn xuống xe.
Di Nguyễn đi tới trước mặt cô, nhẹ giọng nói: “Bố con là đàn ông, ông ấy nói chuyện thẳng thắn, con đừng để trong lòng! Về chuyện tình cảm thì con hãy tự mình suy nghĩ mà quyết định, nhưng theo ý của dì, dù Hoắc Minh có tốt đến mấy đi chăng nữa, nếu con không hạnh phúc… Thế thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa!”
Ôn Noãn cúi đầu và khẽ ừ.
Khóe mắt cô ươn ướt, chóp mũi thẳng tắp hơi đỏ lên.
Dì Nguyễn nhìn mà đau lòng.
Bà ấy chỉnh lại áo khoác cho Ôn Noãn: “Nếu con thích cậu ấy thì hãy cố gắng một lần! Nếu cuối cùng cậu ấy phụ lòng con, thì cũng đừng đau lòng quá lâu… Đời người ngắn ngủi, đừng lãng phí quá nhiều!"
Ôn Noãn lại khẽ ừ.
Dì Nguyễn vỗ nhẹ cô, dịu dàng nói: "Mau đi đi! Lái xe chậm thôi nhé!"
Ôn Noãn ôm dì Nguyễn rồi quay người lên xe.
……
Ôn Noãn lái xe đến bệnh viện, lấy thuốc xong.
Cô không ngờ lại gặp được Kiều An ở bệnh viện.
Cô ta ngồi trên xe lăn, y tá đang đẩy cô ta đi dạo bên ngoài.
Quả thật sức khỏe của Kiều An không tốt, sắc mặt tái nhợt, vóc dáng vốn thon thả hiện giờ đã gầy đi rất nhiều, áo bệnh nhân mặc trên người rộng thùng thình.
Ôn Noãn đang nhìn Kiều An.
Kiều An cũng nghiêng đầu nhìn cô.
Người tuy hốc hác nhưng vẫn rất có tinh thần!
Trong bệnh viện có nhiều lối đi, dù thế nào cũng sẽ có một lối đi không chạm mặt nhau, Ôn Noãn muốn phớt lờ cô ta nên cô đi vòng sang đường khác.
Nhưng Kiều An lại gọi cô lại: “Ôn Noãn, chúng ta nói chuyện được không?”
Ôn Noãn nhìn cô ta.
Kiều An nhờ y tá đẩy cô ta lại gần, giơ tay lên và giọng điệu mạnh mẽ.
Y tá rất biết điều nên đã rời đi.
Kiều An nhìn dáng vẻ đoan trang của Ôn Noãn, trong lòng ghen tị vô cùng.
Mấy ngày này cô ta đã giày vò bản thân nhưng Hoắc Minh vẫn không đồng ý quay lại với cô ta, chỉ vì người phụ nữ tầm thường trước mặt.
Nhưng không sao…
Với những tình cảm trong quá khứ, Hoắc Minh sẽ không bỏ rơi cô ta!
Kiều An đang định lên tiếng thì tầm mắt cô ta rơi vào chiếc nhẫn kim cương trên ngón giữa của Ôn Noãn.
Chiếc nhẫn kim cương rất đẹp nhưng lại được đeo ở ngón giữa.
Khóe miệng Kiều An hiện lên một tia cười nhạt, cô ta tưởng Hoắc Minh rất quan tâm đến người phụ nữ trước mặt, nhưng hóa ra cũng chẳng có gì hơn, cho dù có hứa hẹn cũng chỉ cho đi một nửa!
Kiều An ngẩng đầu lên, có chút lạnh lùng, có chút mỉa mai.
“Nghe nói cô muốn gả cho Hoắc Minh?”
Ôn Noãn cũng nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương ở ngón tay cô theo tầm mắt của cô ta...
Tim cô thắt lại.
Sở dĩ cô vẫn nhẫn nhịn trong thời gian quan, một là vì cô thật lòng rất thích Hoắc Minh, không muốn từ bỏ dễ dàng.
Hai là, đó là sự lãng mạn mà Hoắc Minh mang lại cho cô, khi mọi chuyện tốt đẹp, họ thực sự hạnh phúc.
Kiều An cười nhạt.
Cô ta cúi đầu nghịch móng tay rồi thản nhiên nói.
