-
Chương 451-455
Chương 451 Dũng cảm lên nào!
Trong thang máy, mấy người vệ sĩ bao vây quanh Lục Khiêm.
Hoầc Minh Châu bị ép vào một bén góc thang máy, dáng người cô vốn mảnh khảnh, còn vừa mới đi súc ruột do uống ba vién thuốc ngủ, nay nhìn lại càng thêm phần mảnh mai.
Cô cố gắng nhích về phía Lục Khiêm đứng.
Mấy người vệ sĩ ai ai cũng hung hãng dọa người, ngàn cản cô, cô gái nhỏ vò cùng uất ức.
Thư ký Liều nhìn thấy cũng phải nở nụ cười.
Lục Khiêm mở miệng: “Để cô ấy tới đây!”
Phía trước nhường ra một con đường, Hoắc Minh Châu chen đến bên cạnh Lục Khiêm, cô quay về phía mấy người vệ sĩ kia làm mặt quỷ, dáng vẻ võ cùng đáng yêu…
Lục Khiêm không khỏi nghĩ tới bình sữa của cò bên trong túi xách.
ỏng cười nhẹ một cái.
Vốn đĩ cả người đang mỏi mệt nay đã thoải mái hơn rất nhiều, ông nghĩ chắng lẽ đây là sức mạnh của cò nhóc này sao? Có thế giúp ông thả lỏng tinh thần!
Lục Khiêm có một phòng xép ở khách sạn, cực kỳ lớn, diện tích lên tới ba trăm mét vuông.
Thậm chí bên trong còn có cả một phòng gym nhỏ.
Ông rất bặn rộn, sau khi vào phòng liền gọi đồ ăn, thư ký Liều lập tức đi săp xếp.
Không đến nửa tiếng, một bàn đầy món ăn Hồ Nam vò cùng phong phú được chủ bếp đấy vào, Lục Khiêm không thèm ngẩng đau lên, tập trung đọc tài liệu, chỉ lạnh lùng nói: “Mấy cõ gái trê bây giờ đều thích ãn cay, không có ý kiến chứ?”
Hoắc Minh Châu vội vàng lắc đâu: “Không
có, không có!”
Cò đâu dám có…
Ba người cùng nhau ăn cơm, rõ ràng thư ký Liều chính là trợ thủ đâc lực của Lục Khiêm, lúc ăn cơm cũng biết điều chỉnh bầu không khí, thỉnh thoảng sẽ nói đôi ba câu dí dỏm.
Hoắc Minh Châu không biết ãn cay.
Cô ăn được mấy đũa đã cay rát họng, đỏi mắt càng ngày càng đỏ.
Cuối cùng cô gái nhỏ nhịn không được, chọc chọc vào miếng cá hầm ớt, nhỏ giọng phàn nàn: “Vì sao phải ăn trong phòng khách sạn chứ! Cái vị cay này còn lâu mới bay bớt!”
Hừ, cái gì mà cò gái trẻ thích ăn chứ.
Rõ ràng là chính Lục Khiêm ông thích ăn cay!
Lục Khiêm đã phát hiện từ sớm nhưng vẩn luôn im lặng, nhìn dáng vê cò bé ngốc đỏ bừng cả mặt này khá hay ho.
ông liếc mắt nhìn thư ký Liễu một cái.
Thư ký Liễu ngầm hiếu, mỉm cười nói: “Bởi vì thân phận của òng Lục khòng tiện tới nhà ăn! Thoạt nhìn cỏ có vẻ không thích ăn món này, đế tòi gọi thêm món khác cho cô!”
Hoẩc Minh Châu nước mắt lưng tròng: “Tòi muốn ăn gà rán, muốn uống trà sữa!”
Cò lại chèn thêm một câu: “Trước kia ôn Noãn thường xuyên mua cho tòi ăn!”
Cõ mang ôn Noãn ra…
Lục Khiêm nhẹ nhàng cười một tiếng: Cõ bé ngốc ngày cũng không ngốc lắm.
Ông nhẹ giọng dặn dò thư ký Liều: “Gọi cho cò ấy một phần gà rán và trà sữa!”
Thật ra thư ký Liễu cảm thấy rất kinh ngạc: Từ trước tới giờ õng Lục đâu phải là người tốt tính đến vậy đâu, đều là người khác nhường nhịn ông, làm gì có chuyện dổ dành một cò gái nhỏ như bây giờ?
Lại còn là gà rán, trà sữa…
Nhưng mặc kệ thế nào, gà rán và trà sữa đều có cả.
Hoầc Minh Châu ngồi trên chiếc ghế sò pha đặt trước cửa sổ sát đất, ăn uống vò cùng thỏa mãn… Trừ trước đến nay lượng cơm Lục Khiêm ăn vốn không nhiều lăm, cho nên mặc dù đã vào nghề gần hai mươi năm, ông vần có thể giữ gìn khí chất và dáng người như hiện tại.
Ông chỉ ngồi ở đằng kia, nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp.
Cô được nhà họ Hoằc nuôi nấng khá tốt.
Hỏm qua vừa mới nuốt thuốc, mới nãy còn lòi lõi kéo kéo trước mặt chồng chưa cưới, lúc này đã vui vẻ ăn gà rán, thật sự quá vò tư.
Thế mà Lục Khiêm lại có chút ghen ghét.
Bàn cơm đã dọn xong hết từ lâu, thư ký Liều ghé vào bên tai òng nói nhỏ: “ông Lục, người đã tới, bây giờ có cần gặp luôn không?”
Lục Khiêm gặt đầu.
Thư ký Liễu ít nhiều cũng đề phòng: “Vậy thì tới phòng sách?”
Lục Khiêm nghĩ ngợi: “Cứ ở đây đi, cũng không phải chuyện gì quá quan trọng!”
Hoẩc Minh Châu nghe thấy bọn họ nói chuyện, cò lầc hai cái chân, cười tủm tỉm: “Chú Lục, chú cứ làm việc đi, chờ chú bận xong rồi hãy bàn việc giữa chúng ta.”
Thư ký Liễu không nhịn được phải nở nụ cười.
Con nhóc này, cô thì có thể nói chuyện gì với ông Lục chứ…
Lục Khiêm cũng không nói gì.
Sau đó, ông liên tục gặp mặt vài ba người, đều trong độ tuổi từ ba tới bốn mươi.
Nhìn rất có khí thế!
Chẳng qua trong đó có một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, quyến rũ trưởng thành, lúc rời đi còn nhìn Hoằc Minh Châu rồi hỏi một câu: “Ông Lục, vị này chính là…”
Lục Khiêm không thích người khác nhìn trộm, lạnh lùng nói: “Con cháu trong nhà!”
Hoắc Minh Châu muốn cầu xin thay anh trai.
Nhưng chú Lục phải gặp nhiều người quá, ông không thấy mệt sao?
Sau đó cõ thật sự không chịu nối, nằm trên sỏ pha ngủ, thuận tay cầm gối ỏm ỏm thật chặt…
Khi màn đèm buông xuống, Lục Khiêm tiền nhóm người cuối cùng rời đi.
Ông rất mệt, nhưng ông quen uống một ly rượu vang đỏ vào những lúc thế này, giảm bớt một phần mệt nhọc trong cơ thể.
Trong căn phòng, ánh đèn u ám.
Lục Khiêm đã đối một bộ quần áo khác, bộ vest màu đen nhìn chững chạc hắn.
Ông cầm ly rượu vang đỏ, nhìn chăm chú cò gái nằm trên sò pha, ánh đèn từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong, ánh màu ngũ sắc như phủ lên người cô một lớp thủy tinh, thật sự vò cùng xinh đẹp.
Ông nghĩ, sao lại có một cô bé ngủ thế này cơ chứ.
Ngày thơ khờ khạo, không có chút phòng bị nào!
Dường như ánh mắt của ông quá nóng bỏng, Hoẩc Minh Châu tỉnh giấc. Cò xoa đòi mắt, quỳ ngồi trên sò pha.
Thân mình cò tinh tế.
Một bộ váy dài màu trắng, mái tóc dài đen như mực.
Đẹp đến mức không hề giống một đứa con nít.
Cò thấy rõ người đàn ông trước mặt, kêu như mèo nhỏ: “Chú Lục!”
“Dậy rồi hả?”
Lục Khiêm buông chén rượu xuống, chỉ cười nhẹ: “Ngủ trong phòng của một người đàn õng xa lạ, không sợ sao?”
Bời vì Hoắc Minh Châu đã ngủ quá lâu, khuôn mặt hồng hào.
Cò nhẹ nhàng gãi tóc, trả lời một cách hiến nhiên: “Khòng sợ, chú là cậu ruột của chị dâu… Cháu gọi chú là chú Lục mà!”
Lục Khiêm tiến về phía trước một bước.
