Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
60.
Tôi ngay lập tức choáng váng, trời đất quay cuồng.
Sau bao nhiêu năm, tôi biết mình không phải là người tốt, trên đời luôn có quả báo, nhưng không ngờ lại đến lúc này.
Quá đột ngột, không có một tý đạo lý gì.
Khi còn nhỏ xem phim Hồng Kông, tôi cũng biết sơ sơ một vài câu từ méo mó Miranda; đại khái là mấy cảnh sát lúc bắt tội phạm sẽ nói mấy câu như anh có quyền giữ im lặng, mọi điều anh nói sẽ trở thành bằng chứng trước tòa, anh có quyền mời luật sư vân vân vũ vũ.
Các nghi phạm hình sự theo hệ thống pháp luật Anh-Mỹ luôn là nhân mô cẩu dạng, lên tòa toàn mặc vest thắt cà vạt mà không phải áo tù màu cam, thiếu điều còn muốn khắc chữ nhân quyền lên trán.
Còn tôi thì bị hai anh cảnh sát đẩy lên xe, trên đường bị vấp ngã một cái, anh cảnh sát bên phải đã đá vào mông, đáp dùi cui vào đầu tôi: "Mẹ kiếp.
Ngoan ngoãn một chút coi! "
Xe cảnh sát đậu bên ngoài cửa sau của bệnh viện trực thuộc, không thu hút đám đông người xem, nhưng đã có một vòng bác sĩ y tá của bệnh viện đứng bên trong ngó nghiêng.
"Niệm Phi!"
Tôi quay đầu lại, đó là Chung Viên, ông ta tức giận như muốn lao tới, bị viện trưởng Sài ở phía sau níu lại.
"Sao lại như vậy được? Sao lại như vậy được? Tiểu Hạ là một đứa bé ngoan, viện trưởng Sài, đừng nghe lời cảnh sát.
Chắc là chuyện của công ty họ thôi.
Chắc chắn vài ngày nữa cậu ấy sẽ ra ngoài." Lý Học Hữu nghiêng ngả lảo đảo chạy tới nắm lấy cánh tay viện trưởng, "Chỉ là tạm giam thôi mà, vẫn chưa bị bắt, chưa bị kết án mà..."
Tôi vô thức tìm kiếm Bạch Đoạn trong đám đông, nhưng không tìm thấy.
Lý Học Hữu và Chung Viên mỗi người một bên viện trưởng Sài, trơ mắt bất lực nhìn theo.
Tôi nghe thấy Lý Học Hữu mắng Tiếu Nhạn Bình: "Tiếu Nhạn Bình chết ở xó xỉnh nào rồi? Đệ tử nhà mình xảy ra chuyện lớn như vậy mà không thấy mặt đâu!"
Tôi vừa chần chừ, viên cảnh sát bên trái đã thô bạo kéo tôi vào trong xe.
"Bạch Đoạn đâu? Cũng chết rồi? Chẳng phải không có ca phẫu thuật sao?" Lý Học Hữu tức giận giậm chân.
Cửa xe đóng sầm lại, chặn lại sự huyên náo ồn ào của bệnh viện ngoài cửa.
"Ngồi đi!" Viên cảnh sát bên cạnh vặn cánh tay của tôi.
Xe cảnh sát khởi động, bệnh viện trực thuộc cũng dần nhỏ lại.
Tôi quay đầu lại chấp nhất nhìn về hướng bệnh viện, ngay khi cửa sau bệnh viện sắp biến mất khỏi tầm mắt tôi, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang liều mạng lao xuống bậc thang.
Anh chạy quá nhanh, vấp ngã nhào trên bậc thềm đá, trán chạm đất.
Anh ngửa đầu ra sau, chống tay trên mặt đất nhìn thẳng về phía bên này, có một ít chất lỏng màu đỏ trên trán anh chảy xuống.
Một đám áo blouse trắng lập tức vây quanh, dần dần nhấn chìm bóng dáng anh.
Theo quy định của Luật Tố tụng Hình sự, lẽ ra tôi phải được thẩm vấn trong vòng 24 giờ sau khi tạm giam.
Nhưng từ lúc bị bắt lúc bốn, năm giờ chiều cho đến khi trời tối, tôi bị giam trong một căn phòng biệt giam nhỏ.
