-
Chương 128-129
Chương 128: Hoắc Minh, chúng ta kết thúc đi!
Sự im lặng rợn người lan tỏa trong không khí.
Ôn Noãn dứt khoát nói: “Có người phụ nữ sẽ đều mỗi ngày làm cơm ngon canh ngọt chờ anh về? Hoắc Minh, chà đạp người khác cũng không cần phải thế!”
Hầu kết của Hoắc Minh nhẹ nhàng lăn lộn.
Anh không biết việc mình hưởng thụ những thứ đó lại khiến Ôn Noãn đau khổ như vậy.
Anh nhìn cô chăm chú.
Thật lâu sau, anh mới nhẹ nhàng nói: “Tôi không biết em lại để tâm như vậy!”
Ôn Noãn cười tự giễu.
Cô nhìn anh, nói thẳng: “Đúng, tôi để tâm, tôi đúng là như vậy đấy! Hoắc Minh, tôi thực sự không chơi nổi nữa, vậy thì sao chứ?”
Cô đột nhiên bình tĩnh lại, giọng điệu mang đượm chút mệt mỏi.
“Hoắc Minh, chúng ta kết thúc đi!”
Hoắc Minh vẫn nhìn cô chằm chằm.
Một lúc lâu sau anh mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Chỉ vì việc ngày hôm nay mà em muốn cắt đứt với tôi? Ôn Noãn, mối quan hệ này của chúng ta, em cảm thấy nếu tôi không muốn chấm dứt thì em có thể chấm dứt được sao?”
Mắt Ôn Noãn đỏ lên.
Tại sao cô lại không biết chứ?
Cô biết rất rõ năng lực của Hoắc Minh, anh không muốn kết hôn, anh thấy thú vị liền chơi đùa một chút, Ôn Noãn cô đây có lẽ lại là cuộc chơi vui nhất mà anh từng trải nghiệm, vậy nên anh chơi đến tận bây giờ vẫn chưa thấy chán!
Anh cũng giỏi thật đấy!
Đi chết đi!
Ôn Noãn siết chặt ngón tay, cố gắng kiềm chế bản thân, làm cho giọng điệu của mình nghe có vẻ nhẹ nhàng hời hợt.
“Không kết thúc cũng được!”
“Sau này luật sư Hoắc có cần, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, tôi lúc nào cũng sẵn sàng!”
……
Hoắc Minh nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cố gắng hạ nhẹ giọng của mình: “Nếu tôi cần, em lập tức đến căn hộ ngủ với tôi, là ý này đúng không? Ôn Noãn, em muốn dọn ra khỏi nhà sao?”
Anh nói xong liền tiến từng bước về phía trước, chặn Ôn Noãn lại trước tủ TV.
Màn hình TV phản chiếu lại hình bóng của hai người họ, hai bóng người chồng lên nhau, vô cùng mập mờ.
Sự kiên nhẫn của Hoắc Minh đã cạn kiệt.
Anh chưa từng lấy lòng hay nhân nhượng một người phụ nữ tới mức này.
Anh tức giận nắm chiếc cằm nhỏ xinh đẹp của cô, mạnh mẽ hôn xuống…
Lúc này, Ôn Noãn hoàn toàn không hề muốn chút nào!
Thế nhưng cô không những không đẩy anh ra, ngược lại còn nhiệt tình ôm lấy cổ anh, cùng anh dây dưa trong nụ hôn này. Rất nhanh, toàn thân Hoắc Minh đã bị trêu chọc tới mức nổi lửa.
Anh vuốt ve khuôn mặt Ôn Noãn, giọng khàn khàn: “Tôi muốn làm.”
Ôn Noãn bắt chước động tác của anh, cũng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh.
Cô rướn người lên, hơi thở nhẹ nhàng phả lên vành tai anh: “Không phải là làm ở căn hộ đâu! Hoắc Minh… Quan hệ của chúng ta chỉ phù hợp ở khách sạn thôi! Còn nữa, đừng nói chữ “nhà” này, bởi vì nó sẽ phá hỏng những thứ tốt đẹp.”
Động tác của Hoắc Minh chợt dừng lại.
Anh chống người lên, chăm chú nhìn cô từ trên xuống.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc, từng đường nét trên khuôn mặt như một bức tranh.
Thế nhưng nhìn cô không hề có chút cảm xúc động tình nào, một màn dây dưa cùng anh vừa rồi chẳng qua chỉ là màn kịch mà thôi…
Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng vuốt ve đuôi lông mày của cô, đó chính là chỗ anh thích chạm vào nhất.
Ôn Noãn nhẹ nhàng run rẩy.
Hoắc Minh cũng tức giận. Giờ phút này, mặc dù anh đang có nhu cầu, thế nhưng lòng tự trọng của đàn ông không cho phép anh tiếp tục.
Anh cúi người xuống, khẽ cắn vành tai cô.
“Cô giáo Ôn, em nói rất đúng! Mặc dù tôi và Kiều An đã chia tay, nhưng tình cảm giữa hai bên gia đình vẫn còn đó, không bao giờ có thể làm loạn thành như tôi với em bây giờ… Em muốn dọn ra ngoài cũng được, nhưng sau này cục cưng đừng hối hận nhé!”
Anh nói có phần gay gắt: “Được tôi cho ăn kẹo quen rồi, đột nhiên lại trống rỗng như vậy có phải sẽ rất khó chịu không?”
Bàn về vấn đề đùa giỡn lưu manh, phụ nữ vĩnh viễn không phải là đối thủ của đàn ông.
Ôn Noãn tức tới mức mặt đỏ bừng!
Hoắc Minh cười khẽ một tiếng.
Anh đứng dậy, đứng ở đuôi giường, chỉnh lại thắt lưng ngay trước mặt cô, động tác chậm rãi kia ít nhiều gì cũng mang theo một chút ý đùa cợt…
Ôn Noãn biết, đây mới là Hoắc Minh.
Cho dù anh có xuất sắc như thế nào, danh tiếng vang dội bao nhiêu, cái gì mà Diêm Vương của ngành luật chính trị, cuối cùng cũng không bù được với việc anh cũng chỉ nằm trong vòng luẩn quẩn đó, chính là cái giới mà mọi người đàn ông trong đó đều khá biết cách chơi đùa và thao túng phụ nữ.
