-
Chương 105-108
Chương 105: Anh Minh, anh không muốn! Em muốn!
Hoắc Minh nhìn Khương Duệ, nghĩ tới người trong nhà hàng, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Khương Duệ còn thích Ôn Noãn!
Anh cúi đầu châm một điếu thuốc: “Đến đón Khương Sinh?”
Giang Duệ cười lạnh.
Cậu ta đã nhìn thấy tất cả!
Khương Duệ đi tới trước mặt Hoắc Minh mượn lửa, hít vào một hơi, cười nói: "Em vốn định về, nhưng nếu anh Hoắc Minh đã ở đây thì chắc không cần em nữa! Nhưng… Chắc không phải anh Minh đang hẹn hò với góa phụ nổi tiếng Hồng Kông kia lại bị Ôn Noãn bắt gặp ấy chứ?”
Hoắc Minh cau mày: "Em đang nói nhảm nhí gì thế?"
Anh chỉ lớn hơn cậu ta vài tuổi, nhưng địa vị bày ra đó, Khương Duệ chỉ dám trêu chọc một câu.
Khương Duệ nhìn vào nhà hàng.
Cậu ta không nói gì nữa, chỉ im lặng hút thuốc...
Hút xong điếu thuốc, cậu ta nhẹ nhàng nói: "Anh Minh, em nói thật đấy! Nếu anh không thật tâm muốn Ôn Noãn thì hãy giao cô ấy cho em."
Ngón tay cầm điếu thuốc của Hoắc Minh run lên.
Ánh đèn neon trong thành phố phản chiếu khuôn mặt trẻ trung của Khương Duệ, khiến khuôn mặt cậu ta lúc sáng lúc tối, giọng điệu không phù hợp với tuổi tác, cậu ta kiên định nói: “Em thật lòng!”
Nói xong, hầu kết của Khương Duệ lên xuống.
Cậu ta không nhìn Hoắc Minh nữa mà bước vào nhà hàng...
Hoắc Minh đứng dậy, tiếp tục hút điếu thuốc trên tay rồi cười khẩy.
Khương Duệ tên nhóc này!
Thật đúng là có bản lĩnh!
Khi anh vào nhà hàng lần nữa, Khương Duệ ngồi cạnh Khương Sinh, không nói gì mà chỉ nhìn Khương Sinh trò chuyện với Ôn Noãn.
Trong mắt Khương Duệ ẩn chứa yêu thích.
Hoắc Minh là đàn ông, tuy chỉ giao lưu cơ thể với Ôn Noãn nhưng khi cô bị những người đàn ông khác mơ ước như này thì anh vẫn thấy khó chịu.
Hoắc Minh ngồi xuống cạnh Ôn Noãn.
Anh vừa ngồi xuống, Ôn Noãn liền cảm giác được một luồng khí ấm nóng phả vào tai, là hơi thở của đàn ông trộn lẫn nước cạo râu và thuốc lá, rất dễ chịu.
“Còn muốn ăn gì nữa không?” Hoắc Minh nhẹ nhàng hỏi.
Có Tưởng Duệ ở đây nên ít nhiều gì anh cũng đang cố ý.
Ôn Noãn không ngốc, cô biết anh cố ý, Khương Duệ đã giúp đỡ cô, là bạn của cô, cô không muốn làm mất mặt Khương Duệ ở nơi công cộng, huống chi là để người khác nhìn thấy.
Cô dùng khăn ăn lau môi, sờ đầu nhỏ của Khương Sinh.
“Cô giáo Ôn phải về rồi, ngày kia gặp lại!"
Sao Khương Sinh biết được thế giới của người lớn, cô ấy ngoan ngoãn nhẹ nhàng nói: "Cô giáo Ôn nhớ đến sớm! Em sẽ luyện đàn thật tốt."
Ôn Noãn lại cảm ơn Khương Duệ.
Khương Duệ bình tĩnh nói: "Đừng khách sáo, chỉ cần khiến cho Khương Sinh vui vẻ là được."
Cậu ta cũng sờ đầu nhỏ của Khương Sinh.
Phía trên còn vương lại hơi ấm từ đầu ngón tay của Ôn Noãn, Khương Duệ hơi nheo mắt lại, hệt như biến thái mà hưởng thụ...
Hoắc Minh liếc cậu ta một cái, đứng dậy cầm áo khoác đi thẳng ra thanh toán.
Ôn Noãn không tranh với anh, cho anh đủ thể diện.
Ngồi vào xe, Hoắc Minh đặt hai tay lên vô lăng, thản nhiên hỏi cô: "Sao em lại đi xem hòa nhạc với Khương Sinh? Nói chuyện với trẻ con thì có gì vui chứ?"
Ôn Noãn nghe được ý của anh, chỉ là anh không muốn cô kết giao với Khương Duệ mà thôi.
Hoắc Minh đối với cô rất tốt, cô đáp lại anh là điều đương nhiên, nhưng nếu cái giá phải trả cho việc thích anh và ở bên cạnh anh là khiến bạn bè cô tổn thương thì Ôn Noãn cô không sẵn lòng.
Giọng cô rất nhẹ nhàng: "Hoắc Minh, anh có thể hẹn hò ăn tối với khách hàng nữ của mình, tôi cũng có thể ăn tối với học trò của mình, mà Khương Duệ là anh trai của Khương Sinh!
Đây là lần đầu tiên Hoắc Minh cảm nhận được một mặt khác của cô.
Trong giây lát, anh hơi giật mình.
Ôn Noãn cũng cảm thấy khó chịu.
Sau khi cô hẹn hò với Hoắc Minh, anh đối xử với cô rất tốt, tốt đến nỗi cô quên mất mối quan hệ thỏa thuận giữa họ.
Anh nói anh tan ca cô hiểu được, nhưng cô cũng biết loại tăng ca như tối nay anh toàn toàn có thể sắp xếp vào thời gian khác, anh cho cô leo cây cũng bởi vì cô không đáng để anh coi trọng, Ôn Noãn cô cũng chỉ là người phụ nữ lên giường với anh mà thôi!
Còn xa hơn thế nữa, tất nhiên là không rồi!
Một việc nhỏ vô nghĩa như vậy đã khiến Ôn Noãn tỉnh ra!
Bây giờ cô mới hiểu, đêm đó khi cô hỏi anh có muốn kể cho Hoắc Minh Châu nghe chuyện quá khứ của cô với Cố Trường Thanh hay không, Hoắc Minh nhẹ nhàng nói: “Không cần thiết!”
Đúng vậy, thực sự không cần thiết!
Bởi vì cô, Ôn Noãn, căn bản không nằm trong kế hoạch cuộc đời anh, bọn họ chỉ là một đoạn nhân duyên chơi đùa mà thôi, lúc chán thì tan, chỉ có cô đề cao chính mình!
Ôn Noãn thật ngưỡng mộ bản thân, từ đầu đến cuối cô không hề mất bình tĩnh.
Hoắc Minh yên lặng nghe.
Ôn Noãn nói có lý, anh cũng đồng ý, nhưng trong lòng anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Im lặng thật lâu.
Hoắc Minh lặng lẽ nói: "Được rồi! Là tôi đã vượt quá giới hạn!"
Anh đạp nhẹ chân ga, khởi động xe.
Trên đường đi, trong xe im lặng đến đáng sợ, không ai có ý định mở lời trước...
Sau khi trở về căn hộ, Hoắc Minh bước vào phòng sách.
Thực ra anh không có việc gì để làm, anh chỉ muốn ở một mình mà thôi.
Lúc yên tĩnh, trong đầu anh tràn ngập hai câu nói của Khương Duệ.
[Anh Minh, em nghiêm túc đấy! Nếu anh không thật tâm muốn Ôn Noãn, hãy nhường cô ấy cho em. 】
[ Em thật lòng! 】
……
Hoắc Minh rất thích Ôn Noãn, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến tương lai với cô, anh đã 28 tuổi, nếu muốn kết hôn thì dựa trên điều kiện của anh, anh đã sớm có một trai một gái.
Nếu sau này tách khỏi Ôn Noãn...
Liệu cô có chấp nhận Khương Duệ không?
Hoắc Minh bị khả năng này làm cho cực kỳ khó chịu, nhưng anh lại không có cách nào phát tiết.
Anh ngồi đến tận khuya mới trở về phòng ngủ.
Ôn Noãn đã ngủ rồi, để đèn ngủ nhỏ, mông lung.
Hoắc Minh cũng không có tâm trạng đi tắm, chỉ nằm bên cạnh cô.
Ôn Noãn nằm nghiêng, không phản ứng.
Nhưng anh biết cô chưa ngủ, thế là ôm cô từ phía sau, hôn lên tai cô, trêu chọc cô... Nếu lúc bình thường thì Ôn Noãn sẽ rất dễ động tình, nhưng lúc này cô lại không có cảm giác gì.
Cô không từ chối, thậm chí còn quay người tùy theo anh.
Cô tận lực với nghĩa vụ của mình, làm anh hài lòng.
Hoắc Minh có nhu cầu nhiều hơn nam giới bình thường, hầu như đêm nào anh cũng muốn, sau khi ở cùng Ôn Noãn, mặc dù đêm nay có chút khó chịu, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện đó...
Đợi đến lúc anh động tình đến cùng cực, lại phát hiện Ôn Noãn đang thất thần.
Mặt cô vùi vào gối, không biết đang suy nghĩ gì.
“Đang nghĩ gì vậy?” Hoắc Minh vòng tay qua bờ vai gầy gò của cô, vừa hôn cô vừa thấp giọng hỏi, ít nhiều gì cũng có chút bất mãn.
Ôn Noãn mở to đôi mắt mơ hồ.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi đang nghĩ xem sáng mai nên làm món gì cho bữa sáng.”
Hoắc Minh dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô hồi lâu.
Đột nhiên, anh lật người qua cạnh cô, bình tĩnh lại một lúc rồi đứng dậy đi về phía phòng tắm: "Em muốn gì thì làm cái đó! Tùy em!"
Ôn Noãn nhẹ nhàng kéo bộ đồ ngủ của cô lên.
Một lúc sau, từ phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, Hoắc Minh đang tắm, anh ở trong đó khoảng hai mươi phút mới đi ra, cả người bao phủ bởi hơi nước ẩm ướt và lạnh lẽo.
Đèn ngủ đã tắt, Ôn Noãn nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Cô biết tối nay anh sẽ không ôm cô nữa, cũng tốt thôi, bớt việc.
Khi cô đã hơi mê man thì Hoắc Minh ghé vào tai cô thì thầm: “Ôn Noãn, tôi can thiệp vào việc của em với Khương Duệ là quá giới hạn, em đang tức giận với tôi như vậy cũng là quá giới..."
Ôn Noãn mở mắt.
Trên mặt cô không có biểu cảm gì, nhẹ giọng hỏi: “Anh còn muốn sao?”
Chương 106: Bọn họ như vậy, có thể coi là đang chiến tranh lạnh không?
Hoắc Minh đoán là cô đã thực sự tức giận.
Anh kề sát bên tai cô, thầm thì: “Một người không mấy quan trọng mà thôi, đáng để em cãi nhau với tôi như vậy sao?”
Đã muộn thế này rồi, Ôn Noãn cũng không muốn dằn vặt nữa.
Thái độ của cô mềm mỏng xuống một chút, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh: “Tôi tin anh.” Sau đó cô liền nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ trong chốc lát, hơi thở cũng trở nên đều đặn…
Hoắc Minh không ngủ được.
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dưới ánh trăng, khẽ nghiến răng.
Ôn Noãn thực sự đang ngủ!
Sau một trận cãi nhau không lớn không nhỏ của hai người họ, hình như cô không muốn tiếp tục nói chuyện với anh nữa, cũng không nghĩ tới việc giải quyết vấn đề…
Tính tình của Hoắc Minh cũng không tốt tới vậy.
Cô lạnh nhạt với anh, vậy thì anh cũng sẽ không dỗ dành cô nữa.
……
Sáng sớm.
Khi tỉnh lại, vị trí bên cạnh anh trống không, Ôn Noãn không nằm trên giường.
Tiếng động rất nhỏ phát ra khi làm việc nhà truyền vào từ bên ngoài.
Hoắc Minh nằm ngửa, nhớ lại từng chi tiết của chuyện xảy ra tối qua, anh cảm thấy quan hệ của mình và Ôn Noãn hiện giờ hơi không ổn.
Lẽ ra giữa hai người họ không nên xảy ra cãi vã.