Căn phòng trống và nhỏ hẹp, sàn bê tông, không có ghế, tôi bị còng vào ống nước ở góc phòng, không thể cử động, chỉ có thể uể oải ngồi bệt xuống đất, vừa lạnh lẽo vừa ẩm ướt.
Tất cả đồ đạc có giá trị như điện thoại di động, đồng hồ, ví tiền...!của tôi đều bị lục soát thu giữ.
Viên cảnh sát đưa tôi vào trước khi tôi bị giam giữ ở đây nhìn tôi rất khinh thường, thô bạo bắt chéo cánh tay tôi ra sau lưng làm cánh tay tôi suýt thì trật khớp.
Tôi lo sợ bất an chờ cảnh sát thẩm vấn, nhưng khổ hình tôi tưởng tượng không bao giờ đến.
Suy nghĩ của con người trong bóng tối dường như luôn bị dại khờ ra, tôi đột nhiên mất phương hướng, không biết thảm họa này bắt đầu từ đâu; không biết cảnh sát biết được bao nhiêu về hoạt động rửa tiền? Mật báo? Cầm súng trái phép? Chứa chấp Quách Nhất Thần?
Không biết bao nhiêu lần, cuối cùng lại cảm thấy mình nghiệp chướng nặng nề.
Lúc trời tối hẳn, cánh cửa nhỏ của phòng biệt giam đột ngột mở ra, hai cảnh sát bước vào, không nói lấy một lời mở còng lôi tôi ra ngoài.
"...!Đi thẩm vấn à?" Tôi bị ánh đèn hành lang làm chói mắt, ngơ ngác hỏi cảnh sát hai bên.
"Câm miệng! Ngoan ngoãn đi!" Viên cảnh sát vung tay lên giáng tôi một bạt tai.
Không biết mình không ngoan ngoãn ở chỗ nào, lúc này tôi đang cực kỳ đói, bị tát một phát mắt tôi đầy đom đóm.
"Đi đứng cho đàng hoàng! Không có xương hay gì?!" Viên cảnh sát lại cho tôi một đá.
Tôi bị cú đá này làm thanh tỉnh lại rất nhiều, loạng choạng bước về phía trước vài bước.
Không lâu sau, cảnh sát đưa tôi đến một căn hộ vuông vức ba tầng, xây bằng gạch nhỏ màu xanh, không khác gì những ngôi nhà dân dụng bình thường.
Điểm khác biệt duy nhất là ban công của mỗi tầng đều được quây kín bằng dây thép gai dày bằng ngón tay út.
"Mới đến đây à?" Một cảnh sát tòa án canh gác ở cửa hỏi viên cảnh sát bên cạnh tôi.
"Vừa mới bị tạm giữ, sẽ thẩm vấn vào ngày mai." Viên cảnh sát kia không biết có ý gì đẩy tôi tiến lên, "Anh cũng biết làm gì rồi đấy."
"Trong phòng Khổng Lục vẫn còn một giường trống." Cảnh sát tòa án cũng không biết có ý gì mà hấp háy mắt, cười trả lời.
"Ngày mai thẩm vấn sẽ thích hợp hơn." Cảnh sát xác nhận vài câu, lại nhìn tôi một cái rồi quay đi.
Tôi đột nhiên cảm thấy lông tơ khắp người mình dựng ngược lên từng sợi một.
"Nhìn cái gì, đi theo tao!" Cảnh sát tòa án trừng mắt nhìn tôi.
Lúc đó tôi như lửa đốt trong lòng, không biết nghĩ gì mà trừng mắt nhìn lại, nhưng còn chưa trừng xong tôi lại ăn một bạt tai; lần này tôi chảy cả máu mũi, lảo đảo lui về phía sau.
Chưa kịp va vào tường liền bị gã kéo tóc đi mấy bước.
Da đầu tôi nhức nhối, nhe răng trợn mắt nhìn gã cảnh sát tòa án, thấy gã hung tợn trừng tôi: "Muốn chết sao? Đã đến đây thì khôn hồn mà ngoan ngoãn đi, bố cho mày xem mày còn ngang bướng tới khi nào!"