"Cô Ôn, cô có tin chỉ cần tôi gọi điện thoại hoặc tự cắt vào cổ tay, Hoắc Minh không thể bỏ mặc làm lơ! Dù anh ấy đang làm gì với cô thì anh ấy cũng sẽ lập tức dừng lại, sau đó chạy đến bệnh viện và ngoan ngoãn truyền máu... Kể cả khi hai người đang làm chuyện ấy!”
Ôn Noãn hoảng hồn vì sự vô liêm sỉ của cô ta!
Cô lạnh lùng nói: “Kiều An, cô làm vậy vì mục đích gì? Cô biết rõ ràng hai người không thể nào!”
Sắc mặt Kiều An khẽ đổi.
Sau đó, ánh mắt của cô ta tựa như đã ngấm chất độc vậy, cô ta nhấn mạnh từng chữ một: “Có được niềm vui khi giày vò hai người! Đặc biệt là cô, Ôn Noãn, cô lấy tư cách gì mà có được Hoắc Minh, có được con người của anh ấy vẫn chưa đủ, còn muốn kết hôn với anh ấy? Tôi nói cho cô biết... Cô không xứng!”
Ôn Noãn không muốn nghe lời của cô ta nói.
Kiều An là một người điên.
Hiện giờ Kiều An chỉ đang chọc tức cô, muốn cô làm ra chuyện quá khích...
Ôn Noãn bình tĩnh lại.
Cô bình tĩnh nói: “Trên đời này, người không xứng nhất chính là cô! Còn tôi, dù có tương lai với Hoắc Minh hay không, tôi cũng không thẹn với lòng, cho dù cuối cùng chúng tôi có chia tay, tôi cũng sẽ không bám lấy anh ấy không buông!”
Ôn Noãn nói ra hết cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều!
Cô quay người bỏ đi...
Phía sau, Kiều An bắt đầu điên cuồng khóc lóc, la hét, chẳng khác nào cuồng loạn đến mất kiểm soát!
……
Sau khi Ôn Noãn trở về, cô đã buồn bã rất lâu.
Đây có phải là Kiều An mà Hoắc Minh lần nào cũng phải đối mặt?
Cô lái xe chở theo Tiểu Bạch đến căn hộ của anh.
Hoắc Minh vẫn chưa trở về, Ôn Noãn hầm canh xương heo và xào vài món rau, sau đó ngồi làm báo cáo trong lúc chờ anh về ăn cơm.
Tiểu Bạch chạy nhảy chơi đùa, đến khi mệt rồi thì cuộn tròn nằm bên cạnh cô.
Con chó con có đôi mắt đen như mực.
Ôn Noãn lấy ra một gói đồ ăn vặt dành cho chó rồi cho nó ăn, sau khi ăn xong Tiểu Bạch thỏa mãn nhắm mắt lại thiếp đi.
Ôn Noãn xem giờ.
Đã mười giờ rưỡi rồi!
Lúc này Hoắc Minh mở cửa đi vào, hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Ôn Noãn.
Sau đó, anh cởi áo khoác đi về phía cô, cúi người hôn cô, giọng cũng mơ hồ: “Sao hôm nay em lại tự mình đến đây?”
Ôn Noãn ôm cổ anh: “Muốn hầm canh cho anh!”
Cô chú ý đến khuôn mặt của anh.
Quả nhiên không khỏe chút nào!
Hoắc Minh hiếm khi nói với cô về những chuyện này, trước đây Ôn Noãn cũng hiếm khi hỏi anh, chủ yếu là vì Kiều Cảnh Niên có ơn đối với nhà họ Hoắc khiến cô không thể mở lời.
Nhưng hôm nay gặp được Kiều An, lại thấy Kiều An điên cuồng như vậy.
Tâm lý của Ôn Noãn hơi thay đổi.
Cô nói rất dịu dàng: “Hãy uống chút canh trước cho ấm người đã.”
Hoắc Minh không nỡ buông cô ra, anh ở bên cô rất lâu, thậm chí còn trêu chọc cô: “Em thích làm vợ đến vậy sao?”
Ôn Noãn không khỏi đỏ mặt.
“Ai muốn làm vợ chứ? Em vẫn còn trẻ!”
Hoắc Minh hôn lên cần cổ trắng nõn của cô, trong lúc Ôn Noãn đang đắm chìm trong tình ý, anh khàn giọng nói: “Anh không còn trẻ nữa, năm sau anh đã ba mươi rồi!”
Ôn Noãn ôm khuôn mặt tuấn tú của anh, nhìn gương mặt anh tuấn của anh, đặc biệt rung động.
Hoắc Minh lại muốn hôn nữa.
