-
Chương 596-600
Chương 596 Ông cho Minh Châu.
Minh Châu gọi cho bảo mẫu.
Bên kia rất sợ hãi, e ngại cò Hoắc không vui.
Minh Châu nhàn nhạt nói: “Không phải chuyện của ông! Sau này không cần nghe lời ngài Lục nữa. Các cô qua đây làm việc đi!”
Nửa tiếng sau, có hai người đến làm việc nhà.
Minh Châu thu xếp cho Tiếu Thước Thước.
Thước Thước nếm thử bữa sáng, thì thầm: “Tối qua bố đã đến đây sao ạ?”
“ừ!”
“Bố còn làm bữa sáng!”
Minh Châu xoa đầu cậu bé.
Nhưng cô không ăn bữa sáng do Lục Khiêm làm, bởi chỉ cần ăn một miếng, cô cảm thấy trái tim cô sẽ đau đớn kinh khủng…
Yêu đương mấy năm nay, cô chưa từng ăn ngoài.
Minh Châu ngâm mì.
Thông báo lúc mười giờ, cô phải dành thời gian đưa Thước Thước đến trường, sau đó thực
hiện một bài tập thể dục.
Ăn vài miếng, cô cảm thấy buồn nôn.
Cảm giác này, vừa kỳ lạ vừa quen thuộc.
Sắc mặt Minh Châu tái nhợt.
Người hầu thấy cô không ổn thì đi đến quan tâm hỏi: “Cô Hoắc, cô không khỏe sao?”
Tiếu Thước Thước cũng có vẻ lo lắng.
Minh Châu che ngực, gượng cười: “Chắc là mì hết hạn rồi! Tôi đi rửa mặt.”
Cô vội vàng rời đi.
Người hầu nhìn ngày dưới đáy cốc mì, lấm bẩm: “Chưa hết hạn mà!”
Trong nhà vệ sinh ở phòng ngủ chính.
Minh Châu nôn khan mấy lần, không nôn ra gì, nhưng cô cảm thấy tức ngực.
Cô liều mạng tạt nước lạnh lên mặt.
Dòng nước lạnh lẽo không khiến cô dề chịu hơn, thậm chí không thể bình tĩnh, đầu óc cô quay cuồng với những gì xảy ra đêm đó, đêm đó cô nói muốn Lục Khiêm làm việc ít hơn, cô còn muốn một bé gái.
Bọn họ làm chuyện vợ chồng, không dùng biện pháp.
Minh Châu nhẹ nhàng đặt tay lên bụng nhỏ,
rồi ngước mắt nhìn chính mình trong gương.
Trên mặt dính nước.
Đôi mắt mờ mịt!
Có thể cô đang mang thai…
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân lẹp bẹp lẹp bẹp, là Tiểu Thước Thước.
Cậu nhóc ôm cô từ sau lưng, mềm mại nói: “Tối qua mẹ uống rượu, đầu mẹ còn đau không?”
Minh Châu hơi cay khóe mắt.
Dù bối rối, nhưng cô vẫn quay người nhẹ nhàng ôm lấy Tiếu Thước Thước, dịu dàng nói: “Mẹ không sao! Chỉ hơi đau một chút thôi!”
“Mẹ hãy nghỉ ngơi nhiều hơn nhé!” Đứa trẻ nhào vào lòng cô đầy ỷ lại.
Minh Châu cười nhạt.
Cô cố chịu cơn đau bụng, xốc lên tinh thần, xách cặp nhỏ lên đưa cho con trai, rồi tự lái xe chở thằng bé đến trường.
Tiểu Thước Thước đeo cặp sách, vui vẻ đi học.
Minh Châu ngồi lại xe.
Cô lặng lẽ chìm trong suy nghĩ: Tối qua cô uống rượu vang đỏ, liệu có ảnh hưởng đến thai nhi không?
Và, có nên sinh đứa nhỏ này ra không?
Càng nghĩ cô càng thấy khó chịu, cuối cùng cô cắn tay, đến bệnh viện kiểm tra trước rồi tính sau.
Cô lặng lẽ đi, không muốn ai biết.
Một tiếng sau, phiếu xét nghiệm đưa ra.
Dương tính.
Cô đã mang thai gần năm tuần, bác sĩ cho biết nhịp tim thai rất ổn định, đó là một bé trai khỏe khoắn.
Minh Châu lại không vui.
Cô chậm rãi bước ra khỏi phòng khám, trên hành lang có rất nhiều người, đó đều là chồng đi khám thai cùng vợ, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ vui mừng không kìm được.
Chỉ mình cô, không biết phải đi đâu.
Nhưng dù yếu đuối đến đâu, cô cũng không muốn gọi cho Lục Khiêm, bởi vì cô thực sự muốn chia tay ông.
Nếu ông biết cô mang thai, ông sẽ không buông tay.
Minh Châu nhẹ cắn môi, chuấn bị rời đi.
Đến cửa thang máy, cô nhận được một cuộc gọi.
Là Lục Khiêm gọi đến.
Cô do dự một hồi rồi trả lời: “Có chuyện gì sao?”
Lục Khiêm bên kia im lặng hòi lâu, khi cô định cúp máy thì ông mới thì thầm: “Nghe nói người hầu ở nhà bảo em không khỏe, em đã đến bệnh viện kiểm tra chưa?”
Đôi mắt Minh châu nóng bừng.
Cô cúi đầu, nhẹ nhàng che bụng nhỏ: “Tốt hơn nhiều rồi!”
Giọng nói Lục Khiêm rất dịu dàng: “Vậy thì tốt rồi! Chú ý giữ gìn sức khỏe, ăn cơm đúng giờ, được không?”
Câu nói này, giống như bàn giao chuyện sau này.
Minh Châu suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Khi nào chúng ta mới ký giấy?”
Lục Khiêm nghẹn lại, hơi thở có phần dồn dập, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Bọn anh đang đi công tác, khi nào anh về sẽ làm!”
Cô nghĩ ông đang trì hoãn, liền hỏi: “Khi nào về?”
“Chắc là ba bốn tháng.”
Ba bốn tháng, đi công tác ở Bắc Cực chắc?
Lúc ông về thì bụng cô đã lớn rồi.
Minh Châu im lặng.
Bên kia, Lục Khiêm thở dài nhẹ, giọng điệu nhẹ nhàng như bậc cha chú lại nhưtình nhân: “Em thật sự muốn chia tay với anh sao? Cho dù cùng chung hộ khẩu cũng không chịu nổi sao? Hay em muốn tìm bạn trai trẻ?”
Minh Châu cố chịu cơn đau mũi: “Đúng!”
Đầu dây bên kia, Lục Khiêm cười nhẹ.
Sau khi cãi vã, cô hiếm khi cười, ông cũng vậy.
Hình như nụ cười này, đã rất lâu rất lâu về trước…
Lục Khiêm ừ.
Nhưng giọng ông hơi run: “Anh sắp lên máy bay rồi! Anh nhờ thư ký Liêu mang thỏa thuận cho em nhé? Anh ký rồi!”
Cuối cùng phải đến bước này.
Ông đồng ý là điều cô muổn, nhưng Minh Châu vẫn không cầm được nước mắt. Chỉ trong vài giây, tưởng như những ngày tháng họ yêu nhau đã trôi qua…
Cô đồng ý rồi đột ngột cúp máy.
