-
Chương 121-125
Chương 121: 100.000 mỗi người
Hơi thở của hắn cũng trở nên gấp gáp.
Bởi vì đám người như sói kia đã nhanh chóng bao vây lấy hắn.
"Mày, đừng có mà lao đến đây, tao nói cho mày biết, tao có người chống lưng đấy!"
"Đó là người ở thủ đô Bắc Phương đấy. Nếu mày dám động vào tao, bọn họ sẽ không tha cho mày đâu!"
"Mày cho rằng có thể hô mưa gọi gió ở cái Đông Hải bé tí hin này mà đã diễu võ giương oai được rồi á?"
"Trong mắt những lão đại ở Bắc Phương kia, mày cũng chỉ là con sâu cái kiến thôi!"
Lý Hùng hành động!
Anh từng bước đi về phía Mã Nam Lăng.
"Tao tính cho mày nghe này”.
"Người của mày tự nhiên chạy đến, đánh công nhân của tao”.
"Trong số đó, người phụ trách công trình này bị đánh nặng nhất, hiện đã phải nhập viện”.
"Bác sĩ nói rằng anh ta sẽ phải nằm viện để theo dõi ít nhất ba ngày”.
"Chi phí thuốc thang, chi phí tổn thất tinh thần, và tiền công mất khi nằm viện nữa, tất cả cộng lại”.
"Không nhiều đâu, thôi thì tao tính mày hai triệu”.
Nghe Lý Hùng đòi tiền, Mã Nam Lăng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng hắn nghĩ nếu Lý Hùng chỉ đòi tiền thôi thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Hơn nữa, khi nghe được Lý Hùng chỉ cần bồi thường có hai triệu, Mã Nam Lăng không khỏi cười thầm trong bụng.
Đúng là tấm chiếu mới, chưa trải sự đời, cứ nghĩ rằng hai triệu là to lắm.
Mã Nam Lăng vừa nghĩ thế, thì Lý Hùng liền nói tiếp: "Thuộc hạ của mày phá hủy rất nhiều thiết bị trong công trình, cũng như văn phòng ở đây, tao tính mày một triệu”.
Mã Nam Lăng sảng khoái đáp: "Không vấn đề gì, chuyện nhỏ!"
Lúc này Lý Hùng đã đứng ở trước mặt Mã Nam Lăng.
Gằn từng chữ một với Mã Nam Lăng.
"Người của mày đã đập phá xe của vợ tao, còn đe dọa vợ tao nữa”.
"Quan trọng nhất là đã làm tay vợ tao bị thương”.
"Tao thì, tao chỉ muốn mày bồi thường tí thôi, không nhiều...”
“Không vấn đề gì, mày muốn bao nhiêu cũng được”, Mã Nam Lăng mỉa mai, hắn chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây.
"Không nhiều, chỉ hai trăm triệu thôi”.
Nghe thấy vậy, con ngươi của Mã Nam Lăng đột nhiên run lên: "Mày, mày đang tống tiền tao đấy à!"
Mã Nam Lăng lập tức chỉ vào Lý Hùng.
Chỉ là hắn vừa mới giơ tay lên, thì Lý Hùng đã nhanh chóng nắm lấy năm ngón tay của Mã Nam Lăng, sau đó nhẹ nhàng siết chặt.
"Rắc!"
Sau đó, là tiếng hét của Mã Nam Lăng.
Lý Hùng dễ dàng bóp nát năm ngón tay của Mã Nam Lăng!
"Tao nói rồi, không bồi thường cũng không sao hết”.
"Tao sẽ bẻ gãy toàn bộ xương trên cơ thể mày”.
"Sau đó, sẽ ném mày vào thùng rác không tái chế ở cổng nhà máy rồi gửi thẳng đến lò thiêu”.
Lý Hùng nói một cách thản nhiên.
Nhưng khi Mã Nam Lăng nhìn thấy ánh mắt của Lý Hùng, hắn đã sợ mất mật.
Hắn không thể từ chối, hắn không dám từ chối.
"Được thôi! Hai trăm triệu thì hai trăm triệu, tao sẽ đưa cho mày hai trăm triệu!"
Mã Nam Lăng run rẩy lấy điện thoại di động trong túi ra và gọi cho thuộc hạ đang ở Đông Hải.
Vốn dĩ hắn dự định hôm nay sẽ quét sạch đám người Lý Hùng.
Sau đó đến nhà của Lý Hùng bắt Hứa Mộc Tình đến khách sạn để vui vẻ một phen.
"Đừng vội, vẫn còn một khoản nữa đấy”.
Lý Hùng cất lời khiến hai chân Mã Nam Lăng bất giác run lên, đứng không vững nữa.
"Mày đã đòi hai trăm triệu rồi mà vẫn còn muốn nữa sao?!"
“Lần này là tiền chuộc”, Lý Hùng nhẹ giọng đáp, nói tiếp: “Mày hùng hùng hổ hổ dẫn theo bốn trăm thuộc hạ đến đây”.
"Tao đã bắt hết bọn chúng rồi”.
"Nếu mày muốn đưa chúng về An Hải, thì phải trả tiền”.
"Không nhiều, 100.000 cho mỗi người”.
Bốn mươi triệu!
Mồm thì nói không nhiều, nhưng nếu là người bình thường thì mấy chục đời cũng chả kiếm ra được ngần ấy.
Tuy nhiên, Mã Nam Lăng vẫn phải trả!
Nếu không có những thuộc hạ này, thì khi trở về An Hải, hắn sẽ bị kẻ thù của mình giết chết ngay lập tức, không nhìn thấy ngày mai luôn.
Không lâu sau, những thuộc hạ của Mã Nam Lăng ở Đông Hải đã vội vã chạy đến.
Chương 122: Bắt người tay ngắn
Họ vừa xuống xe thì đã sợ chết khiếp.
Chúa ơi, đây là người sao? Đáng sợ quá!
Đứng nói là phải đánh nhau với mấy người này đấy nhé.
Chỉ có việc đứng đó và nói chuyện trực diện với họ thôi cũng đã cần rất nhiều dũng khí rồi!
Dù lòng đau như cắt nhưng Mã Nam Lăng vẫn phải cắn răng trả hết số tiền đó.
Toàn bộ số tiền này đã đc chuyển vào tài khoản ngân hàng của Lưu Đức Luân.
Mã Nam Lăng thanh toán tiền, lập tức rời đi với những tên đàn em đã bị đánh cho què quặt.
Hắn không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa.
Bây giờ trong lòng Mã Nam Lăng đang chửi Tô Phương Hoa thậm tệ.
Tô Phương Hoa rõ ràng là muốn lừa hắn!
Đợi khi họ rời đi, Lý Hùng nói với Lưu Đức Luân.
"Đêm nay, mọi người đã vất vả rồi, chia cho mỗi người một triệu”.
Lý Nhị Ngưu và Trương Bằng Phi thì lại xua tay.
Lý Nhị Ngưu ngây ngô nói: "Ông chủ, lương của chúng tôi bây giờ đã rất cao rồi”.
"Lương là lương, thưởng là thưởng”.
"Ngoài ra, tôi cũng muốn nói với tất cả mọi người ở đây rằng chỉ cần làm việc chăm chỉ chịu khó, thì thưởng sẽ không thiếu”.
Câu nói đơn giản của Lý Hùng đã khiến đám người Lý Nhị Ngưu thầm thề rằng họ sẽ nghiêm khắc với bản thân, cố gắng hoàn thành thử thách của Lý Hùng càng sớm càng tốt!