Trán anh chạm vào trán cô, thì thầm: “Đã lâu rồi chúng ta không làm chuyện ấy, Ôn Noãn, làm với tôi một lần đi.”
Đêm nay anh dịu dàng như nước.
Trong lòng Ôn Noãn đang nhấp nhô trầm luân, không kìm lòng nổi đã nghiêng người về phía trước, thì thầm vào tai anh: “Minh!”
Quá bất ngờ khiến Hoắc Minh chưa kịp phản ứng...
Chương 170: Yêu anh nhiều lắm! Chúng ta hãy thử nhé!
Hoắc Minh kéo cô vào lòng, hôn cô: “Gọi lại lần nữa đi!”
Ôn Noãn không chịu.
Cô dựa người vào vai anh, ngửi thấy mùi mồ hôi ẩm ướt trên người anh, nhẹ nhàng ôm anh.
Hoắc Minh lại muốn.
Ôn Noãn dùng ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt góc cạnh của anh, thì thầm: “Anh nên nghỉ ngơi nhiều hơn, lát nữa phải uống hết canh nhé!”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm: "Em đau lòng à?"
Ôn Noãn thực sự đau lòng.
Dáng vẻ dịu dàng và nhu thuận của cô khiến Hoắc Minh lại hứng cơn tình, thế là lại xoay người đè cô xuống muốn làm lại lần nữa.
Điện thoại anh reo lên, là tiếng nhạc chuông được thiết lập riêng cho Kiều Cảnh Niên.
Ôn Noãn rất chán ghét những cuộc điện thoại gọi đến của Kiều Cảnh Niên.
Quả nhiên, sau khi Hoắc Minh nói mấy câu, sắc mặt lập tức trở nên u ám, đứng dậy định mặc quần áo.
Ôn Noãn ôm anh từ phía sau không cho anh đi.
“Hoắc Minh, anh không thể bỏ mặc cô ta được sao?”
“Anh biết rõ cô ta cố ý, anh định để cô ta tiếp tục tổn thương anh như vậy đến bao giờ?”
“Hoắc Minh, trả ơn cũng phải có giới hạn chứ?”
Cô cũng là phụ nữ...
Cô không thể lần nào cũng hầm thuốc bổ cho anh như không có chuyện gì xảy ra, rồi nhìn anh vào bệnh viện truyền máu cho một kẻ điên!
Ôn Noãn nhìn những lỗ kim trên tay anh, cô sắp ngạt thở rồi!
Hoắc Minh im lặng hôn cô rất lâu.
Cả người cô đang run rẩy, anh an ủi cô, khi cô bình tĩnh lại một chút, anh nhẹ nhàng nói: “Anh đi rồi sẽ quay về.”
……
“Không, anh không quay về được đâu.”
“Kiều An sẽ không cho anh về...”
……
Lần đầu tiên Ôn Noãn nghiêm túc nói chuyện với anh: “Hoắc Minh, Kiều An không phải là trách nhiệm của anh! Anh có thể giúp cô ta khởi kiện, nhưng sự dung túng của mọi người chỉ khiến cô ta càng thêm điên cuồng hơn mà thôi.”
Thực ra cô muốn nói, nếu cô ta thực sự bị điên thì nên đến bệnh viện tâm thần để điều trị.
Có lẽ Hoắc Minh đã hiểu ý cô.
Ánh mắt anh dao động không rõ, sâu thẳm khó hiểu, những lời mà Ôn Noãn muốn nói đều nuốt ngược vào trong bụng.
Cuối cùng, anh vẫn mặc quần áo và rời đi.
Như thường lệ, Hoắc Minh không quay lại.
Thật ra đêm khuya vào mùa xuân khá lạnh, Ôn Noãn nằm đến ba giờ sáng không thể nằm tiếp được nữa, vốn định trở về nhà của mình, nhưng lại không nỡ hành hạ Tiểu Bạch.
Cô ngồi cả đêm trong phòng khách...
……
Trong nửa tháng tiếp theo, Kiều An gây náo loạn đến long trời lở đất.
Ôn Noãn hầu như không nhìn thấy Hoắc Minh.
Chỉ gặp nhau hai lần duy nhất, trông sắc mặt anh rất tệ, thậm chí anh vừa đặt người xuống gối đã ngủ say ngay.
Ôn Noãn không hỏi thêm câu nào nữa.
Cô luôn ở vào thế yếu trong mối quan hệ này, không có lối thoát, mối quan hệ của cô và anh mỏng manh đến mức...
