-
Chương 115
Sau khi bàn giao và nhắn nhủ các đệ tử, hôm sau trời chưa sáng Hạ Lăng Vân đã mang Tuyết Hoa bay ra khỏi hồ Nữ Thần của Thiên Trụ Sơn, về hướng kinh thành vương triều Kim Phượng. hắn muốn biết có phải vương triều Kim Phượng đã suy yếu như hắn đoán không, việc lớn trước mắt là phải cố gắng khuyên Lệ Nhi quy ẩn một thời gian ngắn.
Do phải tìm hiểu tình hình của vương triều Kim Phượng, lại còn phải nghe ngóng tin tức Lệ Nhi, hắnquyết định thay đổi trang phục giống kiếm sĩ giang hồ bình thường.
Bình minh, hắn và Tuyết Hoa đáp xuống rừng cây cạnh quan đạo, lấy một trường kiếm cổ xưa đeo bên hông. Giống như các nam tử thế tục hắn lấy khăn trùm buộc tóc lên đỉnh đầu, cộng với trường kiếm bên hông, hắn từ một người dáng vẻ văn sĩ biến thành kiếm sĩ tư thế hiên ngang.
Nam thần cũng chơi trò biến hình.
Tuyết Hoa nhìn không chớp mắt, hận không thể nhào tới ôm lấy cánh tay hắn làm nũng.
Nhìn qua gương mặt xinh xắn của Tuyết Hoa thấy hai mắt nàng tỏa sáng bắn ra bốn phía. Hạ Lăng Vân nói: "Nàng nên đội mũ sa." Tu sĩ còn không thể chống cự được sắc đẹp của nàng, nam tử bình thường gặp nàng chẳng phải trở nên điên cuồng?
"Mang khăn che mặt là được rồi." Tuyết Hoa nói xong, lấy một cái khăn lụa trong vòng tay Như Ý ra che mặt. Mũ tốt hơn khăn che mặt, khăn không thể che được ánh mắt sáng lấp lánh của nàng.
"Tuyết Hoa, khăn chỉ che được một nửa gương mặt." Hạ Lăng Vân lập tức nói: "Vẫn là nàng đội mũ tốt hơn." Khăn che nửa gương mặt, càng hấp dẫn ánh nhìn người khác. Nửa gương mặt trên của nàng cũng đủ khiến người ta mất hồn. hắn thà rằng che kín gương mặt nàng, cũng không hi vọng nàng giống như Lệ Nhi bị các tu sĩ trẻ tuổi si mê theo đuổi, cuối cùng danh dự cũng bị ảnh hưởng.
"Được rồi." Thấy Hạ Lăng Vân kiên trì, Tuyết Hoa đành phải thu hồi khăn che mặt đội chiếc mũ mà hắnmua cho nàng.
Sau khi giúp nàng thả màn lụa trên mũ xuống, Hạ Lăng Vân mới yên tâm, lấy từ không trung một cái tay nải khoác lên vai nói: "Chúng ta đi bộ một chút, trên đường có xe ngựa chúng ta xe đi nhờ."
"Được." Tuyết Hoa rất ngoan ngoãn đi sau hắn, đối với việc rèn luyện lịch lãm ở thế tục vô cùng hứng thú.
Bình minh trên đường đã có rất nhiều người đi lại, không có người nào quá chú ý tới đôi nam nữ trẻ tuổi đang đi trên đường.
Xa phu vung roi thúc ngựa, đoàn xe ngựa nhanh chóng đi về hướng kinh thành. Bình thường nông phu, tiểu thương sẽ dùng xe đẩy hoặc, đi bộ, điệu kiện tốt thì dùng la kéo xe.
Hạ Lăng Vân đánh gia người đi trên đường, phát hiện bọn họ không quá buồn khổ, nhưng y phục trênngười khá nhiều mảnh vá, thoạt nhìn so với bốn mươi năm trước hắn mang Tuyết Hoa đi trải nghiệm thìkhó khăn hơn.
"Giá, giá, giá." Phía trước quan đạo truyền đến tiếng thúc ngựa chạy như điên, người đi trên đường nhao nhao lùi sang hai bên tránh.
một đội khoái mã của quan phủ chạy qua, bụi đất bay mịt mù, những người đi đường bắt đầu nghị luận.
"sẽ không phải là tăng thuế chứ? Từ khi tân hoàng đăng cơ, chúng ta đã phải đóng thêm rất nhiều thuế." một nam tử trung niên phàn nàn nói.
"Giá thuê ruộng đã tăng một bậc rồi." Lúc này một nông dân trung niên nói ra. Thê tử của ông nghe xong thở dài nói: "May mắn, những năm nay mưa thuận gió hòa, nếu khô hạn ngập lụt sâu bệnh, chúng ta làm sao mà sống!"
