-
Chương 24
Toàn thân Tuyết Hoa vừa bẩn vừa thối, nói cái gì cũng không dám lại gần nam thần, vội nhảy vào hồ Nữ Thần tắm rửa sạch sẽ.
"Rắc...rắc..." Nàng ở trong nước cố gắng dùng linh lực khuấy động bọt nước, hai móng vuốt không ngừng gãi gãi da lông. Nhưng mà thân thể hồ ly của nàng ngoại trừ bài tiết ra những uế vật màu đen xám, còn đầy dầu, không phải chỉ dùng nước là có thể rửa sạch.
Làm sao bây giờ? Cái mũi linh mẫn của siêu cấp hồ ly là nàng có thể ngửi thấy mùi hôi nồng đậm nha.
Tuyết Hoa vừa mắc cỡ vừa vội, gần như muốn khóc.
"Tuyết Hoa, để cho ta giúp." Hạ Lăng Vân đứng ở bên hồ chứng kiến một màn tắm rửa của tiểu hồ ly, cười nhẹ nhàng vung tay áo, lợi dụng pháp thuật hệ thủy kích thích sức nước, đẩy tiểu hồ ly tới trước mặt mình.
"Oa ô." Tuyết Hoa cụp lỗ tai hồ ly, không thể làm gì để cho hắn lấy xà bông thơm mùi hoa nhài bôi lên toàn thân hồ ly của nàng, sau đó để mặc hắn tùy ý dùng hai tay tắm rửa cọ xát bộ lông mình...
Nam thần, thân thể của ta một lần nữa bị chàng sờ mó hết rồi, trong sạch sớm không còn. Tuy rằng chàng cái gì cũng không biết, nhưng ta biết. Ta có thể...
Nhìn gương mặt tuấn dật của hắn nổi bật trong đêm tối, tâm thần Tuyết Hoa bỗng nhiên nhộn nhạo.
Nam thần là người đẹp nhất trên thế gian, thanh linh thánh khiết, nàng mong muốn chàng có gì không đúng? Nhiệm vụ của nàng là ngăn không để chàng trở thành hậu cung của Lệ Quân Hoa, có lẽ nàng nên cướp lấy lòng của nam thần, để chàng không thể yêu mến Lệ Quân Hoa.
Làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc phật, tỉ lệ nàng chiếm được tâm của nam thần là rất lớn.
Nàng có sự chung thủy mà Lệ Quân Hoa không có được, nếu như sau này nam thần có hảo cảm với Lệ Quân Hoa, chỉ cần còn lưu lại vài phần lí trí..., cũng có thể chọn người ở với hắn rất nhiều năm, tình cảm dành cho hắn trước sau như một, chính là nàng.
Vạn nhất hắn bị tình yêu làm cho đầu óc u mê, mất đi lí trí tự nguyện cùng người khác hưởng chung một vợ, nàng là người bầu bạn gắn bó với hắn nhiều năm, chỉ có thể là nữ phụ chiếm được cái tình cảm gọi là huynh muội?
Có đáng giá không? Nàng hoàn thành nhiệm vụ không nhất định phải đem bản thân mình đóng góp vào.
Thế nhưng mà, nam thần thanh cao như vậy, sao lại có thể vì tình yêu buông tha cho tôn nghiêm, hèn mọn cầu khẩn một tình yêu không hoàn chỉnh?
Tiểu hồ ly Tuyết Hoa mâu thuẫn xoắn xuýt trong chốc lát, sau đó quyết định mặc kệ kết quả tương lai thế nào, nàng phải nhanh nhanh chóng chóng tu luyện thành người, biến thành hồ ly tinh xinh đẹp tuyệt trần, câu dẫn lòng của nam thần. Thành công rồi, nàng sẽ có được nam thần và tình yêu của hắn, nếu thất bại, nàng cũng chỉ cần phá hư tình cảm yêu mến mà nam thần dành cho Lệ Quân Hoa là đã hoàn thành nhiệm vụ.