Ôn Noãn tức giận giơ chân đá anh.
Hoắc Minh dễ dàng bắt được chân cô, cứ dùng tư thế như vậy để tới gần cô.
“Đừng cử động!”
“Ôn Noãn, thực ra bình thường tôi vẫn rất không nỡ quá trớn với em.”
“Không ngờ em lại muốn chơi nhiều trò như vậy.”
……
Trong mắt Ôn Noãn lóe lên ánh nước.
Hoắc Minh lại kề sát cô thêm một chút, thực ra anh vẫn rất muốn, nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng mà tách ra.
Khi anh rời đi, cánh cửa bị sập lại phát ra tiếng “rầm” .
Ôn Noãn nghĩ, cô đã làm cho cậu ấm xuất thân cao quý này không vui rồi, thế nhưng anh có vui hay không lại chẳng phải việc của cô!
Cô không muốn cử động, cứ vậy mà kéo chăn lên, mơ màng ngủ mất.
Đến khi vừa tỉnh lại, cô cảm giác mình đang ôm một cái gối trong tay.
Cô quen miệng khẽ lẩm bẩm: “Hoắc Minh…”
……
Bỗng nhiên, cô mở bừng mắt.
Không phải Hoắc Minh.
Sao có thể là anh chứ, tối hôm qua hai người họ còn cãi nhau ầm ĩ…
Ôn Noãn dụi mắt, cảm thấy đau rát khó chịu, đang định đi rửa mặt thì chị Lê lại gọi điện thoại đến.
“Ôn Noãn, có một chuyện rất quan trọng cần nói với em.”
Ôn Noãn dựa lên đầu giường: “Chị Lê, chị nói đi.”
Trong giọng chị Lê có chút phấn khích, còn có cả một chút bối rối: “Ôn Noãn, là thế này, ông chủ của trung tâm âm nhạc mà chúng ta từng làm việc định di cư, ông ấy muốn chuyển nhượng trung tâm âm nhạc cho người khác, chị đã thử thăm dò, giá chuyển nhượng rơi vào khoảng ba mươi triệu.”
Ôn Noãn im lặng một lúc.
“Chị Lê, chị muốn mua lại sao?”
Chị Lê cười cười: “Chỉ một mình chị sao có thể nuốt trôi miếng bánh lớn này! Không phải chị đang thương lượng với em đây sao. Ôn Noãn, đây quả thực là một cơ hội tốt, nếu chúng ta nắm được nó, chúng ta có thể độc chiếm ít nhất ba mươi phần trăm thị trường ở thành phố B.”
Cô ấy do dự một lát, hỏi: “Ôn Noãn, ý em thế nào?”
Ôn Noãn cũng thấy việc này rất khả quan!
Bởi vì trung tâm âm nhạc kia đã được đưa vào hoạt động rất hoàn thiện, đội ngũ giáo viên đều là người ưu tú trong ngành, đây chính là một con đường kiếm tiền không lo lỗ vốn, nhưng mà…
Ôn Noãn vẫn phải nói thật với chị Lê.
Cô nhẹ giọng nói: “Em vừa cãi nhau với Hoắc Minh! Về vấn đề tài chính, nhiều nhất em chỉ có thể thêm ba triệu thôi.”
Chị Lê không ngạc nhiên.
Tối hôm qua Hoắc Minh thất hứa như vậy, không cãi nhau mới là lạ.
Hơn nữa cô ấy cũng nghe phong thanh là ánh trăng sáng của người nọ đã trở về.
Chị Lê hiểu rất rõ, nói: “Chỉ cần em nói một câu là được! Không có tiền thì chúng ta huy động vốn từ bên ngoài, chị Lê sẵn sàng buông bỏ bộ mặt già này để hạ mình với người ta, chắc chắn có thể lấy được tiền.”
Ôn Noãn vô cùng cảm động.
Trong thời điểm cô nản lòng thoái chí nhất, may mắn có một người như vậy kéo cô lại đúng lúc, không để cô chìm sâu vào vũng bùn.
Cô nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi chị Lê, em cũng sẽ nghĩ cách.”
Chị Lê lại nói với cô mấy câu an ủi ấm áp.
Ôn Noãn cảm thấy hình như mình cũng không còn đau lòng như vậy nữa…
Cô rời giường, gọi điện cho dịch vụ chăm sóc khách hàng của khách sạn, kêu họ đến cửa hàng trong khách sạn mua cho cô một bộ quần áo mới, sau khi rửa mặt xong, cô chuẩn bị ra ngoài một chuyến.
Năm triệu của Cố Trường Khanh và Khương Duệ, cô không tin tưởng chuyển phát nhanh.
Cô phải tự mình trả lại.
……
Ôn Noãn lái xe, đưa tấm séc của Khương Duệ tới quầy lễ tân ở công ty của cậu ta.
Khương Duệ đang họp.
Đến khi cậu ta nhận được tấm séc thì Ôn Noãn đã lái xe rời đi.
Cậu ta gọi điện thoại cho cô, giận dỗi: “Ôn Noãn, ngay cả cơ hội ăn một bữa cơm mà cậu cũng không cho tôi sao?”
Từ trước đến nay, Ôn Noãn vẫn luôn đối xử với cậu ta không tồi.
Giọng cô điềm đạm: “Khương Duệ, để lần sau đi, lần sau cho cậu chọn thời gian.”
Khương Duệ đứng trước cửa sổ sát đất trong văn phòng trên tầng ba mươi sáu, ngón tay thon dài nghịch rèm chớp, giọng hơi khàn khàn: “Ôn Noãn, nếu cậu đã chia tay anh ta, cậu có thể cân nhắc đến tôi không? Tôi chắc chắn sẽ không để cậu phải chịu ấm ức.”
Ôn Noãn im lặng.
Cô đoán, hầu hết mọi người trong cái giới đó của Khương Duệ đều đã biết đến chuyện tối hôm qua.
Vô cùng phiền não…
Khương Duệ dịu dàng nói: “Đừng áp lực quá, Ôn Noãn! Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, tôi đợi cậu lựa chọn.”
Chương 129: Cô giáo Ôn nhiều hoa đào quá!
