-
Chương 431-435
Chương 431 Anh đã hứa sẽ ký tên…
Một lúc lâu sau, Hoắc Minh mới trầm giọng nói: “Đế anh mua!”
Phụ nữ không nên tự đi mua cái này!
Anh sẵn sàng làm chân sai vặt, ôn Noãn cũng không từ chối, dù sao vừa rồi anh cũng quá hung hãn, giờ chân cô vần còn hơi mềm.
Nửa tiếng sau, Hoắc Minh mua thuốc về.
Ôn Noãn đang ởtrong phòng ngủ.
Cô lấy viên thuốc ra, uống với nước ấm, khi uống vào không khỏi cảm thấy khó chịu trong người.
Sau khi uống thuốc xong, cô nghiêng đầu nhìn anh: “Anh ra ngoài được rồi!”
Đàn ông đều là như vậy, sau khi trút hết ra thì rất thoải mái, dễ nói chuyện hơn nhiều, ôn Noãn đuối anh đi nhưng anh cũng chẳng tức giận gì, ngược lại còn ngồi xuống cạnh cô, khàn giọng nói: “Uống viên thuốc thôi mà yếu ớt vậy sao, vừa rồi bị anh làm vậy mà không bị hỏng nhỉ!”
Ôn Noãn cụp mắt, nhỏ giọng nói: “Hoắc Minh, bớt nói lời vô nghĩa đi!”
Hoắc Minh biết cô đế ý đến chuyện sở Liên, bèn nói thầm: “Anh không để ý đến cô ta!”
“Thế à?”
“Vậy hai trăm ngàn tệ kia, luật sư Hoắc có thể giải thích một chút không?”
Cô biết rồi sao?
Hoắc Minh lập tức nghĩ đến thư ký Trương, có lẽ là cô ấy đã nói cho ôn Noãn biết.
Anh dịu dàng vuốt ve đuôi tóc màu trà của Ôn Noãn, âm thanh sột soạt: “ôn Noãn, làm người phải để lại cho người khác một đường sống! Anh không hề có ý gì với cô ta cả, em tin anh… được không?”
Ôn Noãn nở nụ cười nhạt.
Cho dù vừa mới làm xong, bọn họ vẫn kết thúc trong không vui…
Hoắc Minh vẫn không chịu ly hôn.
Anh trở nên ân cần, đối xử dịu dàng với vợ và con, cực kỳ chu đáo!
Anh biết Ôn Noãn đã tìm được phòng trọ.
Chỉ chờ anh ký tên ly hôn!
Nửa tháng tới, anh sẽ không có cơ hội thân mật với cô, cho dù ôn Noãn có về thì cũng ngủ với Hoắc Tây…
Hoắc Tây đã bắt đầu phải đi gặp bác sĩ tâm lý!
ôn Noãn đối xử với anh còn lạnh lùng hơn trước…
Nửa tháng sau.
Trong văn phòng công ty Anh Kiệt, Hoắc Minh khép tài liệu lại, nói với thư ký Trương: “Đặt hai vé máy bay đến thành phố H đi, chúng ta sắp đi công tác.”
Thư ký Trương gật đầu: “Được, luật sư Hoắc!”
Cô ấy định ra ngoài thì Hoắc Minh bỗng gọi cô lại, đắn đo một hồi mới mở miệng: “Quan hệ giữa cô và ôn Noãn rất tốt! Có thể cho tôi lời khuyên được không?”
Thư ký Trương khó xử không thôi.
Đúng là trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết!
Hoắc Minh thấy vẻ mặt xấu hố của cô ây, biếu tình lạnh lùng: “Được rồi, ra ngoài đi!”
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.
Hoắc Minh tựa lưng vào ghế, hơi xoay người, anh nhớ đến ôn Noãn…
Mọi thứ đều không còn tuân theo sắp xếp của anh!
Rõ ràng là anh không muốn kết hôn, có vợ có con, rõ ràng là anh cũng muốn ký ngay thỏa thuận ly thân với cô, thế mà bây giờ lại biến thành anh không thể buông tay được…
Hoắc Minh có chút ghét bỏ bản thân!
Di động trên bàn vang lên, anh tùy tiện nhìn sang, vậy mà là điện thoại của ôn Noãn.
Hoắc Minh lập tức bắt máy, yết hầu khẽ động: “Chuyện gì?”
Ôn Noãn không lạnh nhạt như thường lệ, cô dịu giọng nói: “Nếu có thời gian thì chúng ta cùng đi uống cà phê nhé!”
Uống cà phê? Đúng thật là biết cách làm người ta động lòng…
Hoắc Minh nhẹ nhàng xoay ghế da, khàn giọng nói: “Chắc là không phải muốn bàn chuyện ly hôn đâu nhỉ?”
“Không phải!”
Hoắc Minh đứng dậy, cầm chìa khóa xe: “Em đang ở đâu, anh sang đón em!”
Ôn Noãn gửi định vị cho anh.
Nửa tiếng sau, xe của Hoắc Minh đứng trước cửa một khách sạn năm sao.
Ôn Noãn ngồi ở một quán cà phê tại lầu một.
Tầng nào cũng được lát kính sát đất trong suốt, rất hợp đế ngắm cảnh bên ngoài…
Hoắc Minh đấy cửa bước vào, ngồi xuống đối diện Ôn Noãn, anh nhìn chăm chú vào chiếc váy lông cừu màu kem của cô, trông thật mềm mại nữ tính, anh rất thích dáng vẻ này: “Em mặc đẹp lắm!”
Anh còn nói thêm: “Hình như chúng ta chưa từng đi hẹn hò riêng nhỉ!”
Như thế, chuyện này là lổi của anh!
Ôn Noãn không để ý mấy.
Cô không thờ ơ lạnh lùng như thường ngày nữa, còn gọi giúp anh một ly americano mà anh thích uống, gọi cho mình một phần bánh ngọt.
Ánh mắt Hoắc Minh thâm thúy nhìn cô.
Anh thích dáng vẻ dịu dàng của ôn Noãn, cho nên buộc miệng thốt ra mấy lời ngọt ngào: “Anh sắp đi thành phố H công tác, em dẫn Hoắc Tây đi cùng đi, buổi tối có thời gian anh dẫn hai người đi chơi.”
Ôn Noãn không quan tâm mây, cười cười: “Nói sau nhé!”
Hoắc Minh đang muốn thuyết phục cô, lại bổng nhìn thấy hai bóng người quen thuộc.
Là Sở Liên và Diêu Tử An!
Diêu Tử An mặc một bộ đồ nhàn nhã, đeo kính râm, ôm sở Liên ra khỏi thang máy khách sạn, vừa nhìn là biết mới làm xong chuyện đó, khuôn mặt sở Liên vần còn đỏ bừng!
Diêu Tử An bỏ ra hai mươi ngàn tệ phí nuôi dưỡng.
Còn bảo hẹn 1’ân sau nhé!
Ánh mắt Hoắc Minh rét căm, nhìn về phía ỏn Noãn: “Là em sắp xếp chuyện này sao?”
Cảnh tượng này làm anh nhớ lại nhiều năm trước khi anh đến Anh Quốc, thấy Kiều An đang lăn lộn với huấn luyện viên thể hình, đồ vật họ vừa dùng xong vương vãi đầy đất… Khiến anh ghê tởm không thôi!
Ôn Noãn tao nhã khuấy cà phê, không hề phủ nhận!
“Đúng vậy! Là tôi sắp xếp đấy!”
“Sở Liên không chịu lấy hai trăm ngàn của anh, vậy mà chớp mắt một cái đã chạy sang chơi với Diêu Tử An, nghe nói hai tiếng được hai mươi ngàn! Cô ta dựa vào khuôn mặt giống Kiều An của mình!”
“Để đến khi xuất hiện trước mặt anh, cô ta vẫn là dáng vẻ trong sạch thanh cao!”
Ánh mắt Hoắc Minh có chút xa lạ.
Anh chẳng quan tâm sở Liên leo lên giường ai, anh chỉ biết trong khoảnh khắc này, tự tôn một người đàn ông của anh bị ôn Noãn chà đạp không còn chút gì!
Anh lạnh giọng nói: “ôn Noãn, anh đáng giá thấp em rồi!”
Ôn Noãn nhẹ rũ mắt: “Tôi còn quay lại cảnh của Diêu Tử An và sở Liên này, anh có muốn xem không?”
Cô thật sự chọc giận anh rồi!