Lý Hùng lại nói với Lưu Đức Luân: "Cơ sở vật chất xung quanh đây kém quá”.
"Con đường từ thành phố tới đây lồi lõm gập ghềnh quá”.
"Ngoại trừ khoản trợ cấp 500.000 nhân dân tệ / người cho công nhân bị thương trong đội công trình ra”.
"Thì anh dồn tất cả số tiền còn lại vào việc xây dựng cơ sở vật chất ở các thôn xung quanh đi”.
"Số tiền đáng bỏ ra thì phải bỏ ra, sau cùng, dự án này cũng sẽ nhờ cả vào sự giúp đỡ của các thôn xung quanh mà”.
"Đại ca, tôi hiểu rồi!"
Lưu Đức Luân không quan tâm đến tiền bạc.
Bốn trăm triệu đối với anh ta, mặc dù không phải là ít.
Nhưng anh ta chẳng hề tiếc.
Anh ta còn vui nữa ấy chứ!
Lý Hùng thản nhiên vung ra bốn trăm triệu.
Hơn nữa số tiền này đều dùng cho người khác.
Việc xây dựng cầu đường này sẽ mang lại lợi ích cho các thế hệ con cháu sau này!
Lưu Đức Luân biết rằng mình đã kết giao với đúng người rồi.
Lý Hùng không chỉ sở hữu sức mạnh và lòng dũng cảm phi thường.
Mà còn có sự rộng lượng và ý trí mà người bình thường không có được.
Đi theo một ông chủ như vậy, con đường tương lai sẽ ngày càng xán lạn hơn.
Mà có khi đó là con đường dẫn đến thiên đường cũng nên!
...
Nhà họ Hoàng ở tỉnh đã toi đời rồi.
Trong thời gian ngắn nhất, Miêu Lạc đã huy động sức mạnh của cả dòng họ để thôn tính tất cả sản nghiệp của nhà họ Hoàng Thị.
Điều này cũng bao gồm tất cả các thế lực của Trương Toàn Vũ và Triệu Bắc Lâm.
Nhưng Miêu Lạc dù sao cũng là người của thế giới ngầm.
Sau khi thôn tính các địa bàn này, anh ta đã chủ động dâng các địa bàn này cho Đao gia.
Đao gia là một truyền thuyết ở tỉnh.
Lão từng cùng Hổ gia xưng vương xưng bá ở tỉnh Giang Châu.
Hai người họ ngang vai ngang vế, cũng là anh em kết nghĩa.
Sau khi Hổ gia rửa tay gác kiếm, toàn bộ tỉnh Giang Châu nằm dưới sự kiểm soát của Đao gia.
Lúc này, Miêu Lạc đang ngồi trong phòng khách ở hội quán Kim Đao của Đao gia.
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên Miêu Lạc đến đây.
Nhưng ngồi trên chiếc ghế sô pha bằng gỗ lim, anh ta vẫn có chút lo lắng.
Anh không dám nhìn lên.
Bởi vì Đao gia tiếng tăm lừng lẫy, giống như một con sư tử dũng mãnh, đang ngồi trước mặt anh ta.
"Cậu Miêu, như người xưa nói, cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn”.
"Cậu đã đưa cho tôi những địa bàn đó rồi, tôi nên lấy gì để đổi lại cho cậu đây?"
Khi Đao gia nói, cứ như thể có ai đó đã bật loa khuếch đại.
Âm vang như tiếng chuông đồng!
Chương 123: Trang trí lại
"Đao Gia, tôi chỉ có một yêu cầu nhỏ, tôi muốn đầu của một người”.
Đôi mắt Đao Gia hơi híp lại, lão không nói gì, mà chờ đợi người kia nói tiếp.
Miêu Lạc cuối cùng cũng lấy được dũng khí, nhìn thẳng vào Đao Gia: "Người này tên là Lý Hùng, ở Đông Hải. Hắn đã giết em trai tôi, tôi muốn báo thù cho em tôi”.
"Tôi đã lớn tuổi rồi, mấy năm qua đã quen với việc ăn chay niệm Phật”.
"Chém giết không còn hợp với tôi nữa. Ngày mai cậu đi gặp cháu gái của tôi xem nó có hứng thú với chuyện này không”.
Nghe đến đây, mắt của Miêu Lạc đột nhiên sáng rực.
Diêu Nhược Nam, cháu gái của Đao Gia, cũng là phó bang chủ của bang Kim Đao!
Cô ta không chỉ là cao thủ số một ở tỉnh mà còn là một người đẹp có tiếng ở tỉnh.
Những người theo đuổi cô ta xếp hàng dài dằng dặc!
Nhưng cô ta trước nay luôn rất lý trí, không thèm để ý đến bất kì người đàn ông nào.
Ngày thường, con trai bình thường không dám tới gần cô ta!
Miêu Lạc phấn khích rời khỏi hội quán.
Không lâu sau, cánh cửa sau lưng Đao Gia mở ra.
Một cô gái xinh đẹp với thân hình mảnh mai, dáng người uyển chuyển và khuôn mặt thanh tú bước ra.
Cô ta khác với những cô gái bình thường.
Cả người cô ta là đồ Tây.
Mặc dù cắt tóc tém.
Nhưng cũng không làm mất đi vẻ quyến rũ hiếm có của mình.
"Ông, ông bảo người tên Miêu Lạc này đi gặp cháu, ông không lo cháu chém chết hắn sao?"
Một câu nói đầy sát khí phát ra từ đôi môi đỏ mọng gợi cảm của cô ta.
Đao Gia cười lớn: "Con bé này, cháu cũng không còn bé nữa. Ông nội ngày nào cũng tìm cách để có được cháu rể đấy”.
"Miêu Lạc này trông cũng được, lại có dã tâm và mưu trí. Hai đứa cũng coi như là môn đăng hộ đối”.
"Cháu không thích loại người này. Hơn nữa, năm đó cháu đã nói với ông rồi còn gì”.
"Muốn trở thành người đàn ông của cháu, thì phải đánh bại được cháu đã”.
Đao Gia nhìn cháu gái bằng ánh mắt đầy cưng chiều.
Lão thở dài nói: "Bây giờ nhìn cả cái tỉnh Giang Châu này, ai mà đánh bại nổi cháu cơ chứ?"
"Mặc kệ, lời thề lập ra rồi thì không thể thay đổi được. Hơn nữa cháu chả thích lũ tiểu nhân âm mưu nham hiểm chỉ biết giở trò”.
Đao Gia có phần bất lực: "Được rồi, được rồi, thích hay không thích cũng được”.
"Sắp tới sinh nhật ông Hổ rồi. Gần đây hai chân của ông sưng tấy hết cả lên. Cháu đến Đông Hải thay ông nhé”.
"Vâng! Cháu cũng lâu lắm rồi không gặp ông Hổ!"
Đao Gia đổi giọng: "Nhưng ông có một điều kiện, đến Đông Hải, phải mang theo Miêu Lạc”.
"Nếu cháu không thích cậu ta, thì sau khi từ Đông Hải về ông sẽ nói kết quả cho cậu ta, nếu …”
“Không nếu, loại người này không xứng với cháu!”, Diêu Nhược Nam ngắt lời Đao Gia, dứt khoát nói.
...
Cùng lúc đó, Tô Phương Hoa nhìn bản báo cáo trong tay với vẻ mặt ảm đạm.
"Không ngờ, thật không ngờ, Lưu Đức Luân đã đánh bại được trùm của An Hải. Xem ra, Lưu Đức Luân nhất định phải có người chống lưng”.
