Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6-10
Chương 6: Đưa vào tù
Sở Vân chán nản ngã xuống mặt đất, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng ồn ào nhốn nháo, cô cảm thấy tóc của mình bị người ta dùng sức kéo lấy, kéo lê cả người cô xuống mặt đất.
"Con đê tiện phá của này! Trở lại một cái là gây chuyện thị phi! Ai cho mày gan chó đó, dám đắc tội cậu Hoắc như vậy!?"
Đầu Sở Vân đập mạnh vào chân giường bệnh, cái trán lập tức sưng đỏ lên.
Cha của cô, Sở Kiệt vừa vào cửa đã túm cô ngã xuống đất mà đánh chửi, miệng luôn mồm nói cô không đúng.
"Bảo mày dập đầu thì dập đi! Dập đầu đến khi cậu Hoắc vui mới thôi!"
Sở Kiệt cười làm lành mà nhìn Hoắc Mạc Sâm, cúi đầu khom lưng nói: " Cậu Hoắc, cậu khoan hồng độ lượng, oan có đầu nợ có chủ, là con ranh chết tiệt này đắc tội cậu, muốn làm gì để vui lòng thì cậu cứ làm với nó, không liên quan... không liên quan gì đến chúng tôi!"
Sở Vân quỳ rạp trên mặt đất, bỗng bật cười, trong cổ họng phát ra âm thanh khàn đặc.
Trái tim cô đã hoàn toàn chết rồi.
Cha mẹ của Bạch Tuyết Nhi vốn đến bệnh viện để chăm sóc cô ta, nghe thấy động tĩnh bên này thì vội chạy tới.
Mẹ Bạch thấy cha mẹ nhà họ Sở tay đấm chân đá Sở Vân, lẽ ra người con gái này dám đối xử với con gái của bà như vậy, thật sự tội ác tày trời, dù bị trừng phạt như thế nào cũng không quá đáng.
Nhưng...
Khi bà trông thấy ánh mắt của Sở Vân —— Đôi mắt đau khổ và tuyệt vọng ấy, trong lòng bà bỗng không đành lòng.
Sở Vân là cháu gái của bà, bà cũng nhìn Sở Vân lớn lên, ba năm trước đây cô xảy ra tai nạn nên trở thành một người câm, đã rất đáng thương rồi.
"Đủ rồi, Hàn Sâm, tôi và Tuyết Nhi không muốn nhìn thấy người này nữa. Cô ta gây ra lỗi lầm nặng nề như vậy thì để luật pháp chế tài đi." Mẹ Bạch lên tiếng.
Bạch Tuyết Nhi liếc nhìn mẹ mình một cái, cô ta vốn cảm thấy còn chưa tra tấn Sở Vân đã nghiền, nhưng cũng không tiện nói cái gì nữa, chỉ có thể làm bộ đứng về phía mẹ mình.
Cứ như vậy, Sở Vân bị đưa vào nhà tù, bị xử ba năm.
Một người câm thì sống tốt được trong tù hay sao? Huống chi còn là một người câm bị người ta dặn dò phải chiếu cố đặc biệt.
Sở Vân bị người ta đạp ngã từ phía sau, cái ly và bàn chãi đánh răng trong tay rơi xuống mặt đất.
Cô bị người ta dẫm dưới chân, đau đớn đến mức thân thể co ro thành tư thế cực kỳ vặn vẹo, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở khó kiềm nén được.
"Nhìn xem, con câm này dám làm ra chuyện ác độc như vậy, thật là khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa." Người đạp lên bả vai gầy yếu của Sở Vân đang đứng trên đầu cô mà cười nhạo.
Sở Vân cố gắng chống mặt đất để đứng dậy, nhưng chút sức lực yếu ớt của cô không hề có tác dụng.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)
"Đi đi, mày bò về phía trước đi, làm người không làm, vậy làm chó đi!"
Những cú đấm cú đá giáng thẳng lên người cô, Sở Vân dùng hết sức lực để lớn tiếng la lên, muốn tìm cai ngục trợ giúp hoặc khiến người khác chú ý để xem có người tốt bụng nào giúp cô tìm cai ngục đến cũng được.
Nhưng âm thanh khàn đặc đó lại vĩnh viễn chỉ có thể phát ra tiếng nức nở khô khốc.
"Yên tâm, ba năm nay tao sẽ khiến mày muốn sống không được, muốn chết không xong. Đây là câu mà anh Hoắc bảo tao nói cho mày nghe, mày hưởng thụ cho đã đi!"
Cả người Sở Vân cứng đờ,
Cô phải sống cho tốt để chuộc tội cho những gì mình đã làm
Quả nhiên là như vậy! Khó trách mình vừa đến là bị để mắt tới, khó trách không hiểu tại sao mà bọn họ lại bao vây tấn công mình.
Cô đột nhiên hiểu ra, sẽ không có cai ngục đến đây, không có ai dám trợ giúp cô.
Bởi vì Hoắc Mạc Sâm!
Những cú đấm đá đau đớn thấu xương giáng xuống, Sở Vân cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình sắp bị đá hỏng.
Cô không thể ngồi chờ chết!
Không biết cô lấy sức lực từ đâu mà đột nhiên đứng bật dậy, tránh thoát một cú giẫm sắp đạp lên lưng cô.
Sở Vân lăn một vòng trên mặt đất, thuận tay nhặt cái bàn chãi đánh răng rơi xuống đất lên, nắm chặt trong tay, dùng tư thái công kích mà run rẩy nhìn những tù nhân đánh cô ở đối diện.
"A, thứ yếu đuối như mày mà cũng dám phản kháng?"
Người cầm đầu cảm nhận được khiêu khích từ động tác của Sở Vân. Cô ta cất bước tiến lên, vươn tay hất tay của Sở Vân ra, giật lấy bàn chãi đánh răng từ trong tay Sở Vân.
Mấy đồng lõa tiến lên đè Sở Vân xuống mặt đất.
Khi Sở Vân thấy rõ trong tay của người trước mắt là một chiếc bàn chải bị gọt nhọn không phải cái của cô, hơn nữa mặt sắc bén kia đang chỉ thẳng vào cô, cô muốn giãy dụa, nhưng làm thế nào cũng không thể động đậy.
"Anh Hoắc nói, nợ máu phải trả bằng máu."
Cô dùng sức tránh thoát trói buộc, đứng dậy xoay người muốn trốn, nhưng một giây sau, một vật thể bén nhọn đã cắm vào thân thể cô, cô ngã xuống một vũng máu.
Chương 7: Ra tù
Ba năm sau, cũng trong một ngày tuyết trắng bay phất phối, trong nhà tù nữ vùng ngoại ô phía Tây mở ra một cái khe nhỏ trong ánh nắng ấm hiếm hoi của ngày đông.
Một bóng người gầy đến không còn hình người đang đi ra từ nhà tù đó.
