-
Chương 471-475
Chương 471 Bác sĩ im lặng.
Dưới ánh đèn mờ, ôn Noãn tựa vào lòng anh.
Mặt của cỏ tựa vào giữa eo của anh, thật ra đây là một cái ôm rất thân mật.
Nhưng cò lại cực kỳ khố sở.
Trải qua nhiều chuyện như vặy, cõ đã quên đi cảm giác yêu anh, cô đắm chìm trong thế giới của mình, cò coi như khi cò là một người vợ, người mẹ tốt thì bọn họ sẽ quay trở lại như xưa.
Thì ra, cò vẫn chưa thoát ra được…
Hoắc Minh vần òm lấy cò, dịu dàng vỗ về.
Sau đó bọn họ ăn cơm, ôn Noãn không yên tâm mấy đứa nhỏ muốn về nhà nhưng Hoắc Minh lại tắt đèn, ôm cò trên ghế soía. Cơ thế của hai người sát lại với nhau, gần đến mức cô có thể ngửi được thoang thoảng mùi thuốc lá trên người anh.
Giọng anh khàn khàn: “ôn Noãn, em nói anh nghe chuyện lúc trước đi.”
Cán hộ này đã gánh chịu rất nhiều chuyện cũ của bọn họ.
Chuyện dù tốt hay xấu, anh đều muốn nghe.
Ôn Noãn úp mặt vào ngực anh, lấm bấm: “Không phải anh đã xem qua quyển nhật ký kia vô số lần sao, anh đều biết hết rồi!”
Hoầc Minh nở nụ cười nhẹ.
Anh cúi đau nhìn cô, sống mũi cao chạm vào cò.
“Em biết tại sao anh thích em không?”
Ôn Noãn nhẹ lắc đầu. Cò thật sự không biết!
Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt non mịn của cò, giọng nói lại càng khàn hơn: “Lúc ấy anh đi kiện tụng ở nước Mỹ, trước khi về anh đã biết mình có một người vợ. Anh đã xem qua tài liệu về em, cũng biết khái quát chúng ta đã quen biết nhau nhưthếnào, nhưng anh vẩn không nghĩ anh có thế chấp nhận anh có một người vợ… Mấy ngày ấy anh luôn nghĩ xem anh phải đuổi em đi như thế nào, nhưng khi anh về nước và nhìn thấy em ở sân bay.”
“Anh cũng không cố gắng nhớ đến khuôn mặt của em, nhưng khi ở sân bay, anh chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra em rồi.”
Ôn Noãn hỏi anh lý do vì sao.
Anh bỗng nhiên nở nụ cười, hòn lấy đòi mói của cò rồi chậm rãi mở miệng: “Bởi vì em xinh đẹp! Người như anh không dề rung động, nhưng khi anh nhìn thấy em đang mang thai, anh đã biết nếu anh có vợ, vặy chắc chắn sẽ mang khuôn mặt như vậy.”
Ôn Noãn vẫn luôn là gu thẩm mỹ của anh.
Dù là trước hay sau khi mất trí nhớ.
Anh thừa nhận anh nhìn thấy sắc đẹp mà nổi lòng tham với cô, nếu không làm sao lại có thể trở thành vợ chồng dề dàng như vậy. Nhưng tình cảm nam nữ đầu tiên là vì thị giác, nhưng sau đó là vì khả năng giao tiếp.
Anh không né tránh ôn Noãn.
Anh nói anh thật sự thích cò từ sau khi cò ký tên ly hòn, là khi anh nhìn thấy quyến nhật ký và chạy đến nghĩa trang, là vì cảnh tượng ôn Noãn đeo nhẫn cưới kia đã ảnh hưởng quá lớn đến anh…
Từ đó, anh sợ sẽ mất đi cò.
Anh nói rất nhiều về diển biến tâm lý, cũng không biết ôn Noãn có nghe thấy không. Tóm lại, khi anh cúi đau thì cõ đã ngủ yên trong lòng anh, nhan sắc không quan tâm danh lợi kia cũng yên ắng lại.
Hoắc Minh hòn cò một cái rồi lấm bẩm: “Ngủ ngon.”
Sáng hòm sau.
Anh đưa cò trở về biệt thự và chuẩn bị xong hết tất cả mọi thứ trước khi mấy đứa trẻ ra khỏi giường. Mọi thứ đều không khác gì so với thường ngày.
Sau khi Tiếu Hoắc Tây ăn sáng xong thì leo lên xe.
Tay cò bé òm một cái hộp nhỏ, bèn trong có những quả cà chua nhỏ xinh xăn, cò bé chuẩn bị chia sẻ nó với Trương Sùng Quang.
Trong phòng khách, Hoắc Minh sờtai của Ôn Noãn, thấp giọng nói: “Em đi thay quần áo đi.”
ón Noãn hơi do dự.
Anh nghiêng người hòn cò một cái, ánh mắt cũng thám trầm. Cuối cùng, ôn Noãn vần lên tầng thay quần áo, cùng anh đưa Tiếu Hoắc Táy đến trường mẩu giáo.
Sau khi đến trường mầu giáo, Tiểu Hoắc Tây tháo dây an toàn ra và nhảy xuống.
Trương Sùng Quang đang xếp hàng.
Cậu nhóc rất đẹp trai, mấy cò bé trong trường mầm non đều mong muốn được đứng trước sau cậu bé, Tiểu Hoâc Tây vừa chạy đến đã hùng hồn xen ngang.
Trương Sùng Quang nắm lấy cánh tay nhỏ của cò bé đế giúp cò bé đứng vững.
Cậu nhóc đi xuống cuối hàng.
Nhưng lúc đi cậu nhóc cũng cầm theo cặp sách để mấy quả cà chua nhỏ của cô bé.
Tiếu Hoắc Tây lúc đầu rất đau lòng, bây giờ lại vui vẻ trở lại, đi dường thắng người ngay ngắn, đến mái tóc nâu cũng hăng hái năng động…
Chắng mấy khi ôn Noãn cười tươi.
Cò tựa vào người Hoâc Minh, nhẹ giọng nói: “Hoắc Tây giống anh quá!”
Hoằc Minh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cò.
Sau khi lén xe, anh thẩt dây an toàn và nghiêng đau nhìn cô.
ôn Noãn cười nhạt: “Đã nói rồi, em sẽ không quỵt nợ đàu.”
Hoắc Minh vuốt ve mái tóc nâu dài của cò, anh kéo cò lại gần tựa vào đầu cò nói nhỏ: “ôn Noãn, anh không phái vì chuyện kia.”
Ôn Noãn hậm hực không vui, cò cần một tâm lý khỏe mạnh.
Anh sợ cò hiếu lầm.
ỏn Noãn nhẹ nhàng đấy anh ra, ngồi thẳng người, mặt hơi đỏ lên: “Em biết mà.'”‘
Hoắc Minh nhìn cỏ thật sâu. Qua mấy ngày nay, anh luôn lo được lo mất. Anh thật sự nghi ngờ bác sĩ đã khám nhầm rồi, người thặt sự bị bệnh chính là anh mà không phải ôn Mạn.
Khi đến phòng khám cũng đúng lúc đến giờ hẹn.
Hoắc Minh dẩn ôn Noãn đi vào, bác sĩ hỏi vợ chồng bọn họ một số việc vặt thường ngày, sau đó bác sĩ mời Hoắc Minh ra ngoài trước, cô ấy muốn nói chuyện riêng với ôn Noãn.