Hoắc Minh kéo cô thẳng ra ngoài, đi đến bãi đậu xe.
Vừa vặn gặp được sở Liên.
Vẻ mặt Sở Liên như thể thỏ nhỏ hoảng loạn, cực kỳ hoảng hốt, tròng mắt rưng rưng vội vàng giải thích theo bản năng: “Luật sư Hoắc, không phải như anh thấy đâu!”
Hoắc Minh còn chẳng thèm nhìn cô ta…
Anh kéo tay ôn Noãn, ném vào trong xe.
Cơ thế thon dài của anh bao lấy người cô, ngay khi còn ở trong bãi đậu xe, anh lột chiếc váy lông cừu của cô ra, kéo xuống tận hông, tức giận tùy ý vuốt ve chơi đùa: “Bà Hoắc, em thật sự có bao nhiêu gương mặt đây!”
Hôm nay cô hẹn anh uống cà phê, làm anh mừng như điên.
Anh cứ tưởng cô đã nghĩ thông suốt rồi, muốn bắt đầu lần nữa với anh, lại không ngờ cô sẽ làm ra loại chuyện này.
Thế mà dám hợp tác với tên cặn bã Diêu Tử
An!
Thứ Hoắc Minh muốn là một cô vợ dịu dàng mềm mại, chứ không phải là một bà chủ thích gây chuyện như thế này.
Anh bỗng dừng động tác…
Anh nhìn chăm chú khuôn mặt cô, nhìn vào đôi mắt khố sở mệt mỏi đó.
Cô làm tất cả những chuyện này, chỉ vì muốn ly hôn với anh.
Thật ra lời cô nói không sai chút nào, việc này chẳng có ý nghĩa gì cả!
Hoắc Minh ghé vào tai cô, thì thầm như người yêu: “Như em muốn, chúng ta ly hôn đi! Không phải bởi vì sở Liên, mà bởi vì anh và em… thật sự không hợp nhau!”
Hoắc Minh nói xong liền đứng dậy.
Anh đi đến ghế lái ở phía trước, tùy ý cài lại nút áo rồi châm một điếu thuốc.
Sở Liên vẫn còn gõ cửa bên ngoài.
Trong xe, hai vợ chồng đều im lặng, thật mỉa mai.
Ôn Noãn sửa sang lại quần áo rồi chậm rãi ngồi dậy, trong lòng cô hiểu mình đã làm Hoắc
Minh tức điên, sở Liên không chỉ là điều cấm kỵ của cô, mà cũng là của anh…
Anh hy vọng sở Liên là một người sạch sẽ, như một bông hoa trắng nhỏ.
Còn Ôn Noãn cô, đã tự tay nhuộm bông hoa đó thành màu máu!
Cô cho rằng, giờ phút này, hẳn là Hoắc Minh đã rất hận cô…
Hoắc Minh hút xong một điếu thuốc.
Bên trong xe, sương khói quấn quanh, giọng anh cũng mịt mù như làn khói: “Chờtôi đi công tác về, chúng ta sẽ ký giấy!”
Một tuần nay, Hoắc Minh ở thành phố H, bỗng truyền ra scandal.
Với một diên viên trẻ tuổi.
Lại còn bị chụp chung rất nhiều lần!
Bên phía diễn viên trẻ tuổi kia đăng lên thông báo yêu đương, bên Hoắc Minh thì lại không làm sáng tỏ chuyện này, cứ để mặc dư luận xôn xao, báo chí đưa tin…
Ôn Noãn đương nhiên thấy tin này!
Sau khi Hoắc Minh trở về thành phổ B, cả tuần cũng không chịu về nhà.
Anh đã hứa sẽ ký tên…
ôn Noãn bắt gặp anh ở một nhà hàng Pháp, vẫn là cô diễn viên trẻ tuổi kia, dáng vẻ rất hoạt bát, tính cách cũng tốt, Hoắc Minh đang ăn cơm cùng cô ta.
Khi thấy Ôn Noãn đến, Hoắc Minh hơi giương lên một nụ cười.
Anh chẳng những không trốn tránh, mà còn chu đáo gọi món tráng miệng cho bạn gái, ngôi sao nữ kia không chú ý đến ôn Noãn, vui vẻ nhận lấy món ăn…
Khi Ôn Noãn lướt qua bọn họ, khuôn mặt hơi tái nhợt.
Cô nghĩ, từ thành phố H đến thành phố B, chuyện tốt của luật sư Hoắc đúng là nhiều không đếm xuể.
Người cô hẹn gặp không tới nữa.
Cô dùng cơm một mình, thỉnh thoảng ngước mắt lên sẽ bắt gặp cái nhìn sâu thẳm của Hoắc Minh, tựa hò như đang ngẫm nghĩ gì đó.
Ôn Noãn không nhìn anh.
Cô cúi đầu cắt miếng bít tết trên dĩa, bổng một bóng người cao lớn bước tới, chặn tầm mắt của cô.
Ôn Noãn ngấng đầu, Hoắc Minh đang ngồi đối diện cô.
Cô còn chưa kịp nói gì, anh đã thản nhiên hỏi: “Cô vẫn còn ở nhà sao?”
Ngón tay thon dài của ôn Noãn hơi ngừng lại, một lát sau mới nhẹ giọng nói: “Ký xong tôi sẽ dọn đi!”
Hoắc Minh dựa người vào phế sau, nhẹ nhàng vuốt vuốt áo sơ mi trắng cao cấp của mình, cười như không cười: “Thật ra không ký cũng có thể dọn ra ngoài! Nhưng nếu cô đã nhất quyết như vậy, tối nay chúng ta ký luôn đi!”
Anh cố tình ức hiếp cô!
Hai người không thể làm vợ chồng nữa, nhưng danh phận vẫn còn đó, vậy mà anh cố ý làm vậy, chỉ để thấy khuôn mặt vụn vỡ của cô!
Anh muốn tốn thương cô!
Rõ ràng anh không hề thích ngôi sao nữ kia, nhưng người ta đuối theo anh đến thành phố B đế nhờ anh tư vấn pháp lý, còn phát ra thông báo mơ hồ, còn anh thì không hề phủ nhận.
Ôn Noãn phải khổ sở mới được!
Đương nhiên anh cũng đã quyết định buông tha cho cô, sau khi ký tên ly hôn, bọn họ không còn bất cứ quan hệ gì nữa!
Hoắc Minh đáng ghét đến mức đó!
Ôn Noãn ăn không nổi nữa, cô buông dao nĩa trong tay: “Được, giờ tòi có thể ký tên rồi!”
Chương 432 Hoắc Minh & ôn Noãn.
Đêm khuya.
Thư ký Trương gửi tài liệu đến.
Trong phòng sách, Hoắc Minh và ôn Noãn ngồi cạnh nhau…
Anh ký tên trước, dứt khoát thoải mái.
Đến lượt Ôn Noãn, cô nắm tờ giấy kia nhìn một lúc lâu, rồi mới cúi xuống ký tên.
Khóe mắt cô ươn ướt…
Hoắc Minh tựa lưng vào ghế sô pha, nhìn cô vài giây, giọng điệu bỡn cợt: “Đáy không phải là điều cô muốn sao?”
Anh cảm thấy trong lòng thật sảng khoái!
Cuối cùng anh cũng có thể khiến ôn Noãn khó chịu…
Tâm trạng của ôn Noãn không tốt lắm.
Cô không giống anh, Hoắc Minh không yêu cô nên việc ly hôn đối với anh chẳng có gì đau khổ.
Nhưng cô, vẫn còn nhớ rõ tất cả những kí ức khi xưa, phải ly hôn với anh!
Về sau, hai người trở thành hai người dưng…
Ôn Noãn nhẹ nhàng buông bút, đứng dậy thấp giọng nói: “Sáng mai tôi sẽ mang hai con rời khỏi đây!”
Hoắc Minh rõ ràng ngấn ra: nhanh như vậy sao?
Ôn Noãn không nói thêm gì nữa!
Cô nắm tay nắm cửa phòng sách, nhẹ tay mở cửa, nhẹ nhàng bước ra ngoài…
Cửa lại nhẹ nhàng khép lại.
Hoắc Minh nhìn chằm chằm khung cửa, tâm trạng vốn đang vui vẻ sảng khoái, bỗng lại trầm xuống.
Sáng sớm hôm sau.
Người của công ty chuyển nhà đến, bắt đầu thu dọn, ra ra vào vào chuyển đồ.