Sở Vân vươn hai tay ôm thân mình, dùng sức siết lấy bả vai gầy gò. Khí trời lạnh như vậy, nhưng cô chỉ mặc một bộ quần áo mùa thu thật mỏng, nhưng cô cũng không cảm thấy rét lạnh.
Bởi vì thế giới bên ngoài thật sự tốt hơn nhà tù tối tăm lạnh lẽo kia quá nhiều.
Sở Vân bước từng bước một đi vào nội thành. Trong túi quần của cô chỉ có tám mươi chín đồng, vừa đủ mua một chiếc vé xe đi từ thủ đô đến thành phố Hải.
Cuộc sống trong tù ba năm đã mài mòn tất cả kiêu ngạo của cô, cũng cướp đi sức khỏe của cô. Cô thiếu một quả thận, bởi vì lần đó bị tù nhân đâm bị thương trong ngục nên quả thận bên trái đã vỡ ra và phải cắt bỏ.
Nhưng cô còn chưa đến mức vừa ra tù đã phải đi ăn xin. Cô cần một công việc, chỉ cần có thể nuôi sống chính mình thì dù là việc gì cũng được.
Cô thở phì phò, vì tiết kiệm một chút tiền xe, cô đi thẳng một mạch từ nhà tù ngoại ô phía Tây tới nhà ga.
Mua xong vé xe, Sở Vân đảo mắt nhìn nơi mà cô từng sinh sống. Thành phố to lớn như vậy mà lại không có chỗ cho cô dung thân.
Từ lúc cô vào tù, cha mẹ đã cắt đứt quan hệ với cô, khiến cô vĩnh viễn không muốn trở về tìm bọn họ nữa.
Cô không có nhà, từ nay về sau, chỉ có một mình cô mà thôi.
Một người câm có tiền án cũng không tìm được công việc gì tốt, Sở Vân đứng trước một cây cột điện dán đầy các tấm quảng cáo, thấy trên đó có một câu lạc bộ đêm đang tuyển lao công.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)
Câu lạc bộ đêm...
Sở Vân suy ngẫm, chỗ như vậy rất phức tạp, hạng người nào cũng có, nhưng cũng chỉ có chỗ đó mới không so đo xuất thân của cô.
Cô cắn chặt răng, kéo tấm quảng cáo dán trên cột điện xuống rồi đi tìm địa chỉ trên đó.
Dù cô bị câm, nhưng công việc trong hộp đêm cũng không quá khó khăn.
Khoảng thời gian giáo dục lao động trong tù, Sở Vân không ít lần làm vệ sinh nên động tác của cô rất nhanh nhẹn, lại không ngại tăng ca, bởi vậy trưởng kíp thấy cô thuận mắt nên ngẫu nhiên cũng để cô đi đến mấy khu của kẻ có tiền, thỉnh thoảng còn kiếm được chút tiền boa.
Đêm nay, Sở Vân theo thường lệ mà gõ cửa một gian phòng trong hộp đêm, đẩy cửa đi vào quét dọn.
Trong phòng không mở đèn, Sở Vân rất quen thuộc với địa hình nơi này, không cần bật đèn cũng biết buồng vệ sinh ở đâu.
Cô xách thùng nước và cây lau nhà, theo lẽ thường mà đi vệ sinh bồn cầu trước, chỉ là một mảnh đen nhánh bên ngoài lại truyền đến tiếng quần áo ma sát.
"Lấy bàn tay thối của anh ra, đừng sờ bậy bạ."
Tiếng nói của một cô gái vang lên, mặc dù cô ta nói muốn đối phương lấy tay ra, nhưng giọng điệu lại mềm mại đáng yêu đến tột cùng, hiển nhiên những lời này chỉ là câu tán tỉnh.
Nhưng người đàn ông lại nghĩ là thật, hình như thật sự buông cô ta ra, "Em không thích anh sờ, vậy anh không sờ."
"Anh thật là xấu." Cô gái nũng nịu hết lần này đến lần khác.
Sở Vân chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cô sợ tới mức làm rơi cả cây cọ bồn cầu xuống đất.
"Đều tại anh, làm thím lau công sợ rồi kìa."
Cô gái cười khanh khách, không thèm để ý giọng nói của mình bị người khác nghe thấy. Tên đàn ông kia càng không thèm để ý, gã siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô ta.
"Có người mới tốt, kích thích hơn!"
Hai người không chút e dè mà quấn quít với nhau ở bên ngoài.
Sở Vân sợ tới mức không dám tiếp tục nán lại, vội xách theo tất cả dụng cụ muốn nhanh chóng rời đi, nhưng cô cứ cảm thấy hai giọng nói bên ngoài rất quen thuộc.
Từ khi biến thành người câm, bốn giác quan còn lại của Sở Vân càng trở nên nhạy bén.
Hai người bên ngoài vẫn đang tiếp tục, trong miệng đầy lời lẽ dơ bẩn.
Sở Vân bỗng chấn động, hai giọng nói này không phải là Bạch Tuyết Nhi và Trần Đông Thụy sao?
Chương 8: Hợp mưu gài bẫy
Sở Vân đứng cứng đờ tại chỗ.
Cô không ngờ lại gặp được hai người mà mình không bao giờ muốn nhìn thấy ở thành phố Hải, càng không nghĩ đến, hai người kia lại có liên quan với nhau.
Theo cô biết, không phải Bạch Tuyết Nhi đã đính hôn với Hoắc Mạc Sâm, cũng sắp kết hôn rồi sao?
Sao lại... Sao lại mèo mỡ gà đồng với Trần Đông Thụy?
Là Bạch Tuyết Nhi phản bội Hoắc Mạc Sâm?
Khóe miệng Sở Vân tràn ra một nụ cười lạnh.
Chỉ sợ trong mắt Hoắc Mạc Sâm, Bạch Tuyết Nhi vẫn là thánh nữ thuần khiết không chút bụi trần kia, chắc hắn không biết người đàn bà này đã sớm dăng díu với người đàn ông khác sau lưng hắn.
Là Trần Đông Thụy!
Nhớ tới người đàn ông này, Sở Vân cực kỳ căm phẫn, người này bắt cóc giam giữ mình tận ba năm.
Tuy rằng gã cứu cô khi cô bị thương nặng lúc cứu Hoắc Mạc Sâm trong vụ tai nạn xe cộ, nhưng gã lại tước đoạt tự do của cô, cũng gián tiếp làm hại hiểu lầm giữa cô và Hoắc Mạc Sâm càng ngày càng sâu.
Một tường ngăn cách lại như cách biệt trăm ngàn cảm xúc.
Sở Vân hận không thể lập tức xông ra đánh đôi cẩu nam trần truồng này một trận, chất vấn năm đó rốt cuộc tại sao Trần Đông Thụy lại bắt cóc cô? Gã và Bạch Tuyết Nhi có quan hệ gì?
