Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
66.
Sau khi xuống máy bay, cậu cả mở nguồn di động, cùng với nhóm cấp dưới tâm phúc sắp xếp kịch bản, lôi chiếc vali lớn của tôi ra khỏi sân bay quốc tế vờ như từ nước ngoài trở về thật.
Tôi xách vali nhỏ cùng với Bạch Đoạn ngồi xem náo nhiệt ở đại sảnh, thấy một nhóm người trung niên bắt tay vỗ vai cười nói ồn ào, thật là sinh động.
"Lát nữa anh định đi đâu?" Tôi xoay người giúp Bạch Đoạn kéo hành lý, anh cũng không có nhiều hành lý, chỉ vọn vẹn có một chiếc vali lớn.
"Tìm khách sạn ở." Anh nhìn tôi, "Bệnh viện còn chưa quyết định, cũng không có ký túc xá."
Lòng tôi dịu đi một chút, tôi vươn tay kéo anh: "Ổn định chuyện ở bệnh viện xong mà người ta phân cho ký túc xá cũng đừng ở, vừa nhỏ vừa không an toàn.
Để em nói cậu cả tìm một căn hộ nhỏ gần bệnh viện, anh đến ở với em."
Anh trợn trắng mắt liếc tôi một cái, nhưng cũng không nói gì, đôi mắt nhỏ kia câu vào lòng tôi ngứa ngáy.
"Nhà em không cho em ở chung à?" Anh dừng lại một lúc.
"Nhà em cách bệnh viện số hai rất xa." Tôi ngẩn ra, lôi hành lý của Bạch Đoạn ra khỏi đại sảnh vẫy xe taxi.
Tôi leo lên xe chung với Bạch Đoạn, báo cho tài xế tên khách sạn địa phương mà tôi nhớ, ném phắt cái Hoa viên hồ sen của cậu tôi ra sau đầu.
Lúc ngồi trên xe, tôi không ngừng nắm chặt tay Bạch Đoạn, xoa từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay, lâu ngày không nắm cảm giác thật lạ lẫm.
"Nhớ em không?" Tôi nhẹ nhàng nghiêng đầu hỏi anh.
Không.
Anh từ từ quay lại, cái môi mềm mại dùng khẩu hình miệng trả lời tôi.
"Anh toàn nói bừa." Tôi siết chặt tay anh một chút, không nhớ mà anh có thể chạy đi theo xa như vậy sao?
Về đến khách sạn thuê phòng, tôi rất tự nhiên đi theo Bạch Đoạn lên lầu, bật đèn cảm thán: "Ồ chỗ này trông cũng khá tốt đấy nhỉ." Nói xong tôi leo lên giường nhún nhún hai cái, "Này, anh xem cái giường này.
"
Bạch Đoạn kéo vali đến góc tường, bước tới đá tôi: "Giường này, giường này thì sao, đêm nay em định ngủ ở đây à?"
"Chứ không em ngủ ở đâu?" Tôi ngước mặt lên giả ngu.
Bạch Đoạn mím môi nhìn tôi, mặt dần đỏ lên: "Đây là phòng đơn, muốn ngủ thì thuê phòng khác mà ngủ."
"Được, vậy em giúp em làm ấm chiếc giường này trước đã nha." Tôi vui vẻ cởi giày, trùm chăn bông lên.
Anh liếc tôi một cái rồi quay người mở vali tìm bộ đồ ngủ, tôi nhẹ nhàng bước xuống đất, đến sau lưng anh bất ngờ ôm anh vào lòng.
Bạch Đoạn không nhúc nhích, đặt hai tay lên cánh tay của tôi, như thể thở dài: "Phi Tử..."
"Ừm." Tôi vùi mũi miệng vào cổ anh, giọng hơi đờ đẫn, "Bạch Đoạn, anh đúng là một con yêu tinh, hành em mệt chết đi được."
"Em mới đúng là yêu tinh." Anh chậm rãi cúi đầu, dụi nhẹ cằm vào tóc tôi.
"Giờ em mới thấy may là em nhỏ tuổi hơn anh, tinh thần cũng tốt hơn anh.
