Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1543
Dịch: black
Phó chủ ô vân văn minh người năm kỷ nguyên ra tay rốt cuộc buộc kẻ đến xuất chiêu, nhưng kết quả người đến xuất chiêu là một chiêu diệt sát phó chủ ô vân văn minh.
Người tới rốt cuộc là ai? Mạnh quá rồi đi.
Một người đột nhiên lao ra khỏi Vấn Tiên Cung, chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn mới thăng lên mười kỷ nguyên không lâu.
Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa ra tay, mọi người liền tràn đầy tự tin. Đây chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn, chủ văn minh. Chủ văn minh không phải phó chủ văn minh có thể so sánh, đây là chênh lệch cấp bậc. Có Nguyên Thủy Thiên Tôn ra tay thì muốn bắt giữ, giết chết đối phương chỉ là chuyện nhỏ. Nguyên Thủy Thiên Tôn vọt ra khỏi Vấn Tiên Cung rồi ngây ngẩn, lão dừng bước chân.
- Lục Nguyên.
Người đến lạnh lùng nói:
- Đúng vậy, chính là ta.
Cái tên Lục Nguyên vừa thốt ra, toàn trường lập tức yên tĩnh trở lại. Trên từ Nguyên Thủy Thiên Tôn, dưới đến người thế giới cảnh, còn có mấy phó chủ văn minh đều lặng ngắt như tờ. Dường như cái tên Lục Nguyên có ma lực nào đó, mỗi người ngơ ngác nhìn người xâm nhập, áo xanh, lưng cũng một thanh kiếm, có hơi thở lười biếng. Cái tên năm trăm năm chưa nghe, người năm trăm năm chưa xuất hiện rốt cuộc đã lộ mặt ra.
Đây là một cái tên cấm kỵ.
Đây là một cái tên chỉ cần không chết thì sẽ khiến thái cổ vương triều nhức đầu.
Đây là một cái tên chỉ dưới Tổ Long.
Đây là một cái tên sáng tạo vô số kỳ tích.
Đây là một cái tên có dự ngôn hoang kém hơn Lục.
Đây là một cái tên Thái Cổ chủ vĩnh hằng kêu gào phải giết.
Đây là một cái tên chưa hiện ra đã khiến vô số phó chủ văn minh, chủ văn minh thái cổ vương triều gặp ác mộng.
Lục Nguyên, hắn đã xuất hiện rồi!
Trước kia dù là ai cũng không tưởng tượng được Lục Nguyên sẽ xuất hiện tại đây. Nếu Lục Nguyên đã xuất hiện thì người một kỷ nguyên, người năm kỷ nguyên phó chủ ô vân văn minh chết không oan. Lục Nguyên có từng giết chủ văn minh nữa là, lại giết mấy phó chủ văn minh các ngươi có đáng gì.
Bởi vì hắn là Lục Nguyên.
Một thế giới cảnh đến từ di thất địa lúc trước không mấy chú ý tin tức về mặt này, cũng là người duy nhất không biết danh tiếng Lục Nguyên, liền truyền âm hỏi bạn tốt bên cạnh. Ban tốt truyền thần niệm qua về chiến tích trước kia của Lục Nguyên. Nghe xong chiến tích dĩ vãng của Lục Nguyên, thế giới cảnh đến từ di thất địa ngây ngốc. Lúc trước hắn làm ra chuyện đúng là quá kinh thiên động địa, tùy tiện một việc đủ đạp biến thiên địa đại sự tích, hèn chi cái tên Lục Nguyên vừa ra đã có uy thế như vậy.
Tĩnh! Cực kỳ yên tĩnh!
Chỉ thốt ra cái tên Lục Nguyên đã tĩnh lặng như vậy, đây chính là uy thế hiện nay của hắn.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói:
- Thì ra là Lục huynh.
Tuổi của lão lớn hươn Lục Nguyên rất nhiều nhưng thực lực của hắn mạnh hơn lão, nên lão phải gọi là Lục huynh.