Nói xong, gã kéo tôi vào phòng giam trong cùng ở tầng một, tất cả tù nhân trong phòng đều bị đánh thức bởi tiếng động.
Cạnh cửa còn trống một cái giường, tên cảnh sát đấm đá tôi qua đó: "Đi vào đó, ngày mai xem có giỏi đứng nổi nữa không!"
"Boss, đây là ai vậy?" Có người trong phòng khẽ hỏi.
"Mẹ nó, hỏi ai làm gì, đến đây rồi thì đều là người của chính phủ!" Gã cảnh sát hất tay áo bỏ đi.
"Ngày mai sẽ thẩm vấn mày đấy, ngồi trong này mà tự ngẫm lại! Thẳng thắn thì sẽ được khoan hồng, chống đối thì cho mày chết! ", Nói xong gã đóng sầm cửa sắt, nện gót bỏ đi.
Tôi ngượng ngùng ngồi trên chiếc giường có giá sắt cứng như đá.
Tôi cũng không muốn ngủ, đưa tay lên lau máu mũi, sờ sờ nửa cái mặt, nó sưng tấy lên hết rồi.
Ngoài cửa sổ có ánh trăng mờ ảo, tôi nương theo ánh trăng nhìn căn phòng nhỏ này, thấy những tù nhân khác trong phòng đang nhìn chằm chằm tôi, trong mắt lóe lên những cảm xúc không rõ.
Một bóng đen khổng lồ nhảy xuống từ chiếc giường tầng trên, lặng lẽ bước tới trước mặt tôi.
Tôi ngước mắt lên nhìn, đó là một người đàn ông, nét mặt không có gì đặc biệt, nhưng thân hình cao lớn, duỗi bàn tay to ra như cái quạt tròn ra thô bạo vặn cằm tôi.
Tôi đột nhiên trở nên căng thẳng.
"Tên tao là Khổng Lục, gọi là anh Lục." Hắn nhìn tôi, bắt đầu cởi dây thắt lưng ra bằng tay còn lại.
Các tù nhân xung quanh lập tức trở nên phấn khích, không ngủ nữa, tất cả đều ngồi dậy nhìn sang đây như du khách đang tham quan rạp xiếc.
"Mẹ nó, anh thật nhàm chán." Tôi hất đầu ra, hung dữ liếc hắn.
"Anh tìm nhầm người rồi."
"Tao không quan tâm mày có muốn hay không, ông đây thấy muốn là được!" Khổng Lưu đè hai tay lên, cố gắng ép chặt tôi xuống giường.
Tôi vung chân đá, vốn dĩ định đá vào chỗ hiểm, nhưng không xác định được phương hướng nên đá trúng vào bụng hắn.
Khổng Lục đột nhiên trở nên bạo lực, hắn tóm chặt cổ chân vừa đá của tôi, tiếp tục đè đầu gối lên vai tôi, dùng tay kia tự cởi quần mình hung hăng hơn.
"Má nó, muốn chết à!" Tôi vô cùng tức giận, vung nắm tay đấm vào mắt hắn.
Hắn co rúm, theo phản xả rút tay về ôm mắt, chân tôi vừa được thả ra lại tiếp tục vung lên.
Lần này tôi đá trúng được vào thằng nhỏ của hắn, hắn loạng choạng thụt lùi đến chiếc giường đối diện, tôi định đi lên bổ thêm mấy đá nữa, ai ngờ vừa bước ra thì trước mắt tối sầm, có người từ phía sau thít cổ tôi.
Tôi còn chưa thở được, còn chưa kịp kêu lên thì sau gáy tôi một trận tê rần, người đàn ông phía sau dùng cùi chỏ giáng vào cổ tôi, đánh tôi đập vào thành giường, tôi lập tức hoảng hốt.
"*** mẹ thằng chó, dám đánh tao à?!" Đây là giọng của Khổng Lục, ngay sau đó bụng tôi đau quặn thắt, là do hắn đấm móc vào.
Tiếp đó vài tên nữa nhảy vào trợ giúp, dùng tay ấn tôi xuống đất, vừa ấn vừa đấm đá.
"Mẹ kiếp đánh nó cho tao!" Khổng Lục đứng sang một bên xoa xoa eo, "Tao không tin lại có kẻ kiêu ngạo như vậy!"
