-
Chương 481-485
Chương 481 Quả nhiên là vậy!
Nửa tháng sau.
ỏng chồng chủ mỏ than của Đinh Tranh bị lật tẩy.
Năm mạng người biến mất cách đây bốn nãm trước được cỏng khai, còn ông chủ mỏ than giàu có kia trực tiếp bị bắt, kết quả phải ngồi ít nhất hai mươi năm tù.
Trời đất của Đinh Tranh như sặp xuống.
Cò ta muốn gặp ông Lục nhưng bị thư ký Liều ngăn lại.
Thư ký Liều nói lời ấn ý: “Cò Đinh, ngài Lục của chúng tòi vẩn có ý định hợp tác lâu dài với cô nhưng không ngờ được gốc gác của chồng cỏ lại không sạch sẽ, cho nên ngài ấy chỉ có thể từ bỏ!”
Đinh Tranh có ngu cũng nhận ra được chuyện này không bình thường.
Thế nhưng lấy thân phận và địa vị hiện tại, cô ta cũng không dám khiêu chiến với quyền lực của Lục Khiêm, cô ta chí có thế cầu xin được gặp ông một lần.
Thư ký Liễu cười thoái mái.
“Cò Đinh ngầm lại xem mình đã đâc tội với người nào?”
Đinh Tranh ngây ngấn cả người.
Hồi lâu sau, cô ta mới lấm bấm: “Là ôn Noãn!”
Thư ký Liều không đáp lại trực tiếp, anh ta chỉ nói: “Em gái của ông Lục mất sớm, ông Lục chỉ có thế dành hết tình cảm cho cò chủ mà thói. Cò Đinh nghĩ lại xem đây là tình yêu thương như thế nào? Trước khi làm việc, cò Đinh không hỏi thăm rõ ràng, chỉ toàn làm chuyện hồ đồ!”
Thư ký Liều nói xong thì rời đi.
Đinh Tranh ngồi một mình trước bàn trà, toàn bộ cơ thể đều suy sụp!
Cò ta cầm một tách cà phê lên, mặc dù đã cô’ gắng ôn định nhưng tay cò ta vần không ngừng run rấy… Cò ta khỏng muốn tin rằng, cò ta nổ lực phấn đấu nhiều nãm nhưthế nhưng vần thua ởtrên tay ôn Noãn.
Thậm chí Ôn Noãn còn chưa ra tay đã khiến cò ta vò cùng chật vật.
Không, không được!
Lão Chu nhà cô ta không thế ngã, cho dù phải hèn mọn cầu xin ôn Noãn, cò ta cũng phải giữ được lão Chu.
Lúc Đinh Tranh đi ra khỏi phòng trà, bẽn ngoài đang mưa, thời tiết đầu thu ban đầu còn hơi khò nóng nay đã bị mưa phùn tưới mát hơn nhiều…
Biệt thự, mưa phùn rơi.
Ôn Noãn ngồi trong đình ở sân sau hóng gió, cô đang nghịch bình hoa.
Cõ cắm những bông hoa tự tay trồng.
Người giúp việc đi tới, hạ giọng mở miệng: “Bà chủ, có cô Đinh muốn gặp bà!”
Ôn Noãn nhẹ nhàng chớp mắt.
Cô đã thấy tin tức hôm nay, cũng đoán ra được Đinh Tranh sẽ đến cầu xin cò, chỉ là không ngờ sẽ tới nhanh như vậy.
Cò cười nhẹ, nói: “Cứ nói tôi không ở nhà!”
Người giúp việc gật đau rời đi.
Trước cửa biệt thự, Đinh Tranh bung dù, nôn nóng đi qua đi lại.
Cò ta phải tới cầu xin ôn Noãn là điều hoàn toàn bất đắc dĩ.
Cò ta nghĩ, dù ôn Noãn có tuyệt tình đi chăng nữa thì bọn họ cũng là bạn học cũ, nế mặt tình cảm cũ giúp đỡ một phen cũng không khó, chỉ cần cô ta chịu cúi dầu.
Nhìn từ xa, người giúp việc bung dù đi tới.
“Xin lỗi cõ Đinh, bà chủ của chúng tỏi đã ra ngoài! Lân sau cò hẵng đến!”
Đương nhiên Đinh Tranh biết ón Noãn chí lấy cớ.
Rõ ràng cò đang trong nhà.
Đinh Tranh không cam lòng, cò ta vứt hết thế diện đứng ở trước cửa hò to: “ôn Noãn! Tòi biết cò đang ở trong, vì sao cò không chịu gặp tòi?… ĐƯỢC rồi, tỏi rất xin lỗi vì đã tiết lộ chuyện riêng tư của cô, nhưng chuyện đó cũng đâu có ảnh hưởng gì nhiều tới cò, không phải sao? Chắng lẽ làm gì đi nữa cô cũng phải khiến tòi chết mới vừa lòng phái không?”
Sắc mặt người giúp việc rất khó coi: “Cô Đinh, cò đừng gây khó dề cho chúng tòi!”
Bà chủ dể tính không so đo. Nếu ông chủ về nhà, nhất định sẽ hỏi tội.
Đinh Tranh tức giận đến mức quăng cá dù, chạy tới nắm lấy cánh cống đen khằc hoa vãn ra sức lắc lư, trong miệng thốt ra lời nói không sạch sẽ: “ôn Noãn, mày đi ra cho tao! Mày giả vờ chết làm gì? Mày nghĩ rằng mày tốt hơn tao sao? Mày đã quên lúc trước mày theo đuổi Cố Trường Khanh như thê’ nào hả?”
“Mày nói cả đời này chỉ mãi mãi yèu mình Cố Trường Khanh!”
“Ha ha, mày cũng chẳng khác gì tao, chỉ yêu quyền thế!”
“Mày không yêu Hoắc Minh, tao chẳng nhìn thấy chút tình yêu nào ở trong mắt mày! Ôn Noãn, đây là báo ứng của mày, mày luôn dẫm lên tao, báo ứng tới rồi đấy.”
Đinh Tranh biết ôn Noãn sẽ không hồ trợ, dứt khoát xé rách mặt.
