Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41-45
Chương 41: Không vào giới giải trí thì thật đáng tiếc cho một nhân tài
Sở Vân lắc đầu, nắm chặt ống quần của Hoắc Mạc Sâm dùng sức kéo xuống.
Cô mong sao Hoắc Mạc Sâm có thể nhìn được mấy chữ trên giường kia.
Đó đều là những oan khuất do cô dùng máu tươi để viết ra!
Nhưng động tác này dưới con mắt của Hoắc Mạc Sâm lại giống như đang cầu xin Trần Đông Thụy.
Không so sánh thì không có tổn thương!
Ba năm trước lúc hắn gặp chuyện không may, cô và Trần Đông Thụy cao chạy xa bay, sau đó lại muốn dựa dẫm vào hắn. Vì xua đuổi Bạch Tuyết Nhi bên cạnh hắn mà có thể ra tay tàn độc với Bạch Tuyết Nhi có quan hệ thân thích.
Còn vụ tai nạn xe mà hắn gặp phải lúc đó chắc như đinh đóng cột là đều xuất phát từ tay Sở Vân mà ra!
Mà giờ đây cô lại dùng hai bàn tay đầm đìa máu tươi cùng tội ác của mình để tóm chặt hắn, vọng tưởng là có thể cầu tha thứ ở hắn sao?
Hoắc Mạc Sâm nghĩ tới những điều này, khóe miệng cong lên một ý cười lạnh lùng.
Hắn ngồi xổm xuống, đưa tay ra bóp chặt cạnh hàm của Sở Vân.
Hắn dùng sức như vậy khiến khuôn mặt cô đau đớn trợn mắt, mà Trần Đông Thụy ở bên này đều nghe thấy những tiếng ‘kẽo kẹt’ vang lên.
“Trần Đông Thụy ở trong lòng cô quan trọng đến vậy sao?”
Hoắc Mạc Sâm cười lạnh một tiếng, trong con ngươi hiện lên sự lạnh lẽo hung lệ hết sức rõ ràng.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Cạnh hàm của Sở Vân bị hắn bóp chặt đau đớn, Sở Vân giờ muốn lắc đầu cũng khó.
Cô cũng chỉ đành phát ra những âm thanh khó nghe.
“Câm miệng!”
m thanh vừa phát ra đã bị Hoắc Mạc Sâm quát lớn chặn lại, hắn không có quên lúc đi tới cửa thì trong miệng Sở Vân đều phát ra âm thanh như vậy. Đặc biệt chính là những lời mà bồi bàn đi đến nói cho hắn biết.
Như vậy, có phải là Trần Đông Thụy cố ý bảo bồi bàn đến giữ chân hắn không?
Hắn đi thì hai người bọn họ mới có cơ hội làm trò!
Nhưng rõ ràng không nói được gì nhưng cô ở trước mặt Trần Đông Thụy lại có thể phô trương đến vậy!
“Ô ô….A…”
Cô dùng hết sức mình để phát ra tiếng, muốn bày tất thảy mọi chuyện rõ ràng từng chút ngay trước mặt của Hoắc Mạc Sâm, muốn vì bản thân tẩy rửa đi nỗi oan khuất.
Nhưng như vậy thì có tác dụng gì chứ?
Cứ khi cô mở miệng lại phát ra những âm thanh khó nghe như vậy, cô cũng chỉ là một con quái vật biết rống mà thôi.
Còn sắc mặt của Hoắc Mạc Sâm lúc này thay đổi kịch liệt, mặt của hắn muốn lạnh bao nhiêu có bấy nhiêu, ánh mắt muốn ác độc ra sao có bằng đấy.
Sở Vân cũng không đoái hoài nhiều như vậy.
Cô dùng sức nhéo thật mạnh Hoắc Mạc Sâm, thừa thế lại đẩy Hoắc Mạc Sâm một cái. Hoắc Mạc Sâm không ngờ rằng Sở Vân lại có thể phản kích được như vậy.
Nhất thời bị cô đẩy ngã xuống.
Đang lúc muốn phát rồ thì Sở Vân bỗng nhiên nắm chặt ga trải giường dưới thân phanh ra trước hắn.
Lần này Hoắc Mạc Sâm thật sự có thể nhìn thấy được rồi. Hơn nữa con nhìn thấy rất rõ ràng.
Cái cỡ chữ khổ to bằng máu như đâm vào mắt của hắn, hắn có thể nhìn thấy được đôi môi mềm nóng của cô vẫn còn lưu lại vết xước nhỏ.
Nhìn thấy đôi mắt khẩn thiết của Sở Vân. Cô vẫn đang không ngừng nhìn về phía hắn lắc đầu.
Hoắc Mạc Sâm lạnh lùng cười, “Sở Vân, cô không gia nhập giới giải trí thật là đáng tiếc cho một nhân tài mà!”
Hoắc Mạc Sâm đi đến trước mặt Sở Vân, ngạo nghễ nhìn Sở Vân bằng nửa con mắt, con ngươi không hề có nửa điểm do dự, ngoài nhẫn tâm ra thì chỉ còn sự lạnh lẽo trong đó.
Lời nói của hắn lại càng thêm châm chọc và trào phúng.
Sở Vân lắc đầu, không phải đâu!
Cô không có diễn gì hết, cô không có cố ý bôi nhọ ai cả.
Những điều này toàn là sự thật, vì sao hắn lại không tin cơ chứ.
“Anh…”
Sở Vân dùng hết sức, khó khăn lắm mới phun ra được chữ này.
Nhưng khi Hoắc Mạc Sâm nghe thấy lại thấy cực kì không tròn vành rõ chữ.
Hắn căn bản không biết Sở Vân nói cái gì!
Hơn nữa nhìn Sở Vân với bộ dạng cật lực thế này Hoắc Mạc Sâm càng chán ghét tới cực điểm. Hắn không muốn nhìn thêm nữa.
Trực tiếp gọi điện thoại nói: “Ngươi đâu, đưa Trần Đông Thụy và Sở Vân đến ngoại ô phía đông cho tôi….!”
Dứt lời Hoắc Mạc Sâm trực tiếp ngắt điện thoại.
Hắn đạp Sở Vân ở bên cạnh ra một góc, khóe miệng lộ ra ý cười tà ác, “Cô yên tâm, lần này tôi nhất định tác thành cho hai người!”
Chương 42: Chiêu khích tướng
“Không…U..u….ách…ách…”
Mặc dù biết mình không thể nói được điều gì, nhưng Sở Vân vẫn không bỏ cuộc.
Lần này Hoắc Mạc Sâm hiểu lầm tai hại rồi.
Nhưng Hoắc Mạc Sâm lại ghét cô, cực kì ghét bỏ giọng nói này.
Trần Đông Thụy đâu rồi?
Hắn bị Hoắc Mạc Sâm đánh cho ngã nhào ra đất, toàn thân bị thương nhiều chỗ căn bản là muốn bò dậy cũng không bò nổi.
Còn Sở Vân lại càng.
Vì giải thích cho sự minh bạch của mình, cô lúc này sẽ không rời đi.
Hoắc Mạc Sâm ngồi dựa hoàn toàn trên ghế sofa, mặt mũi lạnh nhạt thờ ơ nhìn hai người kia.
Đối với mấy động tác vung chân vung tay linh tinh hiện giờ của Sở Vân, Hoắc Mạc Sâm chỉ càng thêm chán ghét.
Mà cái cảm giác chán ghét này hắn căn bản là không muốn chịu đựng nữa, hắn nắm chặt cốc trà trên khay lên trực tiếp ném về phía Sở Vân.
“Cheng!”
Sở Vân và Trần Đông Thụy đều có thể nghe thấy tiếng động này.
Ong ong.
Sở Vân dường như còn nghe được tiếng động đó đang nổ tung trong đầu, hơn nữa còn vang vọng không ngừng.