Thương anh nhưng không có tư cách chính đáng!
Ôn Noãn có lúc nghĩ, có lẽ trong tiềm thức của cô, cô đã từ bỏ hy vọng, kiên trì đến hôm nay chỉ là chờ đợi kết quả mà thôi!
……
Ôn Noãn không ngờ rằng Hoắc Chấn Đông sẽ tìm gặp cô.
Thư ký của Chủ tịch Hoắc thị đã đích thân ngồi xe đến đón Ôn Noãn, lịch sự nói: “Cô Ôn, Chủ tịch chúng tôi muốn gặp cô!”
Nửa tiếng sau, Ôn Noãn đã ngồi trong văn phòng làm việc của Hoắc Chấn Đông.
Hoắc Chấn Đông rất xem trọng Ôn Noãn, ông bảo thư ký ra ngoài, tự mình pha một tách cà phê cho Ôn Noãn, cười nói: “Chú nghe con bé Minh Châu đó nói cháu thích cà phê Mandheling nên đã đặc biệt nhờ thư ký mua hạt cà phê, cháu hãy uống thử.”
Đáng ra Ôn Noãn thấy vừa mừng vừa lo.
Nhưng cô cũng biết, người có địa vị như Hoắc Chấn Đông sẽ không dễ gì mà nhún nhường như vậy được.
Đây không hẳn là điều tốt!
Quả nhiên, sau khi Hoắc Chấn Đông nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống.
Ông ngồi đối diện với Ôn Noãn, thoải mái nói: “Sao mấy ngày nay không đến nhà chơi? Ngày nào Minh Châu cũng nhắc đến cháu, bác gái cũng mong cháu đến ăn cơm.”
Ôn Noãn không biết phải phản ứng thế nào.
Hiện giờ cô và Hoắc Minh đều không thấy được tia hy vọng nào.
Làm sao một con cá sấu lớn trong giới doanh nhân như Hoắc Chấn Đông lại không hiểu được tâm tư của một cô gái nhỏ?
Ông cũng hiểu tính của con trai mình!
Ông rất thích cô gái Ôn Noãn này, vừa xinh đẹp, tính tình lại mạnh mẽ hơn vợ ông...
Kiều An gây rối, Hoắc Minh lại không bao giờ trở về nhà.
Hoắc Chấn Đông ngoảnh mặt làm thinh, đã nhìn thấu hết, ra tay quyết đoán.
Ông đẩy một lá thư mời đến trước mặt Ôn Noãn, ôn hòa mỉm cười: “Đây là thư mời nhập học vào Học viện âm nhạc hàng đầu của nước Pháp, chú không có ý gì khác… Mấy ngày nay đã khiến cháu chịu thiệt thòi, chi bằng ra nước ngoài hai năm để khuây khỏa, khi việc học của cháu kết thúc và vụ án của nhà họ Kiều giải quyết xong, món ân tình lớn giữa hai gia đình cũng đã trả hết! Khi đó, tuổi của cháu và Hoắc Minh cũng thích hợp để kết hôn và sinh con.”
Cả người Ôn Noãn lạnh ngắt.
Cô không phải là người không hiểu lý lẽ, cô hiểu ý của Hoắc Chấn Đông.
Giao tình giữa hai nhà Hoắc Kiều sẽ không vì cô mà tan vỡ.
Vì vậy, chỉ có thể để cô chịu thiệt thòi.
Nếu cô rời khỏi thì Kiều An sẽ không làm chuyện quá quắt nữa, Hoắc Minh sẽ bớt chịu khổ hơn! Nhìn xem, thật là một sự sắp xếp tốt, mọi mặt đều chu đáo, ngoại trừ một điều... Rõ ràng không phải lỗi của cô, nhưng cuối cùng chỉ có cô là người phải hy sinh!
Những người khác vẫn yên lành...
Người phải đi xa tha hương cũng chỉ có mình cô!
Ôn Noãn đau đến quên cả thở!
Văn phòng làm việc rộng lớn và sang trọng rơi vào sự yên tĩnh rất lâu, Hoắc Chấn Đông không hề thúc giục, dường như ông đối với cô gái này vô cùng kiên nhẫn...
Cuối cùng Ôn Noãn ngước mắt lên.
Cô khó khăn nói: "Cháu cần phải suy nghĩ thêm."
Khi cô đứng dậy, sắc mặt cô đã tái nhợt như tờ giấy.
