- Tác giả
- Thanh Vân
- Thể loại
- Truyện ngắn
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Lượt đọc
- 921
- Cập nhật
HỒ NƯỚC CÔ ĐƠN
Tên nàng là Prudence, một cái tên chẳng thích hợp với nàng chút nào cả. Prudence Delveau dừng xe trên một con đường rừng gần Trappes. Nàng bước xuống, đi lang thang không định hướng trong cơn gió lạnh của một buổi chiều cuối đông.
Đã năm giờ chiều! Màn đêm đang từ từ buông xuống. Hôm nay là một ngày buồn và cảnh vật âm u buồn nản. Nhưng Prudence vẫn vừa bước đi vừa hát khe khẽ, thỉnh thoảng nàng cúi xuống nhặt một quả thông khô hay một chiếc lá rừng màu đỏ sẫm, màu mà nàng ưa thích. Prudence mỉa mai tự hỏi thầm không hiểu nàng đang làm gì ở chốn này và tại sao trên con đường trở lại Paris sau những ngày cuối tuần vui nhộn với đám bạn hữu thật dể thương và người tình đáng yêu, nàng bỗng thấy cần thiết, và gần như không thể nào cưỡng nổi ý muốn dừng chiếc xe Fiat của nàng để đi bộ một mình trong một chiều cuối đông lạnh giá như thế này. Nàng bận một chiếc áo khoác bằng len màu lá cây thật lịch sự, cổ nàng choàng một chiếc khăn bằng tơ nhẹ cũng màu xanh. Nàng chỉ mới ba mươi tuổi, chân nàng mang một đôi giày cao cổ thật thoải mái và Prudence cảm thấy lòng nàng nhẹ nhàng, vui vẻ với cuộc dạo chơi bất thần này.
Một con quạ bay ngang trời kêu lên tiếng kêu khàn đục, sau đó là cả một bầy bay qua theo làm tối hẳn một góc trời. .Mhưng lạ lùng thay, tiếng kêu của con quạ đầu đàn , mặc dù nàng vẫn thường nghe trong những buổi đi săn bắn, và ngay cả bầy quạ đang bay ngang làm tim nàng bổng nhiên đập mạnh như lo sợ một chuyện gì mà nàng không tài nào giải thích được.
Tính tình Prudence, ngày thường không biết sợ hãi là gì cả. Rắn rết, cái lạnh giá buốt, gió rét và ngay cả đời sống của nàng, nàng cũng không bao giờ bận tâm đến. Bạn bè của nàng thường bò ra cười mỗi khi nói đến tên nàng (Prudence có nghĩa là cẩn thận). Họ nói rằng tên cuả nàng và lối sống bạt mạng của nàng là một sự trái ngược hoàn toàn. Prudence chỉ sợ hãi những sự gì nàng không thể hiểu được và đó cũng là điều duy nhất làm cho nàng lo sợ. Nghĩ đến đây Prudence phải dừng bước để lấy lại sự bình tĩnh.
Cảnh vật này giống như cảnh vật trong một bức họa của Breuguel và Prudence rất yêu thích tranh của họa sĩ này. Nàng cũng yêu chiếc xe hơi ấm cúng của nàng đang chờ đợi nàng ngoài ven rừng, nàng thích thú khi nhớ lại dòng nhạc vui tươi sẽ phát ra khi nàng ngồi vào tay lái. Nàng cũng tha thiết muốn gặp lại người tình mà nàng yêu thương và cũng yêu thương nàng không kém: chàng tên Jean Francois.Nàng cảm động khi nhớ lại, sau một đêm ân ái mặn nồng, nàng sẽ thức giấc với tiếng ngáp dài, uống vội ly cà phê nóng mà nàng hay chàng đã pha sẵn cho nhau. Nàng cũng nhớ lại những buổi làm việc chung của nàng với Marc ở văn phòng làm việc. Cả ba đều làm cho một hãng chuyên về quảng cáo. Nàng và Marc thường đùa cợt nói rằng cách tốt nhất để quảng cáo một chiếc máy giặt áo quần là rêu rao lên áo quần trắng giặt xong sẽ trở nên màu xám. Người đời cần nhiều màu xám hơn màu trắng, cần sự mờ nhạt hơn cái gì rực rỡ, sự mệt nhọc hơn là cảm giác vô tích sự....