Thậm chí, cái con người mỏng manh yếu đuối như Sở Vân hoàn toàn không thể chống lại được sức mạnh bất ngờ như vậy, cả người cô ngã xuống, ót sau đầu đập xuống đất, âm thanh vang lên vô cùng thanh thúy.
Thấy một màn như vậy, khóe miệng Trần Đông Thụy câu lên một tia cười lạnh.
Bạch Tuyết Nhi gọi điện cho gã nói muốn gã chụp lại cảnh Sở Vân đang ở trên giường, không phải là muốn Sở Vân thân bại danh liệt hay sao, muốn Sở Vân hoàn toàn biến mất trong lòng Hoắc Mạc Sâm.
Thế thì còn cái gì trực tiếp hơn là để gã tự mình làm chứ?
Phải biết rằng, năm đó Hoắc Mạc Sâm là người tưởng rằng Sở Vân là bỏ đi cùng gã.
“Hoắc Mạc Sâm, mày động tay động chân với phụ nữ thì oai phong gì chứ! Có ngon thì cứ nhằm vào tao đây này! Không phải là mày đã có Bạch Tuyết Nhi rồi sao? Tao và Sở Vân có yêu nhau hay không liên quan đếch gì đến mày!”
Lúc này Trần Đông Thụy còn cố tình thêm mắm dặm muối, rõ ràng người dây dưa với nhau là gã và ả Bạch Tuyết Nhi kia, nhưng lúc này lại đổ hết tất cả điều đó lên người cô.
Đây là đang bắt nạt cô không nói được sao?!
Sở Vân cũng không phải là loại hổ giấy như vậy.
Hơn nữa vào thời khắc mấu chốt như vậy, cô càng phải thanh minh cho mình, không thể khiến cho Hoắc Mạc Sâm càng thêm hiểu lầm cô nữa!
Sở Vân nhẫn nhịn bình tĩnh, lê lết từng bước giống như một con ốc sên muốn bò đến trước mặt Hoắc Mạc Sâm.
Nhưng ban nãy Hoắc Mạc Sâm ném chén trà vào chắn cô khiến cô đau đến hoa mắt, sau đó còn có thêm một luồng nước nóng âm chảy từ trên xuống không đến trong gang tấc thì tầm mắt của cô đang bị máu tươi nhuốm đỏ rồi.
“U….U….”
Cô vẫn muốn thử lên tiếng nhưng vô ích.
Nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Sở Vân, Trần Đông Thụy nghĩ cô thật ngu ngốc.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Nhưng giây tiếp theo, Sở Vân lại dùng máu tươi mà viết lên sàn nhà: Không phải tôi, thật sự không phải tôi! Tất cả là do Bạch Tuyết Nhi cố ý hãm hại, tôi thực sự không….
Sở Vân cuối cùng chưa kịp viết xong đã hôn mê bất tỉnh.
Trần Đông Thụy bắt đầu dùng chiêu khích tướng, “Hoắc Mạc Sâm, nếu như Sở Vân bị chết thì ông đây tuyệt đối không tha cho mày!”
“Cô ta chết thì mày cũng chết theo thôi, chẳng lẽ muốn thành ma về báo thù tao sao?” Nghe thấy mấy lời của Trần Đông Thụy, Hoắc Mạc Sâm thấp giọng cười nói: “Cũng không biết lượng sức mình được mấy hơi!”
Nói xong ánh mắt Hoắc Mạc Sâm dâng lên sự lạnh lẽo.
Giây phút hắn đứng dậy, hiển nhiên là nhìn thấy hàng chữ Sở Vân viết trên sàn nhà.
Mặt của hắn càng lạnh hơn.
Thật đúng là sắp chết đến nơi nhưng cũng không dừng được việc vu oan cho Bạch Tuyết Nhi!
Nếu như Sở Vân không bị ngất thì hắn nhất định sẽ cho cô biết mặt!
Thế nhưng Trần Đông Thụy thì vẫn tỉnh táo. Nên hắn phát tiết toàn bộ lửa giận đang bóp chặt trong trái tim lên người của Trần Đông Thụy. Ngay giây phút cú đạp gần chạm đến người thì Trần Đông Thụy đột nhiên cười một cách lạnh lẽo: “Hận tao sao? Nhưng Sở Vân lại cứ chủ động hiến dâng cho tao đấy? Mày không biết được đâu, cho dù miệng của cô ấy có vấn đề nhưng trái tim thì luôn hướng về phía tao, cô ấy gắng sức như vậy……”
Trần Đông Thụy còn chưa nói xong thì đã bị một quyền của Hoắc Mạc Sâm nện xuống quai hàm.
Mắc dù hàm dưới truyền đến từng con đau buốt nhưng Trần Đông Thụy cũng không chịu bớt mồm đi.
Gã ta mở miệng be bét màu, “Mày càng tức thì càng chứng minh mày đang ghen với tao. Hoắc Mạc Sâm à, tao biết Sở Vân từng ở bên cạnh mày, nhưng hiện giờ cô ấy là người phụ nữ của tao, mày vẫn nên hiểu chuyện một chút đi chứ? Cái màng mỏng của Bạch Tuyết Nhi cũng bị tao phá….
“Bịch!”
Hoắc Mạc Sâm lại đá thêm một cước khiến cho Trần Đông Thụy ngã nhào xuống đất!
Chương 43: Để tôi nghĩ xem nên làm cách nào để tác thành cho hai người
“Tự tìm cái chết!”
Hoắc Mạc Sâm nghiến răng nghiến lợi, giọng nói như phát ra từ kẽ răng.
Vừa dứt lời, Hoắc Mạc Sâm nhảy đến trước mặt Trần Đông Thụy, dùng một cước đạp mạnh vào lưng của gã.
Nhưng điều này sao có thể phát tiết được sự căm hận trong hắn?
Hoắc Mạc Sâm đá một cái, một lực tấn công mạnh mẽ nện trúng bụng của Trần Đông Thụy.
“A----!”
Trần Đông Thụy đau đớn kêu lên một tiếng thảm thiết.
“Trần Đông Thụy, mày nghĩ mấy lời nói này của mày là khiến tao tức giận được sao? Gì cơ? Nói cho ngươi biết, Sở Vân chả là cái thá gì đối với tao cả, tao còn đang mong cô ta sớm chết đi đây!”
Hoắc Mạc Sâm nắm chặt nắm tay, gân xanh rắn chắc nổi lên đầy cánh tay.
Cheng-----
Lại một tiếng vỡ lớn vang lên, Hoắc Mạc Sâm cầm lấy chai rượu trên bàn đập vào đầu Trần Đông Thụy.
Chỉ trong gang tấc, thủy tinh nát vụn, mùi máu tanh nồng sền sệt nhất thời bay ra khắp nơi.
Trần đông Thụy bị một cú đó của Hoắc Mạc Sâm trực tiếp lăn trong đám vụn thủy tinh.
Cơn đau đớn sắc bén bao vây lại từ bốn phương tám hướng, Trần Đông Thụy cắn răng chịu đựng muốn thoát khỏi đống mảnh vụn thủy tinh kia.
Nhưng gã đã bị Hoắc Mạc Sâm đánh cho tơi bời hoa lá đến mức này rồi thì làm sao còn có sức lực gì nữa chứ.
Gã không thể đứng dậy được, hai chân vô lực xụi lơ khụy xuống.
Những mảnh vụn thủy tinh ở bên dưới lại giống như những mũi dao sắc liên tục cắm vào bàn tay, bắp đùi trên dưới toàn thân gã.
“Hoắc Mạc Sâm, có phải mày đang thẹn quá hóa giận hay không, đến người phụ nữ của mình mà còn không giữ được!”
Thậm chí lúc này gã còn dám dùng toàn bộ sức lực còn lại gào thét, bộ dạng hiện giờ giống như một con dã thú mất hết hồn vía.
