Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: 4: Nổi Danh Giang Hồ 02
Hai người cùng nhau đi.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh trở lại, bốn bề vắng lặng không còn bóng người.
"A a ê ê." Trong chiếc nôi tre đặt bên cạnh giường, Phụng Phụng đang đung đưa mép nôi, mở đôi mắt to tròn nhìn Đường Lệ Từ đăm đăm, có vẻ rất bất mãn vì y rời đi lâu quá.
Đường Lệ Từ ngồi dậy nhìn Phụng Phụng rồi đưa tay ra bế nó lên, nhẹ nhàng xoa đầu nó.
Phụng Phụng bám được vào tóc y là không ngừng kéo kéo giật giật, ánh mắt sáng lên, giống như ý nghĩa của cuộc đời nó là túm lấy mái tóc xám tro kia của Đường Lệ Từ.
Y khẽ thở dài rồi yên lặng giây lát, "Phụng Phụng, có người nói h@m muốn kiểm soát của ta quá mạnh, bất kể là bạn hay là thù...!Bảo ta phải thay đổi, phải làm người tốt...!Nhưng ta không biết làm người tốt là như thế nào..." Y ôm Phụng Phụng ngã ra giường, nhẹ nhàng nói, "Không hạ độc Dư Khấp Phượng và đám khách khứa kia cho chết thật thì chắc cũng coi như làm người tốt rồi..."
Một tiếng "soạt" nhỏ vang lên, trong bụi cỏ ngoài cửa có thứ gì đó khẽ động, kế đó cửa sổ bật mở đánh "đùng", một cơn gió dữ thốc thẳng vào mặt, trong gió có một thanh kiếm đâm tới từ cửa sổ, nhắm thẳng vào ngực Đường Lệ Từ.
Đường Lệ Từ còn đang ôm Phụng Phụng trong lòng, vừa nghe tiếng động trong chớp mắt đã ngồi dậy.
Trong tích tắc mũi kiếm sắp đâm trúng đích, kẻ kia dồn thêm sức vào kiếm muốn xuyên thủng cả hai người.
Chợt vang lên một tiếng "keng" giòn giã, trên tay hắn chợt nhẹ bẫng, lưỡi kiếm bất ngờ gãy đôi bay vèo lên không trung, ghim thẳng vào xà ngang không rơi xuống được.
Kẻ đến giật mình sợ hãi, đang định lùi về phía sau để thoát thân thì bị giữ lại, bàn tay trắng nõn của Đường Lệ Từ đã tóm được tay hắn cùng với chuôi kiếm, "Đợi đã!" Kẻ kia hoảng sợ muốn chết, vội giơ tay trái lên định đánh xuống đầu y.
Đường Lệ Từ nâng tay trái lên, chỉ nghe một tiếp "bộp", tay trái kẻ kia bổ thẳng xuống tay phải đang cầm kiếm của chính hắn, cổ tay đau đớn thấu xương, kêu lên lên một tiếng, "Ngươi...!Ngươi...!Là người hay quỷ?"
"Là người." Đường Lệ Từ nắm chặt tay hắn không buông, khẽ mỉm cười, gương mặt y thanh lệ đoan chính, nhưng trong mắt kẻ kia thì không khác nào quỷ sống.
Chỉ nghe y tiếp tục nói, "Còn là người tốt nữa cơ." Kẻ kia chịu hết nổi, vội lùi về một bước.
Đường Lệ Từ lại tiến lên một bước, Phụng Phụng nằm trong ngực y chẳng hề sợ hãi cảnh đao kiếm múa may này, chỉ m*t ngón tay, đưa đôi mắt tò mò nhìn kẻ vừa đến.
Đây là một người bịt mặt trẻ tuổi, tóc vẫn còn đen, dáng người cao gầy, nhìn qua có vẻ rất anh tuấn.
Phụng Phụng đột nhiên túm lấy khăn che mặt của hắn giật nhẹ, miệng vẫn ê a, mảnh khăn rơi xuống lộ ra gương mặt của người kia.
Đường Lệ Từ để mặc cho Phụng Phụng kéo khăn của hắn mà không hề ngăn cản, y liếc nhìn kẻ kia một cái, "Hóa ra là Lê huynh môn hạ của Phác tiền bối, thất kính, thất kính rồi."
Người này quả nhiên là tam đệ tử Lê Viễn, môn hạ của Phác Trung Cừ.
Khăn che mặt rơi xuống, mặt hắn xám ngoét, ba lần bốn lượt muốn cầm thanh kiếm gãy kia lên tự vẫn nhưng trên tay đổ mồ hôi rồi mềm nhũn ra, thực chất là không có dũng khí chết ngay lập tức.
Mái tóc xám của Đường Lệ Từ xõa trên vai, y dịu dàng mỉm cười, "Chẳng hay có phải Lê huynh cũng nhận một vạn lượng bạc của kẻ bịt mặt để đến đây giết ta không?" Y ôm đứa bé trong lòng, dung mạo thanh tú, từ đầu đến chân không hề tỏa ra sát khí nhưng chẳng hiểu vì sao trán Lê Viễn không ngừng túa ra mồ hôi lạnh.
