Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-98
Phần 3. Hậu Hóa đơn chương 8
Mọi sự đã đổi thay, chỉ có tình yêu của hóa đơn với tao là thao thấy ko hề thay đổi, nhưng chuyện đã đành, thôi, chôn vùi tình yêu này vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim.
Lại miệt mài với công việc, kể ra sướng thì sướng mà khổ thì cũng khổ, được tự do tự tại làm việc nhưng toàn phải làm một mình, nhiều lúc phát chán. Yêu cầu kỹ thuật thì cứ cóp nhặt rồi ghép lại với nhau, sếp dặn là viết sơ sài thôi cho linh động, đừng viết kỹ quá khó cho nhà thầu. Đm, đúng là tư tưởng âm mưu nham hiểm hoặc là được bên nhà thầu họ đề xuất cho chứ ko đúng ra thì viết càng kỹ càng tốt cho rõ ràng báo giá, nhưng thôi, sếp bảo thế thì cứ làm thế vậy, càng nhàn. Thứ 4 sếp hỏi tuần này liệu có xong hồ sơ mời thầu ko, tao bảo ko xong được, sếp có vẻ sốt sắng lăn tăn 1 lúc mới nói, nếu cần thì có thể gọi nhà thầu vào hỗ trợ. Đm, thế là đánh bài ngửa rồi đây, làm đéo gì có chuyện cho nhà thầu tham gia viết hồ sơ mời thầu. Tao nói nước đôi là tùy ý kiến chỉ đạo của sếp ạ, em làm thì phải hết cả thứ 7 chủ nhật mới xong, chứ hết thứ 6 ko xong được. Sếp gật gù bảo được rồi chú cứ làm đi.
Lão sếp dân bách khoa, nói là ko biết gì về công trình nhưng ko phải là lão ngu, thậm chí lão còn rất giỏi là đằng khác. Luôn ăn bận sạch sẽ tinh tươm, nhìn bề ngoài có khi ko ai nghĩ lão là dân kỹ thuật mà đoán là dân kinh doanh hoặc dân văn phòng, đầu lão có sỏi, về mặt thiết bị sản xuất ở công ty ko ai qua mặt được lão, lão đưa ra được các cải tiến, sáng kiến kỹ thuật làm tiết kiệm cho công ty rất nhiều tiền, nói chung ở công ty lão là một trong những trưởng phòng có tiếng nói quan trọng.
Tối đi làm về, vừa tắm giặt xong đi đi ăn cơm thì có điện thoại, số lạ hoắc. Giọng nam giới tự giới thiệu là ở công ty xxx, có nắm được thông tin về công trình sắp triển khai, muốn gặp tao anh em làm quen trước là biết mặt sau là để hợp tác nếu được. Tao trả lời thẳng thừng là tao ko có khả năng quyết định chọn thầu, tay kia vẫn nằng nặc bảo chuyện đấy để sau, anh em gặp nhau ăn tối, biết nhau trước đã. Tao hỏi ai cho số, hắn kêu chỗ sếp tao. Đm, thế thì nói dài dòng cái đéo gì nữa, ừ thì đi… Tao chờ ở đầu ngõ như đã hẹn là tay nhà thầu sẽ qua đón. Khoảng hơn 7h thì thấy cái xe mazda 6 đi chầm chậm lại gần, nháy đèn. Tao kệ mẹ cứ đứng. Bước xuống xe là 2 người 1 nam 1 nữ, nam giới trạc tầm ngoài 40, béo tốt, ăn vận lịch sự, nữ nhân tầm 25 26 mặc váy màu xanh nhạt, tóc ngắn ngang vai hình như màu vàng thì phải, mi cong, môi đỏ, da trắng, thể hiện là có trang điểm chỉn chu, đi giày cao gót nên tao đoán cỡ gần 1m7 cả giày. Lão béo lại gần tao hỏi em là X phải ko, tao gật đầu, lão giới thiệu lão là Y giám đốc công ty, khi nãy đã gọi điện cho tao, đây là Z nhân viên phòng kinh doanh. Tao cười xã giao bắt tay lần lượt, lão béo bảo lên xe anh em mình đi giao lưu tí. Tao chui vào ngồi sau, em tóc ngắn ngồi ghế trên, lão béo lái xe. Lên xe, lão hỏi thích ăn gì, tao bảo tùy anh, em dễ tính khoản ăn uống. Tóc ngắn kêu hay là đi ăn cá được ko các anh, lão béo kêu hay đấy, quán đấy ăn ngon, toàn cá đéo gì mãi tận phú thọ hòa bình bắt về, hàng chất lượng. Nghĩ bụng ko biết quán đó có phải của nhà ông hay ko mà quảng cáo ghê thế.
Quán trang trọng, bọn tao ngồi bàn uống nước trước, em tóc ngắn lại liên hệ đặt món, 5 phút sau quay ra báo ok, mời các anh vào phòng vip. Tao bảo có 3 người ngồi phòng làm gì cho bí bách, thôi ngồi ngoài này cho thoáng cũng được, em tóc ngắn đưa mắt nhìn lão béo, nhận được tín hiệu gì đó ẻm nói dạ vào trong phòng điều hòa cho mát anh. Tao ừ, đi. Ngồi bàn lão béo bắt đầu giới thiệu về lão, về công ty lão, rồi lại đến lượt em tóc ngắn nói, tao gật gù nghe thôi, chờ nói xong tao hỏi hình như bên anh chưa làm công trình nào trong cty em thì phải. Lão cười khành khạch kêu sắp tới nhờ chú tạo điều kiện, bên anh cũng rất tha thiết muốn vào trong đó, tao lại nói lại là cái đó phải sếp em chứ em tuổi gì. Lão kêu ừ chỗ trên anh cũng thu xếp, hôm nay cũng là anh ấy bảo gặp em cho biết. Lão quay sang em tóc ngắn, em tóc ngăn cười tười lấy trong túi xách 1 túi quà đưa tao bảo bên cty có chuẩn bị ít quà, nhờ anh tạo điều kiện giúp đỡ. Tao phì cười bảo đã làm được gì đâu, ko dám nhận. Tao đẩy tay từ chối luôn.
Đồ ăn bê ra, rượu chivas 18. Đm, cũng lâu rồi đéo được uống rượu tây. Thừa nhận là cá ở đây ngon thật, thịt chặt, giòn, gia vị nêm vừa đủ, ăn ngon. Ngon miệng thì cũng ngon mồm, rượu uống tì tì, câu chuyện thì chủ yếu hỏi han vớ vẩn về công trình, dự án, tao thì cứ một mực đẩy qua sếp tuy nhiên thi thoảng cũng nói về tầm quan trọng của tao. Ngồi hơn tiếng thì thấy đủ rồi nên thôi, lão béo bảo đi tăng 2 nhé, tao lắc đầu bảo thôi cho em về mai còn đi làm, dạo này bận lắm. Lão chở tao về đầu ngõ, tao xuống trước, vài chục giây sau mới thấy lão xuống chào. Tao quay đi, được vài bước thì em tóc ngắn gọi với chạy theo, đại khái nói đủ lời và nhét bằng được túi quà vào tay tao, đm, tao nhận quà kiểu này quen rồi, nãy chối cho lịch sự chứ giờ cũng đéo ngại nữa, cảm ơn rồi xách về luôn, thấy nhẹ nhẹ, đéo biết bên trong có gì… Ngó đồng hồ thấy còn sớm, chưa muốn về nên lại vòng ra quán trà đá ngồi, nãy nhậu nhẹt đéo được hút điếu nào cũng khó chịu phết, phần vì phòng kín, phần vì có nữ nhân, phần vì đéo thấy thằng cha kia hút nên cũng ko muốn phì phèo một mình. Gọi cốc trà đá to làm 1 hơi hết nhẵn, gọi luôn cốc nữa, rút thuốc lá kéo liên mấy hơi, ngửa mặt nhả khói nhìn ánh đèn vàng mờ ảo. Lúc này mới nhớ đến túi quà, sờ tay vào trong thấy mỗi cái phòng bì dày cộp, nắn nắn đoán thầm với độ dày này tiền 500k thì phải 30-40, còn tiền 100k thì chắc được cỡ 10 củ là hết. Tự đoán bừa là 20 củ tiền 200k. Tí về nhà thì bóc vậy.
Nghe vài câu chuyện phiếm của bà bán trà đá với ông xe ôm, chuyện con cái họ nào thì gần 30 vẫn chưa vợ con gì, nào thì thằng này chăm học, thằng kia ham chơi. Chột dạ thấy mình cũng đến tuổi mẹ rồi, mà giờ vẫn chưa có tình duyên nào, đm, yêu nhiều giờ vẫn trống không. Quan điểm của tao thì vợ là người trọn đời sống bên mình, yêu là 1 chuyện còn phải hợp tính cách, hợp nhiều thứ mới sống cùng nhau được, đơn giản như ăn cùng 1 bữa cơm, người mặn, người nhạt, người cay, người ngọt đã nhức đầu rồi, do vậy vợ phải thực sự là tri kỷ. Mở điện thoại lướt lướt danh bạ trong zalo, tự hỏi bây giờ mình nghĩ đến ai đầu tiên nhỉ… Chưa kịp nghĩ thì có điện thoại. Là Hoa Xanh gọi, ẻm bảo ở đâu, rủ đi ăn ốc ăn nem gì đó, tao bảo thôi, vừa uống rượu về say rồi. Hoa Xanh xì xí kêu dạo này mất hút nhé, đi thì chớ về đến nhà đóng kín mít cửa, cả tuần rồi ko thấy mặt mày đâu. Tao nhạt nhẽo bảo ừ, đợt này bận. Nói tào lao mấy câu thì tắt máy, cắt đứt cả mạch suy nghĩ khi nãy. Ngồi lúc nữa thì về, ngó phòng hàng xóm thấy tắt điện đóng cửa, chắc 2 ẻm đi rồi. Vào phòng mở túi quà ra kiểm, bóc phong bì ra, vượt ngoài dự đoán thì là toàn tiền 500k, đếm đếm được 40 củ.
Đm, ko hiểu do sếp chỉ đạo hay do tự bọn nó đưa, mới gặp mặt đã đấm mạnh luôn như vậy, bọn này đúng là biết cách làm ăn rồi. Tao ko tay mơ nữa, kinh nghiệm nhiều, cầm tiền kiểu này cũng ko ít, cái gì cũng có cái giá của nó cả thôi, quan trọng là cần phải linh hoạt, nhanh nhạy nắm bắt, bọn này từ chỗ sếp chỉ đạo thì cũng 9/10 sẽ ăn gói thầu lần này, khách sáo ban đầu là phải phép nhưng nó đã nhất định đưa thì mình cũng nhất định phải cầm, chớ từ chối dễ dẫn đến khó nói chuyện với sếp mà ko chừng xôi hỏng bỏng không.