Nàng yêu tất cả những sự kể trên, nói tóm lại, nàng rất yêu đời sống mà nàng đang có, bạn hữu thật nhiều, người yêu cũng lắm, một công việc làm thích thú và nếu nàng có một đứa con cũng chẳng sao. Prudence say mê âm nhạc, thích thú đọc sách, yêu hoa lá cây cỏ và cảm động khi nhớ đến tiếng tí tách của củi nổ trong lò sưởi mỗi đêm khi mùa Đông giá buốt trở về. Nhưng con quạ đen đã bay qua, theo sau là một bầy quạ đen nghịt. Nhìn cảnh đó tim nàng như se thắt lại, đó là một cảm giác nàng không tài nào giải thích cho người nào hay và quan trọng hơn nhiều là chính nàng cũng không thể nào giải thích cho nàng hiểu được.
Con đường rừng quẹo qua bên phải. Có một tấm bảng bằng gổ thật lớn với hàng chử Hồ nước Hollande. Hình ảnh mặt hồ dưới ánh sáng mặt trời vào lúc ban chiều với những cây lau,có thể có cả một bầy vịt đang bơi lội trên mặt nước quyến rũ nàng ngay. Prudence buớc nhanh hơn. Và đúng như nàng suy đoán, hồ nước hiện ngay ra trước mắt nàng. Mặt nước hồ màu xanh xám , nếu không có một con vịt nào bơi lội trong hồ thì mặt nước cũng đã
đầy những chiếc lá vàng của những đám cây quanh hồ rụng xuống. Những chiếc lá vàng đó được nước cuốn xoay tròn trước khi chìm xuống đáy.Những chiếc lá rụng có vẽ thật cô đơn , buồn thảm. Tất cả như đang van xin một sự che chở, một sự giúp đở không bao giờ đến.
Prudence đến bên một gốc cây mà người tiều phu lơ đễnh nào đó đã bỏ lại và ngồi xuống. Càng suy nghĩ kỹ, nàng càng tự hỏi không hiểu nàng đang làm gì ở nơi chốn vắng vẻ này. Thơ thẩn ở đây, nàng sẽ về nhà thật trễ, Jean Francois sẽ vô cùng lo lắng và giận dữ. Chàng đã có lý . Khi một người đang có đầy đủ hạnh phúc như nàng, đang nắm trong tay tất cả mọi thứ, có thể làm tất cả mọi chuyện nàng thích làm, có thật nhiều người yêu thương , người đó không thể nào ngồi bơ vơ trên một gốc cây bỏ hoang trong cái lạnh giá buốt của một buổi chiều mùa Đông cạnh một hồ nước mà nàng chưa từng nghe đến.... Prudence cũng chẳng có gì để người đời gọi là "bị rối loạn thần kinh" căn bệnh dành cho những người đau khổ có một đời sống khó khăn..
Như để tự trấn tĩnh, nàng rút từ túi áo choàng ra một điếu thuốc lá và tay kia nàng lục loại trong túi khác để tìm chiếc bật lửa.Nành thở phào nhẹ nhỏm khi tìm ra chiếc Cricket. Nàng vội vàng châm ngay điếu thuốc . Làn khói nhẹ tỏa ra ấm áp nhưng có mùi hăng hắc. Mùi thuốc lá chiều nay khác hẳn mùi thuốc lá mọi ngày. Vậy mà nàng đã hút thuốc lá hiệu này đã mười năm rồi.
- Có thể nào - nàng tự hỏi- Ta lại cần những giờ phút cô đơn như thế này? Có lẽ tại vì lâu lắm rồi ta chưa bao giờ được ở riêng rẽ một mình .Hay tại hồ nước này có sự cuốn hút ma quái nào chăng? Biết đâu chẳng phải là tình cờ mà chính là định mệnh đã đưa bước chân ta đến bên hồ này? Phải chăng đó là hậu quả của một chuỗi dài của sự thần tiên và ma quái đã bao bọc hồ nước Hollande như tên của nó?
