-
Chương 461-465
Chương 461 Đêm trước khi đi, mắt cô ngấn lệ.
Đến khi tỉnh lại thì trời đã chạng vạng tối.
Ánh hoàng hôn mùa thu xuyên qua cửa sổ sát đất, râc một lớp màu vàng nhạt lén người nằm trên giường.
Lục Khiêm tỉnh dậy từ lâu, thấy cỏ mở mắt ra thì dịu dàng hòn cò một cái rồi nói: “Ngủ thêm lát đi, đến giờ cơm tối anh gọi em dậy!”
Vừa nói vừa ngồi dậy mặc quần áo.
ỏng còn có cả đống việc, thư ký Liều đã đến phòng sách chờ ông lúc lâu nhưng ông không nỡ bỏ cò lại, sợ lúc cô tỉnh sẽ thấy khó chịu.
Ông trân trọng cò gái nhỏ nhà mình, cho dù không thể lúc nào cũng bên cạnh nhưng vẫn cố gâng hết sức.
Minh Châu hơi xấu hổ.
Cò kéo chán, ngước lên nhìn õng.
Lục Khiêm đã mặc quần áo tử tế, cúi người hòn cô, sau đó cười khẽ.
Ông đi rồi nhưng cò không dám ngủ tiếp.
Cò đi xem Ôn Noãn, sau đó lại đến trò chuyện với bà cụ Lục, bà cụ Lục tuy già nhưng vẫn sáng suốt, không hề giận cá chém thớt lên cô, cộng thêm nhà họ Lục ít con gái nén còn rất thích.
Buổi chiều, Lục Khiêm làm xong việc quay lại thì thấy cò gái nhỏ nhà mình đang theo mẹ mình đi hái đậu đũa.
Bà cụ Lục cứ luòn miệng nói: “Đây là tự trồng đó, không có thuốc trừ sâu.”
Ông gạt dây leo trên đỉnh đau sang bên, bước đến trêu ghẹo: “Bà cụ có ý thức bảo vệ mói trường lắm nhé, mọi ngày trân trọng mấy món này lắm đấy, không có tùy tiện cho người ngoài ăn đâu.”
Bà cụ Lục cười nhạt.
Bà nói với cô gái nhỏ: “Đừng có nghe chú Lục của con nói bậy! Nếu mà nó nghiêm túc một chút, dẫn ‘Heo Nhỏ’ về nhà thì thứ gì bà cũng moi ra hết.”
“Heo Nhỏ?” Hoắc Minh Châu ngơ ngác.
Vì thế bà cụ Lục kế sơ lại chuyện ỏng say rượu nói nhảm.
Minh Châu nghe hiểu, mặt đỏ lên.
Lục Khiêm lẳng lặng nhìn cỏ cười nửa miệng, càng chọc cô mất tự nhiên. Nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào, thì ra chú Lục uống say sẽ gọi tên cò.
Sắc trời dần tối.
Bà cụ Lục đích thân xuống bếp, cò gái nhỏ cũng lẽo đẽo theo sau, Lục Khiêm ngày thường tay không dính nước mùa xuân cũng ở lại nhà bếp…
Cơm nước xong thì bọn họ về thẳng phòng mình.
ở cửa, Lục Khiêm thuận thế kéo cõ vào phòng mình.
Phòng ngủ của Lục Khiêm rất lớn, bước vào còn ngửi được mùi cát tường, liên thông là phòng sách cố kính, cạnh cửa sổ là nơi thưởng trà.
Minh Châu hơi choáng váng.
Lục Khiêm khẽ nhéo mũi cò: “Nhìn ngơ ra rồi?”
Cò hơi ngại ngùng, nói: “Trước giờ em không nghĩ tới, phòng của bạn trai em sẽ là thế này…”
Cò nói rất uyến chuyến.
Thật ra là nói ông lớn tuổi, bào thủ.
Sao Lục Khiêm lại không hiếu chứ, ông cười cười, ông bước qua pha một bình trà rồi săn sóc rót cho cô một ly.
Chờ cò nhận lấy rồi mới nhàn nhạt nói một câu: “Tối nay tiếp chứ?”
Minh Châu nghẹn họng.
Ông không phải là người.
Cò nhỏ tuổi hơn õng rất nhiều, rất biết nhường nhịn, đi vòng ra õm lấy õng từ sau lưng, nũng nịu gọi chú Lục. Lục Khiêm một tay nầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, uống cạn ly trà.
Thật ra ỏng có rất nhiều việc, chiều nay hiếm lắm mới rảnh một chút, làm gì còn thời gian mà làm loạn.
Minh Châu cũng không than phiền.
Ông làm việc trong phòng sách, cò ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ông…
Thỉnh thoảng Lục Khiêm sẽ ngẩng đau lèn sai bảo cò lấy này lấy nọ, cò gái nhỏ sẽ vui vẻ chạy tới chạy lui.
Ông bận bịu đến mười một giờ đêm.
Cuối cùng đã có thời gian đè cò gái nhỏ lên giường, trêu chọc bắt nạt.
Minh Châu cảm thấy õng cầm thú, đã nói là không làm rồi…
Ngay lúc cả hai bèn đều đã động tình thì vang lên tiếng gõ cửa, giọng bà cụ Lục truyền đến: “Lục Khiêm, chưa ngủ đúng không, mẹ làm bữa khuya cho con này!”
Tiếng xoay tay nắm cửa đã vang lên.
Cơ thế người trên giường cứng đờ.
Minh Châu mở to mằt, nhỏ giọng: “Làm sao bây giờ?”
Lục Khiêm nhanh chóng nhét có vào chăn rồi đá dép cỏ vào gầm giường, còn ông thì ngồi ngay ngắn trên giường vờ như sắp đi ngủ.
Bà cụ Lục bước vào, vừa thấy dáng vẻ con trai đã hỏi: “Định đi ngủ à?”
Lục Khiêm cười nhạt: “Vâng! Hỏm nay bận quá!”
Bà cụ Lục đặt mông ngồi xuống.
Tối nay bà vò cùng rảnh rồi muốn đến tâm sự với con trai, chỉ khổ cho Minh Châu nâm trong chăn ngộp muốn điên, vừa động đậy đã bị Lục Khiêm lấy chân kẹp đầu lại, òng còn vói tay vào trong chăn sờ đầu cò như đang trộm chó.
Cuối cùng bà cụ Lục cũng chịu đi.
Cửa vừa khép lại là Minh Châu đã bò ra khỏi chăn ngay, mắt ngấn lệ.
“Chú Lục, em không thở được!”
Lục Khiêm nhẹ nhàng kéo cò ra ngoài ôm vào lòng mình, ngắm nghía hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi: “Thích ở đây không?”
Minh Châu đỏ mặt.
Cái gì mà thích hay không!
Lục Khiêm không hỏi tiếp, ông lấy bữa khuya mẹ mang đến cùng ãn với cò.
Cò ăn xong một bát vẫn thấy chưa đủ, đòi ăn thêm.
Lục Khiêm bóp mặt cò: “Vậy đế anh kêu bà cụ lại làm cho vợ nhỏ thêm một phần nhé?”
Ông thật là đáng ghét, cò nhào đến đánh ông.
Đùa giỡn một lúc, cò ôm cổ ông la đói… Lục Khiêm hôn cô một cái: “Chưa từng thấy vật nhỏ nào quậy thế này! Chú Lục làm cho em!”
“Anh biết làm hả?” Cò hiếu chuyện òm lấy ông.
Lục Khiêm cười cười, mang giày đi ra ngoài, không ngờ lại đụng mặt bà cụ dưới bếp.
Bà cụ nhìn thấy con trai thì hơi bất ngờ.
Lục Khiêm châm điếu thuốc, mờ tủ lạnh ra lấy đồ: “Chưa no nên định làm thêm đồ ăn khuya!”
Bà cụ Lục nào chịu cho con trai làm.
Bà vừa lấy hoành thánh trong tủ lạnh ra vừa quở trách con trai: “Tuổi không còn nhỏ nữa, hạn chế ăn khuya thòi, nên giữ dáng đi,
nếu không sao mà tìm con dâu cho mẹ được?”
Lục Khiêm:…
Nước sôi, bà cụ thả hoành thánh vào, còn cẩn thận thêm rau mùi vào.
Nghe nói con gái bây giờ đều thích ăn cái này!
Lục Khiêm bưng hoành thánh đi, nửa đường thì bật cười.
Ông không ãn rau mùi nhưng bà cụ vần cho vào, xem ra mắt bà cụ vần tinh lắm…
Cuộc sống yéu đương ngọt như đường mặt.
Quan hệ bọn họ còn chưa công khai nên Lục Khiêm định đế cò lại đây ăn Trung Thu xong thì đưa cô về thành phố B.
Còn về tương lai thì phải lén kế hoạch từ từ.
Minh Châu ở trong nhà họ Lục hai ba ngày thì muốn ra ngoài đi dạo, mua quà Trung Thu cho Ôn Noãn và bà cụ, cò nghe nói bánh trung thu ờ thành phố c rất nổi tiếng.
