Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Tần Nguyễn nở nụ cười vô hại, trông rất lương thiện: “Anh đã từng nghe nói đến sông Vong Xuyên nằm giữa
đường Hoàng Tuyền và Minh Phủ, con sông3 ranh giới của Địa Phủ bao giờ chưa?”
Tiêu Vân Sâm lắc đầu, anh ta làm sao biết được những thứ này. Tần Nguyễn cười: “Tương truyền rằn1g, con người
sau khi chết linh hồn sẽ đi vào Địa Phủ, sau đó đi qua đường Hoàng Tuyền, bước lên cầu Nại Hà, vượt qua sông
Vong Xuyên, sau đó v9ào Minh Phủ.
“Mà nước của sông Vong Xuyên đỏ như máu, bên trong đầy côn trùng rắn rết, bốc mùi tanh tưới. Một khi linh hồn
bị rơi vào 3trong đó sẽ bị côn trùng và rắn cắn xé, vĩnh viễn không được siêu sinh”
“Loài rắn trong song đó rất khác biệt so với loài rắn chúng ta8 thường thấy, nó sẽ hút máu của anh, sau đó cắn xé
thịt anh, rồi nuốt từng miếng từng miếng thịt của anh vào trong bụng. Sau đó, nó lại chui vào trong nội tạng của
anh, cho đến khi chẳng còn một mẩu nào, nó lại đi tìm kiếm con mồi tiếp theo.”
“Qe!”
Tần Nguyễn còn chưa nói hết, Tiêu Vân Sâm đã không thể chịu đựng được nữa, anh ta ghé người vào tay vịn của
ghế sô pha rồi nên khan.
Mà không chỉ mỗi anh ta, đến ngay cả Kiều Nam Uyên và Lộ Văn Bân cũng mặt đổi màu.
Bọn họ biết Tần Nguyễn nói là sự thật, mà đấy mới chỉ là thứ nguy hiểm tầm thường nhất trong Minh Phủ.
Dù tầm thường như vậy, nhưng nó lại là quá trình mà mọi vong hồn xuống Minh Phủ đều phải đi qua. Có điều từ
miệng Tần Nguyễn nói ra, làm sao nghe lại rùng rợn đáng sợ, làm cho người ta phải rùng mình như vậy chứ.
Tiêu Vân Sâm thật sự bị miêu tả của Tần Nguyễn làm cho buồn nôn.
Mặc dù anh ta sợ rắn, nhưng cũng biết hầu hết các tập tính của rắn.
Anh ta chưa bao giờ nghe nói về một loài rắn nào hung tàn và máu tanh như vậy.
“Đủ rồi!”
Trường Uyên đứng dậy sải bước đi đến bên cạnh Tiêu Vân Sâm, đồng tử trong mắt gã dựng thẳng, hiện ra tia sáng
lạnh lẽo u ám.
Gã vỗ nhè nhẹ vào lưng Tiêu Vân Sâm và dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Tần Nguyễn.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì? Tại sao lại làm khó ngài ấy như vậy.”
Trên mặt Tần Nguyễn nở nụ cười dịu dàng: “Từ đầu đến cuối, thái độ của tôi rất rõ ràng”
“Chẳng phải là cô muốn biết về Mộ Thanh thôi sao, cậu ta sẽ không làm hại đến chủ nhân. Lúc trước nếu không có
cậu ta ở bên cạnh giúp tôi, chủ nhân đã bị con nữ quỷ kia hút khô tinh khí từ lâu rồi”
“Mộ Thanh?”
Tần Nguyễn cau mày, cô lẩm bẩm cái tên xa lạ này.
“Cô bé, cô đang gọi tôi à?”
Sau lưng vang lên giọng nói trung tính cố tình trở nên quyến rũ.
Tần Nguyễn quay đầu lại, nhìn thấy… một người đàn ông đang dựa vào chiếc bàn trong phòng khách?
Nếu nói người này là phụ nữ, thì anh ta có một mái tóc ngắn, chỗ hầu kết ở dưới hàm cũng nổi lên rất rõ.
Đây rõ ràng là một người đàn ông mặc đồ nữ.
