Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36-40
Chương 36: Con chỉ ăn miếng trả miếng mà thôi
"Không phải con đã yêu đương với Hoắc Mạc Sâm rồi sao? Vì sao còn thông đồng chung chạ với người không đứng đắn?"
Lời chất vấn vang lên từ đối diện, người chất vấn cô ta không phải ai khác mà là mẹ cô, Trình Tương!
Nghe lời chất vấn của bà, Bạch Tuyết Nhi cảm thấy thật chột dạ.
Cô ta không ngờ Trình Tương lại đến, càng không nghĩ đến Trình Tương đã nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện điện thoại của mình.
Trong nhất thời, Bạch Tuyết Nhi cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Trình Tương thấy cô ta không nói lời nào thì đi đến trước mặt, lạnh lùng mà hỏi: "Có phải Sở Vân đã ra tù hay không?"
Bà vốn có ý tốt sang đây thăm hỏi cô, kết quả lại nghe thấy cô nói chuyện điện thoại với một người đàn ông, hơn nữa câu từ lại quá quắt đến như vậy.
Bà ta càng không nghĩ đến, con gái của mình lại độc ác đến vậy!
Bạch Tuyết Nhi muốn đối phó Sở Vân như thế thì không phải là ép Sở Vân phải chết sao?
"Sở Vân đã ra tù, có vấn đề gì sao?"
Bạch Tuyết Nhi vốn không biết nên trả lời câu hỏi của Trình Tương như thế nào, nhưng khi cô ta nghe hai chữ Sở Vân vang lên từ miệng Trình Tương thì lập tức nổi giận.
Có phải nhờ cảm ứng huyết thống không mà há mồm ngậm mồm đều không rời khỏi Sở Vân!
"Sở Vân đã phải trả cái giá đắt vì hành động của mình, chuyện trước kia cũng đã qua rồi, con cần gì phải hung hăng như vậy?"
Từ nhỏ Sở Vân đã rất ngoan ngoãn, nhưng không biết vì sao lớn lên lại biến thành như vậy. Nhưng cô đã ngồi tù ba năm rồi, hơn nữa còn vì một vụ tai nạn xe mà biến thành người câm, đó đã là trừng phạt của ông trời dành cho cô rồi!
Nếu mọi chuyện phát triển dựa theo lời vừa rồi của Tuyết Nhi thì không khác gì giết chết Sở Vân.
Mặc kệ như thế nào, Sở Vân cũng là con gái ruột của Lưu Vân, nếu Sở Vân chết trong tay Tuyết Nhi thì sao bà còn mặt mũi nào đi gặp em họ Lưu Vân?
"Con hung hăng? Mẹ có biết ba năm trước Sở Vân đối xử với con thế nào không? Nó tìm côn đồ đến cưỡng hiếp con! Nếu nó không làm thì sao lại bị đưa vào tù chứ?"
"Mẹ có phải là mẹ của con không? Từ nhỏ đến lớn mẹ luôn tốt với Sở Vân hơn với con, mẹ đừng quên con mới là con gái ruột của mẹ!"
Bạch Tuyết Nhi nghe xong lời nói của Trình Tương thì lập tức nổi giận.
Đồng thời, cô ta cũng ý thức được một điều, nếu không giết chết Sở Vân thì thân thế của cô ta và Sở Vân sẽ bại lộ, vậy thì làm sao cô ta còn có thể làm đại tiểu thư của nhà họ Bạch!
"Cũng vì con là con ruột của mẹ, cho nên mẹ mới chịu nói chuyện với con. Oan oan tương báo thì bao giờ mới dứt, Sở Vân đã phải trả cái giá tương ứng với chuyện mình làm, nếu con làm như vậy thì chẳng phải muốn bức tử Sở Vân? Nếu Sở Vân chết thì dì của con chấp nhận được sao?"
"Còn con nữa, con và Mạc Sâm ở chung với nhau rồi mà còn không rõ ràng với người đàn ông khác, nếu Mạc Sâm biết thì hai con còn có kết quả hay sao?" Trình Tương nhìn thấy Bạch Tuyết Nhi kích động thì lên tiếng khiển trách.
Bà thật sự không muốn nhìn thấy Bạch Tuyết Nhi bị thù hận che mắt, càng không muốn nhìn thấy con mình sa đọa!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Nhưng trong mắt Bạch Tuyết Nhi, Trình Tương lm vậy là đang bảo vệ Sở Vân!
Phải biết rằng, dì sẽ không có chút khổ sở nào vì cái chết của Sở Vân, bởi vì cô ta mới là con gái của dì, vụ trộm long tráo phượng hai mươi mấy năm trước đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời của cô ta.
Cô ta rất hưởng thụ với cuộc sống hiện tại, cho nên tuyệt đối không để sự thiên vị này của Trình Tương đối với Sở Vân phóng đại thêm.
"Con chỉ ăn miếng trả miếng thôi. Dù sao thì thứ đê tiện như nó chết không phải tốt hơn sao?"
"Tuyết Nhi, tại sao con lại như vậy? Mẹ và cha con luôn thích giúp đỡ mọi người, cần cù thật thà, sao lại sinh ra đứa như con chứ?"
Trình Tương nghe xong câu đó và nhìn thấy sự lạnh lẽo trên mặt Bạch Tuyết Nhi thì lập tức thất vọng tột cùng.
Chương 37: Nhất định phải khiến cô ta vĩnh viễn không xoay người lại được
Trình Tương cũng cảm thấy thật tức giận, bằng không thì tại sao bà có thể chỉ trích đứa con mà từ nhỏ đến lớn bà không nỡ đánh mắng?
Nghe Trình Tương trách cứ như vậy, trong lòng Bạch Tuyết Nhi vang lên một tiếng đùng. Cô ta thật không ngờ Trình Tương lại có cảm nhận này, trong lòng nhất thời luống cuống. Nếu vì thế mà Trình Tương đi điều tra cái gì thì cô ta tiêu đời.
Vì để cô hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp hơn, năm đó Lưu Vân đã lén trao đổi cô ta và Sở Vân trong bệnh viện, vì thế cô ta được làm thiên kim tiểu thư nhà họ Bạch nhiều năm như vậy.
Cô ta đã quen với cuộc sống này rồi, làm sao có thể quay về xóm nghèo kia chứ?
Không được!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Mẹ, con sai rồi, là con không tốt, con không nên có tâm lý trả thù như vậy. Nhưng trong lòng con rất khó chịu, con vừa nghĩ tới những chuyện năm đó thì không có cách nào khống chế bản thân..."
Bạch Tuyết Nhi vội bắt lấy tay của Trình Tương, cô ta nghẹn ngào nói, cảm xúc tan vỡ, nước mắt dạt dào như biển cả.
Nhìn thấy Bạch Tuyết Nhi khóc thảm như vậy, trái tim Trình Tương co rút đau đớn, mẫu tử vốn liền tâm.
Lúc trước khi Bạch Tuyết Nhi gặp phải chuyện đó nên cảm xúc sa sút, cả ngày nhốt mình vào trong phòng không ăn không uống. Đây là điều mà người mẹ nào nhìn thấy cũng không thể chịu đựng nổi.