"Mẹ kiếp cút hết cho tôi!" Tôi cũng nổi điên, túm lấy chân một kẻ, nhắm ngay khớp xương mắt cá chân tàn nhẫn bẻ theo hướng ngược lại, nghe thấy tiếng cách; gã ta hét lên, té ngã nhào vào một cái giường khác.
Lúc này, một vài người xung quanh tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, vẫn tiếp tục đấm đá lên người tôi.
Tôi lại quyết liệt tóm lấy chân của một tên nữa, lần này không bẻ khớp mà dùng sức kéo tên đó ngã xuống, đầu đập vào cạnh giường đối diện, lại có thêm một tiếng hét thảm thiết.
Phòng giam giờ mới yên lặng, tôi thở hổn hển ngồi lên mép chiếc giường, liếc mắt nhìn khắp phòng.
"Mẹ, không mềm đòn thì mày không biết mình là ai đúng không!" Khổng Lục ở phía đối diện lại xắn tay áo xông tới, tóm lấy tôi bắt đầu vật nhau.
Về mặt sức lực tôi cũng không thua kém gì hắn, hắn ta quay lại hét lên bên trong: "Thắt lưng đâu?! Mẹ nó còn không biết lấy ra! Thấy bố mày bị đánh vui lắm đúng không?!"
Xương cốt toàn thân tôi gần như rã rời, tôi vừa đưa tay đấm cho Khổng Lục vài cái, lập tức có người xông lên ấn tôi xuống.
Tôi tiếp tục mắng mỏ không ngớt, nhưng lúc Khổng Lục đột nhiên giơ tay kéo một chiếc thắt lưng qua, tôi lập tức im lặng.
"Sao không la nữa?! Chửi tiếp đi chứ?!" Khổng Lục từng roi mà vút lên người tôi.
Các tù nhân xung quanh đè tôi xuống, kéo áo len của tôi đến vai, lộ ra một mảng lưng trần; thắt lưng của Khổng Lục có một khóa kim loại ở một đầu, đánh lên người tôi cả thịt lẫn xương đều đau.
"Tao đánh chết mẹ mày thằng khốn nạn!" Khổng Lục vụt thắt lưng, giọng rất hả hê, "Dám đánh lại tao à! Mày có biết tại sao bọn cảnh sát đưa mày vào đây không? Là để dâng cho ông nội mày chịch đó! Biết sao chúng không cho mày đi lấy lời khai không? Là để cho tao trị mày trước! Hôm nay không trị được mày tao không còn tên là Khổng Lục nữa!"
Vụt thắt lưng đến lưng tôi da tróc thịt bong xong, vẻ mặt của Khổng Lục mới dịu đi, hắn cười dữ dằn, gấp chiếc thắt lưng thành nhiều đoạn cầm trong tay rồi tóm lấy cằm tôi: "Mẹ nó mày cười lên tử một cái xem?"
"Cười ông nội nhà anh!" Tôi tránh cằm đi, lâu không động thủ, lúc này không biết sức từ đâu ra, tôi hất văng mấy tên tù nhân đang đè lên tôi, giật lấy thắt lưng trong tay Khổng Lục.
"Giữ nó lại!" Khổng Lục giơ cao chiếc thắt lưng không cho tôi tóm lấy, hoảng sợ ra lệnh cho các tù nhân khác.
"Anh muốn chết chứ gì!!" Tôi đỏ ngầu mắt lao đến, cảm thấy máu nóng bốc lên khắp người.
Có vô số cánh tay túm lấy tôi, tôi chật vật đẩy Khổng Lục lên cái giường đối diện, ấn đầu gối lên ngực hắn, năm ngón tay bấu lấy bả vai hắn, tay phải giật mạnh.
"A a a a." Khổng Lục bị tôi làm trật khớp hét lên đau đớn.
Các tù nhân xung quanh cùng lúc đó buông tôi ra hết.
"Má nó cút hết đi! Ông đây muốn được nghỉ ngơi!" Tôi thở hồng hộc hét lên, cảm thấy cơ thể không còn có thể trụ được nữa, tôi loạng choạng đi đến cái giường của mình, ngã xuống.
./..