Hôm sau đi làm, lại tập trung vào công việc, thời gian trôi vèo vèo, cuối giờ chiều sếp gọi lên bảo có thay đổi kế hoạch, ban giám đốc ở bên này sang bên công ty mẹ bên kia báo cáo về dự án mở rộng, bọn tổng ở bên kia lại cân nhắc về chiến lược mở rộng, có thể là sẽ xây hẳn nhà máy mới làm cơ sở 2 chứ ko phải chỉ mở rộng thêm xưởng nhưng đang kế hoạch bây giờ nữa. Tao bảo ơ đệt, thế mà thay đổi thì công sức làm vừa rồi vứt hết à. Sếp ra vẻ đạo đức nói thì bên trên họ quyết chứ biết đâu được, nhưng nếu xây nhà máy mới thì dự án tương đối lớn đấy, quy mô tương đương như ở đây. Nhìn nét mặt sếp tao biết lão mong chờ lắm 1 dự án to như vậy. Sếp bảo thôi kệ, cứ làm tiếp đi, cũng chỉ mới thông tin như vậy thôi chứ chưa rõ cụ thể thế nào, sang tuần giám đốc về sẽ chỉ đạo tiếp, việc của mình cứ làm sẵn cho gói mở rộng này. Đm, trong lòng có quỷ, lão sếp hẳn là có tham vọng nhưng ko biết có nghĩ rằng nếu một dự án to như vậy chưa chắc đã đến lượt lão cầm trùm, có khi nó cử mẹ vài thằng hàn sang hoặc cho mấy thằng tổng thầu của hàn xây, lúc đó có khi lại ăn cứt. Tao phận dưới, nghĩ thế thôi chứ cũng tặc lưỡi kệ cụ sếp.
Trên xe về, nằm ngủ liu diu nghe bọn đực rựa kêu càng cạc nói phét, có tin nhắn ting ting, lôi ra xem, là Hoa nhắn tin, Hoa hỏi anh đi làm về chưa, tình hình với bạn hóa đơn thế nào rồi. Tao trả lời xóa bỏ khỏi tâm trí và trái tim, ẻm ý quay về mẽo rồi, ra đi ko 1 lời từ biệt. Hoa nhắn lại hihi, có tiếc thương ko. Tao nghĩ bụng là có nhưng trả lời là ko, xa nhau mấy năm rồi mà, gặp lại mang tính bạn bè cũ là chính. Hoa bảo buồn nhỉ, tình yêu đẹp mà ko có kết cục đẹp. Ý nghĩa câu nói thì có vẻ chia sẻ mà tao nghe giọng không thấy có vẻ thông cảm hay sẻ chia lắm, thậm chí còn có đôi phần trào phúng hay vui vui thì đúng hơn. Tao bảo thôi chuyện cũ ko nhắc đến làm gì nữa nhé, em có rảnh ko, tối đi chơi chứ nhỉ. Hoa trả lời ko rảnh, dạo này bận lắm. Ờ, bận thì thôi, tao ko nhắn tin lại.
Tối, mưa, mưa to, mùa này Hà Nội thường có những cơn mưa rào như thế, mưa ào ào cơn nọ qua cơn kia, với cường độ này thì chắc chỉ thêm tí nữa là phố lại thành sông. May mà được 2 chục phút thì ngớt dần rồi tạnh hẳn. Trời mát hẳn, nhạt mồm nhạt miệng sang phòng hàng xóm hỏi hôm nay có đứa nào rủ anh đi ăn gì ko nhỉ. Buồn đang ngồi ôm laptop quay lại kêu hôm qua rủ thì ko đi, nay mưa gió đi đâu được, tao bảo tóm lại là có rủ ko, hoa xanh đâu. Nghe tiếng Hoa xanh từ phòng tắm nói vọng ra bảo đi luôn, chờ tí. Tao ngồi xuống ghế cạnh buồn hỏi xem gì say sưa thế, buồn bảo đang làm việc chứ xem gì, đm chịu khó vl. 5p sau thì thấy Hoa xanh đi ra, mặc mỗi cái áo 2 dây lộ nửa ngực, hở hết hẳn bông hoa, quần sóc thì ko ngắn lắm. Tao nhìn chằm chằm vào ngực bảo đi thôi, ko cần thay đồ đâu. Buồn hỏi ăn gì, tao tự tin bảo ăn gì cũng được, anh mời, đang nhiều tiền. 2 đứa nhìn nhau gật đầu, tao về phòng lấy điện thoại với ví, vừa sờ vào thì điện thoại chuông, Hoa gọi, tao nghe máy, Hoa cười hihi hỏi em đang qua anh, anh có nhà ko. Đệt mợ, chả nhẽ bảo ko thì lại đéo đành, bảo có, chuẩn bị đi ăn đây. Hoa bảo chờ em cùng đi nhé, vkl. Vác mặt dày sang phòng hàng xóm bảo xin lỗi anh bận có việc phải đi luôn, để tí nữa anh về xong đi ăn đêm, hoặc là mai nhé. Gương mặt của 2 ẻm sập xuống, vẻ thất vọng tràn trề làm tao cũng thấy ngượng nghịu vl.
Đi chơi với Hoa, tuyệt nhiên ko nhắc gì đến hóa đơn. Tao hỏi hoa về cái chung cư em đang rao bán, tao kể về bà chị phiên dịch, tất nhiên là bịa ra một tình yêu lạ giữa phi công và máy bay, tình yêu trong sáng, giúp đỡ nhau trong công việc và cuộc sống, tình yêu có giới hạn và khi chạm đến giới hạn rồi 2 người tự rời xa nhau. Hoa nghe xong suýt xoa mãi ko thôi, bảo anh có nhiều mối tình đẹp thế nhỉ. Hoa kể nhà đó là nhà của bố mẹ ẻm, lúc có tiền thì mua bỏ đấy thôi, trước kia ẻm cũng ko quan tâm gì, bây giờ bố mẹ bảo rao bán mà ông bà lại trong sài gòn nên em phải để số đt của em cho khách liên hệ. Tao trêu bán cho anh đi, Hoa bảo thật đấy hả, bán ngay. Tao ngẫm nghĩ hay là mua nhỉ, bao năm đi làm cũng gom góp được ít, đương nhiên là đéo đủ mua nhưng nếu về vay mượn thêm có khi cũng đủ. Tao hỏi Hoa bán bao nhiêu, Hoa bảo giá chung rồi, nếu anh mua em lấy tròn 2 tỷ, full đồ bên trong. Tao bảo đm, tưởng tỷ 2 thì anh còn xét chứ 2 tỷ em để mà dùng nhé. Hoa cười hihi kêu tí về xem nhà đã rồi tính tiếp. Cắt câu chuyện nhà cửa, 2 đứa trò chuyện vớ vẩn, thấy Hoa ko có vẻ gì là con nhà phá sản cho lắm, ăn uống xong lại lòng vòng lượn phố xá, Hoa bảo về chung cư xem nhà đi, tao ừ, cũng muốn quay lại căn phòng của chị phiên dịch ngày xưa xem có thay đổi gì ko.
Đến chung cư, hình ảnh hóa đơn lại xuất hiện trong tâm trí, mái tóc, khuôn mặt, nụ cười, tưởng chừng như ai đó vẫn đang đứng chờ tao ở sảnh, tao thẫn thờ vài giây, Hoa gọi mấy tiếng tao mới giật mình đi theo, Hoa hỏi anh sao thế, tao ko nói. Thang máy lên tầng 8, vào căn phòng cũ, ngày xưa từng ngủ giường này, thậm chí còn chịch nhau với hóa đơn bị vĩnh yên nằm cạnh phát hiện. Tao khẽ tự cười 1 tiếng. Đồ đạc, cách bài trí thay đổi hoàn toàn, nội thất có phần sang trọng hơn nhiều. Tao hỏi ai sắm những đồ này, Hoa bảo bác họ của em, đợt trước có ở nhờ đây để xây nhà, đồ đạc toàn của bác ấy chuyển đến, khi xây nhà mới xong lại sắm toàn bộ đồ mới nên bỏ lại đồ này luôn, thanh lý rẻ lại cho nhà em. Tao gật gù, thảo nào, người có tiền nên đồ của họ cũng chất. Tao kể về ngày xưa bà phiên dịch ở đây màu mè lắm, bà ý ở 1 mình, có lần anh đến chơi thấy quần lót, áo dây, vứt lủng lẳng khắp ghế. Hoa cười hihi, mẹ nó, động đến chủ đề này lại thấy rạo rực, tao ngồi cạnh hoa trên ghế sofa, hỏi han vài câu vô nghĩa rồi nhẹ nhàng khoác tay qua, từng món đồ trên người tuột theo cảm xúc, ngay tại ghế, tao với Hoa mặn nồng, nước rớt ướt đẫm 1 mảng ghế, tiếng rên rỉ chấm dứt, 2 đứa đổ gục vào ôm nhau. Hoa thì thầm bảo em thích anh, thích anh. Tao cũng nói lại anh thích em, Hoa cười hihi bảo mình yêu nhau được ko anh nhỉ. Tao im lặng, đéo ai lại đi hỏi như vậy, nghĩ bụng em này lại say tình rồi đây, hoặc là cơn cực khoái có lẽ còn chưa dứt nên nói nhảm, tao bóp bóp vếu thêm vài cái cho ẻm tỉnh, ai ngờ ẻm lại rên ư ử rồi tự lần mò tụt xuống. Mẹ nó, quả lưỡi thật vkl, sau 5 phút thằng nhỏ lại dựng dậy, tao đẩy ẻm ra bảo em chết với anh, Hoa kêu anh cho em chết luôn đi. Đmm, tao nã cho Hoa nhấc hết cả người, khi cả 2 đổ gục 1 lần nữa, Hoa mặt đỏ phừng phừng, mắt đờ đẫn, miệng thở từng cơn. Có tiếng chuông cửa, vài hồi chuông mới thức tỉnh 2 đứa… Hoa hét lên bảo chờ 1 chút, 2 đứa vội vàng mặc đồ xong thì Hoa ra mở cửa, Tao ở bên trong nghe giọng phụ nữ chắc trung niên rồi, nói chuyện gì đó về có ngườ muốn xem nhà hay mua nhà đéo rõ. 10p sau Hoa mới quay vào kêu mệt ghê, chả nhẽ chụp mấy cái ảnh rồi dán ra ngoài cửa chưa người ta đỡ phải vào xem. Tao thấy hay bảo ơ hay đấy, chụp panorama rồi đi in màu cỡ rộng dán vào cửa ý. Hoa hihi kêu anh chụp hộ em nhé, tao ok bảo em nằm sexy trên ghế đi, có cả ảnh em thì đảm bảo bán được ngay. Hoa bĩu môi.
Cơm no, bò cưỡi, ko có gì thú hơn. Đến 9 rưỡi thì chim cút, Hoa bảo để ẻm chở về, tao bảo ko cần, đi xe ôm được. Tao bắt xe ôm về, đm, đúng là căn phòng đó có vẻ hợp với tao, mà đúng hơn là tòa nhà chung cư đó hợp với tao, địt đứa nào ở chung cư đó cũng thống khoái hết cả thằng người. Về nhà đã gần 10h, mai thứ 6 rồi, làm nốt ngày mai lại được nghỉ. Nằm nhắn tin với Hoa nhăng cuội vài phút rồi cũng vào giấc ngủ Cuối tuàn làm việc với tinh thần thoải mái, túc tắc ngồi làm nốt hồ sơ mời thầu, cứ chuẩn bị kỹ càng cho chắc, hôm trước cầm mấy chục củ của nhà thầu, giả như gói này ko triển khai kể ra cũng ngài ngại, nhưng kệ mẹ, mình đéo ăn xin ăn cướp gì đâu. Chiều sếp lại gọi lên hỏi làm đến đâu rồi, tao bảo để cuối tuần em ở nhà làm nốt là xong, thực ra tao cũng xong mẹ rồi, cứ văn vở thế cho nguy hiểm là chính. Sếp gật gù, dường như nửa muốn nói điều gì lại nửa ko, tao biết ý nói thẳng toẹt mẹ luôn, nếu nó xây dựng nhà máy mới thì liệu nó có chọn tổng thầu Hàn và vài lão hàn làm ban quản lý ko anh, sếp nhìn tao với ánh mắt như kiểu mày cũng nghĩ được điều này à, sếp kêu có thể lắm đấy, tao bảo vậy anh phải chuẩn bị phương án làm thầu phụ thôi. Tao ngửa bài với sếp, sếp nhìn nhìn vài giây rồi bảo ừ, chắc là thế, nhưng vai trò của phòng mình vẫn phải có vì còn vận hành bảo dưỡng về sau, nếu xây nhà máy mới thì phải làm dự toán lại từ đâu hết. Thôi, kệ, chú cứ chuẩn bị sẵn tinh thần là được. Tao vâng dạ lễ phép, trong bụng nghĩ ông tham như chó, bao lần trước chia chác cho tôi như cặc, mặt khác cũng nghĩ có thể lúc trước sếp chưa tin tưởng tao, bây giờ tin tưởng rồi nên cho vào vây cánh, như thế thì ngon.
