-
Chương 626-630
Chương 626 Ông phát sốt.
“Lục Khiêm, hiện tại chú mới nhớ con bé là con gái chú sao? Vậy mấy năm nay chú đang làm gì thế? Đúng... Thân thể chú không tốt, nhưng hiện tại chú lại đang làm gì vậy chứ? Là muốn đính mưa phát sốt sau đó chơi một trận khổ nhục kế sao?”
...
Cô nói xong, cả hai bên đều yên tĩnh.
Lục Khiêm nhẹ nhàng vuốt ve tay lái, giọng nói ôn nhu đến khó tin.
“Minh Châu, nếu anh định làm như vậy, em có thể đau lòng không?”
“Sẽ không!”
Cô nói xong, định cúp điện thoại, nhưng cuối cùng cô cũng không cúp máy.
“Lục Khiêm, chú ở đâu?”
Ông nói địa điểm xong, lại nhìn thời tiết: “Em đừng ra cửa.”
Minh Châu đã cầm chìa khóa xe, đi ra ngoài: “Chú ở yên đó chờ! Tôi quen thuộc thành phố B hơn chú, biết chỗ nào có thể mua được sữa bột.”
Lục Khiêm cầm điện thoại.
Ông lẳng lặng ngồi đó, trời vẫn đổ mưa, cần gạt nước trước xe lắc lư trái phải.
Ông nghe được âm thanh tốt nhất.
Cô nói qua đây tìm ông.
Trở về lâu như vậy, rốt cuộc ông cũng có thể một mình gặp mặt cô rồi.
Đúng, ông chính là con người ti tiện như vậy đấy.
Ông biết Minh Châu yêu mình, không buông bỏ được mình.
Nửa giờ sau, xe của Minh Châu chậm rãi chạy tới, dừng lại bên cạnh ông.
Cô xuống xe, ngồi vào bên cạnh ông.
Lục Khiêm nghiêng đầu nhìn cô.
Minh Châu nhìn về phía trước, giọng nói rất nhẹ rất nhẹ: “Con đường phía trước có một ngõ nhỏ, có một cửa hàng trong đấy hẳn là có loại sữa bột này.”
Lục Khiêm tựa lưng vào ghế ngồi.
Ông chăm chú nhìn cô rồi lẩm bẩm: “Em lái xe đi.”
Nói xong, ông nhẹ nhàng cầm tay cô: “Có lẽ anh hơi sốt rồi.”
Minh Châu nhíu mày.
Quả thật có hơi nóng.
Cô không nhịn nổi mà mắng người: “Chú ngốc à? Thân thể của chú vốn dĩ đã không tốt, trời mưa như vậy còn chạy ra ngoài, chú không sợ... Không sợ...”
Cô nói, giọng nói có hơi nghẹn ngào.
Bởi vì những lời đó, cô cũng không nói nên lời, càng không dám nhớ tới.
Lục Khiêm nhịn không được lại chạm vào tay cô, giọng ông vô cùng dịu dàng: “Anh không thể trở về, bà cụ mà biết nhất định sẽ không vui! Em đưa anh tới khách sạn đi, thuê một phòng cho anh ở, nghỉ ngơi một đêm là tốt rồi.”
Minh Châu không thể nào đi khách sạn cùng ông được.
Không thích hợp.
Thứ hai, bây giờ ông cần gặp bác sĩ.
Cô tra xét, nơi này lại cách đường Quảng Nguyên rất gần, chỉ có năm phút đi xe.
Cô thấp giọng nói: “Tôi đưa chú đến đường Quảng Nguyên đi!Sau đó bảo thư kí Liễu tới chăm sóc chú.”
Lục Khiêm không phản đối.
Nhưng ông vẫn kiên trì muốn mua sữa bột cho Tiểu Lục U trước, cuối cùng đến chỗ đó mua một thùng.
Minh Châu tự lái xe của mình.
Tới dưới căn nhà ở đường Quảng Nguyên, ngoài da Lục Khiêm đã rất nóng rồi, cái cơ thể gà bệnh này của ông, Minh Châu cũng không yên tâm để ông tự lên tầng, vì thế liền đỡ ông vào thang máy.