Cô chạy đến lối đi an toàn, cánh cửa mở ra và đóng sầm lại.
Cô che miệng, dựa vào tường, cơ thể yếu ớt
trượt xuống
Ngăn cách bởi một bức tường.
Một chiếc giường bệnh di động được đẩy vào thang máy, người nằm trên giường bệnh là Lục Khiêm.
Mặt ông trắng bệch, tay cầm điện thoại…
Lúc sau, ông lấm bấm: “Minh Châu, đừng khóc!”
Nhưng cô không thể nghe thấy!
Thư ký Liễu ở bên ông, thậm chí bà cụ Liễu cũng đến an ủi ông: “Cớ sao ngài cứ phải như vậy! Cũng không phải vô vọng, tội gì phải làm cô Hoắc sợ! Lời này như bát nước đố đi, khó mà rút lại!”
Lục Khiêm nằm ngửa.
Tay ông nhẹ đặt lên bụng, dạ dày ông có vấn đề lớn.
Ngay cả khi phẫu thuật thành công, không gì đảm bảo bệnh sẽ không tái phát.
Ông lại lớn hơn Minh Châu rất nhiều tuổi, nhưng thật ra ông không thế cho cô thứ gì, kế cả cố gắng thế nào, tất cả những gì ông có thế cho cô chỉ có tiền tài, mà đây là thứ nhà họ Hoắc có thừa.
Buông tay, là điều duy nhất ông có thể làm
cho cô.
Thư ký Liễu đau lòng: “Sao không đợi thêm chút nữa! Đợi cơ thể ngài khỏe hơn, có lẽ không suy nghĩ như vậy nữa! Sao ngài cứ phải tiêu cực vậy!”
“Không đợi!”
“Truyền Chí, Minh châu theo tôi lúc mới hai mươi chín tuổi, hiện giờ cô ấy cũng không còn trẻ, nếu tôi trì hoãn cô ấy thêm vài năm, cô ấy sẽ rất khó tìm được bạn đời phù hợp.”
Khi ông nói những lời này, ông không biết, Minh Châu chỉ cách ông một bức tường.
Cô đã mang cốt nhục của ông.
Vào thời điếm cô yếu ớt nhất, lựa chọn một người, mà ông thành toàn cho cô.
Đôi khi, thành toàn là sự tàn nhẫn trá hình.
Cuối cùng cũng đến lúc buông tay nhau, cô sẽ chào đón một sinh mệnh mới, còn ông, có lẽ sẽ cô độc sống quãng đời còn lại.
Nhưng quyết định này, Lục Khiêm không hối hận.
Trong phòng bệnh, bác sĩ liên tục thúc giục phẫu thuật.
Nhưng Lục Khiêm gọi luật sư đến, ông soạn
đơn ly hôn rất có lợi cho Minh Châu.
Ông giao quyền nuôi Thước Thước cho Minh Châu.
Ngoài ra, trừ bất động sản, ông còn để tên Lục Thước thừa kế Lục Viên ở thành phố c.
Và ông đặc biệt đề cập đến căn nhà trên đường Quảng Nguyên.
Ông cho Minh Châu.
Một chồng tài liệu dày cộp, người bệnh phát sốt lên đến 39,5 độ vẫn kiên trì đọc từng tài liệu một.
Cuối cùng ông ký tên mình.
Ký xong, Lục Khiêm che bụng, ngơ ngác hồi lâu.
Thư ký Liễu không chịu đi đưa.
Lần đi này, chỉ cần Minh Châu ký tên và làm thủ tục, cuộc hôn nhân sẽ kết thúc.
Lục Khiêm nằm trên giường bệnh, đau đến nỗi trán đố mồ hôi lạnh.
Ông nói: “Nếu cậu không đi, tôi sẽ không phẫu thuật!”
Thư ký Liễu vẫn muốn thuyết phục ông, nhưng bác sĩ lên tiếng: “Hiện giờ có gì quan trọng hơn bệnh tình của ông Lục chứ, trì hoãn lâu hơn nữa ông ấy sẽ mất mạng!”
Bà Liễu rưng rưng nước mắt: “Truyền Chí, anh đi đi!”
Thư ký Liễu dậm chân, cầm tài liệu rời đi.
Lục Khiêm lấm bẩm: “Nói với cò ấy đừng khóc! Bình thường cô ấy khóc nhiều lắm.”
Anh ta không nghe thấy lời ông nói, bà Liễu liên tục lau nước mắt.
Chương 597 Mẹ con trò chuyện xong.
Minh Châu trở về căn hộ.
Cô tạm nghỉ việc và để hai dì nghỉ phép.
Cô ngồi một mình trong phòng, ôm đầu gối lẳng lặng chìm vào dòng suy nghĩ… Nước mắt rơi xuống từng giọt, cô nhẹ nhàng lau đi.
Lúc này, chuông cửa vang lên.
Cơ thể cô hơi cứng lại, lau nước mắt rồi đi đến cửa.
Qua mắt mèo, là thư ký Liều và một người khá giống luật sư, trên tay cầm một chiếc cặp.
Minh Châu hơi giật mình.
Sau đó cô liền hiếu, đây là đưa thỏa thuận đến.
Cô mở cửa.
Thư ký Liễu ngước lên, bất giác nói: “Sao mắt cô đỏ vậy? Cô khóc sao? Nếu cô khóc, ông Lục sẽ…”
“Ông ấy không đau lòng đâu!”
“Ký tên xong trở thành người lạ rồi.”
Thư ký Liêu ngập ngừng.
Anh ta bị kẹt ở giữa rất khó xử, anh ta muốn
nói cho Minh châu biết bệnh tình của ông Lục, có lẽ cô ấy sẽ mềm lòng, dù thế nào cũng còn cảm tình đúng chứ.
Nhưng anh ta cũng biết tính của Lục Khiêm.
Không cho nói tức là không cho.
Minh Châu cho bọn họ vào.
Thư ký Liễu và luật sư ngồi xuống, anh ta nhìn xung quanh: “Chỗ này khá tốt! Thước Thước đi học rồi sao?”
Minh Châu mang nước đá cho họ.
Thư ký Liễu không có tâm trạng uống nước, bệnh viện còn đang chờ anh ta!
Suy nghĩ hồi lâu, anh ta vẫn không chịu bỏ cuộc, thử nói: “Minh Châu, cô xem chuyện giữa cô và ngài Lục còn có thế thương lượng không? Mấy năm nay rất khó khăn mà!”
Minh Châu cụp mắt.
Sau một lúc lâu, cô thấp giọng: “Thỏa thuận đâu?”
Đôi mắt của thư ký Liễu đau nhức.
Chuyện gì vậy chứ, một người đang ở bệnh viện chờ phẫu thuật, một người ở đây không chịu bỏ cuộc.
Một đôi yêu nhau như vậy mà phải chia tay.
Trên đời này còn tình cảm nữa không!
Nhưng dù chua xót, anh ta vẫn nói với người đàn ông bên cạnh: “Luật sư Trần, anh đọc đi!”
Trong bầu không khí căng thẳng này, luật sư Trần cũng cảm thấy áp lực.
Anh ta lập tức cầm tài liệu lên đọc.
