Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-95
Phần 3. Hậu Hóa đơn chương 5
2 đứa đi lượn lòng vòng hà nội, ẻm kêu anh có biết lâu lắm em ko được đi xe máy, có khi quên mất đi xe rồi, lại còn hồn nhiên bảo anh lấy xe SH ko em cho, hôm về thấy để ở nhà bụi dày 5cm rồi, tao đưa tay sờ sờ đùi bảo em ở nhà thì anh lấy cả xe cả người, em đi thì anh chỉ lấy em thôi. Hóa đơn bẹo sườn phát đau vl, cái tên đốn mạt này, sao em ko thể quên anh hay hết yêu anh được nhỉ, hóa đơn ôm rồi xiết chặt vòng tay, tao còn nghe thấy tiếng tim ẻm đập cùng nhịp với tim tao.
Buổi trưa 2 đứa tìm 1 quán ăn trông khá đẹp, rộng rải, sang chảnh. Gọi vài món, tao bảo hôm nay ko say ko về nhé, hóa đơn kêu ok luôn, xem phong độ của anh có giảm sút tí nào ko, chờ 10p món ăn mới ra, tao nhìn về hướng nhân viên bê ra, thế beep nào lại chạm 1 đôi mắt quen thuộc của 1 người đang bước từ cầu thang tầng trên xuống, mắt chạm mắt, tao quay đi chỗ khác, trong đầu cầu mong yêu nữ này đừng bước qua đây, tao chả ngại gì nhưng sợ làm phá vỡ không gian lãng mạn của hóa đơn, nhưng trời ko chiều lòng người, tiếng giày cao gót cộp cộp tiến lại gần, gương mặt xinh đẹp, phong cách chanh sả, miệng cười tươi bảo ơ anh cũng ăn ở đây à, mà anh nghỉ công ty sao ko chào em 1 tiếng… Mợ nó, sao hôm nay là ngày gì gặp cố nhân giờ lại gặp luôn người yêu cũ. Tao đành cười giả lả bảo anh bị đuổi việc, mặt mũi nào mà chào em. Người cũ vẫn hihi kêu ai bảo đa tình quá. Hóa đơn trong 1 chớp mắt liếc nhìn tao kiểu như á, bà bắt sống mày nhé. Tao phải phân minh ngay, giới thiệu với hóa đơn đây là Luật, người yêu cũ của anh, từ hồi anh còn sinh viên. Giới thiệu với Luật, đây là hóa đơn, là người yêu cũ, à ko, là ng yêu trong tâm tưởng của anh. 2 chị em làm quen nhau đi, hôm nay là có duyên mới chạm mặt, 2 chị em cố gắng hiểu nhau, sau về chung 1 nhà thì bảo ban nhường nhịn nhau, sống cho hòa hợp. Tao vừa nói xong thì 4 con mắt hình viên đạn nhìn tao, đành vội vàng né luôn bảo anh ra ngoài hút điếu thuốc, Luật ngồi luôn đây đi. Tao té nhanh. Ra đến cửa rồi mồ hôi mới chảy ròng ròng, mẹ, vừa rồi mình chém gió kinh quá… Ko thể trốn được mãi, đứng hút hết điếu thuốc và cố lấn cấn thêm tí thì cũng phải vào. Giữ vẻ mặt bình thản nhất có thể, vào bàn đã thấy hóa đơn với luật đang chị chị em em, tao gật đầu bảo Luật hơn tuổi hóa đơn lại là người cũ hơn nên xưng chị là đúng, 2 em có kể xấu gì anh ko, mà hình như Luật ko phải đi một mình chứ nhỉ. Luật liếc mắt sang kêu anh ko cần đuổi khéo, em nhường lại không gian cho 2 người đây. Luật đứng dậy định đi thì Hóa đơn níu lại bảo từ đã, em đang hỏi thêm chút về cuộc sống bên mẽo, em ở Canada hơi buồn. Thế là 2 đứa nó lại kể chuyện trời tây, coi tao như người thừa. Tao gắp ăn một mình, tự rót beer uống 1 mình, chán đời, 5 phút sau chúng nó vẫn chưa xong, tao cáu quá bèn nói ko biết trai tây có ga lăng như trong sách vở ko nhỉ, hóa đơn lúc này mới dừng lại quay sang tao bảo ga lăng hơn anh nhiều, đồ nhỏ mọn. Mẹ nó nữa, đúng là tình yêu ko có lỗi mà lỗi ở người yêu cũ đây mà. Tao quay sang hỏi Luật rằng trai mỹ có khỏe ko em, Luật trả lời luôn là em ko biết, đã được thử lần nào đâu. Tao quay sang hóa đơn đang định hỏi trai Canada có khỏe ko, chưa kịp hỏi thì hóa đơn đã kêu trật tự. Tao lại cúi đầu gắp 1 miếng, làm 1 hớp beer, đm, đéo cho nói thì thôi. Thái độ của tạo có vẻ khiến Luật ngạc nhiên, Luật tủm tỉm cười bảo hình như anh ta chưa từng nghe lời ai như thế. Hóa đơn ửng hồng mặt một chút vẻ nhưng hãnh diện lắm. Mẹ kiếp, cuối cùng thêm 10p nữa thì Luật cũng đứng dậy bảo 2 người dùng tự nhiên nhé rồi cười chào chim cút.
Giờ thì hóa đơn mới quay sang hỏi tao là có đúng ng yêu cũ của anh ko, vì sao lại chia tay, em thấy xinh xắn vui vẻ mà. Tao lắc đầu rồi bảo vạn sự tùy duyên.
Hóa đơn kêu duyên cái đầu anh, kể đi xem nào. Thế là vừa ăn vừa kể hết cả tiếng đồng hồ. Nghe xong hóa đơn bảo tiếc nhỉ, chuyện tình đẹp thế mà cũng ko có kết cục hạnh phúc. Tao nghĩ bụng qua lời kể của tao thì lo chả đẹp, tao kể thêm cà phấn, cả bắc ninh vào xem có đẹp ko, chưa kể bao chuyện khác đã được tô vẽ thêm.
2 đứa đứng dậy, tao ra thanh toán tiền thì em nhân viên kêu ko cần thanh toán, chị quản lý bảo chị ấy mời. Tao hỏi chị nào thì cháu nó kêu là chị nãy ngồi cùng bàn anh ấy, em tưởng anh là bạn. Tao gật đầu rồi nói thế à, anh mới từ bển về nên ko biết, ko ngờ Luật làm ở đây. Em nhân viên nhìn tao ngờ hoặc nói ko phải chị ý làm ở đây mà là nhà hàng này của chị ý, đúng hơn thì là của chồng chị ấy bên mỹ, thế anh cũng là bạn của chồng chị ấy à. Tao lơ mơ hiểu, xong thấy hóa đơn nhìn nhìn tao nên ko hỏi thêm nữa mà cảm ơn rồi lượn. Ra cửa hóa đơn hỏi ơ sao chị ấy có chồng rồi anh, tao lắc đầu bảo ko biết, chia tay lâu lắm rồi có liên hệ gì đâu… Trong lòng thầm nghĩ, kể ra cũng đáng cho Luật lắm chứ, đi mẽo ko ở được, về VN vẫn lại có cái nhà hàng to vật thế này, thôi thì cũng mừng cho ẻm.
Đi về, tao hỏi Hóa đơn là giờ đi đâu, hóa đơn bảo về nhà em nghỉ ngơi rồi xem có chỗ nào hay hay, anh nghỉ phép được ko, 2 đứa mình đi chơi vài ngày nhé.
Tao ko nói gì, suy nghĩ, cần phải suy nghĩ, có nên nhúng vào hay ko, hay là coi như vui chơi qua đường vài ngày, ko được, với ai chứ với hóa đơn tao ko làm được như thế, tao sợ nhúng vào rồi ko rút được ra, lại sầu thương mấy độ, một lần vui khiến trăm lần buồn. Chở hóa đơn về, tao bảo em nghỉ ngơi đi, anh về nhà anh, tối đi xem phim nhé, chắc anh ko nghỉ phép được đâu, đợt này nhiều việc. Hóa đơn lại xăm soi ánh mắt vào tao, tao ko dám nhìn lại, quay mặt đi, hóa đơn bảo một tiếng đứt đoạn Anh… rồi lặng lẽ quay lưng. Tao cũng vút ga phóng vội, muốn chạy trốn khỏi trái đất này ngay tức khắc.
