Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1548
Dịch: black
- Hễ chỗ nào trong thái cổ vương triều ta cứ thấy Lục Nguyên lập tức báo lên ngay, mọi chuyện phải đè xuống hết, ưu tiên giết chết Lục Nguyên.
Giọng chủ vĩnh hằng rơi vào chín tầng trời, tuyên bố.
Một lời đã định, ức ức ức ức ức ức ức ức ức ức ức ức sinh linh sinh lệnh.
Đây chính là Thái Cổ chủ vĩnh hằng hiện giờ.
- Tuân lệnh!
Vô số người thái cổ vương triều hành động, các loại mật thám đi khắp góc tìm kiếm Lục Nguyên.
Trong không trung thiên địa, Lục Nguyên một người đứng.
Phía xa tinh thần mặc dù rất to lớn.
Nhưng Lục Nguyên biết, hắn có thể dễ dàng búng một cái phá vỡ.
Đây là lực lượng thật sự.
Phái không xa có một hố đen dường như đang cắn nuốt cái gì. Lục Nguyên thấy có người sắp bị hố đen nuốt, liền búng một cái.
Tốc độ một chỉ vượt qua cả ánh sáng.
Bùm!
Hố đen tan vỡ.
Lục Nguyên ngồi xếp bằng, lấy ra hai thần vật cao thiên giai từ chỗ chủ hoang đạo văn minh, nhanh chóng nuốt xuống. ầm! giờ phút này không có cảm giác liên kết với vĩnh hằng chi môn nữa, nhưng Lục Nguyên cảm giác pháp lực của mình lại tăng một cấp bậc, đến mười chín kỷ nguyên.
Mười chín kỷ nguyên, không tệ.
Lục Nguyên tin tưởng bây giờ cái tên chủ bất tử văn minh gọi là vĩnh viễn không chết mà đối mặt với hắn thì có thể đập nát gã như tưưng. Coi như là chủ di thất văn minh chưa từng gặp mặt thì Lục Nguyên cũng có tự tin đánh chết, đây là niềm tin hiện tại của hắn. Lục Nguyên cho rằng thực lực của mình đã xếp thứ hai trong thiên địa, chỉ dưới Thái Cổ chủ vĩnh hằng.
Phải rồi, còn có ích lợi một chỗ mình chưa lấy, Lục Nguyên ngự kiếm bộ bay nhanh đến một nơi, chỗ đó có mười chín tầng cơ quan, mỗi tầng cực kỳ đáng sợ, đây chính là nơi mà chủ hoang chân văn minh không dám đặt chân vào, chân thực chi nhãn, một phần mười vận mệnh thiết tắt chính là ở đây. Mười chín tầng cơ quan khiến chủ hoang chân văn minh mười bốn kỷ nguyên cực kỳ e ngại không dám xem thường.
Nhưng đối với Lục Nguyên bây giờ thì chẳng đáng gì, dễ dàng giải quyết, lấy được một con mắt tròng đen trong trắng.
Chân thực chi nhãn.
Bạch đại biểu chân thực, hắc đại biểu hư vô.
Nói chính xác hơn đó là chân thật hư vô chi nhãn.
Theo ký ức của chủ hoang chân văn minh thì đây là một phần mười vận mệnh thiết tắt.
Nhưng Lục Nguyên cầm lấy con mắt trắng đen thì phát hiện đó không phải một phần mà là hai.
Một phần là chân thực, một phần là hư vô.
Dù là chân thật vẫn là hư vô thật ra đều là vận mệnh.
Đến đây thì mười phần vận mệnh thiết tắt mình có được sáu phần, gồm chân lý, định lý, thiên mệnh, chân thực, hư vô, cùng với bất khuất.
Đạo tự phân thân đã tăng lên đến bảy phần.
Vĩnh hằng mạnh là hai phần.