Minh Châu nghe thì hoảng hốt… Cô chỉ nghe thấy căn nhà trên đường Quảng Nguyên, Lục Khiêm cho cô.
Ý ông là sao!
Thư ký Liễu giải thích: “Chuyện của Lam Tử Mi là do ông Lục sai! ông ấy đáng nhận mọi sự tức giận đổ lên đầu ông ấy! Nhưng mà Minh Châu… Vì quá khứ, cho dù không thành vợ chồng nhưng cũng đừng trở thành kẻ thù, bởi vì… Bởi vì…”
Anh ta không nói được, cũng không thể nói.
Minh Châu không hiếu ý anh ta.
Cô chỉ cầm tài liệu, cẩn thận đọc qua một lần, Lục Khiêm cho rất nhiều.
Cô không cần.
Cô không cần căn nhà trên đường Quảng Nguyên.
Cô cũng không cần Lục Viên, cô nghĩ sau này ông sẽ kết hôn và sinh con, chưa chắc Lục Thước đã là người thừa kế duy nhất của Lục Viên.
Cô chọn mấy thứ rồi ký tên, cuối cùng ký vào cuối thỏa thuận.
Ký xong,
Cô lặng lẽ nhìn, đôi mắt hơi đau xót.
Cuối cùng đã kết thúc!
Cô và Lục Khiêm, hoàn toàn chấm dứt!
Thư ký Liễu hiểu rõ cô ấy, anh ta biết nếu Minh Châu biết bệnh tình của ông Lục, cô ấy sẽ không ký, nhưng… Không công bằng với cô ấy.
Ông Lục nói đúng, sao phải trì hoãn cô ấy lâu hơn nữa!
Thư ký Liễu vổ nhẹ vai cô, nhẹ nhàng nói: “Ông ấy… Bảo cô đừng khóc.”
Sao cô có thể ngừng khóc được.
Sau khi tiễn họ đi, Minh châu ngồi trong phòng, lặng lẽ rơi lệ.
Cô ngồi đó từ sáng đến khi chiều hôm buông xuống, mãi cho đến khi cơn đói cồn cào thì cô mới tỉnh táo lại, cô máy móc bước vào bếp, mở tủ ra, vứt hết mì gói yêu thích của cô.
Sau đó cô gọi cho dì.
“Tối nay tôi muốn ăn sườn chua ngọt, với khoai lang hấp.”
Cô không muốn ăn, nhưng đứa bé trong bụng cần ăn!
Thư ký Liễu chạy về bệnh viện.
Anh ta đưa thỏa thuận cho Lục Khiêm, Lục Khiêm dựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm tên “Hoắc Minh châu” thật lâu… Sau lại đôi môi khò khốc nở nụ cười.
Ông nói: “Cô ấy xuất thân từ một gia đình tốt, còn xinh đẹp, tuổi ba mươi cũng không muộn.”
Thư ký Liễu nghe xong muốn khóc.
Bà Liễu lấy khăn lông lau mồ hôi cho Lục Khiêm, giọng nói nghẹn ngào: “Bà cụ sẽ sớm quay lại, ngài phải khỏe mạnh ra ngoài, nếu không bà cụ sẽ rất buồn.”
Lục Khiêm mỉm cười: “Chắc chắn rồi!”
Thư ký Liễu lại hỏi: “Cần thông báo cho cô cả và cậu Hoắc bên kia không?”
Lục Khiêm lắc đầu.
Ôn Noãn còn phải sống ở nhà họ Hoắc, ông không muốn con bé bị vướng ở giữa, hơn nữa những lúc thế này, người ông nhớ nhất là Minh Châu và Thước Thước, nhưng vào lúc này ông không thể thấy mặt họ.
Chỉ có thể thấy, là đơn thỏa thuận ly hôn.
Lục Khiêm hơi nhắm mắt, nói với bác sĩ: “Chuẩn bị phẫu thuật!”
Ca phẫu thuật của Lục Khiêm kéo dài tám tiếng, cắt một nửa dạ dày.
Coi nhưthành công.
Nhưng sau đó, còn cần phải chăm sóc.
Khi tỉnh lại, bà cụ ngồi bên mép giường, vẻ mặt lộ rõ bà đã bị đả kích rất lớn.
Không ngờ, ôn Noãn cũng ở đây.
Hoắc Minh đứng ngoài cửa.
Cơ thế Lục Khiêm rất suy yếu, nhưng ông vẫn quay mặt qua, nhẹ nhàng chạm vào tay bà cụ. Bà cụ vừa tức giận vừa đau lòng, bà lau khóe mặt, thấp giọng nói: “Chuyện lớn như vậy, sao không nói cho Minh Châu biết.”
Thằng nhóc chết tiệt này, chỉ sợ không buông tay được.
Lần cuối không thể gặp nhau, có bao nhiêu tiếc nuối.
Lục Khiêm cười yếu ớt, ông nhẹ giọng nói: “Cô ấy đang giận con mà! Con không muốn cô ấy tức giận nữa!”
Bà cụ do dự một chút, hỏi: “Con ký rồi sao?”
Lục Khiêm không nói gì, chỉ nhìn bà cụ.
Bàn tay già nua của bà cụ nắm lấy tay ông, không đành lòng trách móc nữa.
Bệnh này như đặt một chân lên cửa tử, tương lai cũng chưa chắc khỏi hoàn toàn.
Bà cũng phụ nữ, bà cũng không muốn để Minh Châu bước vào vũng bùn, dù sao con bé còn trẻ… Không lý do gì để tha thứ cho Lục Khiêm chỉ vì ông bị bệnh.
Mẹ con trò chuyện xong.
Lục Khiêm quay đầu nhìn ôn Noãn.
Ôn Noãn biết tin hai người ly hôn, cô đau lòng khó nói thành lời.
Cô bảo Lục Khiêm nghỉ ngơi thật tốt.
Lục Khiêm nhìn lên trần nhà, nhẹ giọng nói: “Giới thiệu cho cô ấy một người phù hợp đi! Cô ấy ngốc lắm nên cần chăm kỹ mới được, Hoắc Minh quen nhiều người, nói cậu ấy nhìn nhiều một chút.”
Ôn Noãn cực kỳ khố sở.
“Cậu! Cậu đừng nói thế.”
Lục Khiêm gượng cười…
Ôn Noãn bước ra khỏi bệnh viện, vô cùng đau lòng.
Lên xe, cô tựa lưng vào ghế, lặng lẽ rơi lệ.
Hoắc Minh cũng buồn.
Anh ôm vai cô, dùng khăn giấy lau nước mặt cho cô: “Đừng khóc! Kết quả này chứng tỏ hai
người bọn họ không hợp nhau thôi! Hiện giờ chia tay cũng tốt.”
Ôn Noãn nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuấn tú của anh, lẩm bẩm: “Không tốt chút nào.”
“Chắc chắn Minh Châu đã khóc.”
Hoắc Minh cúi người, hôn cô.
Anh khàn giọng lẩm bấm: “Sau khi mang thai, Tổng Giám đốc ôn của chúng ta đa sầu đa cảm hơn.”
Rồi nhẹ nhàng vuốt ve bụng.
“Bạn nhỏ ra ngoài đi, đến lúc rồi!”
òn Noãn kéo tay anh ra, mềm mại nói: “Hoắc Minh, em đang nghiêm túc nói chuyện với anh!”