Về nhà nằm bẹp xuống giường, thấy tâm trạng ko hề thoải mái. Hôm nay là thứ 7, thường thường thì ngày nghỉ của tao rất sảng khoái vì được ngủ đủ giấc, đi ăn đi chơi ko nghĩ ngợi, đầu óc thanh thản ko âu lo công việc. Hôm nay thì hoàn toàn khác, gặp lại người xưa mà trong lòng cứ nửa mừng nửa sợ, nửa muốn nửa không. Nghĩ nhiều đau đầu, ngủ lúc nào ko hay, tỉnh dậy bởi tiếng gõ cửa cộc cộc và tiếng gọi nheo nhéo của Hoa Xanh. Lồm cồm bò dậy mở cửa, hoa xanh hớt hả bảo anh cho em vay tiền, em có việc gấp. Tao hỏi bao nhiêu, Xanh kêu 4 triệu. Tao vào mở mở ví vét hết tiền ra kiểm tra, còn hơn 3 triệu. Tao bảo còn sẵn có chừng này, cầm 3 triệu nhé, Xanh kêu vâng cũng được, em mượn mai em trả. Tao đưa luôn. Xanh quay về phòng ẻm, được vài bước lại quay đầu hỏi ơ anh ko hỏi em vay tiền làm gì à, tao cười, hỏi làm đéo gì, mục đích của em là vay tiền, anh hoặc là cho vay hoặc là ko cho vay, em làm gì kệ cha em chứ anh hơi đâu quan tâm. Xanh hihi cười nói thú vị thật, em cảm ơn nhé, mai em trả. Tao nói ko trả thì anh hấp diêm trừ nợ đấy, xanh vào phòng ẻm rồi vẫn cố nói, anh dám hấp thì em cho thêm tiền… Ngó đồng hồ đã 4h chiều, châm điếu thuốc phì phèo. Thôi, chắc là ko nên gặp hóa đơn nữa, ko nên gieo rắc tương tư làm gì. Quyết định là vậy, tao đi tắm giặt sớm sủa rồi alo mấy thằng bạn rủ đi nhậu. Mấy thằng mõm nhôm ko thằng nào từ chối. Sơ mi đóng thùng đàng hoàng, tao hẹn chúng nó ở quán gần nhà tao, chúng nó bảo ông khôn thế lúc éo nào cũng chọn quán gần nhà, tao bảo thế chúng mày chọn quán đi bố đến, thằng beep nào cũng kêu thôi ngồi đấy quen rồi cũng được. Đấy, con người đéo bao giờ hài lòng với người khác, lúc nào cũng có tư tưởng sợ thiệt hơn, nhưng giao cho thì lại đéo muốn làm. Hẹn lũ beep 6h, nằm huýt sáo véo von mỏi mồm mới được có 15p, rảnh háng qua phòng Xanh buôn chuyện cho vui, thấy em đang trang điểm, váy vóc hở hang sang chảnh vl. Tao hỏi đi đâu mà diện thế, Xanh bảo đi sinh nhật bạn, trong túi còn ít tiền ko tự tin nên vay tạm anh, tối ko dùng đến em lại trả. Tao ngồi ngắm ẻm trang điểm, đúng là ko có người phụ nữ xấu thật. Tào lao bí đao đến 5h30 thì ẻm bảo anh về đi để em còn đi chứ, định chiếm phòng của em à. Bố sư nó, ko nể nang gì mà nói khéo 1 câu sao phải đuổi phũ phàng thế.
Lại về phòng nằm xem điện thoại, thế chó nào ko cầm đến đt thì thôi, vừa cầm điện thoại phát thì có điện thoại. Là Hoa gọi, Hoa hỏi đang làm gì, tao chém bừa là đang nằm nghĩ đến em, ko biết có nên rủ em đi ăn tối ko. Hoa cười bảo rủ đi đừng ngại, anh ko rủ em thì em rủ anh đấy. Tao bảo ok, qua anh luôn đi, anh có hẹn với vài thằng bạn nhậu, em ngồi cùng có ngại ko. Hoa bảo mời thật ko thế, tao bảo thật, thế là Hoa qua. Tao cũng nhấc mông dậy ra quán ngồi trước, hơn 6h thì Hoa đến, ẻm mặc áo phông trắng với chân váy xòe màu đen dài quá gối.
Tao ra đón, khen vài câu thật lòng và vài câu tâng bốc, hoa cười sướng. Ngồi trà nước chờ lũ kia, tao hỏi em xem anh có thể thay thế được thằng beep ham phú phụ bần lúc trước ko, Hoa nhíu mày nói anh đừng nhắc chuyện đó nữa, chuyện gì vui vẻ đi khác đi, chẳng hạn như tối qua anh đi chơi với tinder có làm hại con gái nhà người ta ko. Tao lắc đầu thểu não nói em xem thường nhân cách của anh thế sao, anh chỉ có cảm xúc với mình em thôi. ĐM, lời nói ko mất tiền mua, tội gì ko chém gió. Hoa ửng đỏ mặt ko nói nữa. 2 thằng bạn lồn phi xe máy đến cười nói bỗ bã, thấy Hoa thì tròn mắt hỏi ai đây, tao bảo bừa là người yêu, 1 trong 2 thằng nói thế em Nga đâu, em Hương, em Quỳnh nữa.
Hoa liếc mắt nhìn tao, tao bảo em đừng tin lời bọn này làm gì. Tao ngẩng mặt hỏi 2 thằng beep là thằng X đâu rồi, thằng beep bảo nó kêu đi đón bạn gái mà, à kia nó đến rồi kìa. Ôi đm, thằng bạn lồn, tao tròn mắt nhìn, người nó dẫn theo chính là em Xanh, thế là thế beep nào đây… Xanh cũng nhìn thấy tao và nhanh chóng nhận ra, nhưng ẻm chỉ bỡ ngỡ cỡ 1 giây rồi lại bình thường trở lại, tao thôi cứ coi như ko quen, thằng bạn giới thiệu xanh là bạn, đi cùng cho vui. Cuộc nhậu diễn ra đầm ấm hòa đồng, tao và xanh vẫn coi như ko quen. Ăn xong thì bọn tao vẫn theo phong cách dưa góp, 2 chị em gái ko phải đóng còn đâu bổ đều, từ lâu nay với bạn bè đều như thế. Chia tiền xong thì thằng kia đưa em xanh đi, tao đéo biết là đưa đi đâu. Tao rủ Hoa ra trà đá ngồi cho mát, phê pháo bí bách. Hoa cũng đồng ý, vậy là cả bọn ra trà đá ngồi. Một lúc sau thì 2 thằng beep cũng lượn, còn lại tao và Hoa hỏi han nhau vài chuyện linh tinh. Lúc này lại cảm thấy trong lòng hơi ức chế vụ em Xanh, tao buột miệng kể về Xanh cho Hoa nghe, Hoa nghe xong cười mỉm bảo kệ đi anh, nhiều lúc cuộc sống là thế, chỉ người trong cuộc cũng hiểu, ngay bản thân anh tối qua hẹn hò với tinder rồi tối nay lại hò hẹn với em đấy thôi. Tao thở dài, cũng ko muốn cãi lý với nhau làm gì, nhưng cảm giác bị lừa dối cay lắm, tao đã trải qua rồi và hiểu rõ điều này. Thôi tạm thời kệ mẹ nó vậy, chờ 1 lời giải thích từ phía Xanh xem sao. Ngồi thêm lúc thì tao đứng dậy, hỏi khéo Hoa là đã phải về chưa, Hoa kêu vầng, cũng muộn rồi, em về, hẹn anh sau nhé, cảm ơn anh về bữa ăn hôm nay, em vẫn đang nợ anh 1 bữa. Ơ địt cụ, lẽ ra phải là em chưa muốn về hoặc vẫn sớm mà anh, nói thế để tao còn lôi về phòng rồi quật chứ. Thế là ẻm về, tao thật đéo hiểu nổi tâm lý chị em lúc này nữa. Thất thểu về phòng, thang máy lên tầng 5, thấy phòng Xanh sáng đèn, cửa khép, tao đẩy cửa vào, thấy xanh đang ngồi 1 mình cạnh cửa sổ, hút thuốc, cốc café còn đang uống dở. Thấy tao, Xanh bảo anh về sớm thế, làm cốc café nhé, tao gật đầu.
Xanh đi pha cho tao 1 cốc và kéo cái ghế chỗ bàn trang điểm ra cho tao ngồi, tao kko ngồi ghế mà ngồi gếch mông lên bàn, nhìn Xanh, tao hỏi có tâm trạng gì à. Xanh lấy điếu thuốc rít vài hơi hỏi vu vơ rằng thỉnh thoảng hút điếu thuốc cũng thú vị phết anh nhỉ.
Hút hết điếu Xanh mới nói, anh đang nghĩ gì về em à. Tao rút thuốc ra châm điếu bảo anh ko nghĩ gì, chỉ là đang chờ 1 lời giải thích. Xanh nói chậm rãi, cứ coi là em bắt cá nhiều tay đi, em muốn lựa chọn cho mình một người tốt nhất, có gì sai ko ai. Uhm, suy cho cùng là sự toan tính, sự cân đo đong đếm, tao nhìn quay ra cửa sổ phả làn khói trắng, tình yêu bây giờ phức tạp quá ai ơi… Tao về phòng, nằm dài dang chân dang tay nghĩ suy về tình yêu, cuộc sống. Tại sao phải hơn thua làm gì, tuổi trẻ còn được bao lâu, sao ko hết mình yêu thương đi nhỉ. Cơn buồn ngủ ập đến, díu mắt lại ko mở nổi, vậy là chìm vào giấc mộng.