"Tuyết Nhi, mẹ biết con khó chịu." Trình Tương nghẹn ngào nói, hốc mắt cũng nóng lên.
Giây kế tiếp bà đã ôm ghì Bạch Tuyết Nhi vào ngực.
Bạch Tuyết Nhi lại cảm thấy lời này quá châm chọc, dù sao bà cũng có ràng buộc huyết thống với Sở Vân, bằng không tại sao dưới tình huống biết cô ta khó chịu mà còn bắt cô ta ngừng trả thù Sở Vân chứ?
"Mẹ, con nghe lời mẹ, con không ra tay với Sở Vân..."
Nhìn thấy nước mắt Bạch Tuyết Nhi chảy dài, Trình Tương lập tức đau lòng không thôi.
Mặc kệ thế nào thì đây cũng là con gái ruột của bà, bà vất vả mang thai mười tháng nên giữa hai bên có một sự ràng buộc kỳ diệu bởi kết nối huyết thống ruột rà.
Bà không có khả năng hà khắc với bạch Tuyết Nhi. Huống chi, trong lòng Trình Tương cũng tự trách vì sự kiện năm ấy. Nếu lúc trước bà giữ chặt con mình thì có phải những chuyện sau đó sẽ không xảy ra hay không?
"Tuyết Nhi, mẹ chỉ hy vọng con sống càng ngày càng tốt, không muốn thấy con bị ức hiếp, nhưng cũng không muốn con trở thành một người xấu."
Trình Tương vươn tay lau đi nước mắt trên khóe mi Bạch Tuyết Nhi, thấy cô ta như vậy, bà lại nghĩ tới những chuyện mà cô gặp phải vào ba năm trước.
Trong nhất thời, trái tim Trình Tương như bị dao cắt.
Bạch Tuyết Nhi hít sâu một hơi, khôn khéo mà gật đầu, hơn nữa còn bảo đảm với Trình Tương: "Mẹ, mẹ nói đúng, con không nên như vậy. Mẹ yên tâm đi, con tuyệt đối không trở thành người ác độc như vậy! Về sau con sẽ tránh né Sở Vân là được!"
"Mẹ, con đói quá..."
Bạch Tuyết Nhi cúi đầu, mang theo vài phần tủi thân.
Vừa nghe Bạch Tuyết Nhi bảo đói, Trình Tương lập tức buông cô ta ra, hơn nữa nhanh chóng đáp lại: "Vậy con chờ, mẹ đi nấu cơm cho con ăn!"
"Dạ."
Lúc này khóe miệng Bạch Tuyết Nhi mới nâng lên một nụ cười.
Trong nháy mắt Trình Tương xoay người rời đi, trong mắt Bạch Tuyết Nhi hiện lên lau một tia sáng lạnh lẽo độc ác.
Sao cô ta lại tránh né Sở Vân kia chứ?
Sở Vân không chết thì cuộc đời của cô ta còn thuận lợi bình an được nữa hay sao?
Bạch Tuyết Nhi không gọi điện thoại cho Trần Đông Thụy nữa, mà trực tiếp gửi tin nhắn cho gã:
[Em chỉ cho anh thời gian một ngày, quá thời hạn thì không chờ!]
[Yên tâm, anh nhất định sẽ khiến em thích đến chết!]
Tin nhắn của Trần Đông Thụy lập tức hiện ra trong di động, nhìn thấy câu trả lời đó, nụ cười trên khóe miệng Bạch Tuyết Nhi càng rõ ràng hơn.
Cô ta tin vào bản lĩnh của Trần Đông Thụy, gã sẽ khiến Sở Vân vĩnh viễn không thể xoay người giống như ba năm trước!
Chương 38: Sao cô dám mặt dày mày dạn như vậy?
Rất nhanh Trần Đông Thụy đã chạy tới Túy Kim Triêu.
Gã biết được từ miệng của người phục vụ rằng Hoắc Mạc Sâm đã ôm một người phụ nữ đi vào phòng xép trên lầu ba rồi không thấy bước ra nữa.
Nếu muốn ra tay với Sở Vân thì đầu tiên là phải dẫn dụ Hoắc Mạc Sâm đi.
Trần Đông Thụy trực tiếp lấy ra một tờ tiền trăm tệ từ trong bóp rồi đưa đến trước mặt người bồi bàn, "Anh đi gõ cửa, nếu Hoắc Mạc Sâm hỏi thì cứ nói anh tìm Sở Vân, nói dưới lầu có khách của cô đang tìm, bảo cô đến chỗ cũ mà tìm tôi."
"Sau đó... truyền lời cho phòng 707, anh cứ nói úp mở rằng anh Vương hỏi khi nào thì ra tay?"
Trần Đông Thụy lại nói ra một câu, thậm chí còn cho bồi bàn thêm tiền.
Nếu vậy thì Sở Vân không chỉ trở thành kẻ bán đứng hèn mọn không ra gì trong mắt Hoắc Mạc Sâm, thậm chí còn trở thành kẻ địch của hắn, dù sao Sở Vân cũng là một con câm, Hoắc Mạc Sâm còn đang hận cô thấu xương.
A, gã sẽ thêm dầu vào lửa.
Lúc đó, trong phòng, Hoắc Mạc Sâm thấy Sở Vân chậm chạp không đi ra thì đá một phát vào cửa phòng rồi nổi giận quát lên: "Là chết trong đó rồi sao?"
Một âm thanh thật lớn đột nhiên vang lên đi kèm với tiếng quát thô bạo lạnh lẽo của Hoắc Mạc Sâm làm Sở Vân sợ tới mức giật mình một cái. Cô không dám không trở về, đành phát ra tiếng "Ớ ớ".
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Tuy không thể nói chuyện, nhưng cô muốn nói cho hắn biết: Cô không chết, cô còn sống.
"Không chết thì cút ra đây!" Hoắc Mạc Sâm lại lạnh lùng quát.
Sở Vân không nhịn được mà hốc mắt nóng lên.
Mặc dù đã bôi thuốc, nhưng thuốc cũng không phải lập tức có hiệu quả. Cô không muốn hèn mọn như một con chó trước mặt Hoắc Mạc Sâm nên đành đứng thẳng người lên, đỡ vách tường mà bước từng bước thong thả.
Nhưng thân thể cô lại run lên, hai chân lắc lư kịch liệt.
Trong nháy mắt mở cửa phòng tắm ra, Sở Vân đột nhiên ngã về phía trước, cả người sà vào lòng Hoắc Mạc Sâm.
Hoắc Mạc Sâm không nâng cô dậy mà ngược lại còn hung hăng hất ra.
"Phanh!"
Sở Vân lảo đảo ngã xuống đất.
Ngay lúc đó, đau đớn trên đầu gối và thân dưới như thủy triều lan tràn.
Cô muốn đứng dậy, nhưng cô bị cơn đau đó ép ngã.
Khó chịu nhất là ——
Hoắc Mạc Sâm đứng trước mặt cô, lạnh lùng nhìn xuống từ trên cao, trong đôi mắt đen tràn đầy khinh bỉ và chán ghét, "Sao cô dám mặt dày mày dạng mà nhảy vào lòng tôi? Đừng cho là tôi nện cô thì thân phận của cô được nâng lên cao! Sở Vân, tôi nói cho cô biết, trong mắt tôi thì cô không bằng cả một con điếm!"