Hoắc Minh đang định trêu cô thì điện thoại trong túi áo vang lên.
Anh nhấc máy, bên đầu dây là giọng của Hoắc Chấn Đông: “Hoắc Minh, con đang ở đáu? Về nhà đi!”
Hoắc Minh gật đầu.
Anh cúp máy, nói với ôn Noãn: “Bố bảo chúng ta về nhà, giọng điệu có vẻ khá nghiêm trọng.”
Ôn Noãn suy đoán: “Chắc là chuyện ly hôn của cậu và Minh châu. Hoắc Minh, cậu không
cho kể bệnh của chú ấy, vậy sau này…”
Hoắc Minh khịt mũi: “Anh không hàu theo khố nhục kế cho lão già kia đâu!”
Ôn Noãn quay đầu.
Hoắc Minh nhẹ nhéo mặt cô, dỗ dành: “Giận rồi? Buổi tối anh lại phục vụ Tổng Giám đốc ôn.”
Nói là phục vụ, rõ ràng anh rất hưởng thụ.
Ôn Noãn từ chối: “Em không có tâm trạng!”
Hoắc Minh cười, ngồi thẳng dậy, khởi động xe.
Nửa tiếng sau, chiếc Maybach đen đỗ ở bãi đỗ xe nhà họ Hoắc.
Trời đã khuya, Thước Thước chạy đến, Minh
Châu theo sau.
Hoắc Minh đóng sầm cửa xe, nhíu mày.
Sao Minh châu cũnq quay về rồi?
Chương 598 Con nào dám chứ
Ánh sáng ở bãi đậu xe tối đen như mực.
Thước Thước ôm lấy chân của Hoắc Minh, mềm mại nũng nịu gọi một tiếng chú.
Hoắc Minh bế cậu bé lên.
Ôn Noãn cũng sờ đầu đứa trẻ, đưa cho cậu túi bánh nhỏ. Đứa trẻ cười tươi khéo léo gọi “Cậu”, còn hôn một cái lên má ôn Noãn.
“Mợ giống bố, cũng giống Thước Thước.”
“Thước Thước thích mợ.”
Ôn Noãn không nhịn được lại sờ đầu đứa trẻ.
Hoắc Minh ôm đứa trẻ đi đến sảnh lớn, thấy em gái đang đứng chờ. Trên mặt Minh Châu mang một biếu tình quen thuộc.
“Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần gây họa thì cũng chỉ có một kiểu như vậy.”
Hoắc Minh ném chìa khóa xe xuống, hừ lạnh một tiếng: “Không có chuyện gì thì sao lại tỏ vẻ tội lỗi như vậy?”
Minh Châu cầm túi xách cho anh, chỉ thiếu chút nữa là đấm lưng, bóp tay.
Hoắc Minh nhìn cô ấy mấy lần, ánh mắt có chút ác liệt.
ôn Noãn có chút che chở: “Anh đừng nghiêm nghị như vậy! Nào có người anh nào như anh không.”
Hoắc Minh cười giận.
Anh ôm Thước Thước xuống, bóp má ôn Noãn, nói:” Em luôn làm người tốt, ngược lại vai ác thì giao cho anh đúng không?”
Ôn Noãn tránh khỏi tay anh.
Lại nhìn về phía Minh châu, ánh mắt phức tạp.
Cô biết Minh châu và cậu đã ký giấy ly hôn, nhưng cậu bây giờ thế nào, Minh Châu cũng không biết.
Hai người họ đều là người cô quan tâm.
Một người là người thân ruột thịt, một người đã sống chung cùng ôn Noãn nhiều năm, Minh Châu giống như em gái cô.
Ôn Noãn luôn hy vọng họ tốt hơn bất cứ ai
Thế nhưng hết lần này đến lần khác cô đều không thế nói gì.
Minh Châu kéo tay cô, nhỏ giọng nói: “Chị đừng có nói gì em!”
Ôn Noãn đã là mẹ của mấy đứa nhỏ.
Trong lòng cô đã yếu đến mức không thể tưởng tượng được, bây giờ cô cũng chẳng thể
nghĩtới chuyện gì khác, cô cười nhạt: “Sao lại the!”
Hoắc Minh nhìn hai người họ vui vẻ.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng vợ: “Một lúc nữa mới ăn cơm, em ở đây trò chuyện với em ấy một chút, anh đi trò chuyện cùng bố.”
Ôn Noãn ánh mắt dịu dàng: “Được!”
Hoắc Minh cùng Hoắc chấn Đông lên lầu hai.
Đóng cửa phòng sách lại, Hoắc Minh tựa vào cửa sau lưng, cúi đầu châm điếu thuốc.
“Có chuyện gì mà bố lo lắng như vậy?”
Sắc mặt Hoắc Chấn Đòng không được tốt.
Hoắc Minh lặng lẽ nhìn ông, sau đó đi tới, rót cho mình và bố một ly trà.
Anh nói câu bông đùa, làm dịu đi không khí căng thẳng.
“Bố còn đang hao tổn tinh thần vì Minh châu sao! Con nhìn em ấy bây giờ cũng tốt đấy chứ, sau này không lo gả đi… Trường hợp tệ nhất là trở thành một bà cô già cô đơn, nhưng bố yên tâm! Nhà chúng ta nuôi được!”
Hoắc Chấn Đông trừng mắt một cái.
Ông cười nhạt: “Con nghĩthì hay rồi! Lúc ôn Noãn nói không cần con nữa, sao con không nghĩ
thoáng như vậy đi, là đứa nào uống say kêu trời kêu đất Ôn Noãn không cần con!”
Hoắc Minh là người nhạy bén cỡ nào?
Từ lời nói của bố ruột, anh nghe ra có chuyện gì đó không ổn.
Anh bưng trà chậm rãi uống, uống cạn gần nửa ly mới giương mắt ánh mắt nhìn ông: “Bố, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Kế cả là chuyện khó nói đi chăng nữa, Hoắc Chấn Đông vẫn phải cất lời.
“Minh Châu mang thai!”
Thuốc lá cháy đến ngón tay Hoắc Minh, anh mới vội vàng gấy tàn thuốc xuống..
Hai bố con họ nhìn nhau, không ai nói chuyện.
Cuối cùng vẫn là Hoắc Chấn Đông không nhịn được nói: “Hoắc Minh, con nói hai anh em các con chuyện tình cảm không suôn sẻ, chia tay rồi lại tái hợp, nhưng chuyện con cái thì không chậm trễ chút nào, mấy năm qua đã sinh cho ta mấy đứa cháu.”
Hoắc Minh vẫn đang trong trạng thái khiếp sợ, như không tin vào những gì bố mình vừa nói.
Một lúc lâu sau, anh mới lấy lại tinh thần, cau mày hỏi: “Bố, bố nói gì cơ ạ?”
Hoắc Chấn Đông nhắc lại một lần nữa.
Hoắc Minh tức đến bốc khói, lại lấy tàn thuốc trong gạt tàn ra đốt, khiến bổ anh nhìn không được, mắng anh: “Dù hai đứa sinh nhiều con thì cũng không cần tiết kiệm đến như vậy! Có sinh thêm nữa thì nhà này vẫn nuôi nối.”
Hoắc Minh cười nhạt:” Khả năng sinh con của cậu cũng ghê đó chứ!”