Hoắc Minh là kiểu người sau khi đã suy nghĩ rõ ràng thì sẽ không tiếp tục rối rắm nữa, anh rời giường rửa mặt, thay đồ đi làm.
Áo sơ mi màu xám tro, quần tây đen.
Bên ngoài khoác một chiếc áo măng tô.
Anh vừa đeo đồng hồ vừa bước ra ngoài, Ôn Noãn đang dọn bàn ăn.
Ánh nắng ban mai chiếu lên người cô, khiến cả người cô đều mang một vẻ mềm mại đặc biệt, thế nhưng đêm qua Hoắc Minh đã được chứng kiến Ôn Noãn tức giận, thỏ khi nóng nảy cũng biết cắn người.
Hoắc Minh ngồi xuống, vừa uống cà phê vừa đọc báo.
Ôn Noãn làm cho anh một bữa sáng kiểu Tây, bánh sandwich trứng.
Hoắc Minh cắn một miếng, cảm thấy hương vị này còn ngon hơn bên ngoài bán rất nhiều, anh liền chăm chú nhìn.
Ôn Noãn ngồi bên cạnh anh, thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào chiếc sandwich bèn dịu dàng hỏi: “Không ngon sao?”
Hoắc Minh nhìn cô.
Một lúc lâu sau, anh cười nói: “Ngon lắm!”
Ôn Noãn không nói gì, chậm rãi uống sữa…
Hoắc Minh phát hiện ra cô lại mất tập trung.
Anh không nói gì, chỉ cầm áo khoác đi thẳng ra cửa, Ôn Noãn đi đến lấy sẵn đôi giày da ra giúp anh, sự chăm sóc ân cần này, nếu là đối với một người đàn ông khác thì chắc chắn sẽ khiến người đó vô cùng hài lòng.
Nhưng Hoắc Minh lại không nghĩ như vậy, cô càng dịu dàng thì lại càng chứng minh rằng cô đang xa cách anh.
Hiện tại Ôn Noãn đang coi anh là ông chủ của mình mà hầu hạ!
Hoắc Minh không rõ chuyện này là tốt hay không tốt, dù sao thì anh cũng không vui vẻ lắm.
Anh nhìn cô chăm chú, giọng điệu hơi lạnh nhạt.
“Hai ngày tới tôi sẽ phải đi công tác tới thành phố H, em không đi cùng tôi à?”
Ôn Noãn hơi bất ngờ.
Cô thực sự nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Tuần này Khương Sinh có hai tiết học, có lẽ tôi không thể sắp xếp đi cùng anh được.”
Hoắc Minh không ép buộc cô, mở cửa ra ngoài.
Ôn Noãn nhìn cánh cửa khép lại, thầm nghĩ trong lòng, như vậy có tính là chiến tranh lạnh không?
Thực ra mâu thuẫn giữa hai người họ không quá lớn, bọn họ cũng không cãi nhau, chỉ là sau khi nhìn thấy anh có cuộc hẹn với vị khách hàng xinh đẹp kia, Ôn Noãn không thể tiếp tục đối xử với anh như trước nữa.
Ít nhất, cô không thể làm chuyện thân mật với anh được.
Cô là người, không phải máy móc.
Hoắc Minh đi rồi, Ôn Noãn quét tước từ trong ra ngoài căn hộ một lần, dọn dẹp sạch sẽ.
Đến trưa, tiệm cầm đồ gọi điện cho cô.
Ôn Noãn vội vàng bắt máy: “Alo, có thông tin gì rồi sao?”
Quản lý ở bên kia đầu dây áy náy nói: “Cô Ôn, rất xin lỗi! Chiếc vòng cổ kia của cô đã bị một người đứng giữa thương lượng mua lại, người đó không để lại cách thức liên lạc, chúng tôi đã cố gắng làm đủ mọi cách nhưng vẫn không thể tìm thấy người đó.”
Ôn Noãn hơi thất vọng.
Một lúc lâu sau, cô mới nhẹ nhàng nói: “Nếu có tin tức gì, nhất định phải nói cho tôi biết! Tôi có thể trả giá gấp đôi để mua lại nó.”
Quản lý an ủi cô mấy câu.
Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc điện thoại nóng ran, thầm nghĩ, chẳng lẽ duyên phận của cô và bố mẹ mỏng đến vậy sao?
Chỉ cần nhanh hơn mấy ngày thì cô đã có thể chuộc lại di vật của mẹ mình…
……
Sau chuyện tối hôm qua, Ôn Noãn muốn tìm một công việc cho mình.
Hoắc Minh có thể là một phần trong cuộc sống của cô, nhưng không thể là tất cả, nếu không đến một ngày nào đó hai người chia tay, cô sẽ chìm sâu trong vũng bùn, không thoát ra được…
Sơ yếu lí lịch của cô không tồi, muốn tìm được một công việc mới cũng khá đơn giản.
Nhưng Ôn Noãn còn muốn xem xét lại.
Đến trưa, dì Nguyễn gọi điện bảo cô về nhà ăn cơm.
Về đến nhà, Ôn Noãn mới biết hôm nay là sinh nhật hai mươi bốn tuổi của mình, dì Nguyễn chuẩn bị cho cô một chiếc bánh ngọt ba tầng nhỏ, còn thêm một bàn đồ ăn và mì trường thọ.
Ôn Bá Ngôn tự mình đội mũ sinh nhật cho cô, vừa cười ha ha vừa nói: “May mà có thể ra ngoài đón sinh nhật cùng con! Từ nhỏ đến lớn, bố chưa bỏ lỡ bất cứ một sinh nhật nào của cục cưng cả.”
Dì Nguyễn huých ông ấy, nhắc ông ấy chú ý khi nói chuyện một chút.
Mắt Ôn Noãn hơi ướt át.
Cô tiến lên ôm lấy cả Ôn Bá Ngôn và dì Nguyễn.
Có thể họ không phải bố mẹ ruột của cô nhưng họ đã dành toàn bộ tình yêu của mình cho cô… Ít nhất hiện tại, bố vẫn bình an.
Nghĩ tới đây, chút ấm ức đêm qua của Ôn Noãn tiêu tan đi không ít.
Khi ăn cơm, Ôn Bá Ngôn hỏi về công việc gần đây của cô.
Ôn Noãn do dự một chút rồi nói: “Con đã xin nghỉ việc ở trung tâm âm nhạc, sắp tới con sẽ chuẩn bị tìm một công việc mới.”
Ôn Bá Ngôn không hề nghi ngờ.
Dì Nguyễn dường như hơi trầm tư.
Sau khi ăn xong, bà ấy gọi Ôn Noãn vào phòng ngủ, đóng cửa lại rồi đi thẳng vào vấn đề: “Con với Hoắc Minh có vấn đề gì sao?”
Ôn Noãn không giấu diếm.
Cô mơ hồ nói: “Tóm lại cũng phải có việc làm.”
Cô không nói rõ, nhưng dì Nguyễn đã tự hiểu rõ trong lòng, Ôn Noãn đi theo Hoắc Minh một cách không rõ ràng như vậy, sao có thể không phải chịu ấm ức? Hơn nữa đến giờ Hoắc Minh vẫn không tới thăm Bá Ngôn, thái độ rất rõ ràng.
Anh chỉ chơi đùa với Ôn Noãn mà thôi.
Dì Nguyễn lặng lẽ lau nước mắt.
Bà ấy mở két sắt lấy một quyển sổ tiết kiệm ra, bên trong có năm triệu, là một nửa số tiền tiết kiệm của Ôn Bá Ngôn.
Ôn Noãn không chịu nhận.
Dì Nguyễn kéo tay cô lại, đặt cuốn sổ vào tay cô.
Giọng dì Nguyễn hơi nghẹn ngào: “Lúc trước là vì thực sự không còn cách nào khác! Dì rất xin lỗi con! Ôn Noãn, bây giờ con đang ở chung nhà với người ta… Mặc dù nhà họ Hoắc nhiều tiền tới mức tiêu không hết, nhưng dù sao con gái mà luôn tiêu tiền của người ta cũng khiến người khác khinh thường! Bình thường lúc rảnh rỗi con cũng đi mua cho cậu ấy mấy món quần áo, giày da gì đó… Đừng tiết kiệm quá, kẻo người ta lại coi thường con.”
Trong lòng Ôn Noãn vô cùng khổ sở.
Dì Nguyễn lại nói tiếp: “Dì thấy con cũng đừng tìm việc nữa, thuê một căn phòng, tự mình mở một phòng nhạc, với trình độ của con, dì tin con chắc chắn sẽ làm tốt! Dù sao con gái vẫn còn phải có sự nghiệp của riêng mình.”
Ôn Noãn cúi đầu nhìn sổ tiết kiệm.
Một lúc lâu sau, cô nhẹ nhàng ôm lấy dì Nguyễn: “Cảm ơn dì Nguyễn.”
Dì Nguyễn lau nước mắt, nói tiếp: “Tuyệt đối không được phép nói chuyện của Hoắc Minh cho bố con biết! Sức khỏe ông ấy không tốt, không chịu nổi cú sốc này.”
Ôn Noãn gật đầu: “Con biết!”
Cô ra khỏi phòng, mơ hồ biết được dì Nguyễn đã khóc một mình trong phòng ngủ rất lâu…
Sáu giờ tối, Ôn Noãn mới quay về căn hộ.
Hoắc Minh đã về, thư ký Trương cũng ở đó, đang giúp Hoắc Minh thu dọn hành lý.
Động tác của thư ký Trương rất nhanh nhẹn.
Hoắc Minh đứng bên cửa sổ sát đất gọi điện thoại, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, hình như là vụ án ở thành phố H bên kia xảy ra vấn đề gì đó.
Cúp điện thoại, anh nhìn Ôn Noãn.
“Đi công tác sớm hơn dự kiến, đại khái mất khoảng một tuần.”
Vốn dĩ Ôn Noãn định nói với anh chuyện mở phòng nhạc, thế nhưng lúc này rõ ràng không thích hợp để nói đến chuyện đó, vì vậy cô nhẹ giọng hỏi anh: “Anh bay chuyến mấy giờ?”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thăm thẳm: “Hai tiếng nữa.”
Ôn Noãn ngửa đầu nhìn anh chăm chú.
Cô nghĩ anh thật rất bận, bận tới mức ngay cả thời gian chiến tranh lạnh với phụ nữ cũng không có.
Ngay khi Ôn Noãn đang không biết phải nói gì, Hoắc Minh lại xách hành lý lên, nói với thư ký Trương: “Ôn Noãn tiễn tôi ra sân bay.”
Hả?
Ôn Noãn ngẩn người…
Hoắc Minh nhẹ nhàng gõ đầu cô: “Ngốc rồi à? Bây giờ đổi ý thì tôi sẽ bảo thư ký Trương đặt vé máy bay khác.”
Chương 107: Hoắc Minh, không phải là anh bị ốm rồi đó chứ?
Lúc này, nếu Ôn Noãn thực sự đi cùng anh, ngay cả cô cũng tự cảm thấy mình ngốc.
Cô không trả lời thẳng câu hỏi, chỉ đi tới trước cửa thay giày: “Tôi tiễn anh ra sân bay.”
Hoắc Minh chăm chú nhìn cô mấy giây, không nói gì.
Dưới tầng hầm để xe.
Ba chiếc xe của Hoắc Minh đều đang đỗ ở đây.
Một chiếc là chiếc xe Bentley Continental anh vẫn thường hay lái, hai chiếc còn lại đều là xe thể thao, rất hiếm khi thấy anh dùng hai chiếc xe này.
Hoắc Minh mở cửa chiếc Ferrari màu đỏ, ngồi vào ghế phụ lái.
Ôn Noãn vừa lên xe, anh liền đưa chìa khóa xe cho cô: “Sau này dùng nó thay đi bộ đi! Mỗi lần dạy Khương Sinh xong đều rất muộn, không an toàn.”
Xe thay đi bộ?
Ôn Noãn khẽ cắn môi: “Tôi muốn tự mình mua một chiếc, chiếc xe này khoa trương quá, không phù hợp.”
Hoắc Minh không phản đối.
Tấm thẻ anh đưa cho Ôn Noãn kia có hạn mức cao nhất là 50 triệu mỗi tháng, mua một chiếc xe không thành vấn đề.
Ôn Noãn không nói thêm nữa, nhẹ nhàng đạp ga.
Hoắc Minh bận rộn cả một ngày, cũng không có tâm trạng và sức lực để nói chuyện với cô về những gì xảy ra tối qua. Ôn Noãn lái xe khá tốt, anh bèn dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một tiếng sau, Ôn Noãn dừng xe trong bãi đỗ xe ngầm.