Bác sĩ rất dịu dàng, cò ấy không hỏi về việc riêng của ôn Noãn, cò chỉ đế ón Noãn tự mình giãi bày tất cả.
Về nội dung cuộc trò chuyện, nếu cỏ không đồng ý, Hoắc Minh cũng sẽ không biết.
Dưới ánh đèn mờ và chiếc ghế nầm dề chịu, Ôn Noãn cũng từ từ bình tĩnh lại. Cò nói nhỏ với bác sĩ những suy nghĩ của mình và cả những tình cảm của cò dành cho Hoắc Minh.
“Chồng của tỏi đã quên mất ký ức năm nãm của chúng tôi”
“Tòi biết anh ấy thích tòi! Nhưng có lẽ vì tòi đã thất vọng quá nhiều lần nên tôi không dám tùy tiện chấp nhận sự chăm sóc của anh ấy nứa. Tòi luôn cảm thấy nếu như tòi lại buông xuống phòng ngự trong tim mà yêu anh ấy lần nữa, sự bất hạnh và phản bội sẽ lại lần nữa rơi xuống người tôi.”
‘Anh ấy giúp một người phụ nữ mà tòi rất không thích, tôi đã rộng lượng tha thứ, thậm chí tôi còn chủ động gánh vác trách nhiệm này…
Tòi cũng nghĩ là mình đã làm rất tốt, tõi sẽ không quan tâm đến những chuyện đã qua.
Nhưng khi chúng tòi quan hệ, trong đau tõi luôn nghĩ đến khuôn mặt của Kiều An và sở Liên. Tòi cứ suy nghĩ, dù gì đi nữa tòi cũng không phải lựa chọn đâu tiên của anh ấy. Nếu như Kiều An và Sở Liên là những người con gái tốt, hòn nhân của chúng tòi có còn tiếp tục được hay không?”
“Bác sT, tòi không tin là anh ấy yêu tòi.”
“Cuộc sống vợ chồng của chúng tôi đều có vấn đề. Dù tôi đã ý thức được những chuyện này nhưng tòi vẩn không thế chấp nhặn anh quá nhiều. Khi anh ấy đến gần tòi, thân thế của tòi cũng bài xích anh ấy…”
Bác sĩ nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ một tháng hai người sinh hoạt vợ chồng mấy rân?”
Ôn Noãn không lưu loát trả lời: “Thỉnh thoảng một lần thòi.”
Bác sĩ im lặng.
Ôn Noãn ngấng đầu mà nước mắt tuôn rơi, cảm xúc của cõ hơi mất bình tĩnh: “Thậm chí bây giờ tòi không biết mình nên trách ai nữa.”
Bác sĩ nhẹ nhàng vỗ về cò, dịu dàng động viên: “Bà Hoắc, mọi chuyện đều đã qua rồi.”
Dưới sự an ủi của cò ấy, ôn Noãn từ từ bình tĩnh trở lại.
Bác sĩ để cõ ngủ một lát.
Hoắc Minh đứng ở cửa ra vào, mặt không có biếu câm, nhưng khi thấy bác sĩ đi ra thì vội vàng đến hỏi: “Vợ của tôi đâu!”
Bác sĩ không nói ra chuyện riêng tư của ôn Noãn.
Cò ấy nhẹ nhàng thảo luận với Hoắc Minh: “Bà Hoăc có quá nhiều áp lực. Cò ấy vần muốn làm mọi thứ hoàn háo, nhưng thật ra giữa hai người có rất nhiều vấn đề còn chưa giải quyết, những chuyện này đều cần vợ chồng hai người từ từ mở lòng với nhau.”
“Vậy có cách nào không?”
Bác sĩ chăm chú nhìn anh, nói nhẹ: “Trước mẳt tôi sẽ kê cho cõ ấy một ít thuốc, chờ đến khi bệnh đã đỡ hơn, hai người có thể thử có thêm một đứa con nữa. Đương nhiên, trong thời gian mang thai thì người chồng phải quan tâm cô ấy, có lẽ như vậy sẽ có thể cải thiện được mối quan hệ giữa vợ chồng hai người.”
Hoăc Minh gật đau.
Bác sĩ cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn nói: “CỐ hết sức đế cô ấy được thoải mái đi, đừng bó buộc cò ấy trong gia đình.”
Hoắc Minh hơi ngấn người…
Chương 472 Sảnh hội nghị số một Tây Á.
Ôn Noãn tỉnh dậy đã nhìn thấy Hoắc Minh ở bên cạnh.
Anh ngồi ở bên cạnh cô, một tay nhẹ nhàng sờ mái tóc dài màu trà của cò, cử chỉ này thực sự thân mật, cò có chút không được tự nhiên ngồi dậy: “Em đã ngủ bao lâu rồi?”
Hoắc Minh thu tay lại.
Anh nhìn chằm chằm cò, hồi lâu mới cười một cái: “Hơn một tiếng đồng hồ.”
Ôn Noãn ngồi dậy mang giày: “Có làm lỡ việc của anh không?”
Tay của cò bị anh kéo lại.
Ôn Noãn nhìn anh: “Làm sao vậy?”
Hoắc Minh nhấc tay, nhẹ nhàng nhéo mũi cò một cái: “Vì vợ anh, lỡ chút việc cũng không sao cả!”
ôn Noãn cười nhẹ.
Cò mới ngủ dậy vò cùng dịu dàng, còn anh đã rất lâu không hôn cô rồi, cho dù không phải nơi không thích hợp vẫn là không kìm lòng nối nghiêng người hòn cò.
“Hoắc Minh…”
Cò đấy vai anh, nhâc nhở anh.
Nhưng anh nhịn không nổi nữa, nhẹ nhàng đẩy cô ra, thăm dò vào trong hòn cô thật sâu.
Một lúc lâu cuối cùng anh cũng thoả mãn…
Ôn Noãn không còn sức lực dựa vào vai anh, bởi vì hôn nên khuôn mặt rất đỏ.
Hoắc Minh ôm lấy eo nhỏ của cò, ít nhiều cũng muốn nhưng anh cũng không dám tùy tiện đụng vào cô, sợ cò sẽ phản cảm, ôn Noãn cám thấy động tình của anh, thấp giọng nói: “Buối tối làm một lần đi!”
Độ tuổi này của anh cứ nhịn mãi cũng
không tốt.
Hơn nữa, cò cũng không có ý đinh ly hôn cũng không phải không có chút tình cảm với anh.
Hoăc Minh miền cưỡng vỗ cò một cái.
Xuống lầu ngồi vào trong xe, Hoắc Minh muốn đi cùng cô, nghiêng đau dịu dàng nói: “Đến còng ty được không? Buổi trưa anh ngủ trưa cùng em, buổi chiều tan làm trước đi rước Hoắc Tây.”
Ôn Noãn suy nghĩ, từ chối anh: “Doãn Tư còn cần phái chăm sóc nữa!”
Hoắc Minh có chút thất vọng, nhưng vẫn lái xe đưa cò về nhà, Bentley màu vàng kim từ tử rời khỏi phòng khám…
Bãi đặu xe của phòng khám, cửa xe một chiếc xe Mercedes Benz mở ra, một người bước xuống.
Toàn thân đều màu vàng lấp lánh, một bộ
dạng phong cách giàu sang.
Không phải người khác mà là Đinh Tranh.