Thân phận Lục Khiêm đặc biệt nên lúc cỏ đi mua đồ chỉ có thư ký Liểu đi theo, còn òng thì ngồi trong xe đọc tài liệu.
Chỉ là không ngờrẳng sẽ đụng mặt người quen ngoài đường.
Hạ Mai.
Đồng nghiệp cũ của Lục Khiêm, địa vị không thấp, bà ấy vừa dùng bữa xong bước ra thì thấy xe của Lục Khiêm đậu ven đường, Hạ Mai biết rằng tương lai Lục Khiêm nhất định sẽ đi xa hơn mình nên rất đế ý đến giao tình với người này.
Bà ấy lững thững bước đến gõ cửa xe.
Lục Khiêm tự nhiên bước xuống xe.
Hạ Mai cười nói: “Nhìn xa nghĩ là xe anh, không ngờ là thật!”
Lục Khiêm đang định trả lời thì cô gái nhỏ nhà ông tay xách nách mang chạy tới, gương mặt nhỏ nhằn đỏ bừng, còn gọi ông là chú Lục.
Hạ Mai không khỏi nhìn thêm mấy lần.
Cò gái nhỏ rất xinh đẹp, vừa hay bà ấy cũng có con trai nên hắng giọng: “Lục Khiêm, đây là…”
Lục Khiêm không muốn đồng nghiệp biết chuyện riêng nên cười tủm tỉm: “Cháu trong nhà”
Cháu à…
Không biết tại sao nhưng Minh Châu có hơi khó chịu trong lòng. Thì ra trong lòng ông, cỏ chỉ là người bạn gái không tiện giới thiệu sao?
Tâm tư của cò bày hết lên mặt.
Lúc lên xe, Lục Khiêm dổ dành cò vài câu, nhưng trong lòng đang âm thầm tính toán có nên đưa cỏ về thành phố B trước hay không, dù sao với thân phận của õng không thể cõng khai quan hệ với cò rầm rộ được, nếu có biến cô’ gì sẽ ảnh hưởng rất lớn tới Minh Châu.
Trước giờ ông đều không xuất đầu lộ diện.
Nhưng Minh Châu đã đoán được suy nghĩ của òng, buối tối lúc đi ngủ, cò mềm mại nằm trong lòng ông, nhỏ giọng nói: “Em không ra ngoài nữa! Anh đừng đưa em về thành phố B được không?”
Lục Khiêm cúi đau im lặng nhìn cô.
Minh Châu ôm cố ông, nhỏ giọng nói: “Em thích ở đây.”
Chủ yếu là bọn họ hiếm có được cơ hội sống chung.
Không phải lúc nào õng cũng có thế đến thành phố B, một nám chỉ có thể ở cạnh nhau không được mấy ngày.
Lục Khiêm mềm lòng.
ông cúi đâu Tân tìm mõi cô, hõn lên.
Ngón tay thon dài mò vào chăn nhẹ kéo quần áo của cò ra, cảm giác mềm mịn tinh tê’ lập tức thiêu đốt ham muốn của đàn ông… Không biết có phải ảo giác của cỏ hay không mà tối nay ông hơi thò bạo.
Sau khi kết thúc, cò mềm oặt dán chặt vào ông.
Mồ hôi dần dần nguội đi…
Lục Khiêm vỗ nhẹ người cò, dịu dàng như đang dỗ trẻ con.
Bọn họ đều không nỡ đi ngủ.
Cò giơ tay lên sờ soạng khuôn mặt ông, đè giọng thật thấp: “Chú Lục, sao đến giờ vẩn chưa kết hôn vậy?”
Lục Khiêm cười khẽ: “Em câm thấy tại sao?”
Nói xong, õng kéo cò vào lòng…
Cõ dán vào ngực õng, tim đập nhanh, mặt dày nói: “Em cảm thấy là anh đang đợi em lớn lên! Chờ em trưởng thành là anh sẽ có đối tượng kết hỏn!”
Cô nhắc đến kết hôn, xem ra là rất muốn.
Bổng nhiên Lục Khiêm thấy hứng thú, ông đưa tay vào chăn vừa bắt nạt vừa khàn giọng: “Tòi xem thử đã trưởng thành chưa nào, đừng gạt chú Lục nha!”
Lúc ông nổi lên hứng thú chắc chân là xấu xa nhất.
Minh Châu bị ỏm lên người ông, ông thong thả dạy cò rất lâu, cô khóc lóc quậy phá ông vẫn không chịu tha, còn đối cách lừa gạt, bắt nạt cò làm theo.
Tiểu Hoắc Tây sống chết chưa rõ, quan hệ của bọn họ chung quy vần phải lén lút.
Qua Trung Thu, Minh Châu phải về.
Đêm trước khi đi, mắt cô ngấn lệ.
Lục Khiêm sờ đầu cô một cái: “Trẻ con thì đừng đau lòng mấy chuyện này!”
Thế nhưng chính ông cũng hơi buồn bã, làm sao ông không nghĩ đến chuyện giữ cò lại bèn cạnh chứ.
Có cò ở đây, trong nhà vui vẻ hơn hẳn.
Trước đây bà cụ cứ rầm rì lầm bẩm, bây giờ mỗi ngày đều xách giỏ thức ãn vào phụ người giúp việc, làm món cô gái nhỏ thích ăn, Lục Khiêm biết mẹ đã nhận ra, chỉ là không vạch trần mà thỏi.
Đêm đó, òng ngồi trong phòng sách rất làu.
Ông nghĩ về tương lai, nghĩ về cò gái nhỏ hứa cho mình cả cuộc đời.
Bà cụ bưng trà tới ngồi xuống, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẩn không lên tiếng, bà tin là cõ gái nhỏ được con trai mang về nhà là nó đã xác định rồi.
Bà rất thích cô gái nhỏ.
Heo Nhỏ, không phải là Minh Châu sao!
Bà cụ nghĩ, có lẽ sẽ nhanh chóng tổ chức hòn lễ thòi, tuổi tác hai người cách hơi xa, bối phận hơi loạn, nhưng con trai thích là được.
Cuôl cùng bà cụ chí nói một câu: “Rất tốt!”
Lục Khiêm lặp đi lặp lại câu này, cười khẽ, bà cụ thật thú vị!
Ông nghĩ, chờ Tiểu Hoâc Tây ổn định một chút thì ông sẽ đến nhà họ Hoâc cầu hòn.
Ông muốn giữ cò gái nhỏ lại bên cạnh mình, bên cạnh bà cụ, mồi ngày tan làm là có thể thấy ánh đèn ấm áp, có thể nhìn thấy cô và bà cụ cùng nhau đi hái đậu đũa.
ỏng cũng không còn trẻ, có lẽ cưới xong thì nên có con…
Chương 462 Cò rất thất vọng.
Minh Châu trở về thành phố B.
Cò cứ nghĩ là sẽ rất lâu không gặp lại, thế nhưng mới về được một tuần thì Lục Khiêm đã đến.
Khi đó là vào ban đêm, cò nhận được điện thoại của ông: “Ra ngoài cửa đi!”
Hả!
Tim cò đập thật nhanh, ông đến thành phố B?
Cò cầm điện thoại vẫn chưa ngắt máy, nhanh chóng thay bộ váy khác rồi xuống lầu. Dưới lầu, Hoắc Chấn Đòng vần còn chưa ngủ, đang ngồi đọc báo, thấy dáng vẻ của con gái nhỏ thì thuận miệng nói: “Trễ thế này rồi còn đi đâu?”
“Lâm Lãng gọi đi ãn khuya.” cỏ nói xong thì chạy vụt ra ngoài.
Hoắc Chấn Đông lắc đầu, con bé này!
Một chiếc Lotus màu đen đang đậu trước cửa nhà họ Hoắc.
Lục Khiêm mặc bộ đồ màu đen đứng tựa vào cửa xe hút thuốc, cơ thế như hòa lẩn với màn đém, thấy Minh Châu chạy ra thì nhẹ nhàng mở hai tay, cỏ tự nhiên nhào vào, tựa đầu lén vai ỏng, chóp mũi là mùi hương dễ chịu của ông.
Hồi lâu sau, cô nũng nịu: “Suýt nữa là anh làm em bỏng rồi!”
Lục Khiêm cười cười vứt thuốc lá, cúi đau hòn lên môi cô.
Cò hơi sợ hãi, dù sao đang trước cửa nhà mình.
Rõ ràng Lục Khiêm cũng e dè, chỉ hòn một cái đã nhét cô vào trong xe.
Minh Châu chậm rãi kéo dây an toàn, mắt sáng lên: “Chúng ta đi đâu?”
Thật ra cô định hỏi có phải là đến khách sạn hay không, nhưng hỏi như thế thì chủ động quá, cứ như cỏ không kịp chờ nối muốn “làm” vậy.
Lục Khiêm quay sang nhìn cò.
Một tuần không gặp, õng nhớ cô da diết nên hòm nay mới cố rút ra chút thời gian.
Ông cầm tay cò, giọng khàn khàn: “Đến thì biết!”
Minh Châu ngoan ngoãn “ồ” một tiếng.