"trên vai bọn họ đeo rất nhiều thứ, thoạt nhìn là danh sách." một lão giả tóc hoa râm do dự nói, "Có lẽ muốn chiêu binh."
"Lại muốn chiêu binh." Có người kinh ngạc nói, "Nhị ca ta năm trước vừa nhập ngũ, đến giờ một phong thư còn chưa gửi về."
Mọi người bắt đầu lao nhao thảo luận. Hạ Lăng Vân chú ý lắng nghe, nhanh chóng đoán được tình hình chính trị vương triều Kim Phượng mấy năm gần đây.
Ấu hoàng nhu nhược, Thái Hậu cầm quyền, phe phái Thái Hẩu tàn khốc trấn áp, vương tộc không phục muốn khởi binh, tuy rằng chết bốn vương thúc, nhưng xuất hiện thêm vài vị vương gia, vương thúc tổ cùng phiên vương, loạn chiến trong vương triều vẫn còn tiếp tục.
Hạ Lăng Vân thầm thở dài.
"Lăng Vân, chết rất nhiều người, giới tu tiên không để tâm?" Tuyết Hoa thấp giọng hỏi.
"Giới tu tiên chỉ can thiệp và thiên tai, còn nhân họa, nội loạn, không cách nào can thiệp." Hạ Lăng Vân nắm tay Tuyết Hoa, vừa đi vừa thấp giọng giải thích với nàng phân tranh giữa các môn phái của giới tu tiên trong đại lục Ngũ Nguyên.
Giới tu tiên tuy độc lập với vương triều thế tục, nhưng môn phái lại sống trong địa phận vương triều, tu sĩ sống ở các vương triều khác nhau. Môn phái tuy tiên tuy rời xa hồng trần, nhưng xuất phát từ quan hệ lợi ích sẽ âm thầm hỗ trợ thế lực của nước đó.
Hạ Lăng Vân nói, "Nếu tu sĩ vì thế lực của quốc gia mà tham dự... thì ruộng đất sẽ lập tức khô cằn, đường xá sẽ biến thành sông, dân chúng vô tội thương vọng hơn nữa... cho nên tu sĩ không được phép tham dự vào tranh đấu của thế tục." hắn đọc lịch sử thượng cổ, p hát hiện thời kì cường thịnh của giới tu tiên, hoàng đế tu tiển chỉ cần nhờ các đệ tử ngoại môn quản lí quốc gia, thuế phú, nhưng cuối cùng cũng trở về môn phái.
"Vương triều Kim Phượng đang nội loạn, nhân họa, nhưng ta nghĩ rằng tu sĩ bề ngoài tỏ vẻ không can dự nhưng sẽ lén nhúng tay. Lăng Vân, liệu Lệ Nhi có bị giới tu tiên và thế tục cùng lúc truy bắt?"
Nhớ tới danh hiệu Quý phi của Lệ Nhi, Tuyết Hoa có chút lo lắng. Nếu Lệ Nhi không trêu chọc tiên hoàng, vậy hắn cũng không bị cái bệnh tương tư hại chết, vương triều Kim Phượng cũng sẽ không xuất hiện tình trạng Thái Hậu nắm quyền, chư vương nổi loạn. không xong, Lệ Nhi quả thật giống yêu hồ trong truyền thuyết nhân gian.
"Tuyết Hoa, đừng nghĩ nhiều." Hạ Lăng Vân an ủi Tuyết Hoa nói, "Lệ Nhi chỉ là nguyên nhân gây ra. Nếu trong triều thanh minh, nhiều lương thần, cũng sẽ không xảy ra náo động. Tân hoàng đăng cơ bảy năm rồi, hắn cũng nên tự mình chấp chính, trải qua tranh đấu của tiền triều, có lẽ sẽ vững vàng hơn." Chỉ là, quốc lực sẽ bị suy yếu rất nhiều, đế vương không lực để khôi phục vương triều, nước Kim Phượng có lẽ nên thay đổi triều đại rồi.
"Đúng." Tuyết Hoa tiếp nhận lời khuyên của hắn, trong lòng thầm nghĩ cố gắng giúp muội muội giải bớt tội nghiệt.
Đôi nam nữ trẻ tuổi sóng vai đứng một chỗ, nam tử buộc tóc anh tuấn lạnh lùng hiên ngang, đi đường nhàn nhã như dạo chơi, nữ tử đội mũ sa dáng người quyến rũ, bước chân nhẹ nhàng như hồ điệp.
Rất nhiều người lúc bọn họ đi qua không nhịn được nhìn thêm vài lần. Lúc này không phải là hồ ly lông trắng, cũng không có ánh mắt sắc bén.Hạ Lăng Vân cố thu liễm khí thế trên người, cho nên người điđường không nhìn ra họ là một đôi phu thê tu tiên, chỉ đoán cả hai là giang hồ hiệp lữ khí chất đặc biệt cao quý.