Bộ sườn xám dài màu xanh lam mang đến ấn tượng đầu tiên cho người nhìn là thanh lịch.
Nếu nó được mặc trên người của một phụ nữ trưởng thành, sẽ thể hiện được dáng người thướt tha trời sinh của
phái nữ.
Nhưng bây giờ nó lại được mặc trên người của một người đàn ông mà cũng không có quá nhiều cảm giác phản
cảm, thậm chí nó còn khiến thị giác của người ta cảm nhận được một loại vẻ đẹp khác.
Đặt biệt là khi đập vào mắt cánh đàn ông, mỗi cử chỉ bắt chước theo động tác và giọng nói của phụ nữ, lại càng toát
ra cảm giác quyến rũ hơn so với phụ nữ.
Và sức hấp dẫn của sự quyến rũ này, thì đến ngay cả phụ nữ nhìn thấy cũng phải mặc cảm.
Trong mắt của Tần Nguyễn ánh lên tia sáng lạnh lẽo, cô nhớ tới lời vong hồn của người tài xế đã từng nói với mình,
con quỷ giết ông ta mặc chiếc váy màu xanh lam, chỗ cổ hơi nhô lên phần hầu hết mà đàn ông mới có.
Lại thêm một điểm giống nhau nữa.
“Cô bé, cô tìm tôi à?”
Mộ Thanh bước về phía Tần Nguyễn bằng những bước chân uyển chuyển, mỗi bước đi đều tỏa ra sức quyến rũ mê
người.
“Anh là ai?”
Sắc mặt của Tiêu Vân Sâm dần chìm xuống, vẻ mặt của anh ta nghiêm túc dị thường.
Tại sao từng người lạ mặt này lại xuất hiệnởtrong nhà của anh ta.
Một người đàn ông mặc trang phục cổ xuất hiện, đã để anh ta cảm thấy khó hiều rồi.
Giờ lại đến cái gã mặc đồ nữ này, cử chi lời nói còn giống phụ nữ hơn cả phụ nữ.
Nhà của anh ta từ lúc nào đã biến thành nơi thu nhận các giống loài kỳ quái rồi?
*********************************
Tần Nguyễn nở nụ cười vô hại, trông rất lương thiện: “Anh đã từng nghe nói đến sông Vong Xuyên nằm giữa
đường Hoàng Tuyền và Minh Phủ, con sông3 ranh giới của Địa Phủ bao giờ chưa?”
Tiêu Vân Sâm lắc đầu, anh ta làm sao biết được những thứ này. Tần Nguyễn cười: “Tương truyền rằn1g, con người
sau khi chết linh hồn sẽ đi vào Địa Phủ, sau đó đi qua đường Hoàng Tuyền, bước lên cầu Nại Hà, vượt qua sông
Vong Xuyên, sau đó v9ào Minh Phủ.
“Mà nước của sông Vong Xuyên đỏ như máu, bên trong đầy côn trùng rắn rết, bốc mùi tanh tưới. Một khi linh hồn
bị rơi vào 3trong đó sẽ bị côn trùng và rắn cắn xé, vĩnh viễn không được siêu sinh”
“Loài rắn trong song đó rất khác biệt so với loài rắn chúng ta8 thường thấy, nó sẽ hút máu của anh, sau đó cắn xé
thịt anh, rồi nuốt từng miếng từng miếng thịt của anh vào trong bụng. Sau đó, nó lại chui vào trong nội tạng của
anh, cho đến khi chẳng còn một mẩu nào, nó lại đi tìm kiếm con mồi tiếp theo.”
“Qe!”
Tần Nguyễn còn chưa nói hết, Tiêu Vân Sâm đã không thể chịu đựng được nữa, anh ta ghé người vào tay vịn của
ghế sô pha rồi nên khan.
Mà không chỉ mỗi anh ta, đến ngay cả Kiều Nam Uyên và Lộ Văn Bân cũng mặt đổi màu.
Bọn họ biết Tần Nguyễn nói là sự thật, mà đấy mới chỉ là thứ nguy hiểm tầm thường nhất trong Minh Phủ.