- Bây giờ thiên địa đã định, chủ vĩnh hằng đã hiện thế, mặc dù Lục huynh liên tục sáng tạo kỳ tích, là thiên tài tuyệt thế nhưng tuyệt đối không thể đối kháng lại chủ vĩnh hằng. Cái gọi là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, không bằng đầu hàng thái cổ vương triều, ta sẽ là người dẫn tiến cho.
Lục Nguyên mỉm cười nói:
- Ngươi cho rằng có khả năng sao? Ta nhất định phải cắt cái đầu trọc của Thái Cổ xuống.
Thái Cổ đúng là trọc, nhưng gã làm chủ vĩnh hằng rồi có ai dám kêu gã trọc này trọc kia. Đầu năm nay tấu chương dâng lên gã, chữ quang, hòa thượng, minh cái gì cũng không thể xuất hiện. Chỉ bằng hắn dám mắng Thái Cổ đầu trọc đã là tội chết mười phần mười rồi, tội lớn liên lụy mười tộc.
Đương nhiên Nguyên Thủy Thiên Tôn sẽ không thật sự có ý định đó, chẳng qua lão tìm cớ kéo dài thời gian mà thôi. Nếu thật kêu lão đánh với Lục Nguyên thì đánh chết lão cũng không dám.
Lục Nguyên lạnh lùng nói:
- Hình như trên đường ta đi đụng phải hoang vệ quân cá ngươi gọi là Hoang Khinh công tử thì phải, ta tùy tay giết rồi. Dám truy sát người kiếm đạo ta, đúng là tìm chết. Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngươi truyền lời của ta đến Thái Cổ đầu trọc giùm, nói là Lục Nguyên ta lại tái xuất giang hồ, ngày lành ucar hắn không còn xa, hãy ngoan ngoãn rửa đầu trọc chờ chết đi. Hắn sẽ không sống bao lâu nữa đâu.
Luôn thắc mắc là ai giết chết Hoang Khinh công tử hóa ra là Lục Nguyên, thật to gan, dám giết công tử thủ lĩnh hoang vệ quân, thật là không biết sống chết, vô số người nghe hắn nói nửa câu đầu thì thầm nhủ. Nhưng khi họ nghe nửa câu sau phát hiện mặt trước tính cái gì, Lục Nguyên lại dám lặp lại Thái Cổ đầu trọc, không chỉ như vậy, hắn nói muốn Thái Cổ chủ vĩnh hằng đại nhân, đại nhân cực kỳ tôn quý, cực kỳ cường đại rửa cổ rửa sạch đầu trọc chờ. Hắn liên tục một trăm tộc vẫn còn dư nữa là, chết chắc, chết chắc rồi, tội của hắn chết vạn vạn lần.
Nhưng cho dù có tội vạn vạn lần chết thì không ai dám giết hắn cả.
Lục Nguyên đứng đó, thực lực ngập trời, ai dám giết?
- Lục Nguyên, ngươi dám giết Hoang Khinh công tử con ta, ngươi đi tìm chết!
Một sát ý ngập trời xông lên, tiếng rống điếc tai vang vọng.
Vài chủ văn minh vọt ra khỏi Vấn Tiên Cung bay thẳng lên tầng trời.
Mấy chủ văn minh ai nấy đều là thực lực cường đại tột đỉnh.
Những chủ văn minh này có chủ hoang đạo văn minh dẫn đầu. Chủ hoang đạo văn minh có pháp lực mười tám kỷ nguyên, nắm giữ thiên địa. Khí thế gã xông tận trời, hừng hực lửa giận. Gã tức giận cực kỳ, luôn tìm kiếm kẻ giết chết Hoang Khinh công tử, kết quả chính là Lục Nguyên. Chết tiệt, năm trăm năm không gặp, vừa gặp mặt đã giết đi đứa con gã yêu thích.
Cùng lúc đó, từng sợi xích xuất hiện đánh bốn hướng, đây là bảo vệ tinh cầu này, nếu không thì tinh cầu lập tức tiêu tùng ngay. Chủ văn minh chiến đấu không đơn giản, bạo một tinh cầu chỉ bằng thổi một hơi.