Trong bụng hắn nói Đúng, nhưng ngoài miệng lại lắp bắp, "Ta...ta.."
"Hóa ra không phải Lê huynh nhận một vạn lượng bạc của người khác, thế thì dễ nói chuyện rồi." Đường Lệ Từ thở dài, "Vậy vì sao Lê huynh muốn giết ta?" Lê Viễn há hốc miệng, cứng họng không thốt được câu nào, chỉ nghe Đường Lệ Từ nói tiếp, "Nếu ngươi nói ghét ta nên muốn giết ta thì bẻ gãy một tay ngươi; nếu bảo định giết người khác nhưng vào nhầm phòng thì ta bẻ nốt cái tay còn lại, nếu nói..." Y còn chưa nói hết, đầu Lê Viễn đã đầm đìa mồ hôi, hắn lắp bắp nói: "Có...Có người sai ta đến đây giết ngươi..."
Đường Lệ Từ khẽ cười, "Nếu ngươi nói không biết kẻ sai ngươi đến giết ta là ai thì ta vặn gãy cổ ngươi." Lê Viễn chỉ cảm thấy vị trí Đường Lệ Từ giữ chặt lấy tay mình mới đầu còn mềm mại ấm áp, kế đó là đau nhức thấu xương, y đã vặn cánh tay hắn vòng ngược ra sau cổ.
Đường Lệ Từ và đứa trẻ kia vòng ra sau lưng hắn, chỉ cần hắn thốt ra một câu "Không biết" thì đầu tiên y sẽ vặn gãy tay hắn, sau đó dùng tay hắn siết gãy cổ hắn.
Lê Viễn vội gào lên, "Đường công tử tha mạng! Là Dư đại hiệp sai ta chạy về đây giết ngươi, bởi vì hắn nghi ngờ độc trong rượu là do ngươi hạ..." Đường Lệ Từ mỉm cười, "Vậy à? Thế vì sao ngươi phải nghe lời hắn?"
"Bởi vì...!Bởi vì...!Ta và Cẩu sư huynh...!đều mắc bẫy của Thi Đình Hạc, trúng độc Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn." Sắc mặt Lê Viễn phờ phạc, "Mà trong nội địa trung nguyên, người duy nhất bán thuốc này chính là Dư Khấp Phượng!" Câu nói này khiến Đường Lệ Từ bất ngờ, "Không phải Thi Đình Hạc mà là Dư Khấp Phượng sao?" Lê Viễn tiến lên quỳ đánh rầm xuống đất, "Đường công tử tha mạng, mấy người anh em chúng ta là bạn tốt của Phong Truyền Hương và Giang Thành.
Phù Lưu Quỷ Ảnh hại chết vợ Phong Truyền Hương khiến tất cả chúng ta căm phẫn, khi Thi Đình Hạc khuyên Phong Truyền Hương uống thuốc tăng cường công lực, chúng ta đều có mặt ở đó.
Giang Thành chưa uống thuốc đó, nhưng chúng ta đều đã uống...!Có trời đất chứng giám...!Ban đầu ta chỉ muốn báo thù cho bạn...Ta vốn...!là người tốt..."
Đường Lệ Từ hỏi, "Vậy sao? Ngoài chuyện ngươi mua thuốc từ tay Dư Khấp Phượng thì không thể không nghe hắn sai bảo, ngươi còn biết gì nữa không?"
"Trong võ lâm có không ít người giống chúng ta, vì Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn mà không thể không nghe mệnh lệnh của Dư đại hiệp...Dư Khấp Phượng.
Nhưng ta biết sau lưng Dư Khấp Phượng còn có chủ nhân, nơi thực sự làm ra Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn gọi là Phong Lưu Đi3m.
Trong Phong Lưu Đi3m có Đông và Tây công chúa, hai người này xinh đẹp tuyệt trần, ngay đến Dư Khấp Phượng cũng phải hết lòng cung kính với hai nàng.
Trên Đông và Tây công chúa vẫn có một người nữa...!Còn người này là ai thì ta thật sự không biết..." Lê Viễn sợ run rẩy cả người, hắn không nhìn thấy vẻ mặt Đường Lệ Từ, chỉ biết người đứng sau lưng hắn là một nam nhân lòng dạ độc ác, quỷ thần khó lường.
Chợt có một ngón tay nhẹ nhàng trượt ra sau gáy hắn, hắn cứ ngỡ đó là ngón tay của Phụng Phụng.
Nhưng một lát sau, ngón tay kia từ sau gáy chầm chậm vẽ một vòng quanh cổ, rồi lướt xuống trước người hắn, có người ghé sát vào cổ hắn đến mức nghe thấy cả tiếng thở và cảm nhận được hơi ấm.