Hoắc Chấn Đông thấy vậy không đành lòng nên đã gọi thư ký tiễn Ôn Noãn về...
Ôn Noãn vừa rời đi thì bà Hoắc đã tới.
Không biết bà nghe được tin tức từ đâu, nhưng khi bà vội tới đây thì Ôn Mãn đã rời khỏi rồi, bà Hoắc xinh đẹp đoan trang đã tiều tụy vì lo lắng, bà trách móc chồng mình.
“Chuyện của Kiều An vốn dĩ không nên để Hoắc Minh phải gánh chịu!”
“Thầy bói nói rằng tình duyên trong đời của Hoắc Minh chỉ nở hai lần và chỉ một lần có cơ hội thành công! Hoắc Chấn Đông, nếu sự việc diễn ra đến phút chót, ông làm hỏng cuộc hôn nhân của Hoắc Minh, tôi sẽ dẫn theo Minh Châu và Ôn Noãn bỏ nhà ra đi .”
"Hu hu...Tôi sẽ để hai người cô độc cả đời!"
Hoắc Chấn Đông bất lực.
Ông vừa an ủi vợ mình vừa hận con trai vô dụng.
Với tư cách là một người bố và một người đàn ông, Hoắc Chấn Đông sáng suốt nhất, mâu thuẫn mấu chốt trong chuyện này không phải là Kiều An mà chính là bản thân Hoắc Minh.
Ông nhìn ra Ôn Noãn rất yêu Hoắc Minh.
Một cô gái xinh đẹp, gia cảnh tốt, sự nghiệp cũng thành đạt... Tại sao người ta vẫn luôn đợi mình, không gì khác chỉ vì yêu mà thôi!
Là Hoắc Minh không biết trân trọng, có lẽ là do tình yêu không đủ sâu đậm!
Hoắc Chấn Đông không còn cách nào khác đành phải đưa ra quyết định này, nếu không thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ tan rã!
Điều ông đặt cược là con bé Ôn Noãn yêu Thiếu Đình rất nhiều!
……
Ôn Noãn mang theo thư mời trở về nhà.
Cô đã suy nghĩ về chuyện đó suốt ba ngày!
Trong ba ngày này, cô gặp được Hoắc Minh một lần, họ không làm gì khác ngoài im lặng ôm lấy nhau.
Đêm ấy hai người âu yếm ôm nhau, cô bình tĩnh lại và tự hỏi mình.
Liệu sự yêu thích và tình yêu của cô dành cho anh có chống đỡ nỗi sự hy sinh này không?
Trong thời gian hai năm, về phần công việc có thể giao lại cho người có năng lực chuyên môn quản lý.
Nhưng còn gia đình cô, cô không thể ở bên cạnh họ, sức khỏe của bố cô cũng không được tốt... Đến lúc trời sáng, Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay cô, sự cảm động của cô khi anh tặng chiếc nhẫn cho cô ngày hôm đó tựa như vừa mới xảy ra.
Cô nghĩ mình yêu Hoắc Minh.
Nếu thời gian hai năm có thể thay đổi được tình trạng hiện tại, thì cô sẵn sàng đánh cược.
Cô đưa bố và dì Nguyễn sang Pháp, cô học dương cầm chuyên sâu, khi trở về cô sẽ càng xứng với Hoắc Minh hơn, cũng sẽ tự tin hơn khi nói chuyện với Kiều Cảnh Niên...
Khi Ôn Noãn đưa ra quyết định này, trong lòng cô cảm thấy có chút hoang mang.
Nhưng khuôn mặt của Hoắc Minh thật sự ở ngay trước mặt cô, đẹp đến mức khiến phụ nữ rung động.
Cô nhẹ nhàng nghiêng người hôn lên môi anh: “Yêu anh nhiều lắm! Chúng ta hãy thử nhé!”
Hoắc Minh đã tỉnh dậy...
Anh trở mình, ôm gọn cả người Ôn Noãn dưới người anh: “Em mới vừa nói gì?”
Sắc mặt Ôn Noãn đỏ bừng, không chịu lặp lại lần nữa.
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm, anh luôn tràn đầy năng lượng, sáng nay phải bù đắp lại những gì đêm qua đã không làm.
Ôn Noãn rất phối hợp.
Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào cô, dần dần đòi hỏi nhiều hơn.
Cô vòng tay qua ôm cổ anh, chủ động hôn anh, gương mặt đỏ bừng, trong mắt tràn đầy vẻ động tình và trầm luân...