Về phòng tìm vé xem phim, định bụng tối rủ Hoa đi. Có vài phim hay, mà đéo muốn đặt online, thôi cứ rủ trước rồi tối đến mua vé là được cho chủ động giờ xem. Gọi điện cho Hoa, ko thấy nghe máy, gọi lại, cũng đéo nghe. Mất hết cả hứng. Lúc trên xe đang đường về mới thấy ẻm gọi lại kêu để dt trong cốp, có việc gì thế anh, tao bảo tối đi xem phim nhé, ẻm kêu nay bận rồi vì ra đón bố mẹ, bố mẹ từ sài gòn về. Tao trêu ơ ko đi trốn nợ nữa à, hoa cười hihi kêu cái đấy em chịu. Thế là vác dái về không, tắm giặt xong lại đi làm suất cơm bụi, cơm hôm nay nấu ăn như rơm khô, nuốt cố cho đầy bụng mà cũng chỉ ăn được nửa suất. Ăn xong cảm giác đói như chưa ăn Vĩnh yên nhắn tin hỏi han các thứ, tao trả lời anh ổn, những cái đã cũ anh đã đẩy về dĩ vãng, anh thì vẫn ở hiện tại và sống cho tương lai. Vĩnh yên rủ tao về đấy chơi, tao đéo. Rút kinh nghiệm sâu sắc từ hóa đơn rồi, giờ mà léng phéng ngậm thêm vĩnh yên vào xong lại thêm 1 lần như hóa đơn nữa thì có phát rồ. Ấy vậy mà trong 1 thoáng suy nghĩ tao lại nghĩ, kể ra lấy vợ mà lấy 1 người như vĩnh yên thì rất tuyệt đấy chứ… Cuối tuần về quê, làng quê yên bình mộc mạc mùa nắng hạ, nông thôn mới bây giờ ko còn vẻ bình dị như thuở nọ, nhà 3-4 tầng đua nhau mọc, đường bê tông phẳng lì, xe máy ô tô đầy rẫy. Ấy là ban ngày, nhưng buổi tối vẫn cái vẻ yên ắng khác thường. Mấy thằng bạn rủ nhau ra bờ kênh ngồi uống beer cho đổi gió, vài thằng già toàn dân xây dựng thằng nào cũng chưa vợ vẫn tụ tập cùng nhau suốt. Triền đê thoải, soi tìm kỹ bãi phẳng sạch trải áo mưa ra ngồi, bàn chuyện tào lao thấy cũng nhã lắm. Bỗng một thằng hỏi ơ hình như con A sắp cưới hả, cả bọn nhao nhao, con A ở đây là ng yêu cũ của 1 thằng bạn tao, mà nói ng yêu cũ cũng đéo phải vì loằng ngoằng lắm. Chuyện là từ những năm thập niên 90, có sự vụ kỳ lạ, thằng bạn năm ấy 6-7 tuổi ở nhà chơi một mình cho bố mẹ đi làm đồng, nó có một người chị gái khi ấy tầm 14 15 tuổi cũng theo bố mẹ ra đồng, nhà nó nằm ở chân một quả đồi nhỏ, tương đối biệt lập, xung quanh toàn ao chuông, bờ bụi, đường đi vào chỉ có 1 lối mòn duy nhất. Cỡ 10h sáng bỗng có 1 đứa bé lững chững tầm 3 tuổi chạy lại hỏi chị Linh, đúng tên của chị gái nó, nó bảo chị Linh ko ở nhà, con bé cứ nằng nặc đòi vào tìm chị Linh. Cu cậu ko biết làm sao đành cho bé vào, con chó dữ dằn thường ngày thấy bé vào bỗng chồm chồm lên quẫy đuôi, khác hẳn với kiểu ăng ẳng thường thấy. Cu cậu chơi cùng con bé đến trưa thì bố mẹ với chị Linh đi làm về, kể lại với bố mẹ về con bé này, ông bà hốt hoảng vội vào xem. Nhìn thấy chị Linh con bé bảo ko phải chị Linh này, chị Linh khác cơ rồi òa khóc. Cả nhà một phen sốt sắng, dỗ mãi nó mới nín, hỏi nó ở đâu, ai đưa đến đây thì nó bảo ở xa bên kia, tự đi một mình. Mẹ kiếp, thời ấy nếu 1 mình đi vào nhà cu cậu thì có người lớn cũng sợ, đi qua đường đầy ao, đầm, mồ hoang, bụi bặm, rắn rết, thế mà con bé đi một mình vào được, thật là khó tin. Cả nhà nấu cơm xong, con bé ăn hết bát ngon lành lại bi bô chơi, chạy phá như ở nhà mình quen thuộc lắm. Bố mẹ cu cậu đi hỏi dò khắp xung quanh, người nọ đồn sang người kia đến nửa buổi chiều vẫn ko ai biết, mãi đến lúc định bảo lên loa phát thanh của xã thì có ông làm bưu chính đến nhận ra con bé vì thường đưa thư gửi cho nhà bé, ông bảo nhà con bé bên kia cánh đồng, đi theo đường đồng cũng phải gần 3km, thế mà một mình nó đi được đúng là giỏi. Cả nhà đạp xe chở con bé cùng ông bưu chính dẫn đường, 2 chị em thằng bạn tao cũng đèo nhau 1 xe đạp đi sang. Gần đến nơi thấy rất đông người, cả máy xúc đang đào bới, hụp lặn dưới mấy cái ao to, hỏi tìm gì đấy thì có người bảo tìm con bé trẻ con ngã ao, ông bưu chính bảo có phải con bé con này ko. Lúc ấy con bé đang ngồi giữa bố mẹ thằng bạn nên ko ai để ý, người ta nhận ra, hô hoán ầm lên, tất cả xúm lại định tẩn cho bố mẹ cu cậu 1 trận vì nghĩ bắt cóc, may có ông bưu chính giải thích ra nhẽ. Bố mẹ con bé đang khóc ngất lên ngất xuống thấy con mừng hơn bắt được vàng, vội vã mời cả nhà thằng bạn tao về nhà nói chuyện.
Nhà e A lúc đó rất giàu, mẹ làm buôn bán, bố làm công trình xây dựng, giàu nổi tiếng vùng đó. Nguyên do là sáng hôm đó mẹ A đang bón cơm cho con thì chạy vào nhà chị Linh nào đó làm gì ko biết, dặn con đứng im đấy chờ, con bé chả hiểu sao loăng quăng đi, thế là cứ đi một mạch sang tận bên này.
Bố mẹ A xin phép cho A làm con trụ bóng bởi duyên số, bố mẹ thằng bạn tao đồng ý, vậy là 2 gia đình qua lại. Thời gian mười mấy năm trôi đi, thằng bạn tao coi A như 1 đứa em gái cho đến khi A vào đại học. Đéo hiểu tình cảm nảy sinh thế nào 2 đứa yêu nhau và tất nhiên gia đình ngăn cấm. 2 đứa cố yêu, dòng giã mấy năm như vậy gia đình ko nghe, thằng bạn tao chán bỏ đi công trình xa tít, để lại sau lưng một chuyện tình buồn rười rượi. Đợt vừa rồi nó về, thấy nó vẫn chở A đi chơi, mọi người lại xì xào bàn tán, vậy mà hôm nay nghe tin A sắp lấy chồng, ko biết thằng bạn có đau lòng ko.
Tao hỏi vô duyên, mày đã chén em A chưa, có vài anh em thân thiết ở đây nói thật đi. Thằng bạn bảo thân cái lồn, uống đi. Cả bọn lại nâng lon uống cạn, ném vỏ lon xuống dòng nước trôi, một ngôi sang băng cháy vụt qua, tất cả tự dưng im lặng, có lẽ thằng nào cũng đang ước cho mình 1 điều ước. Tao cũng ước… Rồi cũng có kết quả về dự án, vẫn quyết định là mở rộng ở nhà máy hiện trạng.
Hồ sơ mời thầu cũng đã được tung ra. 2 hôm sau thì tao lại nhận được điện thoại của lão giám đốc thầu phụ, lão lại hẹn gặp. Ừ thì gặp. Đi làm về qua thẳng quán café, lão giám đốc và em kinh doanh đã ngồi chờ sẵn. Cũng ko rườm rà nhiều nữa, sau vài câu xã giao thì lão ngỏ ý muốn tao hỗ trợ bên lão làm báo giá luôn. Đm, đây chính là ép người mà. Tao phải nói vòng vo rằng khi mở thầu sẽ mở công khai các nhà thầu cùng lúc, do vậy báo giá tất cả đều biết chứ ko phải được bóc trước. Lão gật gù bảo anh cũng biết việc này, có điều em là người trong cuộc em hiểu rõ cần làm những gì, vì công trình mở rộng ko giống như xây mới, còn phải cải tạo các phần hiện trạng nữa. Chẹp, nghĩ bụng chắc cũng là sếp tao chỉ cho lão bài này rồi. Nhấp ly café, hút điếu thuốc trầm ngâm. Có vẻ không khí hơi nặng nên tóc ngắn lúc này mới mở miệng nói 1 câu, anh thuê nhà ở một mình ạ, tao bảo ừ, ở một mình quen rồi, thẩm du cho thoái mái. Tóc ngắn cười, lão giám đốc cũng cười. Đò đưa qua vài câu chuyện vớ vẩn cho thoải mái tinh thần, rồi lão giám đốc lại nói, công cán làm báo giá thế nào chú cứ báo giúp, hay cần người hỗ trợ thì anh sẽ cử mấy đồng chí bên anh hỗ trợ, dự án này bên anh rất tha thiết, anh cũng nói chuyện với chỗ sếp em rồi, sếp bảo cứ gặp em trình bày. VL, vừa ngọt vừa nhạt đây mà. Tao nói cứng là cái này em ko giúp được, em chỉ có thể chỉ cho bên anh kỹ càng hơn khi bên anh khảo sát thôi ạ. Lão cười cười bảo ừ, có gì hỗ trợ anh nhé. Ngồi thêm 15p thì tạm biệt, tao về nhà, vừa về đến nhà thì em tóc ngắn gọi, ẻm bảo muốn mời tao đi ăn theo phương diện bạn bè thôi, ko liên quan đến công việc. Tao từ chối.
Tắm giặt xong chuẩn bị đi ăn cơm bụi thì thấy sếp gọi điện. Sếp hỏi bên công ty X gặp chú chưa, tao bảo em vừa gặp, họ muốn mình làm báo giá giúp họ, như thế hơi khó ạ. Sếp bảo có gì mà khó, quân xanh để anh lo, chú cứ làm khối lượng đi, chủ yếu để cân đối so với ngân sách, bọn nó đéo biết làm đâu. Chết mẹ, thế là rượu mời đéo uống lại uống rượu mua rồi, đành phải than nghèo kể khó, tao than vãn là làm thế mất nhiều thời gian, vất vả, mình em làm mệt lắm.