Nhưng mà...
Cô cúi đầu nhìn bộ quần áo lao công trên người, nếu gây chuyện ở đây thì cô sẽ mất đi công việc không dễ có được này.
Cô vừa để dành được mấy trăm đồng tiền, đây cũng là hy vọng giúp cô sống lại lần nữa.
Chẳng lẽ cô phải giẫm lên vết xe đổ, khiến cuộc đời mình lại bị hủy diệt sao?
Sở Vân hung hăng siết nắm tay, nghiến chặt răng mới có thể nén lại bi thương căm phẫn trong lòng, lại nghe thấy tiếng nói đắc ý vênh váo của hai người đang thỏa thích mây mưa bên ngoài.
"Cô gái xấu xa này, trong bụng toàn là suy nghĩ xấu xa, ngặt nổi lại có cái mặt như hoa sen trắng như thế." Trần Đông Thụy tiếp tục nói.
Mặt Bạch Tuyết Nhi ửng hồng, thở phì phò mắng gã một câu: "Không biết hoa sen trắng là lời mắng chửi à? Anh cũng không tốt hơn em bao nhiêu, nhìn có vẻ hào hoa phong nhã, thực tế còn ác còn độc hơn ai hết. Nhưng nếu không như vậy thì em cũng không dám yên tâm giao con điếm Sở Vân kia cho anh trừng trị."
Sở Vân ngẩn ra, không nghĩ tới hai người này lại nhắc tới mình, vội vàng tới gần cửa lắng nghe.
Trần Đông Thụy cúi đầu cười, "Hai chúng ta là sài lang xứng với hổ báo, quá hợp."
Gã bóp lấy hông của Bạch Tuyết Nhi, giống như chưa thỏa mãn, "Chẳng lẽ anh chỉ giúp em có lần đó thôi à? Em hao tâm tổn trí muốn thu phục thằng con hoang của nhà họ Hoắc kia, còn không phải vì nhìn trúng thân phận của nó? Thậm chí không tiếc tạo ra một vụ tai nạn xe để anh giam cầm Sở Vân, để cô ta không cách nào đến gần Hoắc Mạc Sâm, em thì leo lên thay vị trí. Chậc chậc, em không sợ thật sự làm Hoắc Mạc Sâm chết hay tàn phế à."
Bạch Tuyết Nhi hừ lạnh một tiếng, "Nếu anh thật sự giết chết anh ta thì em sẽ không để yên cho anh. Tàn phế thì đã sao, em không phải nhìn trúng bề ngoài của anh ta. Anh không biết đâu, trong ba năm anh ta suýt tàn phế, em phải chịu đựng khổ sở thế nào."
"Cũng đúng, nếu không em cũng sẽ không tới tìm anh."
Trần Đông Thụy cười nhẹ, hai người lại dây dưa với nhau, mây mưa không ngừng nghỉ.
Cho nên, thì ra tất cả mọi chuyện bao gồm mình bị giam cầm, Hoắc Mạc Sâm bị tai nạn, và những sự kiện xảy ra sau đó đều là Bạch Tuyết Nhi và Trần Đông Thụy hợp mưu gài bẫy!
Chương 9: Gây sóng gió
Chuyện như vậy thật sự khiến người ta quá khiếp sợ.
Sở Vân không dám tưởng tượng, Bạch Tuyết Nhi lại to gan lớn mật mà giở thủ đoạn độc ác đến như thế.
Thì ra tất cả bất trắc đều do kẻ có ý xấu sắp xếp gài bẫy!
Cô và Hoắc Mạc Sâm trực tiếp bị người ta chia rẽ!
Thân thể cô không tự chủ được mà phát run, sáu năm ác mộng của cô đều do hai người bên ngoài ban tặng.
Nhớ tới ba năm bị giam cầm, cô không lúc nào là không muốn trở lại bên cạnh Hoắc Mạc Sâm, nhưng vẫn không thể, lại nghĩ đến ba năm sống không bằng chết, không hề tôn nghiêm trong tù, nghĩ đến lá lách và tiếng nói mất đi vì vụ tai nạn, nghĩ đến quả thận bị cắt bỏ trong ngục...
Nhớ đến mọi chuyện, mọi ân oán, Sở Vân hận không thể lao ra khỏi toilet, tự tay bóp chết bọn họ!
Nhưng cô không thể.
Thân thể cô đã rách nát tàn tật, còn có cái gì để liều mạng với hai người họ.
Ba năm trong tù dạy Sở Vân nhiều nhất chính là nhẫn nhục.
Cô biết mình không thể xúc động, hai người này lòng dạ độc ác đến thế, nếu bị bọn họ biết mình phát hiện bí mật của họ thì nhất định sẽ nghĩ cách làm mình câm miệng.
Có lẽ sẽ nhốt cô lại giống như trước kia, hoặc là làm ác hơn, dứt khoát hơn...
Cô đã không phải Sở Vân của trước kia, tuyệt đối không thể ngu xuẩn đưa tới cửa được.
Sở Vân nghĩ thông suốt thì thầm quyết định, dùng sức nuốt ngược bi thương thù hận vào trong bụng. Cô xách thùng nước và bàn chải trên đất lên, hít sâu một hơi, mở cửa phòng rửa tay ra, cúi đầu bước nhanh rời khỏi đó.
Cô cảm thấy thật hồi hộp, cầu nguyện bọn họ đừng gọi mình lại rồi nhận ra cô.
Trong bóng tối, cô khom lưng mà vội vã đi ra hỏi cửa.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)
Tiếng mây mưa trong phòng vẫn còn tiếp tục, Sở Vân buồn nôn mà đóng cửa lại, cô biết, còn có một người khác phải biết được chân tướng này!
Đó là Hoắc Mạc Sâm.
Rốt cục chờ đến tan ca, Sở Vân thu dọn đồ đạc rồi vội vã rời khỏi hộp đêm. Cô không thể nói chuyện, đồng thời cũng sợ Hoắc Mạc Sâm biết hành tung của mình, cô còn chưa sẵn sàng gặp lại Hoắc Mạc Sâm.
Cô từng yêu hắn sâu đậm, nhưng ba năm nay cô cũng nếm trải quá nhiều đau khổ!
Bây giờ cô rất sợ Hoắc Mạc Sâm, không chỉ sợ, có thể nói là khiếp đảm.
Cô và Hoắc Mạc Sâm đã được định sẵn là hai đường thẳng song song, đã đi về hai hướng khác nhau càng lúc càng xa, không bao giờ có liên quan gì nữa.
Nếu có thể, cả đời cô không muốn gặp lại Hoắc Mạc Sâm nữa.
Nhưng vận mệnh lại thích trêu đùa cô như vậy, nếu cô đã biết chân tướng của sự thật, cũng không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cô cũng không chờ mong mình và Hoắc Mạc Sâm còn có thể có gì, nhưng cô không thể đeo nổi oan này cả đời!