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
60.
Tôi ngay lập tức choáng váng, trời đất quay cuồng.
Sau bao nhiêu năm, tôi biết mình không phải là người tốt, trên đời luôn có quả báo, nhưng không ngờ lại đến lúc này.
Quá đột ngột, không có một tý đạo lý gì.
Khi còn nhỏ xem phim Hồng Kông, tôi cũng biết sơ sơ một vài câu từ méo mó Miranda; đại khái là mấy cảnh sát lúc bắt tội phạm sẽ nói mấy câu như anh có quyền giữ im lặng, mọi điều anh nói sẽ trở thành bằng chứng trước tòa, anh có quyền mời luật sư vân vân vũ vũ.
Các nghi phạm hình sự theo hệ thống pháp luật Anh-Mỹ luôn là nhân mô cẩu dạng, lên tòa toàn mặc vest thắt cà vạt mà không phải áo tù màu cam, thiếu điều còn muốn khắc chữ nhân quyền lên trán.
Còn tôi thì bị hai anh cảnh sát đẩy lên xe, trên đường bị vấp ngã một cái, anh cảnh sát bên phải đã đá vào mông, đáp dùi cui vào đầu tôi: "Mẹ kiếp.
Ngoan ngoãn một chút coi! "
Xe cảnh sát đậu bên ngoài cửa sau của bệnh viện trực thuộc, không thu hút đám đông người xem, nhưng đã có một vòng bác sĩ y tá của bệnh viện đứng bên trong ngó nghiêng.
"Niệm Phi!"
Tôi quay đầu lại, đó là Chung Viên, ông ta tức giận như muốn lao tới, bị viện trưởng Sài ở phía sau níu lại.
"Sao lại như vậy được? Sao lại như vậy được? Tiểu Hạ là một đứa bé ngoan, viện trưởng Sài, đừng nghe lời cảnh sát.
Chắc là chuyện của công ty họ thôi.
Chắc chắn vài ngày nữa cậu ấy sẽ ra ngoài." Lý Học Hữu nghiêng ngả lảo đảo chạy tới nắm lấy cánh tay viện trưởng, "Chỉ là tạm giam thôi mà, vẫn chưa bị bắt, chưa bị kết án mà..."
Tôi vô thức tìm kiếm Bạch Đoạn trong đám đông, nhưng không tìm thấy.
Lý Học Hữu và Chung Viên mỗi người một bên viện trưởng Sài, trơ mắt bất lực nhìn theo.
Tôi nghe thấy Lý Học Hữu mắng Tiếu Nhạn Bình: "Tiếu Nhạn Bình chết ở xó xỉnh nào rồi? Đệ tử nhà mình xảy ra chuyện lớn như vậy mà không thấy mặt đâu!"
Tôi vừa chần chừ, viên cảnh sát bên trái đã thô bạo kéo tôi vào trong xe.
"Bạch Đoạn đâu? Cũng chết rồi? Chẳng phải không có ca phẫu thuật sao?" Lý Học Hữu tức giận giậm chân.
Cửa xe đóng sầm lại, chặn lại sự huyên náo ồn ào của bệnh viện ngoài cửa.
"Ngồi đi!" Viên cảnh sát bên cạnh vặn cánh tay của tôi.
Xe cảnh sát khởi động, bệnh viện trực thuộc cũng dần nhỏ lại.
Tôi quay đầu lại chấp nhất nhìn về hướng bệnh viện, ngay khi cửa sau bệnh viện sắp biến mất khỏi tầm mắt tôi, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang liều mạng lao xuống bậc thang.
Anh chạy quá nhanh, vấp ngã nhào trên bậc thềm đá, trán chạm đất.
Anh ngửa đầu ra sau, chống tay trên mặt đất nhìn thẳng về phía bên này, có một ít chất lỏng màu đỏ trên trán anh chảy xuống.
Một đám áo blouse trắng lập tức vây quanh, dần dần nhấn chìm bóng dáng anh.
Theo quy định của Luật Tố tụng Hình sự, lẽ ra tôi phải được thẩm vấn trong vòng 24 giờ sau khi tạm giam.
Nhưng từ lúc bị bắt lúc bốn, năm giờ chiều cho đến khi trời tối, tôi bị giam trong một căn phòng biệt giam nhỏ.