"Tuyết Hoa, ngươi đang suy nghĩ gì?" Đang giúp Tuyết Hoa tắm rửa, Hạ Lăng Vân phát hiện ra tiểu hồ ly lại trầm tư suy nghĩ, không nhịn được dò hỏi.
Quay đầu, Tuyết Hoa dùng cái mũi ướt sũng cọ cọ bàn tay của Hạ Lăng Vân, thấp giọng "Oa ô ô" gọi. Nàng ỷ vào việc hắn không biết rõ suy nghĩ của mình, lớn mật nói: Ta suy nghĩ làm sao có thể nhanh chóng biến thành người, làm thế nào để câu dẫn chàng.
"Lần sau ta sẽ tìm một linh sủng hồ ly biết nói tiếng người, giúp đỡ ta và ngươi nói chuyện." Hạ Lăng Vân mỉm cười lắc đầu nói, sau khi tắm cho nàng sạch sẽ, tiện tay dùng thủy linh lực làm khô lông nàng.
Bộ lông mềm mượt trắng như tuyết tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ của hương hoa nhài, Hạ Lăng Vân hài lòng ôm tiểu hồ ly vào trong ngực đi về phía Vong Trần Cư.
Trong lòng đã hạ quyết định, Tuyết Hoa ngoan ngoãn vùi vào lồng ngực hắn. Ngực của hắn rất ấm, còn có mùi hương thơm dễ chịu. Mùi thơm này tiến sâu vào trong lòng nàng, khiến nàng khắc sâu vào tận trong tâm.
Trở lại Vong Trần Cư, Hạ Lăng Vân mang tiểu hồ ly tới thư phòng của hắn, để nàng xuống bàn sách nói: "Tuyết Hoa, ban ngày ngươi đã ngủ đủ rồi, vừa rồi cũng tu luyện xong, bây giờ đừng có chạy lung tung. Ta sẽ dạy ngươi nhận biết chữ." Hắn hi vọng tiểu hồ ly có thể thông minh hơn một chút so với Thanh Viễn lúc ba tuổi.
Nam thần thật sự có ý định dạy một con hồ ly biết đọc sach viết chữ nha.
Tiểu hồ ly Tuyết Hoa không dám tin nhìn nam thần. Nam thần thích làm thầy làm sư phụ đến nghiện rồi sao?
Mấy ngày mấy đêm không ngủ nhưng Hạ Lăng Vân cũng không mệt mỏi, bắt đầu chuẩn bị mài mực, sau đó giới thiệu với tiểu hồ ly: "Tuyết Hoa, bút, mực, giấy, nghiên mực là văn phòng tứ bảo mà nhân loại sử dụng, tu sĩ thường sử dụng bút mực, ngươi hãy chú ý."
"Bên giá bút này của ta có mấy cái bút, thân bút được làm bằng cành trúc của linh trúc ngàn năm, lông thì dùng những lông tơ của rất nhiều hồ ly, còn có lông của sói, hay tóc máu. Lúc bình thương ta dùng mực phổ thông tùng yên, hoặc mực du yên, lúc vẽ linh phù hoặc pháp trận thì mực sẽ là hỗn hợp của máu linh thú hòa với mực phấn, bột phấn linh thạch mà thành. Giấy vẽ của tu sĩ thường tạo bởi cỏ cây linh tinh. Chất lượng mực và giấy tốt, cộng với uy lực phù chú sẽ do thực lực của bản thân tu sĩ quyết định...
Lúc nói chuyện hắn cũng mài mực xong, đưa một bút lông cỡ trung chấm vào mực, sau đó ở trên nền giấy Tuyên Thành viết một đường ngang, nói: "Ngươi không biết gì, nên sẽ giống như đứa nhỏ của nhân loại bắt đầu học văn tự đơn giản nhất. Đây là một, hai vệt ngang thế này gọi là hai..."
