Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 39
Hoắc Du yếu ớt mở mắt cô cảm thấy mình như đã ngủ rất lâu 1 giấc ngủ rất dài, cơ thể Hoắc Du bây giờ như nước vậy mềm nhũng không chút sức, cổ họng cô vừa khô vừa rát.
- Du nhi em tỉnh rồi Bảo, Trạch mau dậy đi Du nhi tỉnh rồi.
Hoàng Bảo và Hắc Nghiêm Trạch đang ngủ nghe tiếng Bạch Long nói Hoắc Du đã tỉnh thì lập thức bật giậy.
- Tốt quá Hoắc Du anh biết mà em sẽ không bỏ anh... anh yêu em.
Hoàng Bảo vui mừng hơn bao giờ hết nắm lấy tay Hoắc Du hôn lên tráng cô nhưng thấy rất lạ nếu là Hoắc Du theo hắn biết thì cô sẽ phản ứng ngay làm loạn lên mắn chửi bọn hắn nhưng cô không nói gì cứ nằm im mắt vẫn nhìn bọn họ mà không nói lời nào.
- Hoắc Du em nói gì đi sau không nói gì.
Hoắc Du rất muốn mở miệng nói nhưng cổ cô đau rát như có vật đè nghẹn bên trong cô thấy từ miệng mình có 1 dòng nước đẩy lên miệng rồi từ miệng ra ngoài và đó là máu 1 dòng máu đỏ từ miệng Hoắc Du chảy ra ngoài cô cũng không biết nguyên do vì sau mình trở nên như vậy.
- Hoắc Du anh không cho phép em giở trò với bọn anh lần nữa mau dừng lại ngay.
Hắc Nghiêm Trạch ánh mắt dữ tợn nhưng đáp lại câu trả lời của anh chính là sự im lặng.
Cô thấy gân xanh trên mặt họ nổi lên cô nghe hết lời bọn họ nói nhưng không thể mở miệng ra nói chuyện tay chân cũng không cử động cô thấy họ bế mình lên luôn ở bên tai cô nói nói rất nhiều bảo cô không sau cô đừng lo bọn họ đưa cô đến bệnh viện cô thấy Từ Nhã đưa cô vào phòng phẩu thuật bọn họ đứng ở ngoài cánh cửa.
Từ Nhã kiểm tra qua cô làm rất nhiều lần chắn hắn sợ sảy ra sơ xuất.
- Hoắc Du cô nghe tôi nói gì không có thì chớp mắt 2 cái.
Hoắc Du chớp mắt 2 cái liên tục ra hiệu cô hiệu cô nghe và hiểu những lời Từ Nhã vừa nói.
- Tay chân cô không thể cử động
Hoắc Du tiếp tục chớp mắt 2 cái liên tục mồ hôi Từ Nhã đổ xuống.
- cô không thể nói chuyện
Hoắc Du lại chớp mắt " Đúng cổ họng tôi rất đau"
- Hoắc Du cô phải chuẩn bị tâm lý trường hợp của cô rất đặc biệt tôi cũng chưa có cách trị tôi sẽ tìm các vị tiền bối thảo luận nhưng cô phải chuẩn bị tâm lý vì có thể cô sẽ là người thực vật cả đời.
Hoắc Du nghe qua mà không thể tin được cô chưa gặp Hàn Phong không thể nằm 1 chổ như vậy Hoắc Du nhìn Từ Nhã.
- À con của cô rất khỏe nhưng phải phẩu thuật khi sinh vì cô không thể sinh như người bình thường nhưng khi phẩu thuật lấy thai cũng ảnh hưởng đến mẹ nếu bây giờ cô bỏ thai sẽ có cơ hội cao để cô đều trị và khả năng hồi phục như trước sẽ cao hơn.
Muôn cô bỏ đứa nhỏ là đều không thể nó chính là sinh mạng của cô nó hình thành trong cơ thể cô đã 4 tháng là mẹ cô làm sau bỏ đi khúc ruột của mình.
Hoắc Du lắc đầu nhìn vào Từ Nhã hắn hiểu ý cô thở dài
- Được rồi cô nghĩ ngơi đi tôi sẽ cố gắn tìm cách cho 2 mẹ con cô an toàn.
" Từ Nhã cám ơn anh , anh là 1 người tốt " tuy Hoắc Du không nói nhungu qua ánh mắt Từ Nhã biết vô muốn gì.
- Cô không cần cảm ơn tôi, tôi giúp cô bởi vì cô là bạn tốt của vợ tương tôi và tôi tin cô là người tốt.
" Vợ tương lai " Hoắc Du nhìn Từ Nhã hắn quên là cô chưa biết .
- Là Mộc Tâm cô ấy sẽ là vợ tôi trong 1 ngày không xa,cũng phải cám ơn cô nhờ cô trốn bọn họ mà tôi có cơ hội ra tay tiến gần Tâm nhi, không giấu gì cô nhờ có Tâm Nhi lương thiện nên tôi mới còn sống như bây giờ lúc nhỏ tôi mồ côi cha mẹ là 1 đứa đầu đường xóa chợ 1 hôm trời mưa tôi lại không có gì ăn mưa 2 ngày liên tiếp bụng tôi đói trời đất quay cuồn lúc đó có cô bé tầm 6 tuổi như 1 thiên thần chạy vào trú mưa thấy tôi nằm ôm bụng mặt trời mưa cô bé chạy mua cho tôi mấy cái bánh bao đưa cho tôi nếu không có bánh chắc tôi đã bị đói và chết đưa rồi cô bé đó chạy đi nhưng tôi vẫn nhớ rõ ân nhân của mình bởi cô bé đó có 1 nốt ruồi son ở lòng bàn tay và chính xác ci6 bé đó là Mộc Tâm.
" Cuối cùng thì Mộc Tâm cũng tìm được người dựa dẫm Từ Nhã là người tốt sẽ làm cho Mộc Tâm hạnh phúc."
- Cô nghĩ ngơi đi tôi ra ngoài.
Còn nhà nào thức không