Cò ta cười lạnh một tiếng: vừa nãy ở phòng khám cõ ta đã nhìn thấy ôn Noãn rồi, còn tưởng bản thân nhìn lần thì ra thật sự là cò!
Người ta đều tưởng ôn Noãn sống tốt nhất, thì ra đã cần khám bác sĩ tâm lý rồi.
Sâp đến buổi họp mặt bạn bè rồi…
Nếu như cuộc sống riêng tư của ôn Noãn bị bại lộ, vậy thì còn ai ngưỡng mộ cô không?
Nhưng phòng khám này rất cao cấp, thông tin cá nhân của bệnh nhân không dề dàng lấy được, Đinh Tranh dùng một số tiền lớn để mua chuộc y tá ở phòng hồ sơ, lấy được tài liệu.
Trầm cám sau sinh, không tin tưởng hôn nhân, một tháng sinh hoạt vợ chồng một lần.
Những điều này khiến cho Đinh Tranh nằm mơ cũng phải cười tỉnh.
Nhìn bộ dạng cô ta cười, cô y tá có chút sợ hãi, Đinh Tranh nói vài ba câu đã đuổi cõ ấy đi. Đợi người đi rồi cò ta ngồi trên xe gọi một số điện thoại: “Là báo XX phải không? Tòi có chút đồ khiến cho các anh cảm thấy hứng thú!”
Cúp điện thoại.
Cô ta nghiền ngẫm cười, một cuộc hôn nhân đã có vết thương thì còn cần tồn tại sao?
Người đàn ông như Hoắc Minh, còn giữ một người vợ có bệnh tâm lý sao? Người đàn òng như anh muốn phụ nữ gì mà không có?
Đang độ tuối khỏe mạnh, nhiều phụ nữ đồng ý sinh con cho anh!
Đinh Tranh chỉ nghĩ thôi đã sảng khoái, cò ta đợi xem trò cười của ôn Noãn, đợi nhìn con tiện nhân Bạch Vi đau lòng, chỉ có hai người bọn họ đau lòng thì cỏ ta mới xem nhưthật sự vừa ý được.
*
Buối chiều hôm đó, tờ báo XX đã đưa tin tức này.
Bọn họ đưa ra ảnh có sức thuyết phục, còn có một đoạn ghi âm cùa ôn Noãn.
Phía trên đó quả thật là ghi chép thăm khám của phòng khám nào đó, đầy những từ bí mật như trầm cảm sau sinh, Kiều An Sở Liên, còn có sinh hoạt vợ chồng…
[Hôn nhân hào môn tan vỡ]
[Hào mòn không tin tưởng tình yêu]
[Bí mật tình cảm của tống giám đốc tập đoàn Tây Á]
Tiêu đề chấn động, lập tức xỏng lên hot search, lại thêm đoạn ghi âm nên chứng cứ rõ ràng.
Bí mặt của vợ chồng Hoắc Minh bị lộ ra
sạch sẽ.
Thành phố B lập tức gió tanh mưa máu.
Tất cả mọi người đều đang đợi Hoắc Minh trả lời, bời vì câu trả lời của anh có thể ảnh hưởng trực tiếp đến cổ phiếu của Hoâc Thị và Tây Á… Thư ký Trương đấy cửa phòng làm việc tổng giám đốc ra, Hoắc Minh đang gọi điện thoại.
Phía bên kia điện thoại là ôn Noãn.
Thân là người trong cuộc, bọn họ không thế nào không biết tin tức này.
Nhưng Hoẩc Minh không có trực tiếp nói, anh chỉ là dịu dàng nói với cô: “Buối chiều anh đi đón Hoắc Tây, em ở trong nhà đi, đúng rồi ăn dặm của Doãn Tư có phải ăn gần hết rồi không, anh đoán Hoắc Táy xong thuận tiện mua về, em còn muốn mua gì không?”
Phía bén kia, ôn Noãn ngồi ở phía trên chiếc Morningdevv.
Cõ đã thấy hotsearch, cũng biết ý của Hoắc Minh khi gọi điện thoại.
Trong điện thoại im lặng ngằn ngủi…
Rất lâu, Hoắc Minh mới thấp giọng nói: “Buối chiều anh sẽ mở cuộc họp phóng viên, ôn Noãn đừng sợ, em muốn sống như thế nào cũng được, còn lại giao cho anh.”
õn Noãn một tay đàn một đoạn dương cằm, sau đó dừng lại: “Em muốn biết là ai làm.”
Hoắc Minh gặt đau.
Sau đó, anh cúp điện thoại, chỉ là vẫn còn nhìn điện thoại cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Giọng nói của thư ký Trương căng thắng: “Tổng giám đốc Hoắc, tòi đã điều tra là được là do một tòa soạn tên là báo XX đăng tin ra, nhưng trước mắt còn chưa điều tra ra bọn họ có nguồn tiền vốn không rõ ràng nào.”
Hoắc Minh dựa vào ghế da thật, nhẹ nhàng xoay ngước mắt: “Tìm ra tổng biên tập phụ trách, kêu bộ phận an ninh mời anh ta ãn bữa cơm, cạy chứng cứ từ miệng anh ta ra cho tốt…. Nếu anh ta không nói thì tiếp tục cho anh ta ở lại ăn cơm.”
Thư ký Trương hiếu anh nhất.
Cò ấy biết Hoắc Minh thật sự tức giận rồi, người giờ chiêu trò ở phía sau chắc chắn sẽ rất thâm.
Hoắc Minh lại nói: “Chuấn bị buổi họp phóng viên.”
Thư ký Trương lập tức đi làm.
Đợi người rời đi, Hoằc Minh đang muốn gọi điện thoại cho Minh Châu, kêu cò ấy đi ở cùng với Ôn Noãn, nhưng lại nhận được điện thoại của bố anh trước.
Hoắc Chấn Đông võ cùng tức giận.
Mắng Hoắc Minh một trận trước, mắng anh vò dụng không bảo vệ được vợ.
Lát sau, giọng của õng mới hoà hoãn lại: “Mẹ con đã qua đó rồi!”
Hoắc Minh mềm lòng.
Hoăc Chấn Đông lại thương lượng với anh nên ứng phó thế nào, cuối cùng ỏng khá không vui hỏi: “Minh, con nói thật với bố, mũi tiêm năm đó có phải ảnh hưởng đến phía dưới của con không, nếu không cũng không đến nỗi không có ích như thế chứ!”
Một tháng thỉnh thoảng một lần…
Là phụ nữ cũng phải chạy thôi!
Hoăc Minh vừa tức vừa buồn cười: “Trái lại con có sinh lực, nhưng bố kêu con diễn độc tấu sao?”
Chuyện vợ chồng coi trọng sự tình nguyện vặy thì mới có ý nghĩa.
Chỉ có mình anh động tình, ôn Noãn không nhận được mãn nguyện anh lại không nỡ như vậy.
Chẳng qua Hoắc Chấn Đòng thăm dò con trai, lúc này nhận được đáp án cũng yên tàm: tục ngữ nói nơi nào có sự sống nơi đó có hy vọng, chỉ cần cơ thể không có bệnh còn có thể níu lại.
Ông lại quan tâm con trai: “Sau này con chăm sóc vợ con nhiều chút, chuyện trong nhà làm nhiều hơn một chút, để con bé có thể có thời gian rảnh rỗi đi uống cà phê, xem phim … Quả thật không được thì bố với mẹ con chăm sóc Doãn Tư, con tiếp nhận Hoẳc Thị là được rồi.”
