Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61-66
Hình Như Em Thích Chị Rồi - Có Thể Yêu Em
61
- Quay về và chứng minh với họ là em đang sống rất hạnh phúc, có người cha người mẹ nào không vui vì điều đó?
Chi Niên lặng người trong chốc lát, không khí trong phòng thoáng chút thâm trầm. Chị Sơn lo sợ cô mới sinh đã phải suy nghĩ nhiều liền tìm cách đánh trống lảng:
- Mà hai em tính đặt con tên gì vậy? Con gái nhiều tên hay lắm, chị cũng chuẩn bị vài tên cho...
- Nếu bây giờ em về thì có được không?
Đột nhiên cô cắt ngang lời của chị Sơn, hoàn toàn không hề có ý muốn lảng đi chuyện này. Anh Sơn vô cùng hài lòng, gật nhẹ đầu:
- Thêm vài tháng để sức khỏe hồi phục và để em bé lớn thêm chút nữa đã. Chẳng lẽ lúc về em không bế con mình theo?
- Vậy...
Cô đưa mắt nhìn chàng trai đang nắm tay mình rất chặt, trong mắt hiện lên vài tia sầu muộn. Trực Thần cũng hiểu cô muốn nói gì, tâm trạng dần sụp đổ sau khi vui vẻ chưa được bao lâu. Anh Sơn nghiêng đầu nhìn cả hai, thều thào:
- Tình yêu đôi lúc cũng cần phải chứng minh đấy! Các em ngại việc hét lên với thế giới rằng đối phương là của mình hay sao?
Chị Sơn ngẩng đầu nhìn chồng, một lời này làm chị càng thêm tự hào về ông chồng của mình. Không biết ba mẹ đã dạy dỗ anh ấy như thế nào mà lớn lên anh lại trở thành một người đàn ông tuyệt vời như thế. Trong vô thức, chị đưa tay lên xoa nhẹ bụng bầu, trên môi nở nụ cười hết sức dịu dàng.
Có một người chồng và một người chồng tốt đến độ này, chị còn có thể đòi hỏi gì được?
Có vẻ là may mắn đã dồn hết vào lần đầu tiên mà hai người gặp nhau. May mắn và duyên phận đã khiến anh yêu chị ngay, yêu đến mức không màng sỉ diện mà theo đuổi suốt mấy năm. Vì vậy, chị chẳng còn đủ may mắn để chơi bất kì một trò chơi nào liên quan đến may rủi nữa.
Hay là hôm nào chị bắt đền chồng vụ lấy đi hết nhân phẩm của chị nhỉ?
Xét cho kĩ, chị chỉ là người ngoài mà vẫn thấu được mấy lời của chồng, vậy thì người trong cuộc làm sao không thông cho được. Trong lòng cả hai đều dấy lên một loại cảm giác gọi là dằn vặt, dằn vặt vì đã không dám dũng cảm nghĩ đến chuyện nắm lấy tay nhau ngay trước vô vàn ánh mắt trên thế gian. Bế đứa bé về thì sao chứ? Cùng cậu về nhà thì sao chứ? Dù sao thì cả đời sau này đều mang tên nhau, có đinh ninh chứng minh chuyện này cũng có gì sai? Anh Sơn nói đúng, hai người yêu nhau đến độ nào hai người còn không chịu hiểu?
Ngó lơ đi những đàm tiếu xung quanh, bất chấp tẩy thảy chỉ để sớm tối đều nhìn thấy nhau đã là loại chuyện không phải ai khi yêu cũng dám thực hiện.
- Em sẽ về!
Lúc nói câu này, trong mắt cô toàn là hình bóng người mình yêu dẫu đang đối thoại với người anh đáng kính. Anh Sơn vì hành động này mà bật cười khe khẽ, nhẹ nắm lấy vạt áo của vợ:
- Tốt thôi! Trước hết để em bé mạnh khỏe đã nhé!
Chị Sơn hiểu ý chồng, dường như cũng nhìn ra được ánh mắt âu yếm mà cặp vợ chồng trẻ dành cho nhau. Chị cười tủm ta tủm tỉm, đang định vớ lấy túi xách thì nhận ra ông nhà đã cầm trước từ lúc nào. Sự chu đáo này làm chị vui tít cả mắt, hào hứng nói lời tạm biệt. Trước khi đi, chị có dặn dò cô vài điều để tránh phạm phải những sai lầm khi chăm con. Cô đã chăm chú nghe giảng, cậu còn chăm chú hơn, đôi lúc còn trao đổi những điều bản thân chưa hiểu với chị Sơn nữa. Cô vừa cảm thấy xấu hổ vừa cảm thấy hạnh phúc. Xấu hổ vì mình là mẹ nhưng lại không am hiểu những loại chuyện này bằng ông bố trẻ, hạnh phúc vì cậu rất nghiêm túc trong những chuyện cần nghiêm túc, biết tìm hiểu kĩ càng, chứng tỏ cậu rất thương con. Sau đó, hai anh chị rời đi, chừa lại không gian riêng cho hai người. Cho đến lúc này, Trực Thần mới có thể ôm lấy cô, để cô dựa vào lòng mình, nói mấy lời dịu dàng nhất:
- Vất vả rồi!
- Vất vả rồi!
Cô lặp lại lời của cậu, muốn cảm ơn lại lời cảm ơn ấy. Đột nhiên cô cảm nhận được cơ thể ai đó bất giác run lên bần bật, ngẩng đầu lên thì phát hiện ai đó khóc rồi.
- Làm sao lại khóc?
- Ban...ban nãy em nghe tiếng chị hét lớn lắm, vậy nên em rất sợ, sợ chị sẽ...sẽ...
- Không sao, tất cả đã qua rồi.
- Một đứa thôi! Em không cho chị sinh con nữa đâu! Đọc trên mạng thấy bảo sinh rất đau, ai ngờ lại đau đến độ này.
- Không lẽ ban nãy, lúc chờ bên ngoài em cũng sợ tới mức khóc?
Trực Thần mím nhẹ môi, mạnh dạn gật đầu, dường như không cảm thấy xấu hổ gì về chuyện này. Chi Niên cười nhẹ, ôm ngang thắt lưng của cậu, giọng chan chứa hạnh phúc.
- Chị chịu đau nhưng em lại khóc, lạ thật đấy!
- Chị đau một là em đau mười cơ!
- Thật không? Thế để chị đau mười, em đau một đi?
- Vậy cũng được!
Cả hai cười khúc khích, ôm chặt lấy nhau, yêu thương chưa bao giờ vụt tắt cả, chưa bao giờ.
- Sao em bé da nhăn nheo thế nhỉ, như khỉ ấy!
- Khỉ cái đầu em! Mới đẻ thì da căng bóng thế nào được!
Cô đưa tay cốc vào đầu cậu khiến cậu giật thót mình. Thật hết cách với anh chàng này!
- Ban nãy bế em bé em chỉ sợ nó lọt xuống đất thôi. Gì đâu mà nhỏ xíu!
- Đẻ ra mà to liền thì mới có chuyện đấy!
- Vậy sao?
- Kể cũng lạ. Em làm sao mà y tá cho em tự bế con về phòng thế?
- Chắc do em đẹp trai!
Cô tiếp tục cốc vào đầu cậu thêm cái nữa, tuy nhiên vẫn phải bật cười trước trò đùa này. Trực Thần ôm đầu mình, bắt đầu đề phòng cô hơn, sợ bị ăn cốc nữa thì chắc xỉu.
- Hình như ngực chị to hơn ấy, to hơn trước kia nhiều!
- Ý em chê ngực chị nhỏ?
- Có nhiêu dùng nhiêu thôi.
- Bây giờ còn dám chê chị đấy à?
Thay vì cốc đầu, cô chuyển hướng xuống véo vào eo cậu, vẫn đủ để cậu giật mình thon thót. Trực Thần mếu máo, uất ức không nói nên lời. Cô khẽ ra hiệu cho cậu im lặng vì em bé vừa cựa quậy thật may là yên giấc lại liền. Hai vợ chồng nhìn nhau là hiểu ý nhau ngay, tự biết cư xử nhỏ nhẹ hơn để bé khỏi thức giấc.
- Mà chị tính đặt tên em bé là gì thế?
- Chị cũng chưa nghĩ tới nữa. Chắc chị sẽ để mẹ quyết định.
- Con gái của em xinh đẹp thế này nên cái tên cũng phải thật xinh đẹp!
- Gớm! Ban nãy ai bảo con mình như con khỉ thế?
Cậu ngượng ngùng cười hì hì khiến cô cứ mãi không khép được mồm. Cô nằm dài trên giường, tay vỗ nhẹ vào cơ thể quá đối nhỏ bé ở trong lòng mình, sự yên tĩnh làm cô nhanh chóng chợp mắt. Trực Thần vun vén chu đáo cho hai mẹ con rồi rón rén rời đi. Thật ra chiều nay cậu có một buổi học trên trường, nhưng vì vợ sinh con nên cậu xin nghỉ rồi.
Đúng, là gọi điện xin phép đàng hoàng chứ không phải hôm sau đi học lại rồi mới nói một lời "bận" nữa.
Dạo này thành tích học tập của cậu cũng tốt hơn rất nhiều, thậm chí còn có cả môn điểm trung bình nằm ở ngưỡng khá. Giáo viên chủ nhiệm vô cùng bất ngờ, bởi khi nhận được hồ sơ của cậu thì bộ hồ sơ này vô cùng xấu xí. Cậu vi phạm đủ loại tội trên đời, điểm thấp khỏi bàn, chỉ thiếu nước ở lại lớp. Thế mà giờ cậu lại biểu hiện rất tốt, có cố gắng, được giáo viên khen ngợi rất nhiều. Từ đó Trực Thần có động lực đi học, thứ nhất là vì cô, vì con, thứ hai chính là vì những lời khen ấy. Học thì có mệt thật, nhưng có thành tích thì tuyệt hơn nhiều. Vậy nên, cho tới lúc hoàn thành chương trình học, cậu sẽ luôn cố gắng như thế.
Vì gia đình, vì tương lai, vì con, và vì nàng!
#Thực
Hình Như Em Thích Chị Rồi - Có Thể Yêu Em
62
Ở bệnh viện hơn một tuần lễ thì Chi Niên được phép xuất viện . Ngày bế con về lại nhà họ Trần, cô thật sự có hơi lo, thế nhưng không hề lo lắng quá độ như hồi mới tìm đến đây nữa. Cô vốn không quan tâm đến ánh mắt của đám người hầu kia cho lắm, chỉ cảm thấy hồi hộp mà thôi. Bởi kể từ giờ, cô sẽ sống trong căn nhà này mà có danh có phận đàng hoàng, được đối đãi tử tế với thân phận là vợ của cậu chủ nhà chứ không cần phải trốn tránh hết thảy như trước. Cô có quyền sống thoải mái rồi, chẳng cần buộc mình vào khuôn khổ, chẳng cần làm gì cũng phải suy trước tính sau. Có lẽ, kể từ giờ trở đi, mọi chuyện cô làm sẽ không ảnh hưởng gì đến gia đình họ Trần cả, có lẽ không.
Mà gia đình nhà họ Trần là gia đình nhà chồng, cô có nhất thiết phải xưng hô xa lạ thế không?
Trực Thần ở đằng sau lỉnh kỉnh tay xách nách mang hành lí của vợ, còn cô thì đang bế đứa trẻ còn nhỏ xíu, chậm rãi tiến từng bước một trên con đường mà lâu rồi mình chưa từng đi. Tuy chậm nhưng cô bước đi rất quyết đoán, xem chừng chẳng hề lo gì nữa cả. Lúc đi đến vào hiên nhà, đột nhiên đám giúp việc trong nhà ùa ra, cúi đầu gọi một tiếng:
- Cô chủ!
Cô còn chưa kịp phản ứng thì Trần phu nhân đã xuất hiện, cất cao giọng:
- Kể từ giờ, mấy người gọi cô chủ thì có nghĩa là vợ của cậu chủ, không phải là chị gái của cậu chủ, hiểu chưa?
Đám người đồng thanh vâng dạ, trên mặt không có nét nào biểu hiện sự bất mãn. Cô khá kinh ngạc về chuyện này, không ngờ rằng mình lại được chào đón dễ dàng như thế.
Đêm qua, trong bệnh viện, cô cứ trằn trọc mãi. Cô tự biên tự diễn xem thử khi về Trần gia thì đám người hầu sẽ tỏ thái độ thế nào, hành xử ra làm sao, liệu cô có gặp khó khăn gì không. Ai mà ngờ bọn họ lại được Trần phu...mẹ chồng quản giáo nghiêm như thế, đến cả một chút chán ghét cũng không dám để lộ. Trước mắt, mọi chuyện xem như là thuận buồm xuôi gió.
Cô khéo trông thấy người quản gia, có chút giật mình vì trông ông ta già hơn trước rất nhiều. Ông ta cũng đang nhìn cô, vừa hay bắt gặp ánh mắt nên nhẹ cúi đầu thay cho lời chào. Khi Trực Thần mang đồ đạc vào đến nhà thì đám giúp việc liền tự biết lo liệu, đón lấy toàn bộ hành lí rồi mang đi sắp xếp. Cậu tiến đến sofa, nhẹ buông mình xuống chiếc ghế êm, thở phào:
- Được về nhà rồi!
- Tại con không chịu về đấy thôi!
- Ai biểu mẹ để vợ con ở chung cư chứ!
Trần phu nhân không đáp lại mấy lời này, xem chừng còn đang ưu tư một chuyện gì đó khó nói. Sau đó, bà quay sang nhìn con dâu, giọng dịu lại rõ rệt:
- Nào nào, đưa bé cho mẹ, con nghỉ ngơi đi!
Nói rồi bà đón lấy tiểu thiên thần còn bận say giấc nồng, vẫn luôn dịu dàng chăm chút cục cưng này như thế. Chi Niên rảnh tay rảnh chân một chút liền nói muốn đi tắm. Vú Hà chậm chạp xuất hiện, bảo sẽ giúp cô trong khâu này. Chân cô còn mang tất, tai cô còn nhét bông, giường cô mới nhóm than. Giai đoạn này là giai đoạn vẫn còn nhạy cảm, phải cẩn thận một chút thì vẫn hơn.
Đợi cô khuất dần sau cánh cửa nhà tắm rồi, Trần phu nhân mới gọi con trai lên phòng của mình để nói chuyện riêng. Nếu là lúc trước, mỗi lần như thế này, hai mẹ con họ đều sẽ cãi nhau không ngừng. Thế nhưng, hoặc là sợ ảnh hưởng đến em bé, hoặc là tình thân đã lớn hơn hết thảy nên họ không như thế nữa. Trần phu nhân đợi con ngồi xuống ghế, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về sinh linh trong lòng mình.
- Mẹ không cho Chi Niên về nhà là có lí do.
- Sao vậy mẹ?
- Thật ra trong lúc hai đứa ở chung cư, Bắc Y Vân có hay lảng vảng về nhà này, có lúc còn vào hẳn đây để nói chuyện với mẹ. Mẹ chỉ sợ cô ta bắt gặp Chi Niên lại sinh lòng đố kị, mua chuộc đứa nào đó trong nhà này hại con bé thì khổ.
- Mẹ biết cô ta có tình cảm với con?
- Đi qua nửa đời người rồi mà lại không hơn mấy đứa trẻ các con sao?
- Vậy là bấy lâu nay con đã trách nhầm mẹ! Con nghĩ mẹ chán ghét chị Niên nên không cho về nhà. Con xin lỗi!
Trực Thần nhìn thẳng vào mắt mẹ mà thốt lên ba chữ đầy giản đơn. Thế nhưng một lời này lại khiến Trần phu nhân sững sờ trong giây lát. Bởi đột nhiên bà nhận ra rằng đã rất lâu rồi, rất rất lâu về trước, kể từ lúc Tiểu Thần trở thành Trực Thần, thằng bé đã không nói bất cứ lời xin lỗi hay cảm ơn nào mang thật nhiều thật lòng nữa. Hôm nay, vào khoảnh khắc này, cậu đột ngột làm một chuyện đã xảy ra từ nhiều năm về trước làm bà vô cùng bất ngờ. Không chỉ dừng lại ở bất ngờ, bà còn thấy vui, thấy hạnh phúc, thấy ấm áp, thấy ngọt ngào. Lòng bà nhộn nhịp và phấn khởi biết bao nhiêu chỉ có trời mới biết.
Hóa ra, hạnh phúc đơn giản như thế.
Tiểu thiên thần khe khẽ cựa quậy làm bà thoát khỏi dòng suy nghĩ. Cứ nghĩ bé sẽ ngủ lại thôi, nào ngờ bé mở toang mắt ra, bắt đầu khóc oe oe trong khi chẳng ai làm gì ồn ào cả. Bà dịu dàng dỗ dành cháu nội, trong khi đó Trực Thần lại bị tiếng khóc đó làm cho cuống cuồng cả lên.
- Em bé bị làm sao vậy mẹ? Có phải con ồn quá không?
- Không đâu.
- Vậy có phải em bé bị ốm không? Đau chỗ nào?
- Không có.
- Thế em bé cảm thấy đói rồi, để con đi mua gì đó cho em bé ăn!
- Cái thằng này! Em bé mới được có một tuần thì con mua thứ gì cho bé ăn được?
- Nhưng mà em bé khóc to quá, cổ họng sẽ đau!
Trần phu nhân bấm bụng nhịn cười bởi sự ngây thơ này của con, thế nhưng bà nhìn ra được đằng sau sự ngây thơ ấy chính là cả một bầu trời tình thương. Trực Thần rất quan tâm con mình, rất yêu thương con mình. Hi vọng nó sẽ luôn như thế, luôn tràn trề tình thương như lúc ban đầu chứ không chán nản sau một khoảng thời gian chịu đựng tiếng khóc chói tai. Bà dỗ một lát thì em bé cũng thôi khóc dần, chỉ là trong cổ họng nhỏ vẫn vang lên những tiếng gì đó khe khẽ. Trần phu nhân rời khỏi phòng mình, thều thào:
- Cháu đói rồi phải không? Để bà trả con lại cho mẹ nha!
Lúc này Chi Niên vẫn chưa tắm xong, có lẽ sau một tuần chỉ lau người ở trong bệnh viện thì cô chịu không nổi ngứa ngáy nữa rồi. Vả lại vú Hà cũng khá chậm chạp do tuổi già, vậy nên việc giúp cô tắm táp còn lâu hơn thế nữa. Thật may là lúc ở trong phòng tắm cô có nghe tiếng con khóc nên cô hối vú Hà giúp mình tắm nhanh hơn, sau vài phút thì xuất hiện trong tầm nhìn của cả hai. Cô đi vội đến chỗ mẹ chồng, đón lấy bảo bối bé nhỏ rồi cẩn thận đặt con vào lòng, để con áp khuôn miệng chúm chím vào bầu sữa mát lành. Chẳng có em bé nào là không thích bú sữa cả, tiểu thiên thần khi được mẹ cho bú liền ra sức mút chùn chụt, hệt như bị bỏ đói cả mấy ngày rồi vậy. Bé con vừa bú vừa nhắm nghiền mắt khiến cô bật cười nhẹ:
- Chắc sau này con gái ngủ nhiều lắm! Lúc ở chung cư do chán quá nên con chỉ biết ăn với ngủ, thật tệ hại!
Trần phu nhân cũng mỉm cười dịu dàng:
- Có sao đâu! Thời nào rồi, ai bảo chỉ có con trai mới được ngủ nướng!
- Nhưng ngủ nướng là chuyện gì đó không tốt.
- Đừng lo, cháu nội của mẹ nhất định là người giỏi...
- Chị này, em bé mút như thế mà chị không nhột à?
Đột nhiên Trực Thần ở đâu xen vào, hỏi một câu hết sức, hết sức ngớ ngẩn. Thấy cô lắc đầu, cậu liền bày ra một mặt suy tư:
- Thế mà khi em mút thì...
- Trực Thần!
Cô suýt chút thì hét lên, mặt đỏ phừng phừng vì quá ngại ngùng. Bà cũng cảm thấy hơi ngại, chỉ có cậu là vô tư quá, không hiểu chuyện này có gì để ngại luôn. Em bé vừa rồi có hơi giật mình nhưng vì được thỏa mãn nên từ từ nhắm mắt lại. Một lát sau thì bé nhả bầu ngực của mẹ ra, xem chừng đã no rồi. Trần phu nhân vỗ tay, ý bảo cô đưa con cho mình bế, để cô đi làm gì thì làm. Chi Niên cũng có nhiều việc hơn nên giao con cho mẹ chồng ngay. Trước khi rời đi, cô không quên liếc xéo anh chồng ngây thơ của mình một cái, dọa cậu suýt rớt cả tim ra ngoài.
Em bé quấn ở dưới thân mình một tấm khăn đỏ, thân mình khoác một lớp ảo mỏng như thế, hai tay hai chân đều bịt bao lụa mềm. Cậu bắt đầu đến gần mẹ mình, tiếp tục chuyên mục hỏi những câu hỏi "thú vị" nhất thế gian.
- Em bé mang đồ mỏng thế này không lạnh hả mẹ?
- Không thể mang cho bé cái áo dày cộp được.
- Mà sao em bé không giống con nhỉ?
- Con thấy giống ai?
- Y như lúc mới đẻ, như con khỉ!
Bà đưa tay đánh cho cậu một cái khiến cậu giật mình thon thót. Em bé bỗng nhoẻn cái miệng nhỏ cười thật tươi, xem chừng cảm thấy thích thú khi thấy ba của mình bị "hành hạ". Cậu mếu máo nhìn con mình:
- Ai lại cười khi thấy ba bị đánh chứ?
- Con gái con chứ ai!
Cậu ỉu xìu như bánh chiên giòn bị bỏ lâu ngoài trời, chỉ là khi trông thấy tiểu thiên thần vui vẻ, bất giác cậu cũng vui vẻ theo.
Cậu còn ước gì con cứ cười mãi như thế.
Nói thật, giọng con khóc chua quá, cậu nghe không được. Nhưng không lẽ mỗi khi con khóc cậu bịt miệng con lại?
- Mẹ này, sao em bé khóc giọng chua quá nhỉ? Có cách nào làm em bé khóc hay hơn không?
- Con đi học làm ca sĩ đi, về huấn luyện em bé khóc hay hơn.
- Ý kiến này không tệ.
- Mẹ đang trêu con đó, thằng khùng!
- ...
- Hi vọng sau này tính của con bé không giống con!
- Không lẽ giống mẹ?
- Mẹ là bà nội nó, không giống mẹ thì giống ai?!
Trần phu nhân khẽ hất cằm, xem chừng rất tự hào vì được làm bà nội của tiểu thiên thần. Trực Thần bĩu môi, lên tiếng trêu chọc:
- Thích thế mà bày đặt làm giá!
- Sao cơ?
- Hồi mới biết mẹ mắng con như gì, bây giờ còn thương cháu nội và con dâu con cả con ruột nữa.