Ông chỉ cần duỗi tay là có thế chạm đến mái tóc dài như mày của cô.
Nhưng ông chỉ đứng đó.
Minh Châu quỳ gối trên sỏ pha, kéo thẳng mái tóc rối, giọng nói mềm mại: “Chú Lục, chú bao nhiêu tuồi rồi?”
Lục Khiêm nhìn dáng vẻ lúc cô quỳ gối, trong đầu hiện lên một vài hình ảnh.
Ông chỉ cười nhẹ một chút…
Minh Châu nhìn ngây người: Chú Lục cười rộ lên quá đẹp trai! Thật ra bên cạnh cô cũng không thiếu đàn ông đẹp trai, diện mạo của anh trai cò cũng là ngàn dặm mới tìm được một người, thế nhưng lúc chú Lục cười rộ lại khác, rất đẹp trai, rất có hương vị đàn ông.
Trái tim cò đập nhanh dần.
Không thế nào, Hoắc Minh Châu, cò sẽ không thích cậu của ôn Noãn chứ?
Dũng cảm lên nào!
Hoăc Minh Châu bị hiện thực có khả năng xảy ra này đạp đổ, vốn đĩ còn định tới để cầu xin, nay tất cá đã bị ném ra sau ốâu.
Lục Khiêm nhẹ nhàng tháo nút tay áo:
Không còn sớm nữa, tòi đưa cháu về!”
Cõ không có mặt mũi nói chuyện khác, ngoan ngoãn đi theo phía sau ông.
Lục Khiêm đi tới thang máy chuyên dụng, xuống tầng ngầm khách sạn, ỏng mở cửa một chiếc xe thể thao Lotus màu đen, rồi ý bảo cô ngồi vào.
Hoẩc Minh Châu ngồi xuống bên cạnh ông, nhỏ giọng hỏi: “Chú Lục, thư ký của chú đâu rồi? Không phải có rất nhiều vệ sĩ đi theo chú sao?”
Lục Khiêm cúi đau châm thuốc.
Làn da của ông vò cùng trắng, lúc hút thuốc khóe mắt có hơi hồng lên, cảm giác vừa tao nhã lại vừa hư hỏng.
Ông thở ra một ngụm khói, cười nhẹ: “Hành trình tư nhân, tòi không đưa bọn họ theo!”
Tư nhân, hành trình tư nhân…
Đưa cò về là hành trình tư nhân sao sao?
Hoắc Minh Châu cũng không biết cố gắng, ngay cả đòi tay đang đặt ở trên (Tâu gối cũng không biết nên để đâu.
Chiếc xe thế thao màu đen bay nhanh trên đường lớn.
ước chừng khoảng 9 giờ thì đã tới rồi cổng lớn nhà họ Hoâc.
Hoẩc Minh Châu đặt tay lên then cửa, cảm thấy hai chân nhũn ra, cô quay (Tâu lại nhỏ giọng nói: “Cảm ơn chú Lục, cháu…”
Lục Khiêm gác khuỷu tay ở trên cửa số xe, lẳng lặng hút thuốc.
Một lát sau, ỏng ném tàn thuốc đi, giọng nói có phần nghẹn ngào: “Tuổi của tòi không phù hợp với mấy cò gái nhỏ.”
Hoầc Minh Châu cân mòi: “Cháu đã hai mươi bảy, không phải cô gái nhỏ.”
Lục Khiêm nhẹ nhàng đưa ngón tay thon dài trắng nõn ra vuốt ve tay lái.
ông cười duyên, thậm chí có thêm phần hư hỏng: “Lúc nào cũng mang búp bê và bình sữa theo bên mình, không phái cô gái nhỏ thì là qì?”
Chương 452 Đứng gần như vậy, cò mới phát hiện Lục
Trong tình huống hài hước đó, Hoắc Minh Châu chạy trối chết.
Lục Khiêm không rời đi ngay.
ỏng ngồi trong xe, chậm rãi hút thuốc lá, nhìn bóng hình xinh xắn kia biến mất phía sau cánh cổng lớn khắc hoa vãn đen, hòa vào màn đêm.
Ông khỏng khỏi nhớ tới một người.
Em gái của ông, Lục Tiếu Noãn.
Tiểu Noãn ra đi lúc còn trẻ, trước khi chết cũng không được gặp lại người thân một lần, đây cũng là cái gai trong lòng Lục Khiêm.
Ông đã từng thấy ảnh chụp của ôn Noãn.
Ôn Noãn sinh ra rất giổng người nhà họ Lục, da trẩng, mái tóc dài màu trà.
Nhưng xét về tính cách, Lục Khiêm lại thấy bóng hình của Lục Tiếu Noãn trên người Hoắc Minh Châu.
Không, hình như cò còn ngốc hơn Tiếu Noãn một chút.
Lục Khiêm đưa ngón tay thon dài kẹp thuốc lá rồi lại quên hút, mãi cho đến tàn thuốc rơi xuống quần tây, óng mới lặng lẽ mỉm cười.
Hòm nay ông làm sao vậy, chắng qua chỉ gặp phải một đứa con nít mà thôi.
Sao mà lại, sao mà lại thương cảm đến thế…
ỏng lại ngồi một hồi lâu mới khởi động xe quay về khách sạn, vừa về phòng xép, thư ký Liều lại đang như kiến bò trên chảo nóng, đi đi lại lại khắp nơi, thấy òng trở về vội vàng ra đón, giả vờ trách cứ: “Sao ngài lại ra ngoài một mình, lỡ như xảy ra chuyện gì…*
Lục Khiêm ngồi vào sò pha.
Cho dù vào thời điếm đang vô cùng mỏi mệt, ông vẫn thể hiện tư thế anh minh lồi lạc, không hề có dấu hiệu chùn bước.
Thuận tay vớt một cái gối ôm tới, sau đó lại định bỏ xuống nhưng rồi òng bỗng nhiên cầm lấy hít nhẹ.
Trên gối òm có một mùi hương thoang thoảng.
Không phải mùi nước hoa, chỉ đơn thuần là mùi thơm trên người thiếu nữ.
Ngọt ngào như mùi quả cam…
Lục Khiêm hơi nhướng mày, khẽ cười: “Xảy ra chuyện gì được chứ, chẳng qua ra ngoài giải khuây tí thỏi! Cậu cũng khòng biết tòi mệt thế nào đâu, ngày nào cũng phải gặp một đống người, phiền quá đi mất!”
Thư ký Liều rót cho óng một ly trà, thoải mái nghe ông oán giận.
Anh ta biết, chỉ khi ở trước mặt anh ta, ông Lục mới có thế nói mấy lời này.
ở trước mặt người ngoài, ông Lục là người không có điếm nào đế chẽ.
Lục Khiêm nói vài câu, chuấn bị tẩm rửa.
Thư ký Liều giúp ông cất sơmi, đột nhiên hỏi: “Có cần phải mời cò Hồ tới đây làm bạn với ngài không?”
Cò Hồ, Hồ Chí Nhân.
Nghệ sĩ nổi tiếng trong giới diễn viên, nhan sắc và dáng người khá ốn, khá thân với ông Lục, hồi trước mỗi khi òng Lục đến thành phố B, có đòi khỉ sẽ tìm cô ta làm bạn.
Lục Khiêm đi vào phòng tăm, nghe vậy thì suy tư vài giây: “Thói! Tòi không có hứng thú!”
Thư ký Liều đi theo phía sau õng, ôn tồn khuyên nhủ: “Có khi do ngài quá áp lực đấy!”
Nói xong lời này.
Lục Khiêm xoay người, giọng điệu mang theo vài phần trêu chọc: “Là cò ta bâo cậu làm cầu nối sao? Điểm gì cò ta cũng được, chỉ là có hơi tham lam! Đẹp thì đẹp nhưng lúc tỏi bên cạnh cõ ta hệt như khi công tác vậy, rất mệt!”
Thư ký Liều không nói gì nữa.
Quả thật nữdiền viên kia cũng xinh đẹp nối tiếng, chất giọng dịu dàng cũng biết cách nói chuyện, tuy anh ta cảm thấy cò ta không tồi nhưng cũng phải xem ông Lục có ưng hay không. Rõ ràng hiện giờ ông Lục không coi trọng có ta cho lẳm.
Tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tâm…
Thư ký Liều thức thời lui xuống, ôi, đàn ông tuổi đâu bốn mươi luôn có vài việc riêng phái tự mình giải quyết.
Lục Khiêm đúng thật là vậy.
Sau khi cơn sóng tình hạ xuống, ỏng chống một tay lén gạch men sứ trong phòng tắm, cúi đầu rửa sạch toàn bộ cơ thế.