Ôn Noãn nghe thấy được.
Cô bình tĩnh chỉ đạo: “Gọi bảo vệ đuối cỏ ta đi!”
Bảo vệ tới kéo Đinh Tranh đi, lúc lôi cò ta rời đi, Đinh Tranh tựa như người đàn bà điên đanh đá chửi đổng trong mưa, những lời nói khó nghe kia không ngừng thoát ra khỏi miệng cỏ ta.
“Tiếp tục thế đi!”
“Ôn Noãn, mày đã mất đi niềm vui khi làm phụ nữ.”
“Tao nghĩ nếu làm với Cố Trường Khanh chắc còn có cảm giác hơn lúc mày làm với Hoâc Minh đấy nhỉ?”
Một chiếc Bentley màu vàng kim từ từ tiến lại g‘ân.
Cửa số xe được kéo xuống một nửa.
Lời Đinh Tranh nói, Hoằc Minh nghe rõ rành mạch.
Khuôn mặt tuấn tú của anh không cảm xúc.
Đinh Tranh quay đau nhìn thấy anh.
Cò ta nhào lên vổ cửa xe, nước mưa không ngửng chảy vào trong miệng cò ta, cò ta liều mạng nói: “Luật sư Hoắc, tỏi cầu xin anh giúp tòi! Anh kêu ón Noãn buông tha cho lão Chu nhà tòi được không? Anh muốn cái gì tòi cho anh hết.”
Cò ta tự nhận mình cũng có chút nhan sắc, dể khiến đàn ông trìu mến.
Cò ta cảm thấy, ắt hắn người đàn õng trước mắt không được thỏa mãn trong hòn nhân, mà cô ta lại có thế khiến anh vui sướng.
Chiếc Bentley màu vàng kim dừng lại.
Cần gạt nước phía trước không ngửng đưa qua đưa lại.
Hoầc Minh ngồi trong xe, trén người là bộ vest quý giá, lúc anh cúi (Tâu chàm thuốc lá, nhìn anh sang trọng khó nói thành lời.
Đinh Tranh biết mình rất đè tiện.
Người cô ta yêu nhất chính là Cô’ Trường Khanh, cõ ta vẩn qua lại với rất nhiều đàn ông, nhưng khi một người đàn ông sạch sẽ chưa bao giờ dan díu với người phụ nữ khác xuất hiện, cô ta vần nhào lên.
Cò ta ghen ghét với ôn Noãn.
Hoắc Minh nhẹ nhàng thở ra một vòng khói, nghiêng đau nhìn Đinh Tranh, cái liếc mầt kia cũng đủ cho tất câ phụ nữ mềm chân.
Đinh Tranh lẩm bẩm mở miệng: “Giúp tòi!”
Giọng điệu Hoắc Minh lạnh lẽo: “Chồng cô xảy ra chuyện, từ đâu tới đuôi đều là ý của tôi! Cõ Đinh, tòi không phải Cố Trường Khanh, tôi chưa bao giờ nhặt rác rưởi!”
Với loại người như Đinh Tranh, anh câm thấy dơ.
Hoắc Minh dập thuốc.
Anh mở miệng nói với bảo vệ: “Đứng ở đây làm gì? Kéo cò ta ra, đừng cản đường tòi.”
Đinh Tranh sững sờ.
Hoẩc Minh từ từ chạy đi, lúc ngang qua cò ta, bỗng nhiên anh dừng lại.
Bên trong xe, nửa mặt anh cũng sắc bén vò cùng, nhưng lời anh nói ra nói lại lạnh lùng kinh khủng: “Tôi rất để ý tới ôn Noãn! Nếu cô Đinh cứ khiến cô ấy luẩn quấn không vui trong lòng, tỏi đây cũng không ngại phá hủy thứ mà cô Đinh để ý nhất.”
Thứ Đinh Tranh đế ý nhất là Cố Trường Khanh.
Cò ta vừa yêu vừa hận anh ta!
Nếu Cố Trường Khanh nghèo túng, anh nghĩ đây mới là thứ Đinh Tranh không chịu đựng được.
Cửa sổ xe nâng lên.
Người đàn ông cao quý kia chậm rãi lái xe vào biệt thự, có khi anh sẽ tới an ủi ôn Noãn.
Đinh Tranh không chịu nổi gào thét.
Rõ ràng do cò ta xui xẻo, vì sao cả thế giới đều sẽ đi an ủi Ôn Noãn!
Chiếc Bentley vàng kim dừng lại.
Hoằc Minh ngồi bên trong xe, lẳng lặng hút thuốc lá.
Bẽn tai vang lên lời Đinh Tranh mới nói.
[Cứ tiếp tục vậy đi!]
[Ôn Noãn, cò đã mất đi niềm vui khi làm phụ nữ!]
[ Tòi nghĩ nếu làm với Cố Trường Khanh chắc còn có cảm giác hơn lúc cò làm với Hoắc Minh đấy nhỉ?]
Anh không nên đế ý nhưng anh vẩn để ý.
Thán là một người đàn ông, đặc biệt là một người đàn ỏng sinh ra đã ưu việt như anh, bản thân anh vò cùng đế ý chuyện mình khỏng thể khiến cho vợ cảm thấy vui sướng!
Anh cũng biết, Cố Trường Khanh không quên được ôn Noãn.
Bọn họ có được hồi ức bốn năm bên nhau.
Mặc kệ là tốt hay không tốt, bọn họ cũng đã từng ngọt ngào…
Hút hết một điếu thuốc, anh xuống xe, đi thắng ra sân sau.
Ôn Noãn vẩn đang nghịch bình hoa kia.
Thấy Hoẩc Minh tiến vào, cò nhẹ giọng hỏi: “Cò ta đi rồi sao?”
Hoẩc Minh cởi bỏ nút thắt tây trang, cởi áo khoác, nhẹ nhàng khoác lên vai cò: “Trời lạnh, sao em lại ngồi ngoài này?”
Ôn Noãn mỉm cười: “ở bên ngoài rất thoải mái.
Anh cúi người hôn cô.