- Nói đi thì cũng phải nói lại, con mới mười bảy tuổi thôi.
Trực Thần gật gù bởi những điều mẹ nói hoàn toàn chính xác. Nhưng cậu không muốn không khí đột nhiên trầm xuống nên đổi chủ đề ngay:
- Thế mẹ tính đặt tên em bé là gì?
- Vợ con không nghĩ ra sao?
- Chị Niên bảo để cho mẹ đặt.
- Ca này hơi khó...à mà ba mẹ của Chi Niên đâu, sao mẹ chẳng bao giờ nghe con bé nhắc đến hai người họ vậy?
Cậu nghiêng đầu nhìn bé con - lúc này vẫn chưa tắt nụ cười, chậm rãi tường thuật lại hết thảy mọi chuyện diễn ra. Sau đó, cậu chu môi hôn gió một cái, con bé càng cười thích thú hơn. Trần phu nhân dần hiểu hết thảy, thều thào:
- Vậy thì tội nghiệp anh chị thông gia quá! Để khi nào em bé lớn thêm một chút thì cả nhà chúng ta sẽ về dưới xuôi để tìm gặp họ. Cứ coi như là đưa con về ra mắt nhà vợ đi.
- Đưa về ra mắt nhà chồng chứ ai đời lại chưa về ra mắt nhà vợ?
- Nhà này là thế đấy, làm sao?
Cậu đen mặt, không thèm nói chuyện với mẹ nữa mà quay sang đùa với con gái. Bảo bối dường như rất thích ba mình, cậu có làm gì cũng cười rất tươi. Cho đến lúc Chi Niên trở ra, cậu liền chỉ tay vào con, hào hứng:
- Chị xem người tình kiếp trước gặp được em mà hạnh phúc chưa kìa!
- Rồi, người tình kiếp trước với em hạnh phúc quá!
Cô đến gần hai người, thư thả buông mình xuống ghế êm. Trần phu nhân sai giúp việc pha cho con dâu một ly sữa, ân cần hỏi han:
- Vậy bao giờ con tìm gặp ba mẹ mình?
- Mẹ biết rồi sao?
- Thằng Thần vừa kể mẹ nghe xong.
- ...
- Con đừng lo, mẹ không nghĩ gì nhiều!
- Thật ra con tính để em bé được vài tháng rồi mới đi, bởi từ đây về dưới đó đi qua rất nhiều tàu xe, con sợ bé chịu không nổi.
- Đành vậy thôi, ta cũng không thể để họ tự mình đi đường xa lên đây được.
- Mẹ, mẹ đặt tên cho em bé đi?
- Tên sao?
Trần phu nhân lắc nhẹ đầu, cơ bản là chưa nghĩ ra gì cả. Đột nhiên Trực Thần reo lên:
- Tên Thân nhé!
- Sao lại tên Thân?
- Vì em bé giống khỉ!
- ...
#Thực
Hình Như Em Thích Chị Rồi - Có Thể Yêu Em
63
- Hay mình đặt em bé tên Thân đi!
- Sao lại là Thân?
- Vì em bé giống khỉ!
Sau khi thốt lên câu này, đột nhiên cậu cảm nhận được cả phòng thoáng chốc ngập mùi sát khí. Bà mẹ chồng và cô con dâu nhìn cậu bằng ánh mắt sắc lạnh, hai tay tựa như mọc ra vuốt nhọn, sẵn sàng vồ tới, cấu xé cậu bất cứ lúc nào. Biết điều, Trực Thần liền cúi đầu nói vội:
- Con xin lỗi, em xin lỗi! Từ nay về sau Trần Trực Thần sẽ không gọi cháu của mẹ là khỉ, con của chị là khỉ nữa! Con xin lỗi, em xin lỗi!
Hai con người sắp biến thành quỷ kia dần dịu lại cơn giận, tiếp tục tươi cười như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Cậu ứa cả mồ hôi hột, an tâm thở phào, dặn dò mình về sau phải ăn nói thật cẩn thận, nếu không có ngày chết không thấy xác!
Tiểu thiên thần vẫn tươi cười ngây ngô, dường như cũng biết được mọi người xung quanh đang rất vui nên vui lây. Chi Niên nhìn ngắm con mình, thều thào:
- Sao con không nhìn ra được con bé giống ai nhỉ?
- ...
Trần phu nhân không trả lời, có vẻ vẫn còn bận lòng một điều gì đó nhưng chưa thể nói ra. Trực Thần dĩ nhiên chẳng biết quan sát nét của con, ngoài chuyện cứ luôn coi con giống con khỉ. Cả ba người ngồi sững một lúc thì bỗng cậu giật nảy mình, hét lớn:
- Thôi chết, con quên đi học!
Cậu vội vàng chạy lên trên phòng, Chi Niên cũng chạy theo để giúp cậu chuẩn bị sách vở. Chỉ còn hai bà cháu ngồi dưới phòng khách rộng lớn. Trần phu nhân cứ mãi nhìn cháu mình, không rõ là trong lòng đang nổi lên xót xa hay hạnh phúc. Chỉ biết là bà nhẹ hôn lên trán của đứa cháu nhỏ, giọng nhẹ nhàng tựa mây bay.
- Có phải là ông chán làm chồng tôi rồi, quay về làm cháu tôi không?
Bảo bối không cười nữa, giương đôi mắt đen láy nhìn bà nội chằm chằm như nhìn thấy vật gì lạ lẫm. Mà đối với thế gian này, bất kể thứ gì đối với bé cũng lạ lẫm thật. Bé cứ cựa quậy, không chịu nằm yên trong vòng tay bà, khiến bà phải có suy nghĩ rằng sau này con bé sẽ rất năng động.
Ngay cả chuyện này cũng hệt như cố nhân.
Từ vẻ ngoài tới tính cách đều giống như thế...
Bà ngả người vào ghế sofa, miệng bắt đầu hát những câu hát có chút xa lạ. Xa lạ vì ngoài bà ra, trên đời này chẳng còn ai biết được nó.
***
"Anh không rõ khi nào thì xuân đến, hạ đi. Anh càng không biết thu về hôm nao, đông tàn hôm nào. Chỉ rõ ràng một chuyện là xuân hạ thu đông, nắng gắt mưa ngâu anh đều luôn yêu em. Trước đó đã yêu, hôm nay đang yêu và ngày mai sẽ yêu. Vậy nên đừng bao giờ xa nhau, anh không muốn đâu, không muốn đâu..."
- Anh hát hay thật đấy! Bài này cũng hay nữa!
- Bài hát này là dành tặng em.
- Quà sinh nhật sao?
- Đúng vậy, và hơn thế nữa...
Cô gái trẻ từ từ mở to đôi mắt còn nét xuân thì của mình, nhìn chàng trai mình say đắm đang sắp sửa quỳ một chân xuống đất. Đối phương lấy từ túi áo ra một hộp nhẫn làm bằng nhựa màu đỏ, bên trên có khắc chữ gì đó màu vàng mà cô gái đọc không ra. Ở giữa những lớp bông mềm mại, chiếc nhẫn bạc hệt như được ai đó tinh tế khắc họa, lóe lên màu ánh kim chói mắt. Cô gái run run, đưa tay lên bịt miệng lại vì quá bất ngờ trước hành động này. Chàng trai mỉm cười hiền từ, chìa hộp nhẫn ra trước mặt cô gái mình đắm say.
- Bây giờ anh chưa đủ tiền để mua nhẫn vàng, cũng chưa đủ tiền để mua hộp sơn son. Nhưng nếu em lấy anh, mỗi ngày sau này anh đều tặng em một bông hoa, mỗi tuần luôn tặng em một bài ca và mỗi tháng luôn đưa em dạo chơi một lần. Chỉ cần em đồng ý làm vợ anh thôi.
- Anh...anh dụ dỗ em sao?
- Đúng vậy! Anh dụ dỗ em đấy, em có đồng ý đi theo tên lừa lọc này không?
Trao trả lại ánh mắt si tình kia, cô gái nhanh chóng gật đầu, hạnh phúc đến rơi lệ. Chỉ chờ có lúc này, chàng trai mau lẹ đeo chiếc nhẫn bạc vào tay cô gái, ôm chầm lấy cô:
- Em đồng ý rồi thì không được rút lại đâu nhé!
- Em hứa mà! Em sẽ đi với anh cả đời để đếm xem đời này anh tặng em bao nhiêu bông hoa!
Đôi trai gái trẻ đó vĩnh viễn không hề hay biết rằng, nếu chàng trai mỗi ngày thật sự tặng cho cô một bông hoa thì cho đến lúc cả hai hết ở bên nhau, tổng số bông vẫn chưa đến mốc một nghìn.
Tức là còn chưa được ba năm. Ba năm để hưởng thụ hết thảy ngọt ngào, êm ấm thì ngắn quá, ít quá.
Thật sự rất ít, nhưng cô gái có thể đòi hỏi được gì từ gã tử thần đây?
Ngoài việc lặng lẽ đếm lại từng bông hoa đã úa tàn, chỉ còn lại nhành cây xác xơ thì cô gái có thể làm được gì đây?
***
Trần phu nhân rơm rớm rơi lệ, chưa lúc nào thoát ra được khung cảnh hạnh phúc vào buổi chiều tà năm ấy. Vì thế, cảm xúc hôm ấy tựa như còn rất mới mẻ, còn rất gần gũi, hệt như chuyện vừa xảy ra ngày hôm qua. Chỉ là khi nghĩ lại, ai mà ngờ được chuyện đã qua hết gần hai mươi năm.
Chớp mắt một cái, kể từ ngày đeo chiếc nhẫn bạc lên tay cho đến nay đã gần hai mươi năm tròn.
Nhanh thật đấy!
Một đời người cũng chỉ có từng ấy thôi.
Em bé bỗng mếu máo rồi khóc oe oe khiến bà giật nảy mình. Không biết cô ở đâu ra mà bế con ngay, vỗ về bé dịu dàng nhất có thể. Trần phu nhân lén lau đi nước mắt, nói khẽ:
- Chắc mẹ để cháu nằm trên chân lâu quá!
- Không sao đâu mẹ, con nít hay khóc nhè mà.
- Con đứng sau lưng mẹ lâu chưa?
- Cũng vừa mới thôi.
Cô nựng con mình một lát thì bé liền nín ngay, có vẻ bé khó chịu vì cứ nằm mãi thật. Trần phu nhân từ từ đứng dậy, tay bóp nhẹ mi tâm:
- Vậy mẹ lên phòng nhé!
- Vâng, cứ để con chăm con!
Nhìn đối phương chậm rãi bước trên cầu thang dài rồi khuất bóng sau cánh cửa lớn, không hiểu tại sao cô lại cảm thấy hình bóng ấy phảng phất chút cô đơn.
Ban nãy, lúc hai vợ chồng xuống dưới nhà thì trông thấy mẹ đang nhắm mắt, an tĩnh trên ghế sofa nên không làm phiền. Ai ngờ khi cô vào lại thì thấy bà đang lặng lẽ khóc nên chẳng dám gọi. Cô không biết bà nghĩ gì nữa, càng không nghĩ đến chuyện một người đàn bà mà cô từng ghét cũng có lúc "mít ướt" như thế. Nhưng cô chẳng suy tư nhiều, bởi ai mà chẳng có lúc cảm thấy mệt mỏi, nên thôi cứ đành vậy.
Trong khi đó, Trần phu nhân lại đang đứng ở trong phòng mình, nhìn chăm chăm vào bức di ảnh ở trên tủ cao. Sau đó, bà đốt một nén hương rồi nhón chân thắp lên bàn thờ, lạy một lạy. Suốt bao năm qua, kể từ khi chồng mất đến giờ bà có thói quen như thế. Mỗi khi buồn, khi vui, khi mệt, khi nản bà luôn thắp lên bàn thờ chồng một nén hương duy nhất. Có lẽ bà muốn chồng ở trên trời có thể cảm nhận được những gì mà mình đang cảm nhận ở nơi trần gian này, nhưng lại sợ đối phương cảm nhận trần trụi mọi đớn đau và phiền muộn quá, sẽ không được thảnh thơi dù ở thiên đàng. Muốn chia sẻ cũng không chia sẻ được, cái này gọi là vợ chồng sao?
"Thôi mày bỏ thằng chồng bệnh tật đó đi, đi mà tìm cuộc đời mới!"
"Đúng đó, mày còn trẻ chán, hà cớ gì phải buộc mình bên thằng chồng sắp chết chứ!"
"Thời này thiếu gì thằng chịu nuôi con người khác, miễn mày với người ta yêu thương nhau thật lòng là được rồi"
"Chẳng phải hồi xưa có cái thằng nào đó nhà giàu mà thích mày lắm sao? Sao ban đầu không theo người ta đi, đi theo thằng này bươn chải hết cả thanh xuân rồi bây giờ chuẩn bị bỏ mày đi mất. Quá thật!"
Bà mơ hồ nhớ lại những lời của bạn bè mình năm ấy, mỗi một lời tựa như con dao cứa sâu vào tim, cảm giác lúc này cũng hệt như khoảnh khắc xa xôi kia vậy. Bà từng tự hỏi rất nhiều lần rồi, tự hỏi rằng nếu năm ấy bà thật sự nhân lúc chồng chưa mất mà kí đơn li hôn thì cuộc sống sau này sẽ thế nào. Nếu khi xưa bà thật sự chịu nghe lời khuyên nhủ của người đàn ông mình yêu nhất trần đời mà quyết định chấm dứt cuộc hôn nhân ngắn ngủi thì chẳng biết tương lai sẽ ra sao. Liệu bà có tìm được hạnh phúc mới, mái nhà mới ấm áp hơn không? Liệu sẽ có một kẻ nào đó chịu dang rộng vòng tay rồi ôm lấy bà hay không? Liệu bà sẽ mở lòng để yêu đối phương hay không? Và liệu Tiểu Thần khi biết người mình gọi là cha suốt bao năm lại không phải là cha ruột của mình thì có buồn hay không? Vô vàn câu hỏi nhưng bà chẳng có nổi một đáp án thỏa đáng, chẳng có.
Nhưng bà nghĩ mình sẽ không thể yêu thêm một ai ngoài cố nhân nữa.
Bà đã hứa là sẽ bên cạnh cố nhân cho đến hết đời. Mà bà chưa chết cơ mà, tức bà vẫn là người của cố nhân.
Sợi dây tơ hồng vẫn chưa đứt đoạn, chẳng qua là đang phải kết nối giữa hai cõi âm dương nên mỏng manh mà thôi.
Qua kiếp sau, nhất định đấy, nhất định qua kiếp sau hai người sẽ sống lâu trăm tuổi, cùng nhau vui vầy, cùng nhau hạnh phúc.
Nghĩ tới thôi mà bà đã cảm thấy vui vẻ rồi.
Từ từ ôm trọn giấc mơ đẹp vào trong cơn mộng mị, Trần phu nhân chầm chậm khép lại đôi mắt nhuốm màu u sầu, chẳng rõ là đang nghĩ về chàng hay nghĩ về kiếp sau có chàng.
Chẳng rõ...
***
Thời gian - không một khái niệm nào nằm trong bất kì một cuốn sách nào có thể định nghĩa chính xác hoàn toàn về nó. Thời gian sẽ mãi trôi đi như thế, trôi đến vô cùng vô tận, cho dù cả vũ trụ này có sụp đổ thì thời gian vẫn luôn tồn tại, vẫn luôn thấm thoắt thoi đưa. Vậy nên, con người thường trách cuộc đời này ngắn, thời gian trôi nhanh, vậy mà thay vì không ngừng cố gắng, họ lại ở một chỗ để ước rằng mình có thêm vài phút để kịp chạy đến nơi làm việc. Họ còn ước ao những điều hết sức buồn cười như thời gian hãy dừng lại, hãy ngưng chảy, hãy đọng lại như giọt nước mưa trong ao tù. Sau cùng, họ đã để hết thảy thời gian quý báu vụt mất khỏi tầm tay một cách hết sức vô nghĩa, hết sức phi lý. Nhưng cũng có những kẻ biết chạy đua với kẻ vô tình này, không ngừng tăng tốc, không ngừng vươn lên. Trong suốt bốn tháng trời, Trần Trực Thần luôn lao đầu vào học tập, kết quả đạt được là đứng vị trí thứ mười hai trong lớp. Giáo viên rất hài lòng về cậu, nhưng có lẽ người sửng sốt nhất chính là Trần phu nhân. Lúc đến dự cuộc họp phụ huynh và nghe thông báo rằng con mình đứng vị trí thứ mười hai, bà sốc tới nỗi miệng không khép lại được. Lúc về nhà, bà liền lao tới ôm cậu, mắt rưng rưng những giọt lệ hạnh phúc. Sau đó khoảng một tuần thì nhà trường bắt đầu cho học sinh chuẩn bị bước vào năm học cuối cùng chọn ban, cậu đi ban xã hội bởi biết sức mình nằm ở đâu. Dù không giỏi giang như những gì bà từng mong ước, thế nhưng bà vẫn rất tự hào về con mình. Khi "trò chuyện" với chồng, bà cũng không cần phải phàn nàn, lải nhải mãi về đứa con phá phách này nữa.
Em bé dần lớn lên, bụ bẫm và đáng yêu hết sức. Cho tới lúc này thì cậu mới không bảo em bé giống khỉ nữa, bởi bây giờ bé rất giống, vô cùng giống một người dù bé là con gái. Thay vì giống ba, giống mẹ, giống bà nội thì bé lại giống với người ông quá cố của mình, giống đến muôn phần. Đôi lúc, Trần phu nhân còn bảo bé là do chồng đầu thai, luân hồi chuyển kiếp. Thế nhưng, cả hai vợ chồng biết rằng mẹ chỉ là đang tự an ủi mình mà thôi.
Hồi tiểu thiên thần được một tháng thì gia đình có làm một buổi tiệc nho nhỏ để chào đón thành viên mới. Bé được đặt tên là Trần Chi Yên, ở nhà sẽ gọi bé là Tiểu Yên. Riêng anh chàng sắp sửa mười tám tuổi kia lại gọi con mình bằng cái tên Thân, có bị mắng thế nào vẫn gọi bé như thế. Mẹ chồng nàng dâu hết cách, đành mặc kệ cậu mà thôi.
- Vu...vu...
Bé nhoài người về phía vú Hà, cái miệng nhỏ chu lên hết sức dễ thương. Vú Hà với con bé vô cùng hợp nhau, mỗi khi bé khóc chỉ cần đưa cho vú là xong xuôi hết. Vậy nên, người đầu tiên mà bé bi bô gọi cũng là vú. Lúc nghe con gọi người khác chứ không phải gọi mình, Trực Thần hết sức uất ức, dỗi con cả một ngày không thèm bế. Vậy mà lúc nghe tiếng con khóc liền nháo nhào cả lên. Trong suốt quãng thời gian này, Chi Niên cũng đã chuẩn bị tinh thần để về gặp ba mẹ mình. Cho đến lúc em bé được bảy tháng, cũng là lúc Trực Thần bước vào kì nghỉ hè thì cả gia đình họ Trần quyết định sẽ về lại thành phố - nơi mà cô được sinh ra.
Cả nhà xuất phát từ sáng sớm, đi máy bay và tốn khoảng một giờ đồng hồ thì tới nơi. Thật may trên máy bay Tiểu Yên rất ngoan, dù không ngủ vẫn không hề khóc. Bé được mọi người xung quanh khen và trêu rất nhiều. Khi biết ai là ba mẹ ruột của bé, bọn họ khá kinh ngạc nhưng cũng chẳng để tâm nhiều. Chuyện này làm cho cả hai có thêm động lực để đối diện với ánh mắt của người khác, không còn quá lo lắng nữa.
Xuống máy bay, cả nhà gọi taxi đi thêm nửa tiếng đường xe thì tới nơi. Cô không nhìn ra được phố xá nơi này sau biết bao nhiêu năm rời xa nữa. Thật may, căn nhà ấy vẫn ở bên hồ nước lớn, bên cạnh có mấy nhành liễu rũ xuống mặt hồ, khung cảnh trông rất nên thơ. Chi Niên bế con trên tay, thều thào khe khẽ:
- Đây chính là nhà ông bà ngoại của con!
#Thực
Hình Như Em Thích Chị Rồi - Có Thể Yêu Em
64
- Đây chính là nhà ông bà ngoại của con!
Chi Niên dừng lại trong giây lát, bàn tay siết chặt con mình hơn một chút, trong một khoảnh khắc nào đó đột nhiên muốn òa khóc nức nở mà nói rằng:
- Đây cũng chính là nhà của mẹ!
Đây chính là nơi mà mẹ được sinh ra, được nuôi nấng, được lớn lên trong vô vàn tình yêu thương của đấng sinh thành. Đây cũng chính là nơi mà mẹ có thể thoải mái mỉm cười, thoải mái quậy phá, thoải mái hò hét mà không cần lo đến chuyện bị ai nhòm ngó cả. Nơi mẹ được sống thật với bản thân nhất chính là nơi này, con biết không?
Cô nghĩ đến viễn cảnh mình gặp lại ba mẹ của mình, lo sợ mình sẽ quá xúc động làm ảnh hưởng đến con nên giao bé cho Trực Thần bế. Sau đó, cô tự mình tiến đến trước cổng nhà đã bám đầy rêu phong ẩm ướt. Dưới sân, rêu cũng mọc thành từng mảng, dường như rất lâu rồi chẳng ai dọn dẹp cả. Do ở gần hồ nên nhà cô luôn như thế, rêu phát triển rất tốt. Thế nhưng cả ba và mẹ đều luôn dành thời gian cho việc vun vén bớt những mảng rêu đó, lo sợ cô mỗi khi đi ra cổng sẽ bị trượt chân mà ngã. Hồi bốn tuổi cô nghe mẹ kể là cô đã bị như vậy một lần, khóc cả buổi trời, đầu sưng to khiến cả nhà chết khiếp. Khi ấy ông bà nội còn sống, liên tục mắng ba mẹ cô không biết trông con, trông cháu. Kể từ đó hai người không dám lơ là nữa, vô cùng cẩn thận trong việc bảo vệ cô khỏi bất kì nguy hiểm nào. Thật may là cô không sinh tính công chúa, vẫn biết nghĩ cho họ, ngoại trừ việc...
Người ba mẹ bắt cưới có thể không cưới, nhưng người ba mẹ không cho cưới thì nhất định không được cưới!
- Ai đây?
Đang chìm trong dòng hồi ức xa xôi, cô giật mình nghe thấy tiếng của một người nào đó. Một nhà bốn người quay đầu nhìn người đàn bà quá tuổi tám mươi cũng đang nhìn họ bằng ánh mắt lạ lẫm. Chi Niên nhận ra người này, lắp bắp từng chữ:
- Bà...bà là bà Liêu?
- Sao mày biết tao? Con bé này là ai mà lạ thế?