Bất kể người phụ nữ nào nghe được câu nói đầy yêu thương này của Khương Duệ cũng đều không thể thờ ơ.
Trong lòng Ôn Noãn rối loạn.
Cô không biết mình đã cúp điện thoại như thế nào hay từ lúc nào nữa.
Cô chỉ nhớ rõ một câu nói cuối cùng của Khương Duệ: “Theo đuổi một cô gái, có tốn chút thời gian hay công sức thì có làm sao chứ… Ôn Noãn, dù sao tôi cũng đã đợi lâu như vậy rồi, không ngại chờ thêm một chút nữa.”
Ôn Noãn dừng xe.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve vô lăng…
Cô thực sự không biết mình phải từ chối Khương Duệ như thế nào, điều kiện của Khương Duệ tốt như vậy, thực sự không cần phải chờ đợi cô.
Cô yêu đương với Cố Trường Khanh bốn năm, hiện tại lại đang mập mờ không rõ với Hoắc Minh.
Ôn Noãn cô sẽ không thể trở thành người yêu của cậu ta.
Ôn Noãn khẽ thở dài, mở cửa xuống xe.
Phía trước chính là tập đoàn Cố Thị, nơi mà cô từng nghĩ cả đời này mình sẽ không bao giờ đặt chân vào nữa.
Đương nhiên Ôn Noãn không muốn gặp Cố Trường Khanh, cô giao tấm séc kia cho lễ tân, dặn dò: “Làm phiền cô giúp tôi chuyển cái này cho Tổng Giám đốc Cố.”
Cô gái lễ tân đã làm việc ở Tập đoàn Cố Thị sáu năm.
Cô ấy biết Ôn Noãn… Đó là bạn gái cũ của Tổng Giám đốc Cố!
Người ngoài đều cho rằng Tổng Giám đốc Cố đã đá cô Ôn, thế nhưng trong Tập đoàn Cố Thị lại lan truyền một phiên bản khác đó là sau khi đính hôn, Tổng Giám đốc Cố đổi ý, muốn theo đuổi cô Ôn một lần nữa nhưng lại bị từ chối.
Tổng Giám đốc Cố phát điên một trận!
Cô gái lễ tân vô cùng lễ độ với Ôn Noãn: “Cô Ôn yên tâm, tôi sẽ chuyển cho Tổng Giám đốc Cố.”
Vừa nói xong, cô ấy liền nhìn về phía sau Ôn Noãn.
“Tổng Giám đốc Cố!”
Ôn Noãn chậm rãi xoay người lại.
Cố Trường Khanh đang đứng ngay phía sau cô, cũng không biết đã đứng được bao lâu rồi.
Giọng điệu của Ôn Noãn vẫn bình thản: “Tổng Giám đốc Cố, cảm ơn ý tốt của ngài, tôi rất cảm kích.”
Giữa hai người họ đã không còn gì cần phải nói, Ôn Noãn nói xong câu này liền rời đi.
Cố Trường Khanh bắt được tay cô.
“Ôn Noãn!”
Giọng điệu của hắn hơi dồn dập, như thể sợ Ôn Noãn biến mất.
Ôn Noãn gạt tay hắn ra: “Cố Trường Khanh, mong anh tự trọng!”
Cố Trường Khanh cười khổ.
Hắn buông Ôn Noãn ra, thấp giọng nói: “Em cứ ngồi ở sảnh đi, để anh bảo thư ký pha cà phê mang tới! Ôn Noãn… Ở đây người đến người đi nhiều như vậy, em cũng không muốn làm gì khó xử đúng không?”
Ôn Noãn nhìn xung quanh.
Quả thực có không hề ít nhân viên đang lén nhìn bọn họ.
Nếu không chịu nghe Cố Trường Khanh nói cho xong, có khi hắn lại dám làm chuyện gì đó…
Năm phút sau, Ôn Noãn ngồi cùng hắn trong phòng trà ở sảnh.
Cố Trường Khanh tự mình pha cho Ôn Noãn một tách cà phê Mandheling, pha xong, hắn dịu dàng hỏi: “Thích mấy viên đường?”
“Một viên.”
Cố Trường Khanh thả đường vào xong rồi đưa cho cô, ngồi xuống phía đối diện.
Ôn Noãn chăm chú nhìn hắn.
Sau đợt này, Cố Trường Khanh gầy đi không ít, chứng tỏ cuộc sống của hắn cũng không được như ý. Nếu là trước đây, Ôn Noãn chắc chắn sẽ vô cùng đau lòng, thế nhưng hiện tại cô chẳng hề có cảm giác gì.
Từ cái trước đến cái sau, chỉ một năm mà thôi.
Ôn Noãn có chút cảm khái.
Cố Trường Khanh vẫn vô cùng dịu dàng: “Ôn Noãn, em uống thử xem, nếu không ngon thì anh pha lại tách khác.”
Ôn Noãn vô cùng lạnh lùng.
“Cố Trường Khanh, anh có chuyện gì thì nói thẳng, tôi không đến đây để ôn chuyện với anh.”
“Anh biết.”
Trong giọng điệu của hắn chứa mấy phần cô quạnh.
Hắn lại nhấc mắt nhìn thẳng vào Ôn Noãn: “Năm triệu kia chỉ là một chút tấm lòng của anh thôi! Ôn Noãn, em đừng từ chối anh, chẳng qua anh chỉ muốn bồi thường cho em, muốn… đối xử tốt với em một chút, chẳng nhẽ ngay cả một cơ hội như vậy mà em cũng không cho anh sao?”
Tối hôm qua Ôn Noãn thực sự rất khó chịu!
Đến bây giờ đầu cô vẫn còn đang quay quay!
Thế nhưng hôm nay, chỉ trong một tiếng đồng hồ, cô đã nghe hai người đàn ông bày tỏ tình cảm với mình, nói muốn đối xử tốt với cô, một trong số đó lại còn là người bạn trai cũ đã từng lừa dối cô!
Ôn Noãn không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn nữa.
Cố Trường Khanh nói đi nói lại, cuối cùng vẫn chỉ là còn chưa hết hi vọng với cô.
Cô đứng dậy, vừa khách sáo vừa hờ hững nói: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Cố đã tiếp đón! Tôi còn có việc, không thể ở lại thêm nữa.”