Sở Vân dùng cái di động cũ giá rẻ mà mình mua được, soạn tin nhắn gửi tất cả mọi chuyện mình nghe thấy trong phòng, nói cho Hoắc Mạc Sâm biết tội ác ngập trời của Bạch Tuyết Nhi cùng Trần Đông Thụy.
Cô còn nhớ số điện thoại của Hoắc Mạc Sâm, nhưng cô không xác định Hoắc Mạc Sâm có đổi số hay không.
Mang thái độ thăm dò, cô gửi nặc danh cho Hoắc Mạc Sâm một tin nhắn, không bao lâu sau, cô nhận được điện thoại của hắn.
"Alo?"
Khi giọng nói đã lâu không nghe thấy kia truyền đến xuyên qua điện thoại, trái tim Sở Vân vẫn không tự chủ mà lỡ một nhịp.
Qua lâu như vậy, cho dù Hoắc Mạc Sâm không còn chút tình nghĩa và thương tiếc nào với cô, nhưng hắn vẫn là người cô trân trọng nhất dưới đáy lòng.
"Sở Vân." Giọng nói lạnh như băng giống như trời đông giá rét tháng mười hai.
"Xem ra cô ngồi tù ba năm vẫn chưa đủ, vừa được thả ra lại bắt đầu gây sóng gió."
Chương 10: Gặp lại
Sở Vân nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng nói ẩn chứa lửa giận của Hoắc Mạc Sâm kêu tên của mình. Cô sợ tới mức cúp điện thoại, bởi vì tay run nên di động rơi xuống khỏi tay, rớt xuống mặt đất, phát ra một tiếng “Bịch”.
Thình thịch thình thịch.
Trái tim cô hết sức kinh hoàng, không biết vì sao Hoắc Mạc Sâm nhận định là cô gửi nhắn tin cho hắn, nói cho hắn biết việc này.
Mà cô cũng không biết, từ khi cô ra tù tới nay, Hoắc Mạc Sâm đã phái người theo dõi cô sát sao, hiện tại Hoắc Mạc Sâm cũng đang ở thành phố Hải.
Sở Vân hoảng hoảng hốt hốt về tới ký túc xá, trong ngày đông giá rét, một chiếc Maybach màu đen đang đậu bên đường của tiểu khu bỏ hoang, có vẻ rất chói mắt.
Sở Vân muốn lập tức chạy trốn, biến mất khỏi trận tuyết lớn này.
Là Hoắc Mạc Sâm, hắn tìm tới.
Nhưng Hoắc Mạc Sâm không cho cô cơ hội thoát đi.
Hắn hung hăng dẫm Sở Vân ngã xuống đất, nhấn nửa khuôn mặt cô vào sâu trong lớp tuyết.
Sự lạnh lẽo thấu xương lan tràn ra cả người Sở Vân, nhưng Hoắc Mạc Sâm vẫn không chịu bỏ qua, hình như muốn hung hăng nghiền nát cô trong tuyết.
"Cô cho là mình có thể chạy thoát sao? Sở Vân, xem ra cuộc sống ba năm trong tù cũng không thể cảm hóa cô, cô vẫn thấp hèn và độc ác như vậy."
"Dám tìm một đứa bé đến nói bậy bạ về Tuyết Nhi."
"Cô đáng chết!"
Trong thời tiết mùa đông khắc nghiệt, Sở Vân cảm thấy cả người mình phát lạnh. Đúng rồi, trong mắt Hoắc Mạc Sâm, mình chỉ là một người đàn bà ác độc tâm địa rắn rết.
Hiện tại hắn toàn tâm toàn ý yêu thương, tin tưởng Bạch Tuyết Nhi. Khi Hoắc Mạc Sâm yêu một người thì sẽ bỏ ra tất cả.
Lúc này mở miệng đã trở thành hy vọng xa vời, nhưng Sở Vân vẫn cố gắng ra sức phát ra âm thanh từ cổ họng.
Không phải cô, chuyện bẩn thỉu đó không phải do cô làm!
Cô không tìm người đến nói dối!
Những lời cô nói đều là sự thật!
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)
Quanh người Hoắc Mạc Sâm tỏa ra một luồng sát khí dữ dội, như một con thú điên cuồng có đôi mắt đỏ rực.
Hắn kéo Sở Vân bị băng tuyết làm lạnh cóng đến mức cả người phát run, ném cô vào ghế sau xe của mình.
"Chát." Một cái tát vang dội vang lên trong không gian chật hẹp.
Gò má Sở Vân lập tức sưng đỏ lên, hiện ra năm dấu tay rõ ràng. Đầu của cô bị cái tát này làm chấn động đến mức vang lên ù ù, mà Hoắc Mạc Sâm nhân lúc cô còn chưa kịp phản ứng thì đã áp sát tới. Cả người hắn đè lên, bàn tay dùng sức bóp cổ họng Sở Vân.
"Tuyết Nhi là giới hạn của tôi, đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi. Nếu không tôi sẽ khiến cô chết không toàn thây, tôi nói được thì làm được."
Giọng nói của hắn nhẹ như lông chim, nói giống như tảng đá ngàn cân đập vụn trái tim Sở Vân.
Lực siết trên cổ cô đang từ từ buộc chặt, Sở Vân cố gắng nâng mắt lên nhìn hắn, đã sắp không thể thở nổi nữa.
Ba năm, gương mặt cô muốn quên đi nhưng làm thế nào cũng không thể, hiện giờ cứ mở miệng là hy vọng cô chết không có chỗ chôn.
Mệt mỏi quá... Thật sự mệt mỏi quá...
Sở Vân tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, cằm hơi nâng về phía trước.
Cô đang xin được chết, sống tạm giống như con kiến thế này thì có ý nghĩa gì nữa?
Không bằng sớm chết đi, có lẽ còn có thể giữa được chút tôn nghiêm và thể diện sau cùng.
Trên hàng lông mi thật dài đọng lại những giọt nước mắt trong suốt, lông mi Sở Vân khẽ run, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay kia tái nhợt đến mức không có chút máu, trông rất yếu ớt.
Giọng nước mắt kia rơi vào mu bàn tay của Hoắc Mạc Sâm, giống như đốt làn da của hắn thủng ra một cái lỗ.
Trái tim Hoắc Mạc Sâm chợt nhảy dựng, bỗng xuất hiện một cảm xúc không rõ. Người phụ nữ này trở nên gầy như vậy từ bao giờ?
Trên dưới toàn thân giống như không có chút thịt, chỉ còn lại một nắm xương cốt.
Còn gương mặt và đôi môi tái nhợt không còn chút máu của cô nữa.
Môi của cô...
Cho dù màu môi khó coi đến cỡ nào thì hôn lên vẫn rất mềm mại.
Khi Sở Vân cho là sinh mệnh của mình sắp kết thúc, Hoắc Mạc Sâm lại hôn cô.