Nàng đặt nhẹ bàn tay lên gốc cây, cạnh bên hông nàng. Prudence cảm nhận được sự đụng chạm với mặt gỗ cằn cỗi, nham nhám, tàn tạ vì những tháng năm dầm mưa dãi nắng và sự cô đơn. Còn gì thê thảm hơn một gốc cây đã chết, đã bị bỏ rơi? Không còn được một công dụng nào, không được làm củi để nhóm lên ngọn lửa ấm, không được làm ván để đóng đồ gỗ, và cũng không được rộng rãi cho hai người yêu nhau cùng ngồi. Sự đụng chạm vào thân cây dậy lên trong lòng nàng một cảm giác yêu thương lạ kỳ và nàng chợt sững sờ khi thấy đôi mắt mình đầy lệ. Nàng nhìn kỹ mặt gỗ , những sợi gân, mặc dù nàng phải khó khăn lắm mới nhìn thấy được, chúng nó đã trở nên xám và gần như đã ngã qua màu trắng (tựa như những đường gân của người già, không làm sao ta có thể thấy được sự luân lưu của máu mặc dù máu vẫn chảy nhưng ta không thể nào nghe hay thấy được). Và với gốc cây kia, sự việc cũng như vậy thôi: nhựa đã không còn nữa và cũng không còn sự năng động, sự bốc đồng, sự đam mê và ham muốn làm một cái gì, ham muốn làm bậy, làm tình, làm việc, nghĩa là không còn ham muốn gì nữa cả. Chỉ thế thôi!
Tất cả những ý nghĩ đó lướt qua thật nhanh trong đầu nàng cùng lúc nàng cũng phải nhìn nhận rằng nàng chưa bao giờ tự tìm hiểu mình , nàng với đời sống quá đầy đủ .Chợt nàng thấy nàng trong hình dáng một người phụ nữ mặc áo choàng len , ngồi hút thuốc lá trên một gốc cây chết cạnh một hồ nước với mặt hồ bất động. Nàng chợt có ý nghĩ là phải rời chốn này thật nhanh, ra xe , tìm lại con đường và cả ngàn cách để chạy trốn cái chết, cả ngàn mưu mô để thoát khỏi tai nạn xe cộ, về tìm lại vòng ôm trong tay Jean Francois, tìm lại những quán cà phê ở Paris, những người hát dạo, tìm lại cái lộng lẩy của anh đèn mà Appolinaire thường hay nhắc đến. Nhưng cùng lúc cũng có một người khác trong nàng mà giờ này nàng mới biết đến nói thầm trong óc nàng là cứ ngồi lại nhìn màn đêm buông xuống, nhìn mặt hồ trong bóng tối, và gốc cây trở lạnh duới bàn tay nàng.Và biết đâu, tai sao không nhỉ, biết đâu kẻ đó không bước xuống hồ và dầm mình dưới làn nước lạnh rồi chìm sâu dưới nuớc, chìm sâu trên thảm cát vàng và xanh , nằm trên những chiếc lá vàng rơi suốt ngày hôm nay.Và ở đó, nằm trên thảm lá với những đàn cá tung tăng thân thiện bơi quanh , người ấy sẽ cảm thấy an toàn, an bình vì đã được trở về trong chiếc nôi ngày mới sinh , đã tìm lại được cuộc sống thật sự...nghĩa là" cái chết.".
"Tôi điên rồi" nàng nghĩ thầm nhưng cũng cùng lúc có giọng nói thầm thì bên tai nàng: "Đó là sự thật! Sự thật của đời cô". Hình như đó là tiếng nói của tuổi thơ của nàng. Nhưng rồi lại có tiếng nói khác, tiếng nói của 30 năm hạnh phúc mà nàng đã trãi qua"Cô bé con ơi, về ngay đi, về uống vitamine C và B ngay. Trong đầu cô đang có cái gì không ổn rồi đó.".
Và giọng nói sau cùng đó đã thuyết phục được nàng. Prudence Delveau đứng dậy rời bỏ gốc cây, hồ nước, lá vàng và đời sống ...
Nàng về lại Paris với cái giường trong căn nhà ấm cúng , trở về với các quán rượu mở cửa suốt đêm của Paris , trở về với nơi chốn mà mọi người cho là "hiện hữu". Nàng trở về lại với tình yêu của Jean Francois .
Nàng lên xe và mở nhạc .Nàng lái thật cẩn thận và cười thầm cho nữa giờ đi hoang và tâm hồn lạc lỏng của nàng.
Nhưng dù sao, cũng đến hai tháng nàng mới quên được hồ nước Hollande...Hai tháng đúng không sai một ngày...Và nàng cũng không bao giờ kể cho Jean Francois nghe những giờ phút đã làm cho tâm hồn nàng xao động bên hồ nước mà giờ đây đối với nàng là Hồ nước cô đơn.