Lê Viễn càng kinh hãi hơn, chỉ cảm thấy người kia ghé vào tai hắn khẽ khàng thổi một hơi, ngón tay vẽ đến vị trí trái tim trước ngực hắn thì nhẹ nhàng ấn xuống, dịu dàng nói, "Ngươi quay về báo với chủ nhân Dư Kiếm Vương của ngươi...!Rằng ngươi không giết được Đường Lệ Từ, võ công của y cao thâm khó dò, là thiên hạ đệ nhất.
Món quà ban nãy Dư Kiếm Vương tặng y, giờ y trả lại nó trên người ngươi, xin hắn hãy kiểm tra kỹ.
Nếu ngươi muốn sống thì cầu xin hắn cứu ngươi đi...!Có điều ta đoán hắn quá nửa là không định cứu ngươi đâu, ha ha."
Lê Viễn sợ đến mềm nhũn cả người, Đường Lệ Từ cúi người từ sau lưng vòng ra trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười.
Người này cười lên nhìn vẫn ôn nhu đẹp đẽ, bàn tay trơn nhẵn ấm áp như ngọc, nhưng lại cho hắn cảm giác cứ như một con rắn độc đang quấn trên người mình...!Con rắn độc này lại còn toát ra vẻ diễm lệ...!Tuy hắn sợ hãi đến đỉnh điểm, nhưng vẫn không ngăn nổi suy nghĩ người trước mắt quả là một mỹ nhân.
"Đi đi." Đường Lệ Từ phất tay áo, Lê Viễn mơ mơ hồ hồ bị y ném ra ngoài cửa sổ, đờ đẫn chạy về Họa Mi quán, nỗi sợ trong lòng vẫn chưa vơi bớt...!Y, y làm sao có thể là một mỹ nhân ác độc như rắn rết chứ...!Chẳng phải Đường Lệ Từ là người có học, nói năng nhã nhặn, tri thư đạt lý sao? Rõ ràng y là một quân tử, là người tốt thuộc phe chính đạo trong giang hồ...!Sao..
Sao lại thế này?
Trong phòng, Đường Lệ Từ tao nhã ngáp một hơi rồi đặt Phụng Phụng lên giường, khẽ thở dài, "Ôi.."
"Ngươi dọa người ta sợ suýt chết còn than thở nỗi gì?" Trên chạc cây không xa có người nói, "Được hời còn khoe mẽ!"
Đường Lệ Từ vỗ nhè nhẹ lên mặt mình: "Bảo ngươi đi cứu người mà sao về nhanh thế?" Người ngồi trên chạc cây xem kịch nãy giờ đương nhiên là Trì Vân, "Ta không phải đại phu, ngươi hạ thạch tín cùng lắm chỉ làm mọi người đau bụng mấy hôm, rụng vài cọng tóc là khỏe rồi, ta biết cứu chỗ nào được?" Đường Lệ Từ mỉm cười, "Còn Cổ Khê Đàm đâu?"
Trì Vân nhảy từ trên cây xuống, dáng người cao ngất tiêu sái: "Đương nhiên hắn còn đang cứu người.
Vừa rồi Dư Khấp Phượng hạ ám kình lên người ngươi à?"
Đường Lệ Từ ngẩng đầu nhìn trời sao: "Một luồng nội lực tính hàn chấn vào tâm mạch thôi, không tính là cao tay cho lắm."
Trì Vân cũng nhìn trời: "Cho nên lúc ngươi rời tiệc đã biết chắc chủ mưu giết Cẩu Giáp là Dư Khấp Phượng, lại còn cố ý nói cho Dư Khấp Phượng biết ta nghi ngờ hắn.
Ngươi làm thế chỉ e không phải muốn dùng ta làm mồi nhử dụ hắn ra tay, mà là muốn hắn bỏ qua ta để ra tay thẳng với ngươi đúng không?"
Đường Lệ Từ đáp: "Việc này...!Nếu ngươi đã muốn nghĩ vậy thì cũng không sai."
"Võ công Dư lão đầu cũng không hề yếu, thanh danh lẫy lừng, sao lại dính líu đến cái thứ thuốc độc hại người kia? Chẳng lẽ làm hiệp khách giả nhân giả nghĩa đứng đầu thiên hạ thấy nhàm chán quá nên mới thử làm ma đầu xem sao?" Trì Vân kinh ngạc nói, "Hắn và Thi Đình Hạc đều uống Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn, vậy vì sao ở kiếm hội Trung Nguyên hắn lại thua dưới kiếm của Thi Đình Hạc?"
Đường Lệ Từ đáp: "Có lẽ ở kiếm hội Trung Nguyên hắn vẫn còn trong sạch, sau khi thua nhục nhã tức tưởi dưới tay Thi Đình Hạc mới dính dáng đến Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn."