Hoắc Mạc Sâm nhìn một Trần Đông Thụy như vậy, trong lòng chỉ thấy buồn cười.
Hắn giơ cao chân giáng một cú đá vào chiếc đầu đầy máu của Trần Đông Thụy, gương mặt hầu như phế bỏ của gã lúc này lại bị hắn dùng lực đay nghiến một chút.
“Trần Đông Thụy, hôm nay tao sẽ tác thành cho hai người bọn mày.”
“Ừm, để tao nghĩ xem phải tác thành cho hai người các ngươi kiểu gì đây?”
Hoắc Mạc Sâm ngạo nghễ coi thường nhìn chằm chằm Trần Đông Thụy và Sở Vân đang chật vật không ngóp đầu nổi ở trên đất, không còn gì có thể nhận dạng nổi.
Hơi thở của hắn càng trở lên hung ác, giống như là Tu La vừa chui ra khỏi địa ngục.
Trần Đông Thụy biết Hoắc Mạc Sâm hiện tại đang nóng giận vô cùng, cho nên gã cố ý bơm thêm: “Hoắc Mạc Sâm, mày xuống tay với tao là được rồi, sao lại giày vò người phụ nữ của tao làm gì?”
“Người phụ nữ của tao sao?”
Năm chữ này được Trần Đông Thụy cố gắng nhấn mạnh, ý tứ bên trong cực kỳ châm chọc.
Phải biết rằng Sở Vân và Hoắc Mạc Sâm từng là một đôi yêu nhau vô cùng nồng nhiệt.
Sở Vân bên này nghe thấy mấy lời đó thì không ngừng lắc đầu nguầy nguậy, phát ra những âm thanh ‘u..u’ khó nghe. Cô không thể làm gì được.
Hoắc Mạc Sâm lúc này lửa cháy dầu sôi, hắn đã tức giận đến cực điểm rồi.
Hắn nắm Trần Đông Thụy lên, hung hăng đạp cho gã một cước bay người, sau đó cứ một đấm lại đến một đấm, không có nửa điểm dừng lại.
“Răng rắc.”
Trần Đông Thụy có thể nghe thấy rõ ràng tiếng các khớp xương của mình bị gãy, cơ thể giống như bị xé toạc.
Gã sẽ bị Hoắc Mạc Sâm giết chết mất.
“Hoắc Mạc Sâm, nếu như tao chết, anh em của tao nhất định sẽ trả thù cho tao! Năm đó Sở Vân vì giúp tao mà đã nghĩ kế hãm hại mày, ba năm trước tao đã cho Sở Vân tất cả mọi thứ rồi, nếu như tao hay là Sở Vân chết ở chỗ này, thì video năm đó tao quay cùng với Bạch Tuyết Nhi nhất định chỉ trong một thời gian ngắn sẽ bị lan truyền trên mạng.”
“Hoắc Mạc Sâm, mày muốn Bạch Tuyết Nhi chết không.”
Trần Đông Thụy cười ha hả thành tiếng, nhưng giây phút gã cong môi lên thì mồm miệng cũng hộc ra máu tươi.
Gã mới không thèm quan tâm Sở Vân sống chết ra sao, gã chỉ biết bản thân mình không muốn chết.
“A, a….a….!”
Chương 44: Cẩu nam nữ trời sinh một cặp
Trần Đông Thụy dùng mấy cái lời lẽ đê tiện cố ý uy hiếp hắn thì hắn cũng không nói làm gì, nhưng Sở Vân lại dùng cái bộ dạng đó phối hợp với Trần Đông Thụy.
“Im hết đi!” Hoắc Mạc Sâm tiện ta cầm một chai bia lên hung hăng ném xuống đất, hắn không muốn nghe hai người này đong đưa với nhau nữa.
Quả nhiên cẩu nam nữ thì thường đi một cặp!
“Uy hiếp tao sao? Tao đây thật muốn xem xem người đã chết rồi thì truyền tin tức ra ngoài kiểu gì!” Hoắc Mạc Sâm nhẹ nhàng chuyển động trái cổ của mình, khóe miệng cong lên một ý cười lạnh.
“Sở Vân trước kia thích mày bởi điểm nào? Gương mặt này của mày, hay là…” Hoắc Mạc Sâm câu lên một nụ cười lạnh tà ác.
Hãn khua khua tay vài cái liền có thủ hạ bên dưới ném đến một chiếc dao nhỏ.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Hoắc Mạc Sâm cầm dao, từ mặt của Trần Đông Thụy đến nửa thân dưới của gã ta…
Dao sắc bán dán chặt vào thịt khiến cho Trần Đông Thụy sợ tới cực điểm, cả người rung lắc kịch liệt giống như cá lóc.
“Đâm rồi!”
Hoắc Mạc Sâm trước tiên vạch một đường lên mặt Trần Đông Thụy, sau đó dùng dao từng nét từng nét khắc xuống.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Ding ding ding.
Đúng lúc này điện thoại di động của Hoắc Mạc Sâm vang lên.
Khoái cảm đang được trả thù bỗng nhiên bị gián đoạn, mặt lạnh của Hoắc Mạc Sâm tương đối mất hứng.
Giọng nói hết sức lo lắng của đầu dây bên kia vang lên, “Hoắc tổng, mau về đi, Hoắc lão gia đột nhiên qua đời rồi.”
Qua đời?
Hoắc Mạc Sâm nghe thấy hai chữ này ngay lập tức chết lặng, có điều chỉ một giây sau hắn đã khôi phục lại trạng thái bình thường.
“Chuyện từ khi nào?” Hoác Mạc Sâm lạnh lùng bình tĩnh hỏi lại.
“Mới, mới vừa nãy.” Đầu bên kia điện thoại lắp bắp nói, giống như đang bi thương đau khổ đến cực hạn.
Môi mỏng Hoắc Mạc Sâm mím thật chặt, không trả lời lại.
“Hoắc tổng, ngài mau trở về đi, là con trai của Hoắc lão gia thì phải là người đầu tiên đến phát tang.”
“Ừ.” Nhìn xéo sang Trần Đông Thụy một cái, Hoắc Mạc Sâm gật đầu.
Cúp điện thoại xong, chân phải của Hoắc Mạc Sâm vươn ra sau một chút, ngồi nửa xổm trước mặt Trần Đông Thụy.
Còn chưa chờ Hoắc Mạc Sâm nói, Trần Đông Thụy đã chủ động bắt đầu khiêu khích, “Sao vậy? Hoắc Mạc Sâm? Có phải là trong nhà gặp chuyện gì rồi đúng không! Mày bây giờ không quản nổi chuyện nhà mình đâu.”
Trong ánh mắt Hoắc Mạc Sâm vẫn lạnh lùng như cũ, “Hôm nay coi như mày gặp may, có điều sau này nếu hai người chúng mày nhìn thấy tao tốt nhất là nên đi đường vòng đi!”
“Có bản lĩnh thì mày cứ giết chết tao đi!”
Rõ ràng là sợ muốn chết nhưng Trần Đông Thụy vẫn già mồm cãi cố.
Hoắc Mạc Sâm nghĩ có chút buồn cười, “Trần Đông Thụy, hai người chúng ta còn nhiều thời gian lắm. Nếu như tao muốn giết mày thì việc đó không phải là dễ như trở bàn tay sao?”
“Hơn nữa để mày chết luôn thì thật dễ dàng cho mày quá, mục đích của tao là khiến mày sống không bằng chết.” Hoắc Mạc Sâm lạnh lùng mà nói.
“Hoắc Mạc Sâm, chuyện còn chưa kết thúc đâu, để xem xem tao và mày ai mới là người có thể cười tới cuối cùng!” Cái dáng vẻ tham sống sợ chết hiện giờ của Trần Đông Thụy không ngờ lại dám trực tiếp khiêu khích móc máy Hoắc Mạc Sâm.