Lục Khiêm rất thân sĩ.
Phải nói là từ khi ông trở về đến bây giờ, đã có một khoảng thời gian ông không làm ra chuyện khác người, cũng chưa từng nói qua những lời ám muội rồi.
Bọn họ giống như là nam nữ tách ra bình thường vậy.
Con cái là mối liên hệ duy nhất.
Cửa thang máy mở ra, Lục Khiêm đi vài bước đến gần cửa: “Chìa khóa ở trong túi áo, lấy ra giúp anh.”
Minh Châu duỗi tay đảo trong túi áo ông.
Cô và ông dựa vào khá gần nhau.
Gần đến mức ông có thể ngửi được mùi sữa tắm trên người cô, còn có một chút mùi vị đặc biệt của phụ nữ trưởng thành.
Đã từng, ông khắc sâu mùi vị này vào xương tủy.
Minh Châu tìm cả nửa ngày cũng không thấy. Cô ngửa đầu: “Không có!”
Đại khái là Lục Khiêm rất khó chịu.
Ông hơi hơi ngửa đầu, yết hầu trắng nõn nhẹ nhàng trượt, rất mê người.
Ông rũ mắt nhìn cô.
Sau một lúc lâu ông mới nói: “Ở trong túi quần.”
Minh Châu nửa đỡ ông, một tay vói vào trong túi quần, đúng là có chùm chìa khóa.
Chỉ là cô mới đụng tới.
Tay đã bị người ta đè lại.
“Chú làm gì thế?” Minh Châu giương mắt, giọng nói hơi nhẹ, như là sợ kinh động đến hàng xóm.
Cách một tầng vải mỏng, Lục Khiêm đè tay cô lại không buông ra.
Thậm chí, ông còn nhẹ nhàng vuốt ve.
Từng chút từng chút, rất quý trọng, như muốn sờ thật tỉ mỉ từng tấc da thịt này, khắc sâu vào trong xương cốt vậy.
Ông phát sốt.
Chương 627 Ông không ép cô!
Khóe mắt hơi đỏ, lại như mang theo chút ý phong lưu.
“Minh Châu, mấy năm nay anh chưa từng ôm người phụ nữ nào.”
“Bên cạnh em... Có người sao?”
...
Lời này, cô nghe xong thì đôi mắt đỏ lên.
Cô nhẹ nhàng rút tay ra, dùng chìa khóa mở cửa, âm thanh sàn sạt.
“Không liên quan gì tới chú cả.”
Lục Khiêm ôm lấy cô từ sau lưng.
Cô không cho, dùng sức giãy giụa, tuy lúc này Lục Khiêm đang sinh bệnh vẫn dư sức sức chế trụ cô.
Ông ôm lấy cả người cô, lẩm bẩm: “Có không? Minh Châu em nói tôi biết đi.”
Hai mắt Minh Châu đỏ ửng cả lên.
Cô hơi hơi ngửa đầu: “Nói những lời này là có ý gì đây? Lục Khiêm, đêm nay chú trăm phương ngàn kế chính là vì cái này sao? Đừng nói chúng ta đã sớm chia tay, huống chi bây giờ tôi còn đang qua lại với một người khác.”
“Em thích hắn sao?”
“Em không thích hắn! Anh nhìn ra được, em không hề thích hắn.”
...
Minh Châu vừa thẹn vừa bực, nhưng càng hận hơn.
Cô mở cửa ra sau đó đi vào, lúc này mới nhớ phản bác lại Lục Khiêm.
Mặt cô bị người ta nâng lên.
Thân thể của cô bị đụng vào ván cửa, động tác có hơi thô lỗ, cũng hơi đau đớn.
Nhưng rất nhanh, cơ thể nóng bừng kia đã dán tới.
Cô không chịu hôn môi với ông, cằm lại bị nắm lấy, nửa cưỡng bách cạy ra.
Xúc cảm nóng bỏng, ướt át.
Một nụ hôn sâu.
