• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoắc tổng truy thê (29 Viewers)

  • Chương 141: Mẹ à! Mẹ đúng là bà mẹ tốt của con!

Ôn Noãn ngẩn ra.

Chị Lê cười rộ lên: "Là đứa nhỏ trong nhà thật à!"

Ôn Noãn hỏi thêm vài câu.

Nhân viên ở quầy lễ tân nói ríu rít.

"Ừ... Là mẹ dẫn theo con đến, là một cô gái xinh xắn."

Ôn Noãn cúp điện thoại, nhìn về phía chị Lê.

Chị Lê hiếm khi buôn chuyện: "Em nói xem..., có phải lúc hai mươi tuổi Hoắc Minh ăn chơi đàng điếm bên ngoài, có con rơi con rớt, hiện giờ tình nhân người ta đưa con đến đây để lên mặt với em không?"

Ôn Noãn dở khóc dở cười.

Cô nói: "Anh ta sẽ không phải người nhàm chán thế đâu." Nói xong, cô giật mình, từ khi nào mà cô lại hiểu rõ Hoắc Minh đến vậy?

...

"Em đi ra ngoài xem đã."

Ôn Noãn đi ra ngoài phòng khách, chị Lê không cam lòng cũng đi theo sau hóng chuyện.

Vừa mới đẩy cửa, Ôn Noãn sửng sốt.

Đúng là mẹ dẫn theo con gái nhỏ đến, nhưng không giống với suy nghĩ của cô, bởi vì người ngồi trên ghế sô pha là bà Hoắc đẹp đẽ quý phái và Hoắc Minh Châu.

Ôn Noãn không nói nên lời.

Cô tự tin ngồi đối diện với bọn họ: "Sao cô lại đến đây?"

Bà Hoắc tràn đầy sầu bi.

Vì con trai bà cũng rầu thối ruột, nhưng mà con trai không biết cố gắng, nghe nói cãi nhau với Ôn Noãn ầm ĩ đến mức chia tay, cho nên bà đã một đống tuổi rồi còn bị thằng con mình bắt ra mặt!

Bà Hoắc nhỏ giọng thì thầm nói: "Cô nghe Hoắc Minh nói cháu đang dạy ở phòng âm nhạc, cho nên cô đã muốn đến xem từ lâu, chỗ này đúng là không tệ."

Bà kéo tay Hoắc Minh Châu: "Minh Châu không có một tí tế bào âm nhạc nào, nên cô muốn đưa con bé đến đây để hun đúc tình cảm."

Hoắc Minh Châu: Mẹ à! Từ lúc mười tuổi con đã đạt chứng chỉ dương cầm cấp mười rồi mà.

Bà Hoắc không thèm để ý đến cô ấy, nhìn chằm chằm vào Ôn Noãn, dịu dàng hiền lành: "Tuy Hoắc Minh là người đề nghị, nhưng đây là ý kiến của cô! Noãn Noãn, cháu sẽ không vì Hoắc Minh mà cắt đứt quan hệ với cô chứ?"

Da đầu Ôn Noãn tê dại.

Cô và chị Lê liếc nhìn nhau.

Chị Lê đang xem kịch hay, hoàn toàn không có ý định hành động.

Ôn Noãn chỉ có thể tự mình ứng phó, cô nhã nhặn nói: "Cô à, là thế này, chỗ chúng cháu chỉ nhận các bạn nhỏ dưới mười sáu tuổi thôi."

Hoắc Minh Châu vội vàng nói: "Tôi cũng là bạn nhỏ."

Cô ấy mặt dày kéo tay Ôn Noãn: "Ôn Noãn, cô cứ coi tôi như bạn nhỏ năm tuổi là được rồi."

Da đầu Ôn Noãn lại tê dại thêm một lần nữa.

Chị Lê vỗ vai cô, bước ra ngoài.

Cô ấy không kìm được, nếu còn ở lại đây chắc cô ấy sẽ cười phì ra mất.

Ôn Noãn nhìn theo bóng cô ấy rời đi, lại nhìn về phía mẹ con bà Hoắc, cảm thấy bất lực.

