-
Chương 501-505
Chương 501 Trở về biệt thự.
Không phải anh muốn thấy cô đánh đàn dương cầm sao?
Ôn Noãn nói nhỏ: “Để dành hôm nào đi riêng không tốt hơn sao?”
Hoắc Minh hỏi lại: “Bà Hoắc, chờ đến lúc được hẹn hò với em chắc anh phải chờ đến lễ tình nhân sang năm mất”
rồi.”
Sau đó anh học cô thấp giọng nói: “Anh đợi không nổi nữa
Cuối cùng vẫn đi ăn nhà hàng Pháp.
Cuối tuần rất đông người.
Tiểu Hoắc Tây dẫn theo Trương Sùng Quang, Hoắc Minh ôm Doãn Tư.
Ôn Noãn rất nhàn nhã, gọi người phục vụ đến sắp xếp chỗ ngồi đẹp rồi lại gọi món sau! Cô ngước mắt lên đúng lúc thấy Hoắc Minh đang cởi áo khoác, anh vốn đã đẹp trai rồi, chất lượng áo cũng tốt, lúc này anh đang mặc một chiếc áo lông McQueen màu xám nhạt, nhìn rất trẻ trung tuấn tú.
Hoắc Minh nói nhỏ: “Khả năng sau này chúng ta sẽ dẫn mấy đứa nhỏ ra ngoài hẹn hò thường xuyên đấy, em làm quen dần đi là vừa!”
Ôn Noãn nhìn anh.
Bỗng nhiên cô thấy anh thật đáng thương.
Trong ký ức mấy năm qua, anh từ một người đàn ông độc thân kim cương trở thành bố của ba đứa trẻ.
Tốt nhất là cô đừng mang thai nữa!
Dù Ôn Noãn đã sinh hai đứa nhưng cô vẫn được chăm sóc rất tốt, khi cô đánh đàn dương cầm...
Vẻ ngoài xinh đẹp của cô,
Chiếc váy dài quyến rũ, nhìn cô chỉ mới 26 tuổi thôi.
Cô chỉ đánh ba bài rồi chuẩn bị về chỗ ngồi.
Bỗng nhiên, mắt cô chớp lên.
Cô gặp được người quen, Cố Hi Quang.
Lúc này người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi một mình ở chỗ tốt nhất, uống rượu vang đỏ đắt nhất trong nhà hàng, trên bàn ăn có thêm một bông hồng màu trắng, vừa nhìn đã biết là cậu ta yêu cầu bên ngoài.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt của cậu ta cực kỳ giống Cố Trường Khanh.
Cổ Trường Khanh lúc còn trẻ.
Bước chân của Ôn Noãn hơi dừng lại, cô cười với cậu ta: “Cậu không ăn với bạn bè sao?”
Cố Hi Quang đứng dậy mời cô ngồi.
Ôn Noãn không ngại nói chuyện phiếm vài câu với cậu ta nên gọi phục vụ lấy thêm một cốc nước.
Cố Hi Quang chỉ nhìn cô, nói khẽ: “Rất lâu trước đây, tôi đã được nghe một người chủ của tôi kể về cô.”
Ôn Noãn thật sự rất bất ngờ.
Cô đang muốn hỏi, nhưng rất nhanh sau đó cô đã hiểu ra.
Cố Hi Quang, Cố Trường Khanh... Người chú kia là Cố Trường Khanh sao!
Ôn Noãn không biết nên nói gì mới đúng.
Cô không nghĩ đến, Cố Hi Quang và Cố Trường Khanh lại có quan hệ ruột thịt với nhau, thảo nào đều mang họ Cố, thảo nào dáng dấp cũng giống nhau vài phần... Cô ít nhiều vẫn có sự thương cảm.
Cố Hi Quang lặng lẽ nhìn cô chăm chú.
Cậu ta cũng không nói cho cô biết, khi người chú ấy nói đến chuyện cũ năm xưa, cậu ta cũng tò mò đến đây xem cô đánh đàn dương cầm. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, cậu ta đã hiểu vì sao chú lại không quên được cô...
Sau này, cậu ta đã đến rất nhiều lần nữa nhưng Ôn Noãn chưa từng để ý đến cậu ta dù chỉ một lần.
Lại tiếp sau nữa, cậu ta gia nhập làng giải trí, diễn một bộ phim của cô.
Tình yêu của Cố Hi Quang 24 tuổi đối với Ôn Noãn không thể diễn tả thành lời.
Ôn Noãn chỉ ngồi một lát, lúc cô trở về sắc mặt rất tệ.
Hoắc Minh cũng nhìn thấy.
Anh đẩy một phần đồ ngọt đến trước mặt Ôn Noãn, trực tiếp dịu dàng nói: “Hai người đã nói chuyện gì, thấy hợp nhau quá nhỉ!”
Ôn Noãn ăn từ từ.
Một lúc sau, cô mới nói: “Cố Hi Quang là cháu của Cố Trường Khanh.