Xe thế thao màu đen vụt nhanh trên đường, ước chừng một tiếng sau thì dừng trước một căn hộ cao cấp trên đường Quảng Nguyên.
Nơi đây nối tiếng với giá nhà đắt đỏ, bảo mật riêng tư rất tốt.
Nghe nói chỉ có ông trùm trên thương trường và minh tinh mới mua được.
Lục Khiêm dẫn cô lên Tâu.
Đẩy cửa ra, là một căn hộ chừng một trăm hai mươi mét vuông được trang hoàng xa hoa, lúc này trong phòng đang chiếu một bộ phim đen trắng, điệu hát của người da đen rất khác lạ.
Minh Châu cởi áo khoác, nhìn ngó khắp nơi.
Lục Khiêm cứ để cò tùy ý nhìn, ông vào nhà bếp rót sữa bò cho cò.
Cò nhìn xong thì vào bếp ôm lấy ông từ phía sau, giọng điệu bất an: “Lục Khiêm, chổ này là sao?”
Cò rất sợ sẽ trở thành nhân tình của õng.
Cho dù ông chưa kết hòn, nhưng phụ nữ được nuỏi bẽn ngoài không được còng khai thì vẫn chỉ là nhân tình.
Lục Khiêm nhẹ giọng nói: “Uống sữa đi.”
Cõ lắc dầu, hiếm khi cứng rắn đòi ông một câu trả lời hợp lý.
Lục Khiêm sờ tay cò, giọng đè nén: “Minh Châu, tạm thời anh không thế cho em một cuộc hôn nhân đúng nghĩa, thậm chí không thế còng khai nắm tay trên đường lớn, nhưng dù sao chúng ta cũng không thể cứ gặp nhau ở khách sạn, vậy bõi nhọ em quá. Anh biết em xem nơi này là gì, nhưng Minh Châu này, anh chưa từng nghĩ như thế… Em cứ xem nơi này là nhà, anh là chồng em, ở đây anh chỉ là chú Lục của một mình em”
Đây là chuyện tốt nhất ông có thể làm trong lúc này.
Một nơi bí mật, ông sẽ cố dành thời gian đến bên cạnh cò.
Đến khi tình trạng Tiểu Hoắc Tây ổn định hơn thì bọn họ mới có thế còng khai.
Ông nói xong, Minh Châu hơi xấu hồ.
Tâm trạng cô khác hẳn, vừa ngại ngùng vừa vui mừng.
Đây là nhà chú Lục cho cô.
Lục Khiêm biết đã dổ được cõ gái nhỏ rồi, dịu dàng nói: “Anh có đặt hai con thỏ trong phòng ngủ, là thư ký Liễu nhờ người ta xếp hàng mua đấy, có thích không?”
Cô vừa dựa vào ỏng vừa bày tỏ: “Em thích anh hơn!”
Lục Khiêm kéo cô tử đằng sau ra òm vào lòng, hòn một lát thì cò giãy giụa đòi ãn khuya, õng vồ nhẹ vào mông cò: “Ăn được quá nhỉ, mà sao không thấy tí thịt nào.”
Thật ra cô sinh hoạt rất lành mạnh, eo thon, nhưng chỗ cần thịt thì cũng không thiếu.
Lục Khiêm rất thích.
Ông cam tâm tình nguyện làm bữa khuya cho cò, cò thì cứ lượn quanh người òng, cuối cùng hỏi sao không thấy thư ký Liều ở đây.
“Em muốn anh ta cứ ở đày?”
Lục Khiêm vừa nói vừa cười: “Thế lúc chúng ta làm chuyện kia cũng cho anh ta xem?”
Minh Châu tức phát khóc.
Ông thật không biết xấu hổ, ỷ lớn tuổi bắt nạt người ta.
Quậy phá một hồi thì Lục Khiêm ôm cò gái nhỏ ngồi lên quầy bếp nhìn mình nấu hoành thánh cho cô.
Người đàn òng từ nhỏ tay không dính nước xuân nay lại cảm thấy ở cạnh cò làm những chuyện thế này cũng vò cùng hạnh phúc, còn thú vị hơn đi chơi suốt đêm ở câu lạc bộ hay nghe cỏ Hồ hát.
Ông nhớ lần trước Minh Châu hỏi tại sao òng không kết hòn.
Óng nghĩ, không phải là vì bận rộn hay vì thân phận, mà là vì trước khi gặp cò, òng chưa tìm được người khiến mình thật sự muốn yên ổn.
Trước giờ Lục Khiêm cứ cho là dù mình có lập gia đình thì cũng sẽ chọn người vợ khòn khéo linh hoạt, nhưng duyên phận đến, người nọ lại hậu đậu hơn thế nhiều, thậm chí còn không biết làm gì.
Chỉ biết quấn lấy òng gọi chú Lục.
Chỉ biết nũng nịu, không vui là không có lý lẽ gì!
Nhưng cô như thế lại khiến ông cảm thấy vui vẻ, không hề có lý do gì!
Lục Khiêm rất thương Minh Châu, ông không chỉ xem cỏ như vợ bé nhỏ mà còn xem cô như trẻ con, ngoại trừ thính thoảng hay trêu chọc cò, đa phần đều chiều cõ.
Ăn xong bữa khuya, cò nhận ra ông mệt mỏi nên chủ động muốn rửa bát.
Lục Khiêm không để cò đụng nước.
Tuổi tác lớn hơn cò rất nhiều nên tự động phải bù đắp ở những mặt khác, ông rất cưng chiều cô, cảm thấy Minh Châu ở cùng mình tuyệt đối không thế kém khi ở nhà họ Hoắc, nếu như thế thì khác nào nói người làm chồng như õng không có tài cán gì.
Chỉ mất một buổi tối, Minh Châu đã xem nơi này là nhà.
Nhưng đém nay cò không về thì phải gọi về nhà, cuối cùng phải nhờ Lâm Lăng nói giúp.
Đêm khuya, cô gọi điện xong thì về phòng ngủ.
Lục Khiêm đã tắm xong, mặc áo tắm nằm trên giường, dường như đã ngủ.
Minh Châu nhìn thấy õng mệt mỏi hơi đau lòng, không muốn đánh thức ông nên len lén nằm xuống bên cạnh, nhưng vừa nằm xuống thì óng đã tỉnh, nhẹ nhàng ôm cò vào lòng.
Lục Khiêm nhẹ nhàng sờ eo thon của cò: “Gọi điện xong chưa?”
Cò “ừ” một tiếng.
Lục Khiêm lại ôm cỏ chặt hơn, sau đó cúi đau xuống sát mặt cò, quanh bọn họ đều là nhịp thở hổn hển nóng hổi làm người ta động
lòng.
Giọng õng khàn khàn: “Làm một lần được không?”
Ông vừa nói vừa với tay mở tủ đầu giường, lấy một cái hộp nhỏ đặt lên gối.
Giây sau cò đã bị ông đè lên gối hòn lấy.
Minh Châu thương xót ông, không phải cò không muốn, chỉ là cò nhìn ra được õng rất mệt mỏi… cò khòng nỡ đế òng lao lực nẽn ôm lấy eo õng, nói: “Cái kia của em tới!”
Lục Khiêm ngơ ngác.
Sau đó sóng mũi cao vút của ông nhẹ nhàng cạ lên mặt cò, cười lên.
Khỏng có mùi vị gì cá.
Minh Châu đỏ bừng mặt kéo tóc ỏng, nhỏ giọng nói: “Chúng ta ôm nhau trò chuyện thôi! Cũng không nhất định phải làm chuyện đó.”
Lục Khiêm không miễn cưỡng.
ông lại õm lấy cõ, giả vờ than thở: “Sau này không được kéo tóc anh nữa, kéo đứt thì chú Lục sẽ xấu đi đấy!”
Nói tới nói lui, ông vẩn để ý tuổi tác.
Minh Châu cười nhạt, ôm eo ông mềm nhũn hỏi: “Có thế ở lại bao lâu?”
Lục Khiêm sờ đầu có: “Chiều mai phải đi!”
Sáng mai có cuộc họp.
Bọn họ cũng chỉ có đêm nay để âu yếm nhau nên ông vó cùng quý trọng.
Cò rất thất vọng.
Nhưng cò quan tâm óng, có thể câm nhặn được Lục Khiêm trân trọng mình, đã làm tất cá mọi thứ có thế cho cò rồi, cò biết thời gian rảnh của ông đều dành cho mình.
Cò mơ mơ màng màng vùi đau vào cổ ông ngủ mất.
Chú Lục, thật sự đã thành chồng rồi…
Trời còn chưa sáng thì Lục Khiêm đã dậy, ông đánh thức cõ dặy làm hai lần.
Làm xong, Minh Châu mệt mỏi ngủ mất.
Lục Khiêm tinh thần sảng khoái tẳm vội một cái, lại làm bữa sáng cho cò, tiện tay làm luôn cả bữa trưa, cô chỉ cần hâm lại là được.
Ông làm xong hết thảy thì vào phòng ngủ ngồi ở mép giường.
Cò vần đang ngủ.
Lục Khiêm bóp mặt cò, giọng trầm thấp và dịu dàng: “Tối sẽ về ăn cơm với em rồi mới về thành phố c, em khoan hãy về nhà.”