Hoắc Minh thắt cà vạt xong, vừa xuống lầu đã thấy cảnh này.
Đúng lúc ôn Noãn cũng đang ở phòng khách,
Cô bình tĩnh nói với anh: “Mấy hôm nữa tôi sẽ cho người dọn đồ trong căn biệt thự kia đi, còn cây đàn dương cầm kia… Tôi muốn giữ nó!”
Hoắc Minh thấy dáng vẻ điềm tĩnh của cô, cố họng nghẹn lại: “Tùy cô!”
Ôn Noãn gật đầu với anh rồi ngồi lên xe lão
Triệu ra ngoài.
Hoắc Minh không đến công ty, anh vẫn đợi người của công ty chuyến nhà chuyến hết đồ đạt của Ôn Noãn đi, sau đó mới chậm rãi đi lên tầng hai…
Tất cả đều trổng rỗng.
Trong căn phòng ngủ mới được sửa sang này, tất cả đ’ô vật liên quan đến ôn Noãn đều được chuyến ra ngoài.
Hoắc Minh từ từ ngồi xuống nệm.
Anh có chút phiền lòng, châm một điếu thuốc, lẳng lặng ngồi hút.
Anh nghĩ ôn Noãn thật độc ác, nói đi là đi!
Người giúp việc trong nhà gõ cửa, cấn thận nói: “Cậu chủ, có cái rương nhỏ bị người ta đế lại, cậu có thể xem thử có phải đồ của mợ không ạ, mợ để trong rương tốt như vậy, hẳn là vật rất quan trọng!”
Hoắc Minh phất tay: “Đem lại đây xem thử!”
Người giúp việc đưa rương nhỏ cho anh.
Hoắc Minh một tay cầm thuốc lá, một tay chạm vào.
Anh nhận ra đây là đồ được đặt làm riêng, rõ ràng là òn Noãn rất trân trọng thứ này.
Có thể là món trang sức hàng trăm triệu!
Hoắc Minh thờ ơ mở nó ra, nhưng ngoài dự kiến của anh, bên trong chẳng phải trang sức quý hiếm gì, chỉ là một quyến nhật ký cũ và một cây bút ghi âm nhỏ.
Anh nhíu mày, sao ôn Noãn lại xem những thứ này như bảo vật thế hả…
Anh nhẹ nhàng mở ra, máu toàn thân Hoắc Minh như đông cứng cả lại, đây là nét chữ của anh, viết ra tình yêu và nổi nhớ dành cho ôn Noãn…
“Người tôi yêu nhất, chính là ôn Noãn!”
“Cô ấy rất thích chơi dương cầm, thích mặc quần áo hiệu XX!”
“Mỗi ngày, tôi đều tặng cô ấy hoa hồng.”
“Đứa con đầu lòng của chúng tôi tên là Hoắc Tây, con bé được ôn Noãn dùng sinh mệnh để đổi lấy! Sức khỏe của Hoắc Tây không tốt lắm, bị rối loạn đông máu, còn có nhóm máu gấu trúc nữa…”
“Ôn Noãn lại mang thai, nay đã được hơn sáu tuần rồi! Là tôi muốn cô ấy mang thai.”
“Ôn Noãn không thể lái xe.”
“Ôn Noãn ôm tôi, tức là muốn tôi thân mật với cô ây, lúc đó cho dù có bao nhiêu chuyện quan trọng đi chăng nữa, tôi đều sẽ vứt xó mà hòn cô ấy một cái… Thật ra cô ấy vẫn còn trẻ con lắm, lại đã trở thành mẹ hai đứa con của tôi rồi,
ôn Noãn rất thích được tôi gọi là mẹ bọn nhỏ ơi!”
Yết hầu của Hoắc Minh không ngừng trượt lên xuống, lại vội vàng lật trang…
Một trang, hai trang…
Cả quyển đều là nét bút của anh!
Gương mặt anh tuần của Hoắc Minh hơi tái nhợt, anh mở bút ghi âm lên, giọng nói của anh chậm rãi vang lên trong căn phòng ôn Noãn từng ở…
“Ôn Noãn, khi em nghe thấy những điều này, có lẽ anh đã không còn bên em nữa rồi! Chắc là em đang khóc, có phải không? Bé ngốc, đừng khóc! ít nhất chúng ta vẫn là vợ chồng hợp pháp, ít nhất thì chúng ta đã có hai đứa con! Bé con trong bụng em là con trai, chúng ta đặt tên là Doãn Tư đi, Hoắc Doãn Tư!… ôn Noãn, em hãy hứa với anh, hãy chờ anh, đừng bao giờ buông tay anh! Bởi vì anh yêu em, anh không thể chịu được quãng đời còn lại không có em! Trước đây, dù anh có tùy tiện vinh quang đến đâu, đều… đều không thể so sánh được với cảm giác khi có em ở bên!”
“Ôn Noãn, anh thích em!”
“Ôn Noãn, tiếp thêm dũng cảm cho anh một lần nữa nhé, được không em?”
Hoắc Minh hơi ngẩn ngơ…
Vậy mà anh, thật sự từng yêu ôn Noãn như vậy!
Anh bảo Ôn Noãn đừng bao giờ buông tay mình, vậy mà anh lại dễ dàng ly hôn với cô.
Hoắc Minh đóng rương lại, bấm số của ôn Noãn, muốn hỏi thử cô.
Ôn Noãn không nhận điện thoại của anh.
Hoắc Minh lại gọi điện cho lão Triệu, lão Triệu đang dựa vào xe hút thuốc, nghe anh hỏi vậy thì thản nhiên nói: “Mợ đang ở nghĩa trang, hình như là muốn đào cái gì đó lên!”
Nghĩa trang…
Hoắc Minh cầm chìa khóa xe, vội vàng xuống lầu, lúc lên xe chạm vào vô lăng, anh cảm thấy trong lòng run rấy, không biết ôn Noãn đến nghĩa trang làm gì, nhưng anh có linh cảm việc này cực kỳ quan trọng!
Anh cũng không biết bản thân muốn gì sau khi đọc quyển nhật ký!
Giờ phút này, anh chỉ muốn ngăn cô lại!
Tháng ba, mùa xuân.
Những bông hồng Hoắc Minh trồng cho ôn Noãn còn chưa nở rộ.
Nghĩa trang nhà họ Hoắc, sạch sẽ yên tĩnh nhưng lạnh lẽo vắng lặng.
Ôn Noãn mặc một chiếc áo bành tô màu trắng, lẳng lặng đứng trước bia mộ bằng đá, mặc niệm cho tình yêu khi xưa của mình.
Hoắc Minh & ôn Noãn.
Hồi lâu sau, cô nhẹ giọng nói: “Minh, em xin lỗi, em phải nuốt lời rồi!”
Cô buông tay rồi, không thế đợi được nữa!
Nhưng cô vẫn luôn nhớ rõ, cô và anh từng yêu nhau… Có lẽ, tình yêu trong kí ức của cô mới là thứ tốt đẹp cần bảo vệ, chứ không phải là cố gắng mơ mộng thay đổi một người đàn ông không yêu mình.
Khóe miệng ôn Noãn hiện lên nụ cười yếu ớt.
Minh, em về rồi đây…
Từ nay về sau, em chỉ trông coi anh, giữa chúng ta không còn người nào khác!
Cô dời bia đá sang một bên, lấy chiếc nhẫn kim cương ở bên trong ra, sau nhiều năm ngủ say, chiếc nhẫn kim cương vẫn sáng trong, rực rỡ chói mắt như cũ…
Ôn Noãn rưng rưng nước mắt.
Cô nhẹ nhàng đeo nhẫn kim cương vào
ngón tay đeo nhẫn mảnh khảnh của mình.
Minh, em về rồi đây!
Trước cửa nghĩa trang, Hoắc Minh dừng xe, nhảy ra ngoài.
Từ xa, anh đã nhìn thấy ôn Noãn!
Anh thấy cô nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón tay mình… Đôi mắt ngấn lệ, cúi đầu hôn chiếc nhẫn, như thế một nghi thức nào đó, như thể là một cách tỏ tình với người thương!
“Ôn Noãn!”
Sắc mặt Hoắc Minh tái nhợt, gọi tên cô.
Nắng ban mai đáp xuống, ôn Noãn chậm rãi quay đầu lại, lặng lẽ nhìn anh.
Trong làn gió dịu dàng vuốt ve, cô nở rộ như một bông hoa của trời hè,
Nhưng, đã không còn thuộc về anh…
Bon ho, đã ly hôn rồi…
Chương 433 Anh đổ cho mình một ly vvhiskey.