“Được thôi, để tao xem xem hai người chúng ta ai sẽ là người cười đến cuối cùng.”
Sau khi nói xong, Hoắc Mạc Sâm chậm rãi đứng lên, phủi chút bụi bặm vương trên ống quần tây, bước chân thật dài đi từ trong phòng ra.
Bóng người của Hoắc Mạc Sâm từ từ trở nên không rõ, Trần Đông Thụy lúc này mới xụi lơ, cố gắng hít từng ngụm hơi thở.
“Hừ”
Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa là cậu em của gã đi rồi. May sao vẫn còn.
Hiện giờ Hoắc Mạc Sâm đi rồi, đã đến lúc vày chết Sở Vân!
Sở Vân lúc này cũng dùng một sức lực mạnh mẽ cố gắng đứng dậy, trạng thái cơ thể cô tốt hơn Trần Đông Thụy một chút.
Dù gì cô cũng không bị Hoắc Mạc Sâm đánh tơi bời.
Sở Vân thử đứng lên, nhưng gã Trần Đông Thụy với ý chí cực mạnh đã đứng lên trước cô một bước.
Sau đó Trần Đông Thụy cứ giống như ác ma tiến gần đến cô.
“Sở Vân, chuyện suốt từ nãy giờ mày đều nhìn thấy rồi chứ, Những lời Hoắc Mạc Sâm nói đó mày chắc đã nghe thấy rồi đúng không?”
Chương 45: Sở Vân, mày không đáng được sống!
Nhìn thấy cái dáng vẻ hiện giờ của Trần Đông Thụy, Sở Vân y như một con thú nhỏ đang bị kinh sợ.
Điều này khiến cho cô nhớ lại thời gian bị Trần Đông Thụy nhốt lại, muôn ngàn kiểu giày vò vả mặt của gã khiến cô không thể chịu được.
Cô một lòng muốn thoát khỏi đây, nhưng gã Trần Đông Thụy giống như nhìn thấu được tâm can của cô vậy, ngay lập tức nổi giận đùng đùng.
“Sở Vân, lá gan của mày to lên rồi phải không?”
Động tác của Trần Động Thụy rất nhanh, lại còn là đàn ông nữa cho nên trong nháy mắt đã kéo được tóc của Sở Vân sau đó dùng một lực mạnh tát xuống, Sở Vân cảm giác được da đầu mình cũng trở nên tê dại.
Nhưng cả người cô ngay giây sau lại bị kéo lê trên sàn nhà!
Cái loại cảm giác bất lực và sợ hãi này như nhấn chìm Sở Vân, Sở Vân cực kỳ đau đớn khổ sở. Nước mắt chan chứa ướt đẫm, cô dùng một ánh mắt cầu xin đầy bất lực nhìn Trần Đông Thụy.
“Đừng vọng tưởng tao sẽ tha cho mày, ai bảo mày là cái chướng ngại của Tuyết Nhi làm gì!”
Trần Đông Thụy không hề có chút thương hại gì đối với Sở Vân vì gã ta sớm đã bị Bạch Tuyết Nhi tẩy não rồi.
“Sở Vân, mày thấy kế hoạch ban nãy của tao thế nào, hoặc nói cách khác, mày thấy kĩ năng diễn xuất của tao đỉnh không? Hoắc Mạc Sâm đã bị tao làm cho quay mòng mòng rồi!”
Trần Đông Thụy nâng cằm Sở Vân lên cười ha hả.
Sở Vân tức giận trừng mắt nhìn Ngụy Đông Thụy, muốn đẩy tay của Trần Động Thụy ra nhưng cô lại không địch nổi sức của gã.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Sở Vân há miệng muốn cắn vào tay của Trần Đông Thụy, cô đã từng gặp qua vô số những người vô sỉ rồi, nhưng chưa hề gặp được cái thể loại vô sỉ tột cùng như là Bạch Tuyết Nhi và Trần Đông Thụy thế này!
Nhưng Trần Đông Thụy làm sao có thể để cô đạt được ý đồ đó.
Trần Đông Thụy vung tay lên hất ra, chỉ một hất liền vung được cánh tay của Sở Vân ra.
Sau đó gã hung hăng tát cho cô hai cái bạt tai, tát lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, ngăn lại hành động mở mồm cắn người kia.
Sở Vân trừng mắt tràn đầy hận ý nhìn Trần Đông Thụy.
Tại hai người Trần Đông Thụy và Bạch Tuyết Nhi mới khiến cô và Hoắc Mặc Sâm biến thành bộ dạng như bây giờ.
Tất cả là tại bọn họ.
“Đang trách bọn tao sao Sở Vân? Muốn trách thì trách chính mình đi, ai bảo mày đi ngáng đường của Bạch Tuyết Nhi, ai bảo mày hiện giờ thành con câm làm gì?”
Trần Đông Thụy nhìn thấy ánh mắt oán độc trách móc của Sở Vân, gã cúi đầu cười rồi nói: “Bây giờ mày đã là một con câm rồi, vậy thì mày bắt buộc luôn là người bị hi sinh!”
Ta, không, phải!
Sở Vân dùng khẩu hình thể hiện ba chữ, ánh mắt bình tĩnh.
Nếu như không phải cái lần tai nạn xe kia thì cô căn bản không biến thành như vầy.
“Ha ha ha! Vậy mày thử mắng tao một câu đi xem nào?”
Trần Đông Thụy bắt đầu lớn tiếng cười, lúc này là kiểu mày thích thì làm gì ông đây thử xem nào.
“Sở Vân à, những lời vừa nãy Hoắc Mạc Sâm nói mày không nghe thấy sao? Hắn nói là muốn tác thành cho hai ta đó, tao chỉ nói khích vài câu thôi mà hắn đã tin sái cổ rồi!”
Trần Đông Thụy cười lạnh, cầm một ly bia từ trên bàn lên, trực tiếp đổ lên mặt Sở Vân.
Rượu nồng đậm tưới từ trên xuống. Sở Vân muốn né ra những lại bị Trần Đông Thụy chặt chẽ đè lại.
“Hoắc Mạc Sâm ghét mày, không ai là ưa mày cả, mày thử nói xem cái loại sống chỉ khiến người khác ngứa mắt như mày thì sống làm cái gì?”
Trần Đông Thụy bắt đầu ghét bỏ sự tồn tại của cô.
Sở Vân biết, sự tồn tại của cô chính là cái gai trong mắt Bạch Tuyết Nhi.
Nhưng rõ ràng là cô và Hoắc Mạc Sâm đã bên cạnh nhau từ trước, rồi còn có mối quan hệ thân thích với cô ta, rõ ràng là cô chưa từng làm điều gì có lỗi với Bạch Tuyết Nhi cả.
Vậy sao Bạch Tuyết Nhi lại căm hận cô đến thế chứ?
Điều đáng tiếc là những lời giải thích của cô, Hoắc Mạc Sâm căn bản là không nghe thấy cũng chẳng tin.
Mà cô cũng không có tiền để mua một chiếc điện thoại tốt một chút, nếu có một chiếc điện thoại tốt để ghi âm lại.
Thì chỉ cần cô linh hoạt một chút cố gắng ghi lại cuộc nói chuyện của Trần Đông Thụy với Bạch Tuyết Nhi thì cô có thể lật ngược lại sự hiểu lầm của Hoắc Mạc Sâm dành cho mình
Chỉ đáng tiếc là, cô căn bản không có tiền để mua di động đời mới.
Nghĩ vậy Sở Vân đầy đau khổ mà nước mắt đầm đìa.
Thế nhưng, Trần Đông Thụy thấy cái bộ dạng này của cô ngược lại phẫn nộ quát lớn:
“Sở Vân, mày cho nghĩ khóc có tác dụng gì không?”
