-
Chương 536-540
Chương 536 Cô dùng người của Hoắc Minh.
Đêm khuya.
Biệt thự yên ắng.
Hoăc Minh cởi áo choàng ra, chậm rãi đi lên lầu. Lúc này người giúp việc đã ngủ rồi, chỉ còn một ngọn đèn đêm thôi.
ở phòng ngủ phía Đông tầng hia.
Đấy cửa ra là ánh sáng vàng ấm áp.
Ôn Noãn vẫn chưa ngủ, mặc đồ ở nhà, tựa vào salon xem kịch bản.
Hoắc Minh nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Bọn trẻ đã ngủ rồi sao? Trước khi ngủ có uống trà gừng không?”
Ôn Noãn bỏ kịch bản xuống, ngẩng đầu nhìn anh.
Hoắc Minh tự nhiên đi qua, vốn muốn hôn cô, nhưng lại dừng lại và nói bằng giọng khàn khàn: “Anh đi tắm đã.”
Ôn Noãn đứng dậy muốn làm bữa khuya cho anh.
Hoắc Minh ngăn cản: “Cứ ở yên trong phòng đi, lát anh ăn mì gói là được.”
Nói xong, anh đi tắm.
Khi tắm xong, anh cảm thấy cái mùi u ám trong căn phòng cho thuê kia đã nhạt đi rồi, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều. Anh đi đến ngồi cạnh Ôn Noãn, ôm cô.
Anh mới tắm xong, mặc quần tây và áo sơ mi.
Ôn Noãn rất hiểu anh, khi có tâm trạng, anh rất câu nệ.
Cô dịu dàng tựa vào vai anh, khẽ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Không có gì?”
Hoắc Minh vừa nói vừa sờ vào gương mặt mềm mịn của cô.
Hoắc Minh đi xuống nhà, lại mang đồ ăn lên cho Ôn Noãn ăn cùng, nhưng cô mới ăn tổ yến, đang còn no, hơn nữa phụ nữ thường để ý vóc dáng, dù có mang thai thì cô cũng không ăn uống vô tội vạ.
Hoắc Minh cũng hiểu tâm tư của cô.
Anh ngồi cạnh cô ăn mì, lòng đã bình tĩnh lại.
Ôn Noãn ngồi cạnh cô, nhìn kỹ gương mặt anh dưới ánh đèn. Năm nay anh đã ba mươi sáu, dù thời gian có ưu ái cho anh nhưng vẫn đế lại nếp nhăn bên khóe mắt anh, nhưng trỏng anh lại có phong tình của đàn ông có tuổi.
Ôn Oãn đưa tay ra vuốt ve khóe mắt anh.
Hoắc Minh dừng lại rồi tiếp tục ăn mì: “Chập tối mới làm, lại muốn nữa à?”
Anh vừa nói vừa không đàng hoàng sờ lên bụng cô.
Ôn Noãn đỏ mặt tim đập.
Cô định đấy anh ra, nhưng bàn tay đang cầm tay anh lại không nỡ, cảm giác ấm áp rất thoải mái. Cô nhỏ giọng nói: “Đừng làm bừa.”
Anh khẽ cười, ăn mì xong.
Anh thu dọn rồi ôm ôn Noãn ngồi trên salon, để cô tựa vào vai mình, chải tóc cho cô.
Đêm khuya, hành động bình thường của vợ chồng đã đủ an ủi rồi.
Ôn Noãn cảm thấy thoải mái.
Cô tựa vào vai anh, thấp giọng nói: “Hoắc Minh, anh thay đối rất nhiều so với trước đây!”
“Thay đổi thế nào? Trước kia chắc chắn anh không ngồi đây ăn mì, rất chú ý hình tượng.”
Hoắc Minh sờ mặt, cười nhạt.
Ôn Noãn chôn mặt trong lòng anh.
Hồi lâu sau, cô lấm bẩm: “Bây giờ anh có thể nói với em là đã xảy ra chuyện gì chưa?”
Hoắc Minh vốn không định nói mấy chuyện u ám đó với cô.
Nhưng những chuyện đó lại có liên quan chặt chẽ đến Ôn Noãn.
Cân nhắc mãi, cuối cùng Hoắc Minh chậm rãi nói: “ôn Noãn, cái hôm đèn chùm trong rạp hát rơi không phải tình cờ, anh nghi ngờ có nguyên nhân khác.”
“Anh nghi ngờ Đinh Tranh à?”
Ôn Noãn ngồi thẳng dậy.
Mái tóc màu trà rơi rối, cô dùng ngón tay thon dài chải nhẹ nhàng, cảnh này vừa phong tình vừa có cảm giác phụ nữ.
Rõ ràng đang nói chính sự mà, Hoắc Minh hơi thất thần.
Anh cười nhạt: “Có câu đàn bà chửa ngu ba năm, sao em lại thông minh thế chứ? Nhất định đã trung hòa với chỉ số thông minh của anh rồi.”
Nói xong, anh sờ bụng ôn Noãn.
Cô vừa xấu hố vừa tức giận: “Đang nói chuyện tử tế đó!”
Hoắc minh thu tay lại, trầm ngâm một lát rồi nói: “Đinh Tranh mua chuộc một thợ điện, nhưng chập tối hôm nay người đó đã chết rồi, bị giết lúc quan hệ.”
Tuy kiên cường, nhưng khi nghe thấy chuyện này, Ôn Noãn vẫn không rét mà run.
Cô khẽ nhíu mày lại: “Đinh Tranh gầy thế, dù là lúc đàn ông không đề phòng thì muốn đối phó với đàn ông cũng không phải chuyện dễ dàng, chắc chắn còn có thủ đoạn.”
Ánh mắt Hoắc Minh sáng lên.
Suy nghĩ của ôn Noãn rất giống anh.
Cảm giác tâm linh tương thông này quá tuyệt vời, không cần phá hỏng.
Ôn Noãn đang định nói nữa, chuông điện thoại của Hoắc Minh lại reo lên. Anh liếc thấy số điện thoại của thám tử nên không tránh ôn Noãn, nhận luôn. Người bên kia hạ thấp giọng, nói: “Đã kiếm tra được rồi, trong dạ dày người đó có thuốc, có lẽ là thuốc độc chí mạng! Nếu không, một người đàn ông trưởng thành cường tráng không thể bị một người phụ nữ hạ gục được.”
Hoắc Minh cúp điện thoại.
Anh nhìn ôn Noãn, mặt cô đầy vẻ suy tư.
“Nghĩgì vậy? Hồi hồn đi!” Hoắc Minh bóp mặt cô.
Ôn Noãn lẳng lặng nhìn anh.
Cô chậm rãi nói: “Em đang nghĩ, việc cố Trường Khanh xảy ra tai nạn có khi nào cũng không phải tình cờ không? Liệu Đinh Tranh có dở trò gì không?”
Ánh mắt Hoắc Minh hơi nóng lên, nhưng anh
không tiếp lời.
Ôn Noãn không chịu nổi ánh mắt đó, mở miệng trước: “Tại sao anh nhìn em thế?”
“Em xinh!”
Hoắc Minh nói xong thì cười, dịu dàng nói tiếp: “Cũng chẳng sợ anh ghen.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng tựa vào lòng anh.
Bàn tay anh tự nhiên che trên bụng cô, trong thời tiết lạnh giá này, tay anh ấm áp rất thoải mái. Ôn Noãn không cần làm gì hết, giao tất cả cho Hoắc Minh.
Cô dịu dàng nói: “Trong bụng em có con của anh, anh còn ghen cái gì!”
Hoắc Minh cười nhạt.
Anh tì cằm trên đầu cô, nói: “Chỉ cần nghĩ đến những chuyện vô liêm sỉ anh làm trước đây, anh lại không thế không lo lắng cho được, sợ em sẽ bỏ anh!”
Ôn Noãn cũng khẽ cười.
Đến khi buồn ngủ, cô nói: “Chiều nay cô Hồ có gọi tới, nói rằng cố Hi Quang sẽ phẫu thuật lần thứ hai! Minh, em định đi thăm cậu ấy!”
Hoắc Minh không hề phản đối.
Dù Cố Hi Quang thích ôn Noãn, nhưng cậu cũng đã cứu cô thật.
Anh muốn đi theo.
Ôn Noãn tựa vào vai anh, mềm mại nói: “Không cần đâu, anh bận rộn thế, em bảo trợ lý Từ đi cùng là được, còn có vệ sĩ nữa mà.”
Ôn Noãn là người lớn.
Hoắc Minh không thế nào nhốt cô ở nhà chỉ vì một sự cố được.
Anh đã đồng ý.
Ngày hôm sau.
Ôn Noãn hẹn cô Hồ đi thăm bệnh.
Cô Hồ thấy khí sắc của ôn Noãn rất tốt thì yên lòng, nhẹ nhàng nói: “Dù gương mặt của Hi Quang bị hủy hoại, nhưng giám đốc Hoắc đã mời mấy bác sĩ nước ngoài cho cậu ấy rồi, ít nhất cũng khôi phục được bảy tám phần.”
Ôn Noãn không nói gì.
Dù khôi phục lại được bảy tám phần, nhưng khó mà làm diễn viên lại được.
Cô Hồ khẽ vổ cô: “Thật ra chí hướng của cậu ấy không phải là làm diễn viên.”
Ôn Noãn cười miễn cưỡng.
Trợ lí Từ đẩy cửa phòng bệnh ra cho hai người, mới mở cửa ra đã thấy Đinh Trinh ở bên trong.
Cô ta rất biết cách nói chuyện, đã dỗ được
mẹ Cố Hi Quang, mẹ cậu thỉnh thoảng lại lau nước mắt, trông hai người phụ nữ khá đồng cảm với nhau.
Cô Hồ cau mày.
Cô ta ghé vào tai ôn Noãn, nói: “Tôi thấy lòng dạ cô ta không tốt.”
