Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 135
Trải qua một đêm triền miên náo loạn như vậy Âu Dương Vũ Thần chẳng thể nhớ được một cái gì, đầu đau như búa bổ. Nhìn xung quanh anh cảm thấy có chút lạ lẫm, quần áo thì vứt lung tung.
Chứng tỏ hôm qua anh thật đã làm cái việc đó rồi, nhưng mà làm với ai chứ?
Dấu hôn trên cổ của anh vẫn còn, đêm qua là ai đã cùng anh hăng say. Hương vị có chút giống với Uyển Đình, nhưng mà quả thật anh không nhớ rõ, mà chỉ mơ hồ nhớ được chuyện tối qua anh ở đây liên tục gọi tên cô. Đêm qua trúng xuân dược rất mạnh là ba mẹ đã làm?
Cuối cùng cũng chẳng nhớ được, đành phải đi tắm để hạ hỏa một chút vậy. Kì lạ ở chỗ anh vẫn mê đắm dư vị ở ngày hôm qua, từ trước đến giờ chỉ có Uyển Đình mới có thể làm cho anh hăng say như vậy, chẳng lẽ lại là cô sao... Muốn biết thì phải đợi một chút coi cái phản ứng của cô khi gặp anh sẽ thế nào đã!
- Uyển Đình, chào buổi sáng. _ Sau khi vệ sinh cá nhân xong tươm tất, anh đi ra ngoài thì lại gặp ngay cô cũng vừa ở trong phòng đi ra. Nhìn thấy Vũ Thần, Uyển Đình cũng chẳng bày tỏ thái độ.. hay cảm xúc gì, gật đầu một cái sau đó liền rời đi. Khi nãy anh chú ý rất rõ, cô hôm nay lại mạnh dạn mặc áo trễ vai, cơ thể nhìn qua cũng rất bình thường. Không giống kiểu tối qua vừa trải qua một cuộc " dạo chơi " hăng say gì hết??
Vậy là không phải rồi sao? Nhìn từ sau thấy bóng lưng uyển chuyển của cô đã đi, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy có chút mất mát. Mặc dù có chút biến thái.. nhưng anh thật sự đã mong chờ rằng người tối qua là cô, biết đâu như vậy có thể hàn gắn được chút nào mối quan hệ của cả hai, nhưng không rồi!
Tôn Uyển Đình rời xa khỏi chỗ mà khi nãy anh đứng liền thở phào nhẹ nhõm ngay, tối qua cô hầu như không ngủ gì cả. Sau khi xuân dược hết tác dụng, cô đã vất vả lắm mới đưa được anh là trở về phòng, lại còn mất công tạo nên cái hiện trường giả bên đó. Những nụ hôn tối qua của anh, đương nhiên vẫn còn rất đỏ, sáng nay phải dặm lại phấn rất nhiều là đằng khác, may là kịp lúc che giấu. Tại sao đã không muốn dây dưa, cùng anh ở một chỗ nữa.. nhưng lại là hết lần này đến lần khác phải ở chung như vậy, đêm qua còn xảy ra quan hệ.
Xem ra.. cần đẩy nhanh tiến độ của kế hoạch kia một chút, nếu không e rằng có một ngày sẽ đổ vỡ ra thì không hay.
- Thiên Hàn, nhờ anh gọi điện qua bên Nhật thông báo với ông Lại đẩy nhanh tiến độ của kế hoạch một chút. Nếu cứ như vậy, em thật sự cảm thấy bất ổn?
Mở túi xách, Uyển Đình lấy điện thoại gọi điện về cho Tôn Thiên Hàn, ở trên biển sóng yếu, chỉ có thể gọi đến ở đất liền thôi, không thể gọi đến bên Nhật.
- Tiểu Đình, có chuyện gì sao? Anh cứ tưởng còn hơn bốn tháng mà. _ Ở bên kia đầu dây, Thiên Hàn rất nhanh sớm đã bắt máy, cảm thấy hơi nghi hoặc về quyết định của em gái. Cô thở dài, mệt mỏi nói: " Tổng kết cuối quý Âu Thị lại sắp diễn ra rồi, chần chừ là mất hết! "
- Được, nhưng em đừng lún sâu vào đó quá, dù gì cậu ta.. cũng chính là người mà em từng yêu. May mắn cả em cùng tiểu Dĩnh năm đó không sao là tốt lắm rồi. _ Nghe lời dặn dò của anh trai làm cho Uyển Đình có chút khựng lại, thật sự không nên lún sâu vào việc đó sao.