Thực lực này đúng là rất mạnh, nhưng dùng để đối phó Thái Cổ đầu trọc thì còn chưa đủ sức, mình nên đi đâu tăng thêm thực lực đây? Bây giờ Lục Nguyên chưa nghĩ đến đoàn tụ cùng người thân, bạn bè, đồng môn. Thời gian chính là sinh mệnh, hiện tại phải nhanh chóng tăng thực lực, chỉ có đánh chết Thái Cổ đầu trọc, sau này có hàng tá thời gian nhàn nhã.
Muốn đối phó Thái Cổ chủ vĩnh hằng nên nghĩ cách gì đây?
Ở thế đạo này ba vật mạnh nhất là vĩnh hằng chi môn, vận mệnh thiết tắt, và đạo tự.
Bây giờ Thái Cổ dung hợp vĩnh hằng chi môn, thành tựu thiên địa vô địch, tới vĩnh hằng.
Vậy mình dung hợp vận mệnh thiết tắt và đạo tự thì có thể địch lại chủ vĩnh hằng không?
Đây chắc là cách duy nhất có thể nghĩ ra.
Lục Nguyên có nghe nói một chuyện, chính là năm đó Thái Cổ chủ vĩnh hằng đánh nát văn tự chi môn, định bắt giữ chư thiên đệ nhất cái văn tự đạo tự, kết quả đạo tự chạy trốn. Hiện tại chính mình có thể hay không tìm đến đạo tự đó nhỉ? Lục Nguyên ngẫm nghĩ, lấy ra đạo tự phân thân bảy phần, muốn dùng phân thân cảm ứng chủ thân, tìm ra chỗ đạo tự thật sự.
Nhưng điều này còn chưa thể.
Lục Nguyên phát động sáu phần vận mệnh thiết tắt, thì thào:
- Hư vô mờ ảo vận mệnh, tìm đạo tự chân thân đi.
Chớp mắt vận mệnh thiết tắt phát động, lúc này Lục Nguyên lờ mờ cảm giác chỗ của đạo tự chân thân. Hắn liền bay đi, vận kiếm bộ với tốc độ nhanh nhất, giờ làm chuẩn bị cho đại quyết chiến cuối cùng, nhất định phải nhanh lên, càng nhanh hơn nữa.
Lục Nguyên với tốc độ bão tố bay nhanh.
Bay đi không biết ba lâu sau, Lục Nguyên lờ mờ cảm giác đằng trước có đạo tự phân thân, đuổi theo đến di thất địa rồi. Lúc này mặc dù di thất địa đã đầu vào vương triều, nghe theo thái cổ vương triều thóng trị nhưng hoàn cảnh không biến điỏ nhiều. Chân chính thống trị nơi này là chủ di thất văn minh thuộc thái cổ vương triều, mười chín kỷ nguyên.
Nhưng người khác không phục ví dụ như chủ địa phủ văn minh, quang thần cái gì đều bị trấn áp hết.
Kẻ không phục thì chết, đó luôn là phong cách của thái cổ vương triều.
Lục Nguyên một đường bay đi, dường như phía trước có đạo tự chân thân.
Đúng vậy, là ở đó.
Khoan đã, chỗ ấy còn có một người, cực kỳ to lớn, khoảng chừng một trượng, khá gầy gò nhưng tinh thần sáng láng. Gã mặc áo màu rực rỡ, chỉ cần ngươi nhìn hắn một cái liền bị hút vào đôi mắt kia. Toàn thân gã toát ra khí thế cường đại và cũng hấp dẫn.
Gã ẩn núp ở đó, yên lặng chờ đợi, người này đang bắt giữ đạo tự chân thân. Khoảnh khắc Lục Nguyên ra suy đoán như vậy, thêm nữa dường như người này chuẩn bị rất nhiều. Lục Nguyên cảm giác phạm vi vạn dặm bày ra chín trăm chín mươi chín tầng cơ quan, đều chủ yếu là vây khốn, hiển nhiên gã chuẩn bị rất lâu rồi. Trong không trung đạo tự chân thân đang giãy dụa, nó là ban đầu văn tự khá mạnh, một khi bị người nắm giữ sẽ bùng phát ra lực lượng khó thể tưởng tượng. Sức chiến đấu của đạo tự chân thân không bị người khống chế đã mạnh như vậy, lực lượng thắng được mười tám kỷ nguyên nhưng kém hơn mười chín kỷ nguyên một chút. Tất nhiên đạo tự chân thân hiểu tất cả pháp thuật, có thủ đoạn vô tận để chạy trốn.
