-
Phần 8 END
***
(Phiên ngoại)
Trên thư hoạ đều viết, những người yêu nhau cao chạy bay xa đều nên đi về phía Nam thơ mộng, tỉ như Giang Nam hay gì đó.
Nhưng Thẩm Thời Kình nói nơi đó sẽ làm cho ta nghĩ đến những chuyện không vui, nói kiểu gì cũng không đi.
Đi qua hơn một nửa Đại Nghiệp quốc, cuối cùng hắn quyết định đi đến Mạc Nam...
Trấn nhỏ nơi chúng ta đặt chân còn chưa tính là Đại Mạc thật sự, có cát vàng cũng có ốc đảo, phong thổ nhân tình rất khác so với kinh thành.
Chúng ta mua một trạch viện, ngày đó những người xung quanh chúng ta đã rất nhiệt tình tặng đến các đặc sản địa phương.
Cư dân địa phương hiếm khi được thấy một nam nhân có dung mạo tuấn tú như Thẩm Thời Kình, ngày nào cửa sân viện cũng đều chật ních các cô nương.
Ta trêu chọc nói: “Thẩm công tử dung mạo như Phan An, sắp thành người nổi tiếng rồi, những cô nương muốn xem mặt đứng ngoài cửa đều đã xếp dài ra đến ngoài thành rồi.”
Hắn có chút tức giận, bất mãn mở miệng: “Nàng còn không biết ngượng mà nói ta, hôm qua may mà ta đi cùng nàng ra ngoài, tên thợ rèn kia nhìn nàng đến mức con ngươi hắn cũng sắp rơi xuống!” Nói xong hắn lại nhỏ giọng lẩm bẩm, “Không ngờ tìm một nơi như thế này còn có nhiều người ngấp nghé nàng như vậy, đáng lẽ ta nên đưa nàng vào trong rừng sâu giấu đi.”
Ta cho hắn một hạt dẻ, hung tợn nói: “Những người đứng ngoài cửa toàn là cô nương, có ghen thì cũng là ta ghen mới phải!”
Hắn tiến lại gần, cười xảo quyệt nhìn ta: “Vậy ta cho nàng một cơ hội gả cho ta, sau này nếu lại có người đến, nàng cứ trực tiếp nói ta là phu quân của nàng.”
Ta lườm hắn một cái: “Lẽ nào bây giờ còn không phải sao?”
Hắn có chút sốt ruột, cao giọng nói: “Lý Diệu Hoa, nửa năm trước ta muốn thành thân với nàng, nàng lại không muốn, có phải nàng căn bản không nguyện ý gả cho ta hay không? Hay là nàng đã có niềm vui mới rồi?”
Ta bị động thái này làm cho giật mình, vừa định mắng hắn có phải có bệnh hay không, ngày nào ta cũng ở cùng hắn thì lấy đâu ra niềm vui mới.
Ta còn chưa kịp mở miệng đã thấy hắn kéo khăn tay của ta che miệng mà khóc.
“Nàng là đồ phụ tình, cướp đi sự trong sạch của người ta nhưng lại không muốn cưới người ta, ta ——”
Bốp ——
Để hoàn thành vở kịch của hắn, ta đã cho hắn một cái tát.
Hắn không thể tin được nhìn ta, bày ra vẻ mặt tiểu nương tử bị khi dễ.
Đôi mắt xinh đẹp kia đầy nước mắt, cắn môi bật khóc không để nước mắt rơi.
... Ta vội vàng ôm lấy hắn dỗ dành, vừa hôn vừa nói: “Cưới cưới cưới, ta cưới chàng là được chứ gì, đừng khóc.”
Nhận được lời hứa, hắn thay đổi ủy khuất vừa rồi, vòng tay qua eo ta, giọng điệu sung sướng: “Nàng nói rồi đó, nếu nàng lừa ta, ta sẽ khiến nàng ăn không nổi đi không xong.”
Ta đột nhiên nghĩ đến điều gì đó... một hồi mặt đỏ tai hồng.
“Giữa thanh thiên bạch nhật chàng thật sự không biết xấu hổ!”
Nói xong ta liền bước ra sân, Thẩm Thời Kình muốn kéo ta lại nhưng không được, để cho ta nhìn thấy được một cảnh tượng hỗn loạn...
Mấy người Đạp Tinh và Việt Phong đang xua đuổi những nam tử ngoài cửa.
Bọn họ nhìn thấy ta đều chột dạ.