Cò nửa tỉnh nửa mê “ừm” một tiếng.
Lục Khiêm lại hôn cò một cái thật khẽ rồi mới đi.
Lúc lên xe, thư ký Liễu cố ý chọc: “Nấu cơm giặt giũ cho cò gái nhỏ mà ngài còn vui vẻ như thế?”
Lục Khiêm vuốt phẳng quần tây, bày ra vẻ không quan tâm: “Cô gái nhỏ giận dồi, phải dỗ dành chút thòi, có gì đáng mừng đâu.”
Thư ký Liều chỉ cười.
Anh ta thật lòng vui thay óng, người ngoài bốn mươi còn thích một cô gái nhỏ, sao không đáng vui vẻ chú?
Thư ký Liều la ó muốn ké niềm vui.
Lục Khiêm nghĩ ngợi rồi hào phóng cho anh ta một căn nhà ởthành phố c trong khu đất mà nhiều người không dám mơ đến.
Đến cả tài xê’ cũng được Lục Khiêm sằp xếp cóng việc cho đứa con.
Những chuyện này thế hiện sự bảo bọc của õng với Minh Châu.
Người bên cạnh kín miệng thì cò mới được an toàn…
Chương 463 Minh Châu có hơi xấu hố.
Minh Châu tỉnh dậy đã gần trưa.Cô từ từ mở mắt, là nhà chú Lục cho cò.
Cò nhẹ nhàng chớp mắt, õm con thỏ trên gối vào lòng rồi lán mấy vòng, cò rất thích chú Lục.
Khi thức dậy là bữa sáng òng đã chuấn bị sẵn.
Trái cây đều được rửa sạch.
Ông nuỏng chiều cò như một đứa trẻ, cưng chiều cò đến tận trời xanh, với thân phận này của Lục Khiêm, nếu đổi thành người phụ nữ nào cũng sẽ cảm thấy ngọt ngào.
Minh Cháu muốn làm bữa tối cho ông nhưng lại không biết, loay hoay nửa ngày cơm cũng cháy khét, chỉ có thể đổ đi.
Cuối cùng cô đặt đồ ăn ngoài.
Bốn giờ chiều, Lục Khiêm họp trở về.
ỏng nhìn bàn ăn, cởi áo khoác tùy ý ném lên sò pha, cười nhạo cò: “Yêu chú Lục của em như vậy sao, gọi câ một bàn tiệc từ bên ngoài cho anh!”
Cò gái của ỏng đưa tay ra, ngón tay hơi bị rách da vì thái rau.
Đỏi măt cò ngấn lệ.
Trong lòng Lục Khiẽm tức khằc mềm nhũn, mắng cò một câu: “Cô bé ngốc!”
Ông băng bó cho cò rồi cùng nhau ăn tối.
Ăn xong, ỏng ngồi trên sò pha lặng lẽ hút thuốc, hơi cò độc, hơn nữa còn nhã nhặn đẹp trai, ngồi đó giống như một bức tranh sơn dầu.
Ông có tâm tư.
Buối họp hôm nay, ông đã từ chối một chỉ định.
Việc nghiên cứu và phát triển một loại kim loại mới, có thể được sử dụng trong ngành hàng không vũ trụ và rộng hơn là các loại máy bay tàng hình khác nhau, nếu thành công, có thế đấy nhanh công nghệ nội địa này trong ba mươi năm.
Đủ tiền vốn, tiếng nói mạnh mẽ, bao nhiêu người chạy theo như vịt.
Bốn năm nghiên cứu phát triển, sau thành cóng, tiền đồ của ông rộng mở!
Lục Khiêm từ chối và ông tiến cử một người dưới trướng mình.
Óng không hối hận, tuy rằng ỏng đã sống nửa cuộc đời vì điều này, nhưng bây giờ thì khác rồi, õng có Minh Châu, ông muốn cho cô một gia đình…
Minh Châu nép mình bên cạnh òng.
Lục Khiêm dập tắt điếu thuốc, nhìn cò hỏi: “Lân sau còn định nấu cơm không?”
Cò khom người, chui vào lòng ông, thì thầm rằng cô muốn học nấu ăn cho chú Lục.
Lục Khiêm nhẹ nhàng mỉm cười.
Lúc này rõ ràng ỏng có hơi u sầu nhưng õng lại càng sẵn lòng lắng nghe cò nói chuyện gia đình.
Minh Châu đã ở bên õng một khoảng thời gian, cuối cùng xấu hổ vì mình làm việc kém hiệu quả, cò áp khuôn mặt nhỏ nhẩn vào cái bụng rắn chắc của ỏng, nghịch cúc áo õng, thì thầm: “Vài ngày trước có một tờ tạp chí mời em chụp ảnh bìa.”
Cò đưa ra một con số: “Có thù lao!”
Lục Khiêm cúi đầu nhéo má cô, khen ngợi: “Minh Châu của chúng ta thật có năng lực mà! Cơ hội này khòng phải ai cũng có thế nhận được nhỉ?”
Tự nhiên cô vui như nở hoa, nhảy nhót không ngớt.
Nhưng Lục Khiêm lại có suy tính, cô luôn muốn làm vợ của ông, không thích hợp xuất đầu lộ diện! Cho nên ông thản nhiên khen ngợi trước, sau đó nhẹ nhàng ném ra một ít vấn đe.
Cò gái lùi lại: “Nếu không, em vần không nén đi thì hơn!”
Cò không thiếu tiền mà chỉ quấn lấy chú Lục nói những lời hay.
“Vậy anh nuôi em à?”
Lục Khiêm hòn lên cái đầu nhỏ của cò: “Ừ!
Chú Lục luôn nuôi em.”
Cứ như vặy, họ sống cuộc sống vợ chồng trong căn hộ sang trọng đó.
Hầu như mỗi tuần Lục Khiêm đều tới.
ỏng nấu cơm cho cô, cô đấm lưng và bóp chân cho chú Lục của cô, ban đêm mặc áo của ông rồi bò vào lòng òng…
Thỉnh thoảng, õng nhận được vài cuộc gọi
cá nhân.
Khi đám người òng Dịch mời óng ra ngoài chơi, Lục Khiêm luôn từ chối, một vài chuyện cá nhân cũng giao cho thư ký Liễu xử lý, rất hiếm khi ỏng đi xã giao, chứ đừng nói đưa cò tới đó.
Minh Châu hỏi thì ông chỉ nói không thích hợp với một cò bé.
Nhưng ông quản cỏ rất lỏng lẻo, ông không hỏi nhiều tới việc cô qua lại với bạn bè.
Ông dành thời gian đưa có đi trượt tuyết, đi xem cực quang.
Nửa năm đó thực sự là khoảng thời gian ngọt ngào và đẹp đẽ nhất của họ…
Khi năm mới tới gần, Lục Khiêm trở nên bận rộn.
Hai người đã mấy ngày không gặp, Minh Châu nằm trẽn giường nói chuyện điện thoại với òng, giọng điệu tựa như cỏ gái nhỏ nũng nịu…
Có âm thanh từ dưới tầng truyền tới, hình như là bà Hoắc đang khóc.
“Sao vậy?” Lục Khiêm cũng nghe thấy, không thế không hỏi.
Minh Châu dịu giọng nói: “Em xuống tầng xem thử.”
Cúp điện thoại rồi chạy vội xuống tầng, trên c‘âu thang nhìn thấy anh trai Hoắc Minh đứng giữa phòng khách, mẹ đang òm vai anh trai khóc, bố ở bên cạnh nhẹ nhàng an ủi.
Minh Châu sững người một lúc.
Lúc này bà Hoắc ngước mắt nhìn thấy cô, nức nở nói: “Minh Châu con nhanh xuống đây, con nhìn dáng vẻ của Hoắc Táy.”
Tim Minh Châu đập loạn xạ, chạy xuống tầng.
Hoắc Minh cho cò xem ảnh chụp trên điện thoại di động.
Tiếu Hoẳc Tày nửa tuổi, tóc màu trà, có thể nhìn ra trắng trẻo.
Thật dề thương, đáng yêu.
Minh Châu che miệng, tham lam nhìn, nhỏ giọng nói: “Trông giống chị dâu quá!”
Bà Hoắc cũng xúc động rơi nước mắt.
Tuy rằng Hoắc Chấn Đông cũng nước mắt giàn giụa nhưng dù sao ông vần rất sĩ diện, cứng rắn nói: “Giống mẹ là tốt, vẳn là giống mẹ tốt hơn, nếu như giống anh trai con thì tiêu rồi, lớn lên ai dám nhận con bé!”
Bà Hoắc phàn nàn nhìn chồng.
Bổng nhiên giọng nói của Hoắc Chấn Đòng trờ nên dịu hơn, an ủi nói: “Xem đi, đứa bé không sao cả, bà không cần phải ngày nào cũng khóc, vui lên đi, sau này cháu trai cháu gái còn cần chúng ta nuôi phụ nữ đấy! Tôi nghĩ năng lực của Hoắc Minh có thế sinh cho chúng ta một quân đoàn!”