Sở Vân chán nản ngã xuống mặt đất, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng ồn ào nhốn nháo, cô cảm thấy tóc của mình bị người ta dùng sức kéo lấy, kéo lê cả người cô xuống mặt đất.
"Con đê tiện phá của này! Trở lại một cái là gây chuyện thị phi! Ai cho mày gan chó đó, dám đắc tội cậu Hoắc như vậy!?"
Đầu Sở Vân đập mạnh vào chân giường bệnh, cái trán lập tức sưng đỏ lên.
Cha của cô, Sở Kiệt vừa vào cửa đã túm cô ngã xuống đất mà đánh chửi, miệng luôn mồm nói cô không đúng.
"Bảo mày dập đầu thì dập đi! Dập đầu đến khi cậu Hoắc vui mới thôi!"
Sở Kiệt cười làm lành mà nhìn Hoắc Mạc Sâm, cúi đầu khom lưng nói: " Cậu Hoắc, cậu khoan hồng độ lượng, oan có đầu nợ có chủ, là con ranh chết tiệt này đắc tội cậu, muốn làm gì để vui lòng thì cậu cứ làm với nó, không liên quan... không liên quan gì đến chúng tôi!"
Sở Vân quỳ rạp trên mặt đất, bỗng bật cười, trong cổ họng phát ra âm thanh khàn đặc.
Trái tim cô đã hoàn toàn chết rồi.
Cha mẹ của Bạch Tuyết Nhi vốn đến bệnh viện để chăm sóc cô ta, nghe thấy động tĩnh bên này thì vội chạy tới.
Mẹ Bạch thấy cha mẹ nhà họ Sở tay đấm chân đá Sở Vân, lẽ ra người con gái này dám đối xử với con gái của bà như vậy, thật sự tội ác tày trời, dù bị trừng phạt như thế nào cũng không quá đáng.
Nhưng...
Khi bà trông thấy ánh mắt của Sở Vân —— Đôi mắt đau khổ và tuyệt vọng ấy, trong lòng bà bỗng không đành lòng.
Sở Vân là cháu gái của bà, bà cũng nhìn Sở Vân lớn lên, ba năm trước đây cô xảy ra tai nạn nên trở thành một người câm, đã rất đáng thương rồi.
"Đủ rồi, Hàn Sâm, tôi và Tuyết Nhi không muốn nhìn thấy người này nữa. Cô ta gây ra lỗi lầm nặng nề như vậy thì để luật pháp chế tài đi." Mẹ Bạch lên tiếng.
Bạch Tuyết Nhi liếc nhìn mẹ mình một cái, cô ta vốn cảm thấy còn chưa tra tấn Sở Vân đã nghiền, nhưng cũng không tiện nói cái gì nữa, chỉ có thể làm bộ đứng về phía mẹ mình.
Cứ như vậy, Sở Vân bị đưa vào nhà tù, bị xử ba năm.
Một người câm thì sống tốt được trong tù hay sao? Huống chi còn là một người câm bị người ta dặn dò phải chiếu cố đặc biệt.
Sở Vân bị người ta đạp ngã từ phía sau, cái ly và bàn chãi đánh răng trong tay rơi xuống mặt đất.
Cô bị người ta dẫm dưới chân, đau đớn đến mức thân thể co ro thành tư thế cực kỳ vặn vẹo, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở khó kiềm nén được.
"Nhìn xem, con câm này dám làm ra chuyện ác độc như vậy, thật là khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa." Người đạp lên bả vai gầy yếu của Sở Vân đang đứng trên đầu cô mà cười nhạo.
Sở Vân cố gắng chống mặt đất để đứng dậy, nhưng chút sức lực yếu ớt của cô không hề có tác dụng.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)
"Đi đi, mày bò về phía trước đi, làm người không làm, vậy làm chó đi!"
Những cú đấm cú đá giáng thẳng lên người cô, Sở Vân dùng hết sức lực để lớn tiếng la lên, muốn tìm cai ngục trợ giúp hoặc khiến người khác chú ý để xem có người tốt bụng nào giúp cô tìm cai ngục đến cũng được.
Nhưng âm thanh khàn đặc đó lại vĩnh viễn chỉ có thể phát ra tiếng nức nở khô khốc.
"Yên tâm, ba năm nay tao sẽ khiến mày muốn sống không được, muốn chết không xong. Đây là câu mà anh Hoắc bảo tao nói cho mày nghe, mày hưởng thụ cho đã đi!"
Cả người Sở Vân cứng đờ,
Cô phải sống cho tốt để chuộc tội cho những gì mình đã làm
Quả nhiên là như vậy! Khó trách mình vừa đến là bị để mắt tới, khó trách không hiểu tại sao mà bọn họ lại bao vây tấn công mình.
Cô đột nhiên hiểu ra, sẽ không có cai ngục đến đây, không có ai dám trợ giúp cô.
Bởi vì Hoắc Mạc Sâm!
Những cú đấm đá đau đớn thấu xương giáng xuống, Sở Vân cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình sắp bị đá hỏng.
Cô không thể ngồi chờ chết!
Không biết cô lấy sức lực từ đâu mà đột nhiên đứng bật dậy, tránh thoát một cú giẫm sắp đạp lên lưng cô.
Sở Vân lăn một vòng trên mặt đất, thuận tay nhặt cái bàn chãi đánh răng rơi xuống đất lên, nắm chặt trong tay, dùng tư thái công kích mà run rẩy nhìn những tù nhân đánh cô ở đối diện.
"A, thứ yếu đuối như mày mà cũng dám phản kháng?"
Người cầm đầu cảm nhận được khiêu khích từ động tác của Sở Vân. Cô ta cất bước tiến lên, vươn tay hất tay của Sở Vân ra, giật lấy bàn chãi đánh răng từ trong tay Sở Vân.
Mấy đồng lõa tiến lên đè Sở Vân xuống mặt đất.
Khi Sở Vân thấy rõ trong tay của người trước mắt là một chiếc bàn chải bị gọt nhọn không phải cái của cô, hơn nữa mặt sắc bén kia đang chỉ thẳng vào cô, cô muốn giãy dụa, nhưng làm thế nào cũng không thể động đậy.
"Anh Hoắc nói, nợ máu phải trả bằng máu."
Cô dùng sức tránh thoát trói buộc, đứng dậy xoay người muốn trốn, nhưng một giây sau, một vật thể bén nhọn đã cắm vào thân thể cô, cô ngã xuống một vũng máu.
Chương 7: Ra tù
Ba năm sau, cũng trong một ngày tuyết trắng bay phất phối, trong nhà tù nữ vùng ngoại ô phía Tây mở ra một cái khe nhỏ trong ánh nắng ấm hiếm hoi của ngày đông.
Một bóng người gầy đến không còn hình người đang đi ra từ nhà tù đó.