Đương nhiên ôn Noãn biết điều đó.
Cô biết, Đinh Tranh đoãn được cô sẽ đến nên cố ý đến đây làm mình khó chịu. Thật ra cô cũng không để ý đến chuyện Đinh Tranh lui tới với nhà họ Cố, nhưng người này quá nguy hiếm…
Ôn Noãn cụp mắt, trong lòng đã có chủ ý.
Cô gọi cô Hồ lại gần, kề tai cô ta nói mấy câu.
Cô H’ô nghe xong thì cười, vỗ cô: “Ý xấu thế này mà cô cũng nghĩ ra được, khó trách bình thường giám đốc Hoắc bị cô quản chặt thê’.”
Ôn Noãn chỉ khẽ mỉm cười.
Cô tỏ vẻ không thèm đế ý, đề Đinh Tranh thả lỏng phòng bị.
Phải!
Là cô ta làm, là cô ta hại ôn Noãn và cổ Hi Quang thảm thế này. Vậy thì đã sao chứ? ôn Noãn không biết, mẹ của cổ Hi Quang lại dại dột nói chuyện nhà với cô ta.
Cô ta đã lấy được sự tín nhiệm của bà cố.
Mẹ Cổ Hi Quang là người coi trọng thể diện, nhưng con trai bà cứu ôn Noãn, mặt đã bị hủy.
Tóm lại trong lòng bà ta rất khó chịu.
Bầu không khí rất vi diệu, ôn Noãn chỉ nói mấy câu với bà ta rồi quay qua nói chuyện với cố Hi Quang.
Đây là lần đầu tiên cậu gặp cô kể từ vụ tai nạn, tâm trạng hơi phức tạp.
Cậu vừa vui vẻ, lại vừa trách cô vô tình, bây giờ mới đến.
Vì cậu thanh niên này thích mình nên ôn Noãn phải cân nhắc đến giới hạn.
Trợ lí Từ mở cái hộp, có mùi thơm thoang thoảng bay ra.
Ôn Noãn cười tủm tỉm: “Tôi đoán cậu không thiếu trái cây hay đồ bố gì cả, đây là cháo thịt tôi tự nấu, bình thường mấy đứa bé ở nhà cũng rất thích ăn, nhất là Hoắc Tây.
Cô nói chuyện thân mật, lại lôi thân phận mẹ của mình ra.
Sắc mặt bà Cổ ở bên cạnh tốt hơn chút: “ôn Noãn, cô có lòng rồi.”
Ôn Noãn nhường chỗ ngồi: “Cô đút cho Hi Quang đi ăn.”
Gần đây cố Hi Quang ăn ít, bà cố thương con trai nên vội vàng qua đút cho cậu, thấy cậu ăn ngon thì không khỏi nói: “Cháo này thơm quá, nếu tay nghề của tôi cũng tốt thế này, một thời gian nữa Hi Quang sẽ mập lên.”
Ôn Noãn cười tủm tỉm: “Vậy tôi sẽ nấu hằng ngày, để tài xế đưa qua.”
Bà Cố hơi xấu hổ, luôn miệng nói làm vậy thì phiền quá.
Dù sao thì òn Noãn cũng đang mang thai.
Hơn nữa, thân phận của người ta tôn quý, nhất thời cảm kích nên nấu một hai lần còn được, nấu thời gian dài thì chẳng khác nào xem người ta là giúp việc. Bà cố vẫn ý thức được chuyện này.
Ôn Noãn cũng không kiên trì nữa.
Thỉnh thoảng cô nhìn qua cố Hi Quang, mặt cậu bị quấn băng chỉ còn chừa lại hai co mắt, ít nói hơn bình thường rất nhiều, có vẻ như không muốn nói chuyện cho lắm.
Tuy nhiên, khi ôn Noãn rời đi, cậu nhẹ giọng nói: “Tôi không hối hận!”
Ôn Noãn đứng ở cạnh cửa.
Trong lòng cô hơi khó chịu.
Được yêu nhưng cô không thể nào đáp lại, cô cảm thấy có gánh nặng. Nhất là khi người đó là Cố Hi Quang còn trẻ tuổi, là cháu của cố Trường
Khanh.
Cuối cùng, ôn Noãn khẽ thở dài: “Mấy ngày nữa tôi lại đến thăm cậu!”
Sau khi cô đi, Đinh Tranh cũng đi theo.
Nhưng cô Hồ lại không đi.
Cặp mắt quyến rũ của cô ta khẽ đảo quanh, sau đó cô ta ngồi xuống mép giường của cố Hi Quang. Trước nay cô ta luôn to gan trêu chọc người khác, cũng khống kiêng nể gì, thân thiết nói: “Được rồi, không phải cậu luôn mong người ta tới à? Người ta tới mà cậu chẳng nói được mấy câu! Chị nói thật lòng với cậu này, dù ôn Noãn có ly hôn thì cô ấy cũng không đến với cậu đâu! Cậu nghĩ đến quan hệ của cô ấy với chú cậu xem…”
Cổ Hi Quang hiếu rõ điều này.
Cậu nhẹ giọng nói: “Tôi không có ý đó!”
Bà Cố cảm kích cô Hồ: “ôn Noãn có thể tới thăm Hi Quang, trong lòng tôi đã thoải mái hơn nhiều rồi! Dù Hoắc Minh bồi thường cho chúng tôi rất nhiều, nhưng cô cũng biết tâm bệnh của Hi Quang nhà tôi đó.”
Bà ta lại khẽ thở dài: “Trái lại cô Đinh rất nhiệt tình.”
Nói mãi, cuối cùng cũng đến chỗ mấu chốt rồi.
Cô Hồ che miệng cười khẽ: “Giám đốc Đinh
rất tốt! Hơn nữa, cô ấy còn độc thân, trước kia từng nhiệt tình theo đuổi Hi Quang đây. Tôi thấy hai người họ cũng đẹp đôi, lớn hơn mấy tuổi không thành vấn đề.”
Cô ta nói như thế, bà cố ngây người.
Đinh Tranh theo đuổi Hi Quang sao?
Bà ta không tin, vội vàng hỏi con trai: “Có chuyện đó à?”
Cố Hi Quang nghĩ đến cái lần Đinh Tranh đưa danh thiếp, muổn bao dưỡng cậu, nên không nói gì.
Bà Cố nổi giận.
Bà ta ném hết đồ Đinh Tranh mang tới vào thùng rác: “Tôi thấy cô ta cũng ra dáng lắm, ai ngờ lại không biết xấu hổ như vậy! Cô ta đã qua lại với nhiều đàn ông như thế, còn muốn chấm mút Hi Quang nữa.”
Cố Hi Quang không thích mẹ mình qua lại với Đinh Tranh.
Những vừa rồi cậu không nói gì được.
Việc cô Hồ vừa làm đã hoàn toàn phá hỏng sự hữu nghị giữa hai người đó, cũng hợp ý cậu.
Cậu nhỏ giọng nói: “Cảm ơn chị Hồ.”
Cô Hồ cũng nhiệt tình, ưỡn eo như con mèo, nhẹ giọng nói: “Là ý của ôn Noãn đấy! Cô ấy biết
cậu ghét Đinh Tranh.”
Ôn Noãn:”…”
Cố Hi Quang khẽ siết nắm đấm.
Cô Hồ sửa sang lại chăn cho cậu, nhẹ giọng nói: “Thật ra trong lòng cô ấy rất yêu thương cậu, nhưng phụ nữ có chồng không thể thường xuyên đến đây được, cậu thông cảm cho nỗi khó xử của cô ấy nhé! Nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng phụ tấm lòng của cô ấy.”
Cố Hi Quang khẽ ừ.
Cô Hồ sờ đầu cậu, trêu ghẹo: “Nếu chị không có chồng, nhất định sẽ giải cứu cậu.”
Dứt lời, cô ấy ưỡn ẹo đi ra ngoài.
Đúng là phong tình vạn chủng.
Cồ Hồ rời khỏi bệnh viện, đến thẳng một quán cà phê.
Ôn Noãn đang ngồi chờ cô ta.
Cô Hồ ngồi xuống, nhấp một ngụm cà phê, nhanh nhẹn nói: “Tòi đã nói như ý cô rồi, quả nhiên, mẹ Hi Quang không muốn gặp lại Đinh Tranh nữa, đoạn tuyệt với cô ta rồi.”
Ôn Noãn mang thai không thế uống cà phê.
Cô nhẹ nhàng khuấy ly, cười nhạt: “Hi Quang bị thương, bà ấy nóng lòng tìm người tâm sự.
Cuộc sống riêng của Đinh Tranh không sạch sẽ, mà cũng không quan trọng. Nhưng nếu Đinh Tranh có ý với con trai bà ta, là một người mẹ, bà ta sẽ không chịu nối.”
Cô Hồ tán thưởng sự thông minh của cô.
Ôn Noãn cười miễn cưỡng.
Có một số việc, cô không tiện nói với cô Hồ, chỉ có thể làm trong âm thầm thôi.
Đinh Tranh rất có thế chính là người núp trong bóng tối, hại cô và cố Hi Quang, sao cồ có thế đế cô ta ở cạnh cậu được chứ…
Đứa bé trai đó, ôn Noãn muốn bảo vệ.
Vệ sĩ của Ôn Noãn không có động tĩnh gì, cô sắp xếp cho mấy vệ sĩ mặc đồ thường đi vào bệnh viện.
Cô dùng người của Hoắc Minh.
Chuyện đó không gạt được anh.
Anh gọi qua hỏi, ôn Noãn kế lại chuyện ở bệnh viện cho anh biết, vốn dĩ cô còn cho là anh sẽ ghen, nhưng anh chỉ cười nói: “Tất cả đều nghe giám đốc ôn chỉ huy!”
Mỗi lần anh dễ nói chuyện, ôn Noãn đều cảm thấy có chuyện không ổn.