Hoắc Minh cũng bất ngờ.
Là một người đàn ông, anh có thể nhạy bén nhận ra được tình cảm khác lạ mà Cố Hi Quang dành cho Ôn Noãn, nhưng nghĩ đến tuổi tác và thân phận của đối thương, anh cảm thấy mình nên rộng lượng một chút...
24 tuổi, lông còn chưa mọc hết, không cần sợ hãi.
Nhưng tóm lại anh vẫn ăn giấm.
Sau khi bọn họ rời khỏi nhà hàng được một lúc, Cổ Hi Quang cũng đi ra theo.
Cậu ta mở cửa xe cho Ôn Noãn, nói khẽ một câu: “Tổng Giám đốc Ôn, ngủ ngon.
"
Dù Ôn Noãn chỉ mới 30 tuổi nhưng khi cô nhìn Cô Hi Quang lại có một cảm giác là bậc trưởng bối rất kì cục, cô cười nhạt một tiếng: “Ngủ ngon.”
Hai chữ này đã chọc đến Hoắc Minh.
Nhưng trên xe vẫn còn mấy đứa trẻ nên anh không tiện nổi giận với cô, anh chỉ có thể nhẫn nhịn.
Trở về biệt thự.
Sau khi đã dỗ con xong, anh trở về phòng ngủ, Ôn Noãn đã tắm rửa xong và đang bôi đồ dưỡng da.
Hoắc Minh nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
Anh ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng ném cô lên giường, Ôn Noãn muốn quay đầu nhìn anh nhưng anh không đồng ý, dùng tư thế này chiếm lấy cô...
Ôn Noãn cắn môi chịu đựng.
Tóm lại, cô đã không bằng lúc trước.
Nhưng cô cũng không hoàn toàn mất đi cảm giác.
Lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng đồng ý sờ mặt của cô, hôn cô từ phía trước, liêm sạch nước mắt trên mặt cô... Ôn Noãn đưa tay, khẽ vuốt qua khuôn mặt anh tuấn của anh.
Các đường nét của anh đã được tháng năm trau chuốt cho càng quyến rũ trưởng thành hơn, đi ra ngoài không biết có bao nhiêu người thích.
Khi Ôn Noãn nói ra,
Chương 502 Cô ta đã bốn mươi hai rồi
Hoắc Minh hung hăng trừng phạt cô, anh khẽ cắn tại cô: “Là ai câu dẫn người khác! Từ 20 tuổi đến hơn 40 tuổi... Sức quyến rũ của bà Hoắc kinh khủng thật đấy!”
Ôn Noãn vừa giận vừa buồn cười.
Cô nhắm mắt hưởng thụ, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: “Không phải anh để ý Cố Hi Quang chứ? Cậu ta không cùng lứa với chúng ta, anh để ý cái gì chứ!”
“Cậu ta chỉ nhỏ hơn em 7 tuổi thôi!”
“Rất nhiều nam nữ chênh nhau hơn 10 tuổi vẫn trở thành vợ chồng đấy!”
Ôn Noãn cầm vai anh, nhắm mắt lẩm bẩm: “Không phải anh để ý khuôn mặt kia của cậu ta sao! Sau khi bộ phim nà quay xong, em và hắn cũng không cần gặp lại nhau nữa... Hoắc Minh, em không phải anh, em sẽ không nhớ nhung lâu như vậy.
Hoắc Minh chỉ im lặng yêu thương cô.
Anh ép cô mở to mắt.
Ôn Noãn không chịu, anh cũng có chút thủ đoạn, cuối cùng cô không còn cách nào chỉ có thể chậm rãi mở mắt ra, mắt cô ngập nước mắt, có sức quyến rũ không thể nói thành lời.
Hoắc Minh nhấc cơ thể của cô lên, dịu dàng hôn.
Giọng nói của anh còn mê hoặc lòng người hơn bóng đêm: “Ôn Noãn, những chuyện kia không có ý nghĩa gì với anh nữa! Ý nghĩa tương lai của anh chính là em, là con của chúng ta... Chúng ta đừng vì những người không liên quan mà cãi nhau nữa, được không?”
Còn chuyện cô có nồng cháy hay không, anh phải từ từ chấp nhận.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, nói nhẹ: “Vậy tối nay anh ghen có phải không?”
“Có!”
“Không bình thường!”
“Cực kỳ... ghen!”
Mỗi chữ Hoắc Minh nói xong đều sẽ hôn lên khóe miệng của cô một cái, sau khi nói xong hai người họ có một nụ hôn sâu, tiếp tục chuyện vẫn chưa xong ban nãy!
rồi.”
Sau khi kết thúc, anh ôm cô đi vào phòng để quần áo.
Ôn Noãn tưởng là anh còn chưa thỏa mãn.
Cô giữ cánh tay anh, nói nhẹ: “Ngày mai đi! Em mệt lắm
Hoắc Minh cúi đầu hôn cô, sau đó ôm cô đến trước két sắt, một tay anh ôm cô một tay ấn mật mã của két sắt rồi mở tủ, ở bên trong có một chiếc khóa bình an.
Anh lấy ra, đặt trong lòng bàn tay cô.
Ôn Noãn rất bất ngờ, cô nghiêng đầu hỏi anh: “Anh có ý gì vậy?”
Anh ôm chặt cô.
Nửa ngày sau, anh mới nói sát tai cô: “Ôn Noãn, anh không thể nào là anh không hề để ý! Nhưng thầy cũng đã nói cái này có thể giúp em gặp dữ hóa lành, về sau em cứ cầm theo người đi!... Dù gì cũng là tấm lòng cuối cùng của hắn ta”
Ôn Noãn cụp mắt: “Hoắc Minh, anh tin tưởng em đúng không?”
Anh nhẹ nhàng ừ một tiếng, sau đó nắm chặt tay cô: “Lúc ra ngoài nhớ cầm theo nó!”
Ôn Noãn rất cảm động.
Cô và Hoắc Minh đã trải qua nhiều chuyện như vậy. Từ khi anh mất trí nhớ, kể từ khi biết anh không bao giờ có thể nhớ về chuyện lúc trước, cô cứ nghĩ là cô sẽ không đợi được đến ngày này, nhưng Hoắc Minh bây giờ lại để cô cảm nhận được sự dịu dàng ấy.
Cô quay người, nhẹ nhàng ôm eo anh.
“Minh!”
Một chữ này chan chứa tình cảm sâu đậm, anh không có khả năng nghe không hiểu.
Thời điểm này hẳn phải làm thêm chuyện gì nữa.
Không nhắc đến chuyện anh cũng có lòng có sức!
Nhưng anh không muốn làm gì hết, anh chỉ ôm cô, cúi đầu hôn lên sợi tóc của cô, cứ như cô là tài sản quan trọng nhất cả đời anh vậy.
Ôn Noãn chủ động quyến rũ anh.
Bọn họ vừa làm xong, cơ thể của cô rất mềm mại, cả hai dễ dàng động tình.
Bên trong phòng để quần áo xuân sắc vô biên...
Thỉnh thoảng Ôn Noãn cũng đến trường quay.
Khi phim sắp kết thúc, có mấy cảnh quay rất quan trọng, Ôn Noãn quyết định tự mình đến xem.
Hôm nay quay cảnh trong nhà.
Cô Hồ mặc quần áo kinh kịch, vừa diễn xong một cảnh, cô ta đang định vào phòng trang điểm nghỉ ngơi thì thấy Ôn Noãn. Cô ta đi đến cười nói: “Ôn Noãn, sao cô lại đến đây?”
Ôn Noãn đang xem cảnh chiếu lại ở chỗ đạo diễn.
Cô Hồ diễn rất tốt.
Sau đó cô nói một chút kịch bản bộ phim, cô rất hài lòng.
Cô Hồ quyến rũ nói: “Đây là nghề của tôi, lúc diễn chắc chắn sẽ dễ hơn người ngoài ngành rồi!”
Đang nói chuyện, Cố Hi Quang từ đối diện đi tới.
Cậu ta nhìn Ôn Noãn, lễ phép gọi một tiếng Tổng Giám đốc
Ôn.
Ôn Noãn không muốn những người xung quanh biết được quan hệ kỳ lạ của bọn họ, chỉ gật đầu nhẹ rồi cùng cô Hồ đi vào phòng trang điểm trong hậu trường.
Cô Hồ cũng là người đã thành tinh.
Cô ta rót trà cho Ôn Noãn, khi Ôn Noãn uống trà, cô ta nghiêng mắt nhìn ra bên ngoài, nói: “Con sói con kia nhìn khá lắm! Tôi nghe nói có không ít phụ nữ trong vòng để ý cậu ra, nhưng người này thật sự khá sạch sẽ.”
Ôn Noãn nghe thấy những lời này.
Cô chỉ cười.
Cô Hồ lia mắt quyến rũ: “Ôi chao, cậu ta thật sự thích cô đấy! Con mắt vẫn luôn dừng lại trên người cô, nếu cô không cần thì tôi sẽ ra tay đấy!”
Ôn Noãn cụng đầu cô ta một cái: “Cậu ta mới hai mươi tư tuổi thôi! Cô xuống tay được sao?”
Cô Hồ sờ trán, rụt rè cười,
Cô ta đã bốn mươi hai rồi!
Ôn Noãn ở trong trường quay xem mấy cảnh phim, có một cảnh là Cổ Hi Quang đối diễn với cô Hồ, cậu ta diễn rất tốt, không hề lộ ra là không phải dân chính quy.
Ôn Noãn để ý đồng hồ, rời đi trước khi kết thúc công việc.
Khi cô rời đi, Cố Hi Quang hơi mất tinh thần.
Cô Hồ bình thường vốn là một người đi trước rất rụt rè, bây giờ lại đến đẩy cậu ta một cái: “Tổng Giám đốc Ôn đã có gia đình rồi, cậu cũng đừng nghĩ đến! Nếu không... Để tối nay chị chơi với cậu một chút đi?”
Mặt Cố Hi Quang đỏ bừng.
Cô Hồ che miệng cười: “Đùa cậu thôi! Ôn Noãn cũng sẽ không đồng ý.
Cô ta thấy được Ôn Noãn đặc biệt chú ý Cố Hi Quang, có lẽ vì quan hệ của mối tình đầu đã chết kia, có lẽ vì sự thuần khiết của Cố Hi Quang...
Cố Hi Quang bị cô ta trêu chọc đến mức mặt đỏ tim run.
Sau khi cậu ta cởi bỏ trang sức rời đi, cậu ta lại nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ trong bãi đỗ xe. Thấy cậu ta đi ra, một người phụ nữ từ trên xe đi xuống, cô ta rất gầy, mái tóc dài thẳng...
Người phụ nữ đi đến trước mặt cậu ta với đôi mắt say mê.
Cô ta nhẹ nhàng nói: “Tôi muốn nói chuyện với cậu.
Chương 503 Có nhớ ông cậu không nào?
Cố Hi Quang nhận ra người phụ nữ kia.
Tên là Đinh Tranh, đã từng là người yêu của chủ họ Cố Trường Khanh nhà cậu.
Cậu đóng cửa xe lại rồi đi qua đó: "Giám đốc Đinh muốn nói chuyện gì với tôi sao?”
Đinh Tranh nhìn khuôn mặt đẹp trai trẻ tuổi kia, vậy mà lại trở nên hoảng hốt, lẩm bẩm mở miệng: “Vẻ ngoài của cậu thật giống anh ấy!”
Cố Hi Quang không lên tiếng đáp lời.
Cuối cùng bọn họ đi tới một nhà quán cà phê gần đó, rất yên tĩnh, thích hợp để bàn công chuyện.
Đinh Tranh còn mảnh mai hơn cả trước kia.
Làn da trên mặt khô đến không chịu nổi phấn, nhưng cô ta vẫn thể hiện sức hấp dẫn trước mặt người đàn ông trẻ hai mươi tư tuổi, nhẹ nhàng vén tóc, cười cười: “Ở chỗ Ôn Noãn cậu chỉ có thể làm một nam ba, tới nơi này của tôi đi!”
Cố Hi Quang nhìn cô ta.
Đinh Tranh lấy từ trong túi ra một bản hiệp ước: “Tôi ký với cậu năm năm, bảo đảm cơ bản nhất là vai nam chính của hai bộ phim điện ảnh, hai bộ phim truyền hình, các chương trình giải trí khác không tính trong đó, chia thành năm năm.”
Đối với một người mới mà nói thì điều kiện này vô cùng tốt.
Nhưng Cố Hi Quang cũng không muốn nổi tiếng như vậy.
Ngón tay thon dài đẹp đẽ của cậu nhẹ nhàng gõ lên hợp đồng, nhẹ giọng hỏi: “Giám đốc Đinh, sẽ không có thêm thỏa thuận ngoài miệng chứ?”
Tay Đinh Tranh đặt lên mu bàn tay cậu.
Hai mắt của Cố Hi Quang rũ xuống, sau đó giương mắt nhìn cô ta.
Đinh Tranh nói thẳng không giấu diếm: “Làm người tình của tôi!”
Cố Hi Quang rút tay về, rất bình tĩnh nhìn về phía Đinh Tranh: “Cảm ơn giám đốc Đinh đã yêu mến! Chỉ là vô cùng xin lỗi, tôi không cảm thấy hứng thú cho lắm”
Đinh Tranh thẹn quá thành giận, cô ta cười lạnh: “Cậu biết có bao nhiêu người thèm muốn cơ hội như vậy không?”
Cố Hi Quang cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Cậu không thích làm người thay thế, Đinh Tranh đang xem cậu như chú họ lúc còn trẻ.
Ôn Noãn cũng cảm thấy cậu giống.
Chỉ là, ánh mắt của Ôn Noãn là ôn hòa, thậm chí còn có sự quý trọng đối với những năm tháng thanh xuân. Vậy nên đối với Cố Hi Quang mà nói, Ôn Noãn là người cậu muốn bảo vệ.
Có lẽ đoạn yêu thầm ngây ngô này sẽ có một ngày phai đi.
Cậu cũng sẽ cưới vợ sinh con, chỉ là khi hồi tưởng lại thì sẽ nhớ, cậu đã từng thích một người tốt đẹp như vậy.
Cậu sẽ cảm thấy ấm áp.
Sau lưng, Đinh Tranh nghiến răng nghiến lợi...
Cô ta một lòng muốn dựng nên nghiệp lớn ở thành phố B, nhưng mạng lưới quan hệ của cô ta có hạn, chiếc xe duy nhất được nâng lên hoàn toàn đổ về phía Ôn Noãn, còn có Cố Hi Quang cũng không biết trái phải!
Những người này thật ngu xuẩn.
Ôn Noãn sẽ thật lòng đối đãi bọn họ sao?
Nhất định là không rồi!
Trước đêm Giáng Sinh, bộ phim mà Ôn Noãn đầu tư đóng máy.
Ở bữa tiệc đóng máy có mời rất nhiều người.
Ôn Noãn mời Lục Khiêm, đương nhiên cũng mời người nhà họ Hoắc.
Dưới ánh đèn thủy tinh xa hoa lãng phí, mỹ nữ như mây, tuy cô Hồ đã qua tuổi bốn mươi nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ.
Lục Khiêm tự mình tặng một bó hoa cho cô.
Dưới sân khấu, Thước Thước chớp con mắt, hỏi hoắc Minh Châu: “Mẹ ơi, vì sao bố phải đưa hoa cho người khác vậy ạ?”
Hoắc Minh Châu cảm thấy hơi hụt hẫng.
Tuy chuyện của Lục Khiêm và cô Hồ đã là quá khứ, cô Hồ cũng đã kết hôn sinh con, nhưng là lão già họ Lục kia cũng không biết kiêng kỵ, quả là không biết xấu hổ mà.
Đương nhiên, cô không thể làm con trai đau lòng được. Vì thế cô dịu dàng sờ đầu thằng bé: “Bố con và cô Hồ chỉ là bạn bè thôi.”
Tiểu Thước Thước rất nghi hoặc: “Bố mẹ cũng là bạn bè sao ạ?”
Hoắc Minh Châu:...
Lúc này, Lục Khiêm bước từ trên sân khấu xuống dưới.
Ở bên ngoài ông và Minh Châu rất giữ khoảng cách, giống như thân thích bình thường vậy, ông nhìn Thước Thước rồi hỏi: “Sao lại đưa thằng bé đến đây?"
Đêm nay Minh Châu mặc một chiếc váy kim cương được chế tác thuần thủ công.
Còn loá mắt hơn cả ánh đèn thủy tinh nữa.
Đặc biệt là cảnh xuân lộ ra trên ngực cô khiến Lục Khiêm thấy rất ngứa mắt, ông cứ như có như không che người cô lại.
Minh Châu không phát hiện ra tâm tư âm u của ông, nhẹ giọng mở miệng: “Nó rất muốn gặp chú, đòi muốn tới!” Cô nói xong, lại nhìn cô Hồ...
Lục Khiêm liếc mắt nhìn cô một cái.
Sau đó, ông ôm Tiểu Thước Thước lên hôn, còn dùng bộ râu ngắn ngủn cà lên khuôn mặt non mềm của thằng nhóc, Tiểu Thước Thước nhỏ tuổi, trên người còn có mùi sữa rất dễ ngửi.
Lục Khiêm ôm rồi ngửi, nội tâm vô cùng mềm mại.
Ông nghĩ, thật may mắn khi họ không sống cùng nhau, chứ không nếu mỗi ngày đều ôm lấy thằng bé, sao còn có thể đi làm chuyện lớn được nữa.
“Có nhớ ông cậu không nào?”
Nhóc con thẹn thùng thơm lên má ông.
Bọn họ là bố con ruột, vẻ ngoài thật sự rất giống nhau, cũng may Lục Khiêm nhuộm tóc đen nên người ngoài không nhìn rõ được.
Trên sân khấu vẫn đang biểu diễn, Lục Khiêm ôm nhóc con ngồi xuống, may mà bốn phía đều là người một nhà nên còn có thể trò chuyện một hai câu, ông hạ giọng nói với Minh Châu: “Lát nữa tôi tiễn các em.”
Ánh mắt Minh Châu nhìn thẳng tắp lên sân khấu.
Lục Khiêm biết cô đang ghen nên không khỏi bật cười: “Dấm cũ năm xưa này mà em cũng ăn à? Đã là người làm mẹ rồi! Haiz, à đúng rồi, em mặc ít như vậy có lạnh không?”
Minh Châu tức giận đến mức hừ lạnh!
Thân phận của Lục Khiêm đặc biệt nên không ở lại lâu.
Chuyến này ông tới đây hơn phân nửa cũng là để trông
thấy Minh Châu. Lúc ông sắp đi, Tiểu Thước Thước nhìn về phía ông vô cùng đáng thương, trông cứ như một con cún nhỏ đáng thương vậy.
Chương 504 Cô đang muốn từ chối
Trái tim Lục Khiêm mềm nhũn cả ra.
Ông thấp giọng nói vài câu, Tiểu Thước Thước mới vui vẻ trở lại.
Khi tiệc đóng máy gần kết thúc, Minh Châu đưa Thước Thước rời đi trước, cô đi thẳng xuống bãi đỗ xe dưới đất, một chiếc màu đen đang chờ ở đó, tài xế chính là thư kí Liễu, còn Lục Khiêm thì ngồi ở ghế sau.
Minh Châu đi qua, thư kí Liễu vội vàng xuống xe mở cửa giúp hai mẹ con cô.
“Ngài Lục chờ cô rất lâu rồi đấy ạ.
Minh Châu nhẹ giọng đáp: “Là Thước Thước muốn gặp ông.”
Thư kí Liễu cười cười, không tiện bình luận gì nhiều, anh ta đưa tay che đỉnh xe để các cô lên xe.
Rất nhanh chiếc xe đã rời đi.
Điều ngoài dự đoán chính là, xe chạy đến một tiểu khi biệt thự rất yên tĩnh, rất ít người ở đây, thư kí Liễu dừng xe lại, mỉm cười nói: “Đây là căn nhà ông Lục mới mua ạ.”
Trong lời nói của anh ta mang theo chút vui sướng.
Minh Châu nghiêng đầu nhìn về phía Lục Khiêm, ông chỉ bế con trai lên rồi xuống xe.
Hình bóng của ông, vẫn đĩnh bạt như mấy năm trước vậy, không thấy mệt mỏi chút nào. Thật ra ông là một người đàn ông rất dễ thu hút phụ nữ, cho dù không có thân phận đó thì cô vẫn nghĩ ông sẽ không thiếu phụ nữ.
Mà bây giờ ông lại mua bất động sản ở thành phố B, ý của ông là...
Lòng Minh Châu kinh hoàng lên.
Cô đi theo vào biệt thự, bên trong trang trí vô cùng ấm áp, không giống nơi ở của một người đàn ông độc thân
Thậm chí, trong phòng khách còn có một con ngựa nhỏ.
Lúc này Thước Thước ngồi lên con ngựa lập tức, chậm rãi cưỡi chơi.
Lục Khiêm cởi áo khoác chỉ màu trắng áo sơ mi, ngồi xổm xuống chơi cùng cậu bé, ông sờ sờ đầu con trai: “Thích không con?"
Tiểu Thước Thước ngẩng khuôn mặt nhỏ lên.
Cậu bé biết mình có bố, chỉ là cậu vẫn luôn sống cùng mẹ, ở bên ngoài lại chỉ có thể gọi bố là ông cậu, nhưng dù sao trẻ nhỏ cũng rất nhạy bén, có thể cảm nhận được mình không giống như những người khác.
Có điều bây giờ bố lại đưa cậu bé tới nơi này.
Một căn nhà lớn, bố còn nói muốn mua một con Labrador cho cậu nữa.
Chuyện này không giống hồi trước xíu nào.
Tiểu Thước Thước rất vui vẻ: “Bố ơi, con thích lắm.”
Lục Khiêm lại sờ sờ cái đầu nhỏ của thằng bé, mắng một tiếng: “Đứa bé ngốc!”
Một màn như vậy, khiến người ta rơi lệ.
Minh Châu cúi đầu, không muốn lộ ra cảm nhận trong nội tâm, che giấu đi phần nào.
Lục Khiêm nhận ra, vô cùng dịu dàng nhìn cô, sau đó ông đi tới thấp giọng nói với cô rằng: “Em đừng khóc nữa! Người đã lớn như vậy rồi, sao lại còn khóc chứ?”
Lục Khiêm kéo Minh Châu đến ghế sô pha ngồi xuống, còn mình thì đi lấy sữa bò cho cô.
Ông ngồi bên cạnh cô, nói rất nhẹ nhàng: “Tôi có một chuyện vui muốn chia sẻ với em.”
Minh Châu cố ý nói: “Sao chú không chia sẻ với cô Hồ đi?”
Lục Khiêm cười.
Ông duỗi tay sờ sờ cái đầu nhỏ của cô, tựa như sờ đầu con trai vậy, nhẹ giọng nói: “Còn ghen nữa! Mấy năm nay cô Hồ cũng xem như đã giúp tôi làm mấy chuyện, tôi tặng hoa cho cô thứ nhất là vì nhân tình, thứ hai cũng là vì mặt mũi của Ôn Noãn.”
Trên dưới cả người Minh Châu, miệng là cứng nhất.
“Cháu không có ý này!”
Lục Khiêm cười cười, ông nói chuyện chính với cô: “Hạng mục kia của tôi đã xem như thành công rồi! Đã dùng vào kỹ thuật hàng không mới nhất, tuần sau sẽ tiến hành phóng ra, tôi để thư kí Liễu sắp xếp, em mang theo Thước Thước đi xem đi
Vì cái này, ông đã dành ra bốn năm.
Ông bồi ra thích cô gái mà mình thích.
Đến bây giờ, con ông ở bên ngoài, còn phải gọi ông là ông câu.
"
Nhưng rất nhanh thôi, gia đình bọn họ có thể đoàn viên rồi.
Thời khắc như vậy, ông muốn người mình để tâm nhất làm bạn, trong biển người tấp nập ông có thể liếc mắt một cái là nhận ra hai mẹ con, cũng sẽ cảm thấy mấy năm nay đều đáng giá...
Sau đó ông sẽ công thành lui thân!
Lục Khiêm nghĩ, khi chuyện này kết thúc, ông sẽ từ bỏ tất cả chức vụ.
Nhà họ Lục có rất nhiều chuyện phải xử lý.?
Hơn nữa ông cũng chưa phải là già, bắt đầu từ con số không trong lĩnh vực thương nghiệp cũng không tính là muộn.
Điều quan trọng nhất chính là, ông phải cho Minh Châu một tương lai an ổn.
Ông nói rất rõ ràng khiến trái tim Minh Châu rung động, cô nhớ tới chiếc nhẫn kim cương kia.
Đại khái là Lục Khiêm cũng nghĩ tới, giọng nói ông thoáng khàn khàn: “Nhẫn kim cương còn giữ không? Đó chính là đồ của vợ anh, chủ Lục của em tích cóp chút tiền đó không dễ dàng, muốn tỉnh hoa! Tôi còn phải giữ lại cầu hôn em nữa!”
Minh Châu động tâm, chỉ là nói chung thì người ta cũng phải làm giá một chút.
Cô cố ý chọc giận ông: “Tôi còn cho chú, chú giữ lại cầu hôn người khác đi! Dù sao hồng nhan ông Lục đã nhiều không kể xiết, cũng không thiếu một người là tôi đâu!”
Lời này, vừa tùy hứng lại mang theo chút làm nũng.
Hai mắt Lục Khiêm nóng lên, cô gái nhỏ năm đó, lại về rồi.
Ông rất muốn thân mật với cô, nhưng có con trai ở đây nên phải nhẫn nhịn, liền thấp giọng nói: “Đêm nay ở lại đi, sau này chúng ta sẽ không cần giấu diếm nữa.
Minh Châu lại không lập tức nhận lời ông.
Cô và ông tách ra đã nhiều năm, tuy rằng ở giữa cũng từng có đầu có cuối, nhưng dù sao tổn thương cũng quá sâu đậm.
Cô đang muốn từ chối...
Tiểu Thước Thước nghe thấy thì nhỏ giọng cầu xin: “Mẹ ơi, con muốn ở lại.”
Môi Minh Châu run lên hai cái, cậu bé nhào tới, làm nũng trong ngực ông. Cô vẫn luôn cảm thấy mình có lỗi với cậu bé, cho nên đặc biệt yêu thương cậu và cũng không nỡ từ chối yêu cầu của cậu.
Cô không nói rõ, nhưng ý là sẽ ở lại.
Chương 505 Cô lại không cho ông đáp án cụ thể.
Lục Khiêm cũng không vội vã, mà tự mình đi vào phòng bếp làm bữa ăn khuya cho hai mẹ con, ông làm món ngon gì đó, Minh Châu chỉ yên lặng ăn cơm, cũng không nói nhiều lời...
Lục Khiêm chăm sóc con trai, nói vô cùng dịu dàng: “Mấy năm nay em ít nói quá rồi, còn nhớ trước kia em cứ luôn ríu rít, mãi gọi chủ Lục chủ Lục không thôi.
thôi.”
Minh Châu rũ mắt: “Là người ai cũng phải trưởng thành
Lục Khiêm lẳng lặng chăm chú nhìn cô.
Thật ra ông cũng biết, bây giờ cô kiếm được rất nhiều tiền, gia thế lại tốt, và cô cũng có rất nhiều rất nhiều lựa chọn... Chỉ là ông vẫn vô cùng khao khát có được cô.
Những ẩn ý trong lời nói của người lớn, trẻ em đương nhiên không biết.
Một đêm dài.
Nhóc con mệt mỏi, Lục Khiêm tự mình tắm rửa cho cậu, lại lấy áo ngủ của trẻ em mặc vào.
Thước Thước vừa nằm trên giường lớn đã ngủ rồi.
Lục Khiêm ngồi bên mép giường, khuôn mặt anh tuấn thâm trầm, ông nhẹ nhàng vuốt ve mặt con trai thật lâu.
Cả đời này, người mà ông có lỗi nhất ngoại trừ Minh Châu thì chính là cậu bé.
Thật lâu sau, Lục Khiêm đứng dậy đi ra ngoài.
Ông tìm được Minh Châu ở phòng cho khách, cô đang đứng bên mép giường, trên tay cầm một bộ áo tắm, dường như đang khá rối rắm.
Lục Khiêm đi qua, từ sau lưng giữ lấy vai cô, nhẹ giọng nói: “Qua phòng ngủ chính ngủ đi! Một nhà ba người chúng ta còn chưa ngủ cùng nhau bao giờ.