Căn phòng trống và nhỏ hẹp, sàn bê tông, không có ghế, tôi bị còng vào ống nước ở góc phòng, không thể cử động, chỉ có thể uể oải ngồi bệt xuống đất, vừa lạnh lẽo vừa ẩm ướt.
Tất cả đồ đạc có giá trị như điện thoại di động, đồng hồ, ví tiền...!của tôi đều bị lục soát thu giữ.
Viên cảnh sát đưa tôi vào trước khi tôi bị giam giữ ở đây nhìn tôi rất khinh thường, thô bạo bắt chéo cánh tay tôi ra sau lưng làm cánh tay tôi suýt thì trật khớp.
Tôi lo sợ bất an chờ cảnh sát thẩm vấn, nhưng khổ hình tôi tưởng tượng không bao giờ đến.
Suy nghĩ của con người trong bóng tối dường như luôn bị dại khờ ra, tôi đột nhiên mất phương hướng, không biết thảm họa này bắt đầu từ đâu; không biết cảnh sát biết được bao nhiêu về hoạt động rửa tiền? Mật báo? Cầm súng trái phép? Chứa chấp Quách Nhất Thần?
Không biết bao nhiêu lần, cuối cùng lại cảm thấy mình nghiệp chướng nặng nề.
Lúc trời tối hẳn, cánh cửa nhỏ của phòng biệt giam đột ngột mở ra, hai cảnh sát bước vào, không nói lấy một lời mở còng lôi tôi ra ngoài.
"...!Đi thẩm vấn à?" Tôi bị ánh đèn hành lang làm chói mắt, ngơ ngác hỏi cảnh sát hai bên.
"Câm miệng! Ngoan ngoãn đi!" Viên cảnh sát vung tay lên giáng tôi một bạt tai.
Không biết mình không ngoan ngoãn ở chỗ nào, lúc này tôi đang cực kỳ đói, bị tát một phát mắt tôi đầy đom đóm.
"Đi đứng cho đàng hoàng! Không có xương hay gì?!" Viên cảnh sát lại cho tôi một đá.
Tôi bị cú đá này làm thanh tỉnh lại rất nhiều, loạng choạng bước về phía trước vài bước.
Không lâu sau, cảnh sát đưa tôi đến một căn hộ vuông vức ba tầng, xây bằng gạch nhỏ màu xanh, không khác gì những ngôi nhà dân dụng bình thường.
Điểm khác biệt duy nhất là ban công của mỗi tầng đều được quây kín bằng dây thép gai dày bằng ngón tay út.
"Mới đến đây à?" Một cảnh sát tòa án canh gác ở cửa hỏi viên cảnh sát bên cạnh tôi.
"Vừa mới bị tạm giữ, sẽ thẩm vấn vào ngày mai." Viên cảnh sát kia không biết có ý gì đẩy tôi tiến lên, "Anh cũng biết làm gì rồi đấy."
"Trong phòng Khổng Lục vẫn còn một giường trống." Cảnh sát tòa án cũng không biết có ý gì mà hấp háy mắt, cười trả lời.
"Ngày mai thẩm vấn sẽ thích hợp hơn." Cảnh sát xác nhận vài câu, lại nhìn tôi một cái rồi quay đi.
Tôi đột nhiên cảm thấy lông tơ khắp người mình dựng ngược lên từng sợi một.
"Nhìn cái gì, đi theo tao!" Cảnh sát tòa án trừng mắt nhìn tôi.
Lúc đó tôi như lửa đốt trong lòng, không biết nghĩ gì mà trừng mắt nhìn lại, nhưng còn chưa trừng xong tôi lại ăn một bạt tai; lần này tôi chảy cả máu mũi, lảo đảo lui về phía sau.
Chưa kịp va vào tường liền bị gã kéo tóc đi mấy bước.
Da đầu tôi nhức nhối, nhe răng trợn mắt nhìn gã cảnh sát tòa án, thấy gã hung tợn trừng tôi: "Muốn chết sao? Đã đến đây thì khôn hồn mà ngoan ngoãn đi, bố cho mày xem mày còn ngang bướng tới khi nào!"