Dọc theo quan đạo đi về phía trước, bọn họ tới một thành trì.
Tuyết Hoa nhìn từ xa thấy hai chữ trên tường thành, "Kim Dương." Cho dù cách xa trăm thước, nàng vẫn có thể thấy chữ trên tường thành.
Nàng hỏi: "Lăng Vân, chàng đã tới tòa thành này chưa?" Nơi này cách Thiên Trụ Sơn khá gần, có lẽ Hạ Lăng Vân từng tới.
"Rất lâu rồi, khi đó mua vải vóc cho sư môn, và chút đồ dùng sinh hoạt." Hạ Lăng Vân nói.
Nơi này khá phồn thịnh gần Thiên Trụ Sơn, đồ dùng cho hôn lễ của hắn và Tuyết Hoa đều mua sắm ở đây. Đệ tử bên ngoài Thiên Linh Môn cách một khoảng thời gian sẽ mua sắm một ít đồ dùng đưa tới thôn trang cần Thiên Linh Môn, sau đó đệ tử bên kia sẽ cất vào túi càn khôn mang về.
"Hi vọng có thể tìm hiểu được tin tức chúng ta muốn tìm." Tuyết Hoa nói. Tửu quán, trà lâu là nơi tin tức linh thông nhất, thanh lâu ư, Hạ Lăng Vân không được đi.
Hạ Lăng Vân nhìn tường thnahf, cảm thấy người đi lại rất nhiều, không có bất kì dấu hiệu suy sụp.
Tới dưới tường thành, hai người đứng xếp hàng trong đoàn người vào thành. Lính trông coi cửa thành nhanh chóng kiểm tra người vào thành giữ lại người khả nghi kiểm tra. Còn thương đội, bọn họ phải nộp chút ít phí uống trà mới được rời đi.
Loại chuyện này ở nơi nào cũng phát sinh.
Hạ Lăng Vân không để ý, Tuyết Hoa nhìn lại thấy binh sĩ chính là đám lưu manh du côn.
Hạ Lăng Vân dẫn Tuyết Hoa đi thẳng qua. Bởi vì Tuyết Hoa mặc y phục quý khí, đầu đổi mũ sa che mặt, hai tên lính lập tức ngăn lại nói: "Các ngươi là người nơi nào, thẻ bài đâu?" Thẻ bài là quan phủ dùng để quản lí dân chúng, giống như chứng minh thư, là giấy thông hành.
"Hai vị quân gia, phu thê chúng tôi vô ý làm mất rồi." Hạ Lăng Vân mỉm cười, ánh mắt đen lộ ra ánh sáng kì lạ, phảng phất như biến thành hố đen.
Hai tên lính bị ánh mắt hắn hấp dẫn, ngây ngốc nói: "Nếu mất, sao không mau tới nha môn bổ sung?" nói xong, bọn họ lập tức tránh ra, để Hạ Lăng Vân và Tuyết Hoa vào thành.
Đồng liêu của bọn họ đang nhìn nơi khác, nghe nói thế cũng chỉ xoay đầu nhìn, cảm thấy đôi nam nữ này quả thật là xứng đôi, khí định thần nhàn, giống như xuất thân quý tộc, bọn họ dù có muốn vơ vét cũng không dám động vào.
"Quân gia nói đúng, ta sẽ vào thành bổ sung." Hạ Lăng Vân mỉm cười nói, bình tĩnh thong dong dẵn tay Tuyết Hoa vào thành. Tuyết Hoa ở dưỡi mũ sa hé miệng tươi cười. Binh sĩ cửa thành bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, nhìn khí chất bọn họ bất phàm, không dám nghi vấn vội vã cho vào thành.
Thành Kim Dương với thành trì Tuyết Hoa từng vào không khác biệt lắm, sau cửa thành là con đường khá rộng, hai bên cửa hàng đông đúc, người đi đường tấp nập.
Tuyết Hoa tò mò xem náo nhiệt, Hạ Lăng Vân cẩn thận quan sát sắc mặt người đi đường, hai người cứ như vậy sóng vai đi bộ nửa vòng trong thành. Trong thành muôn màu, hỉ nộ ái ố, Hạ Lăng Vân trải qua tang tương tỉnh táo mà nhìn, giống như trái tim lạnh băng, Tuyết Hoa lại không nghĩ vậy, bởi vì hắnkhông có năng lực sửa đổi trật tự của một quốc gia.
Nhìn thấy mấy người ăn xin thật đáng thương, nàng xin hắn ít tiền đồng tới cho. Thấy thiếu gia bên đường đùa giỡn nữ tử, nàng kéo hắn rút kiếm hù dọa, cứu người. Về phần ác phu đánh chửi thê nhi, bọn họ chỉ là người qua đường làm sao hỗ trợ? Đành phải bước qua.