Nhưng bây giờ đạo tự chân thân bị vô số cái lưới trói chặt.
Ánh sáng đạo tự nhấp nháy trong vô tận võng lớn.
- Đạo tự chân thân, rốt cuộc để ta được đến ngươi, ha ha ha ha!
Người đàn ông trung niên toàn thân tát ra hơi thở ma mị, có vị di thất, có thể khiến vạn vật mê mang, mười chín kỷ nguyên, mặt mày bình thường không biểu tình nhưng giờ sắp nắm giữ đạo tự chân thân nên rất là sung sướng.
Người này chính là chủ di thất văn minh.
Chủ di thất văn minh là một người có thực lực, rất có thủ đoạn, cũng là chủ văn minh khá bí ẩn.
Năm đó Thái Cổ chủ vĩnh hằng cinh phạt di thất địa, chủ di thất văn minh ngoan ngoãn thần phục. Lúc Thái Cổ chủ vĩnh hằng đánh nát văn tự chi môn bắt giữ đạo tự chân thân thì chủ di thất văn minh dùng bí pháp đặc biểt để lại chút dấu vết đạo tự chân thân, đến đây thì gã bứat đầu truy tìm đạo tự chân thân, đã hơn bốn năm trăm trôi qua. Chủ di thất văn minh là một chủ văn minh rất bí ẩn, ít khi xuất hiện, cho nên gã truy đuổi đạo tự chân thân lâu như vậy mà không khiến người nghi ngờ, người như gã dùng hơn bốn trăm năm sắp bắt lấy đạo tự chân thân.
Khi Lục Nguyên đặt chân vào đây thì vừa lúc đụng phải chuyện này.
- Hễ chỗ nào trong thái cổ vương triều ta cứ thấy Lục Nguyên lập tức báo lên ngay, mọi chuyện phải đè xuống hết, ưu tiên giết chết Lục Nguyên.
Giọng chủ vĩnh hằng rơi vào chín tầng trời, tuyên bố.
Một lời đã định, ức ức ức ức ức ức ức ức ức ức ức ức sinh linh sinh lệnh.
Đây chính là Thái Cổ chủ vĩnh hằng hiện giờ.
- Tuân lệnh!
Vô số người thái cổ vương triều hành động, các loại mật thám đi khắp góc tìm kiếm Lục Nguyên.
Trong không trung thiên địa, Lục Nguyên một người đứng.
Phía xa tinh thần mặc dù rất to lớn.
Nhưng Lục Nguyên biết, hắn có thể dễ dàng búng một cái phá vỡ.
Đây là lực lượng thật sự.
Phái không xa có một hố đen dường như đang cắn nuốt cái gì. Lục Nguyên thấy có người sắp bị hố đen nuốt, liền búng một cái.
Tốc độ một chỉ vượt qua cả ánh sáng.
Bùm!
Hố đen tan vỡ.
Lục Nguyên ngồi xếp bằng, lấy ra hai thần vật cao thiên giai từ chỗ chủ hoang đạo văn minh, nhanh chóng nuốt xuống. ầm! giờ phút này không có cảm giác liên kết với vĩnh hằng chi môn nữa, nhưng Lục Nguyên cảm giác pháp lực của mình lại tăng một cấp bậc, đến mười chín kỷ nguyên.
Mười chín kỷ nguyên, không tệ.
Lục Nguyên tin tưởng bây giờ cái tên chủ bất tử văn minh gọi là vĩnh viễn không chết mà đối mặt với hắn thì có thể đập nát gã như tưưng. Coi như là chủ di thất văn minh chưa từng gặp mặt thì Lục Nguyên cũng có tự tin đánh chết, đây là niềm tin hiện tại của hắn. Lục Nguyên cho rằng thực lực của mình đã xếp thứ hai trong thiên địa, chỉ dưới Thái Cổ chủ vĩnh hằng.