Trên mặt Hoắc chấn Đông hàng trăm cảm xúc ngốn ngang..
Ông đứng dậy vổ vai con trai, nói: “Hoắc Minh, con cũng không kém! Chuyện này bố nói trước cho con, con ăn cơm xong thì trở về nói cho Ôn Noãn một tiếng dự phòng. Con bé bị kẹp ở giữa rất khó xử khó xử, con không nên giận cá chém thớt với nó!”
Hoắc Minh cười khan: “Con nào dám chứ!”
Bố con họ nói xong, chậm rãi đi xuống lầu.
Vừa đến giờ ăn, trong lúc cả nhà cùng nhau ăn cơm, Hoắc Minh luôn nhìn chằm chằm vào Minh Châu.
Minh Châu chỉ biết cúi đầu thật thấp.
Ôn Noãn thu hết mọi việc vào mắt.
Lúc trở về, mới vừa lên xe cô liền oán trách: “Minh Châu xảy ra vấn đề trong việc tình cảm này, anh còn hung dữ như vậy mà xem được à!”
Tâm tình Hoắc Minh không tốt nhưng anh vẫn hết sức dịu dàng với ôn Noãn.
Anh thắt dây an toàn cho cô, cười cười: “Anh hung dữ ở đâu chứ? Từ nhỏ đến lớn đều như vậy mã.
òn Noãn phản bác không được đành thỏi.
Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, nói nhỏ: “Đó là vì em so sánh con bé với bản thân, cho nên em cảm thấy anh đối với con bé gay gắt! Nhưng mà òn Noãn em phải biết, anh là anh trai của Minh châu nhưng là chồng của em. Hai thân phận này là khác nhau, tình cảm đặt vào cũng khác nhau!”
Cuối cùng anh kết thúc bằng câu: “Anh đã nói rồi mà em cứ một mực ăn giấm của Minh Châu!”
Ôn Noãn thật sự không chịu nổi cái miệng dẻo như kẹo của anh.
Cô giả bộ nhìn phía trước: “Về nhà đi!”
Hoắc Minh ừ một tiếng: “ừ… về nhà.”
Trở lại biệt thự, đã là tám giờ tối. Người giúp việc chăm sóc bọn trẻ rất tốt rồi.
Sùng Quang đang bế Hoắc Doãn Tư xem đồ chơi trẻ em, Hoắc Tây thì đang chơi dương cầm trong bộ váy xinh đẹp.
Tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cũng có chút dáng
vẻ.
Thấy Hoắc Minh và ôn Noãn trở về.
Bé Hoắc Tây bỏ lại cây dương cầm, chạy tới leo lên người bố giống như một chú khỉ con. Con gái nhỏ luôn được cưng chiều nhất, Hoắc Minh thơm lên má cô bé: “Nhớ bố chưa?”
“Nhớ ạ!”
Hoắc Tây hận không thể cắt đứt đôi chân ngắn của mình, không thê’ tự đi được.
Hoắc Minh ôm cô bé đi đến chỗ dương cầm.
“Bố cũng nhớ con! Giờ thì bố muốn con tiếp tục chơi dương cầm!”
Hoắc Tây:…
Hoắc Minh sờ đầu con bé, quay người lại cùng con trai nhỏ thân thiết một phen, cuối cùng bế Sùng Quang lên phòng sách. Lúc lên lầu, ôn Noãn không nhịn được mở miệng: “Hoắc Minh!”
Hoắc Minh dừng lại ở cầu thang, vẻ mặt căng thẳng.
“Anh đang làm công tác tư tưởng cho Sùng Quang!”
Trong chuyện này, ôn Noãn không thể thuyết phục được anh, cuối cùng chỉ có thế cười xin lỗi với Sùng Quang một tiếng.
Sùng Quang mặt hồng hồng, ngoan ngoãn đi theo lên lầu.
Ôn Noãn ngồi xuống, vốn định cùng Hoắc Tây luyện đàn.
Nhưng cô nhớ đến bệnh tình của cậu, nghĩ vậy lại đau lòng cho Minh Châu, tâm tình cũng trở nên phức tạp.
Hoắc Tây đánh sai hết mấy chỗ, cô cũng không phát hiện.
Bé Hoắc Tây lười biếng, một lúc liền tựa vào trong lòng ngực mẹ, tò mò sờ cái bụng nhô lên… Một lúc sau Hoắc Doãn Tư cũng chạy tới ôm lấy cô.
Ôn Noãn bầu bạn cùng bọn nhỏ…
Mười giờ đêm
Cô trở lại phòng ngủ chính, phát hiện Hoắc Minh không có ở đây, cô liền đi trong phòng sách tìm anh.
Từ khe cửa phòng sách hắt ra ánh sáng yếu ớt.
Hoắc Minh đứng ở bên cửa số hút thuốc, anh mở cửa sổ nên bên trong phòng mùi thuốc lá không quá nồng.
Hoắc Minh mãi trầm tư, không phát hiện ra cô đã vào phòng. Cho đến khi có một đôi tay mềm mại ôm anh từ phía sau, anh mới cảm nhận
được sự tồn tại của cô. Anh vừa cất lời thanh âm đã khàn không chịu nổi: “Bọn nhỏ ngủ rồi à?”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Cô hỏi Sùng Quang.
Hoắc Minh lấm bẩm: “Thằng bé là một đứa trẻ thông minh! Đáng tiếc.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng ôm anh, hít lấy mùi hương dễ chịu trên người anh, dịu dàng hỏi: “Hoắc Minh, anh có tâm sự gì à? Có phải đang lo lắng cho bệnh tình của cậu không?”
Hoắc Minh tắt thuốc lá.
Một lúc lâu sau, anh xoay người lại, nhẹ nhànq ôm vơ…
Chương 599 Anh khóc hồi nào
Ôn Noãn dựa vào lòng anh.
Hoắc Minh chỉ khoác một chiếc áo sơ mi, cách một lớp vải, cô thậm chí có thể cảm giác được nhịp tim anh đang đập.
Một mùi hương đặc biệt của đàn ông hòa cùng mùi thuốc lá.
Thật quyến rũ.
“Sao vậy?” Tiếng cô dịu dàng đến mức chẳng thể nào tưởng tượng nổi: “Em hỏi bác sĩ rồi, nếu chăm sóc kỹ thì không có vấn đề gì đâu!”
Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc màu trà của cô.
Anh đắn đo một lúc rồi lấm bấm: “Minh Châu mang thai rồi!”
Ôn Noãn sửng sốt.
Cơ thế cô đang tựa vào lòng anh, hơi cứng đờ, một lát sau mới có thế nói: “Hoắc Minh, anh nói cái gì?”
Hoắc Minh sợ kích động đến cô.
Anh cúi đầu vuốt ve khuôn mặt của cô, rồi nhẹ nhàng nói: “Minh Châu cũng đã quyết định sẽ sinh đứa bé ra!”
“Không phải…”
ôn Noãn vô cùng đau khố.
Cô run rấy nói: “Cậu bị bệnh nhưng Minh Châu không biết, Minh Châu mang thai cậu cũng không biết, Hoắc Minh… Em cảm thấy chuyện này đổi với hai người họ quá tàn nhẫn!”
Hoắc Minh nhẹ ôm lấy cô, trầm mặc không nói.
