Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 123
Nhìn họ cùng nhau ngồi chung bàn ăn như vậy thật sự rất giống một gia đình hoàn mỹ, điều này càng khiến cho anh không khỏi suy ngẫm, chính mình còn thích thích hợp hơn cái tên Thiên Hàn kia để trở thành mảnh ghép cuối cùng của gia đình ba người này. Chỉ nghĩ tới đó thôi Vũ Thần cũng cảm thấy ấm áp.
- Uyển Đình không ngờ em nấu ăn vừa miệng đến như vậy. _ Được ăn đồ là do cô nấu anh buộc miệng lời khen ngợi!
- Ngày trước lúc nào cũng hất đổ, hiện tại thì khen ngon. Âu Tổng không ngờ anh lại nhiều mặt thật. _ Uyển Đình từ bao giờ đã thích nói thẳng thừng vậy?
Cứ mỗi lần anh cố gắng mở miệng nói, là y như rằng cô sẽ nói lại anh, lần nào cũng vì chuyện đó mà không khí đang dần sôi nổi lên bỗng chốc lại trở lại tại mức số không. Khi đã ăn xong xuôi, cả anh cùng bé con ra phòng khách, xem phim hoạt hình một chút anh mới ngộ nhận ra một điều, phim hoạt hình hay đến như vậy. Bảo sao bọn trẻ con suốt ngày đòi con. Uyển Đình trong bếp lau dọn mọi thứ, lúc ra thì thấy tiểu Dĩnh đã ngủ gật trên người của anh mất rồi.
- Anh đưa tiểu Dĩnh cho tôi đi, tôi đem con vào phòng ngủ, không phiền anh.
- Không sao, anh bế tiểu Dĩnh vào cho.
Uyển Đình một mực muốn bế con đưa vào phòng ngủ, nhưng anh lại từ chối nói rằng muốn đưa con bé vào phòng.
Cuối cùng vẫn không nói lại người này nên cô đành để anh bế tiểu Dĩnh, hôm nay nữa thôi còn những ngày sau cô là sẽ không để anh có cơ hội tiếp xúc với con bé nữa, cô hoàn toàn không muốn để tiểu Dĩnh biết được, người đàn ông tồi tệ này chính là ba ruột của con bé.
- Hôm nay làm phiền Âu Tổng rồi, anh về thong thả. _ Cô tiễn anh ra tới ngoài cửa, chưa kịp nói hết câu thì lại thấy ở đầu có chút choáng váng không vững.
- Uyển Đình, em không sao chứ? Nhức đầu sao? _ Anh muốn đưa tay đến thử xem cô có sốt không, nhưng cô lùi về..
- Tôi không sao, đừng quan tâm. _ Mặc dù nói như vậy, nhưng chưa kịp nói là dứt câu, Uyển Đình đã ngất đi? Khiến Vũ Thần bị dọa cho một trận bất ngờ?
Lại một lần nữa quay vào trong, bế cô vào phòng. Chiều nay đội mưa khá lâu như vậy, có ô che nhưng vẫn bị nhiễm lạnh, cả người của cô nóng ran cả lên.
Tôn Thiên Hàn, tôi muốn hỏi anh thử. Anh chăm sóc tiểu Đình như thế nào? Mà khi bế cô ấy lại nhẹ như vậy. Trong phòng của Uyển Đình được bố trí giản đơn nhẹ nhàng, anh đặt cô lên giường rồi đắp chăn kín lại. Lại nhanh chóng chạy ra ngoài đi lấy nước và khăn vào chườm cho cô. Cứ lặp đi lặp lại suốt cả hơn một tiếng đồng hồ, cô cũng không hạ sốt, càng khiến trong lòng Vũ Thần lo hơn. Nhịn không được lại phải điện cho Diệp Tiêu đến đây một chuyến rồi
Trời đã tối nhưng để Uyển Đình cứ sốt như vậy, anh đương nhiên không chịu để yên. Bằng mọi cách gọi cho cậu ta..