Bằng không chắc em cũng không thể lăn lộn với anh nổi." Tôi hôn vụn lên cổ anh, "Lúc ở sân bay em đã nghĩ, nếu anh xuất hiện muộn một lúc, em sẽ bỏ anh luôn, không còn thích anh nữa.
Thích một người thật là mệt mỏi quá, Bạch Đoạn, anh làm em mệt mỏi quá."
"Thế bay giờ còn mệt không?" Anh đưa tay lên luồn năm ngón tay vào tóc tôi.
"Mệt, em vốn trời sinh là để làm việc lao lực mà." Tôi cúi đầu cắn cổ anh, tay phải luồn vào eo anh.
Anh bị bàn tay của tôi làm lạnh, hơi rúm người lại; tôi vẫn giữ tay mình trên eo, tiếp tục hôn dọc theo cổ anh.
Bạch Đoạn hơi nghiêng đầu, cuối cùng cũng chạm vào môi tôi.
Tôi cảm thấy lúc đó chính là tình cảm bùng nổ, trước kia tôi và anh đều kìm nén, cho nên bây giờ thì bùng cháy phừng phừng như củi khô gặp lửa.
Cả hai chúng tôi đều quen thuộc với cơ thể nhau, biết cách để làm hài lòng nhau nhất.
Tôi xoay người Bạch Đoạn lại, dùng một tay đỡ sau đầu anh, tay còn lại ôm lấy eo, liên tục tranh đoạt môi lưỡi của anh.
Hơi thở anh hơi lộn xộn, tay anh cào cấu lưng tôi, cố gắng tìm nhiều khoái cảm hơn.
Tôi cong cánh tay bế ngang anh lên, vẫn giữ nguyên tư thế hôn, cùng nhau ngã xuống giường.
Bất ngờ Bạch Đoạn hét lên một tiếng, bầu không khí thay đổi đột ngột.
"Làm sao vậy?" Tôi chống tay lên nhìn anh, hơi thở vẫn chưa ổn định kịp.
Anh ngồi dậy, một tay bám lấy tôi: "Anh bị thương ở lưng."
"Chuyện gì xảy ra?" Tôi nghi ngờ vén áo anh lên, vừa vén lên liền thấy trên lưng anh có một mảng lớn vết thương do gậy và dây thắt lưng gây ra, vết cũ chồng vết mới, thậm chí còn nặng hơn tôi lúc bị đánh trong trại tạm giam.
Vài chỗ dịch mô vẫn đang chảy, cô đặc lại dính với lớp quần áo trong cùng, lúc tôi vén áo lên vô tình nhấc theo một mảnh nhỏ da thịt.
Khóe miệng Bạch Đoạn hơi giật giật: "Được rồi, đừng nhìn nữa."
"Đây là...!bố anh đánh?!" Tôi kinh ngạc.
"Ừm, lúc đó ông ấy đang nổi giận." Bạch Đoạn tự mình kéo quần áo xuống, "Nhìn có vẻ nghiêm trọng, nhưng băng bó lại một chút là ổn thôi.
Hôm nay trước khi đi ông ấy biết anh từ chức lại đánh thêm lần nữa, nên chưa kịp băng bó."
"Cái này không ổn đâu." Chân mày tôi nhíu lại, chắc là do thói quen nghề nghiệp, nhìn miệng vết thương mà không xử lý thì bứt rứt không yên.
Tôi đứng dậy xoa xoa tóc anh: "Anh đợi chút, em xuống hiệu thuốc mua một ít bông băng iốt gì đó lên."
Bạch Đoạn ngẩn ra: "...!bây giờ?"
"Đúng rồi, bây giờ." Tôi thản nhiên trả lời, bỗng chợt hiểu ra ý anh, tôi không khỏi vui vẻ, dâm dê nhéo đầu nhũ anh, hôn lên chóp mũi anh một cái, "Anh đợi một chút, em đi nhanh lắm, cởi sạch nằm chờ em đi."
"Em đang nói cái quái gì vậy?" Bạch Đoạn tức giận cầm lấy cái gối ném tôi.
Tôi cười ha ha chạy xuống lầu mua thuốc, lúc đi lên Bạch Đoạn vẫn còn rất đứng đắn cởi trần cầm điều khiển xem TV.