Thư ký ở bên cạnh nhanh chóng nói: "Cậu chủ, Mã Nam Lăng quen biết rất rộng. Tôi nghĩ Lưu Đức Luân biết rất rõ chuyện này”.
"Nhưng Lưu Đức Luân lại dám động đến cả Mã Nam Lăng. Có thể thấy thế lực sau lưng hắn không hề nhỏ!"
"Nhỏ hay không thì phải đợi cậu đây đích thân đến Đông Hải một chuyến mới biết được”.
Thư kí nghe thấy thế không khỏi giật mình: "Cậu muốn đi đến Đông Hải sao?"
Tô Phương Hoa cầm một hộp quà nhỏ ở bên cạnh lên, trong đó có một vài cây đàn hương tinh xảo trị giá 200.000.
"Vài ngày nữa là sinh nhật lần thứ bảy mươi của Hổ Gia”.
"Các nhân vật có chút máu mặt ở tỉnh chúng ta sẽ đổ xô tới Đông Hải”.
"Tôi không thể vắng mặt trong bữa tiệc này”.
"Hơn nữa tôi muốn gặp giám đốc Hứa của tập đoàn Lăng Tiêu từ lâu rồi”.
Lúc này, thư ký dường như đã nghĩ ra điều gì đó, vội nói: "Cậu chủ, tôi tình cờ biết được một tin”.
"Cô Hứa có một người chị họ làm việc trong công ty con của tập đoàn chúng ta”.
“Ồ?”, Tô Phương Hoa nghe thấy vậy hai mắt sáng rực lên, nói: “Vậy cậu gọi cô ta đến đây đi”.
Thư ký dường như đã đoán được Tô Phương Hoa sẽ nói như vậy ngay từ đầu.
"Tôi đã đặt sẵn phòng trong khách sạn và trang trí lại nó một chút rồi đấy ạ”.
"Tối nay, cậu chủ chứ thoải mái tâm tình với chị họ của giám đốc Hứa đi ạ”.
Cùng lúc đó, tại một biệt thự nhỏ ở tỉnh.
"Ông nội, bố! Không ổn rồi!"
Hứa Thiên Tứ vội vàng đẩy cửa phòng làm việc ra.
Lúc này, Hứa Thái An và Hứa Hải Phong đang bàn bạc công việc.
Chương 124: Một tay gây dựng nên
Mỗi lần nhìn thấy Hứa Thiên Tứ vội vàng bước vào, Hứa Hải Phong không nhịn được mà mắng anh ta vài câu.
Tuy nhiên, ông ta chưa kịp nói gì, thì Hứa An Thái bên cạnh ông ta đã mở miệng nói.
"Thằng bé này, ông đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi? Làm gì cũng phải bình tĩnh chứ".
"Nhìn cậu Tô nhà người ta kìa, có hấp tấp giống cháu không?"
"Cháu phải biết rằng, người làm được chuyện lớn ấy, thì luôn phải bình tĩnh trong mọi tình huống”.
"Bất luận là nghe được tin gì, gặp phải chuyện gì, điều đầu tiên không phải là hoảng sợ, mà là nghĩ biện pháp đối phó”.
Hứa An Thái nói một hồi, sau đó hỏi: "Nói đi, có chuyện gì thế?"
"Ông ơi, tập đoàn Thái An mà ông dày công thành lập đã bị cậu Tô bán đi rồi!"
"Ầm!"
Hứa An Thái đập tay xuống một cách nặng nề, sau đó đột nhiên đứng lên: "Cháu nói cái gì?"
“Nói lại cho ông nghe xem nào!”, Hứa An Thái chỉ vào Hứa Thiên Tứ, tay ông ta run lên vì tức giận.
Hứa Thiên Tứ không dám nói ra ngay, sợ nói lại lần nữa, sẽ làm ông nội ức đến nỗi phải nhập viện như lần trước.
"Mau lên! Nói cụ thể cho ông biết, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Hứa An Thái, người lúc nãy vẫn còn trường thành thận trọng, điềm tĩnh trước mọi tình huống, lúc này cũng kích động như một đứa trẻ.
Cả khuôn mặt ông ta đỏ bừng lên vì tức giận.
Hứa Thiên Tứ liếc nhìn Hứa Hải Phong, khi thấy Hứa Hải Phong gật đầu, anh ta mới nói: "Ông, cháu mới nghe được tin từ Đông Hải”.
"Để đối phó với Lưu Đức Luân, cậu Tô đã bán tập đoàn Thái An của chúng ta cho Mã Nam Lăng, trùm của An Hải”.
"Nghe nói cậu Tô bán cho Mã Nam Lăng với giá rất thấp, như thể tặng không cho hắn”.
Nghe vậy, Hứa Hải Phong đột nhiên đế vào: "Chiêu này của cậu Tô rất được! Rất lợi hại đấy”.
"Mượn tay của trùm An Hải, để đối phó với nhà Hứa Hiếu Dương”.
Hứa An Thái thì lại tức giận đến mức râu tóc rũ rượi.
Ông ta mở miệng chửi: "Lợi hại cái con khỉ!"
"Tập đoàn Thái An bố mất mấy chục năm mới thành lập được, thế mà cậu Tô lại tùy tiện bán cho người khác”.
"Điều này chứng tỏ rằng không muốn chúng ta quay trở lại Đông Hải nữa!"
"Việc làm này của cậu Tô đã chặt đứt đường lui của chúng ta. Chúng ta sẽ không bao giờ về Đông Hải được nữa!"
Hứa Thiên Tứ nói tiếp: "Ông ơi, tin dữ ở đằng sau cơ ạ”.
"Mã Nam Lăng này đã huy động toàn bộ quân của mình ở An Hải, với hàng chục xe và ngựa, hùng hổ chạy đến Đông Hải”.
"Kết quả là họ đã bị Lưu Đức Luân mai phục”.
"Chưa kể đến việc bị tổn thất nặng nề, họ còn bị Lưu Đức Luân tống tiền nữa”.
"Để bảo vệ cái mạng của mình, Mã Nam Lăng đã bán tất cả các cơ sở kinh doanh và công ty của tập đoàn Thái An cho chú hai với giá thấp hơn nữa”.
Vừa nói, Hứa Thiên Tứ vừa đập bàn chan chát, mở miệng chửi bới.
"Hứa Mộc Tình, con chó cái này, ông nói xem sao cô ta có thể điều khiển Lưu Đức Luân như vậy?"
"Tại sao Lưu Đức Luân lại đem hết lợi lộc cho Hứa Mộc Tình?"
Trong khi Hứa Thiên Tứ đang càu nhàu, Hứa Hải Phong phát hiện ra rằng Hứa An Thái, người vốn đang tức đến nổ phối, ứa nước mắt, khi nghe tin tập đoàn Thái An cuối cùng đã rơi vào tay Hứa Hiếu Dương đã thở phào nhẹ nhõm.
Khuôn mặt Hứa Hải Phong lúc này liền ảm đạm.
Ông ta hỏi Hứa An Thái: "Bố, sao nhìn bố lại thấy, bố cảm thấy tập đoàn Thái An rơi vào tay Hứa Hiếu Dương lại tốt hơn là sao thế nhỉ?"
Hứa An Thái thở dài một cái: "Tập đoàn Thái An là do bố một tay thành lập”.
"Đối với bố mà nói, nó giống như là con bố vậy”.
"Nó nằm trong tay em con còn tốt hơn là để cho cậu Tô bán cho tên Mã Nam Lăng kia”.
Lúc này, Hứa An Thái dường như không còn hứng thú với thứ gì nữa.
