Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ho-so-bi-an-2158.html
Chương 2158: Khó phân biệt thật giả (3)
Tô Tiểu Vũ không bày ra vẻ mặt gì.
Chàng trai kia thì đứng bên cạnh cô ta, nở nụ cười gượng gạo
Hiện giờ cũng không được coi là yên tĩnh, luôn có những tiếng ồn vang lại từ khu dân cư quanh đây
Vẫn chưa đến giờ ngủ, tiếng nhạc, tiếng nói chuyện, tiếng tivi, đang đan xen vào nhau
Tôi đợi hồi lâu, mới thấy Tô Tiểu Vũ nhoẻn miệng mỉm cười
“Ừ
Hay là các anh ở lại đây một đêm nhé? Bác sĩ Trình đã giới thiệu với các anh rồi nhỉ? Thực ra ở lại đây, không khác2gì ở khu Dương Sơn
Nếu các anh ở bên khu Dương Sơn cũng được.” Tôi nhìn chăm chú cô ta một lát, thấy cô ta luôn giữ nụ cười ấy, chỉ còn cách lắc đầu: “Không cần.” “À.” Tổ Tiểu Vũ thôi cười, hơi rũ mắt xuống
“Nếu vậy, chúng tôi cũng không làm mất thời giờ của các anh nữa.” Chàng trai kia lịch sự nói, chào chúng tôi rồi dắt Tô Tiểu Vũ rời đi
Tôi nhìn bóng lưng họ, cảm thấy vừa hoang đường vừa bế tắc, có chút lo lắng và ngậm ngùi
Tần Sơ thăm dò:9“Cô gái ấy là gì của cậu.” “Chỉ gặp một lần.” “Thế, siêu sao đó...”
“Anh ta chết rồi.” Tôi đáp: “Chết ở bên đó
Anh ta là ma vương.” Trình Lân và Tần Sơ trố mắt nhìn nhau
“Chắc cô ta không biết anh ta là ma vương
Lần trước gặp họ, cô ta chỉ là một..
fan.” Giọng nói tôi đã hơi thấp xuống.
“Gần đây anh ta mới biến thành như vậy.” Trình Lần nói: “Năng lực của cô ấy có lẽ..
đã có chút vấn đề
Nam Thiền đó thình lình xuất hiện, hai người nhanh chóng thân thiết với nhau
Lúc đó,6cô ấy chắc vẫn còn tâm trạng theo đuổi thần tượng
Cô ấy sống ở đây rất khổ sở, đó xem như có một niềm an ủi tâm lý..
Nam Thiên lúc đó không khác gì robot, dược lập trình sẵn, hành động theo lập trình
Khi trò chuyện họ đều nói đến chuyện anh ta đóng phim, cô ấy còn bảo anh ta diễn xuất cho mình xem
Tôi thì không mấy để ý đến
Khi tôi nhận ra, thì anh ta đã giống như người sống
Tô Tiểu Vũ hình như đã ngầm chấp nhận tình huống này.” “Đây không phải là0chuyện tốt.” Tôi nhớ đến dây xích màu hồng và thái độ của Nam Thiên giả kia: “Người có năng lực..
đều sẽ có tác dụng phụ
Dùng năng lực đến một mức độ nhất định, sẽ có tác dụng phụ
Già néo đứt dây.”
Trình Lân nhún vai: “Cũng không có cách nào cả
Tôi đã nói chuyện với cô ấy
Cô ấy không muốn nhắc đến chuyện này
Cậu vừa nhìn đã nhận ra bất thường
Hằng ngày tôi còn gặp cô ấy nhiều hơn..
Cô ấy không muốn
Tuy cô ấy không nói ra, nhưng tôi có thể cảm nhận thấy, cô ấy đã không7còn muốn tìm cách quay về.” Tôi ngẩng đầu lên, nhìn các tòa lầu đang sáng đèn xung quanh
Mọi thứ ở đây đều là giả
Khu Dương Sơn ấy, cũng là giả
Không ai nhận ra, có nhận ra cũng vờ như không.” Trình Lân nói: “Cho nên tôi nói rồi, không biết hai người định làm gì và tôi cũng sẽ không ngăn cản hai người.”
Thái độ của Trình Lân giống hệt trong quá khứ
Anh ta chấp nhận sự thật, mà chưa từng muốn phản kháng
Anh ta chỉ cố hết sức để thích nghi với sự thật và giữ vững sự tỉnh táo này
Anh ta khác hoàn toàn với dạng người như Diệp Thanh
Tôi không khởi nghĩ đến Quỷ Ngữ, Kỳ Bạch và Thiên Thiên từng bị Diệp Thanh nhốt lại.