Quả nhiên, khi anh tan làm về nhà…
Anh dỗ đám trẻ con ngủ xong và xử lý xong
công việc thì bắt đầu dày vò cô.
Trước nay, ở trên giường, Hoắc Minh rất ngang ngược.
Nhưng đêm nay, anh ôm cô vào lòng, khẽ nhéo gương mặt mịn màng của cô, nhạo báng: “Giám đốc Ôn, đêm nay anh nghe em hết.”
òn Noãn: Anh đúng là không biết xấu hổ.
Mây tản mưa ngừng.
Hoắc Minh vẫn còn vuốt ve cô, khẽ gặm cái cố mềm mịn của cô, nhẹ giọng nói: “Đâu có đàn ông nào không ghen đâu! Nhưng mà ôn Noãn, em đừng đế anh quá khó chịu là được.”
Ôn Noãn tựa đầu vào vai anh.
Trải qua sinh tử, tình cảm của hai người đã tổt hơn trước rồi.
Chỉ là có vài chuyện, từ đầu đến cuối anh cũng không cho cô thấy, mà cô cũng không vội.
ốn Noãn vươn ngón tay thon dài miêu tả ngũ quan tuấn tú của anh, giọng nói bị đè xuống thật thấp: “Hoắc Minh, chúng ta đã ở bên nhau lâu thế rồi, anh còn ghen nữa!”
Đôi mắt anh đen láy.
Khi cô chạm vào môi anh, anh khẽ cắn cô.
“Chỉ cần anh yêu em, anh sẽ luôn ghen vì em.
Chương 537 Cô tràn ngập yêu thích với cơ thể anh.
* “Tiểu biệt thắng tán hôn”: Vợ chồng xa nhau ít ngày khi gặp nhau sẽ mang lại cảm xúc mạnh hơn cả đêm tân hôn.Lời nói của anh khiến tim ôn Noãn đập loạn xạ.
Cô có cảm giác anh đã khôi phục trí nhớ nhưng anh nhất quyết không nói, muốn tạo cho cô một bất ngờ.
Nam nữ trưởng thành khá thích kiếu mập mờ này.
Dù Ôn Noãn đã kết hôn với anh mấy năm, cho dù hiện giờ đang mang thai nhưng cô vẫn thích sự lãng mạn và mập mờ, ai có thể cưỡng lại được cảm giác này!
Đêm khuya thích hợp nằm nói chuyện.
Cô không khỏi nói tới chuyện lớn cả đời của Minh Châu.
Ôn Noãn tựa vào vai Hoắc Minh, thì thầm: “Tết Nguyên Đán em lại lớn thêm một tuổi! Hoắc Minh, anh có biết không, em luỏn mong cậu em có thế hạnh phúc, nhưng như vậy thì quá bất công với Minh Cháu.”
Trong bóng tối, Hoắc Minh khẽ vuốt ve khuôn mặt của cô.
Anh không nói gì cả.
Với tư cách là một người anh trai, anh cảm thấy bố mình nói đúng: Nếu Lục Khiêm không thể mang lại hạnh phúc cho Minh Châu thì những người khác cũng vậy!
Một tuần sau, bà cố gọi điện cho cô.
Giọng nói của bà ta rất thấp nhưng nghe được ra có vẻ không bình tĩnh: “ôn Noãn, ca phẫu thuật của Hi Quang đã thành công! cảm ơn cháu, cảm ơn Tổng Giám đốc Hoắc.”
Ôn Noãn đang ở nhà pha trà hoa quả.
Mấy đứa trẻ dề thương vây quanh người cô.
Vào một ngày tuyết rơi, trường mẫu giáo vừa mới nghỉ lễ, Minh Châu cũng đưa Thước Thước tới.
Lúc này Tiểu Thước Thước đang ôm chân Ôn Noãn, cẩn thận sờ bụng cô.
Cậu bé cũng muốn có em gái.
Ôn Noãn cúi đầu nhìn cậu bé, sau đó dịu dàng chạm vào đầu bé con, nhỏ giọng nói với bà Cố: “Hi Quang đã cứu cháu, đây là việc cháu nên làm. Sau này sẽ còn nhiều cuộc phẫu thuật nữa, phiền bác chăm sóc.”
Bà Cố hơi nghẹn ngào.
Tinh cảm của bà ta dành cho ôn Noãn rất phức tạp.
Cuối cùng bà ta thấp giọng nói: “Cảm ơn cháu đã để cô Hồ nhắc nhở bác về chuyện của Đinh Tranh!”
Ôn Noãn mỉm cười.
Sau khi cúp điện thoại, cô tập trung pha trà hoa quả cho bọn trẻ.
Tiểu Thước Thước mềm mại hỏi: “Cục cưng ra đời liệu có xinh đẹp như Hoắc Tây không ạ?”
Khuôn mặt ôn Noãn dịu dàng.
Cô ngồi trên ghế sô pha, xoa tóc Tiếu Thước Thước, nói: “Cũng có thể giống mẹ cháu!”
Khuôn mặt Hoắc Tây và Doãn Tư đều giống cô.
Cô nghĩ đứa con thứ ba dù sao cũng phải thừa hưởng gen của nhà họ Hoắc mới đúng.
Tiếu Thước Thước: Mẹ cậu bé cũng rất đẹp.
Ôn Noãn hôn cậu bé, cảm thấy thỏa mãn, xem ra đứa trẻ này dù lớn lên thế nào cũng có gen tốt, nhưng cô không muốn nói chuyện này với Hoắc Minh, tránh để anh lại kiêu ngạo.
Mấy đứa trẻ ra ngoài làm người tuyết.
Ôn Noãn đang mang thai, khó chăm sóc nên nhờ người giúp việc chơi cùng chúng, cười đùa
vui vẻ uống trà gừng.
Giáng Sinh, bầu trời trong xanh.
Hoắc Minh đang đi công tác, nói tối hôm đó sẽ về.
Ôn Noãn mang thai bốn tháng, vốn không muốn ra ngoài, nhưng thấy gần đây tâm tình Minh Châu không tốt, liền đồng ý lời mời của Bạch Vi, cùng đi dự tiệc tối.
Tiệc tối do bà chủ nhà họ Tư mạnh vì gạo, bạo vì tiền* kia tố chức, là một vũ hội mặt nạ.
*Mạnh vì gạo, bạo vì tiền: ý chỉ phải có điều kiện thuận lợi thì hoạt động mới có hiệu quả.
Có rất nhiều nhân vật nổi tiếng.
Ôn Noãn và mấy người quen biết ngồi ở sô pha trong góc, tận hưởng không khí mùa đông.
Bộ phim cô đầu tư đã thu về hai tỷ phòng vé.
Cuối cùng cô Hồ cũng trở mình vươn lên.
Mấy nhân vật phụ cũng có tên tuối, vì thế rất nhiều tiếu thịt tươi trẻ tuối đến đây trò chuyện, mong ôn Noãn cho bọn họ một cơ hội, ôn Noãn đến đây vui chơi nên có hơi miễn cưỡng.
Hơn nữa, trong hoàn cảnh này, cô lại nghĩ đến người khác.
Dường như cũng là tiệc rượu như vậy, cố
Trường Khanh ngồi ở bên cạnh cô, nói gì đó với cô.
Ôn Noãn nghĩ, nếu cổ Trường Khanh còn ở đây, cô sẽ không bao giờ nghĩ đến hắn.
Nhưng hắn đã ra đi rồi.
Thỉnh thoảng nghĩ tới, sẽ cảm thấy có chút tiếc nuối…
Minh Châu nhìn vẻ mặt của cô, đoán được cô đang nhớ tới cố Trường Khanh, không khỏi có chút buồn bã.
Lúc này, bà chủ nhà họ Tư đi tới.
Cô ấy là một người phụ nữ rất cao quý, nghe nói rất có năng lực, hiến nhiên là muốn kết bạn với Ôn Noãn.
Lúc này cô ấy đi tới thì thầm vào tai ôn Noãn: “Tôi không mời Đỉnh Tranh, nhưng cô ta đang ở bên ngoài, muốn gặp cô. ôn Noãn, cô có muốn gặp cô ta không?”
Đinh Tranh…
Khóe miệng ôn Noãn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Cô khâm phục Đinh Tranh từ tận đáy lòng, cô ta đã làm nhiều chuyện xấu như vậy nhưng vẫn có thể tự tin xuất hiện.
Năng lượng ghê gớm thật!
Nếu là người khác, có thế phải làm Đinh Tranh xấu hổ.
Nhưng ôn Noãn không thích như vậy.
Cô không cho Đinh Tranh cơ hội gặp mặt, thì thầm với bà Tư: “Cũng không phải là bạn bè quan trọng, nếu đã không có thiệp mời thì không cần ngoại lệ!”
Bà Tư có đầu óc sáng suốt.
Sau đó, cô ấy bảo thân tín đuối người đi.
Người thân tín này đã quen nhìn sắc mặt của người khác, khi đi tới bên ngoài phòng tiệc liền nói thẳng với Đinh Tranh: “Bà chủ chúng tôi nói, không có thiệp mời thì không thể phá lệ! Cô Đinh muốn gặp bà Hoắc thì tự hẹn gặp vào thời gian khác đi!”
Đinh Tranh mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ lấp lánh, cầm một chiếc túi xách tua rua.
Cô ta vội vàng nói: “Tôi chỉ muốn nói mấy câu thôi.”
Người này đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, cuối cùng mỉm cười: “Mấy câu cũng không được! Tổng Giám đốc Đinh, cô chắc chắn đã làm mất lòng bà Hoắc rồi! Tôi thấy cô ấy khá hiền hòa, không dễ gây sứt mẻ tình cảm với người khác.”
Sắc mặt Đinh Tranh khó coi.
Sau khi người này rời đi, cô ta dựa vào tường
cấn thận suy nghĩ: Chẳng lẽ ôn Noãn đã biết được điều gì đó?