Ôn Noãn thoáng bình tĩnh lại.
Hai người họ đã là vợ chồng nhiều năm, nên anh nghĩ gì cô đều đoán được.
Ôn Noãn khẽ hỏi: “Tin tức này, anh không định cho cậu biết, phải không?”
Hoắc Minh vẫn trầm mặc.
Ánh mắt của anh còn dịu dàng hơn cả bóng đêm…
Ôn Noãn tựa đầu lên vai anh, suy tư một lúc lâu.
Hoắc Minh nói với chất giọng khàn đặc: “ôn Noãn, bọn họ đã đi vào ngõ cụt rồi, hơn nữa tình cảnh lúc chia tay còn thảm thiết đến vậy, lại có rất nhiều người chứng kiến. Giờ nếu vì bệnh của cậu, hay vì chuyện Minh Châu mang thai mà ép họ về lại bên nhau thì có phải… quá bất công với Minh Châu?”
Ôn Noãn biết anh nói đúng.
Nếu nói ra thì khác nào cậu được lợi.
Minh Châu không thể bị trì hoãn nữa.
Cô rất khó chịu, đành nhẹ nhàng ôm eo Hoắc Minh, lẩm bẩm: “Hoắc Minh anh có biết không? Hôm đó, cậu bỏ rơi Minh châu ngay tại hôn lễ, lúc đó, em thật sự rất hận ông ấy. Không phải chỉ vì Minh châu, mà còn vì chính bản thân cậu!… Rõ ràng khó khăn lắm mới giành được hạnh phúc, lại vì trách nhiệm với người ngoài mà từ bỏ tất cả! Cậu biết tính của Minh châu, nhưng lại bỏ cô ấy mà đi…”
Hoắc Minh hôn lên tóc cô.
Anh cùng ôn Noãn đã trải qua rất nhiều khó khăn, anh cảm kích sự quan tâm của ôn Noãn, anh cảm kích tình nghĩa vợ chồng một lòng một dạ của cô.
Mọi chuyện đều thương lượng, chưa từng giấu diếm.
Hoắc Minh cam đoan: “Anh sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất cho cậu, đồng thời, cũng sẽ làm tròn trách nhiệm của một người anh, giúp Minh Châu nuôi dưỡng đứa nhỏ. ôn Noãn, tin anh!”
Cô gật đầu, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai của anh.
Trong bóng đêm dịu dàng…
Hoắc Minh đưa tay đóng cửa sổ lại, ôm vợ
mình một lúc thật lâu.
Sáng sớm, Hoắc Minh tỉnh lại, duỗi tay lần mò bên gối thấy trống không.
Anh cười nhạt, từ lúc ôn Noãn mang thai đến nay luôn thích nằm lì một chỗ, vậy mà hôm nay lại dậy sớm.
Anh vén chăn đứng dậy, rửa mặt rồi xuống lầu.
Ôn Noãn đang nấu canh trong bếp.
Mùi canh cá thơm nồng, vừa ngửi là biết rất ngon.
Hoắc Minh Ồm lấy cô từ phía sau, lại sờ nhẹ lên bụng, hôn nhẹ một cái vào phần cổ non mịn của cô: “Con lại quấy à, sao nay lại dậy sớm nấu canh vậy?”
Anh cho rằng ôn Noãn định nấu món bún cá cho bọn nhỏ.
Ôn Noãn ngẩng đầu, hôn lên mặt anh.
“Làm hai phần, một phần đưa đến bệnh viện, còn một phần cho Minh Châu, cô ấy rất thích ăn món này. vả lại phụ nữ mang thai phải bồi bố nhiều mới được.”
Hoắc Minh có chút không nỡ.
“Bụng em lớn như vậy rồi đó!”
Anh để cô ngồi một bên, rồi tự tay làm tiếp.
Ôn Noãn cũng không từ chối.
Nếu chồng mình muốn chia sẻ với mình như vậy, thì một người phụ thông minh cần chi phải chối từ.
Cô ngồi trước bàn ăn, nhẹ nhàng đỡ lấy phần bụng.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên cơ thể vừa ấm áp lại vừa dễ chịu.
Hoắc Minh không chỉ nấu tiếp món bún cá này, mà còn chuấn bị luôn bữa sáng dinh dữa cho mấy bé.
Bóng lưng của anh thon dài đẹp mắt.
Chiều cao lại vô cùng phù hợp đế một người phụ nữ phương Đông có thể tựa vào.
Ôn Noãn có nhiều chuyện phiền lòng, nhưng lúc này đây, khi cô nhìn vào bóng lưng của Hoắc Minh lại thấy an tâm hơn bao giờ hết, thậm chí còn rất muốn ôm anh, rồi nói vài câu dịu dàng.
Mà anh thích nhất.
Cô định đứng dậy, nhưng vừa cử động thì một cơn đau kịch liệt từ vùng bụng dưới truyền lên.
Sau đó, chiếc váy cô đang mặc bắt đầu thấm màu vàng của nước ối
ôn Noãn vịn góc bàn, cô nhíu mày khẽ gọi: “Hoắc Minh! Hoắc Minh!”
“Sao vậy?”
Hoắc Minh vừa quay sang đã kinh hồn bạt vía, nhưng anh vẫn cố bình tĩnh, tắt lửa rồi nhanh chóng bước tới đỡ cô ngồi xuống, bước nhanh tới vịn cô ngồi xuống, mau chóng kêu người giúp việc.
“Dọn đồ đi! Bà chủ sắp sinh rồi!”
Người giúp việc nhanh chóng chạy tới.
Trán ôn Noãn đã đầy mồ hôi, nhưng vẩn còn chịu được.
Cô ngước mắt nhìn chồng mình.
Trán Hoắc Minh đã nối đầy gân xanh, xem ra còn khấn trương hơn cả cô, ôn Noãn bất giác cười khẽ: “Em không sao, chỉ là sinh con thôi mà…”
“Sinh sớm nửa tháng, sao có thể không khấn trương chứ!”
Hoắc Minh cẩn thận từng li từng tí ôm lấy cô, cũng không quan tâm bản thân bị bẩn.
Người giúp việc trong nhà cũng rất chu đáo, đứng phía sau, đỡ ôn Noãn ngồi xuống ghế sau.
Hoắc Minh khởi động xe nhanh chóng chạy đến bệnh viện, lúc chờ đèn đỏ anh tranh thủ gọi
cho bố mẹ: “Bố mẹ, ôn Noãn sắp sinh, giờ con đang đưa cô ấy đến bệnh viện!”
Nói xong anh liền cúp máy.
Anh nghiêng người nhìn ôn Noãn, nhẹ giọng nói: “Cố chịu chút nữa nhé!”
Ôn Noãn cắn răng: “Em không sao đâu!”
Hai mắt Hoắc Minh hơi đỏ lên, cũng có hơi nóng, anh nhìn cô chằm một lúc lâu rồi tăng tốc.
Gần đây ôn Noãn được chăm sóc kỹ lưỡng.
Lần này sinh con, cũng không vất vả lắm.
Hoắc Minh ở lại phòng sinh, anh nắm chặt cô tay để an ủi.
