Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1547
Dịch: black
- Kiếm thứ chín.
Lục Nguyên không nhanh không chậm, không vội không mau, nhẹ nhàng dễ dàng đâm một kiếm vào thân thể chủ hoang đạo văn minh.
Qua một kiếm này là chia sinh tử.
Một kiếm đâm vào trái chủ hoang đạo văn minh, gã thở dốc, cảm giác sự sống trong người đang nhanh chóng trôi qua.
- Ta không cam tâm, ta thật không cam lòng! Tại sao? Tại sao ta sẽ chết tại đây? Tuy nhiên Lục Nguyên, ngươi đừng đắc ý, ngươi chắc chắn sẽ chết trong tay thái cổ vương triều đại nhân.
Nói xong câu này gã nhắm mắt lại, tắt thở.
Gã có tin tưởng tuyệt đối rằng Lục Nguyên sẽ chết.
Bởi vì từ xưa đến nay, vô số kỷ nguyên, thiên tài có mạnh hơn, đại nhân vật có siêu hơn đều không địch lại chủ vĩnh hằng được.
Lục Nguyên hừ lạnh, không thèm để ý đến gã.
Hắn nhún vai, hoàn toàn phớt lờ.
Đánh chết đối phương tổng cộng dùng chín kiếm, sau chín kiếm mà kiếm không nhuộm chút máu, Lục Nguyên cất Dưỡng Ngô thần kiếm vào vỏ.
Trong số di vật của chủ hoang đạo văn minh không ngờ có thứ tốt, Lục Nguyên thấy thì mắt sáng ngời, bởi vì có hai thứ chính là thần vật cao thiên giai. hai thần vật cao thiên giai này không đủ cho chủ hoang đạo văn minh từ mười tám kỷ nguyên tăng lên mười chín kỷ nguyên, nhưng bản thân Lục Nguyên đã ở đỉnh cao nhất mười tám kỷ nguyên, có được hai thần vật cao thiên giai thì có thể từ mười tám kỷ nguyên tăng lên mười chín kỷ nguyên.
Hay lắm, mới về đã được lợi như vậy rồi.
Những thứ khác Lục Nguyên tùy tiện thu lấy, không thứ gì hắn dùng được cả.
Lục Nguyên nhìn đám mngwười Vấn Tiên Cung ngây ra như phỗng, người văn minh cảnh bên trong đã bị hắn giết hết, chỉ còn lại những thế giới cảnh. Lục Nguyên dùng chính khí thử một lần, giết sạch những kẻ nhiễm mùi máu nặng, đây là một trong cong năng của thuộc tính chính khí.
Hắn nói với hai người sống sót:
- Trên người của hai ngươi có mùi máu nhẹ, giết người ít, hôm nay ta tạm tha mạng cho hai ngươi. Hãy truyền một câu của ta đến Thái Cổ trọc đầu kia, nói là ta đã xuất hiện, hắn hãy rửa sạch đầu bóng chờ chết đi.
Thật cuồng!
Lục Nguyên dám khiêu chiến Thái Cổ chủ vĩnh hằng như vậy.
Đây rõ ràng là vả mặt!
Nhưng hai người này khó khăn lắm mới nhặt về cái mạng, còn gì để nói nữa, vội gật đầu ngay. Lục Nguyên giải quyết xong bọn họ rồi tiện tay thả ra người cầm chi văn minh, nho chi văn minh, sau đó hắn biến mất. Những người khác trên tinh cầu đã đến gần Vấn Tiên Cung, bình thường tất nhiên họ sợ hãi hoang vệ quân, chẳng qua cảm thấy chỗ này chết rất nhiều người, còn sống lẻ tẻ vài tên cho nên mới dám đến gần.
- Trời ạ, đây là do Lục Nguyên ra tay ư?
- Lục Nguyên giết chết nhiều phó chủ văn minh, chủ văn minh quá.
- Năm trăm năm trước nghe nói Lục Nguyên mới là mười bốn kỷ nguyên mà? Bây giờ giết mười bốn, mười lăm kỷ nguyên dễ dàng quá vậy?