Rõ ràng thân thể vẩn có ham muốn, cũng có phụ nữ đẹp đang chờ õng yêu thương, thế nhưng ỏng lại không có tâm trạng… Vừa rồi trong lúc xúc động, thế nhưng trong đầu õng lại hiện ra dáng vẻ Hoầc Minh Châu quỳ gối trên sô pha.
Cò thật sự quá trong sáng, khòng hề hiếu gì về đàn ông!
Nhà họ Hoầc.
Hoắc Minh Châu ngủ nướng.
Lúc tỉnh lại, anh trai Hoắc Minh của cò ấy đã ngồi nơi mép giường.
Cò ấy dịch qua một chút, tựa đầu lén đùi anh trai, kêu to như một con mèo con: “Anh trai, anh và chị dâu thế nào rồi?”
Hoăc Minh niết mặt cò ấy: “Không phải em vẩn gọi là chị dâu đó sao?”
Thật ra khi mối quan hệ giữa ôn Noãn và Cố Trường Khanh bị lộ, ban đau bố anh không đồng ý, dù sao mối quan hệ này cũng quá tê’ nhị, làm một người bố, bất còng với đứa nào cũng không ổn.
Dứt khoát chia cả đòi!
Thế nhưng cậu ruột của ôn Noãn là Lục Khiêm lại tới nhà làm ‘âm một trận, kích thích cái tính bướng bỉnh của Hoẩc Chấn Đòng, ha hả, chỉ có nhà họ Lục là lớn nhất sáng nhất ở cái hành tinh này đúng không?
Nhà họ Hoắc chúng tôi nhất định phải cưới Ôn Noãn cho bằng được!
Trong lòng Hoắc Minh nhớ mong ôn Noãn, không muốn đế cô và Chu Mộ Ngôn làm chung, còn có Khương Duệ cũng ở thành phố H.
Thế nhưng Minh Châu cũng rất quan trọng với anh.
Anh vuốt mái tóc dài của có ấy, nhẹ giọng hỏi: “Thật sự đã hạ quyết tâm rồi sao?”
Hoắc Minh Châu ngoan ngoãn dán vào anh, nhẹ nhàng ừ một tiếng…
Hoẳc Minh còn định nói thêm nhưng lời nói đến bên miệng rồi lại nuốt xuống, Lâm Láng đã gọi điện thoại cho anh, chuyến xây ra vào ngày hôm qua anh cũng đã biết. Anh nghĩ, lấy thân phận và địa vị của Lục Khiêm, chắc cũng chỉ xem Minh Châu như tụi nít ranh chưa đủ lông đủ cánh.
Vị kia, cực kỳ nhã nhặn!
Lại nói, có thêm chuyện này cũng khiến Minh Châu bận bịu hơn, cò ấy cũng khôi phục nhanh hơn một chút.
Tình cảm của hai anh em rất tốt, Hoắc Minh án cơm trưa cùng cỏ ấy rồi mới đi tới ván phòng.
Hoẳc Minh Châu sống đến năm hai mươi bảy tuổi vẫn chưa từng đi làm bao giờ.
Buối chiều cò lắc lư ở trong nhà, cuối cùng quá nhàm chán nên đành lái xe ra ngoài, chạy lung tung một hồi cuối cùng lại chạy tới dưới Tâu khách sạn Lục Khiêm đang ở…
Sao lại chạy tới đây?
Hoắc Minh Châu ngẩn ra, khuôn mặt có hơi nóng.
Tối hõm qua người ta còn nói là cô gái nhỏ không phù hợp với chú ấy! Chậc, ai thèm hợp với chú, cô chỉ nể cái thân phận cậu ruột của ôn Noãn mà thòi…
Chắng qua ông ấy trông cũng hơi đẹp mắt một xíu.
Đúng lúc này, một chiếc Audi màu đen từ từ chạy ra, biến số xe XX8888.
Là xe của Lục Khiêm.
Hoắc Minh Châu nhẹ nhàng chớp mẳt, sau đó cò cứ thế chạy theo sau…
Bên trong xe Audi.
Thư ký Liễu ngồi ở phía trước, anh ta liếc nhìn kính chiếu hậu, nhẹ giọng nói: “Là xe của cô Hoắc.”
Lục Khiêm đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghe vậy thì nhẹ nhàng hé mắt ra: “Không cần xen vào cỏ ấy!”
ước chừng một giờ, xe chạy đến một khu nghĩa trang còng cộng.
Hai ngày trước, ông đã đã tới đây một lần. Nhưng hòm nay là ngày giỗ của ôn Bá Ngón, nên ông định tới thắp hương. Tận sâu trong lòng Lục Khiêm vò cùng cảm kích ôn Bá Ngôn, õng không chỉ đơn giản chấp nhận Tiếu Noãn, chăm sóc cho Tiếu Noãn tí mỉ cấn thận, còn xem Ôn Noãn như con gái ruột.
Lục Khiêm rót cho ôn Bá Ngôn một chén rượu, mang theo một bó hoa bách hợp cho Lục Tiếu Noãn.
Thời tiết nóng bức.
Ông lẳng lặng đứng thẳng, dù cho chiếc áo sơ mi trăng trên người đã ướt đầm, ỏng vẩn không cử động dù chỉ một chút.
Thư ký Liễu bung dù cho ông, yên lặng ở bên làm bạn.
Hoắc Minh Châu cũng chạy theo tới đế xem náo nhiệt, ban đầu cò chỉ đứng nhìn lén, sau đó vì mang giày cao gót có hơi mệt mỏi, cô dứt khoát ngồi xốm, tựa như một chú cún con.
Cò chưa từng thấy một người đàn òng nào đau lòng đến mức như vậy.
Vẩn chưa rơi lệ nhưng bầu không khí thương cảm ấy lại khiến người ta tan nát cõi lòng.
Thật lâu sau, Lục Khiêm bổng nhiên mở miệng: “Sao lại trốn ở đó? Lại đây!”
Đang gọi cò hả?
Hoắc Minh Châu rất ngốc, cò đứng dậy từ từ dịch qua, nhỏ giọng gọi một tiếng chú Lục, sau đó cánh tay của cô đã bị một cánh tay chắc khỏe nầm lấy, kéo nhẹ tới bên người õng.
Đứng gần như vậy, cò mới phát hiện Lục
Khiêm rất cao.
Cò không đi giày cao gót chỉ cao 168cm nhưng lúc đứng ở bẽn cạnh õng lại chỉ cao tới phần tai, òng cũng phải cao hơn 185cm.
Lục Khiêm khẽ vuốt tấm hình trén bia mộ.
Trên ảnh chụp là Lục Tiếu Noãn lúc tuổi trẻ còn ngây ngô, nụ cười vò lo vò nghĩ.
Lục Khiêm cười dịu dàng: “Bá Ngôn, Tiếu Mạn, đây là nhóc con nhà họ Hoắc, em gái của Hoắc Minh, nếu hai người vẩn còn ở đây, hẳn là có thế thấy thòng gia của ôn Noãn! Yên tám, tòi sẽ trấn giữ cửa ải thay ón Noãn!”
Nói xong õng đứng dậy, đè nhẹ đâu của Hoắc Minh Châu: “Chào hỏi nào!”
Hoắc Minh Châu ngây ra, một lúc lâu sau cô mới lắp bắp nói: “Chào chú chào dì, cháu không cố ý quấy fây… Cái đó, anh trai cháu sẽ đối xử với chị dâu thật tốt, nếu không tốt bố cháu sẽ đánh anh ấy.”
Lục Khiêm cười nhẹ.
Vốn dĩ tâm trạng ông có phần âm u nhưng nay bổng dưng tươi sáng hơn vài phần.
Hoắc Minh Châu nghiêng đau nhìn ông, nhỏ giọng hỏi: “Chú Lục, chú đồng ý cho anh cháu và ỏn Noãn ở bên nhau rồi sao?”
Lục Khiêm đi ra ngoài: “Tòi có nói sao?”
“Chú có nói! Không được nuốt lời!”
Cò đi theo phía sau òng, cầm lòng không đậu õm lấy cánh tay của ông, còn nhẹ nhàng đuna đưa.
Chương 453 Cò ngây thơ gật dầu.
Lục Khiêm cúi đầu, nhìn đòi tay trăng nõn ấy.
CÒ lại không có chút cảm giác nào, cứ òm ấp như thế, đi thẩng một đường ra khỏi nghĩa trang.
Thư ký Liều cầm ò đi ở phía sau có vẻ suy tư.
Tối hòm qua, ỏng Lục nói cò Hồ Chí Nhân không thú vị, có lẽ cũng không phải là vì cò Hồ Chí Nhân không thú vị, chẳng qua là vì đã tìm thấy thứ tốt hơn, những thứ khác cũng trở nên vò nghĩa.
Lúc trở về, Lục Khiêm cho tài xế lái xe thay Hoắc Minh Châu.