Ngôn ngữ quả nhiên là con dao dễ dàng tổn thương người khác. Lời của hắn như tát vào mặt cô, trong nháy mắt đã đâm vỡ trái tim cô đến mức máu chảy đầm đìa.
Cô khóc lóc lắc đầu, không phải, chẳng qua cô không đứng vững thôi, cô không có nhảy vào lòng, từ trước đến nay cũng không có suy nghĩ này.
Cô chỉ khổ sở, khổ sở vì có miệng mà khó trả lời, khổ sở vì hai người họ biến thành như hiện tại!
"Anh tin tôi đi!"
Sở Vân ra dấu trước mặt Hoắc Mạc Sâm, nhưng căn bản không có tác dụng.
Hoắc Mạc Sâm không hiểu ký hiệu tay của cô, hơn nữa trong nháy mắt cô giơ tay lên múa may thì trong lòng Hoắc Mạc Sâm đột nhiên cảm thấy thật phiền chán bực tức, cảm xúc đó đang cuộn trào nhảy nhót trong ngực hắn!
Hoắc Mạc Sâm không nhịn nổi nữa mà trực tiếp đá cho Sở Vân một chân.
Sở Vân lại tiếp xúc thân mật với mặt đất lần nữa.
Thời khắc đó, ngoài đau ra thì chính là đau!
Thậm chí Hoắc Mạc Sâm còn cảm thấy cú đá này còn chưa đủ, muốn dùng lời nói nhục mạ Sở Vân, nhưng ngay lúc này ngoài cửa lại đột nhiên vang lên một tiếng gõ cửa.
Trước khi đi đến mở cửa, Hoắc Mạc Sâm còn hung hăng trừng Sở Vân một cái.
Sau khi mở cửa, hắn lập tức nhìn thấy một gã bồi bàn đứng ở đó.
Bồi bàn lặp lại không sai một chữ dựa theo lời dặn dò của Trần Đông Thụy.
Chương 39: Sở tiểu thư, đã lâu không gặp rồi
"Cút!" Sắc mặt Hoắc Mạc Sâm thay đổi, sự lạnh lẽo bao trùm cả khuôn mặt hắn.
"Anh Hoắc..."
Bồi bàn để ý thấy sắc mặt của Hoắc Mạc Sâm, cũng biết thanh danh của hắn nên không dám đắc tội. Nhưng vừa muốn giải thích thì Hoắc Mạc Sâm đã đóng sầm cánh cửa lại.
Bồi bàn nhìn thấy tình huống này thì chỉ có thể quay người rời đi. Dù sao anh ta chỉ sợ Hoắc Mạc Sâm đến gây chuyện với mình nên muốn giải thích, nhưng hiện tại có vẻ đã hoàn toàn không cần!
Trong nháy mắt Hoắc Mạc Sâm đóng sầm cửa lại thì đã lập tức xoay người, sắc mặt càng lạnh lẽo tối đen hơn trước.
Trong đôi mắt đen nhánh của hắn hiện ra sự hung ác tột độ, không ai có thể bỏ qua sự lạnh lùng và tàn bạo tỏa ra từ trên người hắn
.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Sở Vân chú ý tới ánh mắt hắn đã thay đổi.
Cô lập tức bị dọa sợ, bởi vì Hoắc Mạc Sâm đang đi thẳng về hướng cô. Sở Vân lui về phía sau theo bản năng, trong tiềm thức của cô đã sinh ra sợ hãi đối với hắn.
Nhưng bây giờ cô như một con kiến, Hoắc Mạc Sâm muốn bóp chết cô là chuyện quá dễ dàng!
Hắn vươn tay ra túm lấy áo của cô, hơn nữa còn nhấc bổng cô lên.
"Sở Vân, tôi thật sự quá nhân từ với cô, bằng không sao cuộc sống của cô có thể thoải mái tự do như thế? Tình nhân của cô đang chờ ở chỗ cũ, cô còn muốn liên hợp với hắn để hất ngã tôi?" Hoắc Mạc Sâm nheo mắt lại, trong đôi mắt là sự lạnh lẽo và hung ác vô tận.
Lời của hắn như một tấm lưới bao phủ cả đất trời, chỉ trong nháy mắt đã khiến cô hít thở không nổi!
Nhưng cô không có làm chuyện đó, chuyện chưa từng làm thì sao cô có thể thừa nhận kia chứ?
Cô phát ra tiếng "Ư ư", vừa lắc đầu vừa rơi nước mắt. Giờ phút này, đôi mắt đen tỏa sáng của cô chứa đầy nước mắt, nhìn có vẻ cực kỳ đáng thương.
Nhưng Hoắc Mạc Sâm không tin cô, hắn sẽ không để cô lừa mình nữa!
"Sở Vân, cô chờ cho tôi, tôi sẽ lập tức để gian phu đến đây với cô!"
Vừa dứt lời, Hoắc Mạc Sâm đã hung hăng hất Sở Vân văng ra ngoài.
Sức mạnh của nam và nữ có khác biệt rất lớn, hơn nữa lúc này Hoắc Mạc Sâm đang nổi nóng. Sở Vân bị hất đập mạnh vào tường, sau đó theo quán tính mà ngã xuống đất.
Đau!!
Sở Vân rên rỉ theo bản năng, cũng bởi vì khó chịu nổi cơn đau này mà vẻ mặt cô trở nên dữ tợn.
Mà giây kế tiếp cô đã nếm được chút tanh ngọt trong miệng ngọt!
Cô biết đó là vị của máu.
Giờ khắc này, trong lòng Sở Vân không có gì khác ngoài đắng chát. Hoắc Mạc Sâm có thể ra tay với cô đến mức độ này thì chứng tỏ rất hận cô.
Cô không muốn Hoắc Mạc Sâm hận cô, càng không muốn đến chết cũng không thể tẩy sạch nổi oan này!
Cô phải giải thích, cô muốn lấy lại trong sạch!
Sở Vân nhìn quanh bốn phía, cuối cùng nhìn thấy cái chăn màu trắng trên giường.
Nhưng trong nháy mắt cô dùng hết sức lực để bò đến đó thì lại nghe thấy một giọng nói khiến cô cực kỳ chán ghét, hơn nữa làm các giác quan cũng run lên——
"Sở tiểu thư, đã lâu không gặp rồi."
Là Trần Đông Thụy!
Phản ứng đầu tiên của Sở Vân chính là trốn, nhưng thân thể cô bị thương nhiều chỗ, vừa rồi còn bị Hoắc Mạc Sâm tra tấn như vậy, lúcnày sao cô còn phản ứng nhanh nhẹn nổi nữa?
Rất nhanh cô đã bị Trần Đông Thụy đẩy ngã lên giường, dù cô giãy dụa thế nào thì hơi thở nóng rực đáng buồn nôn của Trần Đông Thụy cũng phà lên quanh cổ của cô: "Chậc chậc! Sở tiểu thư thật không giống người thường, dù đã ở tù, nhưng mùi hương mê người trên cơ thể vẫn không giảm đi chút nào cả!"