“Sở Vân, mày không đáng để sống trên đời này!”
Sở Vân lắc đầu, nắm chặt ống quần của Hoắc Mạc Sâm dùng sức kéo xuống.
Cô mong sao Hoắc Mạc Sâm có thể nhìn được mấy chữ trên giường kia.
Đó đều là những oan khuất do cô dùng máu tươi để viết ra!
Nhưng động tác này dưới con mắt của Hoắc Mạc Sâm lại giống như đang cầu xin Trần Đông Thụy.
Không so sánh thì không có tổn thương!
Ba năm trước lúc hắn gặp chuyện không may, cô và Trần Đông Thụy cao chạy xa bay, sau đó lại muốn dựa dẫm vào hắn. Vì xua đuổi Bạch Tuyết Nhi bên cạnh hắn mà có thể ra tay tàn độc với Bạch Tuyết Nhi có quan hệ thân thích.
Còn vụ tai nạn xe mà hắn gặp phải lúc đó chắc như đinh đóng cột là đều xuất phát từ tay Sở Vân mà ra!
Mà giờ đây cô lại dùng hai bàn tay đầm đìa máu tươi cùng tội ác của mình để tóm chặt hắn, vọng tưởng là có thể cầu tha thứ ở hắn sao?
Hoắc Mạc Sâm nghĩ tới những điều này, khóe miệng cong lên một ý cười lạnh lùng.
Hắn ngồi xổm xuống, đưa tay ra bóp chặt cạnh hàm của Sở Vân.
Hắn dùng sức như vậy khiến khuôn mặt cô đau đớn trợn mắt, mà Trần Đông Thụy ở bên này đều nghe thấy những tiếng ‘kẽo kẹt’ vang lên.
“Trần Đông Thụy ở trong lòng cô quan trọng đến vậy sao?”
Hoắc Mạc Sâm cười lạnh một tiếng, trong con ngươi hiện lên sự lạnh lẽo hung lệ hết sức rõ ràng.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Cạnh hàm của Sở Vân bị hắn bóp chặt đau đớn, Sở Vân giờ muốn lắc đầu cũng khó.
Cô cũng chỉ đành phát ra những âm thanh khó nghe.
“Câm miệng!”
m thanh vừa phát ra đã bị Hoắc Mạc Sâm quát lớn chặn lại, hắn không có quên lúc đi tới cửa thì trong miệng Sở Vân đều phát ra âm thanh như vậy. Đặc biệt chính là những lời mà bồi bàn đi đến nói cho hắn biết.
Như vậy, có phải là Trần Đông Thụy cố ý bảo bồi bàn đến giữ chân hắn không?
Hắn đi thì hai người bọn họ mới có cơ hội làm trò!
Nhưng rõ ràng không nói được gì nhưng cô ở trước mặt Trần Đông Thụy lại có thể phô trương đến vậy!
“Ô ô….A…”
Cô dùng hết sức mình để phát ra tiếng, muốn bày tất thảy mọi chuyện rõ ràng từng chút ngay trước mặt của Hoắc Mạc Sâm, muốn vì bản thân tẩy rửa đi nỗi oan khuất.
Nhưng như vậy thì có tác dụng gì chứ?
Cứ khi cô mở miệng lại phát ra những âm thanh khó nghe như vậy, cô cũng chỉ là một con quái vật biết rống mà thôi.
Còn sắc mặt của Hoắc Mạc Sâm lúc này thay đổi kịch liệt, mặt của hắn muốn lạnh bao nhiêu có bấy nhiêu, ánh mắt muốn ác độc ra sao có bằng đấy.
Sở Vân cũng không đoái hoài nhiều như vậy.
Cô dùng sức nhéo thật mạnh Hoắc Mạc Sâm, thừa thế lại đẩy Hoắc Mạc Sâm một cái. Hoắc Mạc Sâm không ngờ rằng Sở Vân lại có thể phản kích được như vậy.
Nhất thời bị cô đẩy ngã xuống.
Đang lúc muốn phát rồ thì Sở Vân bỗng nhiên nắm chặt ga trải giường dưới thân phanh ra trước hắn.
Lần này Hoắc Mạc Sâm thật sự có thể nhìn thấy được rồi. Hơn nữa con nhìn thấy rất rõ ràng.
Cái cỡ chữ khổ to bằng máu như đâm vào mắt của hắn, hắn có thể nhìn thấy được đôi môi mềm nóng của cô vẫn còn lưu lại vết xước nhỏ.
Nhìn thấy đôi mắt khẩn thiết của Sở Vân. Cô vẫn đang không ngừng nhìn về phía hắn lắc đầu.
Hoắc Mạc Sâm lạnh lùng cười, “Sở Vân, cô không gia nhập giới giải trí thật là đáng tiếc cho một nhân tài mà!”
Hoắc Mạc Sâm đi đến trước mặt Sở Vân, ngạo nghễ nhìn Sở Vân bằng nửa con mắt, con ngươi không hề có nửa điểm do dự, ngoài nhẫn tâm ra thì chỉ còn sự lạnh lẽo trong đó.
Lời nói của hắn lại càng thêm châm chọc và trào phúng.
Sở Vân lắc đầu, không phải đâu!
Cô không có diễn gì hết, cô không có cố ý bôi nhọ ai cả.
Những điều này toàn là sự thật, vì sao hắn lại không tin cơ chứ.
“Anh…”
Sở Vân dùng hết sức, khó khăn lắm mới phun ra được chữ này.
Nhưng khi Hoắc Mạc Sâm nghe thấy lại thấy cực kì không tròn vành rõ chữ.
Hắn căn bản không biết Sở Vân nói cái gì!
Hơn nữa nhìn Sở Vân với bộ dạng cật lực thế này Hoắc Mạc Sâm càng chán ghét tới cực điểm. Hắn không muốn nhìn thêm nữa.
Trực tiếp gọi điện thoại nói: “Ngươi đâu, đưa Trần Đông Thụy và Sở Vân đến ngoại ô phía đông cho tôi….!”
Dứt lời Hoắc Mạc Sâm trực tiếp ngắt điện thoại.
Hắn đạp Sở Vân ở bên cạnh ra một góc, khóe miệng lộ ra ý cười tà ác, “Cô yên tâm, lần này tôi nhất định tác thành cho hai người!”
Chương 42: Chiêu khích tướng
“Không…U..u….ách…ách…”
Mặc dù biết mình không thể nói được điều gì, nhưng Sở Vân vẫn không bỏ cuộc.
Lần này Hoắc Mạc Sâm hiểu lầm tai hại rồi.
Nhưng Hoắc Mạc Sâm lại ghét cô, cực kì ghét bỏ giọng nói này.
Trần Đông Thụy đâu rồi?
Hắn bị Hoắc Mạc Sâm đánh cho ngã nhào ra đất, toàn thân bị thương nhiều chỗ căn bản là muốn bò dậy cũng không bò nổi.
Còn Sở Vân lại càng.
Vì giải thích cho sự minh bạch của mình, cô lúc này sẽ không rời đi.
Hoắc Mạc Sâm ngồi dựa hoàn toàn trên ghế sofa, mặt mũi lạnh nhạt thờ ơ nhìn hai người kia.
Đối với mấy động tác vung chân vung tay linh tinh hiện giờ của Sở Vân, Hoắc Mạc Sâm chỉ càng thêm chán ghét.
Mà cái cảm giác chán ghét này hắn căn bản là không muốn chịu đựng nữa, hắn nắm chặt cốc trà trên khay lên trực tiếp ném về phía Sở Vân.
“Cheng!”
Sở Vân và Trần Đông Thụy đều có thể nghe thấy tiếng động này.
Ong ong.
Sở Vân dường như còn nghe được tiếng động đó đang nổ tung trong đầu, hơn nữa còn vang vọng không ngừng.