Sinh mệnh nhỏ ra đời…
Một tiếng khóc thật to báo hiệu cho sinh mệnh mới, khiến đôi mắt của Hoắc Minh đỏ hoe, anh nắm chặt tay ôn Noãn, hôn lên trán cô: “Cám ơn em đã cho anh Hoắc Tây, Doãn Tư và Hoắc Kiều, còn mang đến ánh sáng cho đời anh.”
Anh lại hỏi cô có đau hay không.
Ôn Noãn đau, làm gì có người phụ nữ nào sinh con mà không đau?
Chỉ là, khác với hai lần trước, lần này Hoắc Minh đã ở bên cạnh cô.
Cô đưa tay khẽ vuốt gương mặt anh tuấn của anh, dịu dàng nói: “Hoắc Minh, sao anh lại
khóc?”
“Không có! Anh khóc hồi nào!”
“Rõ ràng anh khóc kìa!”
Nước mắt của òn Noãn cũng lăn xuống từ khóe mắt, cô nhìn người chồng yêu thương mình hết mực kia, cô mong tình cảm của họ sẽ kéo dài mãi mãi.
Y tá ôm đứa bé đến.
“Là một bé gái đáng yêu! Trông rất giống bố.”
Ôn Noãn chưa ngồi dậy nối.
Cô giục Hoắc Minh: “Anh mau đưa con cho em xem!”
Hoắc Minh lại thì thầm vào tai cô: “Người anh muốn nhìn nhất vẫn là em! Thêm một bé nữa cũng chẳng bằng ôn Noãn của anh…”
ốn Noãn khẽ cắn môi.
Mấy lời ngọt ngào của anh càng lúc nghe càng êm tay.
Nhưng làm gì có cô gái nào không thích nghe chứ?
Hoắc Minh ôm bé qua, trắng trắng tròn tròn, rất xinh đẹp.
Tóc đen, mắt cũng đen nhánh.
Mặt mày giổng anh, cũng giống Minh Châu… Rất ra dáng người nhà họ Hoắc.
Anh ôm qua con qua cho ôn Noãn nhìn, sau đó hạ giọng nói: “Đêm ấy, chắc anh đã bỏ nhiều công sức lắm đấy, em xem, giống anh chưa kìa!”
òn Noãn suýt sặc.
Trong phòng sinh, có nhiều bác sĩy tá như vậy, mà anh còn…
Quả nhiên, mấy cô ý tá trẻ bắt đầu đỏ mặt.
Cậu Hoắc cùng cô Hoắc, thật sự là quá ân ái…
Ngoài cửa, bà cụ Lục và hai vợ chồng Hoắc Chấn Đông đều ra hiệu giữ im lặng, lúc Minh Châu tới cũng thấy giật mình.
“Bà cụ vổn ở thành phố c, sao có thế đến nhanh như vậy?”
Chương 600 Tấm lòng bà cụ đấy
Không chỉ Minh châu giật mình hoảng hốt.
Ngay cả bà cụ cũng bối rối không thôi, không biết giải thích thế nào cho việc bà đang ở thành phố B.
Bà bực vì Lục Khiêm không chịu cố gắng cho hạnh phúc của chính mình.
Nhưng sau khi nói chuyện với con trai, bà cũng không nỡ để một cô gái tốt như Minh châu chậm trễ việc cả đời.
Bệnh của Lục Khiêm, phải được theo dõi trong ba năm.
Khi bà còn đang suy nghĩ, Minh Châu kêu một tiếng bà ơi, khiến bà bổng không kiềm được nước mắt.
Bà muốn nói rồi lại thôi.
Đúng lúc này, y tá đẩy ôn Noãn và đứa bé ra ngoài.
Hoắc Minh đang trông coi bên cạnh.
“Là một cô công chúa nhỏ!” Cô y tá mỉm cười.
Người nhà họ Hoắc đến chụm lại nhìn, Hoắc Chấn Đông nhìn khuôn mặt đứa bé mà vui mừng cười cười, lặp lại không ngừng: “Con gái thì tốt,
con gái thì tốt, Tiểu Hoắc Táy của chúng ta cuối cùng cũng có em gái để chơi cùng rồi.”
Hoắc Tây cũng xúm lại nhìn em gái.
Tâm trạng bà Hoắc dạo này không tốt lắm, nhưng lúc này nhìn thấy bé con đáng yêu, bà cũng thoải mái hơn một chút.
Bà liếc nhìn chồng mình: “ông cũng đừng thiên vị như thế chứ.”
Hoắc Chấn Đông đùa với bé con, không nhịn được mà tươi cười hứng khởi: “Thiên vị thì sao chứ! Mà bé con cũng nghe không hiếu, một khi hiểu ra thì Hoắc Tây của chúng ta cũng lớn rồi, có thể dẫn Tiểu Hoắc Kiều ra ngoài chơi.”
Hoắc Tây nghe mà mê tít.
Cô bé dán cả người vào chiếc giường đấy, thơm mẹ một cái.
“Con thích em gái!”
Cô bé thật sự rất thích, mừng đến mức reo lên oang oang khắp nơi.
Trương Sùng Quang cũng cảm thấy thích thú, thế nhưng cậu nhóc khá hướng nội, chỉ hơi mỉm cười.
Đoàn người rồng rắn cùng nhau đi đến khu VI p.
Nơi này rất rộng, diện tích khoảng 100 mét
vuông.
Sau khi sinh đứa thứ ba, ôn Noãn hồi phục rất tốt, Hoắc Minh ngồi ở đầu giường, cô bèn gối lên đùi anh.
Người nhà họ Hoắc biết hai người lại sến sấm dính lấy nhau.
Cứ kệ bọn họ đi.
Cả đám người vây quanh nôi trẻ, ngắm nhìn Tiểu Hoắc Kiều, không rời mắt nối.
Ôn Noãn tựa vào người chồng, ánh mắt dịu dàng.
So với sự ra đời có phần quạnh quẽ của Hoắc Tây và Doãn Tư, đứa nhỏ này thật sự rất may mắn, nhận được bao nhiêu sự quan tâm chúc tụng của mọi người… Có lẽ đôi khi cô vẫn nhớ lại những chuyện trong quá khứ, đôi khi vẫn cảm thấy đau lòng, nhưng giờ phút hiện tại mới là quan trọng nhất.
Hoắc Minh rất quan tâm chăm sóc cô.
Anh nhận ra sự thay đổi cảm xúc của cô, bèn xoa xoa mái tóc dài, dịu dàng nói: “Phụ nữ đang ở cữ không thể khóc!”
“Em không có khóc!”
ốn Noãn bổng nhiên muốn làm nũng.
Cô lén ôm lấy chân Hoắc Minh.
Hoắc Minh cúi đầu, khuôn mặt anh tuấn dịu
dàng đến khó tin.
Hoắc Kiều… Sự ra đời của đứa bé này chứng kiến kết cục viên mãn thật sự của anh và ôn Noãn.
Tâm trạng Minh Châu rất phức tạp.
Cô ấy nhìn đứa bé sơ sinh, không khỏi sờ sờ bụng mình, sau chín tháng nữa, đứa bé này cũng sẽ chào đời.
Nhưng sự tồn tại của đứa bé này phải được giấu kín.
Đến lúc đó, quan hệ giữa cô ấy và Lục Khiêm sẽ là gì đây?
Ông có muốn có một đứa con với cô ấy không?
Suy nghĩ của cô ấy cứ mông lung, hỗn loạn.