Hoắc Chấn Đông trực tiếp cúp điện thoại.
Anh rất muốn gọi thêm cuộc điện thoại cho Ôn Noãn nhưng mẹ anh đã qua đó nên anh rất yên tâm.
Nửa tiếng sau, thư ký Trương vào: “Tống giám đốc Hoắc, buổi họp mặt phóng viên đã sắp bắt đau, truyền thòng chủ yếu của thành phố b đều đến hết, anh yên tâm tôi đã dặn dò xong rồi, bọn họ không dám viết lung tung đâu.”
Hoắc Minh đứng dậy, chỉnh lại áo vest.
Sảnh hội nghị số một Tây Á.
Hơn trăm phóng viên, máy quay giống như đại bác hướng thẳng vào bàn chủ trì, người ở phía dưới đều đang bàn luận.
Quả thật tin tức quá giật gân rồi!
Bọn họ đều đang đoán, Hoắc Minh sẽ trực tiếp còng bố ly hỏn hay là kéo theo bà Hoẩc thế hiện tình câm, giả vờ sự không có chuyện đó tồn tại?
Cửa chính phòng hội nghi từ từ mở ra.
Hoăc Minh bước vào, vẻ mặt kiêu ngạo không giống như bộ dạng người đàn òng ly hòn.
Không dợi phóng viên hỏi, anh đã nói vào micro mấy câu.
[Đầu tiên đối với chuyện làm lộ chuyện riêng của vợ tôi, tòi giữ nguyên quyền truy cứu.]
[Tiếp đến, tôi sẽ không ly hôn với bà Hoắc.]
[Thứ ba…]
Hoắc Minh đối mặt với máy quay, cười mỉm mắt (Tây thâm tình: “Bà Hoắc, bất kể là làm chồng hay là làm tình nhân, anh đều sẽ cố gắng làm tốt nhất! Chúng ta còn có thời gian cả đời có thể đi thử, anh tin sẽ có một ngày em sẽ cảm thấy lần nữa hứng thú với con người này, cơ thể này của anh.”
Bên dưới ồ lên: Đây là lời tỏ tình của Hoắc Minh sao?
Nhưng mà thật sự không biết xấu hố!
Những chuyện này có thế nói ra sao?
Hoắc Minh vẩn mỉm cười: “Hôn nhân của chúng ta đúng là có chút vấn đe, nhưng vậy thì có sao, bởi vì anh sẽ vĩnh viển không thích người khác, trên số hộ khấu của anh chỉ có em và các con của chúng ta… Bà Hoắc, anh chuyển giao tất cả tài sản cho em, nếu như em không vui, đừng nói là một tháng một lần cho dù một năm một lần cũng là quyền của em… Còn anh vĩnh viễn trung thành với hôn nhân của chúng ta.”
Luật SƯ của Tây Á qua tính rõ tất cả tài sản của Hoắc Minh.
Ngay hiện trường toàn bộ đều tặng cho vợ của anh.
Phóng viên có chút ngây người, đợi bọn họ về viết bản thảo mới phát hiện Hoắc Minh nói nhiều như vậy, thật ra chỉ cần dùng mấy chữ để khái quát
[Chuyện riêng của vợ chồng chúng tòi liên quan gì đến mấy người!]
Chương 473 Tiếu Thước Thuớc nhút nhát.
Trận sóng gió này được dẹp loạn với việc Hoắc Minh làm kẻ bám đuôi.
Ý của anh rất rõ ràng cho dù ôn Noãn có bệnh tâm lý, cho dù tình cảm cùa bọn họ xảy ra vấn đe nhưng anh vẫn nguyện luôn ở bên cạnh cô.
Hướng gió thay đổi rồi, Hoắc Minh trở thành người đàn ông tốt trên đời rồi.
Cố phiếu của Hoắc Thị và Tây Á không ngừng tăng lén.
Hoắc Minh chẳng hề vui, sau buổi họp mặt phóng viên kết thúc, anh nhốt bản thân ở trong phòng làm việc nghe lần này đến lần khác lời nói một mình của ôn Noãn, cò nói…
[Chồng của tôi mất đi ký ức năm năm của chúng tỏi.]
[Tôi biết anh ấy thích tòi! Nhưng có lẽ bời vì thất vọng quá nhiều lần rồi, tõi không dám dể dàng chấp nhận cái tốt của anh, tôi luôn cảm thấy khi tòi Tân nữa buông bỏ để yêu anh, bất hạnh và phản bội sẽ lần nữa rơi lên người tỏi.]
[Anh đã giúp một người phụ nữ tòi rất không thích, tòi đã rộng lượng tha thứ…]
Hoầc Minh nghe đi nghe lại rất nhiều lần.
Anh nhớ buổi tối hôm đó anh đã giúp sở Liên, anh dã từng gặp Kiều An lần cuối.
Anh theo qua đó tạm biệt.
Anh cho rằng tử nay về sau sẽ không còn xa lạ với Ôn Noãn nữa.
Nhưng anh lại không viết, sự rộng lượng của Hoâc Minh chỉ là một loại thoả hiệp, loại thỏa hiệp này dày vò bản thân cô, sau này hai người họ sống chung với nhau, cỏ chưa từng vui vẻ.
Hoắc Minh nhắm nhẹ mắt, khoé mắt đã có chút ướt.
Vào lúc này điện thoại trên bàn làm việc vang lên, anh xem thử.
Là phòng khám gọi đến.
Anh nghe máy, viện trưởng phía bên đó đích thân xin lồi với anh: “Anh Hoắc xin lỗi, bởi vì nguyên nhân nội bộ của chúng tòi khiến cho việc riêng tư của bà Hoắc bị lộ ra, nhân viên đó chúng tôi đã đuối việc rồi…”
Giọng điệu của Hoầc Minh nhẹ nhàng: “Tòi sẽ khởi kiện cò ta.”
Cúp điện thoại, anh nhấc tay xem thời gian sắp đến giờ Hoăc Tây tan học rồi.
Anh đích thân lái xe đi đón Hoắc Tây.
Trước cửa trường mầm non, Tiếu Hoăc Tây không nỡ vẫy tay với Trương Sùng Quang, được bố bế vào trong chiếc Bentley màu vàng kim.
Hoắc Minh thắt dây an toàn cho cõ bé.
Tiểu Hoắc Tây ỏm chặt cổ của cò, nhỏ tiếng nói: “Hõm nay các bạn học nói, bố của Trương Sùng Quang tìm được vợ nhỏ, bố vợ nhỏ là gì vậy?
Hoằc Minh có chút bất ngờ.
Anh xoa đầu của Tiểu Hoẩc Tây: “Lớn lên con sẽ hiếu.”
Tiểu Hoắc Tây giơ mái tóc màu trà, chớp mắt nói: “Bố, bố có vợ nhỏ không?”
Hoắc Minh vổ đau cô bé một cái.
Tiếu Hoắc Tây nhìn ra bố không vui nên không hỏi nữa, ngoan ngoãn ngồi ở hàng ghê’ sau.
Hoắc Minh đã hứa sẽ mua thức ăn dặm cho Doãn Tư, vì thế đã chạy xe đến một tiệm mẹ và bé có tiếng trong trung tâm thương mại, dần Hoắc Tây xuống xe nghiêm túc lựa chọn món thích hợp nhất với Doãn Tư.