Trì Vân hừ khẽ, "Biết là Dư Khấp Phượng thì làm gì được hắn? Vừa rồi ngươi thả tên kia về, Dư Khấp Phượng quá nửa là muốn giết hắn diệt khẩu, chết không có đối chứng, chuyện này cũng coi như tan thành mây khói."
Đường Lệ Từ "ài" một tiếng, "Đối chứng?" Y mỉm cười, "Với tình tình của Trì Vân, xưa nay hành sự đã từng bàn đúng sai bao giờ?"
Trì Vân trợn mắt nhìn y, lát sau ngửa mặt lên cười lớn, "Ha ha! Lão tử cứ nghĩ ngươi quen ngụy trang sống như đám rùa kia, quá nửa đã biến thành rùa thật.
Hóa ra hồ ly vẫn là hồ ly thôi, dù có khoác lên người một bộ lông trắng tinh tươm thì vẫn cứ là hồ ly!" Hắn xì một tiếng, "Lại còn là hồ ly có độc."
"Không dám không dám," Đường Lệ Từ mỉm cười, "Võ công Dư Khấp Phượng không kém, nếu như uống thêm Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn nhất định càng khó đối phó hơn, hai ta cùng tìm đến chưa chắc đã có cửa thắng."
Trì Vân cười nhạt: "Thế thì phải làm sao?" Đường Lệ Từ đáp: "Phải tìm thêm người giúp chứ sao trăng gì."
Trì Vân liếc mắt nhìn y: "Không phải ngươi vừa tự nhận võ công cao cường đệ nhất thiên hạ đấy à? Còn cần ai giúp nữa?"
Đường Lệ Từ giơ ngón tay lên gõ nhẹ vào thái dương, "Võ công ta cao cường là thật, còn đệ nhất thiên hạ ấy à...!Ta chưa từng tỷ thí với ai, làm sao ngươi biết ta không phải?"
Trì Vân phát điên, "Lão tử chưa thấy ai mặt dày vô sỉ như ngươi!" Đường Lệ Từ nói: "Chủ tử mặt dày vô sỉ, thư đồng hung hăng phách lối, quả là xứng đôi vừa lứa mà."
Y thoáng ngưng lại rồi tiếp, "Tuyết Tuyến Tử cũng là một lựa chọn không tồi, nhưng mà hắn lười quá, Dư Khấp Phượng cũng chẳng phải mỹ nữ tuyệt thế gì...!Hay ta tìm một vị đại hiệp bạch đạo nhiệt huyết bừng bừng võ công kha khá, ờm...!Cổ Khê Đàm thì sao?"
Trì Vân hờ hững đáp: "Cổ Khê Đàm đúng là không tệ, nhưng đáng tiếc không có chứng cứ, muốn hắn tin tưởng lời nói một phía của ngươi mà ra tay với Dư Khấp Phượng thì e là không được đâu."
Đường Lệ Từ thở dài, "Vậy chỉ còn hạ hạ sách rồi."
"Hạ hạ sách? Là gì?" Đôi mắt Trì Vân khẽ đảo, đột nhiên nghĩ tới thói quen của tên này..
Đường Lệ Từ đáp, "Bỏ tiền ra mua người, Lạc Phách Thập Tam Sát Thủ Lâu, đủ kiểu người từ hạng nhất đến hạng bét, tiền nào của nấy."
Trì Vân cười ha hả, "Ngươi muốn mua người về giúp? Ai?"
Đường Lệ Từ đáp, "Năm vạn lượng vàng."
Ánh mắt Trì Vân trầm xuống, "Thẩm Lang Hồn?"
Trên giang hồ không thiếu bang phái sát thủ lớn có nhỏ có, trong đó nổi tiếng nhất là Chu Lộ Lâu.
Mấy năm trước Chu Lộ Lâu lục đục nội bộ tự hủy, thế là Lạc Phách Thập Tam Lâu nổi lên thay thế.
Trong Lạc Phách Thập Tam Lâu đông đảo nhân tài, người nổi tiếng nhất trong số đó hiển nhiên là "Lãnh Diện Xà Tiên" Thẩm Lang Hồn.
Võ công của hắn có thể xếp vào hàng mười người đứng đầu giang hồ, ba năm trước không biết vì duyên cớ gì mà lại chịu hạ mình làm sát thủ, hơn nữa còn cực kỳ tuân thủ nguyên tắc, chưa bao giờ thất bại, chỉ cần có người ra được giá là hắn có thể giết được người.
Trì Vân nói ra ba chữ Thẩm Lang Hồn thì đến kẻ ngông cuồng như hắn cũng phải trầm xuống, Đường Lệ Từ mỉm cười, "Không sai."
"Nghe cũng được đấy," Trì Vân nghe hai chữ "Không sai" của Đường Lệ Từ thì cười ầm lên, "Vậy là, lão tử bắt tay với thứ tà ma ngoại đạo như Thẩm Lang Hồn mà không thể đánh cho đại hiệp bạch đạo Dư lão đầu nằm bò ra đất thì chắc là cực kỳ mất mặt phải không?".