Hắn nghiêm túc giảng dạy, Tuyết Hang nhìn đường vạch ngang kia, trong lòng thầm nhủ, chẳng lẽ hai vạch thì là hai, ba vạch thì là ba? Người của thế giới này, ngôn ngữ, bối cảnh xã hội, xiêm y trang sức đều tương tự như thế giới của nàng, chẳng lẽ văn tự của thế giới này cùng với chữ Hán là giống nhau? Chữ giản thể hay phồn thể?
Chứng kiến dáng vẻ chăm chú nhìn số "Một" kia, Hạ Lăng Vân lại viết "Hai", nói: "Đây là hai, nghĩa là hai cái." Hắn giơ tay trái lên đưa ra ngón trỏ và ngón giữ, đọc tới đọc lui: "Hai."
Là giống nhau!
Ánh mắt tiểu hồ ly lóe sáng có chút tinh quái vui sướng, ha ha ha, không cần nam thần dạy nàng cũng biết rồi.
"Tuyết Hoa, ngươi hiểu được lời ta nói sao?" Hạ Lăng Vân thấy nàng chăm chú nhìn chữ viết liền hỏi.
"Ngao...ô." Tuyết Hoa gật đầu.
"Ngươi thật sự hiểu rõ?" Hạ Lăng Vân có chút nôn nóng hỏi.
Tuyết Hoa dứt khoát tiến tới hai bước, móng trái dẫm nát chữ "Một", sau đó kêu lên: "Oa ô." Rồi lại đưa móng vuốt dẫm lên chữ viết số "Hai", kêu lên "Oa ô, oa ô."
"Xoạt__" giấy Tuyên Thành bị móng vuốt sắc bén của nàng xé rách rồi.
Hạ Lăng Vân mặc kệ tờ giấy bị rách, xoa nắn lỗ tay của nàng tán dương: "không hổ là hồ ly thông minh, ngươi còn giỏi hơn nhiều so với Thanh Viễn lúc bắt đầu học viết chữ." Đệ tử thông minh đó làm niềm kiêu hãnh của sư phụ, có thể bồi dưỡng tinh linh yêu quái thành tài lại càng là một loại khiêu chiến.
Lấy một quả đỏ giống như một quả táo ở trong vòng Càn Khôn ra, Hạ Lăng Vân nói: "Tuyết Hoa, đây là phần thưởng của ngươi." Đứa nhỏ ngoan nên khen ngợi.
Tuyết Hoa cao hứng, từ lần trước nếm thử nó nàng vẫn luôn mong muốn được ăn lại.
Thò tay xoa bóp móng vuốt của nàng, Hạ Lăng Vân có chút tiếc hận nói: "Đáng tiếc đây là móng vuốt, không cách nào luyện chữ, càng không thể luyện những văn tự phù chút phức tạp." Chỉ có thể chờ nàng tiến hóa thành công, hắn lại dạy nàng luyện chữ vẽ phù.
Văn tự bình thương nàng không cần học tập, chỉ cần sau này nam thần dạy nàng phù chú và pháp trận là được.
Tuyết Hoa mỉm cười kêu lên. Nàng còn nhỡ rõ ở dãy núi Hằng Cổ lúc nàng ngủ, Hạ Lăng Vân đã vẽ pháp trận, pháp trận đấy cũng là những văn tự phức tạp.
Hạ Lăng Vân cảm thấy trình độ thông minh của tiểu hồ ly vượt qua khả năng dự đoán của hắn, dứt khoát viết từ một đến mười, sau đó dạy nàng.
Tiểu hồ ly vui sướng mà phối hợp, đôi khi còn cố ý dẫm sai vài chỗ, để cho nam thần chơi đùa với mình.
Hạ Lăng Vân tu luyện tám trăm năm, việc gì cũng mười phần kiên nhẫn, không sợ người khác phiền mà dạy bảo nàng, thật sự coi nàng như là tiểu đồ đệ, tiểu nữ nhi mà dạy rồi.