Ông ta chậm rãi đứng dậy và rời khỏi phòng làm việc mà không nói một lời nào.
Hứa Thiên Tứ ngay lập tức tiến đến bên cạnh Hứa Hải Phong, nói nhỏ: "Bố, chúng ta không thể để nhà chú hai ngày càng phất lên như vậy được”.
"Bằng không, bố con chúng ta sẽ mãi là trò cười của người khác mất”.
Vẻ mặt Hứa Hải Phong cũng càng ngày càng dữ tợn: "Bố nhất định sẽ không để nhà Hứa Hiếu Dương sống thoải mái như vậy đâu”.
Hứa Thiên Tứ vội vàng hỏi: "Có phải bố có cách gì rồi không?"
Hứa Hải Phong cười nói: "Cô của con trước đây ở tỉnh, không phải có một người bạn tên Điền Minh Cường sao?"
"Hình như gã là đồ đệ của Đao Gia”.
“Tên này khét tiếng là táo bạo, là một trong ‘Tứ đại thiên vương’ ở tỉnh đấy”.
"Con nói xem nếu chúng ta báo tin cô của con mất tích cho gã biết thì gã sẽ làm gì?"
Hứa Thiên Tứ giơ ngón tay cái lên với Hứa Hải Phong: "Bố, cao tay, quả là cao tay!"
...
"Đôi khi bố cảm thấy mình như một chú chim nhỏ, muốn bay nhưng thế nào cũng không thể bay cao …”
Đông Hải, trong studio của một công ty quảng cáo.
Hứa Hạo Nhiên đang mặc thường phục, đứng trước ống kính, chơi guitar.
Chương 125: Trông tôi rất bình thường
Nói thật, cậu ta hát không được tốt lắm.
Nhưng trên người Hứa Hạo Nhiên có một đặc điểm mà rất nhiều người không có.
Cậu ta rất mộc mạc.
Có những lúc tuy hơi ngốc nghếch.
Nhưng nhiều lúc, mọi người đều có thể nhìn thấy một chàng trai từ trong ra ngoài đều có tình yêu vô cùng chân thành với âm nhạc.
Lý Hùng bỏ tiền thuê mấy biên kịch, biên soạn ra một kịch bản hoàn toàn mới theo Hứa Hạo Nhiên nhà bọn họ.
Hứa Hạo Nhiên là một chàng trai từ nhỏ đã có ước mơ của riêng mình.
Cậu ta gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Dù sau khi gia tộc của mình phát triển lên, bố thành chủ tịch, chị thành giám đốc của tập đoàn.
Cậu ta vẫn ôm một cây ghita ca hát trong quán bar, thực hiện giấc mơ âm nhạc của mình.
Hơn nữa, Hứa Hạo Nhiên còn có một tài năng đặc biệt.
Những chuyện xảy ra trong quán bar lúc trước đã được nhân viên phục vụ lén lấy điện thoại ra quay lại.
Sau khi đăng lên mạng đã khiến rất nhiều người chú ý, đặc biệt là một vài người sống ở Đông Hải.
Dưới sự sắp xếp của tập đoàn Lăng Tiêu, Hứa Hạo Nhiên trở thành người đại diện của tập đoàn.
Bây giờ cậu ta bắt đầu nhận một vài quảng cáo với hình tượng ca sĩ nhiệt huyết.
Trong vô hình, thật ra Lý Hùng đang hoàn thành giấc mộng ngôi sao giúp Hứa Hạo Nhiên rồi.
Hát xong một bài, Hứa Hạo Nhiên vui vẻ ôm đàn ghita chạy đến trước mặt Lý Hùng và Hứa Mộc Tình.
“Chị, anh rể, em hát thế nào?”
Lý Hùng và Hứa Mộc Tình cùng lắc đầu: “Không được tốt lắm”.
Hứa Hạo Nhiên ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Đó là vì hai người không hiểu âm nhạc thôi”.
“Sớm muộn gì cũng có ngày em tìm thấy người bạn tâm hồn của mình cho xem”.
“Người đó sẽ si mê vì giấc mộng âm nhạc của em”.
Hứa Mộc Tình vốn định châm chọc Hứa Hạo Nhiên đang kiêu ngạo một chút.
Lúc này, Trương Hiểu Bình vội vàng đi vào từ bên ngoài.
“Giám đốc, phái đoàn của tập đoàn Tô thị đã tới trụ sở chính của tập đoàn chúng ta rồi, chủ tịch cho cô toàn quyền phụ trách tiếp đón bọn họ”.
“Được, tôi sẽ đi qua ngay”.
Chẳng mấy chốc, phái đoàn của tập đoàn Tô thị đã đến tập đoàn Lăng Tiêu.
Hứa Mộc Tình dẫn mọi người đứng đợi ở sảnh lớn của toà nhà.
Không bao lâu, một chiếc Hummer đen dài vô cùng phong cách dừng lại trước cửa toà nhà.
Một người đàn ông mặc vest vội vã bước xuống, mở cửa ra cung kính cúi chào.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Tô Phương Hoa với khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai, mặc áo vest đặt may bên Pháp đi xuống.
Khi nhìn thấy Tô Phương Hoa, không ít cô gái bên cạnh Hứa Mộc Tình đều giơ tay che ngực mình, đôi mắt lấp lánh ánh sao.
“Wow, thật đẹp trai!”
“Đây là công tử đứng đầu Giang Châu đây sao, thật sự còn đẹp trai hơn mấy ngôi sao kia nữa”.
“Ôi chao, không xong rồi không xong rồi, tôi cảm thấy mình đứng không vững nữa, ai tới đỡ tôi đi”.
Vào lúc mấy em gái mê trai này hận không thể nhào vào lòng Tô Phương Hoa.
Hứa Mộc Tình đang nhìn anh ta với ánh mắt hờ hững.
Cô tiến lên, cười thản nhiên nói với Tô Phương Hoa.
“Chào anh! Tôi là tổng giám đốc Hứa Mộc Tình của tập đoàn Lăng Tiêu, hoan nghênh anh Tô đến tập đoàn của chúng tôi thảo luận dự án”.
Hứa Mộc Tình nói chuyện rất thoả đáng.
Ánh mắt cô nhìn Tô Phương Hoa không khác gì đang nhìn người xa lạ ở ven đường cả.
Mà thái độ này của Hứa Mộc Tình lại hoàn toàn khơi dậy dục vọng muốn chinh phục cô của Tô Phương Hoa!
Thật không hổ là người phụ nữ mình vừa ý, đúng là không giống người bình thường.
Hừ, bây giờ cô cứ giả vờ trong sáng, giả vờ ngây thơ trước mặt tôi đi.
Chẳng mấy chốc, bản công tử sẽ xé rách vỏ ngoài của cô, cởi sạch quần áo cô, khiến cô rên rỉ xin tha dưới người tôi!
“Lúc đến đây, tôi từng nghe nói rằng cô Hứa là một người đẹp hiếm thấy, xem ra lời đồn không chân thực chút nào!”
“Anh Tô nói đúng, thật ra trông tôi rất bình thường”.
Hả?
Tô Phương Hoa ngây người.
Sao Hứa Mộc Tình này không phản ứng theo lẽ thường thế?
Vốn sau khi nói xong câu này, lời nói sẽ đảo ngược lại.
Anh ta sẽ nói thật ra Hứa Mộc Tình còn đẹp hơn trong lời đồn nữa.
Nhưng cô lại rất bình tĩnh nói thẳng ra là mình không đẹp.
Có người phụ nữ nào không muốn nghe đàn ông khen mình đẹp chứ.