Tiểu Hoắc Tây đang mặc một cái dam xoè xinh đẹp, ra dáng vẻ đi theo.
Cò bé rất rõ sở thích của Doãn Tư, nén rất cho ý kiến được.
Hoẩc Minh nhìn khuôn mặt trâng trẻo của cỏ bé, đột nhiên khom lưng bế Hoắc Tây lên hòn một cái.
Người ra người vào khiến cho Hoắc Tây có chút ngại ngùng, ôm lấy cổ của anh: “Bố, bố làm gì đó?”
Hoăc Minh giả bộ tiếp tục lựa, vừa lựa vừa như không có chuyện gì hỏi: “Hoắc Tây, bố có từng nói rất thích con không?”
Tiếu Hoắc Tây gật đầu: “Đã tửng nghe rất nhiều lần!”
Nghe săp phiền rồi, một chút cũng không mới mê!
Cô bé suy nghĩ lại nói: “Người bố thích nhất vẫn là mẹ!”
Sau đó mới là cò bé rồi đến Doãn Tư!
Tiểu Hoắc Tây ở trong lòng bố, có chút cậy sủng mà kiêu, cô bé ôm chặt cổ của bố, nhanh chóng yêu cầu: “Buổi tối bố tăm cho con, con nhìn thấy bố tằm cho mẹ rồi.
Hoâc Minh lựa đồ xong, vỗ mông cò bé một cái.
“Đợi con lớn rồi, kêu chồng con tắm cho!”
Tiếu Hoắc Tây siết chặt nắm đấm: “Vậy Hoẳc Doãn Tư cũng phải tựtâm, nếu không đợi em ấy lớn rồi kêu vợ của em ấy tẩm cho.”
Mọi người xung quanh nghe thấy đều phì cười.
Hoắc Minh ít nhiều cũng có sự tự hào khi làm bố, anh để hai hộp thức ăn lên quầy thu ngân,
Không ít người mẹ trẻ tuổi nhận ra Hoắc Minh, lại thêm tin tức mới nối hòm nay, những phụ nữ đều có chút đỏ mặt không dám nhìn anh lắm…
Tiếu Hoắc Tây: Bố có vẻ rất nổi tiếng!
Trước buổi tối, Hoắc Minh chở theo Hoắc Tây về nhà.
Trong đại sảnh, Minh Châu bế Doãn Tư, Tiếu Thước Thước nằm bên cạnh hiếu kỳ nhìn.
Mẹ của anh đang cùng với ôn Noãn ở trong nhà bếp nấu bữa tối, dưới ánh đèn vàng góc nghiêng của ỏn Noãn vô cùng dịu dàng, còn có chiếc váy dài màu tím nhạt trên người cò khiến cho eo càng nhỏ hơn.
Hoắc Minh đi qua đó, ôm eo cò tặng hoa.
Hoắc Minh bó hoa hồng champagne.
Ôn Noãn có chút bất ngờ.
Nhưng mà không có người phụ nữ không thích hoa, cò thấp giọng nói cảm ơn, sau đó tìm một bình hoa thuỷ tinh tỉ mỉ căm vào, Hoâc Minh nhìn cò bận rộn lấy một điếu thuốc ra để ở ngón tay chơi.
Anh nói chuyện thường ngày với cô: “Mua cho Doãn Tư thức ăn dặm vị cà rốt.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng chớp mẳt: “Hoắc Tư chọn?
Hoâc Minh cười: “Sao em biết? Gẳn radar trên người anh sao?”
Ôn Noãn bặt cười, cò tiếp tục xử lý thức ăn, nhẹ giọng nói: “Doãn Tư không thích cà rốt nhưng Hoắc Tây thường dạy thằng bé không được kén ăn, nhưng cũng không biết Doãn Tư có nghe hiếu không.”
Hoắc phu nhân cũng cười.
Hoăc Minh chỉ nhẹ nhàng nhìn ôn Noãn, một lúc lâu giọng nói của anh có chút khàn: “Ngày mai anh mua thêm hai hộp.”
Ôn Noãn ừm một tiếng.
Ăn xong cơm, Tiếu Hoắc Tây lại lấy sách cố tích ra bắt đầu làm cỏ giáo nhỏ.
Trước mắt, Hoắc Doãn Tư và Lục Thước
ngồi ngay ngắn…
Rất ra dáng.
Ôn Noãn và Minh Châu cùng với Hoắc phu nhân học một số nữ công, không khí một cùng ấm áp dường như hòm nay không xảy ra gì cả.
Nhưng Hoắc Minh lại biết ôn Noãn rất đế ý-
Chỉ là cô không nói mà thôi.
Khi tám giờ rưỡi, trong sân truyền đến tiếng xe hơi, chốc lát có hai người đi vào.
Là Lục Khiêm và thư ký Liễu.
Ông ấy đi vào, ánh mắt rơi vào trên mặt Minh Châu.
Thư ký Liều cười: “Chuyện hòm nay nghe nói rồi, ông Lục vò cùng tức giận qua đây xem thử có cần giúp đỡ gì không.”
Khoé mỏi Minh Châu hơi run, một lúc láu cũng không nói ra một chữ.”
Lúc này, Hoắc Minh lên tiếng: “Anh mời cậu đến đó, có chút chuyện có thế vẫn phải cặu giúp đỡ.”
Lục Khiêm gật đầu.
Ông ấy cởi áo khoác ra, đi qua đến trước mặt Thước Thước: “Sao không gọi bố?”
Tiếu Thước Thuớc nhút nhát.
Gần nửa ngày, cậu bé mới òm lấy Lục Khiêm nhỏ tiếng nói: “Mẹ nói ở ngoài phải gọi là õng cậu.”
Lục Khiêm ngước mắt nhìn Minh Châu một cái, ánh măt có chút không hiếu.
Khi nói chuyện lại với con trai, lời nói nhỏ nhẹ: “Đây không phải bên ngoài.”
Tiếu Thước Thước rụt rè gọi tiếng bố.
Lục Khiêm từ trong túi lấy ra mấy viên kẹo, chia cho mấy đứa trẻ ãn, kẹo đó là của Thuỵ Sĩ, lúc trước Minh Châu thích ăn nhất nên ông đã có thói quen mang theo bên mình vài viên.
Mấy người đàn õng lên lều nói chuyện.
Trong phòng sách, người giúp việc đưa trà xong rất tự giác xuống lầu.
Lục Khiêm uống ngụm trà, nhíu mà: “Chuyện như thế nào, sao đang yên ổn lại có người gây khó dễ với ôn Noãn?”
Hoẩc Minh lấy ra camera.
Xem xong, anh từ từ lên tiếng: “Đinh Tranh, là bạn học đại học của ôn Noãn! Quá khứ đã từng cho dây dưa không rõ với chồng của Bạch Vi, bây giờ đang theo òng chủ nào đó! Là cò ta mua chuộc y tá đó.”
Nghe xong lời này, trong lòng Lục Khiêm đã có tính toán, ông ấy cười nhạt: “Cậu không giải quyết được òng chủ nào đó vì vậy mới tìm đến tỏi sao?”
Hoẩc Minh thừa nhận: “Người đó ở bén Tây Nam không có liên quan gì đến phía bên cháu, nhưng cậu lại nắm tài nguyên của mảng đó, cậu ra tay sẽ có hiệu quả hơn cháu nhiều!”