“Năng lực của Tô Tiểu Vũ, rất phiền toái
Nếu không khéo, Nam Thiên đó sẽ gây ra chút chuyện
Nếu để cho ma vương khác biết được, cũng sẽ có phiền phức.” Tối cảnh báo.
Trình Lân mỉm cười: “Chỗ chúng tôi dẫu gì cũng có hai người có năng lực, hai ma vương, cộng với trạng thái hiện giờ của mẹ tôi, kiểu gì cũng sẽ đối phó được nhỉ? Một nơi như Dương Sơn cũng không ai thèm để ý đến
Cậu không cần lo.” Anh ta ngừng lại một lúc, nhướn mày nói: “Chuyện hai người muốn làm, không thể hoàn thành nhanh đúng không?”
“Tôi không biết khi nào mới hoàn thành.” Tôi đáp: “Nếu ai ai cũng như các anh thì chưa chắc tôi có thể hoàn thành.”
Dựa vào sức của mình thay đổi thế giới, có thể làm đến đâu, bây giờ trong lòng tôi đã có được ước định đại khái.
Nếu làm không tốt thì tôi chỉ có thể kéo cuộc chiến dai dẳng này đến thời kỳ đầu mà thôi
Không trở về số 0, nhưng mọi thứ sẽ quay trở lại.
Tình huống tốt một chút là tôi sẽ giữ được ký ức, Liễu Triệt, Diệp Thanh cũng vậy
Thời gian một năm nay của tôi chắc sẽ được cắt bớt, có thể ở ngay tuổi thơ của tôi liền bước vào trung tâm cuộc chiến dai dẳng này sớm.
Tình huống tệ hơn một chút là tôi mất đi ký ức, như thể có thể sẽ lòng vòng ở hai thế giới..
Có thể tôi đã rơi vào vòng tuần hoàn luẩn quẩn của hai thế giới rồi..
Phải nói rằng, bây giờ tôi đã có cái nhìn bi quan với tình hình hiện nay.
Sau khi cơn kích động qua đi, lý trí khôi phục.
Tôi không bỏ cuộc, nhưng cũng không thể cử cắm đầu lao tới mà không quan ngại gì cả
“Có lẽ sẽ rất lâu.” Tôi lặp lại lần nữa.
Trình Lân nhìn tôi: “Không sao.”
Tôi cho rằng anh ta không bận tâm chuyện này
“Phải mất bao nhiêu thời gian, đối với tôi không quan trọng.” Trình Lân nhún vai, quả nhiên không bận tâm: “Người phải làm việc là cậu
Cậu quyết định tiếp tục kiên trì, một kẻ ngoài cuộc như tôi không có tư cách phản đối.”
Tôi hơi ngạc nhiên: “Nhưng chuyện tôi làm chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến anh.”
“Đương nhiên
Mỗi chuyện mà mỗi người đang làm, đều có thể sẽ ảnh hưởng đến người khác
Nhưng người đã buông xuôi như tôi, không có lý do gì để chỉ trích những người vẫn đang cố gắng.” Trình Lân nói, khẽ cười: “Lúc ở bệnh viện, tôi đã buông xuôi rồi mà.” Tôi nhớ đến cảnh tượng mình lần đầu gặp Trình Lân
“Cứ vậy nhé
Bây giờ hai người xuất phát ngay à?” Trình Lân hỏi.
“Chúc hai người thuận buồm xuôi gió” Trình Lân vỗ vỗ vai tôi
Tôi gật đầu
Tôi và Tần Sơ xuyên vào trong thành phố
Tôi có thể cảm nhận thấy ánh mắt của Trình Lân nhắm vào mình
Có điều, ánh mắt ấy đã nhanh chóng bị nhà cửa chắn mất
Tôi đã nhìn thấy những chi tiết nhỏ trong thành phố ảo này
Trong phòng khách sáng đèn, đôi vợ chồng trẻ đang tựa vào nhau xem truyền hình, trong phòng ngủ, cô gái trẻ đang cầm đồ ăn vặt, nhìn không chớp mắt vào máy tính bảng, trẻ con đang làm bài tập; người già đang ngày; Vợ chồng cãi nhau ỏm tỏi; phụ huynh răn dạy con cái, hàng xóm đánh bài cùng nhau, đôi vợ chồng già dắt tay nhau tản bộ trong khu chung cư..