Minh Châu phàn nàn: “Bố, bố đang so sánh anh trai với một con lợn!”
Hoắc Chấn Đông cười lớn.
Nhưng trong nụ cười lại có đõi phần trầm mặc, Hoắc Tày dần tốt hơn, nhưng tóm lại trong nhà thiếu một người, cũng không biết đứa nhỏ Ôn Noãn hiện giờ thế nào!
Đém khuya Minh Châu mới về phòng.
Cò gửi ảnh cho Lục Khiêm, lúc lâu sau, cò nhận được điện thoại của Lục Khiêm, đêm khuya õng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gọi tên cô: “Minh Châu.”
Cò đáp một tiếng.
Cả hai đều biết ý của đối phương, sự tái sinh của Tiểu Hoắc Tây đã cho họ hy vọng ở bên nhau.
Có lẽ họ không cần phải lén lút nữa.
Cò ôm chặt điện thoại mà ngủ thiếp đi…
Sáng sớm, Lục Khiêm gọi điện thoại cho cò, nói cho cô biết ỏng sẽ tới căn hộ sau một tiếng nữa.
Giọng òng hơi khàn, rõ ràng là đã làm việc cả đêm rồi sáng sớm mới chạy tới, trong lòng Minh Châu vừa mừng vừa đau lòng, cõ thấp giọng nói: “Em tự lái xe tới, anh đừng tới đây đón em!”
Hơn nữa anh trai đang ở nhà, ánh mât anh rất sắc bén.
Lục Khiêm ừ một tiếng, nhẹ nhàng bảo cô lái xe chậm thòi.
Họ tới căn hộ gần như cùng lúc, xe gặp nhau dưới tầng, thư ký Liều mỉm cười chào hỏi rồi mang một số trái cây, rau củ và nhu yếu phấm hàng ngày lên lầu trước.
Sáng sớm trời đông giá rét, Lục Khiêm cởi nút áo khoác.
Cô nhẹ nhàng nhào vào lòng ỏng, đấy ỏng vào thân xe, Lục Khiêm cúi đầu hòn cò… Thật sự õng không còn trẻ nữa, nhưng lúc này ông chỉ muốn làm vài chuyện mất trí.
Hôn nhau hồi làu, òng mới khàn giọng hỏi: “Nhớ tỏi không?”
Nhớ!
Lúc này thư ký Liều mới xuống, cười nói: “Đồ đạc đã thu dọn xong, hai giờ chiều tòi tới đón ngài.”
Minh Châu có hơi xấu hố.
Lục Khiêm năm tay cò, dần lên tầng.
Có lẽ òng hơi gấp gáp, vừa vào cửa liền nóng lòng muốn cởi áo khoác của cò, một tay vuốt ve cơ thế cò, vừa hòn cò, hiếm khi họ làm chuyện này ngoài giường, nhưng hòm nay ông lại khác thường, rất gấp gáp ỏm cò tới sò pha…
Trước sau cách nhau vài phút, họ tiếp tục.
Minh Châu chưa bao giờ trải qua mối tình sống động như vậy trước đây, cỏ òm lấy cố ông, đòi mắt sáng ngời, đay mê hoặc đối với ông.
cả người Lục Khiêm đẫm mồ hôi, bắt đầu hôn cô…
Ông có thể lực và kỹ thuật tốt, lần nào cũng dề dàng thu phục cô khóc đến sưng cả mắt.
Cuối cùng ông vui vẻ, bình tĩnh lại một lúc rồi bế cô đi tắm, lại cùng nhau nằm nghỉ.
Minh Châu nằm trong vòng tay ông.
Cò có chút bất an, vừa rồi ông không dùng biện pháp, nhưng cò cũng nghĩ mấy ngày này là thời kỳ an toàn, chắc là sẽ không có vấn đề gì…
Cò dựa vào vai Lục Khiêm, nhỏ giọng phàn nàn rằng ông muốn nhiều quá.
Lục Khiêm nghiêng người lại hôn cò, hôn lúc lâu mới nhẹ nhàng hỏi: “Em không vui à?”
Cò khẽ chớp mắt, trong khi ngẩn ngơ thì hiếu được ý của ông.
Sức khỏe của Tiểu Hoắc Tây đã tốt hơn, họ có thể quang minh chính đại…
Nhưng loại chuyện kết hôn này, được đàn õng đe cặp tới thì tốt hơn, cho dù trong lòng cỏ tràn đầy chờ mong thì cũng xấu hổ không mở miệng trước… Tàm tư nhỏ của cô, đương nhiên Lục Khiêm biết!
Tâm trạng ông đang tốt, hăng hái tới mức nhịn không được làm thêm rân nữa.
Minh Châu ngủ thiếp đi vì kiệt sức.
Trong lòng Lục Khiêm lại vui vé, đứng dậy nấu cơm cho cỏ, còn gọt một đĩa trái cây cho cỏ… Khi rời đi, ông khẽ sờ vào chiếc hộp nhung trono túi.
Chương 464 Lạnh lẽo, rét buốt
Hai giờ chiều, thư ký Liễu đến đón òng.
Sau khi lên xe, thư ký Liễu không nhịn được mà bắt đầu trêu chọc: “Hòm nay tròng ngài phấn chấn lắm đấy!”
Lục Khiêm rụt rè cười cười: “Cô nhóc dính người quá, sao có thể phấn chấn cho được, chỉ mệt người thêm mà thỏi!”
Thư ký Liều mập mờ cười cười. • ••
Họp xong, Lục Khiêm ra ngoài, sắc mặt rất khó coi.
Thư ký Liều đến đón òng, nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì sao ạ?”
“Lén xe rồi nói!”
Đợi đến khi đã vào xe, Lục Khiêm kéo hết màn tối che cửa sổ xe lên, sau đó mới thở ra một hơi: “Cậu còn nhớ cái dự án nửa năm trước không?”
Ánh mắt thư ký Liễu sắc bén.
Lục Khiêm thả lỏng cởi một nút áo sơ mi, giọng nói kìm nén: “Lúc đó tòi đề cử Lục Quân! Nhưng cuộc họp hôm nay có tin, Lục Quân và vợ anh ấy đều gặp nạn, chết trong một vụ tai nạn xe cộ bất ngờ!”
Thư ký Liều sửng sốt, hồi lâu sau cũng chưa hoàn hồn.
Lục Khiêm cúi đầu châm điếu thuốc, nhưng đầu ngón tay õng đã run run, phải rất lâu mới rít một ngụm, õng còn chưa nói cho thư ký Liễu biết, trên người vợ chồng Lục Quân còn có dấu vết bầm tím do bị đánh rất rõ ràng!
Cuối cùng, Lục Quân đã phải trả giá bằng chính mạng của vợ mình để bảo vệ tài liệu.
Lúc này, phải có người đứng ra tiếp quản dự án.
Lục Khiêm là người được chỉ định, lần này ông bụng làm dạ chịu, không thể nào từ chối.
Ông giữ điếu thuốc giữa những kẽ tay run rấy, chậm chạp hút, tay kia ông lấy một chiếc hộp nhung trong túi ra, vốn đĩ ông định hõm nay sẽ cầu hòn Minh Châu, năm sau sẽ kết hỏn…
Nhưng với tình hình hiện tại, ông còn có thế làm những chuyện đó sao?
Dáng vẻ chết thảm của vợ Lục Quàn cứ quấn quanh trong đau õng, không thể nào biến mất được!
Dù ỏng chưa nói gì, nhưng thư ký Liều va chạm nhiều, đương nhiên đoán ra lo lẳng trong lòng ông.
Anh ta chỉ yên lặng không nói gì.
Đúng lúc này, chiếc Audi màu đen bỗng phanh gấp, Lục Khiêm ngồi ở ghế sau bị đập mạnh về phía trước…
Xe dừng lại, phía trước có một người đàn õng mặc đồ đen ngồi trên xe đạp, ánh mắt thờ ơ nhìn vào xe, tầm mắt đó như thế có khả năng nhìn xuyên vào bên trong.
Tài xế mắng to, định mở cửa bước xuống.
Lục Khiêm chịu đựng cơn đau ở đầu, ngăn lại: “Đừng xuống xe!”
Xuống xe sẽ càng nguy hiếm hơn!
Quả nhiên, khi người kia thấy ò tô đứng im không di chuyến, bèn quay đau xe đạp rời đi.
Thư ký Liều xuống xe, vào ngồi ghế sau, anh ta nhìn vết thương trên người ông, hỏi: “Ngài Lục, ngài thấy sao rồi?”
Lục Khiêm ôm vùng eo và bụng, hắn là đã bị gãy một cái xương sườn.
ỏng không lộ ra biếu cảm trên mặt, chỉ tàn độc nói: “Vừa ra khỏi cuộc họp đã nhận được tin tức, công ty nước ngoài này làm càn quá rồi!”
Ông muốn tóm hết những người này lại đế trả thù cho vợ chồng Lục Quân, nhưng lúc này
õng phải bảo vệ bản thân trước đã.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là điện thoại của Minh Châu, Lục Khiêm do dự một lát rồi mới bắt máy, dịu dàng nói: “Minh Châu, tòi có việc gấp ờ thành phố c, phải về trước rồi!”