Sếp bảo được rồi, anh sẽ bảo nhà thầu liên hệ lại chú, có khó khăn gì cứ bảo thẳng bọn nó. Tắt máy, địt cụ sếp, dự án này ko chia đẹp cho bố thì bố đổ cứt vào xe.
Không phải chờ đợi lâu, tay giám đốc nhà thầu gọi lại sau đó 10p. Lão bảo anh vừa đi có công chuyện bận, anh ủy nhiệm cho tóc ngắn gặp em, có gì em cứ trao đổi với tóc ngắn nhé, anh em mình gặp nhau sau, anh cảm ơn em trước.
Dứt cuộc điện thoại cũng là lúc nhận được tin nhắn của tóc ngắn. Em chờ anh ở quán X, chỗ Y. Hi vọng mình hợp tác ạ, hihi. Vậy là trên đe, dưới bím, tránh đéo đâu được bây giờ, lại thay quần áo, xách dái lên và đi.
Quán ăn sang chảnh, em tóc ngắn đang ngồi chờ sẵn, tươi cười chào đón hơn cả nhân viên quán. Chọn 1 bàn view đẹp, ẻm đưa thực đơn bảo tao gọi, tao bảo em gọi hộ anh, việc ăn uống anh dễ dãi, ăn thế nào cũng được. Tóc ngắn tủm tỉm cười trông rất duyên và gọi đồ. Dân kinh doanh tao cũng gặp nhiều, bọn này đa phần da mặt dày, đấy là nói một cách thô tục còn nói lịch sự thì là kỹ năng mềm tốt. Tao hỏi em có ng yêu chưa, ẻm bảo chưa anh, công việc bận rộn quá ko có thời gian mà yêu. Tao đoán trước được câu trả lời rồi nên cũng chuẩn bị sẵn câu hỏi tiếp theo. Thế bao giờ mới định yêu, tóc ngắn bảo cái này chờ duyên anh ạ, hihi. Tao lại hỏi thế nào là duyên, ẻm nhanh như chớp nói như anh em mình gặp nhau, biết nhau thế này là có duyên rồi, hihi. Đúng giọng dân sales.
Ngồi ăn vớ vẩn, uống beer, ẻm cũng uống cùng tao, sau 2, 3 lần cạch cốc thì ẻm mới nói chuyện dự án, tao bảo các sếp làm việc với nhau cả rồi thì anh quan trọng gì, tóc ngắn lại tủm tỉm cười bảo anh mới là chính chứ ạ, các sếp chỉ ở trên quyết về chính sách thôi, sếp em cũng giao cho em nhiệm vụ hỗ trợ anh, có vấn đề gì anh cứ nói thẳng với em ạ. Tao im lặng, ăn ăn uống uống, cạn cốc tao hỏi toẹt thế anh làm báo giá cho bên em thì anh được trả bao nhiêu tiền… Tóc ngắn trả lời thông minh mà gãy gọn rằng dạ anh cứ đề xuất ạ, em nghĩ sếp em ko từ chối trả cho anh thù lao hợp lý đâu. Bố khỉ, biết thế đéo nào là hợp lý, tao bảo vậy thôi, bên em tự làm cho nó sát giá. Tao lại hùng hục gắp và uống.
Tóc ngắn có vẻ hơi bất ngờ về thái độ, sau vài chục giây ngồi cười không thì em ấy bảo để em xin ý kiến sếp anh nhé. Tao ko trả lời, ẻm đứng dậy ra ngoài gọi điện. Đéo mẹ, đã đến nước này cứ thẳng thắn mà phật, đằng nào sếp cũng chấm bọn này rồi, vì nó sợ báo giá thiếu hạng mục hoặc ko lường trước được hết biện pháp thi công nên mới nhờ đến tao, mà đéo nhờ đến tao thì nhờ được thằng nào khác nữa. Sếp chắc chắn cũng éo bao giờ dám chỉ thị tao làm việc này. 5 phút sau Tóc ngắn vào cười trước rồi nói sau, đúng là những nụ cười công nghiệp của sale. Ẻm bảo sếp em vừa truyền đạt, bên em sẽ cử người hỗ trợ anh lập báo giá, ngoài ra có bồi dưỡng anh một số. Tao nghe xong, gật đầu rồi đưa cốc định uống mà hết mẹ beer, Tóc ngắn rót beer giúp tao, định bảo là anh cần em hỗ trợ nhưng như thế thì bựa quá, mất mẹ vẻ nghiêm túc. Vậy là chỉ cạch cốc, uống. Câu chuyện từ đó không còn là về công việc nữa mà chỉ về cuộc sống, thời sự, tình yêu, hôn nhân và gia đình. Nói chung Tóc ngắn thuộc dạng trải nghiệm nhiều, có kiến thức, nói chuyện biết chiều lòng khách hàng, nhưng tất cả là giả tạo, cái vẻ giả tạo mà em bắt buộc phải như thế, giống như mấy thím trong showbiz, lúc nào bề ngoài cũng chảnh, đẹp, ăn nói lịch thiệp.
Nhưng sau ống kính, ở một góc khuất nào đó lại địt bọp ầm ầm.
Về nhà nằm vắt chân chữ ngũ, vừa nghe nhạc vừa mường tượng ra những việc sắp phải làm. Bỗng có tin nhắn, là Hoa. Hoa bảo tối anh đi đâu đấy, em qua nhà anh mà ko gặp. Tao trả lời anh đi có việc, sao ko gọi cho anh. Hoa nhắn lại dạ em mua tặng anh cái áo, đem qua, ko gặp, mà lúc đó em có chuyện nên về luôn. Anh dạo này bận hay sao mà làm cả buổi tối. Ồ, đây đích thị làm thăm dò, kiểu hỏi khác thường như vậy chắc chắn là dò la hoặc hỏi thử. Suy ra Hoa đã biết điều gì về tao, hay là Hoa thấy tao đi với Tóc ngắn nhỉ. Như vậy tao phải nói thật sự việc ra mới được, tránh hoài nghi vô cớ. Tao nhắn tin kể lại chuyện tối đi gặp gái của nhà thầu. Lịch sự, đàng hoàng. Hoa vẫn nhắn lại giả vờ như ko biết gì, thế ạ, có bận lắm ko anh, em có làm tốn thời gian của anh ko. Chả nhẽ bảo hỏi như lồn. Tao ko trả lời. 10 phút sau Hoa mới nhắn là tối em thấy anh đứng cùng 1 bạn gái tóc ngắn, cao, xinh, hihi…Đấy, bố đoán được ngay mà, may mình ko nhắn lòng vòng. Tao lại giở vài chiêu xu nịnh, đại khái là ko xinh bằng em, em trắng hơn…Hoa xem xong chỉ có nước cười tít mắt mà chảy nước cả trên cả dưới mà thôi.
Tuần đó tao dẫn 2 thằng nhà thầu khảo sát và bảo chúng nó làm xong nộp cho tao để tao kiểm tra, 2 thằng beep này chắc cũng được chỉ thị nên gửi bản excel chỉ có khối lượng chứ ko có giá, ừ thì kệ mẹ nó vậy, việc tiền nong mình cũng ko quyết được, để sếp quyết. Đương nhiên có khối lượng thì tao cũng ra được giá dự toán thi công của tao, so với giá ngân sách tao báo sếp thì thấp hơn nhiều. Đến ngày mở thầu, thật bất ngờ xuất hiện một thằng công ty đầu buồi ở đâu báo giá lại thấp hơn nhà thầu của sếp đã chọn… (Ghi chú cho một số mày đọc mà đéo hiểu đang viết chuyện gì. Đây là hậu hóa đơn, phần thứ 3 của tam bộ đơn khúc. Bọn mày có thể xem lại trên tường của tao có post hướng dẫn đọc. Tao hơi gà về FB. Mới gắn hasttag cho bọn mày tiện theo dõi) Sau khi giá rổ công khai, cảm giác có ánh mắt của tay giám đốc, cả ánh mắt của sếp tao đều nhìn sang tao, kiểu như tao là thằng làm ra trò này thì phải. Tao tạm thời im lặng, vào lúc này càng nói gì ra thì càng thể hiện mình có tội. Vẫn là kiểu đấu giá và thuyết minh, nhưng còn lạ đéo gì bọn hàn này, nó chỉ thích giá thấp. Mặc dù mấy thằng hàn ko quan tâm đến mà giao hết cho phòng tao kết hợp với phòng mua hàng đánh giá lựa chọn rồi báo cáo lại Hàn chứ nó ko trực tiếp tham gia. Giải lao, Sếp tao bước vội ra ngoài, theo ngay sau đó là ông sếp bên phòng mua hàng, 2 lão chui vào phòng hút thuốc nói chuyện, ko rõ là trao đổi thế nào. Tao cũng định vào làm điếu nhưng thấy 2 vị ở trỏng nên thôi, nhịn mồm tí chờ các sếp ra vậy. Ấy thế mà vài phút sau có điện thoại luôn, là sếp, sếp bảo vào phòng hút thuốc trao đổi. Tao vội vào, 2 lão mặt nhăn như khỉ, nghe tiếng lão trưởng phòng mua hàng đang nói “ Bọn này tôi cũng ko biết gì về nó”. Thấy tao, lão dừng luôn ko nói nữa.
Châm điếu thuốc, kéo vài hơi rồi sếp mới nói, chú biết bọn nhà thầu thấp nhất đấy ko. Tao đoán được câu hỏi này rồi nên bình tĩnh trả lời, Em làm với anh bao lâu rồi, cái nhỏ tí bằng móng tay em cũng chưa bao giờ qua mặt anh, huống gì là cái này. Sếp nghĩ nghĩ mấy giây rồi gật đầu, sếp nói tiếp về cơ bản thì ko thể báo cáo lên giám đốc rằng thằng trúng thầu ko phải thằng thấp nhất được. Giờ phải xử lý trường hợp kia thế nào. Cả 3 đều im lặng hút thuốc, lão sếp mua hàng hết điếu dụi tàn trước kêu về đánh giá tiêu chí của bên tôi thì họ dễ chuẩn bị hồ sơ lắm, vậy nên quan trọng là đánh giá kỹ thuật của bên ông thôi, nói xong lão đi ra ngoài, như kiểu nhường chỗ và đẩy trách nhiệm lên cho sếp tao. Rút thêm điếu thuốc nữa, tao bảo sếp bây giờ phải xem cụ thể báo giá, chắc chắn bọn giá thấp kia sẽ thiếu hạng mục vì bọn nó ko được khảo sát, bây giờ mình sẽ đưa hạng mục ấy vào, áp theo chính giá của bọn nó nếu có hoặc ko lấy giá tham khảo của 2 nhà thầu kia. Khi đó thì tổng giá sẽ cao hơn nhà thầu của mình là chắc. Sếp nhìn nhìn tao rồi bảo hay đấy, nhưng nếu tổng giá nó vẫn thấp hơn thì sao, tao trả lời thế thì phải gọi nó gặp riêng rồi ạ. Sếp bảo thôi được rồi, cho chú 1 tuần có thể đánh giá kịp ko, tao gật đầu, lúc này nghĩ bụng lấy chính báo giá của mình làm gốc để so sánh, chắc vài ngày là xong chứ cần gì tuần.