Gã cười gằn, thật sự vô cùng ghê tởm.
Sức nặng trên người cô như một lồng giam, Sở Vân cứ giãy giụa muốn hất gã ra, nhưng làm sao cô có thể đấu lại Trần Đông Thụy kia chứa?
"Chát!"
Gã tát một bạt tay đến, khiến đầu óc Sở Vân choáng váng, mắt nổ đom đóm.
Trần Đông Thụy thấy dáng vẻ như cá chết của cô thì càng tức giận mà hung hăng quạt cho cô một bạt tai, "Mạng cô cũng lớn thật đấy, đã như vậy mà cô còn chưa chết, nhưng cô đáng chết lắm biết không hả? Cô chết rồi thì không cần tôi phí thời gian của mình cho cô như vậy!"
Sở Vân cắn chặt môi dưới, cô lấy đau đớn để ép mình không thể bất tỉnh.
"A ——"
Cút!
Giọng nói của cô đã bị hủy, cô chỉ có thể phát ra tiếng thét chói tai khó nghe đó.
"Âm thanh của cô thật khiến người ta hết muốn ăn, mà nếu vậy thì tôi không cho cô phát ra tiếng, chỉ để cô ra sức thôi được chứ?" Trần Đông Thụy ác liệt mà cười một tiếng.
Gã vươn tay bắt đầu xé quần áo của Sở Vân.
Chương 40: Tôi để hai người sống chết có nhau!
"A... A..." m thanh đó vỡ vụn lại cực kỳ khó nghe.
Hoắc Mạc Sâm nghe thấy âm thanh này cũng cực kỳ chán ghét. Hắn vừa đi thì chỉ còn lại một mình Sở Vân trong phòng. Kết quả hắn vừa trở về đã nghe thấy âm thanh đó, sự bực bội trong lòng Hoắc Mạc Sâm càng dâng trào.
Hắn dùng một chân đá văng cánh cửa, giận dữ quát lên: "Lại gào như quỷ cái gì? Sở Vân, cô không thể im lặng một chút hay sao?"
Tiếng nói và hành động đá cửa của Hoắc Mạc Sâm làm hai người trên giường giật mình.
Trần Đông Thụy không ngờ Hoắc Mạc Sâm trở về nhanh như vậy.
Mà trong đầu Sở Vân chỉ có một suy nghĩ: Xong rồi!
Cô vốn có miệng cũng khó phân trần, hiện tại Hoắc Mạc Sâm lại thấy cô đang nằm dưới thân Trần Đông Thụy, thật sự là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch!
Sở Vân nghĩ vậy thì nước mắt cũng không khống chế được mà chảy xuống, cô vội đẩy Trần Đông Thụy ra.
Nhưng cũng không cần cô đẩy, Hoắc Mạc Sâm đã xông đến, dùng một tay hất Trần Đông Thụy ra khỏi người Sở Vân, rồi tung ra một đấm giáng thẳng vào hàm dưới của Trần Đông Thụy.
Trần Đông Thụy thấy dáng vẻ phát cuồng không khống chế được của Hoắc Mạc Sâm thì phát ra một cười lạnh trầm thấp: "Không phải Hoắc tổng đã yêu đương với người nhà họ Bạch rồi sao? Hoắc tổng rảnh rỗi như vậy à, còn muốn xen vào chuyện của bạn gái trước nữa?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Hoắc Mạc Sâm vốn đã bị Sở Vân khơi dậy sự bất an bực bội trong lòng, hiện tại lại nhìn thấy Trần Đông Thụy thì làm sao hắn có thể thu tay lại được?
Lửa giận dồn nén khiến hắn tung ta từng đấm dữ dội, Trần Đông Thụy căn bản không phải là đối thủ của Hoắc Mạc Sâm!
Sở Vân cũng nhìn thấy hành động của Hoắc Mạc Sâm, đòn nào cũng tàn nhẫn. Nếu Hoắc Mạc Sâm đánh chết Trần Đông Thụy thì phải ngồi tù!
Người mà cô yêu nhất chính là hắn, làm sao có thể để hắn xảy ra chuyện ngay trước mắt mình được?
Sở Vân muốn tiến lên ngăn cản.
Nhưng trong nháy mắt bước ra, cô lại hơi do dự, nếu xông tới thì Hoắc Mạc Sâm nhất định sẽ nghĩ cô muốn bảo vệ Trần Đông Thụy.
Không, không thể để Hoắc Mạc Sâm nghĩ như vậy được!
Sở Vân cắn chặt răng, dùng sức cắn lên môi của mình, mãi đến khi nếm được vị tanh ngọt thì cô mới nhả ra. Trên miệng cô đã bị một cảm giác ấm áp bao trùm, bên tai lại là tiếng nắm đấm va chạm vào nhau và những âm thanh rên rỉ đau đớn.
Sở Vân biết mình không có nhiều thời gian, cô lập tức dùng ngón tay chấm vào máu trên miệng rồi viết lên tấm ga giường trắng noãn: Không phải tôi, là Trần Đông Thụy xông vào, hắn và Bạch Tuyết Nhi có gian tình!
Khi Sở Vân làm xong chuyện này thì Trần Đông Thụy đã bị Hoắc Mạc Sâm đánh đến mức hấp hối, nhưng Hoắc Mạc Sâm vẫn không có ý dừng tay.
Sở Vân rất sốt ruột, cũng không kịp xé tấm ga giường ra mà trực tiếp kéo nguyên cái ga, dùng hết sức vọt tới trước mặt Hoắc Mạc Sâm rồi quỳ xuống trước mặt hắn.
Nhìn thấy hành động của Sở Vân, đôi mắt Hoắc Mạc Sâm càng trở nên lạnh hơn, ác hơn.
"Cô còn muốn cầu xin cho Trần Đông Thụy? Sở Vân, cô nghĩ chúng ta còn như sáu năm trước hay sao? Cô chỉ là một con điếm thôi, có tư cách gì mà quỳ trước mặt tôi chứ?" Hoắc Mạc Sâm nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng quát.
Hắn nắm lấy đầu Sở Vân rồi đẩy cô ra.
Nhưng Sở Vân lại quỳ lỳ ở đó, thậm chí cô còn vội vã trải ga giường ra, muốn bày dòng chữ viết bằng máu ra cho Hoắc Mạc Sâm xem!
Nhưng làm sao Hoắc Mạc Sâm lại cho cô thời gian kia chứ?
Hoắc Mạc Sâm lạnh lùng bật cười với cô: "Quả nhiên là hoạn nạn gặp chân tình! Cô đừng sốt ruột, tôi sẽ để hai người sống chết có nhau!"
Trần Đông Thụy dám tằng tịu với Sở Vân ngay dưới mí mắt hắn, còn những chuyện xảy ra vào ba năm trước nữa, đương nhiên hiện tại phải buộc hai người bọn họ trả lại.
To gan lớn mật, đói khát khó nhịn như vậy thì hắn sẽ tác thành cho bọn họ, để bọn họ làm một đôi vợ chồng quỷ là tốt nhất!