Cô nghiêng người gọi anh.
Hoắc Minh khẽ nhíu mày, chầm chậm mở mắt ra.
Anh trời sinh đã có một đôi mắt phương, vừa sắc sảo lại sâu thăm thẳm, đẹp vô cùng.
Ôn Noãn nhẹ giọng hỏi: “Có cần tôi phải tiễn anh lên không?”
Hoắc Minh nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, chầm chậm mân mê mấy cái rồi mới lên tiếng, giọng hơi khàn khàn: “Không cần đâu, lúc về nhớ lái xe cẩn thận.”
Ôn Noãn cảm nhận được anh đang rất mệt mỏi.
Cô mang ơn anh sâu sắc, bất kể về tình hay về lý thì đều nên quan tâm anh mấy câu.
“Anh thật là… Sau khi hạ cánh nhớ gửi tin nhắn cho tôi.”
Có lẽ vì cả đôi bên đều đã chấp nhận nhượng bộ nên bầu không khí hơi khác lạ, ánh mắt của Hoắc Minh dừng lại trên môi cô.
Ôn Noãn nghiêng người, chủ động hôn anh một cái, khi ngẩng đầu lên, cô lại dịu dàng nói: “Lên đường bình an.”
Hoắc Minh đột ngột đè tay lên gáy cô, khiến nụ hôn này sâu hơn…
Ôn Noãn giật mình.
Cô cảm thấy anh rất nóng, ngay cả làn da cũng nóng bỏng tới bất thường.
“Hoắc Minh, không phải là anh bị bệnh rồi đó chứ?”
Anh buông môi cô ra, nhưng không buông cô ra mà áp trán mình vào trán cô…
Giọng người đàn ông khàn khàn.
“Hình như là bệnh rồi, em sờ thử xem.”
Ôn Noãn hơi mất tự nhiên quay mặt đi, hơi thở rối loạn, nhắc nhở anh: “Nếu còn chần chừ nữa anh sẽ không bắt kịp chuyến bay đâu.”
“Đuổi tôi đi… Hử?”
Hoắc Minh ôm lấy cô, đưa một tay ra mở cửa xe.
Ôn Noãn yên lạng đẩy anh ra.
Cô thấy tư thế xuống xe của anh không nhanh nhẹn như mọi ngày, cuối cùng vẫn mềm lòng: “Trên chuyến bay mà khó chịu thì cứ hỏi tiếp viên hàng không một số loại thuốc cơ bản.”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm: “Biết rồi!”
Suýt nữa thì Ôn Noãn đã kích động đi cùng anh tới thành phố H, bởi vì có thể anh đang ốm, mà bên cạnh anh lại không có ai khác.
Nhưng cuối cùng cô vẫn cố gắng kiềm chế.
Trở về căn hộ, cô không khỏi cảm thấy cô đơn.
Cô cũng cẩn thận nghĩ lại cuộc chiến tranh lạnh bất thường này của mình và Hoắc Minh, cô nghĩ, hai người họ kiềm chế như vậy, có lẽ bởi vì mối quan hệ của họ thực sự không thích hợp để cãi nhau.
Vì ghen mà cãi nhau, đó là chuyện mà chỉ những người yêu nhau mới làm.
Họ đâu phải!
Mặc dù không phải, nhưng Ôn Noãn vẫn tình nguyện quan tâm anh. Cô tính toán thời gian, ba tiếng sau liền gọi điện thoại cho Hoắc Minh, hỏi xem sức khỏe của anh thế nào rồi.
“Không sao! Tạm thời đừng nói chuyện, tôi chuẩn bị có một cuộc đàm phán.”
Ôn Noãn đồng ý.
Cúp điện thoại, cô đi tới trước “Louis II” bên cửa sổ sát đất, ngồi xuống, nhẹ nhàng đàn một bản nhạc.
Cô thích Hoắc Minh, sự yêu thích này sẽ không biến mất chỉ vì một cuộc chiến tranh lạnh.
Thế nhưng đã khiến cô học được cách kiềm chế.
……
Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Noãn muốn gọi một cuộc điện thoại cho Hoắc Minh, nhưng lại sợ sẽ quấy rầy anh.
Cuối cùng vẫn không gọi.
Hoắc Minh không ở nhà, cô được dịp bắt tay vào chuyện mở phòng nhạc.
Cô gọi điện cho đàn chị của mình là Giám đốc Lê để xin ý kiến của cô ấy. Giám đốc Lê nhẹ nhàng nói: “Ôn Noãn, chúng ta đi ăn một bữa cùng nhau đi!”
Tới nhà hàng rồi, Ôn Noãn mới biết Giám đốc Lê cũng muốn tách ra làm một mình.
“Tất cả những chuyện khác đều đã được chuẩn bị tốt, bao gồm cả việc khảo sát nguồn học viên, chỉ cần tìm một tòa nhà văn phòng phù hợp nữa là xong. Ôn Noãn, em không biết thôi, hiện tại ở thành phố B tấc đất tấc vàng, nơi có giá rẻ thì những bậc phụ huynh kia sẽ không muốn dính dáng tới, những nơi có vị trí tốt hơn thì giá cả lên tới hàng triệu.”
Giám đốc Lê lắc đầu.
Ôn Noãn an ủi cô ấy: “Rồi sẽ tìm được nơi hợp ý thôi.”
Giám đốc Lê đưa cho Ôn Noãn một “miếng bánh” lớn.
“Thế nào, có muốn cùng làm với chị một lần không? Em hãy nhìn vào số vốn hiện có, sau này, sau khi trả lương và chia lợi nhuận, doanh thu một năm cũng không phải là ít.”
Ôn Noãn hơi cân nhắc một chút.
Nếu cô và chị Lê hợp tác với nhau sẽ có thể mở rộng quy mô, hơn nữa, trong lĩnh vực kinh doanh, chị Lê tháo vát hơn cô nhiều lắm.
Ôn Noãn đồng ý.
Cuối cùng, hai người đã đạt được thỏa thuận, Ôn Noãn đầu tư số tiền hai triệu, chiếm ba mươi phần trăm cổ phần.
……
Có được một cơ hội như vậy, Ôn Noãn vô cùng vui mừng.
Ăn cơm xong, cô đặc biệt gọi một cuộc điện thoại cho dì Nguyễn.
Dì Nguyễn nghe thấy cô nói là Giám đốc Lê liền liên tục nói: “Cô ấy đáng tin cậy đấy! Cô ấy rất đáng tin cậy!”
Sau khi nói xong, bà ấy lại im lặng…
Ôn Noãn biết tâm bệnh của dì Nguyễn, cô nhẹ nhàng nói: “Dì Nguyễn, con không sao, Hoắc Minh đối xử với con rất tốt, hơn nữa anh ấy vừa trẻ tuổi lại đẹp trai, con sao có thể chịu ấm ức gì…”
Dì Nguyễn bị cô làm cho bật cười.
Bà ấy do dự một chút rồi nhẹ giọng nói: “Về mặt kia, các con có… Ôn Noãn, dì sợ con bị tổn thương.”
Mặt Ôn Noãn lập tức nóng lên.
Cô hiểu ý của dì Nguyễn, vì vậy chỉ úp úp mở mở: “Dì yên tâm đi, lần nào Hoắc Minh cũng rất chú ý mà.”
Khuôn mặt của dì Nguyễn đỏ lên, xấu hổ không dám hỏi thêm gì nữa.
Ôn Noãn đổi chủ đề.
Cô nói với dì Nguyễn muốn đi chọn mua một chiếc xe, dì Nguyễn rất ủng hộ cô: “Sau này nếu muốn tự mình khởi nghiệp thì nhất định phải có một chiếc xe, nếu không ra ngoài nói chuyện sẽ rất không phù hợp!”
Dì Nguyễn còn dặn dò Ôn Noãn phải dùng tiền của nhà mình, những việc lớn này đừng tiêu tiền của Hoắc Minh, nếu không sau này nợ người ta quá nhiều sẽ không thể nói rõ.
Ôn Noãn nghe xong, thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Cô nhẹ nhàng nói: “Trong lòng con cũng hiểu rõ, dì Nguyễn yên tâm.”
*
Phòng nhạc đã có Giám đốc Lê xoay xở, Ôn Noãn có vẻ rảnh rỗi hơn rất nhiều, bèn dứt khoát đi chọn xe.
Cô cân nhắc điều kiện kinh tế của gia đình mình, mua xe trong khoảng từ ba đến bốn triệu khá phù hợp.
Trong showroom BMW 4s.
Dưới lời tư vấn của nhân viên bán hàng, chỉ sau không đến một giờ, Ôn Noãn đã chốt một chiếc xe ba triệu rưỡi.
Cô thanh toán toàn bộ, vừa ngẩng đầu lên định nói chuyện với nhân viên bán hàng thì lại nhìn thấy người quen.
Ôn Noãn nghĩ mình đã nhìn nhầm rồi, bèn nhìn kỹ lại.
Cô thấy Đinh Tranh và Diêu Tử An, mà Diêu Tử An chính là chồng của Bạch Vi.
Lúc này, Đinh Tranh đang ôm chặt cánh tay của Diêu Tử An, vừa nói vừa cười làm nũng, có thể nhìn ra được là cũng đến mua xe.
Có lẽ vì ngại đắt, Diêu Tử An hơi do dự.
Đinh Tranh lập tức tặng cho hắn một nụ hôn nồng nhiệt.
Diêu Tử An liền ký hợp đồng mua xe cho cô ta ngay lập tức, dáng vẻ phóng khoáng tiêu tiền như nước này khiến đáy mắt Ôn Noãn nổi lên một chút ẩm ướt.
Từ khi học đại học, Bạch Vi và Diêu Tử An đã yêu nhau, ngay sau khi tốt nghiệp liền kết hôn.
Tại sao hắn lại ở đây làm loạn cùng Đinh Tranh?
Lúc này suy nghĩ của Ôn Noãn vô cùng hỗn loạn, cô thậm chí còn không biết mình phải nói chuyện này với Bạch Vi như thế nào.
Đinh Tranh cũng nhìn thấy Ôn Noãn.
Khuôn mặt vốn đang nũng nịu của cô ta lập tức trầm xuống, sau đó liền kéo Diêu Tử An đi chỗ khác, rõ ràng cũng không muốn để Diêu Tử An nhìn thấy Ôn Noãn.
Tim Ôn Noãn vẫn đang đập mất kiểm soát.
“Cô Ôn?” Nhân viên bán hàng mỉm cười hỏi: “Cô còn vấn đề gì nữa không ạ?”
Ôn Noãn tỉnh táo trở lại, cười xin lỗi.
Nhân viên bán hàng kia rất thích cô, bởi vì kiểu khách hàng dễ hói chuyện lại không kén chọn như vậy thực sự không nhiều, hơn nữa cô Ôn này lại còn vô cùng xinh đẹp và tốt bụng.
Làm xong tất cả thủ tục, Ôn Noãn ra khỏi showroom 4S.
Hôm nay cô lái xe của Hoắc Minh tới đây, đang chuẩn bị lên xe thì một giọng nói vang lên từ phía sau: “Ôn Noãn, chúng ta nói chuyện đi!”
Chương 108: Ôn Noãn, đẳng cấp của cô cao thật đấy!
Ôn Noãn đóng cửa xe.
Khóe mắt cô ửng hồng, đôi mắt hàm chứa sự tức giận, nhìn Đinh Tranh.
Ánh mắt Đinh Tranh dừng trên chiếc xe thể thao màu đỏ, giọng nói có chút ghen tị và giễu cợt: “Ôn Noãn, không phải là cô rất khinh thường tôi sao? Thực ra chúng ta đều dựa vào đàn ông để kiếm ăn, làm gì có ai cao quý hơn ai cơ chứ!”
Ôn Noãn cười lạnh.
Cô hỏi lại: “Vậy nên cô phá hủy hạnh phúc của người khác là chuyện đương nhiên, cô không có một chút cảm giác tội lỗi nào đúng không?”
Đinh Tranh nở nụ cười.
Cô ta nói với Ôn Noãn: “Vào quán cà phê ngồi chút đi! Ôn Noãn, sau buổi họp lớp ngày hôm đó tôi vẫn luôn muốn tâm sự với cô một chút.”
Ôn Noãn thực sự chẳng có gì để nói với người này.
Thế nhưng vì Bạch Vi, cô vẫn vào quán cà phê.
Kafelaku Coffee.