Cố Trường Khanh gọi cô lại.
Hắn nhìn vào mắt cô, nói: “Ôn Noãn, sau chuyện tối hôm qua, em vẫn còn muốn tiếp tục ở bên anh ta sao?”
Sắc mặt Ôn Noãn cứng đờ.
Đứng trước mặt Cố Trường Khanh, cô ít nhiều gì cũng có chút khó xử, nhưng cô vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười: “Chuyện này không liên quan gì đến Tổng Giám đốc Cố!”
Cố Trường Khanh biết đây là một cơ hội khó có được.
Hắn hạ giọng: “Anh biết em muốn mua lại trung tâm âm nhạc cũ. Ôn Noãn, để anh giúp em đi.”
Hắn sợ cô hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Anh không có ý gì khác, cũng chỉ là một chút tấm lòng của anh mà thôi!”
Ôn Noãn cũng không ngây thơ như vậy.
Cô cười nhạt: “Tôi cảm ơn ý tốt của Tổng Giám đốc Cố.” Nói xong, cô liền rời đi.
Cố Trường Khanh nhìn theo bóng lưng của cô.
Hắn sững sờ một lúc lâu, vừa rồi hắn nhìn thấy khóe mắt Ôn Noãn đỏ hoe, có phải cô đã khóc vì Hoắc Minh không?
Trong lòng hắn thấy rất khó chịu, một lúc lâu sau mới nhấc điện thoại lên, gọi một cuộc.
“Tổng Giám đốc Hứa, giúp tôi một chuyện gấp, anh đi tiếp xúc với phòng nhạc XX một chút.”
“Anh cứ bàn chuyện, bên tôi sẽ lo vấn đề tài chính.”
“Sau khi thành công, các hạng mục trong tay tôi để tùy anh chọn…”
……
Cố Trường Khanh cúp điện thoại.
Ánh mắt sâu thăm thẳm.
Hắn khao khát được nhìn thấy Ôn Noãn, cô của hiện tại đã rất khác trước đây, rất có hương vị của phụ nữ! Cho dù cô chỉ ở bên cạnh hắn, trò chuyện với hắn, hắn cũng cảm thấy… tốt hơn một chút!
*
Ôn Noãn rời khỏi Tập đoàn Cố Thị.
Cô tìm người môi giới, thuê một căn hộ rộng năm mươi mét vuông.
Sau khi ký xong hợp đồng, cô nhìn đồng hồ. Đã gần mười một giờ, lúc này chắc chắn Hoắc Minh sẽ không ở nhà.
Ôn Noãn chuẩn bị trở về một chuyến, dọn đồ đạc của mình ra ngoài.
Thế nhưng cô thật sự không ngờ, trong thời gian làm việc buổi sáng, vậy mà Hoắc Minh lại ở nhà.
Ôn Noãn mở cửa đi vào.
Hoắc Minh đang ngồi trên sô pha xem tạp chí, ăn mặc rất thoải mái, rõ ràng vẫn chưa tới công ty.
Anh nhìn thấy Ôn Noãn, trong đôi con ngươi đen thẳm che giấu một ngọn lửa.
Nhưng anh vẫn không lên tiếng, có lẽ là đang đợi cô lên tiếng nhận thua trước.
Ôn Noãn rất mất tự nhiên.
Cô ho nhẹ một tiếng: “Tôi tới dọn đồ đạc!”
Hoắc Minh không quan tâm đến cô, anh vẫn nhìn vào tạp chí của mình như cũ, thái độ không mặn không nhạt này của anh khiến Ôn Noãn càng thêm khó chịu.
.
Cô vội vàng đi vào phòng ngủ chính.
Trong khi thu dọn đồ đạc, cô phát hiện ra đồ của mình thực sự rất ít, phần lớn quần áo, mỹ phẩm dưỡng da và các thứ linh tinh khác đều là do Hoắc Minh mua thêm cho cô…
Ôn Noãn không định mang những thứ đó đi.
Cô chỉ đơn giản xếp đồ của mình vào một chiếc vali nhỏ, xách theo rất nhẹ, lại còn tiện lợi.
Cô đang định đi thì đã thấy Hoắc Minh đứng tựa bên cạnh cửa.
Anh chăm chú nhìn cô: “Cô giáo Ôn, có phải em đã quên mất chuyện gì đó rồi không?”
Ôn Noãn đặt chìa khóa lại trên tủ đầu giường.
Ngoài ra còn có tấm thẻ ngân hàng anh đưa cho cô, mặc dù đã rất lâu rồi cô không đụng tới nó, thế nhưng bây giờ nó vẫn đang ở trong ví của cô, cô cũng lấy ra trả lại cho anh…
Cuối cùng, cô còn nhẹ giọng nói: “Những món quần áo và trang sức quý giá này đều để lại đây, anh có thể bảo thư ký Trưởng kiểm tra đối chiếu lại một chút!”
Sắc mặt Hoắc Minh thực sự không tốt chút nào.
Anh hừ nhẹ một tiếng: “Em không cho con chó dưới lầu ăn nữa?”
Ôn Noãn nhớ tới con chó trắng nhỏ kia, cô cũng không nỡ bỏ rơi nó, sau này có thể cô sẽ trộm quay lại cho nó ăn!
Thế nhưng trên miệng cô vẫn nói: “Không cho ăn nữa! Không cần thiết!”
Hoắc Minh: …
Ôn Noãn cảm thấy mình cũng đã thu dọn hết đồ đạc, bèn xách vali định đi.
Hoắc Minh đứng cạnh cửa ngăn cô lại, anh cúi đầu, sống mũi cao thẳng áp sát cô, rất gần, gần tới mức hơi thở của hai người họ dường như quyện vào nhau…
Ôn Noãn cúi đầu xuống.
Cô quay đầu đi… mất tự nhiên nói: “Luật sư Hoắc có cần thì gọi điện thoại cho tôi, gọi lúc nào tôi đến lúc đó.”
Hoắc Minh chăm chú nhìn cô thật lâu.
Cô chưa từng nhìn thấy ánh mắt này của anh, có vẻ không vui hoặc tức giận!
Thật lâu sau, anh bỗng nhiên thờ ơ buông cô ra, khóe miệng mang theo một tia mỉa mai: “Cô giáo Ôn thật chuyên nghiệp!”