Nói xong, gã kéo tôi vào phòng giam trong cùng ở tầng một, tất cả tù nhân trong phòng đều bị đánh thức bởi tiếng động.
Cạnh cửa còn trống một cái giường, tên cảnh sát đấm đá tôi qua đó: "Đi vào đó, ngày mai xem có giỏi đứng nổi nữa không!"
"Boss, đây là ai vậy?" Có người trong phòng khẽ hỏi.
"Mẹ nó, hỏi ai làm gì, đến đây rồi thì đều là người của chính phủ!" Gã cảnh sát hất tay áo bỏ đi.
"Ngày mai sẽ thẩm vấn mày đấy, ngồi trong này mà tự ngẫm lại! Thẳng thắn thì sẽ được khoan hồng, chống đối thì cho mày chết! ", Nói xong gã đóng sầm cửa sắt, nện gót bỏ đi.
Tôi ngượng ngùng ngồi trên chiếc giường có giá sắt cứng như đá.
Tôi cũng không muốn ngủ, đưa tay lên lau máu mũi, sờ sờ nửa cái mặt, nó sưng tấy lên hết rồi.
Ngoài cửa sổ có ánh trăng mờ ảo, tôi nương theo ánh trăng nhìn căn phòng nhỏ này, thấy những tù nhân khác trong phòng đang nhìn chằm chằm tôi, trong mắt lóe lên những cảm xúc không rõ.
Một bóng đen khổng lồ nhảy xuống từ chiếc giường tầng trên, lặng lẽ bước tới trước mặt tôi.
Tôi ngước mắt lên nhìn, đó là một người đàn ông, nét mặt không có gì đặc biệt, nhưng thân hình cao lớn, duỗi bàn tay to ra như cái quạt tròn ra thô bạo vặn cằm tôi.
Tôi đột nhiên trở nên căng thẳng.
"Tên tao là Khổng Lục, gọi là anh Lục." Hắn nhìn tôi, bắt đầu cởi dây thắt lưng ra bằng tay còn lại.
Các tù nhân xung quanh lập tức trở nên phấn khích, không ngủ nữa, tất cả đều ngồi dậy nhìn sang đây như du khách đang tham quan rạp xiếc.
"Mẹ nó, anh thật nhàm chán." Tôi hất đầu ra, hung dữ liếc hắn.
"Anh tìm nhầm người rồi."
"Tao không quan tâm mày có muốn hay không, ông đây thấy muốn là được!" Khổng Lưu đè hai tay lên, cố gắng ép chặt tôi xuống giường.
Tôi vung chân đá, vốn dĩ định đá vào chỗ hiểm, nhưng không xác định được phương hướng nên đá trúng vào bụng hắn.
Khổng Lục đột nhiên trở nên bạo lực, hắn tóm chặt cổ chân vừa đá của tôi, tiếp tục đè đầu gối lên vai tôi, dùng tay kia tự cởi quần mình hung hăng hơn.
"Má nó, muốn chết à!" Tôi vô cùng tức giận, vung nắm tay đấm vào mắt hắn.
Hắn co rúm, theo phản xả rút tay về ôm mắt, chân tôi vừa được thả ra lại tiếp tục vung lên.
Lần này tôi đá trúng được vào thằng nhỏ của hắn, hắn loạng choạng thụt lùi đến chiếc giường đối diện, tôi định đi lên bổ thêm mấy đá nữa, ai ngờ vừa bước ra thì trước mắt tối sầm, có người từ phía sau thít cổ tôi.
Tôi còn chưa thở được, còn chưa kịp kêu lên thì sau gáy tôi một trận tê rần, người đàn ông phía sau dùng cùi chỏ giáng vào cổ tôi, đánh tôi đập vào thành giường, tôi lập tức hoảng hốt.
"*** mẹ thằng chó, dám đánh tao à?!" Đây là giọng của Khổng Lục, ngay sau đó bụng tôi đau quặn thắt, là do hắn đấm móc vào.
Tiếp đó vài tên nữa nhảy vào trợ giúp, dùng tay ấn tôi xuống đất, vừa ấn vừa đấm đá.
"Mẹ kiếp đánh nó cho tao!" Khổng Lục đứng sang một bên xoa xoa eo, "Tao không tin lại có kẻ kiêu ngạo như vậy!"