Chơi đùa với nam thần, Tuyết Hoa cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Đến lúc phía chân trời lộ ra tia sáng, Hạ Lăng Vân nói: "Tuyết Hoa, sáng sớm linh khí thiên địa sạch sẽ tinh khiết, chúng ta đi tu luyện." Nói xong, hắn bế nàng lên, đến bên trên tảng đá xanh bên ngoài Vong Trần Cư.
Đặt tiểu hồ ly xuống mặt đất, nhìn lên cao nói: "Ngươi dựa theo phương pháp của mình tự tu luyện đi, tâm pháp tu luyện của ngươi có một phong cách riêng, ta cũng không thể chỉ cho ngươi."
Tâm pháp tu luyện của nàng hắn chưa từng thấy, đoán chừng khắp giới tu tiên ở đại lục Ngũ Nguyên cũng không có mấy người hiểu được. Phương thức tu luyện ban đầu của tinh linh yêu quái chính là theo bản năng, mà sự nhạy cảm của chúng đối với sự nguy hiểm vượt qua nhân loại, cho nên tâm pháp tu luyện mà tinh linh yêu quái nghĩ ra so chưa chắc yếu ớt tâm pháp tu luyện của linh sủng.
Tuyết Hoa "Ô ô" lên một tiếng, sau đó ngoan ngoãn tới một bên cuộn người lại, sau đó triệu hoán thần khí bắt đầu tu luyện. Hạ Lăng Vân ngồi xếp bằng nhắm mắt, chuẩn bị tu luyện thủy tâm quyết và mộc tâm quyết của hắn.
Tuyết Hoa có thần khí để gian lận, làm chơi ăn thật, đợi lúc nàng thu công, Hạ Lăng Vân tu vi thâm hậu vẫn còn tu luyện. Nàng đi tới ngửa đầu nhìn về phía hắn. Mỗi lần nhìn kĩ hắn như vậy, hình tượng trang nghiêm thánh khiết của hắn trong lòng nàng càng tăng thêm.
Hắn là một chủ nhân hòa nhã, cẩn thận chăm sóc nàng, coi nàng như đứa nhỏ, đệ tử mà chỉ dạy.
Hắn là Tiên Quân lạnh lùng uy nghi, đối xử với mọi người bình thản như nước, phảng phất như không quá gần gũi hay xa cách.
Hắn là Tiên Quân tuổi thọ kéo dài sẽ rất nhàm chán, quên đi thất tình lục dục, liệu hắn thật sự có một tình yêu nóng bỏng như lửa? Hắn thật sự sẽ vì một nữ nhân mà yêu đến mức không để ý tới tôn nghiêm của nam nhân, tình nguyện chung thê tử với nam nhân khác chứ không muốn buông tha cho tình yêu đó?
Tuyết Hoa nhìn gương mặt như ngọc giống như lão tăng nhập định, nội tâm giống như sóng nước cuồn cuộn.
Nếu như sau khi nàng hóa thành hình người dung mạo không kém hơn Lệ Quân Hoa, nàng lại ở chung với hắn lâu như vậy, trước khi Lệ Quân Hoa trưởng thành nàng có thể cướp đoạt được tình yêu sâu sấc nóng bỏng của hắn?
Hắn mạnh mẽ, anh tuấn, dịu dàng, cao quý, hắn là người vô cùng hoàn mĩ, là người mà mọi nữ nhân đều khát vọng có được.
Người không vì mình trời tru đất diệt!
Đôi mắt hồ ly của Tuyết Hoa lóe ra ánh sáng âm u quyết tuyệt, nàng thích nam thần rồi, nàng muốn có được nam thần.
Có được hắn cùng với việc ngăn hắn trở thành nam nhân trong hậu cung của Lệ Quân Hoa hoàn toàn không xung đột, thậm chí nàng có được hắn là đã hoàn thành được nhiệm vụ kia.