Vừa vào cửa, tôi đã tắt TV, cởi giày leo lên giường: "Lại đây để bác sĩ Hạ băng bó cho nào."
Bạch Đoạn lần này không xấu hổ, rất nghe lời đi đến cho tôi băng bó.
Vết thương trên lưng Bạch Đoạn loang lổ, nhìn đến ghê người, tôi không đành lòng, động tác trên tay cũng nhẹ nhàng hơn một chút: "Bố anh ra tay cũng nặng quá."
Bạch Đoạn thấp giọng bật cười: "Này có là gì, hồi cấp ba anh còn bị đánh nặng hơn, quỳ ván giặt đồ."
Tôi dừng lại, chậm rãi ghé sát vào anh, nặng nề hỏi: "...!Lúc đó bố có đánh anh không?"
Anh không được tự nhiên mà vặn vẹo cổ: "Lúc nào?"
"Đừng giả bộ với em.
Lúc chúng ta vừa từ Vân Nam trở về." Sống mũi tôi chợt cay cay, "Lúc đó anh rời đi không để lại một lời, một chút tin tức cũng không có, đã vậy lúc quay về còn lạnh nhạt với em, đồ đê tiện."
"...!Vậy mà em vẫn cứ lăn lộn với anh." Anh trầm giọng nói.
"Em thích hèn mọn như vậy đấy." Tôi cúi đầu cắn một đầu miếng băng, xé nó ra làm hai quấn quanh người anh, thuận thế ôm anh vào lòng.
"Biết sổ sách bị người động tay động chân em đã đoán được, chắc là anh đã cãi nhau với gia đình.
Khi anh ra nước ngoài, trong lòng em luôn tự nhủ là anh vẫn nhớ đến em, nếu không thì bố anh sẽ không giúp em đến mức này đâu; lúc đó em ngóng trông anh trở lại.
Nếu anh trở lại, em nhất định sẽ quấn chặt lấy anh không cho anh đi đâu nữa cả.
Ai bảo anh vừa trở về đã chối bỏ không thèm nhìn em? Nếu mà anh sớm, sớm...!"
Tôi nói lung tung với anh một hồi lâu nhưng vẫn cảm thấy có chút xót xa nào đó mà không xả ra nổi.
"Được rồi." Anh sờ sờ lên miếng băng gạc, tựa nhẹ vào vòng tay tôi, rồi đột nhiên thở dài, "Phi Tử, bây giờ em định đi đâu?
"Em đi đâu cũng được, chỉ cần ở bên cạnh anh." Tôi cọ cọ anh, "Nếu anh muốn ở lại Nhai Bắc, em sẽ an tâm tâm định cư ở đây, nếu anh muốn về Phù Châu, em sẽ đi về ngay." Tôi dừng lại, nghiêng đầu nhìn vào mắt anh, "Nhưng mà anh và bố anh, sẽ không xảy ra việc gì chứ?"
Anh cúi đầu: "Anh và bố anh....!cứ như vậy.
Lúc lên cấp ba, ông ấy biết tính hướng của anh, ngần ấy năm cãi vã cãi vã đều là vì chuyện này.
Lúc em đang bị tình nghi, mà anh khi đó cũng không biết lai lịch của cậu em.
Trong lúc gấp gáp anh cảm thấy chỉ có mỗi bố anh có thể kéo em ra.
Anh suy nghĩ rất lâu mới nói chuyện với ông ấy.
Ai biết đâu ông ấy lại nổi giận đùng đùng." Anh vô thức mân mê bàn tay tôi, "Thực ra lần này cũng là lần bùng nổ cuối cùng.
Bố anh luôn không muốn nhìn thấy anh thế này.
Anh đi rồi...!có khi ông ấy lại rất vui."
Tôi xoa xoa tóc anh: "Nói bừa, bố anh thương anh nhiều mới phản ứng mạnh như vậy." Tôi chậm rãi ôm chặt anh, "Cái này không lo lắng, anh vẫn là con trai ông ấy, từ từ ông ấy sẽ hiểu thôi."
"Ừm." Bạch Đoạn cau mày thở dài.
Tôi cúi người nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh, Bạch Đoạn lờ mờ nhận ra chuyển động của tôi, vừa nghênh đón lại vừa chống cự.