Khi mở mắt ra trời đã sáng rõ, ánh nắng mắt trời lấp lõ qua ô cửa sổ, vùng dậy vươn vai đón bình minh mà lòng còn nặng trĩu hình bóng hóa đơn. Đánh răng rửa mặt xong ra sờ điện thoại, thấy 3 tin nhắn của hóa đơn, 1 cái lúc 23h, 1 cái lúc 1h và 1 cái lúc gần 2h. Tin nhắn đầu tiên ẻm viết: Em đã chờ anh cả tối nay, bao lần định gọi mà ko dám gọi. Tin thứ 2 là: Em nhớ anh, còn tin nhắn muộn nhất ẻm viết rằng: Em biết em ko còn là em thủa trước và anh cũng thế, 2 năm, quãng thời gian này chưa bao giờ em quên được anh, tạm biệt anh nhé người yêu. Em có mua tặng anh 1 món quà nhưng chắc ko kịp gửi đến anh, em để ở ghế sofa, mật mã khóa vẫn thế. Vì yêu anh, em sẽ là người ra đi… Mũi tao cay xè, đm, tình yêu là cái cặc gì mà khiến người ta vui sướng tột cùng rồi lại đau thương tột độ… Tao bấm gọi hóa đơn, đm, tối qua mình vui vẻ chè chén rồi để hóa đơn chờ đợi đau lòng, tao quá hiểu hóa đơn, vô tư lắm, mạnh mẽ lắm nhưng nội tâm cũng sâu sắc lắm. Tao thà để tao buồn còn hơn để ẻm phải buồn. Chuông đổ hồi lâu mới thấy hóa đơn nghe máy, giọng có vẻ buồn buồn mệt mỏi, tao hỏi em về chưa, Hóa đơn trả lời anh quan tâm làm gì, biết ngay mà, giọng này là giọng hờn dỗi. Tao bảo lại anh hỏi về chưa thì để anh qua chở ra bến xe đỡ tiền taxi, tiết kiệm là quốc sách. Hóa đơn phì cười rồi lại nghiêm giọng bảo em ko cần, em tự lo được. Tao giả vờ hỏi tối qua đi chơi đâu mà ngủ muộn phải ko, nghe giọng có vẻ mệt mỏi thế. Hóa đơn bảo anh có muốn chết ko, giờ này là giờ nào còn trêu đùa nữa, cho anh đúng 30p có mặt ở đây để em xử tội, ko thì xác định đi. Mẹ kiếp. Câu này nghe quen quen. Tao vội vàng quần áo phi qua, lên thẳng phòng ẻm, xem đồng hồ hết 26 phút. Hóa đơn đang đánh răng rửa mặt thì phải, tao bảo ôi trời ơi, con cái nhà ai bây giờ mới biết đường dậy. Hóa đơn ú ớ gì nghe ko rõ, tao đứng cửa trêu trêu vài câu, ẻm vội vàng súc miệng rồi ra tru choa lên, tao im lặng mỉm cười chịu trận. Chờ ẻm nói xong, tao lại đưa tay lên vai, gạt mấy sợi tóc qua vành tai, gương mặt thật đẹp, tao thơm nhẹ vào má, rồi dần dần xuống môi, 2 đứa cuốn chặt vào nhau, yêu thương như sống lại lần nữa, nỗi nhớ dồn nén sau 2 năm cứ theo nụ hôn mà tuôn trào ra hết Đây là tình yêu, tình yêu mãnh liệt nhưng thanh tao ko nhuốm màu nhục dục hay toan tính, tao cảm nhận nhận giống như nụ hôn đầu đời ấy, đầy cảm xúc và sung sướng. 2 đứa hôn nhau hồi lâu, 2 trái tim như cùng nhịp đập, 2 tâm hồn như hòa quyện vào nhau, chỉ thế thôi là đủ. Dứt môi nhau, Tao kề tai hóa đơn khẽ hỏi em có thể ở VN ko, mình sẽ cưới nhau. Hóa đơn thì thầm nói lại là em yêu anh, yêu nhiều lắm… Cuộc sống đơn giản như thế thì chả có gì để nói, để viết bây giờ. Sáng hôm đó 2 đứa cứ ở nhà với hôn nhau, cảm giác sướng mẹ rồi nên tao chỉ có vài lần bóp vếu ẻm thôi mà chim đã rỉ hết cả nước, đéo ngóc lên được. Hóa đơn nằm như con chó con trong lòng tao, bảo là muốn cứ thế này mãi. Đm, nhưng đến trưa thì cũng đói, đói thì phải đi ăn. Hóa đơn vào thay đồ, điện thoại của em có cuộc gọi facetime, thấy lưu là ông Anh. Tao vuốt nghe máy mẹ luôn nghĩ đó là anh trai ẻm, cơ mà hình ảnh bên kia đéo phải, là thằng đầu bìu nào lạ hoắc, nó hỏi tao là ai, tao bảo tao là thằng trộm, ăn trộm được điện thoại này, nó nói càm ràm cái đéo gì đó xong thì thấy 1 bóng ngưới chạy đến, lần này mới là anh trai hóa đơn. Đm, nhận ra nhau ngay, lão cũng biết ý thấy cầm điện thoại đi hẳn ra ngoài đường, lão bảo đm thằng em cậu, sao mày liều thế, thằng khi nãy là bạn trai của hóa đơn bên này đấy. Tao cười bảo anh vợ làm gì mà xoắn thế, lão cười khằng khặc bảo tao thật lòng mà nói thì cũng thích mày hơn là thằng thộn kia, nhưng mày ơi, bọn tao đéo ở việt nam được đâu, phức tạp lắm, tao nói cho mày lựa, con hóa đơn nó về là trốn về, ông già ko biết đâu, ông già đang trong sài gòn thì phải, chứ biết thì nó no đòn. Tao thở dài chưa kịp hỏi chuyện gì thì hóa đơn thay đồ xong đi ra, giọng nhõng nhẽo anh xã nói chuyện với ai đấy, lão anh vợ nghe thấy bèn nói xã xã cái căng củ cọt, mày ko sang nhanh bố mà biết mày chết… Lão nói tiếp là Người yêu cũ và ng yêu hiện tại vừa chạm mặt nhau đấy cô em, nói xong lão tắt phụt luôn. Hóa đơn nhìn tao hơi ái ngại hỏi anh vừa nói chuyện với ai à, tao trả lời anh ko biết nhưng anh đoán đó là người yêu của em ở bên Canada, nhìn cũng sáng sủa, tóc xoăn xoăn, đeo kính. Hóa đơn trùng mặt lại bảo vâng, rồi ngồi cạnh tao, có vẻ như cái sự hồ hởi khi nãy biến mất hoàn toàn.
Tao lúc này lại toàn toàn thấy mình tỉnh táo và sáng suốt, ko có gì phải ghen hay chê trách cả, đó là điều hết sức bình thường. Tao khoác vai hóa đơn nói anh ko trách gì em đâu, mình vui với nhau được bao lâu thì vui, anh nghĩ rồi, em về nước chơi, anh phải làm cho em, còn anh buồn 1 tí cũng ko sao, cười lên nào.
Hóa đơn im lặng rồi nói anh trai em đã nói với anh là em trốn về phải ko, tao gật, hóa đơn tiếp đúng là em trốn về đấy, bố mẹ em muốn 2 anh em định cư ở bển luôn, tóm lại là phải ở bển, sau này thì tính sau, em xin về chơi mấy lần nhưng ko cho, lần này em báo mẹ em, mẹ em bảo bố đi sài gòn nửa tháng thì phải, em trốn về luôn, ở bên đó gò bó chán lắm. Còn về anh chàng lúc nãy…Tao ngắt lời hóa đơn bảo thôi đừng kể, anh ko bận tâm đâu, hóa đơn lại lặng nhìn tao hoe đỏ mắt, ẻm nói em xin lỗi, nhưng em yêu anh… Đm, đang vui thì đứt dây đàn. Tao ko biết nói gì hay động viên gì bây giờ, cái này đó là hoàn cảnh của em ấy như thế, lại bị ép buộc nữa, biết làm thế nào được. Chờ hóa đơn nín tao mới nói cuộc sống của mình là do mình, em hãy chọn cho mình một cuộc sống tốt, cho dù em ở VN, mình cưới nhau, như thế đã thật sự là tốt cho em hay chưa… Im lặng vài giây tao lại nói tiếp, em là người sống được bao bọc từ bé, tình yêu của em thật mãnh liệt vì em yêu bằng cả trái tim chứ ko còn lý trí, nhưng cuộc sống ko đơn giản như vậy. Anh là người thế nào em cũng hiểu, cuộc sống của anh độc lập, mình gần như những dấu trái nhau nên hút nhau ghê lắm. Cơ mà ghép lại thành 1 đôi anh sợ hao pin nhanh.
2 đứa ko nói gì nữa, chỉ ngồi khoác vai nhau tiếp, mãi đến hơn 1h tao mới đứng dậy bảo đi ăn ko đói. Tặc lưỡi một cái, thời gian hạnh phúc được bao lâu. Tao kéo tay hóa đơn dậy, hóa đơn mặt vẫn ỉu xìu, tao phải trêu đùa mấy câu thì ẻm mới tươi lên chút. 2 đứa đi bộ kiếm quán ăn quanh đây, Hóa đơn bỗng hỏi anh còn liên lạc với Vĩnh Yên ko, tao lắc đầu. Ẻm hỏi lại là có thật ko, tao gật đầu.