Ôn Noãn đáp lại nụ hòn của anh, có lẽ vì muốn khiến anh vui, cò ôm lấy vai anh… Sau đó anh ngồi vào trên ghế, cô ngồi vào trong lòng ngực anh.
Áo khoác trén vai cò rơi xuống đất, bàn tay anh thăm dò vào váy cô.
Cò nhẹ nhàng cẩn vai anh, thấp giọng nói: ‘Vê phòng.”
Hoắc Minh rút tay lại, nhẹ nhàng vỗ eo co, cố ý trêu đùa cò: “Nghĩ cái gì thế bà Hoâc! Hoẩc Tây và Doãn Tư đâu?”
Ôn Noãn đoán ra suy nghĩ của anh.
Cò tựa lên vai anh, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh tuấn: “Bố mẹ đón về rồi, nói là đế không gian cho vợ chồng chúng ta bồi dưỡng tình câm.”
Hoăc Minh ôm vòng eo của cò.
Hai cái đều im lặng.
Thật ra tình cảm giữa bọn họ không tồi, sống chung cũng thoải mái, anh sãn sóc cho cô, cô cũng dịu ngoan với anh, thế nhưng lại thiếu một chút tình cảm mãnh liệt, nhạt nhòa hơn cả đòi vợ chồng già mà thôi.
Cũng không gì là không tốt!
Nửa tháng sau.
Ông chồng chủ mỏ than của Đinh Tranh đã xác nhận mọi chứng cứ, trên cơ bản phải ngồi tù hai mươi nàm.
Vợ con rời bỏ.
Đinh Tranh là người vợ hiện tại, được chia khoảng năm triệu tiền mặt… Khoảng cách này chênh lệch khá xa so với cuộc sống nhà giàu cỏ ta mong muốn.
Ôn Noãn không tiếp tục bỏ đá xuống giếng.
Chỉ có điều không ngờ được cô lại gặp lại Đinh Tranh trong buổi gặp gỡ nhà họ Tư.
Ôn Noãn muốn đóng phim điện ảnh, bên cạnh có một đám nam diễn viên trẻ đẹp vây quanh, ai cũng muốn được diễn chung với cò Hồ.
Bình thường Bạch Vi bị cảnh Sâm quản lý nghiêm ngặt.
Đém nay hoàn toàn được thả lỏng, nhìn mấy nam diễn viên trê đẹp này, cỏ ấy sờ mặt mình, hận bản thân không lo chăm sóc!
Ôn Noãn thấp giọng bảo cò ấy kiềm chế. Nếu thật sự xây ra chuyện, Cảnh Sâm sẽ làm thịt cô.
Bạch Vi đang định giải thích, khóe mằt đáo qua chợt nhìn thấy người quen, cò ấy thấp giọng nói với ón Noãn: “Đinh Tranh tới, cò ta cũng thật bản lĩnh, chồng còn ở trong tù mà bản thân đã nhanh chóng leo lên õng lớn bên ngành giải trí rồi.*
Ôn Noãn lơ đãng liếc mắt thì thấy Đinh Tranh đang mặc một bộ đồ dạ hội màu bạc, kéo tay một người đàn ông bụng bia, từ từ bước đến.
Cò ta gầy hơn nhiều, nhìn có vẻ thêm phần xinh đẹp yếu ớt.
Rất hút đàn ỏng trìu mến.
Lúc này, cò ta nhìn chằm chằm vào cô, tỏ vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống!
Ôn Noãn đâu sợ cô ta.
Cô hạ giọng nói với Bạch Vi: “Nhà sản xuất cô ta dựa vào mấy nãm nay làm ăn không được, quay bộ nào lỗ bộ ấy! Đây là muốn dựa hơi vào mấy cái lò xo thép trong tay Đinh Tranh mà thôi!”
Bạch Vi rất bội phục cô.
Ôn Noãn cười: “Hai ngày trước uống trà với cô Hồ, cò ấy nói cho tớ biết.”
Khi nói chuyện, Đinh Tranh ngồi ở một chổ rất xa.
Ôn Noãn không quan tâm tới cò ta, tiếp tục xã giao, tới lúc mười giờ, cỏ nói với Bạch Vi: “Cậu ở lại chơi một lát, tới về trước!”
Bạch Vi rất kinh ngạc: “Hoắc Minh quản lý nghiêm khâc vậy sao?”
Ôn Noãn chỉ cười nhẹ.
Thật ra cũng không phải Hoắc Minh yéu cầu cò trở về sớm, mà từ sau lề kỷ niệm ngày thành lập trường, cô có thế cám giác được anh đang cảm thấy không an toàn, cò cũng có thể thông câm.
Tình cảm giữa bọn họ vốn đã bình đạm. Lại còn nhìn thấy video Cố Trường Khanh, sau đó anh càng trở nên nổ lực. ôn Noãn vẩn cảm thấy, giữa vợ chồng bọn họ ít nhất phải có một người bình thường.
Cho nên mặc dù anh cần cù cày cấy, cô vẫn rất khoan dung.
Bình thường lúc anh muốn, cò cũng chưa bao giờ từ chối.
ôn Noãn chào hỏi xong thì rời đi trước.
Dinh thự nhà họ Tư có lối ra khá dài, người giúp việc cầm áo khoác cho cò.
Giọng nói của Đinh Tranh truyền đến từ đằng sau.
“Ôn Noãn!”
Ôn Noãn quay đầu lại thì nhìn thấy gương mặt như bị quỷ gặm của Đinh Tranh, cõ khẽ nhíu mày: “Cò Đinh, có việc gì sao?”
Đinh Tranh kẹp một điếu thuốc dài dành cho nữ trong tay.
Cò ta cúi đầu châm thuốc, giương mât quan sát ôn Noãn thật lâu, sau đó cô ta mới nhẹ giọng nói: “ôn Noãn, mày thắng rồi đấy! Lão Chu nhà tao vào tù rồi, sau này tao chỉ có thế dựa vào bân thân mà thỏi.”
ón Noãn chỉ cười nhẹ.