Cụ gắt gỏng lên, khuôn miệng móm mém thốt ra những câu đanh đá. Cô bật cười chua chát, tay đưa lên hong khô những giọt lệ sắp trào.
- Hồi xưa bà hay cầm roi rượt tụi cháu lắm, bởi tụi cháu cứ ăn trộm xoài trong vườn bà mãi. Bây giờ bà quên mất rồi!
- Con này nói cái gì thế nhỉ? Khùng!
Cụ không nhớ ra cô là ai cả, có vẻ lớp bụi dày đặc của thời gian đã làm lu mờ đi hết thảy. Sau đó, cụ chỉ vào nhà họ Điệp, cảnh cáo:
- Nhà này có con gái mà bỏ đi rồi nên âm u lắm, như có ma ấy! Chúng mày liệu hồn vào đó phá đi!
Nói rồi cụ chậm chạp bỏ đi, trên tay còn xách theo một giỏ rau xanh mơn mởn. Thái độ này khiến Trực Thần có chút sợ hãi và tức giận, khẽ thều thào với Chi Niên:
- Sao nói câu nào là mắng người câu ấy thế nhỉ?
- Bà Liêu nổi tiếng là người hung dữ nhất chỗ này. Bà không có chồng nhưng lại có con. Em biết đấy, hồi xưa có con hoang là điều gì đó bị cấm kị tuyệt đối. Bà bị xa lánh, hất hủi nên tính tình dần trở nên cọc cằn. Sau này, khi đứa con của bà ấy lớn lên thì không chịu được cảnh nghèo khổ nữa, bỏ mẹ đi mất. Kể từ đó tới giờ, bà Liêu sống một mình, suốt ngày đi chửi đổng cho vơi cảnh cô đơn.
Trực Thần lặng người đi, có vẻ đã bị câu chuyện của cô làm cho cảm động. Cô đưa mắt nhìn mẹ chồng, trông thấy mẹ đang nhìn chăm chăm vào nơi nào đó. Cô dõi theo ánh mắt kia, phát hiện ra một chuyện. Chi Niên sững sờ trong giây lát, khóe môi không ngừng run rẩy, mãi không thốt nên được một chữ tưởng chừng như rất đơn giản nhưng lại không hề giản đơn. Trần phu nhân biết mình nhận không lầm người nên khẽ cúi đầu, chào một tiếng:
- Anh thông gia!
Người đàn ông tuổi trung niên đứng sau cánh cổng lớn, không phản ứng lại được lời chào kia. Bởi vào lúc này đây, ông còn đang mãi dán mắt vào đứa con gái thân yêu mà mình mong mỏi suốt bao năm. Cả đời này ông không ngờ đến chuyện con gái mình bỏ nhà đi, càng không ngờ đến chuyện mình có thể gặp lại con sau bao năm xa cách. Điệp lão gia cứng nhắc nhấc từng bước chân một, muốn tiến đến cổng nhà thật nhanh để mở ra, để lao ra ôm lấy con nhưng không sao làm được. Chi Niên cũng như thế, muốn lao vào trong sân nhà nhỏ, nhào vào lòng ba mà òa khóc nhưng chỉ biết bất lực rưng rưng một chỗ. Trần phu nhân biết ý, nhắc khéo con mình đến xem thử cửa có khóa không, không thì mở ra. Trực Thần đưa con cho mẹ mình bế rồi nhanh chóng làm theo lời mẹ, kết quả cửa không mở. Cậu đẩy cánh cổng cao ra, dường như là đang mở ra cánh cửa ngăn cách hai thế giới của hai cha con. Giờ đây, không có bất cứ vật gì, thứ gì có thể ngăn cản hai người đoàn tụ nữa.
Bờ vai nhỏ run lên bần bật, Chi Niên nghẹn ngào khóc nức nở, gọi một tiếng:
- Ba!
Cô không biết, vĩnh viễn không biết rằng vào giây phút ấy, vào khoảnh khắc mà cô gọi một tiếng ba, người đàn ông đang đối diện cô đây có biết bao hạnh phúc, có biết bao nhiêu vui vầy. Cuối cùng, bức thành trì yếu ớt cũng hoàn toàn sụp đổ, không níu giữ bước chân hai người nữa. Cô bước nhanh hơn về phía ba, ông yếu ớt đi về phía con, dùng hết sức lực để tìm đến nhau. Chỉ cần cố gắng hơn một chút, dù sớm hay muộn vẫn đến cạnh nhau thôi.
Ông dang rộng vòng tay đón lấy con gái, để con lao vào lòng mình mà khóc nức nở. Ông ôm con thật chặt, dường như đang hận không thể hòa con với mình làm một. Trên khuôn mặt đầy vết nhăn nheo mà thời gian nhẫn tâm để lại là những giọt lệ nóng hổi. Đời ông từng khóc thảm thiết, xúc động khôn cùng ba lần. Lần đầu tiên là lần mà ba mẹ đều bỏ ông đi cùng một lúc, lần thứ hai là lúc mà con gái tìm về mình sau bao nhiêu năm rời xa, lần thứ ba là...là...
- Ba ơi! Con xin lỗi! Con gái bất hiếu! Con gái ngu dốt!
Cô gào lên thảm thiết, đã rất lâu rồi chưa từng được thoải mái gào thét lên như thế này. Bao nhiêu uất ức, đớn đau suốt bấy lâu nay, kể từ lúc cô còn đang là một cô gái cho đến lúc đã trở thành một người đàn bà cứ thế mà ùa về hết thảy. Được dựa vào lòng ba mà khóc cô an tâm lắm, dù ông không làm gì cả, không nói những lời an ủi cô vẫn cảm thấy mình đang được an ủi. Điệp lão gia xoa xoa đầu con gái, liên tục hôn lên mái tóc rũ rượi của con, giọng khàn khàn:
- Con gái yêu! Con gái yêu!
Cảnh đoàn tụ đẫm lệ này làm hai người đứng bên ngoài cũng không kìm được nước mắt. Em bé thấy ai nấy đều khóc, nhất là mẹ mình gào lên hung tợn như thế liền cảm thấy sợ, khóc theo. Tiếng khóc non nớt này làm Điệp lão gia chú ý đến, khoảnh khắc đoàn tụ cũng tạm ngưng đọng lại. Trần phu nhân vỗ về cháu nội nhưng không thành, có vẻ bé không những sợ mà còn thấy đói. Dù gì đi đường xa cũng thấm mệt, bé chịu sao nổi. Cô vội chạy đến bên con, ôm lấy bé, không nói không rằng mà bế con vào trong nhà. Điệp lão gia lúc này mới phát hiện ra sự xuất hiện của hai nhân vật xa lạ, tiến đến hỏi han:
- Thật xin lỗi, tại ban nãy tôi...nhưng hai người là...
- Chào anh, tôi là mẹ chồng của Chi Niên, đồng thời là thông gia của anh!
- Thông gia sao? Vậy đây...
Ông đưa mắt nhìn về phía Trực Thần khiến cậu giật nảy mình, lắp bắp:
- Thưa...thưa ba...con là...là...
Chỉ cần mỗi một chữ ba mà cậu gọi thôi là ông đã hiểu ra vấn đề. Ông trợn tròn mắt nhìn chàng trai rất trẻ này, không thể tin được mọi chuyện đang diễn ra. Con gái ông sắp gần ba mươi rồi, vậy mà lại làm vợ của một thằng trên dưới hai mươi sao?
- Có chuyện gì vào nhà rồi nói!
Dù rất bất ngờ nhưng ông vẫn là người quy củ, lên tiếng mời hai người vào nhà. Đợi "khách" vào trong, ông khép hờ cánh cổng phủ đầy rêu phong lại, trả lại vẻ tịch mịch vốn có suốt bao năm của một góc trước sân.
Khi vào trong, ông thấy con gái đang cho đứa trẻ nhỏ xíu bú liền đến gần, ngồi xuống ngay bên cạnh. Cả hai nhìn nhau bằng ánh mắt đầy thân thương, nụ cười hiền từ khe khẽ sưởi ấm nhau như thế. Sau đó ông chú ý đến cô bé trong lòng con gái, thều thào:
- Cháu ngoại của ba sao?
- Vâng! Cháu ngoại ba tên Trần Chi Yên!
- Trần Chi Yên...Chi Yên...
Ông lặp lại cái tên này ba bốn lần, không rõ lí do là gì. Bé đang úp mặt vào bầu sữa ngọt lành, đôi mắt ráo hoảnh ngó nghiêng xung quanh, vừa hay bắt gặp người cũng đang nhìn mình. Đột nhiên bé mỉm cười, không chịu bú nữa, hai tay nhỏ vươn về phía ông. Điệp lão gia run run bế lấy cháu, mắt lại rưng rưng lệ nhòa:
- Có lẽ nó biết ba là ông ngoại nó!
Trong khi hai ông cháu đang đùa giỡn, cô ngó nghiêng xung quanh một lượt, có vẻ như đang tìm kiếm ai đó. Sau đó, cô chậm rãi đứng dậy, đi khắp căn nhà một lượt những vẫn chẳng thấy ai. Nghĩ người đó đã có việc đi khỏi nhà mà chưa về, cô tìm đến phòng thờ, muốn thắp cho ông bà nội một nén nhang. Nào ngờ, khi nhìn lên bàn thờ, bên cạnh di ảnh ông bà, cô còn trông thấy cả di ảnh của...
- Mẹ!!!
Cô bàng hoàng hét lên, chân đứng không vững nữa, từ từ quỵ xuống. Tiếng hét làm ai nấy kinh hãi, vội vàng chạy đến nơi có tiếng hét, riêng Điệp lão gia lại không có phản ứng gì nhiều, ngoài việc tiếp tục cười với cháu ngoại. Thế nhưng nụ cười này có bao nhiêu chua chát, chỉ có ông mới biết mà thôi.
- Ba, làm sao mẹ con lại...làm sao...
Cô chạy gấp xuống phòng khách, vừa đưa tay chỉ về phòng thờ vừa đập vào ngực mình vì thở không nổi. Điệp lão gia ngẩng đầu nhìn con, giọng thấp lại:
- Vì con bỏ nhà ra đi, bà ấy đã chịu không nổi nên...
- Nên làm sao hả ba?
- Nên mẹ con đã uống thuốc tự sát!
Nghe đến đây, Chi Niên không chịu đựng được nữa mà ngã quỵ xuống sàn, tạm thời ngất đi. Trực Thần hoảng hốt bế cô lên, Trần phu nhân muốn điện thoại cho xe cấp cứu thì bị ông cản lại:
- Ở đây không có xe cấp cứu đâu, nếu có cũng phải rất lâu mới tới. Cứ bế con bé lên phòng, chăm sóc một hồi là tỉnh thôi.
Bàn tay gầy guộc của người đàn ông tội nghiệp khẽ siết lại khiến em bé đau, kêu lên một tiếng. Ông giật mình, không dám bế cháu nữa, đem trả lại cho bà nội. Ai cũng lo lắng cho sức khỏe của Chi Niên. Trong thoáng chốc, cả phòng khách âm u chỉ còn lại mỗi kẻ vốn dĩ luôn cô độc. Ông cúi thấp đầu, tay vò vò tóc một cách bấn loạn, thế nhưng nước mắt đã chẳng còn để trào ra nữa.
Đời ông từng có ba lần khóc đến chết đi sống lại. Lần thứ nhất là khi ba mẹ đều bỏ ông đi cùng một lúc. Lần thứ hai là khi đứa con gái bỏ nhà ra đi, biến mất khỏi căn nhà nhỏ tìm về nơi này. Lần thứ ba chính là lúc người đàn bà mình đầu ấp tay gối suốt bao năm được phát hiện là đã chết trong phòng ngủ, trên tay còn một lọ thuốc an thần loại mạnh. Ba lần này, cả đời ông vĩnh viễn không quên, không thể quên.
Tầm nửa tiếng sau thì từ phòng ngủ lại truyền ra tiếng khóc thảm thiết. Ông chậm rãi men theo bước tường sờn cũ, xuất hiện trong tầm nhìn của con. Cô không còn sức để lao tới chỗ ba nữa, chỉ có thể nằm một chỗ rồi nhìn ba đến gần mình. Chi Niên yếu ớt đưa tay hướng về phía ba, chờ ba nắm lấy bàn tay ấy. Trần phu nhân nhường chỗ cho thông gia, để ông ngồi xuống ghế, úp mặt vào bàn tay gầy gò của con. Hai cha con dường như đang ở một thế giới hoàn toàn khác, tăm tối và u uất tới nỗi cho dù ánh nắng có ở ngay ngoài kia cũng không rọi sáng được không gian này. Chi Niên nghẹn ngào khóc nấc lên, khó khăn thốt lên từng chữ một:
- Là con...do con...là lỗi của con...
- Mọi chuyện đã qua rồi!
- Nhưng ba...ba ơi! Con gái...con gái bất hiếu...hại mẹ chết rồi! Con không nên cãi lời ba...ba mẹ, con không nên chống đối hai người. Mẹ con...mẹ của con...
Cô mếu máo khóc hệt như đứa trẻ, giọng càng lúc càng yếu ớt. Trần phu nhân liên tục vỗ về Chi Yên vì sợ con bé sẽ sợ hãi mà khóc theo. Trực Thần nãy giờ cũng không ngừng rơi lệ, không ngờ gia đình nhà vợ lại có biết bao bi thương như thế. Điệp lão gia nắm chặt tay con, lắc đầu:
- Đừng khóc nữa con ơi, đã quá đủ rồi!
- Mẹ của con...mẹ của con...
- Bấy nhiêu đau đớn chỉ cần đến đây thôi!
- Mẹ con...
- Bà ấy không muốn nhìn thấy con khóc đâu, bà ấy sẽ quay về trách mắng ba vì tội làm đau con gái mất!
Chi Niên muốn ngồi dậy nhưng không tự mình ngồi được, phải nhờ đến sự giúp đỡ của Trực Thần. Sau khi được nâng lên, cô dang vòng tay ôm lấy ba, áp mặt vào bờ vai vững chãi của ba, nấc nghẹn:
- Là lỗi của con! Mọi chuyện đều là lỗi của con!
Điệp lão gia cũng tì vào vai con, đôi mắt u sầu nhắm nghiền lại, một giọt lệ trong suốt cứ thế chảy dài trên khuôn mặt già nua:
- Không sao cả, ba vẫn ở đây, bên con, yêu con như thuở ban đầu! Con gái của ba, ba yêu con, rất yêu, rất rất yêu!
#Thực
Hình Như Em Thích Chị Rồi - Có Thể Yêu Em
65
- Con gái xin được thắp cho mẹ một nén nhang! Là con gái bất hiếu, hại mẹ một đời dang dở!
Chi Niên dập đầu ba lần, sau đó từ từ đứng dậy, run run thắp ba cây nhang đỏ rực vào lư hương. Cả gian phòng ngập mùi nhang khói, Chi Yên cứ đòi vào chỗ mẹ đang đứng nhưng bị bà nội giữ chặt, không cho vào. Điều này làm bé khó chịu, liên tục đưa bàn tay nhỏ đấm đấm vào người bà nội. Trực Thần véo nhẹ má con, bỗng dưng ước rằng vợ mình có thể trở nên ngây thơ, vô âu vô lo như Chi Yên như thế. Vậy thì cô không cần phải quá đau buồn, khổ sở trước mọi giày vò của thế gian rồi.
Thẫn thờ nhìn di ảnh của mẹ một lúc, Chi Niên gạt nước mắt, chậm rãi rời khỏi phòng thờ. Điệp lão gia đang ngồi ở phòng khách, giương đôi mắt bơ phờ nhìn con gái, lòng đau như cắt. Dù vợ đã ra đi nhiều năm, nhưng mỗi khi nhắc đến, ông vẫn đau đến độ không thở được. Lúc đến trước mặt ba, cô bỗng giật nảy mình, quay đầu về phía sau tìm kiếm bóng dáng ai đó. Khi thấy con đang nghịch ngợm trong lòng mẹ chồng, cô liền thở phào nhẹ nhõm, không hiểu vì sao lại thấy an tâm hẳn.
Có lẽ khi mất đi một điều gì đó quan trọng, bản thân mới cảm thấy trân trọng mọi thứ xung quanh hơn.
Trần phu nhân dường như nhận ra ánh mắt đầy ý tứ ấy nên giao Chi Yên lại cho con dâu. Chi Yên nhoài người bá lấy cổ mẹ, cái môi nhỏ chu lên:
- Ma!
Cô bật cười nhẹ, đặt lên trán con một nụ hôn đầy dấu yêu.
Cô sẽ đợi đến lúc con nói được đầy đủ hai chữ mama.
Cô sẽ luôn đồng hành với con, nhất định không để con gái đi vào vết xe đổ của mình.
Mọi mệt mỏi lẫn u sầu chỉ cần mình cô chịu là được.
Chi Niên bỗng đưa tay rờ vào mặt mẹ, cẩn thận hôn chụt lên má mẹ một cái. Cô vui lắm, khóe mắt cong lên, nở nụ cười đầy ngọt ngào:
- Tiểu Yên còn biết trả lại cho mẹ sao?
Trông thấy cô vui vẻ hơn một chút, những người bên cạnh dần cảm thấy yên tâm. Nếu cô cứ mãi cau có, đắm mình trong biển sâu tuyệt vọng thì những người bên cạnh cũng vậy thôi. Thật may là có đứa bé ấy vơi bớt đi phần nào bi thương.
Điện thoại trong túi reo lên khe khẽ, báo đến giờ cho bé đi ngủ. Chi Niên xin phép được bế lên phòng của mình. Nói là phòng mình nhưng cô không biết căn phòng nhỏ ấy có bị dọn dẹp chưa nữa. Đôi khi nó trở thành một nhà kho rồi cũng nên.
Thế nhưng, khi đẩy cửa bước vào, cô vô cùng bất ngờ khi căn phòng vô cùng sạch sẽ. Mọi thứ đều ở yên vị trí cũ, cả tấm drap giường và bao gối vẫn là màu xanh nhạt mà cô yêu thích. Hết thảy đều là do ba cô vun vén, giặt giũ, sửa soạn sao?
Bất giác, khóe môi cô cong lên, thấm đẫm ý vị ngọt ngào lẫn chua chát.
Ngọt ngào bởi ba vẫn là người ba thương yêu cô nhất trên đời.
Chua chát vì cô đã nhẫn tâm chối từ tình yêu thương ấy trong một quãng thời gian dài.
Để rồi nhận lại được gì ngoài chìm nổi, lênh đênh đây?
Nếu năm ấy cô chịu nghe lời ba mẹ mà chia tay Cố Hoài thì liệu sau này, cô sẽ gặp được một người cô yêu nhiều như Trực Thần?
Người đàn ông đó cũng sẽ yêu cô nhiều như Trực Thần?
Cô không biết, cũng vĩnh viễn không cách nào biết được. Cô chỉ biết được rằng mình đã tìm được một nửa trong cuộc đời, an ổn cập bến.
Ôm giấc mộng êm ấm vào trong cơn mộng mị, ước mơ từ nay về sau sẽ chỉ luôn có hạnh phúc và bình an.
Thật hi vọng...
Trong khi đó, Trực Thần, Trần phu nhân và Điệp lão gia đang trò chuyện với nhau ở phòng khách. Có vẻ ông vẫn chưa thể tin con rể của mình còn trẻ như thế, cho nên phải gặng hỏi cho ra đầu đuôi câu chuyện tình này. Trực Thần lễ phép vâng dạ, thuật lại từng chi tiết để ba vợ hiểu cặn kẽ nhất. Ông gật đầu liên tục, lâu lâu lại bày ra vẻ mặt đăm chiêu nghĩ ngợi, thế nhưng chẳng có chút nào gọi là khó chịu bày ra trên nét mặt. Trần phu nhân đối với ông cũng muôn phần kính trọng. Dù sao thì đây cũng xem như là một người anh lớn tuổi hơn bà nhiều, mà cho dù có thua tuổi bà vẫn sẽ tôn trọng như thế.
- Vậy là hai đứa lỡ có con với nhau, về sau thì sinh ra tình cảm, quyết định đến với nhau luôn sao?
- Dạ vâng!
Điệp lão gia cầm lấy tách trà nhỏ, một hơi cạn sạch thứ trà đặc quánh. Dư âm còn lại là mùi vị chát đắng chứ không phải là chút the ngọt ở đầu lưỡi. Bởi ông làm gì có tiền mua trà đắt tiền?
Cái gọi là tuổi trẻ và sức lao động đã lũ lượt rời bỏ ông đi từ lâu.
Suốt mấy năm qua, tiền ông ăn uống, sinh hoạt đều là được thành phố cấp cho. Nói dễ nghe, ông là hưởng được tiền lương hưu; nói khó nghe, ông là nhận được tiền trợ cấp người già neo đơn. Cho đến lúc con gái về, ông không cần phải...
À không, nó rồi cũng phải về nhà chồng!
Ông lại bơ vơ như trước kia ư?
- Tôi mạo muội gọi anh là anh thông gia, xuống đây xin phép được thăm hỏi con gái của anh! Tại đường xá xa xôi, thời gian gấp gáp nên gia đình tôi chưa có chuẩn bị kịp gì cả, mong anh bỏ qua!
- Hai đứa cũng đã có con với nhau rồi, tôi làm sao có thể nói không là không được. Nhưng cháu đây còn chưa đủ mười tám, học hành hình như còn chưa xong, làm sao nuôi được cháu ngoại tôi?
- Không dám khoe mẽ với anh, thật ra gia đình tôi dư dả đôi chút, có thể lo cho được hai mẹ con đàng hoàng. Tôi chỉ mong anh chấp nhận được con trai tôi, xem nó là con rể, yêu thương như con cái trong nhà!
Nghe đối phương nói đến đây, Điệp lão gia chuyển hướng nhìn về phía Trực Thần. Cậu có hơi giật mình, cảm thấy lo lắng nhưng vẫn cố gắng ngồi im, đối diện với ba vợ. Ông sống quá nửa đời người rồi, làm sao không nhìn ra được. Chỉ là ông không muốn chấp nhất, soi mói nữa.
Nếu là trước kia, lúc con gái còn đang non dại, ông còn đang có đủ sức khỏe, ông nhất định sẽ không dễ dàng với cậu đến thế.
Nhưng...
Sau cùng, khi đã sắp đến được ngưỡng cửa sinh tử, con người cũng chẳng nề hà đến tốt hay xấu nữa, chỉ có thể mong lấy bình yên.
Đẹp hay xấu, căn bản chỉ là vẻ bề ngoài.
Cái cốt lõi nằm trong tận thân tâm.
- Con tính học xong thì sẽ làm gì?
Ông hỏi một câu đơn giản nhưng lại đánh ngay vào tim đen của cậu. Trực Thần tạm thời chưa biết nên trả lời thế nào cho thỏa đáng. Bởi cậu sợ mình sẽ nói gì đó làm ba vợ phật lòng. Cậu còn nghĩ đến viễn cảnh bị ba vợ đuổi đi, không cho bên cạnh cô nữa. Chắc lúc đó cậu khóc đến ngất mất.