Lục Khiêm không thỏa mãn mà đổi hết các góc độ, xâm chiếm môi lưỡi của cô...
“Lục Khiêm!”
Minh Châu ngọ nguậy trốn tránh ông, cô cảm thấy ông điên rồi, bởi vì ông không chỉ hôn môi cô mà còn vỗ về chơi đùa thân thể của cô.
Mấy năm nay cơ thể cô không hề tiếp xúc với đàn ông.
Mẫn cảm vô cùng.
Minh Châu không chịu, khi ông càng thêm động tình đã cắn thật mạnh vào bên gáy ông.
Lục Khiêm tìm về một tia lý trí.
Ông không tiếp tục hôn cô, cũng không sờ cô nữa, chỉ thở phì phò nằm bên gáy cô, rất nhẹ rất nhẹ lên tiếng: “Thật xin lỗi Minh Châu, là anh thất thố.”
Cô đỏ mắt quay đầu đi, vô cùng khó xử.
Lục Khiêm nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Cô giãy giụa vài cái, rốt cuộc cũng khuất phục không lộn xộn nữa.
Cô nằm trong lồng ngực ông, cảm nhận được thân thể ông, có hơi gầy nhưng cũng không phải là không có thịt, cơ thể được bao phủ một lớp cơ bắp hơi mỏng...
Minh Châu nhắm mắt lại: “Lục Khiêm, thật sự chú đã trở lại sao?”
Ông giữ chặt gáy cô.
“Anh đã trở về rồi. Minh Châu, sau này anh sẽ không đi đâu nữa.”
Khuôn mặt Minh Châu giãy giụa, gần như là vặn vẹo.
Cô bỗng nhiên dùng sức đẩy ông ra, sau đó “bang” một tiếng, dùng sức cho ông một bạt tai.
Chút kiều diễm vừa rồi không còn sót lại chút gì.
Lục Khiêm ăn cái tát này cũng không hề tức giận, ngược lại còn bắt được tay cô và nhẹ nhàng xoa.
Minh Châu lần nữa hất ra.
Cô lui ra phía sau một bước, khóe mắt còn vương nước mắt...
Người này là người cô yêu sâu đậm, cũng là người cô hận tận xương, phần yêu hận này làm cô không biết phải đối mặt với ông như thế nào.
Cô nhớ, nếu như ông không trêu chọc cô, cô có thể an ổn sống cả đời.
Chỉ là ông không, rõ ràng ông... Còn muốn cô.
Lục Khiêm chăm chú nhìn cô.
Ông nhìn nước mắt của cô, ông cùng cô dây dưa mấy năm nay, cô lại nhỏ hơn ông nhiều như vậy.
Tâm tư của cô ông còn lạ gì.
Cô yêu ông, nhưng lại hận ông.
Trong cảm xúc yêu hận như vậy, cô phải chịu tra tấn gấp bội.
Lục Khiêm nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, giọng điệu dịu dàng như là tình nhân nỉ non: “Nếu em có thể buông được anh, vậy thì buông đi, Minh Châu… Em đừng khóc.”
Ông không ép cô!
Tay Lục Khiêm rũ xuống, khó chịu nhắm mắt lại.
Ông không hề giả vờ, quả thật người đã nóng lên rồi, lần cướp đoạt vừa rồi chỉ là cố làm ra vẻ mà thôi.
Lúc này cho dù cô có đồng ý, thì ông cũng không có tinh lực.
Minh Châu dìu ông ngồi xuống ghế sô pha.
Cô vào phòng bếp rót cho mình cốc nước sôi để nguội, ngoài ý muốn, ấm nước đã có sẵn.
Còn có trong tủ lạnh cũng đầy ắp, vẫn là đồ bán lẻ cô thích ăn.
Cô không dám nhìn nhiều, yên lặng rót nước lọc cho ông: "Uống chút nước đã, lát nữa thư ký Liễu sẽ đưa bác sĩ tới.”
Lục Khiêm nhận lấy ly nước, nhưng ngón tay ông lại giữ tay cô.
“Cậu ta tới, vậy có phải em sẽ rời đi không?”