Không, không thế!
Cô ta làm không chê vào đâu được, không một ai có thể biết.
Hơn nữa cốc nước cố Trường Khanh uổng cũng là để giúp vui, chính hắn luấn quấn trong lòng nhất định phải đi, không thế trách cô ta!
Đinh Tranh không muốn cúi đầu trước ôn Noãn.
Nhưng sự thật là ôn Noãn không xuất hiện đã trị cô ta đến ủ rũ chán nản.
Mấy dự án trong tay cô ta đều thất bại.
Thậm chí càng quá đáng hơn nữa!
Đêm đông, gió lạnh thổi mạnh, Đinh Tranh vẫn đứng chờ ở ngoài khách sạn…
Cô ta đang đợi một người.
Khoảng mười giờ tối, một chiếc Maybach màu đen từ từ đậu trước cửa khách sạn, một người bước xuống xe.
Là Hoắc Minh vừa đi công tác về.
Anh hứa sẽ đón Giáng Sinh với ôn Noãn nên vội vã từ sân bay đến đón cô ngay khi xuống máy bay.
Chuyến bay kéo dài 10 tiếng không hề khiến
người đàn ỏng mệt mỏi chút nào.
Ngược lại, nhìn anh tuấn tú và tràn trề sức sống.
Đinh Tranh từng có rất nhiều đàn ông, cô ta rất hiểu đàn ông.
Nhìn Hoắc Minh là có thế thấy được, anh được phụ nữ chăm sóc rất tốt, không chỉ về tinh thân mà còn về thế chất.
Ôn Noãn đã cho anh rất nhiều…
Đinh Tranh vô cùng ghen tị.
Nhưng trừ ghen tị, cô ta còn có việc quan trọng hơn, chính là cầu xin sự thương xót.
Cô ta nghĩ, dù sao đàn ông không thể cưỡng lại được phụ nữ xinh đẹp.
Cho dù Hoắc Minh có yêu ôn Noãn lần nữa, chỉ cần cô ta lộ ra tư thế cầu xin, anh cũng sẽ mủi lòng và thả cho cô ta một con đường, thậm chí còn có thể châm ngòi mối quan hệ của bọn họ.
Đinh Tranh chào hỏi: “Anh Hoắc.”
Hoắc Minh đã phát hiện ra cô ta từ sớm, lúc này cô ta gọi anh, anh dừng lại.
Lấy một điếu thuốc ra, cúi đầu xuống và châm lửa.
“Tổng Giám đốc Đinh tìm tôi có chuyện gì?”
Anh khách sáo và xa cách, nhưng Đinh Tranh cũng không để ý, trên mặt lộ ra biếu tình nhu nhược động lòng người, nhẹ nhàng nói: “Gọi tôi là Đinh Tranh đi! Dù sao tôi và ôn Noãn cũng là bạn học cũ.”
Trong màn đêm, Hoắc Minh cười như không cười.
Đinh Tranh tiếp tục nói: “Hoắc Minh, hình như Ôn Noãn hiếu lầm tôi!”
Hoắc Minh cau mày.
Anh nói thẳng: “Chỉ có ôn Noãn mới có thế gọi tôi là Hoắc Minh! Tổng Giám đốc Đinh, xin tự trọng!”
Đinh Tranh có hơi bẽ mặt.
Nhưng cô ta vẫn luôn mặt dày, gượng cười nói: ‘Tinh cảm hai người tốt quá! Tổng Giám đốc Hoắc, tôi muốn xin anh một chuyện… ôn Noãn có thế có chút hiếu lầm về tôi, ngay cả khi tôi ra ngoài bình thường cũng có người theo dõi! Tôi thấy rất bất tiện!”
Ánh mắt Hoắc Minh thẳng băng.
Ánh mắt của người đàn ông thành thục khiến đôi chân của Đinh Tranh mềm nhũn.
Lúc này, Hoắc Minh cười nhẹ nói: “ôn Noãn tệ đến vậy sao?”
Đinh Tranh không hiểu ý anh.
Hoắc Minh nghiêm túc nói: “Tổng Giám đốc Đinh, chuyện này không phải chuyện của tôi! Nếu tôi giải quyết thì ôn Noãn sẽ không vui, sẽ phá hủy tình cảm vợ chồng chúng tôi.”
Đinh Tranh sững sờ.
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm: “Tổng Giám đốc Đinh phải tự hỏi bản thân đã làm gì, lúc nửa đêm nằm mơ, chẳng lẽ chưa từng mơ thấy cố Trường Khanh sao?”
Nằm mơ lúc nửa đêm…
Sắc mặt Đinh Tranh tái nhợt.
Hoắc Minh nhìn biếu cảm của cô ta, cười lạnh.
Anh vứt điếu thuốc đang cầm giữa các ngón tay, giẫm tắt rồi nói với giọng bình tĩnh: “Tổng Giám đốc Đinh, òn Noãn đã đi qua cửa âm phủ một lần, chân tướng sự việc vẫn chưa được làm sáng tỏ! Bây giờ tôi có câu muốn nói với Tổng Giám đốc Đinh, nếu ôn Noãn lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi sẽ xử lý không phân biệt! Cô tự lo thân mình cho tốt.”
Anh nói mơ hồ, Đinh Tranh không hiểu anh có ý gì.
Chỉ có một điều, cô ta không dám chạm vào òn Noãn nữa.
Hoắc Minh rời đi…
Đinh Tranh vẫn đứng đó, chỉ mặc váy dạ hội, run rấy vì lạnh.
ước chừng mười phút sau, ôn Noãn theo Hoắc Minh ra khỏi cửa khách sạn.
Trông bọn họ thật tình cảm.
Chiếc áo khoác lông cừu Hoắc Minh vừa mặc đang khoác lên vai ôn Noãn, cài cúc kín mít…
Anh thậm chí còn ôm eo vợ.
Đinh Tranh nghĩ, chắc là tiếu biệt thắng tân hôn rồi!
Lúc Ôn Noãn chuấn bị lên xe, Đinh Tranh gọi tên cô từ xa: “ôn Noãn!”
Ôn Noãn quay người lại.
Lúc này Đinh Tranh thực sự rất sợ hãi.
Trước đây cô ta bốc đồng muốn giết ôn Noãn, nhưng ôn Noãn đại nạn không chết, cô ta đã tốn rất nhiều công sức để dọn dẹp.
Hiện giờ nhà Hoắc lại đối xử với cô ta như vậy.
Cô ta muốn nịnh nọt òn Noãn.
Ôn Noãn không lập tức lên xe, cô nhìn Đinh Tranh đi tới, muốn biết cô ta định nói gì.
Gió đêm lạnh buốt.
ôn Noãn dựa vào vai Hoắc Minh, lạnh lùng nhìn người phụ nữ tẻ nhạt kia.
Khi Đinh Tranh đến trước mặt cô, cô ta hạ thấp tư thế:
“Ôn Noãn, chúng ta hòa giải đi!”
Cô ta nói nhẹ nhàng bâng quơ, ôn Noãn ghê tởm, hay cho một lời hòa giải.
Nhưng ôn Noãn cũng không lộ sắc mặt.
Cô bình tĩnh cười: “Đinh Tranh, chúng ta chưa từng có mâu thuẫn, sao có thể nói chuyện hòa giải?”
Sắc mặt Đinh Tranh trở nên rất khó coi: “Cô không tha thứ cho tôi sao?”
Ôn Noãn nhìn cô ta chăm chú.
Trên khuôn mặt này, trong đôi mắt này, cô như nhìn thấy được tội ác cô ta đã làm!
Cố Trường Khanh, cố Hi Quang, Bạch Vi… và Ôn Noãn cô, đều vì người này mà sa vào đau khổ, người này có thể làm bất cứ điều gì đế đạt được mục đích của mình.
Bây giờ cô ta lại muốn xóa bỏ mọi thứ bằng một lời hòa giải.
Nếu không thể bắt được bằng chứng của cô ta…
Ôn Noãn đột nhiên cười nhẹ: “Để tôi suy nghĩ
một chút! Thật ra, Đinh Tranh, cô nói đúng, thêm một kẻ thù không bằng thêm một người bạn.”
Đinh Tranh khá bất ngờ.
Ôn Noãn nhẹ nhàng ôm lấy eo Hoắc Minh, cười như không cười nói: “Tuy nhiên, cô không được cướp chồng của tôi!”
Giọng điệu của cô nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng như sương.
“Nếu không tôi sẽ tức giận!”
Đinh Tranh ngưỡng mộ người đàn ông như Hoắc Minh, nhưng trong lòng cũng biết anh không hề thích cô ta.
Cô ta cũng không có suy nghĩ này.
Bây giờ ồn Noãn – người phụ nữ tốt bụng đến ngu xuấn này sẵn sàng hòa giải với cô ta, cô ta không sợ sẽ không có cơ hội lợi dụng cô, đến khi cô ta sử dụng các mối quan hệ của ôn Noãn đế đạt đến đỉnh cao, những mâu thuần nhỏ trong quá khứ không là gì cả.
Lên xe.
Trong xe ấm áp, ôn Noãn chầm chậm cởi áo khoác ra.
Hoắc Minh nhẹ nhàng sờ bụng cô, dịu dàng nói: “Sao lại ép mình đối phó với cô ta?”
ôn Noãn nhẹ nhàng lắc đầu.
Một lúc sau, cô mới nhỏ giọng nói: “Đêm đó em nghe thấy anh gọi điện, rất khó lấy được bằng chứng!”
Hoắc Minh lại sờ bụng cô.
“Vụ án cuối cùng sẽ được giải quyết!”
Ôn Noãn nhìn ánh đèn rực rỡ trước xe, suy tư nghĩ: “Em chỉ sợ ngộ nhỡ!”
Nếu pháp luật không thể trừng phạt Đinh Tranh, cô sẽ dùng biện pháp khác!