Tên nàng là Prudence, một cái tên chẳng thích hợp với nàng chút nào cả. Prudence Delveau dừng xe trên một con đường rừng gần Trappes. Nàng bước xuống, đi lang thang không định hướng trong cơn gió lạnh của một buổi chiều cuối đông.
Đã năm giờ chiều! Màn đêm đang từ từ buông xuống. Hôm nay là một ngày buồn và cảnh vật âm u buồn nản. Nhưng Prudence vẫn vừa bước đi vừa hát khe khẽ, thỉnh thoảng nàng cúi xuống nhặt một quả thông khô hay một chiếc lá rừng màu đỏ sẫm, màu mà nàng ưa thích. Prudence mỉa mai tự hỏi thầm không hiểu nàng đang làm gì ở chốn này và tại sao trên con đường trở lại Paris sau những ngày cuối tuần vui nhộn với đám bạn hữu thật dể thương và người tình đáng yêu, nàng bỗng thấy cần thiết, và gần như không thể nào cưỡng nổi ý muốn dừng chiếc xe Fiat của nàng để đi bộ một mình trong một chiều cuối đông lạnh giá như thế này. Nàng bận một chiếc áo khoác bằng len màu lá cây thật lịch sự, cổ nàng choàng một chiếc khăn bằng tơ nhẹ cũng màu xanh. Nàng chỉ mới ba mươi tuổi, chân nàng mang một đôi giày cao cổ thật thoải mái và Prudence cảm thấy lòng nàng nhẹ nhàng, vui vẻ với cuộc dạo chơi bất thần này.
Một con quạ bay ngang trời kêu lên tiếng kêu khàn đục, sau đó là cả một bầy bay qua theo làm tối hẳn một góc trời. .Mhưng lạ lùng thay, tiếng kêu của con quạ đầu đàn , mặc dù nàng vẫn thường nghe trong những buổi đi săn bắn, và ngay cả bầy quạ đang bay ngang làm tim nàng bổng nhiên đập mạnh như lo sợ một chuyện gì mà nàng không tài nào giải thích được.
Tính tình Prudence, ngày thường không biết sợ hãi là gì cả. Rắn rết, cái lạnh giá buốt, gió rét và ngay cả đời sống của nàng, nàng cũng không bao giờ bận tâm đến. Bạn bè của nàng thường bò ra cười mỗi khi nói đến tên nàng (Prudence có nghĩa là cẩn thận). Họ nói rằng tên cuả nàng và lối sống bạt mạng của nàng là một sự trái ngược hoàn toàn. Prudence chỉ sợ hãi những sự gì nàng không thể hiểu được và đó cũng là điều duy nhất làm cho nàng lo sợ. Nghĩ đến đây Prudence phải dừng bước để lấy lại sự bình tĩnh.
Cảnh vật này giống như cảnh vật trong một bức họa của Breuguel và Prudence rất yêu thích tranh của họa sĩ này. Nàng cũng yêu chiếc xe hơi ấm cúng của nàng đang chờ đợi nàng ngoài ven rừng, nàng thích thú khi nhớ lại dòng nhạc vui tươi sẽ phát ra khi nàng ngồi vào tay lái. Nàng cũng tha thiết muốn gặp lại người tình mà nàng yêu thương và cũng yêu thương nàng không kém: chàng tên Jean Francois.Nàng cảm động khi nhớ lại, sau một đêm ân ái mặn nồng, nàng sẽ thức giấc với tiếng ngáp dài, uống vội ly cà phê nóng mà nàng hay chàng đã pha sẵn cho nhau. Nàng cũng nhớ lại những buổi làm việc chung của nàng với Marc ở văn phòng làm việc. Cả ba đều làm cho một hãng chuyên về quảng cáo. Nàng và Marc thường đùa cợt nói rằng cách tốt nhất để quảng cáo một chiếc máy giặt áo quần là rêu rao lên áo quần trắng giặt xong sẽ trở nên màu xám. Người đời cần nhiều màu xám hơn màu trắng, cần sự mờ nhạt hơn cái gì rực rỡ, sự mệt nhọc hơn là cảm giác vô tích sự....