Ôn Noãn không lên tiếng trước, cô sợ mình vừa mở miệng liền không nhịn được mà dội cả tách cà phê lên đầu Đinh Tranh.
Ngược lại, Đinh Tranh lại có vẻ như có rất nhiều lời muốn nói.
Cô ta nhấp một ngụm cà phê, sau đó nở một nụ cười đầy tự tin: “Cô đừng nghĩ là tôi và Diêu Tử An mới chỉ thông đồng với nhau dạo gần đây, thực ra thì từ khi học đại học, tôi đã ở bên anh ta rồi!”
Ôn Noãn vừa ngạc nhiên vừa tức giận.
Đinh Tranh nhẹ nhàng khuấy cốc cà phê, nhướn mày: “Không tin hả? Ôn Noãn, cô có còn nhớ bữa tiệc đêm Giáng Sinh lần đó không, Diêu Tử An đến cùng Bạch Vi, anh ta vừa đẹp trai, nhiều tiền lại hào phóng, Bạch Vi còn ngốc nghếch tới mức đưa anh ta đi giới thiệu với từng người trong phòng ký túc xá của chúng ta! Kết quả, đêm hôm đó… Tôi đã làm với Diêu Tử An! Sau lần đó, anh ta vô cùng hài lòng, tặng tôi một chiếc điện thoại iphone!”
“Sau đó nữa, mối quan hệ giữa tôi và anh ta liền phát triển thành một mối quan hệ ổn định, mỗi khi Bạch Vi đến kỳ sinh lý, tôi sẽ là người lên giường với Diêu Tử An, anh ta đối xử với tôi vô cùng hào phóng, học phí thời đại học của tôi gần như toàn bộ đều do anh ta đóng cho.”
Máu trong người Ôn Noãn như đông cứng lại.
Cô quả thực không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.
Một lúc lâu sau, cô mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Lúc đó không phải cô đang yêu thầm Cố Trường Khanh sao? Tại sao lại quyến rũ Diêu Tử An?”
Đinh Tranh bật cười, cô ta cười tới mức toàn thân đều run lên bần bật.
“Ôn Noãn, cô đúng là quá ngây thơ!”
“Việc tôi thích Cố Trường Khanh với việc tôi lên giường với Diêu Tử An có mâu thuẫn gì với nhau không? Hơn nữa sau này tôi cũng đâu có tóm được Cố Trường Khanh… Ôn Noãn, cô có muốn biết về chuyện cũ của tôi và Cố Trường Khanh không?”
Trong mắt Đinh Tranh lại hiện lên nét quyến rũ và trêu chọc.
Ôn Noãn nghĩ, người quá đê tiện sẽ không biết xấu hổ, đây có lẽ chính là một loại năng lực của Đinh Tranh.
Giọng Ôn Noãn lạnh như băng: “Không muốn!”
Đinh Tranh kinh ngạc, không ngờ Ôn Noãn lại không có hứng thú gì với câu chuyện cũ này.
Cô ta vô cùng sửng sốt, Ôn Noãn đã đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Đinh Tranh hơi hoảng sợ, đưa tay giữa chặt lấy Ôn Noãn, sức lực lớn tới mức khác thường.
Ôn Noãn khẽ cau mày.
“Cô nói cô không muốn biết! Ôn Noãn… Thực ra cô mới chính là người lạnh nhạt nhất, bạc bẽo nhất, người trước đây từng nói yêu Cố Trường Khanh muốn chết không phải là cô sao? Người đã từng dùng trăm phương ngàn kế để trở thành bạn gái của anh ấy không phải là cô sao? Kết quả thế nào… Cô nói không cần liền lập tức không cần, mà tôi lại vì một vài lần hẹn gặp được anh ấy mà dương dương tự đắc! Ôn Noãn, cô nói cô thích anh ấy, thế nhưng Cố Trường Khanh vì cô mà đánh nhau phải vào Cục Cảnh sát hai lần, lại vì cô mà uống rượu say khướt, biến thành dáng vẻ người không ra người ma không ra ma, cô đã từng cảm động chưa? Cô đã từng đau lòng cho anh ấy chưa? Tôi nói cho cô biết, tôi, Đinh Tranh, đau lòng vì anh ấy!”
Đinh Tranh nói nhiều như vậy, còn Ôn Noãn chỉ thờ ơ.
Cô cười nhạt: “Đinh Tranh, cái đó không gọi là đau lòng, đó gọi là không có tự trọng!”
Đinh Tranh suy sụp ngồi xuống…
Ôn Noãn lấy ra một tờ 100, đặt lên bàn rồi lặng lẽ rời đi.
Ngồi trên xe.
Cô cầm điện thoại do dự một lúc lâu, thực sự vẫn không biết phải nói với Bạch Vi như thế nào.
Nói ra thì không tốt, nhưng giấu giếm lại càng thêm có lỗi với cô ấy.
Cuối cùng, Ôn Noãn quyết định đợi tới khi Bạch Vi đi Hong Kong về sẽ gặp mặt trực tiếp cô ấy một lần, nhắc nhở cô ấy một chút.
Thế nhưng không ngờ, đêm đó Bạch Vi đã gọi điện thoại tới.
“Ôn Noãn, cậu có thể đến đây một chuyến không!”
Ôn Noãn bật dậy khỏi giường, vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
Bạch Vi chỉ khóc không ngừng, không thể nói được rõ ràng.
Ôn Noãn lập tức hiểu rõ trong lòng, cô vừa xốc chăn đứng dậy vừa nói: “Cậu đừng làm chuyện gì điên rồ đấy, tớ tới ngay đây!”
Trong điện thoại, Bạch Vi khóc vô cùng thảm thiết.
Khi Ôn Noãn tới được căn biệt thự nơi hai vợ chồng Bạch Vi đang ở, hiện trường vẫn còn nguyên vẹn ở đó.
Đinh Tranh mặc một bộ đồ ngủ thắt dây đầy gợi cảm, tóc rối tung như tổ chim, mặt bị Bạch Vi cào chi chít đầy vết rướm máu, nhìn vô cùng nhếch nhác!
Bạch Vi cũng không tốt hơn bao nhiêu, váy đã bung mất mấy khuy, trên mặt còn có dấu bàn tay vô cùng rõ ràng.
Trong lòng Ôn Noãn trầm xuống.
Cô đoán đó là do Diêu Tử An đánh.
Bạch Vi vừa nhìn thấy Ôn Noãn đã nhào vào lòng cô, òa khóc nức nở.
“Ôn Noãn… Hu hu… Tớ phải ly hôn!”
Đương nhiên Ôn Noãn vô cùng căm ghét sự phản bội của Diêu Tử An, cũng hận hắn vì đã ra tay với Bạch Vi, thế nhưng trong thời điểm này, Ôn Noãn không thể đổ thêm dầu vào lửa được.
Cô đỡ Bạch Vi ngồi xuống, không nhìn đôi mèo mả gà đồng kia, tự mình đi lấy đá chườm lạnh cho Bạch Vi.
Ôn Noãn rất áy náy trong lòng.
Nếu cô nói chuyện này với Bạch Vi trước, Bạch Vi sẽ không bị đánh.
Bạch Vi rơi nước mắt: “Anh ta vì con khốn kia mà đánh tớ!”
Cô ấy tóm chặt lấy Ôn Noãn, tức giận tới mức toàn thân run rẩy: “Hóa ra bọn họ đã cấu kếu với nhau mấy năm rồi, giường của tớ chắc chắn đã bị họ ngủ nát rồi.”
Ôn Noãn đau lòng.
Cô nhìn về phía Diêu Tử An, muốn xem thái độ của hắn một chút.
Diêu Tử An vẫn còn đang tức giận. Hắn vô cùng yêu Bạch Vi, thế nhưng tính cách của Bạch Vi quá tồi tệ, hoàn toàn không giống với Đinh Tranh lúc nào cũng cúi mình ngoan ngoãn, dịu dàng mềm mại, khiến cho cả thể xác và tinh thần của hắn đều thoải mái.
Đàn ông mà, đã tiêu tiền thì dù thế nào cũng phải nghe được tiếng vang.
Diêu Tử An không hề hối hận một chút nào, ngược lại còn có vẻ rất chính đáng, nói: “Có yêu thì tiếp tục, không thì cút!”
Bạch Vi nghe vậy lại bật khóc.
Ôn Noãn đoán rằng cô ấy vẫn không muốn ly hôn, bởi vì cô ấy yêu Diêu Tử An.
Ôn Noãn cố gắng hết sức để bình tĩnh nói chuyện với Diêu Tử An: “Anh và Bạch Vi đã yêu nhau nhiều năm như vậy, anh cảm thấy ngày hôm nay anh đối xử với cô ấy như vậy có thích hợp không? Bất kể có ly hôn hay không, chút phong độ cuối cùng của đàn ông hẳn là vẫn còn.”
Cô nắm được tâm lý của người đàn ông, nói tiếp: “Bạch Vi sống hai mươi bốn năm, chỉ có duy nhất một người đàn ông là anh!”
Quả nhiên, thái độ của Diêu Tử An nhẹ nhàng hơn một chút.
Hắn kéo cổ áo sơ mi, vô cùng gượng gạo nói: “Tôi cũng chỉ là chơi đùa một chút mà thôi, không thực sự coi trọng!”
Hắn đi tới kéo Bạch Vi lại.
Bạch Vi vẫn còn đang đau lòng, không chịu.
Diêu Tử An cúi người dỗ dành cô: “Được rồi được rồi, anh cũng cho emcơ hội rồi mà! Ngày mai chúng ta còn phải đến chỗ mẹ nữa… Đừng khóc, nước mắt phủ kín khuôn mặt nhỏ nhắn này, đến lúc đó mẹ tìm anh để hỏi, anh không thể trả lời được đâu.”
Bạch Vi đưa tay đánh hắn.
Thế nhưng đánh một hồi, hai người lại đi cùng nhau.
Ôn Noãn vô cùng bất đắc dĩ, thế nhưng cô tôn trọng lựa chọn của Bạch Vi, trọng điểm là biểu hiện lúc về sau của Diêu Tử An.
Đôi vợ chồng oan gia kia đã hòa giải…
Sắc mặt Đinh Tranh trắng bệch.
Hôm nay cô ta đã quyết đánh một trận sống chết, cố ý để Bạch Vi bắt tại trận với ý định “bức vua thoái vị”, thế nhưng tên khốn Diêu Tử An kia vậy mà lại nói thẳng rằng hắn chỉ chơi cô ta!
Đinh Tranh che mặt, nhìn chằm chằm Ôn Noãn, cười lạnh.
“Ôn Noãn, đẳng cấp của cô cao thật đấy! Trước đây tôi đúng là đã xem thường cô.”
Ôn Noãn còn chưa nói gì, Diêu Tử An đã nhanh chóng đuổi người đi: “Cút cút cút, về sau chúng ta không còn bất cứ liên quan gì đến nhau nữa.”
Kết quả như vậy, Ôn Noãn khá thổn thức.
Mấy ngày sau đó, Ôn Noãn vẫn luôn bận rộn chuyện của phòng nhạc, vẫn chưa có cơ hội gặp mặt Bạch Vi.
Nhưng qua điện thoại, có thể nghe ra cuộc sống hiện tại của cô ấy và Diêu Tử An giống như một cặp vợ chồng mới cưới vậy. Ôn Noãn không thể đưa ra phán xét điều gì về một cuộc hôn nhân như vậy. Cô nghĩ, có lẽ rất nhiều người phụ nữ đều giống như Bạch Vi, lựa chọn tha thứ.
Bận mấy ngày liền, Ôn Noãn gần như quên mất Hoắc Minh, hai người cũng ít khi liên lạc với nhau.
Chạng vạng ngày hôm nay, cô về căn hộ.
Đèn trong nhà đã được bật lên, Ôn Noãn ngẩn người, vội vàng tiến lên trước mấy bước.
Quả nhiên Hoắc Minh đã về rồi.
Anh đang ngồi trên sô pha gọi điện thoại, chiếc vali kéo để bên cạnh, rõ ràng cũng chỉ vừa về đến nhà.
Hoắc Minh nhìn Ôn Noãn, đôi mắt sẫm màu sâu thăm thẳm.
Anh nhẹ nhàng ngoắc tay với cô.
Ôn Noãn thay giày rồi đến bên cạnh anh, ngồi xuống. Một tay Hoắc Minh cầm điện thoại nói chuyện công việc, một tay còn lại ôm lấy cơ thể cô, tùy tiện di chuyển khắp nơi… Ánh mắt của anh vẫn luôn dừng trên khuôn mặt cô.