Hoắc Minh tùy tiện một đời.
Lúc đó, anh hoảng sợ hơn bao giờ hết, anh cảm thấy bản thân như đã mất đi thứ gì đó!
Anh muốn nắm lây.
Nhưng mà ôn Noãn, đã quyết định buông tay.
Anh xem nhật ký, nghe lại đoạn ghi âm.
Điều anh nhớ nhất, là những thái độ mà ôn Noãn đối với anh từ trước tới nay.
Anh đế Sở Liên ở lại văn phòng.
Anh bỏ rơi cô vào ngày đầu năm mới, đi cứu Sở Liên.
Anh trách cô lòng dạ độc ác, sau khi anh bị lạnh nhạt, cho phép sở Liên đến gần, anh kiếm tra cảm giác của bản thân đối với ôn Noãn.
Anh, trong lúc giận dữ, cùng với nữ minh tinh tung scandal.
Ôn Noãn không ‘ôn ào cũng không gây rối, cô bình tĩnh ký tên, cô cuối cùng cũng từ bỏ đoạn tình cảm này!
Cô không cần anh nữa rồi!
“Ôn Noãn!” Hoắc Minh chầm chậm đi tới, gọi cô.
Cô trực tiếp đứng lại, đứng dưới ánh mặt trời, ngón tay giữa của cô đeo chiếc nhẫn kim cương 52 cat phát ra ánh sáng lấp lánh, mắt của Hoắc Minh bị chói đến mức đau nhức.
Anh cất tiếng nói: “Anh đã xem qua nhật ký, cũng nghe đoạn ghi âm rồi!”
Anh có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lúc đó anh lại nói không nên lời.
Cho dù anh là luật sư giỏi.
Cho dù, anh ở trên tòa án, miệng lưỡi sắc bén.
Hoắc Minh có chút ngơ ngác.
Tinh cảm dâng trào trong bút ghi âm còn mãnh liệt hơn nhiều so với mối tình thanh xuân không biết bao nhiêu năm với Kiều An, anh lắng nghe giọng nói quen thuộc của bản thân, làm thế nào bày tỏ tình cảm với một người con gái!
Anh thừa nhận, bản thân đã bị sốc!
Nghe xong, ôn Noãn giật mình.
Nhưng cô nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường, cô không hỏi gì thêm, chỉ nhỏ giọng hỏi anh: “Đồ vật đó đáu?”
Hoắc Minh nhỏ giọng nói: “ở trên xe!”
“Tôi cùng anh đi lấy nó!”
ôn Noãn đi về phía cổng nghĩa trang, lúc đi ngang qua anh, Hoắc Minh nắm cổ tay cô, không thể lấy ra được.
“Ôn Noãn, em đã hứa là sẽ không bỏ anh!”
“Anh cần thời gian!”
Ồn Noãn khẽ chớp mắt, nhìn xuống, ánh mắt nhìn vào chiếc nhẫn kim cương.
“Hoắc Minh, tôi đợi anh chưa đủ lâu sao? Cơ hội mà tôi đã cho anh chưa đủ nhiều sao?”
“Tôi đã hứa! Nhưng, tôi cũng chưa từng nghĩ ra là có một sở Liên xuất hiện, tôi cũng chưa từng nghĩ ở trong lòng anh, cô ta quan trọng hơn tôi… còn có vị nữ minh tinh kia!”
“Nếu như là anh ấy, sẽ không nỡ làm như vậy với tôi!”
Ôn Noãn nói xong, rất mệt mỏi.
Cô hất tay của anh ra đi về phía nghĩa trang, ánh mặt trời chiếu vào, mắt cô nóng rát…
Hoắc Minh đứng im tại chỗ.
Anh nhìn thấy bức tường đá đó, Hoắc Minh và Ôn Noãn.
Anh đột nhiên hiểu được,
Anh còn chưa kịp yêu cô, ôn Noãn đã để lại tình yêu của cô, chôn vùi nơi đây rồi.
*
Mặc dù nhà họ Hoắc khiêm tốn thế nào, tin tức mà bọn họ ly hôn, vẫn truyền ra ngoài.
Các phương tiện truyền thông lớn, tuy không dám nói trực tiếp.
Nhưng tỏ ra rất thất vọng thì chung quy vần có.
Một người ngoài cuộc đã xác nhận tin tức, người đó ảnh hậu Phương Nghiên, có người đã bắt buộc công bổ tin chính thức.
Cô ta làm như vậy, là vì có vài phần tự tin.
Cô ta đã gặp qua vợ của luật sư Hoắc, nên nói là vợ cũ, là một người phụ nữ rất đẹp.
Hôm đó ở quán ăn, luật sư Hoắc ở trước mặt vợ, đưa cho cô ta một chút đồ ăn nhẹ.
Sau đó cô ta nghe thấy, bọn họ nói về chuyện ly hôn.
Cô ta cho rằng luật sư Hoắc là vì bản thân, dù sao so với con dâu nhà hào môn, cô ta chắc chắn quyến rũ hơn, bên cạnh đó đối phương lại sinh hai đứa con nên ắt hẳn thân hình sẽ không bằng mình.
Ảnh hậu đăng trên Facebook [Tháng tư tốt lành, cậu Hoắc!]
Hình ảnh, là bức ảnh bữa tiệc cùng với Hoắc
Minh.
Tin này vừa đăng lên đã ngay lập tức trở thành chủ đề nóng.
Năm phút sau, bài đăng bị phía bên nhóm quan hệ xã hội xóa bỏ.
Quần chúng ăn dưa lại cực kỳ hưng phấn.
Scandal Hoắc Minh cùng với ảnh hậu, là thật hay giả, không thể biết được.
Nhưng luật sư Hoắc và vợ, nhật định ly hôn rồi!
Ba ngày sau, tin tức bọn họ ly hôn tràn ngập toàn bộ trên nền tảng xã hội… nhà họ Hoắc vẫn khiêm tốn như mọi khi, ôn Noãn sẽ không chủ động đứng ra thu hút dư luận.
Ly hôn không phải là việc mọi người chưa gặp qua.
Cô làm việc như thường, chăm sóc hai đứa con… Hoắc Tây được cô bảo vệ cô rất tốt!
Mọi người phát hiện, người vợ cũ ôn Noãn này, không những không buồn không thất vọng, ngược lại làn da càng căng mọng đầy đặn hơn.
Buổi tiệc kết thúc.
Lối vào khách sạn, đèn pha lê sáng rực.
Ôn Noãn mặc quần áo sang trọng, bước ra cùng Hạ Như Lâm, vừa đi vừa thảo luận công
việc.
Đêm tháng tư, vẫn hơi lạnh.
Hạ Như Lâm lấy chiếc áo choàng trong tay, khoác lên cho ôn Noãn: “Tổng Giám đốc ôn, có hơi lạnh, mặc thêm áo vào!”
Ôn Noãn nở nụ cười: “Được, vừa nãy chúng ta nói đến đâu rồi?”
Hạ Như Lâm cũng nở nụ cười: “Dự án phát triến phía Nam!”
Ôn Noãn nhìn xuống, suy nghĩ nói: “Đây là dự án quan trọng của công ty, tháng sau tôi với anh đi khảo sát một chút!”
Tim của Hạ Như Lâm, nhảy lỡ một nhịp.
Anh ta chăm chú nhìn dáng vẻ bình tĩnh dung ung của ôn Noãn, có phần khao khát.
Cô như vậy thật tốt!
òn Noãn còn muốn nói gì, người xuống xe đợi cô, thế mà là Hoắc Minh.
Hoắc Minh ngồi trong xe rất lâu.
Anh là đàn ông, anh nhìn thấy rõ trong mắt của Hạ Như Lâm có tình cảm… Anh có chút khó chịu, người bên cạnh này là anh đã tự mình giao cho Ôn Noãn!
Ôn Noãn nhìn thấy anh, cũng không quá bất ngờ.
Cô chào tạm biệt với Hạ Như Lâm, ngồi lên xe, Hoắc Minh theo sau.
Anh hơi khấn trương nói: “Đó không phải là thật! Anh không thích cô ta Ị”
Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ kết hôn với người khác, lúc đó chỉ vì giận ôn Noãn.
òn Noãn lại phớt lờ.