Nàng yêu tất cả những sự kể trên, nói tóm lại, nàng rất yêu đời sống mà nàng đang có, bạn hữu thật nhiều, người yêu cũng lắm, một công việc làm thích thú và nếu nàng có một đứa con cũng chẳng sao. Prudence say mê âm nhạc, thích thú đọc sách, yêu hoa lá cây cỏ và cảm động khi nhớ đến tiếng tí tách của củi nổ trong lò sưởi mỗi đêm khi mùa Đông giá buốt trở về. Nhưng con quạ đen đã bay qua, theo sau là một bầy quạ đen nghịt. Nhìn cảnh đó tim nàng như se thắt lại, đó là một cảm giác nàng không tài nào giải thích cho người nào hay và quan trọng hơn nhiều là chính nàng cũng không thể nào giải thích cho nàng hiểu được.
Con đường rừng quẹo qua bên phải. Có một tấm bảng bằng gổ thật lớn với hàng chử Hồ nước Hollande. Hình ảnh mặt hồ dưới ánh sáng mặt trời vào lúc ban chiều với những cây lau,có thể có cả một bầy vịt đang bơi lội trên mặt nước quyến rũ nàng ngay. Prudence buớc nhanh hơn. Và đúng như nàng suy đoán, hồ nước hiện ngay ra trước mắt nàng. Mặt nước hồ màu xanh xám , nếu không có một con vịt nào bơi lội trong hồ thì mặt nước cũng đã
đầy những chiếc lá vàng của những đám cây quanh hồ rụng xuống. Những chiếc lá vàng đó được nước cuốn xoay tròn trước khi chìm xuống đáy.Những chiếc lá rụng có vẽ thật cô đơn , buồn thảm. Tất cả như đang van xin một sự che chở, một sự giúp đở không bao giờ đến.
Prudence đến bên một gốc cây mà người tiều phu lơ đễnh nào đó đã bỏ lại và ngồi xuống. Càng suy nghĩ kỹ, nàng càng tự hỏi không hiểu nàng đang làm gì ở nơi chốn vắng vẻ này. Thơ thẩn ở đây, nàng sẽ về nhà thật trễ, Jean Francois sẽ vô cùng lo lắng và giận dữ. Chàng đã có lý . Khi một người đang có đầy đủ hạnh phúc như nàng, đang nắm trong tay tất cả mọi thứ, có thể làm tất cả mọi chuyện nàng thích làm, có thật nhiều người yêu thương , người đó không thể nào ngồi bơ vơ trên một gốc cây bỏ hoang trong cái lạnh giá buốt của một buổi chiều mùa Đông cạnh một hồ nước mà nàng chưa từng nghe đến.... Prudence cũng chẳng có gì để người đời gọi là "bị rối loạn thần kinh" căn bệnh dành cho những người đau khổ có một đời sống khó khăn..
Như để tự trấn tĩnh, nàng rút từ túi áo choàng ra một điếu thuốc lá và tay kia nàng lục loại trong túi khác để tìm chiếc bật lửa.Nành thở phào nhẹ nhỏm khi tìm ra chiếc Cricket. Nàng vội vàng châm ngay điếu thuốc . Làn khói nhẹ tỏa ra ấm áp nhưng có mùi hăng hắc. Mùi thuốc lá chiều nay khác hẳn mùi thuốc lá mọi ngày. Vậy mà nàng đã hút thuốc lá hiệu này đã mười năm rồi.
- Có thể nào - nàng tự hỏi- Ta lại cần những giờ phút cô đơn như thế này? Có lẽ tại vì lâu lắm rồi ta chưa bao giờ được ở riêng rẽ một mình .Hay tại hồ nước này có sự cuốn hút ma quái nào chăng? Biết đâu chẳng phải là tình cờ mà chính là định mệnh đã đưa bước chân ta đến bên hồ này? Phải chăng đó là hậu quả của một chuỗi dài của sự thần tiên và ma quái đã bao bọc hồ nước Hollande như tên của nó?