- Em biết rồi, tiểu Dĩnh ở nhà, nhờ anh chăm sóc vài ngày. _ Nói xong chuyện, cô liền nhanh chóng cúp máy, mà tiếp tục đi ra sảnh chính để dùng bữa sáng hôm nay. Chốc lát sau đã thấy hai ông bà Âu đứng ở đó rồi, Trình Hạ Linh lại vui vẻ tiến đến nói chuyện: " Tối qua.. con ngủ có ngon không tiểu Đình!? Có gì hăng say lắm hay không. " _ Bà nhắc đến chuyện này khiến vẻ mặt cô cứng đờ, cái gì mà hăng say ở đây? Thật là..
- Có chút không quen chỗ.. nhưng mọi thứ đều ổn hết. Hăng say là thế nào ạ?
Trình độ diễn xuất của cô quả thật rất cao siêu, ông bà liền im lặng, đêm qua như vậy mà yên ổn ngủ hay sao? Việc này hai người đã tính sai chuyện gì à?
- À không, không có gì cả. Ta chỉ sợ tối qua con không quen chỗ lại khó ngủ?
Không lẽ cứ như vậy mà bể mánh rồi!
- Con cứ tự nhiên dùng bữa sáng, ta và lão Hiên đi gặp một vài người bạn đã.
Dứt câu thì hai ông bà liền rời đi, đi xa xa được một chút, bà Hạ Linh liền cáu mạnh vào tay của ông Lãnh Hiên, thật sự rất đau: " Ông già này, tôi đã dặn là loại mạnh nhất không phải sao? Nhìn tiểu Đình và tiểu Thần đi, hai đứa vẫn khỏe re như vậy, ông chết với tôi rồi. "
- Rõ ràng là xuân dược mạnh nhất mà, chúng nó qua khỏi như vậy, tôi làm gì mà biết. Phu nhân Âu à, tôi bị oan đấy.
- -----------
[ Tác giả: @seunghyunttop ]
Tối qua mình có việc bận vì vậy chẳng thể update như lịch, nên hôm nay bù.
Góc góp ý: Mọi người thấy cách viết và biểu đạt như thế nào? Để mình có thể chỉnh sửa lại, tự do ngôn luận.
Chứng tỏ hôm qua anh thật đã làm cái việc đó rồi, nhưng mà làm với ai chứ?
Dấu hôn trên cổ của anh vẫn còn, đêm qua là ai đã cùng anh hăng say. Hương vị có chút giống với Uyển Đình, nhưng mà quả thật anh không nhớ rõ, mà chỉ mơ hồ nhớ được chuyện tối qua anh ở đây liên tục gọi tên cô. Đêm qua trúng xuân dược rất mạnh là ba mẹ đã làm?
Cuối cùng cũng chẳng nhớ được, đành phải đi tắm để hạ hỏa một chút vậy. Kì lạ ở chỗ anh vẫn mê đắm dư vị ở ngày hôm qua, từ trước đến giờ chỉ có Uyển Đình mới có thể làm cho anh hăng say như vậy, chẳng lẽ lại là cô sao... Muốn biết thì phải đợi một chút coi cái phản ứng của cô khi gặp anh sẽ thế nào đã!
- Uyển Đình, chào buổi sáng. _ Sau khi vệ sinh cá nhân xong tươm tất, anh đi ra ngoài thì lại gặp ngay cô cũng vừa ở trong phòng đi ra. Nhìn thấy Vũ Thần, Uyển Đình cũng chẳng bày tỏ thái độ.. hay cảm xúc gì, gật đầu một cái sau đó liền rời đi. Khi nãy anh chú ý rất rõ, cô hôm nay lại mạnh dạn mặc áo trễ vai, cơ thể nhìn qua cũng rất bình thường. Không giống kiểu tối qua vừa trải qua một cuộc " dạo chơi " hăng say gì hết??
Vậy là không phải rồi sao? Nhìn từ sau thấy bóng lưng uyển chuyển của cô đã đi, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy có chút mất mát. Mặc dù có chút biến thái.. nhưng anh thật sự đã mong chờ rằng người tối qua là cô, biết đâu như vậy có thể hàn gắn được chút nào mối quan hệ của cả hai, nhưng không rồi!