Hoắc Minh Châu ngồi bên cạnh Lục Khiêm, cò nói rất nhiều, cũng không hề luống cuống vì chuyện tối hõm qua.
Thư ký Liễu lái xe, mỉm cười: Khó có khi ông Lục không chê phiền.
Trên đường Lục Khiêm nhận một cuộc gọi riêng tư, là một người bạn đại học của ỏng ở thành phố B, buổi chiều có một bữa tụ họp.
Sau khi nói vài câu, Lục Khiêm bỗng nhiên liếc mắt nhìn Hoắc Minh Châu một cái.
Ông cười khẽ: “Các cậu cố ý đúng không! Biết rõ tôi là người cò đơn, nói kiểu gì cũng bắt tòi đưa bạn gái tới, không phải đang cố tình làm khó tôi sao?”
Không biết bên kia đã nói cái gì…
Lục Khiêm nâng cánh tay lên nhẹ nhàng vuốt ve thành ghế: “Được thòi! Mấy đứa nhãi ranh các cậu.”
ông cúp điện thoại.
Nếu đây là ngày thường, thư ký Liều nhất định sẽ giúp ông sắp xếp một bạn nữ, bảo đảm ngoan ngoãn hiếu chuyện không gây chuyện phiền toái cho õng Lục, còn có thể dằt ra ngoài, nhưng hiện tại trẽn xe lại có thêm một cỏ gái, trong phút chốc thư ký Liều cũng không hiếu rõ suy nghĩ trong lòng Lục Khiêm nên không lắm miệng.
Quả nhiên, Lục Khiêm cất điện thoại, nhìn Hoắc Minh Châu.
“Đi ãn một bữa với tòi nhé!”
Hoắc Minh Châu có hơi do dự, có phải bạn của chú Lục là đều là mấy ông chú già không nhỉ!
Lục Khiêm nhẹ nhàng nói: “Qua đó có phát bao lì xì!”
Hoẩc Minh Châu không biết cố gằng đã bị dụ dỗ…
Trở về khách sạn, Lục Khiêm thay một bộ quần áo.
Vẩn là sơ mi trắng cùng quần tây màu đen, chỉ cời hai cúc áo trên cùng, tay áo xân tới khuỷu tay, phò bày đường cong cánh tay nam tính khỏe mạnh.
Dáng người của õng là dáng người mà mọi phụ nữ phương Đòng sẽ yêu thích.
Ông lái chiếc xe thế thao Lotus đen ra, dắt có đi tới một câu lạc bộ cao cấp nhưng rất kín đáo, có thẻ hội viên, người bình thường đừng nói tới việc đi vào, có khi còn chẳng biết có một nơi như vậy đang tồn tại.
Nhà họ Hoẳc cũng rất giàu có nhưng không chung một vòng quan hệ nên Hoằc Minh Châu chưa từng tới đây.
Giám đốc không dám nhìn Lục Khiêm nhiều, chỉ dẫn bọn họ vào phòng riêng rồi nói một câu: “Chúc òng Lục chơi vui vẻ!”
Lục Khiêm nhẹ nhàng gật đau.
Cách cống trang trí hoa văn đúc đồng lộng lẫy từ từ khép lại, Lục Khiêm tựa vào bên cạnh cửa, châm thuốc.
Nhìn dáng vẻ của ông có vẻ cũng thường tới chơi.
Phòng riêng này rất lớn, ít nhất phải đến tám trăm mét vuông, nhà ăn cùng khu giải trí cách xa nhau, lúc này mười mấy người cả nam cả nữ ngồi trước bàn ăn, chỉ chờ Lục Khiêm.
Lục Khiêm vừa hút xong một ngụm thuốc…
Có một người đàn ông nhìn rất cao quý bưng ly rượu vang đỏ bước tới: “Lục Khiêm, cậu cũng khó mời đấy!”
Ngoại hình người nọ cũng không tồi, chỉ là khóe mắt mang vẻ phong lưu, lại nhìn Hoắc Minh Châu rồi cười: “Tìm được cò bé này ở đâu thế? Quá trong sáng!”
Lục Khiêm từ tử thở ra một ngụm khói: “Trong lứa con cháu!”
Người đàn õng kia không tin.
Lục Khiêm nói lời này ai mà tin được, phải biết rằng mấy người đàn õng như bọn họ mỗi lần tụ họp đều sẽ mang tình nhân tới, tuy rằng Lục Khiêm chưa kết hòn nhưng cũng có mấy vị hồng nhan tri kỷ.
Buối sáng, cò Hồ đã gọi điện thoại nói bóng nói gió đôi lời.
Trong lời người nọ nói không khỏi có chút khinh thường, Lục Khiêm cười nhẹ: “Thật không dám gạt! Là con gái nhà họ Hoẳc, em gái Hoẳc Minh.”
Mấy người đàn ỏng trong phòng trợn tròn mắt.
Em gái của Diêm vương sống ngành luật đấy ư?
Lục Khiêm mang cò tới đây làm gì?
Lục Khiêm tự nhận là chú Lục, duỗi tay sờ đầu Hoắc Minh Châu: “Cò bé này muốn tới đây mở rộng tầm mắt, tôi đưa cô ấy tới đây học hỏi thêm, các òng đừng nói bừa.”
Ông bảo Hoắc Minh Châu chào hỏi: “Đây
là chú Dịch”
Lúc này có một người phụ nữ vò cùng xinh đẹp đi tới, tuổi còn rất nhỏ, có lẽ còn chắng lớn hơn Hoắc Minh Châu.
Cò ta cùng người họ Dịch vò cùng thân mật.
Hoắc Minh Châu đâu biết những bí mật ấn sâu đó, ngọt ngào chào hỏi: “Chào chú Dịch, chào thím Dịch.”
Người phụ nữ kia nờ nụ cười.
Mọi người ngồi trong phòng đều nở nụ cười.
Người đàn õng cười hỏi Lục Khiêm đào được kho báu ở đâu vậy, người phụ nữ kia ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng lại vò cùng xúc động, có được mấy ai có thế sống đơn giản như Hoắc Minh Châu đây?
Khỏng khí bữa tiệc vò cùng thoải mái.
So với việc gọi đây là một bữa tiệc thì không bằng cứ nói đây là lúc một đám người duy trì mối quan hệ xã giao, phần lớn là người có máu mặt, giữ gìn được mối quan hệ tốt tóm lại chỉ có lợi chứ không có hại.
Mà ở trong đó, địa vị của Lục Khiêm là tối cao nhất.
Trong tay ỏng nắm giữ nguồn tài nguyên năng lượng mới, chỉ cần đế lọt một kẽ hở cũng đủ để đám người bọn họ không lo cả đời.
Đương nhiên, bọn họ cũng có chỗ hữu dụng đối với Lục Khiêm.
Có người muốn leo lên nhà họ Hoắc và Hoắc Minh, đi tới kính rượu nhưng đều bị Lục Khiêm cân lại, õng nói thẳng: “Cò ấy không hiếu những cái đó.”
Vì thê’ không còn ai dám tới bắt chuyện nữa.
Lục Khiêm đi vệ sinh, Hoắc Minh Châu như cái đuôi nhỏ đi theo chú Lục của cò, thật ra người ngồi trong cãn phòng này cũng đã nhìn ra được chút mập mờ nhưng Lục Khiêm đã nói là con cháu, vậy nhất định là con cháu.
Lục Khiêm rửa tay.
Hoẩc Minh Châu ghé vào bên cạnh òng, nhỏ giọng nói: “Chú Lục, hình như bọn họ có hơi sợ chú!”
Lục Khiêm đóng vòi nước bằng vàng lại.
Ông uống hơi nhiều, từ từ rít một điếu thuốc lá.
Khói chậm rãi loang ra…
Ông nghĩtới lời Hoắc Minh Châu nói, đúng vặy, tuy rằng đây đều là bạn học cũ của ông, qua lại với nhau cũng đã lâu, nhưng không nghi ngờ gì, bọn họ đều muốn dựa vào hơi ỏng để bay lén.
Đứng trên cao hứng gió lạnh mà…
Hòm nay người khác có thế sợ ông, kính trọng gọi hai tiếng õng Lục nhưng nếu ngày nào đó õng vấp ngã, chỉ sợ không chỉ bj người ta đạp vào đất không bò dậy nổi, cuối cùng rơi xuống tan xương nát thịt!
Chỉ có đứa ngốc này mới đơn giản như vậy, đơn thuần như một con cún con.
Thậm chí ông có hơi hối hận vì đã mang cò tới…
Đúng lúc này, bén trong nhà vệ sinh xuất hiện vài tiếng động lạ, có vẻ như đang đau khổ lại có chút vui sướng, bắt đầu chỉ là từng tiếng đứt quãng, sau đó hình như đã nổi hứng, cả hai đều chẳng thèm đế ý nữa.