Minh Châu ừ một tiếng: “Tôi phải về nhà.”
Chương 628 Thư kí Liễu không thể phủ nhận.
Cô đặt cái ly vào trong tay ông, trong nháy mắt tách ra, ngón tay thon dài của ông giật giật, cứ như đang muốn giữ lại, nhưng cuối cùng vẫn buông lỏng ra.
Lục Khiêm uống nửa chén nước.
Sau đó thì hơi nhắm mắt lại, dường như có hơi mệt mỏi.
Minh Châu có hỏi qua bệnh tình của ông.
Tuy vẫn khá ổn nhưng cần phải dưỡng sinh, về cơ bản không thể hút thuốc uống rượu.
Cũng không thể bị cảm lạnh phát sốt được.
Cô nhìn cái áo khoác đã ướt một nửa trên người ông, nhẹ gọi tên ông: “Lục Khiêm, cởi quần áo ra.”
Nghe vậy, ông nhẹ nhàng nâng mí mắt lên một chút.
Minh Châu cởi áo khoác ra cho ông.
Cô muốn tìm chai thuốc trong túi áo ông, kết quả tìm ra mấy viên kẹo, là nhãn hiệu cô thích ăn.
Cô rũ mắt, yên lặng nhìn một hồi lâu.
Lục Khiêm bị sốt đến choáng váng.
Ông nhẹ nhàng cầm tay cô, yết hầu khẽ nhúc nhích: “Minh Châu, chúng ta còn có thể trở lại quá khứ nữa không? Giống như trước như vậy, em gọi anh là chú Lục, anh thì xem em như một đứa bé.”
Cho dù bây giờ cô đã là một người phụ nữ thành thục.
Ông vẫn là xem cô như một đứa nhỏ.
Lục Khiêm nói xong, cũng không có sức chờ cô trả lời nữa, thần trí của ông không phải quá rõ ràng, nhưng vẫn cố chấp mà nắm lấy tay cô không buông, cứ như nếu buông ra, những ôn tồn mà ông hao hết tâm tư để đổi lấy này sẽ biến mất không thấy nữa.
Ánh đèn vàng nhạt.
Ấm áp như trước kia, ngọn đèn thủy tinh này là do chính tay cô chọn.
Italy có giá hai triệu đồng.
Đơn giản là cô thích, cảm thấy lấp lánh lại rất hoa lệ, đặt ở nhà đẹp mắt.
Cảnh còn người mất.
Cô cũng không thể nào trả lời ông.
...
Chỉ chốc lát sau, thư kí Liễu đã đưa theo bác sĩ tới đây.
Minh Châu mở cửa ra.
Gặp mặt nhau dù sao cũng cảm thấy khá vi diệu, vẫn là thư kí Liễu mở lời trước: “May mà có cô! Thân thể này của ông ấy còn phải điều dưỡng cho tốt, vậy mà cứ không biết quý trọng.”
Minh Châu miễn cưỡng mỉm cười.
Bác sĩ rõ ràng là bác sĩ riêng của Lục Khiêm.
Anh đo nhiệt độ cơ thể, lại kiểm tra một phen rồi nói: "Không tính là nghiêm trọng, hẳn là tiêm vài mũi sẽ hạ sốt, chỉ là sau này còn phải chú ý một chút."
Thư kí Liễu hỗ trợ đỡ người, cùng nhau trở về phòng ngủ.
Bác sĩ tiêm thuốc cho Lục Khiêm.
Lục Khiêm nằm, yết hầu trắng nõn giật giật, nói mớ một cái tên.
Bác sĩ cười chào tạm biệt.
Thư kí Liễu đưa xong người vào phòng, đi ra thì thấy Minh Châu đang đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, bên ngoài bóng đêm thâm trầm, mưa đã dần dần ngừng lại.
Bóng lưng của Minh Châu mang theo tịch mịch.
Bản tính cô đơn thuần, nhưng trong đoạn tình cảm với Lục Khiêm lại bị ép trưởng thành.
Thư kí Liễu nhẹ nhàng đi qua.