Tôn Uyển Đình rời xa khỏi chỗ mà khi nãy anh đứng liền thở phào nhẹ nhõm ngay, tối qua cô hầu như không ngủ gì cả. Sau khi xuân dược hết tác dụng, cô đã vất vả lắm mới đưa được anh là trở về phòng, lại còn mất công tạo nên cái hiện trường giả bên đó. Những nụ hôn tối qua của anh, đương nhiên vẫn còn rất đỏ, sáng nay phải dặm lại phấn rất nhiều là đằng khác, may là kịp lúc che giấu. Tại sao đã không muốn dây dưa, cùng anh ở một chỗ nữa.. nhưng lại là hết lần này đến lần khác phải ở chung như vậy, đêm qua còn xảy ra quan hệ.
Xem ra.. cần đẩy nhanh tiến độ của kế hoạch kia một chút, nếu không e rằng có một ngày sẽ đổ vỡ ra thì không hay.
- Thiên Hàn, nhờ anh gọi điện qua bên Nhật thông báo với ông Lại đẩy nhanh tiến độ của kế hoạch một chút. Nếu cứ như vậy, em thật sự cảm thấy bất ổn?
Mở túi xách, Uyển Đình lấy điện thoại gọi điện về cho Tôn Thiên Hàn, ở trên biển sóng yếu, chỉ có thể gọi đến ở đất liền thôi, không thể gọi đến bên Nhật.
- Tiểu Đình, có chuyện gì sao? Anh cứ tưởng còn hơn bốn tháng mà. _ Ở bên kia đầu dây, Thiên Hàn rất nhanh sớm đã bắt máy, cảm thấy hơi nghi hoặc về quyết định của em gái. Cô thở dài, mệt mỏi nói: " Tổng kết cuối quý Âu Thị lại sắp diễn ra rồi, chần chừ là mất hết! "
- Được, nhưng em đừng lún sâu vào đó quá, dù gì cậu ta.. cũng chính là người mà em từng yêu. May mắn cả em cùng tiểu Dĩnh năm đó không sao là tốt lắm rồi. _ Nghe lời dặn dò của anh trai làm cho Uyển Đình có chút khựng lại, thật sự không nên lún sâu vào việc đó sao.
- Em biết rồi, tiểu Dĩnh ở nhà, nhờ anh chăm sóc vài ngày. _ Nói xong chuyện, cô liền nhanh chóng cúp máy, mà tiếp tục đi ra sảnh chính để dùng bữa sáng hôm nay. Chốc lát sau đã thấy hai ông bà Âu đứng ở đó rồi, Trình Hạ Linh lại vui vẻ tiến đến nói chuyện: " Tối qua.. con ngủ có ngon không tiểu Đình!? Có gì hăng say lắm hay không. " _ Bà nhắc đến chuyện này khiến vẻ mặt cô cứng đờ, cái gì mà hăng say ở đây? Thật là..
- Có chút không quen chỗ.. nhưng mọi thứ đều ổn hết. Hăng say là thế nào ạ?
Trình độ diễn xuất của cô quả thật rất cao siêu, ông bà liền im lặng, đêm qua như vậy mà yên ổn ngủ hay sao? Việc này hai người đã tính sai chuyện gì à?
- À không, không có gì cả. Ta chỉ sợ tối qua con không quen chỗ lại khó ngủ?
Không lẽ cứ như vậy mà bể mánh rồi!
- Con cứ tự nhiên dùng bữa sáng, ta và lão Hiên đi gặp một vài người bạn đã.
Dứt câu thì hai ông bà liền rời đi, đi xa xa được một chút, bà Hạ Linh liền cáu mạnh vào tay của ông Lãnh Hiên, thật sự rất đau: " Ông già này, tôi đã dặn là loại mạnh nhất không phải sao? Nhìn tiểu Đình và tiểu Thần đi, hai đứa vẫn khỏe re như vậy, ông chết với tôi rồi. "
- Rõ ràng là xuân dược mạnh nhất mà, chúng nó qua khỏi như vậy, tôi làm gì mà biết. Phu nhân Âu à, tôi bị oan đấy.
- -----------
[ Tác giả: @seunghyunttop ]
Tối qua mình có việc bận vì vậy chẳng thể update như lịch, nên hôm nay bù.
Góc góp ý: Mọi người thấy cách viết và biểu đạt như thế nào? Để mình có thể chỉnh sửa lại, tự do ngôn luận.