Ẻm cười cười bảo sao ko mở mồm ra nói mà cứ lắc với gật, chạm vào nỗi nhớ hả. Tao lại lắc đầu. Vĩnh yên à, Vĩnh yên là 1 cái gì đó thánh thiện vô cùng, sau đợt ấy bọn tao cũng có 1 quãng thời gian khá đẹp, nhưng dần dà vĩnh yên cũng hiểu được là hóa đơn mới là hình bóng số 1 trong tao. Vậy là xôi hỏng bỏng ko, giá đớt ấy mà hóa đơn đi là đi luôn ko về nữa thì tao với vĩnh yên lại khác, nhưng hóa đơn lại về, tình yêu cả tao và hóa đơn sống lại và bùng cháy mạnh mẽ hơn.
Vĩnh yên lúc đó chắc đau lòng lắm. Đang suy nghĩ miên man thì hóa đơn bảo anh đi đâu đấy, quán đây rồi, tao giật mình, ờ, quán bánh đa của hải phòng hồi xưa vẫn hay ăn. Tầm này muộn mà quán vẫn đông, toàn người trẻn, chắc đều thuộc quân số cày đêm rồi dậy muộn. Tao với hóa đơn ngồi cái bàn ngoài vỉa hè. Quán làm tác phong khá nhanh nhẹn, ngồi chưa ấm chỗ thì 2 bát tô đã được bê ra. Rắc gia vị hết lượt tao hỏi thế em còn liên hệ với vĩnh yên ko, hóa đơn bảo vẫn, cũng chưa lấy chồng đâu anh, có chị hà đông thì vừa cưới đợt ra tết ý. Tao gật gù bắt đầu ăn, vừa ăn vừa hỏi chuyện, hóa đơn lại hỏi về chị em vợ sếp, tao bảo sau đợt chung vốn làm ăn với bà vợ sếp xong mất trắng, chán nhau luôn, hóa đơn bĩu môi bảo điêu, em nghe nói anh có loằng ngoằng với em vợ sếp mà, tao giả bộ mặt tỉnh bơ bảo ko loằng ngoằng, bạn bè đối tác thôi. 2 đứa húp xong 2 tô bánh đa nhanh chóng, tao thì cảm thấy chưa no lắm nhưng hóa đơn kêu căng bụng rồi nên thôi. Ẻm kêu ra café cho thoáng, vừa đi ẻm vừa bảo hay em gọi vĩnh yên xuống đây chơi cho vui nhỉ. Tao bảo tùy em, hóa đơn lườm lườm nói gớm, tùy em, lại chả thích quá, khéo đang mở cờ trong bụng.
Tao nhe nhởn cười báo cố nhân lâu ngày ko gặp, tối nay ôn lại kỷ niệm cái thuở ngủ chung giường… ưởng đùa mà lại thật, vào quán café hóa đơn lấy điện thoại gọi điện, bật cả loa ngoài gọi điện, sau 4-5 tiếng tút thì đầu kia nghe máy, giọng nhẹ nhàng alo ai đấy ạ. Hóa đơn nói chuyện vẻ như tao ko ở đấy, ẻm rủ vĩnh yên xuống hà nội tụ tập, vĩnh yên bảo ok nhưng nay bận rồi, lại chủ nhật nữa, xuống ở ko được mấy. Hai đứa nấu cháo điện thoại cỡ 15p, tao cứ ngồi nghe, hóng, uống hết mẹ cốc café, vẫy tay gọi nhân viên cho thêm cốc nữa. Bỗng nghe vĩnh yên hỏi bà còn liên lạc với anh ấy ko, đã gặp chưa. Hóa đơn nhìn tao nháy mắt rồi kêu ko giữ liên lạc, đang định hỏi bà để xin số đây. Nghe giọng vĩnh yên bảo tôi cũng thế, ông ấy thay hết số điện thoại, facebook các thứ rồi, tôi hỏi qua vài người bạn của lão, cùng tìm qua fb của họ nhưng ko được. Hóa đơn cười hihi kêu làm gì mà phải lưu luyến thế à. Vĩnh yên ko trả lời. 2 đứa lại nói về công việc, nhăng cuội thêm dăm phút, chốt lại là vĩnh yên bảo tuần sau mà bà vẫn ở hà nội thì tôi xin nghỉ phép thứ 6 rồi xuống từ thứ 6 luôn, tụ họp tí nhá, tôi vẫn hay xuống hà nội lắm… Hết chuyện, hóa đơn hỏi tao là theo an hem có nên ở hà nội đến hết tuần sau ko nhỉ. Tao bảo anh chịu thôi, em mới rõ nhất hoàn cảnh của em mà.
Hóa đơn bảo em muốn tranh thủ đi vài nơi mà đi một mình thì ko ổn. Đm, có gì mà tao chả hiểu ý là ẻm rủ tao đi cùng, lăn tăn quá, chả nhẽ tự dưng xin nghỉ phép mấy ngày, chưa kể là tao ko muốn dấn sâu quá vào mối tình cảm này nữa.
Tao đánh liều bảo hay để cuối tuần anh đưa em đi tam đảo được ko. Hóa đơn bảo cuối tuần vĩnh yên xuống đây mà, à hình như đi tam đảo có qua vĩnh yên đấy, hay thứ 5 đi nhé, xong qua vĩnh yên đón nó lên hà nội luôn. Tao phân vân, hóa đơn nhõng nhẽo mấy câu, tao đành đồng ý, đm, đi thì đi.
Hóa đơn hihi kêu em về kiểu này đằng nào bố em cũng biết, để em báo trước luôn xong em về hạ long vài hôm, thứ 4 em lại xuống, sáng thứ 5 thì 2 đứa đi tam đảo nhá, nhá nhá. Tao còn biết làm gì hơn là gật đầu tuân mệnh. No café thì về, tao hỏi lúc nào về hạ long, hóa đơn kêu chắc tí nữa về luôn, vì sáng nay em gọi điện bảo mẹ là về, anh mà ko qua thì em về từ sáng rồi hihi. 2 đứa lại ngồi ghế xem tivi nói chuyện phiếm, tao hỏi để anh kiểm tra em xem sau 2 năm trái tim có gì thay đổi ko nhé, hóa đơn kêu xì, kiểm tra mãi từ hôm qua rồi còn đâu. Đm, đúng là hiểu ý mà, tao phải nói vòng là dùng tay chưa cảm nhận rõ lắ, phải dùng miệng. Tao đưa tay xoa xoa nắn nắn ngoài áo hóa đơn, rồi từ từ kéo từ dưới lên, lột phăng áo ngoài. Nhanh tay giật luôn áo ngực, bầu vú trắng nõn căng mọng hiện ra, tao úp mặt vào cảm nhận rồi nhẹ nhàng liếm láp. Hóa đơn oằn người, mắt bắt đầu lim dim. Thằng bé tỉnh giấc căng cứng trong quần như muốn bảo ông chủ giải phóng cho tôi với. Đm thằng ranh, chưa gì đã đòi, bàn tay tao dần dần lần mò vào quần của hóa đơn, kéo tụt dần dần, bờ khe múp mẩy đã ứa ra những giọt nước nhờn nhờn trong vắt. Đẩy dạng 2 đùi của ẻm ra, tao cúi mặt đưa lưỡi đẩy đưa và cảm nhận hương vị tình yêu theo những tiếng rên khe khẽ….
Điện thoại hóa đơn đổ chuông, hóa đơn mở mắt với điện thoại rồi bảo là mẹ em gọi, tao bảo cứ nghe đi. Hóa đơn nghe rồi nói vài câu, tao liên cúi mặt vào khe hẹp mà dùng lưỡi luồn lách, hóa đơn bị bất ngờ rên ư ử, vội lấy tay bịt mic điện thoại và dùng đùi kẹp đầu tao lại, tao được đà càng liếm ác. Hóa đơn oằn người rơi cả điện thoại, vội vàng bấm tắt máy rồi nói, cái tên này, anh chết với em… tao kéo chân Hoá đơn ra góc giường, lấy cái gối kê mông cao lên tý,..
Rà cái cọc vào em bé và hạt đậu vài đường, Hoá đơn ướt mắt, thở hắt ra ,trán lấm tấm mồ hôi. Tao dứt khoát nhát đầu , sâu và trơn,ấm...
Để 10 giây lại ra nhẹ nhàng ,xẻ gỗ nhịp vài nhát cho em quen ...mùi và tốc độ..
2 chân Hoá đơn rạng hết cỡ, dây cơ ở bẹn giật giật- mặt đỏ như gấc hấp ..
Tao thả tay ko chống đệm ,sập 1 nhát trí mạng ,nẩy tưng 2 thân trần trụi đên đệm...vếu tì vếu, môi kề môi, Hoá đơn chốc lại liếm tai tao, rùng mình.
Thằng em căng maax size luôn, đâm càng ngày càng mạnh và càng sâu, Hoá đơn lịm đi như cái xác không hồn, cái sướng làm ẻm ngây dại: “anh ơi ,em đã quá, anh làm em tới liên tục, anh giết em mất rồi, trời ơi to quá! sướng quá chúa ơi ,uhmm.” cô bé của ẻm không co rút được vì quá căng, chỉ có nước nhờn rầm dề chay qua khe mép, ..
Tao như tàu Shikasen cao tốc, dập nhanh lên và mạnh như pít tông xe hơi lúc đạp lút ga, nhấn cái nào cái nấy muốn bể mu luôn.. “em ơi, ..