Anh ta do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng: “Minh Châu, không phải là tôi nói chuyện giúp ông ấy, chỉ là tôi muốn nói với cô rằng, nếu không phải bởi vì cô và Thước Thước, còn có Tiểu Lục U... Thì ông Lục đã không sống được rồi.”
“Ở Thụy Sĩ, rất nhiều lần thật sự là cửu tử nhất sinh.”
“Tôi nhớ có rất nhiều người thà rằng lựa chọn cái chết, cũng sẽ không lựa chọn trị liệu thống khổ.”
...
Minh Châu hơi ngửa đầu.
Hồi lâu, cô mới nhẹ giọng nói: “Những chuyện này tôi biết!”
Cô gục đầu xuống, khống chế cảm xúc lẩm bẩm: “Bởi vì ông ấy cảm thấy rất có lỗi với tôi, cho nên bị bệnh cũng không muốn liên lụy tôi, ông ấy thà lựa chọn một mình đối mặt, cũng đã dự tính đến trường hợp tệ nhất. Nhưng thư ký Liễu à, ông ấy tính toán nhiều như vậy, ông ấy có nghĩ rằng lỡ như ông ấy thật sự không trở về, cả đời này của tôi sẽ đắm chìm trong hối tiếc hay không? Tiếc nuối lúc ấy đã cãi nhau với ông ấy, lúc ấy đã tách ra với ông ấy, tôi sẽ rất tự trách...”
Thư kí Liễu không thể phủ nhận.
Minh Châu cười nhạt: “Ngày đó ông ấy nói muốn đi khám thai cùng tôi, tôi thật vui vẻ, bởi vì lúc trước khi sinh Thước Thước ông ấy chưa từng tham dự vào, tôi đi tìm ông ấy, vậy mà ông ấy chỉ chừa một bức thư cho tôi! Ông ấy bảo tôi không cần chờ đợi... Bắt đầu từ ngày đó, tôi thật sự không chờ ông ấy nữa, ông ấy có thể sống sót trở về tôi cũng rất vui vẻ, nhưng có một số chuyện đã đi qua thì sẽ không trở về được nữa!”
...
Thư kí Liễu biết.
Anh ta không nhiều lời, chỉ yên lặng ở cùng cô.
Minh Châu xoay người, cô hơi mỉm cười: “Cảm ơn anh đã chăm sóc ông ấy, để Thước Thước và Lục U còn có thể có bố.”
Khi rời đi.
Cô cũng cảm thấy chính mình thật tàn nhẫn.
Chỉ là cô thật sự không có cách nào khác, diễn màn gương vỡ lại lành với ông ấy à, cô chỉ biết trái tim đã rách nát vô số lần, đã sớm nát thành từng mảnh nhỏ rồi, không thể nào chắp vá lại được nữa.
Cứ... Làm người thân của nhau đi!
Thư kí Liễu đưa cô xuống tầng.
Chương 629 Không phải anh muốn lái xe sao?
Khi mở cửa xe cho cô, dường như anh ta hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Tôi và thím của cô nhận nuôi đứa bé kia!”
Minh Châu ngồi trên xe, ngơ ngẩn một chút.
Thư kí Liễu vỗ nhẹ vai cô: “Lái xe trở về cẩn thận một chút đấy, đừng thất thần.”
Minh Châu miễn cưỡng cười.
Cô chậm rãi nâng cửa sổ xe lên, nhẹ dẫm chân ga, xe thể thao màu đỏ rời đi.
Hết mưa rồi.
Đường lớn màu xám đọng rất nhiều nước, bị ánh đèn neon của thành phố chiếu thành muôn màu muôn vẻ, vào đêm khuya lại có vẻ kỳ quái.
Cô mở nhạc lên.
Một bản tình ca nhẹ nhàng chậm rãi phát ra, nhưng Minh Châu lại nghe đến mức đầy mặt nước mắt.
Trở lại nhà họ Hoắc.
Trong nhà còn đang đợi cô ăn cơm, các bạn nhỏ đói bụng nên Ôn Noãn nướng bánh quy nhỏ cho bọn nhỏ ăn.