Sở Vân vươn hai tay ôm thân mình, dùng sức siết lấy bả vai gầy gò. Khí trời lạnh như vậy, nhưng cô chỉ mặc một bộ quần áo mùa thu thật mỏng, nhưng cô cũng không cảm thấy rét lạnh.
Bởi vì thế giới bên ngoài thật sự tốt hơn nhà tù tối tăm lạnh lẽo kia quá nhiều.
Sở Vân bước từng bước một đi vào nội thành. Trong túi quần của cô chỉ có tám mươi chín đồng, vừa đủ mua một chiếc vé xe đi từ thủ đô đến thành phố Hải.
Cuộc sống trong tù ba năm đã mài mòn tất cả kiêu ngạo của cô, cũng cướp đi sức khỏe của cô. Cô thiếu một quả thận, bởi vì lần đó bị tù nhân đâm bị thương trong ngục nên quả thận bên trái đã vỡ ra và phải cắt bỏ.
Nhưng cô còn chưa đến mức vừa ra tù đã phải đi ăn xin. Cô cần một công việc, chỉ cần có thể nuôi sống chính mình thì dù là việc gì cũng được.
Cô thở phì phò, vì tiết kiệm một chút tiền xe, cô đi thẳng một mạch từ nhà tù ngoại ô phía Tây tới nhà ga.
Mua xong vé xe, Sở Vân đảo mắt nhìn nơi mà cô từng sinh sống. Thành phố to lớn như vậy mà lại không có chỗ cho cô dung thân.
Từ lúc cô vào tù, cha mẹ đã cắt đứt quan hệ với cô, khiến cô vĩnh viễn không muốn trở về tìm bọn họ nữa.
Cô không có nhà, từ nay về sau, chỉ có một mình cô mà thôi.
Một người câm có tiền án cũng không tìm được công việc gì tốt, Sở Vân đứng trước một cây cột điện dán đầy các tấm quảng cáo, thấy trên đó có một câu lạc bộ đêm đang tuyển lao công.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)
Câu lạc bộ đêm...
Sở Vân suy ngẫm, chỗ như vậy rất phức tạp, hạng người nào cũng có, nhưng cũng chỉ có chỗ đó mới không so đo xuất thân của cô.
Cô cắn chặt răng, kéo tấm quảng cáo dán trên cột điện xuống rồi đi tìm địa chỉ trên đó.
Dù cô bị câm, nhưng công việc trong hộp đêm cũng không quá khó khăn.
Khoảng thời gian giáo dục lao động trong tù, Sở Vân không ít lần làm vệ sinh nên động tác của cô rất nhanh nhẹn, lại không ngại tăng ca, bởi vậy trưởng kíp thấy cô thuận mắt nên ngẫu nhiên cũng để cô đi đến mấy khu của kẻ có tiền, thỉnh thoảng còn kiếm được chút tiền boa.
Đêm nay, Sở Vân theo thường lệ mà gõ cửa một gian phòng trong hộp đêm, đẩy cửa đi vào quét dọn.
Trong phòng không mở đèn, Sở Vân rất quen thuộc với địa hình nơi này, không cần bật đèn cũng biết buồng vệ sinh ở đâu.
Cô xách thùng nước và cây lau nhà, theo lẽ thường mà đi vệ sinh bồn cầu trước, chỉ là một mảnh đen nhánh bên ngoài lại truyền đến tiếng quần áo ma sát.
"Lấy bàn tay thối của anh ra, đừng sờ bậy bạ."
Tiếng nói của một cô gái vang lên, mặc dù cô ta nói muốn đối phương lấy tay ra, nhưng giọng điệu lại mềm mại đáng yêu đến tột cùng, hiển nhiên những lời này chỉ là câu tán tỉnh.
Nhưng người đàn ông lại nghĩ là thật, hình như thật sự buông cô ta ra, "Em không thích anh sờ, vậy anh không sờ."
"Anh thật là xấu." Cô gái nũng nịu hết lần này đến lần khác.
Sở Vân chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cô sợ tới mức làm rơi cả cây cọ bồn cầu xuống đất.
"Đều tại anh, làm thím lau công sợ rồi kìa."
Cô gái cười khanh khách, không thèm để ý giọng nói của mình bị người khác nghe thấy. Tên đàn ông kia càng không thèm để ý, gã siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô ta.
"Có người mới tốt, kích thích hơn!"
Hai người không chút e dè mà quấn quít với nhau ở bên ngoài.
Sở Vân sợ tới mức không dám tiếp tục nán lại, vội xách theo tất cả dụng cụ muốn nhanh chóng rời đi, nhưng cô cứ cảm thấy hai giọng nói bên ngoài rất quen thuộc.
Từ khi biến thành người câm, bốn giác quan còn lại của Sở Vân càng trở nên nhạy bén.
Hai người bên ngoài vẫn đang tiếp tục, trong miệng đầy lời lẽ dơ bẩn.
Sở Vân bỗng chấn động, hai giọng nói này không phải là Bạch Tuyết Nhi và Trần Đông Thụy sao?
Chương 8: Hợp mưu gài bẫy
Sở Vân đứng cứng đờ tại chỗ.
Cô không ngờ lại gặp được hai người mà mình không bao giờ muốn nhìn thấy ở thành phố Hải, càng không nghĩ đến, hai người kia lại có liên quan với nhau.
Theo cô biết, không phải Bạch Tuyết Nhi đã đính hôn với Hoắc Mạc Sâm, cũng sắp kết hôn rồi sao?
Sao lại... Sao lại mèo mỡ gà đồng với Trần Đông Thụy?
Là Bạch Tuyết Nhi phản bội Hoắc Mạc Sâm?
Khóe miệng Sở Vân tràn ra một nụ cười lạnh.
Chỉ sợ trong mắt Hoắc Mạc Sâm, Bạch Tuyết Nhi vẫn là thánh nữ thuần khiết không chút bụi trần kia, chắc hắn không biết người đàn bà này đã sớm dăng díu với người đàn ông khác sau lưng hắn.
Là Trần Đông Thụy!
Nhớ tới người đàn ông này, Sở Vân cực kỳ căm phẫn, người này bắt cóc giam giữ mình tận ba năm.
Tuy rằng gã cứu cô khi cô bị thương nặng lúc cứu Hoắc Mạc Sâm trong vụ tai nạn xe cộ, nhưng gã lại tước đoạt tự do của cô, cũng gián tiếp làm hại hiểu lầm giữa cô và Hoắc Mạc Sâm càng ngày càng sâu.
Một tường ngăn cách lại như cách biệt trăm ngàn cảm xúc.
Sở Vân hận không thể lập tức xông ra đánh đôi cẩu nam trần truồng này một trận, chất vấn năm đó rốt cuộc tại sao Trần Đông Thụy lại bắt cóc cô? Gã và Bạch Tuyết Nhi có quan hệ gì?
Nhưng mà...