Nhất cử lưỡng tiện, cớ sao nàng không làm?
"Rắc...rắc..." Nàng ở trong nước cố gắng dùng linh lực khuấy động bọt nước, hai móng vuốt không ngừng gãi gãi da lông. Nhưng mà thân thể hồ ly của nàng ngoại trừ bài tiết ra những uế vật màu đen xám, còn đầy dầu, không phải chỉ dùng nước là có thể rửa sạch.
Làm sao bây giờ? Cái mũi linh mẫn của siêu cấp hồ ly là nàng có thể ngửi thấy mùi hôi nồng đậm nha.
Tuyết Hoa vừa mắc cỡ vừa vội, gần như muốn khóc.
"Tuyết Hoa, để cho ta giúp." Hạ Lăng Vân đứng ở bên hồ chứng kiến một màn tắm rửa của tiểu hồ ly, cười nhẹ nhàng vung tay áo, lợi dụng pháp thuật hệ thủy kích thích sức nước, đẩy tiểu hồ ly tới trước mặt mình.
"Oa ô." Tuyết Hoa cụp lỗ tai hồ ly, không thể làm gì để cho hắn lấy xà bông thơm mùi hoa nhài bôi lên toàn thân hồ ly của nàng, sau đó để mặc hắn tùy ý dùng hai tay tắm rửa cọ xát bộ lông mình...
Nam thần, thân thể của ta một lần nữa bị chàng sờ mó hết rồi, trong sạch sớm không còn. Tuy rằng chàng cái gì cũng không biết, nhưng ta biết. Ta có thể...
Nhìn gương mặt tuấn dật của hắn nổi bật trong đêm tối, tâm thần Tuyết Hoa bỗng nhiên nhộn nhạo.
Nam thần là người đẹp nhất trên thế gian, thanh linh thánh khiết, nàng mong muốn chàng có gì không đúng? Nhiệm vụ của nàng là ngăn không để chàng trở thành hậu cung của Lệ Quân Hoa, có lẽ nàng nên cướp lấy lòng của nam thần, để chàng không thể yêu mến Lệ Quân Hoa.
Làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc phật, tỉ lệ nàng chiếm được tâm của nam thần là rất lớn.
Nàng có sự chung thủy mà Lệ Quân Hoa không có được, nếu như sau này nam thần có hảo cảm với Lệ Quân Hoa, chỉ cần còn lưu lại vài phần lí trí..., cũng có thể chọn người ở với hắn rất nhiều năm, tình cảm dành cho hắn trước sau như một, chính là nàng.
Vạn nhất hắn bị tình yêu làm cho đầu óc u mê, mất đi lí trí tự nguyện cùng người khác hưởng chung một vợ, nàng là người bầu bạn gắn bó với hắn nhiều năm, chỉ có thể là nữ phụ chiếm được cái tình cảm gọi là huynh muội?
Có đáng giá không? Nàng hoàn thành nhiệm vụ không nhất định phải đem bản thân mình đóng góp vào.
Thế nhưng mà, nam thần thanh cao như vậy, sao lại có thể vì tình yêu buông tha cho tôn nghiêm, hèn mọn cầu khẩn một tình yêu không hoàn chỉnh?
Tiểu hồ ly Tuyết Hoa mâu thuẫn xoắn xuýt trong chốc lát, sau đó quyết định mặc kệ kết quả tương lai thế nào, nàng phải nhanh nhanh chóng chóng tu luyện thành người, biến thành hồ ly tinh xinh đẹp tuyệt trần, câu dẫn lòng của nam thần. Thành công rồi, nàng sẽ có được nam thần và tình yêu của hắn, nếu thất bại, nàng cũng chỉ cần phá hư tình cảm yêu mến mà nam thần dành cho Lệ Quân Hoa là đã hoàn thành nhiệm vụ.