Hơi thở của hắn cũng trở nên gấp gáp.
Bởi vì đám người như sói kia đã nhanh chóng bao vây lấy hắn.
"Mày, đừng có mà lao đến đây, tao nói cho mày biết, tao có người chống lưng đấy!"
"Đó là người ở thủ đô Bắc Phương đấy. Nếu mày dám động vào tao, bọn họ sẽ không tha cho mày đâu!"
"Mày cho rằng có thể hô mưa gọi gió ở cái Đông Hải bé tí hin này mà đã diễu võ giương oai được rồi á?"
"Trong mắt những lão đại ở Bắc Phương kia, mày cũng chỉ là con sâu cái kiến thôi!"
Lý Hùng hành động!
Anh từng bước đi về phía Mã Nam Lăng.
"Tao tính cho mày nghe này”.
"Người của mày tự nhiên chạy đến, đánh công nhân của tao”.
"Trong số đó, người phụ trách công trình này bị đánh nặng nhất, hiện đã phải nhập viện”.
"Bác sĩ nói rằng anh ta sẽ phải nằm viện để theo dõi ít nhất ba ngày”.
"Chi phí thuốc thang, chi phí tổn thất tinh thần, và tiền công mất khi nằm viện nữa, tất cả cộng lại”.
"Không nhiều đâu, thôi thì tao tính mày hai triệu”.
Nghe Lý Hùng đòi tiền, Mã Nam Lăng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng hắn nghĩ nếu Lý Hùng chỉ đòi tiền thôi thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Hơn nữa, khi nghe được Lý Hùng chỉ cần bồi thường có hai triệu, Mã Nam Lăng không khỏi cười thầm trong bụng.
Đúng là tấm chiếu mới, chưa trải sự đời, cứ nghĩ rằng hai triệu là to lắm.
Mã Nam Lăng vừa nghĩ thế, thì Lý Hùng liền nói tiếp: "Thuộc hạ của mày phá hủy rất nhiều thiết bị trong công trình, cũng như văn phòng ở đây, tao tính mày một triệu”.
Mã Nam Lăng sảng khoái đáp: "Không vấn đề gì, chuyện nhỏ!"
Lúc này Lý Hùng đã đứng ở trước mặt Mã Nam Lăng.
Gằn từng chữ một với Mã Nam Lăng.
"Người của mày đã đập phá xe của vợ tao, còn đe dọa vợ tao nữa”.
"Quan trọng nhất là đã làm tay vợ tao bị thương”.
"Tao thì, tao chỉ muốn mày bồi thường tí thôi, không nhiều...”
“Không vấn đề gì, mày muốn bao nhiêu cũng được”, Mã Nam Lăng mỉa mai, hắn chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây.
"Không nhiều, chỉ hai trăm triệu thôi”.
Nghe thấy vậy, con ngươi của Mã Nam Lăng đột nhiên run lên: "Mày, mày đang tống tiền tao đấy à!"
Mã Nam Lăng lập tức chỉ vào Lý Hùng.
Chỉ là hắn vừa mới giơ tay lên, thì Lý Hùng đã nhanh chóng nắm lấy năm ngón tay của Mã Nam Lăng, sau đó nhẹ nhàng siết chặt.
"Rắc!"
Sau đó, là tiếng hét của Mã Nam Lăng.
Lý Hùng dễ dàng bóp nát năm ngón tay của Mã Nam Lăng!
"Tao nói rồi, không bồi thường cũng không sao hết”.
"Tao sẽ bẻ gãy toàn bộ xương trên cơ thể mày”.
"Sau đó, sẽ ném mày vào thùng rác không tái chế ở cổng nhà máy rồi gửi thẳng đến lò thiêu”.
Lý Hùng nói một cách thản nhiên.
Nhưng khi Mã Nam Lăng nhìn thấy ánh mắt của Lý Hùng, hắn đã sợ mất mật.
Hắn không thể từ chối, hắn không dám từ chối.
"Được thôi! Hai trăm triệu thì hai trăm triệu, tao sẽ đưa cho mày hai trăm triệu!"
Mã Nam Lăng run rẩy lấy điện thoại di động trong túi ra và gọi cho thuộc hạ đang ở Đông Hải.
Vốn dĩ hắn dự định hôm nay sẽ quét sạch đám người Lý Hùng.
Sau đó đến nhà của Lý Hùng bắt Hứa Mộc Tình đến khách sạn để vui vẻ một phen.
"Đừng vội, vẫn còn một khoản nữa đấy”.
Lý Hùng cất lời khiến hai chân Mã Nam Lăng bất giác run lên, đứng không vững nữa.
"Mày đã đòi hai trăm triệu rồi mà vẫn còn muốn nữa sao?!"
“Lần này là tiền chuộc”, Lý Hùng nhẹ giọng đáp, nói tiếp: “Mày hùng hùng hổ hổ dẫn theo bốn trăm thuộc hạ đến đây”.
"Tao đã bắt hết bọn chúng rồi”.
"Nếu mày muốn đưa chúng về An Hải, thì phải trả tiền”.
"Không nhiều, 100.000 cho mỗi người”.
Bốn mươi triệu!
Mồm thì nói không nhiều, nhưng nếu là người bình thường thì mấy chục đời cũng chả kiếm ra được ngần ấy.
Tuy nhiên, Mã Nam Lăng vẫn phải trả!
Nếu không có những thuộc hạ này, thì khi trở về An Hải, hắn sẽ bị kẻ thù của mình giết chết ngay lập tức, không nhìn thấy ngày mai luôn.
Không lâu sau, những thuộc hạ của Mã Nam Lăng ở Đông Hải đã vội vã chạy đến.
Chương 122: Bắt người tay ngắn
Họ vừa xuống xe thì đã sợ chết khiếp.
Chúa ơi, đây là người sao? Đáng sợ quá!
Đứng nói là phải đánh nhau với mấy người này đấy nhé.
Chỉ có việc đứng đó và nói chuyện trực diện với họ thôi cũng đã cần rất nhiều dũng khí rồi!
Dù lòng đau như cắt nhưng Mã Nam Lăng vẫn phải cắn răng trả hết số tiền đó.
Toàn bộ số tiền này đã đc chuyển vào tài khoản ngân hàng của Lưu Đức Luân.
Mã Nam Lăng thanh toán tiền, lập tức rời đi với những tên đàn em đã bị đánh cho què quặt.
Hắn không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa.
Bây giờ trong lòng Mã Nam Lăng đang chửi Tô Phương Hoa thậm tệ.
Tô Phương Hoa rõ ràng là muốn lừa hắn!
Đợi khi họ rời đi, Lý Hùng nói với Lưu Đức Luân.
"Đêm nay, mọi người đã vất vả rồi, chia cho mỗi người một triệu”.
Lý Nhị Ngưu và Trương Bằng Phi thì lại xua tay.
Lý Nhị Ngưu ngây ngô nói: "Ông chủ, lương của chúng tôi bây giờ đã rất cao rồi”.
"Lương là lương, thưởng là thưởng”.
"Ngoài ra, tôi cũng muốn nói với tất cả mọi người ở đây rằng chỉ cần làm việc chăm chỉ chịu khó, thì thưởng sẽ không thiếu”.
Câu nói đơn giản của Lý Hùng đã khiến đám người Lý Nhị Ngưu thầm thề rằng họ sẽ nghiêm khắc với bản thân, cố gắng hoàn thành thử thách của Lý Hùng càng sớm càng tốt!