Thành phố do Tổ Tiểu Vũ tạo ra, giống y hệt thành phố thật
Tôi lại nhớ đến khu Dương Sơn đã bị di dời qua đây
“Tôi cho rằng, cậu sẽ đổi ý.” Tần Sơ nói.
Tôi quay qua nhìn Tần Sơ.
“Tôi thì đã đổi ý rồi
Nhìn thấy nơi này, nhìn thấy Dương Sơn Ngàn Năm...” Tần Sơ gượng cười: “Mọi thứ ở đây đều là giả, thì đã làm sao chứ? Có người xem nơi đây là thật
Có người đã được sống thực sự ở đây...”
“Vậy, người đã chết thì sao?” Tôi hỏi.
Tấn Sơ trầm ngâm một lát: “Họ đã chết rồi.”
“Anh nói đúng.” Tôi gật đầu.
Tần Sơ kéo tôi đứng lại: “Họ đã chết rồi
Chúng ta đã chết rồi.”
“Đúng vậy.” “Cậu...” Tần Sơ chau mày lại
Tôi chợt quay phắt người qua, nhìn về đống đổ nát trước đó chúng tôi từng ngang qua
Tôi tăng tốc, bay thẳng về hướng ấy.
“Này! Sao thế?” Tần Sơ gọi lớn sau lưng tôi
“Thằng bé đó chết rồi!” Tôi đáp mà không buồn quay đầu lại
Một cột màu tựa như pháo hoa vọt lên cao, nổ tung, hóa thành cơn mưa máu
Tôi nhìn thấy da người rơi xuống đất, lờ mờ nhận ra khuôn mặt mà mình đã gặp cách đây không lâu
Trước đây ở ngay chỗ này, tôi đã bắt một người đàn ông lại để hỏi chuyện
Tôi nhìn phía bên trên tấm da người.
Hồn ma thằng bé đang bay trong không trung, cơn mưa máu đang xuyên qua người nó.
“Nhóc...” Tôi không biết nên nói gì
Tôi đã nhìn thấy xác của thằng bé đang nằm phía sau tảng đá
Người đầy thương tích, áo rách không đủ che thân
Tôi cũng đã nhìn thấy oán khí trên linh hồn nó
Nó đang nhìn tôi, đôi mắt ấy, đen ngòm, không có chút ánh sáng.
Tô Tiểu Vũ không bày ra vẻ mặt gì.
Chàng trai kia thì đứng bên cạnh cô ta, nở nụ cười gượng gạo
Hiện giờ cũng không được coi là yên tĩnh, luôn có những tiếng ồn vang lại từ khu dân cư quanh đây
Vẫn chưa đến giờ ngủ, tiếng nhạc, tiếng nói chuyện, tiếng tivi, đang đan xen vào nhau
Tôi đợi hồi lâu, mới thấy Tô Tiểu Vũ nhoẻn miệng mỉm cười
“Ừ
Hay là các anh ở lại đây một đêm nhé? Bác sĩ Trình đã giới thiệu với các anh rồi nhỉ? Thực ra ở lại đây, không khác2gì ở khu Dương Sơn
Nếu các anh ở bên khu Dương Sơn cũng được.” Tôi nhìn chăm chú cô ta một lát, thấy cô ta luôn giữ nụ cười ấy, chỉ còn cách lắc đầu: “Không cần.” “À.” Tổ Tiểu Vũ thôi cười, hơi rũ mắt xuống
“Nếu vậy, chúng tôi cũng không làm mất thời giờ của các anh nữa.” Chàng trai kia lịch sự nói, chào chúng tôi rồi dắt Tô Tiểu Vũ rời đi
Tôi nhìn bóng lưng họ, cảm thấy vừa hoang đường vừa bế tắc, có chút lo lắng và ngậm ngùi
Tần Sơ thăm dò:9“Cô gái ấy là gì của cậu.” “Chỉ gặp một lần.” “Thế, siêu sao đó...”
“Anh ta chết rồi.” Tôi đáp: “Chết ở bên đó
Anh ta là ma vương.” Trình Lân và Tần Sơ trố mắt nhìn nhau
“Chắc cô ta không biết anh ta là ma vương
Lần trước gặp họ, cô ta chỉ là một..
fan.” Giọng nói tôi đã hơi thấp xuống.
“Gần đây anh ta mới biến thành như vậy.” Trình Lần nói: “Năng lực của cô ấy có lẽ..