Trong phòng nhất thời yên tĩnh trở lại, bốn bề vắng lặng không còn bóng người.
"A a ê ê." Trong chiếc nôi tre đặt bên cạnh giường, Phụng Phụng đang đung đưa mép nôi, mở đôi mắt to tròn nhìn Đường Lệ Từ đăm đăm, có vẻ rất bất mãn vì y rời đi lâu quá.
Đường Lệ Từ ngồi dậy nhìn Phụng Phụng rồi đưa tay ra bế nó lên, nhẹ nhàng xoa đầu nó.
Phụng Phụng bám được vào tóc y là không ngừng kéo kéo giật giật, ánh mắt sáng lên, giống như ý nghĩa của cuộc đời nó là túm lấy mái tóc xám tro kia của Đường Lệ Từ.
Y khẽ thở dài rồi yên lặng giây lát, "Phụng Phụng, có người nói h@m muốn kiểm soát của ta quá mạnh, bất kể là bạn hay là thù...!Bảo ta phải thay đổi, phải làm người tốt...!Nhưng ta không biết làm người tốt là như thế nào..." Y ôm Phụng Phụng ngã ra giường, nhẹ nhàng nói, "Không hạ độc Dư Khấp Phượng và đám khách khứa kia cho chết thật thì chắc cũng coi như làm người tốt rồi..."
Một tiếng "soạt" nhỏ vang lên, trong bụi cỏ ngoài cửa có thứ gì đó khẽ động, kế đó cửa sổ bật mở đánh "đùng", một cơn gió dữ thốc thẳng vào mặt, trong gió có một thanh kiếm đâm tới từ cửa sổ, nhắm thẳng vào ngực Đường Lệ Từ.
Đường Lệ Từ còn đang ôm Phụng Phụng trong lòng, vừa nghe tiếng động trong chớp mắt đã ngồi dậy.
Trong tích tắc mũi kiếm sắp đâm trúng đích, kẻ kia dồn thêm sức vào kiếm muốn xuyên thủng cả hai người.
Chợt vang lên một tiếng "keng" giòn giã, trên tay hắn chợt nhẹ bẫng, lưỡi kiếm bất ngờ gãy đôi bay vèo lên không trung, ghim thẳng vào xà ngang không rơi xuống được.
Kẻ đến giật mình sợ hãi, đang định lùi về phía sau để thoát thân thì bị giữ lại, bàn tay trắng nõn của Đường Lệ Từ đã tóm được tay hắn cùng với chuôi kiếm, "Đợi đã!" Kẻ kia hoảng sợ muốn chết, vội giơ tay trái lên định đánh xuống đầu y.
Đường Lệ Từ nâng tay trái lên, chỉ nghe một tiếp "bộp", tay trái kẻ kia bổ thẳng xuống tay phải đang cầm kiếm của chính hắn, cổ tay đau đớn thấu xương, kêu lên lên một tiếng, "Ngươi...!Ngươi...!Là người hay quỷ?"
"Là người." Đường Lệ Từ nắm chặt tay hắn không buông, khẽ mỉm cười, gương mặt y thanh lệ đoan chính, nhưng trong mắt kẻ kia thì không khác nào quỷ sống.
Chỉ nghe y tiếp tục nói, "Còn là người tốt nữa cơ." Kẻ kia chịu hết nổi, vội lùi về một bước.
Đường Lệ Từ lại tiến lên một bước, Phụng Phụng nằm trong ngực y chẳng hề sợ hãi cảnh đao kiếm múa may này, chỉ m*t ngón tay, đưa đôi mắt tò mò nhìn kẻ vừa đến.
Đây là một người bịt mặt trẻ tuổi, tóc vẫn còn đen, dáng người cao gầy, nhìn qua có vẻ rất anh tuấn.
Phụng Phụng đột nhiên túm lấy khăn che mặt của hắn giật nhẹ, miệng vẫn ê a, mảnh khăn rơi xuống lộ ra gương mặt của người kia.
Đường Lệ Từ để mặc cho Phụng Phụng kéo khăn của hắn mà không hề ngăn cản, y liếc nhìn kẻ kia một cái, "Hóa ra là Lê huynh môn hạ của Phác tiền bối, thất kính, thất kính rồi."
Người này quả nhiên là tam đệ tử Lê Viễn, môn hạ của Phác Trung Cừ.
Khăn che mặt rơi xuống, mặt hắn xám ngoét, ba lần bốn lượt muốn cầm thanh kiếm gãy kia lên tự vẫn nhưng trên tay đổ mồ hôi rồi mềm nhũn ra, thực chất là không có dũng khí chết ngay lập tức.
Mái tóc xám của Đường Lệ Từ xõa trên vai, y dịu dàng mỉm cười, "Chẳng hay có phải Lê huynh cũng nhận một vạn lượng bạc của kẻ bịt mặt để đến đây giết ta không?" Y ôm đứa bé trong lòng, dung mạo thanh tú, từ đầu đến chân không hề tỏa ra sát khí nhưng chẳng hiểu vì sao trán Lê Viễn không ngừng túa ra mồ hôi lạnh.