Thư ký Liễu cười phụ hoạ: “Cậu Hoắc, ngài tìm đúng người rồi!”
Lục Khiêm liếc anh ta một cái: “Chuyện này giao cho tòi đi!”
Hoắc Minh lại rót trà cho òng ấy.
Lục Khiêm uống hết trà, khi đứng dậy ít nhiều cũng bày ra tư thế trưởng bối: “Chuyện bên ngoài để tôi làm nhưng cảm xúc của người phụ nữ trong nhà cũng không thế nào đế người cậu nhưtòi giúp cậu, Minh… Cậu phải tốn nhiều tâm tư.”
Hoắc Minh aât (Tâu. tiễn bon ho xuốna râu.
Chương 474 Vả lại, không phải còn có anh sao
Đại sảnh lầu một.Người làm đang thu dọn do đạc, bà Hoắc và Minh Châu với cả Thước Thước đều không có ở đây, Lục Khiêm có chút thất vọng, nhanh chân đi ra gặp người kia, ông ấy bất giác khẽ kéu: “Minh Châu.”
Trời chiều tối, bà Hoắc đã lên xe.
Tiểu Thước Thước ngồi trên đau gối bà ấy, Minh Châu đang định lên xe.
Lục Khiêm tiến lên, giữ cửa xe, xoa đầu Tiếu Thước Thước trước, nhẹ nhàng nói: “Phải nghe lời mẹ nhé.”
Lục Thước ngoan ngoãn gặt đâu.
Cậu bé trông rất giống người nhà họ Lục, nhưng tính cách thì nhỏ nhẹ, giống Minh Châu.
Lục Khiêm lại nói với câu với bà Hoắc.
Bà Hoắc nói với con gái: “Con đi nói chuyện với cậu ấy đi!”
Bà ấy nhìn thoáng hơn, cũng là vì Hoắc Chán Đòng thối gió bên gối mấy lời hay ho, cũng đại khái hiếu được tâm ý của con gái, không buồn quản bọn họ nữa.
Cứ như vậy, Minh Châu bị Lục Khiêm kéo lên xe.
Ông ấy tự lái xe mình, lái một lúc, Minh Châu không nhịn được lại châm chọc õng ấy: “Ông Lục, chú còn tìm tòi làm gì? Không phải chú coi trọng sự nghiệp của mình nhất sao? Không phải chú vì sự nghiệp mà ngay cả thân thế cũng nguyện ý dâng hiến sao?”
Tuy biết ông ấy không yêu cô Lam.
Nhưng cỏ ấy vẫn ghen.
Ông ấy nói, ông ấy tán thưởng sự độc lập của cò Lam.
Lục Khiêm nghe ra được chút ghen tuông,
cười nhạt: “Ghen rồi sao?’
Minh Châu không chịu nói gì thêm, cô ấy dựa vào ghế, yên lặng nhìn từng áng mây hồng ngoài cửa xe.
Cò ấy không muốn có liên quan gì đến ông ấy, nhưng bọn họ đã có con.
Lúc xe dửng lại, ánh mắt cò ây có chút chua xót, đưa mât nhìn qua, thì ra ông ấy đưa cô đến bên bờ sông, bèn thấp giọng nói: “Lục Khiêm, rốt cuộc chú muốn làm gì?”
Lục Khiêm nghiêng đầu nhìn cô ấy.
Ông ấy nhìn cò gái nhỏ của mình, thật ra cỏ ấy cũng không còn trẻ nữa, tuy xinh đẹp nhưng chẩc chân không còn nơn nớt, khóe mầt ít nhiều cũng có thế nhìn ra dấu vết năm tháng.
Nhưng ông ấy lại yêu thương cò ấy.
Óng ấy học theo cò ấy dựa vào ghế, tay tim kiếm tay cò ấy, khẽ vuốt ve.
Ông ấy nói: “ôn Noãn gọi điện thoại cho tôi, cô ấy nói một vài chuyện em đã trải qua mấy năm nay.”
Có vài lời, ông ấy khó mà nói thành lời.
Minh Châu sinh ra trong gia đình giàu có, nếu không phải thích chú Lục ông ấy đây thì cả đời này có thế cô ấy cũng không cần phải chịu khố, có thế nói toàn bộ những đau khổ của cò ấy đều xuất phát từ ông ấy.
Minh Châu muốn rút tay về, nhưng ông ấy không cho.
Ông ấy khẽ xoa nước mắt nơi khóe mắt cô ấy, thấp giọng nói: “Tỏi không đính hôn, hủy rồi, sợ em không vui.”
Trong lòng cò ấy khẽ run, nhưng vẩn không nói gì.
Lục Khiêm không giải thích quá nhiều, òng ấy chỉ là nhân cơ hội hiếm có này, khẽ ôm lấy vai cò ấy.
Con trai của ông ấy và cò ấy cũng đã mấy tuổi rồi, nhưng bọn họ thực sự ở bên nhau cũng chưa đến nửa năm, lại còn ờ riêng hai nơi.
Ông ấy cảm thấy có lỗi với cò ấy, dường như là hối hận.
Nhưng ngẩm lại, ông ấy lại không có lựa chọn nào khác…
Đêm khuya, Hoắc Minh dỗ Tiếu Hoắc Tây xong.
Quay về phòng ngủ, ôn Noãn đang tắm rửa, cả người thoái mái nhẹ nhàng, cô ngồi trước bàn trang điếm thoa kem dưỡng da, anh không kìm lòng được đi qua ôm eo cỏ từ phía sau, khẽ nói: “Cuối cùng cũng có thể ở riêng với em rồi.”
Ôn Noãn dựa vào vai anh, nhìn anh trong gương.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hoắc Minh nghiêng người qua, khẽ hòn cô…
ôn Noãn có chút bất ngờ, nhưng cõ vẩn thả lỏng người hôn anh, anh dường như có chút động tình, cô cũng thuận theo tự nhiên ngồi lên đùi anh, hõn cằm anh.
Hoắc Minh ngừng lại.
Chỉ là bàn tay vần lưu luyến vuốt ve eo cò, ánh mât sâu thắm: “ôn Noãn, chúng ta nói chuyện đi.”
Ôn Noãn biết anh rất muốn.
Nhưng anh không chủ động, thực sự cô cũng không có mặt mũi tiếp tục, chỉ dựa vào lòng anh nhẹ nhàng ừ một tiếng, sau đó nghe thấy anh nhắc đến cái tên Đinh Tranh.
Đinh Tranh, cái tên đã khá lâu rồi mới nghe lại!
Hoăc Minh khẽ xoa tóc cò, thấp giọng nói: “Buổi họp lớp với bạn học không muốn đi thì đừng đi, tránh lại không vui.”
Đêm khuya nha vậy, vợ chồng nói chuyện, cũng có chút gền gũi.
Ôn Noãn bèn bám lên vai anh.
Cò thấp giọng lên tiếng: “Người làm sai là cõ ta, chẩng lẽ em còn phải trốn ờ nhà hay sao?”
Sau khi chuyện xảy ra, cô vẫn rất bình tĩnh.
Cò cũng muốn chạy trốn, bởi vì bất kỳ người phụ nữ nào bị người bẽn cạnh biết chút chuyện trên giường kia, cũng có chút mất mặt, nhưng ôn Noãn không chỉ là bản thân mình, mà còn là một người mẹ.