Thậm chí, cái con người mỏng manh yếu đuối như Sở Vân hoàn toàn không thể chống lại được sức mạnh bất ngờ như vậy, cả người cô ngã xuống, ót sau đầu đập xuống đất, âm thanh vang lên vô cùng thanh thúy.
Thấy một màn như vậy, khóe miệng Trần Đông Thụy câu lên một tia cười lạnh.
Bạch Tuyết Nhi gọi điện cho gã nói muốn gã chụp lại cảnh Sở Vân đang ở trên giường, không phải là muốn Sở Vân thân bại danh liệt hay sao, muốn Sở Vân hoàn toàn biến mất trong lòng Hoắc Mạc Sâm.
Thế thì còn cái gì trực tiếp hơn là để gã tự mình làm chứ?
Phải biết rằng, năm đó Hoắc Mạc Sâm là người tưởng rằng Sở Vân là bỏ đi cùng gã.
“Hoắc Mạc Sâm, mày động tay động chân với phụ nữ thì oai phong gì chứ! Có ngon thì cứ nhằm vào tao đây này! Không phải là mày đã có Bạch Tuyết Nhi rồi sao? Tao và Sở Vân có yêu nhau hay không liên quan đếch gì đến mày!”
Lúc này Trần Đông Thụy còn cố tình thêm mắm dặm muối, rõ ràng người dây dưa với nhau là gã và ả Bạch Tuyết Nhi kia, nhưng lúc này lại đổ hết tất cả điều đó lên người cô.
Đây là đang bắt nạt cô không nói được sao?!
Sở Vân cũng không phải là loại hổ giấy như vậy.
Hơn nữa vào thời khắc mấu chốt như vậy, cô càng phải thanh minh cho mình, không thể khiến cho Hoắc Mạc Sâm càng thêm hiểu lầm cô nữa!
Sở Vân nhẫn nhịn bình tĩnh, lê lết từng bước giống như một con ốc sên muốn bò đến trước mặt Hoắc Mạc Sâm.
Nhưng ban nãy Hoắc Mạc Sâm ném chén trà vào chắn cô khiến cô đau đến hoa mắt, sau đó còn có thêm một luồng nước nóng âm chảy từ trên xuống không đến trong gang tấc thì tầm mắt của cô đang bị máu tươi nhuốm đỏ rồi.
“U….U….”
Cô vẫn muốn thử lên tiếng nhưng vô ích.
Nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Sở Vân, Trần Đông Thụy nghĩ cô thật ngu ngốc.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Nhưng giây tiếp theo, Sở Vân lại dùng máu tươi mà viết lên sàn nhà: Không phải tôi, thật sự không phải tôi! Tất cả là do Bạch Tuyết Nhi cố ý hãm hại, tôi thực sự không….
Sở Vân cuối cùng chưa kịp viết xong đã hôn mê bất tỉnh.
Trần Đông Thụy bắt đầu dùng chiêu khích tướng, “Hoắc Mạc Sâm, nếu như Sở Vân bị chết thì ông đây tuyệt đối không tha cho mày!”
“Cô ta chết thì mày cũng chết theo thôi, chẳng lẽ muốn thành ma về báo thù tao sao?” Nghe thấy mấy lời của Trần Đông Thụy, Hoắc Mạc Sâm thấp giọng cười nói: “Cũng không biết lượng sức mình được mấy hơi!”
Nói xong ánh mắt Hoắc Mạc Sâm dâng lên sự lạnh lẽo.
Giây phút hắn đứng dậy, hiển nhiên là nhìn thấy hàng chữ Sở Vân viết trên sàn nhà.
Mặt của hắn càng lạnh hơn.
Thật đúng là sắp chết đến nơi nhưng cũng không dừng được việc vu oan cho Bạch Tuyết Nhi!
Nếu như Sở Vân không bị ngất thì hắn nhất định sẽ cho cô biết mặt!
Thế nhưng Trần Đông Thụy thì vẫn tỉnh táo. Nên hắn phát tiết toàn bộ lửa giận đang bóp chặt trong trái tim lên người của Trần Đông Thụy. Ngay giây phút cú đạp gần chạm đến người thì Trần Đông Thụy đột nhiên cười một cách lạnh lẽo: “Hận tao sao? Nhưng Sở Vân lại cứ chủ động hiến dâng cho tao đấy? Mày không biết được đâu, cho dù miệng của cô ấy có vấn đề nhưng trái tim thì luôn hướng về phía tao, cô ấy gắng sức như vậy……”
Trần Đông Thụy còn chưa nói xong thì đã bị một quyền của Hoắc Mạc Sâm nện xuống quai hàm.
Mắc dù hàm dưới truyền đến từng con đau buốt nhưng Trần Đông Thụy cũng không chịu bớt mồm đi.
Gã ta mở miệng be bét màu, “Mày càng tức thì càng chứng minh mày đang ghen với tao. Hoắc Mạc Sâm à, tao biết Sở Vân từng ở bên cạnh mày, nhưng hiện giờ cô ấy là người phụ nữ của tao, mày vẫn nên hiểu chuyện một chút đi chứ? Cái màng mỏng của Bạch Tuyết Nhi cũng bị tao phá….
“Bịch!”
Hoắc Mạc Sâm lại đá thêm một cước khiến cho Trần Đông Thụy ngã nhào xuống đất!
Chương 43: Để tôi nghĩ xem nên làm cách nào để tác thành cho hai người
“Tự tìm cái chết!”
Hoắc Mạc Sâm nghiến răng nghiến lợi, giọng nói như phát ra từ kẽ răng.
Vừa dứt lời, Hoắc Mạc Sâm nhảy đến trước mặt Trần Đông Thụy, dùng một cước đạp mạnh vào lưng của gã.
Nhưng điều này sao có thể phát tiết được sự căm hận trong hắn?
Hoắc Mạc Sâm đá một cái, một lực tấn công mạnh mẽ nện trúng bụng của Trần Đông Thụy.
“A----!”
Trần Đông Thụy đau đớn kêu lên một tiếng thảm thiết.
“Trần Đông Thụy, mày nghĩ mấy lời nói này của mày là khiến tao tức giận được sao? Gì cơ? Nói cho ngươi biết, Sở Vân chả là cái thá gì đối với tao cả, tao còn đang mong cô ta sớm chết đi đây!”
Hoắc Mạc Sâm nắm chặt nắm tay, gân xanh rắn chắc nổi lên đầy cánh tay.
Cheng-----
Lại một tiếng vỡ lớn vang lên, Hoắc Mạc Sâm cầm lấy chai rượu trên bàn đập vào đầu Trần Đông Thụy.
Chỉ trong gang tấc, thủy tinh nát vụn, mùi máu tanh nồng sền sệt nhất thời bay ra khắp nơi.
Trần đông Thụy bị một cú đó của Hoắc Mạc Sâm trực tiếp lăn trong đám vụn thủy tinh.
Cơn đau đớn sắc bén bao vây lại từ bốn phương tám hướng, Trần Đông Thụy cắn răng chịu đựng muốn thoát khỏi đống mảnh vụn thủy tinh kia.
Nhưng gã đã bị Hoắc Mạc Sâm đánh cho tơi bời hoa lá đến mức này rồi thì làm sao còn có sức lực gì nữa chứ.
Gã không thể đứng dậy được, hai chân vô lực xụi lơ khụy xuống.
Những mảnh vụn thủy tinh ở bên dưới lại giống như những mũi dao sắc liên tục cắm vào bàn tay, bắp đùi trên dưới toàn thân gã.
“Hoắc Mạc Sâm, có phải mày đang thẹn quá hóa giận hay không, đến người phụ nữ của mình mà còn không giữ được!”
Thậm chí lúc này gã còn dám dùng toàn bộ sức lực còn lại gào thét, bộ dạng hiện giờ giống như một con dã thú mất hết hồn vía.