Đăng bởi:
Miêu tiểu miêu
2 đứa đi lượn lòng vòng hà nội, ẻm kêu anh có biết lâu lắm em ko được đi xe máy, có khi quên mất đi xe rồi, lại còn hồn nhiên bảo anh lấy xe SH ko em cho, hôm về thấy để ở nhà bụi dày 5cm rồi, tao đưa tay sờ sờ đùi bảo em ở nhà thì anh lấy cả xe cả người, em đi thì anh chỉ lấy em thôi. Hóa đơn bẹo sườn phát đau vl, cái tên đốn mạt này, sao em ko thể quên anh hay hết yêu anh được nhỉ, hóa đơn ôm rồi xiết chặt vòng tay, tao còn nghe thấy tiếng tim ẻm đập cùng nhịp với tim tao.
Buổi trưa 2 đứa tìm 1 quán ăn trông khá đẹp, rộng rải, sang chảnh. Gọi vài món, tao bảo hôm nay ko say ko về nhé, hóa đơn kêu ok luôn, xem phong độ của anh có giảm sút tí nào ko, chờ 10p món ăn mới ra, tao nhìn về hướng nhân viên bê ra, thế beep nào lại chạm 1 đôi mắt quen thuộc của 1 người đang bước từ cầu thang tầng trên xuống, mắt chạm mắt, tao quay đi chỗ khác, trong đầu cầu mong yêu nữ này đừng bước qua đây, tao chả ngại gì nhưng sợ làm phá vỡ không gian lãng mạn của hóa đơn, nhưng trời ko chiều lòng người, tiếng giày cao gót cộp cộp tiến lại gần, gương mặt xinh đẹp, phong cách chanh sả, miệng cười tươi bảo ơ anh cũng ăn ở đây à, mà anh nghỉ công ty sao ko chào em 1 tiếng… Mợ nó, sao hôm nay là ngày gì gặp cố nhân giờ lại gặp luôn người yêu cũ. Tao đành cười giả lả bảo anh bị đuổi việc, mặt mũi nào mà chào em. Người cũ vẫn hihi kêu ai bảo đa tình quá. Hóa đơn trong 1 chớp mắt liếc nhìn tao kiểu như á, bà bắt sống mày nhé. Tao phải phân minh ngay, giới thiệu với hóa đơn đây là Luật, người yêu cũ của anh, từ hồi anh còn sinh viên. Giới thiệu với Luật, đây là hóa đơn, là người yêu cũ, à ko, là ng yêu trong tâm tưởng của anh. 2 chị em làm quen nhau đi, hôm nay là có duyên mới chạm mặt, 2 chị em cố gắng hiểu nhau, sau về chung 1 nhà thì bảo ban nhường nhịn nhau, sống cho hòa hợp. Tao vừa nói xong thì 4 con mắt hình viên đạn nhìn tao, đành vội vàng né luôn bảo anh ra ngoài hút điếu thuốc, Luật ngồi luôn đây đi. Tao té nhanh. Ra đến cửa rồi mồ hôi mới chảy ròng ròng, mẹ, vừa rồi mình chém gió kinh quá… Ko thể trốn được mãi, đứng hút hết điếu thuốc và cố lấn cấn thêm tí thì cũng phải vào. Giữ vẻ mặt bình thản nhất có thể, vào bàn đã thấy hóa đơn với luật đang chị chị em em, tao gật đầu bảo Luật hơn tuổi hóa đơn lại là người cũ hơn nên xưng chị là đúng, 2 em có kể xấu gì anh ko, mà hình như Luật ko phải đi một mình chứ nhỉ. Luật liếc mắt sang kêu anh ko cần đuổi khéo, em nhường lại không gian cho 2 người đây. Luật đứng dậy định đi thì Hóa đơn níu lại bảo từ đã, em đang hỏi thêm chút về cuộc sống bên mẽo, em ở Canada hơi buồn. Thế là 2 đứa nó lại kể chuyện trời tây, coi tao như người thừa. Tao gắp ăn một mình, tự rót beer uống 1 mình, chán đời, 5 phút sau chúng nó vẫn chưa xong, tao cáu quá bèn nói ko biết trai tây có ga lăng như trong sách vở ko nhỉ, hóa đơn lúc này mới dừng lại quay sang tao bảo ga lăng hơn anh nhiều, đồ nhỏ mọn. Mẹ nó nữa, đúng là tình yêu ko có lỗi mà lỗi ở người yêu cũ đây mà. Tao quay sang hỏi Luật rằng trai mỹ có khỏe ko em, Luật trả lời luôn là em ko biết, đã được thử lần nào đâu. Tao quay sang hóa đơn đang định hỏi trai Canada có khỏe ko, chưa kịp hỏi thì hóa đơn đã kêu trật tự. Tao lại cúi đầu gắp 1 miếng, làm 1 hớp beer, đm, đéo cho nói thì thôi. Thái độ của tạo có vẻ khiến Luật ngạc nhiên, Luật tủm tỉm cười bảo hình như anh ta chưa từng nghe lời ai như thế. Hóa đơn ửng hồng mặt một chút vẻ nhưng hãnh diện lắm. Mẹ kiếp, cuối cùng thêm 10p nữa thì Luật cũng đứng dậy bảo 2 người dùng tự nhiên nhé rồi cười chào chim cút.
Giờ thì hóa đơn mới quay sang hỏi tao là có đúng ng yêu cũ của anh ko, vì sao lại chia tay, em thấy xinh xắn vui vẻ mà. Tao lắc đầu rồi bảo vạn sự tùy duyên.
Hóa đơn kêu duyên cái đầu anh, kể đi xem nào. Thế là vừa ăn vừa kể hết cả tiếng đồng hồ. Nghe xong hóa đơn bảo tiếc nhỉ, chuyện tình đẹp thế mà cũng ko có kết cục hạnh phúc. Tao nghĩ bụng qua lời kể của tao thì lo chả đẹp, tao kể thêm cà phấn, cả bắc ninh vào xem có đẹp ko, chưa kể bao chuyện khác đã được tô vẽ thêm.
2 đứa đứng dậy, tao ra thanh toán tiền thì em nhân viên kêu ko cần thanh toán, chị quản lý bảo chị ấy mời. Tao hỏi chị nào thì cháu nó kêu là chị nãy ngồi cùng bàn anh ấy, em tưởng anh là bạn. Tao gật đầu rồi nói thế à, anh mới từ bển về nên ko biết, ko ngờ Luật làm ở đây. Em nhân viên nhìn tao ngờ hoặc nói ko phải chị ý làm ở đây mà là nhà hàng này của chị ý, đúng hơn thì là của chồng chị ấy bên mỹ, thế anh cũng là bạn của chồng chị ấy à. Tao lơ mơ hiểu, xong thấy hóa đơn nhìn nhìn tao nên ko hỏi thêm nữa mà cảm ơn rồi lượn. Ra cửa hóa đơn hỏi ơ sao chị ấy có chồng rồi anh, tao lắc đầu bảo ko biết, chia tay lâu lắm rồi có liên hệ gì đâu… Trong lòng thầm nghĩ, kể ra cũng đáng cho Luật lắm chứ, đi mẽo ko ở được, về VN vẫn lại có cái nhà hàng to vật thế này, thôi thì cũng mừng cho ẻm.
Đi về, tao hỏi Hóa đơn là giờ đi đâu, hóa đơn bảo về nhà em nghỉ ngơi rồi xem có chỗ nào hay hay, anh nghỉ phép được ko, 2 đứa mình đi chơi vài ngày nhé.
Tao ko nói gì, suy nghĩ, cần phải suy nghĩ, có nên nhúng vào hay ko, hay là coi như vui chơi qua đường vài ngày, ko được, với ai chứ với hóa đơn tao ko làm được như thế, tao sợ nhúng vào rồi ko rút được ra, lại sầu thương mấy độ, một lần vui khiến trăm lần buồn. Chở hóa đơn về, tao bảo em nghỉ ngơi đi, anh về nhà anh, tối đi xem phim nhé, chắc anh ko nghỉ phép được đâu, đợt này nhiều việc. Hóa đơn lại xăm soi ánh mắt vào tao, tao ko dám nhìn lại, quay mặt đi, hóa đơn bảo một tiếng đứt đoạn Anh… rồi lặng lẽ quay lưng. Tao cũng vút ga phóng vội, muốn chạy trốn khỏi trái đất này ngay tức khắc.