Hoắc Minh nhìn Khương Duệ, nghĩ tới người trong nhà hàng, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Khương Duệ còn thích Ôn Noãn!
Anh cúi đầu châm một điếu thuốc: “Đến đón Khương Sinh?”
Giang Duệ cười lạnh.
Cậu ta đã nhìn thấy tất cả!
Khương Duệ đi tới trước mặt Hoắc Minh mượn lửa, hít vào một hơi, cười nói: "Em vốn định về, nhưng nếu anh Hoắc Minh đã ở đây thì chắc không cần em nữa! Nhưng… Chắc không phải anh Minh đang hẹn hò với góa phụ nổi tiếng Hồng Kông kia lại bị Ôn Noãn bắt gặp ấy chứ?”
Hoắc Minh cau mày: "Em đang nói nhảm nhí gì thế?"
Anh chỉ lớn hơn cậu ta vài tuổi, nhưng địa vị bày ra đó, Khương Duệ chỉ dám trêu chọc một câu.
Khương Duệ nhìn vào nhà hàng.
Cậu ta không nói gì nữa, chỉ im lặng hút thuốc...
Hút xong điếu thuốc, cậu ta nhẹ nhàng nói: "Anh Minh, em nói thật đấy! Nếu anh không thật tâm muốn Ôn Noãn thì hãy giao cô ấy cho em."
Ngón tay cầm điếu thuốc của Hoắc Minh run lên.
Ánh đèn neon trong thành phố phản chiếu khuôn mặt trẻ trung của Khương Duệ, khiến khuôn mặt cậu ta lúc sáng lúc tối, giọng điệu không phù hợp với tuổi tác, cậu ta kiên định nói: “Em thật lòng!”
Nói xong, hầu kết của Khương Duệ lên xuống.
Cậu ta không nhìn Hoắc Minh nữa mà bước vào nhà hàng...
Hoắc Minh đứng dậy, tiếp tục hút điếu thuốc trên tay rồi cười khẩy.
Khương Duệ tên nhóc này!
Thật đúng là có bản lĩnh!
Khi anh vào nhà hàng lần nữa, Khương Duệ ngồi cạnh Khương Sinh, không nói gì mà chỉ nhìn Khương Sinh trò chuyện với Ôn Noãn.
Trong mắt Khương Duệ ẩn chứa yêu thích.
Hoắc Minh là đàn ông, tuy chỉ giao lưu cơ thể với Ôn Noãn nhưng khi cô bị những người đàn ông khác mơ ước như này thì anh vẫn thấy khó chịu.
Hoắc Minh ngồi xuống cạnh Ôn Noãn.
Anh vừa ngồi xuống, Ôn Noãn liền cảm giác được một luồng khí ấm nóng phả vào tai, là hơi thở của đàn ông trộn lẫn nước cạo râu và thuốc lá, rất dễ chịu.
“Còn muốn ăn gì nữa không?” Hoắc Minh nhẹ nhàng hỏi.
Có Tưởng Duệ ở đây nên ít nhiều gì anh cũng đang cố ý.
Ôn Noãn không ngốc, cô biết anh cố ý, Khương Duệ đã giúp đỡ cô, là bạn của cô, cô không muốn làm mất mặt Khương Duệ ở nơi công cộng, huống chi là để người khác nhìn thấy.
Cô dùng khăn ăn lau môi, sờ đầu nhỏ của Khương Sinh.
“Cô giáo Ôn phải về rồi, ngày kia gặp lại!"
Sao Khương Sinh biết được thế giới của người lớn, cô ấy ngoan ngoãn nhẹ nhàng nói: "Cô giáo Ôn nhớ đến sớm! Em sẽ luyện đàn thật tốt."
Ôn Noãn lại cảm ơn Khương Duệ.
Khương Duệ bình tĩnh nói: "Đừng khách sáo, chỉ cần khiến cho Khương Sinh vui vẻ là được."
Cậu ta cũng sờ đầu nhỏ của Khương Sinh.
Phía trên còn vương lại hơi ấm từ đầu ngón tay của Ôn Noãn, Khương Duệ hơi nheo mắt lại, hệt như biến thái mà hưởng thụ...
Hoắc Minh liếc cậu ta một cái, đứng dậy cầm áo khoác đi thẳng ra thanh toán.
Ôn Noãn không tranh với anh, cho anh đủ thể diện.
Ngồi vào xe, Hoắc Minh đặt hai tay lên vô lăng, thản nhiên hỏi cô: "Sao em lại đi xem hòa nhạc với Khương Sinh? Nói chuyện với trẻ con thì có gì vui chứ?"
Ôn Noãn nghe được ý của anh, chỉ là anh không muốn cô kết giao với Khương Duệ mà thôi.
Hoắc Minh đối với cô rất tốt, cô đáp lại anh là điều đương nhiên, nhưng nếu cái giá phải trả cho việc thích anh và ở bên cạnh anh là khiến bạn bè cô tổn thương thì Ôn Noãn cô không sẵn lòng.
Giọng cô rất nhẹ nhàng: "Hoắc Minh, anh có thể hẹn hò ăn tối với khách hàng nữ của mình, tôi cũng có thể ăn tối với học trò của mình, mà Khương Duệ là anh trai của Khương Sinh!
Đây là lần đầu tiên Hoắc Minh cảm nhận được một mặt khác của cô.
Trong giây lát, anh hơi giật mình.
Ôn Noãn cũng cảm thấy khó chịu.
Sau khi cô hẹn hò với Hoắc Minh, anh đối xử với cô rất tốt, tốt đến nỗi cô quên mất mối quan hệ thỏa thuận giữa họ.
Anh nói anh tan ca cô hiểu được, nhưng cô cũng biết loại tăng ca như tối nay anh toàn toàn có thể sắp xếp vào thời gian khác, anh cho cô leo cây cũng bởi vì cô không đáng để anh coi trọng, Ôn Noãn cô cũng chỉ là người phụ nữ lên giường với anh mà thôi!
Còn xa hơn thế nữa, tất nhiên là không rồi!
Một việc nhỏ vô nghĩa như vậy đã khiến Ôn Noãn tỉnh ra!
Bây giờ cô mới hiểu, đêm đó khi cô hỏi anh có muốn kể cho Hoắc Minh Châu nghe chuyện quá khứ của cô với Cố Trường Thanh hay không, Hoắc Minh nhẹ nhàng nói: “Không cần thiết!”
Đúng vậy, thực sự không cần thiết!
Bởi vì cô, Ôn Noãn, căn bản không nằm trong kế hoạch cuộc đời anh, bọn họ chỉ là một đoạn nhân duyên chơi đùa mà thôi, lúc chán thì tan, chỉ có cô đề cao chính mình!
Ôn Noãn thật ngưỡng mộ bản thân, từ đầu đến cuối cô không hề mất bình tĩnh.
Hoắc Minh yên lặng nghe.
Ôn Noãn nói có lý, anh cũng đồng ý, nhưng trong lòng anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Im lặng thật lâu.
Hoắc Minh lặng lẽ nói: "Được rồi! Là tôi đã vượt quá giới hạn!"
Anh đạp nhẹ chân ga, khởi động xe.
Trên đường đi, trong xe im lặng đến đáng sợ, không ai có ý định mở lời trước...
Sau khi trở về căn hộ, Hoắc Minh bước vào phòng sách.
Thực ra anh không có việc gì để làm, anh chỉ muốn ở một mình mà thôi.
Lúc yên tĩnh, trong đầu anh tràn ngập hai câu nói của Khương Duệ.
[Anh Minh, em nghiêm túc đấy! Nếu anh không thật tâm muốn Ôn Noãn, hãy nhường cô ấy cho em. 】
[ Em thật lòng! 】
……
Hoắc Minh rất thích Ôn Noãn, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến tương lai với cô, anh đã 28 tuổi, nếu muốn kết hôn thì dựa trên điều kiện của anh, anh đã sớm có một trai một gái.
Nếu sau này tách khỏi Ôn Noãn...
Liệu cô có chấp nhận Khương Duệ không?
Hoắc Minh bị khả năng này làm cho cực kỳ khó chịu, nhưng anh lại không có cách nào phát tiết.
Anh ngồi đến tận khuya mới trở về phòng ngủ.
Ôn Noãn đã ngủ rồi, để đèn ngủ nhỏ, mông lung.
Hoắc Minh cũng không có tâm trạng đi tắm, chỉ nằm bên cạnh cô.
Ôn Noãn nằm nghiêng, không phản ứng.
Nhưng anh biết cô chưa ngủ, thế là ôm cô từ phía sau, hôn lên tai cô, trêu chọc cô... Nếu lúc bình thường thì Ôn Noãn sẽ rất dễ động tình, nhưng lúc này cô lại không có cảm giác gì.
Cô không từ chối, thậm chí còn quay người tùy theo anh.
Cô tận lực với nghĩa vụ của mình, làm anh hài lòng.
Hoắc Minh có nhu cầu nhiều hơn nam giới bình thường, hầu như đêm nào anh cũng muốn, sau khi ở cùng Ôn Noãn, mặc dù đêm nay có chút khó chịu, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện đó...
Đợi đến lúc anh động tình đến cùng cực, lại phát hiện Ôn Noãn đang thất thần.
Mặt cô vùi vào gối, không biết đang suy nghĩ gì.
“Đang nghĩ gì vậy?” Hoắc Minh vòng tay qua bờ vai gầy gò của cô, vừa hôn cô vừa thấp giọng hỏi, ít nhiều gì cũng có chút bất mãn.
Ôn Noãn mở to đôi mắt mơ hồ.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi đang nghĩ xem sáng mai nên làm món gì cho bữa sáng.”
Hoắc Minh dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô hồi lâu.
Đột nhiên, anh lật người qua cạnh cô, bình tĩnh lại một lúc rồi đứng dậy đi về phía phòng tắm: "Em muốn gì thì làm cái đó! Tùy em!"
Ôn Noãn nhẹ nhàng kéo bộ đồ ngủ của cô lên.
Một lúc sau, từ phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, Hoắc Minh đang tắm, anh ở trong đó khoảng hai mươi phút mới đi ra, cả người bao phủ bởi hơi nước ẩm ướt và lạnh lẽo.
Đèn ngủ đã tắt, Ôn Noãn nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Cô biết tối nay anh sẽ không ôm cô nữa, cũng tốt thôi, bớt việc.
Khi cô đã hơi mê man thì Hoắc Minh ghé vào tai cô thì thầm: “Ôn Noãn, tôi can thiệp vào việc của em với Khương Duệ là quá giới hạn, em đang tức giận với tôi như vậy cũng là quá giới..."
Ôn Noãn mở mắt.
Trên mặt cô không có biểu cảm gì, nhẹ giọng hỏi: “Anh còn muốn sao?”
Chương 106: Bọn họ như vậy, có thể coi là đang chiến tranh lạnh không?
Hoắc Minh đoán là cô đã thực sự tức giận.
Anh kề sát bên tai cô, thầm thì: “Một người không mấy quan trọng mà thôi, đáng để em cãi nhau với tôi như vậy sao?”
Đã muộn thế này rồi, Ôn Noãn cũng không muốn dằn vặt nữa.
Thái độ của cô mềm mỏng xuống một chút, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh: “Tôi tin anh.” Sau đó cô liền nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ trong chốc lát, hơi thở cũng trở nên đều đặn…
Hoắc Minh không ngủ được.
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dưới ánh trăng, khẽ nghiến răng.
Ôn Noãn thực sự đang ngủ!
Sau một trận cãi nhau không lớn không nhỏ của hai người họ, hình như cô không muốn tiếp tục nói chuyện với anh nữa, cũng không nghĩ tới việc giải quyết vấn đề…
Tính tình của Hoắc Minh cũng không tốt tới vậy.
Cô lạnh nhạt với anh, vậy thì anh cũng sẽ không dỗ dành cô nữa.
……
Sáng sớm.
Khi tỉnh lại, vị trí bên cạnh anh trống không, Ôn Noãn không nằm trên giường.
Tiếng động rất nhỏ phát ra khi làm việc nhà truyền vào từ bên ngoài.
Hoắc Minh nằm ngửa, nhớ lại từng chi tiết của chuyện xảy ra tối qua, anh cảm thấy quan hệ của mình và Ôn Noãn hiện giờ hơi không ổn.
Lẽ ra giữa hai người họ không nên xảy ra cãi vã.