Cô và Hoắc Minh có cùng suy nghĩ, anh có thể đoán được cô đang nghĩ gì.
Anh vừa lái xe vừa thảo luận với cô.
Khi xe dừng lại, ôn Noãn kinh ngạc nhìn ra ngoài: “Sao lại đến đây?”
Vậy mà là căn hộ bọn họ từng ở trước đây.
Cô vừa mừng rỡ vừa bất ngờ.
Hoắc Minh cởi dây an toàn, nghiêng người hòn cô.
Giọng anh nóng hổi, như ngậm một ngụm cát nóng: “Không phải chúng ta đã đồng ý đón Giáng sinh ở đây sao? Anh đã sắp xếp cho bọn trẻ ở nhà rồi, bố mẹ đã đón chúng sớm, chúng ta có thể ở đây suốt một đêm.”
Ôn Noãn và anh đã là vợ chồng từ rất lâu rồi.
Cô biết chính xác anh đang nghĩ gì.
Cô là một người phụ nữ trưởng thành, thực ra cô cũng muốn nhưng lại lo lắng cho đứa trẻ.
Hơn nữa, anh còn có một số chuyện vẫn chưa giải thích với cò.
Nghĩ đến đây, trên mặt cô lộ ra vẻ yếu ớt và động tình.
Hoắc Minh ôm lấy mặt cô, thăm dò tiến vào trong môi cô, hôn cô thật sâu và nhẹ nhàng.
Từ trước đến nay anh luôn thích nói những chuyện giữa vợ chồng, lời nói của anh có thế khiến người ta mặt đỏ tim đập: “Em muốn anh giao cái gì? Tối nay anh sẽ đưa hết cho em, được không?”
Sắc mặt Ôn Noãn nóng bừng.
Cô vẫn đang mặc váy dạ hội, anh lại trở nên không có quy củ như vậy.
Giọng nói của cô ngọt ngào động lòng người: “Nào có người đàn ông như anh, đã ba mươi lăm tuổi rồi mà còn không kiềm chế chút.”
Hoắc Minh khẽ mỉm cười.
Anh ghé sát vào tai cô, dịu dàng quyến rũ: “Ôn Noãn, chúng ta như thế này có tính là về thăm lại chốn cũ không?”
Một câu hai nghĩa.
Sao Ôn Noãn có thể không nghe hiểu?
Cô hoi ngấng đầu lên, ánh mắt ấn chứa tình cảm nhìn anh, lấm bẩm: “Hoắc Minh!”
Hoắc Minh có chút không kiên nhẫn.
Nhưng ôn Noãn đang mang thai, anh cũng không thế làm trên xe được.
Khi hai người về đến căn hộ, đã có chút không nhịn được.
Hiên nhà.
Ánh đèn mờ ảo, bọn họ ôm rồi lại hôn như muốn nhập đối phương vào cơ thề mình. Hoắc Minh cảm nhận được tâm tình của ôn Noãn, anh nhìn chằm chằm vào cô, thở dốc: “ôn Noãn, đã lâu rồi em không như thế này!”
Ôn Noãn cởi cúc áo sơ mi của anh.
Hai chiếc cúc áo sơ mi màu xanh biển được cởi ra, lộ ra cơ bắp rắn chắc.
Khuôn mặt anh đẹp, dáng người càng đẹp hơn.
Ôn Noãn không khỏi động tình, cô ngẩng đầu lên hôn cằm anh, mơ hồ nói: “Tất cả điều tốt của anh chỉ một mình em biết thôi, đúng không?”
Hoắc Minh cúi đầu nhìn cô chăm chú.
Lúc này, anh như nhìn thấy ôn Noãn ngày xưa, cô giáo ôn vừa mới sống cùng anh.
Khi đó, cô luôn mong mỏi được anh ôm cô.
Cô tràn ngập yêu thích với cơ thể anh.
Điều này rất thỏa mãn lòng kiêu hãnh đàn ông của anh, anh ôm lấy mặt cô, trầm giọng nói: “Đúng vậy! ôn Noãn, từ đầu đến cuối anh chỉ có em!”
Ôn Noãn hôn anh càng say đắm hơn.
Hoắc Minh bế cô lên, ôm cô đến chỗ đàn piano.
Tiếng đàn dương cầm run rẩy.
Cặp vợ chồng đã xa nhau được vài ngày, tình hình này diễn ra một cách tự nhiên, cuối cùng Hoắc Minh cũng thỏa mãn được tâm nguyện của mình, ôm ôn Noãn một lần nữa trong căn hộ này.
Tình đến sâu đậm.
Bọn họ đều có chút yên tĩnh, bởi vì họ hiểu rõ trong lòng mà không nói ra
Anh chính là Hoắc Minh lúc trước.
Anh đã trở lại
Rốt cuộc Ôn Noãn vẫn bị đánh bại, cô vuốt ve khuôn mặt chồng, nhỏ giọng nói: “Hoắc Minh, là anh sao? Anh thật sự đã trở lại sao?”
Chương 538 Ôn Noãn trầm ngâm suy nghĩ.
ỏn Noãn ôm lấy cố anh.Cho dù ở thời điểm động tình đến mức không kiềm chế được bản thân, cô vẫn khóc.
Hoắc Minh, anh thật sự đã trở lại sao?
Tất cả những kỷ niệm chúng ta đã có trong quá khứ, cả tốt và không tốt, anh đều nhớ lại hết rồi sao?
Trong lòng Hoắc Minh ướt át.
“Đừng khóc!”
Giọng nói của anh trầm thấp và dịu dàng, như đang dỗ dành một cô bé: “ôn Noãn, anh đã trở lại! Anh đã trở lại nguyên vẹn!”
Lúc vui sướng tột độ lại khó chịu đến thế.
Anh tàn nhẫn làm tổn thương cô, dữ dội như thể vừa trải qua một trận chiến.
Khoảnh khắc tan nát cõi lòng nhất, hai người ôm nhau.
Ôn Noãn ôm vai anh, yên lặng rơi nước mắt.
Hoắc Minh kéo chăn đắp lên người cô, ôm cô thật chặt vào lòng.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Ôn Noãn lẩm bẩm: “Hoắc Minh, giống như
đang nằm mơ vậy! Chỉ là giấc mơ này quá xa xăm, quá khó tiếp thu rồi.”
Hoắc Minh hôn lên bờ vai gầy gò của cô: “Sau này anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa! Anh hứa.”
Rõ ràng đó là một chuyện hạnh phúc nhưng lại làm cô buồn.
Có lẽ, anh sớm biết cô sẽ khóc nên đã chọn đêm Giáng Sinh.
Đã rất mệt mỏi nhưng chẳng ai muốn ngủ.
Bọn họ không muốn nhấc đến người khiến bọn họ mất hứng, chỉ nhắc đến những điều hạnh phúc.
“Ôn Noãn, anh còn nhớ lễ Giáng Sinh đầu tiên em và cảnh Từ hẹn hò không?” Hoắc Minh nhẹ nhàng nói: “Ngày hôm đó, anh như một tên biến thái đi theo em và cảnh Từ, anh nhìn hai người hẹn hò, nhìn anh ta hôn trán em dưới pháo hoa, anh ghen tị muốn chết.”
Tất nhiên ôn Noãn nhớ rõ.
Cô vuốt ve đường nét tuấn tú của anh, nhẹ nhàng nói: “Không phải không muốn nhắc đến những chuyện này sao?”
Hoắc Minh nhìn cồ thật sâu.
Anh học dáng vẻ của cô, chạm vào từng tấc trên khuôn mặt cô.
ôn Noãn, vợ anh,
Lúc họ yêu nhau nhất, anh lại quên mất cô.
Mà làm sao cô có thể sống sót qua những ngày đó.
“Ôn Noãn, cảm ơn em đã không từ bỏ anh!” Giọng nói Hoắc Minh tràn đ’ây tình cảm.
Ôn Noãn dùng ngón tay thon dài vẽ những vòng tròn trên ngực anh: “Đó là tạm chấp nhận! Đâu phải là không từ bỏ!”
Cô nói thêm: “Anh đúng là một tên khốn!”
Hoắc Minh bị kích thích.
Anh đặt cô xuống dưới người, dù sao vẫn lo lắng cho đứa trẻ, hành động thật cấn thận.
Ôn Noãn không phản kháng.
Cô mềm mại ôm cố anh, ánh mắt đặc biệt trong trẻo: “Hoắc Minh, dù là tạm chấp nhận, em cũng không tạm chấp nhận người khác.”
Anh cảm động.
Sổng mũi cao của anh tựa vào mũi cô, nhẹ nhàng cọ, cực kỳ quyến rũ.
Anh cố ý tán tỉnh cô, chạm nhẹ vào môi cô, khàn giọng hỏi: “ôn Noãn, những ngày mất trí nhớ đó, có phải anh cũng hầu hạ em rất tốt nên em mới không nỡ bỏ anh, phải không?”
Ôn Noãn có chút ngượng ngùng.
Xét về mặt không biết xấu hổ, cô còn kém xa
anh.
Nhưng cô không muốn chạy trốn, lúc này chồng cô nói những lời này với cô, cả về mặt tâm lý lẫn thế xác cô đều cảm nhận được.
Khuôn mặt cô như sa vào cơn tình.
Hoắc Minh nhịn không được hôn sâu hơn, vừa hôn vừa nói chuyện với cô:
“Ôn Noãn, thích anh ôm em sao?”
òn Noãn không nhịn được, áp sát vào cổ anh, khóc nói: “Đừng nói nữa!”
Hoắc Minh áp mặt vào mặt cô.
Sắc mặt anh phiếm đỏ, có hơi nóng, nhìn có chút gợi cảm.
Ôn Noãn bất giác động tình, chủ động ngẩng đầu lên, hôn anh…
Hoắc Minh, em không biết em thích anh đến mức nào, nhưng dù từ trước đến nay anh có khốn nạn đến đâu, em đều không thể từ bỏ anh, bởi vì em không nỡ!