Chủ hoang đạo văn minh quát to:
- Lục Nguyên, ta muốn ngươi chết, chết trong tay ta!
Tiếng Lục Nguyên hét chói tai truyền đến mỗi góc tinh cầu.
Chỉ hai chữ Lục Nguyên dây lên vô số bàn tán.
- Lục Nguyên lại tái xuất giang hồ ư?
Vô số người xì xầm tin tức này.
Bên ngoài Vấn Tiên Cung.
Chủ hoang đạo văn minh hét chói tai, gã phải xé Lục Nguyên thành ngàn mảnh, vạn mảnh để báo mối thù chết con.
Gã có rất nhiều đứa con nhưng thích thì không nhiều lắm.
Cộng thêm năm trăm năm nay vị trí của chủ hoang đạo văn minh xếp vào năm hàng đầu toàn thái cổ vương triều, cũng chính là năm hàng đầu trong thiên địa, vậy nên gã dưỡng thành thói quen thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Cho dù có là Lục Nguyên, người tràn ngập truyền kỳ thì đã giết con trai gã, gã phải hủy diệt Lục Nguyên.
Đây chính là gã, thủ lĩnh hoang vệ quân, chủ hoang đạo văn minh.
Chủ hoang đạo văn minh quát to, sát khí ngập trời, gã quyết định đích thân ra tay.
- Đối mặt tội phạm truy nã trên bảng truy nã xếp hạng thứ hai thì không cần khách sáo, cũng không cần một chọi một. Đây là hoang vệ quân bắt giữ, đại biểu hoang vệ quân chấp pháp.
Bên cạnh chủ hoang đạo văn minh có một chủ văn minh, người này được gọi là chủ hình chi văn minh. Gã nắm giữ tất cả hình cụ trong thiên địa, là người thứ ba trong hoang vệ quân, gã chấp chưởng đại hình, đại hình, tất cả tiêu diệt.
Phó chủ ô vân văn minh người năm kỷ nguyên ra tay rốt cuộc buộc kẻ đến xuất chiêu, nhưng kết quả người đến xuất chiêu là một chiêu diệt sát phó chủ ô vân văn minh.
Người tới rốt cuộc là ai? Mạnh quá rồi đi.
Một người đột nhiên lao ra khỏi Vấn Tiên Cung, chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn mới thăng lên mười kỷ nguyên không lâu.
Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa ra tay, mọi người liền tràn đầy tự tin. Đây chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn, chủ văn minh. Chủ văn minh không phải phó chủ văn minh có thể so sánh, đây là chênh lệch cấp bậc. Có Nguyên Thủy Thiên Tôn ra tay thì muốn bắt giữ, giết chết đối phương chỉ là chuyện nhỏ. Nguyên Thủy Thiên Tôn vọt ra khỏi Vấn Tiên Cung rồi ngây ngẩn, lão dừng bước chân.
- Lục Nguyên.
Người đến lạnh lùng nói:
- Đúng vậy, chính là ta.
Cái tên Lục Nguyên vừa thốt ra, toàn trường lập tức yên tĩnh trở lại. Trên từ Nguyên Thủy Thiên Tôn, dưới đến người thế giới cảnh, còn có mấy phó chủ văn minh đều lặng ngắt như tờ. Dường như cái tên Lục Nguyên có ma lực nào đó, mỗi người ngơ ngác nhìn người xâm nhập, áo xanh, lưng cũng một thanh kiếm, có hơi thở lười biếng. Cái tên năm trăm năm chưa nghe, người năm trăm năm chưa xuất hiện rốt cuộc đã lộ mặt ra.
Đây là một cái tên cấm kỵ.
Đây là một cái tên chỉ cần không chết thì sẽ khiến thái cổ vương triều nhức đầu.
Đây là một cái tên chỉ dưới Tổ Long.
Đây là một cái tên sáng tạo vô số kỳ tích.