"Tuyết Hoa, nàng mệt không?" Thấy có một tửu lâu cách đó không xa, Hạ Lăng Vân quan tâm, gương mặt anh tuấn mỉm cười. Tuyết Hoa rất thiện lương, trên đường lôi kéo hắn giúp đỡ mọi người. Tuy hắnkhông cách nào vĩnh viễn che chở những người xa lạ đó, nhưng hắn sẵn sàng giúp nếu gặp phải. Trước kia lúc hắn rèn luyện lịch lãm thế tục, cũng hành hiệp trượng nghĩ thế này, bây giờ, Tuyết Hoa lại nôn nóng lôi kéo hắn làm trước.
"không mệt." Tuyết Hoa hào hứng bừng bừng nói, trong tay nàng còn cầm một chiếc khăn thêu Hạ Lăng Vân vừa mới mua tặng. Nàng không biết làm nữ công, xiêm y giày vớ của cả hai đều là mua đấy, lần này tới thành Kim Dương, Hạ Lăng Vân mua thêm rất nhiều xiêm y cho cả hai, thuận tiện chọn mấy cái khăn tay thêu cho nàng.
"không mệt vậy chúng ta qua bên kia ngồi một chút, thuận tiện ăn cơm trưa." Hạ Lăng Vân cười nói. Tuyết Hoa tuy chưa từng luyện võ nhưng dù sao cũng là hồ tiên dạo phố gì gì đó không mệt đến nàng.
"Được, ta muốn ăn." Nghe hắn nói ăn cơm trưa, Tuyết Hoa lập tức cảm thấy đói bụng, lập tức đồng ý.
"Tiểu hồ ly tham ăn." Hạ Lăng Vân yêu chiều nói, dẫn nàng qua tửu lâu.
đi được nửa đường, một đám người xếp vòng tròn xôn xao nghị luận, bên trong truyền đến tiếng khóc của nữ tử.
Vào xem?
Tuyết Hoa kéo Hạ Lăng Vân đi vào, dùng linh lực vô hình nhẹ nhàng gạt đám người vào bên trong.
Bên trong, mảnh chiếu đắp lên cỗ thi thể, một thiếu nữ đầu buộc khăn vải, mặc áo tang quỳ xuống đất thút thít nỉ non. Trước mặt nàng là miếng gỗ, trên đó viết "Bán mình chôn cha."
Là chết thật hay giả vờ?
Tuyết Hoa dùng thần thức quét qua quả thật là một cỗ thi thể.
thật sự bán mình chôn cha, người xem chẳng lẽ không ai nguyện ý bỏ tiền? Mỗi người một đồng, gom góp lại hẳn đủ cho hiếu nữ mua quan tài chôn cất cha.
Nàng nghi ngờ. rõ ràng người xung quanh còn thấp giọng nói đáng thương, nhưng vì sao không ai giúp?
"Tuyết Hoa nhìn hai gã nam tử mặc trang phục gia đinh màu xanh kia." Hạ Lăng Vân nhắc nhở.
Tuyết Hoa đưa mắt nhìn, thấy giữa đám người có hai gã nam tử mặc y phục giống nhau, bọn họ một kẻ chống nạnh, một kẻ đưa tay ôm ngực, trừng mắt nhìn đám người xung quanh.
Hừ, đây là ác bá không cho phép hiếu nữ bán mình chôn cha.
Tuyết Hoa không do dự đưa tay về phía Hạ Lăng Vân nói: "Cho ta tiền."
Hạ Lăng Vân làm bộ đưa tay phải vào túi áo, sau đó lấy hai thỏi bạc một lớn một nhỏ trong vòng tay càn khôn ra.
Tuyết Hoa ngẩng đầu ưỡn ngực đến trước mặt hiếu nữ, xoay người đặt bạc lên ván gỗ, nói: "không cần cô nương bán mình, những... ngân lượng này tặng cho cô, mau mua quan tài chôn cha, để ông ấy nhập thổ vi an." Tiền Hạ Lăng Vân chính là tiền của nàng, đồ cười của nàng Hạ Lăng Vân cũng có thể tùy ý dùng.
Hiếu nữ lập tức kinh ngạc ngẩng đầu, không dám tin nhìn Tuyết Hoa đang đội mũ sa. Đây là thỏi bạc, người bình thường hàng ngày sử dụng tiền đồng, tốt hơn một chút cũng chỉ dám dùng bạc vụn.
Hai hốc mắt hiếu nữ khóc đến đỏ bừng, nhưng ngũ quan vô cùng xinh đẹp.
Tuyết Hoa lập tức hiểu, quả nhiên là ác bá vừa ý hiếu nữ, buộc hiếu nữ bán mình cho hắn.
"Ngươi rõ ràng muốn đối nghịch với Mã đại gia?" Hai gã gia định phát hiện có người coi bọn chúng như vô hình tiến tới đưa bạc, lập tức kêu lên đánh về phía Tuyết Hoa, muốn kéo nàng ra.