Sự im lặng rợn người lan tỏa trong không khí.
Ôn Noãn dứt khoát nói: “Có người phụ nữ sẽ đều mỗi ngày làm cơm ngon canh ngọt chờ anh về? Hoắc Minh, chà đạp người khác cũng không cần phải thế!”
Hầu kết của Hoắc Minh nhẹ nhàng lăn lộn.
Anh không biết việc mình hưởng thụ những thứ đó lại khiến Ôn Noãn đau khổ như vậy.
Anh nhìn cô chăm chú.
Thật lâu sau, anh mới nhẹ nhàng nói: “Tôi không biết em lại để tâm như vậy!”
Ôn Noãn cười tự giễu.
Cô nhìn anh, nói thẳng: “Đúng, tôi để tâm, tôi đúng là như vậy đấy! Hoắc Minh, tôi thực sự không chơi nổi nữa, vậy thì sao chứ?”
Cô đột nhiên bình tĩnh lại, giọng điệu mang đượm chút mệt mỏi.
“Hoắc Minh, chúng ta kết thúc đi!”
Hoắc Minh vẫn nhìn cô chằm chằm.
Một lúc lâu sau anh mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Chỉ vì việc ngày hôm nay mà em muốn cắt đứt với tôi? Ôn Noãn, mối quan hệ này của chúng ta, em cảm thấy nếu tôi không muốn chấm dứt thì em có thể chấm dứt được sao?”
Mắt Ôn Noãn đỏ lên.
Tại sao cô lại không biết chứ?
Cô biết rất rõ năng lực của Hoắc Minh, anh không muốn kết hôn, anh thấy thú vị liền chơi đùa một chút, Ôn Noãn cô đây có lẽ lại là cuộc chơi vui nhất mà anh từng trải nghiệm, vậy nên anh chơi đến tận bây giờ vẫn chưa thấy chán!
Anh cũng giỏi thật đấy!
Đi chết đi!
Ôn Noãn siết chặt ngón tay, cố gắng kiềm chế bản thân, làm cho giọng điệu của mình nghe có vẻ nhẹ nhàng hời hợt.
“Không kết thúc cũng được!”
“Sau này luật sư Hoắc có cần, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, tôi lúc nào cũng sẵn sàng!”
……
Hoắc Minh nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cố gắng hạ nhẹ giọng của mình: “Nếu tôi cần, em lập tức đến căn hộ ngủ với tôi, là ý này đúng không? Ôn Noãn, em muốn dọn ra khỏi nhà sao?”
Anh nói xong liền tiến từng bước về phía trước, chặn Ôn Noãn lại trước tủ TV.
Màn hình TV phản chiếu lại hình bóng của hai người họ, hai bóng người chồng lên nhau, vô cùng mập mờ.
Sự kiên nhẫn của Hoắc Minh đã cạn kiệt.
Anh chưa từng lấy lòng hay nhân nhượng một người phụ nữ tới mức này.
Anh tức giận nắm chiếc cằm nhỏ xinh đẹp của cô, mạnh mẽ hôn xuống…
Lúc này, Ôn Noãn hoàn toàn không hề muốn chút nào!
Thế nhưng cô không những không đẩy anh ra, ngược lại còn nhiệt tình ôm lấy cổ anh, cùng anh dây dưa trong nụ hôn này. Rất nhanh, toàn thân Hoắc Minh đã bị trêu chọc tới mức nổi lửa.
Anh vuốt ve khuôn mặt Ôn Noãn, giọng khàn khàn: “Tôi muốn làm.”
Ôn Noãn bắt chước động tác của anh, cũng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh.
Cô rướn người lên, hơi thở nhẹ nhàng phả lên vành tai anh: “Không phải là làm ở căn hộ đâu! Hoắc Minh… Quan hệ của chúng ta chỉ phù hợp ở khách sạn thôi! Còn nữa, đừng nói chữ “nhà” này, bởi vì nó sẽ phá hỏng những thứ tốt đẹp.”
Động tác của Hoắc Minh chợt dừng lại.
Anh chống người lên, chăm chú nhìn cô từ trên xuống.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc, từng đường nét trên khuôn mặt như một bức tranh.
Thế nhưng nhìn cô không hề có chút cảm xúc động tình nào, một màn dây dưa cùng anh vừa rồi chẳng qua chỉ là màn kịch mà thôi…
Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng vuốt ve đuôi lông mày của cô, đó chính là chỗ anh thích chạm vào nhất.
Ôn Noãn nhẹ nhàng run rẩy.
Hoắc Minh cũng tức giận. Giờ phút này, mặc dù anh đang có nhu cầu, thế nhưng lòng tự trọng của đàn ông không cho phép anh tiếp tục.
Anh cúi người xuống, khẽ cắn vành tai cô.
“Cô giáo Ôn, em nói rất đúng! Mặc dù tôi và Kiều An đã chia tay, nhưng tình cảm giữa hai bên gia đình vẫn còn đó, không bao giờ có thể làm loạn thành như tôi với em bây giờ… Em muốn dọn ra ngoài cũng được, nhưng sau này cục cưng đừng hối hận nhé!”
Anh nói có phần gay gắt: “Được tôi cho ăn kẹo quen rồi, đột nhiên lại trống rỗng như vậy có phải sẽ rất khó chịu không?”
Bàn về vấn đề đùa giỡn lưu manh, phụ nữ vĩnh viễn không phải là đối thủ của đàn ông.
Ôn Noãn tức tới mức mặt đỏ bừng!
Hoắc Minh cười khẽ một tiếng.
Anh đứng dậy, đứng ở đuôi giường, chỉnh lại thắt lưng ngay trước mặt cô, động tác chậm rãi kia ít nhiều gì cũng mang theo một chút ý đùa cợt…
Ôn Noãn biết, đây mới là Hoắc Minh.
Cho dù anh có xuất sắc như thế nào, danh tiếng vang dội bao nhiêu, cái gì mà Diêm Vương của ngành luật chính trị, cuối cùng cũng không bù được với việc anh cũng chỉ nằm trong vòng luẩn quẩn đó, chính là cái giới mà mọi người đàn ông trong đó đều khá biết cách chơi đùa và thao túng phụ nữ.