Tôi mạnh mẽ kéo anh lại, một tay luồn vào trong quần, tay kia đè anh vào chiếc gối bên cạnh.
Ánh mắt Bạch Đoạn ánh mắt lúc này đã mông lung, một tay bám vào cánh tay tôi, khẽ trượt dần xuống eo.
Tôi thường cảm thấy Bạch Đoạn lúc ở trên giường thật sự là một yêu tinh, hoàn toàn có khả năng khơi gợi cảm xúc của người khác.
Lúc còn sống chung với Bạch Đoạn trong tiểu khu Hòa Bình, anh thường đá tôi, nói tôi luôn hành chết anh trên giường, nhưng vấn đề là anh năng khiếu làm người ta hành chết anh trên giường.
Dù mọi ngày có cưng như trứng hứng như hoa Bạch Đoạn thế nào, thì lúc trên giường tôi vẫn luôn tràn ngập ý muốn phá hủy anh.
Lúc dây dưa Bạch Đoạn cũng hiếm khi rên rỉ, nhiều nhất là thở hổn hển ậm ừ rất nhỏ trong cổ họng, mười ngón tay cào lên lưng tôi để lại từng vết đỏ tươi.
Vẻ mặt anh khi đó lúc nào cũng trông như vừa đau đớn vừa nhẹ nhàng vui vẻ, đôi mắt mông lung gợn sóng, anh thường làm tôi mất trí, chỉ muốn liên tục hành hạ, hủy hoại anh như thế.
Bạch Đoạn lưng bị thương, chịu không nổi, hôm đó thả lỏng cơ thể mà ngồi lên người tôi.
Hiếm khi sử dụng tư thế này, lại đã lâu không thân mật, hai chúng tôi lăn lộn với nhau không biết đến mấy giờ sáng.
Anh cúi xuống hôn tôi, tôi chợt vong tình, vuốt ve tóc mái mềm mại của anh, "Bạch Đoạn, anh nói thích em được không?"
"Thích."
"Thật sự thích?"
"Vẫn luôn thích."
./..
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
66.
Sau khi xuống máy bay, cậu cả mở nguồn di động, cùng với nhóm cấp dưới tâm phúc sắp xếp kịch bản, lôi chiếc vali lớn của tôi ra khỏi sân bay quốc tế vờ như từ nước ngoài trở về thật.
Tôi xách vali nhỏ cùng với Bạch Đoạn ngồi xem náo nhiệt ở đại sảnh, thấy một nhóm người trung niên bắt tay vỗ vai cười nói ồn ào, thật là sinh động.
"Lát nữa anh định đi đâu?" Tôi xoay người giúp Bạch Đoạn kéo hành lý, anh cũng không có nhiều hành lý, chỉ vọn vẹn có một chiếc vali lớn.
"Tìm khách sạn ở." Anh nhìn tôi, "Bệnh viện còn chưa quyết định, cũng không có ký túc xá."
Lòng tôi dịu đi một chút, tôi vươn tay kéo anh: "Ổn định chuyện ở bệnh viện xong mà người ta phân cho ký túc xá cũng đừng ở, vừa nhỏ vừa không an toàn.
Để em nói cậu cả tìm một căn hộ nhỏ gần bệnh viện, anh đến ở với em."
Anh trợn trắng mắt liếc tôi một cái, nhưng cũng không nói gì, đôi mắt nhỏ kia câu vào lòng tôi ngứa ngáy.
"Nhà em không cho em ở chung à?" Anh dừng lại một lúc.
"Nhà em cách bệnh viện số hai rất xa." Tôi ngẩn ra, lôi hành lý của Bạch Đoạn ra khỏi đại sảnh vẫy xe taxi.
Tôi leo lên xe chung với Bạch Đoạn, báo cho tài xế tên khách sạn địa phương mà tôi nhớ, ném phắt cái Hoa viên hồ sen của cậu tôi ra sau đầu.
Lúc ngồi trên xe, tôi không ngừng nắm chặt tay Bạch Đoạn, xoa từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay, lâu ngày không nắm cảm giác thật lạ lẫm.