"Không phải con đã yêu đương với Hoắc Mạc Sâm rồi sao? Vì sao còn thông đồng chung chạ với người không đứng đắn?"
Lời chất vấn vang lên từ đối diện, người chất vấn cô ta không phải ai khác mà là mẹ cô, Trình Tương!
Nghe lời chất vấn của bà, Bạch Tuyết Nhi cảm thấy thật chột dạ.
Cô ta không ngờ Trình Tương lại đến, càng không nghĩ đến Trình Tương đã nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện điện thoại của mình.
Trong nhất thời, Bạch Tuyết Nhi cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Trình Tương thấy cô ta không nói lời nào thì đi đến trước mặt, lạnh lùng mà hỏi: "Có phải Sở Vân đã ra tù hay không?"
Bà vốn có ý tốt sang đây thăm hỏi cô, kết quả lại nghe thấy cô nói chuyện điện thoại với một người đàn ông, hơn nữa câu từ lại quá quắt đến như vậy.
Bà ta càng không nghĩ đến, con gái của mình lại độc ác đến vậy!
Bạch Tuyết Nhi muốn đối phó Sở Vân như thế thì không phải là ép Sở Vân phải chết sao?
"Sở Vân đã ra tù, có vấn đề gì sao?"
Bạch Tuyết Nhi vốn không biết nên trả lời câu hỏi của Trình Tương như thế nào, nhưng khi cô ta nghe hai chữ Sở Vân vang lên từ miệng Trình Tương thì lập tức nổi giận.
Có phải nhờ cảm ứng huyết thống không mà há mồm ngậm mồm đều không rời khỏi Sở Vân!
"Sở Vân đã phải trả cái giá đắt vì hành động của mình, chuyện trước kia cũng đã qua rồi, con cần gì phải hung hăng như vậy?"
Từ nhỏ Sở Vân đã rất ngoan ngoãn, nhưng không biết vì sao lớn lên lại biến thành như vậy. Nhưng cô đã ngồi tù ba năm rồi, hơn nữa còn vì một vụ tai nạn xe mà biến thành người câm, đó đã là trừng phạt của ông trời dành cho cô rồi!
Nếu mọi chuyện phát triển dựa theo lời vừa rồi của Tuyết Nhi thì không khác gì giết chết Sở Vân.
Mặc kệ như thế nào, Sở Vân cũng là con gái ruột của Lưu Vân, nếu Sở Vân chết trong tay Tuyết Nhi thì sao bà còn mặt mũi nào đi gặp em họ Lưu Vân?
"Con hung hăng? Mẹ có biết ba năm trước Sở Vân đối xử với con thế nào không? Nó tìm côn đồ đến cưỡng hiếp con! Nếu nó không làm thì sao lại bị đưa vào tù chứ?"
"Mẹ có phải là mẹ của con không? Từ nhỏ đến lớn mẹ luôn tốt với Sở Vân hơn với con, mẹ đừng quên con mới là con gái ruột của mẹ!"
Bạch Tuyết Nhi nghe xong lời nói của Trình Tương thì lập tức nổi giận.
Đồng thời, cô ta cũng ý thức được một điều, nếu không giết chết Sở Vân thì thân thế của cô ta và Sở Vân sẽ bại lộ, vậy thì làm sao cô ta còn có thể làm đại tiểu thư của nhà họ Bạch!
"Cũng vì con là con ruột của mẹ, cho nên mẹ mới chịu nói chuyện với con. Oan oan tương báo thì bao giờ mới dứt, Sở Vân đã phải trả cái giá tương ứng với chuyện mình làm, nếu con làm như vậy thì chẳng phải muốn bức tử Sở Vân? Nếu Sở Vân chết thì dì của con chấp nhận được sao?"
"Còn con nữa, con và Mạc Sâm ở chung với nhau rồi mà còn không rõ ràng với người đàn ông khác, nếu Mạc Sâm biết thì hai con còn có kết quả hay sao?" Trình Tương nhìn thấy Bạch Tuyết Nhi kích động thì lên tiếng khiển trách.
Bà thật sự không muốn nhìn thấy Bạch Tuyết Nhi bị thù hận che mắt, càng không muốn nhìn thấy con mình sa đọa!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Nhưng trong mắt Bạch Tuyết Nhi, Trình Tương lm vậy là đang bảo vệ Sở Vân!
Phải biết rằng, dì sẽ không có chút khổ sở nào vì cái chết của Sở Vân, bởi vì cô ta mới là con gái của dì, vụ trộm long tráo phượng hai mươi mấy năm trước đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời của cô ta.
Cô ta rất hưởng thụ với cuộc sống hiện tại, cho nên tuyệt đối không để sự thiên vị này của Trình Tương đối với Sở Vân phóng đại thêm.
"Con chỉ ăn miếng trả miếng thôi. Dù sao thì thứ đê tiện như nó chết không phải tốt hơn sao?"
"Tuyết Nhi, tại sao con lại như vậy? Mẹ và cha con luôn thích giúp đỡ mọi người, cần cù thật thà, sao lại sinh ra đứa như con chứ?"
Trình Tương nghe xong câu đó và nhìn thấy sự lạnh lẽo trên mặt Bạch Tuyết Nhi thì lập tức thất vọng tột cùng.
Chương 37: Nhất định phải khiến cô ta vĩnh viễn không xoay người lại được
Trình Tương cũng cảm thấy thật tức giận, bằng không thì tại sao bà có thể chỉ trích đứa con mà từ nhỏ đến lớn bà không nỡ đánh mắng?
Nghe Trình Tương trách cứ như vậy, trong lòng Bạch Tuyết Nhi vang lên một tiếng đùng. Cô ta thật không ngờ Trình Tương lại có cảm nhận này, trong lòng nhất thời luống cuống. Nếu vì thế mà Trình Tương đi điều tra cái gì thì cô ta tiêu đời.
Vì để cô hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp hơn, năm đó Lưu Vân đã lén trao đổi cô ta và Sở Vân trong bệnh viện, vì thế cô ta được làm thiên kim tiểu thư nhà họ Bạch nhiều năm như vậy.
Cô ta đã quen với cuộc sống này rồi, làm sao có thể quay về xóm nghèo kia chứ?
Không được!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Mẹ, con sai rồi, là con không tốt, con không nên có tâm lý trả thù như vậy. Nhưng trong lòng con rất khó chịu, con vừa nghĩ tới những chuyện năm đó thì không có cách nào khống chế bản thân..."
Bạch Tuyết Nhi vội bắt lấy tay của Trình Tương, cô ta nghẹn ngào nói, cảm xúc tan vỡ, nước mắt dạt dào như biển cả.
Nhìn thấy Bạch Tuyết Nhi khóc thảm như vậy, trái tim Trình Tương co rút đau đớn, mẫu tử vốn liền tâm.
Lúc trước khi Bạch Tuyết Nhi gặp phải chuyện đó nên cảm xúc sa sút, cả ngày nhốt mình vào trong phòng không ăn không uống. Đây là điều mà người mẹ nào nhìn thấy cũng không thể chịu đựng nổi.