Về nhà nằm bẹp xuống giường, thấy tâm trạng ko hề thoải mái. Hôm nay là thứ 7, thường thường thì ngày nghỉ của tao rất sảng khoái vì được ngủ đủ giấc, đi ăn đi chơi ko nghĩ ngợi, đầu óc thanh thản ko âu lo công việc. Hôm nay thì hoàn toàn khác, gặp lại người xưa mà trong lòng cứ nửa mừng nửa sợ, nửa muốn nửa không. Nghĩ nhiều đau đầu, ngủ lúc nào ko hay, tỉnh dậy bởi tiếng gõ cửa cộc cộc và tiếng gọi nheo nhéo của Hoa Xanh. Lồm cồm bò dậy mở cửa, hoa xanh hớt hả bảo anh cho em vay tiền, em có việc gấp. Tao hỏi bao nhiêu, Xanh kêu 4 triệu. Tao vào mở mở ví vét hết tiền ra kiểm tra, còn hơn 3 triệu. Tao bảo còn sẵn có chừng này, cầm 3 triệu nhé, Xanh kêu vâng cũng được, em mượn mai em trả. Tao đưa luôn. Xanh quay về phòng ẻm, được vài bước lại quay đầu hỏi ơ anh ko hỏi em vay tiền làm gì à, tao cười, hỏi làm đéo gì, mục đích của em là vay tiền, anh hoặc là cho vay hoặc là ko cho vay, em làm gì kệ cha em chứ anh hơi đâu quan tâm. Xanh hihi cười nói thú vị thật, em cảm ơn nhé, mai em trả. Tao nói ko trả thì anh hấp diêm trừ nợ đấy, xanh vào phòng ẻm rồi vẫn cố nói, anh dám hấp thì em cho thêm tiền… Ngó đồng hồ đã 4h chiều, châm điếu thuốc phì phèo. Thôi, chắc là ko nên gặp hóa đơn nữa, ko nên gieo rắc tương tư làm gì. Quyết định là vậy, tao đi tắm giặt sớm sủa rồi alo mấy thằng bạn rủ đi nhậu. Mấy thằng mõm nhôm ko thằng nào từ chối. Sơ mi đóng thùng đàng hoàng, tao hẹn chúng nó ở quán gần nhà tao, chúng nó bảo ông khôn thế lúc éo nào cũng chọn quán gần nhà, tao bảo thế chúng mày chọn quán đi bố đến, thằng beep nào cũng kêu thôi ngồi đấy quen rồi cũng được. Đấy, con người đéo bao giờ hài lòng với người khác, lúc nào cũng có tư tưởng sợ thiệt hơn, nhưng giao cho thì lại đéo muốn làm. Hẹn lũ beep 6h, nằm huýt sáo véo von mỏi mồm mới được có 15p, rảnh háng qua phòng Xanh buôn chuyện cho vui, thấy em đang trang điểm, váy vóc hở hang sang chảnh vl. Tao hỏi đi đâu mà diện thế, Xanh bảo đi sinh nhật bạn, trong túi còn ít tiền ko tự tin nên vay tạm anh, tối ko dùng đến em lại trả. Tao ngồi ngắm ẻm trang điểm, đúng là ko có người phụ nữ xấu thật. Tào lao bí đao đến 5h30 thì ẻm bảo anh về đi để em còn đi chứ, định chiếm phòng của em à. Bố sư nó, ko nể nang gì mà nói khéo 1 câu sao phải đuổi phũ phàng thế.
Lại về phòng nằm xem điện thoại, thế chó nào ko cầm đến đt thì thôi, vừa cầm điện thoại phát thì có điện thoại. Là Hoa gọi, Hoa hỏi đang làm gì, tao chém bừa là đang nằm nghĩ đến em, ko biết có nên rủ em đi ăn tối ko. Hoa cười bảo rủ đi đừng ngại, anh ko rủ em thì em rủ anh đấy. Tao bảo ok, qua anh luôn đi, anh có hẹn với vài thằng bạn nhậu, em ngồi cùng có ngại ko. Hoa bảo mời thật ko thế, tao bảo thật, thế là Hoa qua. Tao cũng nhấc mông dậy ra quán ngồi trước, hơn 6h thì Hoa đến, ẻm mặc áo phông trắng với chân váy xòe màu đen dài quá gối.
Tao ra đón, khen vài câu thật lòng và vài câu tâng bốc, hoa cười sướng. Ngồi trà nước chờ lũ kia, tao hỏi em xem anh có thể thay thế được thằng beep ham phú phụ bần lúc trước ko, Hoa nhíu mày nói anh đừng nhắc chuyện đó nữa, chuyện gì vui vẻ đi khác đi, chẳng hạn như tối qua anh đi chơi với tinder có làm hại con gái nhà người ta ko. Tao lắc đầu thểu não nói em xem thường nhân cách của anh thế sao, anh chỉ có cảm xúc với mình em thôi. ĐM, lời nói ko mất tiền mua, tội gì ko chém gió. Hoa ửng đỏ mặt ko nói nữa. 2 thằng bạn lồn phi xe máy đến cười nói bỗ bã, thấy Hoa thì tròn mắt hỏi ai đây, tao bảo bừa là người yêu, 1 trong 2 thằng nói thế em Nga đâu, em Hương, em Quỳnh nữa.
Hoa liếc mắt nhìn tao, tao bảo em đừng tin lời bọn này làm gì. Tao ngẩng mặt hỏi 2 thằng beep là thằng X đâu rồi, thằng beep bảo nó kêu đi đón bạn gái mà, à kia nó đến rồi kìa. Ôi đm, thằng bạn lồn, tao tròn mắt nhìn, người nó dẫn theo chính là em Xanh, thế là thế beep nào đây… Xanh cũng nhìn thấy tao và nhanh chóng nhận ra, nhưng ẻm chỉ bỡ ngỡ cỡ 1 giây rồi lại bình thường trở lại, tao thôi cứ coi như ko quen, thằng bạn giới thiệu xanh là bạn, đi cùng cho vui. Cuộc nhậu diễn ra đầm ấm hòa đồng, tao và xanh vẫn coi như ko quen. Ăn xong thì bọn tao vẫn theo phong cách dưa góp, 2 chị em gái ko phải đóng còn đâu bổ đều, từ lâu nay với bạn bè đều như thế. Chia tiền xong thì thằng kia đưa em xanh đi, tao đéo biết là đưa đi đâu. Tao rủ Hoa ra trà đá ngồi cho mát, phê pháo bí bách. Hoa cũng đồng ý, vậy là cả bọn ra trà đá ngồi. Một lúc sau thì 2 thằng beep cũng lượn, còn lại tao và Hoa hỏi han nhau vài chuyện linh tinh. Lúc này lại cảm thấy trong lòng hơi ức chế vụ em Xanh, tao buột miệng kể về Xanh cho Hoa nghe, Hoa nghe xong cười mỉm bảo kệ đi anh, nhiều lúc cuộc sống là thế, chỉ người trong cuộc cũng hiểu, ngay bản thân anh tối qua hẹn hò với tinder rồi tối nay lại hò hẹn với em đấy thôi. Tao thở dài, cũng ko muốn cãi lý với nhau làm gì, nhưng cảm giác bị lừa dối cay lắm, tao đã trải qua rồi và hiểu rõ điều này. Thôi tạm thời kệ mẹ nó vậy, chờ 1 lời giải thích từ phía Xanh xem sao. Ngồi thêm lúc thì tao đứng dậy, hỏi khéo Hoa là đã phải về chưa, Hoa kêu vầng, cũng muộn rồi, em về, hẹn anh sau nhé, cảm ơn anh về bữa ăn hôm nay, em vẫn đang nợ anh 1 bữa. Ơ địt cụ, lẽ ra phải là em chưa muốn về hoặc vẫn sớm mà anh, nói thế để tao còn lôi về phòng rồi quật chứ. Thế là ẻm về, tao thật đéo hiểu nổi tâm lý chị em lúc này nữa. Thất thểu về phòng, thang máy lên tầng 5, thấy phòng Xanh sáng đèn, cửa khép, tao đẩy cửa vào, thấy xanh đang ngồi 1 mình cạnh cửa sổ, hút thuốc, cốc café còn đang uống dở. Thấy tao, Xanh bảo anh về sớm thế, làm cốc café nhé, tao gật đầu.
Xanh đi pha cho tao 1 cốc và kéo cái ghế chỗ bàn trang điểm ra cho tao ngồi, tao kko ngồi ghế mà ngồi gếch mông lên bàn, nhìn Xanh, tao hỏi có tâm trạng gì à. Xanh lấy điếu thuốc rít vài hơi hỏi vu vơ rằng thỉnh thoảng hút điếu thuốc cũng thú vị phết anh nhỉ.
Hút hết điếu Xanh mới nói, anh đang nghĩ gì về em à. Tao rút thuốc ra châm điếu bảo anh ko nghĩ gì, chỉ là đang chờ 1 lời giải thích. Xanh nói chậm rãi, cứ coi là em bắt cá nhiều tay đi, em muốn lựa chọn cho mình một người tốt nhất, có gì sai ko ai. Uhm, suy cho cùng là sự toan tính, sự cân đo đong đếm, tao nhìn quay ra cửa sổ phả làn khói trắng, tình yêu bây giờ phức tạp quá ai ơi… Tao về phòng, nằm dài dang chân dang tay nghĩ suy về tình yêu, cuộc sống. Tại sao phải hơn thua làm gì, tuổi trẻ còn được bao lâu, sao ko hết mình yêu thương đi nhỉ. Cơn buồn ngủ ập đến, díu mắt lại ko mở nổi, vậy là chìm vào giấc mộng.