Đinh Tranh hung hăng hút một ngụm thuốc: “Tao biết mày rất vui! Mày là vì Bạch Vi đúng không! Năm đó cò ta bị thương nặng như vậy, mày là chị em tốt của cò ta, tất nhiên cũng sẽ đau lòng! Hiện tại bọn mày được như ý nguyện.”
Cò ta bổng nhiên híp mằt, cười.
“Tao thấy rất kỳ quái, rõ ràng bây giờ mày không yêu Hoăc Minh, vì sao còn ở cạnh anh ta? Không phải mày không thiếu tiền sao? Dù thế nào nhà họ Lục cũng có thể nuôi mày ăn sung mặc sướng mà!”
“Có một người cậu như vậy, mày còn sợ cái gì?”
ón Noãn bình tĩnh mở miệng nói: “Đinh Tranh, cò cho rằng tất cả mọi người đều xem mình là trung tâm giống như cõ sao? Hoắc Minh chẳng những là chồng của tòi, anh còn là bố của hai đứa nhỏ.”
Đinh Tranh cười rộ lẽn, cười chây cả nước mắt.
Bố của hai đứa nhỏ…
Quả nhiên là vậy!
Đây mới là lời nói thật lòng của ôn Noãn, cô vui sướng ở đâu, hạnh phúc ở chổ nào?
Cò và Hoầc Minh ở bén nhau chắng qua cũng chỉ vì con cái mà thôi, chẳng qua cũng chỉ là thỏa hiệp mà thòi, thật ra cò có điếm nào sống tốt hơn cò ta chú?
Ôn Noãn không muốn đế ý tới cò ta, xoay người rời đi.
Vừa mới xoay người đã thấy Hoẳc Minh đứng ở cửa.
Anh chỉ im lặng nhìn cò.
Đôi mắt anh thâm sâu giống như bầu trời day mây, sương mù vây kín…
Chương 482 Ôn Noãn nhẹ nhàng nhắm mắt.
Ánh đèn mờâo.
Va vào nhau, tạo ra những cái bóng dài.
Ánh mắt dây dưa, chỉ là không ai cất tiếng.
Lời nói của òn Noãn quanh quấn trong đau Hoằc Minh rất lâu –
[ Anh ấy vần là bố của hai đứa nhỏ. ]
Thật ra anh biết ôn Noãn sẵn lòng hòa giải với anh đế Hoắc Tây và Doãn Tư có một gia đình trọn vẹn, nếu không cô không thể tha thứ cho những chuyện anh đã làm.
Tuy nhiên, khi anh chính tai nghe cỏ nói nhưthế cò không yêu anh.
Anh vần đế ý.
Cuối cùng, Hoắc Minh nói với giọng khàn đặc: “Ngoài trời lạnh lắm, sao em không khoác thêm áo vào?”
Anh chậm rãi bước đến, chu đáo mặc áo khoác vào cho cô, sau đó cài từng cúc một.
Ôn Noãn nhìn anh chăm chú.
Cò muốn nói gì đó, nhưng dường như không cần thiết.
Đinh Tranh nhìn họ, lúc này lòng ghen ghét của cò ta đã lên đến đỉnh điếm, tại sao… Tại sao Hoẳc Minh biết rõ ôn Noãn không yêu anh nhưng anh vẩn còn yêu say đắm cò ta?
Khi Hoắc Minh ôm ôn Noãn rời đi, cô ta không khỏi cất tiếng nói.
“Luật sư Hoăc, cò ta không đáng đế anh làm như vậy!”
Hoẩc Minh chậm rãi quay đầu lại.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt đó càng thêm lạnh lùng, giọng nói anh thờ ơ và lạnh nhạt: “Cô Đinh, cò nên cảm thấy may mắn vì ôn Noãn tốt bụng, nếu không cô nghĩ cô có có thế tham dự được một bữa tiệc như này hay sao?”
Chỉ cần Ôn Noãn muốn, Đinh Tranh sẽ không lấy được một xu nào chứ đừng nói đến năm trăm triệu.
Đinh Tranh không tin.
Cò ta thua ôn Noãn một ván, nhưng đó là do òng Lục trợ giúp. Hiện giờ nếu cô ta và ôn Noãn đồng thời đóng phim điện ảnh, cỏ ta tự tin có thể quật ngã ôn Noãn.
Cô ta nhìn cặp vợ chồng rời đi, khóe miệng hơi nhếch lên.
A, cô ta tưởng cô ta đã tìm được bước đột phá.
Đúng lúc này, Bạch Vi đi đến, dựa vào vách tường cười lạnh: “Làm sao, cò đang âm mưu cái gì?”
Đinh Tranh chợt quay người.
Cò ta và Bạch Vi là kẻ thù không đội trời chung, năm đó cô ta cặp kè với Diêu Tử An, nhưng Diêu Tử An lo lắng Bạch Vi không chịu ly hôn nên cò ta mới nghĩ ra cách mượn giống, không ngờ cuối cùng cõ ta lại mất cả chì lẫn chài.
Đứa bé đó cũng bị cò ta cho người khác.
Đinh Tranh hơi ngẩng đau, khịt mũi: “Cứ chờ xem!”
Bạch Vi không quan tâm đến có ta.
Cò ấy biết, với kỹ năng kinh doanh mấy nám nay của ôn Noãn, Đinh Tranh còn lâu mới sánh bằng!
Chỉ nhìn xem ỏn Noãn có ý định đấy hay không thôi.
Dưới lầu, Hoắc Minh mở cửa xe cho ôn Noãn.
Cô ngồi vào rồi nhưng anh không đóng cửa xe ngay mà nhìn cò chăm chú.
Ôn Noãn thắt dây an toàn, chậm rãi nói:
“Hoắc Minh, nếu anh muốn cãi nhau thì về nhà rồi cãi!”
Ánh mắt của Hoắc Minh thật sâu.
Một lát sau, cửa xe đóng sầm lại.
Sau khi lên xe, anh lái xe hơi nhanh khiến Ôn Noãn có phần khó chiu.
Nhưng cò chịu đựng.
Nửa tiếng sau, anh lái xe về đến căn hộ.