Ván cửa phòng vệ sinh lay động kịch liệt.
Giọng nói quyến rũ của cò gái lúc cao lúc thấp, ở giữa xen kẽ với tiếng thở dốc hồn loạn nhưng rất thoải mái của người đàn ông.
Hoầc Minh Châu giật mình
Cò có ngốc cũng đoán ra được quan hệ của người đàn ông và người phụ nữ kia, nhất định không phải là vợ chồng, nếu thật sự là vợ chồng thì sao có thể vội vàng thiếu kiên nhẫn như vậy, đặc biệt người kia còn là người có địa vị nữa.
Cò nghĩ lại về tuối tác của mấy người phụ nữ ngồi trong phòng…
Cô gái nhỏ võ cùng uất ức.
Mấy người đàn ỏng kia toàn mang người tình tới, Lục Khiêm lại dắt cò theo.
Đôi mẳt cò đỏ lên, trừng mằt nhìn Lục Khiêm.
Lục Khiêm còn đang chậm rãi hút thuốc, trên khuỏn mặt từ trước đến nay luôn tỏ vẻ tao nhã nay lại nhiều thêm cảm giác sâu không lường trước của đàn ỏng trưởng thành…
Hoăc Minh Châu tức giận đến mức đá óng một cái.
Ban đầu cô còn nghĩ rằng chú Lục là một người vò cùng chính trực ấy chứ!
Lục Khiêm kẹp thuốc lá, một tay nhẹ nhàng đưa ra nắm lấy cổ tay của cò, hạ giọng: “Đã nghe trộm rồi còn trút giận lên tỏi là thế nào?”
Cò vẫn là trừng ông: Rõ ràng chú biết.
Thế nhưng.. Thế nhưng lúc cò bị ông cầm tay, những chổ ấy lại dần dần trở nên tê dại.
Lục Khiêm dập thuốc, chuẩn bị đưa cò rời đi.
Đúng lúc này cặp đòi bên trong đã xong xuôi, tốc độ kéo quần nhanh đến mức đáng sợ, chỉ trong chốc lát đã bước ra ngoài, còn nhỏ giọng nói chuyện với nhau: “Chờ bữa tiệc kết thúc thì tới khách sạn đi! Chí chốc lát sao mà đủ!”
Hoằc Minh Châu hoảng hồn…
Vài giây sau bọn họ đi tới là sẽ biết hai người đang nghe trộm.
Ánh mắt Lục Khiêm trở nên thâm trầm.
Bỗng dưng ông ôm lấy vòng eo của cò, kéo cõ vào trong nhà vệ sinh nữ.
Cánh cửa đóng sầm một tiếng…
Trái tim của Minh Châu đập thình thịch, sau đó nhìn quanh bốn phía, cắn mòi: “Đi ra ngoài lỡ bị người thấy thì làm sao bây giờ?”
Lục Khiêm ấn cỏ lên ván cửa.
Đứa ngốc ngày cãn bản không hề nhận ra được nguy hiếm…
Lục Khiêm cúi đầu, gương mặt trăng trẻo thon gầy cọ phía sau tai cò, nghẹn giọng hỏi: “Cháu sợ người khác hiểu 1’âm?”
Cò ngây thơ gật dầu.
Lục Khiêm cười nhẹ, thật ra dù bị người khác nhìn thấy cũng chắng sao cả, chuyện xây ra trong căn phòng này cũng không khiến người nào bất ngờ.
Ông mới uống rượu xong, cảm thấy vật nhỏ õng đang õm trong lòng cực kỳ mềm mại.
Thân thế cọ xát vào nhau, Hoắc Minh Châu hò hấp cực kỳ dồn dập.
Cò không dám lộn xộn, chỉ c‘ân phập phồng ngực một chút là sẽ dán sát vào người ông hơn, hơn nữa khi dựa sát vào như vậy cô mới phát hiện óng cũng không thon gầy như trong tưởng tượng của cô. ông không cường tráng nhưng toàn bộ cơ thế lại là cơ bắp dẻo dai.
Âm áp, dính chặt vào người cò.
Lục Khiêm cũng không phải trai tơ không hiểu phụ nữ, ông cảm nhận được sự bất an của cỏ, nhẹ nhàng sờ đầu nhỏ của cò.
“Sợ sao?”
Hoắc Minh Châu nức nở một tiếng.
Lục Khiêm đưa tay nâng mặt cò lên, thấp giọng nói: “Gọi tòi một tiếng chú Lục thì chúng ta sẽ lập tức ra ngoài.”
“Chú… Chú Lục.”
Lúc cò nói hai chữ này, giọng nói như tan thành từng mảnh nhỏ, bờ mòi run run, hai chân cũng sắp đứng không nối nữa.
Cò khỏng biết mình bị làm sao.
Cò cảm thấy vò cùng thẹn thùng.
Thế nhưng sâu trong nội tâm lại không lừa được ai khác, cò thích ông, thích người đàn õng cò gọi là chú Lục này.
Lục Khiêm nâng mặt, tới gần cò từng chút một, cho tới khi đã gần trong gang tấc.
“Cháu gọi chú Lục rồi mà.” Cò sắp khóc.
Lục Khiêm ừ một tiếng, sau đó õng nhẹ nhàng giữ chặt đầu cò, dán sát vào mòi cỏ, tiến thắng vào bên trong dò xét… Cò có hơi kháng cự, ỏng dùng lực mạnh mẽ kiềm chế cò, nghẹn giọng nói: “Ngoan!”
Minh Châu mởto hai mắt, nhìn õng chiếm cứ mình.
Chương 454 Ông đã đi rồi
Ông rất biết hòn mòi.
Mòi lưỡi hai người quấn lấy nhau, ông ân cần òm cò vào lòng, đế cả người cõ tựa vào ngực ông.
Dù Hoắc Minh Châu đã từng yêu đương,
Cò vần không thể cưỡng lại sự cám dỗ ngay lúc này.
Lúc Lục Khiêm buông cò ra, hai chân cò mềm nhũn, nếu không nhờ ông ôm cò, cò đã sớm ngã xuống đất, cò chỉ có thể ôm lấy vai õng, nhẹ nhàng dựa vào, nhất thời không biết phải làm sao.
Cò vừa hòn cậu của ôn Noãn…
Bên tai vang lên tiếng ong ong.
Lúc thì là âm thanh ồn ào của tiếng nhạc trong hộp đém, lúc lại là tiếng tim Lục Khiêm đang đập.
Lục Khiêm tỉnh rượu hơn một chút.
Trước khi đưa cò đến đây, ông thực sự khá khó xử.
Giờ đây, trong căn phòng khép kín như vặy, cỏ cùng ông hòn mòi đến run người, ngây ngô như loại trái cây chua chua ngọt ngọt.
Nó đẹp, nhưng nó không phù hợp với thế giới của ông.
Lục Khiêm sờ đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Minh Châu, tôi đã nói với cháu rồi, tuổi của tôi không thích hợp với những cò gái nhỏ! Cháu thấy đấy, đến đây toàn là mấy cặp tình nhân, nào có được một giây phút thư giãn?”
Giọng nói của óng đột nhiên trở nên khàn khàn: “Đừng thích tòi.”
Vốn là khoảnh khắc dịu dàng nhưng ông lại nói lời từ chối khiến người khác tốn thương.
Hoắc Minh Châu cũng muốn giữ thế diện, nước mắt cò lưng tròng, cặy mạnh nói: “Tòi không thích chú!”
Chí là một nụ hòn thỏi!
Cõ không quan tâm chút nào.
Nghe vậy, Lục Khiêm có vẻ thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút thất vọng, nhưng là người dày dặn kinh nghiệm nên che dấu rất nhanh…
Sau đó, ông nói lời tạm biệt với nhóm bạn học cũ.
Ông Dịch ngạc nhiên nói: “Bây giờcặu đi à? Tòi còn đang đợi cậu chơi mạt chược, ở đây rất náo nhiệt rồi.”
Lục Khiêm dễ dàng từ chối, mang theo Hoắc Minh Châu rời đi.
Khi lẽn xe, cả hai đều cảm thấy khó chịu.
Im lặng hồi lâu, õng châm một điếu thuốc để giải tỏa tâm trạng không tốt.
Minh Châu nhẹ giọng nói: “Để tòi lái xe! Tòi
đưa chú về khách sạn.’
Lục Khiêm rất kinh ngạc.
Không phải ông chưa thân thiết với phụ nữ bao giờ, đặc biệt là phụ nữ có gia thế tốt, điêu kiện tốt, phần lớn họ đều có tính tình nóng nảy, đương nhiên không phải loại phụ nữ đanh đá, la lối khóc lóc om sòm nhưng luôn biết cách lợi dụng hoàn cảnh để yêu cầu một cái gì đó từ người đàn òng.
Hoặc xin lỗi, hoặc cảm xúc.