Dù có lại thất vọng thì trong xương cốt vẫn có thể sinh ra một tia hy vọng!
Có lẽ, đây là tình yêu khắc cổt ghi tâm.
Sáng sớm.
Ôn Noãn tỉnh dậy, ngửi thấy mùi hoa hồng.
Vừa nghiêng đầu, cô thấy một bông hồng trắng tinh khôi nằm cạnh gối, trên cuống dài treo chiếc vòng tay kim cương tuyệt đẹp.
Không có người phụ nữ nào không yêu thích đồ trang sức.
Đặc biệt nếu đó là do người đàn ông mình yêu say đắm, vào sáng sớm hôm sau ngày triền miên, dùng cách thức lãng mạn như vậy.
Ôn Noãn cũng không ngoại lệ.
Cô đeo chiếc vòng vào tay nhưng không thể cài chặt được.
ở cửa, một bóng người thon dài đang đứng.
Là Hoắc Minh.
Từ sáng sớm, anh đã dọn dẹp đồ đạc gọn gàng, mặc áo sơ mi xám nhạt và quần dài cùng màu xám đậm.
Cà vạt cũng được thắt chỉn chu.
Áo mũ chỉnh tề.
Ôn Noãn nhẹ nhàng hỏi: “Sao không để em giúp anh thắt?”
Hoắc Minh đi tới, cúi xuống nhéo mũi cô: “Nay đã khác xưa, sao anh dám sai cô giáo ôn làm việc!”
Anh cài vòng tay kim cương cho cô.
Rực rỡ lóa mắt, vô cùng đẹp.
Ôn Noãn lấm bẩm: “Làm sao không dám, đêm qua anh dám!”
Cô nói xong, ánh mắt Hoắc Minh trong trẻo, ít nhiều mang theo chút ý nghĩa.
Anh dựa vào ôn Noãn hỏi: “Anh là người duy nhất có thể làm được loại chuyện này, vậy thì có ý gì?”
ôn Noãn đỏ mặt.
Cô không muốn nói chuyện này với anh nữa nên giơ cố tay lên: “Quà Giáng sinh?”
Hoắc Minh hôn cô: “Là phí qua đêm của bà Hoắc.”
òn Noãn vừa xấu hố vừa tức giận, ném hoa hồng vào người anh nhưng bị anh nắm lấy tay.
“Được rồi, đừng ‘ôn ào nữa.”
“Lát nữa còn có việc phải làm! Ăn xong bữa sáng thì lên núi với anh một chuyến.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng thưởng thức chiếc vòng kim cương trên tay.
Cô suy nghĩ rồi hỏi: “Anh đến gặp thầy Thanh Thuỷ ở Lễ Tạ ơn thần linh sao?”
Hoắc Minh gật đầu.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cô, vô cùng tình cảm nói: “Anh đã hứa nguyện trước Phật tổ, hiện giờ em và con đều bình an vô sự, tất nhiên phải làm lề tạ ơn.”
Ôn Noãn trầm ngâm suy nghĩ.
Một lúc sau, cô mới thấp giọng nói: “Hoắc Minh, em muốn đề nghị một chuyện.”
Có lẽ sợ anh không vui nên cô nhẹ nhàng vòng tay qua eo anh, mềm giọng cầu xin: “Anh đừng ghen, em chỉ biết ơn thôi! Hoắc Minh, trên đời này không ai có thế so sánh được với anh, em biết ơn anh ta hoàn toàn là vì thứ anh ta để lại đã cho phép em ở lại bên anh, cho phép anh có thể nhìn thấy em.”
Hoắc Minh biết cô muốn đề nghị điều gì.
Là khóa bình an cổ Trường Khanh đưa cho cô.
Là một người đàn ông, anh chắc chắn sẽ đế ý, bởi vì Cố Trường Khanh sẽ vĩnh viễn có một chỗ đứng trong lòng ôn Noãn, nhưng theo lý mà nói, òn Noãn không làm gì sai cả.
Chính chiếc khóa bình an kia đã cứu mạng cô.
Nhà họ Cố thậm chí còn dính líu tới cố Hi Quang.
Hoắc Minh thấp giọng nói: “Được! Lát nữa chúng ta về nhà lấy.”
Ôn Noãn ôm cổ anh, hôn nhẹ: “Luật sư Hoắc, anh càng ngày càng hào phóng!”
Anh tiện thể ôm eo cô, ấn vào trán cô: “ôn Noãn, anh không rộng lượng đâu! Anh chỉ muốn em yên tâm mà thôi! Đồng thời, điều anh muốn nói với em là, không chỉ hai người cố Trường Khanh và cố Hi Quang sẵn sàng liều mạng vì em, anh cũng bằng lòng… Em là báu vật vô giá trong lòng anh, anh sẵn lòng dùng mọi thứ đổi lấy em.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Cô chưa bao giờ nghi ngờsởthích của anh…
Hai người đồng ý, ăn sáng xong trở về biệt thự, lấy đồ đạc rồi lên núi.
Xe của Hoắc Minh chỉ chạy đến giữa sườn núi, hai người xuống xe.
Ôn Noãn đang mang thai.
Anh cùng cô bước đi rất chậm, khi lên đến đỉnh núi, Ôn Noãn mới biết hôm nay không chỉ có bọn họ mà còn có già trẻ lớn bé nhà họ Hoắc, thậm chí cả một sổ chi khác cũng đến đây.
Nơi đó đông đúc, khoảng chừng hơn trăm người.
Mong muốn càng lớn thì Lễ Tạ ơn thần linh càng long trọng.
Mũi Ôn Noãn hơi chua xót, cô nghiêng nqười, lănq lẽ nhìn chồnq mình…
Chương 539 Hoắc Minh hơi cảm động.
Hoắc Minh vỗ nhẹ tay cô.Anh ôn nhu nói: “Ngày đó anh cầu nguyện với Phật Tố, bây giờ là lúc thực hiện lời hứa!”
Ôn Noãn nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Lúc này, Hoắc chấn Đông đi tới.
Ông nói với con trai: “Có thế bắt đầu rồi!”
Hoắc Minh đế ôn Noãn ngồi ở một bên, còn anh đi theo Hoắc Chấn Đông, nam nữ già trẻ của nhà họ Hoắc đông nghịt, dưới sự hướng dẫn của Chủ tế mọi người thực hiện nghi lễ ba quỳ chín lạy.
Nhất là Hoắc Minh.
Anh là thanh niên ưu tú tiếp thu nền giáo dục phương Tây, vào lúc này lại vô cùng trang trọng thờ phụng hương hỏa nhà họ Hoắc.
Cố Trường Khanh tặng cái khóa bình an kia, anh cũng dâng lên dầu mè.
Thầy Thanh Thủy tự tay đặt nó ở phía trước Nhiên Đăng cổ Phật, lẳng lặng nhìn một lát rồi khẽ nói: “Nếu thí chủ cố ở thế gian này có một sợi tàn hồn thì lúc này cũng hãy yên tâm trở về đi!”
Hoắc Minh chắp tay trước ngực.
Lúc này anh không có chút nào ghen tị với Cố Trường Khanh nữa, mà chỉ có sự mong ước chân thành.
Lúc kết thúc đã là bốn giờ chiều.
Hoắc Minh mang một mình ôn Noãn đến gặp thầy Thanh Thủy.
Trong phòng thiền cổ kính.
Đôi mắt trí tuệ sáng suốt của thầy Thanh Thủy nhìn chăm chú ôn Noãn và cái bụng nhô lên của cô: “Tốt lắm!”
Ôn Noãn cười nhẹ nhàng.
Trong lúc riêng tư, thầy Thanh Thủy rất hiền hòa, nói chuyện cũng không câu nệ.
Ông ấy mỉm cười nói: “Thầy đã nhìn khắp hết chuyện thế gian, lại rất ít thấy một người đàn ông nào cố chấp như thí chủ Hoắc đây, có lẽ là đêm đó thí chủ Hoắc đã khiến trời xanh cảm động!”
Ông ấy không nói thêm những chuyện khác mà chỉ uống trà.
Tiểu đồ đệ dâng trà nước.
Thầy Thanh Thủy nói: “Đây là nước tuyết đọng trên cành thông đun thành, gọi là Tuyết Đỉnh Hàm Thúy, nếm thử xem.”
Hoắc Minh nếm thử, cảm thấy khá ngon.
Thầy Thanh Thủy ngồi xếp bằng, ông ấy nhìn xuyên qua giấy dán cửa sổ, nhìn mặt trời chiều treo trên núi.
“Hoàng hôn của buổi xế chiều ở Táy Sơn cũng đẹp như thế.”
Hoắc Minh hùa theo.
Thầy Thanh Thủy mỉm cười, ra dấu: “Mời thí chủ Hoắc về đi!”
Hoắc Minh đỡ ôn Noãn đứng dậy.
Anh hơi khom lưng: “Chúng con đã quấy rầy thầy tĩnh tu rồi.”
Thầy Thanh Thủy không nói gì.
Hoắc Minh không tiện nói tiếp, anh đưa ôn Noãn rời đi, lúc đi ra ngoài, ánh chiều tà như lửa thiêu đốt ráng mây đỏ rực phía chân trời…
Trong phòng thiền.
Toàn thân thầy Thanh Thủy không nhúc nhích, chỉ còn khuôn mặt là có một chút sức sống.
Tiếu đồ đệ nằm sấp xuống đất không dậy nối, khóc rưng rức: “Thầy cần gì phải làm trái ý trời để thay đổi số mệnh?”
“Đứng lên đi!”
Tiếu đồ đệ không dậy nổi, vẫn khóc nức nở.