"Tuyết Nhi, mẹ biết con khó chịu." Trình Tương nghẹn ngào nói, hốc mắt cũng nóng lên.
Giây kế tiếp bà đã ôm ghì Bạch Tuyết Nhi vào ngực.
Bạch Tuyết Nhi lại cảm thấy lời này quá châm chọc, dù sao bà cũng có ràng buộc huyết thống với Sở Vân, bằng không tại sao dưới tình huống biết cô ta khó chịu mà còn bắt cô ta ngừng trả thù Sở Vân chứ?
"Mẹ, con nghe lời mẹ, con không ra tay với Sở Vân..."
Nhìn thấy nước mắt Bạch Tuyết Nhi chảy dài, Trình Tương lập tức đau lòng không thôi.
Mặc kệ thế nào thì đây cũng là con gái ruột của bà, bà vất vả mang thai mười tháng nên giữa hai bên có một sự ràng buộc kỳ diệu bởi kết nối huyết thống ruột rà.
Bà không có khả năng hà khắc với bạch Tuyết Nhi. Huống chi, trong lòng Trình Tương cũng tự trách vì sự kiện năm ấy. Nếu lúc trước bà giữ chặt con mình thì có phải những chuyện sau đó sẽ không xảy ra hay không?
"Tuyết Nhi, mẹ chỉ hy vọng con sống càng ngày càng tốt, không muốn thấy con bị ức hiếp, nhưng cũng không muốn con trở thành một người xấu."
Trình Tương vươn tay lau đi nước mắt trên khóe mi Bạch Tuyết Nhi, thấy cô ta như vậy, bà lại nghĩ tới những chuyện mà cô gặp phải vào ba năm trước.
Trong nhất thời, trái tim Trình Tương như bị dao cắt.
Bạch Tuyết Nhi hít sâu một hơi, khôn khéo mà gật đầu, hơn nữa còn bảo đảm với Trình Tương: "Mẹ, mẹ nói đúng, con không nên như vậy. Mẹ yên tâm đi, con tuyệt đối không trở thành người ác độc như vậy! Về sau con sẽ tránh né Sở Vân là được!"
"Mẹ, con đói quá..."
Bạch Tuyết Nhi cúi đầu, mang theo vài phần tủi thân.
Vừa nghe Bạch Tuyết Nhi bảo đói, Trình Tương lập tức buông cô ta ra, hơn nữa nhanh chóng đáp lại: "Vậy con chờ, mẹ đi nấu cơm cho con ăn!"
"Dạ."
Lúc này khóe miệng Bạch Tuyết Nhi mới nâng lên một nụ cười.
Trong nháy mắt Trình Tương xoay người rời đi, trong mắt Bạch Tuyết Nhi hiện lên lau một tia sáng lạnh lẽo độc ác.
Sao cô ta lại tránh né Sở Vân kia chứ?
Sở Vân không chết thì cuộc đời của cô ta còn thuận lợi bình an được nữa hay sao?
Bạch Tuyết Nhi không gọi điện thoại cho Trần Đông Thụy nữa, mà trực tiếp gửi tin nhắn cho gã:
[Em chỉ cho anh thời gian một ngày, quá thời hạn thì không chờ!]
[Yên tâm, anh nhất định sẽ khiến em thích đến chết!]
Tin nhắn của Trần Đông Thụy lập tức hiện ra trong di động, nhìn thấy câu trả lời đó, nụ cười trên khóe miệng Bạch Tuyết Nhi càng rõ ràng hơn.
Cô ta tin vào bản lĩnh của Trần Đông Thụy, gã sẽ khiến Sở Vân vĩnh viễn không thể xoay người giống như ba năm trước!
Chương 38: Sao cô dám mặt dày mày dạn như vậy?
Rất nhanh Trần Đông Thụy đã chạy tới Túy Kim Triêu.
Gã biết được từ miệng của người phục vụ rằng Hoắc Mạc Sâm đã ôm một người phụ nữ đi vào phòng xép trên lầu ba rồi không thấy bước ra nữa.
Nếu muốn ra tay với Sở Vân thì đầu tiên là phải dẫn dụ Hoắc Mạc Sâm đi.
Trần Đông Thụy trực tiếp lấy ra một tờ tiền trăm tệ từ trong bóp rồi đưa đến trước mặt người bồi bàn, "Anh đi gõ cửa, nếu Hoắc Mạc Sâm hỏi thì cứ nói anh tìm Sở Vân, nói dưới lầu có khách của cô đang tìm, bảo cô đến chỗ cũ mà tìm tôi."
"Sau đó... truyền lời cho phòng 707, anh cứ nói úp mở rằng anh Vương hỏi khi nào thì ra tay?"
Trần Đông Thụy lại nói ra một câu, thậm chí còn cho bồi bàn thêm tiền.
Nếu vậy thì Sở Vân không chỉ trở thành kẻ bán đứng hèn mọn không ra gì trong mắt Hoắc Mạc Sâm, thậm chí còn trở thành kẻ địch của hắn, dù sao Sở Vân cũng là một con câm, Hoắc Mạc Sâm còn đang hận cô thấu xương.
A, gã sẽ thêm dầu vào lửa.
Lúc đó, trong phòng, Hoắc Mạc Sâm thấy Sở Vân chậm chạp không đi ra thì đá một phát vào cửa phòng rồi nổi giận quát lên: "Là chết trong đó rồi sao?"
Một âm thanh thật lớn đột nhiên vang lên đi kèm với tiếng quát thô bạo lạnh lẽo của Hoắc Mạc Sâm làm Sở Vân sợ tới mức giật mình một cái. Cô không dám không trở về, đành phát ra tiếng "Ớ ớ".
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Tuy không thể nói chuyện, nhưng cô muốn nói cho hắn biết: Cô không chết, cô còn sống.
"Không chết thì cút ra đây!" Hoắc Mạc Sâm lại lạnh lùng quát.
Sở Vân không nhịn được mà hốc mắt nóng lên.
Mặc dù đã bôi thuốc, nhưng thuốc cũng không phải lập tức có hiệu quả. Cô không muốn hèn mọn như một con chó trước mặt Hoắc Mạc Sâm nên đành đứng thẳng người lên, đỡ vách tường mà bước từng bước thong thả.
Nhưng thân thể cô lại run lên, hai chân lắc lư kịch liệt.
Trong nháy mắt mở cửa phòng tắm ra, Sở Vân đột nhiên ngã về phía trước, cả người sà vào lòng Hoắc Mạc Sâm.
Hoắc Mạc Sâm không nâng cô dậy mà ngược lại còn hung hăng hất ra.
"Phanh!"
Sở Vân lảo đảo ngã xuống đất.
Ngay lúc đó, đau đớn trên đầu gối và thân dưới như thủy triều lan tràn.
Cô muốn đứng dậy, nhưng cô bị cơn đau đó ép ngã.
Khó chịu nhất là ——
Hoắc Mạc Sâm đứng trước mặt cô, lạnh lùng nhìn xuống từ trên cao, trong đôi mắt đen tràn đầy khinh bỉ và chán ghét, "Sao cô dám mặt dày mày dạng mà nhảy vào lòng tôi? Đừng cho là tôi nện cô thì thân phận của cô được nâng lên cao! Sở Vân, tôi nói cho cô biết, trong mắt tôi thì cô không bằng cả một con điếm!"