Minh Châu có chút thất vọng…
Làm sao Lục Khiêm có thể không biết được.
Nhưng giờ phút này sao óng dám đến căn hộ, có biết bao nhiêu ánh mắt đang dõi theo ông kia kìa!
Óng dịu giọng dô mấy câu.
Sau khi cúp máy, ỏng giao việc cho thư ký Liễu: “Cho người tròng chừng cò ấy, bảo đảm cò ấy phải bình an về đến nhà.”
Thư ký Liều gặt đau.
Đêm đó, Lục Khiêm được đưa vào một bệnh viện tư nhân ở thành phố c. ông bị gãy một cái xương sườn và chấn động não, đáng ra phải nghỉ ngơi cho tốt, nhưng ỏng không thế nào ngủ được, lặng lẽ đứng hút thuốc bên cửa sổ, đứng đến hơn nửa đêm.
Bốn giờ sáng, thư ký Liều làm xong những việc được giao mới bước vào.
Thấy Lục Khiêm đang hút thuốc, anh ta lập tức kêu lẽn: “Ngài bị thương nặng như vậy sao còn hút thuốc, ngài mau nằm xuống nghỉ ngơi đi ạ, bác sĩ nói ngài phải nâm viện ít nhất một tuân.”
Anh ta đỡ người nằm xuống, sau đó nói: “Ngài đừng bán mạng vì còng việc như vậy…”
Đang nói, anh ta bỗng thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay Lục Khiêm, nhất thời im lặng không thể tiếp lời.
Lục Khiêm dựa vào đau giường, cười khổ: “Lão Liễu, cậu xem tòi bao nhiêu tuổi rồi, vậy mà còn đi chơi trò ái tình với một cô gái trẻ! Bốn năm, cậu nói xem bốn năm nữa tòi sẽ thành ra dạng gì? Minh Châu ấy à, dù tôi luôn nói cô ấy còn nhỏ, nhưng thật ra cò ấy đã hai mươi tám tuối rồi, bốn năm nữa là ngoài ba mươi… Làm sao có thế dành nhiều tâm sức cho tòi nữa.”
Hơn nữa ông thật sự không muốn nghĩ đến việc nếu những tên kia biết đến sự tồn tại của Minh Châu…
Ông không thế mạo hiếm chuyện này được!
Thư ký Liễu không dám nói thêm lời nào, anh ta biết giờ phút này ông Lục đang rất rối bời.
Lục Khiêm chỉ nhập viện ba ngày.
Hòm xuất viện, Minh Châu gọi điện thoại cho òng, ông lắng lặng nhìn màn hình, một lát sau nhẹ nhàng cúp máy…
Khi bấm nút từ chối cuộc gọi, ngực ỏng nhói lên một nỗi đau không tên.
ông nghĩ, cò gái của ông chắc chắn không thế nào biết được, chú Lục của cỏ đã không muốn cô ở bên nữa.
Nếu biết, chắc cò sẽ bặt khóc mất!
Lục Khiêm bắt đầu giữ khoảng cách với cô.
Với kinh nghiệm của ông, đùa giỡn một cò gái là việc rất dễ dàng, ông sẽ không lạnh nhạt với cô ngay lập tức, mà là từ từ rời xa, trong lúc tra tấn cò, trái tim ông cũng phải chịu nổi đau khôn nguôi.
Năm mới qua đi, óng bận bịu với còng việc của mình, dần dần quay về quỹ đạo cuộc sống trước đây.
Mấy người bên phía ông Dịch cũng bât đầu liên lạc với õng.
Lục Khiêm lại trở về dáng vẻ ngài Lục như trước đây.
Đầu mùa xuân.
Qua năm mới, Minh Châu đã sút mấy ký. Dạo gần đây, cò rất khó liên lạc được với Lục Khiêm, thỉnh thoảng điện sang cũng chỉ có thư ký Liễu bắt máy.
Giọng điệu của thư ký Liễu trước sau như một, chỉ luòn nói xin lỗi.
Một người dù có ngu ngốc đến đâu cũng có thế nhận ra sự xa cách của òng, nhưng cò lại chẳng có đủ dũng khí để chạy đến chất vấn trực tiếp, chỉ đành thường xuyên ghé sang cán hộ chờòng.
Có khi cò chờ cả một ngày, quên luôn việc ăn uống.
Ngày Lề Tình Nhân, cò thấy tin tức về òng Lục.
Ông đến nhà hát Sướng Thính cổ vũ cho cô HỒ, sau khi cô ta xướng xong một khúc liền thay sang bộ sườn xám, Lục Khiêm đứng cạnh giữ eo cò ta, trông cực kỳ xứng đòi.
Tờ báo tuột xuống khỏi tay cõ…
Thì ra ông đang ở thành phố B, nhưng không đến gặp cò.
Minh Châu cụp mắt, khóe mắt rưng rưng, nhưng cô vần gọi một cuộc cho ông… muốn nghe ông giải thích.
Lục Khiêm đang ở câu lạc bộ.
Khi tiếng chuông điện thoại vang lén, òng ngừng chơi bài, lẳng lặng nhìn dãy số kia.
“Hoắc Minh Châu.”
Ông Dịch liền trêu ghẹo mấy câu: “Sao vậy, đuôi nhỏ lại đuổi theo à?”
Lục Khiêm như vừa tỉnh lại giữa cơn mơ, phong lưu thoải mái cười cười: “Chỉ là một cõ nhóc mà thôi, có thế nhiệt tình được bao lâu cơ chứ?”
Ông hớp một hớp rượu, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Cô Hồ nghe điện thoại giúp tòi nhé.”
Cõ Hồ nhất thời không hiểu ý ông là gì, cõ ta cũng là phụ nữ, đương nhiên đã nhạy cảm nhận ra quan hệ của õng và Lục Minh Châu rất thân mặt, trước đây còn có khoảng thời gian ông làm lơ cò ta…
Không biết vì sao gần đây óng lại lién hệ lại với mình.
Chắng qua chỉ có cò ta biết, người ta giả vờ nhiệt tình như vậy, nhưng không bao giờ chạm vào cò ta nữa.
Cò Hồ bất động, Lục Khiêm bèn thúc giục: “Bắt máy đi chứ!”
Cò Hồ đành phải cấn thận đắn đo tiếp điện thoại, dùng giọng dịu dàng mềm mại nói: “Là cò Hoắc sao, chú Lục của có đang chơi ở câu lạc bộ, nếu muốn thì cò qua đây chơi cùng nhé!”
Đều bèn kia điện thoại, tiếng hít thở của Minh Châu rõ ràng trở nên gấp gáp hơn.
Một lúc lâu sau, tiếng cúp máy nhẹ nhàng vàng lên trong điện thoại.
Lá bài định đánh ra trong tay Lục Khiêm rơi xuống bàn, chậm mất nửa giây…
Sau đó, ông cười cười nói: “Tôi nói rồi, cò nhóc trẻ như vậy không kiên trì được bao láu đâu, vậy mà cứ gọi mãi, phiền lắm!”
Ông cười, nhưng đáy mât lạnh lẽo.
Chơi đến khuya, óng lén xe, thư ký Liều nhỏ giọng hỏi: “Ngài Lục, giờ chúng ta đi đáu?”
Lục Khiêm nhìn ra ngoài cửa số xe, im lặng ngấn người.
Rất lâu sau, òng mới nói: “Đến căn hộ xem thử.”
Nửa đêm, ông trở về nơi đã từng cho ông nếm trải vỏ số ký ức ngọt ngào, không ngờ Minh Châu vần còn ở đây.
Cò nằm gục lên bàn àn, ngủ quên.
Khóe mắt còn đọng nước mắt chưa khô.
Lục Khiêm đứng ở cửa, ánh mắt nóng rực: Cõ nhóc này sao lại ngốc vậy chứ, không biết đã đợi bao lâu rồi, vậy mà còn không chịu về phòng ngủ, cò thích chú Lục ông đây đến vậy sao?
ỏng bước tới, dịu dàng bế cỏ lên, nhưng vừa động một chút, Minh Châu đã tỉnh lại.
Đôi mắt kia đầy hơi nước, bối rối nhìn õng.
Cô mờ mịt gọi một tiếng chú Lục, sau đó nước mât liền trào ra, nhưng cò lại không dám khóc thành tiếng, chỉ cố sức nhìn ông, muốn ông… giải thích.
Lục Khiêm chua xót trong lòng.
ỏng nhẹ nhàng đặt cô xuống sò pha, sau đó ngồi xốm trước mặt xoa xoa đau cô, dịu giọng bảo: “Minh Châu, sau này đừng chờ tòi nữa.’1
Cò ngơ ngác nhìn òng, như thế đồng ý với yêu cầu của òng, cũng như thế không hiếu ỏng đang nói gì.
Lục Khiêm cố tàn nhẫn, tiếp tục cười nói: “Chú Lục của em lớn tuổi rồi, không thích hợp với một mối quan hệ ổn định đâu, cũng không phải là người đàn ỏng tốt cho em.”
Lền này cô đã hoàn toàn hiếu ý ỏng.