Cô cúi đầu nhìn bộ quần áo lao công trên người, nếu gây chuyện ở đây thì cô sẽ mất đi công việc không dễ có được này.
Cô vừa để dành được mấy trăm đồng tiền, đây cũng là hy vọng giúp cô sống lại lần nữa.
Chẳng lẽ cô phải giẫm lên vết xe đổ, khiến cuộc đời mình lại bị hủy diệt sao?
Sở Vân hung hăng siết nắm tay, nghiến chặt răng mới có thể nén lại bi thương căm phẫn trong lòng, lại nghe thấy tiếng nói đắc ý vênh váo của hai người đang thỏa thích mây mưa bên ngoài.
"Cô gái xấu xa này, trong bụng toàn là suy nghĩ xấu xa, ngặt nổi lại có cái mặt như hoa sen trắng như thế." Trần Đông Thụy tiếp tục nói.
Mặt Bạch Tuyết Nhi ửng hồng, thở phì phò mắng gã một câu: "Không biết hoa sen trắng là lời mắng chửi à? Anh cũng không tốt hơn em bao nhiêu, nhìn có vẻ hào hoa phong nhã, thực tế còn ác còn độc hơn ai hết. Nhưng nếu không như vậy thì em cũng không dám yên tâm giao con điếm Sở Vân kia cho anh trừng trị."
Sở Vân ngẩn ra, không nghĩ tới hai người này lại nhắc tới mình, vội vàng tới gần cửa lắng nghe.
Trần Đông Thụy cúi đầu cười, "Hai chúng ta là sài lang xứng với hổ báo, quá hợp."
Gã bóp lấy hông của Bạch Tuyết Nhi, giống như chưa thỏa mãn, "Chẳng lẽ anh chỉ giúp em có lần đó thôi à? Em hao tâm tổn trí muốn thu phục thằng con hoang của nhà họ Hoắc kia, còn không phải vì nhìn trúng thân phận của nó? Thậm chí không tiếc tạo ra một vụ tai nạn xe để anh giam cầm Sở Vân, để cô ta không cách nào đến gần Hoắc Mạc Sâm, em thì leo lên thay vị trí. Chậc chậc, em không sợ thật sự làm Hoắc Mạc Sâm chết hay tàn phế à."
Bạch Tuyết Nhi hừ lạnh một tiếng, "Nếu anh thật sự giết chết anh ta thì em sẽ không để yên cho anh. Tàn phế thì đã sao, em không phải nhìn trúng bề ngoài của anh ta. Anh không biết đâu, trong ba năm anh ta suýt tàn phế, em phải chịu đựng khổ sở thế nào."
"Cũng đúng, nếu không em cũng sẽ không tới tìm anh."
Trần Đông Thụy cười nhẹ, hai người lại dây dưa với nhau, mây mưa không ngừng nghỉ.
Cho nên, thì ra tất cả mọi chuyện bao gồm mình bị giam cầm, Hoắc Mạc Sâm bị tai nạn, và những sự kiện xảy ra sau đó đều là Bạch Tuyết Nhi và Trần Đông Thụy hợp mưu gài bẫy!
Chương 9: Gây sóng gió
Chuyện như vậy thật sự khiến người ta quá khiếp sợ.
Sở Vân không dám tưởng tượng, Bạch Tuyết Nhi lại to gan lớn mật mà giở thủ đoạn độc ác đến như thế.
Thì ra tất cả bất trắc đều do kẻ có ý xấu sắp xếp gài bẫy!
Cô và Hoắc Mạc Sâm trực tiếp bị người ta chia rẽ!
Thân thể cô không tự chủ được mà phát run, sáu năm ác mộng của cô đều do hai người bên ngoài ban tặng.
Nhớ tới ba năm bị giam cầm, cô không lúc nào là không muốn trở lại bên cạnh Hoắc Mạc Sâm, nhưng vẫn không thể, lại nghĩ đến ba năm sống không bằng chết, không hề tôn nghiêm trong tù, nghĩ đến lá lách và tiếng nói mất đi vì vụ tai nạn, nghĩ đến quả thận bị cắt bỏ trong ngục...
Nhớ đến mọi chuyện, mọi ân oán, Sở Vân hận không thể lao ra khỏi toilet, tự tay bóp chết bọn họ!
Nhưng cô không thể.
Thân thể cô đã rách nát tàn tật, còn có cái gì để liều mạng với hai người họ.
Ba năm trong tù dạy Sở Vân nhiều nhất chính là nhẫn nhục.
Cô biết mình không thể xúc động, hai người này lòng dạ độc ác đến thế, nếu bị bọn họ biết mình phát hiện bí mật của họ thì nhất định sẽ nghĩ cách làm mình câm miệng.
Có lẽ sẽ nhốt cô lại giống như trước kia, hoặc là làm ác hơn, dứt khoát hơn...
Cô đã không phải Sở Vân của trước kia, tuyệt đối không thể ngu xuẩn đưa tới cửa được.
Sở Vân nghĩ thông suốt thì thầm quyết định, dùng sức nuốt ngược bi thương thù hận vào trong bụng. Cô xách thùng nước và bàn chải trên đất lên, hít sâu một hơi, mở cửa phòng rửa tay ra, cúi đầu bước nhanh rời khỏi đó.
Cô cảm thấy thật hồi hộp, cầu nguyện bọn họ đừng gọi mình lại rồi nhận ra cô.
Trong bóng tối, cô khom lưng mà vội vã đi ra hỏi cửa.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)
Tiếng mây mưa trong phòng vẫn còn tiếp tục, Sở Vân buồn nôn mà đóng cửa lại, cô biết, còn có một người khác phải biết được chân tướng này!
Đó là Hoắc Mạc Sâm.
Rốt cục chờ đến tan ca, Sở Vân thu dọn đồ đạc rồi vội vã rời khỏi hộp đêm. Cô không thể nói chuyện, đồng thời cũng sợ Hoắc Mạc Sâm biết hành tung của mình, cô còn chưa sẵn sàng gặp lại Hoắc Mạc Sâm.
Cô từng yêu hắn sâu đậm, nhưng ba năm nay cô cũng nếm trải quá nhiều đau khổ!
Bây giờ cô rất sợ Hoắc Mạc Sâm, không chỉ sợ, có thể nói là khiếp đảm.
Cô và Hoắc Mạc Sâm đã được định sẵn là hai đường thẳng song song, đã đi về hai hướng khác nhau càng lúc càng xa, không bao giờ có liên quan gì nữa.
Nếu có thể, cả đời cô không muốn gặp lại Hoắc Mạc Sâm nữa.
Nhưng vận mệnh lại thích trêu đùa cô như vậy, nếu cô đã biết chân tướng của sự thật, cũng không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cô cũng không chờ mong mình và Hoắc Mạc Sâm còn có thể có gì, nhưng cô không thể đeo nổi oan này cả đời!