Phải rồi, còn có ích lợi một chỗ mình chưa lấy, Lục Nguyên ngự kiếm bộ bay nhanh đến một nơi, chỗ đó có mười chín tầng cơ quan, mỗi tầng cực kỳ đáng sợ, đây chính là nơi mà chủ hoang chân văn minh không dám đặt chân vào, chân thực chi nhãn, một phần mười vận mệnh thiết tắt chính là ở đây. Mười chín tầng cơ quan khiến chủ hoang chân văn minh mười bốn kỷ nguyên cực kỳ e ngại không dám xem thường.
Nhưng đối với Lục Nguyên bây giờ thì chẳng đáng gì, dễ dàng giải quyết, lấy được một con mắt tròng đen trong trắng.
Chân thực chi nhãn.
Bạch đại biểu chân thực, hắc đại biểu hư vô.
Nói chính xác hơn đó là chân thật hư vô chi nhãn.
Theo ký ức của chủ hoang chân văn minh thì đây là một phần mười vận mệnh thiết tắt.
Nhưng Lục Nguyên cầm lấy con mắt trắng đen thì phát hiện đó không phải một phần mà là hai.
Một phần là chân thực, một phần là hư vô.
Dù là chân thật vẫn là hư vô thật ra đều là vận mệnh.
Đến đây thì mười phần vận mệnh thiết tắt mình có được sáu phần, gồm chân lý, định lý, thiên mệnh, chân thực, hư vô, cùng với bất khuất.
Đạo tự phân thân đã tăng lên đến bảy phần.
Vĩnh hằng mạnh là hai phần.
Thực lực này đúng là rất mạnh, nhưng dùng để đối phó Thái Cổ đầu trọc thì còn chưa đủ sức, mình nên đi đâu tăng thêm thực lực đây? Bây giờ Lục Nguyên chưa nghĩ đến đoàn tụ cùng người thân, bạn bè, đồng môn. Thời gian chính là sinh mệnh, hiện tại phải nhanh chóng tăng thực lực, chỉ có đánh chết Thái Cổ đầu trọc, sau này có hàng tá thời gian nhàn nhã.
Muốn đối phó Thái Cổ chủ vĩnh hằng nên nghĩ cách gì đây?
Ở thế đạo này ba vật mạnh nhất là vĩnh hằng chi môn, vận mệnh thiết tắt, và đạo tự.
Bây giờ Thái Cổ dung hợp vĩnh hằng chi môn, thành tựu thiên địa vô địch, tới vĩnh hằng.
Vậy mình dung hợp vận mệnh thiết tắt và đạo tự thì có thể địch lại chủ vĩnh hằng không?
Đây chắc là cách duy nhất có thể nghĩ ra.
Lục Nguyên có nghe nói một chuyện, chính là năm đó Thái Cổ chủ vĩnh hằng đánh nát văn tự chi môn, định bắt giữ chư thiên đệ nhất cái văn tự đạo tự, kết quả đạo tự chạy trốn. Hiện tại chính mình có thể hay không tìm đến đạo tự đó nhỉ? Lục Nguyên ngẫm nghĩ, lấy ra đạo tự phân thân bảy phần, muốn dùng phân thân cảm ứng chủ thân, tìm ra chỗ đạo tự thật sự.
Nhưng điều này còn chưa thể.
Lục Nguyên phát động sáu phần vận mệnh thiết tắt, thì thào:
- Hư vô mờ ảo vận mệnh, tìm đạo tự chân thân đi.
Chớp mắt vận mệnh thiết tắt phát động, lúc này Lục Nguyên lờ mờ cảm giác chỗ của đạo tự chân thân. Hắn liền bay đi, vận kiếm bộ với tốc độ nhanh nhất, giờ làm chuẩn bị cho đại quyết chiến cuối cùng, nhất định phải nhanh lên, càng nhanh hơn nữa.