"Hừ!" Hạ Lăng Vân hừ lạnh một tiếng, ống tay áo vừa phất, hai gã dám tiếp cận tiểu thê tử của hắn lập tức bị đánh bay.
Do phải tìm hiểu tình hình của vương triều Kim Phượng, lại còn phải nghe ngóng tin tức Lệ Nhi, hắnquyết định thay đổi trang phục giống kiếm sĩ giang hồ bình thường.
Bình minh, hắn và Tuyết Hoa đáp xuống rừng cây cạnh quan đạo, lấy một trường kiếm cổ xưa đeo bên hông. Giống như các nam tử thế tục hắn lấy khăn trùm buộc tóc lên đỉnh đầu, cộng với trường kiếm bên hông, hắn từ một người dáng vẻ văn sĩ biến thành kiếm sĩ tư thế hiên ngang.
Nam thần cũng chơi trò biến hình.
Tuyết Hoa nhìn không chớp mắt, hận không thể nhào tới ôm lấy cánh tay hắn làm nũng.
Nhìn qua gương mặt xinh xắn của Tuyết Hoa thấy hai mắt nàng tỏa sáng bắn ra bốn phía. Hạ Lăng Vân nói: "Nàng nên đội mũ sa." Tu sĩ còn không thể chống cự được sắc đẹp của nàng, nam tử bình thường gặp nàng chẳng phải trở nên điên cuồng?
"Mang khăn che mặt là được rồi." Tuyết Hoa nói xong, lấy một cái khăn lụa trong vòng tay Như Ý ra che mặt. Mũ tốt hơn khăn che mặt, khăn không thể che được ánh mắt sáng lấp lánh của nàng.
"Tuyết Hoa, khăn chỉ che được một nửa gương mặt." Hạ Lăng Vân lập tức nói: "Vẫn là nàng đội mũ tốt hơn." Khăn che nửa gương mặt, càng hấp dẫn ánh nhìn người khác. Nửa gương mặt trên của nàng cũng đủ khiến người ta mất hồn. hắn thà rằng che kín gương mặt nàng, cũng không hi vọng nàng giống như Lệ Nhi bị các tu sĩ trẻ tuổi si mê theo đuổi, cuối cùng danh dự cũng bị ảnh hưởng.
"Được rồi." Thấy Hạ Lăng Vân kiên trì, Tuyết Hoa đành phải thu hồi khăn che mặt đội chiếc mũ mà hắnmua cho nàng.
Sau khi giúp nàng thả màn lụa trên mũ xuống, Hạ Lăng Vân mới yên tâm, lấy từ không trung một cái tay nải khoác lên vai nói: "Chúng ta đi bộ một chút, trên đường có xe ngựa chúng ta xe đi nhờ."
"Được." Tuyết Hoa rất ngoan ngoãn đi sau hắn, đối với việc rèn luyện lịch lãm ở thế tục vô cùng hứng thú.
Bình minh trên đường đã có rất nhiều người đi lại, không có người nào quá chú ý tới đôi nam nữ trẻ tuổi đang đi trên đường.
Xa phu vung roi thúc ngựa, đoàn xe ngựa nhanh chóng đi về hướng kinh thành. Bình thường nông phu, tiểu thương sẽ dùng xe đẩy hoặc, đi bộ, điệu kiện tốt thì dùng la kéo xe.
Hạ Lăng Vân đánh gia người đi trên đường, phát hiện bọn họ không quá buồn khổ, nhưng y phục trênngười khá nhiều mảnh vá, thoạt nhìn so với bốn mươi năm trước hắn mang Tuyết Hoa đi trải nghiệm thìkhó khăn hơn.
"Giá, giá, giá." Phía trước quan đạo truyền đến tiếng thúc ngựa chạy như điên, người đi trên đường nhao nhao lùi sang hai bên tránh.
một đội khoái mã của quan phủ chạy qua, bụi đất bay mịt mù, những người đi đường bắt đầu nghị luận.
"sẽ không phải là tăng thuế chứ? Từ khi tân hoàng đăng cơ, chúng ta đã phải đóng thêm rất nhiều thuế." một nam tử trung niên phàn nàn nói.
"Giá thuê ruộng đã tăng một bậc rồi." Lúc này một nông dân trung niên nói ra. Thê tử của ông nghe xong thở dài nói: "May mắn, những năm nay mưa thuận gió hòa, nếu khô hạn ngập lụt sâu bệnh, chúng ta làm sao mà sống!"
"trên vai bọn họ đeo rất nhiều thứ, thoạt nhìn là danh sách." một lão giả tóc hoa râm do dự nói, "Có lẽ muốn chiêu binh."
"Lại muốn chiêu binh." Có người kinh ngạc nói, "Nhị ca ta năm trước vừa nhập ngũ, đến giờ một phong thư còn chưa gửi về."