Lý Hùng lại nói với Lưu Đức Luân: "Cơ sở vật chất xung quanh đây kém quá”.
"Con đường từ thành phố tới đây lồi lõm gập ghềnh quá”.
"Ngoại trừ khoản trợ cấp 500.000 nhân dân tệ / người cho công nhân bị thương trong đội công trình ra”.
"Thì anh dồn tất cả số tiền còn lại vào việc xây dựng cơ sở vật chất ở các thôn xung quanh đi”.
"Số tiền đáng bỏ ra thì phải bỏ ra, sau cùng, dự án này cũng sẽ nhờ cả vào sự giúp đỡ của các thôn xung quanh mà”.
"Đại ca, tôi hiểu rồi!"
Lưu Đức Luân không quan tâm đến tiền bạc.
Bốn trăm triệu đối với anh ta, mặc dù không phải là ít.
Nhưng anh ta chẳng hề tiếc.
Anh ta còn vui nữa ấy chứ!
Lý Hùng thản nhiên vung ra bốn trăm triệu.
Hơn nữa số tiền này đều dùng cho người khác.
Việc xây dựng cầu đường này sẽ mang lại lợi ích cho các thế hệ con cháu sau này!
Lưu Đức Luân biết rằng mình đã kết giao với đúng người rồi.
Lý Hùng không chỉ sở hữu sức mạnh và lòng dũng cảm phi thường.
Mà còn có sự rộng lượng và ý trí mà người bình thường không có được.
Đi theo một ông chủ như vậy, con đường tương lai sẽ ngày càng xán lạn hơn.
Mà có khi đó là con đường dẫn đến thiên đường cũng nên!
...
Nhà họ Hoàng ở tỉnh đã toi đời rồi.
Trong thời gian ngắn nhất, Miêu Lạc đã huy động sức mạnh của cả dòng họ để thôn tính tất cả sản nghiệp của nhà họ Hoàng Thị.
Điều này cũng bao gồm tất cả các thế lực của Trương Toàn Vũ và Triệu Bắc Lâm.
Nhưng Miêu Lạc dù sao cũng là người của thế giới ngầm.
Sau khi thôn tính các địa bàn này, anh ta đã chủ động dâng các địa bàn này cho Đao gia.
Đao gia là một truyền thuyết ở tỉnh.
Lão từng cùng Hổ gia xưng vương xưng bá ở tỉnh Giang Châu.
Hai người họ ngang vai ngang vế, cũng là anh em kết nghĩa.
Sau khi Hổ gia rửa tay gác kiếm, toàn bộ tỉnh Giang Châu nằm dưới sự kiểm soát của Đao gia.
Lúc này, Miêu Lạc đang ngồi trong phòng khách ở hội quán Kim Đao của Đao gia.
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên Miêu Lạc đến đây.
Nhưng ngồi trên chiếc ghế sô pha bằng gỗ lim, anh ta vẫn có chút lo lắng.
Anh không dám nhìn lên.
Bởi vì Đao gia tiếng tăm lừng lẫy, giống như một con sư tử dũng mãnh, đang ngồi trước mặt anh ta.
"Cậu Miêu, như người xưa nói, cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn”.
"Cậu đã đưa cho tôi những địa bàn đó rồi, tôi nên lấy gì để đổi lại cho cậu đây?"
Khi Đao gia nói, cứ như thể có ai đó đã bật loa khuếch đại.
Âm vang như tiếng chuông đồng!
Chương 123: Trang trí lại
"Đao Gia, tôi chỉ có một yêu cầu nhỏ, tôi muốn đầu của một người”.
Đôi mắt Đao Gia hơi híp lại, lão không nói gì, mà chờ đợi người kia nói tiếp.
Miêu Lạc cuối cùng cũng lấy được dũng khí, nhìn thẳng vào Đao Gia: "Người này tên là Lý Hùng, ở Đông Hải. Hắn đã giết em trai tôi, tôi muốn báo thù cho em tôi”.
"Tôi đã lớn tuổi rồi, mấy năm qua đã quen với việc ăn chay niệm Phật”.
"Chém giết không còn hợp với tôi nữa. Ngày mai cậu đi gặp cháu gái của tôi xem nó có hứng thú với chuyện này không”.
Nghe đến đây, mắt của Miêu Lạc đột nhiên sáng rực.
Diêu Nhược Nam, cháu gái của Đao Gia, cũng là phó bang chủ của bang Kim Đao!
Cô ta không chỉ là cao thủ số một ở tỉnh mà còn là một người đẹp có tiếng ở tỉnh.
Những người theo đuổi cô ta xếp hàng dài dằng dặc!
Nhưng cô ta trước nay luôn rất lý trí, không thèm để ý đến bất kì người đàn ông nào.
Ngày thường, con trai bình thường không dám tới gần cô ta!
Miêu Lạc phấn khích rời khỏi hội quán.
Không lâu sau, cánh cửa sau lưng Đao Gia mở ra.
Một cô gái xinh đẹp với thân hình mảnh mai, dáng người uyển chuyển và khuôn mặt thanh tú bước ra.
Cô ta khác với những cô gái bình thường.
Cả người cô ta là đồ Tây.
Mặc dù cắt tóc tém.
Nhưng cũng không làm mất đi vẻ quyến rũ hiếm có của mình.
"Ông, ông bảo người tên Miêu Lạc này đi gặp cháu, ông không lo cháu chém chết hắn sao?"
Một câu nói đầy sát khí phát ra từ đôi môi đỏ mọng gợi cảm của cô ta.
Đao Gia cười lớn: "Con bé này, cháu cũng không còn bé nữa. Ông nội ngày nào cũng tìm cách để có được cháu rể đấy”.
"Miêu Lạc này trông cũng được, lại có dã tâm và mưu trí. Hai đứa cũng coi như là môn đăng hộ đối”.
"Cháu không thích loại người này. Hơn nữa, năm đó cháu đã nói với ông rồi còn gì”.
"Muốn trở thành người đàn ông của cháu, thì phải đánh bại được cháu đã”.
Đao Gia nhìn cháu gái bằng ánh mắt đầy cưng chiều.
Lão thở dài nói: "Bây giờ nhìn cả cái tỉnh Giang Châu này, ai mà đánh bại nổi cháu cơ chứ?"
"Mặc kệ, lời thề lập ra rồi thì không thể thay đổi được. Hơn nữa cháu chả thích lũ tiểu nhân âm mưu nham hiểm chỉ biết giở trò”.
Đao Gia có phần bất lực: "Được rồi, được rồi, thích hay không thích cũng được”.
"Sắp tới sinh nhật ông Hổ rồi. Gần đây hai chân của ông sưng tấy hết cả lên. Cháu đến Đông Hải thay ông nhé”.
"Vâng! Cháu cũng lâu lắm rồi không gặp ông Hổ!"
Đao Gia đổi giọng: "Nhưng ông có một điều kiện, đến Đông Hải, phải mang theo Miêu Lạc”.
"Nếu cháu không thích cậu ta, thì sau khi từ Đông Hải về ông sẽ nói kết quả cho cậu ta, nếu …”
“Không nếu, loại người này không xứng với cháu!”, Diêu Nhược Nam ngắt lời Đao Gia, dứt khoát nói.
...
Cùng lúc đó, Tô Phương Hoa nhìn bản báo cáo trong tay với vẻ mặt ảm đạm.
"Không ngờ, thật không ngờ, Lưu Đức Luân đã đánh bại được trùm của An Hải. Xem ra, Lưu Đức Luân nhất định phải có người chống lưng”.