"Nhớ em không?" Tôi nhẹ nhàng nghiêng đầu hỏi anh.
Không.
Anh từ từ quay lại, cái môi mềm mại dùng khẩu hình miệng trả lời tôi.
"Anh toàn nói bừa." Tôi siết chặt tay anh một chút, không nhớ mà anh có thể chạy đi theo xa như vậy sao?
Về đến khách sạn thuê phòng, tôi rất tự nhiên đi theo Bạch Đoạn lên lầu, bật đèn cảm thán: "Ồ chỗ này trông cũng khá tốt đấy nhỉ." Nói xong tôi leo lên giường nhún nhún hai cái, "Này, anh xem cái giường này.
"
Bạch Đoạn kéo vali đến góc tường, bước tới đá tôi: "Giường này, giường này thì sao, đêm nay em định ngủ ở đây à?"
"Chứ không em ngủ ở đâu?" Tôi ngước mặt lên giả ngu.
Bạch Đoạn mím môi nhìn tôi, mặt dần đỏ lên: "Đây là phòng đơn, muốn ngủ thì thuê phòng khác mà ngủ."
"Được, vậy em giúp em làm ấm chiếc giường này trước đã nha." Tôi vui vẻ cởi giày, trùm chăn bông lên.
Anh liếc tôi một cái rồi quay người mở vali tìm bộ đồ ngủ, tôi nhẹ nhàng bước xuống đất, đến sau lưng anh bất ngờ ôm anh vào lòng.
Bạch Đoạn không nhúc nhích, đặt hai tay lên cánh tay của tôi, như thể thở dài: "Phi Tử..."
"Ừm." Tôi vùi mũi miệng vào cổ anh, giọng hơi đờ đẫn, "Bạch Đoạn, anh đúng là một con yêu tinh, hành em mệt chết đi được."
"Em mới đúng là yêu tinh." Anh chậm rãi cúi đầu, dụi nhẹ cằm vào tóc tôi.
"Giờ em mới thấy may là em nhỏ tuổi hơn anh, tinh thần cũng tốt hơn anh.
Bằng không chắc em cũng không thể lăn lộn với anh nổi." Tôi hôn vụn lên cổ anh, "Lúc ở sân bay em đã nghĩ, nếu anh xuất hiện muộn một lúc, em sẽ bỏ anh luôn, không còn thích anh nữa.
Thích một người thật là mệt mỏi quá, Bạch Đoạn, anh làm em mệt mỏi quá."
"Thế bay giờ còn mệt không?" Anh đưa tay lên luồn năm ngón tay vào tóc tôi.
"Mệt, em vốn trời sinh là để làm việc lao lực mà." Tôi cúi đầu cắn cổ anh, tay phải luồn vào eo anh.
Anh bị bàn tay của tôi làm lạnh, hơi rúm người lại; tôi vẫn giữ tay mình trên eo, tiếp tục hôn dọc theo cổ anh.
Bạch Đoạn hơi nghiêng đầu, cuối cùng cũng chạm vào môi tôi.
Tôi cảm thấy lúc đó chính là tình cảm bùng nổ, trước kia tôi và anh đều kìm nén, cho nên bây giờ thì bùng cháy phừng phừng như củi khô gặp lửa.
Cả hai chúng tôi đều quen thuộc với cơ thể nhau, biết cách để làm hài lòng nhau nhất.
Tôi xoay người Bạch Đoạn lại, dùng một tay đỡ sau đầu anh, tay còn lại ôm lấy eo, liên tục tranh đoạt môi lưỡi của anh.
Hơi thở anh hơi lộn xộn, tay anh cào cấu lưng tôi, cố gắng tìm nhiều khoái cảm hơn.
Tôi cong cánh tay bế ngang anh lên, vẫn giữ nguyên tư thế hôn, cùng nhau ngã xuống giường.
Bất ngờ Bạch Đoạn hét lên một tiếng, bầu không khí thay đổi đột ngột.
"Làm sao vậy?" Tôi chống tay lên nhìn anh, hơi thở vẫn chưa ổn định kịp.
Anh ngồi dậy, một tay bám lấy tôi: "Anh bị thương ở lưng."