Dù tầm thường như vậy, nhưng nó lại là quá trình mà mọi vong hồn xuống Minh Phủ đều phải đi qua. Có điều từ
miệng Tần Nguyễn nói ra, làm sao nghe lại rùng rợn đáng sợ, làm cho người ta phải rùng mình như vậy chứ.
Tiêu Vân Sâm thật sự bị miêu tả của Tần Nguyễn làm cho buồn nôn.
Mặc dù anh ta sợ rắn, nhưng cũng biết hầu hết các tập tính của rắn.
Anh ta chưa bao giờ nghe nói về một loài rắn nào hung tàn và máu tanh như vậy.
“Đủ rồi!”
Trường Uyên đứng dậy sải bước đi đến bên cạnh Tiêu Vân Sâm, đồng tử trong mắt gã dựng thẳng, hiện ra tia sáng
lạnh lẽo u ám.
Gã vỗ nhè nhẹ vào lưng Tiêu Vân Sâm và dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Tần Nguyễn.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì? Tại sao lại làm khó ngài ấy như vậy.”
Trên mặt Tần Nguyễn nở nụ cười dịu dàng: “Từ đầu đến cuối, thái độ của tôi rất rõ ràng”
“Chẳng phải là cô muốn biết về Mộ Thanh thôi sao, cậu ta sẽ không làm hại đến chủ nhân. Lúc trước nếu không có
cậu ta ở bên cạnh giúp tôi, chủ nhân đã bị con nữ quỷ kia hút khô tinh khí từ lâu rồi”
“Mộ Thanh?”
Tần Nguyễn cau mày, cô lẩm bẩm cái tên xa lạ này.
“Cô bé, cô đang gọi tôi à?”
Sau lưng vang lên giọng nói trung tính cố tình trở nên quyến rũ.
Tần Nguyễn quay đầu lại, nhìn thấy… một người đàn ông đang dựa vào chiếc bàn trong phòng khách?
Nếu nói người này là phụ nữ, thì anh ta có một mái tóc ngắn, chỗ hầu kết ở dưới hàm cũng nổi lên rất rõ.
Đây rõ ràng là một người đàn ông mặc đồ nữ.
Bộ sườn xám dài màu xanh lam mang đến ấn tượng đầu tiên cho người nhìn là thanh lịch.
Nếu nó được mặc trên người của một phụ nữ trưởng thành, sẽ thể hiện được dáng người thướt tha trời sinh của
phái nữ.
Nhưng bây giờ nó lại được mặc trên người của một người đàn ông mà cũng không có quá nhiều cảm giác phản
cảm, thậm chí nó còn khiến thị giác của người ta cảm nhận được một loại vẻ đẹp khác.
Đặt biệt là khi đập vào mắt cánh đàn ông, mỗi cử chỉ bắt chước theo động tác và giọng nói của phụ nữ, lại càng toát
ra cảm giác quyến rũ hơn so với phụ nữ.
Và sức hấp dẫn của sự quyến rũ này, thì đến ngay cả phụ nữ nhìn thấy cũng phải mặc cảm.
Trong mắt của Tần Nguyễn ánh lên tia sáng lạnh lẽo, cô nhớ tới lời vong hồn của người tài xế đã từng nói với mình,
con quỷ giết ông ta mặc chiếc váy màu xanh lam, chỗ cổ hơi nhô lên phần hầu hết mà đàn ông mới có.
Lại thêm một điểm giống nhau nữa.
“Cô bé, cô tìm tôi à?”
Mộ Thanh bước về phía Tần Nguyễn bằng những bước chân uyển chuyển, mỗi bước đi đều tỏa ra sức quyến rũ mê
người.
“Anh là ai?”
Sắc mặt của Tiêu Vân Sâm dần chìm xuống, vẻ mặt của anh ta nghiêm túc dị thường.
Tại sao từng người lạ mặt này lại xuất hiệnởtrong nhà của anh ta.
Một người đàn ông mặc trang phục cổ xuất hiện, đã để anh ta cảm thấy khó hiều rồi.
Giờ lại đến cái gã mặc đồ nữ này, cử chi lời nói còn giống phụ nữ hơn cả phụ nữ.
Nhà của anh ta từ lúc nào đã biến thành nơi thu nhận các giống loài kỳ quái rồi?