Thư ký ở bên cạnh nhanh chóng nói: "Cậu chủ, Mã Nam Lăng quen biết rất rộng. Tôi nghĩ Lưu Đức Luân biết rất rõ chuyện này”.
"Nhưng Lưu Đức Luân lại dám động đến cả Mã Nam Lăng. Có thể thấy thế lực sau lưng hắn không hề nhỏ!"
"Nhỏ hay không thì phải đợi cậu đây đích thân đến Đông Hải một chuyến mới biết được”.
Thư kí nghe thấy thế không khỏi giật mình: "Cậu muốn đi đến Đông Hải sao?"
Tô Phương Hoa cầm một hộp quà nhỏ ở bên cạnh lên, trong đó có một vài cây đàn hương tinh xảo trị giá 200.000.
"Vài ngày nữa là sinh nhật lần thứ bảy mươi của Hổ Gia”.
"Các nhân vật có chút máu mặt ở tỉnh chúng ta sẽ đổ xô tới Đông Hải”.
"Tôi không thể vắng mặt trong bữa tiệc này”.
"Hơn nữa tôi muốn gặp giám đốc Hứa của tập đoàn Lăng Tiêu từ lâu rồi”.
Lúc này, thư ký dường như đã nghĩ ra điều gì đó, vội nói: "Cậu chủ, tôi tình cờ biết được một tin”.
"Cô Hứa có một người chị họ làm việc trong công ty con của tập đoàn chúng ta”.
“Ồ?”, Tô Phương Hoa nghe thấy vậy hai mắt sáng rực lên, nói: “Vậy cậu gọi cô ta đến đây đi”.
Thư ký dường như đã đoán được Tô Phương Hoa sẽ nói như vậy ngay từ đầu.
"Tôi đã đặt sẵn phòng trong khách sạn và trang trí lại nó một chút rồi đấy ạ”.
"Tối nay, cậu chủ chứ thoải mái tâm tình với chị họ của giám đốc Hứa đi ạ”.
Cùng lúc đó, tại một biệt thự nhỏ ở tỉnh.
"Ông nội, bố! Không ổn rồi!"
Hứa Thiên Tứ vội vàng đẩy cửa phòng làm việc ra.
Lúc này, Hứa Thái An và Hứa Hải Phong đang bàn bạc công việc.
Chương 124: Một tay gây dựng nên
Mỗi lần nhìn thấy Hứa Thiên Tứ vội vàng bước vào, Hứa Hải Phong không nhịn được mà mắng anh ta vài câu.
Tuy nhiên, ông ta chưa kịp nói gì, thì Hứa An Thái bên cạnh ông ta đã mở miệng nói.
"Thằng bé này, ông đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi? Làm gì cũng phải bình tĩnh chứ".
"Nhìn cậu Tô nhà người ta kìa, có hấp tấp giống cháu không?"
"Cháu phải biết rằng, người làm được chuyện lớn ấy, thì luôn phải bình tĩnh trong mọi tình huống”.
"Bất luận là nghe được tin gì, gặp phải chuyện gì, điều đầu tiên không phải là hoảng sợ, mà là nghĩ biện pháp đối phó”.
Hứa An Thái nói một hồi, sau đó hỏi: "Nói đi, có chuyện gì thế?"
"Ông ơi, tập đoàn Thái An mà ông dày công thành lập đã bị cậu Tô bán đi rồi!"
"Ầm!"
Hứa An Thái đập tay xuống một cách nặng nề, sau đó đột nhiên đứng lên: "Cháu nói cái gì?"
“Nói lại cho ông nghe xem nào!”, Hứa An Thái chỉ vào Hứa Thiên Tứ, tay ông ta run lên vì tức giận.
Hứa Thiên Tứ không dám nói ra ngay, sợ nói lại lần nữa, sẽ làm ông nội ức đến nỗi phải nhập viện như lần trước.
"Mau lên! Nói cụ thể cho ông biết, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Hứa An Thái, người lúc nãy vẫn còn trường thành thận trọng, điềm tĩnh trước mọi tình huống, lúc này cũng kích động như một đứa trẻ.
Cả khuôn mặt ông ta đỏ bừng lên vì tức giận.
Hứa Thiên Tứ liếc nhìn Hứa Hải Phong, khi thấy Hứa Hải Phong gật đầu, anh ta mới nói: "Ông, cháu mới nghe được tin từ Đông Hải”.
"Để đối phó với Lưu Đức Luân, cậu Tô đã bán tập đoàn Thái An của chúng ta cho Mã Nam Lăng, trùm của An Hải”.
"Nghe nói cậu Tô bán cho Mã Nam Lăng với giá rất thấp, như thể tặng không cho hắn”.
Nghe vậy, Hứa Hải Phong đột nhiên đế vào: "Chiêu này của cậu Tô rất được! Rất lợi hại đấy”.
"Mượn tay của trùm An Hải, để đối phó với nhà Hứa Hiếu Dương”.
Hứa An Thái thì lại tức giận đến mức râu tóc rũ rượi.
Ông ta mở miệng chửi: "Lợi hại cái con khỉ!"
"Tập đoàn Thái An bố mất mấy chục năm mới thành lập được, thế mà cậu Tô lại tùy tiện bán cho người khác”.
"Điều này chứng tỏ rằng không muốn chúng ta quay trở lại Đông Hải nữa!"
"Việc làm này của cậu Tô đã chặt đứt đường lui của chúng ta. Chúng ta sẽ không bao giờ về Đông Hải được nữa!"
Hứa Thiên Tứ nói tiếp: "Ông ơi, tin dữ ở đằng sau cơ ạ”.
"Mã Nam Lăng này đã huy động toàn bộ quân của mình ở An Hải, với hàng chục xe và ngựa, hùng hổ chạy đến Đông Hải”.
"Kết quả là họ đã bị Lưu Đức Luân mai phục”.
"Chưa kể đến việc bị tổn thất nặng nề, họ còn bị Lưu Đức Luân tống tiền nữa”.
"Để bảo vệ cái mạng của mình, Mã Nam Lăng đã bán tất cả các cơ sở kinh doanh và công ty của tập đoàn Thái An cho chú hai với giá thấp hơn nữa”.
Vừa nói, Hứa Thiên Tứ vừa đập bàn chan chát, mở miệng chửi bới.
"Hứa Mộc Tình, con chó cái này, ông nói xem sao cô ta có thể điều khiển Lưu Đức Luân như vậy?"
"Tại sao Lưu Đức Luân lại đem hết lợi lộc cho Hứa Mộc Tình?"
Trong khi Hứa Thiên Tứ đang càu nhàu, Hứa Hải Phong phát hiện ra rằng Hứa An Thái, người vốn đang tức đến nổ phối, ứa nước mắt, khi nghe tin tập đoàn Thái An cuối cùng đã rơi vào tay Hứa Hiếu Dương đã thở phào nhẹ nhõm.
Khuôn mặt Hứa Hải Phong lúc này liền ảm đạm.
Ông ta hỏi Hứa An Thái: "Bố, sao nhìn bố lại thấy, bố cảm thấy tập đoàn Thái An rơi vào tay Hứa Hiếu Dương lại tốt hơn là sao thế nhỉ?"
Hứa An Thái thở dài một cái: "Tập đoàn Thái An là do bố một tay thành lập”.
"Đối với bố mà nói, nó giống như là con bố vậy”.
"Nó nằm trong tay em con còn tốt hơn là để cho cậu Tô bán cho tên Mã Nam Lăng kia”.
Lúc này, Hứa An Thái dường như không còn hứng thú với thứ gì nữa.