- Thưa...thưa ba, có lẽ con sẽ...sẽ tiếp quản công ty của mẹ!
- Nhà chị làm kinh doanh sao?
- Không dấu gì anh, nhà tôi đang kinh doanh thực phẩm, là tập đoàn Trần thị!
- Trần thị? Nghe cứ quen quen!
- Tập đoàn tên Trần thị nhưng trên sản phẩm lại để tên là X.
Nghe đến đây, ông bỗng ngẩn người ra, dường như vô cùng bất ngờ bởi câu nói vừa rồi. Một lát sau, ông bỗng bật cười khe khẽ:
- Trong tủ lạnh nhà tôi còn một gói thức ăn của nhà chị làm ra!
Trần phu nhân mỉm cười, tiếp tục lắng nghe thông gia nói:
- Con gái được gả vào nhà giàu có tôi cũng yên tâm hẳn! Sau này không cần lo nó cơ cực, cháu tôi không có sữa uống nữa.
- Anh...
- Tôi gửi gắm con gái lại cho chị, cháu tôi lại cho chị! Thân là ba ruột, thân là ông ngoại nhưng tôi chẳng lo gì được cho chúng cả, xấu hổ quá!
Ông đưa tay lên bóp nhẹ mi tâm, không dám đối diện với Trần phu nhân nữa. Trần phu nhân vội vàng lên tiếng:
- Không có chuyện đó đâu! Nếu không có anh, Chi Niên đã không thể có một cuôcn sống trọn vẹn!
- Ý chị là gì?
- Thật ra trong quãng thời gian ở nhà, Chi Niên liên tục nhớ về anh, ăn không ngon ngủ không yên, chỉ mong đợi đến ngày con gaia đủ lớn để về gặp anh. Hơn nữa, Tiểu Yên khi gặp anh chẳng phải rất vui sao?
Trần phu nhân đột nhiên hạ thấp giọng, thều thào:
- Tại vì con bé không có một người ông nào ngoài ông ngoại cả!
- Sao cơ?
- Chồng tôi mất từ rất sớm rồi!
- Xin được chia buồn với chị!
- Tôi cảm ơn!
Trực Thần im lặng, đắm mình vào bầu không gian trầm tư. Khi nhắc đến người cha quá cố của mình, tim cậu có nhói lên đôi chút.
Khi ấy cậu còn quá nhỏ nên nỗi đau mấc mác cha không để lại quá nhiều dấu ấn.
Chỉ biết là khi trông thấy bạn bè có ba đi họp phụ huynh cho thì cậu có hơi ganh tị.
Chỉ biết là khi trông thấy kẻ khác có ba dẫn đi công viên thì cậu có hơi chán ghét.
Kể cả khi trông thấy người ta bị ba mắng chửi, đánh đòn, cậu cũng ghét lắm, tự hỏi tại sao mình lại không được ba đánh, ba mắng như thế.
Vì cậu làm gì còn ba đâu?
Cậu lắc nhẹ đầu, cố xua đi màn sương mỏng trong mắt. Trước mặt ba vợ không được khóc, không được khóc!
Cậu ngẩng cao đầu nhìn hai người lớn, có vẻ họ cũng đang bận chìm trong suy tư. Một kẻ mất chồng, một kẻ mất vợ, quả là mọi sự gặp gỡ trên đời đều có chút gì gọi là tương đồng.
Không phải ngẫu nhiên mà gặp gỡ.
Cũng không phải ngẫu nhiên mà ở bên nhau.
Đánh đổi biết bao nước mắt, hạnh phúc, đớn đau để được đồng hành với nhau lâu hơn, được làm những chuyện quan trọng với nhau, đó chỉ được gọi là ngẫu nhiên thì thật không đáng.
Tại sao không phải là một người nào đó giữa biển người mênh mông mà nhất định phải là người mà cả đời chưa bao giờ biết đến?
- Hứa với ba, hứa với ba là sau này sẽ luôn yêu thương con gái ba được không?
Đột nhiên Điệp lão gia lên tiếng, thay đổi cách xưng hô làm cậu sững sờ trong giây lát. Cậu vô cùng bất ngờ bởi ông đã xem mình là ba vợ của cậu, không những thế còn tin tưởng trao con gái mình cho cậu nữa.
- Con không hứa nhưng con sẽ làm! Con nhất định bảo vệ được vợ và con của con!
- Vậy thì ba yên tâm rồi, không cần phải phiền lòng gì nữa!
Một đời của ông già này có thể kết thúc rồi, bất cứ lúc nào.
- Chị thông gia, không biết chị có thể để con gái và cháu ngoại ở lại đây vài ngày có được không? Tôi thật sự rất muốn ở bên cạnh họ!
Trần phu nhân gật nhẹ đầu, mỉm cười:
- Vợ chồng tụi nhỏ hãy ở lại đây đến hết hè, cho tới lúc Trực Thần đi học lại rồi hẵng tính tiếp. Còn tôi còn bận công việc nên xin phép về trước!
- Chị nói thật sao?
- Vâng, anh cứ vui vày với tụi nhỏ, tôi không thể ích kỉ một mình được!
Đã từ rất lâu rồi, Điệp lão gia mới cảm thấy mình vui vẻ đến mức này. Cái cảm giác được đoàn tụ quả thật không một lời nào có thể kể hết.
- Cảm ơn chị! Cảm ơn chị rất nhiều!
- Ơn nghĩa gì chứ, chuyện đương nhiên thôi! Tôi còn mong anh sẽ dọn lên ở cùng với chúng tôi, như vậy chúng ta đều được thỏa mãn rồi.
- Như vậy thì làm phiền chị quá!
- Không phiền đâu ba vợ, ba lên ở với chúng con đi mà!
Đột nhiên Trực Thần xen vào, mắt lấp la lấp lánh:
- Con sợ hết kì nghỉ hè chị Niên sẽ không chịu về cùng con, ở lại đây với ba. Như vậy con sẽ rất nhớ chị, mà nhớ chị thì con học không được đâu!
- Cái thằng này!
- Mẹ để con nói! Ba à, ba theo tụi con sang thành phố khác sống nhé! Nếu ba theo thì tốt, còn nếu ba không theo thì con bắt cóc ba đó, ba nghe lời con đi!
#Thực
Hình Như Em Thích Chị Rồi - Có Thể Yêu Em
66
- Ba à, ba theo tụi con sang thành phố khác sống nhé! Nếu ba theo thì tốt, còn nếu ba không theo thì con bắt cóc ba đó, ba nghe lời con đi!
Vừa nói câu này xong, Trực Thần liền bị mẹ đánh cho một cái vào lưng. Trần phu nhân ngượng ngùng vô cùng, định nói lời xin lỗi với thông gia thì bỗng ông bật cười lớn, chầm chậm cất giọng khàn khàn:
- Đúng là trai mười bảy tuổi, làm gì cũng lấy sức ưu tiên!
Cậu cứ tưởng ba vợ đang khen mình nên bày đặc cười duyên, bẽn lẽn đưa tay lên gãi gãi đầu. Trần phu nhân thở dài khe khẽ, cảm thấy bản thân nên giáo huấn con một trận cho nên thân.
Thật may là anh thông gia không quá quy củ và phép tắc!
- Vậy ba dọn lên ở với vợ chồng con nhé?
- Nhưng con Niên nó quan hệ với người chưa đủ mười tám tuổi mà chẳng có mệnh hệ gì sao?
- Chuyện này con có tìm hiểu rồi. Thật ra thì nếu chị Niên ép buộc con, hay gọi là cưỡng hiếp con thì mới có chuyện, chứ con là hoàn toàn thuận theo, không sao cả!
- Có thật là hoàn toàn thuận theo không?
- Thì...đoạn mới xảy ra con hơi bỡ ngỡ tí!
Điệp lão gia được một phen cười nắc nẻ với đứa con rể này, còn Trần phu nhân thì vẫn cảm thấy rất ngại ngùng. Nhấp thêm một ngụm trà đắng, ông chép miệng một cái, gật nhẹ đầu:
- Giờ cả gia đình mình cứ ở đây một thời gian, cho đến lúc Trực Thần đi học lại thì sẽ cùng nhau rời đi sau. Tôi vẫn chưa ôn lại đủ kỉ niệm với con gái ở mảnh đất thân yêu này.
- Vâng, mọi chuyện tùy anh quyết định!
- Vậy là ba sẽ dọn lên sống cùng chúng con sao?
- Ừ!
Một chữ ừ chắc nịch kia khiến cậu vui đến mức nhảy cẫng lên, lao tới chỗ ông đang ngồi, ôm lấy cổ đối phương rồi hôn chụt lên má một cái. Trần phu nhân vội kéo con mình ra, cau mày:
- Trời ơi là trời! Cái thằng trời đánh này!
Điệp lão gia vẫn chưa khép được mồm, không hiểu tại sao bản thân lại thấy hài lòng về sự thân thiết này nữa.
Là vì cho dù ông có khó chịu thì cũng chẳng thể thay đổi được gì hay là vì ông thật sự cảm thấy cậu hài hước?
Chẳng biết nữa, ông không quan tâm loại chuyện phức tạp này.
Trưa hôm ấy, hai mẹ con nhà họ Trần xin phép được "tung hoành" ở nhà bếp nhà họ Điệp. Cậu thì chạy đi mua đủ thứ trên đời, làm đủ thứ vặt vãnh còn Trần phu nhân thì trổ tài nấu nướng. Thật ra lâu lắm rồi bà chưa vào bếp, không biết nấu có còn tốt như xưa. Lúc nấu, bà luôn nêm nếm theo sự mách bảo của tổ tiên, thật may khi nếm thì thức ăn vừa miệng. Cho đến lúc chuẩn bị xong hết thảy thì cậu mới đi gọi Chi Niên dậy.
Khi vào phòng, Trực Thần không dám mở đèn vì sợ sẽ làm cô đột ngột chói mắt. Cậu đến gần chiếc giường nhỏ, lặng ngắm nhìn hai mẹ con ôm lấy nhau mà say giấc nồng. Cảnh tượng này làm lòng cậu bỗng dâng lên một loại cảm giác gọi là ấm áp. Trực Thần cúi nhẹ người, hôn nhẹ vào đôi má phúng phính của con rồi đặt lên môi vợ một nụ hôn dấu yêu. Không ngờ hành động này làm cô thức giấc. Bị bắt gặp tại trận, cậu xấu hổ định đứng thẳng dậy thì cô đã nhanh hơn, giữ chặt đầu cậu, cùng cậu triền miên trong nụ hôn da diết. Mãi một lúc sau, khi hai vị phụ huynh ở dưới bếp gọi vọng vào thì cả hai mới buông nhau ra, khó khăn hít thở. Hai người dùng ánh mắt thấm đẫm phong tình nhìn đối phương một hồi, chỉ hận không thể quấn lấy nhau lâu hơn một chút. Nhưng không thể bắt hai vị phụ huynh chờ được, cô khẽ ngồi dậy, thều thào khe khẽ:
- Hư lắm!
Cậu chả biết cô đang mắng yêu mình hay mắng đứa trẻ đang ngái ngủ mà gọi mãi không chịu dậy kia nữa.
Hai vợ chồng cùng Tiểu Yên xuất hiện ở phòng bếp. Tiểu Yên vẫn còn mơ mơ màng màng, dường như ngủ chưa đủ giấc. Nhưng bé không được ngủ nữa, bởi đáng lẽ sau khi ăn cơm xong thì mới tới giờ ngủ, chẳng qua hôm nay bé đi đường xa mệt nên cô cài đồng hồ sớm hơn hai tiếng. Hi vọng chiều nay bé không đòi ngủ nữa.
- Nào nào, cháu ngoại đến đây ông bón cơm cho!
Cô giao con lại cho ba mình rồi ngồi xuống cạnh ba. Điệp lão gia để cháu ngồi trong lòng, hớn hở chuẩn bị sẵn cho cháu một chén cơm cá lọc sạch xương. Ông vừa đút từng muỗng nhỏ vào khuôn miệng chúm chím vừa cười vui vẻ:
- Hồi xưa ba còn chăm con nhiều hơn cả mẹ!
- Con từng nghe mẹ kể chuyện này.
- Thế mà con quấn mẹ chứ có quấn ba đâu, đúng lạ thật! Mà chị thông gia với con rể cứ tự nhiên dùng bữa!
Trần phu nhân gật nhẹ đầu, lúc này đang cảm thấy đói vô cùng. Bởi ban sáng bà chưa ăn gì cả, hết ngồi máy bay rồi ngồi taxi, không những đói bà còn thấy mỏi. Chắc sau khi ăn xong, bà phải mượn tạm căn phòng nào đó đánh một giấc!
Trực Thần đang tuổi lớn càng háu ăn hơn. Trong thoáng chốc cậu đã ăn hết một chén cơm đầy, khẽ xin ba vợ thêm chén cơm nữa. Ông niềm nở đưa cho cậu thêm một chén đầy, trêu chọc:
- Cháu ngoại xem ba con ăn sành chưa kìa!
Dường như bé hiểu lời của ông ngoại nên bật cười khanh khách, cơm từ trong miệng rơi ra vài hột. Cô bấm bụng nhịn cười, không biết mình có đang ngồi ăn chung với ba đứa trẻ hay không.
Bữa cơm hôm đó rất vui, rộn rã tiếng cười và tràn ngập không khí của một gia đình đúng mực. Mãi về sau này, khi nghĩ lại, cô vẫn chưa thể quên được sự rạo rực ngày hôm ấy.
Ăn xong, Trực Thần không cho cô rửa chén, tự mình dọn dẹp hết thảy rồi rửa sạch tất cả bát đũa. Điệp lão gia không cho rằng cậu đang thể hiện, chẳng cảm thấy cậu làm màu chỗ nào cả. Bởi ông chỉ cần nhìn vào tay con là biết thôi.
Chi Niên giống mẹ, nếu tiếp xúc nhiều với các loại xà phòng thì da tay sẽ rất khô. Nhưng tay cô mềm mịn như thế, ông có cố ý cũng không thể không thấy được.
Điệp lão gia khẽ gọi con vào phòng, muốn cùng con tâm sự sau bao năm xa cách. Câu đầu tiên mà ông hỏi làm cô có hơi bất ngờ:
- Thế bây giờ thằng Cố Hoài đó làm sao rồi con?
Cô im lặng trong giây lát, không phải vì cảm thấy đau khổ mà là vì cảm thấy băn khoăn.
Từ sau lần gặp ở chung cư, cô chẳng hay biết gì đến hắn nữa.
Thậm chí còn không biết hắn có còn tồn tại trên đời này hay không.
- Con cũng không rõ, nhưng bây giờ anh ta không thể làm bác sĩ được nữa.
- Sao vậy con?
- Ba nhớ Tố Giai Giai chứ? Bạn thân của con hồi đại học ấy! Anh ta cùng người đàn bà đó có quan hệ mờ ám sau lưng con, bị bại lộ nên danh tiếng bị hủy hoại hết cả. Bây giờ chắc chẳng bệnh viện nào dám nhận Cố Hoài.
Điệp lão gia cuộn tay lại thành nắm đấm, nghiến răng cót két:
- Đã bảo thằng đó không đàng hoàng mà!
- Quả nhiên thời gian có thể bẻ cong mọi thứ, kể cả tình cảm và suy nghĩ của con người.
Cô mơ hồ nhớ lại một đoạn kí ức xa xăm, khi mà Cố Hoài còn là một chàng sinh viên ngoài chạy deadline ra thì chỉ biết yêu mỗi cô. Thế nhưng, lòng cô không còn xao xuyến nữa.
Đã quên từ rất lâu, đến khi nhắc lại thì mới phát hiện ra một điều.
Em đã nghĩ về anh chứ không phải nhớ về anh.
Đó chính là sự thay đổi theo sự đổi thay của dòng chảy thời gian.
Hai cha con trò chuyện rất lâu rất lâu, cho đến tận xế chiều, lúc mặt trời đã khuất bóng sau dãy núi xa. Một đêm ấm áp cứ thế trôi qua, lặng lẽ, tịch mịch, chẳng hề gấp gáp, chẳng hề náo nhiệt.
Ngày này qua ngày khác, mỗi ngày người trong thôn ấy đều bắt gặp một cậu trai trẻ chạy đi mua thức ăn rồi nghé vào nhà ông Điệp. Vậy nên, khi nhìn thấy ông, bà con đều xúm lại hỏi thử xem cậu là ai. Ông thật thà kể chuyện con gái về, thừa nhận cậu trai trẻ ấy là con rể của mình. Ban đầu, bà con rất sốc, bình phẩm rất nhiều. Nhưng khi nghĩ đến hoàn cảnh tội nghiệp của ông Điệp, chẳng mấy ai muốn xỉa xói nữa.
Vả lại chuyện nhà người ta là chuyện thiên hạ, không phải của mình!
Từ đó, Chi Niên đã dám bế con ra ngoài dạo chơi, gặp gỡ, thăm hỏi từng người, từng nhà một. Trực Thần cũng mạnh dạn hơn, đôi lúc còn đi theo vợ đến thăm một người nào đó thân thiết của vợ, khảng khái nói mình là chồng cô. Cuộc sống cứ thế đằm thắm và yên bình.
Hết kì nghỉ hè, một nhà bốn người soạn sửa rời đi. Trước đó, Trần phu nhân chỉ ở đây có ba ngày rồi phải về thành phố, tiếp tục công việc bận rộn. Trước lúc đi, ông có gọi điện cho bà, muốn hỏi là có thể nào đem theo vợ mình lên nhà đó thờ không. Đáp án của Trần phu nhân khiến ông được an ủi rất nhiều:
- Tôi đang tính xây một phòng thờ đàng hoàng rồi để chồng mình và chị nhà cùng chung một "bàn ăn". Nếu anh không chê thì cứ mang lư hương của chị lên!
Ông dặn dò mọi người trong thôn mãi, dặn là nhớ thay ông dọn cỏ quanh mộ nhỏ, lâu lâu nhớ ghé vào thắp chút nhang khói. Lúc rời khỏi nghĩa trang, ông còn suýt bật khóc, thật may Tiểu Niên nhào vào lòng ông, dường như đang an ủi ông vậy. Thế là cả nhà cùng nhau rời khỏi vùng quê yên bình, trở về thành phố ồn ã, tấp nập. Ban đầu, ông cứ lo lắng vợ mình ở dưới đó "buồn", hơn nữa không quen khói quen bụi nên đòi về mãi. Khi đã quen dần, ông không đòi về nữa, chỉ là lâu lâu lại thẫn thờ nhìn bầu trời xa xăm rồi nói một câu:
- Sắp rồi! Bà chờ tôi một lát, tôi sắp tìm về với bà rồi!
Cứ thế, thời gian thấm thoắt thoi đưa, Tiểu Yên đã biết đi, biết nói bập bẹ vài câu, riêng Trực Thần đã chuẩn bị đến lúc tốt nghiệp và thi đại học. Suốt ba tháng trời cậu đâm đầu vào học hành, rất ít khi ở nhà, kết quả lúc thi đại học thì được những hai mươi sáu điểm. Hôm nhận được điểm thi, cậu vui đến phát khóc, gục đầu vào lòng cô mà khóc mãi. Bởi vì cuối cùng, mọi sự cố gắng của cậu đều đã được đền đáp xứng đáng.
Hơn nữa...
***
- Tiểu Yên, nhìn đây này, nhìn ba đây này!
Cậu đứng ở chỗ máy chụp hình, gọi tiểu công chúa đang mang chiếc váy hết sức đáng yêu. Đợi đến lúc bé bị mẹ chọc cho cười sặc sụa, cậu mới nhấn nút và chạy vội đến chỗ gia đình mình, tay ôm lấy eo vợ. Tấm ảnh chụp nhân dịp sinh nhật Tiểu Yên rất xinh đẹp và vui vẻ. Càng vui vẻ hơn khi cậu âm mưu một chuyện.
Đợi lúc để cho bé tự mình cắt bánh - thực chất là phá nát cái bánh kem xong, Trực Thần bỗng nắm lấy tay vợ, kéo ra ngoài sân vườn. Lúc đã yên vị ở giữa sân, cậu búng tay cái nhẹ, lập tức cả sân đều sáng lên ánh đèn nhỏ, tạo thành một hình trái tim chứa đầy hoa hồng đỏ thắm. Cô sửng sốt nhìn cậu quỳ một chân xuống trước mặt mình, chìa ra một hộp nhẫn sang trọng:
- Đây chính là chiếc nhẫn mà em tự tay kiếm tiền mà mua, như vậy khi đeo vào tay chị sẽ có ý nghĩa hơn!
- Em...
- Ba tháng vừa rồi em vừa ôn thi vừa đi làm thêm, kiếm được chút đỉnh, để dành mua quà cho con gái và mua nhẫn cho chị nữa!
Cô đưa tay lên chắn miệng mình lại, lo sợ mình sẽ không chịu được mà bật khóc. Trực Thần cũng xúc động khôn cùng, run rẩy nói không hết câu:
- Em...em cảm ơn chị! Cảm ơn vì đã ở bên cạnh em, đã...đã sinh cho em một đứa bé...rất dễ thương! Em yêu chị, em yêu chị vô cùng!
Điều cô lo sợ nhất cuối cùng cũng đã xảy ra. Chi Niên bật khóc nức nở, cậu còn chưa kịp ngỏ lời cầu hôn thì đã ôm chầm lấy cậu, liên tục nói ba chữ:
- Chị đồng ý! Chị đồng ý!
Trực Thần cũng rơm rớm rơi lệ, tham lam hít sâu một hơi mùi hương khiến mình đê mê một đời, thều thào:
- Em sẽ cho chị một đám cưới đúng mực!
- Không, chị không cần đám cưới sang trọng!
- Sao cơ?
- Chỉ cần chúng ta quỳ lạy trước tổ tiên nhà họ Trần, kính cha kính mẹ những ly trà và nhận hồng bao là được rồi! Từng tuổi này rồi, chị chẳng cần cái gọi là váy cưới, trang sức, lụa là nữa.
- Nhưng...
- Chị tự nguyện mà, không có thiệt thòi đâu! Chỉ cần là em, cho dù có một chiếc nhẫn cỏ thôi chị cũng chấp nhận!
Đúng vậy! Chỉ cần là em, cho dù không có khung cảnh lãng mạn chị vẫn chấp nhận!
Chỉ cần là em, cho dù không có tiền tài, giàu sang chị vẫn chấp nhận!
Chỉ cần là em - Trần Trực Thần thì chị nguyện cùng em đi qua xuân hạ thu đông, đi qua muôn vàng cay đắng. Chỉ cần cùng nhau răng long đầu bạc, có gánh thêm muôn vàn nặng nề, chị vẫn hài lòng, vô cùng hài lòng.
Chỉ cần là em, là em!
- Không biết chị đã nói với em câu này chưa?
- Chị muốn nói gì cơ?