Nếu cãi nhau, cả anh lẫn cô đều không muốn ánh hưởng đến bọn nhỏ, đặc biệt là Hoắc Tây vốn rất nhạy cảm.
Ban đêm hơi lạnh.
Họ lần lượt bước vào càn hộ, anh vẩn nhớ lần cuối cùng họ ân ái triền miên ở nơi đây, nhưng lúc này anh lại cảm thấy chán nản.
Anh đè Ôn Noãn lên cánh cửa.
Giọng nói anh kiềm chế: “ôn Noãn, anh không xứng đáng đế em yêu sao? Anh không xứng để em cố gắng một lần nữa sao?”
Ôn Noãn mệt mỏi.
Cò nhỏ nhẹ: “Thay giày đi, chúng ta vào rồi nói.”
Anh không cho.
Vẫn ấn cõ, đòi mắt đen dán chặt vào cò.
Ôn Noãn từ từ đứng thắng.
Cò nhìn anh, cười nhạt: “Hoắc Minh, thật không ngờ anh lại thế này! Chẳng lẽ đây là ngày đầu tiên anh phát hiện ra à? Hay là anh cảm thấy tòi chưa từng cố gắng? Đúng, vì con mà tòi mới ràng buộc cuộc hòn nhân này, tòi còn có thế làm gì nữa? Nhìn Doãn Tư còn nhỏ không có bố mẹ hay làm Hoắc Tây tủi thân?”
“Hoắc Minh, anh muốn cái gì, tôi đều cố gắng cho anh!”
“Anh yêu cầu tỏi đến gặp bác sĩ tâm lý, tỏi đi!”
“Thậm chí anh muốn thêm một đứa con nữa, tòi cũng phối hợp!”
“Như vậy chưa đủ sao?”
“Hoắc Minh, là anh tham hay tòi tham?”
“Hoắc Minh, là anh không thỏa mãn hay tòi không thỏa mãn?”
Ôn Noãn nói ra hết gánh nặng đã kìm nén từ lâu.
“Trải qua nhiều chuyện như vậy, tõi thật sự đã hạ thấp kỳ vọng của mình đi rất nhiều! Nhưng anh không thế, anh vẩn ước muốn một tình yêu trọn vẹn, nhưng mà Hoắc Minh à, sau bao nhiêu nám, tòi đã sớm vỡ nát từ lâu rồi, anh không thể muốn người trải qua nhiều chuyện như vậy mà vẩn ngây thơ như một cò bé được!”
Đòi mẩt đen của Hoầc Minh càng tối sầm hơn.
Anh chậm rãi buông õn Noãn ra, giọng nói khàn khàn: “ôn Noãn, đây là suy nghĩ của em sao? Em sẽ mãi mãi không thể yêu anh như ngày xưa nữa phải khòng?”
Ôn Noãn cười xấu hơn cả khóc.
Cô không muốn cãi nhau với anh.
Rõ ràng anh đã nói bằng lòng ở bên cò đến hết cuộc đời.
Nhưng lời hứa của anh kéo dài được mấy ngày?
ôn Noãn rất bình tĩnh, cò thản nhiên nói: “Hoăc Minh, nếu anh thật sự muốn yêu thì đi tìm một cò gái trẻ hay tìm người bằng lòng yẽu anh ấy!”
Cò suy nghĩ rất cấn thận.
Hóa ra chỉ có cò mới hài lòng với cuộc hòn nhân giản đơn này.
Vì vậy, cô sẵn lòng buông tay.
Ánh mắt của Hoắc Minh trở nên nghiêm nghị, anh hiếm khi tức giận và mất bình tĩnh.
Bình hoa nện xuống đất, các mảnh vỡ vãng tung tóe.
Ôn Noãn nhẹ chớp mât.
Cái bình màu xanh dương đó là cái cò đã tự chọn vào sau ngày họ làm tình. Cò vẫn còn nhớ mình đã hạnh phúc nhưthế nào khi chọn thứ này để trang trí cho nhà của họ.
Anh lại đập vỡ nó dề dàng…
Ôn Noãn đẩy anh ra, quay người bỏ đi.
Nhưng Hoầc Minh òm cò tử phía sau, kéo cô vào phòng khách, sau đó bế cò vào phòng ngủ, cởi áo khoác của nhau rồi anh dựa vào cổ cỏ và hòn cò.
Ôn Noãn tưởng anh sắp mất kiểm soát…
Nhưng một lúc lâu sau, anh chỉ là nằm trên vùng cổ ấm áp của cỏ và lẩm bấm: “ôn Noãn, sau này đừng nhắc lại điều đó nữa!”
Anh sẽ không đi tìm cò gái nào.
Anh chỉ cần cõ.
õn Noãn quay mặt đi, dụi mặt vào chiếc gối trắng, vành mắt đỏ ửng.
Anh bắt đầu hôn cô.
Hòn lên đòi lòng mày, hòn lên đường gân xanh mờ nhạt cuối hàng mi, hòn lên cơ thế cò.
Trong ngọn lửa đam mê, cò chấp nhặn anh.
Hoắc Minh thì thầm bên tai cỏ: “ón Noãn, chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi!”
Nếu cò mang thai thì họ không có thời gian nhớ đến mấy chuyện linh tinh này nữa, có lẽ mọi thứ sẽ trở lại đúng quỹ đạo!
Ôn Noãn không lạc quan nhưanh.
Trước đây cò cũng muốn sinh thêm một đứa, có lẽ họ sẽ ổn thòi.
Nhưng hiện giờ, một đứa trẻ không giải
quyết được vấn đề giữa họ,
Ôn Noãn bắt đầu uống thuốc đều đặn.
Uống vào mổi Tân trước khi quan hệ sẽ ít gây hại cho cơ thế hơn và về sau vần có thế sinh con bất cứ lúc nào. Cò không nói cho Hoâc Minh biết vì sợ anh nghĩ nghĩ nhiều.
Đòi khi cò cũng cho rằng, giữa bọn họ, người mầc bệnh là Hoẳc Minh.
Ngày tháng tròi qua lặng lẽ.