Hoắc Mạc Sâm nhìn một Trần Đông Thụy như vậy, trong lòng chỉ thấy buồn cười.
Hắn giơ cao chân giáng một cú đá vào chiếc đầu đầy máu của Trần Đông Thụy, gương mặt hầu như phế bỏ của gã lúc này lại bị hắn dùng lực đay nghiến một chút.
“Trần Đông Thụy, hôm nay tao sẽ tác thành cho hai người bọn mày.”
“Ừm, để tao nghĩ xem phải tác thành cho hai người các ngươi kiểu gì đây?”
Hoắc Mạc Sâm ngạo nghễ coi thường nhìn chằm chằm Trần Đông Thụy và Sở Vân đang chật vật không ngóp đầu nổi ở trên đất, không còn gì có thể nhận dạng nổi.
Hơi thở của hắn càng trở lên hung ác, giống như là Tu La vừa chui ra khỏi địa ngục.
Trần Đông Thụy biết Hoắc Mạc Sâm hiện tại đang nóng giận vô cùng, cho nên gã cố ý bơm thêm: “Hoắc Mạc Sâm, mày xuống tay với tao là được rồi, sao lại giày vò người phụ nữ của tao làm gì?”
“Người phụ nữ của tao sao?”
Năm chữ này được Trần Đông Thụy cố gắng nhấn mạnh, ý tứ bên trong cực kỳ châm chọc.
Phải biết rằng Sở Vân và Hoắc Mạc Sâm từng là một đôi yêu nhau vô cùng nồng nhiệt.
Sở Vân bên này nghe thấy mấy lời đó thì không ngừng lắc đầu nguầy nguậy, phát ra những âm thanh ‘u..u’ khó nghe. Cô không thể làm gì được.
Hoắc Mạc Sâm lúc này lửa cháy dầu sôi, hắn đã tức giận đến cực điểm rồi.
Hắn nắm Trần Đông Thụy lên, hung hăng đạp cho gã một cước bay người, sau đó cứ một đấm lại đến một đấm, không có nửa điểm dừng lại.
“Răng rắc.”
Trần Đông Thụy có thể nghe thấy rõ ràng tiếng các khớp xương của mình bị gãy, cơ thể giống như bị xé toạc.
Gã sẽ bị Hoắc Mạc Sâm giết chết mất.
“Hoắc Mạc Sâm, nếu như tao chết, anh em của tao nhất định sẽ trả thù cho tao! Năm đó Sở Vân vì giúp tao mà đã nghĩ kế hãm hại mày, ba năm trước tao đã cho Sở Vân tất cả mọi thứ rồi, nếu như tao hay là Sở Vân chết ở chỗ này, thì video năm đó tao quay cùng với Bạch Tuyết Nhi nhất định chỉ trong một thời gian ngắn sẽ bị lan truyền trên mạng.”
“Hoắc Mạc Sâm, mày muốn Bạch Tuyết Nhi chết không.”
Trần Đông Thụy cười ha hả thành tiếng, nhưng giây phút gã cong môi lên thì mồm miệng cũng hộc ra máu tươi.
Gã mới không thèm quan tâm Sở Vân sống chết ra sao, gã chỉ biết bản thân mình không muốn chết.
“A, a….a….!”
Chương 44: Cẩu nam nữ trời sinh một cặp
Trần Đông Thụy dùng mấy cái lời lẽ đê tiện cố ý uy hiếp hắn thì hắn cũng không nói làm gì, nhưng Sở Vân lại dùng cái bộ dạng đó phối hợp với Trần Đông Thụy.
“Im hết đi!” Hoắc Mạc Sâm tiện ta cầm một chai bia lên hung hăng ném xuống đất, hắn không muốn nghe hai người này đong đưa với nhau nữa.
Quả nhiên cẩu nam nữ thì thường đi một cặp!
“Uy hiếp tao sao? Tao đây thật muốn xem xem người đã chết rồi thì truyền tin tức ra ngoài kiểu gì!” Hoắc Mạc Sâm nhẹ nhàng chuyển động trái cổ của mình, khóe miệng cong lên một ý cười lạnh.
“Sở Vân trước kia thích mày bởi điểm nào? Gương mặt này của mày, hay là…” Hoắc Mạc Sâm câu lên một nụ cười lạnh tà ác.
Hãn khua khua tay vài cái liền có thủ hạ bên dưới ném đến một chiếc dao nhỏ.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Hoắc Mạc Sâm cầm dao, từ mặt của Trần Đông Thụy đến nửa thân dưới của gã ta…
Dao sắc bán dán chặt vào thịt khiến cho Trần Đông Thụy sợ tới cực điểm, cả người rung lắc kịch liệt giống như cá lóc.
“Đâm rồi!”
Hoắc Mạc Sâm trước tiên vạch một đường lên mặt Trần Đông Thụy, sau đó dùng dao từng nét từng nét khắc xuống.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Ding ding ding.
Đúng lúc này điện thoại di động của Hoắc Mạc Sâm vang lên.
Khoái cảm đang được trả thù bỗng nhiên bị gián đoạn, mặt lạnh của Hoắc Mạc Sâm tương đối mất hứng.
Giọng nói hết sức lo lắng của đầu dây bên kia vang lên, “Hoắc tổng, mau về đi, Hoắc lão gia đột nhiên qua đời rồi.”
Qua đời?
Hoắc Mạc Sâm nghe thấy hai chữ này ngay lập tức chết lặng, có điều chỉ một giây sau hắn đã khôi phục lại trạng thái bình thường.
“Chuyện từ khi nào?” Hoác Mạc Sâm lạnh lùng bình tĩnh hỏi lại.
“Mới, mới vừa nãy.” Đầu bên kia điện thoại lắp bắp nói, giống như đang bi thương đau khổ đến cực hạn.
Môi mỏng Hoắc Mạc Sâm mím thật chặt, không trả lời lại.
“Hoắc tổng, ngài mau trở về đi, là con trai của Hoắc lão gia thì phải là người đầu tiên đến phát tang.”
“Ừ.” Nhìn xéo sang Trần Đông Thụy một cái, Hoắc Mạc Sâm gật đầu.
Cúp điện thoại xong, chân phải của Hoắc Mạc Sâm vươn ra sau một chút, ngồi nửa xổm trước mặt Trần Đông Thụy.
Còn chưa chờ Hoắc Mạc Sâm nói, Trần Đông Thụy đã chủ động bắt đầu khiêu khích, “Sao vậy? Hoắc Mạc Sâm? Có phải là trong nhà gặp chuyện gì rồi đúng không! Mày bây giờ không quản nổi chuyện nhà mình đâu.”
Trong ánh mắt Hoắc Mạc Sâm vẫn lạnh lùng như cũ, “Hôm nay coi như mày gặp may, có điều sau này nếu hai người chúng mày nhìn thấy tao tốt nhất là nên đi đường vòng đi!”
“Có bản lĩnh thì mày cứ giết chết tao đi!”
Rõ ràng là sợ muốn chết nhưng Trần Đông Thụy vẫn già mồm cãi cố.
Hoắc Mạc Sâm nghĩ có chút buồn cười, “Trần Đông Thụy, hai người chúng ta còn nhiều thời gian lắm. Nếu như tao muốn giết mày thì việc đó không phải là dễ như trở bàn tay sao?”
“Hơn nữa để mày chết luôn thì thật dễ dàng cho mày quá, mục đích của tao là khiến mày sống không bằng chết.” Hoắc Mạc Sâm lạnh lùng mà nói.
“Hoắc Mạc Sâm, chuyện còn chưa kết thúc đâu, để xem xem tao và mày ai mới là người có thể cười tới cuối cùng!” Cái dáng vẻ tham sống sợ chết hiện giờ của Trần Đông Thụy không ngờ lại dám trực tiếp khiêu khích móc máy Hoắc Mạc Sâm.