"Chuyện gì xảy ra?" Tôi nghi ngờ vén áo anh lên, vừa vén lên liền thấy trên lưng anh có một mảng lớn vết thương do gậy và dây thắt lưng gây ra, vết cũ chồng vết mới, thậm chí còn nặng hơn tôi lúc bị đánh trong trại tạm giam.
Vài chỗ dịch mô vẫn đang chảy, cô đặc lại dính với lớp quần áo trong cùng, lúc tôi vén áo lên vô tình nhấc theo một mảnh nhỏ da thịt.
Khóe miệng Bạch Đoạn hơi giật giật: "Được rồi, đừng nhìn nữa."
"Đây là...!bố anh đánh?!" Tôi kinh ngạc.
"Ừm, lúc đó ông ấy đang nổi giận." Bạch Đoạn tự mình kéo quần áo xuống, "Nhìn có vẻ nghiêm trọng, nhưng băng bó lại một chút là ổn thôi.
Hôm nay trước khi đi ông ấy biết anh từ chức lại đánh thêm lần nữa, nên chưa kịp băng bó."
"Cái này không ổn đâu." Chân mày tôi nhíu lại, chắc là do thói quen nghề nghiệp, nhìn miệng vết thương mà không xử lý thì bứt rứt không yên.
Tôi đứng dậy xoa xoa tóc anh: "Anh đợi chút, em xuống hiệu thuốc mua một ít bông băng iốt gì đó lên."
Bạch Đoạn ngẩn ra: "...!bây giờ?"
"Đúng rồi, bây giờ." Tôi thản nhiên trả lời, bỗng chợt hiểu ra ý anh, tôi không khỏi vui vẻ, dâm dê nhéo đầu nhũ anh, hôn lên chóp mũi anh một cái, "Anh đợi một chút, em đi nhanh lắm, cởi sạch nằm chờ em đi."
"Em đang nói cái quái gì vậy?" Bạch Đoạn tức giận cầm lấy cái gối ném tôi.
Tôi cười ha ha chạy xuống lầu mua thuốc, lúc đi lên Bạch Đoạn vẫn còn rất đứng đắn cởi trần cầm điều khiển xem TV.
Vừa vào cửa, tôi đã tắt TV, cởi giày leo lên giường: "Lại đây để bác sĩ Hạ băng bó cho nào."
Bạch Đoạn lần này không xấu hổ, rất nghe lời đi đến cho tôi băng bó.
Vết thương trên lưng Bạch Đoạn loang lổ, nhìn đến ghê người, tôi không đành lòng, động tác trên tay cũng nhẹ nhàng hơn một chút: "Bố anh ra tay cũng nặng quá."
Bạch Đoạn thấp giọng bật cười: "Này có là gì, hồi cấp ba anh còn bị đánh nặng hơn, quỳ ván giặt đồ."
Tôi dừng lại, chậm rãi ghé sát vào anh, nặng nề hỏi: "...!Lúc đó bố có đánh anh không?"
Anh không được tự nhiên mà vặn vẹo cổ: "Lúc nào?"
"Đừng giả bộ với em.
Lúc chúng ta vừa từ Vân Nam trở về." Sống mũi tôi chợt cay cay, "Lúc đó anh rời đi không để lại một lời, một chút tin tức cũng không có, đã vậy lúc quay về còn lạnh nhạt với em, đồ đê tiện."
"...!Vậy mà em vẫn cứ lăn lộn với anh." Anh trầm giọng nói.
"Em thích hèn mọn như vậy đấy." Tôi cúi đầu cắn một đầu miếng băng, xé nó ra làm hai quấn quanh người anh, thuận thế ôm anh vào lòng.
"Biết sổ sách bị người động tay động chân em đã đoán được, chắc là anh đã cãi nhau với gia đình.
Khi anh ra nước ngoài, trong lòng em luôn tự nhủ là anh vẫn nhớ đến em, nếu không thì bố anh sẽ không giúp em đến mức này đâu; lúc đó em ngóng trông anh trở lại.
Nếu anh trở lại, em nhất định sẽ quấn chặt lấy anh không cho anh đi đâu nữa cả.
Ai bảo anh vừa trở về đã chối bỏ không thèm nhìn em? Nếu mà anh sớm, sớm...!"