- Đúng vậy, ngay cả chủ hoang đạo văn minh mười tám kỷ nguyên mà còn chết trong tay hắn.
- Lục Nguyên ra tay đúng là ghê gớm, năm trăm năm tái xuất giang hồ lần đầu tiên ra tay tàn diệt uy phong lẫm lẫm hoang vệ quân. Từ đây về sau chắc hoang vệ quân trở thành truyền thuyết rồi.
- Ha ha, sau này không cần ở trên đường nhìn nơm nớp lo sợ nữa.
Mấy người vừa rồi bị hoang vệ quân hù mấy chữ không dám nói lời nào, gặp trên đường chỉ biết ngó bốn phía giờ thì chúc mừng cho nhau tin tức cực tốt này.
Tin đó nhanh chóng lan truyền hướng trung ương thiên triều, đến toàn thế giới.
Truyền tới bên thái cổ vương triều, cũng đến chỗ loạn đảng. Hiện tại trong cả thiên địa đều biết tin Lục Nguyên tái xuất giang hồ. Hơn nữa bởi vì nhiều tổ chức tình báo, càng biết Lục Nguyên giết chết bốn chủ văn minh, bao gồm chủ hoang đạo văn minh mười tám kỷ nguyên, chỉ dùng chín kiếm mà thôi.
Quá mạnh! Chuyến này lộ mặt thật là rất mạnh mẽ.
Mạnh đến không gì sánh bằng.
Đám người sống dưới sự độc tài của thái cổ vương triều, hoang vệ quân suýt đốt pháo chúc mừng, thật là việc tốt vô cùng. Bên loạn đảng vốn chống đỡ hơn bốn trăm năm sắp suy sụp rồi, dù gì ngày nào cũng bị đả kích, nay nhận được tin khiến người phấn chấn, đám người sôi trào, loạn đảng lại trỗi dậy. Loạn đảng khắp nơi đều kêu gào hoang kém hơn Lục, mà sự thật đúng là như vậy. Ha ha ha ha, hơn bốn trăm năm nay cuối cùng đã xuất hiện tin tốt nhất.
Lúc này một phân bộ loạn đảng, một mỹ thiếu phụ mặc đồ trắng mỉm cười thì thầm:
- Phu quân, rốt cuộc thì chàng đã xuất hiện, ta biết chàng sẽ không chết mà.
Thực lực hiện nay của Vân Tụ Tuyết đã tới pháp lực hai kỷ nguyên, đây là chủ pháp cổ văn minh dùng nhiều tài nguyên tạo ra. Loạn đảng chạy trốn khắp nơi, chủ pháp cổ văn minh lo lắng na toàn của con gái nên mới dùng ách như vậy.
Cùng trong phân bộ loạn đảng, chủ pháp cổ văn minh vuốt râu cười, rốt cuộc xuất hiện.
Một phân bộ loạn đảng khác, một người đàn ông kéo nhị hồ cười khẽ. Người đàn ông kéo nhị hồ có pháp lực mười kỷ nguyên, vốn Chu Thanh Huyền đời này chắc rất khó đột phá đến chủ văn minh, nhưng ở trong loạn thế, có lần huyết chiến cứng rắn xông đến mười kỷ nguyên.
Trong một góc hư không khác, một người đàn ông trung niên á trắng như tuyết nhìn trời sao, lầm bầm:
- Lục Nguyên, ngươi rốt cuộc xuất hiện rồi sao? Thực lực tái xuất giang hồ không tệ.
Người đó chính là Yến Thương Thiên, thực lực hiện nay đã sâu không lường được, trên Chu Thanh Huyền mười kỷ nguyên rất nhiều.
Một phân bộ loạn đảng khác, có một người đàn ông trung niên thân hình như rồng, khí thế như rồng chắp tay sau lưng nhìn mặt đất, nói:
- Cùng là vĩnh hằng thiên tài, Lục Nguyên, ngươi đã xuất hiện rồi?
Trong một phân bộ loạn đảng khác, đây là tàn quân dược chi văn minh.
Phó chủ dược chi văn minh vuốt râu bạc nói:
- Lục Nguyên, may mắn ngươi xuất hiện, nếu không thì sắp không thể chống đỡ thêm nữa. Nhưng mà đối mặt chủ vĩnh hằng thì ngươi có cách gì đây?