Khi mở mắt ra trời đã sáng rõ, ánh nắng mắt trời lấp lõ qua ô cửa sổ, vùng dậy vươn vai đón bình minh mà lòng còn nặng trĩu hình bóng hóa đơn. Đánh răng rửa mặt xong ra sờ điện thoại, thấy 3 tin nhắn của hóa đơn, 1 cái lúc 23h, 1 cái lúc 1h và 1 cái lúc gần 2h. Tin nhắn đầu tiên ẻm viết: Em đã chờ anh cả tối nay, bao lần định gọi mà ko dám gọi. Tin thứ 2 là: Em nhớ anh, còn tin nhắn muộn nhất ẻm viết rằng: Em biết em ko còn là em thủa trước và anh cũng thế, 2 năm, quãng thời gian này chưa bao giờ em quên được anh, tạm biệt anh nhé người yêu. Em có mua tặng anh 1 món quà nhưng chắc ko kịp gửi đến anh, em để ở ghế sofa, mật mã khóa vẫn thế. Vì yêu anh, em sẽ là người ra đi… Mũi tao cay xè, đm, tình yêu là cái cặc gì mà khiến người ta vui sướng tột cùng rồi lại đau thương tột độ… Tao bấm gọi hóa đơn, đm, tối qua mình vui vẻ chè chén rồi để hóa đơn chờ đợi đau lòng, tao quá hiểu hóa đơn, vô tư lắm, mạnh mẽ lắm nhưng nội tâm cũng sâu sắc lắm. Tao thà để tao buồn còn hơn để ẻm phải buồn. Chuông đổ hồi lâu mới thấy hóa đơn nghe máy, giọng có vẻ buồn buồn mệt mỏi, tao hỏi em về chưa, Hóa đơn trả lời anh quan tâm làm gì, biết ngay mà, giọng này là giọng hờn dỗi. Tao bảo lại anh hỏi về chưa thì để anh qua chở ra bến xe đỡ tiền taxi, tiết kiệm là quốc sách. Hóa đơn phì cười rồi lại nghiêm giọng bảo em ko cần, em tự lo được. Tao giả vờ hỏi tối qua đi chơi đâu mà ngủ muộn phải ko, nghe giọng có vẻ mệt mỏi thế. Hóa đơn bảo anh có muốn chết ko, giờ này là giờ nào còn trêu đùa nữa, cho anh đúng 30p có mặt ở đây để em xử tội, ko thì xác định đi. Mẹ kiếp. Câu này nghe quen quen. Tao vội vàng quần áo phi qua, lên thẳng phòng ẻm, xem đồng hồ hết 26 phút. Hóa đơn đang đánh răng rửa mặt thì phải, tao bảo ôi trời ơi, con cái nhà ai bây giờ mới biết đường dậy. Hóa đơn ú ớ gì nghe ko rõ, tao đứng cửa trêu trêu vài câu, ẻm vội vàng súc miệng rồi ra tru choa lên, tao im lặng mỉm cười chịu trận. Chờ ẻm nói xong, tao lại đưa tay lên vai, gạt mấy sợi tóc qua vành tai, gương mặt thật đẹp, tao thơm nhẹ vào má, rồi dần dần xuống môi, 2 đứa cuốn chặt vào nhau, yêu thương như sống lại lần nữa, nỗi nhớ dồn nén sau 2 năm cứ theo nụ hôn mà tuôn trào ra hết Đây là tình yêu, tình yêu mãnh liệt nhưng thanh tao ko nhuốm màu nhục dục hay toan tính, tao cảm nhận nhận giống như nụ hôn đầu đời ấy, đầy cảm xúc và sung sướng. 2 đứa hôn nhau hồi lâu, 2 trái tim như cùng nhịp đập, 2 tâm hồn như hòa quyện vào nhau, chỉ thế thôi là đủ. Dứt môi nhau, Tao kề tai hóa đơn khẽ hỏi em có thể ở VN ko, mình sẽ cưới nhau. Hóa đơn thì thầm nói lại là em yêu anh, yêu nhiều lắm… Cuộc sống đơn giản như thế thì chả có gì để nói, để viết bây giờ. Sáng hôm đó 2 đứa cứ ở nhà với hôn nhau, cảm giác sướng mẹ rồi nên tao chỉ có vài lần bóp vếu ẻm thôi mà chim đã rỉ hết cả nước, đéo ngóc lên được. Hóa đơn nằm như con chó con trong lòng tao, bảo là muốn cứ thế này mãi. Đm, nhưng đến trưa thì cũng đói, đói thì phải đi ăn. Hóa đơn vào thay đồ, điện thoại của em có cuộc gọi facetime, thấy lưu là ông Anh. Tao vuốt nghe máy mẹ luôn nghĩ đó là anh trai ẻm, cơ mà hình ảnh bên kia đéo phải, là thằng đầu bìu nào lạ hoắc, nó hỏi tao là ai, tao bảo tao là thằng trộm, ăn trộm được điện thoại này, nó nói càm ràm cái đéo gì đó xong thì thấy 1 bóng ngưới chạy đến, lần này mới là anh trai hóa đơn. Đm, nhận ra nhau ngay, lão cũng biết ý thấy cầm điện thoại đi hẳn ra ngoài đường, lão bảo đm thằng em cậu, sao mày liều thế, thằng khi nãy là bạn trai của hóa đơn bên này đấy. Tao cười bảo anh vợ làm gì mà xoắn thế, lão cười khằng khặc bảo tao thật lòng mà nói thì cũng thích mày hơn là thằng thộn kia, nhưng mày ơi, bọn tao đéo ở việt nam được đâu, phức tạp lắm, tao nói cho mày lựa, con hóa đơn nó về là trốn về, ông già ko biết đâu, ông già đang trong sài gòn thì phải, chứ biết thì nó no đòn. Tao thở dài chưa kịp hỏi chuyện gì thì hóa đơn thay đồ xong đi ra, giọng nhõng nhẽo anh xã nói chuyện với ai đấy, lão anh vợ nghe thấy bèn nói xã xã cái căng củ cọt, mày ko sang nhanh bố mà biết mày chết… Lão nói tiếp là Người yêu cũ và ng yêu hiện tại vừa chạm mặt nhau đấy cô em, nói xong lão tắt phụt luôn. Hóa đơn nhìn tao hơi ái ngại hỏi anh vừa nói chuyện với ai à, tao trả lời anh ko biết nhưng anh đoán đó là người yêu của em ở bên Canada, nhìn cũng sáng sủa, tóc xoăn xoăn, đeo kính. Hóa đơn trùng mặt lại bảo vâng, rồi ngồi cạnh tao, có vẻ như cái sự hồ hởi khi nãy biến mất hoàn toàn.
Tao lúc này lại toàn toàn thấy mình tỉnh táo và sáng suốt, ko có gì phải ghen hay chê trách cả, đó là điều hết sức bình thường. Tao khoác vai hóa đơn nói anh ko trách gì em đâu, mình vui với nhau được bao lâu thì vui, anh nghĩ rồi, em về nước chơi, anh phải làm cho em, còn anh buồn 1 tí cũng ko sao, cười lên nào.
Hóa đơn im lặng rồi nói anh trai em đã nói với anh là em trốn về phải ko, tao gật, hóa đơn tiếp đúng là em trốn về đấy, bố mẹ em muốn 2 anh em định cư ở bển luôn, tóm lại là phải ở bển, sau này thì tính sau, em xin về chơi mấy lần nhưng ko cho, lần này em báo mẹ em, mẹ em bảo bố đi sài gòn nửa tháng thì phải, em trốn về luôn, ở bên đó gò bó chán lắm. Còn về anh chàng lúc nãy…Tao ngắt lời hóa đơn bảo thôi đừng kể, anh ko bận tâm đâu, hóa đơn lại lặng nhìn tao hoe đỏ mắt, ẻm nói em xin lỗi, nhưng em yêu anh… Đm, đang vui thì đứt dây đàn. Tao ko biết nói gì hay động viên gì bây giờ, cái này đó là hoàn cảnh của em ấy như thế, lại bị ép buộc nữa, biết làm thế nào được. Chờ hóa đơn nín tao mới nói cuộc sống của mình là do mình, em hãy chọn cho mình một cuộc sống tốt, cho dù em ở VN, mình cưới nhau, như thế đã thật sự là tốt cho em hay chưa… Im lặng vài giây tao lại nói tiếp, em là người sống được bao bọc từ bé, tình yêu của em thật mãnh liệt vì em yêu bằng cả trái tim chứ ko còn lý trí, nhưng cuộc sống ko đơn giản như vậy. Anh là người thế nào em cũng hiểu, cuộc sống của anh độc lập, mình gần như những dấu trái nhau nên hút nhau ghê lắm. Cơ mà ghép lại thành 1 đôi anh sợ hao pin nhanh.
2 đứa ko nói gì nữa, chỉ ngồi khoác vai nhau tiếp, mãi đến hơn 1h tao mới đứng dậy bảo đi ăn ko đói. Tặc lưỡi một cái, thời gian hạnh phúc được bao lâu. Tao kéo tay hóa đơn dậy, hóa đơn mặt vẫn ỉu xìu, tao phải trêu đùa mấy câu thì ẻm mới tươi lên chút. 2 đứa đi bộ kiếm quán ăn quanh đây, Hóa đơn bỗng hỏi anh còn liên lạc với Vĩnh Yên ko, tao lắc đầu. Ẻm hỏi lại là có thật ko, tao gật đầu.