Minh Châu ngây thơ đơn thuần thế này, đối với ỏng là một báu vật quý giá.
Hai người đối vi trí.
Hoắc Minh Châu im lặng lái đến bãi đậu xe dưới tầng hầm của khách sạn, thư ký Liễu đã chờ ở đó rất lâu, xe vừa dừng lại đã tiến lên mở cửa xe, ngửi thấy mùi rượu liền mỉm cười: “Ngài Lục chắc đã uống nhiều rượu, làm phiền cỏ Minh Châu rồi.”
Rượu mà Lục Khiêm uống có tác dụng chậm.
Vừa rồi ỏng còn không thấy gì, lúc này bước đi đã có phần loạng choạng.
Thư ký Liều nhờ Hoâc Minh Châu giúp đỡ đưa ông lên phòng, luôn miệng nói: “Bị người khác chụp ảnh sẽ không tốt!”
Hoầc Minh Châu đồng ý.
Cô vốn tưởng sau này sẽ không còn liên quan gì nữa, dù sao sau này hai người vần phải làm họ hàng.
Ba người không nói chuyện gì trong thang máy.
Thư ký Liều thấy bầu không khí có vẻ kỳ lạ.
Anh ta thầm nghĩ chắc bữa ăn hôm nay không xảy ra chuyện gì đáu nhỉ?
Đúng lúc anh ta dang suy nghĩthì thang máy dừng lại ở tầng một.
Cố Trường Khanh đứng ở bên ngoài, hắn cũng rất kinh ngạc.
Hắn không nhịn được mỉa mai: “ồ, hóa ra không trả lời điện thoại của tỏi, cũng không nghe lời giải thích của tôi vì đã kiếm được tình yêu mới. Hoắc Minh Châu, òng ta bao nhiêu tuối? Chắc cũng phải 35 tuối rồi đúng không? … Một lão già như vậy có thế thỏa mãn được em sao?”
Hoăc Minh Châu tức giận đến bật khóc.
Cò thực sự rất thích Cố Trường Khanh, chia tay cũng vì hắn nuôi tình nhân bên ngoài.
Hắn có quyên gì mà tra hỏi cò ấy?
Nhưng cò miệng cò chậm chạp, một lúc lâu cũng khòng tìm được lời nào đế phản bác…
Cố Trường Khanh còn muốn nói thêm mấy câu khó nghe.
Lục Khiêm chạm nhẹ hoa vàn trên chiếc bặt lửa cao cấp, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, ở sau lưng hẳn thản nhiên nói: “Dù tòi bao nhiêu tuối nhưng người phụ nữ nào đi theo tòi cũng sẽ được thỏa mãn! Nhưng Tổng Giám đốc Cố thì chưa chắc, ăn vụng bén ngoài, về nhà chắc đã thành tôm chân mềm rồi?”
Cố Trường Khanh muốn lén cơn.
Lục Khiêm vuốt thẳng áo sơ mi, hừ nhẹ: “Cố Trường Khanh đúng không? Tòi là cậu của Ôn Noãn, Lục Khiêm!”
Cố Trường Khanh sửng sốt.
Lục Khiêm?
Hóa ra cậu của ôn Noãn là Lục Khiêm!
Trong chớp mắt, hắn nghĩ lại việc mình đã lừa gạt tình cảm của ôn Noãn trong bốn năm liền, lợi dụng cỏ đế tửng bước đưa ôn Bá Ngôn vào tù, rồi móc nối với nhà họ Hoầc.
Không ngờ Lục Khiêm ởthành phố c lại là cậu của Ôn Noãn.
Nếu đúng thế thì bốn nám qua hắn đã làm
gì vậy chứ?
Cố Trường Khanh suy sụp…
Lục Khiêm lo lẳng cho Hoắc Minh Châu nén bảo cò theo òng vào phòng.
Vừa vào phòng, Lục Khiêm lập tức nói với thư ký Liễu: “Đi điều tra Cố Thị! Nếu có sơ hở, ngày mai đế tố điều tra đến đó tra xét!”
Thư ký Liễu đã làm việc cùng ông rất lâu, có thế nhìn mặt đoán ý.
Anh ta có thể nhìn ra tâm trạng ngài Lục không tốt, đây tuyệt đối không chỉ tại một người là Cố Trường Khanh, phần nhiều có liên quan đến cò bé này, anh ta cười nói: “Chỉ cần điều tra cẩn thận thì không lo không tìm được gì!”
Lúc này Lục Khiêm mới bình tĩnh lại.
Ông cởi một cúc áo sơ mi, như sực nhớ ra, hờ hững nói: “Cậu tự mình sằp xếp tài xế đưa cỏ ấy về nhà.”
Bây giờthư ký Liễu chắc chắn ông đang
giận dổi.
Anh ta nhận thấy điều gì đó bất thường, cử chỉ và lời nói của ngài Lục đối với Hoắc Minh Châu rất chu đáo.
Minh Châu bị Lục Khiêm băt nạt nhưng ỏng cũng giúp đỡ cò. Cõ không phải là loại con gái lì lợm thích đeo bám người khác, hơn nữa, tình cảm của cò dành cho Lục Khiêm cũng ngây thơ, không rõ ràng.
Cò nghĩ hai người không nên gặp lại…
Nhưng trước khi rời đi, cô vẫn không nhịn được quay đầu lại.
Lục Khiêm cầm áo choàng tắm trén tay, cũng đang nhìn cò, ánh mât có phân thâm trầm.
“Chú Lục.”
Cò ấy nhẹ nhàng lẩm bẩm ba chữ này, đôi mắt hơi hồng, cô biết người đàn ông như õng sẽ không vừa mắt một cò gái trẻ như cò.
Cõ cúi đau rời đi cùng thư ký Liễu.
Lục Thiến buông áo choàng tắm xuống, tử từ ngồi lén sò pha.
Vừa rồi ông hơi không nỡ tử bỏ.
Nhưng rõ ràng ỏng vốn thích những người đẹp có kiến thức, hiếu biết, dù có chút kiêu ngạo nhưng cũng khòng khiến người khác phiền chán, cũng biết nhìn sẳc mặt người khác đế làm việc.
Có lẽ vì đã lâu rồi ông không có phụ nữ…
Đúng lúc ông đang có nhiều suy nghĩ thì điện thoại di động vang lên, là mẹ ỏng đang ở thành phố c xa xôi gọi tới.
Bà cụ Lục lo lắng.
Đã tìm được Ôn Noãn rồi, sao Lục Khiêm vẩn chưa đưa cô về nhà?
Lục Khiêm an ủi bà vài câu, sau đó cười nói: “Ôn Noãn đang đi còng tác ở thành phố H. Sau khi xong việc sẽ đến thành phố c ở cùng
mẹ luôn.”
Bà cụ Lục lại nhắc đến chuyện hòn nhân của con trai.
Lục Khiêm cười lạnh: “Mẹ, hòn nhân là do duyên phận, mẹ muốn con ngầu nhiên cưới một cô gái về nhà sao, để cô ấy mổi ngày trừng mắt với mẹ khiến mẹ không vui?”
Bà cụ Lục hừ lạnh: “Đừng lừa gạt cho qua chuyện! Mẹ còn không hiểu con sao?”
Nói được mấy câu, thư ký Liều đã quay lại, cũng nghe được lời bà cụ Lục nói.
Bà cụ Lục cúp điện thoại: “Đã đưa người về chưa?”
Thư ký Liều gật đau, sau khi cân nhắc một lúc mới nói: “Thật ra nếu ngài thích thì cũng có thể… Khoảng cách tuổi tác không quá lớn, người cũng xinh đẹp, đơn thứân.”
Lục Khiêm hơi ngấn người.
Ông nghĩ về nụ hỏn trong phòng vệ sinh
của câu lạc bộ, cảm giác rất tốt.
Sau một lúc phục hồi tinh thần, ông cười khố: “Không thích hợp! Sau này không tránh được quan hệ thõng gia giữa hai bén. Hơn nữa, cô ấy đơn thuần như vậy, tốt nhất đừng dây vào tòi!”
Nói xong, Lục Khiêm cầm áo choàng tắm đi tâm.
Ngày hòm sau, Hoắc Minh Châu từ từ xuống lầu.
Trong phòng khách vang lén tiếng nói chuyện, hình như bố và anh đang nói gì đó.
Hoẩc Chấn Đòng uống trà, rất ranh mãnh nói: “Nghe nói thằng khốn Cố Trường Khanh lại bị cục thuế nhắm tới, cả đội điều tra sáng sớm đã đến uống trà, nhìn tình hình bên đó, chắc là muốn lột thêm một lớp da của nó!”
Vừa nói vừa ho nhẹ: “Hoắc Minh, là con
làm sao?”