Ôn Noãn tức giận giơ chân đá anh.
Hoắc Minh dễ dàng bắt được chân cô, cứ dùng tư thế như vậy để tới gần cô.
“Đừng cử động!”
“Ôn Noãn, thực ra bình thường tôi vẫn rất không nỡ quá trớn với em.”
“Không ngờ em lại muốn chơi nhiều trò như vậy.”
……
Trong mắt Ôn Noãn lóe lên ánh nước.
Hoắc Minh lại kề sát cô thêm một chút, thực ra anh vẫn rất muốn, nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng mà tách ra.
Khi anh rời đi, cánh cửa bị sập lại phát ra tiếng “rầm” .
Ôn Noãn nghĩ, cô đã làm cho cậu ấm xuất thân cao quý này không vui rồi, thế nhưng anh có vui hay không lại chẳng phải việc của cô!
Cô không muốn cử động, cứ vậy mà kéo chăn lên, mơ màng ngủ mất.
Đến khi vừa tỉnh lại, cô cảm giác mình đang ôm một cái gối trong tay.
Cô quen miệng khẽ lẩm bẩm: “Hoắc Minh…”
……
Bỗng nhiên, cô mở bừng mắt.
Không phải Hoắc Minh.
Sao có thể là anh chứ, tối hôm qua hai người họ còn cãi nhau ầm ĩ…
Ôn Noãn dụi mắt, cảm thấy đau rát khó chịu, đang định đi rửa mặt thì chị Lê lại gọi điện thoại đến.
“Ôn Noãn, có một chuyện rất quan trọng cần nói với em.”
Ôn Noãn dựa lên đầu giường: “Chị Lê, chị nói đi.”
Trong giọng chị Lê có chút phấn khích, còn có cả một chút bối rối: “Ôn Noãn, là thế này, ông chủ của trung tâm âm nhạc mà chúng ta từng làm việc định di cư, ông ấy muốn chuyển nhượng trung tâm âm nhạc cho người khác, chị đã thử thăm dò, giá chuyển nhượng rơi vào khoảng ba mươi triệu.”
Ôn Noãn im lặng một lúc.
“Chị Lê, chị muốn mua lại sao?”
Chị Lê cười cười: “Chỉ một mình chị sao có thể nuốt trôi miếng bánh lớn này! Không phải chị đang thương lượng với em đây sao. Ôn Noãn, đây quả thực là một cơ hội tốt, nếu chúng ta nắm được nó, chúng ta có thể độc chiếm ít nhất ba mươi phần trăm thị trường ở thành phố B.”
Cô ấy do dự một lát, hỏi: “Ôn Noãn, ý em thế nào?”
Ôn Noãn cũng thấy việc này rất khả quan!
Bởi vì trung tâm âm nhạc kia đã được đưa vào hoạt động rất hoàn thiện, đội ngũ giáo viên đều là người ưu tú trong ngành, đây chính là một con đường kiếm tiền không lo lỗ vốn, nhưng mà…
Ôn Noãn vẫn phải nói thật với chị Lê.
Cô nhẹ giọng nói: “Em vừa cãi nhau với Hoắc Minh! Về vấn đề tài chính, nhiều nhất em chỉ có thể thêm ba triệu thôi.”
Chị Lê không ngạc nhiên.
Tối hôm qua Hoắc Minh thất hứa như vậy, không cãi nhau mới là lạ.
Hơn nữa cô ấy cũng nghe phong thanh là ánh trăng sáng của người nọ đã trở về.
Chị Lê hiểu rất rõ, nói: “Chỉ cần em nói một câu là được! Không có tiền thì chúng ta huy động vốn từ bên ngoài, chị Lê sẵn sàng buông bỏ bộ mặt già này để hạ mình với người ta, chắc chắn có thể lấy được tiền.”
Ôn Noãn vô cùng cảm động.
Trong thời điểm cô nản lòng thoái chí nhất, may mắn có một người như vậy kéo cô lại đúng lúc, không để cô chìm sâu vào vũng bùn.
Cô nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi chị Lê, em cũng sẽ nghĩ cách.”
Chị Lê lại nói với cô mấy câu an ủi ấm áp.
Ôn Noãn cảm thấy hình như mình cũng không còn đau lòng như vậy nữa…
Cô rời giường, gọi điện cho dịch vụ chăm sóc khách hàng của khách sạn, kêu họ đến cửa hàng trong khách sạn mua cho cô một bộ quần áo mới, sau khi rửa mặt xong, cô chuẩn bị ra ngoài một chuyến.
Năm triệu của Cố Trường Khanh và Khương Duệ, cô không tin tưởng chuyển phát nhanh.
Cô phải tự mình trả lại.
……
Ôn Noãn lái xe, đưa tấm séc của Khương Duệ tới quầy lễ tân ở công ty của cậu ta.
Khương Duệ đang họp.
Đến khi cậu ta nhận được tấm séc thì Ôn Noãn đã lái xe rời đi.
Cậu ta gọi điện thoại cho cô, giận dỗi: “Ôn Noãn, ngay cả cơ hội ăn một bữa cơm mà cậu cũng không cho tôi sao?”
Từ trước đến nay, Ôn Noãn vẫn luôn đối xử với cậu ta không tồi.
Giọng cô điềm đạm: “Khương Duệ, để lần sau đi, lần sau cho cậu chọn thời gian.”
Khương Duệ đứng trước cửa sổ sát đất trong văn phòng trên tầng ba mươi sáu, ngón tay thon dài nghịch rèm chớp, giọng hơi khàn khàn: “Ôn Noãn, nếu cậu đã chia tay anh ta, cậu có thể cân nhắc đến tôi không? Tôi chắc chắn sẽ không để cậu phải chịu ấm ức.”
Ôn Noãn im lặng.
Cô đoán, hầu hết mọi người trong cái giới đó của Khương Duệ đều đã biết đến chuyện tối hôm qua.
Vô cùng phiền não…
Khương Duệ dịu dàng nói: “Đừng áp lực quá, Ôn Noãn! Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, tôi đợi cậu lựa chọn.”
Chương 129: Cô giáo Ôn nhiều hoa đào quá!
Bất kể người phụ nữ nào nghe được câu nói đầy yêu thương này của Khương Duệ cũng đều không thể thờ ơ.