Hoắc Minh là kiểu người sau khi đã suy nghĩ rõ ràng thì sẽ không tiếp tục rối rắm nữa, anh rời giường rửa mặt, thay đồ đi làm.
Áo sơ mi màu xám tro, quần tây đen.
Bên ngoài khoác một chiếc áo măng tô.
Anh vừa đeo đồng hồ vừa bước ra ngoài, Ôn Noãn đang dọn bàn ăn.
Ánh nắng ban mai chiếu lên người cô, khiến cả người cô đều mang một vẻ mềm mại đặc biệt, thế nhưng đêm qua Hoắc Minh đã được chứng kiến Ôn Noãn tức giận, thỏ khi nóng nảy cũng biết cắn người.
Hoắc Minh ngồi xuống, vừa uống cà phê vừa đọc báo.
Ôn Noãn làm cho anh một bữa sáng kiểu Tây, bánh sandwich trứng.
Hoắc Minh cắn một miếng, cảm thấy hương vị này còn ngon hơn bên ngoài bán rất nhiều, anh liền chăm chú nhìn.
Ôn Noãn ngồi bên cạnh anh, thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào chiếc sandwich bèn dịu dàng hỏi: “Không ngon sao?”
Hoắc Minh nhìn cô.
Một lúc lâu sau, anh cười nói: “Ngon lắm!”
Ôn Noãn không nói gì, chậm rãi uống sữa…
Hoắc Minh phát hiện ra cô lại mất tập trung.
Anh không nói gì, chỉ cầm áo khoác đi thẳng ra cửa, Ôn Noãn đi đến lấy sẵn đôi giày da ra giúp anh, sự chăm sóc ân cần này, nếu là đối với một người đàn ông khác thì chắc chắn sẽ khiến người đó vô cùng hài lòng.
Nhưng Hoắc Minh lại không nghĩ như vậy, cô càng dịu dàng thì lại càng chứng minh rằng cô đang xa cách anh.
Hiện tại Ôn Noãn đang coi anh là ông chủ của mình mà hầu hạ!
Hoắc Minh không rõ chuyện này là tốt hay không tốt, dù sao thì anh cũng không vui vẻ lắm.
Anh nhìn cô chăm chú, giọng điệu hơi lạnh nhạt.
“Hai ngày tới tôi sẽ phải đi công tác tới thành phố H, em không đi cùng tôi à?”
Ôn Noãn hơi bất ngờ.
Cô thực sự nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Tuần này Khương Sinh có hai tiết học, có lẽ tôi không thể sắp xếp đi cùng anh được.”
Hoắc Minh không ép buộc cô, mở cửa ra ngoài.
Ôn Noãn nhìn cánh cửa khép lại, thầm nghĩ trong lòng, như vậy có tính là chiến tranh lạnh không?
Thực ra mâu thuẫn giữa hai người họ không quá lớn, bọn họ cũng không cãi nhau, chỉ là sau khi nhìn thấy anh có cuộc hẹn với vị khách hàng xinh đẹp kia, Ôn Noãn không thể tiếp tục đối xử với anh như trước nữa.
Ít nhất, cô không thể làm chuyện thân mật với anh được.
Cô là người, không phải máy móc.
Hoắc Minh đi rồi, Ôn Noãn quét tước từ trong ra ngoài căn hộ một lần, dọn dẹp sạch sẽ.
Đến trưa, tiệm cầm đồ gọi điện cho cô.
Ôn Noãn vội vàng bắt máy: “Alo, có thông tin gì rồi sao?”
Quản lý ở bên kia đầu dây áy náy nói: “Cô Ôn, rất xin lỗi! Chiếc vòng cổ kia của cô đã bị một người đứng giữa thương lượng mua lại, người đó không để lại cách thức liên lạc, chúng tôi đã cố gắng làm đủ mọi cách nhưng vẫn không thể tìm thấy người đó.”
Ôn Noãn hơi thất vọng.
Một lúc lâu sau, cô mới nhẹ nhàng nói: “Nếu có tin tức gì, nhất định phải nói cho tôi biết! Tôi có thể trả giá gấp đôi để mua lại nó.”
Quản lý an ủi cô mấy câu.
Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc điện thoại nóng ran, thầm nghĩ, chẳng lẽ duyên phận của cô và bố mẹ mỏng đến vậy sao?
Chỉ cần nhanh hơn mấy ngày thì cô đã có thể chuộc lại di vật của mẹ mình…
……
Sau chuyện tối hôm qua, Ôn Noãn muốn tìm một công việc cho mình.
Hoắc Minh có thể là một phần trong cuộc sống của cô, nhưng không thể là tất cả, nếu không đến một ngày nào đó hai người chia tay, cô sẽ chìm sâu trong vũng bùn, không thoát ra được…
Sơ yếu lí lịch của cô không tồi, muốn tìm được một công việc mới cũng khá đơn giản.
Nhưng Ôn Noãn còn muốn xem xét lại.
Đến trưa, dì Nguyễn gọi điện bảo cô về nhà ăn cơm.
Về đến nhà, Ôn Noãn mới biết hôm nay là sinh nhật hai mươi bốn tuổi của mình, dì Nguyễn chuẩn bị cho cô một chiếc bánh ngọt ba tầng nhỏ, còn thêm một bàn đồ ăn và mì trường thọ.
Ôn Bá Ngôn tự mình đội mũ sinh nhật cho cô, vừa cười ha ha vừa nói: “May mà có thể ra ngoài đón sinh nhật cùng con! Từ nhỏ đến lớn, bố chưa bỏ lỡ bất cứ một sinh nhật nào của cục cưng cả.”
Dì Nguyễn huých ông ấy, nhắc ông ấy chú ý khi nói chuyện một chút.
Mắt Ôn Noãn hơi ướt át.
Cô tiến lên ôm lấy cả Ôn Bá Ngôn và dì Nguyễn.
Có thể họ không phải bố mẹ ruột của cô nhưng họ đã dành toàn bộ tình yêu của mình cho cô… Ít nhất hiện tại, bố vẫn bình an.
Nghĩ tới đây, chút ấm ức đêm qua của Ôn Noãn tiêu tan đi không ít.
Khi ăn cơm, Ôn Bá Ngôn hỏi về công việc gần đây của cô.
Ôn Noãn do dự một chút rồi nói: “Con đã xin nghỉ việc ở trung tâm âm nhạc, sắp tới con sẽ chuẩn bị tìm một công việc mới.”
Ôn Bá Ngôn không hề nghi ngờ.
Dì Nguyễn dường như hơi trầm tư.
Sau khi ăn xong, bà ấy gọi Ôn Noãn vào phòng ngủ, đóng cửa lại rồi đi thẳng vào vấn đề: “Con với Hoắc Minh có vấn đề gì sao?”
Ôn Noãn không giấu diếm.
Cô mơ hồ nói: “Tóm lại cũng phải có việc làm.”
Cô không nói rõ, nhưng dì Nguyễn đã tự hiểu rõ trong lòng, Ôn Noãn đi theo Hoắc Minh một cách không rõ ràng như vậy, sao có thể không phải chịu ấm ức? Hơn nữa đến giờ Hoắc Minh vẫn không tới thăm Bá Ngôn, thái độ rất rõ ràng.
Anh chỉ chơi đùa với Ôn Noãn mà thôi.
Dì Nguyễn lặng lẽ lau nước mắt.
Bà ấy mở két sắt lấy một quyển sổ tiết kiệm ra, bên trong có năm triệu, là một nửa số tiền tiết kiệm của Ôn Bá Ngôn.
Ôn Noãn không chịu nhận.
Dì Nguyễn kéo tay cô lại, đặt cuốn sổ vào tay cô.
Giọng dì Nguyễn hơi nghẹn ngào: “Lúc trước là vì thực sự không còn cách nào khác! Dì rất xin lỗi con! Ôn Noãn, bây giờ con đang ở chung nhà với người ta… Mặc dù nhà họ Hoắc nhiều tiền tới mức tiêu không hết, nhưng dù sao con gái mà luôn tiêu tiền của người ta cũng khiến người khác khinh thường! Bình thường lúc rảnh rỗi con cũng đi mua cho cậu ấy mấy món quần áo, giày da gì đó… Đừng tiết kiệm quá, kẻo người ta lại coi thường con.”
Trong lòng Ôn Noãn vô cùng khổ sở.
Dì Nguyễn lại nói tiếp: “Dì thấy con cũng đừng tìm việc nữa, thuê một căn phòng, tự mình mở một phòng nhạc, với trình độ của con, dì tin con chắc chắn sẽ làm tốt! Dù sao con gái vẫn còn phải có sự nghiệp của riêng mình.”
Ôn Noãn cúi đầu nhìn sổ tiết kiệm.
Một lúc lâu sau, cô nhẹ nhàng ôm lấy dì Nguyễn: “Cảm ơn dì Nguyễn.”
Dì Nguyễn lau nước mắt, nói tiếp: “Tuyệt đối không được phép nói chuyện của Hoắc Minh cho bố con biết! Sức khỏe ông ấy không tốt, không chịu nổi cú sốc này.”
Ôn Noãn gật đầu: “Con biết!”
Cô ra khỏi phòng, mơ hồ biết được dì Nguyễn đã khóc một mình trong phòng ngủ rất lâu…
Sáu giờ tối, Ôn Noãn mới quay về căn hộ.
Hoắc Minh đã về, thư ký Trương cũng ở đó, đang giúp Hoắc Minh thu dọn hành lý.
Động tác của thư ký Trương rất nhanh nhẹn.
Hoắc Minh đứng bên cửa sổ sát đất gọi điện thoại, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, hình như là vụ án ở thành phố H bên kia xảy ra vấn đề gì đó.
Cúp điện thoại, anh nhìn Ôn Noãn.
“Đi công tác sớm hơn dự kiến, đại khái mất khoảng một tuần.”
Vốn dĩ Ôn Noãn định nói với anh chuyện mở phòng nhạc, thế nhưng lúc này rõ ràng không thích hợp để nói đến chuyện đó, vì vậy cô nhẹ giọng hỏi anh: “Anh bay chuyến mấy giờ?”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thăm thẳm: “Hai tiếng nữa.”
Ôn Noãn ngửa đầu nhìn anh chăm chú.
Cô nghĩ anh thật rất bận, bận tới mức ngay cả thời gian chiến tranh lạnh với phụ nữ cũng không có.
Ngay khi Ôn Noãn đang không biết phải nói gì, Hoắc Minh lại xách hành lý lên, nói với thư ký Trương: “Ôn Noãn tiễn tôi ra sân bay.”
Hả?
Ôn Noãn ngẩn người…
Hoắc Minh nhẹ nhàng gõ đầu cô: “Ngốc rồi à? Bây giờ đổi ý thì tôi sẽ bảo thư ký Trương đặt vé máy bay khác.”
Chương 107: Hoắc Minh, không phải là anh bị ốm rồi đó chứ?
Lúc này, nếu Ôn Noãn thực sự đi cùng anh, ngay cả cô cũng tự cảm thấy mình ngốc.
Cô không trả lời thẳng câu hỏi, chỉ đi tới trước cửa thay giày: “Tôi tiễn anh ra sân bay.”
Hoắc Minh chăm chú nhìn cô mấy giây, không nói gì.
Dưới tầng hầm để xe.
Ba chiếc xe của Hoắc Minh đều đang đỗ ở đây.
Một chiếc là chiếc xe Bentley Continental anh vẫn thường hay lái, hai chiếc còn lại đều là xe thể thao, rất hiếm khi thấy anh dùng hai chiếc xe này.
Hoắc Minh mở cửa chiếc Ferrari màu đỏ, ngồi vào ghế phụ lái.
Ôn Noãn vừa lên xe, anh liền đưa chìa khóa xe cho cô: “Sau này dùng nó thay đi bộ đi! Mỗi lần dạy Khương Sinh xong đều rất muộn, không an toàn.”
Xe thay đi bộ?
Ôn Noãn khẽ cắn môi: “Tôi muốn tự mình mua một chiếc, chiếc xe này khoa trương quá, không phù hợp.”
Hoắc Minh không phản đối.
Tấm thẻ anh đưa cho Ôn Noãn kia có hạn mức cao nhất là 50 triệu mỗi tháng, mua một chiếc xe không thành vấn đề.
Ôn Noãn không nói thêm nữa, nhẹ nhàng đạp ga.
Hoắc Minh bận rộn cả một ngày, cũng không có tâm trạng và sức lực để nói chuyện với cô về những gì xảy ra tối qua. Ôn Noãn lái xe khá tốt, anh bèn dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một tiếng sau, Ôn Noãn dừng xe trong bãi đỗ xe ngầm.