Ngôn ngữ quả nhiên là con dao dễ dàng tổn thương người khác. Lời của hắn như tát vào mặt cô, trong nháy mắt đã đâm vỡ trái tim cô đến mức máu chảy đầm đìa.
Cô khóc lóc lắc đầu, không phải, chẳng qua cô không đứng vững thôi, cô không có nhảy vào lòng, từ trước đến nay cũng không có suy nghĩ này.
Cô chỉ khổ sở, khổ sở vì có miệng mà khó trả lời, khổ sở vì hai người họ biến thành như hiện tại!
"Anh tin tôi đi!"
Sở Vân ra dấu trước mặt Hoắc Mạc Sâm, nhưng căn bản không có tác dụng.
Hoắc Mạc Sâm không hiểu ký hiệu tay của cô, hơn nữa trong nháy mắt cô giơ tay lên múa may thì trong lòng Hoắc Mạc Sâm đột nhiên cảm thấy thật phiền chán bực tức, cảm xúc đó đang cuộn trào nhảy nhót trong ngực hắn!
Hoắc Mạc Sâm không nhịn nổi nữa mà trực tiếp đá cho Sở Vân một chân.
Sở Vân lại tiếp xúc thân mật với mặt đất lần nữa.
Thời khắc đó, ngoài đau ra thì chính là đau!
Thậm chí Hoắc Mạc Sâm còn cảm thấy cú đá này còn chưa đủ, muốn dùng lời nói nhục mạ Sở Vân, nhưng ngay lúc này ngoài cửa lại đột nhiên vang lên một tiếng gõ cửa.
Trước khi đi đến mở cửa, Hoắc Mạc Sâm còn hung hăng trừng Sở Vân một cái.
Sau khi mở cửa, hắn lập tức nhìn thấy một gã bồi bàn đứng ở đó.
Bồi bàn lặp lại không sai một chữ dựa theo lời dặn dò của Trần Đông Thụy.
Chương 39: Sở tiểu thư, đã lâu không gặp rồi
"Cút!" Sắc mặt Hoắc Mạc Sâm thay đổi, sự lạnh lẽo bao trùm cả khuôn mặt hắn.
"Anh Hoắc..."
Bồi bàn để ý thấy sắc mặt của Hoắc Mạc Sâm, cũng biết thanh danh của hắn nên không dám đắc tội. Nhưng vừa muốn giải thích thì Hoắc Mạc Sâm đã đóng sầm cánh cửa lại.
Bồi bàn nhìn thấy tình huống này thì chỉ có thể quay người rời đi. Dù sao anh ta chỉ sợ Hoắc Mạc Sâm đến gây chuyện với mình nên muốn giải thích, nhưng hiện tại có vẻ đã hoàn toàn không cần!
Trong nháy mắt Hoắc Mạc Sâm đóng sầm cửa lại thì đã lập tức xoay người, sắc mặt càng lạnh lẽo tối đen hơn trước.
Trong đôi mắt đen nhánh của hắn hiện ra sự hung ác tột độ, không ai có thể bỏ qua sự lạnh lùng và tàn bạo tỏa ra từ trên người hắn
.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Sở Vân chú ý tới ánh mắt hắn đã thay đổi.
Cô lập tức bị dọa sợ, bởi vì Hoắc Mạc Sâm đang đi thẳng về hướng cô. Sở Vân lui về phía sau theo bản năng, trong tiềm thức của cô đã sinh ra sợ hãi đối với hắn.
Nhưng bây giờ cô như một con kiến, Hoắc Mạc Sâm muốn bóp chết cô là chuyện quá dễ dàng!
Hắn vươn tay ra túm lấy áo của cô, hơn nữa còn nhấc bổng cô lên.
"Sở Vân, tôi thật sự quá nhân từ với cô, bằng không sao cuộc sống của cô có thể thoải mái tự do như thế? Tình nhân của cô đang chờ ở chỗ cũ, cô còn muốn liên hợp với hắn để hất ngã tôi?" Hoắc Mạc Sâm nheo mắt lại, trong đôi mắt là sự lạnh lẽo và hung ác vô tận.
Lời của hắn như một tấm lưới bao phủ cả đất trời, chỉ trong nháy mắt đã khiến cô hít thở không nổi!
Nhưng cô không có làm chuyện đó, chuyện chưa từng làm thì sao cô có thể thừa nhận kia chứ?
Cô phát ra tiếng "Ư ư", vừa lắc đầu vừa rơi nước mắt. Giờ phút này, đôi mắt đen tỏa sáng của cô chứa đầy nước mắt, nhìn có vẻ cực kỳ đáng thương.
Nhưng Hoắc Mạc Sâm không tin cô, hắn sẽ không để cô lừa mình nữa!
"Sở Vân, cô chờ cho tôi, tôi sẽ lập tức để gian phu đến đây với cô!"
Vừa dứt lời, Hoắc Mạc Sâm đã hung hăng hất Sở Vân văng ra ngoài.
Sức mạnh của nam và nữ có khác biệt rất lớn, hơn nữa lúc này Hoắc Mạc Sâm đang nổi nóng. Sở Vân bị hất đập mạnh vào tường, sau đó theo quán tính mà ngã xuống đất.
Đau!!
Sở Vân rên rỉ theo bản năng, cũng bởi vì khó chịu nổi cơn đau này mà vẻ mặt cô trở nên dữ tợn.
Mà giây kế tiếp cô đã nếm được chút tanh ngọt trong miệng ngọt!
Cô biết đó là vị của máu.
Giờ khắc này, trong lòng Sở Vân không có gì khác ngoài đắng chát. Hoắc Mạc Sâm có thể ra tay với cô đến mức độ này thì chứng tỏ rất hận cô.
Cô không muốn Hoắc Mạc Sâm hận cô, càng không muốn đến chết cũng không thể tẩy sạch nổi oan này!
Cô phải giải thích, cô muốn lấy lại trong sạch!
Sở Vân nhìn quanh bốn phía, cuối cùng nhìn thấy cái chăn màu trắng trên giường.
Nhưng trong nháy mắt cô dùng hết sức lực để bò đến đó thì lại nghe thấy một giọng nói khiến cô cực kỳ chán ghét, hơn nữa làm các giác quan cũng run lên——
"Sở tiểu thư, đã lâu không gặp rồi."
Là Trần Đông Thụy!
Phản ứng đầu tiên của Sở Vân chính là trốn, nhưng thân thể cô bị thương nhiều chỗ, vừa rồi còn bị Hoắc Mạc Sâm tra tấn như vậy, lúcnày sao cô còn phản ứng nhanh nhẹn nổi nữa?
Rất nhanh cô đã bị Trần Đông Thụy đẩy ngã lên giường, dù cô giãy dụa thế nào thì hơi thở nóng rực đáng buồn nôn của Trần Đông Thụy cũng phà lên quanh cổ của cô: "Chậc chậc! Sở tiểu thư thật không giống người thường, dù đã ở tù, nhưng mùi hương mê người trên cơ thể vẫn không giảm đi chút nào cả!"