Mọi người bắt đầu lao nhao thảo luận. Hạ Lăng Vân chú ý lắng nghe, nhanh chóng đoán được tình hình chính trị vương triều Kim Phượng mấy năm gần đây.
Ấu hoàng nhu nhược, Thái Hậu cầm quyền, phe phái Thái Hẩu tàn khốc trấn áp, vương tộc không phục muốn khởi binh, tuy rằng chết bốn vương thúc, nhưng xuất hiện thêm vài vị vương gia, vương thúc tổ cùng phiên vương, loạn chiến trong vương triều vẫn còn tiếp tục.
Hạ Lăng Vân thầm thở dài.
"Lăng Vân, chết rất nhiều người, giới tu tiên không để tâm?" Tuyết Hoa thấp giọng hỏi.
"Giới tu tiên chỉ can thiệp và thiên tai, còn nhân họa, nội loạn, không cách nào can thiệp." Hạ Lăng Vân nắm tay Tuyết Hoa, vừa đi vừa thấp giọng giải thích với nàng phân tranh giữa các môn phái của giới tu tiên trong đại lục Ngũ Nguyên.
Giới tu tiên tuy độc lập với vương triều thế tục, nhưng môn phái lại sống trong địa phận vương triều, tu sĩ sống ở các vương triều khác nhau. Môn phái tuy tiên tuy rời xa hồng trần, nhưng xuất phát từ quan hệ lợi ích sẽ âm thầm hỗ trợ thế lực của nước đó.
Hạ Lăng Vân nói, "Nếu tu sĩ vì thế lực của quốc gia mà tham dự... thì ruộng đất sẽ lập tức khô cằn, đường xá sẽ biến thành sông, dân chúng vô tội thương vọng hơn nữa... cho nên tu sĩ không được phép tham dự vào tranh đấu của thế tục." hắn đọc lịch sử thượng cổ, p hát hiện thời kì cường thịnh của giới tu tiên, hoàng đế tu tiển chỉ cần nhờ các đệ tử ngoại môn quản lí quốc gia, thuế phú, nhưng cuối cùng cũng trở về môn phái.
"Vương triều Kim Phượng đang nội loạn, nhân họa, nhưng ta nghĩ rằng tu sĩ bề ngoài tỏ vẻ không can dự nhưng sẽ lén nhúng tay. Lăng Vân, liệu Lệ Nhi có bị giới tu tiên và thế tục cùng lúc truy bắt?"
Nhớ tới danh hiệu Quý phi của Lệ Nhi, Tuyết Hoa có chút lo lắng. Nếu Lệ Nhi không trêu chọc tiên hoàng, vậy hắn cũng không bị cái bệnh tương tư hại chết, vương triều Kim Phượng cũng sẽ không xuất hiện tình trạng Thái Hậu nắm quyền, chư vương nổi loạn. không xong, Lệ Nhi quả thật giống yêu hồ trong truyền thuyết nhân gian.
"Tuyết Hoa, đừng nghĩ nhiều." Hạ Lăng Vân an ủi Tuyết Hoa nói, "Lệ Nhi chỉ là nguyên nhân gây ra. Nếu trong triều thanh minh, nhiều lương thần, cũng sẽ không xảy ra náo động. Tân hoàng đăng cơ bảy năm rồi, hắn cũng nên tự mình chấp chính, trải qua tranh đấu của tiền triều, có lẽ sẽ vững vàng hơn." Chỉ là, quốc lực sẽ bị suy yếu rất nhiều, đế vương không lực để khôi phục vương triều, nước Kim Phượng có lẽ nên thay đổi triều đại rồi.
"Đúng." Tuyết Hoa tiếp nhận lời khuyên của hắn, trong lòng thầm nghĩ cố gắng giúp muội muội giải bớt tội nghiệt.
Đôi nam nữ trẻ tuổi sóng vai đứng một chỗ, nam tử buộc tóc anh tuấn lạnh lùng hiên ngang, đi đường nhàn nhã như dạo chơi, nữ tử đội mũ sa dáng người quyến rũ, bước chân nhẹ nhàng như hồ điệp.
Rất nhiều người lúc bọn họ đi qua không nhịn được nhìn thêm vài lần. Lúc này không phải là hồ ly lông trắng, cũng không có ánh mắt sắc bén.Hạ Lăng Vân cố thu liễm khí thế trên người, cho nên người điđường không nhìn ra họ là một đôi phu thê tu tiên, chỉ đoán cả hai là giang hồ hiệp lữ khí chất đặc biệt cao quý.
Dọc theo quan đạo đi về phía trước, bọn họ tới một thành trì.
Tuyết Hoa nhìn từ xa thấy hai chữ trên tường thành, "Kim Dương." Cho dù cách xa trăm thước, nàng vẫn có thể thấy chữ trên tường thành.