Tôi nói lung tung với anh một hồi lâu nhưng vẫn cảm thấy có chút xót xa nào đó mà không xả ra nổi.
"Được rồi." Anh sờ sờ lên miếng băng gạc, tựa nhẹ vào vòng tay tôi, rồi đột nhiên thở dài, "Phi Tử, bây giờ em định đi đâu?
"Em đi đâu cũng được, chỉ cần ở bên cạnh anh." Tôi cọ cọ anh, "Nếu anh muốn ở lại Nhai Bắc, em sẽ an tâm tâm định cư ở đây, nếu anh muốn về Phù Châu, em sẽ đi về ngay." Tôi dừng lại, nghiêng đầu nhìn vào mắt anh, "Nhưng mà anh và bố anh, sẽ không xảy ra việc gì chứ?"
Anh cúi đầu: "Anh và bố anh....!cứ như vậy.
Lúc lên cấp ba, ông ấy biết tính hướng của anh, ngần ấy năm cãi vã cãi vã đều là vì chuyện này.
Lúc em đang bị tình nghi, mà anh khi đó cũng không biết lai lịch của cậu em.
Trong lúc gấp gáp anh cảm thấy chỉ có mỗi bố anh có thể kéo em ra.
Anh suy nghĩ rất lâu mới nói chuyện với ông ấy.
Ai biết đâu ông ấy lại nổi giận đùng đùng." Anh vô thức mân mê bàn tay tôi, "Thực ra lần này cũng là lần bùng nổ cuối cùng.
Bố anh luôn không muốn nhìn thấy anh thế này.
Anh đi rồi...!có khi ông ấy lại rất vui."
Tôi xoa xoa tóc anh: "Nói bừa, bố anh thương anh nhiều mới phản ứng mạnh như vậy." Tôi chậm rãi ôm chặt anh, "Cái này không lo lắng, anh vẫn là con trai ông ấy, từ từ ông ấy sẽ hiểu thôi."
"Ừm." Bạch Đoạn cau mày thở dài.
Tôi cúi người nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh, Bạch Đoạn lờ mờ nhận ra chuyển động của tôi, vừa nghênh đón lại vừa chống cự.
Tôi mạnh mẽ kéo anh lại, một tay luồn vào trong quần, tay kia đè anh vào chiếc gối bên cạnh.
Ánh mắt Bạch Đoạn ánh mắt lúc này đã mông lung, một tay bám vào cánh tay tôi, khẽ trượt dần xuống eo.
Tôi thường cảm thấy Bạch Đoạn lúc ở trên giường thật sự là một yêu tinh, hoàn toàn có khả năng khơi gợi cảm xúc của người khác.
Lúc còn sống chung với Bạch Đoạn trong tiểu khu Hòa Bình, anh thường đá tôi, nói tôi luôn hành chết anh trên giường, nhưng vấn đề là anh năng khiếu làm người ta hành chết anh trên giường.
Dù mọi ngày có cưng như trứng hứng như hoa Bạch Đoạn thế nào, thì lúc trên giường tôi vẫn luôn tràn ngập ý muốn phá hủy anh.
Lúc dây dưa Bạch Đoạn cũng hiếm khi rên rỉ, nhiều nhất là thở hổn hển ậm ừ rất nhỏ trong cổ họng, mười ngón tay cào lên lưng tôi để lại từng vết đỏ tươi.
Vẻ mặt anh khi đó lúc nào cũng trông như vừa đau đớn vừa nhẹ nhàng vui vẻ, đôi mắt mông lung gợn sóng, anh thường làm tôi mất trí, chỉ muốn liên tục hành hạ, hủy hoại anh như thế.
Bạch Đoạn lưng bị thương, chịu không nổi, hôm đó thả lỏng cơ thể mà ngồi lên người tôi.
Hiếm khi sử dụng tư thế này, lại đã lâu không thân mật, hai chúng tôi lăn lộn với nhau không biết đến mấy giờ sáng.
Anh cúi xuống hôn tôi, tôi chợt vong tình, vuốt ve tóc mái mềm mại của anh, "Bạch Đoạn, anh nói thích em được không?"
"Thích."
"Thật sự thích?"
"Vẫn luôn thích."
./..