Đăng bởi:
Miêu tiểu miêu
Mọi sự đã đổi thay, chỉ có tình yêu của hóa đơn với tao là thao thấy ko hề thay đổi, nhưng chuyện đã đành, thôi, chôn vùi tình yêu này vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim.
Lại miệt mài với công việc, kể ra sướng thì sướng mà khổ thì cũng khổ, được tự do tự tại làm việc nhưng toàn phải làm một mình, nhiều lúc phát chán. Yêu cầu kỹ thuật thì cứ cóp nhặt rồi ghép lại với nhau, sếp dặn là viết sơ sài thôi cho linh động, đừng viết kỹ quá khó cho nhà thầu. Đm, đúng là tư tưởng âm mưu nham hiểm hoặc là được bên nhà thầu họ đề xuất cho chứ ko đúng ra thì viết càng kỹ càng tốt cho rõ ràng báo giá, nhưng thôi, sếp bảo thế thì cứ làm thế vậy, càng nhàn. Thứ 4 sếp hỏi tuần này liệu có xong hồ sơ mời thầu ko, tao bảo ko xong được, sếp có vẻ sốt sắng lăn tăn 1 lúc mới nói, nếu cần thì có thể gọi nhà thầu vào hỗ trợ. Đm, thế là đánh bài ngửa rồi đây, làm đéo gì có chuyện cho nhà thầu tham gia viết hồ sơ mời thầu. Tao nói nước đôi là tùy ý kiến chỉ đạo của sếp ạ, em làm thì phải hết cả thứ 7 chủ nhật mới xong, chứ hết thứ 6 ko xong được. Sếp gật gù bảo được rồi chú cứ làm đi.
Lão sếp dân bách khoa, nói là ko biết gì về công trình nhưng ko phải là lão ngu, thậm chí lão còn rất giỏi là đằng khác. Luôn ăn bận sạch sẽ tinh tươm, nhìn bề ngoài có khi ko ai nghĩ lão là dân kỹ thuật mà đoán là dân kinh doanh hoặc dân văn phòng, đầu lão có sỏi, về mặt thiết bị sản xuất ở công ty ko ai qua mặt được lão, lão đưa ra được các cải tiến, sáng kiến kỹ thuật làm tiết kiệm cho công ty rất nhiều tiền, nói chung ở công ty lão là một trong những trưởng phòng có tiếng nói quan trọng.
Tối đi làm về, vừa tắm giặt xong đi đi ăn cơm thì có điện thoại, số lạ hoắc. Giọng nam giới tự giới thiệu là ở công ty xxx, có nắm được thông tin về công trình sắp triển khai, muốn gặp tao anh em làm quen trước là biết mặt sau là để hợp tác nếu được. Tao trả lời thẳng thừng là tao ko có khả năng quyết định chọn thầu, tay kia vẫn nằng nặc bảo chuyện đấy để sau, anh em gặp nhau ăn tối, biết nhau trước đã. Tao hỏi ai cho số, hắn kêu chỗ sếp tao. Đm, thế thì nói dài dòng cái đéo gì nữa, ừ thì đi… Tao chờ ở đầu ngõ như đã hẹn là tay nhà thầu sẽ qua đón. Khoảng hơn 7h thì thấy cái xe mazda 6 đi chầm chậm lại gần, nháy đèn. Tao kệ mẹ cứ đứng. Bước xuống xe là 2 người 1 nam 1 nữ, nam giới trạc tầm ngoài 40, béo tốt, ăn vận lịch sự, nữ nhân tầm 25 26 mặc váy màu xanh nhạt, tóc ngắn ngang vai hình như màu vàng thì phải, mi cong, môi đỏ, da trắng, thể hiện là có trang điểm chỉn chu, đi giày cao gót nên tao đoán cỡ gần 1m7 cả giày. Lão béo lại gần tao hỏi em là X phải ko, tao gật đầu, lão giới thiệu lão là Y giám đốc công ty, khi nãy đã gọi điện cho tao, đây là Z nhân viên phòng kinh doanh. Tao cười xã giao bắt tay lần lượt, lão béo bảo lên xe anh em mình đi giao lưu tí. Tao chui vào ngồi sau, em tóc ngắn ngồi ghế trên, lão béo lái xe. Lên xe, lão hỏi thích ăn gì, tao bảo tùy anh, em dễ tính khoản ăn uống. Tóc ngắn kêu hay là đi ăn cá được ko các anh, lão béo kêu hay đấy, quán đấy ăn ngon, toàn cá đéo gì mãi tận phú thọ hòa bình bắt về, hàng chất lượng. Nghĩ bụng ko biết quán đó có phải của nhà ông hay ko mà quảng cáo ghê thế.
Quán trang trọng, bọn tao ngồi bàn uống nước trước, em tóc ngắn lại liên hệ đặt món, 5 phút sau quay ra báo ok, mời các anh vào phòng vip. Tao bảo có 3 người ngồi phòng làm gì cho bí bách, thôi ngồi ngoài này cho thoáng cũng được, em tóc ngắn đưa mắt nhìn lão béo, nhận được tín hiệu gì đó ẻm nói dạ vào trong phòng điều hòa cho mát anh. Tao ừ, đi. Ngồi bàn lão béo bắt đầu giới thiệu về lão, về công ty lão, rồi lại đến lượt em tóc ngắn nói, tao gật gù nghe thôi, chờ nói xong tao hỏi hình như bên anh chưa làm công trình nào trong cty em thì phải. Lão cười khành khạch kêu sắp tới nhờ chú tạo điều kiện, bên anh cũng rất tha thiết muốn vào trong đó, tao lại nói lại là cái đó phải sếp em chứ em tuổi gì. Lão kêu ừ chỗ trên anh cũng thu xếp, hôm nay cũng là anh ấy bảo gặp em cho biết. Lão quay sang em tóc ngắn, em tóc ngăn cười tười lấy trong túi xách 1 túi quà đưa tao bảo bên cty có chuẩn bị ít quà, nhờ anh tạo điều kiện giúp đỡ. Tao phì cười bảo đã làm được gì đâu, ko dám nhận. Tao đẩy tay từ chối luôn.
Đồ ăn bê ra, rượu chivas 18. Đm, cũng lâu rồi đéo được uống rượu tây. Thừa nhận là cá ở đây ngon thật, thịt chặt, giòn, gia vị nêm vừa đủ, ăn ngon. Ngon miệng thì cũng ngon mồm, rượu uống tì tì, câu chuyện thì chủ yếu hỏi han vớ vẩn về công trình, dự án, tao thì cứ một mực đẩy qua sếp tuy nhiên thi thoảng cũng nói về tầm quan trọng của tao. Ngồi hơn tiếng thì thấy đủ rồi nên thôi, lão béo bảo đi tăng 2 nhé, tao lắc đầu bảo thôi cho em về mai còn đi làm, dạo này bận lắm. Lão chở tao về đầu ngõ, tao xuống trước, vài chục giây sau mới thấy lão xuống chào. Tao quay đi, được vài bước thì em tóc ngắn gọi với chạy theo, đại khái nói đủ lời và nhét bằng được túi quà vào tay tao, đm, tao nhận quà kiểu này quen rồi, nãy chối cho lịch sự chứ giờ cũng đéo ngại nữa, cảm ơn rồi xách về luôn, thấy nhẹ nhẹ, đéo biết bên trong có gì… Ngó đồng hồ thấy còn sớm, chưa muốn về nên lại vòng ra quán trà đá ngồi, nãy nhậu nhẹt đéo được hút điếu nào cũng khó chịu phết, phần vì phòng kín, phần vì có nữ nhân, phần vì đéo thấy thằng cha kia hút nên cũng ko muốn phì phèo một mình. Gọi cốc trà đá to làm 1 hơi hết nhẵn, gọi luôn cốc nữa, rút thuốc lá kéo liên mấy hơi, ngửa mặt nhả khói nhìn ánh đèn vàng mờ ảo. Lúc này mới nhớ đến túi quà, sờ tay vào trong thấy mỗi cái phòng bì dày cộp, nắn nắn đoán thầm với độ dày này tiền 500k thì phải 30-40, còn tiền 100k thì chắc được cỡ 10 củ là hết. Tự đoán bừa là 20 củ tiền 200k. Tí về nhà thì bóc vậy.
Nghe vài câu chuyện phiếm của bà bán trà đá với ông xe ôm, chuyện con cái họ nào thì gần 30 vẫn chưa vợ con gì, nào thì thằng này chăm học, thằng kia ham chơi. Chột dạ thấy mình cũng đến tuổi mẹ rồi, mà giờ vẫn chưa có tình duyên nào, đm, yêu nhiều giờ vẫn trống không. Quan điểm của tao thì vợ là người trọn đời sống bên mình, yêu là 1 chuyện còn phải hợp tính cách, hợp nhiều thứ mới sống cùng nhau được, đơn giản như ăn cùng 1 bữa cơm, người mặn, người nhạt, người cay, người ngọt đã nhức đầu rồi, do vậy vợ phải thực sự là tri kỷ. Mở điện thoại lướt lướt danh bạ trong zalo, tự hỏi bây giờ mình nghĩ đến ai đầu tiên nhỉ… Chưa kịp nghĩ thì có điện thoại. Là Hoa Xanh gọi, ẻm bảo ở đâu, rủ đi ăn ốc ăn nem gì đó, tao bảo thôi, vừa uống rượu về say rồi. Hoa Xanh xì xí kêu dạo này mất hút nhé, đi thì chớ về đến nhà đóng kín mít cửa, cả tuần rồi ko thấy mặt mày đâu. Tao nhạt nhẽo bảo ừ, đợt này bận. Nói tào lao mấy câu thì tắt máy, cắt đứt cả mạch suy nghĩ khi nãy. Ngồi lúc nữa thì về, ngó phòng hàng xóm thấy tắt điện đóng cửa, chắc 2 ẻm đi rồi. Vào phòng mở túi quà ra kiểm, bóc phong bì ra, vượt ngoài dự đoán thì là toàn tiền 500k, đếm đếm được 40 củ.
Đm, ko hiểu do sếp chỉ đạo hay do tự bọn nó đưa, mới gặp mặt đã đấm mạnh luôn như vậy, bọn này đúng là biết cách làm ăn rồi. Tao ko tay mơ nữa, kinh nghiệm nhiều, cầm tiền kiểu này cũng ko ít, cái gì cũng có cái giá của nó cả thôi, quan trọng là cần phải linh hoạt, nhanh nhạy nắm bắt, bọn này từ chỗ sếp chỉ đạo thì cũng 9/10 sẽ ăn gói thầu lần này, khách sáo ban đầu là phải phép nhưng nó đã nhất định đưa thì mình cũng nhất định phải cầm, chớ từ chối dễ dẫn đến khó nói chuyện với sếp mà ko chừng xôi hỏng bỏng không.