- Nhiễm lạnh nên sốt thôi, mình đã kê thuốc và tiêm cho Uyển Đình một mũi hạ sốt rồi. Không cần lo lắng, Vũ Thần, mới có mấy hôm đã dụ dỗ được cô ấy!
- Nếu dụ dỗ Uyển Đình mà dễ như vậy, tôi đâu có thê thảm. Phiền cậu rồi mà, về sớm nghỉ ngơi đi.. _ Tiễn Diệp Tiêu xong xuôi, anh lại quay người vào bên trong phòng với cô. Đã đỡ nóng hơn là lúc nãy rồi. Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm được một chút, anh kéo ghế qua ngồi cạnh giường với Uyển Đình. Phải chi mà khi em thức dậy, khuôn mặt dễ chịu mà đối diện với anh như lúc này.
Vũ Thần nhẹ nhàng nắm lấy tay Uyển Đình đưa lên môi hôn một cái, rồi vẫn giữ như vậy mà nắm chặt. Anh không muốn buông tay cô thêm lần nào nữa, nếu như cứ nắm được như vậy mãi thì rất khó. Nhưng mà không sao? Ông bà ta ngày xưa đã nói có công mài sắt, có ngày nên kim. Anh phải theo đuổi một lần nữa tình yêu của đời mình... Uyển Đình lúc này lại sốt mê man nói mớ ra tên của anh: " Thần, em rất nhớ anh. "
Nghe như vậy anh thật sự ngẩn người, nhớ lại lời dì Kim đã từng nói, mỗi lần thiếu phu nhân mê man đều sẽ gọi tên của anh, mười lần như một. Lần này ở đây cũng là vậy.. Em nói cho anh biết, có phải trong tim em vẫn còn có anh?
Trong lòng dâng lên một sự vui vẻ, Vũ Thần nhìn cô đắm đuối, là không nhịn được mà đặt lên môi của cô nụ hôn.
" Xin em tha thứ cho sự ích kỉ của anh vì anh chỉ muốn giữ em cho riêng mình. Một lần buông tay đối với anh mà nói đau đớn không xuể, lần này chắc chắn anh sẽ không buông tay ra nữa. Tiểu Dĩnh có là con của ai, anh cũng sẽ yêu thương con bé. Vợ cũ, em cứ đợi xem anh sẽ theo đuổi em như thế nào! "
- ------------
[ Tác giả: @seunghyunttop ]
- Uyển Đình không ngờ em nấu ăn vừa miệng đến như vậy. _ Được ăn đồ là do cô nấu anh buộc miệng lời khen ngợi!
- Ngày trước lúc nào cũng hất đổ, hiện tại thì khen ngon. Âu Tổng không ngờ anh lại nhiều mặt thật. _ Uyển Đình từ bao giờ đã thích nói thẳng thừng vậy?
Cứ mỗi lần anh cố gắng mở miệng nói, là y như rằng cô sẽ nói lại anh, lần nào cũng vì chuyện đó mà không khí đang dần sôi nổi lên bỗng chốc lại trở lại tại mức số không. Khi đã ăn xong xuôi, cả anh cùng bé con ra phòng khách, xem phim hoạt hình một chút anh mới ngộ nhận ra một điều, phim hoạt hình hay đến như vậy. Bảo sao bọn trẻ con suốt ngày đòi con. Uyển Đình trong bếp lau dọn mọi thứ, lúc ra thì thấy tiểu Dĩnh đã ngủ gật trên người của anh mất rồi.
- Anh đưa tiểu Dĩnh cho tôi đi, tôi đem con vào phòng ngủ, không phiền anh.
- Không sao, anh bế tiểu Dĩnh vào cho.
Uyển Đình một mực muốn bế con đưa vào phòng ngủ, nhưng anh lại từ chối nói rằng muốn đưa con bé vào phòng.
Cuối cùng vẫn không nói lại người này nên cô đành để anh bế tiểu Dĩnh, hôm nay nữa thôi còn những ngày sau cô là sẽ không để anh có cơ hội tiếp xúc với con bé nữa, cô hoàn toàn không muốn để tiểu Dĩnh biết được, người đàn ông tồi tệ này chính là ba ruột của con bé.