Cô hạ cửa xe xuống, cười mỉm: “Với mối quan hệ chúng ta hiện tại, là thật hay giả đã không còn quan trọng rồi! Luật sư Hoắc, khi nào anh tái hôn thì tôi sẽ đi mừng một phong bì lớn!”
Hoắc Minh tức giận, cô cũng thật rộng lượng.
Anh nhìn về phía xe bên kia, châm điếu thuốc lá, nhưng chưa hút được hai hơi lại vứt nó đi.
Anh buồn bực hỏi cô: “Không phải em dự tính tái hôn chứ?”
Ôn Noãn nghĩ một chút: “Không biết nữa! Nhưng lỡ như gặp được người thích hợp, thì nói không chừng!”
Hoắc Minh nghĩ đến Hạ Như Lâm.
Bọn họ lúc nãy, thật thân mật…
Đến ngã tư, ôn Noãn xin xuống xe, Hoắc Minh lại nói muốn đi thăm hai con.
ôn Noãn im lặng một lúc.
Cô nói nhỏ: “Hoắc Minh, tôi không quản anh hổi hận hay không, hoặc đột nhiên phát hiện ra có một chút hứng thú với tôi, nhưng chuyện tôi muốn nói với anh là nếu anh muốn gặp con, được, nhưng xin anh đừng quấy rối tôi bằng thân thế và lời nói Nếu không, đến cả vợ chồng đã ly hôn
chúng ta cũng khó làm.”
“Hôm nay muộn rồi, lần sau đi!”
Cô đã cự tuyệt anh, chỉ vì cô biết ý anh không ở trong lời nói. Cô nam quả nữ, một mình trong đêm khuya, nếu anh dùng sức mạnh thì cồ sẽ phản kháng không nổi.
Cuối cùng, Hoắc Minh xuống xe giữa chừng.
Lão Triệu khen ngợi ôn Noãn làm rất tốt, làm rất đúng, với đàn ông thì phải lạnh nhạt như vậy.
Ôn Noãn thì cảm thấy mệt mỏi.
Đêm dần trở nên tối hơn, chiếc xe RV màu đen dừng trước một căn biệt thự, lúc ôn Noãn xuống xe thắt chặt khăn quàng cố, ánh sáng mờ màu vàng, cô từ từ đi lên lầu nhìn hai đứa con.
Cô được dẫn Hoắc Tây và Doãn Tư đi, là ý của Hoắc Chấn Đông.
Nên cô rất biết ơn.
Doãn Tư còn nhỏ, ăn no thì ngủ, bảo mẫu đã chăm sóc rất tốt cho cậu bé.
ôn Noãn đi tới phòng của Hoắc Tây.
Phòng của đứa trẻ màu hồng, cô bé Hoắc Tây mặc bộ đồ ngủ, nằm lộn ngược trên giường.
Ôn Noãn cởi giày cao gót ra, đi qua vổ về mông của cô bé.
Tiếu Hoắc Tây lật lại.
Khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn, dụi vào quần áo của ôn Noãn: “Mẹ thật xinh đẹp!”
Ôn Noãn nhét cô bé vào chăn, dịu dàng hỏi: “Muộn như vậy rồi, tại sao không đi ngủ?”
Hoắc Tây dựa vào trong lòng ngực cô, nói nhỏ: “Con nhớ bố rồi!”
Ôn Noãn có hơi buồn
Cô mở miệng nói khẽ: “Vậy con gọi điện thoại cho bố có được không?’
Tiểu Hoắc Tây rất vui vẻ.
Cô bé lấy điện thoại màu hồng phấn của mình, gọi điện thoại cho Hoắc Minh, đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh….
Ôn Noãn không muốn khiến anh ảo tưởng, cô ra khỏi phòng con, cho Hoắc Tây cùng anh nói chuyện.
Hoắc Tây rất thích Hoắc Minh.
Cô bé mở miệng nói lại chính là: “Con nhớ bố ròi!”
Cô bé muốn cùng bố đi ngủ, cô bé muốn gác chân nhỏ lên bụng của bố, như vậy thật ấm áp…
Hoắc Minh vừa mới về nhà.
Anh vừa mới cởi cà vạt, âm thanh trầm lắng: “Mẹ con đâu?”
Tiểu Hoắc Tây nhẹ nhàng nói: “Mẹ đã về rồi! Trên người mẹ có mùi thơm! Nhưng mà con vẫn nhớ bố… Con muốn bố đọc truyện cổ tích cho con.”
Trong lòng Hoắc Minh giống như thủy triều.
Anh luôn có trái tim sắt đá, nhưng phút chốc nghe được giọng nói của con gái, anh bổng nhớ cô bé da diết.
Anh muốn một gia đình.
Hoắc Minh tìm một cuốn truyện cố tích, nhẹ nhàng kiên nhẫn đọc cho Tiểu Hoắc Tây nghe…
Màn đêm buông dần.
Tiểu Hoắc Tây từ từ ngủ thiếp đi.
Cuối cùng ôn Noãn lấy điện thoại đi, nói nhỏ: “Con bé ngủ rồi!”
Hoắc Minh nghe thấy giọng nói của ôn Noãn, tim đập nhanh, thế mà có chút cảm giác, anh thấp giọng hỏi vấn đề mà tối nay anh muốn hỏi: “Ôn Noãn, chúng ta còn có thể không?’
ôn Noãn ngấn người.
Trong giây lát, cô thấp giọng nói: “Không thể!”
Nói xong, cô liền cúp điện thoại.
Cô không khóc, bởi cô đã vì anh mà khóc quá nhiều rồi, những việc đó cô nhìn như không quan tâm, thực sự nội tâm cô đang dằn vặt
Phía bên kia điện thoại, Hoắc Minh cũng từ từ tắt điện thoại.
Anh đổ cho mình một ly vvhiskey.
Anh lấy đoạn video đó ra, xem hết lần này đến lần khác, nhìn thấy ôn Noãn không chế mọi ham muốn của mình.
Bây giờ anh đã biết bản thân từng yêu cô sâu đậm thế nào.
Bọn họ từng yêu rất sâu sắc.
Bây giờ, anh không thế chấp nhận có một ngày ôn Noãn sẽ thích người khác, làm những chuyện thế này với người khác trên giường, chỉ cần nghĩthôi anh đã không chịu được rồi!
Toàn bộ cơthế của cô phải là của anh!
Ngoài cửa, có tiếng gõ.
Hoắc Minh tắt video đi, giọng khàn khàn nói: “Vào đi”
Người vào là Hoắc Minh châu, trong tay bưng một phần ăn khuya, cô ấy nói khẽ: “Anh, mấy ngày nay anh đã không ăn gì đàng hoàng rồi.
Hoắc Minh mỉm cười nhẹ nhàng, chấp nhận lòng tốt của cô ấy.
Hoắc Minh Châu ngồi xuống, có chút áy náy nói: “Anh, bây giờ có rất nhiều người theo đuối chị dâu, anh không cảm thấy nguy hiểm rình rập sao?”
Hoắc Minh không ăn nối nữa.
Anh lau môi dưới, bình tĩnh hỏi: “Làm sao để theo đuổi?”
Hoắc Minh Châu nói nhỏ: “Tặng quà a!”
“Vậy chị dâu em thích gì?”
Hoắc Minh châu cấn thận nghĩ, nghĩ rất lâu, cô ấy mới rưng rưng nói: “Chị ấy thích nhất, là anh đó.”
Hoắc Minh giật mình.
Anh không nghĩtới, sẽ là một đáp án như vậy.
Anh lấy một điếu thuốc ra, châm lửa hút thuốc trong im lặng, lại nhấm đi nhẩm lại lời của Hoắc Minh châu trong lòng và xem xét, cuối cùng lại cười chua xót: “Nhưng bây giờ cô ấy không cần anh nữa.”
Anh muốn tái hợp, muốn quay lại.
Nhưnq ôn Noãn lại khônq cho anh cơ hội…
Chương 434 Hoắc Minh bóp điếu thuốc.
Sáng sớm, Hoắc Minh đang ngồi trong văn phòng xem tài liệu!
Thư ký Trương đấy cửa đi vào, ép thấp giọng nói: “Luật sư Hoắc, người đại diện của cô Phương đã tới đây mấy lần, anh ta muốn nói chuyện với anh.”
Hoắc Minh nhấp một ngụm cà phê: “Cô Phương là ai?”
Thư ký Trương giật mình, trong giây lát, cô ấy kiên trì nhắc nhở: “Chính là ảnh hậu Phương Nghiên!”