Hoắc Minh trong lòng hiểu rõ chuyện này không phải mình, rất dè dặt nói: “Chăc là do thế lực khác! Chẩc hẩn ta đã đẩc tội ai đó!”
Hoầc Chấn Đòng gặt đau.
Õng cũng đoán được là ai, ngoại trừ người kia, còn ai có năng lực như vậy, lại còn không vừa mẩt Cố Trường Khanh!
Trong lúc nói chuyện, họ không phát hiện trái tim Hoâc Minh Châu đang đập như trống.
Là chú Lục phải không?
Bởi vì Cố Trường Khanh nói những lời khó nghe đó nèn ông ra tay xử lý rồi sao?
Đột nhiên cò rất muốn gặp õng.
Cò còn không ăn sáng mà lái xe đến khách sạn nơi Lục Khiêm đang ở, thực ra cò còn chưa quyết định sẽ nói gì với ỏng khi gặp nhau… Nhưng cô vẫn muốn gặp ông.
Khi lên đến tầng cao nhất của khách sạn, cô bấm chuông.
Một lúc lâu vẩn không có người ra mở cửa.
Người quản lý tình cờ đi ngang qua, nhận ra Minh Châu, biết cò là khách của ngài Lục.
Người quản lý nói với cò: “Ngài Lục đã trả phòng rồi!”
Ông đã đi rồi
Hoẩc Minh Châu sửng sốt.
Người quản lý nhìn thấy vẻ mặt u sầu của cò bé, nhẹ nhàng nói: “Ngài Lục đặt phòng này quanh năm, lần sau ỏng ấy đến cò có thế tới tìm!”
Hoắc Minh Cháu gật đầu.
Cò không biết mình đã rời khách sạn bằng cách nào.
Ngồi lên xe, cỏ cầm điện thoại do dự hồi lâu nhưng vẫn không bấm số… ông bỏ đi không nói một lời, thật sự không coi trọng cò.
Hoắc Minh Châu, cả ngày đi sau mòng một người đàn ông, mày không biết xấu hổ sao?
Cứ như vâv đi…
Chương 455 Ngài Lục cũng vừa tới
Gặp lại Lục Khiêm đã chuyện của hai tháng sau.
Bà Hoắc là một người thích xem hí kịch.
Nữ diễn viên yêu thích của bà là cò Hồ Chí Nhân, có buối diễn trong tháng này.
Nhưng không may bà Hoắc lại bị ốm nên đã đưa tấm vé của mình cho Hoắc Minh Châu, nhờ cô ấy thay mặt bà gửi tặng một bó hoa, còn muốn cò ấy chụp cho bà mấy bức ảnh sân khấu lúc biểu diền.
Hoắc Minh Châu đúng lúc đang nhàm chán.
Buổi chiều, cò ấy nàn nỉ ôn Noãn cùng cò ấy đi cổ vũ.
Mấy ngày nay, mối quan hệ giữa ôn Noãn và Hoẩc Minh đã dịu đi rất nhiều, hơn nữa bình thường ôn Noãn cũng rất thích Minh Châu, nên rủ cả Bạch Vi cùng đi xem kịch luôn.
Nhà hát Sướng Thính là nhà hát kinh kịch tốt nhất ở phía Bắc.
Hòm nay, cõ Hồ đóng vai Bạch Xà. Dáng người và giọng hát của cò ta đều xuất sắc, khiến khán giâ vỗ tay không ngớt.
Hoắc Minh Châu ngáp một cái.
Nếu không phải mẹ cõ ấy muốn xin chữ ký, cô ấy đã không thế chịu đựng được từ lâu rồi, cõ ấy không rõ nhìn xem khuôn mặt được trang điểm như quỷ thắt cổ, còn có chiếc khăn trùm đâu kéo căng, đôi mắt được kéo lên như một con hố mặt trắng…
Họ không khó chịu sao?
Kết thúc vở kịch, cõ Hồ rời sân khấu.
Khi vào hậu trường, sắc mặt cò ta như đã thay đổi, cô ta tháo khuyên tai ra và nói với trợ lý: “Hôm nay tôi không gặp người hâm mộ, bảo họ hôm khác quay lại đi!”
Cõ Hồ xuất thân từ một gia đình kinh kịch ở Bâc Kinh, tính cách có phần kiêu ngạo, những người hâm mộ trẻ tuổi bình thường không dể nhìn thấy mặt cò ta, hơn nữa nghe nói hôm nay người đó cũng đến xem kịch.
Trợ lý có hơi khó xử.
Trợ lý nhẹ nhàng nói: “Những cái khác không quan trọng, chỉ có một người chẩc chân phải gặp ”
Cò Hồ cởi áo khoác và váy ra, có chút tò mò: “Ai vậy, người nào khiến tỏi nhất định phái gặp?”
“Là cò Hoắc! Bà Hoắc bị ốm nên không thế tới, nhưng vẫn muốn xin chữ ký.”
Cò Hồ khựng lại.
Giày tiếp theo, nụ cười của cỏ ta rạng rỡ như hoa: “Là cò Hoẳc của nhà họ Hoẳc! Muốn gặp tòi sao… Bình thường lúc tôi diễn, bà Hoắc sẽ đến cho tòi thế diện. Mời cò ấy vào hậu trường đi, tôi tới ký cho cô ấy.”
Nói xong, cò ta vén rèm đi vào.
Bèn trong, một giọng nam trong trẻo và tao nhã vang lén…
Bên này mấy người Hoắc Minh Châu được trợ lý dẩn vào hậu trường.
Cò Hồ thực sự rất nối tiếng.
Một lối đi nhỏ chất đầy những lẳng hoa, có đến hàng trăm lẵng hoa. Trong số đó, ngài Lục nào đó tặng nhiều quà nhất, tổng cộng là 32 món.
Ngài Lục…
Tim Hoâc Minh Châu đập thình thịch.
Có phải là ngài Lục mà cô ấy nghĩ đến không?
Người trợ lý nhìn theo ánh mắt của cò ấy, cười nói: “Ngài Lục này là bạn cũ của cò Hồ, nếu ngài ấy ở thành phố B nhất định sẽ đến ủng hộ. Tòi nghe nói ngài Lục có địa vị cao, bình thường không cổ vũ người khác, chỉ có cõ Hồ
mới được đối xử như vậy.”
Hoẩc Minh Châu im lặng nghe, đột nhiên muốn rời đi.
Nhưng bọn họ đã tới cửa phòng thay đồ, trợ lý mỉm cười mở cửa: “Cò Hoắc đến rồi.”
Cửa mở ra, cảnh tượng bên trong hiện lên trước mắt mọi người.
Hoắc Minh Châu ngây ngấn cả người.
Bên trong, Hồ Chí m mặc một bộ sườn xám ôm sát người, mái tóc đen được búi cao, đôi mẳt đẹp như tranh vẽ, không ngoa khi nói cỏ ta rất quyến rũ.
Cò ta đang tựa vào một người đàn õng.
Người đàn òng mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, dáng vẻ lịch lãm, đẹp trai, trong tay cầm một chiếc trâm phượng vàng, từ từ cài lên tóc cô HỒ…
Vẻ mặt và cử chỉ của người ấy lãng mạn không thế tả.
Bất cứ ai cũng có thể đoán được mối quan hệ của họ!
Hoầc Minh Châu cứng ngẩc đứng đó, cò ấy không ngờ lại gặp phải cảnh tượng như vậy.
Lục Khiêm từng hòn cò ấy…
Nhưng cò ấy chưa bao giờ nhìn thấy Lục Khiêm như thế này, hóa ra người ỏng thích lại là một cò gái xinh đẹp quyến rũ như cò Hồ, bọn họ ở cạnh nhau rất đẹp đôi.
Không chỉ có ấy mà cả Lục Khiêm cũng có chút kinh ngạc.
Mặc dù ón Noãn cũng ở đó, ỏng vẫn đế chiếc trâm phượng hoàng vàng trong tay xuống, gọi một tiếng: “Minh Châu!”
Hoăc Minh Châu không nói gì.
Môi cò ấy hơi run run, không muốn trả lời ông.
Ôn Noãn kỳ quái nhìn Lục Khiêm, sau đó nhìn Minh Châu, theo cô biết, hình như bọn họ không có nhiều liên lạc với nhau, nhưng giọng điệu quen thuộc khi cậu cò gọi tén Minh Châu vừa rồi…
Ngay lúc mọi người đang sững sờ, thư ký Liễu đi tới.
Nhìn thấy tình huống này, thư ký Liễu cũng sửng sốt!
Nhưng dù sao anh ta cũng là người bén cạnh Lục Khiêm đã lâu, rất giỏi xoa dịu bầu không khí, nhờ ôn Noãn nói chuyện: “Vậy ra cô cả cũng ở đây! Ngài Lục nhớ cỏ, còn định đến gặp cô rồi đó!”