Nàng hỏi: "Lăng Vân, chàng đã tới tòa thành này chưa?" Nơi này cách Thiên Trụ Sơn khá gần, có lẽ Hạ Lăng Vân từng tới.
"Rất lâu rồi, khi đó mua vải vóc cho sư môn, và chút đồ dùng sinh hoạt." Hạ Lăng Vân nói.
Nơi này khá phồn thịnh gần Thiên Trụ Sơn, đồ dùng cho hôn lễ của hắn và Tuyết Hoa đều mua sắm ở đây. Đệ tử bên ngoài Thiên Linh Môn cách một khoảng thời gian sẽ mua sắm một ít đồ dùng đưa tới thôn trang cần Thiên Linh Môn, sau đó đệ tử bên kia sẽ cất vào túi càn khôn mang về.
"Hi vọng có thể tìm hiểu được tin tức chúng ta muốn tìm." Tuyết Hoa nói. Tửu quán, trà lâu là nơi tin tức linh thông nhất, thanh lâu ư, Hạ Lăng Vân không được đi.
Hạ Lăng Vân nhìn tường thnahf, cảm thấy người đi lại rất nhiều, không có bất kì dấu hiệu suy sụp.
Tới dưới tường thành, hai người đứng xếp hàng trong đoàn người vào thành. Lính trông coi cửa thành nhanh chóng kiểm tra người vào thành giữ lại người khả nghi kiểm tra. Còn thương đội, bọn họ phải nộp chút ít phí uống trà mới được rời đi.
Loại chuyện này ở nơi nào cũng phát sinh.
Hạ Lăng Vân không để ý, Tuyết Hoa nhìn lại thấy binh sĩ chính là đám lưu manh du côn.
Hạ Lăng Vân dẫn Tuyết Hoa đi thẳng qua. Bởi vì Tuyết Hoa mặc y phục quý khí, đầu đổi mũ sa che mặt, hai tên lính lập tức ngăn lại nói: "Các ngươi là người nơi nào, thẻ bài đâu?" Thẻ bài là quan phủ dùng để quản lí dân chúng, giống như chứng minh thư, là giấy thông hành.
"Hai vị quân gia, phu thê chúng tôi vô ý làm mất rồi." Hạ Lăng Vân mỉm cười, ánh mắt đen lộ ra ánh sáng kì lạ, phảng phất như biến thành hố đen.
Hai tên lính bị ánh mắt hắn hấp dẫn, ngây ngốc nói: "Nếu mất, sao không mau tới nha môn bổ sung?" nói xong, bọn họ lập tức tránh ra, để Hạ Lăng Vân và Tuyết Hoa vào thành.
Đồng liêu của bọn họ đang nhìn nơi khác, nghe nói thế cũng chỉ xoay đầu nhìn, cảm thấy đôi nam nữ này quả thật là xứng đôi, khí định thần nhàn, giống như xuất thân quý tộc, bọn họ dù có muốn vơ vét cũng không dám động vào.
"Quân gia nói đúng, ta sẽ vào thành bổ sung." Hạ Lăng Vân mỉm cười nói, bình tĩnh thong dong dẵn tay Tuyết Hoa vào thành. Tuyết Hoa ở dưỡi mũ sa hé miệng tươi cười. Binh sĩ cửa thành bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, nhìn khí chất bọn họ bất phàm, không dám nghi vấn vội vã cho vào thành.
Thành Kim Dương với thành trì Tuyết Hoa từng vào không khác biệt lắm, sau cửa thành là con đường khá rộng, hai bên cửa hàng đông đúc, người đi đường tấp nập.
Tuyết Hoa tò mò xem náo nhiệt, Hạ Lăng Vân cẩn thận quan sát sắc mặt người đi đường, hai người cứ như vậy sóng vai đi bộ nửa vòng trong thành. Trong thành muôn màu, hỉ nộ ái ố, Hạ Lăng Vân trải qua tang tương tỉnh táo mà nhìn, giống như trái tim lạnh băng, Tuyết Hoa lại không nghĩ vậy, bởi vì hắnkhông có năng lực sửa đổi trật tự của một quốc gia.
Nhìn thấy mấy người ăn xin thật đáng thương, nàng xin hắn ít tiền đồng tới cho. Thấy thiếu gia bên đường đùa giỡn nữ tử, nàng kéo hắn rút kiếm hù dọa, cứu người. Về phần ác phu đánh chửi thê nhi, bọn họ chỉ là người qua đường làm sao hỗ trợ? Đành phải bước qua.