Cô nghiêng người gọi anh.
Hoắc Minh khẽ nhíu mày, chầm chậm mở mắt ra.
Anh trời sinh đã có một đôi mắt phương, vừa sắc sảo lại sâu thăm thẳm, đẹp vô cùng.
Ôn Noãn nhẹ giọng hỏi: “Có cần tôi phải tiễn anh lên không?”
Hoắc Minh nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, chầm chậm mân mê mấy cái rồi mới lên tiếng, giọng hơi khàn khàn: “Không cần đâu, lúc về nhớ lái xe cẩn thận.”
Ôn Noãn cảm nhận được anh đang rất mệt mỏi.
Cô mang ơn anh sâu sắc, bất kể về tình hay về lý thì đều nên quan tâm anh mấy câu.
“Anh thật là… Sau khi hạ cánh nhớ gửi tin nhắn cho tôi.”
Có lẽ vì cả đôi bên đều đã chấp nhận nhượng bộ nên bầu không khí hơi khác lạ, ánh mắt của Hoắc Minh dừng lại trên môi cô.
Ôn Noãn nghiêng người, chủ động hôn anh một cái, khi ngẩng đầu lên, cô lại dịu dàng nói: “Lên đường bình an.”
Hoắc Minh đột ngột đè tay lên gáy cô, khiến nụ hôn này sâu hơn…
Ôn Noãn giật mình.
Cô cảm thấy anh rất nóng, ngay cả làn da cũng nóng bỏng tới bất thường.
“Hoắc Minh, không phải là anh bị bệnh rồi đó chứ?”
Anh buông môi cô ra, nhưng không buông cô ra mà áp trán mình vào trán cô…
Giọng người đàn ông khàn khàn.
“Hình như là bệnh rồi, em sờ thử xem.”
Ôn Noãn hơi mất tự nhiên quay mặt đi, hơi thở rối loạn, nhắc nhở anh: “Nếu còn chần chừ nữa anh sẽ không bắt kịp chuyến bay đâu.”
“Đuổi tôi đi… Hử?”
Hoắc Minh ôm lấy cô, đưa một tay ra mở cửa xe.
Ôn Noãn yên lạng đẩy anh ra.
Cô thấy tư thế xuống xe của anh không nhanh nhẹn như mọi ngày, cuối cùng vẫn mềm lòng: “Trên chuyến bay mà khó chịu thì cứ hỏi tiếp viên hàng không một số loại thuốc cơ bản.”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm: “Biết rồi!”
Suýt nữa thì Ôn Noãn đã kích động đi cùng anh tới thành phố H, bởi vì có thể anh đang ốm, mà bên cạnh anh lại không có ai khác.
Nhưng cuối cùng cô vẫn cố gắng kiềm chế.
Trở về căn hộ, cô không khỏi cảm thấy cô đơn.
Cô cũng cẩn thận nghĩ lại cuộc chiến tranh lạnh bất thường này của mình và Hoắc Minh, cô nghĩ, hai người họ kiềm chế như vậy, có lẽ bởi vì mối quan hệ của họ thực sự không thích hợp để cãi nhau.
Vì ghen mà cãi nhau, đó là chuyện mà chỉ những người yêu nhau mới làm.
Họ đâu phải!
Mặc dù không phải, nhưng Ôn Noãn vẫn tình nguyện quan tâm anh. Cô tính toán thời gian, ba tiếng sau liền gọi điện thoại cho Hoắc Minh, hỏi xem sức khỏe của anh thế nào rồi.
“Không sao! Tạm thời đừng nói chuyện, tôi chuẩn bị có một cuộc đàm phán.”
Ôn Noãn đồng ý.
Cúp điện thoại, cô đi tới trước “Louis II” bên cửa sổ sát đất, ngồi xuống, nhẹ nhàng đàn một bản nhạc.
Cô thích Hoắc Minh, sự yêu thích này sẽ không biến mất chỉ vì một cuộc chiến tranh lạnh.
Thế nhưng đã khiến cô học được cách kiềm chế.
……
Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Noãn muốn gọi một cuộc điện thoại cho Hoắc Minh, nhưng lại sợ sẽ quấy rầy anh.
Cuối cùng vẫn không gọi.
Hoắc Minh không ở nhà, cô được dịp bắt tay vào chuyện mở phòng nhạc.
Cô gọi điện cho đàn chị của mình là Giám đốc Lê để xin ý kiến của cô ấy. Giám đốc Lê nhẹ nhàng nói: “Ôn Noãn, chúng ta đi ăn một bữa cùng nhau đi!”
Tới nhà hàng rồi, Ôn Noãn mới biết Giám đốc Lê cũng muốn tách ra làm một mình.
“Tất cả những chuyện khác đều đã được chuẩn bị tốt, bao gồm cả việc khảo sát nguồn học viên, chỉ cần tìm một tòa nhà văn phòng phù hợp nữa là xong. Ôn Noãn, em không biết thôi, hiện tại ở thành phố B tấc đất tấc vàng, nơi có giá rẻ thì những bậc phụ huynh kia sẽ không muốn dính dáng tới, những nơi có vị trí tốt hơn thì giá cả lên tới hàng triệu.”
Giám đốc Lê lắc đầu.
Ôn Noãn an ủi cô ấy: “Rồi sẽ tìm được nơi hợp ý thôi.”
Giám đốc Lê đưa cho Ôn Noãn một “miếng bánh” lớn.
“Thế nào, có muốn cùng làm với chị một lần không? Em hãy nhìn vào số vốn hiện có, sau này, sau khi trả lương và chia lợi nhuận, doanh thu một năm cũng không phải là ít.”
Ôn Noãn hơi cân nhắc một chút.
Nếu cô và chị Lê hợp tác với nhau sẽ có thể mở rộng quy mô, hơn nữa, trong lĩnh vực kinh doanh, chị Lê tháo vát hơn cô nhiều lắm.
Ôn Noãn đồng ý.
Cuối cùng, hai người đã đạt được thỏa thuận, Ôn Noãn đầu tư số tiền hai triệu, chiếm ba mươi phần trăm cổ phần.
……
Có được một cơ hội như vậy, Ôn Noãn vô cùng vui mừng.
Ăn cơm xong, cô đặc biệt gọi một cuộc điện thoại cho dì Nguyễn.
Dì Nguyễn nghe thấy cô nói là Giám đốc Lê liền liên tục nói: “Cô ấy đáng tin cậy đấy! Cô ấy rất đáng tin cậy!”
Sau khi nói xong, bà ấy lại im lặng…
Ôn Noãn biết tâm bệnh của dì Nguyễn, cô nhẹ nhàng nói: “Dì Nguyễn, con không sao, Hoắc Minh đối xử với con rất tốt, hơn nữa anh ấy vừa trẻ tuổi lại đẹp trai, con sao có thể chịu ấm ức gì…”
Dì Nguyễn bị cô làm cho bật cười.
Bà ấy do dự một chút rồi nhẹ giọng nói: “Về mặt kia, các con có… Ôn Noãn, dì sợ con bị tổn thương.”
Mặt Ôn Noãn lập tức nóng lên.
Cô hiểu ý của dì Nguyễn, vì vậy chỉ úp úp mở mở: “Dì yên tâm đi, lần nào Hoắc Minh cũng rất chú ý mà.”
Khuôn mặt của dì Nguyễn đỏ lên, xấu hổ không dám hỏi thêm gì nữa.
Ôn Noãn đổi chủ đề.
Cô nói với dì Nguyễn muốn đi chọn mua một chiếc xe, dì Nguyễn rất ủng hộ cô: “Sau này nếu muốn tự mình khởi nghiệp thì nhất định phải có một chiếc xe, nếu không ra ngoài nói chuyện sẽ rất không phù hợp!”
Dì Nguyễn còn dặn dò Ôn Noãn phải dùng tiền của nhà mình, những việc lớn này đừng tiêu tiền của Hoắc Minh, nếu không sau này nợ người ta quá nhiều sẽ không thể nói rõ.
Ôn Noãn nghe xong, thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Cô nhẹ nhàng nói: “Trong lòng con cũng hiểu rõ, dì Nguyễn yên tâm.”
*
Phòng nhạc đã có Giám đốc Lê xoay xở, Ôn Noãn có vẻ rảnh rỗi hơn rất nhiều, bèn dứt khoát đi chọn xe.
Cô cân nhắc điều kiện kinh tế của gia đình mình, mua xe trong khoảng từ ba đến bốn triệu khá phù hợp.
Trong showroom BMW 4s.
Dưới lời tư vấn của nhân viên bán hàng, chỉ sau không đến một giờ, Ôn Noãn đã chốt một chiếc xe ba triệu rưỡi.
Cô thanh toán toàn bộ, vừa ngẩng đầu lên định nói chuyện với nhân viên bán hàng thì lại nhìn thấy người quen.
Ôn Noãn nghĩ mình đã nhìn nhầm rồi, bèn nhìn kỹ lại.
Cô thấy Đinh Tranh và Diêu Tử An, mà Diêu Tử An chính là chồng của Bạch Vi.
Lúc này, Đinh Tranh đang ôm chặt cánh tay của Diêu Tử An, vừa nói vừa cười làm nũng, có thể nhìn ra được là cũng đến mua xe.
Có lẽ vì ngại đắt, Diêu Tử An hơi do dự.
Đinh Tranh lập tức tặng cho hắn một nụ hôn nồng nhiệt.
Diêu Tử An liền ký hợp đồng mua xe cho cô ta ngay lập tức, dáng vẻ phóng khoáng tiêu tiền như nước này khiến đáy mắt Ôn Noãn nổi lên một chút ẩm ướt.
Từ khi học đại học, Bạch Vi và Diêu Tử An đã yêu nhau, ngay sau khi tốt nghiệp liền kết hôn.
Tại sao hắn lại ở đây làm loạn cùng Đinh Tranh?
Lúc này suy nghĩ của Ôn Noãn vô cùng hỗn loạn, cô thậm chí còn không biết mình phải nói chuyện này với Bạch Vi như thế nào.
Đinh Tranh cũng nhìn thấy Ôn Noãn.
Khuôn mặt vốn đang nũng nịu của cô ta lập tức trầm xuống, sau đó liền kéo Diêu Tử An đi chỗ khác, rõ ràng cũng không muốn để Diêu Tử An nhìn thấy Ôn Noãn.
Tim Ôn Noãn vẫn đang đập mất kiểm soát.
“Cô Ôn?” Nhân viên bán hàng mỉm cười hỏi: “Cô còn vấn đề gì nữa không ạ?”
Ôn Noãn tỉnh táo trở lại, cười xin lỗi.
Nhân viên bán hàng kia rất thích cô, bởi vì kiểu khách hàng dễ hói chuyện lại không kén chọn như vậy thực sự không nhiều, hơn nữa cô Ôn này lại còn vô cùng xinh đẹp và tốt bụng.
Làm xong tất cả thủ tục, Ôn Noãn ra khỏi showroom 4S.
Hôm nay cô lái xe của Hoắc Minh tới đây, đang chuẩn bị lên xe thì một giọng nói vang lên từ phía sau: “Ôn Noãn, chúng ta nói chuyện đi!”
Chương 108: Ôn Noãn, đẳng cấp của cô cao thật đấy!
Ôn Noãn đóng cửa xe.
Khóe mắt cô ửng hồng, đôi mắt hàm chứa sự tức giận, nhìn Đinh Tranh.
Ánh mắt Đinh Tranh dừng trên chiếc xe thể thao màu đỏ, giọng nói có chút ghen tị và giễu cợt: “Ôn Noãn, không phải là cô rất khinh thường tôi sao? Thực ra chúng ta đều dựa vào đàn ông để kiếm ăn, làm gì có ai cao quý hơn ai cơ chứ!”
Ôn Noãn cười lạnh.
Cô hỏi lại: “Vậy nên cô phá hủy hạnh phúc của người khác là chuyện đương nhiên, cô không có một chút cảm giác tội lỗi nào đúng không?”
Đinh Tranh nở nụ cười.
Cô ta nói với Ôn Noãn: “Vào quán cà phê ngồi chút đi! Ôn Noãn, sau buổi họp lớp ngày hôm đó tôi vẫn luôn muốn tâm sự với cô một chút.”
Ôn Noãn thực sự chẳng có gì để nói với người này.
Thế nhưng vì Bạch Vi, cô vẫn vào quán cà phê.
Kafelaku Coffee.