Cô gian nan nói: "Cháu và Hoắc Minh đã chia tay."

Bà Hoắc khẽ giật mí mắt.

"Cô chỉ dẫn Minh Châu đến học đàn."

"Đúng thế, tôi chỉ đến học đàn."

...

Ôn Noãn bất lực không thể làm gì được, từ chối hồi lâu cuối cùng vẫn phải đồng ý.

Bà Hoắc trả học phí, sau đó sai tài xế mang một ít đồ bổ đắt tiền đến, hiền hòa nói: "Cô biết tính tính Hoắc Minh không tốt, cháu chịu khổ rồi."

Ôn Noãn do dự một chút, cuối cùng quyết định nói thẳng ra.

Cô nói: "Thật ra quan hệ giữa cháu và anh ta không giống như cô nghĩ, chúng cháu... Chúng cháu..."

Hoắc Minh Châu khẽ chớp mắt.

Người trẻ tuổi hiểu người trẻ tuổi!

Cô ấy lập tức cắt ngang: "Tôi biết rồi... Hai người còn chưa tới mức bàn chuyện cưới hỏi chứ gì!"

Cô ấy nhìn lướt qua Ôn Noãn, cảm thấy cô đúng là không biết lựa lời, sao có thể nói cho người lớn biết mấy chuyện như hai người chỉ là bạn giường được, dù mẹ cô ấy có cởi mở đến đâu cũng sẽ suy nghĩ khó chịu.

Ôn Noãn khẽ giật mình.

Hoắc Minh Châu lại bám chặt lấy cô: "Kệ đi, dù sao thời gian hôm nay của cô cũng thuộc về tôi rồi! Tôi muốn đi ăn cơm Pháp, tôi muốn đi hẹn hò với cô."

Con gái nhỏ làm loạn, bà Hoắc lại mặc kệ không quan tâm.

Bà mỉm cười: "Ôn Noãn, nhờ cháu trông Minh Châu nhé."

Ôn Noãn: ...

Hoắc Minh Châu vui vẻ nói: "Ôn Noãn, chúng ta đi ăn cơm Pháp đi!"

Ôn Noãn thực sự muốn gọi điện cho Hoắc Minh, bảo anh đưa em gái mình đi...

Kết quả là, Hoắc Minh Châu ở lại phòng âm nhạc một ngày.

Buổi tối, cô ấy bắt Ôn Noãn đi đến nhà hàng Pháp với mình.

Bà Hoắc cũng đi, tao nhã thưởng thức rượu vang đỏ, mỉm cười nhìn hai cô gái đang thì thầm với nhau.

Hoắc Minh Châu lải nhải không dứt.

"Ôn Noãn cô biết không, chồng chưa cưới của Kiều An đang làm đạo diễn ở Anh Quốc ấy, thừa dịp cô ta về nước để làm tình với một cô người mẫu, thật đúng là báo ứng."

Ôn Noãn hơi nhíu mày.

Sân sau của Kiều An cháy rồi, sao cô ta vẫn chưa trở về Anh Quốc?

Hoắc Minh Châu vén tóc lên, cười nói.

"Cô ta tự tin chứ sao! Trong giới này của chúng tôi thì cô ta là người có tài năng đó nhất, cô ta tự tin bản thân mình có thể giữ chặt chân chồng chưa cưới của mình lại, cho rằng chuyện ăn vụng chỉ là bệnh chung của đám đàn ông, cô ta cứ ở lại thành phố B là vì muốn..."

Hoắc Minh Châu không dám nói tiếp.

Nhưng Ôn Noãn vẫn hiểu được.

Cô gái được nuông chiều đó chẳng những muốn kết hôn với chồng chưa cưới ở Anh Quốc, mà còn muốn giữ được Hoắc Minh.

Nói đến cùng cũng chỉ là một người ích kỷ tùy hứng mà thôi.

Tuy nhiên, có một số người lại thích như vậy.

Ôn Noãn không nói gì, chậm rãi uống nước có ga.