"Tuyết Hoa, ngươi đang suy nghĩ gì?" Đang giúp Tuyết Hoa tắm rửa, Hạ Lăng Vân phát hiện ra tiểu hồ ly lại trầm tư suy nghĩ, không nhịn được dò hỏi.
Quay đầu, Tuyết Hoa dùng cái mũi ướt sũng cọ cọ bàn tay của Hạ Lăng Vân, thấp giọng "Oa ô ô" gọi. Nàng ỷ vào việc hắn không biết rõ suy nghĩ của mình, lớn mật nói: Ta suy nghĩ làm sao có thể nhanh chóng biến thành người, làm thế nào để câu dẫn chàng.
"Lần sau ta sẽ tìm một linh sủng hồ ly biết nói tiếng người, giúp đỡ ta và ngươi nói chuyện." Hạ Lăng Vân mỉm cười lắc đầu nói, sau khi tắm cho nàng sạch sẽ, tiện tay dùng thủy linh lực làm khô lông nàng.
Bộ lông mềm mượt trắng như tuyết tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ của hương hoa nhài, Hạ Lăng Vân hài lòng ôm tiểu hồ ly vào trong ngực đi về phía Vong Trần Cư.
Trong lòng đã hạ quyết định, Tuyết Hoa ngoan ngoãn vùi vào lồng ngực hắn. Ngực của hắn rất ấm, còn có mùi hương thơm dễ chịu. Mùi thơm này tiến sâu vào trong lòng nàng, khiến nàng khắc sâu vào tận trong tâm.
Trở lại Vong Trần Cư, Hạ Lăng Vân mang tiểu hồ ly tới thư phòng của hắn, để nàng xuống bàn sách nói: "Tuyết Hoa, ban ngày ngươi đã ngủ đủ rồi, vừa rồi cũng tu luyện xong, bây giờ đừng có chạy lung tung. Ta sẽ dạy ngươi nhận biết chữ." Hắn hi vọng tiểu hồ ly có thể thông minh hơn một chút so với Thanh Viễn lúc ba tuổi.
Nam thần thật sự có ý định dạy một con hồ ly biết đọc sach viết chữ nha.
Tiểu hồ ly Tuyết Hoa không dám tin nhìn nam thần. Nam thần thích làm thầy làm sư phụ đến nghiện rồi sao?
Mấy ngày mấy đêm không ngủ nhưng Hạ Lăng Vân cũng không mệt mỏi, bắt đầu chuẩn bị mài mực, sau đó giới thiệu với tiểu hồ ly: "Tuyết Hoa, bút, mực, giấy, nghiên mực là văn phòng tứ bảo mà nhân loại sử dụng, tu sĩ thường sử dụng bút mực, ngươi hãy chú ý."
"Bên giá bút này của ta có mấy cái bút, thân bút được làm bằng cành trúc của linh trúc ngàn năm, lông thì dùng những lông tơ của rất nhiều hồ ly, còn có lông của sói, hay tóc máu. Lúc bình thương ta dùng mực phổ thông tùng yên, hoặc mực du yên, lúc vẽ linh phù hoặc pháp trận thì mực sẽ là hỗn hợp của máu linh thú hòa với mực phấn, bột phấn linh thạch mà thành. Giấy vẽ của tu sĩ thường tạo bởi cỏ cây linh tinh. Chất lượng mực và giấy tốt, cộng với uy lực phù chú sẽ do thực lực của bản thân tu sĩ quyết định...
Lúc nói chuyện hắn cũng mài mực xong, đưa một bút lông cỡ trung chấm vào mực, sau đó ở trên nền giấy Tuyên Thành viết một đường ngang, nói: "Ngươi không biết gì, nên sẽ giống như đứa nhỏ của nhân loại bắt đầu học văn tự đơn giản nhất. Đây là một, hai vệt ngang thế này gọi là hai..."