Bà cụ nhìn cô ấy chăm chú.
Bà cụ là người từng trải, đã từng sinh hạ hai người con, làm sao có thể không nhìn ra tâm tư của một người phụ nữ?
Dáng vẻ của Minh châu, rõ ràng là đang có thai.
Bà cụ vừa kinh ngạc vừa mừng vui không
thôi.
Ngạc nhiên là vì đôi oan gia này chỉ làm cho có, vậy mà có thể có con; vui mừng là vì thằng con không chịu giành lấy hạnh phúc cho mình kia xem ra vẫn còn có ích, bà cụ vần còn tin tưởng được.
Nhưng cho dù Minh Châu có con đi nữa, bà cũng không thể mang Lục Khiêm trở về.
Nếu cô gái đã không chịu nói gì, nghĩa là cô ấy định tự mình nuôi con.
Bà đã có tính toán trong lòng.
Bây giờ điều quan trọng nhất là Minh Châu phải chăm sóc bản thân thật tốt, Lục Khiêm cũng phải nghiêm túc chữa khỏi bệnh.
Bà cụ lặng thinh rời đi.
Sau đó, bà sai người tặng rất nhiều thuốc bổ sang, chất chồng như núi.
Ôn Noãn đã có thể xuống giường.
Cô kiểm tra vài thứ, ngước mắt lên nói chuyện với Hoắc Minh: “Đồ bà ngoại gửi tới có rất nhiều thực phấm phù hợp cho phụ nữ có thai, nhưng em đã sinh rồi! Hơn nữa chúng ta sẽ không sinh đứa thứ tư nữa.”
Hoắc Minh đang thay tã cho Tiểu Hoắc Kiều.
Mông bé con bụ bẫm nhiều thịt, Hoắc Minh vỗ nhẹ một cái.
Hoắc Kiều: Oa oa oa…
Ôn Noãn không khỏi nhắc anh.
Hoắc Minh cười cười, nhanh chóng giúp cô bé thay tã, sau đó bế lên thơm con: “Bố hư quá nhỉ!”
Anh ngấng đầu lên, phát hiện ôn Noãn đang nhìn mình.
Ánh mắt của cô chăm chú, dịu dàng lại tràn ngập tình yêu.
Hoắc Minh nở một nụ cười nhẹ.
Trong phòng bệnh, không khí lập tức trở nên mờ ám, Ôn Noãn cũng không hiếu được, tại sao bọn họ đã thành vợ chồng nhiều năm rồi, có tận ba đứa nhỏ, mà anh vẫn còn giữ được sự nhiệt tình như vậy.
Cô vừa mới sinh con xong, không thể chịu được chuyện đó.
Không khỏi thì thầm với anh: “Anh đừng trêu chọc em!”
Hoắc Minh lại cười, đặt cô con gái nhỏ lên nôi, vừa nhẹ nhàng bước tới, vừa nói chuyện với cô: “Em vừa nói đến những thuốc bổ này sao? Người ta nói phụ nữ một lần mang thai ngốc ba năm quả không sai, Tống Giám đốc ôn của chúng ta cũng ngốc nghếch đi rồi.”
Khi trêu chọc cô, anh luôn thích gọi cô là
Tống Giám đốc ôn.
Ôn Noãn ghét như thế nhất.
Hoắc Minh như đang đùa với bé con, chậm rãi nói: “Ánh mắt của bà cụ sắc quá! Bà ấy hẳn là nhìn ra Minh Châu mang thai rồi, nhưng bây giờ tình trạng của cậu lại như vậy, bà không đành lòng trói buộc Minh Châu, chỉ có thế mượn cớ em để đưa thuốc cho Minh Châu thôi! Em chờ xem, đứa trẻ kia sinh ra sẽ có được tất cả những gì đứa bé xứng có được thôi.”
Anh nói xong, ôn Noãn mới hiểu ra.
Cô thầm bội phục bà cụ.
Đồng thời, cô cũng lo lắng cho sức khỏe của cậu, nhưng Hoắc Minh lại nói chuyện rất vô tâm: “Yên tâm đi! ông ấy không nằm yên được mấy ngày đâu, trong bụng Minh Châu còn đứa bé kia kìa, sao ông ấy dám bỏ nhanh như vậy chứ.”
Ôn Noãn trầm tư suy nghĩ.
Đúng vậy, mang thai là chuyện lớn, bà cụ chắc chắn sẽ nói lại cho cậu biết.
Nếu để sau này lớn bụng rồi, chẳng thể giấu được ai.
Hoắc Minh dỗ bé con xong, bèn đi tới khom lưng hôn ôn Noãn một chút, thấp giọng nói: “Em đừng nghĩ nữa! Mới sinh có hai ngày thôi, em nghỉ ngơi thêm đi, nghe lời nào.”
ôn Noãn thản nhiên cười.
Đã vài ngày rồi Hoắc Minh chưa được thân mật với cô, bây giờ trong phòng bệnh không còn người nào khác, anh không nhịn được mà tiếp tục hồn cô.
Vốn chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, lại không kìm nối mà tiến sâu hơn.
Thật lâu sau, anh mới ngừng lại, khàn giọng nói: “Ôn Noãn, cảm ơn em!”
Anh sinh ra đã ngậm thìa vàng, cả đời đều kiêu căng ngạo mạn.
Nhưng nếu không có ôn Noãn, không có mất đứa con của bọn họ, cuộc sống sẽ vô vị biết bao.
Anh cảm ơn cô, vì đã dành tình cảm cho anh.
Ôn Noãn cũng động tình, cô khẽ vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh, kiềm lòng chẳng đặng mà thốt lên “Hoắc Minh”… Minh Châu mang đồ đến thăm, đúng lúc lại thấy cảnh này.
Mặt cô ấy đỏ bừng xấu hố, lên tiếng trách anh mình: “Anh có định đế người ta sống không đấy?”
Cô ấy buông đồ đạc trong tay xuống.
Không khỏi bố sung thêm một câu: “Anh trai, anh đúng là đồ cầm thú!”
Hoắc Minh đỡ ôn Noãn nằm xuống, sau đó đi tới nhéo mặt Minh Châu một chút: “Vợ chồng hợp pháp, làm gì cũng hợp pháp.”
Minh Châu bĩu môi: “Chị dâu mới sinh nở xong mà!”
Hoắc Minh xách xách lỗ tai cô ấy: “Anh làm gì? Trong lòng em, anh em là tên cầm thú vậy sao?”
Lỗ tai Minh châu bị nhéo đến đỏ lên.
Ôn Noãn không khỏi bao che khuyết điểm cho em chồng: “Anh đừng bắt nạt em ấy nữa!”
Hoắc Minh hơi liếc sang cô một cái, ánh mắt sâu thẳm, sau đó thản nhiên nói: “Đúng rồi, bên này là thuốc bổ bà cụ đưa tới, có một số loại không thích hợp cho phụ nữ mới sinh xong, nhưng lại cực kỳ thích hợp cho phụ nữ mang thai, lát nữa anh mang ra xe giúp em, em đem về mà dùng!”
Minh Châu nhìn đống thuốc bố kia, vươn tay nghịch chúng.
“Sao em có thể dùng mấy thứ này được!”
Hoắc Minh cười cười, trông cực kỳ thất đức: “Tấm lòng bà cụ đấy!”