Sau vài lần ân ái.
Hoắc Minh xoay người nằm ở bên cạnh cô, anh thở hổn hển cười nói: “Hôm nay sao vậy? Chủ động như thế?”
Anh nghiêng người rồi véo má cô: “Anh nghe nói con gái khi đến tuổi rồi cũng sẽ khao khát đàn ông, Ôn Noãn, có phải mấy ngày nay em đều mong chờ điều này không?”
“Anh mới là đến tuổi!” Ôn Noãn đẩy anh ra, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Khi cô bước ra, anh đang đứng bên cửa sổ nói chuyện điện thoại với Kiều Cảnh Niên, đang bàn về vụ kiện.
Ôn Noãn ôm anh từ phía sau.
Khi anh cúp điện thoại, cô nhẹ nhàng ậm ừ: “Thứ bảy là Lễ Tình Nhân, anh có thể về không?”
Vì cô dịu dàng như vậy nên khiến cho tâm trạng của Hoắc Minh rất tốt.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve tay cô và dịu dàng hỏi: “Định tặng anh món quà gì?”
Ôn Noãn nghĩ tới lá thư mời, trong lòng hơi chua xót.
Nhưng cô nói với giọng vui tươi: “Không nói anh biết!”
Hoắc Minh quay người hôn cô, họ đã lâu rồi không buông thả như thế, sáng nay anh không làm gì cả chỉ quấn lấy cô tiếp tục phóng túng...
Ôn Noãn sửng sốt một lát, rồi ngoan ngoãn thuận theo anh.
Buổi chiều, Hoắc Minh tới công ty.
Ôn Noãn gọi điện cho Hoắc Chấn Đông, hẳn là ông đã rất mong chờ cuộc gọi của cô, vừa kết nối được ông đã lập tức bắt máy.
Hoắc Chấn Đông vẫn rất ôn hòa: “Cháu suy nghĩ thế nào rồi?”
Ôn Noãn khẽ ừ.
Cô nói: “Cháu muốn đưa cả bố và dì Nguyễn cùng đi đến đó.”
Hoắc Chấn Đông rất vui mừng, lập tức bày tỏ lập trường của mình: “Không có vấn đề gì! Như thế cũng tốt, có người nhà ở bên cạnh là tốt nhất... Cháu rất có hiếu.”
Ông lại hỏi: “Hoắc Minh có biết không?”
Ôn Noãn lắc đầu: “Cháu vẫn chưa nói cho anh ấy biết, đợi qua hai ngày nữa…”
Còn hai ngày nữa là đến Lễ Tình Nhân, cô muốn chuẩn bị thật tốt.
Đây là Lễ Tình Nhân đầu tiên của bọn họ, bọn họ cùng vui vẻ trải qua ngày này, có lẽ hai năm tới cũng không có thời gian...
Hoắc Chấn Đông cũng đã trải qua thời trai trẻ nên cũng đoán được nguyên nhân.
Ông cười ha hả, ân cần nói: “Hãy rủ cô và Minh Châu cùng đi dạo mua sắm với cháu, mua thêm vài món đồ, nếu cháu cảm thấy cô đơn, hãy rủ Minh Châu thường xuyên bầu bạn với cháu, dù sao bình thường con bé cũng không làm gì cả.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng lắc đầu.
Hoắc Chấn Đông có chút cảm động, ông phá lệ nói thêm vài câu. Một người có địa vị như vậy sẵn sàng dỗ dành người khác cũng là vì rất yêu quý người đó.
Hai ngày tiếp theo, Ôn Noãn sắp xếp ổn thỏa mọi việc.
Cô lại tìm một văn phòng làm việc có tiếng tăm ở thành phố B, thiết kế một dự án lấy màu đen làm chủ đạo và trang trí lại căn hộ của Hoắc Minh vào chiều thứ bảy.
Mặc dù chi phí hơi đắt, năm mươi ngàn tệ nhưng Ôn Noãn không hề cảm thấy đau lòng khi quẹt thẻ thanh toán.
Đây là ngày Lễ Tình Nhân đầu tiên của cô với Hoắc Minh!
Cô chuẩn bị cẩn thận mọi thứ từ chân nến, rượu vang, hoa hồng và những bữa ăn do nhà hàng Michelin giao đến.
Mọi thứ đều rất lãng mạn...
Bảy giờ tối, Ôn Noãn gọi điện cho Hoắc Minh, giọng điệu vui vẻ: “Khi nào thì anh về?”