Đây là một cái tên có dự ngôn hoang kém hơn Lục.
Đây là một cái tên Thái Cổ chủ vĩnh hằng kêu gào phải giết.
Đây là một cái tên chưa hiện ra đã khiến vô số phó chủ văn minh, chủ văn minh thái cổ vương triều gặp ác mộng.
Lục Nguyên, hắn đã xuất hiện rồi!
Trước kia dù là ai cũng không tưởng tượng được Lục Nguyên sẽ xuất hiện tại đây. Nếu Lục Nguyên đã xuất hiện thì người một kỷ nguyên, người năm kỷ nguyên phó chủ ô vân văn minh chết không oan. Lục Nguyên có từng giết chủ văn minh nữa là, lại giết mấy phó chủ văn minh các ngươi có đáng gì.
Bởi vì hắn là Lục Nguyên.
Một thế giới cảnh đến từ di thất địa lúc trước không mấy chú ý tin tức về mặt này, cũng là người duy nhất không biết danh tiếng Lục Nguyên, liền truyền âm hỏi bạn tốt bên cạnh. Ban tốt truyền thần niệm qua về chiến tích trước kia của Lục Nguyên. Nghe xong chiến tích dĩ vãng của Lục Nguyên, thế giới cảnh đến từ di thất địa ngây ngốc. Lúc trước hắn làm ra chuyện đúng là quá kinh thiên động địa, tùy tiện một việc đủ đạp biến thiên địa đại sự tích, hèn chi cái tên Lục Nguyên vừa ra đã có uy thế như vậy.
Tĩnh! Cực kỳ yên tĩnh!
Chỉ thốt ra cái tên Lục Nguyên đã tĩnh lặng như vậy, đây chính là uy thế hiện nay của hắn.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói:
- Thì ra là Lục huynh.
Tuổi của lão lớn hươn Lục Nguyên rất nhiều nhưng thực lực của hắn mạnh hơn lão, nên lão phải gọi là Lục huynh.
- Bây giờ thiên địa đã định, chủ vĩnh hằng đã hiện thế, mặc dù Lục huynh liên tục sáng tạo kỳ tích, là thiên tài tuyệt thế nhưng tuyệt đối không thể đối kháng lại chủ vĩnh hằng. Cái gọi là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, không bằng đầu hàng thái cổ vương triều, ta sẽ là người dẫn tiến cho.
Lục Nguyên mỉm cười nói:
- Ngươi cho rằng có khả năng sao? Ta nhất định phải cắt cái đầu trọc của Thái Cổ xuống.
Thái Cổ đúng là trọc, nhưng gã làm chủ vĩnh hằng rồi có ai dám kêu gã trọc này trọc kia. Đầu năm nay tấu chương dâng lên gã, chữ quang, hòa thượng, minh cái gì cũng không thể xuất hiện. Chỉ bằng hắn dám mắng Thái Cổ đầu trọc đã là tội chết mười phần mười rồi, tội lớn liên lụy mười tộc.
Đương nhiên Nguyên Thủy Thiên Tôn sẽ không thật sự có ý định đó, chẳng qua lão tìm cớ kéo dài thời gian mà thôi. Nếu thật kêu lão đánh với Lục Nguyên thì đánh chết lão cũng không dám.
Lục Nguyên lạnh lùng nói:
- Hình như trên đường ta đi đụng phải hoang vệ quân cá ngươi gọi là Hoang Khinh công tử thì phải, ta tùy tay giết rồi. Dám truy sát người kiếm đạo ta, đúng là tìm chết. Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngươi truyền lời của ta đến Thái Cổ đầu trọc giùm, nói là Lục Nguyên ta lại tái xuất giang hồ, ngày lành ucar hắn không còn xa, hãy ngoan ngoãn rửa đầu trọc chờ chết đi. Hắn sẽ không sống bao lâu nữa đâu.