Trong bụng hắn nói Đúng, nhưng ngoài miệng lại lắp bắp, "Ta...ta.."
"Hóa ra không phải Lê huynh nhận một vạn lượng bạc của người khác, thế thì dễ nói chuyện rồi." Đường Lệ Từ thở dài, "Vậy vì sao Lê huynh muốn giết ta?" Lê Viễn há hốc miệng, cứng họng không thốt được câu nào, chỉ nghe Đường Lệ Từ nói tiếp, "Nếu ngươi nói ghét ta nên muốn giết ta thì bẻ gãy một tay ngươi; nếu bảo định giết người khác nhưng vào nhầm phòng thì ta bẻ nốt cái tay còn lại, nếu nói..." Y còn chưa nói hết, đầu Lê Viễn đã đầm đìa mồ hôi, hắn lắp bắp nói: "Có...Có người sai ta đến đây giết ngươi..."
Đường Lệ Từ khẽ cười, "Nếu ngươi nói không biết kẻ sai ngươi đến giết ta là ai thì ta vặn gãy cổ ngươi." Lê Viễn chỉ cảm thấy vị trí Đường Lệ Từ giữ chặt lấy tay mình mới đầu còn mềm mại ấm áp, kế đó là đau nhức thấu xương, y đã vặn cánh tay hắn vòng ngược ra sau cổ.
Đường Lệ Từ và đứa trẻ kia vòng ra sau lưng hắn, chỉ cần hắn thốt ra một câu "Không biết" thì đầu tiên y sẽ vặn gãy tay hắn, sau đó dùng tay hắn siết gãy cổ hắn.
Lê Viễn vội gào lên, "Đường công tử tha mạng! Là Dư đại hiệp sai ta chạy về đây giết ngươi, bởi vì hắn nghi ngờ độc trong rượu là do ngươi hạ..." Đường Lệ Từ mỉm cười, "Vậy à? Thế vì sao ngươi phải nghe lời hắn?"
"Bởi vì...!Bởi vì...!Ta và Cẩu sư huynh...!đều mắc bẫy của Thi Đình Hạc, trúng độc Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn." Sắc mặt Lê Viễn phờ phạc, "Mà trong nội địa trung nguyên, người duy nhất bán thuốc này chính là Dư Khấp Phượng!" Câu nói này khiến Đường Lệ Từ bất ngờ, "Không phải Thi Đình Hạc mà là Dư Khấp Phượng sao?" Lê Viễn tiến lên quỳ đánh rầm xuống đất, "Đường công tử tha mạng, mấy người anh em chúng ta là bạn tốt của Phong Truyền Hương và Giang Thành.
Phù Lưu Quỷ Ảnh hại chết vợ Phong Truyền Hương khiến tất cả chúng ta căm phẫn, khi Thi Đình Hạc khuyên Phong Truyền Hương uống thuốc tăng cường công lực, chúng ta đều có mặt ở đó.
Giang Thành chưa uống thuốc đó, nhưng chúng ta đều đã uống...!Có trời đất chứng giám...!Ban đầu ta chỉ muốn báo thù cho bạn...Ta vốn...!là người tốt..."
Đường Lệ Từ hỏi, "Vậy sao? Ngoài chuyện ngươi mua thuốc từ tay Dư Khấp Phượng thì không thể không nghe hắn sai bảo, ngươi còn biết gì nữa không?"
"Trong võ lâm có không ít người giống chúng ta, vì Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn mà không thể không nghe mệnh lệnh của Dư đại hiệp...Dư Khấp Phượng.
Nhưng ta biết sau lưng Dư Khấp Phượng còn có chủ nhân, nơi thực sự làm ra Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn gọi là Phong Lưu Đi3m.
Trong Phong Lưu Đi3m có Đông và Tây công chúa, hai người này xinh đẹp tuyệt trần, ngay đến Dư Khấp Phượng cũng phải hết lòng cung kính với hai nàng.
Trên Đông và Tây công chúa vẫn có một người nữa...!Còn người này là ai thì ta thật sự không biết..." Lê Viễn sợ run rẩy cả người, hắn không nhìn thấy vẻ mặt Đường Lệ Từ, chỉ biết người đứng sau lưng hắn là một nam nhân lòng dạ độc ác, quỷ thần khó lường.
Chợt có một ngón tay nhẹ nhàng trượt ra sau gáy hắn, hắn cứ ngỡ đó là ngón tay của Phụng Phụng.
Nhưng một lát sau, ngón tay kia từ sau gáy chầm chậm vẽ một vòng quanh cổ, rồi lướt xuống trước người hắn, có người ghé sát vào cổ hắn đến mức nghe thấy cả tiếng thở và cảm nhận được hơi ấm.