đã có chút vấn đề
Nam Thiền đó thình lình xuất hiện, hai người nhanh chóng thân thiết với nhau
Lúc đó,6cô ấy chắc vẫn còn tâm trạng theo đuổi thần tượng
Cô ấy sống ở đây rất khổ sở, đó xem như có một niềm an ủi tâm lý..
Nam Thiên lúc đó không khác gì robot, dược lập trình sẵn, hành động theo lập trình
Khi trò chuyện họ đều nói đến chuyện anh ta đóng phim, cô ấy còn bảo anh ta diễn xuất cho mình xem
Tôi thì không mấy để ý đến
Khi tôi nhận ra, thì anh ta đã giống như người sống
Tô Tiểu Vũ hình như đã ngầm chấp nhận tình huống này.” “Đây không phải là0chuyện tốt.” Tôi nhớ đến dây xích màu hồng và thái độ của Nam Thiên giả kia: “Người có năng lực..
đều sẽ có tác dụng phụ
Dùng năng lực đến một mức độ nhất định, sẽ có tác dụng phụ
Già néo đứt dây.”
Trình Lân nhún vai: “Cũng không có cách nào cả
Tôi đã nói chuyện với cô ấy
Cô ấy không muốn nhắc đến chuyện này
Cậu vừa nhìn đã nhận ra bất thường
Hằng ngày tôi còn gặp cô ấy nhiều hơn..
Cô ấy không muốn
Tuy cô ấy không nói ra, nhưng tôi có thể cảm nhận thấy, cô ấy đã không7còn muốn tìm cách quay về.” Tôi ngẩng đầu lên, nhìn các tòa lầu đang sáng đèn xung quanh
Mọi thứ ở đây đều là giả
Khu Dương Sơn ấy, cũng là giả
Không ai nhận ra, có nhận ra cũng vờ như không.” Trình Lân nói: “Cho nên tôi nói rồi, không biết hai người định làm gì và tôi cũng sẽ không ngăn cản hai người.”
Thái độ của Trình Lân giống hệt trong quá khứ
Anh ta chấp nhận sự thật, mà chưa từng muốn phản kháng
Anh ta chỉ cố hết sức để thích nghi với sự thật và giữ vững sự tỉnh táo này
Anh ta khác hoàn toàn với dạng người như Diệp Thanh
Tôi không khởi nghĩ đến Quỷ Ngữ, Kỳ Bạch và Thiên Thiên từng bị Diệp Thanh nhốt lại.
“Năng lực của Tô Tiểu Vũ, rất phiền toái
Nếu không khéo, Nam Thiên đó sẽ gây ra chút chuyện
Nếu để cho ma vương khác biết được, cũng sẽ có phiền phức.” Tối cảnh báo.
Trình Lân mỉm cười: “Chỗ chúng tôi dẫu gì cũng có hai người có năng lực, hai ma vương, cộng với trạng thái hiện giờ của mẹ tôi, kiểu gì cũng sẽ đối phó được nhỉ? Một nơi như Dương Sơn cũng không ai thèm để ý đến
Cậu không cần lo.” Anh ta ngừng lại một lúc, nhướn mày nói: “Chuyện hai người muốn làm, không thể hoàn thành nhanh đúng không?”
“Tôi không biết khi nào mới hoàn thành.” Tôi đáp: “Nếu ai ai cũng như các anh thì chưa chắc tôi có thể hoàn thành.”
Dựa vào sức của mình thay đổi thế giới, có thể làm đến đâu, bây giờ trong lòng tôi đã có được ước định đại khái.
Nếu làm không tốt thì tôi chỉ có thể kéo cuộc chiến dai dẳng này đến thời kỳ đầu mà thôi
Không trở về số 0, nhưng mọi thứ sẽ quay trở lại.
Tình huống tốt một chút là tôi sẽ giữ được ký ức, Liễu Triệt, Diệp Thanh cũng vậy
Thời gian một năm nay của tôi chắc sẽ được cắt bớt, có thể ở ngay tuổi thơ của tôi liền bước vào trung tâm cuộc chiến dai dẳng này sớm.
Tình huống tệ hơn một chút là tôi mất đi ký ức, như thể có thể sẽ lòng vòng ở hai thế giới..
Có thể tôi đã rơi vào vòng tuần hoàn luẩn quẩn của hai thế giới rồi..
Phải nói rằng, bây giờ tôi đã có cái nhìn bi quan với tình hình hiện nay.
Sau khi cơn kích động qua đi, lý trí khôi phục.
Tôi không bỏ cuộc, nhưng cũng không thể cử cắm đầu lao tới mà không quan ngại gì cả
“Có lẽ sẽ rất lâu.” Tôi lặp lại lần nữa.