Lục Nguyên với tốc độ bão tố bay nhanh.
Bay đi không biết ba lâu sau, Lục Nguyên lờ mờ cảm giác đằng trước có đạo tự phân thân, đuổi theo đến di thất địa rồi. Lúc này mặc dù di thất địa đã đầu vào vương triều, nghe theo thái cổ vương triều thóng trị nhưng hoàn cảnh không biến điỏ nhiều. Chân chính thống trị nơi này là chủ di thất văn minh thuộc thái cổ vương triều, mười chín kỷ nguyên.
Nhưng người khác không phục ví dụ như chủ địa phủ văn minh, quang thần cái gì đều bị trấn áp hết.
Kẻ không phục thì chết, đó luôn là phong cách của thái cổ vương triều.
Lục Nguyên một đường bay đi, dường như phía trước có đạo tự chân thân.
Đúng vậy, là ở đó.
Khoan đã, chỗ ấy còn có một người, cực kỳ to lớn, khoảng chừng một trượng, khá gầy gò nhưng tinh thần sáng láng. Gã mặc áo màu rực rỡ, chỉ cần ngươi nhìn hắn một cái liền bị hút vào đôi mắt kia. Toàn thân gã toát ra khí thế cường đại và cũng hấp dẫn.
Gã ẩn núp ở đó, yên lặng chờ đợi, người này đang bắt giữ đạo tự chân thân. Khoảnh khắc Lục Nguyên ra suy đoán như vậy, thêm nữa dường như người này chuẩn bị rất nhiều. Lục Nguyên cảm giác phạm vi vạn dặm bày ra chín trăm chín mươi chín tầng cơ quan, đều chủ yếu là vây khốn, hiển nhiên gã chuẩn bị rất lâu rồi. Trong không trung đạo tự chân thân đang giãy dụa, nó là ban đầu văn tự khá mạnh, một khi bị người nắm giữ sẽ bùng phát ra lực lượng khó thể tưởng tượng. Sức chiến đấu của đạo tự chân thân không bị người khống chế đã mạnh như vậy, lực lượng thắng được mười tám kỷ nguyên nhưng kém hơn mười chín kỷ nguyên một chút. Tất nhiên đạo tự chân thân hiểu tất cả pháp thuật, có thủ đoạn vô tận để chạy trốn.
Nhưng bây giờ đạo tự chân thân bị vô số cái lưới trói chặt.
Ánh sáng đạo tự nhấp nháy trong vô tận võng lớn.
- Đạo tự chân thân, rốt cuộc để ta được đến ngươi, ha ha ha ha!
Người đàn ông trung niên toàn thân tát ra hơi thở ma mị, có vị di thất, có thể khiến vạn vật mê mang, mười chín kỷ nguyên, mặt mày bình thường không biểu tình nhưng giờ sắp nắm giữ đạo tự chân thân nên rất là sung sướng.
Người này chính là chủ di thất văn minh.
Chủ di thất văn minh là một người có thực lực, rất có thủ đoạn, cũng là chủ văn minh khá bí ẩn.
Năm đó Thái Cổ chủ vĩnh hằng cinh phạt di thất địa, chủ di thất văn minh ngoan ngoãn thần phục. Lúc Thái Cổ chủ vĩnh hằng đánh nát văn tự chi môn bắt giữ đạo tự chân thân thì chủ di thất văn minh dùng bí pháp đặc biểt để lại chút dấu vết đạo tự chân thân, đến đây thì gã bứat đầu truy tìm đạo tự chân thân, đã hơn bốn năm trăm trôi qua. Chủ di thất văn minh là một chủ văn minh rất bí ẩn, ít khi xuất hiện, cho nên gã truy đuổi đạo tự chân thân lâu như vậy mà không khiến người nghi ngờ, người như gã dùng hơn bốn trăm năm sắp bắt lấy đạo tự chân thân.
Khi Lục Nguyên đặt chân vào đây thì vừa lúc đụng phải chuyện này.