"Tuyết Hoa, nàng mệt không?" Thấy có một tửu lâu cách đó không xa, Hạ Lăng Vân quan tâm, gương mặt anh tuấn mỉm cười. Tuyết Hoa rất thiện lương, trên đường lôi kéo hắn giúp đỡ mọi người. Tuy hắnkhông cách nào vĩnh viễn che chở những người xa lạ đó, nhưng hắn sẵn sàng giúp nếu gặp phải. Trước kia lúc hắn rèn luyện lịch lãm thế tục, cũng hành hiệp trượng nghĩ thế này, bây giờ, Tuyết Hoa lại nôn nóng lôi kéo hắn làm trước.
"không mệt." Tuyết Hoa hào hứng bừng bừng nói, trong tay nàng còn cầm một chiếc khăn thêu Hạ Lăng Vân vừa mới mua tặng. Nàng không biết làm nữ công, xiêm y giày vớ của cả hai đều là mua đấy, lần này tới thành Kim Dương, Hạ Lăng Vân mua thêm rất nhiều xiêm y cho cả hai, thuận tiện chọn mấy cái khăn tay thêu cho nàng.
"không mệt vậy chúng ta qua bên kia ngồi một chút, thuận tiện ăn cơm trưa." Hạ Lăng Vân cười nói. Tuyết Hoa tuy chưa từng luyện võ nhưng dù sao cũng là hồ tiên dạo phố gì gì đó không mệt đến nàng.
"Được, ta muốn ăn." Nghe hắn nói ăn cơm trưa, Tuyết Hoa lập tức cảm thấy đói bụng, lập tức đồng ý.
"Tiểu hồ ly tham ăn." Hạ Lăng Vân yêu chiều nói, dẫn nàng qua tửu lâu.
đi được nửa đường, một đám người xếp vòng tròn xôn xao nghị luận, bên trong truyền đến tiếng khóc của nữ tử.
Vào xem?
Tuyết Hoa kéo Hạ Lăng Vân đi vào, dùng linh lực vô hình nhẹ nhàng gạt đám người vào bên trong.
Bên trong, mảnh chiếu đắp lên cỗ thi thể, một thiếu nữ đầu buộc khăn vải, mặc áo tang quỳ xuống đất thút thít nỉ non. Trước mặt nàng là miếng gỗ, trên đó viết "Bán mình chôn cha."
Là chết thật hay giả vờ?
Tuyết Hoa dùng thần thức quét qua quả thật là một cỗ thi thể.
thật sự bán mình chôn cha, người xem chẳng lẽ không ai nguyện ý bỏ tiền? Mỗi người một đồng, gom góp lại hẳn đủ cho hiếu nữ mua quan tài chôn cất cha.
Nàng nghi ngờ. rõ ràng người xung quanh còn thấp giọng nói đáng thương, nhưng vì sao không ai giúp?
"Tuyết Hoa nhìn hai gã nam tử mặc trang phục gia đinh màu xanh kia." Hạ Lăng Vân nhắc nhở.
Tuyết Hoa đưa mắt nhìn, thấy giữa đám người có hai gã nam tử mặc y phục giống nhau, bọn họ một kẻ chống nạnh, một kẻ đưa tay ôm ngực, trừng mắt nhìn đám người xung quanh.
Hừ, đây là ác bá không cho phép hiếu nữ bán mình chôn cha.
Tuyết Hoa không do dự đưa tay về phía Hạ Lăng Vân nói: "Cho ta tiền."
Hạ Lăng Vân làm bộ đưa tay phải vào túi áo, sau đó lấy hai thỏi bạc một lớn một nhỏ trong vòng tay càn khôn ra.
Tuyết Hoa ngẩng đầu ưỡn ngực đến trước mặt hiếu nữ, xoay người đặt bạc lên ván gỗ, nói: "không cần cô nương bán mình, những... ngân lượng này tặng cho cô, mau mua quan tài chôn cha, để ông ấy nhập thổ vi an." Tiền Hạ Lăng Vân chính là tiền của nàng, đồ cười của nàng Hạ Lăng Vân cũng có thể tùy ý dùng.
Hiếu nữ lập tức kinh ngạc ngẩng đầu, không dám tin nhìn Tuyết Hoa đang đội mũ sa. Đây là thỏi bạc, người bình thường hàng ngày sử dụng tiền đồng, tốt hơn một chút cũng chỉ dám dùng bạc vụn.
Hai hốc mắt hiếu nữ khóc đến đỏ bừng, nhưng ngũ quan vô cùng xinh đẹp.
Tuyết Hoa lập tức hiểu, quả nhiên là ác bá vừa ý hiếu nữ, buộc hiếu nữ bán mình cho hắn.
"Ngươi rõ ràng muốn đối nghịch với Mã đại gia?" Hai gã gia định phát hiện có người coi bọn chúng như vô hình tiến tới đưa bạc, lập tức kêu lên đánh về phía Tuyết Hoa, muốn kéo nàng ra.
"Hừ!" Hạ Lăng Vân hừ lạnh một tiếng, ống tay áo vừa phất, hai gã dám tiếp cận tiểu thê tử của hắn lập tức bị đánh bay.