"Mẹ kiếp cút hết cho tôi!" Tôi cũng nổi điên, túm lấy chân một kẻ, nhắm ngay khớp xương mắt cá chân tàn nhẫn bẻ theo hướng ngược lại, nghe thấy tiếng cách; gã ta hét lên, té ngã nhào vào một cái giường khác.
Lúc này, một vài người xung quanh tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, vẫn tiếp tục đấm đá lên người tôi.
Tôi lại quyết liệt tóm lấy chân của một tên nữa, lần này không bẻ khớp mà dùng sức kéo tên đó ngã xuống, đầu đập vào cạnh giường đối diện, lại có thêm một tiếng hét thảm thiết.
Phòng giam giờ mới yên lặng, tôi thở hổn hển ngồi lên mép chiếc giường, liếc mắt nhìn khắp phòng.
"Mẹ, không mềm đòn thì mày không biết mình là ai đúng không!" Khổng Lục ở phía đối diện lại xắn tay áo xông tới, tóm lấy tôi bắt đầu vật nhau.
Về mặt sức lực tôi cũng không thua kém gì hắn, hắn ta quay lại hét lên bên trong: "Thắt lưng đâu?! Mẹ nó còn không biết lấy ra! Thấy bố mày bị đánh vui lắm đúng không?!"
Xương cốt toàn thân tôi gần như rã rời, tôi vừa đưa tay đấm cho Khổng Lục vài cái, lập tức có người xông lên ấn tôi xuống.
Tôi tiếp tục mắng mỏ không ngớt, nhưng lúc Khổng Lục đột nhiên giơ tay kéo một chiếc thắt lưng qua, tôi lập tức im lặng.
"Sao không la nữa?! Chửi tiếp đi chứ?!" Khổng Lục từng roi mà vút lên người tôi.
Các tù nhân xung quanh đè tôi xuống, kéo áo len của tôi đến vai, lộ ra một mảng lưng trần; thắt lưng của Khổng Lục có một khóa kim loại ở một đầu, đánh lên người tôi cả thịt lẫn xương đều đau.
"Tao đánh chết mẹ mày thằng khốn nạn!" Khổng Lục vụt thắt lưng, giọng rất hả hê, "Dám đánh lại tao à! Mày có biết tại sao bọn cảnh sát đưa mày vào đây không? Là để dâng cho ông nội mày chịch đó! Biết sao chúng không cho mày đi lấy lời khai không? Là để cho tao trị mày trước! Hôm nay không trị được mày tao không còn tên là Khổng Lục nữa!"
Vụt thắt lưng đến lưng tôi da tróc thịt bong xong, vẻ mặt của Khổng Lục mới dịu đi, hắn cười dữ dằn, gấp chiếc thắt lưng thành nhiều đoạn cầm trong tay rồi tóm lấy cằm tôi: "Mẹ nó mày cười lên tử một cái xem?"
"Cười ông nội nhà anh!" Tôi tránh cằm đi, lâu không động thủ, lúc này không biết sức từ đâu ra, tôi hất văng mấy tên tù nhân đang đè lên tôi, giật lấy thắt lưng trong tay Khổng Lục.
"Giữ nó lại!" Khổng Lục giơ cao chiếc thắt lưng không cho tôi tóm lấy, hoảng sợ ra lệnh cho các tù nhân khác.
"Anh muốn chết chứ gì!!" Tôi đỏ ngầu mắt lao đến, cảm thấy máu nóng bốc lên khắp người.
Có vô số cánh tay túm lấy tôi, tôi chật vật đẩy Khổng Lục lên cái giường đối diện, ấn đầu gối lên ngực hắn, năm ngón tay bấu lấy bả vai hắn, tay phải giật mạnh.
"A a a a." Khổng Lục bị tôi làm trật khớp hét lên đau đớn.
Các tù nhân xung quanh cùng lúc đó buông tôi ra hết.
"Má nó cút hết đi! Ông đây muốn được nghỉ ngơi!" Tôi thở hồng hộc hét lên, cảm thấy cơ thể không còn có thể trụ được nữa, tôi loạng choạng đi đến cái giường của mình, ngã xuống.
./..