Hôm sau đi làm, lại tập trung vào công việc, thời gian trôi vèo vèo, cuối giờ chiều sếp gọi lên bảo có thay đổi kế hoạch, ban giám đốc ở bên này sang bên công ty mẹ bên kia báo cáo về dự án mở rộng, bọn tổng ở bên kia lại cân nhắc về chiến lược mở rộng, có thể là sẽ xây hẳn nhà máy mới làm cơ sở 2 chứ ko phải chỉ mở rộng thêm xưởng nhưng đang kế hoạch bây giờ nữa. Tao bảo ơ đệt, thế mà thay đổi thì công sức làm vừa rồi vứt hết à. Sếp ra vẻ đạo đức nói thì bên trên họ quyết chứ biết đâu được, nhưng nếu xây nhà máy mới thì dự án tương đối lớn đấy, quy mô tương đương như ở đây. Nhìn nét mặt sếp tao biết lão mong chờ lắm 1 dự án to như vậy. Sếp bảo thôi kệ, cứ làm tiếp đi, cũng chỉ mới thông tin như vậy thôi chứ chưa rõ cụ thể thế nào, sang tuần giám đốc về sẽ chỉ đạo tiếp, việc của mình cứ làm sẵn cho gói mở rộng này. Đm, trong lòng có quỷ, lão sếp hẳn là có tham vọng nhưng ko biết có nghĩ rằng nếu một dự án to như vậy chưa chắc đã đến lượt lão cầm trùm, có khi nó cử mẹ vài thằng hàn sang hoặc cho mấy thằng tổng thầu của hàn xây, lúc đó có khi lại ăn cứt. Tao phận dưới, nghĩ thế thôi chứ cũng tặc lưỡi kệ cụ sếp.
Trên xe về, nằm ngủ liu diu nghe bọn đực rựa kêu càng cạc nói phét, có tin nhắn ting ting, lôi ra xem, là Hoa nhắn tin, Hoa hỏi anh đi làm về chưa, tình hình với bạn hóa đơn thế nào rồi. Tao trả lời xóa bỏ khỏi tâm trí và trái tim, ẻm ý quay về mẽo rồi, ra đi ko 1 lời từ biệt. Hoa nhắn lại hihi, có tiếc thương ko. Tao nghĩ bụng là có nhưng trả lời là ko, xa nhau mấy năm rồi mà, gặp lại mang tính bạn bè cũ là chính. Hoa bảo buồn nhỉ, tình yêu đẹp mà ko có kết cục đẹp. Ý nghĩa câu nói thì có vẻ chia sẻ mà tao nghe giọng không thấy có vẻ thông cảm hay sẻ chia lắm, thậm chí còn có đôi phần trào phúng hay vui vui thì đúng hơn. Tao bảo thôi chuyện cũ ko nhắc đến làm gì nữa nhé, em có rảnh ko, tối đi chơi chứ nhỉ. Hoa trả lời ko rảnh, dạo này bận lắm. Ờ, bận thì thôi, tao ko nhắn tin lại.
Tối, mưa, mưa to, mùa này Hà Nội thường có những cơn mưa rào như thế, mưa ào ào cơn nọ qua cơn kia, với cường độ này thì chắc chỉ thêm tí nữa là phố lại thành sông. May mà được 2 chục phút thì ngớt dần rồi tạnh hẳn. Trời mát hẳn, nhạt mồm nhạt miệng sang phòng hàng xóm hỏi hôm nay có đứa nào rủ anh đi ăn gì ko nhỉ. Buồn đang ngồi ôm laptop quay lại kêu hôm qua rủ thì ko đi, nay mưa gió đi đâu được, tao bảo tóm lại là có rủ ko, hoa xanh đâu. Nghe tiếng Hoa xanh từ phòng tắm nói vọng ra bảo đi luôn, chờ tí. Tao ngồi xuống ghế cạnh buồn hỏi xem gì say sưa thế, buồn bảo đang làm việc chứ xem gì, đm chịu khó vl. 5p sau thì thấy Hoa xanh đi ra, mặc mỗi cái áo 2 dây lộ nửa ngực, hở hết hẳn bông hoa, quần sóc thì ko ngắn lắm. Tao nhìn chằm chằm vào ngực bảo đi thôi, ko cần thay đồ đâu. Buồn hỏi ăn gì, tao tự tin bảo ăn gì cũng được, anh mời, đang nhiều tiền. 2 đứa nhìn nhau gật đầu, tao về phòng lấy điện thoại với ví, vừa sờ vào thì điện thoại chuông, Hoa gọi, tao nghe máy, Hoa cười hihi hỏi em đang qua anh, anh có nhà ko. Đệt mợ, chả nhẽ bảo ko thì lại đéo đành, bảo có, chuẩn bị đi ăn đây. Hoa bảo chờ em cùng đi nhé, vkl. Vác mặt dày sang phòng hàng xóm bảo xin lỗi anh bận có việc phải đi luôn, để tí nữa anh về xong đi ăn đêm, hoặc là mai nhé. Gương mặt của 2 ẻm sập xuống, vẻ thất vọng tràn trề làm tao cũng thấy ngượng nghịu vl.
Đi chơi với Hoa, tuyệt nhiên ko nhắc gì đến hóa đơn. Tao hỏi hoa về cái chung cư em đang rao bán, tao kể về bà chị phiên dịch, tất nhiên là bịa ra một tình yêu lạ giữa phi công và máy bay, tình yêu trong sáng, giúp đỡ nhau trong công việc và cuộc sống, tình yêu có giới hạn và khi chạm đến giới hạn rồi 2 người tự rời xa nhau. Hoa nghe xong suýt xoa mãi ko thôi, bảo anh có nhiều mối tình đẹp thế nhỉ. Hoa kể nhà đó là nhà của bố mẹ ẻm, lúc có tiền thì mua bỏ đấy thôi, trước kia ẻm cũng ko quan tâm gì, bây giờ bố mẹ bảo rao bán mà ông bà lại trong sài gòn nên em phải để số đt của em cho khách liên hệ. Tao trêu bán cho anh đi, Hoa bảo thật đấy hả, bán ngay. Tao ngẫm nghĩ hay là mua nhỉ, bao năm đi làm cũng gom góp được ít, đương nhiên là đéo đủ mua nhưng nếu về vay mượn thêm có khi cũng đủ. Tao hỏi Hoa bán bao nhiêu, Hoa bảo giá chung rồi, nếu anh mua em lấy tròn 2 tỷ, full đồ bên trong. Tao bảo đm, tưởng tỷ 2 thì anh còn xét chứ 2 tỷ em để mà dùng nhé. Hoa cười hihi kêu tí về xem nhà đã rồi tính tiếp. Cắt câu chuyện nhà cửa, 2 đứa trò chuyện vớ vẩn, thấy Hoa ko có vẻ gì là con nhà phá sản cho lắm, ăn uống xong lại lòng vòng lượn phố xá, Hoa bảo về chung cư xem nhà đi, tao ừ, cũng muốn quay lại căn phòng của chị phiên dịch ngày xưa xem có thay đổi gì ko.
Đến chung cư, hình ảnh hóa đơn lại xuất hiện trong tâm trí, mái tóc, khuôn mặt, nụ cười, tưởng chừng như ai đó vẫn đang đứng chờ tao ở sảnh, tao thẫn thờ vài giây, Hoa gọi mấy tiếng tao mới giật mình đi theo, Hoa hỏi anh sao thế, tao ko nói. Thang máy lên tầng 8, vào căn phòng cũ, ngày xưa từng ngủ giường này, thậm chí còn chịch nhau với hóa đơn bị vĩnh yên nằm cạnh phát hiện. Tao khẽ tự cười 1 tiếng. Đồ đạc, cách bài trí thay đổi hoàn toàn, nội thất có phần sang trọng hơn nhiều. Tao hỏi ai sắm những đồ này, Hoa bảo bác họ của em, đợt trước có ở nhờ đây để xây nhà, đồ đạc toàn của bác ấy chuyển đến, khi xây nhà mới xong lại sắm toàn bộ đồ mới nên bỏ lại đồ này luôn, thanh lý rẻ lại cho nhà em. Tao gật gù, thảo nào, người có tiền nên đồ của họ cũng chất. Tao kể về ngày xưa bà phiên dịch ở đây màu mè lắm, bà ý ở 1 mình, có lần anh đến chơi thấy quần lót, áo dây, vứt lủng lẳng khắp ghế. Hoa cười hihi, mẹ nó, động đến chủ đề này lại thấy rạo rực, tao ngồi cạnh hoa trên ghế sofa, hỏi han vài câu vô nghĩa rồi nhẹ nhàng khoác tay qua, từng món đồ trên người tuột theo cảm xúc, ngay tại ghế, tao với Hoa mặn nồng, nước rớt ướt đẫm 1 mảng ghế, tiếng rên rỉ chấm dứt, 2 đứa đổ gục vào ôm nhau. Hoa thì thầm bảo em thích anh, thích anh. Tao cũng nói lại anh thích em, Hoa cười hihi bảo mình yêu nhau được ko anh nhỉ. Tao im lặng, đéo ai lại đi hỏi như vậy, nghĩ bụng em này lại say tình rồi đây, hoặc là cơn cực khoái có lẽ còn chưa dứt nên nói nhảm, tao bóp bóp vếu thêm vài cái cho ẻm tỉnh, ai ngờ ẻm lại rên ư ử rồi tự lần mò tụt xuống. Mẹ nó, quả lưỡi thật vkl, sau 5 phút thằng nhỏ lại dựng dậy, tao đẩy ẻm ra bảo em chết với anh, Hoa kêu anh cho em chết luôn đi. Đmm, tao nã cho Hoa nhấc hết cả người, khi cả 2 đổ gục 1 lần nữa, Hoa mặt đỏ phừng phừng, mắt đờ đẫn, miệng thở từng cơn. Có tiếng chuông cửa, vài hồi chuông mới thức tỉnh 2 đứa… Hoa hét lên bảo chờ 1 chút, 2 đứa vội vàng mặc đồ xong thì Hoa ra mở cửa, Tao ở bên trong nghe giọng phụ nữ chắc trung niên rồi, nói chuyện gì đó về có ngườ muốn xem nhà hay mua nhà đéo rõ. 10p sau Hoa mới quay vào kêu mệt ghê, chả nhẽ chụp mấy cái ảnh rồi dán ra ngoài cửa chưa người ta đỡ phải vào xem. Tao thấy hay bảo ơ hay đấy, chụp panorama rồi đi in màu cỡ rộng dán vào cửa ý. Hoa hihi kêu anh chụp hộ em nhé, tao ok bảo em nằm sexy trên ghế đi, có cả ảnh em thì đảm bảo bán được ngay. Hoa bĩu môi.
Cơm no, bò cưỡi, ko có gì thú hơn. Đến 9 rưỡi thì chim cút, Hoa bảo để ẻm chở về, tao bảo ko cần, đi xe ôm được. Tao bắt xe ôm về, đm, đúng là căn phòng đó có vẻ hợp với tao, mà đúng hơn là tòa nhà chung cư đó hợp với tao, địt đứa nào ở chung cư đó cũng thống khoái hết cả thằng người. Về nhà đã gần 10h, mai thứ 6 rồi, làm nốt ngày mai lại được nghỉ. Nằm nhắn tin với Hoa nhăng cuội vài phút rồi cũng vào giấc ngủ Cuối tuàn làm việc với tinh thần thoải mái, túc tắc ngồi làm nốt hồ sơ mời thầu, cứ chuẩn bị kỹ càng cho chắc, hôm trước cầm mấy chục củ của nhà thầu, giả như gói này ko triển khai kể ra cũng ngài ngại, nhưng kệ mẹ, mình đéo ăn xin ăn cướp gì đâu. Chiều sếp lại gọi lên hỏi làm đến đâu rồi, tao bảo để cuối tuần em ở nhà làm nốt là xong, thực ra tao cũng xong mẹ rồi, cứ văn vở thế cho nguy hiểm là chính. Sếp gật gù, dường như nửa muốn nói điều gì lại nửa ko, tao biết ý nói thẳng toẹt mẹ luôn, nếu nó xây dựng nhà máy mới thì liệu nó có chọn tổng thầu Hàn và vài lão hàn làm ban quản lý ko anh, sếp nhìn tao với ánh mắt như kiểu mày cũng nghĩ được điều này à, sếp kêu có thể lắm đấy, tao bảo vậy anh phải chuẩn bị phương án làm thầu phụ thôi. Tao ngửa bài với sếp, sếp nhìn nhìn vài giây rồi bảo ừ, chắc là thế, nhưng vai trò của phòng mình vẫn phải có vì còn vận hành bảo dưỡng về sau, nếu xây nhà máy mới thì phải làm dự toán lại từ đâu hết. Thôi, kệ, chú cứ chuẩn bị sẵn tinh thần là được. Tao vâng dạ lễ phép, trong bụng nghĩ ông tham như chó, bao lần trước chia chác cho tôi như cặc, mặt khác cũng nghĩ có thể lúc trước sếp chưa tin tưởng tao, bây giờ tin tưởng rồi nên cho vào vây cánh, như thế thì ngon.