Luôn thắc mắc là ai giết chết Hoang Khinh công tử hóa ra là Lục Nguyên, thật to gan, dám giết công tử thủ lĩnh hoang vệ quân, thật là không biết sống chết, vô số người nghe hắn nói nửa câu đầu thì thầm nhủ. Nhưng khi họ nghe nửa câu sau phát hiện mặt trước tính cái gì, Lục Nguyên lại dám lặp lại Thái Cổ đầu trọc, không chỉ như vậy, hắn nói muốn Thái Cổ chủ vĩnh hằng đại nhân, đại nhân cực kỳ tôn quý, cực kỳ cường đại rửa cổ rửa sạch đầu trọc chờ. Hắn liên tục một trăm tộc vẫn còn dư nữa là, chết chắc, chết chắc rồi, tội của hắn chết vạn vạn lần.
Nhưng cho dù có tội vạn vạn lần chết thì không ai dám giết hắn cả.
Lục Nguyên đứng đó, thực lực ngập trời, ai dám giết?
- Lục Nguyên, ngươi dám giết Hoang Khinh công tử con ta, ngươi đi tìm chết!
Một sát ý ngập trời xông lên, tiếng rống điếc tai vang vọng.
Vài chủ văn minh vọt ra khỏi Vấn Tiên Cung bay thẳng lên tầng trời.
Mấy chủ văn minh ai nấy đều là thực lực cường đại tột đỉnh.
Những chủ văn minh này có chủ hoang đạo văn minh dẫn đầu. Chủ hoang đạo văn minh có pháp lực mười tám kỷ nguyên, nắm giữ thiên địa. Khí thế gã xông tận trời, hừng hực lửa giận. Gã tức giận cực kỳ, luôn tìm kiếm kẻ giết chết Hoang Khinh công tử, kết quả chính là Lục Nguyên. Chết tiệt, năm trăm năm không gặp, vừa gặp mặt đã giết đi đứa con gã yêu thích.
Cùng lúc đó, từng sợi xích xuất hiện đánh bốn hướng, đây là bảo vệ tinh cầu này, nếu không thì tinh cầu lập tức tiêu tùng ngay. Chủ văn minh chiến đấu không đơn giản, bạo một tinh cầu chỉ bằng thổi một hơi.
Chủ hoang đạo văn minh quát to:
- Lục Nguyên, ta muốn ngươi chết, chết trong tay ta!
Tiếng Lục Nguyên hét chói tai truyền đến mỗi góc tinh cầu.
Chỉ hai chữ Lục Nguyên dây lên vô số bàn tán.
- Lục Nguyên lại tái xuất giang hồ ư?
Vô số người xì xầm tin tức này.
Bên ngoài Vấn Tiên Cung.
Chủ hoang đạo văn minh hét chói tai, gã phải xé Lục Nguyên thành ngàn mảnh, vạn mảnh để báo mối thù chết con.
Gã có rất nhiều đứa con nhưng thích thì không nhiều lắm.
Cộng thêm năm trăm năm nay vị trí của chủ hoang đạo văn minh xếp vào năm hàng đầu toàn thái cổ vương triều, cũng chính là năm hàng đầu trong thiên địa, vậy nên gã dưỡng thành thói quen thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Cho dù có là Lục Nguyên, người tràn ngập truyền kỳ thì đã giết con trai gã, gã phải hủy diệt Lục Nguyên.
Đây chính là gã, thủ lĩnh hoang vệ quân, chủ hoang đạo văn minh.
Chủ hoang đạo văn minh quát to, sát khí ngập trời, gã quyết định đích thân ra tay.
- Đối mặt tội phạm truy nã trên bảng truy nã xếp hạng thứ hai thì không cần khách sáo, cũng không cần một chọi một. Đây là hoang vệ quân bắt giữ, đại biểu hoang vệ quân chấp pháp.
Bên cạnh chủ hoang đạo văn minh có một chủ văn minh, người này được gọi là chủ hình chi văn minh. Gã nắm giữ tất cả hình cụ trong thiên địa, là người thứ ba trong hoang vệ quân, gã chấp chưởng đại hình, đại hình, tất cả tiêu diệt.