- Muốn nói là chị yêu em, rất yêu, rất rất yêu!
#Thực
End.
61
- Quay về và chứng minh với họ là em đang sống rất hạnh phúc, có người cha người mẹ nào không vui vì điều đó?
Chi Niên lặng người trong chốc lát, không khí trong phòng thoáng chút thâm trầm. Chị Sơn lo sợ cô mới sinh đã phải suy nghĩ nhiều liền tìm cách đánh trống lảng:
- Mà hai em tính đặt con tên gì vậy? Con gái nhiều tên hay lắm, chị cũng chuẩn bị vài tên cho...
- Nếu bây giờ em về thì có được không?
Đột nhiên cô cắt ngang lời của chị Sơn, hoàn toàn không hề có ý muốn lảng đi chuyện này. Anh Sơn vô cùng hài lòng, gật nhẹ đầu:
- Thêm vài tháng để sức khỏe hồi phục và để em bé lớn thêm chút nữa đã. Chẳng lẽ lúc về em không bế con mình theo?
- Vậy...
Cô đưa mắt nhìn chàng trai đang nắm tay mình rất chặt, trong mắt hiện lên vài tia sầu muộn. Trực Thần cũng hiểu cô muốn nói gì, tâm trạng dần sụp đổ sau khi vui vẻ chưa được bao lâu. Anh Sơn nghiêng đầu nhìn cả hai, thều thào:
- Tình yêu đôi lúc cũng cần phải chứng minh đấy! Các em ngại việc hét lên với thế giới rằng đối phương là của mình hay sao?
Chị Sơn ngẩng đầu nhìn chồng, một lời này làm chị càng thêm tự hào về ông chồng của mình. Không biết ba mẹ đã dạy dỗ anh ấy như thế nào mà lớn lên anh lại trở thành một người đàn ông tuyệt vời như thế. Trong vô thức, chị đưa tay lên xoa nhẹ bụng bầu, trên môi nở nụ cười hết sức dịu dàng.
Có một người chồng và một người chồng tốt đến độ này, chị còn có thể đòi hỏi gì được?
Có vẻ là may mắn đã dồn hết vào lần đầu tiên mà hai người gặp nhau. May mắn và duyên phận đã khiến anh yêu chị ngay, yêu đến mức không màng sỉ diện mà theo đuổi suốt mấy năm. Vì vậy, chị chẳng còn đủ may mắn để chơi bất kì một trò chơi nào liên quan đến may rủi nữa.
Hay là hôm nào chị bắt đền chồng vụ lấy đi hết nhân phẩm của chị nhỉ?
Xét cho kĩ, chị chỉ là người ngoài mà vẫn thấu được mấy lời của chồng, vậy thì người trong cuộc làm sao không thông cho được. Trong lòng cả hai đều dấy lên một loại cảm giác gọi là dằn vặt, dằn vặt vì đã không dám dũng cảm nghĩ đến chuyện nắm lấy tay nhau ngay trước vô vàn ánh mắt trên thế gian. Bế đứa bé về thì sao chứ? Cùng cậu về nhà thì sao chứ? Dù sao thì cả đời sau này đều mang tên nhau, có đinh ninh chứng minh chuyện này cũng có gì sai? Anh Sơn nói đúng, hai người yêu nhau đến độ nào hai người còn không chịu hiểu?
Ngó lơ đi những đàm tiếu xung quanh, bất chấp tẩy thảy chỉ để sớm tối đều nhìn thấy nhau đã là loại chuyện không phải ai khi yêu cũng dám thực hiện.
- Em sẽ về!
Lúc nói câu này, trong mắt cô toàn là hình bóng người mình yêu dẫu đang đối thoại với người anh đáng kính. Anh Sơn vì hành động này mà bật cười khe khẽ, nhẹ nắm lấy vạt áo của vợ:
- Tốt thôi! Trước hết để em bé mạnh khỏe đã nhé!
Chị Sơn hiểu ý chồng, dường như cũng nhìn ra được ánh mắt âu yếm mà cặp vợ chồng trẻ dành cho nhau. Chị cười tủm ta tủm tỉm, đang định vớ lấy túi xách thì nhận ra ông nhà đã cầm trước từ lúc nào. Sự chu đáo này làm chị vui tít cả mắt, hào hứng nói lời tạm biệt. Trước khi đi, chị có dặn dò cô vài điều để tránh phạm phải những sai lầm khi chăm con. Cô đã chăm chú nghe giảng, cậu còn chăm chú hơn, đôi lúc còn trao đổi những điều bản thân chưa hiểu với chị Sơn nữa. Cô vừa cảm thấy xấu hổ vừa cảm thấy hạnh phúc. Xấu hổ vì mình là mẹ nhưng lại không am hiểu những loại chuyện này bằng ông bố trẻ, hạnh phúc vì cậu rất nghiêm túc trong những chuyện cần nghiêm túc, biết tìm hiểu kĩ càng, chứng tỏ cậu rất thương con. Sau đó, hai anh chị rời đi, chừa lại không gian riêng cho hai người. Cho đến lúc này, Trực Thần mới có thể ôm lấy cô, để cô dựa vào lòng mình, nói mấy lời dịu dàng nhất:
- Vất vả rồi!
- Vất vả rồi!
Cô lặp lại lời của cậu, muốn cảm ơn lại lời cảm ơn ấy. Đột nhiên cô cảm nhận được cơ thể ai đó bất giác run lên bần bật, ngẩng đầu lên thì phát hiện ai đó khóc rồi.
- Làm sao lại khóc?
- Ban...ban nãy em nghe tiếng chị hét lớn lắm, vậy nên em rất sợ, sợ chị sẽ...sẽ...
- Không sao, tất cả đã qua rồi.
- Một đứa thôi! Em không cho chị sinh con nữa đâu! Đọc trên mạng thấy bảo sinh rất đau, ai ngờ lại đau đến độ này.
- Không lẽ ban nãy, lúc chờ bên ngoài em cũng sợ tới mức khóc?
Trực Thần mím nhẹ môi, mạnh dạn gật đầu, dường như không cảm thấy xấu hổ gì về chuyện này. Chi Niên cười nhẹ, ôm ngang thắt lưng của cậu, giọng chan chứa hạnh phúc.
- Chị chịu đau nhưng em lại khóc, lạ thật đấy!
- Chị đau một là em đau mười cơ!
- Thật không? Thế để chị đau mười, em đau một đi?
- Vậy cũng được!
Cả hai cười khúc khích, ôm chặt lấy nhau, yêu thương chưa bao giờ vụt tắt cả, chưa bao giờ.
- Sao em bé da nhăn nheo thế nhỉ, như khỉ ấy!
- Khỉ cái đầu em! Mới đẻ thì da căng bóng thế nào được!
Cô đưa tay cốc vào đầu cậu khiến cậu giật thót mình. Thật hết cách với anh chàng này!
- Ban nãy bế em bé em chỉ sợ nó lọt xuống đất thôi. Gì đâu mà nhỏ xíu!
- Đẻ ra mà to liền thì mới có chuyện đấy!
- Vậy sao?
- Kể cũng lạ. Em làm sao mà y tá cho em tự bế con về phòng thế?
- Chắc do em đẹp trai!
Cô tiếp tục cốc vào đầu cậu thêm cái nữa, tuy nhiên vẫn phải bật cười trước trò đùa này. Trực Thần ôm đầu mình, bắt đầu đề phòng cô hơn, sợ bị ăn cốc nữa thì chắc xỉu.
- Hình như ngực chị to hơn ấy, to hơn trước kia nhiều!
- Ý em chê ngực chị nhỏ?
- Có nhiêu dùng nhiêu thôi.
- Bây giờ còn dám chê chị đấy à?
Thay vì cốc đầu, cô chuyển hướng xuống véo vào eo cậu, vẫn đủ để cậu giật mình thon thót. Trực Thần mếu máo, uất ức không nói nên lời. Cô khẽ ra hiệu cho cậu im lặng vì em bé vừa cựa quậy thật may là yên giấc lại liền. Hai vợ chồng nhìn nhau là hiểu ý nhau ngay, tự biết cư xử nhỏ nhẹ hơn để bé khỏi thức giấc.
- Mà chị tính đặt tên em bé là gì thế?
- Chị cũng chưa nghĩ tới nữa. Chắc chị sẽ để mẹ quyết định.
- Con gái của em xinh đẹp thế này nên cái tên cũng phải thật xinh đẹp!
- Gớm! Ban nãy ai bảo con mình như con khỉ thế?
Cậu ngượng ngùng cười hì hì khiến cô cứ mãi không khép được mồm. Cô nằm dài trên giường, tay vỗ nhẹ vào cơ thể quá đối nhỏ bé ở trong lòng mình, sự yên tĩnh làm cô nhanh chóng chợp mắt. Trực Thần vun vén chu đáo cho hai mẹ con rồi rón rén rời đi. Thật ra chiều nay cậu có một buổi học trên trường, nhưng vì vợ sinh con nên cậu xin nghỉ rồi.
Đúng, là gọi điện xin phép đàng hoàng chứ không phải hôm sau đi học lại rồi mới nói một lời "bận" nữa.
Dạo này thành tích học tập của cậu cũng tốt hơn rất nhiều, thậm chí còn có cả môn điểm trung bình nằm ở ngưỡng khá. Giáo viên chủ nhiệm vô cùng bất ngờ, bởi khi nhận được hồ sơ của cậu thì bộ hồ sơ này vô cùng xấu xí. Cậu vi phạm đủ loại tội trên đời, điểm thấp khỏi bàn, chỉ thiếu nước ở lại lớp. Thế mà giờ cậu lại biểu hiện rất tốt, có cố gắng, được giáo viên khen ngợi rất nhiều. Từ đó Trực Thần có động lực đi học, thứ nhất là vì cô, vì con, thứ hai chính là vì những lời khen ấy. Học thì có mệt thật, nhưng có thành tích thì tuyệt hơn nhiều. Vậy nên, cho tới lúc hoàn thành chương trình học, cậu sẽ luôn cố gắng như thế.
Vì gia đình, vì tương lai, vì con, và vì nàng!
#Thực
Hình Như Em Thích Chị Rồi - Có Thể Yêu Em
62
Ở bệnh viện hơn một tuần lễ thì Chi Niên được phép xuất viện . Ngày bế con về lại nhà họ Trần, cô thật sự có hơi lo, thế nhưng không hề lo lắng quá độ như hồi mới tìm đến đây nữa. Cô vốn không quan tâm đến ánh mắt của đám người hầu kia cho lắm, chỉ cảm thấy hồi hộp mà thôi. Bởi kể từ giờ, cô sẽ sống trong căn nhà này mà có danh có phận đàng hoàng, được đối đãi tử tế với thân phận là vợ của cậu chủ nhà chứ không cần phải trốn tránh hết thảy như trước. Cô có quyền sống thoải mái rồi, chẳng cần buộc mình vào khuôn khổ, chẳng cần làm gì cũng phải suy trước tính sau. Có lẽ, kể từ giờ trở đi, mọi chuyện cô làm sẽ không ảnh hưởng gì đến gia đình họ Trần cả, có lẽ không.
Mà gia đình nhà họ Trần là gia đình nhà chồng, cô có nhất thiết phải xưng hô xa lạ thế không?
Trực Thần ở đằng sau lỉnh kỉnh tay xách nách mang hành lí của vợ, còn cô thì đang bế đứa trẻ còn nhỏ xíu, chậm rãi tiến từng bước một trên con đường mà lâu rồi mình chưa từng đi. Tuy chậm nhưng cô bước đi rất quyết đoán, xem chừng chẳng hề lo gì nữa cả. Lúc đi đến vào hiên nhà, đột nhiên đám giúp việc trong nhà ùa ra, cúi đầu gọi một tiếng:
- Cô chủ!
Cô còn chưa kịp phản ứng thì Trần phu nhân đã xuất hiện, cất cao giọng:
- Kể từ giờ, mấy người gọi cô chủ thì có nghĩa là vợ của cậu chủ, không phải là chị gái của cậu chủ, hiểu chưa?
Đám người đồng thanh vâng dạ, trên mặt không có nét nào biểu hiện sự bất mãn. Cô khá kinh ngạc về chuyện này, không ngờ rằng mình lại được chào đón dễ dàng như thế.
Đêm qua, trong bệnh viện, cô cứ trằn trọc mãi. Cô tự biên tự diễn xem thử khi về Trần gia thì đám người hầu sẽ tỏ thái độ thế nào, hành xử ra làm sao, liệu cô có gặp khó khăn gì không. Ai mà ngờ bọn họ lại được Trần phu...mẹ chồng quản giáo nghiêm như thế, đến cả một chút chán ghét cũng không dám để lộ. Trước mắt, mọi chuyện xem như là thuận buồm xuôi gió.
Cô khéo trông thấy người quản gia, có chút giật mình vì trông ông ta già hơn trước rất nhiều. Ông ta cũng đang nhìn cô, vừa hay bắt gặp ánh mắt nên nhẹ cúi đầu thay cho lời chào. Khi Trực Thần mang đồ đạc vào đến nhà thì đám giúp việc liền tự biết lo liệu, đón lấy toàn bộ hành lí rồi mang đi sắp xếp. Cậu tiến đến sofa, nhẹ buông mình xuống chiếc ghế êm, thở phào:
- Được về nhà rồi!
- Tại con không chịu về đấy thôi!
- Ai biểu mẹ để vợ con ở chung cư chứ!
Trần phu nhân không đáp lại mấy lời này, xem chừng còn đang ưu tư một chuyện gì đó khó nói. Sau đó, bà quay sang nhìn con dâu, giọng dịu lại rõ rệt:
- Nào nào, đưa bé cho mẹ, con nghỉ ngơi đi!
Nói rồi bà đón lấy tiểu thiên thần còn bận say giấc nồng, vẫn luôn dịu dàng chăm chút cục cưng này như thế. Chi Niên rảnh tay rảnh chân một chút liền nói muốn đi tắm. Vú Hà chậm chạp xuất hiện, bảo sẽ giúp cô trong khâu này. Chân cô còn mang tất, tai cô còn nhét bông, giường cô mới nhóm than. Giai đoạn này là giai đoạn vẫn còn nhạy cảm, phải cẩn thận một chút thì vẫn hơn.
Đợi cô khuất dần sau cánh cửa nhà tắm rồi, Trần phu nhân mới gọi con trai lên phòng của mình để nói chuyện riêng. Nếu là lúc trước, mỗi lần như thế này, hai mẹ con họ đều sẽ cãi nhau không ngừng. Thế nhưng, hoặc là sợ ảnh hưởng đến em bé, hoặc là tình thân đã lớn hơn hết thảy nên họ không như thế nữa. Trần phu nhân đợi con ngồi xuống ghế, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về sinh linh trong lòng mình.
- Mẹ không cho Chi Niên về nhà là có lí do.
- Sao vậy mẹ?
- Thật ra trong lúc hai đứa ở chung cư, Bắc Y Vân có hay lảng vảng về nhà này, có lúc còn vào hẳn đây để nói chuyện với mẹ. Mẹ chỉ sợ cô ta bắt gặp Chi Niên lại sinh lòng đố kị, mua chuộc đứa nào đó trong nhà này hại con bé thì khổ.
- Mẹ biết cô ta có tình cảm với con?
- Đi qua nửa đời người rồi mà lại không hơn mấy đứa trẻ các con sao?
- Vậy là bấy lâu nay con đã trách nhầm mẹ! Con nghĩ mẹ chán ghét chị Niên nên không cho về nhà. Con xin lỗi!
Trực Thần nhìn thẳng vào mắt mẹ mà thốt lên ba chữ đầy giản đơn. Thế nhưng một lời này lại khiến Trần phu nhân sững sờ trong giây lát. Bởi đột nhiên bà nhận ra rằng đã rất lâu rồi, rất rất lâu về trước, kể từ lúc Tiểu Thần trở thành Trực Thần, thằng bé đã không nói bất cứ lời xin lỗi hay cảm ơn nào mang thật nhiều thật lòng nữa. Hôm nay, vào khoảnh khắc này, cậu đột ngột làm một chuyện đã xảy ra từ nhiều năm về trước làm bà vô cùng bất ngờ. Không chỉ dừng lại ở bất ngờ, bà còn thấy vui, thấy hạnh phúc, thấy ấm áp, thấy ngọt ngào. Lòng bà nhộn nhịp và phấn khởi biết bao nhiêu chỉ có trời mới biết.
Hóa ra, hạnh phúc đơn giản như thế.
Tiểu thiên thần khe khẽ cựa quậy làm bà thoát khỏi dòng suy nghĩ. Cứ nghĩ bé sẽ ngủ lại thôi, nào ngờ bé mở toang mắt ra, bắt đầu khóc oe oe trong khi chẳng ai làm gì ồn ào cả. Bà dịu dàng dỗ dành cháu nội, trong khi đó Trực Thần lại bị tiếng khóc đó làm cho cuống cuồng cả lên.
- Em bé bị làm sao vậy mẹ? Có phải con ồn quá không?
- Không đâu.
- Vậy có phải em bé bị ốm không? Đau chỗ nào?
- Không có.
- Thế em bé cảm thấy đói rồi, để con đi mua gì đó cho em bé ăn!
- Cái thằng này! Em bé mới được có một tuần thì con mua thứ gì cho bé ăn được?
- Nhưng mà em bé khóc to quá, cổ họng sẽ đau!
Trần phu nhân bấm bụng nhịn cười bởi sự ngây thơ này của con, thế nhưng bà nhìn ra được đằng sau sự ngây thơ ấy chính là cả một bầu trời tình thương. Trực Thần rất quan tâm con mình, rất yêu thương con mình. Hi vọng nó sẽ luôn như thế, luôn tràn trề tình thương như lúc ban đầu chứ không chán nản sau một khoảng thời gian chịu đựng tiếng khóc chói tai. Bà dỗ một lát thì em bé cũng thôi khóc dần, chỉ là trong cổ họng nhỏ vẫn vang lên những tiếng gì đó khe khẽ. Trần phu nhân rời khỏi phòng mình, thều thào:
- Cháu đói rồi phải không? Để bà trả con lại cho mẹ nha!
Lúc này Chi Niên vẫn chưa tắm xong, có lẽ sau một tuần chỉ lau người ở trong bệnh viện thì cô chịu không nổi ngứa ngáy nữa rồi. Vả lại vú Hà cũng khá chậm chạp do tuổi già, vậy nên việc giúp cô tắm táp còn lâu hơn thế nữa. Thật may là lúc ở trong phòng tắm cô có nghe tiếng con khóc nên cô hối vú Hà giúp mình tắm nhanh hơn, sau vài phút thì xuất hiện trong tầm nhìn của cả hai. Cô đi vội đến chỗ mẹ chồng, đón lấy bảo bối bé nhỏ rồi cẩn thận đặt con vào lòng, để con áp khuôn miệng chúm chím vào bầu sữa mát lành. Chẳng có em bé nào là không thích bú sữa cả, tiểu thiên thần khi được mẹ cho bú liền ra sức mút chùn chụt, hệt như bị bỏ đói cả mấy ngày rồi vậy. Bé con vừa bú vừa nhắm nghiền mắt khiến cô bật cười nhẹ:
- Chắc sau này con gái ngủ nhiều lắm! Lúc ở chung cư do chán quá nên con chỉ biết ăn với ngủ, thật tệ hại!
Trần phu nhân cũng mỉm cười dịu dàng:
- Có sao đâu! Thời nào rồi, ai bảo chỉ có con trai mới được ngủ nướng!
- Nhưng ngủ nướng là chuyện gì đó không tốt.
- Đừng lo, cháu nội của mẹ nhất định là người giỏi...
- Chị này, em bé mút như thế mà chị không nhột à?
Đột nhiên Trực Thần ở đâu xen vào, hỏi một câu hết sức, hết sức ngớ ngẩn. Thấy cô lắc đầu, cậu liền bày ra một mặt suy tư:
- Thế mà khi em mút thì...
- Trực Thần!
Cô suýt chút thì hét lên, mặt đỏ phừng phừng vì quá ngại ngùng. Bà cũng cảm thấy hơi ngại, chỉ có cậu là vô tư quá, không hiểu chuyện này có gì để ngại luôn. Em bé vừa rồi có hơi giật mình nhưng vì được thỏa mãn nên từ từ nhắm mắt lại. Một lát sau thì bé nhả bầu ngực của mẹ ra, xem chừng đã no rồi. Trần phu nhân vỗ tay, ý bảo cô đưa con cho mình bế, để cô đi làm gì thì làm. Chi Niên cũng có nhiều việc hơn nên giao con cho mẹ chồng ngay. Trước khi rời đi, cô không quên liếc xéo anh chồng ngây thơ của mình một cái, dọa cậu suýt rớt cả tim ra ngoài.
Em bé quấn ở dưới thân mình một tấm khăn đỏ, thân mình khoác một lớp ảo mỏng như thế, hai tay hai chân đều bịt bao lụa mềm. Cậu bắt đầu đến gần mẹ mình, tiếp tục chuyên mục hỏi những câu hỏi "thú vị" nhất thế gian.
- Em bé mang đồ mỏng thế này không lạnh hả mẹ?
- Không thể mang cho bé cái áo dày cộp được.
- Mà sao em bé không giống con nhỉ?
- Con thấy giống ai?
- Y như lúc mới đẻ, như con khỉ!
Bà đưa tay đánh cho cậu một cái khiến cậu giật mình thon thót. Em bé bỗng nhoẻn cái miệng nhỏ cười thật tươi, xem chừng cảm thấy thích thú khi thấy ba của mình bị "hành hạ". Cậu mếu máo nhìn con mình:
- Ai lại cười khi thấy ba bị đánh chứ?
- Con gái con chứ ai!
Cậu ỉu xìu như bánh chiên giòn bị bỏ lâu ngoài trời, chỉ là khi trông thấy tiểu thiên thần vui vẻ, bất giác cậu cũng vui vẻ theo.
Cậu còn ước gì con cứ cười mãi như thế.
Nói thật, giọng con khóc chua quá, cậu nghe không được. Nhưng không lẽ mỗi khi con khóc cậu bịt miệng con lại?
- Mẹ này, sao em bé khóc giọng chua quá nhỉ? Có cách nào làm em bé khóc hay hơn không?
- Con đi học làm ca sĩ đi, về huấn luyện em bé khóc hay hơn.
- Ý kiến này không tệ.
- Mẹ đang trêu con đó, thằng khùng!
- ...
- Hi vọng sau này tính của con bé không giống con!
- Không lẽ giống mẹ?
- Mẹ là bà nội nó, không giống mẹ thì giống ai?!
Trần phu nhân khẽ hất cằm, xem chừng rất tự hào vì được làm bà nội của tiểu thiên thần. Trực Thần bĩu môi, lên tiếng trêu chọc:
- Thích thế mà bày đặt làm giá!
- Sao cơ?
- Hồi mới biết mẹ mắng con như gì, bây giờ còn thương cháu nội và con dâu con cả con ruột nữa.