Đôi mắt thầy Thanh Thủy chăm chú nhìn trời
chiều, ông ấy từ tốn nói: “Đời người đã có sinh ắt phải có diệt! Trần duyên của thầy chưa dứt, có kết cục này cũng là hợp tình hợp lý! Huệ Minh… Con biết không, khi nhìn thấy thí chủ Hoắc, thầy giống như là nhìn thấy chính mình thời tuổi trẻ, chỉ có điều thầy vì tình duyên mà trốn tránh đến đây, cũng không tài trí hơn thí chủ Hoắc là bao.”
Trên mặt sư thầy có một chút thoải mái.
Ông ấy cũng không phải giúp thí chủ Hoắc, mà ông ấy chỉ đang tìm kiếm sự giải thoát mà thôi!
Tiếng chuông chùa cổ vang lên!
Âm thanh du dương xa xăm thông báo một vị cao tăng đắc đạo đã viên tịch!
Người nhà họ Hoắc đang đi xuống núi thì nghe thấy âm thanh vang vọng…
Hoắc Chấn Đông và Hoắc Minh liếc nhau, đoán được nguyên nhân nên bọn họ chạy về chùa, tiểu đồ đệ thay thầy Thanh Thủy truyền đạt lại câu nói cuối cùng.
“Sư thầy nói, thầy muốn cảm ơn thí chủ Hoắc.”
Người nhà họ Hoắc giật mình.
Về đến nhà, trong lòng vẫn ngập u phiền.
Hoắc Minh hút thuốc ở phòng sách.
Ôn Noãn biết tâm trạng anh không tốt, cô cố ý làm món anh thích rồi bưng qua.
Điếu thuốc lá bị cô lấy đi.
Hoắc Minh từ từ ngước mắt nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Trước khi thầy giúp anh, e là đã sớm đoán được kết quả.”
Trong lòng ôn Noãn cũng buồn bã.
Cô đi qua, nhẹ nhàng ôm Hoắc Minh vào lòng.
Anh rất ít khi yếu đuối như vậy, cũng không hay tỏ ra yếu kém trước mặt vợ, nhưng hôm nay là trường hợp ngoại lệ.
“Minh.”
Ôn Noãn khẽ nói: “Em đoán trong lòng sư thầy có một hổ sâu không thế vượt qua, đã chất chứa nhiều năm. Thân xác ông ấy ở chùa nhưng lòng lại ở vườn đào, thực ra là bị vây nhốt.”
Cô hơi nghẹn ngào: “Chắc hẳn là lúc sư thầy còn trẻ cũng từng có cô gái mình yêu.”
Hoắc Minh ôm eo cô.
Ôn Noãn khẽ nâng khuôn mặt đẹp trai của anh rồi hôn lên: “Minh, em cũng thấy khó chịu như anh, nhưng ý nghĩa cuộc sống của chúng ta là nên sống tốt hơn, nếu không chẳng phải đã phụ
tấm lòng của sư thầy rồi sao?”
Hoắc Minh thì thào: “Trước kia, anh không biết em an ủi người khác hay như vậy! Cô giáo ôn nói rất trơn tru, xem ra anh đã quá xem thường em rồi!”
òn Noãn vuốt ve cái cổ ấm áp của anh, rất dịu dàng nói: “Ăn chút gì đi, cả ngày nay anh chưa ăn gì cả! Còn nữa, chân anh có đau không?”
Hoắc Minh lắc đầu.
Anh nói không đau.
Nhưng ôn Noãn biết, trong đêm tuyết lần trước, chân của anh ít nhiều gì cũng sẽ đế lại di chứng.
Cô muốn xoa bóp cho anh.
Hoắc Minh không cho, anh nhìn ôn Noãn: “Trước đây anh thực sự không tốt, hại em không bao giờ có thể làm nghệ sĩ dương cầm nữa, bây giờ chân anh cũng xảy ra vấn đề, coi như là anh bồi thường cho em.”
Ôn Noãn hơi tức giận.
Chân của anh bị thương anh mà vẫn không quan tâm, là vì có ý nghĩ như vậy sao?
“Hoắc Minh, em không muốn anh dùng cách này để bồi thường cho em! Anh là chồng em, là bố của bổn đứa con, chân anh xảy ra vấn đề, anh lấy cái gì ôm em và bọn nhỏ đây?”
Ánh mắt Hoắc Minh sáu thẳm.
Ôn Noãn nằm trên đùi anh, lấm bấm: “Em thật sự không cần bồi thường như thế này! Chân anh đau em còn có thể được cái gì ngoài xót xa đâu chứ? Hoắc Minh, anh không thể chơi khổ nhục kế như vậy!”
Hoắc Minh lên tiếng, giọng nói khàn khàn.
Anh khẽ nói: “ôn Noãn, anh sợ em không vui.”
Anh đã khôi phục trí nhớ, anh không xác định trong lòng ôn Noãn, tình cảm của bọn họ có còn như ngày xưa không, cho nên anh… dùng khổ nhục kế, nhưng ôn Noãn dễ dàng nhìn thấu.
“Bà Hoắc thông minh quá rồi.”
Ôn Noãn không nói nhiều.
Cô chỉ nhẹ nhàng dựa vào anh, lấm bấm: “Hoắc Minh, em hy vọng khi chúng ta già đi, sẽ không có tiếc nuối như thầy Thanh Thủy! Mỗi ngày mỗi tháng mỗi năm, chỉ cần chúng ta còn yêu nhau thì hãy nói ra.”
Hoắc Minh hơi cảm động.
Anh nói được.
Ôn Noãn để anh ăn xong bữa khuya, sau đó chuấn bị chườm nóng cho anh.
Hoắc Minh vốn định nói đùa với cô, nhưng
sự ra đi của thầy Thanh Thủy chung quy vẫn đè nặng ở đáy lòng anh, cuối cùng anh thản nhiên cười…
Đèm khuya, lúc ôn Noãn đi ngủ.
Hoắc Minh lấy ra một tấm ảnh từ trong ngăn kéo.
Nhìn giống ôn Noãn, nhưng lại không phải.
Đó là cỏ gái từ nhiều năm trước, rất xinh đẹp, nhìn kỹ rõ ràng là bà cụ Lục ở thành phố c.
Mẹ của Lục Khiêm và Lục Tiểu Noãn.
Dưới ánh đèn vàng, Hoắc Minh nhìn ảnh một hòi lâu rồi lật lại.
Trên đó có một dòng chữ nhỏ.
[Giai nhân như mộng, Khả Doanh.]
Đêm đó, thầy Thanh Thủy đồng ý giúp đỡ, nhưng cũng nhờ Hoắc Minh giúp một việc.
Ông ấy nhờ Hoắc Minh đem trả tấm ảnh lại cho người ấy ở thành phố c. Thầy Thanh Thủy còn nói, ông từng phụ bạc một người, hiện giờ cứu Ôn Noãn chẳng qua chỉ là trả nghiệp chướng khi còn trẻ mà thôi…
Hoắc Minh nghĩ, anh nên đi thành phố c một chuyến.
Chuyện này anh không có ý định đế ôn Noãn biết, như thầy Thanh Thủy mong muốn, để
chuyện cũ tan vào trong gió.
Đêm khuya, Hoắc Minh trở lại phòng ngủ.
Ôn Noãn vẫn chưa ngủ.
Anh đi tới bên giường cúi người hôn lên trán cô: “Sao em chưa ngủ?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng ôm eo anh, lấm bấm: “Hoắc Minh em sợ, em sợ đây chỉ là một giấc mộng! Khỉ tỉnh lại, anh sẽ không còn ở bên cạnh em nữa.”
Chương 540 Khương Duệ là tình địch số một.
Ngày hôm sau, Hoắc Minh tới thành phố c.Ôn Noãn không biết việc này.
Máy bay hạ cánh lúc 10 giờ, trước mười hai giờ Hoắc Minh đã đến nhà họ Lục, quản gia nhìn thấy anh thì hơi kinh ngạc, chạy vào sảnh lớn báo cáo: “Bà cụ, cháu rế bà đến rồi.”
Bà cụ Lục ngạc nhiên: Hoắc Minh lại đến à?
Bà vội vàng hỏi: ‘Vi việc gì?”
Bà cụ lo lắng là có lý do.
Lục Khiêm đã ngủ cùng em gái người ta, còn sinh cả con rồi, nhưng mấy năm nay vẫn không có lời giải thích, nhà họ Hoắc khó chịu là chuyện bình thường, hay là anh tới đây đánh nhau với Lục Khiêm!
Quản gia suy nghĩ một chút: “Nhìn mặt cậu ấy không ổn chút nào!”
Bà cụ Lục càng lo lắng.
Lúc này Hoắc Minh đi vào, kính trọng gọi một tiếng bà nội.
Bà cụ Lục buồn bực.
Ngày thường, Hoắc Minh chủ yếu gọi bà là bà cụ, sao hôm nay lại như vậy? Bà cụ muốn hỏi nhưng Hoắc Minh đỡ bà cụ đi đến sân nhỏ, dùng giọng điệu ôn hòa nói: “Có một số chuyện cháu
muốn nói nói riêng với bà.”
Bà cụ thở phào nhẹ nhõm, cười mắng: “Hoắc Minh, cháu bây giờ thật lợi hại.”
Hoắc Minh nhẹ nhàng mỉm cười.
Khi họ đến khoảng sân nhỏ nơi bà cụ ở, xung quanh không có ai, Hoắc Minh lấy bức ảnh từ trong tay ra, nhẹ nhàng đặt trước mặt bà cụ.
Bà cụ Lục đeo kính đọc sách đế nhìn kỹ hơn.
“Là ảnh cũ của bà! Hoắc Minh, sao cháu lại…”
Khi lật mặt sau bức ảnh, bà cụ ngừng đặt câu hỏi, vẻ mặt thay đổi rất kỳ lạ.
Như đang u sầu, đau khố nhưng cũng có nỗi hoài niệm về quá khứ.
Chỉ thấy mặt sau viết: Phụ nữ đẹp như mơ, Khả Doanh.