Một phân bộ loạn đảng khác, một cô bé tóc bạc ngồi ở trên cây quế, nhẹ vung chân.
- A, Lục Nguyên xuất hiện rồi, thực lực còn mạnh như vậy, bây giờ ta có mười chín kỷ nguyên mà không thể sánh bằng hắn.
Thường Nga được đến chủ sát na văn minh hấp hối thì truyền công cho, đến mười chín kỷ nguyên.
Cô bé xinh đẹp tóc bạc nói với thiếu nữ tuyệt trần bên cạnh rằng:
- Chung Linh, hiện tại ngươi đã yên lòng chưa? Lục Nguyên không chết, còn tái xuất giang hồ.
Thiếu nữ tuyệt trần áo đỏ nói:
- Nhưng mà, nhưng mà Lục Nguyên vừa ra mặt đã đánh chết chủ hoang đạo văn minh, diệt hoang vệ quân, lỡ đâu bị chủ vĩnh hằng điên cuồng trả thù thì e rằng hắn sẽ chịu không nổi.
Trong một phân bộ loạn đảng khác, một thiếu nữ áo xanh thanh tú có vài phần anh khí nghe được tin tức thì cười khẽ. Thực lực hiện nay của Việt Nữ Tiểu Thanh càng ngày càng mạnh, có chủ phượng cổ văn minh tài bồi đã đến một kỷ nguyên.
Vô số loạn đảng đi tứ xứ đem tin tức tốt lan truyền, khắp nơi đều đồn dự ngôn hoang kém hơn Lục.
Lúc này, trong Vĩnh Hằng Thiên Cung.
Thái Cổ chủ vĩnh hằng đệ nhất vô số kỷ nguyên lạnh lùng quát:
- Ta mặc kệ khó khăn cỡ nào, các ngươi phải dùng tốc độ nhanh nhất tìm ra Lục Nguyên, và nâng cao hắn lên hạng nhất trong bảng truy nã.
- Kiếm thứ chín.
Lục Nguyên không nhanh không chậm, không vội không mau, nhẹ nhàng dễ dàng đâm một kiếm vào thân thể chủ hoang đạo văn minh.
Qua một kiếm này là chia sinh tử.
Một kiếm đâm vào trái chủ hoang đạo văn minh, gã thở dốc, cảm giác sự sống trong người đang nhanh chóng trôi qua.
- Ta không cam tâm, ta thật không cam lòng! Tại sao? Tại sao ta sẽ chết tại đây? Tuy nhiên Lục Nguyên, ngươi đừng đắc ý, ngươi chắc chắn sẽ chết trong tay thái cổ vương triều đại nhân.
Nói xong câu này gã nhắm mắt lại, tắt thở.
Gã có tin tưởng tuyệt đối rằng Lục Nguyên sẽ chết.
Bởi vì từ xưa đến nay, vô số kỷ nguyên, thiên tài có mạnh hơn, đại nhân vật có siêu hơn đều không địch lại chủ vĩnh hằng được.
Lục Nguyên hừ lạnh, không thèm để ý đến gã.
Hắn nhún vai, hoàn toàn phớt lờ.
Đánh chết đối phương tổng cộng dùng chín kiếm, sau chín kiếm mà kiếm không nhuộm chút máu, Lục Nguyên cất Dưỡng Ngô thần kiếm vào vỏ.
Trong số di vật của chủ hoang đạo văn minh không ngờ có thứ tốt, Lục Nguyên thấy thì mắt sáng ngời, bởi vì có hai thứ chính là thần vật cao thiên giai. hai thần vật cao thiên giai này không đủ cho chủ hoang đạo văn minh từ mười tám kỷ nguyên tăng lên mười chín kỷ nguyên, nhưng bản thân Lục Nguyên đã ở đỉnh cao nhất mười tám kỷ nguyên, có được hai thần vật cao thiên giai thì có thể từ mười tám kỷ nguyên tăng lên mười chín kỷ nguyên.
Hay lắm, mới về đã được lợi như vậy rồi.