Tiểu Thước Thước còn đang ngồi ở cửa.
Tiểu Lục U cầm một miếng bánh quy nhỏ, dùng hai cái răng trắng cọ xát.
Minh Châu ôm một thùng sữa bò tiến vào.
Hoắc Minh tiến lên, nhận lấy cái thùng trong tay em gái, nói với vẻ vô tình: “Kỳ quái thật đấy, sau khi em và Lục Khiêm rời khỏi đây, anh ngoài ý muốn tìm thấy ba hộp bữa bột trong ngăn tủ, hạn sử dụng còn rất mới! Ha ha, anh thấy Lục Khiêm lớn tuổi rồi, mắt mũi không còn tốt nữa nên mới tìm không thấy!”
Ôn Noãn ho nhẹ một tiếng.
Minh Châu sững sờ, sau đó cô ấy cũng nhìn thấy.
Cô ấy thầm mắng một tiếng.
Hoắc Chấn Đông lại đây gọi người: “Được rồi, ăn cơm thôi, đói lả rồi!”
Minh Châu mới đi thì tay đã bị người ta kéo lại.
Cô cúi đầu thì thấy là Tiểu Thước Thước, cậu nhóc không được tự nhiên vặn vẹo hỏi: “Ông cậu đâu ạ?”
Minh Châu nhẹ nhàng sờ mặt nhóc: “Ông ấy không thoải mái nên đã về nhà trước rồi.”
Khuôn mặt nhỏ của Thước Thước hơi banh ra: “Ông ấy đã nói cùng nhau ăn cơm với con mà, lại gạt người!”
Minh Châu:...
Nhóc con chạy đi.
Hoắc Minh xuất hiện không một tiếng động, anh cười khẽ ra tiếng: “Thằng nhỏ này còn rất khẩu thị tâm phi, rõ ràng trong lòng nghĩ tới người kia, lại cứ một tiếng một tiếng ông cậu! Em nói xem cái tính này của nó được di truyền từ ai vậy? Anh thấy không giống lão già Lục Khiêm không biết xấu hổ kia cho lắm.”
Minh Châu không xuống đài được.
Ôn Noãn trách cứ chồng: “Anh bớt bắt nạt Minh Châu lại đi!”
Hoắc Minh ôm lấy eo cô, ghé vào bên tai cô cố ý nói: “Bà Hoắc à, anh chỉ bắt nạt em thôi! Thích nhất nhìn em nhỏ giọng xin tha với anh đấy!”
Ôn Noãn cảm thấy anh chính là trời sinh lưu manh!
Khi ăn cơm, cô ngồi bên cạnh Minh Châu, cố ý chăm sóc.
Minh Châu là một cô gái, có vài lời cô ấy không tiện nói với Hoắc Minh, thậm chí càng không tiện nói cùng bố mẹ, nhưng với Ôn Noãn thì không có điều gì cô ấy không nói cả.
Ôn Noãn an ủi hồi lâu.
Khi phải rời đi, cô đi từ trên tầng xuống dưới.
Hoắc Minh nhìn bà xã.
Ôn Noãn mặt mày dịu dàng, có thể là do làm mẹ lâu rồi nên biểu tình đều là vẻ mềm mại.
Hoắc Minh tiến lên, phủ thêm áo khoác cho cô, thấp giọng hỏi: “Không có khóc nhè chứ?”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Mãi cho đến trên xe, cô mới nghiêng đầu nói với anh: “Cậu phát sốt rồi, tuy rằng người Minh Châu đã trở lại, nhưng em thấy trong lòng con bé thì lại không bỏ xuống được.”
Hoắc Minh cười cười: “Cậu theo đuổi người ta, thật sự là hạ cả tiền vốn mà.”
Cái thân thể đó còn chấp nhận lăn lộn.
Ôn Noãn u oán.
Hoắc Minh chống tay lái, anh nghiêm mặt, trầm tư một lát rồi nói: “Bọn nhỏ không cùng trở về, chúng ta đi thăm cậu đi!”