Về phòng tìm vé xem phim, định bụng tối rủ Hoa đi. Có vài phim hay, mà đéo muốn đặt online, thôi cứ rủ trước rồi tối đến mua vé là được cho chủ động giờ xem. Gọi điện cho Hoa, ko thấy nghe máy, gọi lại, cũng đéo nghe. Mất hết cả hứng. Lúc trên xe đang đường về mới thấy ẻm gọi lại kêu để dt trong cốp, có việc gì thế anh, tao bảo tối đi xem phim nhé, ẻm kêu nay bận rồi vì ra đón bố mẹ, bố mẹ từ sài gòn về. Tao trêu ơ ko đi trốn nợ nữa à, hoa cười hihi kêu cái đấy em chịu. Thế là vác dái về không, tắm giặt xong lại đi làm suất cơm bụi, cơm hôm nay nấu ăn như rơm khô, nuốt cố cho đầy bụng mà cũng chỉ ăn được nửa suất. Ăn xong cảm giác đói như chưa ăn Vĩnh yên nhắn tin hỏi han các thứ, tao trả lời anh ổn, những cái đã cũ anh đã đẩy về dĩ vãng, anh thì vẫn ở hiện tại và sống cho tương lai. Vĩnh yên rủ tao về đấy chơi, tao đéo. Rút kinh nghiệm sâu sắc từ hóa đơn rồi, giờ mà léng phéng ngậm thêm vĩnh yên vào xong lại thêm 1 lần như hóa đơn nữa thì có phát rồ. Ấy vậy mà trong 1 thoáng suy nghĩ tao lại nghĩ, kể ra lấy vợ mà lấy 1 người như vĩnh yên thì rất tuyệt đấy chứ… Cuối tuần về quê, làng quê yên bình mộc mạc mùa nắng hạ, nông thôn mới bây giờ ko còn vẻ bình dị như thuở nọ, nhà 3-4 tầng đua nhau mọc, đường bê tông phẳng lì, xe máy ô tô đầy rẫy. Ấy là ban ngày, nhưng buổi tối vẫn cái vẻ yên ắng khác thường. Mấy thằng bạn rủ nhau ra bờ kênh ngồi uống beer cho đổi gió, vài thằng già toàn dân xây dựng thằng nào cũng chưa vợ vẫn tụ tập cùng nhau suốt. Triền đê thoải, soi tìm kỹ bãi phẳng sạch trải áo mưa ra ngồi, bàn chuyện tào lao thấy cũng nhã lắm. Bỗng một thằng hỏi ơ hình như con A sắp cưới hả, cả bọn nhao nhao, con A ở đây là ng yêu cũ của 1 thằng bạn tao, mà nói ng yêu cũ cũng đéo phải vì loằng ngoằng lắm. Chuyện là từ những năm thập niên 90, có sự vụ kỳ lạ, thằng bạn năm ấy 6-7 tuổi ở nhà chơi một mình cho bố mẹ đi làm đồng, nó có một người chị gái khi ấy tầm 14 15 tuổi cũng theo bố mẹ ra đồng, nhà nó nằm ở chân một quả đồi nhỏ, tương đối biệt lập, xung quanh toàn ao chuông, bờ bụi, đường đi vào chỉ có 1 lối mòn duy nhất. Cỡ 10h sáng bỗng có 1 đứa bé lững chững tầm 3 tuổi chạy lại hỏi chị Linh, đúng tên của chị gái nó, nó bảo chị Linh ko ở nhà, con bé cứ nằng nặc đòi vào tìm chị Linh. Cu cậu ko biết làm sao đành cho bé vào, con chó dữ dằn thường ngày thấy bé vào bỗng chồm chồm lên quẫy đuôi, khác hẳn với kiểu ăng ẳng thường thấy. Cu cậu chơi cùng con bé đến trưa thì bố mẹ với chị Linh đi làm về, kể lại với bố mẹ về con bé này, ông bà hốt hoảng vội vào xem. Nhìn thấy chị Linh con bé bảo ko phải chị Linh này, chị Linh khác cơ rồi òa khóc. Cả nhà một phen sốt sắng, dỗ mãi nó mới nín, hỏi nó ở đâu, ai đưa đến đây thì nó bảo ở xa bên kia, tự đi một mình. Mẹ kiếp, thời ấy nếu 1 mình đi vào nhà cu cậu thì có người lớn cũng sợ, đi qua đường đầy ao, đầm, mồ hoang, bụi bặm, rắn rết, thế mà con bé đi một mình vào được, thật là khó tin. Cả nhà nấu cơm xong, con bé ăn hết bát ngon lành lại bi bô chơi, chạy phá như ở nhà mình quen thuộc lắm. Bố mẹ cu cậu đi hỏi dò khắp xung quanh, người nọ đồn sang người kia đến nửa buổi chiều vẫn ko ai biết, mãi đến lúc định bảo lên loa phát thanh của xã thì có ông làm bưu chính đến nhận ra con bé vì thường đưa thư gửi cho nhà bé, ông bảo nhà con bé bên kia cánh đồng, đi theo đường đồng cũng phải gần 3km, thế mà một mình nó đi được đúng là giỏi. Cả nhà đạp xe chở con bé cùng ông bưu chính dẫn đường, 2 chị em thằng bạn tao cũng đèo nhau 1 xe đạp đi sang. Gần đến nơi thấy rất đông người, cả máy xúc đang đào bới, hụp lặn dưới mấy cái ao to, hỏi tìm gì đấy thì có người bảo tìm con bé trẻ con ngã ao, ông bưu chính bảo có phải con bé con này ko. Lúc ấy con bé đang ngồi giữa bố mẹ thằng bạn nên ko ai để ý, người ta nhận ra, hô hoán ầm lên, tất cả xúm lại định tẩn cho bố mẹ cu cậu 1 trận vì nghĩ bắt cóc, may có ông bưu chính giải thích ra nhẽ. Bố mẹ con bé đang khóc ngất lên ngất xuống thấy con mừng hơn bắt được vàng, vội vã mời cả nhà thằng bạn tao về nhà nói chuyện.
Nhà e A lúc đó rất giàu, mẹ làm buôn bán, bố làm công trình xây dựng, giàu nổi tiếng vùng đó. Nguyên do là sáng hôm đó mẹ A đang bón cơm cho con thì chạy vào nhà chị Linh nào đó làm gì ko biết, dặn con đứng im đấy chờ, con bé chả hiểu sao loăng quăng đi, thế là cứ đi một mạch sang tận bên này.
Bố mẹ A xin phép cho A làm con trụ bóng bởi duyên số, bố mẹ thằng bạn tao đồng ý, vậy là 2 gia đình qua lại. Thời gian mười mấy năm trôi đi, thằng bạn tao coi A như 1 đứa em gái cho đến khi A vào đại học. Đéo hiểu tình cảm nảy sinh thế nào 2 đứa yêu nhau và tất nhiên gia đình ngăn cấm. 2 đứa cố yêu, dòng giã mấy năm như vậy gia đình ko nghe, thằng bạn tao chán bỏ đi công trình xa tít, để lại sau lưng một chuyện tình buồn rười rượi. Đợt vừa rồi nó về, thấy nó vẫn chở A đi chơi, mọi người lại xì xào bàn tán, vậy mà hôm nay nghe tin A sắp lấy chồng, ko biết thằng bạn có đau lòng ko.
Tao hỏi vô duyên, mày đã chén em A chưa, có vài anh em thân thiết ở đây nói thật đi. Thằng bạn bảo thân cái lồn, uống đi. Cả bọn lại nâng lon uống cạn, ném vỏ lon xuống dòng nước trôi, một ngôi sang băng cháy vụt qua, tất cả tự dưng im lặng, có lẽ thằng nào cũng đang ước cho mình 1 điều ước. Tao cũng ước… Rồi cũng có kết quả về dự án, vẫn quyết định là mở rộng ở nhà máy hiện trạng.
Hồ sơ mời thầu cũng đã được tung ra. 2 hôm sau thì tao lại nhận được điện thoại của lão giám đốc thầu phụ, lão lại hẹn gặp. Ừ thì gặp. Đi làm về qua thẳng quán café, lão giám đốc và em kinh doanh đã ngồi chờ sẵn. Cũng ko rườm rà nhiều nữa, sau vài câu xã giao thì lão ngỏ ý muốn tao hỗ trợ bên lão làm báo giá luôn. Đm, đây chính là ép người mà. Tao phải nói vòng vo rằng khi mở thầu sẽ mở công khai các nhà thầu cùng lúc, do vậy báo giá tất cả đều biết chứ ko phải được bóc trước. Lão gật gù bảo anh cũng biết việc này, có điều em là người trong cuộc em hiểu rõ cần làm những gì, vì công trình mở rộng ko giống như xây mới, còn phải cải tạo các phần hiện trạng nữa. Chẹp, nghĩ bụng chắc cũng là sếp tao chỉ cho lão bài này rồi. Nhấp ly café, hút điếu thuốc trầm ngâm. Có vẻ không khí hơi nặng nên tóc ngắn lúc này mới mở miệng nói 1 câu, anh thuê nhà ở một mình ạ, tao bảo ừ, ở một mình quen rồi, thẩm du cho thoái mái. Tóc ngắn cười, lão giám đốc cũng cười. Đò đưa qua vài câu chuyện vớ vẩn cho thoải mái tinh thần, rồi lão giám đốc lại nói, công cán làm báo giá thế nào chú cứ báo giúp, hay cần người hỗ trợ thì anh sẽ cử mấy đồng chí bên anh hỗ trợ, dự án này bên anh rất tha thiết, anh cũng nói chuyện với chỗ sếp em rồi, sếp bảo cứ gặp em trình bày. VL, vừa ngọt vừa nhạt đây mà. Tao nói cứng là cái này em ko giúp được, em chỉ có thể chỉ cho bên anh kỹ càng hơn khi bên anh khảo sát thôi ạ. Lão cười cười bảo ừ, có gì hỗ trợ anh nhé. Ngồi thêm 15p thì tạm biệt, tao về nhà, vừa về đến nhà thì em tóc ngắn gọi, ẻm bảo muốn mời tao đi ăn theo phương diện bạn bè thôi, ko liên quan đến công việc. Tao từ chối.
Tắm giặt xong chuẩn bị đi ăn cơm bụi thì thấy sếp gọi điện. Sếp hỏi bên công ty X gặp chú chưa, tao bảo em vừa gặp, họ muốn mình làm báo giá giúp họ, như thế hơi khó ạ. Sếp bảo có gì mà khó, quân xanh để anh lo, chú cứ làm khối lượng đi, chủ yếu để cân đối so với ngân sách, bọn nó đéo biết làm đâu. Chết mẹ, thế là rượu mời đéo uống lại uống rượu mua rồi, đành phải than nghèo kể khó, tao than vãn là làm thế mất nhiều thời gian, vất vả, mình em làm mệt lắm.