- Nói đi thì cũng phải nói lại, con mới mười bảy tuổi thôi.
Trực Thần gật gù bởi những điều mẹ nói hoàn toàn chính xác. Nhưng cậu không muốn không khí đột nhiên trầm xuống nên đổi chủ đề ngay:
- Thế mẹ tính đặt tên em bé là gì?
- Vợ con không nghĩ ra sao?
- Chị Niên bảo để cho mẹ đặt.
- Ca này hơi khó...à mà ba mẹ của Chi Niên đâu, sao mẹ chẳng bao giờ nghe con bé nhắc đến hai người họ vậy?
Cậu nghiêng đầu nhìn bé con - lúc này vẫn chưa tắt nụ cười, chậm rãi tường thuật lại hết thảy mọi chuyện diễn ra. Sau đó, cậu chu môi hôn gió một cái, con bé càng cười thích thú hơn. Trần phu nhân dần hiểu hết thảy, thều thào:
- Vậy thì tội nghiệp anh chị thông gia quá! Để khi nào em bé lớn thêm một chút thì cả nhà chúng ta sẽ về dưới xuôi để tìm gặp họ. Cứ coi như là đưa con về ra mắt nhà vợ đi.
- Đưa về ra mắt nhà chồng chứ ai đời lại chưa về ra mắt nhà vợ?
- Nhà này là thế đấy, làm sao?
Cậu đen mặt, không thèm nói chuyện với mẹ nữa mà quay sang đùa với con gái. Bảo bối dường như rất thích ba mình, cậu có làm gì cũng cười rất tươi. Cho đến lúc Chi Niên trở ra, cậu liền chỉ tay vào con, hào hứng:
- Chị xem người tình kiếp trước gặp được em mà hạnh phúc chưa kìa!
- Rồi, người tình kiếp trước với em hạnh phúc quá!
Cô đến gần hai người, thư thả buông mình xuống ghế êm. Trần phu nhân sai giúp việc pha cho con dâu một ly sữa, ân cần hỏi han:
- Vậy bao giờ con tìm gặp ba mẹ mình?
- Mẹ biết rồi sao?
- Thằng Thần vừa kể mẹ nghe xong.
- ...
- Con đừng lo, mẹ không nghĩ gì nhiều!
- Thật ra con tính để em bé được vài tháng rồi mới đi, bởi từ đây về dưới đó đi qua rất nhiều tàu xe, con sợ bé chịu không nổi.
- Đành vậy thôi, ta cũng không thể để họ tự mình đi đường xa lên đây được.
- Mẹ, mẹ đặt tên cho em bé đi?
- Tên sao?
Trần phu nhân lắc nhẹ đầu, cơ bản là chưa nghĩ ra gì cả. Đột nhiên Trực Thần reo lên:
- Tên Thân nhé!
- Sao lại tên Thân?
- Vì em bé giống khỉ!
- ...
#Thực
Hình Như Em Thích Chị Rồi - Có Thể Yêu Em
63
- Hay mình đặt em bé tên Thân đi!
- Sao lại là Thân?
- Vì em bé giống khỉ!
Sau khi thốt lên câu này, đột nhiên cậu cảm nhận được cả phòng thoáng chốc ngập mùi sát khí. Bà mẹ chồng và cô con dâu nhìn cậu bằng ánh mắt sắc lạnh, hai tay tựa như mọc ra vuốt nhọn, sẵn sàng vồ tới, cấu xé cậu bất cứ lúc nào. Biết điều, Trực Thần liền cúi đầu nói vội:
- Con xin lỗi, em xin lỗi! Từ nay về sau Trần Trực Thần sẽ không gọi cháu của mẹ là khỉ, con của chị là khỉ nữa! Con xin lỗi, em xin lỗi!
Hai con người sắp biến thành quỷ kia dần dịu lại cơn giận, tiếp tục tươi cười như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Cậu ứa cả mồ hôi hột, an tâm thở phào, dặn dò mình về sau phải ăn nói thật cẩn thận, nếu không có ngày chết không thấy xác!
Tiểu thiên thần vẫn tươi cười ngây ngô, dường như cũng biết được mọi người xung quanh đang rất vui nên vui lây. Chi Niên nhìn ngắm con mình, thều thào:
- Sao con không nhìn ra được con bé giống ai nhỉ?
- ...
Trần phu nhân không trả lời, có vẻ vẫn còn bận lòng một điều gì đó nhưng chưa thể nói ra. Trực Thần dĩ nhiên chẳng biết quan sát nét của con, ngoài chuyện cứ luôn coi con giống con khỉ. Cả ba người ngồi sững một lúc thì bỗng cậu giật nảy mình, hét lớn:
- Thôi chết, con quên đi học!
Cậu vội vàng chạy lên trên phòng, Chi Niên cũng chạy theo để giúp cậu chuẩn bị sách vở. Chỉ còn hai bà cháu ngồi dưới phòng khách rộng lớn. Trần phu nhân cứ mãi nhìn cháu mình, không rõ là trong lòng đang nổi lên xót xa hay hạnh phúc. Chỉ biết là bà nhẹ hôn lên trán của đứa cháu nhỏ, giọng nhẹ nhàng tựa mây bay.
- Có phải là ông chán làm chồng tôi rồi, quay về làm cháu tôi không?
Bảo bối không cười nữa, giương đôi mắt đen láy nhìn bà nội chằm chằm như nhìn thấy vật gì lạ lẫm. Mà đối với thế gian này, bất kể thứ gì đối với bé cũng lạ lẫm thật. Bé cứ cựa quậy, không chịu nằm yên trong vòng tay bà, khiến bà phải có suy nghĩ rằng sau này con bé sẽ rất năng động.
Ngay cả chuyện này cũng hệt như cố nhân.
Từ vẻ ngoài tới tính cách đều giống như thế...
Bà ngả người vào ghế sofa, miệng bắt đầu hát những câu hát có chút xa lạ. Xa lạ vì ngoài bà ra, trên đời này chẳng còn ai biết được nó.
***
"Anh không rõ khi nào thì xuân đến, hạ đi. Anh càng không biết thu về hôm nao, đông tàn hôm nào. Chỉ rõ ràng một chuyện là xuân hạ thu đông, nắng gắt mưa ngâu anh đều luôn yêu em. Trước đó đã yêu, hôm nay đang yêu và ngày mai sẽ yêu. Vậy nên đừng bao giờ xa nhau, anh không muốn đâu, không muốn đâu..."
- Anh hát hay thật đấy! Bài này cũng hay nữa!
- Bài hát này là dành tặng em.
- Quà sinh nhật sao?
- Đúng vậy, và hơn thế nữa...
Cô gái trẻ từ từ mở to đôi mắt còn nét xuân thì của mình, nhìn chàng trai mình say đắm đang sắp sửa quỳ một chân xuống đất. Đối phương lấy từ túi áo ra một hộp nhẫn làm bằng nhựa màu đỏ, bên trên có khắc chữ gì đó màu vàng mà cô gái đọc không ra. Ở giữa những lớp bông mềm mại, chiếc nhẫn bạc hệt như được ai đó tinh tế khắc họa, lóe lên màu ánh kim chói mắt. Cô gái run run, đưa tay lên bịt miệng lại vì quá bất ngờ trước hành động này. Chàng trai mỉm cười hiền từ, chìa hộp nhẫn ra trước mặt cô gái mình đắm say.
- Bây giờ anh chưa đủ tiền để mua nhẫn vàng, cũng chưa đủ tiền để mua hộp sơn son. Nhưng nếu em lấy anh, mỗi ngày sau này anh đều tặng em một bông hoa, mỗi tuần luôn tặng em một bài ca và mỗi tháng luôn đưa em dạo chơi một lần. Chỉ cần em đồng ý làm vợ anh thôi.
- Anh...anh dụ dỗ em sao?
- Đúng vậy! Anh dụ dỗ em đấy, em có đồng ý đi theo tên lừa lọc này không?
Trao trả lại ánh mắt si tình kia, cô gái nhanh chóng gật đầu, hạnh phúc đến rơi lệ. Chỉ chờ có lúc này, chàng trai mau lẹ đeo chiếc nhẫn bạc vào tay cô gái, ôm chầm lấy cô:
- Em đồng ý rồi thì không được rút lại đâu nhé!
- Em hứa mà! Em sẽ đi với anh cả đời để đếm xem đời này anh tặng em bao nhiêu bông hoa!
Đôi trai gái trẻ đó vĩnh viễn không hề hay biết rằng, nếu chàng trai mỗi ngày thật sự tặng cho cô một bông hoa thì cho đến lúc cả hai hết ở bên nhau, tổng số bông vẫn chưa đến mốc một nghìn.
Tức là còn chưa được ba năm. Ba năm để hưởng thụ hết thảy ngọt ngào, êm ấm thì ngắn quá, ít quá.
Thật sự rất ít, nhưng cô gái có thể đòi hỏi được gì từ gã tử thần đây?
Ngoài việc lặng lẽ đếm lại từng bông hoa đã úa tàn, chỉ còn lại nhành cây xác xơ thì cô gái có thể làm được gì đây?
***
Trần phu nhân rơm rớm rơi lệ, chưa lúc nào thoát ra được khung cảnh hạnh phúc vào buổi chiều tà năm ấy. Vì thế, cảm xúc hôm ấy tựa như còn rất mới mẻ, còn rất gần gũi, hệt như chuyện vừa xảy ra ngày hôm qua. Chỉ là khi nghĩ lại, ai mà ngờ được chuyện đã qua hết gần hai mươi năm.
Chớp mắt một cái, kể từ ngày đeo chiếc nhẫn bạc lên tay cho đến nay đã gần hai mươi năm tròn.
Nhanh thật đấy!
Một đời người cũng chỉ có từng ấy thôi.
Em bé bỗng mếu máo rồi khóc oe oe khiến bà giật nảy mình. Không biết cô ở đâu ra mà bế con ngay, vỗ về bé dịu dàng nhất có thể. Trần phu nhân lén lau đi nước mắt, nói khẽ:
- Chắc mẹ để cháu nằm trên chân lâu quá!
- Không sao đâu mẹ, con nít hay khóc nhè mà.
- Con đứng sau lưng mẹ lâu chưa?
- Cũng vừa mới thôi.
Cô nựng con mình một lát thì bé liền nín ngay, có vẻ bé khó chịu vì cứ nằm mãi thật. Trần phu nhân từ từ đứng dậy, tay bóp nhẹ mi tâm:
- Vậy mẹ lên phòng nhé!
- Vâng, cứ để con chăm con!
Nhìn đối phương chậm rãi bước trên cầu thang dài rồi khuất bóng sau cánh cửa lớn, không hiểu tại sao cô lại cảm thấy hình bóng ấy phảng phất chút cô đơn.
Ban nãy, lúc hai vợ chồng xuống dưới nhà thì trông thấy mẹ đang nhắm mắt, an tĩnh trên ghế sofa nên không làm phiền. Ai ngờ khi cô vào lại thì thấy bà đang lặng lẽ khóc nên chẳng dám gọi. Cô không biết bà nghĩ gì nữa, càng không nghĩ đến chuyện một người đàn bà mà cô từng ghét cũng có lúc "mít ướt" như thế. Nhưng cô chẳng suy tư nhiều, bởi ai mà chẳng có lúc cảm thấy mệt mỏi, nên thôi cứ đành vậy.
Trong khi đó, Trần phu nhân lại đang đứng ở trong phòng mình, nhìn chăm chăm vào bức di ảnh ở trên tủ cao. Sau đó, bà đốt một nén hương rồi nhón chân thắp lên bàn thờ, lạy một lạy. Suốt bao năm qua, kể từ khi chồng mất đến giờ bà có thói quen như thế. Mỗi khi buồn, khi vui, khi mệt, khi nản bà luôn thắp lên bàn thờ chồng một nén hương duy nhất. Có lẽ bà muốn chồng ở trên trời có thể cảm nhận được những gì mà mình đang cảm nhận ở nơi trần gian này, nhưng lại sợ đối phương cảm nhận trần trụi mọi đớn đau và phiền muộn quá, sẽ không được thảnh thơi dù ở thiên đàng. Muốn chia sẻ cũng không chia sẻ được, cái này gọi là vợ chồng sao?
"Thôi mày bỏ thằng chồng bệnh tật đó đi, đi mà tìm cuộc đời mới!"
"Đúng đó, mày còn trẻ chán, hà cớ gì phải buộc mình bên thằng chồng sắp chết chứ!"
"Thời này thiếu gì thằng chịu nuôi con người khác, miễn mày với người ta yêu thương nhau thật lòng là được rồi"
"Chẳng phải hồi xưa có cái thằng nào đó nhà giàu mà thích mày lắm sao? Sao ban đầu không theo người ta đi, đi theo thằng này bươn chải hết cả thanh xuân rồi bây giờ chuẩn bị bỏ mày đi mất. Quá thật!"
Bà mơ hồ nhớ lại những lời của bạn bè mình năm ấy, mỗi một lời tựa như con dao cứa sâu vào tim, cảm giác lúc này cũng hệt như khoảnh khắc xa xôi kia vậy. Bà từng tự hỏi rất nhiều lần rồi, tự hỏi rằng nếu năm ấy bà thật sự nhân lúc chồng chưa mất mà kí đơn li hôn thì cuộc sống sau này sẽ thế nào. Nếu khi xưa bà thật sự chịu nghe lời khuyên nhủ của người đàn ông mình yêu nhất trần đời mà quyết định chấm dứt cuộc hôn nhân ngắn ngủi thì chẳng biết tương lai sẽ ra sao. Liệu bà có tìm được hạnh phúc mới, mái nhà mới ấm áp hơn không? Liệu sẽ có một kẻ nào đó chịu dang rộng vòng tay rồi ôm lấy bà hay không? Liệu bà sẽ mở lòng để yêu đối phương hay không? Và liệu Tiểu Thần khi biết người mình gọi là cha suốt bao năm lại không phải là cha ruột của mình thì có buồn hay không? Vô vàn câu hỏi nhưng bà chẳng có nổi một đáp án thỏa đáng, chẳng có.
Nhưng bà nghĩ mình sẽ không thể yêu thêm một ai ngoài cố nhân nữa.
Bà đã hứa là sẽ bên cạnh cố nhân cho đến hết đời. Mà bà chưa chết cơ mà, tức bà vẫn là người của cố nhân.
Sợi dây tơ hồng vẫn chưa đứt đoạn, chẳng qua là đang phải kết nối giữa hai cõi âm dương nên mỏng manh mà thôi.
Qua kiếp sau, nhất định đấy, nhất định qua kiếp sau hai người sẽ sống lâu trăm tuổi, cùng nhau vui vầy, cùng nhau hạnh phúc.
Nghĩ tới thôi mà bà đã cảm thấy vui vẻ rồi.
Từ từ ôm trọn giấc mơ đẹp vào trong cơn mộng mị, Trần phu nhân chầm chậm khép lại đôi mắt nhuốm màu u sầu, chẳng rõ là đang nghĩ về chàng hay nghĩ về kiếp sau có chàng.
Chẳng rõ...
***
Thời gian - không một khái niệm nào nằm trong bất kì một cuốn sách nào có thể định nghĩa chính xác hoàn toàn về nó. Thời gian sẽ mãi trôi đi như thế, trôi đến vô cùng vô tận, cho dù cả vũ trụ này có sụp đổ thì thời gian vẫn luôn tồn tại, vẫn luôn thấm thoắt thoi đưa. Vậy nên, con người thường trách cuộc đời này ngắn, thời gian trôi nhanh, vậy mà thay vì không ngừng cố gắng, họ lại ở một chỗ để ước rằng mình có thêm vài phút để kịp chạy đến nơi làm việc. Họ còn ước ao những điều hết sức buồn cười như thời gian hãy dừng lại, hãy ngưng chảy, hãy đọng lại như giọt nước mưa trong ao tù. Sau cùng, họ đã để hết thảy thời gian quý báu vụt mất khỏi tầm tay một cách hết sức vô nghĩa, hết sức phi lý. Nhưng cũng có những kẻ biết chạy đua với kẻ vô tình này, không ngừng tăng tốc, không ngừng vươn lên. Trong suốt bốn tháng trời, Trần Trực Thần luôn lao đầu vào học tập, kết quả đạt được là đứng vị trí thứ mười hai trong lớp. Giáo viên rất hài lòng về cậu, nhưng có lẽ người sửng sốt nhất chính là Trần phu nhân. Lúc đến dự cuộc họp phụ huynh và nghe thông báo rằng con mình đứng vị trí thứ mười hai, bà sốc tới nỗi miệng không khép lại được. Lúc về nhà, bà liền lao tới ôm cậu, mắt rưng rưng những giọt lệ hạnh phúc. Sau đó khoảng một tuần thì nhà trường bắt đầu cho học sinh chuẩn bị bước vào năm học cuối cùng chọn ban, cậu đi ban xã hội bởi biết sức mình nằm ở đâu. Dù không giỏi giang như những gì bà từng mong ước, thế nhưng bà vẫn rất tự hào về con mình. Khi "trò chuyện" với chồng, bà cũng không cần phải phàn nàn, lải nhải mãi về đứa con phá phách này nữa.
Em bé dần lớn lên, bụ bẫm và đáng yêu hết sức. Cho tới lúc này thì cậu mới không bảo em bé giống khỉ nữa, bởi bây giờ bé rất giống, vô cùng giống một người dù bé là con gái. Thay vì giống ba, giống mẹ, giống bà nội thì bé lại giống với người ông quá cố của mình, giống đến muôn phần. Đôi lúc, Trần phu nhân còn bảo bé là do chồng đầu thai, luân hồi chuyển kiếp. Thế nhưng, cả hai vợ chồng biết rằng mẹ chỉ là đang tự an ủi mình mà thôi.
Hồi tiểu thiên thần được một tháng thì gia đình có làm một buổi tiệc nho nhỏ để chào đón thành viên mới. Bé được đặt tên là Trần Chi Yên, ở nhà sẽ gọi bé là Tiểu Yên. Riêng anh chàng sắp sửa mười tám tuổi kia lại gọi con mình bằng cái tên Thân, có bị mắng thế nào vẫn gọi bé như thế. Mẹ chồng nàng dâu hết cách, đành mặc kệ cậu mà thôi.
- Vu...vu...
Bé nhoài người về phía vú Hà, cái miệng nhỏ chu lên hết sức dễ thương. Vú Hà với con bé vô cùng hợp nhau, mỗi khi bé khóc chỉ cần đưa cho vú là xong xuôi hết. Vậy nên, người đầu tiên mà bé bi bô gọi cũng là vú. Lúc nghe con gọi người khác chứ không phải gọi mình, Trực Thần hết sức uất ức, dỗi con cả một ngày không thèm bế. Vậy mà lúc nghe tiếng con khóc liền nháo nhào cả lên. Trong suốt quãng thời gian này, Chi Niên cũng đã chuẩn bị tinh thần để về gặp ba mẹ mình. Cho đến lúc em bé được bảy tháng, cũng là lúc Trực Thần bước vào kì nghỉ hè thì cả gia đình họ Trần quyết định sẽ về lại thành phố - nơi mà cô được sinh ra.
Cả nhà xuất phát từ sáng sớm, đi máy bay và tốn khoảng một giờ đồng hồ thì tới nơi. Thật may trên máy bay Tiểu Yên rất ngoan, dù không ngủ vẫn không hề khóc. Bé được mọi người xung quanh khen và trêu rất nhiều. Khi biết ai là ba mẹ ruột của bé, bọn họ khá kinh ngạc nhưng cũng chẳng để tâm nhiều. Chuyện này làm cho cả hai có thêm động lực để đối diện với ánh mắt của người khác, không còn quá lo lắng nữa.
Xuống máy bay, cả nhà gọi taxi đi thêm nửa tiếng đường xe thì tới nơi. Cô không nhìn ra được phố xá nơi này sau biết bao nhiêu năm rời xa nữa. Thật may, căn nhà ấy vẫn ở bên hồ nước lớn, bên cạnh có mấy nhành liễu rũ xuống mặt hồ, khung cảnh trông rất nên thơ. Chi Niên bế con trên tay, thều thào khe khẽ:
- Đây chính là nhà ông bà ngoại của con!
#Thực
Hình Như Em Thích Chị Rồi - Có Thể Yêu Em
64
- Đây chính là nhà ông bà ngoại của con!
Chi Niên dừng lại trong giây lát, bàn tay siết chặt con mình hơn một chút, trong một khoảnh khắc nào đó đột nhiên muốn òa khóc nức nở mà nói rằng:
- Đây cũng chính là nhà của mẹ!
Đây chính là nơi mà mẹ được sinh ra, được nuôi nấng, được lớn lên trong vô vàn tình yêu thương của đấng sinh thành. Đây cũng chính là nơi mà mẹ có thể thoải mái mỉm cười, thoải mái quậy phá, thoải mái hò hét mà không cần lo đến chuyện bị ai nhòm ngó cả. Nơi mẹ được sống thật với bản thân nhất chính là nơi này, con biết không?
Cô nghĩ đến viễn cảnh mình gặp lại ba mẹ của mình, lo sợ mình sẽ quá xúc động làm ảnh hưởng đến con nên giao bé cho Trực Thần bế. Sau đó, cô tự mình tiến đến trước cổng nhà đã bám đầy rêu phong ẩm ướt. Dưới sân, rêu cũng mọc thành từng mảng, dường như rất lâu rồi chẳng ai dọn dẹp cả. Do ở gần hồ nên nhà cô luôn như thế, rêu phát triển rất tốt. Thế nhưng cả ba và mẹ đều luôn dành thời gian cho việc vun vén bớt những mảng rêu đó, lo sợ cô mỗi khi đi ra cổng sẽ bị trượt chân mà ngã. Hồi bốn tuổi cô nghe mẹ kể là cô đã bị như vậy một lần, khóc cả buổi trời, đầu sưng to khiến cả nhà chết khiếp. Khi ấy ông bà nội còn sống, liên tục mắng ba mẹ cô không biết trông con, trông cháu. Kể từ đó hai người không dám lơ là nữa, vô cùng cẩn thận trong việc bảo vệ cô khỏi bất kì nguy hiểm nào. Thật may là cô không sinh tính công chúa, vẫn biết nghĩ cho họ, ngoại trừ việc...
Người ba mẹ bắt cưới có thể không cưới, nhưng người ba mẹ không cho cưới thì nhất định không được cưới!
- Ai đây?
Đang chìm trong dòng hồi ức xa xôi, cô giật mình nghe thấy tiếng của một người nào đó. Một nhà bốn người quay đầu nhìn người đàn bà quá tuổi tám mươi cũng đang nhìn họ bằng ánh mắt lạ lẫm. Chi Niên nhận ra người này, lắp bắp từng chữ:
- Bà...bà là bà Liêu?
- Sao mày biết tao? Con bé này là ai mà lạ thế?