Cò có thế trốn tránh, nhưng Hoắc Tây vẫn phải đi học, sau này Doãn Tưcũng vậy.
Vì vậy cho dù có khó nữa, cô cũng phải đối mặt.
Giọng điệu cô mềm mại: “Vả lại, không phải còn có anh sao?”
Hoẳc Minh kích động trong lòng, anh không nhịn nổi hòn vào má cò, rồi lại tiến về phía mòi, giọng điệu mơ hồ: “ôn Noãn, em vẩn bằng lòng tin tưởng anh có đúng không? Quan hệ của chúng ta vốn không kém đến mức như vậy, có phải không?”
Từng câu từng chữ của anh đều khát vọng yêu thương.
Sao Ôn Noãn không nghe ra được chứ, cò để mặc anh hòn.
Cô nghĩ, cò và Hoắc Minh, dù sao cũng phải có tâm lý vững vàng.
Cò ngẩng mặt, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Cò mặc đồ ngủ vải lụa màu champagne, anh trước giờ rất thích cơ thế cò, tối nay cò mềm mại như vậy sao anh chống cự nổi, lại nói anh cũng đã hơn một tháng không chạm vào cò rồi…
Hoắc Minh ôm ôn Noãn, đứng dậy đi về phía giường.
Thân thể cô hãm sâu trên chiếc giường mềm mại, anh từ trên cao nhìn cô, khàn giọng nói: “Ôn Noãn, chúng ta thử đi.”
Ôn Noãn khẽ nhắm mắt lại.
Khác với bình thường, anh không quan tâm đến bản thân, mà đế cò thoải mái.
Ôn Noãn rất khó tập trung, nhưng anh cứ giữ lấy gương mặt cò, cứ thấp giọng hỏi cỏ thấy thế nào… Anh quan tâm săn sóc khiến ôn Noãn có phần muốn khóc, cuối cùng cò ôm vai anh, khẽ nỉ non: “Minh, em ốn rồi!”
Cò hy vọng anh thoải mái mà làm xong.
Hoẩc Minh hòn trán cỏ, rồi lại liếm mút nước mắt nơi khóe mắt, anh là người đàn ông của cô sao lại không cảm nhận được chứ, anh an ủi cỏ một lúc lâu, mãi đến khi ôn Noãn sẳp chìm vào giấc ngủ, thì anh mới nhẹ nhàng xuống giường.
Trong phòng tắm, tiếng nước chảy vang lên…
ôn Noãn khẽ mở mắt.
Cò nghiêng ngòi, tựa mặt vào gối, nghe thấy trong phòng tắm truyền đến âm thanh khàn khàn.
Nói không có cảm giác là giả.
Khi một người đàn ông nguyện ý nhẫn nhịn vì cò, đủ đế nói rõ sự coi trọng của cỏ.
Có những chuyện, ôn Noãn không thế thay đổi, nhưng cô muốn anh vui một chút, ít nhất cũnq bình thườnq mõt chút…
Chương 475 Hắn lại thấy mừng thầm
Hoắc Minh quay lại giường.Anh nhận ra hò hấp của ôn Noãn ổn định quá mức thì biết ngay cò vần tỉnh.
“Sao em không ngủ?” Anh đi đến hòn cò.
ỏn Noãn tựa người vào lòng anh, dưới ánh đèn mờ tay cò sờ chiếc gối trắng, cò nói nhỏ: “Thật ra anh không cần chịu đựng như vậy, em cũng không lạnh đến thế*
Cò cũng có chút cảm giác.
Hoắc Minh ôm chặt eo cò, không nói gì.
Anh biết Ôn Noãn cũng có chút cảm giác nhưng như vậy là chưa đủ, không giống như những người yéu nhau khác, đã đủ còn muốn nhiều hơn.
Anh chỉ hận không thế òm cò cả đêm.
Cơ thế của anh rất mát mẻ, dựa vào rất thoải mái.
Anh kề sát tai cò dịu dàng nói: “ôn Noãn, có chuyện gì em cứ nói với anh đi được không, anh là chồng của em, cái gì em cũng có thể nói với anh được… Sau này anh sẽ nghe em hết, chuyện gì em không thích anh cũng sẽ không làm.”
ỏn Noãn im lặng.
Anh đã nghe được những điều cô đã nói với bác sĩ tâm lý.
Hoắc Minh hơi càng thắng.
Anh sợ nhắc đến chuyện này sẽ kích động đến cỏ, nhưng một lúc sau, ón Noãn đồng ý: “Minh, anh giúp em tìm bác sĩ tâm lý đi, sau này em sẽ tự mình đi khám.”
Bọn họ có hai đứa con, cũng không có ý định ly hòn.
Có bệnh vẩn phải trị.
Dù vậy, là một người con gái, ôn Noãn vẩn không muốn chồng của mình biết những
chuyện kia của cò, có một vài vết thương cần được tự mình chậm rãi liếm láp để chữa lành.
Hoắc Minh đồng ý.
Lúc gân đi ngủ, anh dịu dàng nói vào tai cò: “Sáng mai anh sẽ dần Hoăc Tây đi chạy bộ ở phía tây.”
Vết thương của ôn Noãn bị xé toạc ra không chút kiêng nế gì.
Cò cũng không trốn tránh. Hoắc Minh lại lần nữa đi tìm bác sĩ tâm lý đế hỏi, dù đã có tiến triển tốt nhưng hiệu quả vẫn quá mức bé nhỏ. Có lẽ đúng như bác sĩ đã nói, bọn họ cần sinh thêm một đứa con nữa, hoặc là cần thêm thời gian.
Bạch Vi rất lo cho có nén đã hẹn cò đi uống trà.
ớ một cửa hàng đồ ngọt trong khách sạn nâm sao, Bạch Vi không ngừng cười đẩy một đĩa bánh ngọt sang cho cô: “Đây là món ăn nổi tiếng của nhà này, cặu ăn thử xem, nếu ngon thì đóng gói mang về cho Hoắc Tây một phần.”
ỏn Noãn ăn thử một miếng.
Cò cười nói: “Thật sự không tệ, vị matcha rất nguyên chất.”
Bạch Vi ngay lập tức vẫy tay lấy thèm hai phần nữa đế nhân viên cửa hàng đóng gói.
Lúc cò ấy làm những chuyện này cực kỳ lưu loát, Ôn Noãn thấy vậy thì nhìn cò ấy chằm chằm. Bạch Vi quay đau lại thấy ánh mắt của Ôn Noãn thì đưa tay sờ mặt mình: “Sao cậu lại nhìn tớ như vậy, quá dọa người rồi.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng khuấy cà phê, cười nhẹ: “Bạch Vi, chúng ta quen nhau đã mười hai nám rồi.”
Bạch Vi giặt mình rõ.
Mười hai năm…
Cò ấy tỉ mỉ sờ mặt mình, cuối cùng cũng hiểu cảm xúc vừa rồi của ôn Noãn là vì sao… Có thế nói lúc đại học, Bạch Vi là đóa hoa diềm lệ nhất trong các cò.
Lúc ở với Diêu Tử An, cò ấy ăn chơi vui vẻ không quan tâm đến việc có con.
Mấy nãm nay kết hôn với cảnh Sâm, lại có con trai, chính cò ấy cũng thường xuyên soi gương mà cảm thấy cò ấy không thon thả bằng lúc trước, mặt cũng tròn trịa hơn…
Nhưng ôn Noãn gần như không hề thay đổi, vần tinh tế như vậy.