Nàng đặt nhẹ bàn tay lên gốc cây, cạnh bên hông nàng. Prudence cảm nhận được sự đụng chạm với mặt gỗ cằn cỗi, nham nhám, tàn tạ vì những tháng năm dầm mưa dãi nắng và sự cô đơn. Còn gì thê thảm hơn một gốc cây đã chết, đã bị bỏ rơi? Không còn được một công dụng nào, không được làm củi để nhóm lên ngọn lửa ấm, không được làm ván để đóng đồ gỗ, và cũng không được rộng rãi cho hai người yêu nhau cùng ngồi. Sự đụng chạm vào thân cây dậy lên trong lòng nàng một cảm giác yêu thương lạ kỳ và nàng chợt sững sờ khi thấy đôi mắt mình đầy lệ. Nàng nhìn kỹ mặt gỗ , những sợi gân, mặc dù nàng phải khó khăn lắm mới nhìn thấy được, chúng nó đã trở nên xám và gần như đã ngã qua màu trắng (tựa như những đường gân của người già, không làm sao ta có thể thấy được sự luân lưu của máu mặc dù máu vẫn chảy nhưng ta không thể nào nghe hay thấy được). Và với gốc cây kia, sự việc cũng như vậy thôi: nhựa đã không còn nữa và cũng không còn sự năng động, sự bốc đồng, sự đam mê và ham muốn làm một cái gì, ham muốn làm bậy, làm tình, làm việc, nghĩa là không còn ham muốn gì nữa cả. Chỉ thế thôi!
Tất cả những ý nghĩ đó lướt qua thật nhanh trong đầu nàng cùng lúc nàng cũng phải nhìn nhận rằng nàng chưa bao giờ tự tìm hiểu mình , nàng với đời sống quá đầy đủ .Chợt nàng thấy nàng trong hình dáng một người phụ nữ mặc áo choàng len , ngồi hút thuốc lá trên một gốc cây chết cạnh một hồ nước với mặt hồ bất động. Nàng chợt có ý nghĩ là phải rời chốn này thật nhanh, ra xe , tìm lại con đường và cả ngàn cách để chạy trốn cái chết, cả ngàn mưu mô để thoát khỏi tai nạn xe cộ, về tìm lại vòng ôm trong tay Jean Francois, tìm lại những quán cà phê ở Paris, những người hát dạo, tìm lại cái lộng lẩy của anh đèn mà Appolinaire thường hay nhắc đến. Nhưng cùng lúc cũng có một người khác trong nàng mà giờ này nàng mới biết đến nói thầm trong óc nàng là cứ ngồi lại nhìn màn đêm buông xuống, nhìn mặt hồ trong bóng tối, và gốc cây trở lạnh duới bàn tay nàng.Và biết đâu, tai sao không nhỉ, biết đâu kẻ đó không bước xuống hồ và dầm mình dưới làn nước lạnh rồi chìm sâu dưới nuớc, chìm sâu trên thảm cát vàng và xanh , nằm trên những chiếc lá vàng rơi suốt ngày hôm nay.Và ở đó, nằm trên thảm lá với những đàn cá tung tăng thân thiện bơi quanh , người ấy sẽ cảm thấy an toàn, an bình vì đã được trở về trong chiếc nôi ngày mới sinh , đã tìm lại được cuộc sống thật sự...nghĩa là" cái chết.".
"Tôi điên rồi" nàng nghĩ thầm nhưng cũng cùng lúc có giọng nói thầm thì bên tai nàng: "Đó là sự thật! Sự thật của đời cô". Hình như đó là tiếng nói của tuổi thơ của nàng. Nhưng rồi lại có tiếng nói khác, tiếng nói của 30 năm hạnh phúc mà nàng đã trãi qua"Cô bé con ơi, về ngay đi, về uống vitamine C và B ngay. Trong đầu cô đang có cái gì không ổn rồi đó.".
Và giọng nói sau cùng đó đã thuyết phục được nàng. Prudence Delveau đứng dậy rời bỏ gốc cây, hồ nước, lá vàng và đời sống ...
Nàng về lại Paris với cái giường trong căn nhà ấm cúng , trở về với các quán rượu mở cửa suốt đêm của Paris , trở về với nơi chốn mà mọi người cho là "hiện hữu". Nàng trở về lại với tình yêu của Jean Francois .
Nàng lên xe và mở nhạc .Nàng lái thật cẩn thận và cười thầm cho nữa giờ đi hoang và tâm hồn lạc lỏng của nàng.
Nhưng dù sao, cũng đến hai tháng nàng mới quên được hồ nước Hollande...Hai tháng đúng không sai một ngày...Và nàng cũng không bao giờ kể cho Jean Francois nghe những giờ phút đã làm cho tâm hồn nàng xao động bên hồ nước mà giờ đây đối với nàng là Hồ nước cô đơn.
Bình luận facebook