Cụ gắt gỏng lên, khuôn miệng móm mém thốt ra những câu đanh đá. Cô bật cười chua chát, tay đưa lên hong khô những giọt lệ sắp trào.
- Hồi xưa bà hay cầm roi rượt tụi cháu lắm, bởi tụi cháu cứ ăn trộm xoài trong vườn bà mãi. Bây giờ bà quên mất rồi!
- Con này nói cái gì thế nhỉ? Khùng!
Cụ không nhớ ra cô là ai cả, có vẻ lớp bụi dày đặc của thời gian đã làm lu mờ đi hết thảy. Sau đó, cụ chỉ vào nhà họ Điệp, cảnh cáo:
- Nhà này có con gái mà bỏ đi rồi nên âm u lắm, như có ma ấy! Chúng mày liệu hồn vào đó phá đi!
Nói rồi cụ chậm chạp bỏ đi, trên tay còn xách theo một giỏ rau xanh mơn mởn. Thái độ này khiến Trực Thần có chút sợ hãi và tức giận, khẽ thều thào với Chi Niên:
- Sao nói câu nào là mắng người câu ấy thế nhỉ?
- Bà Liêu nổi tiếng là người hung dữ nhất chỗ này. Bà không có chồng nhưng lại có con. Em biết đấy, hồi xưa có con hoang là điều gì đó bị cấm kị tuyệt đối. Bà bị xa lánh, hất hủi nên tính tình dần trở nên cọc cằn. Sau này, khi đứa con của bà ấy lớn lên thì không chịu được cảnh nghèo khổ nữa, bỏ mẹ đi mất. Kể từ đó tới giờ, bà Liêu sống một mình, suốt ngày đi chửi đổng cho vơi cảnh cô đơn.
Trực Thần lặng người đi, có vẻ đã bị câu chuyện của cô làm cho cảm động. Cô đưa mắt nhìn mẹ chồng, trông thấy mẹ đang nhìn chăm chăm vào nơi nào đó. Cô dõi theo ánh mắt kia, phát hiện ra một chuyện. Chi Niên sững sờ trong giây lát, khóe môi không ngừng run rẩy, mãi không thốt nên được một chữ tưởng chừng như rất đơn giản nhưng lại không hề giản đơn. Trần phu nhân biết mình nhận không lầm người nên khẽ cúi đầu, chào một tiếng:
- Anh thông gia!
Người đàn ông tuổi trung niên đứng sau cánh cổng lớn, không phản ứng lại được lời chào kia. Bởi vào lúc này đây, ông còn đang mãi dán mắt vào đứa con gái thân yêu mà mình mong mỏi suốt bao năm. Cả đời này ông không ngờ đến chuyện con gái mình bỏ nhà đi, càng không ngờ đến chuyện mình có thể gặp lại con sau bao năm xa cách. Điệp lão gia cứng nhắc nhấc từng bước chân một, muốn tiến đến cổng nhà thật nhanh để mở ra, để lao ra ôm lấy con nhưng không sao làm được. Chi Niên cũng như thế, muốn lao vào trong sân nhà nhỏ, nhào vào lòng ba mà òa khóc nhưng chỉ biết bất lực rưng rưng một chỗ. Trần phu nhân biết ý, nhắc khéo con mình đến xem thử cửa có khóa không, không thì mở ra. Trực Thần đưa con cho mẹ mình bế rồi nhanh chóng làm theo lời mẹ, kết quả cửa không mở. Cậu đẩy cánh cổng cao ra, dường như là đang mở ra cánh cửa ngăn cách hai thế giới của hai cha con. Giờ đây, không có bất cứ vật gì, thứ gì có thể ngăn cản hai người đoàn tụ nữa.
Bờ vai nhỏ run lên bần bật, Chi Niên nghẹn ngào khóc nức nở, gọi một tiếng:
- Ba!
Cô không biết, vĩnh viễn không biết rằng vào giây phút ấy, vào khoảnh khắc mà cô gọi một tiếng ba, người đàn ông đang đối diện cô đây có biết bao hạnh phúc, có biết bao nhiêu vui vầy. Cuối cùng, bức thành trì yếu ớt cũng hoàn toàn sụp đổ, không níu giữ bước chân hai người nữa. Cô bước nhanh hơn về phía ba, ông yếu ớt đi về phía con, dùng hết sức lực để tìm đến nhau. Chỉ cần cố gắng hơn một chút, dù sớm hay muộn vẫn đến cạnh nhau thôi.
Ông dang rộng vòng tay đón lấy con gái, để con lao vào lòng mình mà khóc nức nở. Ông ôm con thật chặt, dường như đang hận không thể hòa con với mình làm một. Trên khuôn mặt đầy vết nhăn nheo mà thời gian nhẫn tâm để lại là những giọt lệ nóng hổi. Đời ông từng khóc thảm thiết, xúc động khôn cùng ba lần. Lần đầu tiên là lần mà ba mẹ đều bỏ ông đi cùng một lúc, lần thứ hai là lúc mà con gái tìm về mình sau bao nhiêu năm rời xa, lần thứ ba là...là...
- Ba ơi! Con xin lỗi! Con gái bất hiếu! Con gái ngu dốt!
Cô gào lên thảm thiết, đã rất lâu rồi chưa từng được thoải mái gào thét lên như thế này. Bao nhiêu uất ức, đớn đau suốt bấy lâu nay, kể từ lúc cô còn đang là một cô gái cho đến lúc đã trở thành một người đàn bà cứ thế mà ùa về hết thảy. Được dựa vào lòng ba mà khóc cô an tâm lắm, dù ông không làm gì cả, không nói những lời an ủi cô vẫn cảm thấy mình đang được an ủi. Điệp lão gia xoa xoa đầu con gái, liên tục hôn lên mái tóc rũ rượi của con, giọng khàn khàn:
- Con gái yêu! Con gái yêu!
Cảnh đoàn tụ đẫm lệ này làm hai người đứng bên ngoài cũng không kìm được nước mắt. Em bé thấy ai nấy đều khóc, nhất là mẹ mình gào lên hung tợn như thế liền cảm thấy sợ, khóc theo. Tiếng khóc non nớt này làm Điệp lão gia chú ý đến, khoảnh khắc đoàn tụ cũng tạm ngưng đọng lại. Trần phu nhân vỗ về cháu nội nhưng không thành, có vẻ bé không những sợ mà còn thấy đói. Dù gì đi đường xa cũng thấm mệt, bé chịu sao nổi. Cô vội chạy đến bên con, ôm lấy bé, không nói không rằng mà bế con vào trong nhà. Điệp lão gia lúc này mới phát hiện ra sự xuất hiện của hai nhân vật xa lạ, tiến đến hỏi han:
- Thật xin lỗi, tại ban nãy tôi...nhưng hai người là...
- Chào anh, tôi là mẹ chồng của Chi Niên, đồng thời là thông gia của anh!
- Thông gia sao? Vậy đây...
Ông đưa mắt nhìn về phía Trực Thần khiến cậu giật nảy mình, lắp bắp:
- Thưa...thưa ba...con là...là...
Chỉ cần mỗi một chữ ba mà cậu gọi thôi là ông đã hiểu ra vấn đề. Ông trợn tròn mắt nhìn chàng trai rất trẻ này, không thể tin được mọi chuyện đang diễn ra. Con gái ông sắp gần ba mươi rồi, vậy mà lại làm vợ của một thằng trên dưới hai mươi sao?
- Có chuyện gì vào nhà rồi nói!
Dù rất bất ngờ nhưng ông vẫn là người quy củ, lên tiếng mời hai người vào nhà. Đợi "khách" vào trong, ông khép hờ cánh cổng phủ đầy rêu phong lại, trả lại vẻ tịch mịch vốn có suốt bao năm của một góc trước sân.
Khi vào trong, ông thấy con gái đang cho đứa trẻ nhỏ xíu bú liền đến gần, ngồi xuống ngay bên cạnh. Cả hai nhìn nhau bằng ánh mắt đầy thân thương, nụ cười hiền từ khe khẽ sưởi ấm nhau như thế. Sau đó ông chú ý đến cô bé trong lòng con gái, thều thào:
- Cháu ngoại của ba sao?
- Vâng! Cháu ngoại ba tên Trần Chi Yên!
- Trần Chi Yên...Chi Yên...
Ông lặp lại cái tên này ba bốn lần, không rõ lí do là gì. Bé đang úp mặt vào bầu sữa ngọt lành, đôi mắt ráo hoảnh ngó nghiêng xung quanh, vừa hay bắt gặp người cũng đang nhìn mình. Đột nhiên bé mỉm cười, không chịu bú nữa, hai tay nhỏ vươn về phía ông. Điệp lão gia run run bế lấy cháu, mắt lại rưng rưng lệ nhòa:
- Có lẽ nó biết ba là ông ngoại nó!
Trong khi hai ông cháu đang đùa giỡn, cô ngó nghiêng xung quanh một lượt, có vẻ như đang tìm kiếm ai đó. Sau đó, cô chậm rãi đứng dậy, đi khắp căn nhà một lượt những vẫn chẳng thấy ai. Nghĩ người đó đã có việc đi khỏi nhà mà chưa về, cô tìm đến phòng thờ, muốn thắp cho ông bà nội một nén nhang. Nào ngờ, khi nhìn lên bàn thờ, bên cạnh di ảnh ông bà, cô còn trông thấy cả di ảnh của...
- Mẹ!!!
Cô bàng hoàng hét lên, chân đứng không vững nữa, từ từ quỵ xuống. Tiếng hét làm ai nấy kinh hãi, vội vàng chạy đến nơi có tiếng hét, riêng Điệp lão gia lại không có phản ứng gì nhiều, ngoài việc tiếp tục cười với cháu ngoại. Thế nhưng nụ cười này có bao nhiêu chua chát, chỉ có ông mới biết mà thôi.
- Ba, làm sao mẹ con lại...làm sao...
Cô chạy gấp xuống phòng khách, vừa đưa tay chỉ về phòng thờ vừa đập vào ngực mình vì thở không nổi. Điệp lão gia ngẩng đầu nhìn con, giọng thấp lại:
- Vì con bỏ nhà ra đi, bà ấy đã chịu không nổi nên...
- Nên làm sao hả ba?
- Nên mẹ con đã uống thuốc tự sát!
Nghe đến đây, Chi Niên không chịu đựng được nữa mà ngã quỵ xuống sàn, tạm thời ngất đi. Trực Thần hoảng hốt bế cô lên, Trần phu nhân muốn điện thoại cho xe cấp cứu thì bị ông cản lại:
- Ở đây không có xe cấp cứu đâu, nếu có cũng phải rất lâu mới tới. Cứ bế con bé lên phòng, chăm sóc một hồi là tỉnh thôi.
Bàn tay gầy guộc của người đàn ông tội nghiệp khẽ siết lại khiến em bé đau, kêu lên một tiếng. Ông giật mình, không dám bế cháu nữa, đem trả lại cho bà nội. Ai cũng lo lắng cho sức khỏe của Chi Niên. Trong thoáng chốc, cả phòng khách âm u chỉ còn lại mỗi kẻ vốn dĩ luôn cô độc. Ông cúi thấp đầu, tay vò vò tóc một cách bấn loạn, thế nhưng nước mắt đã chẳng còn để trào ra nữa.
Đời ông từng có ba lần khóc đến chết đi sống lại. Lần thứ nhất là khi ba mẹ đều bỏ ông đi cùng một lúc. Lần thứ hai là khi đứa con gái bỏ nhà ra đi, biến mất khỏi căn nhà nhỏ tìm về nơi này. Lần thứ ba chính là lúc người đàn bà mình đầu ấp tay gối suốt bao năm được phát hiện là đã chết trong phòng ngủ, trên tay còn một lọ thuốc an thần loại mạnh. Ba lần này, cả đời ông vĩnh viễn không quên, không thể quên.
Tầm nửa tiếng sau thì từ phòng ngủ lại truyền ra tiếng khóc thảm thiết. Ông chậm rãi men theo bước tường sờn cũ, xuất hiện trong tầm nhìn của con. Cô không còn sức để lao tới chỗ ba nữa, chỉ có thể nằm một chỗ rồi nhìn ba đến gần mình. Chi Niên yếu ớt đưa tay hướng về phía ba, chờ ba nắm lấy bàn tay ấy. Trần phu nhân nhường chỗ cho thông gia, để ông ngồi xuống ghế, úp mặt vào bàn tay gầy gò của con. Hai cha con dường như đang ở một thế giới hoàn toàn khác, tăm tối và u uất tới nỗi cho dù ánh nắng có ở ngay ngoài kia cũng không rọi sáng được không gian này. Chi Niên nghẹn ngào khóc nấc lên, khó khăn thốt lên từng chữ một:
- Là con...do con...là lỗi của con...
- Mọi chuyện đã qua rồi!
- Nhưng ba...ba ơi! Con gái...con gái bất hiếu...hại mẹ chết rồi! Con không nên cãi lời ba...ba mẹ, con không nên chống đối hai người. Mẹ con...mẹ của con...
Cô mếu máo khóc hệt như đứa trẻ, giọng càng lúc càng yếu ớt. Trần phu nhân liên tục vỗ về Chi Yên vì sợ con bé sẽ sợ hãi mà khóc theo. Trực Thần nãy giờ cũng không ngừng rơi lệ, không ngờ gia đình nhà vợ lại có biết bao bi thương như thế. Điệp lão gia nắm chặt tay con, lắc đầu:
- Đừng khóc nữa con ơi, đã quá đủ rồi!
- Mẹ của con...mẹ của con...
- Bấy nhiêu đau đớn chỉ cần đến đây thôi!
- Mẹ con...
- Bà ấy không muốn nhìn thấy con khóc đâu, bà ấy sẽ quay về trách mắng ba vì tội làm đau con gái mất!
Chi Niên muốn ngồi dậy nhưng không tự mình ngồi được, phải nhờ đến sự giúp đỡ của Trực Thần. Sau khi được nâng lên, cô dang vòng tay ôm lấy ba, áp mặt vào bờ vai vững chãi của ba, nấc nghẹn:
- Là lỗi của con! Mọi chuyện đều là lỗi của con!
Điệp lão gia cũng tì vào vai con, đôi mắt u sầu nhắm nghiền lại, một giọt lệ trong suốt cứ thế chảy dài trên khuôn mặt già nua:
- Không sao cả, ba vẫn ở đây, bên con, yêu con như thuở ban đầu! Con gái của ba, ba yêu con, rất yêu, rất rất yêu!
#Thực
Hình Như Em Thích Chị Rồi - Có Thể Yêu Em
65
- Con gái xin được thắp cho mẹ một nén nhang! Là con gái bất hiếu, hại mẹ một đời dang dở!
Chi Niên dập đầu ba lần, sau đó từ từ đứng dậy, run run thắp ba cây nhang đỏ rực vào lư hương. Cả gian phòng ngập mùi nhang khói, Chi Yên cứ đòi vào chỗ mẹ đang đứng nhưng bị bà nội giữ chặt, không cho vào. Điều này làm bé khó chịu, liên tục đưa bàn tay nhỏ đấm đấm vào người bà nội. Trực Thần véo nhẹ má con, bỗng dưng ước rằng vợ mình có thể trở nên ngây thơ, vô âu vô lo như Chi Yên như thế. Vậy thì cô không cần phải quá đau buồn, khổ sở trước mọi giày vò của thế gian rồi.
Thẫn thờ nhìn di ảnh của mẹ một lúc, Chi Niên gạt nước mắt, chậm rãi rời khỏi phòng thờ. Điệp lão gia đang ngồi ở phòng khách, giương đôi mắt bơ phờ nhìn con gái, lòng đau như cắt. Dù vợ đã ra đi nhiều năm, nhưng mỗi khi nhắc đến, ông vẫn đau đến độ không thở được. Lúc đến trước mặt ba, cô bỗng giật nảy mình, quay đầu về phía sau tìm kiếm bóng dáng ai đó. Khi thấy con đang nghịch ngợm trong lòng mẹ chồng, cô liền thở phào nhẹ nhõm, không hiểu vì sao lại thấy an tâm hẳn.
Có lẽ khi mất đi một điều gì đó quan trọng, bản thân mới cảm thấy trân trọng mọi thứ xung quanh hơn.
Trần phu nhân dường như nhận ra ánh mắt đầy ý tứ ấy nên giao Chi Yên lại cho con dâu. Chi Yên nhoài người bá lấy cổ mẹ, cái môi nhỏ chu lên:
- Ma!
Cô bật cười nhẹ, đặt lên trán con một nụ hôn đầy dấu yêu.
Cô sẽ đợi đến lúc con nói được đầy đủ hai chữ mama.
Cô sẽ luôn đồng hành với con, nhất định không để con gái đi vào vết xe đổ của mình.
Mọi mệt mỏi lẫn u sầu chỉ cần mình cô chịu là được.
Chi Niên bỗng đưa tay rờ vào mặt mẹ, cẩn thận hôn chụt lên má mẹ một cái. Cô vui lắm, khóe mắt cong lên, nở nụ cười đầy ngọt ngào:
- Tiểu Yên còn biết trả lại cho mẹ sao?
Trông thấy cô vui vẻ hơn một chút, những người bên cạnh dần cảm thấy yên tâm. Nếu cô cứ mãi cau có, đắm mình trong biển sâu tuyệt vọng thì những người bên cạnh cũng vậy thôi. Thật may là có đứa bé ấy vơi bớt đi phần nào bi thương.
Điện thoại trong túi reo lên khe khẽ, báo đến giờ cho bé đi ngủ. Chi Niên xin phép được bế lên phòng của mình. Nói là phòng mình nhưng cô không biết căn phòng nhỏ ấy có bị dọn dẹp chưa nữa. Đôi khi nó trở thành một nhà kho rồi cũng nên.
Thế nhưng, khi đẩy cửa bước vào, cô vô cùng bất ngờ khi căn phòng vô cùng sạch sẽ. Mọi thứ đều ở yên vị trí cũ, cả tấm drap giường và bao gối vẫn là màu xanh nhạt mà cô yêu thích. Hết thảy đều là do ba cô vun vén, giặt giũ, sửa soạn sao?
Bất giác, khóe môi cô cong lên, thấm đẫm ý vị ngọt ngào lẫn chua chát.
Ngọt ngào bởi ba vẫn là người ba thương yêu cô nhất trên đời.
Chua chát vì cô đã nhẫn tâm chối từ tình yêu thương ấy trong một quãng thời gian dài.
Để rồi nhận lại được gì ngoài chìm nổi, lênh đênh đây?
Nếu năm ấy cô chịu nghe lời ba mẹ mà chia tay Cố Hoài thì liệu sau này, cô sẽ gặp được một người cô yêu nhiều như Trực Thần?
Người đàn ông đó cũng sẽ yêu cô nhiều như Trực Thần?
Cô không biết, cũng vĩnh viễn không cách nào biết được. Cô chỉ biết được rằng mình đã tìm được một nửa trong cuộc đời, an ổn cập bến.
Ôm giấc mộng êm ấm vào trong cơn mộng mị, ước mơ từ nay về sau sẽ chỉ luôn có hạnh phúc và bình an.
Thật hi vọng...
Trong khi đó, Trực Thần, Trần phu nhân và Điệp lão gia đang trò chuyện với nhau ở phòng khách. Có vẻ ông vẫn chưa thể tin con rể của mình còn trẻ như thế, cho nên phải gặng hỏi cho ra đầu đuôi câu chuyện tình này. Trực Thần lễ phép vâng dạ, thuật lại từng chi tiết để ba vợ hiểu cặn kẽ nhất. Ông gật đầu liên tục, lâu lâu lại bày ra vẻ mặt đăm chiêu nghĩ ngợi, thế nhưng chẳng có chút nào gọi là khó chịu bày ra trên nét mặt. Trần phu nhân đối với ông cũng muôn phần kính trọng. Dù sao thì đây cũng xem như là một người anh lớn tuổi hơn bà nhiều, mà cho dù có thua tuổi bà vẫn sẽ tôn trọng như thế.
- Vậy là hai đứa lỡ có con với nhau, về sau thì sinh ra tình cảm, quyết định đến với nhau luôn sao?
- Dạ vâng!
Điệp lão gia cầm lấy tách trà nhỏ, một hơi cạn sạch thứ trà đặc quánh. Dư âm còn lại là mùi vị chát đắng chứ không phải là chút the ngọt ở đầu lưỡi. Bởi ông làm gì có tiền mua trà đắt tiền?
Cái gọi là tuổi trẻ và sức lao động đã lũ lượt rời bỏ ông đi từ lâu.
Suốt mấy năm qua, tiền ông ăn uống, sinh hoạt đều là được thành phố cấp cho. Nói dễ nghe, ông là hưởng được tiền lương hưu; nói khó nghe, ông là nhận được tiền trợ cấp người già neo đơn. Cho đến lúc con gái về, ông không cần phải...
À không, nó rồi cũng phải về nhà chồng!
Ông lại bơ vơ như trước kia ư?
- Tôi mạo muội gọi anh là anh thông gia, xuống đây xin phép được thăm hỏi con gái của anh! Tại đường xá xa xôi, thời gian gấp gáp nên gia đình tôi chưa có chuẩn bị kịp gì cả, mong anh bỏ qua!
- Hai đứa cũng đã có con với nhau rồi, tôi làm sao có thể nói không là không được. Nhưng cháu đây còn chưa đủ mười tám, học hành hình như còn chưa xong, làm sao nuôi được cháu ngoại tôi?
- Không dám khoe mẽ với anh, thật ra gia đình tôi dư dả đôi chút, có thể lo cho được hai mẹ con đàng hoàng. Tôi chỉ mong anh chấp nhận được con trai tôi, xem nó là con rể, yêu thương như con cái trong nhà!
Nghe đối phương nói đến đây, Điệp lão gia chuyển hướng nhìn về phía Trực Thần. Cậu có hơi giật mình, cảm thấy lo lắng nhưng vẫn cố gắng ngồi im, đối diện với ba vợ. Ông sống quá nửa đời người rồi, làm sao không nhìn ra được. Chỉ là ông không muốn chấp nhất, soi mói nữa.
Nếu là trước kia, lúc con gái còn đang non dại, ông còn đang có đủ sức khỏe, ông nhất định sẽ không dễ dàng với cậu đến thế.
Nhưng...
Sau cùng, khi đã sắp đến được ngưỡng cửa sinh tử, con người cũng chẳng nề hà đến tốt hay xấu nữa, chỉ có thể mong lấy bình yên.
Đẹp hay xấu, căn bản chỉ là vẻ bề ngoài.
Cái cốt lõi nằm trong tận thân tâm.
- Con tính học xong thì sẽ làm gì?
Ông hỏi một câu đơn giản nhưng lại đánh ngay vào tim đen của cậu. Trực Thần tạm thời chưa biết nên trả lời thế nào cho thỏa đáng. Bởi cậu sợ mình sẽ nói gì đó làm ba vợ phật lòng. Cậu còn nghĩ đến viễn cảnh bị ba vợ đuổi đi, không cho bên cạnh cô nữa. Chắc lúc đó cậu khóc đến ngất mất.