Trong lòng Ôn Noãn rối loạn.
Cô không biết mình đã cúp điện thoại như thế nào hay từ lúc nào nữa.
Cô chỉ nhớ rõ một câu nói cuối cùng của Khương Duệ: “Theo đuổi một cô gái, có tốn chút thời gian hay công sức thì có làm sao chứ… Ôn Noãn, dù sao tôi cũng đã đợi lâu như vậy rồi, không ngại chờ thêm một chút nữa.”
Ôn Noãn dừng xe.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve vô lăng…
Cô thực sự không biết mình phải từ chối Khương Duệ như thế nào, điều kiện của Khương Duệ tốt như vậy, thực sự không cần phải chờ đợi cô.
Cô yêu đương với Cố Trường Khanh bốn năm, hiện tại lại đang mập mờ không rõ với Hoắc Minh.
Ôn Noãn cô sẽ không thể trở thành người yêu của cậu ta.
Ôn Noãn khẽ thở dài, mở cửa xuống xe.
Phía trước chính là tập đoàn Cố Thị, nơi mà cô từng nghĩ cả đời này mình sẽ không bao giờ đặt chân vào nữa.
Đương nhiên Ôn Noãn không muốn gặp Cố Trường Khanh, cô giao tấm séc kia cho lễ tân, dặn dò: “Làm phiền cô giúp tôi chuyển cái này cho Tổng Giám đốc Cố.”
Cô gái lễ tân đã làm việc ở Tập đoàn Cố Thị sáu năm.
Cô ấy biết Ôn Noãn… Đó là bạn gái cũ của Tổng Giám đốc Cố!
Người ngoài đều cho rằng Tổng Giám đốc Cố đã đá cô Ôn, thế nhưng trong Tập đoàn Cố Thị lại lan truyền một phiên bản khác đó là sau khi đính hôn, Tổng Giám đốc Cố đổi ý, muốn theo đuổi cô Ôn một lần nữa nhưng lại bị từ chối.
Tổng Giám đốc Cố phát điên một trận!
Cô gái lễ tân vô cùng lễ độ với Ôn Noãn: “Cô Ôn yên tâm, tôi sẽ chuyển cho Tổng Giám đốc Cố.”
Vừa nói xong, cô ấy liền nhìn về phía sau Ôn Noãn.
“Tổng Giám đốc Cố!”
Ôn Noãn chậm rãi xoay người lại.
Cố Trường Khanh đang đứng ngay phía sau cô, cũng không biết đã đứng được bao lâu rồi.
Giọng điệu của Ôn Noãn vẫn bình thản: “Tổng Giám đốc Cố, cảm ơn ý tốt của ngài, tôi rất cảm kích.”
Giữa hai người họ đã không còn gì cần phải nói, Ôn Noãn nói xong câu này liền rời đi.
Cố Trường Khanh bắt được tay cô.
“Ôn Noãn!”
Giọng điệu của hắn hơi dồn dập, như thể sợ Ôn Noãn biến mất.
Ôn Noãn gạt tay hắn ra: “Cố Trường Khanh, mong anh tự trọng!”
Cố Trường Khanh cười khổ.
Hắn buông Ôn Noãn ra, thấp giọng nói: “Em cứ ngồi ở sảnh đi, để anh bảo thư ký pha cà phê mang tới! Ôn Noãn… Ở đây người đến người đi nhiều như vậy, em cũng không muốn làm gì khó xử đúng không?”
Ôn Noãn nhìn xung quanh.
Quả thực có không hề ít nhân viên đang lén nhìn bọn họ.
Nếu không chịu nghe Cố Trường Khanh nói cho xong, có khi hắn lại dám làm chuyện gì đó…
Năm phút sau, Ôn Noãn ngồi cùng hắn trong phòng trà ở sảnh.
Cố Trường Khanh tự mình pha cho Ôn Noãn một tách cà phê Mandheling, pha xong, hắn dịu dàng hỏi: “Thích mấy viên đường?”
“Một viên.”
Cố Trường Khanh thả đường vào xong rồi đưa cho cô, ngồi xuống phía đối diện.
Ôn Noãn chăm chú nhìn hắn.
Sau đợt này, Cố Trường Khanh gầy đi không ít, chứng tỏ cuộc sống của hắn cũng không được như ý. Nếu là trước đây, Ôn Noãn chắc chắn sẽ vô cùng đau lòng, thế nhưng hiện tại cô chẳng hề có cảm giác gì.
Từ cái trước đến cái sau, chỉ một năm mà thôi.
Ôn Noãn có chút cảm khái.
Cố Trường Khanh vẫn vô cùng dịu dàng: “Ôn Noãn, em uống thử xem, nếu không ngon thì anh pha lại tách khác.”
Ôn Noãn vô cùng lạnh lùng.
“Cố Trường Khanh, anh có chuyện gì thì nói thẳng, tôi không đến đây để ôn chuyện với anh.”
“Anh biết.”
Trong giọng điệu của hắn chứa mấy phần cô quạnh.
Hắn lại nhấc mắt nhìn thẳng vào Ôn Noãn: “Năm triệu kia chỉ là một chút tấm lòng của anh thôi! Ôn Noãn, em đừng từ chối anh, chẳng qua anh chỉ muốn bồi thường cho em, muốn… đối xử tốt với em một chút, chẳng nhẽ ngay cả một cơ hội như vậy mà em cũng không cho anh sao?”
Tối hôm qua Ôn Noãn thực sự rất khó chịu!
Đến bây giờ đầu cô vẫn còn đang quay quay!
Thế nhưng hôm nay, chỉ trong một tiếng đồng hồ, cô đã nghe hai người đàn ông bày tỏ tình cảm với mình, nói muốn đối xử tốt với cô, một trong số đó lại còn là người bạn trai cũ đã từng lừa dối cô!
Ôn Noãn không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn nữa.
Cố Trường Khanh nói đi nói lại, cuối cùng vẫn chỉ là còn chưa hết hi vọng với cô.
Cô đứng dậy, vừa khách sáo vừa hờ hững nói: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Cố đã tiếp đón! Tôi còn có việc, không thể ở lại thêm nữa.”
Cố Trường Khanh gọi cô lại.