Những thứ khác Lục Nguyên tùy tiện thu lấy, không thứ gì hắn dùng được cả.
Lục Nguyên nhìn đám mngwười Vấn Tiên Cung ngây ra như phỗng, người văn minh cảnh bên trong đã bị hắn giết hết, chỉ còn lại những thế giới cảnh. Lục Nguyên dùng chính khí thử một lần, giết sạch những kẻ nhiễm mùi máu nặng, đây là một trong cong năng của thuộc tính chính khí.
Hắn nói với hai người sống sót:
- Trên người của hai ngươi có mùi máu nhẹ, giết người ít, hôm nay ta tạm tha mạng cho hai ngươi. Hãy truyền một câu của ta đến Thái Cổ trọc đầu kia, nói là ta đã xuất hiện, hắn hãy rửa sạch đầu bóng chờ chết đi.
Thật cuồng!
Lục Nguyên dám khiêu chiến Thái Cổ chủ vĩnh hằng như vậy.
Đây rõ ràng là vả mặt!
Nhưng hai người này khó khăn lắm mới nhặt về cái mạng, còn gì để nói nữa, vội gật đầu ngay. Lục Nguyên giải quyết xong bọn họ rồi tiện tay thả ra người cầm chi văn minh, nho chi văn minh, sau đó hắn biến mất. Những người khác trên tinh cầu đã đến gần Vấn Tiên Cung, bình thường tất nhiên họ sợ hãi hoang vệ quân, chẳng qua cảm thấy chỗ này chết rất nhiều người, còn sống lẻ tẻ vài tên cho nên mới dám đến gần.
- Trời ạ, đây là do Lục Nguyên ra tay ư?
- Lục Nguyên giết chết nhiều phó chủ văn minh, chủ văn minh quá.
- Năm trăm năm trước nghe nói Lục Nguyên mới là mười bốn kỷ nguyên mà? Bây giờ giết mười bốn, mười lăm kỷ nguyên dễ dàng quá vậy?
- Đúng vậy, ngay cả chủ hoang đạo văn minh mười tám kỷ nguyên mà còn chết trong tay hắn.
- Lục Nguyên ra tay đúng là ghê gớm, năm trăm năm tái xuất giang hồ lần đầu tiên ra tay tàn diệt uy phong lẫm lẫm hoang vệ quân. Từ đây về sau chắc hoang vệ quân trở thành truyền thuyết rồi.
- Ha ha, sau này không cần ở trên đường nhìn nơm nớp lo sợ nữa.
Mấy người vừa rồi bị hoang vệ quân hù mấy chữ không dám nói lời nào, gặp trên đường chỉ biết ngó bốn phía giờ thì chúc mừng cho nhau tin tức cực tốt này.
Tin đó nhanh chóng lan truyền hướng trung ương thiên triều, đến toàn thế giới.
Truyền tới bên thái cổ vương triều, cũng đến chỗ loạn đảng. Hiện tại trong cả thiên địa đều biết tin Lục Nguyên tái xuất giang hồ. Hơn nữa bởi vì nhiều tổ chức tình báo, càng biết Lục Nguyên giết chết bốn chủ văn minh, bao gồm chủ hoang đạo văn minh mười tám kỷ nguyên, chỉ dùng chín kiếm mà thôi.
Quá mạnh! Chuyến này lộ mặt thật là rất mạnh mẽ.
Mạnh đến không gì sánh bằng.
Đám người sống dưới sự độc tài của thái cổ vương triều, hoang vệ quân suýt đốt pháo chúc mừng, thật là việc tốt vô cùng. Bên loạn đảng vốn chống đỡ hơn bốn trăm năm sắp suy sụp rồi, dù gì ngày nào cũng bị đả kích, nay nhận được tin khiến người phấn chấn, đám người sôi trào, loạn đảng lại trỗi dậy. Loạn đảng khắp nơi đều kêu gào hoang kém hơn Lục, mà sự thật đúng là như vậy. Ha ha ha ha, hơn bốn trăm năm nay cuối cùng đã xuất hiện tin tốt nhất.