- Thưa...thưa ba, có lẽ con sẽ...sẽ tiếp quản công ty của mẹ!
- Nhà chị làm kinh doanh sao?
- Không dấu gì anh, nhà tôi đang kinh doanh thực phẩm, là tập đoàn Trần thị!
- Trần thị? Nghe cứ quen quen!
- Tập đoàn tên Trần thị nhưng trên sản phẩm lại để tên là X.
Nghe đến đây, ông bỗng ngẩn người ra, dường như vô cùng bất ngờ bởi câu nói vừa rồi. Một lát sau, ông bỗng bật cười khe khẽ:
- Trong tủ lạnh nhà tôi còn một gói thức ăn của nhà chị làm ra!
Trần phu nhân mỉm cười, tiếp tục lắng nghe thông gia nói:
- Con gái được gả vào nhà giàu có tôi cũng yên tâm hẳn! Sau này không cần lo nó cơ cực, cháu tôi không có sữa uống nữa.
- Anh...
- Tôi gửi gắm con gái lại cho chị, cháu tôi lại cho chị! Thân là ba ruột, thân là ông ngoại nhưng tôi chẳng lo gì được cho chúng cả, xấu hổ quá!
Ông đưa tay lên bóp nhẹ mi tâm, không dám đối diện với Trần phu nhân nữa. Trần phu nhân vội vàng lên tiếng:
- Không có chuyện đó đâu! Nếu không có anh, Chi Niên đã không thể có một cuôcn sống trọn vẹn!
- Ý chị là gì?
- Thật ra trong quãng thời gian ở nhà, Chi Niên liên tục nhớ về anh, ăn không ngon ngủ không yên, chỉ mong đợi đến ngày con gaia đủ lớn để về gặp anh. Hơn nữa, Tiểu Yên khi gặp anh chẳng phải rất vui sao?
Trần phu nhân đột nhiên hạ thấp giọng, thều thào:
- Tại vì con bé không có một người ông nào ngoài ông ngoại cả!
- Sao cơ?
- Chồng tôi mất từ rất sớm rồi!
- Xin được chia buồn với chị!
- Tôi cảm ơn!
Trực Thần im lặng, đắm mình vào bầu không gian trầm tư. Khi nhắc đến người cha quá cố của mình, tim cậu có nhói lên đôi chút.
Khi ấy cậu còn quá nhỏ nên nỗi đau mấc mác cha không để lại quá nhiều dấu ấn.
Chỉ biết là khi trông thấy bạn bè có ba đi họp phụ huynh cho thì cậu có hơi ganh tị.
Chỉ biết là khi trông thấy kẻ khác có ba dẫn đi công viên thì cậu có hơi chán ghét.
Kể cả khi trông thấy người ta bị ba mắng chửi, đánh đòn, cậu cũng ghét lắm, tự hỏi tại sao mình lại không được ba đánh, ba mắng như thế.
Vì cậu làm gì còn ba đâu?
Cậu lắc nhẹ đầu, cố xua đi màn sương mỏng trong mắt. Trước mặt ba vợ không được khóc, không được khóc!
Cậu ngẩng cao đầu nhìn hai người lớn, có vẻ họ cũng đang bận chìm trong suy tư. Một kẻ mất chồng, một kẻ mất vợ, quả là mọi sự gặp gỡ trên đời đều có chút gì gọi là tương đồng.
Không phải ngẫu nhiên mà gặp gỡ.
Cũng không phải ngẫu nhiên mà ở bên nhau.
Đánh đổi biết bao nước mắt, hạnh phúc, đớn đau để được đồng hành với nhau lâu hơn, được làm những chuyện quan trọng với nhau, đó chỉ được gọi là ngẫu nhiên thì thật không đáng.
Tại sao không phải là một người nào đó giữa biển người mênh mông mà nhất định phải là người mà cả đời chưa bao giờ biết đến?
- Hứa với ba, hứa với ba là sau này sẽ luôn yêu thương con gái ba được không?
Đột nhiên Điệp lão gia lên tiếng, thay đổi cách xưng hô làm cậu sững sờ trong giây lát. Cậu vô cùng bất ngờ bởi ông đã xem mình là ba vợ của cậu, không những thế còn tin tưởng trao con gái mình cho cậu nữa.
- Con không hứa nhưng con sẽ làm! Con nhất định bảo vệ được vợ và con của con!
- Vậy thì ba yên tâm rồi, không cần phải phiền lòng gì nữa!
Một đời của ông già này có thể kết thúc rồi, bất cứ lúc nào.
- Chị thông gia, không biết chị có thể để con gái và cháu ngoại ở lại đây vài ngày có được không? Tôi thật sự rất muốn ở bên cạnh họ!
Trần phu nhân gật nhẹ đầu, mỉm cười:
- Vợ chồng tụi nhỏ hãy ở lại đây đến hết hè, cho tới lúc Trực Thần đi học lại rồi hẵng tính tiếp. Còn tôi còn bận công việc nên xin phép về trước!
- Chị nói thật sao?
- Vâng, anh cứ vui vày với tụi nhỏ, tôi không thể ích kỉ một mình được!
Đã từ rất lâu rồi, Điệp lão gia mới cảm thấy mình vui vẻ đến mức này. Cái cảm giác được đoàn tụ quả thật không một lời nào có thể kể hết.
- Cảm ơn chị! Cảm ơn chị rất nhiều!
- Ơn nghĩa gì chứ, chuyện đương nhiên thôi! Tôi còn mong anh sẽ dọn lên ở cùng với chúng tôi, như vậy chúng ta đều được thỏa mãn rồi.
- Như vậy thì làm phiền chị quá!
- Không phiền đâu ba vợ, ba lên ở với chúng con đi mà!
Đột nhiên Trực Thần xen vào, mắt lấp la lấp lánh:
- Con sợ hết kì nghỉ hè chị Niên sẽ không chịu về cùng con, ở lại đây với ba. Như vậy con sẽ rất nhớ chị, mà nhớ chị thì con học không được đâu!
- Cái thằng này!
- Mẹ để con nói! Ba à, ba theo tụi con sang thành phố khác sống nhé! Nếu ba theo thì tốt, còn nếu ba không theo thì con bắt cóc ba đó, ba nghe lời con đi!
#Thực
Hình Như Em Thích Chị Rồi - Có Thể Yêu Em
66
- Ba à, ba theo tụi con sang thành phố khác sống nhé! Nếu ba theo thì tốt, còn nếu ba không theo thì con bắt cóc ba đó, ba nghe lời con đi!
Vừa nói câu này xong, Trực Thần liền bị mẹ đánh cho một cái vào lưng. Trần phu nhân ngượng ngùng vô cùng, định nói lời xin lỗi với thông gia thì bỗng ông bật cười lớn, chầm chậm cất giọng khàn khàn:
- Đúng là trai mười bảy tuổi, làm gì cũng lấy sức ưu tiên!
Cậu cứ tưởng ba vợ đang khen mình nên bày đặc cười duyên, bẽn lẽn đưa tay lên gãi gãi đầu. Trần phu nhân thở dài khe khẽ, cảm thấy bản thân nên giáo huấn con một trận cho nên thân.
Thật may là anh thông gia không quá quy củ và phép tắc!
- Vậy ba dọn lên ở với vợ chồng con nhé?
- Nhưng con Niên nó quan hệ với người chưa đủ mười tám tuổi mà chẳng có mệnh hệ gì sao?
- Chuyện này con có tìm hiểu rồi. Thật ra thì nếu chị Niên ép buộc con, hay gọi là cưỡng hiếp con thì mới có chuyện, chứ con là hoàn toàn thuận theo, không sao cả!
- Có thật là hoàn toàn thuận theo không?
- Thì...đoạn mới xảy ra con hơi bỡ ngỡ tí!
Điệp lão gia được một phen cười nắc nẻ với đứa con rể này, còn Trần phu nhân thì vẫn cảm thấy rất ngại ngùng. Nhấp thêm một ngụm trà đắng, ông chép miệng một cái, gật nhẹ đầu:
- Giờ cả gia đình mình cứ ở đây một thời gian, cho đến lúc Trực Thần đi học lại thì sẽ cùng nhau rời đi sau. Tôi vẫn chưa ôn lại đủ kỉ niệm với con gái ở mảnh đất thân yêu này.
- Vâng, mọi chuyện tùy anh quyết định!
- Ừ!
Một chữ ừ chắc nịch kia khiến cậu vui đến mức nhảy cẫng lên, lao tới chỗ ông đang ngồi, ôm lấy cổ đối phương rồi hôn chụt lên má một cái. Trần phu nhân vội kéo con mình ra, cau mày:
- Trời ơi là trời! Cái thằng trời đánh này!
Điệp lão gia vẫn chưa khép được mồm, không hiểu tại sao bản thân lại thấy hài lòng về sự thân thiết này nữa.
Là vì cho dù ông có khó chịu thì cũng chẳng thể thay đổi được gì hay là vì ông thật sự cảm thấy cậu hài hước?
Chẳng biết nữa, ông không quan tâm loại chuyện phức tạp này.
Trưa hôm ấy, hai mẹ con nhà họ Trần xin phép được "tung hoành" ở nhà bếp nhà họ Điệp. Cậu thì chạy đi mua đủ thứ trên đời, làm đủ thứ vặt vãnh còn Trần phu nhân thì trổ tài nấu nướng. Thật ra lâu lắm rồi bà chưa vào bếp, không biết nấu có còn tốt như xưa. Lúc nấu, bà luôn nêm nếm theo sự mách bảo của tổ tiên, thật may khi nếm thì thức ăn vừa miệng. Cho đến lúc chuẩn bị xong hết thảy thì cậu mới đi gọi Chi Niên dậy.
Khi vào phòng, Trực Thần không dám mở đèn vì sợ sẽ làm cô đột ngột chói mắt. Cậu đến gần chiếc giường nhỏ, lặng ngắm nhìn hai mẹ con ôm lấy nhau mà say giấc nồng. Cảnh tượng này làm lòng cậu bỗng dâng lên một loại cảm giác gọi là ấm áp. Trực Thần cúi nhẹ người, hôn nhẹ vào đôi má phúng phính của con rồi đặt lên môi vợ một nụ hôn dấu yêu. Không ngờ hành động này làm cô thức giấc. Bị bắt gặp tại trận, cậu xấu hổ định đứng thẳng dậy thì cô đã nhanh hơn, giữ chặt đầu cậu, cùng cậu triền miên trong nụ hôn da diết. Mãi một lúc sau, khi hai vị phụ huynh ở dưới bếp gọi vọng vào thì cả hai mới buông nhau ra, khó khăn hít thở. Hai người dùng ánh mắt thấm đẫm phong tình nhìn đối phương một hồi, chỉ hận không thể quấn lấy nhau lâu hơn một chút. Nhưng không thể bắt hai vị phụ huynh chờ được, cô khẽ ngồi dậy, thều thào khe khẽ:
- Hư lắm!
Cậu chả biết cô đang mắng yêu mình hay mắng đứa trẻ đang ngái ngủ mà gọi mãi không chịu dậy kia nữa.
Hai vợ chồng cùng Tiểu Yên xuất hiện ở phòng bếp. Tiểu Yên vẫn còn mơ mơ màng màng, dường như ngủ chưa đủ giấc. Nhưng bé không được ngủ nữa, bởi đáng lẽ sau khi ăn cơm xong thì mới tới giờ ngủ, chẳng qua hôm nay bé đi đường xa mệt nên cô cài đồng hồ sớm hơn hai tiếng. Hi vọng chiều nay bé không đòi ngủ nữa.
- Nào nào, cháu ngoại đến đây ông bón cơm cho!
Cô giao con lại cho ba mình rồi ngồi xuống cạnh ba. Điệp lão gia để cháu ngồi trong lòng, hớn hở chuẩn bị sẵn cho cháu một chén cơm cá lọc sạch xương. Ông vừa đút từng muỗng nhỏ vào khuôn miệng chúm chím vừa cười vui vẻ:
- Hồi xưa ba còn chăm con nhiều hơn cả mẹ!
- Con từng nghe mẹ kể chuyện này.
- Thế mà con quấn mẹ chứ có quấn ba đâu, đúng lạ thật! Mà chị thông gia với con rể cứ tự nhiên dùng bữa!
Trần phu nhân gật nhẹ đầu, lúc này đang cảm thấy đói vô cùng. Bởi ban sáng bà chưa ăn gì cả, hết ngồi máy bay rồi ngồi taxi, không những đói bà còn thấy mỏi. Chắc sau khi ăn xong, bà phải mượn tạm căn phòng nào đó đánh một giấc!
Trực Thần đang tuổi lớn càng háu ăn hơn. Trong thoáng chốc cậu đã ăn hết một chén cơm đầy, khẽ xin ba vợ thêm chén cơm nữa. Ông niềm nở đưa cho cậu thêm một chén đầy, trêu chọc:
- Cháu ngoại xem ba con ăn sành chưa kìa!
Dường như bé hiểu lời của ông ngoại nên bật cười khanh khách, cơm từ trong miệng rơi ra vài hột. Cô bấm bụng nhịn cười, không biết mình có đang ngồi ăn chung với ba đứa trẻ hay không.
Bữa cơm hôm đó rất vui, rộn rã tiếng cười và tràn ngập không khí của một gia đình đúng mực. Mãi về sau này, khi nghĩ lại, cô vẫn chưa thể quên được sự rạo rực ngày hôm ấy.
Ăn xong, Trực Thần không cho cô rửa chén, tự mình dọn dẹp hết thảy rồi rửa sạch tất cả bát đũa. Điệp lão gia không cho rằng cậu đang thể hiện, chẳng cảm thấy cậu làm màu chỗ nào cả. Bởi ông chỉ cần nhìn vào tay con là biết thôi.
Chi Niên giống mẹ, nếu tiếp xúc nhiều với các loại xà phòng thì da tay sẽ rất khô. Nhưng tay cô mềm mịn như thế, ông có cố ý cũng không thể không thấy được.
Điệp lão gia khẽ gọi con vào phòng, muốn cùng con tâm sự sau bao năm xa cách. Câu đầu tiên mà ông hỏi làm cô có hơi bất ngờ:
- Thế bây giờ thằng Cố Hoài đó làm sao rồi con?
Cô im lặng trong giây lát, không phải vì cảm thấy đau khổ mà là vì cảm thấy băn khoăn.
Từ sau lần gặp ở chung cư, cô chẳng hay biết gì đến hắn nữa.
Thậm chí còn không biết hắn có còn tồn tại trên đời này hay không.
- Con cũng không rõ, nhưng bây giờ anh ta không thể làm bác sĩ được nữa.
- Sao vậy con?
- Ba nhớ Tố Giai Giai chứ? Bạn thân của con hồi đại học ấy! Anh ta cùng người đàn bà đó có quan hệ mờ ám sau lưng con, bị bại lộ nên danh tiếng bị hủy hoại hết cả. Bây giờ chắc chẳng bệnh viện nào dám nhận Cố Hoài.
Điệp lão gia cuộn tay lại thành nắm đấm, nghiến răng cót két:
- Đã bảo thằng đó không đàng hoàng mà!
- Quả nhiên thời gian có thể bẻ cong mọi thứ, kể cả tình cảm và suy nghĩ của con người.
Cô mơ hồ nhớ lại một đoạn kí ức xa xăm, khi mà Cố Hoài còn là một chàng sinh viên ngoài chạy deadline ra thì chỉ biết yêu mỗi cô. Thế nhưng, lòng cô không còn xao xuyến nữa.
Đã quên từ rất lâu, đến khi nhắc lại thì mới phát hiện ra một điều.
Em đã nghĩ về anh chứ không phải nhớ về anh.
Đó chính là sự thay đổi theo sự đổi thay của dòng chảy thời gian.
Hai cha con trò chuyện rất lâu rất lâu, cho đến tận xế chiều, lúc mặt trời đã khuất bóng sau dãy núi xa. Một đêm ấm áp cứ thế trôi qua, lặng lẽ, tịch mịch, chẳng hề gấp gáp, chẳng hề náo nhiệt.
Ngày này qua ngày khác, mỗi ngày người trong thôn ấy đều bắt gặp một cậu trai trẻ chạy đi mua thức ăn rồi nghé vào nhà ông Điệp. Vậy nên, khi nhìn thấy ông, bà con đều xúm lại hỏi thử xem cậu là ai. Ông thật thà kể chuyện con gái về, thừa nhận cậu trai trẻ ấy là con rể của mình. Ban đầu, bà con rất sốc, bình phẩm rất nhiều. Nhưng khi nghĩ đến hoàn cảnh tội nghiệp của ông Điệp, chẳng mấy ai muốn xỉa xói nữa.
Vả lại chuyện nhà người ta là chuyện thiên hạ, không phải của mình!
Từ đó, Chi Niên đã dám bế con ra ngoài dạo chơi, gặp gỡ, thăm hỏi từng người, từng nhà một. Trực Thần cũng mạnh dạn hơn, đôi lúc còn đi theo vợ đến thăm một người nào đó thân thiết của vợ, khảng khái nói mình là chồng cô. Cuộc sống cứ thế đằm thắm và yên bình.
Hết kì nghỉ hè, một nhà bốn người soạn sửa rời đi. Trước đó, Trần phu nhân chỉ ở đây có ba ngày rồi phải về thành phố, tiếp tục công việc bận rộn. Trước lúc đi, ông có gọi điện cho bà, muốn hỏi là có thể nào đem theo vợ mình lên nhà đó thờ không. Đáp án của Trần phu nhân khiến ông được an ủi rất nhiều:
- Tôi đang tính xây một phòng thờ đàng hoàng rồi để chồng mình và chị nhà cùng chung một "bàn ăn". Nếu anh không chê thì cứ mang lư hương của chị lên!
Ông dặn dò mọi người trong thôn mãi, dặn là nhớ thay ông dọn cỏ quanh mộ nhỏ, lâu lâu nhớ ghé vào thắp chút nhang khói. Lúc rời khỏi nghĩa trang, ông còn suýt bật khóc, thật may Tiểu Niên nhào vào lòng ông, dường như đang an ủi ông vậy. Thế là cả nhà cùng nhau rời khỏi vùng quê yên bình, trở về thành phố ồn ã, tấp nập. Ban đầu, ông cứ lo lắng vợ mình ở dưới đó "buồn", hơn nữa không quen khói quen bụi nên đòi về mãi. Khi đã quen dần, ông không đòi về nữa, chỉ là lâu lâu lại thẫn thờ nhìn bầu trời xa xăm rồi nói một câu:
- Sắp rồi! Bà chờ tôi một lát, tôi sắp tìm về với bà rồi!
Cứ thế, thời gian thấm thoắt thoi đưa, Tiểu Yên đã biết đi, biết nói bập bẹ vài câu, riêng Trực Thần đã chuẩn bị đến lúc tốt nghiệp và thi đại học. Suốt ba tháng trời cậu đâm đầu vào học hành, rất ít khi ở nhà, kết quả lúc thi đại học thì được những hai mươi sáu điểm. Hôm nhận được điểm thi, cậu vui đến phát khóc, gục đầu vào lòng cô mà khóc mãi. Bởi vì cuối cùng, mọi sự cố gắng của cậu đều đã được đền đáp xứng đáng.
Hơn nữa...
***
- Tiểu Yên, nhìn đây này, nhìn ba đây này!
Cậu đứng ở chỗ máy chụp hình, gọi tiểu công chúa đang mang chiếc váy hết sức đáng yêu. Đợi đến lúc bé bị mẹ chọc cho cười sặc sụa, cậu mới nhấn nút và chạy vội đến chỗ gia đình mình, tay ôm lấy eo vợ. Tấm ảnh chụp nhân dịp sinh nhật Tiểu Yên rất xinh đẹp và vui vẻ. Càng vui vẻ hơn khi cậu âm mưu một chuyện.
Đợi lúc để cho bé tự mình cắt bánh - thực chất là phá nát cái bánh kem xong, Trực Thần bỗng nắm lấy tay vợ, kéo ra ngoài sân vườn. Lúc đã yên vị ở giữa sân, cậu búng tay cái nhẹ, lập tức cả sân đều sáng lên ánh đèn nhỏ, tạo thành một hình trái tim chứa đầy hoa hồng đỏ thắm. Cô sửng sốt nhìn cậu quỳ một chân xuống trước mặt mình, chìa ra một hộp nhẫn sang trọng:
- Đây chính là chiếc nhẫn mà em tự tay kiếm tiền mà mua, như vậy khi đeo vào tay chị sẽ có ý nghĩa hơn!
- Em...
- Ba tháng vừa rồi em vừa ôn thi vừa đi làm thêm, kiếm được chút đỉnh, để dành mua quà cho con gái và mua nhẫn cho chị nữa!
Cô đưa tay lên chắn miệng mình lại, lo sợ mình sẽ không chịu được mà bật khóc. Trực Thần cũng xúc động khôn cùng, run rẩy nói không hết câu:
- Em...em cảm ơn chị! Cảm ơn vì đã ở bên cạnh em, đã...đã sinh cho em một đứa bé...rất dễ thương! Em yêu chị, em yêu chị vô cùng!
Điều cô lo sợ nhất cuối cùng cũng đã xảy ra. Chi Niên bật khóc nức nở, cậu còn chưa kịp ngỏ lời cầu hôn thì đã ôm chầm lấy cậu, liên tục nói ba chữ:
- Chị đồng ý! Chị đồng ý!
Trực Thần cũng rơm rớm rơi lệ, tham lam hít sâu một hơi mùi hương khiến mình đê mê một đời, thều thào:
- Em sẽ cho chị một đám cưới đúng mực!
- Không, chị không cần đám cưới sang trọng!
- Sao cơ?
- Chỉ cần chúng ta quỳ lạy trước tổ tiên nhà họ Trần, kính cha kính mẹ những ly trà và nhận hồng bao là được rồi! Từng tuổi này rồi, chị chẳng cần cái gọi là váy cưới, trang sức, lụa là nữa.
- Nhưng...
- Chị tự nguyện mà, không có thiệt thòi đâu! Chỉ cần là em, cho dù có một chiếc nhẫn cỏ thôi chị cũng chấp nhận!
Đúng vậy! Chỉ cần là em, cho dù không có khung cảnh lãng mạn chị vẫn chấp nhận!
Chỉ cần là em, cho dù không có tiền tài, giàu sang chị vẫn chấp nhận!
Chỉ cần là em - Trần Trực Thần thì chị nguyện cùng em đi qua xuân hạ thu đông, đi qua muôn vàng cay đắng. Chỉ cần cùng nhau răng long đầu bạc, có gánh thêm muôn vàn nặng nề, chị vẫn hài lòng, vô cùng hài lòng.
Chỉ cần là em, là em!
- Không biết chị đã nói với em câu này chưa?
- Chị muốn nói gì cơ?
- Muốn nói là chị yêu em, rất yêu, rất rất yêu!
#Thực
End.