Họ ngầm đồng ý không đe cập đến tranh cãi ngày hôm đó, họ vẫn là đôi vợ chồng yêu nhau nồng thắm khiến ai cũng ghen tị, Hoắc Minh luôn quan tâm đến mọi việc trong lần ngoài nhà.
Anh quấn lấy cò sinh hoạt vợ chồng.
ít nhất năm ngày một tuần, cơ thể cò bị anh chiếm giữ.
Anh muốn cô sinh con nên còn chú ý kinh nguyệt của cô hơn cả, vào đúng ngày đó, anh sẽ cố ý chiếm lấy cõ cho đến khi anh cảm thấy cò có thể thụ thai.
Hai tháng sau, bụng ôn Noãn vẩn phẳng lì.
Tháng 11.
Sinh nhật của õn Noãn là một ngày bận rộn.
Buối tối, cô tằm rửa rồi trở về phòng ngủ.
Trên ghê’ sò pha cuối giường chất đay quà tặng của bạn bè người thân.
Ôn Noãn cầm một lá thư nhỏ màu hồng. Đó là bức thư mà Hoâc Tây và Doãn Tư cùng viết cho cò, còn cò một bức tranh rất trẻ con, ôn Noãn lặng lẽ xem, trong lòng tràn ngập dịu dàng.
Cửa phòng ngủ mở ra, Hoắc Minh chậm rãi bước vào.
Lúc này, ôn Noãn đang mở một chiếc hộp, món quà bên trong rất đắt tiền.
Một chiếc khóa trường thọ màu xanh lá hoàng gia.
Ôn Noãn biết thứ này, ước chừng món quà này trị giá năm mươi triệu, hơn nữa nó cực kỳ hiếm.
Người gửi là…
Cò lặng lẽ chìm trong suy nghĩ.
ở ngoài cửa, Hoầc Minh nghiêng người đứng đó cũng lặng lẽ nhìn cò.
Đến khi Ôn Noãn nhìn thấy anh, anh cúi đầu chám điếu thuốc, bình tĩnh hỏi: “Ai tặng em quà đắt tiền nhưvậy?”
Ôn Noãn nghe ra ấn ý trong lời nói của anh.
Cô đóng hộp lại và cười nhạt: “Không có tên!”
Đòi mắt Hoắc Minh sâu thẳm.
Anh bước đến ngắm nhìn chiếc hộp tinh xảo, giọng nói đi qua đi thưởng thức chiếc hộp tinh xảo kia, giọng nói không chút để tâm: “ôn Noãn, anh không tin em không biết ai tặng em!”
Ngoài CỐ Trường Khanh thì còn ai có chữ viết như này?
Ôn Noãn không còn tâm trạng mở quà nữa.
Cô đứng dậy đi đến bàn trang điểm, chậm rãi chải mái tóc dài màu trà, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng mới nói: “Hoắc Minh, hỏm nay là sinh nhật em, đừng cãi nhau được chứ? Em đâu muốn nhận!”
Hoâc Minh đi đến sau lưng cò.
Anh ỏm cò từ phía sau, thỉnh thoảng trêu chọc cò.
Hơi thở Ôn Noãn hơi rối loạn.
Anh ghé vào tai cô và thì thầm: “Nay là sinh nhặt em, làm với anh mà không uống thuốc được không?”
ỏn Noãn nhẹ nhàng nhắm mắt.
Anh đã biết!
Hoắc Minh vòng tay qua người cỏ, lấy một lọ thuốc nhỏ từ trong ngăn kéo.
Đó là thuốc tránh thai.
Anh cắn nhẹ vào sau tai ôn Noãn, giọng nói võ cùng dịu dàng: “ôn Noãn, anh muốn có con! Có đứa nhỏ này, dù thế nào đi nữa chúng ta cũng sẽ vượt qua được, nhé?”
Ôn Noãn không thể nhịn được nữa, cò đập bay cái lọ nhỏ đi.
Nâp lọ mở ra, những viên thuốc bén trong vương vãi đầy sàn nhà.
Hoắc Minh lẳng lặng nhìn cô…
Thật lâu sau, anh cười khố: “ôn Noãn, trước đây em luôn muốn tình yêu của anh! Bây giờ anh yêu em, nhưng anh không biết cách đối xử với em, không biết cách để em vui, nhưng em lại không đế anh yêu em và cũng không muốn anh!”
“Người em yêu vẫn chỉ là Hoắc Minh ở bên em suốt năm năm*
“Nhưng, đó không phải anh!”
Nói xong, anh lặng lẽ bước ra ngoài.
Khi ra đến cửa, ón Noãn chợt nói: “Hoắc Minh! Em không biết em còn bao nhiêu tình cảm với anh, nhưng em sẵn sàng trao cho anh, sẵn sàng đánh đối cho anh, em sẽ không cho người khác!”
Từ đau đến cuối, anh không thể thấy cõ chiều chuộng anh đến nhường nào.
Lòng trung thành chỉ dành riêng cho mình anh.
Đó chẳng phải là tình yêu của cò dành cho anh sao?
ôn Noãn cảm thấv rất mêt rất mêt…
Chương 483 Sau này, cô cũng sẽ không đi.
Ôn Noãn không nhịn được khóc.
Cô đã khóc rất nhiều.
Trong mối quan hệ này, thực sự cô quá bị động.
Cô cãi nhau với anh bao nhiêu lần, nhưng cũng bao nhiêu lần cô thỏa hiệp, ngoài tình cảm ra còn có cảm giác áy náy vì năm đó Hoắc Minh vì cô mà mất trí nhớ.
Anh đã liều mạng vì cô.
Cho nên sau này, dù chuyện của Sở Liên có làm cô tổn thương tới mức nào, cô cũng chỉ có thể lựa chọn tha thứ.
Nếu không có thể thế nào đây!
Ôn Noãn cúi người, nhặt từng viên thuốc đó lên, cho vào một cái lọ nhỏ.
Có rất nhiều viên thuốc nhỏ màu trắng.