Hắn nghiêm túc giảng dạy, Tuyết Hang nhìn đường vạch ngang kia, trong lòng thầm nhủ, chẳng lẽ hai vạch thì là hai, ba vạch thì là ba? Người của thế giới này, ngôn ngữ, bối cảnh xã hội, xiêm y trang sức đều tương tự như thế giới của nàng, chẳng lẽ văn tự của thế giới này cùng với chữ Hán là giống nhau? Chữ giản thể hay phồn thể?
Chứng kiến dáng vẻ chăm chú nhìn số "Một" kia, Hạ Lăng Vân lại viết "Hai", nói: "Đây là hai, nghĩa là hai cái." Hắn giơ tay trái lên đưa ra ngón trỏ và ngón giữ, đọc tới đọc lui: "Hai."
Là giống nhau!
Ánh mắt tiểu hồ ly lóe sáng có chút tinh quái vui sướng, ha ha ha, không cần nam thần dạy nàng cũng biết rồi.
"Tuyết Hoa, ngươi hiểu được lời ta nói sao?" Hạ Lăng Vân thấy nàng chăm chú nhìn chữ viết liền hỏi.
"Ngao...ô." Tuyết Hoa gật đầu.
"Ngươi thật sự hiểu rõ?" Hạ Lăng Vân có chút nôn nóng hỏi.
Tuyết Hoa dứt khoát tiến tới hai bước, móng trái dẫm nát chữ "Một", sau đó kêu lên: "Oa ô." Rồi lại đưa móng vuốt dẫm lên chữ viết số "Hai", kêu lên "Oa ô, oa ô."
"Xoạt__" giấy Tuyên Thành bị móng vuốt sắc bén của nàng xé rách rồi.
Hạ Lăng Vân mặc kệ tờ giấy bị rách, xoa nắn lỗ tay của nàng tán dương: "không hổ là hồ ly thông minh, ngươi còn giỏi hơn nhiều so với Thanh Viễn lúc bắt đầu học viết chữ." Đệ tử thông minh đó làm niềm kiêu hãnh của sư phụ, có thể bồi dưỡng tinh linh yêu quái thành tài lại càng là một loại khiêu chiến.
Lấy một quả đỏ giống như một quả táo ở trong vòng Càn Khôn ra, Hạ Lăng Vân nói: "Tuyết Hoa, đây là phần thưởng của ngươi." Đứa nhỏ ngoan nên khen ngợi.
Tuyết Hoa cao hứng, từ lần trước nếm thử nó nàng vẫn luôn mong muốn được ăn lại.
Thò tay xoa bóp móng vuốt của nàng, Hạ Lăng Vân có chút tiếc hận nói: "Đáng tiếc đây là móng vuốt, không cách nào luyện chữ, càng không thể luyện những văn tự phù chút phức tạp." Chỉ có thể chờ nàng tiến hóa thành công, hắn lại dạy nàng luyện chữ vẽ phù.
Văn tự bình thương nàng không cần học tập, chỉ cần sau này nam thần dạy nàng phù chú và pháp trận là được.
Tuyết Hoa mỉm cười kêu lên. Nàng còn nhỡ rõ ở dãy núi Hằng Cổ lúc nàng ngủ, Hạ Lăng Vân đã vẽ pháp trận, pháp trận đấy cũng là những văn tự phức tạp.
Hạ Lăng Vân cảm thấy trình độ thông minh của tiểu hồ ly vượt qua khả năng dự đoán của hắn, dứt khoát viết từ một đến mười, sau đó dạy nàng.
Tiểu hồ ly vui sướng mà phối hợp, đôi khi còn cố ý dẫm sai vài chỗ, để cho nam thần chơi đùa với mình.
Hạ Lăng Vân tu luyện tám trăm năm, việc gì cũng mười phần kiên nhẫn, không sợ người khác phiền mà dạy bảo nàng, thật sự coi nàng như là tiểu đồ đệ, tiểu nữ nhi mà dạy rồi.