Sếp bảo được rồi, anh sẽ bảo nhà thầu liên hệ lại chú, có khó khăn gì cứ bảo thẳng bọn nó. Tắt máy, địt cụ sếp, dự án này ko chia đẹp cho bố thì bố đổ cứt vào xe.
Không phải chờ đợi lâu, tay giám đốc nhà thầu gọi lại sau đó 10p. Lão bảo anh vừa đi có công chuyện bận, anh ủy nhiệm cho tóc ngắn gặp em, có gì em cứ trao đổi với tóc ngắn nhé, anh em mình gặp nhau sau, anh cảm ơn em trước.
Dứt cuộc điện thoại cũng là lúc nhận được tin nhắn của tóc ngắn. Em chờ anh ở quán X, chỗ Y. Hi vọng mình hợp tác ạ, hihi. Vậy là trên đe, dưới bím, tránh đéo đâu được bây giờ, lại thay quần áo, xách dái lên và đi.
Quán ăn sang chảnh, em tóc ngắn đang ngồi chờ sẵn, tươi cười chào đón hơn cả nhân viên quán. Chọn 1 bàn view đẹp, ẻm đưa thực đơn bảo tao gọi, tao bảo em gọi hộ anh, việc ăn uống anh dễ dãi, ăn thế nào cũng được. Tóc ngắn tủm tỉm cười trông rất duyên và gọi đồ. Dân kinh doanh tao cũng gặp nhiều, bọn này đa phần da mặt dày, đấy là nói một cách thô tục còn nói lịch sự thì là kỹ năng mềm tốt. Tao hỏi em có ng yêu chưa, ẻm bảo chưa anh, công việc bận rộn quá ko có thời gian mà yêu. Tao đoán trước được câu trả lời rồi nên cũng chuẩn bị sẵn câu hỏi tiếp theo. Thế bao giờ mới định yêu, tóc ngắn bảo cái này chờ duyên anh ạ, hihi. Tao lại hỏi thế nào là duyên, ẻm nhanh như chớp nói như anh em mình gặp nhau, biết nhau thế này là có duyên rồi, hihi. Đúng giọng dân sales.
Ngồi ăn vớ vẩn, uống beer, ẻm cũng uống cùng tao, sau 2, 3 lần cạch cốc thì ẻm mới nói chuyện dự án, tao bảo các sếp làm việc với nhau cả rồi thì anh quan trọng gì, tóc ngắn lại tủm tỉm cười bảo anh mới là chính chứ ạ, các sếp chỉ ở trên quyết về chính sách thôi, sếp em cũng giao cho em nhiệm vụ hỗ trợ anh, có vấn đề gì anh cứ nói thẳng với em ạ. Tao im lặng, ăn ăn uống uống, cạn cốc tao hỏi toẹt thế anh làm báo giá cho bên em thì anh được trả bao nhiêu tiền… Tóc ngắn trả lời thông minh mà gãy gọn rằng dạ anh cứ đề xuất ạ, em nghĩ sếp em ko từ chối trả cho anh thù lao hợp lý đâu. Bố khỉ, biết thế đéo nào là hợp lý, tao bảo vậy thôi, bên em tự làm cho nó sát giá. Tao lại hùng hục gắp và uống.
Tóc ngắn có vẻ hơi bất ngờ về thái độ, sau vài chục giây ngồi cười không thì em ấy bảo để em xin ý kiến sếp anh nhé. Tao ko trả lời, ẻm đứng dậy ra ngoài gọi điện. Đéo mẹ, đã đến nước này cứ thẳng thắn mà phật, đằng nào sếp cũng chấm bọn này rồi, vì nó sợ báo giá thiếu hạng mục hoặc ko lường trước được hết biện pháp thi công nên mới nhờ đến tao, mà đéo nhờ đến tao thì nhờ được thằng nào khác nữa. Sếp chắc chắn cũng éo bao giờ dám chỉ thị tao làm việc này. 5 phút sau Tóc ngắn vào cười trước rồi nói sau, đúng là những nụ cười công nghiệp của sale. Ẻm bảo sếp em vừa truyền đạt, bên em sẽ cử người hỗ trợ anh lập báo giá, ngoài ra có bồi dưỡng anh một số. Tao nghe xong, gật đầu rồi đưa cốc định uống mà hết mẹ beer, Tóc ngắn rót beer giúp tao, định bảo là anh cần em hỗ trợ nhưng như thế thì bựa quá, mất mẹ vẻ nghiêm túc. Vậy là chỉ cạch cốc, uống. Câu chuyện từ đó không còn là về công việc nữa mà chỉ về cuộc sống, thời sự, tình yêu, hôn nhân và gia đình. Nói chung Tóc ngắn thuộc dạng trải nghiệm nhiều, có kiến thức, nói chuyện biết chiều lòng khách hàng, nhưng tất cả là giả tạo, cái vẻ giả tạo mà em bắt buộc phải như thế, giống như mấy thím trong showbiz, lúc nào bề ngoài cũng chảnh, đẹp, ăn nói lịch thiệp.
Nhưng sau ống kính, ở một góc khuất nào đó lại địt bọp ầm ầm.
Về nhà nằm vắt chân chữ ngũ, vừa nghe nhạc vừa mường tượng ra những việc sắp phải làm. Bỗng có tin nhắn, là Hoa. Hoa bảo tối anh đi đâu đấy, em qua nhà anh mà ko gặp. Tao trả lời anh đi có việc, sao ko gọi cho anh. Hoa nhắn lại dạ em mua tặng anh cái áo, đem qua, ko gặp, mà lúc đó em có chuyện nên về luôn. Anh dạo này bận hay sao mà làm cả buổi tối. Ồ, đây đích thị làm thăm dò, kiểu hỏi khác thường như vậy chắc chắn là dò la hoặc hỏi thử. Suy ra Hoa đã biết điều gì về tao, hay là Hoa thấy tao đi với Tóc ngắn nhỉ. Như vậy tao phải nói thật sự việc ra mới được, tránh hoài nghi vô cớ. Tao nhắn tin kể lại chuyện tối đi gặp gái của nhà thầu. Lịch sự, đàng hoàng. Hoa vẫn nhắn lại giả vờ như ko biết gì, thế ạ, có bận lắm ko anh, em có làm tốn thời gian của anh ko. Chả nhẽ bảo hỏi như lồn. Tao ko trả lời. 10 phút sau Hoa mới nhắn là tối em thấy anh đứng cùng 1 bạn gái tóc ngắn, cao, xinh, hihi…Đấy, bố đoán được ngay mà, may mình ko nhắn lòng vòng. Tao lại giở vài chiêu xu nịnh, đại khái là ko xinh bằng em, em trắng hơn…Hoa xem xong chỉ có nước cười tít mắt mà chảy nước cả trên cả dưới mà thôi.
Tuần đó tao dẫn 2 thằng nhà thầu khảo sát và bảo chúng nó làm xong nộp cho tao để tao kiểm tra, 2 thằng beep này chắc cũng được chỉ thị nên gửi bản excel chỉ có khối lượng chứ ko có giá, ừ thì kệ mẹ nó vậy, việc tiền nong mình cũng ko quyết được, để sếp quyết. Đương nhiên có khối lượng thì tao cũng ra được giá dự toán thi công của tao, so với giá ngân sách tao báo sếp thì thấp hơn nhiều. Đến ngày mở thầu, thật bất ngờ xuất hiện một thằng công ty đầu buồi ở đâu báo giá lại thấp hơn nhà thầu của sếp đã chọn… (Ghi chú cho một số mày đọc mà đéo hiểu đang viết chuyện gì. Đây là hậu hóa đơn, phần thứ 3 của tam bộ đơn khúc. Bọn mày có thể xem lại trên tường của tao có post hướng dẫn đọc. Tao hơi gà về FB. Mới gắn hasttag cho bọn mày tiện theo dõi) Sau khi giá rổ công khai, cảm giác có ánh mắt của tay giám đốc, cả ánh mắt của sếp tao đều nhìn sang tao, kiểu như tao là thằng làm ra trò này thì phải. Tao tạm thời im lặng, vào lúc này càng nói gì ra thì càng thể hiện mình có tội. Vẫn là kiểu đấu giá và thuyết minh, nhưng còn lạ đéo gì bọn hàn này, nó chỉ thích giá thấp. Mặc dù mấy thằng hàn ko quan tâm đến mà giao hết cho phòng tao kết hợp với phòng mua hàng đánh giá lựa chọn rồi báo cáo lại Hàn chứ nó ko trực tiếp tham gia. Giải lao, Sếp tao bước vội ra ngoài, theo ngay sau đó là ông sếp bên phòng mua hàng, 2 lão chui vào phòng hút thuốc nói chuyện, ko rõ là trao đổi thế nào. Tao cũng định vào làm điếu nhưng thấy 2 vị ở trỏng nên thôi, nhịn mồm tí chờ các sếp ra vậy. Ấy thế mà vài phút sau có điện thoại luôn, là sếp, sếp bảo vào phòng hút thuốc trao đổi. Tao vội vào, 2 lão mặt nhăn như khỉ, nghe tiếng lão trưởng phòng mua hàng đang nói “ Bọn này tôi cũng ko biết gì về nó”. Thấy tao, lão dừng luôn ko nói nữa.
Châm điếu thuốc, kéo vài hơi rồi sếp mới nói, chú biết bọn nhà thầu thấp nhất đấy ko. Tao đoán được câu hỏi này rồi nên bình tĩnh trả lời, Em làm với anh bao lâu rồi, cái nhỏ tí bằng móng tay em cũng chưa bao giờ qua mặt anh, huống gì là cái này. Sếp nghĩ nghĩ mấy giây rồi gật đầu, sếp nói tiếp về cơ bản thì ko thể báo cáo lên giám đốc rằng thằng trúng thầu ko phải thằng thấp nhất được. Giờ phải xử lý trường hợp kia thế nào. Cả 3 đều im lặng hút thuốc, lão sếp mua hàng hết điếu dụi tàn trước kêu về đánh giá tiêu chí của bên tôi thì họ dễ chuẩn bị hồ sơ lắm, vậy nên quan trọng là đánh giá kỹ thuật của bên ông thôi, nói xong lão đi ra ngoài, như kiểu nhường chỗ và đẩy trách nhiệm lên cho sếp tao. Rút thêm điếu thuốc nữa, tao bảo sếp bây giờ phải xem cụ thể báo giá, chắc chắn bọn giá thấp kia sẽ thiếu hạng mục vì bọn nó ko được khảo sát, bây giờ mình sẽ đưa hạng mục ấy vào, áp theo chính giá của bọn nó nếu có hoặc ko lấy giá tham khảo của 2 nhà thầu kia. Khi đó thì tổng giá sẽ cao hơn nhà thầu của mình là chắc. Sếp nhìn nhìn tao rồi bảo hay đấy, nhưng nếu tổng giá nó vẫn thấp hơn thì sao, tao trả lời thế thì phải gọi nó gặp riêng rồi ạ. Sếp bảo thôi được rồi, cho chú 1 tuần có thể đánh giá kịp ko, tao gật đầu, lúc này nghĩ bụng lấy chính báo giá của mình làm gốc để so sánh, chắc vài ngày là xong chứ cần gì tuần.
Đăng bởi:
Miêu tiểu miêu