Ôn Noãn không quậy phá, ngoan ngoãn gọi cậu.
Bạch Vi cũng nhìn ra được gì đó, cười nói: “Thật trùng hợp!”
Lúc này, Hồ Chí Nhân cười nói: “Thì ra là cháu trong nhà của ngài Lục, đế tôi làm chủ mời mọi người đến Quảng Phúc Lâu ở đối diện ăn một bữa, đồ ăn ở đó không tồi!”
Vừa nói, cô ta vừa mở cây quạt, phả ra một luồng gió thơm.
Cò ta vừa nói xong, Hoẩc Minh Châu nói: “Tỏi hơi đau đầu, không đi!”
Bầu không khí bỗng chốc trở nên vi diệu.
Thư ký Liễu vội vàng nói: “Tôi đi mua thuốc cho cò Minh Châu!”
Anh ta nói vậy lập tức thu hút ánh mắt của cô HỒ, giọng điệu cò ta nũng nịu: “Thư ký Liễu, tòi thường xuyén bị đau đầu bị sốt nhưng chưa thấy cậu quan tàm như thế!”
Mặc dù đang nói chuyện với thư ký Liều nhưng ý tứ của cò ta là oán trách Lục Khiêm không đủ quan tâm.
Lục Khiêm cười nhạt: “Người bèn cạnh em không đủ mua thuốc cho em sao?”
Cô Hồ ôm cánh tay ông, nhẹ giọng nói: “Nếu em nhức đầu, anh đến là sẽ ốn thôi…*
Sắc mặt Hoắc Minh Châu trắng bệch.
Thư ký Liễu lại phải hòa hoãn không khí, cuối cùng mọi người quyết định đến quán ăn, chọn phòng riêng.
Cò Hồ muốn gả vào nhà họ Lục nên đặc biệt quan tâm đến õn Noãn.
Nhưng ôn Noãn vần lạnh nhạt.
Sau một lúc cô Hồ muốn xuống tay từ chổ Hoẳc Minh Châu nén nhẹ nhàng ân cần gẳp một miếng sườn hấp vào bát của Hoắc Minh Châu, không ngờ đúng lúc Lục Khiêm cũng gắp một miếng.
Hoắc Minh Châu chán ghét nhìn hai miếng sườn.
Lục Khiêm nhìn ra tích cách trê con của cò, lập tức nói: “Ăn nhiều thịt cho khỏe mạnh!”
Cò Hồ dựa sát vào ông, ánh mẩt dịu dàng trìu mến: “Đúng vậy! Trẻ con ăn nhiều thịt một chút mới nhanh lớn!”
Cò Hồ vẩn chưa nhìn ra điều gì bất thường.
Dù sao Hoắc Minh Châu cũng được coi là con cháu, cò ta nghe thấy cò ấy gọi chú Lục.
Hoăc Minh Châu không nhịn được.
Cõ ấy nói xin lỏi rồi đi vào phòng vệ sinh, vừa vào đó liền vặn vòi nước, hất nước lên mặt mình.
Cõ ấy không cầm được nước mắt.
Hai tháng trước, Lục Khiêm không từ mà biệt, cô ấy có chút phiền muộn nhưng biết mình không có lý do gì để tức giận, nhưng hòm nay nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cò lại cảm thấy vò cùng khó chịu.
Dựa vào gì mà cỏ phải chấp nhặn sự sỉ nhục như thế?
Cò ghét nhất Lục Khiêm.
Cửa phòng vệ sinh bị đẩy ra rồi nhẹ nhàng khóa trái lại.
Cò vẫn khóc, mặt trắng bệch, mũi đỏ bừng.
Phải mất một lúc cõ mới nhận ra Lục Khiêm đã đi vào, đóng cửa lại, cò vừa khóc đến ngốc nghếch vừa nhìn ông trong gương…
Giọng nói của Lục Khiêm lại dịu dàng yêu thương: “Cháu đang giận à?”
Hoắc Minh Châu nhìn chằm chằm ông.
Cò ấy không bao giờ có thế quên được vê lãng mạn trong khóe mât đuôi mày của ông khi ở bên cô HỒ, tuy lúc đó ông chưa làm gì quá mức, nhưng rõ ràng ông rất thích cò Hồ.
Ông chỉ là một lão già háo sắc mà thôi!
Cò dột nhiên quay người lại, khóe mằt đỏ bừng.
‘Tôi không có quan hệ gì với ngài Lục, sao tòi lại tức giận? Đúng vậy, tòi trẻ con như vậy đấy, chắc chẩn không vừa mẳt ngài Lục, ngài nên đi tìm chỗ mà phát dục đi!”
Toàn là những lời trẻ con.
Tuy Lục Khiêm không có ý định thân thiết với cô, nhưng ông vẫn muốn dổ dành cò bé.
Hơn nữa, ông cũng không muốn cô biết về sinh hoạt cá nhân của mình.
Vì vặy, ông mỉm cười nói: “Tỏi và cò ta chỉ là bạn bè thòi!”
Trong lòng Minh Châu biết õng đang dỗ dành cò, chỉ vì nhà bọn họ có quan hệ thòng gia, không muốn khiến mọi chuyện trở nên quá căng thẳng, cò bình tĩnh lại một chút, cụp mắt xuống: “Ngài ra ngoài trước đi! Tòi rửa mặt đã!”
Lục Khiêm cũng cảm thấy khó chịu.
Cò chỉ là một cò bé, ỏng đã hạ quyết tâm sẽ không dây dưa với cò nữa.
Nhưng đã gặp rồi.
Õng xoa dâu cò: “Nghe lời, chuấn bị xong thì ra ngoài àn cơm nhé!”
Ông im lặng đi ra, không làm phiên ai, Minh Cháu sửa soạn bản thân cho tốt rồi cũng ra theo, nhưng tâm trạng cò ấy không tốt, cũng không thèm ăn.
ỏn Noãn thấy có điếm bất thường.
Cò nhìn Minh Châu, rồi nhìn cậu mình, suy tư…
Sau bữa ăn, bọn họ tạm biệt nhau.
Lục Khiêm vần đứng cùng cò Hồ, nhìn rất đẹp đôi.
Hoắc Minh Châu lên xe.
Cô ấy cầm vò lăng, từ từ cúi đau, từ ngày chia tay Cố Trường Khanh, cô ấy chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ lại vì một người đàn ông mà đau khố.
Cò ấy có thế cảm nhận được Lục Khiêm có chút tình cảm với mình.
Nhưng òng đối xử với cò ấy như một đứa trẻ, thà kết giao với những người phụ nữ như cò Hồ còn hơn.
Có phải vì những người phụ nữ đó dịu dàng và hiểu ông hơn?
Đúng lúc này, cửa chiếc xe Audi phía trước mở ra, thư ký Liều một mình lên xe rồi rời đi.
Nhịp tim của Hoăc Minh Châu đập hơi nhanh.
Cò ấy đoán Lục Khiêm còn có việc khác, có thể là ở câu lạc bộ độc quyền cao cấp đó. Liệu ông có đưa cô Hồ đi cùng không, liệu ông có ôm cò Hồ và hôn cô ta trong phòng vệ sinh hay không, thậm chí còn làm chuyện nam nữ…
Cô ấy cảm thấy sau khi nhìn thấy thì chắc cỏ sẽ không đau khổ như vậy nữa.
Một tiếng sau, cò dừng xe.
Những người trong câu lạc bộ nhận ra cò, biết ngài Lục từng đưa cò đến đây chơi, hơn nữa cô còn lái một chiếc xe thế thao phiên bản giới hạn nên họ trực tiếp cho cò vào.
Người phục vụ mờ cửa cho cò, cười nói:
“Ngài Lục cũng vừa tới!”
Cánh cửa mở ra.
Quả nhiên Lục Khiêm ở đây, đang chơi mạt chược cùng một nhóm người.
Dù bên trong phù phiếm như thế nhưng õng vẫn tao nhã lịch sự.
Chiếc áo sơ mi trẳng được xân lên đến khuỷu tay, khuôn mặt trắng trẻo hơi đỏ bừng, trên mõi ngậm điếu thuốc lá.
Còn cô Hồ Chí m thì đang dựa vào bẽn cạnh ông, bộ ngực mềm mại áp vào cánh tay ỏng, như đang hướng dẩn òng chơi bài, sự dịu dàng trong măt cò ta đủ đế nhấn chìm ai đó…
Hoắc Minh Châu không muốn nhìn nữa.
Cò ấy quay người định rời đi, nhưng ông Dịch trong phòng bao nhận ra cô ấy: “Đây không phái là cô bé nhà họ Hoằc sao, đến tìm chú Lục sao?”
Lục Khiêm đang cầm bài trên tay.
Ông từ từ đặt nó xuống và nhìn về phía cửa.