Ôn Noãn lắc đầu: “Bây giờ đã muộn rồi! Lúc này sợ là đã đi ngủ.”
Hoắc Minh nhìn cô: “Vậy thì giám đốc Ôn, chúng ta đi uống một chén?”
Ôn Noãn: “Không phải anh muốn lái xe sao?”
Hoắc Minh cười: “Anh nhìn giám đốc Ôn uống! Chẳng mấy khi bọn nhỏ không ở đây, giám đốc Ôn, em cứ thả lỏng một chút đi!”
Mấy năm nay không gặp Lục Khiêm, bọn họ cũng không quá tốt.
Người làm anh trai là anh đây, tâm tư của em gái đã quá rõ ràng, điều anh sợ nhất chính là Lục Khiêm không cẩn thận ngủm củ tỏi mất.
Vậy thì đại khái là cả đời này của Minh Châu đều sẽ lấy nước mắt rửa mặt.
Cũng may lão già kia đã sống sót trở lại!
Hoắc Minh nhẹ nhàng xoa cổ, nhẹ giọng nói: “Thật đúng là muốn thả lỏng một chút mà.”
Ôn Noãn đồng ý.
Cô cho rằng sẽ đi tới quán bar gì đó, nghe một chút nhạc, uống một chén rượu vang đỏ.
Nào biết, Hoắc Minh lại đưa cô tới chung cư lúc trước ở cùng nhau, đã lâu không có người ở, bên trong có hơi thanh lãnh...
Ôn Noãn cạn lời.
Hoắc Minh để cô chờ ở cửa.
Cô dựa vào trên ván cửa, khẽ vuốt gương mặt nghiêm túc của anh, nhẹ giọng hỏi: “Giám đốc Hoắc không phải muốn uống một ly sao?”
Hoắc Minh không nói gì.
Chương 630 Không phải cứng nhắc bảo thủ.
Ngón tay thon dài của anh xuyên vào mái tóc dài màu trà của cô, không nặng không nhẹ xoa xoa, nhiều ít mang theo chút ái muội.
Ôn Noãn ôm cổ anh.
Mặt cô ửng đỏ hỏi anh: “Anh muốn chúc mừng như thế nào đâh?”
Hoắc Minh khẽ cười một tiếng.
Anh nhẹ nhàng lột áo khoác của cô ra, sau đó chặn ngang ôm cô lên, vừa hôn môi vừa đi về phía phòng ngủ, ánh đèn bên đường sáng lên, cả đèn sưởi cũng đã bật sẵn.
Đợi đến khi thân thể Ôn Noãn rơi xuống cái giường mềm mại.
Trong phòng ngủ ấm áp cực kỳ.
Hoắc Minh nửa quỳ, hôn môi với cô, đồng thời cũng cởi áo khoác lông dê mỏng trên người ra.
Cách một lớp áo sơ mi xanh nhạt, nhiệt độ trên người anh truyền sang cô.
Khuôn mặt Ôn Noãn càng đỏ.
Cô đón nhận nụ hôn của anh, bàn tay dừng lại trên cánh tay rắn chắc của anh, khẽ vuốt nhẹ.
Hoắc Minh dừng trên môi cô, nhẹ thở hổn hển: “Giúp anh cởi áo sơ mi đi.”
Ôn Noãn hơi nghiêng thân mình, một tay đè trên thắt lưng anh, lôi ra vạt áo sơ mi từ bên trong, vải dệt màu xanh nhạt trượt ra ngoài, cô cởi ra từng cúc, từng cúc một..
Hoắc Minh hôn dọc theo môi cô, hôn đến tận sau mang tai.
Hơi thở nóng ấm của anh truyền ra: “Bà Hoắc, em học hư rồi!”
Ôn Noãn kêu thảm một tiếng.
Cô ôm sau vai anh, một hồi lâu mới bình tĩnh lại được, cô nhu thuận mà ghé vào vai anh, trầm giọng nhẹ lẩm bẩm: “Anh không thích hả?”
“Thích, đương nhiên là thích!”
“Anh thích nhìn em chủ động.”
...
Hoắc Minh vô cùng động tình.