Thậm chí cô còn nghĩ rằng nếu cô nuốt hết thì có thể kết thúc tất cả hay không, có thể mãi mãi không vướng mắc vấn đề cô có yêu Hoắc Minh hay không, cũng không cần lại đối mặt với sự chỉ trích của anh nữa.
...
Họ chiến tranh lạnh nhưng không ảnh hưởng tới bọn trẻ.
Sáng sớm Ôn Noãn thức dậy.
Đối diện, Hoắc Minh đi ra từ phòng dành cho khách, trên người vẫn là bộ quần áo tối qua, anh nhìn thấy dưới mắt Ôn Noãn xanh nhạt, nói rất nhẹ: “Lát nữa anh đưa Hoắc Tây đi trường mầm non.”
Một câu đơn giản để cô biết rằng anh sẽ tạm chấp nhận sống qua ngày.
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Cô vẫn đi làm bữa sáng cho bọn trẻ như thường lệ.
Khi ăn sáng, Tiểu Hoắc Tây làm nũng muốn bố mẹ cùng nhau đưa đi.
Ôn Noãn ngước mắt lên.
Vừa vặn bắt gặp ánh mắt Hoắc Minh.
Anh đã tắm rửa và thay quần áo lịch sự, lúc này ánh mắt thoáng thâm thúy.
Bầu không khí có hơi vi diệu, Ôn Noãn đang muốn dỗ dành Hoắc Tây một chút, Hoắc Minh nói: “Khó có được một lần, cùng đi đi! Lát nữa anh đưa em về.”
Ôn Noãn hơi bất ngờ nhưng cô vẫn gật đầu.
Tiểu Hoắc Tây nhìn cái này, nhìn cái kia, nhẹ nhàng kéo tay mẹ: “Mẹ có thích tấm thiệp con và Doãn Tư tặng không ạ?”
Ôn Noãn hôn lên khuôn mặt trắng nõn mềm mại của cô bé: “Mẹ thích!”
Hôn xong, cô dán chặt vào khuôn mặt Tiểu Hoắc Tây, không nỡ buông ra.
Hoắc Minh cứ luôn nhìn cô chăm chú.
Ăn sáng xong, Ôn Noãn lên tầng thay quần áo, cô chọn một cái áo sơ mi lụa kết hợp váy đuôi cá rồi mới cởi quần ra thay, lúc này cửa phòng ngủ mở ra.
Hoắc Minh hơi bất ngờ, sau đó chậm rãi đóng cửa lại.
Ôn Noãn chậm rãi mặc quần áo vào.
Khi cúi xuống, xương sống trên lưng trắng như tuyết hơi nhô lên, đoạn đó đặc biệt quyến rũ.
Hoắc Minh dựa vào cửa, nhẹ giọng nói: “Thư ký Trương nói em đã hẹn bác sĩ!”
Ôn Noãn cài cúc áo xong, kéo mái tóc dài màu trà ra khỏi cổ áo, lại lấy lược chải vài cái, làm xong tất cả cô ngước mắt lên nhìn Hoắc Minh: “Lát nữa tôi có việc, không đi nữa!”
Sau này, cô cũng sẽ không đi.
Nói xong cô đi ra khỏi phòng ngủ, lướt qua anh.
Hoắc Minh nắm lấy tay cô: “Ôn Noãn!”
Ôn Noãn nhẹ nhàng tránh anh, bình tĩnh nói: “Hoắc Minh, cứ như vậy đi! Chúng ta ai cũng không cần ép buộc bản thân, nên sống thế nào thì sống như vậy thôi!”
Cô dừng lại: “Tôi tôn trọng lựa chọn của anh!”
Chương 484 Chờ đứa nhỏ lớn hơn một chút nữa thôi!
Cô đi dọc hành lang, phía sau vang lên giọng của Hoắc Minh: “Anh sẽ không buông tay!”
“Tùy anh!”
Ôn Noãn nói xong liền dựa vào tường vài giây.
Chẳng qua chỉ là một Đinh Tranh, chẳng qua chỉ là lật lại chút quá khứ, Hoắc Minh đã không chịu nổi, anh nói cô không yêu anh, nhưng không phải anh chỉ thích một Ôn Noãn thuộc về anh trọn vẹn kia hay sao!
Cô cười tự giễu.
Đến bãi đậu xe, cô ngồi lên xe.
Không ngồi ghế lái mà ngồi bên cạnh Hoắc Tây, dọc đường cô nhẹ nhàng nói chuyện với Hoắc Tây, chỉ thỉnh thoảng nói chuyện với Hoắc Minh về chuyện đứa nhỏ.
Người lớn có ý che giấu, tạm thời trẻ con không nhìn ra.
Hoắc Tây xuống xe đi học.
Hoắc Minh và Ôn Noãn đứng cạnh nhau, nhìn bé con, hồi lâu Hoắc Minh trở lại cạnh xe, mở cửa ghế lái, ra hiệu cho Ôn Noãn lên xe.
Ôn Noãn ngồi vào trong xe, nhẹ giọng nói: “Cho tôi xuống ngã tư phía trước, tôi đi taxi.”
Hoắc Minh nhìn tình hình giao thông phía trước, châm một điếu thuốc.
“Đi đâu, anh đưa em đi!”
Ôn Noãn nói địa điểm cho anh, Hoắc Minh không nói gì, lái xe qua.
Khi cô xuống xe đã nói cảm ơn anh.
Hoắc Minh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, cười nhạo một tiếng: “Ôn Noãn, chúng ta là vợ chồng, khi nào chở em một đoạn đường cũng cần nói cảm ơn! Xa cách như vậy?”
Ôn Noãn ngồi trở lại chỗ ngồi, cô nén lửa giận.
“Hoắc Minh, nếu như anh muốn duy trì cuộc hôn nhân này, như vậy chúng ta nói chuyện không cần phải châm chọc! Tất nhiên, nếu như anh không có ý này, anh có thể phát tiết những chuyện không vừa ý trong lòng.”
Chiếc xe rơi vào im lặng.
Hồi lâu Hoắc Minh mới đạp nhẹ chân ga.