Trình Lân nhìn tôi: “Không sao.”
Tôi cho rằng anh ta không bận tâm chuyện này
“Phải mất bao nhiêu thời gian, đối với tôi không quan trọng.” Trình Lân nhún vai, quả nhiên không bận tâm: “Người phải làm việc là cậu
Cậu quyết định tiếp tục kiên trì, một kẻ ngoài cuộc như tôi không có tư cách phản đối.”
Tôi hơi ngạc nhiên: “Nhưng chuyện tôi làm chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến anh.”
“Đương nhiên
Mỗi chuyện mà mỗi người đang làm, đều có thể sẽ ảnh hưởng đến người khác
Nhưng người đã buông xuôi như tôi, không có lý do gì để chỉ trích những người vẫn đang cố gắng.” Trình Lân nói, khẽ cười: “Lúc ở bệnh viện, tôi đã buông xuôi rồi mà.” Tôi nhớ đến cảnh tượng mình lần đầu gặp Trình Lân
“Cứ vậy nhé
Bây giờ hai người xuất phát ngay à?” Trình Lân hỏi.
“Chúc hai người thuận buồm xuôi gió” Trình Lân vỗ vỗ vai tôi
Tôi gật đầu
Tôi và Tần Sơ xuyên vào trong thành phố
Tôi có thể cảm nhận thấy ánh mắt của Trình Lân nhắm vào mình
Có điều, ánh mắt ấy đã nhanh chóng bị nhà cửa chắn mất
Tôi đã nhìn thấy những chi tiết nhỏ trong thành phố ảo này
Trong phòng khách sáng đèn, đôi vợ chồng trẻ đang tựa vào nhau xem truyền hình, trong phòng ngủ, cô gái trẻ đang cầm đồ ăn vặt, nhìn không chớp mắt vào máy tính bảng, trẻ con đang làm bài tập; người già đang ngày; Vợ chồng cãi nhau ỏm tỏi; phụ huynh răn dạy con cái, hàng xóm đánh bài cùng nhau, đôi vợ chồng già dắt tay nhau tản bộ trong khu chung cư..
Thành phố do Tổ Tiểu Vũ tạo ra, giống y hệt thành phố thật
Tôi lại nhớ đến khu Dương Sơn đã bị di dời qua đây
“Tôi cho rằng, cậu sẽ đổi ý.” Tần Sơ nói.
Tôi quay qua nhìn Tần Sơ.
“Tôi thì đã đổi ý rồi
Nhìn thấy nơi này, nhìn thấy Dương Sơn Ngàn Năm...” Tần Sơ gượng cười: “Mọi thứ ở đây đều là giả, thì đã làm sao chứ? Có người xem nơi đây là thật
Có người đã được sống thực sự ở đây...”
“Vậy, người đã chết thì sao?” Tôi hỏi.
Tấn Sơ trầm ngâm một lát: “Họ đã chết rồi.”
“Anh nói đúng.” Tôi gật đầu.
Tần Sơ kéo tôi đứng lại: “Họ đã chết rồi
Chúng ta đã chết rồi.”
“Đúng vậy.” “Cậu...” Tần Sơ chau mày lại
Tôi chợt quay phắt người qua, nhìn về đống đổ nát trước đó chúng tôi từng ngang qua
Tôi tăng tốc, bay thẳng về hướng ấy.
“Này! Sao thế?” Tần Sơ gọi lớn sau lưng tôi
“Thằng bé đó chết rồi!” Tôi đáp mà không buồn quay đầu lại
Một cột màu tựa như pháo hoa vọt lên cao, nổ tung, hóa thành cơn mưa máu
Tôi nhìn thấy da người rơi xuống đất, lờ mờ nhận ra khuôn mặt mà mình đã gặp cách đây không lâu
Trước đây ở ngay chỗ này, tôi đã bắt một người đàn ông lại để hỏi chuyện
Tôi nhìn phía bên trên tấm da người.
Hồn ma thằng bé đang bay trong không trung, cơn mưa máu đang xuyên qua người nó.
“Nhóc...” Tôi không biết nên nói gì
Tôi đã nhìn thấy xác của thằng bé đang nằm phía sau tảng đá
Người đầy thương tích, áo rách không đủ che thân
Tôi cũng đã nhìn thấy oán khí trên linh hồn nó
Nó đang nhìn tôi, đôi mắt ấy, đen ngòm, không có chút ánh sáng.