“Được thôi, để tao xem xem hai người chúng ta ai sẽ là người cười đến cuối cùng.”
Sau khi nói xong, Hoắc Mạc Sâm chậm rãi đứng lên, phủi chút bụi bặm vương trên ống quần tây, bước chân thật dài đi từ trong phòng ra.
Bóng người của Hoắc Mạc Sâm từ từ trở nên không rõ, Trần Đông Thụy lúc này mới xụi lơ, cố gắng hít từng ngụm hơi thở.
“Hừ”
Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa là cậu em của gã đi rồi. May sao vẫn còn.
Hiện giờ Hoắc Mạc Sâm đi rồi, đã đến lúc vày chết Sở Vân!
Sở Vân lúc này cũng dùng một sức lực mạnh mẽ cố gắng đứng dậy, trạng thái cơ thể cô tốt hơn Trần Đông Thụy một chút.
Dù gì cô cũng không bị Hoắc Mạc Sâm đánh tơi bời.
Sở Vân thử đứng lên, nhưng gã Trần Đông Thụy với ý chí cực mạnh đã đứng lên trước cô một bước.
Sau đó Trần Đông Thụy cứ giống như ác ma tiến gần đến cô.
“Sở Vân, chuyện suốt từ nãy giờ mày đều nhìn thấy rồi chứ, Những lời Hoắc Mạc Sâm nói đó mày chắc đã nghe thấy rồi đúng không?”
Chương 45: Sở Vân, mày không đáng được sống!
Nhìn thấy cái dáng vẻ hiện giờ của Trần Đông Thụy, Sở Vân y như một con thú nhỏ đang bị kinh sợ.
Điều này khiến cho cô nhớ lại thời gian bị Trần Đông Thụy nhốt lại, muôn ngàn kiểu giày vò vả mặt của gã khiến cô không thể chịu được.
Cô một lòng muốn thoát khỏi đây, nhưng gã Trần Đông Thụy giống như nhìn thấu được tâm can của cô vậy, ngay lập tức nổi giận đùng đùng.
“Sở Vân, lá gan của mày to lên rồi phải không?”
Động tác của Trần Động Thụy rất nhanh, lại còn là đàn ông nữa cho nên trong nháy mắt đã kéo được tóc của Sở Vân sau đó dùng một lực mạnh tát xuống, Sở Vân cảm giác được da đầu mình cũng trở nên tê dại.
Nhưng cả người cô ngay giây sau lại bị kéo lê trên sàn nhà!
Cái loại cảm giác bất lực và sợ hãi này như nhấn chìm Sở Vân, Sở Vân cực kỳ đau đớn khổ sở. Nước mắt chan chứa ướt đẫm, cô dùng một ánh mắt cầu xin đầy bất lực nhìn Trần Đông Thụy.
“Đừng vọng tưởng tao sẽ tha cho mày, ai bảo mày là cái chướng ngại của Tuyết Nhi làm gì!”
Trần Đông Thụy không hề có chút thương hại gì đối với Sở Vân vì gã ta sớm đã bị Bạch Tuyết Nhi tẩy não rồi.
“Sở Vân, mày thấy kế hoạch ban nãy của tao thế nào, hoặc nói cách khác, mày thấy kĩ năng diễn xuất của tao đỉnh không? Hoắc Mạc Sâm đã bị tao làm cho quay mòng mòng rồi!”
Trần Đông Thụy nâng cằm Sở Vân lên cười ha hả.
Sở Vân tức giận trừng mắt nhìn Ngụy Đông Thụy, muốn đẩy tay của Trần Động Thụy ra nhưng cô lại không địch nổi sức của gã.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Sở Vân há miệng muốn cắn vào tay của Trần Đông Thụy, cô đã từng gặp qua vô số những người vô sỉ rồi, nhưng chưa hề gặp được cái thể loại vô sỉ tột cùng như là Bạch Tuyết Nhi và Trần Đông Thụy thế này!
Nhưng Trần Đông Thụy làm sao có thể để cô đạt được ý đồ đó.
Trần Đông Thụy vung tay lên hất ra, chỉ một hất liền vung được cánh tay của Sở Vân ra.
Sau đó gã hung hăng tát cho cô hai cái bạt tai, tát lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, ngăn lại hành động mở mồm cắn người kia.
Sở Vân trừng mắt tràn đầy hận ý nhìn Trần Đông Thụy.
Tại hai người Trần Đông Thụy và Bạch Tuyết Nhi mới khiến cô và Hoắc Mặc Sâm biến thành bộ dạng như bây giờ.
Tất cả là tại bọn họ.
“Đang trách bọn tao sao Sở Vân? Muốn trách thì trách chính mình đi, ai bảo mày đi ngáng đường của Bạch Tuyết Nhi, ai bảo mày hiện giờ thành con câm làm gì?”
Trần Đông Thụy nhìn thấy ánh mắt oán độc trách móc của Sở Vân, gã cúi đầu cười rồi nói: “Bây giờ mày đã là một con câm rồi, vậy thì mày bắt buộc luôn là người bị hi sinh!”
Ta, không, phải!
Sở Vân dùng khẩu hình thể hiện ba chữ, ánh mắt bình tĩnh.
Nếu như không phải cái lần tai nạn xe kia thì cô căn bản không biến thành như vầy.
“Ha ha ha! Vậy mày thử mắng tao một câu đi xem nào?”
Trần Đông Thụy bắt đầu lớn tiếng cười, lúc này là kiểu mày thích thì làm gì ông đây thử xem nào.
“Sở Vân à, những lời vừa nãy Hoắc Mạc Sâm nói mày không nghe thấy sao? Hắn nói là muốn tác thành cho hai ta đó, tao chỉ nói khích vài câu thôi mà hắn đã tin sái cổ rồi!”
Trần Đông Thụy cười lạnh, cầm một ly bia từ trên bàn lên, trực tiếp đổ lên mặt Sở Vân.
Rượu nồng đậm tưới từ trên xuống. Sở Vân muốn né ra những lại bị Trần Đông Thụy chặt chẽ đè lại.
“Hoắc Mạc Sâm ghét mày, không ai là ưa mày cả, mày thử nói xem cái loại sống chỉ khiến người khác ngứa mắt như mày thì sống làm cái gì?”
Trần Đông Thụy bắt đầu ghét bỏ sự tồn tại của cô.
Sở Vân biết, sự tồn tại của cô chính là cái gai trong mắt Bạch Tuyết Nhi.
Nhưng rõ ràng là cô và Hoắc Mạc Sâm đã bên cạnh nhau từ trước, rồi còn có mối quan hệ thân thích với cô ta, rõ ràng là cô chưa từng làm điều gì có lỗi với Bạch Tuyết Nhi cả.
Vậy sao Bạch Tuyết Nhi lại căm hận cô đến thế chứ?
Điều đáng tiếc là những lời giải thích của cô, Hoắc Mạc Sâm căn bản là không nghe thấy cũng chẳng tin.
Mà cô cũng không có tiền để mua một chiếc điện thoại tốt một chút, nếu có một chiếc điện thoại tốt để ghi âm lại.
Thì chỉ cần cô linh hoạt một chút cố gắng ghi lại cuộc nói chuyện của Trần Đông Thụy với Bạch Tuyết Nhi thì cô có thể lật ngược lại sự hiểu lầm của Hoắc Mạc Sâm dành cho mình
Chỉ đáng tiếc là, cô căn bản không có tiền để mua di động đời mới.
Nghĩ vậy Sở Vân đầy đau khổ mà nước mắt đầm đìa.
Thế nhưng, Trần Đông Thụy thấy cái bộ dạng này của cô ngược lại phẫn nộ quát lớn:
“Sở Vân, mày cho nghĩ khóc có tác dụng gì không?”
“Sở Vân, mày không đáng để sống trên đời này!”