Bọn họ đã là vợ chồng lâu rồi, nhưng lại chưa từng mất đi cảm giác kích thích, vẫn duy trì nhiệt tình với thân thể của nhau.
Anh nhìn chằm chằm vào cô.
Anh thích nhìn dáng vẻ cô trầm luân vì mình, thích nhìn đáng vẻ cô mất khống chế, loại cảm giác này chỉ anh mới có thể mang lại cho cô...
Ôn Noãn, chỉ thuộc về một mình anh thôi.
Hoắc Minh chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày anh sẽ sinh ra ý nghĩ như vậy, cả đời chỉ yêu một người con gái, chỉ ngủ cùng một người phụ nữ, chỉ có cảm giác với thân thể của cô.
Đây là sự lãng mạn lớn nhất.
Đây hẳn là dáng vẻ tốt đẹp nhất của hôn nhân đi!
...
Mấy phen mây mưa, mây tan mưa thu.
Hoắc Minh ôm Ôn Noãn đi tắm xong, hai người nằm trong chăn ấm mềm mại, thoải mái đến mức không muốn nhúc nhích dù chỉ một chút.
Nhưng anh lại muốn trò chuyện cùng cô một chút nữa.
Anh thích Ôn Noãn.
Không chỉ là hưởng thụ sự chăm sóc của cô, làm chuyện giữa vợ chồng với cô, mà anh cũng thích nói chuyện cùng cô nữa.
Anh ôm cô, dịu dàng hỏi cô cảm thấy như thế nào.
Ôn Noãn rúc trong lồng ngực anh, cái cằm tinh xảo gác lên trên cánh tay anh, ngửa đầu hôn lên cằm anh: “Chuyện thế này mà anh còn muốn xem lại sao?”
Hoắc Minh tức đến bật cười, nâng cằm cô, thò lại gần hôn cô.
Rất có tư thế lại muốn đến một lần nữa.
Ôn Noãn để anh hôn một lát rồi ngăn cản anh.
“Sáng sớm mai anh còn phải mở họp đấy!”
Hoắc Minh buông tha cô, Ôn Noãn dán lên người anh, nhẹ giọng nói: “Thật ra em phát hiện, anh đặc biệt thích nơi này! Đây là nỗi lòng của cánh đàn ông sao?”
Lần đầu tiên của cô với anh, cũng ở chỗ này.
Đôi mắt đen của Hoắc Minh chăm chú nhìn cô, rất đúng lý hợp tình mà nói: “Anh không biết những người đàn ông khác có hay không, nhưng anh thì có! Chỉ là đối với những người phụ nữ khác thì hẳn là anh không có, anh cũng chỉ có đối với em... Đây hẳn là dục vọng chiếm hữu đi!”
Cho nên, là bởi vì em, cho nên anh mới có những suy nghĩ không phù hợp này.
Không phải cứng nhắc bảo thủ.
Mà là hy vọng lần đầu tiên của nhau, sẽ thuộc về đối phương.
Ôn Noãn vỗ vỗ mặt anh, cảm thán: “Giám đốc Hoắc, năm nay ngài đã ba mươi bảy tuổi rồi!”
Hoắc Minh nhẹ nhàng nở nụ cười.
Ôn Noãn lại đỏ mặt.
Đúng vậy, ba mươi bảy tuổi, vẫn làm cô khóc lóc cầu xin anh như thường.
Ôn Noãn không dám lại trêu chọc anh nữa, cô ôm cổ anh, thấp giọng nói: “Ngủ đi! Sáng mai anh đi công ty, em đi thăm cậu.”
Hoắc Minh duỗi tay, tắt đèn.
Trong đêm tối, Ôn Noãn thấp giọng nói: “Em rất mong Minh Châu cũng giống như chúng ta, sẽ có được hạnh phúc.”
Hoắc Minh nhìn lên trần nhà.
Sau một lúc lâu anh mới nói tiếp: “Nếu có thể, con bé đã sớm tìm người khác rồi!”
Tình yêu chính là như vậy.
Không đụng tới người kia, ai cũng đều có thể.