Là cô ta…
Hoắc Minh suýt nữa đã quên mất, nữ diễn viên đăng tin trên Facebook, anh cố ý đàn áp cô ta… Bây giờ có lẽ không ai dám đóng phim cùng cô ta!
Giọng nói Hoắc Minh lạnh lùng: “Không gặp! Sau này không cần phải nói với tôi những tin như vậy!
Thư ký Trương gật đầu, trả lời rồi đi ra ngoài.
Người đại diện rất thất vọng, đã thử nhiều cách nhưng Hoắc Minh vẫn từ chối gặp mặt, rõ ràng đang không vui…
Ảnh hậu bị chèn ép, sự nghiệp không có khởi sắc!
Tập đoàn Tây Á, phòng hội nghị ở tầng cao nhất.
Nghiên cứu và thảo luận sản phấm mới.
Không biết người nào không có mắt, nhiệt tình kiến nghị: “Tổng Giám đốc ôn, sữa tắm mới mà chúng ta phát triển, tôi đề nghị mời ảnh hậu Phương Nghiên làm người phát ngôn!’
Lời nói vừa nói ra, trong phòng họp trở nên im lặng.
Trợ lý Từ ngồi bên cạnh ôn noãn, thở mạnh cũng không dám.
Ngạc nhiên thay, ôn Noãn không tức giận mà ngược lại thản nhiên nói: “Giá niêm yết của cô ta là bao nhiêu?”
“Hai mươi triệu!”
Ôn noãn đứng dậy: “Nói cô ta đến đến Tây Á báo giá.”
Buổi chiều, ảnh hậu Phương Nghiên đã đến rồi.
Ôn Noãn ở phòng tập gym của công ty nhìn thấy cô ta.
Ảnh hậu vẫn luôn kiêu ngạo, cô ta còn trẻ
vừa giàu có vừa nổi tiếng, cô ta cảm thấy điều kiện của mình tốt hơn nhiều so với ôn noãn
Nhưng mà, khi nhìn thấy ôn Noãn luyện tập, cô ta không còn tự tin nữa!
Vóc dáng của ôn Noãn lại tốt hơn nhiều so với cô ta tưởng tượng!
Hẳn vì do cô đã từng sinh con nên nhìn rất đầy đặn, thế nhưng eo rất gầy, đôi chân đó… vừa dài vừa thẳng, còn rất trắng, cô ta tin rằng ngay cả một người đàn ỏng từng nhìn thấy sẽ không bao giờ quên được!
Ảnh hậu nói giọng hơi căng thẳng: “Bà Hoắc!”
Ôn Noãn nghe thấy rồi nhưng lại không để ý đến.
Trợ lý Từ nghiên người: “Tổng Giám đổc ôn, cô Phương đến rồi!”
Cả người ôn Noãn ướt đẫm mồ hôi…
Cô dùng khăn lau rồi lau, ngồi xuống ở khu vực nghỉ ngơi, ra hiệu cho Phương Nghiên ngồi xuống.
“Gọi tôi là Tống Giám đốc ôn, tôi không còn là bà Hoắc nữa!”
Người đại diện của Phương Nghiên nhanh chóng đưa ra đơn báo giá, đặt trước mặt ôn Noãn, đồng thời mang những giải thưởng trước đây của Phương Nghiên tâng bốc tận trời, ý chính là hai mươi triệu, một xu cũng không thể thiếu.
Ôn Noãn không nhìn vào những thứ đó.
Cô liếc nhìn Phương Nghiên, nhàn nhạt nói: ‘Tinh trạng thế chất của cô Phương rất tốt!”
Phương Nghiên mỉm cười, có chút miễn cưỡng.
Lúc này cô ta và ôn Noãn ở rất gần, cô ta có thể nhìn thấy làn da của ôn Noãn, tốt đến mức gần như không có lỗ chân lông, trắng trẻo mềm mại… Cộng thêm việc đối phương có khối tài sản trăm tỷ, cô ta dần mất đi niềm kiêu hãnh của mình.
Trợ lý Từ mang cà phê tới.
Tách trà hoa lài của ôn Noãn.
Sau khi uống xong nửa cốc, cô nói thẳng: “Công ty chúng tôi cần người mẫu quảng cáo sữa tắm, tôi bằng lòng gặp cô Phương bởi vì cô rẻ!
Đương nhiên, báo giá là báo giá, nhưng giá này đã là giá trước đáy rồi! Tôi nghĩ bây giờ toàn bộ ngành không ai dám tìm cô Phương, nhưng nếu cô Phương chấp nhận lời đề nghị của tôi, hợp tác với Tây Á, như vậy tình thế tiến thoái lưỡng nan của cô Phương sẽ được giải quyết nhanh chóng!”
Cô ta bị nói trúng tim đen.
Người quản lý của Phương Nghiên trầm ngâm một lúc: “Tổng Giám đốc ôn đồng ý trả cái giá nào cho chúng tôi?”
Ôn Noãn thản nhiên nói: “Hai triệu!”
Hai triệu, tại sao cô không đi cướp luôn đi?
Người quản lý của Phương Nghiên thế nào cũng nhất quyết không đồng ý.
Ôn Noãn cầm một cuốn tạp chí tùy ý lật qua, giọng điệu bình tĩnh nói: ‘Tôi không miễn cưỡng! Trợ lý Từ, tiễn khách đi!’
Cô chỉ vì ham cái giá rẻ, nếu không, chỉ nhìn thấy ảnh hậu thôi cũng đủ khiến cô đau lòng!
Trợ lý Từ mỉm cười tiễn khách.
Phương Nghiên thế nhưng không đứng dậy, giọng cô ta hơi khấn trương: “Tôi đồng ý, hai triệu!”
Hai triệu này, quả thực giống như bị đưa đi xin ăn, nhưng cơ hội làm việc lần này rất quan trọng với cô ta, cô ta thực đã đánh giá thấp ôn Noãn—
Ôn Noãn quá tàn nhẫn!
Trong lòng Phương Nghiên vẫn khó chịu, ký hợp đồng nghiêm ngặt xong, cô ta càng khó chịu hơn buột miệng nói: “Tổng Giám đốc ôn, cô không muốn biết chuyện giữa tôi và luật sư Hoắc sao?”
ôn Noãn nhìn vào hợp đồng, thản nhiên nói.
“Trước đây không hỏi, bây giờ càng không cần thiết!”
“Sau này cô Phương xuất bản một cuốn tự truyện, nếu cô sẵn lòng viết vào, tôi sẽ trả tiền mua!”
Mặt Phương Nghiên nóng bừng, có chút ngại ngùng.
Đợi cô ta rời khỏi.
Ôn Noãn gọi Giám đốc bộ phận nghiên cứu tới, đưa hợp đồng cho anh ta, bình tĩnh nói: “Sữa tắm này đặt là ‘Động tâm’.”
Giám đốc xem hợp đồng.
Dùng hai triệu đã ký hợp đồng với ảnh hậu Phương Nghiên, sản phẩm có tên là ‘Động tâm’, điều này cũng đủ chơi chết ảnh hậu!
Ôn Noãn ngồi chơi điện thoại.
Cô nói rất nhẹ nhàng: “Khi cô ta đăng bài trên Facebook không phải rất thích lăng xê sao, chỉ là quà đáp lại mà thôi!’
Sản phấm mới này, chắc chắn sẽ thành công!
Đúng như ôn Noãn dự đoán, sản phẩm mới phát hành 1 ngày, “Động tâm” đã bán được mười hai triệu chai trên tất cả các nền tảng chính, một trong những sản phẩm tốt nhất trong bộ phận hóa chất hàng ngày.
CỔ phiếu Tây Á tăng liền trong ba ngày.
Hoắc Chấn Đông đích thân gọi điện tới khen ngợi Ôn Noãn, còn nói chỉ cần ôn Noãn bằng lòng sẽ lập tức để cô quản lý nhà họ Hoắc.
Ông dẫn con tới!
ỏn Noãn sao có thể bằng lòng?
Cúp điện thoại xong, cỏ ngâm mình trong bồn tắm sang trọng.
Bồn tắm đầy bọt, ôn Noãn cầm sữa tắm, cười nhẹ.
Tắm xong, cô đứng dậy mặc áo choàng tắm vào.
Lúc đó đã khá muộn, cô muốn gặp các con trước khi chuẩn bị đi ngủ. Nhưng vừa bước ra khỏi phòng tắm, thì nhìn thấy một người khác trong phòng.
Hoắc Minh ngồi trên chiếc giường êm ái, ngẩng đầu thổi khói.