Hắn nhìn vào mắt cô, nói: “Ôn Noãn, sau chuyện tối hôm qua, em vẫn còn muốn tiếp tục ở bên anh ta sao?”
Sắc mặt Ôn Noãn cứng đờ.
Đứng trước mặt Cố Trường Khanh, cô ít nhiều gì cũng có chút khó xử, nhưng cô vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười: “Chuyện này không liên quan gì đến Tổng Giám đốc Cố!”
Cố Trường Khanh biết đây là một cơ hội khó có được.
Hắn hạ giọng: “Anh biết em muốn mua lại trung tâm âm nhạc cũ. Ôn Noãn, để anh giúp em đi.”
Hắn sợ cô hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Anh không có ý gì khác, cũng chỉ là một chút tấm lòng của anh mà thôi!”
Ôn Noãn cũng không ngây thơ như vậy.
Cô cười nhạt: “Tôi cảm ơn ý tốt của Tổng Giám đốc Cố.” Nói xong, cô liền rời đi.
Cố Trường Khanh nhìn theo bóng lưng của cô.
Hắn sững sờ một lúc lâu, vừa rồi hắn nhìn thấy khóe mắt Ôn Noãn đỏ hoe, có phải cô đã khóc vì Hoắc Minh không?
Trong lòng hắn thấy rất khó chịu, một lúc lâu sau mới nhấc điện thoại lên, gọi một cuộc.
“Tổng Giám đốc Hứa, giúp tôi một chuyện gấp, anh đi tiếp xúc với phòng nhạc XX một chút.”
“Anh cứ bàn chuyện, bên tôi sẽ lo vấn đề tài chính.”
“Sau khi thành công, các hạng mục trong tay tôi để tùy anh chọn…”
……
Cố Trường Khanh cúp điện thoại.
Ánh mắt sâu thăm thẳm.
Hắn khao khát được nhìn thấy Ôn Noãn, cô của hiện tại đã rất khác trước đây, rất có hương vị của phụ nữ! Cho dù cô chỉ ở bên cạnh hắn, trò chuyện với hắn, hắn cũng cảm thấy… tốt hơn một chút!
*
Ôn Noãn rời khỏi Tập đoàn Cố Thị.
Cô tìm người môi giới, thuê một căn hộ rộng năm mươi mét vuông.
Sau khi ký xong hợp đồng, cô nhìn đồng hồ. Đã gần mười một giờ, lúc này chắc chắn Hoắc Minh sẽ không ở nhà.
Ôn Noãn chuẩn bị trở về một chuyến, dọn đồ đạc của mình ra ngoài.
Thế nhưng cô thật sự không ngờ, trong thời gian làm việc buổi sáng, vậy mà Hoắc Minh lại ở nhà.
Ôn Noãn mở cửa đi vào.
Hoắc Minh đang ngồi trên sô pha xem tạp chí, ăn mặc rất thoải mái, rõ ràng vẫn chưa tới công ty.
Anh nhìn thấy Ôn Noãn, trong đôi con ngươi đen thẳm che giấu một ngọn lửa.
Nhưng anh vẫn không lên tiếng, có lẽ là đang đợi cô lên tiếng nhận thua trước.
Ôn Noãn rất mất tự nhiên.
Cô ho nhẹ một tiếng: “Tôi tới dọn đồ đạc!”
Hoắc Minh không quan tâm đến cô, anh vẫn nhìn vào tạp chí của mình như cũ, thái độ không mặn không nhạt này của anh khiến Ôn Noãn càng thêm khó chịu.
.
Cô vội vàng đi vào phòng ngủ chính.
Trong khi thu dọn đồ đạc, cô phát hiện ra đồ của mình thực sự rất ít, phần lớn quần áo, mỹ phẩm dưỡng da và các thứ linh tinh khác đều là do Hoắc Minh mua thêm cho cô…
Ôn Noãn không định mang những thứ đó đi.
Cô chỉ đơn giản xếp đồ của mình vào một chiếc vali nhỏ, xách theo rất nhẹ, lại còn tiện lợi.
Cô đang định đi thì đã thấy Hoắc Minh đứng tựa bên cạnh cửa.
Anh chăm chú nhìn cô: “Cô giáo Ôn, có phải em đã quên mất chuyện gì đó rồi không?”
Ôn Noãn đặt chìa khóa lại trên tủ đầu giường.
Ngoài ra còn có tấm thẻ ngân hàng anh đưa cho cô, mặc dù đã rất lâu rồi cô không đụng tới nó, thế nhưng bây giờ nó vẫn đang ở trong ví của cô, cô cũng lấy ra trả lại cho anh…
Cuối cùng, cô còn nhẹ giọng nói: “Những món quần áo và trang sức quý giá này đều để lại đây, anh có thể bảo thư ký Trưởng kiểm tra đối chiếu lại một chút!”
Sắc mặt Hoắc Minh thực sự không tốt chút nào.
Anh hừ nhẹ một tiếng: “Em không cho con chó dưới lầu ăn nữa?”
Ôn Noãn nhớ tới con chó trắng nhỏ kia, cô cũng không nỡ bỏ rơi nó, sau này có thể cô sẽ trộm quay lại cho nó ăn!
Thế nhưng trên miệng cô vẫn nói: “Không cho ăn nữa! Không cần thiết!”
Hoắc Minh: …
Ôn Noãn cảm thấy mình cũng đã thu dọn hết đồ đạc, bèn xách vali định đi.
Hoắc Minh đứng cạnh cửa ngăn cô lại, anh cúi đầu, sống mũi cao thẳng áp sát cô, rất gần, gần tới mức hơi thở của hai người họ dường như quyện vào nhau…
Ôn Noãn cúi đầu xuống.
Cô quay đầu đi… mất tự nhiên nói: “Luật sư Hoắc có cần thì gọi điện thoại cho tôi, gọi lúc nào tôi đến lúc đó.”
Hoắc Minh chăm chú nhìn cô thật lâu.
Cô chưa từng nhìn thấy ánh mắt này của anh, có vẻ không vui hoặc tức giận!
Thật lâu sau, anh bỗng nhiên thờ ơ buông cô ra, khóe miệng mang theo một tia mỉa mai: “Cô giáo Ôn thật chuyên nghiệp!”