Lúc này một phân bộ loạn đảng, một mỹ thiếu phụ mặc đồ trắng mỉm cười thì thầm:
- Phu quân, rốt cuộc thì chàng đã xuất hiện, ta biết chàng sẽ không chết mà.
Thực lực hiện nay của Vân Tụ Tuyết đã tới pháp lực hai kỷ nguyên, đây là chủ pháp cổ văn minh dùng nhiều tài nguyên tạo ra. Loạn đảng chạy trốn khắp nơi, chủ pháp cổ văn minh lo lắng na toàn của con gái nên mới dùng ách như vậy.
Cùng trong phân bộ loạn đảng, chủ pháp cổ văn minh vuốt râu cười, rốt cuộc xuất hiện.
Một phân bộ loạn đảng khác, một người đàn ông kéo nhị hồ cười khẽ. Người đàn ông kéo nhị hồ có pháp lực mười kỷ nguyên, vốn Chu Thanh Huyền đời này chắc rất khó đột phá đến chủ văn minh, nhưng ở trong loạn thế, có lần huyết chiến cứng rắn xông đến mười kỷ nguyên.
Trong một góc hư không khác, một người đàn ông trung niên á trắng như tuyết nhìn trời sao, lầm bầm:
- Lục Nguyên, ngươi rốt cuộc xuất hiện rồi sao? Thực lực tái xuất giang hồ không tệ.
Người đó chính là Yến Thương Thiên, thực lực hiện nay đã sâu không lường được, trên Chu Thanh Huyền mười kỷ nguyên rất nhiều.
Một phân bộ loạn đảng khác, có một người đàn ông trung niên thân hình như rồng, khí thế như rồng chắp tay sau lưng nhìn mặt đất, nói:
- Cùng là vĩnh hằng thiên tài, Lục Nguyên, ngươi đã xuất hiện rồi?
Trong một phân bộ loạn đảng khác, đây là tàn quân dược chi văn minh.
Phó chủ dược chi văn minh vuốt râu bạc nói:
- Lục Nguyên, may mắn ngươi xuất hiện, nếu không thì sắp không thể chống đỡ thêm nữa. Nhưng mà đối mặt chủ vĩnh hằng thì ngươi có cách gì đây?
Một phân bộ loạn đảng khác, một cô bé tóc bạc ngồi ở trên cây quế, nhẹ vung chân.
- A, Lục Nguyên xuất hiện rồi, thực lực còn mạnh như vậy, bây giờ ta có mười chín kỷ nguyên mà không thể sánh bằng hắn.
Thường Nga được đến chủ sát na văn minh hấp hối thì truyền công cho, đến mười chín kỷ nguyên.
Cô bé xinh đẹp tóc bạc nói với thiếu nữ tuyệt trần bên cạnh rằng:
- Chung Linh, hiện tại ngươi đã yên lòng chưa? Lục Nguyên không chết, còn tái xuất giang hồ.
Thiếu nữ tuyệt trần áo đỏ nói:
- Nhưng mà, nhưng mà Lục Nguyên vừa ra mặt đã đánh chết chủ hoang đạo văn minh, diệt hoang vệ quân, lỡ đâu bị chủ vĩnh hằng điên cuồng trả thù thì e rằng hắn sẽ chịu không nổi.
Trong một phân bộ loạn đảng khác, một thiếu nữ áo xanh thanh tú có vài phần anh khí nghe được tin tức thì cười khẽ. Thực lực hiện nay của Việt Nữ Tiểu Thanh càng ngày càng mạnh, có chủ phượng cổ văn minh tài bồi đã đến một kỷ nguyên.
Vô số loạn đảng đi tứ xứ đem tin tức tốt lan truyền, khắp nơi đều đồn dự ngôn hoang kém hơn Lục.
Lúc này, trong Vĩnh Hằng Thiên Cung.
Thái Cổ chủ vĩnh hằng đệ nhất vô số kỷ nguyên lạnh lùng quát:
- Ta mặc kệ khó khăn cỡ nào, các ngươi phải dùng tốc độ nhanh nhất tìm ra Lục Nguyên, và nâng cao hắn lên hạng nhất trong bảng truy nã.