Ta quay đầu nhìn Thẩm Thời Kình, vẻ mặt hắn cũng chột dạ, lắp bắp giải thích: “Chỉ là... Chỉ là ngoài cửa có quá nhiều người, ta sợ nàng ra ngoài bất tiện, nên ta bảo bọn họ giúp đỡ.”
Ta nói, sao ngoài cửa lại chỉ có nữ tử không có nam tử, thì ra là do tên quỷ này.
Ta chống nạnh, nhướng mày nói: “Vậy chàng giải thích xem, vì sao Đạp Tinh bọn họ lại ở đây?”
Hắn mím môi: “Ta cũng không còn cách nào, bọn họ nhất định đòi đi theo... Ta sai rồi, lần sau ta sẽ không giấu giếm nàng nữa.”
Ta lườm hắn một cái, xoay người đi vào phòng bếp nấu cơm, hắn giống như một con chim sẻ líu ríu xin lỗi, nói nếu ta không muốn liền đuổi bọn họ đi.
Ta quay đầu, hung dữ nói một câu: “Còn đứng đó làm gì, bảo bọn họ xuống ăn cơm.”
Hắn bật cười một tiếng, thừa dịp ta không chú ý hôn ta một cái, lại thừa dịp ta còn chưa kịp động thủ, nhanh nhẹn chạy ra ngoài.
Một vài năm sau, hài tử của chúng ta đã đến tuổi đi học, hài tử ở độ tuổi này có rất nhiều câu muốn hỏi.
Hôm nay ta tính toán sổ sách, Thẩm Thời Kình ở một bên chơi cờ với hài tử.
Hài tử đột nhiên hỏi: “Phụ thân, phụ thân theo đuổi mẫu thân như thế nào?”
Thẩm Thời Kình cười lớn: “Phụ thân con ngọc thụ lâm phong, lần đầu tiên mẫu thân con nhìn thấy ta, liền nói kiếp này không phải ta thì không gả.”
Ta lạnh lùng liếc hắn một cái.
Hắn liền vội vàng ngậm miệng.
“Vậy là mẫu thân con thích phụ thân trước?”
Thẩm Thời Kình không biết nghĩ tới cái gì, khẽ cười nói: “Là ta thích mẫu thân con trước.”
Ta dừng bàn tính trong tay, nhìn hắn lần nữa, ánh mắt hắn chứa đầy tình ý nhìn ta cười.
Ban đêm nằm trên giường, ta không nhịn được hỏi hắn: “Thời Kình, chàng thích ta từ khi nào?”
Hắn không lên tiếng, một tay ôm ta, một tay nghịch tóc ta, ánh trăng rơi vào đáy mắt hắn, một mảnh trong suốt.
Không biết hắn nghĩ tới cái gì, liền cười thành tiếng.
Ta nhẹ nhàng vỗ ngực hắn: “Chàng bị ma nhập à?”
Hắn ôm ta chặt hơn, hôn ta, dịu dàng nói: “Sớm hơn lúc nàng thích ta.”
Nói như không nói, ta xoay người muốn đi ngủ.
Hắn bắt đầu không an phận: “Nương tử, nhi tử nói muốn có một muội muội.”
Ta đẩy hắn ra: “Đừng ầm ĩ, ngày mai còn phải đến cửa hàng, Đạp Tinh nói mấy ngày nay buôn bán rất tốt, bận mãi chưa đến được.”
Hắn có chút ghen tuông: “Đạp Tinh Đạp Tinh Đạp Tinh, mấy ngày nay nàng lúc nào cũng nhắc đến Đạp Tinh, ngày nào nàng ta cũng cầm khăn tay trước kia nàng đưa cho mà khoe khoang, sợ người khác không biết lão bản nương nàng yêu thích nàng ta nhất!” Nói xong hắn lấn thân trừng mắt nhìn ta, “Lý Diệu Hoa, có phải nàng thích tặng khăn tay trêu chọc người khác hay không?”
Ta đột nhiên nhớ lại rất lâu trước đây, lúc ta bị bắt đi, là Đạp Tinh đến cứu ta, ta đã đưa khăn tay cho nàng che mũi miệng.
Ta có chút bất lực: “Đi xuống, ta muốn nghỉ ngơi.”
“Không xuống.”
Hắn không cho ta cơ hội cự tuyệt, lại ôm ta hôn vài cái, bộ dáng lưu manh vô lại.
"Trăng đêm chiếu ấm hương phòng, không phụ kiều nương trong lòng, nương tử, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng.”
(TOÀN VĂN HOÀN)