Nhưng cỏ không muốn tin.
Cò từng được người đàn ông anh tuấn trưởng thành này thương yêu, thậm chí còn dần cò về thành phố c, gặp bà cụ Lục, còn từng sinh hoạt vợ chồng ngay trong phòng ngủ ông.
Cò run run cánh môi, nhỏ giọng nói: “Em không tin!”
Lục Khiêm ngồi cạnh cò, châm điếu thuốc, rít một hơi.
Sương khói mỏng tang như một tấm màn, mờ nhạt, nhưng đủ che đi tầm mắt nhau.
Ông khẽ mỉm cười, nói: “Chúng ta bên nhau được nửa năm, tôi bắt đau chán ngấy rồi! Minh Châu, có lẽ em không biết, một mối quan hệ cùng lắm chỉ có thể giữ được sự nồng nhiệt trong mấy tháng đau mà thòi, em nói chúng ta đừng rời xa nhau, vậy chẳng lẽ chúng ta sẽ kết hòn với nhau sao? Em nhìn lại tình huống cách biệt của chúng ta đi, mối quan hệ của chúng ta… thích hợp đế kết hỏn sao?”
Sắc mặt Minh Châu trắng nhợt nhưtờ giấy.
Cò không biết mình phải cố sức bao nhiêu mới có thế không ngất ngay tại đây.
Cò chỉ ngồi đó, nhìn người đàn òng này, nhìn thật chăm chú!
Vẻ mặt của òng bây giờ giống hệt như khi ông ở bên cô Hồ.
Hóa ra, ông đã biến cò thành một món đồ chơi! Cò chẳng khác gì cô Hồ! Không… có khi còn không bằng cò ta, ít nhất ỏng đã quay lại tìm cò Hồ, còn cõ… thậm chí không thể gọi được một cuộc điện thoại.
Minh Châu ngồi lặng ra, không nhúc nhích nổi.
Cò không phải người mau mồm mau miệng, không biết cãi nhau với người khác.
Cò thật lòng yêu ông, cũng không thế cư xử như loại đàn bà chanh chua.
Cò càng không thế giống như trước đây, cùng lắm thì uống ba viên thuốc ngủ, gọi cho anh trai đế anh chiều chuộng.
Cò, không thể làm gì được…
Lục Khiêm đứng dậy, đi đến phía cửa sổ, lặng yên hút thuốc.
Ông nói thém mấy câu nữa, chẩng hạn như muốn bồi thường cho cõ, cảm ơn cò đã ở bên ông nửa năm qua.
Cò không đáp lời, chỉ im lặng rơi nước măt, đờ đẫn như một con búp bê, cô cố chấp ngồi đó, chờ chú Lục của cô bỗng nhiên quay lại ôm mình, nói với cò rằng tất cả chỉ là nói đùa.
Mọi chuyện ông vừa nói, chỉ là trò đùa mà
thòi…
Cô đợi rất làu, nhưng chẳng đợi được vòng tay của ông, chỉ có màn đêm lạnh căm ỏm lấy cò.
Lạnh lẽo, rét buốt…
Cuối cùng, cò nhẹ giọng mở miệng: “ông Lục, ông yên tâm, tôi sẽ không dây dưa với õng!”
Lục Khiêm từ tử xoay người lại.
Dưới ánh đèn, ánh măt họ giao nhau, không còn sự ngọt ngào ngày xưa ấy.
Rõ ràng mới cách đây không lâu, cò vẩn còn nằm trong vòng tay ông, miệng nhỏ căn nhẹ ông, nóng bỏng kèu hai tiếng chú Lục, ông liền tóm lấy tóc cò, không cho cò căn vào đó…
Cò rời đi.
Vừa ra ngoài vừa khóc, nửa do bản tính ngây thơ của mình, nửa do cò không thèm che giấu.
Cõ không yêu cầu giải thích nữa, như thể đã chấp nhận kết thúc này, chấp nhận việc chú Lục không còn cần cô…
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.
Hai mât Lục Khiêm hơi ánh lên, ngón tay khẽ run kẹp chặt điếu thuốc, hít một hơi tàn điếu.
Sau đó, óng ngồi vào trước bàn ãn.
Trên đó còn một bát mỳ, nhìn không đẹp lẳm, có lẽ là do Minh Châu làm.
Ông cầm lấy đôi đũa, bình tĩnh án mỳ, mấy phút sau đã thấy đáy tò.
Sau đó, sau đó…
Ông không biết mình nên làm gì nữa!
Bởi vì căn hộ này đã không còn Minh Châu, ông không biết tại sao mình đến đây, đến đây làm gì…
Chương 465 Lục Khiêm đúng lúc lại gần.
Sau khi cô rời đi.
Lục Khiêm ở lại căn hộ một đém, năm trên giường, xung quanh đều là đồ cò để lại.
Toàn những thứ lặt vặt, phần lớn là do ông mua cho.
Minh Châu không biết làm việc nhà, phòng ngủ cũng rất lộn xộn, chú Lục õng phải thường xuyên dọn dẹp giúp cò, ngay cả khi cò đến kỳ ở đây, cũng là òng giặt quần nhỏ bị bấn cho cò.
Gối đau toàn là hơi thở của cô.
Lục Khiêm khòng thế nào ngủ nổi, cuối cùng dứt khoát đứng dậy, ngồi xuống sò pha hút thuốc.
Ông cầm điện thoại di động trong tay, ông nghĩ nếu cò gọi cho ỏng, chăc chăn ông sẽ băt máy, dù không nói được gì đi chăng nữa, chỉ cần nghe thấy giọng cô là được rồi.
Một đêm qua đi, gạt tàn đầy tràn, nhưng õng không nhận được bất cứ cuộc gọi nào từ cò.
ỏng hiếu, bọn họ kết thúc rồi.
Con gái của một gia đình tốt như vậy, sao phải dây dưa với ông?
Trời vừa hừng sáng, thư ký Liễu lo lắng đấy cửa bước vào.
Vừa vào trong anh ta đã bị khói thuốc mịt mù làm cho ngạt thở, không khỏi trách móc ỏng: “Ngài Lục, ngài nén giữ gìn sức khỏe của mình đi, hút thuốc như vậy không tốt đâu,”
Lục Khiêm nhìn anh ta, dập điếu thuốc trong tay, từ từ ngã lưng vào ghê’ sò pha.
Một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Cậu thay tòi làm một chuyện.”
Ông biết Minh Châu không thiếu thứ gì, nhưng dù sao bọn họ cũng đã từng bên nhau một thời gian, sau khi chia tay với cò, có lẽ ông sẽ ở như bây giờ đến hết đời, có tiền hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Lục Khiêm trầm giọng phân phó.
Thư ký Liều cũng giật mình kinh ngạc.
Lần yêu đương này của ngài Lục đúng là lay động đất trời, những thứ õng định cho cô, đừng nói là nam nữ chia tay nhau, có khi đến vợ chồng ly hòn cũng không thể làm được vậy.
Việc này gần như là cho cô tất cả tài sản của mình.
Thư ký Liều không nói gì, chỉ vội vàng chạy ra ngoài làm việc.
Cách ngày, anh ta hẹn gặp Minh Châu ở một quán cà phê không tệ.
Thư ký Liễu tới trước, trong tiết trời đau xuân, anh ta mặc một bộ u phục len màu nâu sậm, im lặng nghịch bật lửa, trong tay là một tập tài liệu chuyển giao rất dày.
Mười lăm phút sau, Hoắc Minh Châu xuất hiện, ngồi xuống đối diện anh ta.
“Ông ấy có gì muốn nói sao?”
Thư ký Liễu nghe thấy giọng cò thì ngẩng đầu lên, cá kinh trong lòng.
Mới hơn một tháng tròi qua, cỏ gái nhỏ đã gầy đi rất nhiều, trỏng tiều tụy vò cùng.
Anh ta vội vàng đứng dậy, kéo ghế ra cho Minh Cháu, cố ý dùng giọng điệu bình tình ôn hòa đế nói chuyện với cô, nhưng khi Minh Châu thấy chồng tài liệu kia, cò hỏi thẳng: “Đây là bồi thường mà õng ấy cho tôi sao?”
Thư ký Liều hơi mất tự nhiên, lát sau mới ừ một tiếng.
Minh Châu cầm lên lật lật mấy tờ, sau đó những ngón tay nhỏ nhằn thon dài vuốt ve mặt giấy. Cò nhẹ giọng nói: “Nếu tòi và ông ấy chỉ là chơi đùa với nhau, thì cần gì phải tỏ ra thâm thiết đậm sâu đến vậy! Tói khòng cần những thứ này, anh nói lại với õng ấy đi, tòi đâm bảo sẽ không quấy rầy ông ấy.”
Nói xong những lời này, tròng cò kiệt quệ như thể vừa rồi đã dùng hết sức lực của mình.
Ngay cả chính cô cũng hoảng hốt rất lâu…
Chú Lục…
Cò đã gọi hai tiếng “chú Lục” này rất lâu, những gì ỏng cho cò, những gì ông hứa hẹn đều khiến cò nghĩ rằng ông và cò sẽ bên nhau đến cuối con đường, nghĩ rằng cô có thể ở bên ông mãi mãi, mà ông cũng sẽ luôn che mưa chẩn gió cho cô.