Hoắc Minh Châu biết mình nói sai, cô ấy kéo tay Ôn Noãn: "Thật xin lỗi! Ôn Noãn, cô cười một cái xem nào!"

Ôn Noãn ngước mắt nhìn cô gái ngây thơ đáng yêu trước mặt.

Cô nhớ tới lần trước đã nói với Hoắc Minh, cô nói một mạng đổi một mạng.

Ôn Noãn không khỏi cảm thấy áy náy, cô nhẹ giọng nói: "Minh Châu, vô cùng xin lỗi."

Hoắc Minh Châu không hiểu ra sao.

Ôn Noãn cười nhạt, cũng không giải thích.

Đến lúc ăn gần xong, Ôn Noãn chuẩn bị đi tính tiền, nhưng vừa mới đứng dậy đã thấy một ngón tay thon dài vươn tới ấn lên bàn cơm xa hoa.

Ôn Noãn bất ngờ ngước mắt lên, nhìn thấy Hoắc Minh.

Đêm nay, anh chói mắt cực kỳ.

Quần tây màu xám đậm và áo lông, bên ngoài là áo khoác măng tô màu đen, toàn thân quý giá, cộng thêm ngũ quan rõ nét, toàn bộ sự chú ý trong nhà hàng đều đổ vào người anh.

Giọng nói của Hoắc Minh hơi khàn: "Tôi trả tiền rồi."

Khóe miệng Ôn Noãn khẽ nhúc nhích: "Cảm ơn."

Cô cảm thấy đã đến lúc, muốn chào tạm biệt, nhưng Hoắc Minh lại nói: "Tôi đến đón mẹ tôi, vừa hay chưa ăn cơm, cô giáo Ôn không ngại tôi ngồi đây ăn cùng chứ!"

Giọng điệu của anh có vẻ rụt rè, cẩn thận.

Về tình hay về lý Ôn Noãn đều không thể từ chối, cô gượng cười nói: "Luật sư Hoắc cứ tự nhiên."

Hoắc Minh liếc mắt nhìn cô.

Sau đó khi phục vụ đến, anh không yêu cầu lấy thêm một bộ đồ ăn mà lại cầm ly nước của Ôn Noãn uống một ngụm.

Bà Hoắc mỉm cười không ngớt.

Mặt Ôn Noãn nóng lên: "Luật sư Hoắc, để tôi gọi bộ mới lên cho anh!"

"Không cần."

Anh nhìn cô chăm chú: "Chúng ta cũng không phải chưa từng trao đổi nước bọt, tôi không chê."

Ôn Noãn: Đây là vấn đề trọng điểm à?

Mặt cô đã nóng đến mức sắp bốc cháy rồi!

Hoắc Minh bận rộn một ngày, thật sự đói bụng.

Anh ăn rất nhanh nhưng vẫn không mất vẻ tao nhã.

Ôn Noãn đếm từng giây một, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây.

Cho dù có ngốc thì cô cũng biết đây là cái bẫy do Hoắc Minh bày ra.

Anh làm như vậy là có ý gì?

Làm cho người khác đau lòng tuyệt vọng, sau đó lại cho người ta một quả táo ngọt để dỗ dành, anh cho rằng Ôn Noãn cô là gì?

Nhưng Ôn Noãn lại không thể làm gì được...

Nhà họ Hoắc có quyền lực rất lớn, cô không thể đắc tội với anh được, trừ phi cô không muốn tiếp tục phát triển ở thành phố B.

"Cô giáo Ôn cứ nhìn tôi như vậy, sẽ khiến tôi sinh ra ảo giác." Hoắc Minh lau miệng.

Ôn Noãn không muốn để ý đến anh: "Anh nghĩ nhiều rồi!"

Hoắc Minh cầm ly uống nước, ánh mắt nóng bỏng hơn cả lúc nãy, chẳng qua lời nói như đấm vào tai: "Vậy à? Có lẽ là thế... Tôi còn tưởng cô giáo Ôn vì yêu sinh hận với tôi chứ."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom