-
Chương 496-500
Chương 496 Tiệc ăn mừng rất phô trương.
Nói ra những điều tệ hại của mình, nói ra quá trình tính
toán của mình, nói xong thì cô ta cũng nhẹ nhõm hơn nhiều... Mặc kệ tương lại có nổi tiếng hay không, cô ta cũng có thể đàng hoàng làm chính bản thân mình, chứ không phải là cái bóng của Ôn Noãn.
Hôm đó, Xa Tuyết nổi tiếng lên cả hotsearch.
Nhưng bởi vì nam chính, không có dây dưa tình cảm với cô ta nên trái lại cũng trở nên nổi tiếng từ scandal.
Người hâm mộ của cô ta cũng không giảm bớt.
Thậm chí vừa ủng hộ Xa Tuyết, vừa đi đào lại quá khứ của Ôn Noãn và Hoắc Minh, sau đó lại ship couple, còn có cả một tà giáo couple chính là Xa Tuyết và Ôn Noãn.
Tổng giám đốc bá đạo Ôn Noãn và hắc liên hoa minh tinh nhỏ.
Xa Tuyết vẫn nổi tiếng, còn hợp đồng cô ta ký với Ôn Noãn thì chia ba bảy.
Ôn Noãn lấy bảy phần.
Kết quả này, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, chỉ là Hoắc Chấn Đông tự mình gọi điện cho con trai, thăm dò hỏi mấy câu rồi họ nhẹ một tiếng: “Thiệu Đình, tình cảm giữa con và Ôn Noãn không có vấn đề gì chứ?”
Tập đoàn Tây Á.
Hoắc Minh ngồi trong phòng làm việc rộng lớn, đang kiếm tiền cho cổ phần của vợ mình.
Anh vừa xem tài liệu, vừa đối phó với bố mình.
“Có thể có vấn đề gì chứ?”
Hoắc Chấn Đông an lòng hơn, cười ha ha: “Thiệu Đình, bố đây không thể không khen vợ con đấy, con xem con gây ra chút tin đồn, mà dáng vẻ rộng lượng của Ôn Noãn đã đủ khiến tất cả đàn ông ngưỡng mộ! Nếu đổi thành mẹ con, ngày nào cũng nước mắt nước mũi mắng bố là kẻ phụ lòng rồi!... Không vấn đề gì thì tốt! Nếu không, bố còn nghĩ vợ con không coi trọng con đấy!”
Nét bút đen chợt dừng lại.
Hoắc Minh ngoài cười nhưng trong không cười: “Ôn Noãn không thích khóc bù lu bù loa đâu!”
Cô rất ít khi khóc, chỉ trừ lúc trên giường.
Hoắc Chấn Đông lại cười ha ha nói mấy câu.
Hoặc Minh cúp điện thoại, thư ký Trương đến nhắc nhớ anh: “Lễ chúc mừng bê phía tổng giám đốc Ôn, anh có đi không?”
Hoắc Minh suy nghĩ.
Cuối cùng anh vẫn quyết định không tham gia.
Anh tự gọi một cuộc điện thoại Ôn Noãn, Ôn Noãn bắt máy ngay chỉ sau vài tiếng chuông điện thoại: “Minh?”
Hoắc Minh cực kỳ thích cô gọi anh là “Minh”.
Anh thưởng thức một chữ này rất lâu rồi mới cười nhẹ và nói: “Anh không đến tiệc ăn mừng của em được, anh về nhà chăm sóc mấy đứa trẻ, chờ em xong việc rồi anh lại đến đón em sau.”
Ôn Noãn đoán được suy nghĩ trong lòng anh.
Anh không muốn dính dáng gì đến phụ nữ trong làng giải trí nên cũng dứt khoát không đi.
Ôn Noãn cũng không miễn cưỡng.
Cô đồng ý rồi nói: “Anh ở nhà đi, tài xế đưa em đi là được rồi.”
Hoắc Minh vẫn kiên trì nhất định phải đi đón cô bằng được.
Ôn Noãn cười đồng ý.
Cô cúp điện thoại quay người. Trợ lý dẫn theo vài người mới trẻ tuổi nhìn khá ổn đến, họ là người đóng vai phụ trong bộ phim lần này Ôn Noãn đầu tư.
Họ đều rất nguyên tắc và ngoan ngoãn gọi cô là “Tổng Giám đốc Ôn”.
Tối nay là tiệc ăn mừng.
Ôn Noãn không tránh được mặc long trọng hơn với một bộ váy dài sang trọng màu tím sẫm.
Phối cùng với trang sức phỉ thúy.
Tóc dài màu nâu chảy dài bên hông như thác nước.
Cô đang đứng cạnh khu đất bên cạnh cửa sổ cúi đầu xem điện thoại. Dáng vẻ hờ hững của cô lại mang theo chút sự thanh cao rất hấp dẫn người khác.
Mấy người trẻ tuổi dù rất căng thẳng vẫn không kiềm được mà nhìn cô.
Cuối cùng Ôn Noãn nâng mắt nhìn đến.
Sau đó, cô hơi ngẩn ra, cô thấy ở trong đó một người cực kỳ giống Cố Trường Khanh.
Sạch sẽ và cũng không nhiều dục vọng.
Ôn Noãn chăm chú nhìn cậu.
Ánh mắt cô man mác buồn lại rất tập trung, những người xung quanh đều nhận ra điều gì đó. Người thanh niên trẻ tuổi cứng người lại, gọi một tiếng: “Tổng Giám đốc Ôn.”
Ôn Noãn lấy lại tinh thần.
Khóe mắt cô hơi ướt, cười nói: “Nhìn cậu rất giống một người quen cũ của tôi.”
Lúc này, trợ lý ở bên cạnh nói nhỏ: “Cậu ta là nam ba của bộ phim này, tên là Cố Hi Quang.”
Cũng là họ Cố sao…
Cố Hi Quang lấy hết can đảm nói: “Là bạn của Tổng Giám đốc Ôn sao?”
Ôn Noãn cười nhạt: “Coi như vậy đi! Cậu tốt hơn hắn ta.”
Ít nhất cậu còn khỏe mạnh mà Cố Trường Khanh đã vĩnh viễn bị chôn vùi rồi… Tính ra hắn ta cũng mới có 34 tuổi, thậm chí còn chưa kịp để lại hậu duệ cho nhà họ Cố.
Nói xong, Ôn Noãn chậm rãi đi ra ngoài.
Mọi người xung quanh rất hâm mộ Cố Hi Quang vì cậu đã được Tổng Giám đốc Ôn chú ý.
Bọn họ quấn lấy trợ lý hỏi han, trợ lý nhỏ giọng cảnh cáo: “Đó là mối tình đầu của Tổng Giám đốc Ôn! Trước đây khi anh ta ra đi, tâm trạng của Tổng Giám đốc Ôn rất không ổn, sau này các ngươi đừng nhắc về cái tên đó nữa.”
Mối tình đầu…
Cố Hi Quang hơi mím môi nhìn về phía cửa.
…
Tiệc ăn mừng rất phô trương.
Xa Tuyết chính thức thuộc dưới trướng Ôn Noãn, Đinh Tranh tức giận đến mức gọi điện đến mắng Xa Tuyết máu chó đầy đầu, còn muốn vĩnh viễn phong sát cô ta.
Nhưng ở thành phố B, có người nào không biết cánh tay của Tổng Giám đốc Ôn còn cứng hơn của Đinh Tranh chứ?
Xa Tuyết rất biết ơn Ôn Noãn.
Trên bục, cô ta cảm ơn rất nhiều lần
Chương 497 Không có lần sau
Ôn Noãn ngồi dưới sân khấu với vẻ mặt bình tĩnh, trên mặt có vẻ mệt nhọc sau khi đã thỏa mãn và chiếm được quyền lợi, mà vẻ hững hờ này rất mê hoặc người khác.Cố Hi Quang hai mươi tư tuổi, cũng thích Tổng Giám đốc Ôn.
Khi bữa tiệc đêm chuẩn bị kết thúc, Ôn Noãn chuẩn bị rời đi sớm và để trợ lý chuẩn bị xe.
Ôn Noãn một mình đi đến trước quán rượu.
Gió đêm lạnh lẽo.
Sau lưng cô truyền đến giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi: “Tổng Giám đốc Ôn.”
Ôn Noãn quay người.
Cố Hi Quang đứng không xa ở phía sau, lặng lẽ nhìn cô. Khuôn mặt đẹp nhất của tuổi trẻ không giấu được lòng yêu mến.
Cậu từng bước đi đến gần cô.
Ôn Noãn cũng không né tránh.
Cố Hi Quang cầm trên tay một bông hoa hồng màu trắng, vừa mất tự nhiên vừa căng thẳng nói: “Tổng Giám đốc Ôn, tôi cảm thấy bông hoa này rất hợp với váy dự tiệc hôm nay của cô.”
Hoa hồng màu trắng sạch sẽ thuần khiết,
Ôn Noãn đưa tay nhận lấy.
Cô nghiêm túc nhìn người đàn ông trẻ tuổi nói nhẹ: “Rất đẹp! Cảm ơn cậu! Chồng tôi mỗi buổi sáng cũng sẽ để một đóa hoa bên gối tôi.”
Lời từ chối ấy làm khuôn mặt của người đàn ông trẻ tuổi đỏ bừng.
Ôn Noãn rất dịu dàng.
Cô lại nói tiếp: “Cậu rất tốt! Cậu không cần thấy có lỗi cũng không cần xấu hổ.”
Bởi vì thích một người không có gì là sai hết.
Chỉ cần không mắc sai lầm, vậy thì không hề sai.
Gió đêm rất lạnh, một chiếc áo khoác nam chất lượng tốt được khoác lên vai Ôn Noãn.
Cô ngẩng mặt nhìn, là Hoắc Minh.
Hoắc Minh cúi đầu nhìn cô chăm chú, nhẹ nhàng trách móc: “Bên ngoài lạnh lắm, sao em không thay quần áo đã đi ra vậy?”
Ôn Noãn ngẩng đầu cười dịu dàng.
Cố Hi Quang càng bối rối hơn.
Hoắc Minh nhìn cậu một cái, anh là một người đàn ông nhạy bén, chỉ liếc mắt anh đã nhìn ra người kia giống ai, nhưng tuổi lại còn quá trẻ… Nhưng điều ấy vẫn không thể ngăn cản cậu thích vợ của anh.
Hoắc Minh gật đầu với cậu rồi ôm Ôn Noãn rời đi.
Lúc lên xe, Hoắc Minh liếc nhìn bông hồng trên tay cô.
“Em rút ra từ lẵng hoa sao!”
Ôn Noãn ngồi trong xe, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Cố Hi Quang, thông tin cho thấy cậu ta chỉ mới hai mươi tư tuổi.”
Hoắc Minh hừ nhẹ.
Anh đi vòng ra sau xe, mở cốp sau và lấy ra một nắm hoa hồng nhét vào ngực cô.
Vừa đúng lúc cũng là hoa hồng trắng.
Ôn Noãn chớp mắt nhẹ, đây là tặng cô sao?
Cô kinh ngạc xen lẫn sự vui vẻ.
Hoắc Minh đứng ngoài xe chăm chú nhìn cô, thấy được vẻ mặt tươi cười của cô.
Anh nói với giọng khàn: “Em có thích không?”
Mặt của Ôn Noãn gần như chôn vùi bên trong hoa hồng, hiếm khi giọng nói của cô ngọt ngào rung động lòng người như vậy: “Thích lắm.”
Không có người phụ nữ nào không thích được người đàn ông tặng hoa cả.
Hoắc Minh mỉm cười.
Anh đóng cửa xe, nhẹ nhàng lịch thiệp đi vòng sang một bên khác lên xe... Chiếc xe đua màu đen chậm rãi rời đi, thân xe được đèn đường chiếu sáng cứ như một ngôi sao băng vậy.
Cố Hi Quang lặng lẽ đứng rất lâu ở cửa quán rượu.
Trên xe, Hoắc Minh bật một bài nhạc êm ái.
Ôn Noãn uống một ly sâm panh, thả lỏng cơ thể, cô hơi choáng váng tựa lưng vào ghế.
Ngã tư phía trước đúng lúc là đèn đỏ.
Hoắc Minh dừng xe, nghiêng đầu hỏi cô: “Em muốn về nhà hay đi sang căn hộ?”
Ôn Noãn tỉnh táo lại một chút.
Cô vùi mặt trong hoa hồng, lẩm bẩm: “Chỗ nào cũng được sao? Nếu như chỗ nào cũng được, em muốn đến quán rượu.”
Bầu không khí rất kì lạ.
Hoắc Minh nhìn cô chăm chú.
Sau đó, sau một âm thanh rất nhỏ, anh đã tháo dây an toàn nghiêng người nhào đến. Ôn Noãn ngước mắt định hỏi nhưng anh đã chặn lại đôi môi đỏ thắm của cô, trao cô một nụ hôn sâu và nhẹ nhàng.
Lúc lâu sau, anh mới ngẩng đầu.
Giọng Hoắc Minh khàn đến không thể nghe rõ: “Ôn Noãn, em có biết em đang nói gì không?”
Ôn Noãn một tay ôm hoa, một tay ôm cổ anh.
Như muốn đẩy ra, lại cứ như muốn gần lại.
Tiếng còi xe réo lên ỉnh ỏi phía sau!
Hoắc Minh thắt lại dây an toàn, hầu kết anh di chuyển lên xuống: “Vậy thì đến quán rượu!”
Có lẽ vì đã rất lâu rồi Ôn Noãn không chủ động đòi hỏi niềm vui từ anh, Hoắc Minh cực kỳ kích động, tìm kiếm khách sạn năm sao gần nhất và dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến đó.
Vừa bước vào phòng tổng thống, Ôn Noãn đã bị anh áp vào cửa chiếm hữu.
Anh đã kiềm chế rất lâu nên có phần thô bạo hơn bình thường.
Một lần đương nhiên là chưa đủ.
Hoắc Minh ôm cô vào phòng ngủ, ném cô lên đuôi giường. Chiếc váy cao cấp chẳng mấy chốc đã rơi xuống thảm, hoa hồng màu trắng mà anh tặng cũng rải rác bên trên bộ cánh tín
kia...
Không khí trong phòng nóng bỏng như lửa đốt.
Đến rạng sáng, bọn họ mới kết thúc hoàn toàn.
Hoắc Minh ôm hôn Ôn Noãn, dù là cơ thể hay là trái tim của anh đều cực kỳ thỏa mãn.
“Sao đêm nay em lại như thế?” Anh lẩm bẩm bên tai cô.
Cả người Ôn Noãn đầy mồ hôi tựa đầu vào vai anh nói khẽ: “Có thể vì là đã uống một ít rượu sâm panh!”
Hoắc Minh lại cúi đầu hôn cô một lúc.
Thật ra cả hai người đều nhớ, đêm nay bọn họ cũng không dùng biện pháp an toàn.
Dù vậy, cả hai người đều không muốn sửa chữa.
Ôm nhau giữa thời tiết gần đông này làm Ôn Noãn không hề muốn động đậy nữa.
Hoắc Minh cũng vậy.
Lúc lâu sau, Ôn Noãn nói khẽ: “Đứng lên đi! Đi về nhà!”
Hoắc Minh nghiêng người hôn cô, giả vờ không vui: “Có con thật không vui! Nếu như vừa làm xong có thể ấm áp ngủ đến sáng sớm thì thật vui vẻ... Không giống bây giờ, nửa đêm còn phải về nhà!”
Dù miệng nói như vậy nhưng anh vẫn mặc quần áo cho Ôn Noãn.
Váy dự tiệc của cô không mặc được nữa, anh để cô mặc sơ mi của anh.
Cuối cùng anh chỉ còn cái áo khoác.
Anh cũng chỉ mặc chiếc áo khoác lông màu xám, may mà nhìn không kỳ cục.
Anh ôm Ôn Noãn đến đại sảnh ở tầng một để trả phòng, lúc này đã là một rưỡi sáng. Nhân viên lễ tân nhận ra bọn họ nhưng rất có ý tứ không hỏi nhiều, nhanh chóng trả phòng và mỉm cười nói: “Mong ông Hoắc và bà Hoắc ghé đến lần sau”
Dù sao Ôn Noãn cũng hơi ngại.
Da mặt Hoắc Minh cực kỳ dày, lúc nhận hóa đơn anh không để ý hỏi: “Ở đây có thẻ hội viên không? Lần sau đến có được giảm giá không?”
Nhân viên lễ tân làm cho anh ngay lập tức.
Lúc lên xe, Ôn Noãn không nhịn được nói: “Không có lần sau!"
Hoắc Minh bỏ thẻ hội viên vào trong ngăn để đồ, chỉnh lại áo lông rồi liếc nhìn Ôn Noãn: “Bà Hoắc, em thấy không ổn sao? Anh thấy rất tốt!”
Mặt Ôn Noãn đỏ lên, không muốn nói về chủ đề này với anh nữa.
Hoắc Minh từ từ khởi động xe.
Ôn Noãn đang muốn nhắm mắt nghỉ một lúc nhưng lại vô tình thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ cách đó không xa, trong xe có một người phụ nữ mặt không cảm xúc nhìn bọn họ.
Mái tóc đen dài, khuôn mặt gầy khô.
Nhìn rất giống Đinh Tranh.
Ôn Noãn lạnh sống lưng, cô ngồi thẳng người ngay lập tức để nhìn rõ hơn, nhưng chiếc xe thể thao màu đỏ kia đã vòng sang chỗ ngoặt và lái sang hướng khác.
vậy?"
Chương 498 Thật ra Ôn Noãn hơi đau lòng.
Hoắc Minh nhận ra sự lo lắng của cô, nhẹ nhàng hỏi: “SaoÔn Noãn vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Cô dựa vào ghế ngồi, trầm giọng nói: “Hình như em vừa nhìn thấy Đinh Tranh! Minh, nửa đêm cô ta ở chỗ này làm gì? Có phải cô ta cố tình theo dõi chúng ta không?"
Hoắc Minh cau mày.
Anh nhẹ nhàng vỗ tay cô: “Để ngày mai anh cho người đi xem camera xem sao!”
Ôn Noan đồng ý, nhưng lòng cô vẫn rất khó để bình tĩnh trở lại. Đến tận khi về đến nhà cô vẫn trong trạng thái không yên tân, Hoắc Minh cho cô uống sữa bò nóng, cô uống hết mới thấy đỡ hơn một chút.
Dưới ánh đèn mờ.
Ôn Noãn dựa vào đầu giường, nhìn hơi yếu đuối.
Hoắc Minh nhẹ nhàng sờ đầu cô, thấp giọng nói: “Bây giờ anh gọi điện thoại đi lấy camera luôn, em đừng lo lắng, nhé?”
Anh để cô ngủ trước rồi một mình đi đến phòng sách.
Hoắc Minh vận dụng mối quan hệ, chỉ trong ba mươi phút đã lấy được camera giám sát ở bãi đỗ xe. Bên trong chiếc xe thể thao màu đỏ kia đúng là phụ nữ, tuy nhiên cũng không phải Đinh Tranh.
Hoắc Minh nhìn đi nhìn lại mấy lần.
Anh nói cảm ơn người kia: “Làm phiền Cục trưởng Hách rồi, lần sau tôi sẽ mời ông ăn cơm!”
Đối phương cũng nói vài câu khách sáo.
Hoắc Minh trở về phòng ngủ, thấy Ôn Noãn còn chưa ngủ, anh đi qua sờ đầu cô: “Anh đã điều tra rồi, không phải Đinh Tranh! Chỉ là phong cách hơi giống nhau thôi.
Mặt Ôn Noãn tựa vào lòng bàn tay anh cười nhẹ.
Cô nghĩ, có lẽ tinh thần của cô đã quá căng thẳng rồi.
Đêm khuya, cô đã ngủ.
Cô lại gặp ác mộng, cô lại mơ thấy Cố Trường Khanh.
cá
Giữa con đường quốc lộ mênh mông, dưới ánh đèn mờ, Cố Trường Khanh bị xe xúc cát đè bẹp dí. Nhìn từ cửa sổ xe, cả người hắn ta be bét máu không thể cử động được nhưng tay hắn vẫn cầm một cái khóa bình an.
Nó tỏa ánh sáng xanh giữa đêm tối.
Ôn Noãn nhẹ nhàng đi tới.
Cô mặc một bộ áo ngủ tơ tằm màu trắng, đối lập hoàn toàn với máu tươi trên người Cố Trường Khanh.
Hắn vẫn còn ý thức, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn cô, vươn tay về phía cô: “Ôn Noãn!”
Ôn Noãn ngồi xổm.
Tay cô run rẩy chạm vào cơ thể của hắn, vẫn còn ấm áp.
“Tôi gọi xe cứu thương cho anh!”
Cô nghe thấy giọng nói hốt hoảng của mình.
Cố Trường Khanh không hề cử động, khuôn mặt đầy sự đau thương, hắn nói với cô: “Đã quá muộn rồi Ôn Noãn! Đã quá muộn rồi!”
Ôn Noãn nắm chặt bàn tay của hắn.
Mặc dù cô từng hận hắn, nhưng cô cũng không muốn hắn chết.
Cô bắt đầu kéo hắn ra ngoài xe, giọng nói đầy sự lo lắng: “Cố Trường Khanh, anh cố chịu đựng đi, tôi đưa anh đi..”
Nhưng dù cô có kéo như thế nào cũng không thể di chuyển hắn được một centimet nào hết.
Ôn Noãn khóc.
Ngón tay Cố Trường Khanh giật nhẹ.
Một cái khóa bình an dính máu rơi vào lòng bàn tay của Ôn Noãn.
Hắn nhìn cô chăm chú, thấp giọng nói: “Ôn Noãn, cái này cho em... Anh phải đi rồi”
Nói xong, cơ thể của hắn từ từ trong suốt.
Trên trời những đóa hoa máu màu đỏ bay lên rồi dần dần nhạt bớt.
Ôn Noãn lấy tay vơ vét nhưng lại không giữ được chút nào.
Cố Trường Khanh chết rồi...
Trừ chiếc khóa bình an, hắn còn để lại cho cô một nụ cười cuối cùng và ba chữ không thành tiếng: “Anh yêu em.”
“Cố Trường Khanh! Cố Trường Khanh! Cố Trường Khanh!”
Ôn Noãn bừng tỉnh từ giấc mơ.
Cả người cô ướt đẫm mồ hôi, không ngừng gọi cái tên này.
Cô bị kéo vào một lồng ngực ấm áp.
“Ôn Noãn, em nằm mơ rồi!” Hoắc Minh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dịu dàng giống như đối xử với một đứa trẻ.
Ôn Noãn ngước mắt trong lòng anh.
Khóe mắt cô vẫn còn vương nước mắt, môi cô vẫn còn đang run rẩy, cô nhớ rõ tất cả mọi thứ trong giấc mơ.
“Minh! Em mơ thấy Cố Trường Khanh rồi.”
Cô nắm áo ngủ của anh, bối rối nói.
Hoắc Minh ôm cả người cô vào lòng, không ngừng vỗ về cô: “Chỉ là mơ thôi! Ôn Noãn, chỉ là mơ thôi.
Nước mắt Ôn Noãn lại tuôn rơi.
Cô sợ hãi.
Cô áp sát ngực anh, giọng nói cứ như con mèo nhỏ đang kêu: “Minh, em mơ thấy cả người hắn ta đầy máu ngồi trong xe. Em đi giữ hắn ta nhưng lại không thấy hắn ta đâu nữa.
Cô ôm cổ anh, nức nở nói: “Trong giấc mơ, hắn ta đưa em khóa bình an.”
Thật ra Ôn Noãn hơi đau lòng.
Nếu lúc trước cô nhận lấy khóa bình an ấy, có phải Cố Trường Khanh sẽ không đi con đường kia không, có phải hắn ta sẽ không chết không?
Chia tay làm cả hai bên hạnh phúc.
Cô không thể chúc phúc cho hắn ta, nhưng cô cũng không muốn hắn ta chết.
Ôn Noãn mở cửa lòng nói những điều này với Hoắc Minh...
Hoắc Minh không ngừng hôn cô.
Là một người đàn ông, anh không thể không có cảm xúc gì khi thấy vợ mình mơ thấy mối tình đầu đã chết. Nhưng anh biết cái chết của Cố Trường Khanh đã để lại bóng ma trong lòng Ôn Noãn, nếu không cô đã không nhìn nhầm Đinh Tranh, lại nằm mơ thường xuyên như vậy.
Hoắc Minh vuốt lưng cô, thấp giọng nói: “Để ngày mai anh đưa em đi chào tạm biệt!”
Ôn Noãn tựa vào vai anh, không nói gì...
Sau đó, dù cô vẫn sát trong lòng anh nhưng cuối cùng vẫn không ngủ được.
Bên ngoài có tiếng mưa rơi.
Chương 499 Đúng lúc thầy đang ở đây.
Cũng giống như ngày mà Cổ Trường Khanh chết vậy, mưa phùn che mắt, trời tối âm u.Ngực Hoắc Minh lại ấm áp.
Anh cũng không ngủ, sau đó anh trực tiếp vuốt ve mái tóc của cô, nhẹ nhàng hỏi cô: “Chuyện lúc trước của em và hắn ta là như thế nào vậy?”
Ôn Noãn gối đầu lên tay anh: “Anh sẽ không muốn biết đâu.”
Làm gì có người đàn ông nào rộng lượng như vậy?
Hoắc Minh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi của cô và nói: “Anh muốn biết.”
Ôn Noãn dựa vào ngực anh.
Cô nói rất khẽ, cô nói một vài chuyện, cô nói rất nhiều... Mà Hoắc Minh cũng kiên nhẫn dịu dàng nghe, anh là một người rất hiểu tình cảm, anh hiểu được.
Anh cũng có thể cảm giác được, năm đó trái tim Cổ Trường Khanh đã rung động.
Hắn ta đã bỏ lỡ Ôn Noãn...
Tâm trạng của Hoắc Minh cực kỳ phức tạp, anh cúi đầu, vợ của anh đã ngủ thiếp đi.
Có lẽ Cổ Trường Khanh trong giấc mơ của cô lần này là Cố Trường Khanh thời đại học, không có tai nạn xe cộ thảm khốc, chỉ có cây ngô đồng, chiếc xe đạp và thư viện mà thôi.
Đó là lần trái tim rung động lần đầu tiên đẹp đẽ.
Nếu nói không ghen thì không thể nào.
Nhưng anh biết, Cố Trường Khanh chết rồi, hắn ta sẽ mãi mãi lưu lại trong trí nhớ của Ôn Noãn.
Nếu cô không có tình cảm.
Vậy cô đã không nhận lấy bông hoa của Cố Hi Quang.
Hoắc Minh rón rén đứng dậy, anh không rời khỏi phòng ngủ, sợ Ôn Noãn tỉnh giấc lại sợ hãi. Anh chỉ đứng ở bên cạnh cửa sổ phòng ngủ lặng lẽ nhìn mưa rơi trong đêm.
Chuyện tình cảm vợ chồng mà anh muốn.
Thật ra đã phát triển tốt đẹp hơn, nhưng lại có thêm chút tiếc nuối, mà những tiếc nuối này chỉ có thể là anh tự đi gặm nhấm mà thôi.
Cũng giống như chuyện của Kiều An và Sở Liên vậy.
Ôn Noãn cũng chỉ có thể một mình im lặng chịu đựng mà thôi.
Cố Trường Khanh cũng thế, chỉ có thể là Hoắc Minh anh một mình chịu đựng, vì đây là cuộc sống của hai người họ. Nếu như muốn sống vui vẻ thì chắc chắn phải chịu đựng điều ấy.
Đã rất lâu rồi anh không nhớ đến Kiều An. Nhưng có lẽ dù rất lâu sau này Ôn Noãn cũng không thể quên được Cố Trường Khanh.
Chuyện này, Hoắc Minh không thể tính toán được.
Anh đứng đến nửa đêm, mãi cho đến khi sắc trời đã ửng sáng anh mới trở lại giường.
Người anh hơi lạnh, Ôn Noãn né tránh theo bản năng.
Hoắc Minh lại cố chấp ôm chặt cô.
Cô cau mày: “Người anh lạnh quá!”
“Sẽ ấm lên ngay thôi! Ôn Noãn, em giao em cho anh đi, về sau ngày nào anh cũng giúp em làm ấm có được không?” Anh vỗ sau lưng cô, dỗ dành cô đi ngủ.
đi.
Ôn Noãn vẫn chưa tỉnh hẳn, rất nhanh sau đó đã ngủ thiếp
Sáng sớm, cô tỉnh lại...
Hoắc Minh đã đưa Hoắc Tây đến trường, đồng thời cũng dẫn theo Doãn Tư.
Ôn Noãn lặng lẽ nằm thêm một lúc, cô vẫn không quên giấc mơ tối hôm qua, thế là cô đứng dậy đi vào phòng để quần áo mở két sắt ra.
Chiếc khóa bình an kia vẫn lặng lẽ nằm ở đó.
Ôn Noãn cầm nó lên.
Cô đặt nó trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như cô còn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên đó.
Đó là hơi ấm cơ thể cuối cùng lúc Cố Trường Khanh còn sống.
Đúng lúc này, tiếng người giúp việc vang lên ngoài cửa: “Bà chủ đã dậy chưa ạ? Ông chủ đã báo là chiều nay sẽ trở lại đón bà chủ lên núi để gặp thầy Thanh Thủy
Ôn Noãn hơi ngẩn ra.
Cô vốn tưởng là Hoắc Minh chỉ nói cho vui thôi, ai ngờ lại thật sự chuẩn bị đi.
Cô trả lời đã biết.
Ôn Noãn lại lặng lẽ nhìn một lúc, sau đó cất khóa bình an vào trong két sắt.
Lúc này, điện thoại của cô kêu lên.
Cô cầm lên nhìn qua, thì ra là cô Hồ gọi tới.
Giọng nói của cô Hồ rất vui vẻ, cô ấy nói với cô rằng dù
phim điện ảnh của cô mới quay được một nửa nhưng cũng đã được đề cử ở một lễ trao giải nào đó, ngành điện ảnh cũng rất coi trọng nó.
Đối với Ôn Noãn, tin tức này lúc nào cũng làm cô rất vui.
Co lại tán gẫu với cô Hồ thêm một lúc.
Giữ trưa, Hoắc Minh dẫn Doãn Tư trở về. Tiểu Doãn Tư rất thích bố mình, không cần bảo mẫu ôm mà chỉ muốn bố ôm thôi. Ôn Noãn nói: “Chiều không đưa Doãn Tư đi cùng nữa! Đường núi khó đi!”
Đúng là con trai ruột của Hoắc Minh.
“Phải dẫn thằng bé đi cùng chứ! Tiện đây để thầy Thanh Thủy xem thử xem.
Ôn Noãn gật đầu.
Cô chuẩn bị đồ cũng, lại cầm theo ít nhang.
Ba giờ chiều, Hoắc Minh dẫn theo vợ con xin gặp thầy Thanh Thủy.
Đúng lúc thầy đang ở đây.
Đôi mắt tinh tường ấy nhìn Hoắc Minh chăm chú, chắp tay trước ngực: “Lần này gặp thí chủ, bần tăng cảm thấy thí chủ đã thay da đổi thịt rồi.”
Bình thường Hoắc Minh không tin thần phật.
Nhưng dù sao anh vẫn kính sợ.
Anh lại nói thêm vài câu với thầy, thắp nén nhanh rồi để thầy nhìn Tiểu Doãn Tư một chút.
Cuối cùng, thầy Thanh Thủy cười nói: “Lần này Hoắc thí chủ đến chắc không phải vì mình, cũng không phải vì con.”
Hoắc Minh khom lưng một cái.
Chương 500 Ông Hoắc, anh thật sự là người tốt
Thầy Thanh Thủy nhìn về phía Ôn Noãn, mắt ông ấy sáng lên, nói nhẹ: “Hẳn trên người Ôn thí chủ có một chiếc khóa bình an, vì sao thí chủ lại không cầm theo? Đó là một vị thí chủ họ Cố cầu ba ngày mới cầu được cho thí chủ. Nhà Phật xem trọng chữ “thành”, bần tăng nghĩ, chiếc khóa bình an này chắc chắn sẽ có thể giúp nữ thi chủ gặp dữ hóa lành.”Ôn Noãn hơi bất ngờ.
Cô nghĩ ngay đến chiếc khóa bình an ở trong két sắt.
Ôn Noãn giật mình lo lắng.
Thầy Thanh Thủy mỉm cười: “Mọi chuyện trên thế gian này thật thật giả giả, thay đổi khó lường trước được, không ai có thể biết ngày mai sẽ có chuyện gì xảy ra! Cho nên, đừng ngại sống tự do tự tại”
Ôn Noãn biết được sự uyên thâm của ông ấy nên rất thành kính nhận lời.
Thầy Thanh Thủy rất có hứng thú với Doãn Tư, sờ soạng cậu bé một lúc lâu.
Đứa nhỏ này không giống bố mẹ của cậu bé, cả đời đều hạnh phúc.
Quay lại xe, Hoắc Minh nhìn vợ của mình thông qua gương chiếu hậu.
Tiểu Doãn Tư ngồi trên ghế trẻ em, Ôn Noãn kiên nhẫn cho cậu bé nhìn tranh minh họa, cậu bé cái hiểu cái không, cười lộ ra hàm răng nhỏ trắng tuyết rất đáng yêu.
Đến ngã tư phía trước, anh nhìn đồng hồ, cũng có thể đi đón Tiểu Hoắc Tây rồi.
“Chúng ta đi đón Hoắc Tây rồi đến phòng ăn ăn nhé?”
Hôm nay này bọn họ ở chung với nhau rất vui vẻ, Ôn Noãn cũng không muốn làm anh mất hứng, cũng ừ một tiếng: “Đưa cả Sùng Quang đi cùng đi! Em nghe Hoắc Tây nói gần đây nhà thằng bé cãi nhau rất to, không tốt với sự trưởng thành của trẻ em gì cả.
Giọng nói của cô mềm mại.
Hoắc Minh nhìn cô thông qua gương chiếu hậu, cười nhạt: “Nếu em không đành lòng, hay là đón thằng bé vào nhà ở đi, Hoắc Tây cũng có thêm bạn.”
Ôn Noãn rất bất ngờ...
Hoắc Minh nhẹ nhàng đánh lái: “Anh thấy em rất thương thằng bé?”
Ôn Noãn chưa trả lời được hay không, chuyện liên quan đến trẻ con không chỉ cần đứa bé ấy tự nguyện đồng ý còn cần xem thái độ của bà Trương nữa, bọn họ cũng đâu thể bắt con trai của người khác về nhà được!
Thật bất ngờ.
Khi đến trường mầm non, chỉ thấy Trương Sùng Quang với khuôn mặt căng thẳng đang được một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi nắm tay, nghe nói là dì nhỏ của cậu nhóc.
Quan hệ giữa hai nhà Hoắc Trương khá đặc biệt.
Vợ chồng Hoắc Minh xuống xe, đi đến hỏi thăm.
Khóe máy dì nhỏ của Trương Sùng Quang ứa nước mắt, cô ta thấp giọng nói: “Mẹ của thằng bé đã nghĩ quẩn tự tử rồi, bây giờ ở nhà đang làm tang lễ! Ông Hoắc, cảm ơn hai người đã chăm sóc Sùng Quang trong hai năm nay, về sau tôi muốn dẫn thằng bé qua Thanh Thành sống, dù chỗ ấy hơi nhỏ nhưng cũng không tệ”
Cô ta để Trương Sùng Quang nói lời tạm biệt.
Trương Sùng Quang vừa biết tin mẹ mất, vẫn còn bàng hoàng: “Chú, dì, hẹn gặp lại.”
bố.
Tiểu Hoắc Tây không nỡ.
Cô bé giữ chặt tay Trương Sùng Quang, lại ngẩng đầu nhìn
Ôn Noãn cũng im lặng nhìn Hoắc Minh.
Hoắc Minh ngồi xổm, sờ đầu Trương Sùng Quang rồi dịu dàng nói: “Vừa rồi dì cháu nói muốn đón cháu về nhà ở, cháu có đồng ý không? Trong nhà có Hoắc Tây và Hoắc Doãn Tư, có lẽ sau này còn có thêm em trai em gái nữa, sẽ rất đông vui náo nhiệt.
Dì nhỏ của Trương Sùng Quang rất bất ngờ.
Cô ta không nghĩ đến Hoắc Minh và Ôn Noãn lại đồng ý nhận nuôi Sùng Quang.
Cô ta không nỡ, nhưng lòng cô ta hiểu rõ, với khả năng của mình thì cô ta chỉ có thể cho Sùng Quang ăn no mặc ấm, những chuyện khác đừng nghĩ đến. Nhưng nhà họ Hoắc lại có thể cho cậu bé bắt đầu từ sự giáo dục tốt nhất.
Cô ta không nói gì, để cậu nhóc tự quyết định.
Trương Sùng Quang chỉ nhìn Hoắc Minh, rồi lại nhìn Ôn Noãn, thật lâu sau cậu nhóc mới nhỏ giọng hỏi một câu: “Hai người có ly hôn không?”
Hoắc Minh vuốt đầu cậu bé.
Anh dịu dàng nói: “Nếu như dì tức giận, chú sẽ dẫn cháu và Hoắc Doãn Tư ra ghế sofa ngủ, nên bình thường chúng ta đừng làm dì giận nhé?”
Trương Sùng Quang nghẹn ngào nói được.
Dì nhỏ của cậu nhóc cũng khóc lên.
Cô ta không ngừng nói: “Ông Hoắc, anh thật sự là người tốt.”
Hoắc Minh cười nhạt, anh cũng không phải người tốt, chỉ là Ôn Noãn và Hoắc Tây đều yêu thích Sùng Quang.
Có thêm tầng quan hệ này, Hoắc Minh cũng giúp đỡ xử lý.
Sau khi đã giải quyết xong hết những chuyện sau lễ tang, Trương Sùng Quang được nhận thừa kế tài sản hơn một trăm triệu, Hoắc Minh giúp cậu nhóc tìm chỗ ký gửi đáng tin cậy rồi đón cậu nhóc về nhà.
Bố của Trương Sùng Quang đến cái rắm cũng không dám thả một cái.
Trong biệt thự vẫn sửa chữa phòng trẻ em.
Tiểu Hoắc Tây dẫn Trương Sùng Quang về phòng ngủ của mình, cứ như ôm con búp bê yêu thích vậy, ôm nhau ngủ mấy ngày liền.
Đến khi Trương Sùng Quang đã quen thì một nhà lại ra ngoài ăn cơm.
Bây giờ trong nhà có ba đứa trẻ.
Có lẽ Hoắc Minh còn muốn có thêm một đứa nên trực tiếp đổi xe, đổi sang một cái rộng rãi hơn, bọn trẻ ngồi cũng thoải mái.
Ôn Noãn thấy ngồi cạnh bếp ăn rất vui.
Hoắc Minh lại thấy không an toàn, anh vừa đánh lái vừa nói: “Chúng ta ăn ở nhà hàng Pháp của em đi! Cũng lâu lắm rồi em không qua đó xem thử.”
Ôn Noãn hiểu được suy nghĩ đen tối của anh.