Họ của bà cụ Lục là họ Tạ, Tạ Khả Doanh!
Giọng nói của bà cụ hơi run lên: “Hoắc Minh, bà nhận ra nét chữ này. ông ấy là người duy nhất còn nhớtên bà là Khả Doanh.”
Nói xong, mắt bà rưng rưng như sắp khóc.
Hoắc Minh trầm giọng nói: “Có vị sư phụ nhờ cháu đưa cho bà! Người đó nói… nói việc hối hận nhất trong đời này là chưa nói lời xin lỗi với bà.”
Bà cụ vuốt ve bức ảnh, thở dài: “Sao phải
thế? Hoắc Minh, ông ấy có khỏe không?”
Hoắc Minh im lặng hai giây.
Bà cụ lập tức biết hẳn là không khỏe.
Quả nhiên, Hoắc Minh cầm lấy tay bà cụ, nhỏ giọng nói: “Thầy Thanh Thủy đã mất rồi! Bà là người cuối cùng ông ấy nhớ đến!”
Đã qua đời…
Bà cụ giật mình nhưng không khóc, chỉ khẽ vuốt ve mấy chữ sau tấm ảnh kia.
Người đẹp như một giấc mơ.
Khi bà cụ còn trẻ, bà và ông ấy rất đẹp đôi, nhưng hai nhà là đối thủ nhiều đời, nhà ông ấy không đồng ý, còn nói những lời khó nghe, bà cụ cũng là người cứng đầu, nửa năm sau thì được gả vào nhà họ Lục.
Người đàn ông bỏ nhà đi, sau đó nghe người ta nói ông đã vào chùa.
Gọi là Thanh Thủy.
Phòng ngủ lâu đời yên tĩnh, bà cụ không khóc cũng không làm ‘âm ĩ.
Nhưng Hoắc Minh biết bà cụ cảm thấy rất khó chịu.
Anh nhỏ giọng nói về mối quan hệ giữa sư phụ Thanh Thủy và nhà họ Hoắc, bà cụ nghe xong sắc mặt tái nhợt: “ông ấy cho là mình đã
không phạm phải bốn đạo giới, nhưng cuối cùng ông ấy vẫn làm điều đó vì bà.”
Một người bạn cũ đã qua đời, bà cụ ngồi một mình suốt nửa ngày.
Hoắc Minh luôn ngồi bên cạnh bà cụ.
Đến tối, Lục Khiêm trở về, rất kinh ngạc khi nghe thấy người hầu nói rằng Hoắc Minh đến.
Người hầu nói tâm trạng bà cụ không tốt, có cháu rể đi cùng, ông ấy càng ngạc nhiên hơn nên đi đến sân nhỏ mà không lau mặt.
Cửa phòng ngủ bị khóa.
Lục Khiêm gõ cửa bên ngoài, rất nhẹ nhàng nói: “Sao bà cụ lại tự nhốt mình?”
Cánh cửa cọt kẹt mở ra.
Là Hoắc Minh đi ra, anh đóng cửa lại, nhẹ giọng nói: “Cậu, đế bà cụ một mình đi!”
Lục Khiêm cảm thấy khó chịu.
Đi được vài bước, ông không nhịn được hỏi: “Bà cụ làm sao vậy?”
Hoắc Minh im lặng vài giây: “Một người bạn cũ của bà cụ đã qua đời.”
Lục Khiêm có chút nghi ngờ.
Một lúc sau, ông hơi đoán được đó là ai, dù sao hai nhà đều là nhà có danh tiếng, việc này cũng nhiều người biết đến.
Hoắc Minh vốn định quay lại thành phố B trong đêm.
Anh nhớ ôn Noãn và bọn trẻ.
Nhưng anh hiếm khi tới, cho nên Lục Khiêm đã giữ anh ở lại qua đêm: “Bà cụ không vui, trong nhà có nhiều người thì tốt hơn, bình thường bà cụ cũng thương cậu!”
Hoắc Minh đồng ý.
Lục Khiêm tự mình nấu mấy món phụ.
Đêm lạnh như nước, Hoắc Minh đứng trong sân nhỏ gọi điện cho ôn Noãn báo cáo chuyến đi.
Ôn Noãn trả lời điện thoại.
Giọng cô nhẹ nhàng: “Bữa tối đã chuẩn bị xong, anh có về ăn tối không?”
Hoắc Minh cởi cúc áo khoác, nhỏ giọng nói: “Em và các con ăn trước đi! Anh đi công tác, có thế không về được. Nếu đêm không ngủ được thì đưa Hoắc Tây lên giường ngủ cùng đi, con bé rất dính lấy em.”
Khi anh nói mình đi công tác, ôn Noãn không hề nghi ngờ chút nào.
Cô chỉ bảo anh chú ý thân thế.
Nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô, Hoắc Minh rất nhớ cô, vô thức nói ra những lời sến rện buồn nôn: “ôn Noãn, mới có một ngày mà anh đã
nhớ em rồi.”
“Em cũng thế.”
Tim Hoắc Minh đập thình thịch, đang định nói thêm điều gì đó.
Bên tai anh vang lên giọng nói khó chịu của Lục Khiêm: “Hai đứa ngày nào cũng ở bên nhau, nhưng chỉ xa nhau một đêm cũng không chịu nổi sao?”
Hoắc Minh cúp điện thoại, mỉm cười.
Anh và Lục Khiêm uống một chút rồi nói chuyện.
Hoắc Minh cởi áo khoác, bên trong mặc áo len cổ lọ màu đen, mặt đỏ bừng sau vài ly rượu.
Rất đẹp.
Sau khi uổng rượu, không còn khách sáo như ngày thường nữa, anh tự nhiên hỏi: “Khi nào cậu định cho Minh châu và Thước Thước một mái nhà?”
Lục Khiêm cầm ly rượu cười khổ.
Ông rất muốn xin lổi với Minh châu, lời hứa của ông hết lần này đến lần khác bị trì hoãn, may mắn thay bây giờ không có nguy hiểm gì.
Có lẽ vì phụ nữ rụt rè nên Minh Châu không còn chủ động như trước nữa.
Mà ông phải ăn Tết xong mới có thể giải
quyết được việc riêng.
“Chắc là Tết Âm lịch đó!” Lục Khiêm nhìn chăm chú vào chiếc ly, nói nhỏ.
Lục Khiêm nói rõ ràng, Hoắc Minh rất vui vẻ.
Anh tự mình rót cho Lục Khiêm một ly rượu.
Hai người trò chuyện vui vẻ.
Đêm khuya, Hoắc Minh ngủ ở phòng ôn Noãn, Lục Khiêm đến sân nhỏ của bà cụ Lục, bà cụ buồn bã, ăn không nhiều nên Lục Khiêm làm hoành thánh cho bà.
“Bà cụ ăn nhiều chút đi!”
Lục Khiêm giọng nói ôn hòa: “Nếu mẹ muốn đi xem, con đi cùng mẹ.”
Bà cụ xua xua tay.
Bà cụ nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói: “ông ấy đoán trước được kết quả nhưng vẫn làm như vậy, là vì ông ấy muốn tự do! Lục Khiêm, mẹ sẽ không làm phiền ông ấy.”
Lục Khiêm gật đầu: “Như vậy cũng tốt!”
Ông hiếu thảo, đêm đó ngủ trên ghế sô pha trong phòng ngủ của bà cụ.
Sáng sớm, Hoắc Minh rời đi.
Lục Khiêm nhờ anh mang đồ đến cho Minh Châu và Thước Thước.
Hoắc Minh về đến nhà thì đã gần trưa.
ở nhà có khách, là em gái của Khương Duệ, Khương Sinh, cũng là vợ của Chu Mộ Ngôn.
Khương Duệ là tình địch số một.
Hoắc Minh không khỏi nhìn Khương Sinh nhiều hơn, Khương Sinh là người đơn thuần, có hơi sợ hãi anh.
Ngồi được một lúc thì chạy trốn rất nhanh.
Hoắc Minh nhìn chiếc xe thế thao màu trắng phóng đi, cởi áo khoác ra, ra vẻ khó hiểu nói: “Có vẻ như cô ấy rất sợ anh!”
Ôn Noãn liếc anh một cái.
Ánh mắt anh như vậy, Khương Sinh lại là người thành thật an phận, sao có thể không sợ hãi?
Hoắc Minh cũng không vội đến công ty.
Anh ôm òn Noãn để cô ngồi trên đùi, rất nhẹ nhàng hỏi cô: “Khương Sinh tới đây có chuyện gì sao?”
Ôn Noãn gật đầu.
“Cô ấy giúp Chu Mộ Ngôn đưa vé. Cuối tuần sau Chu Mộ Ngôn có cuộc đua F1.”
Hoắc Minh cười: “Cậu ta đã gần ba mươi rồi, còn đua xe nữa! Anh nghĩ Khương Sinh rất nuông chiều cậu ta.”
ôn Noãn vuốt ve khuôn mặt đẹp trai của anh: “Anh ghen tị à? Em không nuông chiều anh sao, lúc anh mất trí nhớ em còn cho anh đi làm luật sư đó!”
Nói tới đây, Ôn Noãn nghiêm túc nói: “Hoắc Minh, em biết anh rất thích làm luật sư. Chờ em sinh xong đứa bé này…”
Hoắc Minh không cho cô nói tiếp .
Anh nhẹ nhàng nói: ‘Anh càng thích làm chồng em hơn”.
Là một người đàn ông, dù thế nào đi nữa anh cũng có thế cho vợ con một cuộc sổng tốt đẹp nhất.
Trước khi gặp ôn Noãn, lý tưởng của anh là luật pháp, nhưng giờ đây lý tưởng cả đời của anh là òn Noãn và các con.
Hơn nữa, việc chinh phục thị trường kinh doanh còn có thể mang lại cho anh cảm giác thỏa mãn rất lớn.