Chẳng trách Hoắc Minh không bỏ xuống được, dù không chạm được cũng không chịu buông tay. Nhất thời Bạch Vi cũng không nói được chuyện là tốt hay xấu nữa.
Đúng lúc hai người đang bồi hồi xúc động thì có một người tử thang máy đi xuống.
Đó là người quen cũ, đồ mặc trên người rất đắt đỏ, còn bắt chước người nổi tiếng dẫn theo một trợ lý đi bên cạnh.
Đó là Đinh Tranh!
Đinh Tranh cũng rất bất ngờ, cỏ không nghĩ đến ón Noãn còn dám đi đến đây.
Mấy chuyện xấu kia bay khắp trời rồi, cò ta còn không sợ bị người ta chỉ trỏ sao?
Cò ta tự thấy chuyện đó cô ta làm rất kín kẽ không hề có lổ hổng. Hơn nữa, dù ôn Noãn biết chuyện đó là do cô ta làm thì sao, cò ta có thế làm gì được? ông Chu nhà cò ta là nhà khai thác than ở Tây Nam, nhà họ Hoắc tay có dài nữa cũng không thế với được đến tận đó chứ.
Đinh Tranh đến gần, rõ ràng đang là thời tiết đầu thu nhưng cỏ ta lại khoác một chiếc áo lỏng thú đắt tiền.
Cò ta ngồi xuống đối diện ón Noãn.
Trên tay cỏ ta có thêm một cây thuốc lá dài nhỏ.
Người phục vụ đến nhắc nhở: “Thưa cô, trong tiệm của chúng tòi không cho phép hút thuốc.”
Đinh Tranh cười nói: “Thật không thoải mái!”
Chờ sau khi người đi, cô ta nhìn ôn Noãn và Bạch Vi cười tự tin: “Đúng là trùng hợp đó bạn học cũ ơi! Bạch Vi, có mới kết hòn có mấy năm mà đã béo lên nhiều vậy, chắc cũng phải 110 cân rồi chứ? Người chồng thứ hai của cô không chê sao? Còn ôn Noãn… Hoắc Minh đã độ tuối trung niên rồi, cò cảm thấy anh ta vẫn còn sẵn lòng ở bên cạnh cò sao? Anh ta sẽ không ăn vụng ở bên ngoài chú?”
Cân nặng của Bạch Vi thay đối nhưng tính tình vẫn không hề khác đi.
Cò ấy thật sự muốn cho con hèn hạ kia một cái tát!
Ôn Noãn ngăn cỏ ấy lại, cò cười nhẹ với Đinh Tranh: “Chuyện này không cần cò Đinh phải quan tám! Bây giờ cò Đinh đã đạt được điều mình muốn rồi, sao không ờ nhà canh trừng chồng mình đi, sao lại đi quan tâm chồng của người khác vậy? Có phải dù đã kết hôn rồi cô vẫn chưa bỏ được tật cũ không?”
Đinh Tranh tức muốn chết, cái miệng của Ôn Noãn!
Trong lúc khó thờ, cỏ ta còn muốn nói thêm những lời khó nghe hơn nữa nhưng cánh tay cò ta đột nhiên bị giữ chặt.
Cô ta nhìn lại, thì ra là Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh mặc một bộ quần áo tây cho thương lượng buôn bán, rõ ràng hắn cũng đến đế nói chuyện, ánh mắt bây giờ của hân rất phức tạp.
Đinh Tranh đã lâu không gặp hân, lẩm bấm một tiếng: “Cố Trường Khanh!”
Cố Trường Khanh kéo có ta ra khỏi cửa hàng bánh ngọt.
Dáng vẻ thỏ bạo này làm Bạch Vi hơi bất ngờ, cò lặng lẽ nói với ôn Noãn: “Cậu nhìn đi, đây gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Thật sự muốn CỐ Trường Khanh ngủ với cò ta rồi lại để người chồng khai thác than đó của cô ta đến bắt gian tại trận.”
Ôn Noãn liếc cò ấy một cái…
Bạch Vi nhỏ giọng lều bầu: “Ai bảo cô ta bắt nạt cậu, cậu không nói tớ cũng biết, chuyện kia chính là do cỏ ta làm. Dưới gầm trời này không có mấy người tồi tệ hơn được cô ta.”
Ôn Noãn cười nhẹ, cò chậm rãi uống hết nửa ly cà phê.
ớ lối thoát hiểm của quán rượu.
Cổ Trường Khanh đè Đinh Tranh ở trên vách tường, tàn nhẫn nhìn cò ta chằm châm. Đinh Tranh cũng nhìn hắn chằm chằm.
Bọn họ cũng coi như người yêu cũ.
Bây giờ gặp nhau lại không mấy vui vé.
Thật lâu sau đó, Đinh Tranh cười lạnh thành tiếng: “Cố Trường Khanh, anh chung tình thật đấy, sao anh vẫn chưa thể quên được cõ ta vậy? Có phải vì anh biết giữa cô ta và Hoắc Minh có khoảng cách nên trái tim của anh lại rục rịch rung động không? Tòi nói cho anh biết, dù cho Hoẩc Minh không dùng đến thì cũng không đến lượt anh đâu!”
Dáng vẻ thánh thiện không hiểu rõ sự đời vừa rồi của ôn Noãn đã kích thích cô ta.
Dựa vào cái gì!
Dựa vào cái gì ôn Noãn không thể cho đàn òng niềm vui mà cỏ ta vẫn có thế giữ được trái tim của Hoắc Minh, còn có thế đế một người đàn õng kiêu ngạo như vậy cúi đau vì cõ ta, bằng lòng lấy lòng cõ ta như vậy!
Cò ta không tin! Cò ta không tin Hoắc Minh.
Đàn òng có mấy người có thế chịu được chứ?
Cố Trường Khanh, Diêu Tử An, có ai không lên giường với cô ta chỉ sau mấy lần cò ta
quyến rũ.
Cò ta muốn thấy gia đình của ôn Noãn tan vỡ.
Cò Trường Khanh bỗng thả Đinh Tranh ra, mặt hằn có đòi chút chật vật vì Đinh Tranh đã nói rất đúng. Khi anh ta nghe thấy lời ôn Noãn nói trong bân ghi âm, cò ấy không hề tin tưởng tình yéu của Hoắc Minh, cô ấy nói vợ chồng bọn họ có vấn đe, lúc cõ ấy nói một tháng bọn họ chỉ làm một lần… Hân lại thấy mừng thầm!
Hắn biết suy nghĩ như vậy vửa buồn cười vừa biến thái.
Nhưng hắn không thế kiềm chế được bản thân mình.
Nét mặt không thế lừa dối được người khác, Đinh Tranh cũng thấy rất rõ tình yêu của hắn, cò ta lau mặt không cam lòng nói: “Cố Trường Khanh, cuối cùng anh thích cò ta vì cái gì vậy?”
Cố Trường Khanh im lặng.
Vì sao hắn thích ôn Noãn, chính hắn cũng không rõ.
Điều duy nhất hắn có thế chắc chắn là dù người phụ nữ bên cạnh cứ đổi hết người này đến người kia, bốn năm có ôn Noãn bên cạnh vần không thế bị xóa khỏi ký ức của hăn.
Có lẽ, chỉ có tiếc nuối mới làm người ta buồn rầu như vậy.