Ẻm cười cười bảo sao ko mở mồm ra nói mà cứ lắc với gật, chạm vào nỗi nhớ hả. Tao lại lắc đầu. Vĩnh yên à, Vĩnh yên là 1 cái gì đó thánh thiện vô cùng, sau đợt ấy bọn tao cũng có 1 quãng thời gian khá đẹp, nhưng dần dà vĩnh yên cũng hiểu được là hóa đơn mới là hình bóng số 1 trong tao. Vậy là xôi hỏng bỏng ko, giá đớt ấy mà hóa đơn đi là đi luôn ko về nữa thì tao với vĩnh yên lại khác, nhưng hóa đơn lại về, tình yêu cả tao và hóa đơn sống lại và bùng cháy mạnh mẽ hơn.
Vĩnh yên lúc đó chắc đau lòng lắm. Đang suy nghĩ miên man thì hóa đơn bảo anh đi đâu đấy, quán đây rồi, tao giật mình, ờ, quán bánh đa của hải phòng hồi xưa vẫn hay ăn. Tầm này muộn mà quán vẫn đông, toàn người trẻn, chắc đều thuộc quân số cày đêm rồi dậy muộn. Tao với hóa đơn ngồi cái bàn ngoài vỉa hè. Quán làm tác phong khá nhanh nhẹn, ngồi chưa ấm chỗ thì 2 bát tô đã được bê ra. Rắc gia vị hết lượt tao hỏi thế em còn liên hệ với vĩnh yên ko, hóa đơn bảo vẫn, cũng chưa lấy chồng đâu anh, có chị hà đông thì vừa cưới đợt ra tết ý. Tao gật gù bắt đầu ăn, vừa ăn vừa hỏi chuyện, hóa đơn lại hỏi về chị em vợ sếp, tao bảo sau đợt chung vốn làm ăn với bà vợ sếp xong mất trắng, chán nhau luôn, hóa đơn bĩu môi bảo điêu, em nghe nói anh có loằng ngoằng với em vợ sếp mà, tao giả bộ mặt tỉnh bơ bảo ko loằng ngoằng, bạn bè đối tác thôi. 2 đứa húp xong 2 tô bánh đa nhanh chóng, tao thì cảm thấy chưa no lắm nhưng hóa đơn kêu căng bụng rồi nên thôi. Ẻm kêu ra café cho thoáng, vừa đi ẻm vừa bảo hay em gọi vĩnh yên xuống đây chơi cho vui nhỉ. Tao bảo tùy em, hóa đơn lườm lườm nói gớm, tùy em, lại chả thích quá, khéo đang mở cờ trong bụng.
Tao nhe nhởn cười báo cố nhân lâu ngày ko gặp, tối nay ôn lại kỷ niệm cái thuở ngủ chung giường… ưởng đùa mà lại thật, vào quán café hóa đơn lấy điện thoại gọi điện, bật cả loa ngoài gọi điện, sau 4-5 tiếng tút thì đầu kia nghe máy, giọng nhẹ nhàng alo ai đấy ạ. Hóa đơn nói chuyện vẻ như tao ko ở đấy, ẻm rủ vĩnh yên xuống hà nội tụ tập, vĩnh yên bảo ok nhưng nay bận rồi, lại chủ nhật nữa, xuống ở ko được mấy. Hai đứa nấu cháo điện thoại cỡ 15p, tao cứ ngồi nghe, hóng, uống hết mẹ cốc café, vẫy tay gọi nhân viên cho thêm cốc nữa. Bỗng nghe vĩnh yên hỏi bà còn liên lạc với anh ấy ko, đã gặp chưa. Hóa đơn nhìn tao nháy mắt rồi kêu ko giữ liên lạc, đang định hỏi bà để xin số đây. Nghe giọng vĩnh yên bảo tôi cũng thế, ông ấy thay hết số điện thoại, facebook các thứ rồi, tôi hỏi qua vài người bạn của lão, cùng tìm qua fb của họ nhưng ko được. Hóa đơn cười hihi kêu làm gì mà phải lưu luyến thế à. Vĩnh yên ko trả lời. 2 đứa lại nói về công việc, nhăng cuội thêm dăm phút, chốt lại là vĩnh yên bảo tuần sau mà bà vẫn ở hà nội thì tôi xin nghỉ phép thứ 6 rồi xuống từ thứ 6 luôn, tụ họp tí nhá, tôi vẫn hay xuống hà nội lắm… Hết chuyện, hóa đơn hỏi tao là theo an hem có nên ở hà nội đến hết tuần sau ko nhỉ. Tao bảo anh chịu thôi, em mới rõ nhất hoàn cảnh của em mà.
Hóa đơn bảo em muốn tranh thủ đi vài nơi mà đi một mình thì ko ổn. Đm, có gì mà tao chả hiểu ý là ẻm rủ tao đi cùng, lăn tăn quá, chả nhẽ tự dưng xin nghỉ phép mấy ngày, chưa kể là tao ko muốn dấn sâu quá vào mối tình cảm này nữa.
Tao đánh liều bảo hay để cuối tuần anh đưa em đi tam đảo được ko. Hóa đơn bảo cuối tuần vĩnh yên xuống đây mà, à hình như đi tam đảo có qua vĩnh yên đấy, hay thứ 5 đi nhé, xong qua vĩnh yên đón nó lên hà nội luôn. Tao phân vân, hóa đơn nhõng nhẽo mấy câu, tao đành đồng ý, đm, đi thì đi.
Hóa đơn hihi kêu em về kiểu này đằng nào bố em cũng biết, để em báo trước luôn xong em về hạ long vài hôm, thứ 4 em lại xuống, sáng thứ 5 thì 2 đứa đi tam đảo nhá, nhá nhá. Tao còn biết làm gì hơn là gật đầu tuân mệnh. No café thì về, tao hỏi lúc nào về hạ long, hóa đơn kêu chắc tí nữa về luôn, vì sáng nay em gọi điện bảo mẹ là về, anh mà ko qua thì em về từ sáng rồi hihi. 2 đứa lại ngồi ghế xem tivi nói chuyện phiếm, tao hỏi để anh kiểm tra em xem sau 2 năm trái tim có gì thay đổi ko nhé, hóa đơn kêu xì, kiểm tra mãi từ hôm qua rồi còn đâu. Đm, đúng là hiểu ý mà, tao phải nói vòng là dùng tay chưa cảm nhận rõ lắ, phải dùng miệng. Tao đưa tay xoa xoa nắn nắn ngoài áo hóa đơn, rồi từ từ kéo từ dưới lên, lột phăng áo ngoài. Nhanh tay giật luôn áo ngực, bầu vú trắng nõn căng mọng hiện ra, tao úp mặt vào cảm nhận rồi nhẹ nhàng liếm láp. Hóa đơn oằn người, mắt bắt đầu lim dim. Thằng bé tỉnh giấc căng cứng trong quần như muốn bảo ông chủ giải phóng cho tôi với. Đm thằng ranh, chưa gì đã đòi, bàn tay tao dần dần lần mò vào quần của hóa đơn, kéo tụt dần dần, bờ khe múp mẩy đã ứa ra những giọt nước nhờn nhờn trong vắt. Đẩy dạng 2 đùi của ẻm ra, tao cúi mặt đưa lưỡi đẩy đưa và cảm nhận hương vị tình yêu theo những tiếng rên khe khẽ….
Điện thoại hóa đơn đổ chuông, hóa đơn mở mắt với điện thoại rồi bảo là mẹ em gọi, tao bảo cứ nghe đi. Hóa đơn nghe rồi nói vài câu, tao liên cúi mặt vào khe hẹp mà dùng lưỡi luồn lách, hóa đơn bị bất ngờ rên ư ử, vội lấy tay bịt mic điện thoại và dùng đùi kẹp đầu tao lại, tao được đà càng liếm ác. Hóa đơn oằn người rơi cả điện thoại, vội vàng bấm tắt máy rồi nói, cái tên này, anh chết với em… tao kéo chân Hoá đơn ra góc giường, lấy cái gối kê mông cao lên tý,..
Rà cái cọc vào em bé và hạt đậu vài đường, Hoá đơn ướt mắt, thở hắt ra ,trán lấm tấm mồ hôi. Tao dứt khoát nhát đầu , sâu và trơn,ấm...
Để 10 giây lại ra nhẹ nhàng ,xẻ gỗ nhịp vài nhát cho em quen ...mùi và tốc độ..
2 chân Hoá đơn rạng hết cỡ, dây cơ ở bẹn giật giật- mặt đỏ như gấc hấp ..
Tao thả tay ko chống đệm ,sập 1 nhát trí mạng ,nẩy tưng 2 thân trần trụi đên đệm...vếu tì vếu, môi kề môi, Hoá đơn chốc lại liếm tai tao, rùng mình.
Thằng em căng maax size luôn, đâm càng ngày càng mạnh và càng sâu, Hoá đơn lịm đi như cái xác không hồn, cái sướng làm ẻm ngây dại: “anh ơi ,em đã quá, anh làm em tới liên tục, anh giết em mất rồi, trời ơi to quá! sướng quá chúa ơi ,uhmm.” cô bé của ẻm không co rút được vì quá căng, chỉ có nước nhờn rầm dề chay qua khe mép, ..
Tao như tàu Shikasen cao tốc, dập nhanh lên và mạnh như pít tông xe hơi lúc đạp lút ga, nhấn cái nào cái nấy muốn bể mu luôn.. “em ơi, ..
Đăng bởi:
Miêu tiểu miêu