Anh mặc đồ đen, trông đẹp trai không tả xiết.
Hành động hút thuốc, càng hấp dẫn gấp bội.
Ôn Noãn không có ý định thưởng thức, cô mặc áo choàng tắm vào, rất lạnh lùng hỏi: “Sao anh lại vào phòng ngủ của tôi? Chúng ta đã ly hôn rồi, có cần tôi mỗi ngày nhắc nhở anh không?
Hoắc Minh nhìn thân thể của cô, nhẹ nhàng nói: “Anh tới gặp Hoắc Tây và Doãn Tư!”
Ôn Noãn ngồi trước bàn trang điếm, chải lại mái tóc dài.
“Vậy thì anh không nên đến phòng tôi, nếu có chuyện gì thì chúng ta vào phòng khách nói chuyện!”
Hoắc Minh bóp điếu thuốc.
Anh đi thẳng vào vấn đề: “Rõ ràng em không thích Phương Nghiên, vì sao còn muốn mời cô ta làm người đại diện?”
Ôn Noãn chầm chậm chải mái tóc dài, nghe vậy cười cười: “Muốn tôi nói ra thật sao?”
Đôi mắt đen sâu thẳm của Hoắc Minh.
Ôn Noãn bắt đầu bôi sản phẩm chăm sóc da, giọng cô chậm rãi: “Sữa tắm này đầu tư rất nhiều, nhưng hương vị rất bình thường, phản hồi ban đầu cũng không lý tưởng, nhưng thời gian này… Phương Nghiên tới cầu xin tôi! Cô ta rẻ quá, siêu nữ minh tinh hạng A này chỉ cần thuê với giá hai triệu, hơn nữa còn có scandal giữa cô ta và luật sư Hoắc nữa.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng cười cười.
“Có ai mà không muốn biết luật sư Hoắc,
thích mùi vị nào chứ?”
Cô nói xong, sờ cổ của mình một cái.
Động tác vô cùng đơn giản nhưng khi Hoắc Minh nhìn vào, lại tràn ngập quyến rũ!
Người phụ nữ này, vừa đáng ghét vừa đáng trách!
Nhưng anh lại bị thu hút sâu sắc.
Hoắc Minh đứng dậy đi qua, hai tay anh chống ở hai bên người cô, nghiêng người dựa sát cô, giọng nói khàn khàn: “Nếu như nói, anh thích mùi vị này của em thì sao?”
Khuôn mặt ôn Noãn đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Cô lạnh giọng nói: “Xin lồi, về sau anh sẽ không nếm được nữa!”
Hoắc Minh nhìn miếng thịt non trước mặt, anh thật sự muốn ôm cô, nhưng dù sao vẫn đắn đo.
Ôn Noãn nói nhảm với anh hồi lâu, cô đề cập chính sự: “Nhật ký và bút ghi âm của tôi đâu?”
“Muốn lấy?”
“Nếu muốn, hãy để anh qua đêm ở đây.”
“Anh không làm gì, chỉ muốn ở bên em, ở bên con.”
ôn Noãn biết đây là mánh khóe của đàn ông, cô đấy anh ra, muốn đuổi người, giọng bảo mầu bên ngoài có hơi kinh hoảng: “Bà chủ, hình như Doãn Tư bị sốt rồi!”
Chương 435 Tuy Diêu Tử An là tên đểu cáng!
Ôn Noãn vội vàng đi đến phòng em bé.
Tiếu Doãn Tư bị bệnh, sổt tới ba mươi chín độ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Ôn Noãn rất đau lòng, cô nhanh chóng thay quần áo, dặn dò người giúp việc: “Chuấn bị xe, lập tức đến bệnh viện!”
Cô rất hốt hoảng…
Hoắc Minh nắm chặt tay cô: “Tài xế chạy tới đây ít nhất cũng phải nửa tiếng, tôi chở hai mẹ con đi!”
Vừa dứt lời, anh lập tức bế Doãn Tư.
Anh cao lớn nên bế đứa trẻ rất nhẹ nhàng, Ôn Noãn vội vàng đi theo phía sau anh.
Đêm lạnh như nước.
Ôn Noãn mở cửa sau xe rồi ngồi vào, Hoắc Minh cấn thận đưa Doãn Tư cho cô… Lúc cô ngước mắt lên, hai người nhìn nhau.
Hoắc Minh nói nhỏ: “ôn Noãn, dù cô thất vọng về tôi ra sao! Hoắc Tây và Doãn Tư là con của tôi, tôi không thể không có tình cảm với chúng!”
Đôi mắt Ôn Noãn hơi ngấn lệ, cô không nói gì-
Cô nghĩ: ‘ít nhất lúc này đây, bọn họ không thế cãi nhau!’
Chiếc xe màu đen chạy như bay trong màn đêm…
Nửa tiếng sau, bọn họ đến bệnh viện.
Sau khi kiếm tra, Tiểu Doãn Tư bị viêm phối cấp tính, tuy không quá nghiêm trọng nhưng phải nằm viện một tuần.
Đứa trẻ mới mấy tháng tuổi lại phải truyền dịch, rất khó chịu, Doãn Tư khóc đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Ôn Noãn cực kỳ đau lòng…
Ban đêm, cuối cùng nhiệt độ cơ thể của Doãn Tư hạ xuống ba mươi tám độ.
Ôn Noãn ngồi bên giường bệnh, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của Doãn Tư, cô rất áy náy, vì liên tục chuyển nhà nên khiến sức khỏe của Doãn Tư bị ảnh hưởng!
Hoắc Minh đứng trước cửa số, anh lẳng lặng nhìn chăm chú vào ôn Noãn.
Mấy ngày nay, anh đều nhìn cô dưới góc độ của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ, nhưng ngay lúc này đây ôn Noãn là một người mẹ trẻ, trong mắt cô đều là con của bọn họ.
Lúc này trông cô yếu ớt như thế.
Hoắc Minh nhịn không được đi qua, anh nhẹ nhàng vuổt ve mái tóc dài của ôn Noãn, tựa đầu cô vào bụng mình, có lẽ là quá mệt mỏi nên ôn Noãn không né tránh.
Cô thậm chí còn nhẹ nhàng nhắm mắt lại…
Chỉ là sự dịu dàng này chỉ kéo dài được mười mấy giây ngắn ngủi, cô nhanh chóng đẩy anh ra.
Hoắc Minh khàn giọng nói: “Cô ngủ một lát đi! Để tôi trông con!”
Ôn Noãn ừ một tiếng, nhưng sao cô có thể ngủ được?
Cô đi vào phòng tắm vắt khăn ấm, nhẹ nhàng lau cơ thể nhỏ bé của Doãn Tư, lau xong cô đi vào phòng tắm giặt khăn.
Hoắc Minh đứng ở phía sau cô, hỏi nhỏ: “Trước kia, chúng ta chung sổng với nhau như thế nào?”
Ngón tay đang treo khăn lông của ôn Noãn khựng lại.
Cô quá hiểu anh.
Tất cả những biểu hiện đêm nay của anh, bây giờ anh còn hỏi chuyện này, điều đó chứng minh rằng anh muốn trở về với gia đình… ôn Noãn hờ hững nói: “Hỏi mấy cái này thì có ý nghĩa gì đâu!”
Hoắc Minh tựa khuôn mặt mình lên vai cô, lấm bấm: “ôn Noãn, cô kể cho tôi nghe đi, có được không?”
Ôn Noãn cười nhạt nhẽo: “Anh không phải anh ấy!”
Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, nghiêm túc nói: “Hoắc Minh, chúng ta đã ly hôn rồi! Ngoại trừ hai đứa con ra thì chúng ta không cần thiết phải dính dáng đến nhau, cũng không cần phải mập mờ gì cả!”
“Sáng mai anh đi đi!”
Hoắc Minh hơi mất mát.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, anh nhìn cô chăm chú rồi nhẹ giọng nói: “Doãn Tư cũng là con trai anh!”
Có lẽ anh thật sự muốn làm một người bố tổt nên mấy ngày kế tiếp đều ở bệnh viện.
Doãn Tư đã khỏe hơn rất nhiều, ngày mốt có thế xuất viện.
Ôn Noãn ngồi trong phòng bệnh xem tài liệu một lát, vừa ngước mắt lên thì thấy Hoắc Minh đang đút sữa cho Doãn Tư, trải qua vài ngày học tập, hiện giờ anh đã rất thành thạo.