Hóa ra, tất cả đều do cò tưởng bở!
Hóa ra, cô cũng chỉ là một trong biết bao nhiêu mối tình của ông…
Thư ký Liều thuyết phục nửa ngày, cò cũng không chịu nhận lấy.
Anh ta chỉ đành quay về hỏi ý Lục Khiêm, ỏng đứng trước cửa sổ sát đất của khách sạn, đưa lưng về phía anh ta, im lặng hồi lâu mới nói:
“Biết rồi:1
Thư ký Liễu rời đi, Lục Khiêm cụp mắt, nhìn chăm chú chiếc nhẫn kim cương trên tay.
Đúng vậy, cò đơn thuần như thế,
Làm sao có thể nhận những thứ này!
Lục Khiêm không ngờ mình sẽ thích một người nhiều như vậy, lúc làm việc thì không sao, nhưng đến khi rảnh rổi, cả đêm ông đều mơ về cô, đi trong đám đỏng dều võ thức quay lại phía sau, ngay cá khi xã giao với nhóm ông Dịch, ông cũng luôn nhìn về phía cánh cửa màu đồng kia, như thể giây tiếp theo, cô gái của ông sẽ đấy cửa bước vào.
Vẻ mặt nước mắt lưng tròng kia, gọi ỏng là chú Lục.
Rất lâu sau đó, ông mới nhận ra rằng, buông bỏ cò, là một việc rất khó, cực kỳ khó …
Khoảng một tuần sau, bọn họ vô tình chạm mặt nhau trong một bữa tiệc tối tại thành
phố B.
Cô đến cùng Hoắc Minh.
Mặc một chiếc váy xẻ tà màu kem,
Trẽn cố đeo một sợi dây chuyền kim cương, mái tóc đen dài xõa xuống tới eo.
Cả người tinh tế, xinh đẹp động lòng người.
Bên cạnh Lục Khiêm là cỏ Hồ, khi thấy Minh Châu, cả người ông dều cứng đờ.
Cò Hồ cũng không phải kê ngốc.
Trong lòng cò ta biết rất rõ mối quan hệ giữa cỏ ta và Lục Khiêm chỉ là đỏi bên tình nguyện, không ai thật lòng với ai, dù sao thì cũng chẳng có mấy người phụ nữ giống cò ta quanh ông. Nhưng kể từ sau khi gặp Hoâc Minh Châu ở hậu trường, õng liền không còn liên lạc gì với cô ta nữa.
Đồ ngốc cũng đoán được là chuyện gì đang xảy ra.
Không lâu sau, thư ký Lưu hẹn gặp mặt đưa cho cô ta một tấm séc.
Cò ta biết, điều này thế hiện ông Lục muốn cẩt đứt hoàn toàn với cô, sau này có lẽ sẽ không bao giờ đến nghe cò ta hát hí khúc nữa.
Quả thật, cò ta cũng băt đau nghe nói òng Lục không còn chơi bời gì nữa.
Cô ta đoán ra õng đã có người kề bên, nhưng được ông giấu rất tốt.
Cò ta biết rõ người này là ai, nhưng cò không dám nói bậy ra bén ngoài, bởi vì cò không có năng lực làm mích lòng một người như Lục Khiêm, mãi đến khi Lục Khiêm lại xuất hiện ở nhà hát Sướng Thính, cò ta mới vui mừng phấn khởi.
Cò ta nghĩ ông nhớ đến mối quan hệ cũ của hai người, nghĩ có thế quay lại như trước đây.
Nhưng cô ta sai rồi.
Lục Khiêm chỉ đến nghe hát, hoặc dẫn cô ra ngoài xã giao, không hề làm thêm gì khác.
Nói thẳng ra, òng còn giữ mình trong sạch hơn cả trinh nữ.
Cò Hồ hiếu cò ta không thế nào làm bà Lục được nữa, nhưng cò ta sẵn lòng giữ mối quan hệ bạn bè với Lục Khiêm, một mặt là vì òng chưa từng bạc đãi cò ta, mặt khác cò ta cũng cần thanh danh và mối quan hệ của ông.
Lúc này, người đàn ông bên cạnh và cò chủ nhà họ Hoăc, nhìn nhau mà ngậm ngùi nước mắt.
Cò Hồ không biết bọn họ có máu thuẫn gì, chỉ cười cười, nhỏ giọng nói: “Ngài Lục, sao em Minh Châu nhìn thấy ngài lại như sắp khóc thế kia?”
Lục Khiêm khòng đế ý đến cò ấy, chỉ đứng đó nhìn chăm chú cò gái của ông.
Minh Châu cũng nhìn õng, thấy cò Hồ đang khoát tay ông, lạnh lùng xoay người đi.
Cõ đến gần anh trai.
Dù sao cũng cảm thấy rất đau lòng, môi khẽ run tựa đau vào vai anh.
Hoẳc Minh cúi đầu nhìn cò ấy, dịu dàng hỏi: “Đứng nhiều mệt à?”
Cò ấy ừm một tiếng, sau đó giữ lấy eo anh trai.
Tình cảm anh em của bọn họ rất tốt, thân thiết tự nhiên, mí mằt Lục Khiêm giặt giặt, õng không ngờ cũng có ngày mình phải ghen với Hoắc Minh.
Cò Hồ liếc ông một cái, trong lòng ít nhiều cũng thấy sảng khoái.
Cò ta cố ý lắc lư bước đến, duyên dáng chào hỏi: “Cậu Hoẩc, quan hệ giữa anh và em gái tốt quá, khiến người khác phải xuýt xoa ghen tỵ.”
Trước giờ Hoắc Minh chưa từng nói lời giả tạo với phụ nữ.
Cõ Hồ này đúng thật là mỹ nhân, nhưng dáng vẻ quyến rũ mềm mại khiến anh không thích lắm.
Anh rất lạnh lùng, nhưng cô Hồ cũng chẳng để ý mấy, ngược lại càng tỏ ra nhiệt tình, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn như trắng xanh của Minh Châu rồi nói: “Tôi có quen mấy thanh niên rất tuấn tú, tỏi suy xét mãi, thấy các cậu ấy cũng xứng đòi với cò Hoẩc đây, hòm nào nếu rảnh chúng ta hẹn nhau đi cà phê được không?”
Lục Khiêm đúng lúc lại gần.
Cò ấy bèn kéo tay Lục Khiêm, thân thiết hỏi: “Lục Khiêm, anh nói xem có đúng không?”
Lục Khiêm nhìn chằm chằm Minh Châu.
Cò cũng nhìn õng, tròng mắt toàn là hơi nước…
Sau một lúc lâu, Lục Khiêm chậm rãi cười cười, diu dàng nói: “Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, đúng là nên chọn thật kỹ, Hoắc Minh,
cậu cũng nên nhắc bố mẹ thử xem.”
Lúc này, Hoắc Minh đang rất muốn đấm òng cậu này nhưng tương lai của anh còn nằm trong tay ông đây.
Vì thế anh gật đầu, xoa xoa đầu em gái, trìu mến nói: “Em cũng lớn câ rồi, nên yéu đương thử đi!”
Mặt Minh Châu trắng bệch như tuyết.
Cò nhìn chằm chằm Lục Khiêm, tức đến nghiên răng nghiến lợi, nhưng đang trong bữa tiệc nên cô vẫn phải nhịn xuống, trái lòng mà nở một nụ cười tươi như hoa: “Lời khuyên của chú Lục, đương nhiên cháu sẽ làm theo.”
Cò nói xong liền nói có việc, xin phép rời đi trước.
Lục Khiêm nhìn bóng lưng có, im lặng siết chặt tay.
Cò Hồ quyến rũ duyên dáng: “Hình như cô ấy giận mất rồi, giận thì phải dỗ đó nha, suốt ngày kéo tòi theo, tôi nhìn mà sốt ruột giùm hai người, ây dà… Nếu hai người thành đòi thì đừng quên phát lì xì cho tôi đấy, bình thường tỏi chẳng rộng lượng thế này đâu.”
Lục Khiêm bỏ tay cò ta ra, nhẹ bước rời đi…
Minh Châu đi đến một ban công không người, cò lẳng lặng nhìn mặt sòng xa xa, ánh nước rực rỡ sắc màu, kéo dài vò tặn… Khóe mắt bỗng rưng rưng.
Sao cò lại phải ở đày?
Cò muốn về nhà!
Phía sau vang lên tiếng bước chân, sau đó là tiếng khóa trái cửa.
Cò doán ra là ai, nhẹ nhàng quay người lại… Quả thật thấy Lục Khiêm đứng đó.
Nước mắt cò lưng tròng, yếu đuối mềm mại, khiến ai nhìn thấy cũng phải yêu thương.
Ông thì thầm tên cò: “Minh Châu.”
Minh Châu tựa lưng vào lan can phía sau, có thất thần nhìn ông, nhỏ giọng nói: “Đừng đến đây! Luc Khiêm… ónq đừnq lai đày.”