Lê Viễn càng kinh hãi hơn, chỉ cảm thấy người kia ghé vào tai hắn khẽ khàng thổi một hơi, ngón tay vẽ đến vị trí trái tim trước ngực hắn thì nhẹ nhàng ấn xuống, dịu dàng nói, "Ngươi quay về báo với chủ nhân Dư Kiếm Vương của ngươi...!Rằng ngươi không giết được Đường Lệ Từ, võ công của y cao thâm khó dò, là thiên hạ đệ nhất.
Món quà ban nãy Dư Kiếm Vương tặng y, giờ y trả lại nó trên người ngươi, xin hắn hãy kiểm tra kỹ.
Nếu ngươi muốn sống thì cầu xin hắn cứu ngươi đi...!Có điều ta đoán hắn quá nửa là không định cứu ngươi đâu, ha ha."
Lê Viễn sợ đến mềm nhũn cả người, Đường Lệ Từ cúi người từ sau lưng vòng ra trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười.
Người này cười lên nhìn vẫn ôn nhu đẹp đẽ, bàn tay trơn nhẵn ấm áp như ngọc, nhưng lại cho hắn cảm giác cứ như một con rắn độc đang quấn trên người mình...!Con rắn độc này lại còn toát ra vẻ diễm lệ...!Tuy hắn sợ hãi đến đỉnh điểm, nhưng vẫn không ngăn nổi suy nghĩ người trước mắt quả là một mỹ nhân.
"Đi đi." Đường Lệ Từ phất tay áo, Lê Viễn mơ mơ hồ hồ bị y ném ra ngoài cửa sổ, đờ đẫn chạy về Họa Mi quán, nỗi sợ trong lòng vẫn chưa vơi bớt...!Y, y làm sao có thể là một mỹ nhân ác độc như rắn rết chứ...!Chẳng phải Đường Lệ Từ là người có học, nói năng nhã nhặn, tri thư đạt lý sao? Rõ ràng y là một quân tử, là người tốt thuộc phe chính đạo trong giang hồ...!Sao..
Sao lại thế này?
Trong phòng, Đường Lệ Từ tao nhã ngáp một hơi rồi đặt Phụng Phụng lên giường, khẽ thở dài, "Ôi.."
"Ngươi dọa người ta sợ suýt chết còn than thở nỗi gì?" Trên chạc cây không xa có người nói, "Được hời còn khoe mẽ!"
Đường Lệ Từ vỗ nhè nhẹ lên mặt mình: "Bảo ngươi đi cứu người mà sao về nhanh thế?" Người ngồi trên chạc cây xem kịch nãy giờ đương nhiên là Trì Vân, "Ta không phải đại phu, ngươi hạ thạch tín cùng lắm chỉ làm mọi người đau bụng mấy hôm, rụng vài cọng tóc là khỏe rồi, ta biết cứu chỗ nào được?" Đường Lệ Từ mỉm cười, "Còn Cổ Khê Đàm đâu?"
Trì Vân nhảy từ trên cây xuống, dáng người cao ngất tiêu sái: "Đương nhiên hắn còn đang cứu người.
Vừa rồi Dư Khấp Phượng hạ ám kình lên người ngươi à?"
Đường Lệ Từ ngẩng đầu nhìn trời sao: "Một luồng nội lực tính hàn chấn vào tâm mạch thôi, không tính là cao tay cho lắm."
Trì Vân cũng nhìn trời: "Cho nên lúc ngươi rời tiệc đã biết chắc chủ mưu giết Cẩu Giáp là Dư Khấp Phượng, lại còn cố ý nói cho Dư Khấp Phượng biết ta nghi ngờ hắn.
Ngươi làm thế chỉ e không phải muốn dùng ta làm mồi nhử dụ hắn ra tay, mà là muốn hắn bỏ qua ta để ra tay thẳng với ngươi đúng không?"
Đường Lệ Từ đáp: "Việc này...!Nếu ngươi đã muốn nghĩ vậy thì cũng không sai."
"Võ công Dư lão đầu cũng không hề yếu, thanh danh lẫy lừng, sao lại dính líu đến cái thứ thuốc độc hại người kia? Chẳng lẽ làm hiệp khách giả nhân giả nghĩa đứng đầu thiên hạ thấy nhàm chán quá nên mới thử làm ma đầu xem sao?" Trì Vân kinh ngạc nói, "Hắn và Thi Đình Hạc đều uống Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn, vậy vì sao ở kiếm hội Trung Nguyên hắn lại thua dưới kiếm của Thi Đình Hạc?"
Đường Lệ Từ đáp: "Có lẽ ở kiếm hội Trung Nguyên hắn vẫn còn trong sạch, sau khi thua nhục nhã tức tưởi dưới tay Thi Đình Hạc mới dính dáng đến Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn."