Thân thể nhỏ bé núc ních của Tiếu Doãn Tư nằm gọn trong khuỷu tay anh, vẻ mặt Hoắc Minh rất ấm áp.
Ôn Noãn lẳng lặng nhìn.
Giờ phút này, dường như cô nhìn thấy Hoắc Minh trước khi mất trí nhớ, anh cũng đối xử dịu dàng với Hoắc Tây như vậy! Cô ít nhiều gì cũng có chút buồn bã, khóe mắt hơi ấm ướt.
Hoắc Minh bỗng dưng ngước mắt lên, thấy biếu cảm buồn bã của cô…
Ôn Noãn khẽ nói: “Tôi đi mua cà phê!”
Nói xong cô lập tức đứng dậy, khép áo khoác Dior trên người lại, Hoắc Minh không ngăn cản cô, anh biết vừa rồi ôn Noãn đang nhớ đến “Hoắc Minh”…
Ôn Noãn đi ra khỏi khu nội trú, mới thở phào nhẹ nhõm.
Tầng một của bệnh viện này có một quán Starbucks, ôn Noãn gọi một ly cà phê rồi ngồi xuống, bưng ly lên chầm chậm uống.
Cô không ngờ sẽ gặp được người quen.
Sở Liên và Diêu Tử An.
Diêu Tử An cực kỳ mất kiên nhẫn, hắn chỉ ngủ người phụ nữ này có vài lần, mà cô ta cứ dây dưa không thôi, còn đòi chết đòi sống muốn gặp mặt hắn!
Ngón tay hắn vuốt ve điếu thuốc: “Sao, lại thiếu tiền nữa à?”
Sở Liên nhẹ nhàng đưa cho người đàn ông đối diện một tờ giấy xét nghiệm có thai, giọng nói rất nhỏ: “Tôi không có ý đó, anh Diêu… Tôi mang thai rồi!”
Diêu Tử An cười lạnh: “Cô đừng có mà lừa tôi! Mỗi lần tòi đều sử dụng biện pháp phòng tránh!
Sở Liên rũ mắt: “Lần đầu tiên sau khi chúng ta làm xong, anh đột nhiên hăng hái, nên…”
Diêu Tử An nhớ ra.
Nhưng cô gái trước mặt này nhớ rõ việc không uống thuốc, vậy là cố tình mang thai.
Hắn hơi bực bội!
Một lát sau, hắn thô lổ nói: “Tôi cho cô một sổ tiền, phá đi!”
Hắn chỉ đồng ý cho hai mươi triệu.
Sở Liên mím môi, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn sinh nó ra!”
Diêu Tử An nhìn cô ta chằm chằm.
Thật lâu sau môi hắn giật giật, đang định lên tiếng…
Nhưng đúng lúc này, trước cửa quán cà phê có một nhà ba người đi vào.
Bạch Vi và cảnh Sâm.
Họ đến thăm Doãn Tư, vừa lúc thấy ôn Noãn đang ở đây nên tới chào hỏi.
Ai ngờ Diêu Tử An cũng ở đây!
Vợ chồng cũ gặp nhau, Bạch Vi rất mất tự nhiên, điếu thuốc lá giữa ngón tay Diêu Tử An bị gập thành hai đoạn, hắn nhìn chăm chú vào người phụ nữ mình thích, người vợ từng ngủ nhiều năm với hắn, hôm nay lại thắm thiết với người khác, con cái cũng lớn rồi, nhưng hắn lại phải bàn điều kiện với gái bao!
Mắt Diêu Tử An đỏ ngầu.
Lúc nhìn về phía sở Liên, giọng điệu của hắn rất kiên quyết: “Phá bỏ, tôi cho cô năm mươi triệu!”
Sở Liên còn muốn tranh thủ.
Diêu Tử An viết một tấm séc, lạnh giọng nói: “Cút!”
Sở Liên cũng không ngốc, cô ta không dám giữ đứa bé lại…
Bên kia, Bạch Vi và cảnh Sâm đến phòng bệnh, Ôn Noãn vẫn ngồi đó uống cà phê.
Diêu Tử An đi tới, ngồi xuống đổi diện cô, ánh mắt sâu thẳm.
Bây giờ tập đoàn Tây Á là đại gia của hắn.
Diêu Tử An chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày hắn có thể hợp tác với ôn Noãn, hắn lại càng không nghĩ tới ôn Noãn thay đổi nhiều như vậy…
Khi còn trẻ hắn đã làm sai nhiều chuyện.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, có mấy lời cũng chỉ có thể nói với mỗi mình ôn Noãn.
“Ôn Noãn, nếu tôi nói hối hận cô nhất định sẽ chê cười tôi! Nhưng tôi thật sự hối hận, cho dù gặp bao nhiêu phụ nữ đi chăng nữa, cũng không sánh bằng tình cảm chân thật của Bạch Vi từng dành cho tôi!”
Hắn rất muốn thời gian quay trở lại, nhưng hắn biết, hoàn toàn không thể!
Ôn Noãn nhếch môi cười.
Ánh mắt Diêu Tử An rất sâu: “ôn Noãn, cô thật sự đã thay đối rất nhiều!”
Dù sao bọn họ cũng quen biết nhau từ thời niên thiếu, mười năm trôi qua, lại một lần nữa ở cùng nhau không khỏi có chút thổn thức!
Ôn Noãn vẫn hờ hững cười.
Cô đáp ứng đầu tư hai trăm triệu cho công ty Diêu Tử An, lúc cô nói chuyện với hắn, khuôn mặt cô rất điềm tĩnh.
Diêu Tử An hơi đờ đẫn nhìn mặt cô, hắn nhớ tới Bạch Vi.
Ngay lúc cả hai đều yên lặng, bên cạnh có một người ngồi xuống.
Không ai khác ngoài Hoắc Minh!
Bạch Vi và cảnh Sâm vừa đi, anh lập tức đi đến, anh sợ cô ở một mình sẽ đau buồn.
Không ngờ rằng cô và Diêu Tử An nói chuyện rất vui vẻ.
Trong lòng Hoắc Minh dâng trào cảm giác ghen tuông, anh cảm thấy đế ôn Noãn như vậy ở bên ngoài sẽ rất hấp dẫn người khác, dáng vẻ cô tốt như vậy, nếu cô sẵn lòng quyến rũ ai, quả thực…
Hoắc Minh công khai chủ quyền, giọng anh rất dịu dàng: “Sao ngồi lâu thế?”
Tuy Diêu Tử An là tên đểu cáng!
Nhưng hắn cũng là đàn ông, sao có thế không nhìn ra sự ghen tuông của Hoắc Minh chứ? Trong lòng hắn rất vui vẻ: ‘Đúng là vật đổi sao dời! Ông đây sẽ xem anh theo đuối vợ như thế nào!’
Hẳn đứng dậy, giọng điệu rất ân cần: “Vậy mấy ngày nữa tôi sẽ đến Tây Á ký hợp đồng !”
Ôn Noãn gật đầu.
Diêu Tử An vừa đi, Hoắc Minh bắt đầu ép hỏi: “Anh ta không có ý đồ gì với cô đó chứ?”
“Anh bị điên à!” ôn Noãn không thèm để ý đến anh, khép áo khoác lại rồi đứng dậy…
Hoắc Minh nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô: “Ôn Noãn!”
ôn Noãn đấy tay anh ra.
Lúc cô đi tới cửa phòng rửa tay lại bị Hoắc Minh bắt được, kéo vào nhà vệ sinh nữ.
Cách một cánh cửa…
Cô không dám kêu lớn nên chỉ có thể đè nén giọng nói: “Hoắc Minh, anh điên rồi!”
Hoắc Minh ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô, anh nghiêng người, nhẹ nhàng ngửi cái cố thon dài của cô, giọng nói khàn đặc: “Em hãy hứa với anh, sẽ không qua lại với người đàn ông khác!”
“Chúng ta ly hôn rồi!”
“Anh còn muốn cồ! Muốn em làm vợ anh!”
“òn Noãn, hãy cho anh một cơ hội!”
Ôn Noãn: “Thần kinh!”
Sau cánh cửa mỏng manh, sở Liên che miệng, cô ta không thế tin được những gì mình vừa nghe thấy.
Cô ta không tin, Hoắc Minh yêu ôn Noãn.
Cô ta không tin, người đàn ông cao quý đến mức cô ta không dám chạm vào như anh, lại có thế hèn mọn cầu xin tình yêu của phụ nữ như thế…