- Hôm nay làm phiền Âu Tổng rồi, anh về thong thả. _ Cô tiễn anh ra tới ngoài cửa, chưa kịp nói hết câu thì lại thấy ở đầu có chút choáng váng không vững.
- Uyển Đình, em không sao chứ? Nhức đầu sao? _ Anh muốn đưa tay đến thử xem cô có sốt không, nhưng cô lùi về..
- Tôi không sao, đừng quan tâm. _ Mặc dù nói như vậy, nhưng chưa kịp nói là dứt câu, Uyển Đình đã ngất đi? Khiến Vũ Thần bị dọa cho một trận bất ngờ?
Lại một lần nữa quay vào trong, bế cô vào phòng. Chiều nay đội mưa khá lâu như vậy, có ô che nhưng vẫn bị nhiễm lạnh, cả người của cô nóng ran cả lên.
Tôn Thiên Hàn, tôi muốn hỏi anh thử. Anh chăm sóc tiểu Đình như thế nào? Mà khi bế cô ấy lại nhẹ như vậy. Trong phòng của Uyển Đình được bố trí giản đơn nhẹ nhàng, anh đặt cô lên giường rồi đắp chăn kín lại. Lại nhanh chóng chạy ra ngoài đi lấy nước và khăn vào chườm cho cô. Cứ lặp đi lặp lại suốt cả hơn một tiếng đồng hồ, cô cũng không hạ sốt, càng khiến trong lòng Vũ Thần lo hơn. Nhịn không được lại phải điện cho Diệp Tiêu đến đây một chuyến rồi
Trời đã tối nhưng để Uyển Đình cứ sốt như vậy, anh đương nhiên không chịu để yên. Bằng mọi cách gọi cho cậu ta..
- Nhiễm lạnh nên sốt thôi, mình đã kê thuốc và tiêm cho Uyển Đình một mũi hạ sốt rồi. Không cần lo lắng, Vũ Thần, mới có mấy hôm đã dụ dỗ được cô ấy!
- Nếu dụ dỗ Uyển Đình mà dễ như vậy, tôi đâu có thê thảm. Phiền cậu rồi mà, về sớm nghỉ ngơi đi.. _ Tiễn Diệp Tiêu xong xuôi, anh lại quay người vào bên trong phòng với cô. Đã đỡ nóng hơn là lúc nãy rồi. Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm được một chút, anh kéo ghế qua ngồi cạnh giường với Uyển Đình. Phải chi mà khi em thức dậy, khuôn mặt dễ chịu mà đối diện với anh như lúc này.
Vũ Thần nhẹ nhàng nắm lấy tay Uyển Đình đưa lên môi hôn một cái, rồi vẫn giữ như vậy mà nắm chặt. Anh không muốn buông tay cô thêm lần nào nữa, nếu như cứ nắm được như vậy mãi thì rất khó. Nhưng mà không sao? Ông bà ta ngày xưa đã nói có công mài sắt, có ngày nên kim. Anh phải theo đuổi một lần nữa tình yêu của đời mình... Uyển Đình lúc này lại sốt mê man nói mớ ra tên của anh: " Thần, em rất nhớ anh. "
Nghe như vậy anh thật sự ngẩn người, nhớ lại lời dì Kim đã từng nói, mỗi lần thiếu phu nhân mê man đều sẽ gọi tên của anh, mười lần như một. Lần này ở đây cũng là vậy.. Em nói cho anh biết, có phải trong tim em vẫn còn có anh?
Trong lòng dâng lên một sự vui vẻ, Vũ Thần nhìn cô đắm đuối, là không nhịn được mà đặt lên môi của cô nụ hôn.
" Xin em tha thứ cho sự ích kỉ của anh vì anh chỉ muốn giữ em cho riêng mình. Một lần buông tay đối với anh mà nói đau đớn không xuể, lần này chắc chắn anh sẽ không buông tay ra nữa. Tiểu Dĩnh có là con của ai, anh cũng sẽ yêu thương con bé. Vợ cũ, em cứ đợi xem anh sẽ theo đuổi em như thế nào! "
- ------------
[ Tác giả: @seunghyunttop ]