Sở Vân dùng cái di động cũ giá rẻ mà mình mua được, soạn tin nhắn gửi tất cả mọi chuyện mình nghe thấy trong phòng, nói cho Hoắc Mạc Sâm biết tội ác ngập trời của Bạch Tuyết Nhi cùng Trần Đông Thụy.
Cô còn nhớ số điện thoại của Hoắc Mạc Sâm, nhưng cô không xác định Hoắc Mạc Sâm có đổi số hay không.
Mang thái độ thăm dò, cô gửi nặc danh cho Hoắc Mạc Sâm một tin nhắn, không bao lâu sau, cô nhận được điện thoại của hắn.
"Alo?"
Khi giọng nói đã lâu không nghe thấy kia truyền đến xuyên qua điện thoại, trái tim Sở Vân vẫn không tự chủ mà lỡ một nhịp.
Qua lâu như vậy, cho dù Hoắc Mạc Sâm không còn chút tình nghĩa và thương tiếc nào với cô, nhưng hắn vẫn là người cô trân trọng nhất dưới đáy lòng.
"Sở Vân." Giọng nói lạnh như băng giống như trời đông giá rét tháng mười hai.
"Xem ra cô ngồi tù ba năm vẫn chưa đủ, vừa được thả ra lại bắt đầu gây sóng gió."
Chương 10: Gặp lại
Sở Vân nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng nói ẩn chứa lửa giận của Hoắc Mạc Sâm kêu tên của mình. Cô sợ tới mức cúp điện thoại, bởi vì tay run nên di động rơi xuống khỏi tay, rớt xuống mặt đất, phát ra một tiếng “Bịch”.
Thình thịch thình thịch.
Trái tim cô hết sức kinh hoàng, không biết vì sao Hoắc Mạc Sâm nhận định là cô gửi nhắn tin cho hắn, nói cho hắn biết việc này.
Mà cô cũng không biết, từ khi cô ra tù tới nay, Hoắc Mạc Sâm đã phái người theo dõi cô sát sao, hiện tại Hoắc Mạc Sâm cũng đang ở thành phố Hải.
Sở Vân hoảng hoảng hốt hốt về tới ký túc xá, trong ngày đông giá rét, một chiếc Maybach màu đen đang đậu bên đường của tiểu khu bỏ hoang, có vẻ rất chói mắt.
Sở Vân muốn lập tức chạy trốn, biến mất khỏi trận tuyết lớn này.
Là Hoắc Mạc Sâm, hắn tìm tới.
Nhưng Hoắc Mạc Sâm không cho cô cơ hội thoát đi.
Hắn hung hăng dẫm Sở Vân ngã xuống đất, nhấn nửa khuôn mặt cô vào sâu trong lớp tuyết.
Sự lạnh lẽo thấu xương lan tràn ra cả người Sở Vân, nhưng Hoắc Mạc Sâm vẫn không chịu bỏ qua, hình như muốn hung hăng nghiền nát cô trong tuyết.
"Cô cho là mình có thể chạy thoát sao? Sở Vân, xem ra cuộc sống ba năm trong tù cũng không thể cảm hóa cô, cô vẫn thấp hèn và độc ác như vậy."
"Dám tìm một đứa bé đến nói bậy bạ về Tuyết Nhi."
"Cô đáng chết!"
Trong thời tiết mùa đông khắc nghiệt, Sở Vân cảm thấy cả người mình phát lạnh. Đúng rồi, trong mắt Hoắc Mạc Sâm, mình chỉ là một người đàn bà ác độc tâm địa rắn rết.
Hiện tại hắn toàn tâm toàn ý yêu thương, tin tưởng Bạch Tuyết Nhi. Khi Hoắc Mạc Sâm yêu một người thì sẽ bỏ ra tất cả.
Lúc này mở miệng đã trở thành hy vọng xa vời, nhưng Sở Vân vẫn cố gắng ra sức phát ra âm thanh từ cổ họng.
Không phải cô, chuyện bẩn thỉu đó không phải do cô làm!
Cô không tìm người đến nói dối!
Những lời cô nói đều là sự thật!
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)
Quanh người Hoắc Mạc Sâm tỏa ra một luồng sát khí dữ dội, như một con thú điên cuồng có đôi mắt đỏ rực.
Hắn kéo Sở Vân bị băng tuyết làm lạnh cóng đến mức cả người phát run, ném cô vào ghế sau xe của mình.
"Chát." Một cái tát vang dội vang lên trong không gian chật hẹp.
Gò má Sở Vân lập tức sưng đỏ lên, hiện ra năm dấu tay rõ ràng. Đầu của cô bị cái tát này làm chấn động đến mức vang lên ù ù, mà Hoắc Mạc Sâm nhân lúc cô còn chưa kịp phản ứng thì đã áp sát tới. Cả người hắn đè lên, bàn tay dùng sức bóp cổ họng Sở Vân.
"Tuyết Nhi là giới hạn của tôi, đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi. Nếu không tôi sẽ khiến cô chết không toàn thây, tôi nói được thì làm được."
Giọng nói của hắn nhẹ như lông chim, nói giống như tảng đá ngàn cân đập vụn trái tim Sở Vân.
Lực siết trên cổ cô đang từ từ buộc chặt, Sở Vân cố gắng nâng mắt lên nhìn hắn, đã sắp không thể thở nổi nữa.
Ba năm, gương mặt cô muốn quên đi nhưng làm thế nào cũng không thể, hiện giờ cứ mở miệng là hy vọng cô chết không có chỗ chôn.
Mệt mỏi quá... Thật sự mệt mỏi quá...
Sở Vân tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, cằm hơi nâng về phía trước.
Cô đang xin được chết, sống tạm giống như con kiến thế này thì có ý nghĩa gì nữa?
Không bằng sớm chết đi, có lẽ còn có thể giữa được chút tôn nghiêm và thể diện sau cùng.
Trên hàng lông mi thật dài đọng lại những giọt nước mắt trong suốt, lông mi Sở Vân khẽ run, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay kia tái nhợt đến mức không có chút máu, trông rất yếu ớt.
Giọng nước mắt kia rơi vào mu bàn tay của Hoắc Mạc Sâm, giống như đốt làn da của hắn thủng ra một cái lỗ.
Trái tim Hoắc Mạc Sâm chợt nhảy dựng, bỗng xuất hiện một cảm xúc không rõ. Người phụ nữ này trở nên gầy như vậy từ bao giờ?
Trên dưới toàn thân giống như không có chút thịt, chỉ còn lại một nắm xương cốt.
Còn gương mặt và đôi môi tái nhợt không còn chút máu của cô nữa.
Môi của cô...
Cho dù màu môi khó coi đến cỡ nào thì hôn lên vẫn rất mềm mại.
Khi Sở Vân cho là sinh mệnh của mình sắp kết thúc, Hoắc Mạc Sâm lại hôn cô.