Ôn Noãn không lên tiếng trước, cô sợ mình vừa mở miệng liền không nhịn được mà dội cả tách cà phê lên đầu Đinh Tranh.
Ngược lại, Đinh Tranh lại có vẻ như có rất nhiều lời muốn nói.
Cô ta nhấp một ngụm cà phê, sau đó nở một nụ cười đầy tự tin: “Cô đừng nghĩ là tôi và Diêu Tử An mới chỉ thông đồng với nhau dạo gần đây, thực ra thì từ khi học đại học, tôi đã ở bên anh ta rồi!”
Ôn Noãn vừa ngạc nhiên vừa tức giận.
Đinh Tranh nhẹ nhàng khuấy cốc cà phê, nhướn mày: “Không tin hả? Ôn Noãn, cô có còn nhớ bữa tiệc đêm Giáng Sinh lần đó không, Diêu Tử An đến cùng Bạch Vi, anh ta vừa đẹp trai, nhiều tiền lại hào phóng, Bạch Vi còn ngốc nghếch tới mức đưa anh ta đi giới thiệu với từng người trong phòng ký túc xá của chúng ta! Kết quả, đêm hôm đó… Tôi đã làm với Diêu Tử An! Sau lần đó, anh ta vô cùng hài lòng, tặng tôi một chiếc điện thoại iphone!”
“Sau đó nữa, mối quan hệ giữa tôi và anh ta liền phát triển thành một mối quan hệ ổn định, mỗi khi Bạch Vi đến kỳ sinh lý, tôi sẽ là người lên giường với Diêu Tử An, anh ta đối xử với tôi vô cùng hào phóng, học phí thời đại học của tôi gần như toàn bộ đều do anh ta đóng cho.”
Máu trong người Ôn Noãn như đông cứng lại.
Cô quả thực không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.
Một lúc lâu sau, cô mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Lúc đó không phải cô đang yêu thầm Cố Trường Khanh sao? Tại sao lại quyến rũ Diêu Tử An?”
Đinh Tranh bật cười, cô ta cười tới mức toàn thân đều run lên bần bật.
“Ôn Noãn, cô đúng là quá ngây thơ!”
“Việc tôi thích Cố Trường Khanh với việc tôi lên giường với Diêu Tử An có mâu thuẫn gì với nhau không? Hơn nữa sau này tôi cũng đâu có tóm được Cố Trường Khanh… Ôn Noãn, cô có muốn biết về chuyện cũ của tôi và Cố Trường Khanh không?”
Trong mắt Đinh Tranh lại hiện lên nét quyến rũ và trêu chọc.
Ôn Noãn nghĩ, người quá đê tiện sẽ không biết xấu hổ, đây có lẽ chính là một loại năng lực của Đinh Tranh.
Giọng Ôn Noãn lạnh như băng: “Không muốn!”
Đinh Tranh kinh ngạc, không ngờ Ôn Noãn lại không có hứng thú gì với câu chuyện cũ này.
Cô ta vô cùng sửng sốt, Ôn Noãn đã đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Đinh Tranh hơi hoảng sợ, đưa tay giữa chặt lấy Ôn Noãn, sức lực lớn tới mức khác thường.
Ôn Noãn khẽ cau mày.
“Cô nói cô không muốn biết! Ôn Noãn… Thực ra cô mới chính là người lạnh nhạt nhất, bạc bẽo nhất, người trước đây từng nói yêu Cố Trường Khanh muốn chết không phải là cô sao? Người đã từng dùng trăm phương ngàn kế để trở thành bạn gái của anh ấy không phải là cô sao? Kết quả thế nào… Cô nói không cần liền lập tức không cần, mà tôi lại vì một vài lần hẹn gặp được anh ấy mà dương dương tự đắc! Ôn Noãn, cô nói cô thích anh ấy, thế nhưng Cố Trường Khanh vì cô mà đánh nhau phải vào Cục Cảnh sát hai lần, lại vì cô mà uống rượu say khướt, biến thành dáng vẻ người không ra người ma không ra ma, cô đã từng cảm động chưa? Cô đã từng đau lòng cho anh ấy chưa? Tôi nói cho cô biết, tôi, Đinh Tranh, đau lòng vì anh ấy!”
Đinh Tranh nói nhiều như vậy, còn Ôn Noãn chỉ thờ ơ.
Cô cười nhạt: “Đinh Tranh, cái đó không gọi là đau lòng, đó gọi là không có tự trọng!”
Đinh Tranh suy sụp ngồi xuống…
Ôn Noãn lấy ra một tờ 100, đặt lên bàn rồi lặng lẽ rời đi.
Ngồi trên xe.
Cô cầm điện thoại do dự một lúc lâu, thực sự vẫn không biết phải nói với Bạch Vi như thế nào.
Nói ra thì không tốt, nhưng giấu giếm lại càng thêm có lỗi với cô ấy.
Cuối cùng, Ôn Noãn quyết định đợi tới khi Bạch Vi đi Hong Kong về sẽ gặp mặt trực tiếp cô ấy một lần, nhắc nhở cô ấy một chút.
Thế nhưng không ngờ, đêm đó Bạch Vi đã gọi điện thoại tới.
“Ôn Noãn, cậu có thể đến đây một chuyến không!”
Ôn Noãn bật dậy khỏi giường, vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
Bạch Vi chỉ khóc không ngừng, không thể nói được rõ ràng.
Ôn Noãn lập tức hiểu rõ trong lòng, cô vừa xốc chăn đứng dậy vừa nói: “Cậu đừng làm chuyện gì điên rồ đấy, tớ tới ngay đây!”
Trong điện thoại, Bạch Vi khóc vô cùng thảm thiết.
Khi Ôn Noãn tới được căn biệt thự nơi hai vợ chồng Bạch Vi đang ở, hiện trường vẫn còn nguyên vẹn ở đó.
Đinh Tranh mặc một bộ đồ ngủ thắt dây đầy gợi cảm, tóc rối tung như tổ chim, mặt bị Bạch Vi cào chi chít đầy vết rướm máu, nhìn vô cùng nhếch nhác!
Bạch Vi cũng không tốt hơn bao nhiêu, váy đã bung mất mấy khuy, trên mặt còn có dấu bàn tay vô cùng rõ ràng.
Trong lòng Ôn Noãn trầm xuống.
Cô đoán đó là do Diêu Tử An đánh.
Bạch Vi vừa nhìn thấy Ôn Noãn đã nhào vào lòng cô, òa khóc nức nở.
“Ôn Noãn… Hu hu… Tớ phải ly hôn!”
Đương nhiên Ôn Noãn vô cùng căm ghét sự phản bội của Diêu Tử An, cũng hận hắn vì đã ra tay với Bạch Vi, thế nhưng trong thời điểm này, Ôn Noãn không thể đổ thêm dầu vào lửa được.
Cô đỡ Bạch Vi ngồi xuống, không nhìn đôi mèo mả gà đồng kia, tự mình đi lấy đá chườm lạnh cho Bạch Vi.
Ôn Noãn rất áy náy trong lòng.
Nếu cô nói chuyện này với Bạch Vi trước, Bạch Vi sẽ không bị đánh.
Bạch Vi rơi nước mắt: “Anh ta vì con khốn kia mà đánh tớ!”
Cô ấy tóm chặt lấy Ôn Noãn, tức giận tới mức toàn thân run rẩy: “Hóa ra bọn họ đã cấu kếu với nhau mấy năm rồi, giường của tớ chắc chắn đã bị họ ngủ nát rồi.”
Ôn Noãn đau lòng.
Cô nhìn về phía Diêu Tử An, muốn xem thái độ của hắn một chút.
Diêu Tử An vẫn còn đang tức giận. Hắn vô cùng yêu Bạch Vi, thế nhưng tính cách của Bạch Vi quá tồi tệ, hoàn toàn không giống với Đinh Tranh lúc nào cũng cúi mình ngoan ngoãn, dịu dàng mềm mại, khiến cho cả thể xác và tinh thần của hắn đều thoải mái.
Đàn ông mà, đã tiêu tiền thì dù thế nào cũng phải nghe được tiếng vang.
Diêu Tử An không hề hối hận một chút nào, ngược lại còn có vẻ rất chính đáng, nói: “Có yêu thì tiếp tục, không thì cút!”
Bạch Vi nghe vậy lại bật khóc.
Ôn Noãn đoán rằng cô ấy vẫn không muốn ly hôn, bởi vì cô ấy yêu Diêu Tử An.
Ôn Noãn cố gắng hết sức để bình tĩnh nói chuyện với Diêu Tử An: “Anh và Bạch Vi đã yêu nhau nhiều năm như vậy, anh cảm thấy ngày hôm nay anh đối xử với cô ấy như vậy có thích hợp không? Bất kể có ly hôn hay không, chút phong độ cuối cùng của đàn ông hẳn là vẫn còn.”
Cô nắm được tâm lý của người đàn ông, nói tiếp: “Bạch Vi sống hai mươi bốn năm, chỉ có duy nhất một người đàn ông là anh!”
Quả nhiên, thái độ của Diêu Tử An nhẹ nhàng hơn một chút.
Hắn kéo cổ áo sơ mi, vô cùng gượng gạo nói: “Tôi cũng chỉ là chơi đùa một chút mà thôi, không thực sự coi trọng!”
Hắn đi tới kéo Bạch Vi lại.
Bạch Vi vẫn còn đang đau lòng, không chịu.
Diêu Tử An cúi người dỗ dành cô: “Được rồi được rồi, anh cũng cho emcơ hội rồi mà! Ngày mai chúng ta còn phải đến chỗ mẹ nữa… Đừng khóc, nước mắt phủ kín khuôn mặt nhỏ nhắn này, đến lúc đó mẹ tìm anh để hỏi, anh không thể trả lời được đâu.”
Bạch Vi đưa tay đánh hắn.
Thế nhưng đánh một hồi, hai người lại đi cùng nhau.
Ôn Noãn vô cùng bất đắc dĩ, thế nhưng cô tôn trọng lựa chọn của Bạch Vi, trọng điểm là biểu hiện lúc về sau của Diêu Tử An.
Đôi vợ chồng oan gia kia đã hòa giải…
Sắc mặt Đinh Tranh trắng bệch.
Hôm nay cô ta đã quyết đánh một trận sống chết, cố ý để Bạch Vi bắt tại trận với ý định “bức vua thoái vị”, thế nhưng tên khốn Diêu Tử An kia vậy mà lại nói thẳng rằng hắn chỉ chơi cô ta!
Đinh Tranh che mặt, nhìn chằm chằm Ôn Noãn, cười lạnh.
“Ôn Noãn, đẳng cấp của cô cao thật đấy! Trước đây tôi đúng là đã xem thường cô.”
Ôn Noãn còn chưa nói gì, Diêu Tử An đã nhanh chóng đuổi người đi: “Cút cút cút, về sau chúng ta không còn bất cứ liên quan gì đến nhau nữa.”
Kết quả như vậy, Ôn Noãn khá thổn thức.
Mấy ngày sau đó, Ôn Noãn vẫn luôn bận rộn chuyện của phòng nhạc, vẫn chưa có cơ hội gặp mặt Bạch Vi.
Nhưng qua điện thoại, có thể nghe ra cuộc sống hiện tại của cô ấy và Diêu Tử An giống như một cặp vợ chồng mới cưới vậy. Ôn Noãn không thể đưa ra phán xét điều gì về một cuộc hôn nhân như vậy. Cô nghĩ, có lẽ rất nhiều người phụ nữ đều giống như Bạch Vi, lựa chọn tha thứ.
Bận mấy ngày liền, Ôn Noãn gần như quên mất Hoắc Minh, hai người cũng ít khi liên lạc với nhau.
Chạng vạng ngày hôm nay, cô về căn hộ.
Đèn trong nhà đã được bật lên, Ôn Noãn ngẩn người, vội vàng tiến lên trước mấy bước.
Quả nhiên Hoắc Minh đã về rồi.
Anh đang ngồi trên sô pha gọi điện thoại, chiếc vali kéo để bên cạnh, rõ ràng cũng chỉ vừa về đến nhà.
Hoắc Minh nhìn Ôn Noãn, đôi mắt sẫm màu sâu thăm thẳm.
Anh nhẹ nhàng ngoắc tay với cô.
Ôn Noãn thay giày rồi đến bên cạnh anh, ngồi xuống. Một tay Hoắc Minh cầm điện thoại nói chuyện công việc, một tay còn lại ôm lấy cơ thể cô, tùy tiện di chuyển khắp nơi… Ánh mắt của anh vẫn luôn dừng trên khuôn mặt cô.