Ông ta chậm rãi đứng dậy và rời khỏi phòng làm việc mà không nói một lời nào.
Hứa Thiên Tứ ngay lập tức tiến đến bên cạnh Hứa Hải Phong, nói nhỏ: "Bố, chúng ta không thể để nhà chú hai ngày càng phất lên như vậy được”.
"Bằng không, bố con chúng ta sẽ mãi là trò cười của người khác mất”.
Vẻ mặt Hứa Hải Phong cũng càng ngày càng dữ tợn: "Bố nhất định sẽ không để nhà Hứa Hiếu Dương sống thoải mái như vậy đâu”.
Hứa Thiên Tứ vội vàng hỏi: "Có phải bố có cách gì rồi không?"
Hứa Hải Phong cười nói: "Cô của con trước đây ở tỉnh, không phải có một người bạn tên Điền Minh Cường sao?"
"Hình như gã là đồ đệ của Đao Gia”.
“Tên này khét tiếng là táo bạo, là một trong ‘Tứ đại thiên vương’ ở tỉnh đấy”.
"Con nói xem nếu chúng ta báo tin cô của con mất tích cho gã biết thì gã sẽ làm gì?"
Hứa Thiên Tứ giơ ngón tay cái lên với Hứa Hải Phong: "Bố, cao tay, quả là cao tay!"
...
"Đôi khi bố cảm thấy mình như một chú chim nhỏ, muốn bay nhưng thế nào cũng không thể bay cao …”
Đông Hải, trong studio của một công ty quảng cáo.
Hứa Hạo Nhiên đang mặc thường phục, đứng trước ống kính, chơi guitar.
Chương 125: Trông tôi rất bình thường
Nói thật, cậu ta hát không được tốt lắm.
Nhưng trên người Hứa Hạo Nhiên có một đặc điểm mà rất nhiều người không có.
Cậu ta rất mộc mạc.
Có những lúc tuy hơi ngốc nghếch.
Nhưng nhiều lúc, mọi người đều có thể nhìn thấy một chàng trai từ trong ra ngoài đều có tình yêu vô cùng chân thành với âm nhạc.
Lý Hùng bỏ tiền thuê mấy biên kịch, biên soạn ra một kịch bản hoàn toàn mới theo Hứa Hạo Nhiên nhà bọn họ.
Hứa Hạo Nhiên là một chàng trai từ nhỏ đã có ước mơ của riêng mình.
Cậu ta gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Dù sau khi gia tộc của mình phát triển lên, bố thành chủ tịch, chị thành giám đốc của tập đoàn.
Cậu ta vẫn ôm một cây ghita ca hát trong quán bar, thực hiện giấc mơ âm nhạc của mình.
Hơn nữa, Hứa Hạo Nhiên còn có một tài năng đặc biệt.
Những chuyện xảy ra trong quán bar lúc trước đã được nhân viên phục vụ lén lấy điện thoại ra quay lại.
Sau khi đăng lên mạng đã khiến rất nhiều người chú ý, đặc biệt là một vài người sống ở Đông Hải.
Dưới sự sắp xếp của tập đoàn Lăng Tiêu, Hứa Hạo Nhiên trở thành người đại diện của tập đoàn.
Bây giờ cậu ta bắt đầu nhận một vài quảng cáo với hình tượng ca sĩ nhiệt huyết.
Trong vô hình, thật ra Lý Hùng đang hoàn thành giấc mộng ngôi sao giúp Hứa Hạo Nhiên rồi.
Hát xong một bài, Hứa Hạo Nhiên vui vẻ ôm đàn ghita chạy đến trước mặt Lý Hùng và Hứa Mộc Tình.
“Chị, anh rể, em hát thế nào?”
Lý Hùng và Hứa Mộc Tình cùng lắc đầu: “Không được tốt lắm”.
Hứa Hạo Nhiên ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Đó là vì hai người không hiểu âm nhạc thôi”.
“Sớm muộn gì cũng có ngày em tìm thấy người bạn tâm hồn của mình cho xem”.
“Người đó sẽ si mê vì giấc mộng âm nhạc của em”.
Hứa Mộc Tình vốn định châm chọc Hứa Hạo Nhiên đang kiêu ngạo một chút.
Lúc này, Trương Hiểu Bình vội vàng đi vào từ bên ngoài.
“Giám đốc, phái đoàn của tập đoàn Tô thị đã tới trụ sở chính của tập đoàn chúng ta rồi, chủ tịch cho cô toàn quyền phụ trách tiếp đón bọn họ”.
“Được, tôi sẽ đi qua ngay”.
Chẳng mấy chốc, phái đoàn của tập đoàn Tô thị đã đến tập đoàn Lăng Tiêu.
Hứa Mộc Tình dẫn mọi người đứng đợi ở sảnh lớn của toà nhà.
Không bao lâu, một chiếc Hummer đen dài vô cùng phong cách dừng lại trước cửa toà nhà.
Một người đàn ông mặc vest vội vã bước xuống, mở cửa ra cung kính cúi chào.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Tô Phương Hoa với khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai, mặc áo vest đặt may bên Pháp đi xuống.
Khi nhìn thấy Tô Phương Hoa, không ít cô gái bên cạnh Hứa Mộc Tình đều giơ tay che ngực mình, đôi mắt lấp lánh ánh sao.
“Wow, thật đẹp trai!”
“Đây là công tử đứng đầu Giang Châu đây sao, thật sự còn đẹp trai hơn mấy ngôi sao kia nữa”.
“Ôi chao, không xong rồi không xong rồi, tôi cảm thấy mình đứng không vững nữa, ai tới đỡ tôi đi”.
Vào lúc mấy em gái mê trai này hận không thể nhào vào lòng Tô Phương Hoa.
Hứa Mộc Tình đang nhìn anh ta với ánh mắt hờ hững.
Cô tiến lên, cười thản nhiên nói với Tô Phương Hoa.
“Chào anh! Tôi là tổng giám đốc Hứa Mộc Tình của tập đoàn Lăng Tiêu, hoan nghênh anh Tô đến tập đoàn của chúng tôi thảo luận dự án”.
Hứa Mộc Tình nói chuyện rất thoả đáng.
Ánh mắt cô nhìn Tô Phương Hoa không khác gì đang nhìn người xa lạ ở ven đường cả.
Mà thái độ này của Hứa Mộc Tình lại hoàn toàn khơi dậy dục vọng muốn chinh phục cô của Tô Phương Hoa!
Thật không hổ là người phụ nữ mình vừa ý, đúng là không giống người bình thường.
Hừ, bây giờ cô cứ giả vờ trong sáng, giả vờ ngây thơ trước mặt tôi đi.
Chẳng mấy chốc, bản công tử sẽ xé rách vỏ ngoài của cô, cởi sạch quần áo cô, khiến cô rên rỉ xin tha dưới người tôi!
“Lúc đến đây, tôi từng nghe nói rằng cô Hứa là một người đẹp hiếm thấy, xem ra lời đồn không chân thực chút nào!”
“Anh Tô nói đúng, thật ra trông tôi rất bình thường”.
Hả?
Tô Phương Hoa ngây người.
Sao Hứa Mộc Tình này không phản ứng theo lẽ thường thế?
Vốn sau khi nói xong câu này, lời nói sẽ đảo ngược lại.
Anh ta sẽ nói thật ra Hứa Mộc Tình còn đẹp hơn trong lời đồn nữa.
Nhưng cô lại rất bình tĩnh nói thẳng ra là mình không đẹp.
Có người phụ nữ nào không muốn nghe đàn ông khen mình đẹp chứ.