Có lẽ Ôn Noãn đã nói đúng, họ sẽ sống vui vẻ hơn nếu không trói buộc lẫn nhau. Cùng nhau nuôi con, gặp người trẻ xinh đẹp...
Hoắc Minh không muốn suy nghĩ nữa, nhẹ nhàng vỗ vào vô lăng.
Tiếng còi ô tô vang lên chói tai.
Anh đưa Ôn Noãn tới tòa nhà tiêu khiển, Ôn Noãn xuống xe, anh lái xe đi.
Tóm lại là tức giận.
Ôn Noãn lặng lẽ đứng hồi lâu, sau đó mới đi vào!
...
Buổi chiều là Ôn Noãn đón con.
Khi nấu bữa tối, người giúp việc đi tới nói: “Bà chủ, ông chủ gọi điện thoại nói buổi tối không về ăn cơm.”
Ôn Noãn đang nhào bột.
Nghe vậy, cô dừng lại hỏi: “Có nói mấy giờ trở về không?”
Người giúp việc lắc đầu.
Ôn Noãn nhẹ giọng bảo bà ấy đi xuống, hơi thất thần rồi tiếp tục nhào bột, Hoắc Tây muốn ăn bánh ngọt, cô đồng ý nướng một chiếc bánh ngọt nhỏ xinh cho cô bé.
Ôn Noãn nghĩ: Chờ đứa nhỏ lớn hơn một chút nữa thôi!
Một mình cô chăm sóc Hoắc Tây và Doãn Tư, sau khi ăn xong cô dạy Hoắc Tây đánh đàn dương cầm, Tiểu Doãn Tư đã biết đi, vịn đàn dương cầm lắc đầu...
Tiểu Hoắc Tây đàn một lúc rồi đi tới ôm em trai.
Chờ tới khi Hoắc Tây và Doãn Tư ngủ, đã mười giờ tối, Hoắc Minh cũng chưa về.
Ôn Noãn tắm xong, lặng lẽ nằm trên giường.
Sau khi họ phục hôn, hiếm khi anh đi xã giao muộn như vậy, đây là di chứng của cãi nhau sao?
Chương 485 Trong lòng anh nghĩ tới Ôn Noãn.
Lúc này Hoắc Minh đang trong câu lạc bộ.
Một cuộc xã giao thương mại không cần thiết, ban đầu anh định rời đi vào chín giờ.
Nhưng điện thoại của người bên cạnh cứ đổ chuông.
[Anh sẽ trở về ngay!]
[Em suy nghĩ nhiều quá rồi! Chẳng qua là xã giao mà thôi, nào có cô gái?]
[Được được được, trở về nhận tội với em!]
...
Những người đàn ông đối phó với vợ trong nhà, khi đặt điện thoại di động xuống, vẻ mặt phiền muộn: “Không có cách nào, quản rất chặt!”
Nói xong liền ôm cô gái trẻ trung.
Lúc này, có người khen ngợi Hoắc Minh.
“Tổng Giám đốc Hoắc không giống chúng tôi! Giờ này rồi mà vợ lại không gọi một cuộc điện thoại nào, hẳn rất tin tưởng Tổng Giám đốc Hoắc nha!”
Những người khác cười phụ họa.
Trong tiếng cười nói vui vẻ, Hoắc Minh lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Không phải Ôn Noãn tin tưởng anh.
Là do cô không quan tâm!
Bình thường anh là người uống rượu có tiết chế, lúc này anh không nhịn được uống thêm vài ly, uống xong cảm thấy khó chịu nên anh đi nhà vệ sinh rửa mặt, chờ tới khi tỉnh táo lại mới quay về phòng bao.
Trong phòng bao có thêm người mới.
Là một cô gái trẻ tuổi, nghe nói là người mới của công ty điện ảnh nào đó, hai mươi mốt tuổi, tươi mới như một đóa hoa, nhưng vừa nhìn đã biết là phẫu thuật thẩm mỹ.
Ngoại hình rất giống Ôn Noãn.
Hoắc Minh đẩy cửa ra, hơi giật mình.
Cô gái trẻ rất có chừng mực, cũng không làm chuyện gì khiến người ta chán ghét, chỉ ngồi bên cạnh anh, nghe những người đàn ông xã giao bàn chuyện làm ăn.
Người ở trong này đều là người tinh mắt.
Họ đều nhìn ra người mới tên Xa Tuyết này đang nhắm tới Hoắc Minh.
Bao nhiêu ồn ào!
Hoắc Minh không để ý tới.
Anh cúi đầu châm điếu thuốc lá, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc chậm rãi hút, vô cùng nam tính.
Bữa ăn kết thúc, anh cầm áo khoác rời đi.
Ngồi lên xe, cô gái chậm rãi bước tới bên cạnh xe, giọng nói dịu dàng: “Tổng Giám đốc Hoắc, có thể tiễn em một đoạn không?”
Hoắc Minh vẫn kẹp nửa điếu thuốc giữa các ngón tay.
Anh chậm rãi hút hết điếu thuốc rồi nói: “Đừng dây dưa với đàn ông đã có vợ.”
Nói xong, anh bảo tài xế lái xe.
Tài xế vừa lái xe vừa nhìn vào gương chiếu hậu, không nhịn được hỏi: “Rất xinh đẹp! Nhìn kỹ có hơi giống bà chủ, chẳng qua đã phẫu thuật thẩm mỹ, haha... Không phải là cố tình chỉnh theo bà chủ đó chứ?”
Hoắc Minh có hơi lơ đãng.
Trong lòng anh nghĩ tới Ôn Noãn.
Anh về muộn như vậy, liệu cô có hỏi anh đi đâu không, liệu có quan tâm không?
Hoắc Minh trở về nhà đã gần mười hai giờ.
Phòng khách để lại một ngọn đèn, khắp nơi đều yên tĩnh.
Anh lên tầng nhìn bọn trẻ trước, lúc này mới nới lỏng cà vạt về phòng ngủ chính, Ôn Noãn đã ngủ rồi, trong phòng chỉ có ánh trăng mờ ảo.
Hoắc Minh đứng cuối giường nhìn chăm chú một lát rồi đi vào phòng tắm.