Chơi đùa với nam thần, Tuyết Hoa cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Đến lúc phía chân trời lộ ra tia sáng, Hạ Lăng Vân nói: "Tuyết Hoa, sáng sớm linh khí thiên địa sạch sẽ tinh khiết, chúng ta đi tu luyện." Nói xong, hắn bế nàng lên, đến bên trên tảng đá xanh bên ngoài Vong Trần Cư.
Đặt tiểu hồ ly xuống mặt đất, nhìn lên cao nói: "Ngươi dựa theo phương pháp của mình tự tu luyện đi, tâm pháp tu luyện của ngươi có một phong cách riêng, ta cũng không thể chỉ cho ngươi."
Tâm pháp tu luyện của nàng hắn chưa từng thấy, đoán chừng khắp giới tu tiên ở đại lục Ngũ Nguyên cũng không có mấy người hiểu được. Phương thức tu luyện ban đầu của tinh linh yêu quái chính là theo bản năng, mà sự nhạy cảm của chúng đối với sự nguy hiểm vượt qua nhân loại, cho nên tâm pháp tu luyện mà tinh linh yêu quái nghĩ ra so chưa chắc yếu ớt tâm pháp tu luyện của linh sủng.
Tuyết Hoa "Ô ô" lên một tiếng, sau đó ngoan ngoãn tới một bên cuộn người lại, sau đó triệu hoán thần khí bắt đầu tu luyện. Hạ Lăng Vân ngồi xếp bằng nhắm mắt, chuẩn bị tu luyện thủy tâm quyết và mộc tâm quyết của hắn.
Tuyết Hoa có thần khí để gian lận, làm chơi ăn thật, đợi lúc nàng thu công, Hạ Lăng Vân tu vi thâm hậu vẫn còn tu luyện. Nàng đi tới ngửa đầu nhìn về phía hắn. Mỗi lần nhìn kĩ hắn như vậy, hình tượng trang nghiêm thánh khiết của hắn trong lòng nàng càng tăng thêm.
Hắn là một chủ nhân hòa nhã, cẩn thận chăm sóc nàng, coi nàng như đứa nhỏ, đệ tử mà chỉ dạy.
Hắn là Tiên Quân lạnh lùng uy nghi, đối xử với mọi người bình thản như nước, phảng phất như không quá gần gũi hay xa cách.
Hắn là Tiên Quân tuổi thọ kéo dài sẽ rất nhàm chán, quên đi thất tình lục dục, liệu hắn thật sự có một tình yêu nóng bỏng như lửa? Hắn thật sự sẽ vì một nữ nhân mà yêu đến mức không để ý tới tôn nghiêm của nam nhân, tình nguyện chung thê tử với nam nhân khác chứ không muốn buông tha cho tình yêu đó?
Tuyết Hoa nhìn gương mặt như ngọc giống như lão tăng nhập định, nội tâm giống như sóng nước cuồn cuộn.
Nếu như sau khi nàng hóa thành hình người dung mạo không kém hơn Lệ Quân Hoa, nàng lại ở chung với hắn lâu như vậy, trước khi Lệ Quân Hoa trưởng thành nàng có thể cướp đoạt được tình yêu sâu sấc nóng bỏng của hắn?
Hắn mạnh mẽ, anh tuấn, dịu dàng, cao quý, hắn là người vô cùng hoàn mĩ, là người mà mọi nữ nhân đều khát vọng có được.
Người không vì mình trời tru đất diệt!
Đôi mắt hồ ly của Tuyết Hoa lóe ra ánh sáng âm u quyết tuyệt, nàng thích nam thần rồi, nàng muốn có được nam thần.
Có được hắn cùng với việc ngăn hắn trở thành nam nhân trong hậu cung của Lệ Quân Hoa hoàn toàn không xung đột, thậm chí nàng có được hắn là đã hoàn thành được nhiệm vụ kia.
Nhất cử lưỡng tiện, cớ sao nàng không làm?