Trì Vân hừ khẽ, "Biết là Dư Khấp Phượng thì làm gì được hắn? Vừa rồi ngươi thả tên kia về, Dư Khấp Phượng quá nửa là muốn giết hắn diệt khẩu, chết không có đối chứng, chuyện này cũng coi như tan thành mây khói."
Đường Lệ Từ "ài" một tiếng, "Đối chứng?" Y mỉm cười, "Với tình tình của Trì Vân, xưa nay hành sự đã từng bàn đúng sai bao giờ?"
Trì Vân trợn mắt nhìn y, lát sau ngửa mặt lên cười lớn, "Ha ha! Lão tử cứ nghĩ ngươi quen ngụy trang sống như đám rùa kia, quá nửa đã biến thành rùa thật.
Hóa ra hồ ly vẫn là hồ ly thôi, dù có khoác lên người một bộ lông trắng tinh tươm thì vẫn cứ là hồ ly!" Hắn xì một tiếng, "Lại còn là hồ ly có độc."
"Không dám không dám," Đường Lệ Từ mỉm cười, "Võ công Dư Khấp Phượng không kém, nếu như uống thêm Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn nhất định càng khó đối phó hơn, hai ta cùng tìm đến chưa chắc đã có cửa thắng."
Trì Vân cười nhạt: "Thế thì phải làm sao?" Đường Lệ Từ đáp: "Phải tìm thêm người giúp chứ sao trăng gì."
Trì Vân liếc mắt nhìn y: "Không phải ngươi vừa tự nhận võ công cao cường đệ nhất thiên hạ đấy à? Còn cần ai giúp nữa?"
Đường Lệ Từ giơ ngón tay lên gõ nhẹ vào thái dương, "Võ công ta cao cường là thật, còn đệ nhất thiên hạ ấy à...!Ta chưa từng tỷ thí với ai, làm sao ngươi biết ta không phải?"
Trì Vân phát điên, "Lão tử chưa thấy ai mặt dày vô sỉ như ngươi!" Đường Lệ Từ nói: "Chủ tử mặt dày vô sỉ, thư đồng hung hăng phách lối, quả là xứng đôi vừa lứa mà."
Y thoáng ngưng lại rồi tiếp, "Tuyết Tuyến Tử cũng là một lựa chọn không tồi, nhưng mà hắn lười quá, Dư Khấp Phượng cũng chẳng phải mỹ nữ tuyệt thế gì...!Hay ta tìm một vị đại hiệp bạch đạo nhiệt huyết bừng bừng võ công kha khá, ờm...!Cổ Khê Đàm thì sao?"
Trì Vân hờ hững đáp: "Cổ Khê Đàm đúng là không tệ, nhưng đáng tiếc không có chứng cứ, muốn hắn tin tưởng lời nói một phía của ngươi mà ra tay với Dư Khấp Phượng thì e là không được đâu."
Đường Lệ Từ thở dài, "Vậy chỉ còn hạ hạ sách rồi."
"Hạ hạ sách? Là gì?" Đôi mắt Trì Vân khẽ đảo, đột nhiên nghĩ tới thói quen của tên này..
Đường Lệ Từ đáp, "Bỏ tiền ra mua người, Lạc Phách Thập Tam Sát Thủ Lâu, đủ kiểu người từ hạng nhất đến hạng bét, tiền nào của nấy."
Trì Vân cười ha hả, "Ngươi muốn mua người về giúp? Ai?"
Đường Lệ Từ đáp, "Năm vạn lượng vàng."
Ánh mắt Trì Vân trầm xuống, "Thẩm Lang Hồn?"
Trên giang hồ không thiếu bang phái sát thủ lớn có nhỏ có, trong đó nổi tiếng nhất là Chu Lộ Lâu.
Mấy năm trước Chu Lộ Lâu lục đục nội bộ tự hủy, thế là Lạc Phách Thập Tam Lâu nổi lên thay thế.
Trong Lạc Phách Thập Tam Lâu đông đảo nhân tài, người nổi tiếng nhất trong số đó hiển nhiên là "Lãnh Diện Xà Tiên" Thẩm Lang Hồn.
Võ công của hắn có thể xếp vào hàng mười người đứng đầu giang hồ, ba năm trước không biết vì duyên cớ gì mà lại chịu hạ mình làm sát thủ, hơn nữa còn cực kỳ tuân thủ nguyên tắc, chưa bao giờ thất bại, chỉ cần có người ra được giá là hắn có thể giết được người.
Trì Vân nói ra ba chữ Thẩm Lang Hồn thì đến kẻ ngông cuồng như hắn cũng phải trầm xuống, Đường Lệ Từ mỉm cười, "Không sai."
"Nghe cũng được đấy," Trì Vân nghe hai chữ "Không sai" của Đường Lệ Từ thì cười ầm lên, "Vậy là, lão tử bắt tay với thứ tà ma ngoại đạo như Thẩm Lang Hồn mà không thể đánh cho đại hiệp bạch đạo Dư lão đầu nằm bò ra đất thì chắc là cực kỳ mất mặt phải không?".