Gã cười gằn, thật sự vô cùng ghê tởm.
Sức nặng trên người cô như một lồng giam, Sở Vân cứ giãy giụa muốn hất gã ra, nhưng làm sao cô có thể đấu lại Trần Đông Thụy kia chứa?
"Chát!"
Gã tát một bạt tay đến, khiến đầu óc Sở Vân choáng váng, mắt nổ đom đóm.
Trần Đông Thụy thấy dáng vẻ như cá chết của cô thì càng tức giận mà hung hăng quạt cho cô một bạt tai, "Mạng cô cũng lớn thật đấy, đã như vậy mà cô còn chưa chết, nhưng cô đáng chết lắm biết không hả? Cô chết rồi thì không cần tôi phí thời gian của mình cho cô như vậy!"
Sở Vân cắn chặt môi dưới, cô lấy đau đớn để ép mình không thể bất tỉnh.
"A ——"
Cút!
Giọng nói của cô đã bị hủy, cô chỉ có thể phát ra tiếng thét chói tai khó nghe đó.
"Âm thanh của cô thật khiến người ta hết muốn ăn, mà nếu vậy thì tôi không cho cô phát ra tiếng, chỉ để cô ra sức thôi được chứ?" Trần Đông Thụy ác liệt mà cười một tiếng.
Gã vươn tay bắt đầu xé quần áo của Sở Vân.
Chương 40: Tôi để hai người sống chết có nhau!
"A... A..." m thanh đó vỡ vụn lại cực kỳ khó nghe.
Hoắc Mạc Sâm nghe thấy âm thanh này cũng cực kỳ chán ghét. Hắn vừa đi thì chỉ còn lại một mình Sở Vân trong phòng. Kết quả hắn vừa trở về đã nghe thấy âm thanh đó, sự bực bội trong lòng Hoắc Mạc Sâm càng dâng trào.
Hắn dùng một chân đá văng cánh cửa, giận dữ quát lên: "Lại gào như quỷ cái gì? Sở Vân, cô không thể im lặng một chút hay sao?"
Tiếng nói và hành động đá cửa của Hoắc Mạc Sâm làm hai người trên giường giật mình.
Trần Đông Thụy không ngờ Hoắc Mạc Sâm trở về nhanh như vậy.
Mà trong đầu Sở Vân chỉ có một suy nghĩ: Xong rồi!
Cô vốn có miệng cũng khó phân trần, hiện tại Hoắc Mạc Sâm lại thấy cô đang nằm dưới thân Trần Đông Thụy, thật sự là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch!
Sở Vân nghĩ vậy thì nước mắt cũng không khống chế được mà chảy xuống, cô vội đẩy Trần Đông Thụy ra.
Nhưng cũng không cần cô đẩy, Hoắc Mạc Sâm đã xông đến, dùng một tay hất Trần Đông Thụy ra khỏi người Sở Vân, rồi tung ra một đấm giáng thẳng vào hàm dưới của Trần Đông Thụy.
Trần Đông Thụy thấy dáng vẻ phát cuồng không khống chế được của Hoắc Mạc Sâm thì phát ra một cười lạnh trầm thấp: "Không phải Hoắc tổng đã yêu đương với người nhà họ Bạch rồi sao? Hoắc tổng rảnh rỗi như vậy à, còn muốn xen vào chuyện của bạn gái trước nữa?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Hoắc Mạc Sâm vốn đã bị Sở Vân khơi dậy sự bất an bực bội trong lòng, hiện tại lại nhìn thấy Trần Đông Thụy thì làm sao hắn có thể thu tay lại được?
Lửa giận dồn nén khiến hắn tung ta từng đấm dữ dội, Trần Đông Thụy căn bản không phải là đối thủ của Hoắc Mạc Sâm!
Sở Vân cũng nhìn thấy hành động của Hoắc Mạc Sâm, đòn nào cũng tàn nhẫn. Nếu Hoắc Mạc Sâm đánh chết Trần Đông Thụy thì phải ngồi tù!
Người mà cô yêu nhất chính là hắn, làm sao có thể để hắn xảy ra chuyện ngay trước mắt mình được?
Sở Vân muốn tiến lên ngăn cản.
Nhưng trong nháy mắt bước ra, cô lại hơi do dự, nếu xông tới thì Hoắc Mạc Sâm nhất định sẽ nghĩ cô muốn bảo vệ Trần Đông Thụy.
Không, không thể để Hoắc Mạc Sâm nghĩ như vậy được!
Sở Vân cắn chặt răng, dùng sức cắn lên môi của mình, mãi đến khi nếm được vị tanh ngọt thì cô mới nhả ra. Trên miệng cô đã bị một cảm giác ấm áp bao trùm, bên tai lại là tiếng nắm đấm va chạm vào nhau và những âm thanh rên rỉ đau đớn.
Sở Vân biết mình không có nhiều thời gian, cô lập tức dùng ngón tay chấm vào máu trên miệng rồi viết lên tấm ga giường trắng noãn: Không phải tôi, là Trần Đông Thụy xông vào, hắn và Bạch Tuyết Nhi có gian tình!
Khi Sở Vân làm xong chuyện này thì Trần Đông Thụy đã bị Hoắc Mạc Sâm đánh đến mức hấp hối, nhưng Hoắc Mạc Sâm vẫn không có ý dừng tay.
Sở Vân rất sốt ruột, cũng không kịp xé tấm ga giường ra mà trực tiếp kéo nguyên cái ga, dùng hết sức vọt tới trước mặt Hoắc Mạc Sâm rồi quỳ xuống trước mặt hắn.
Nhìn thấy hành động của Sở Vân, đôi mắt Hoắc Mạc Sâm càng trở nên lạnh hơn, ác hơn.
"Cô còn muốn cầu xin cho Trần Đông Thụy? Sở Vân, cô nghĩ chúng ta còn như sáu năm trước hay sao? Cô chỉ là một con điếm thôi, có tư cách gì mà quỳ trước mặt tôi chứ?" Hoắc Mạc Sâm nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng quát.
Hắn nắm lấy đầu Sở Vân rồi đẩy cô ra.
Nhưng Sở Vân lại quỳ lỳ ở đó, thậm chí cô còn vội vã trải ga giường ra, muốn bày dòng chữ viết bằng máu ra cho Hoắc Mạc Sâm xem!
Nhưng làm sao Hoắc Mạc Sâm lại cho cô thời gian kia chứ?
Hoắc Mạc Sâm lạnh lùng bật cười với cô: "Quả nhiên là hoạn nạn gặp chân tình! Cô đừng sốt ruột, tôi sẽ để hai người sống chết có nhau!"
Trần Đông Thụy dám tằng tịu với Sở Vân ngay dưới mí mắt hắn, còn những chuyện xảy ra vào ba năm trước nữa, đương nhiên hiện tại phải buộc hai người bọn họ trả lại.
To gan lớn mật, đói khát khó nhịn như vậy thì hắn sẽ tác thành cho bọn họ, để bọn họ làm một đôi vợ chồng quỷ là tốt nhất!