Minh Châu nhẹ nhàng lắc đầu.
Lục Khiêm lại ôm lấy eo cô, khuôn mặt ông gác lên bờ vai mỏng của cô, lẩm bẩm: “Minh Châu, anh chờ hôm nay đã rất lâu rồi! Chú Lục nợ em rất nhiều điều, cho anh cơ hội bù đắp cho em, có được không?”
Minh Châu khóc.
Cô khóc đến mức hơi áp lực, cô một lần lại một lần bị ông từ bỏ, kết quả cuối cùng ông lại nói muốn cô.
Trong lòng Lục Khiêm cũng không quá vui vẻ.
Ông quay người cô lại, lau nước mắt cho cô, lại hôn xuống: “Anh sẽ không làm bậy đâu, chỉ ngủ cùng con trai thôi.”
Minh Châu muốn hỏi rất nhiều điều, chỉ là cuối cùng đến một chữ cũng không hỏi được.
Lục Khiêm ôm lấy cô trở về phòng ngủ chính.
Ông không động vào cô, rất kiên nhẫn chờ cô tắm rửa xong, một nhà ba người nằm ở trên một chiếc giường.
Bé con nằm giữa hai người họ.
Cách con trai, Lục Khiêm nằm tay cô, mân mê ngón áp út của cô.
Cô dậy thì rất thành công, cả ngón tay cũng thon dài.
Giọng nói của Lục Khiêm trầm thấp, trong bất tri bất giác ông đã biến cô thành phụ nữ, không còn là cô gái nhỏ không hiểu chuyện đời kia nữa, ông nói với cô rất nhiều điều.
Trong tương lai còn có dạy dỗ Thước Thước nữa.
Minh Châu cảm thấy không quá chân thật, cho dù cô có mạnh miệng như thế nào thì cũng không thể phủ nhận rằng, mình cũng đang đợi ngày này, chỉ là giờ đây ngày ấy thật sự tới, thì cô lại không biết phải làm sao.
Khi Lục Khiêm lướt qua con trai, vươn qua hôn môi cô, cô hơi hơi nhắm mắt.
Cần cổ mảnh khảnh đang căng thẳng.
Giọng nói của cô càng run rẩy hơn: “Lục Khiêm, em sợ.”
Cô sợ, tất cả những điều này đều là cảnh trong giấc mơ.
Cô càng sợ hãi tiếp nhận những điều này, dường như chờ đợi và thất vọng đã làm cô quen rồi.
Lục Khiêm vô cùng đau lòng, ông hôn môi cô trấn an.
Cuối cùng, ông cũng nhịn được mà không chiếm hữu cô, thấp giọng nói bên tai cô rằng: “Để lại cho đêm tân hôn đi!”
Minh Châu cảm thấy ông quá không biết xấu hổ.
Con cũng đã lớn như vậy rồi, bọn họ còn có đêm tân hôn gì chứ? Có điều cô cũng sẽ không chủ động nói chuyện này đâu, nếu không có vẻ như cô rất muốn vậy.
Minh Châu nằm trong lồng ngực Lục Khiêm, ông lại hỏi cô chuyện đi xem lễ.
“Để xem lại đã, gần đây có khá nhiều thông cáo.”
Lục Khiêm hôn lên khóe miệng cô: “Cố gắng đến đi! Minh Châu à, anh đã chờ ngày hôm nay lâu lắm rồi.
Cô lại không cho ông đáp án cụ thể.
Cô nghĩ, cứ từ từ đi, cô không muốn sống thành dáng vẻ không đáng tiền.
Lục Khiêm cũng không tức giận, lại hôn hôn cô, sau đó lại có chút không nhịn nổi mà kéo tay cô đi giải quyết giúp ông... Cô vừa xấu hổ vừa tức giận: Con trai còn ở bên cạnh đấy!
Nhưng cuối cùng vẫn bị ông thực hiện được.
Lục Khiêm cảm thấy thoải mái, ôm cô rồi nhẹ giọng lên tiếng: “Mấy năm trước, anh cũng không thể ngờ rằng mình lại thua trên tay một cô nhóc như em đâu! Cũng không nghĩ tới chuyện kết hôn... Minh Châu, về sau anh sẽ không mập mờ lung tung với những người phụ nữ khác nữa, anh sẽ toàn tâm toàn ý với em.”
Cô lẳng lặng nghe ông nói, trong lòng mềm mại vô cùng.
Cô ngủ trong lồng ngực ông.
Sáng sớm hôm sau, Lục Khiêm rời giường từ sớm, nhưng lại là đi làm bữa sáng.
Tiểu Thước Thước rất vui vẻ, vừa ăn bữa sáng vừa trộm nhìn mẹ, nhóc cảm thấy hôm nay mẹ thật xinh đẹp, làn da căng bóng, cả người đều dễ chịu.
Cậu bé cảm thấy, nhất định là mẹ rất thích bố.